• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236 Thần hồ Kỳ kỹ

Yêu thú tu luyện nhục thân, chúng nó có được thân thể cường hãn, sống trên sơn lĩnh hoang dã, là kẻ thù của nhân loại, thường xuyên ra ngoài liệp sát nhân loại.

Còn huyền thú thì lại khác, chúng nó thu nạp tinh hoa nhật nguyệt, huyền khí thiên địa, tu luyện hồn lực, huyền thú càng cường đại thì hồn lực càng khủng bố, thậm chí còn có thể khống chế được yêu thú, vì vậy cho nên một con huyền thú cường đại bình thường sẽ có rất nhiều yêu thú bảo hộ.

Nhưng hồn tinh trong cơ thể của chúng nó cũng là thứ tốt nhất để đề thăng võ hồn của võ giả, cho nên con người mới thích liệp sát huyền thú nhất.

Vì phòng ngừa bị liệp sát cho nên huyền thú bình thường đều ở tận sâu trong sơn lâm, rất khó tìm ra.

Nghe nói một vài huyền thú cường đại thậm chí còn có thể hóa thân thành hình người, đi lại trong thế giới loài người, xuất quỷ nhập thần.

Mà luyện hồn sư trong nhân loại thực ra cũng giống với huyền thú mà thôi, cũng tu luyện hồn lực, bất quá hồn lực của con người và hồn lực của huyền thú lại vô cùng giống nhau, cho nên dù luyện hồn sư chưa chắc đã khống chế được yêu thú, nhưng lại có thể thử dùng hồn lực để tiến hành câu thông cùng huyền thú.

Lấy kiến thức và tạo nghệ của Diệp Huyền thì sao có thể không biết con thanh mộng lang này đã bị Lương Bác động tay động chân vào rồi.

Bất quá hắn cũng không nói ra, chỉ lẳng lặng đi tới trước lồng sắt, đôi mắt lẳng lặng nhìn vào con thanh mộng lang này, đồng thời có một cỗ hồn lực yếu ớt lặng lẽ lan ra, tiếp xúc với thanh mộng lang.

Đồng thời hắn cũng chậm rãi vươn tay ra, đưa vào bên trong lồng sắt này, giống như muốn sờ đầu của con thanh mộng lang bên trong.

- Hống, hống!

Trong lồng sắt, thanh mộng lang tức giận gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, miệng to như chậu máu há ra nhào về phía Diệp Huyền.

- Tiểu tử này muốn làm gì vậy?

Tùy Nghiêm đại sư và một vị phó khảo quan còn lại đều cảm thấy kinh ngạc, siết chặt hai tay.

Còn tên Lương phó khảo quan kia thì nhếch môi cười lạnh: Tiểu tử này cư nhiên còn muốn tới gần để phục tùng con thanh mộng lang này, đúng là tự tìm đường chết, mong sao cho con thanh mộng lang này cắn đứt tay của hắn cho rồi.

Ngay lúc tên Lương Bác kia cười thầm trong bụng thì Diệp Huyền đang đứng trước lồng sắt đột nhiên lạnh lùng quát to một tiếng.

- Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống cho ta.

Ngao ô!

Một màn khiến cho cả ba người khiếp sợ đã xảy ra, con thanh mộng lang mới nãy còn vô cùng táo bạo hung tàn, sau khi nghe Diệp Huyền quát to thì đột nhiên ư ử một tiếng như một con chó nhỏ vậy, nằm phịch xuống, còn tay phải của Diệp Huyền thì cứ thế vuốt ve đỉnh đầu của nó, nó cũng không hề nhúc nhích nữa.

Con thanh mộng lang nhất giai mới khi nãy còn vô cùng bạo ngược, lúc này lại như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn nằm sát bên người Diệp Huyền.

Xoạt một tiếng.

Quan chủ khảo Tùy Nghiêm đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt kinh hãi, ngay cả chiếc ghế sau lưng gã bị gã đụng trúng đổ lông lóc gã cũng không phát hiện.

Gã ngạc nhiên há to miệng, khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, đây quả thực là huyền thú thanh mộng lang nhất giai hung tàn khi nãy đây sao, không phải là một con chó lông vàng khoác da sói?

Tên Lương phó khảo quan kia thì trợn mắt to hơn, vẻ mặt không dám tin, nghẹn họng nhìn trân trối, thiếu chút nữa là trừng rớt tròng mắt.

Không thể nào, sao có thể như vậy được.

Rõ ràng ta đã chọc giận con thanh mộng lang này rồi mà, sao tiểu tử này có thể trấn an nó lại được, cho dù là đổi lại cho ta tới làm thì trong vòng một phút đồng hồ cũng chưa chắc làm được như vậy.

Rốt cuộc tiểu tử này đã dùng yêu pháp gì đây?

Trong lòng của gã vô cùng rung động.

- Ba vị khảo quan, cửa thứ hai này ta qua rồi chứ?

Diệp Huyền thu tay lại, không để ý tới vẻ chấn kinh của ba người kia, thản nhiên hỏi.

- Thông qua, đương nhiên thông qua.

Tùy Ngiêm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền vô cùng ngưng trọng, ánh mắt kia giống như mới gặp hắn lần đầu tiên vậy.

- Ngươi đã thông qua bước thứ nhất và bước thứ hai rồi, như vậy bây giờ liền bắt đầu bước khảo hạch thứ ba, ải thứ ba này chính là khảo nghiệm khả năng khống chế võ hồn thực tế của một luyện hồn sư, đồng thời, đây cũng là bước khó nhất trong khảo hạch luyện hồn sư.

- Như vậy ngươi có biết vì sao khảo hạch luyện hồn sư lại coi đây là điểm quan trọng nhất hay không?

Tùy Nghiêm nghiêm nghị nhìn về phía Diệp Huyền.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Là bởi vì luyện hồn sư vô cùng quan trọng ở Thiên Huyền đại lục này, cũng là nghề nghiệp vô cùng thần thánh, các luyện hồn sư có tư cách giúp võ giả tiến hành đánh thức võ hồn, nếu như lại xen lẫn những kẻ không ra gì, nếu như trong quá trình đánh thức võ hồn gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì thì sẽ hủy đi cả đời của một võ giả.

- Cho nên, khả năng khống chế võ hồn chính là thứ quan trọng nhất cần phải kiểm tra của luyện hồn sư.

Tùy Nghiêm thỏa mãn gật đầu, trong mắt cũng có chút kinh ngạc.

Luyện hồn sư bình thường, trước khi trở thành luyện hồn sư rất ít khi hiểu được điều này, nhưng câu trả lời của Diệp Huyền lại khiến cho gã vô cùng thỏa mãn.

- Nếu như ngươi đã biết rõ thì tốt rồi, bây giờ bắt đầu tiến hành bước khảo hạch thứ ba.

- Tùy đại sư, lần này cũng để cho ta làm đi.

Lương phó khảo quan không thể đợi được mà bước lên trước nói.

Lần trước không thể khiến cho Diệp Huyền thất bại, khiến cho trong lòng gã vô cùng khó chịu, cho nên muốn giở trò ngáng chân Diệp Huyền lần nữa.

- Lương Bác, ngươi lui ra một bên cho ta, lần này, ta muốn tự mình khảo hạch.

Tùy Nghiêm đại sư lạnh lùng nhìn Lương Bác một cái.

Thân là một luyện hồn sư nhị phẩm, sao gã lại không nhìn ra con thanh mộng lang khi nãy có chút khác thường kia chứ, mặc dù không có chứng cứ rõ ràng là do Lương Bác động tay động chân, nhưng trong lòng gã lại biết rất rõ.

Lương Bác còn muốn lên tiếng nói tiếp, nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tùy Nghiêm đại sư thì lập túc khúm núm lui xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền lại càng âm lãnh.

- Khảo hạch cửa thứ ba này cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể dùng hồn lực khiến cho võ hồn chi lực của ta phóng xuất ra tạo thành một đồ án nào đó là xem như thông qua.

Tùy Nghiêm nói xong thì trong cơ thể đột nhiên phóng xuất ra một cỗ võ hồn chi lực cường đại, một đạo hư ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện trước mặt gã, giống như một cái bóng phiêu miểu hư vô.

Tuy rằng không quá mức thấu hiểu lẫn nhau, nhưng sau khi tiếp xúc qua một chút liền khiến Diệp Huyền biết rõ, Tùy Nghiêm này là một người chính trực.
Chương 237 Nhận nhiệm vụ (1)

Hắn cười khẽ một tiếng, nói:

- Vậy ngươi nhớ xem cho kỹ.

Lời vừa dứt thì trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một đạo tinh quang.

Oong!

Một cỗ hồn thức cường đại đột nhiên bắn ra từ trong đầu của Diệp Huyền, cỗ hồn thức này giống như có được lực lượng thần bí nào đó, vừa rơi vào trên cỗ võ hồn chi lực màu đen do Tùy Nghiêm phóng xuất ra thì cỗ võ hồn chi lực phiêu miểu hư vô đang vặn vẹo không ngừng kia lại nhanh chóng biến hình.

Từ hình tam giác biến thành hình tứ giác, lại tiếp tục biến thành ngôi sao năm cánh, cuối cùng lại biến thành một đóa hoa xinh đẹp vô ngần, tinh diệu tuyệt luân từ từ nở rộ.

Một màn này khiến cho một vị phó khảo quan khác phải trợn mắt há mồm, triệt để trợn tròn mắt kinh ngạc.

- Thần hồ kỳ kỹ, đúng thật là thần hồ kỳ kỹ.

Tùy Nghiêm thì thào mở miệng, trong thanh âm mang theo vẻ không dám tin.

Thân là người phóng xuất võ hồn chi lực, lại là luyện hồn sư nhị phẩm, gã là người biết rõ ràng nhất Diệp Huyền đã làm gì.

Trong suốt quá trình, hồn thức do Diệp Huyền phóng xuất ra một mực khống chế ở mức độ luyện hồn sư nhất phẩm, chưa từng tăng cường một phân nào, nhưng khả năng khống chế huyền thức của hắn cũng đã đạt tới tình trạng tùy tâm sở dục.

Đưa tay lên ngực tự hỏi, nếu như mình và Diệp Huyền đổi chỗ, Tùy Nghiêm cũng không hề cho rằng mình có thể làm tốt hơn Diệp Huyền được.

- Tư chất ngút trời, đúng là tư chất ngút trời!

Lúc này trong lòng của gã chỉ có một suy nghĩ này mà thôi.

Thu hồi hồn thức, Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Ba vị khảo quan, ta đã thông qua khảo hạch rồi chứ?

- Thông qua rồi, đương nhiên là thông qua rồi.

Tùy Nghiêm mở miệng nói, sau đó lại cười khổ:

- Nếu như ngay cả biểu hiện của ngươi như khi nãy mà còn không thông qua thì trên đời này cũng không còn ai có thể thông qua khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm nữa rồi.

Ngữ khí của Tùy Nghiêm mang theo một chút bất đắc dĩ, nhưng đây là những lời thật từ tận đáy lòng của gã, gã làm quan chủ khảo chịu trách nhiệm khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm ở hồn sư tháp của vương thành lâu như vậy, Diệp Huyền là luyện hồn sư duy nhất trải qua quá trình khảo hạch hoàn mỹ nhất mà gã từng thấy.

Ngay cả Lương Bác luôn một lòng muốn soi mói cũng cảm thấy không thể tìm được chút sai sót nào để nói.

Bắt đầu từ khi đi vào phòng khảo hạch tới khi ra khỏi phòng khảo hạch, Diệp Huyền chỉ tốn chưa tới một khắc đồng hồ.

Mỹ nữ phục vụ sinh đứng chờ ở cửa thấy Diệp Huyền đi ra nhanh như vậy thì đầu tiên là hơi giật mình, sau đó chợt tỉnh ngộ, cho rằng Diệp Huyền đã khảo hạch thất bại rồi.

- Vị tiên sinh này, đừng buồn quá, khảo hạch luyện hồn sư rất nghiêm khắc, cả mười người vào thì chắc chỉ có một người là một lần qua được thôi, phần lớn luyện hồn sư đều phải trải qua hai ba lần khảo hạch mới có thể thông qua, ngươi còn trẻ tuổi như vậy đã có thể tham gia khảo hạch đã rất giỏi rồi, ta tin rằng không bao lâu sau ngươi nhất định có thể chính thức trở thành một luyện hồn sư.

Mỹ nữ phục vụ sinh kia không khỏi mở miệng an ủi Diệp Huyền.

Lại nghe cửa phòng khảo hạch két một tiếng mở ra lần nữa, Tùy Nghiêm nhíu mày nhìn vị mỹ nữ phục vụ sinh kia:

- Thạch Nghiên, ngươi đứng đây nói bậy nói bạ cái gì đó? Đây là kết quả khảo hạch, ngươi đưa vị đại sư này tới bộ khảo hạch, lĩnh huy chương luyện hồn sư nhất phẩm của hắn đi, bắt đầu từ hôm nay trở đi, hắn chính là luyện hồn sư nhất phẩm của hồn sư tháp chúng ta.

- A!

Lời an ủi của Thạch Nghiên nghẹn lại trong cổ họng, cầm kết quả khảo hạch đứng ngây ra tại chỗ.

- Diệp đại sư, ngươi còn cần gì nữa không?

Đi ra khỏi khảo hạch bộ, nhìn Diệp Huyền hời hợt nhét huy chương luyện hồn sư nhất phẩm vào trong túi, mãi tới lúc này Thạch Nghiên vẫn còn cảm thấy không dám tin.

Luyện hồn sư là chức nghiệp cao quý nhất trên thế giới này, đồng thời cũng là chức nghiệp khó thông qua khảo hạch nhất trên thế giới này.

Theo thông tác thống kế không chính thức thì cả Lưu Vân Quốc này, số lượng luyện dược sư thông qua khảo hạch luyện dược sư nhất phẩm mỗi năm chỉ bằng một phần trăm số lượng võ sĩ đột phá linh võ cảnh, còn số lượng người thông qua khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm mỗi năm chỉ bằng một phần mười của luyện dược sư nhất phẩm.

Nói cách khác, trong số một ngàn võ giả thì mới có thể xuất hiện một vị luyện hồn sư.

Mà theo thực lực tăng lên, luyện hồn sư muốn tấn cấp lại khó hơn gấp mấy lần với võ giả, tới cao tầng thì tỉ lệ này lại càng cao hơn nữa.

Đây cũng là lý do vì sao luyện hồn sư lại có địa vị cao quý như vậy, vừa cường đại lại vừa ít ỏi.

Nhưng hôm nay một vị thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi, trong vòng một khắc đồng hồ lại dễ dàng thông qua khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm, nếu như không phải tin tưởng vào nhân phẩm của mấy người Tùy Nghiêm đại sư thì Thạch Nghiên căn bản không dám tin những gì mình thấy là sự thật.

Diệp Huyền đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Thạch Nghiên, bây giờ đã lấy được huy chương luyện dược sư nhất phẩm, hắn đương nhiên có thể bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.

- Thạch Nghiên, ngươi tra thử giúp ta, xem bên trong kho hồn sư tháp chúng ta có ngũ hành chi tinh hay không.

- Vâng!

Thạch Nghiên cung kính gật đầu, sau đó dẫn Diệp Huyền đi vào trước hệ thống kiểm tra.

Mấy phút sau, Thạch Nghiên đột nhiên nói:

- Diệp đại sư, ngũ hành chi tinh mà ngươi muốn tìm, trong hồn sư tháp chúng ta đúng lúc có một khối.

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng.

Tìm lâu như vậy, tốn biết bao nhiêu tinh lực, cuối cùng cũng tìm được ngũ hành chi tinh rồi.

- Ngươi xem giúp ta, muốn lấy được khối ngũ hành chi tinh kia thì cần điều kiện gì?

- Diệp đại sư, ngũ hành chi tinh vốn là bảo vật ngũ giai, cho nên hồn sư tháp quản lý nó tương đối nghiêm ngặt, dựa theo điều kiện thì cần phải là luyện hồn sư tam phẩm trở lên mới có thể lĩnh được, luyện hồn sư nhị phẩm trở xuống chỉ có thể chờ xin.

Diệp Huyền nhíu mày, xem ra mức độ khó khăn không khác gì mấy so với hiệp hội luyện dược sư, bất quá bên hiệp hội luyện dược sư thì hắn còn có Hoa La Huyên giúp đỡ, ở hiệp hội luyện hồn sư này thì hắn lại không có bạn bè quen biết gì hết.

Thạch Nghiên nhìn thấy Diệp Huyền nhíu mày thì lập tức nói:

- Diệp đại sư, nếu như ngươi cần ngũ hành chi tinh thì ta có thể giúp ngươi liên hệ một chút, ta cũng quen biết vài vị luyện hồn sư nhị phẩm, để bọn họ ra mặt xin duyệt giùm ngươi, chắc là không thành vấn đề gì đâu, chỉ là ngươi cần phải tự mình trả tiền mua mà thôi.
Chương 238 Nhận nhiệm vụ (2)

Diệp Huyền lắc đầu, vừa mới vào hồn sư tháp, hắn không muốn nợ nhân tình của người ta.

- Nếu như ta nhớ không lầm thì hồn sư tháp của chúng ta chắc là có nhiệm vụ các đúng không?

Nhiệm vụ các chính là nơi hồn sư tháp tuyên bố nhiệm vụ, rất nhiều luyện hồn sư cần một vài loại tài liệu nào đó, hoặc là có vấn đề nào không biết cách giải quyết thì cũng sẽ tuyên bố nhiệm vụ trong nhiệm vụ các.

Một khi hoàn thành thì có thể nhận được thù lao tương ứng.

Kỳ thật không chỉ hồn sư tháp, hiệp hội luyện dược sư và huyền điện cũng có nơi như vậy.

- Vâng.

- Đưa ta đi xem một chút đi.

Diệp Huyền vẫn quyết định, tới nhiệm vụ các xem nhiệm vụ bên trong trước đã.

Bởi vì có nhiều khi, bên trong sẽ có một số nhiệm vụ có thù lao rất dày, một khi hoàn thành thì chẳng những nhận được thù lao mà đôi lúc sẽ nhận được một vài đặc quyền nào đó nữa.

Diệp Huyền muốn xem thử xem liệu có cách nào khác để nhận được ngũ hành chi tinh hay không, nếu như không được thì cũng chỉ có thể nhờ luyện hồn sư nhị phẩm khác giúp đăng kí chờ xin mà thôi.

Thực tế thì với thực lực của Diệp Huyền hiện tại hoàn toàn có thể tiến hành khảo hạch luyện hồn sư nhị phẩm, hơn nữa nhất định cũng có thể thông qua.

Nhưng hắn vẫn không nghĩ tới việc sẽ làm vậy.

Thật sự là do luyện hồn sư đã quá bắt mắt rồi, khác hẳn với luyện dược sư, hắn thân là một thiếu niên mới mười lăm tuổi, có thể thông qua khảo hạch của luyện hồn sư nhất phẩm cũng coi như hiếm hoi trong lịch sử hồn sư tháp của Lưu Vân Quốc này rồi.

Nếu như ngay cả khảo hạch luyện hồn sư nhị phẩm đều có thể thông qua thì tuyệt đối sẽ khiến cả hồn sư tháp này chấn động, thậm chí có khi là cả Lưu Vân Quốc.

Cây cao đón gió.

Trước khi không có đủ thực lực, Diệp Huyền cảm thấy vẫn nên an phận một chút ở phương diện luyện hồn thì hơn.

Đi vào trong nhiệm vụ các, khi quản sự của nhiệm vụ các nghe nói Diệp Huyền đã là luyện hồn sư nhất phẩm thì cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi, luôn miệng khen ngợi.

Biết được Diệp Huyền tới đây lĩnh nhiệm vụ, gã liền mở đầu đề cử mấy nhiệm vụ căn bản.

Cái gọi là nhiệm vụ căn bản này phần lớn chính là giúp người ta đánh thức võ hồn, trị liệu võ hồn bị thương tổn gì đó, những nhiệm vụ này do chính bản thân hồn sư tháp tuyên bố, chủ yếu là muốn cho luyện hồn sư bên trong hồn sư tháp mỗi ngày đều ngồi trong tháp xem xét cho người ta.

Thù lao của nhiệm vụ này kỳ thực cũng xem như khá nhiều, nhưng mục đích của Diệp Huyền khi tới đây cũng không phải vì cái này, hắn cũng không thể ngồi lại đây giúp người ta thức tỉnh võ hồn hay trị liệu võ hồn được.

Thấy Diệp Huyền không thèm quan tâm tới mấy nhiệm vụ căn bản này, quản sự nọ lại đề cử một chút nhiệm vụ bình thường cho Diệp Huyền.

Nhiệm vụ bình thường chính là những phiền toái mà một vài luyện hồn sư nhất phẩm hoặc nhị phẩm gặp phải trong quá trình tu luyện, hoặc là cần tìm loại tài liệu đặc thù nào đó.

Chưa nói tới Diệp Huyền căn bản không thèm quan tâm, chỉ riêng thù lao thôi cũng không đạt tới mục đích của Diệp Huyền khi tới đây.

Nhìn thấy Diệp Huyền cũng không ngó tới mấy nhiệm vụ bình thường này một cái đã lên tiếng cự tuyệt, trong lòng quản sự nghi hoặc, bèn cười nói:

- Diệp huynh đệ, xem bộ dạng này của ngươi hình như là có mục đích khác mới tới đây, nói đi, rốt cuộc là ngươi muốn tìm nhiệm vụ gì, ngươi nói thẳng ra thì ta cũng tiện đề cử cho ngươi biết.

Advertisements

Diệp Huyền cũng không vòng vèo làm gì nữa, nói ngay vào điểm chính:

- Nhiệm vụ các của chúng ta có loại nhiệm vụ nào mà một khi hoàn thành thì phần thưởng chính là bảo vật ngũ giai hoặc thứ gì đó tương tự hay không?

Hắn vừa nói xong thì vị quản sự trung niên kia đầu tiên là ngây ra, sau đó mới mỉm cười:

- Huynh đệ à, yêu cầu này của ngươi cũng hơi cao quá, bất quá, nhiệm vụ mà phần thưởng là ban thưởng bảo vật ngũ giai trong nhiệm vụ các này đương nhiên là có, hơn nữa cũng không chỉ có một cái, chỉ sợ là những nhiệm vụ này cũng không thích hợp với ngươi lắm.

Lời của gã rất uyển chuyển, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, nhiệm vụ thì có đó, nhưng ngươi không làm nổi đâu.

Hai mắt Diệp Huyền sáng lên:

- Có thật sao, lấy ra cho ta xem một chút đi.

Quản sự mỉm cười.

- Nếu như Diệp huynh đệ đã muốn thì ta sẽ lấy vài cái ra trước vậy.

Gã cũng không nhiều lời, trực tiếp rút ra vài cái nhiệm vụ ở khu cao phẩm.

Nhiệm vụ trong hồn sư tháp là công khai, chẳng những luyện hồn sư bên trong có thể nhận nhiệm vụ, bất kỳ người nào bên ngoài, chỉ cần có năng lực thì cũng có thể nhận, không có gì bí mật hết, Diệp Huyền muốn xem gã đương nhiên cũng không ngại gì.

Rất nhanh, mấy cái nhiệm vụ kia liền bày ra trước mặt Diệp Huyền.

Nhiệm vụ thứ nhất: Tìm một viên hỏa loan hồn tinh tam giai, thù lao: Hai trăm vạn huyền tệ, hoặc là tùy tiện chọn một món bảo vật ngũ giai đổ xuống, bao gồm cả bảo vật ngũ giai.

- Người tuyên bố nhiệm vụ này chính là một vị cao tầng của hồn sư tháp chúng ta, nếu như ngươi muốn bảo vật ngũ giai bình thường thì chắc là hắn có thể cho được.

Quản sự cười nói.

Diệp Huyền lắc đầu, cần tìm hỏa loan hồn tinh tam phẩm, hắn biết đi đâu tìm? Loại nhiệm vụ này chỉ có một vài võ giả cường đại mới có thể hoàn thành, hơn nữa rất nguy hiểm.

Nhiệm vụ thứ hai: Tìm kiếm một viên phá huyền đan tứ phẩm, thù lao: Bảo vật đồng giá, hoặc một chuyện bản thân có khả năng làm được.

- Người tuyên bố nhiệm vụ này cũng là một vị cao tầng của hồn sư tháp chúng ta.

Diệp Huyền lắc đầu, phá huyền đan tứ phẩm, quá trình luyện chế rất phức tạp, luyện dược sư tứ phẩm bình thường cũng khó mà luyện chế được.

Đương nhiên, nếu như Diệp Huyền muốn thì hoàn toàn có thể để Hoa La Huyên luyện chế dưới sự trợ giúp của hắn để hoàn thành, nhưng phiền toái chính là bên trong phá huyền đan tứ phẩm có một loại tài liệu chính rất hiếm, hơn nữa không có thứ gì thay thế được, chỉ nội việc đi tìm loại tài liệu này thôi cũng đã phải tốn không ít thời gian của hắn rồi, căn bản không đáng.

Nhiệm vụ thứ ba: Tìm kiếm một quyển công pháp thổ hệ địa phẩm thượng đẳng, cần có tỉ lệ phù hợp nhất định với võ hồn thổ hệ, thù lao…

Diệp Huyền không cần xem tới phần thù lao, trực tiếp bỏ qua.

Xem hết mấy cái nhiệm vụ, hắn cũng không còn lời nào để nói, mấy cái nhiệm vụ này, trên cơ bản đều là tìm kiếm một ít thứ không thua gì bảo vật ngũ giai, nếu như hắn có dư thời gian thì đã sớm tìm được ngũ hành chi tinh tới tay rồi, còn cần phải đi hoàn thành nhiệm vụ giùm người khác làm gì?
Chương 239 Khô Trần trưởng lão (1)

Hơn nữa điều khiến cho Diệp Huyền càng buồn bực hơn chính là phần lớn nhiệm vụ trong này đều không liên quan gì tới luyện hồn sư hết.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, những người có thể tuyên bố nhiệm vụ ở nơi này đều là luyện hồn sư trong hồn sư tháp của vương quốc, nếu như gặp phải vấn đề gì ở phương diện luyện hồn học thì cơ bản đều trao đổi với nhau, rất ít khi tuyên bố nhiệm vụ làm gì.

Dù sao thì ngay cả chính bản thân họ đều không thể giải quyết được, trong vương thành này còn ai có thể giải quyết được nữa?

Mà một ít thù lao do các luyện hồn sư cấp thấp đưa ra căn bản không thể hấp dẫn được những luyện hồn sư cấp cao, nếu như thật sự có bảo vật thì trực tiếp cầm bảo vật đó đi nhờ vả cao tầng trong hồn sư tháp còn hiệu quả hơn tuyên bố nhiệm vụ trong này.

Thấy Diệp Huyền cả buổi mà vẫn không chọn trúng nhiệm vụ nào, quản sự trung niên kia không khỏi cười nói:

- Sao rồi, Diệp huynh đệ, ta không lừa ngươi đúng không, những nhiệm vụ này chắc là cũng không thích hợp với ngươi chứ gì.

- Không có loại nhiệm vụ nào hàm lượng kỹ thuật cao một chút, lại đỡ tốn thời gian hơn sao?

Diệp Huyền sờ mũi, lẩm bẩm.

Vị quản sự trung niên kia cũng giật mình, không ngờ thiếu niên này mấy lần gặp khó khăn rồi mà vẫn không chịu từ bỏ.

Suy nghĩ một lát, mắt quản sự kia đột nhiên sáng lên.

- Diệp huynh đệ, ngươi khoan nói đã, nơi này của ta thật ra có một nhiệm vụ cần hàm lượng kỹ thuật cao, bất quá độ khó rất cao, luyện hồn sư bình thường căn bản không thể giải quyết được.

Diệp Huyền lập tức nói:

- Lấy ra cho ta xem một chút.

Quản sự kinh ngạc hỏi lại:

- Ngươi có chắc là mình không phải đang nói giỡn không?

- Đương nhiên không phải rồi.

Diệp Huyền liền thích loại nhiệm vụ yêu cầu kỹ thuật cao này, với kiến thức của hắn, trừ phi là bản thân nhiệm vụ có vấn đề, nếu không thì không lý nào không thể hoàn thành.

Hơn nữa loại nhiệm vụ này bình thường đều rất đơn giản, hiệu quả nhanh, tốn ít thời gian, đúng hợp ý Diệp Huyền.

Quản sự trung niên kia dò xét Diệp Huyền mấy lần, thấy hắn không giống đang nói giỡn, không khỏi lắc đầu:

- Nếu như ngươi đã mãnh liệt yêu cầu thì ta sẽ lấy ra cho ngươi xem, bất quá ta phải nói trước với ngươi, độ khó của nhiệm vụ này rất cao, để lại ở đây cũng khá lâu rồi, rất nhiều luyện hồn sư đều thử qua rồi, bất quá vẫn không có ai hoàn thành được.

Nói xong, quản sự trung niên kia liền tới chỗ cao nhất trên khu nhiệm vụ cấp cao, cầm một quyển trục nhiệm vụ.

Mở ra xem xét, chỉ thấy nhiệm vụ này rất đơn giản: nội dung nhiệm vụ: Cùng luyện chế một hồn trận.

Nhiệm vụ yêu cầu: Tìm ra sai lầm bên trong trận văn bố trí, phân tích ra nguyên nhân trận pháp không thể thành hình, chính thức hoàn thành trận pháp.

Thù lao: Tài liệu ngũ giai tùy ý, bao gồm huyền binh, đan dược, trận bàn các loại không giới hạn, hoặc có thể đổi một lần toàn lực xuất thủ trong khả năng của bản thân.

Những thứ khác Diệp Huyền không quan tâm lắm, thứ hắn quan tâm chính là nhiệm vụ và thù lao của nhiệm vụ.

Cho nên vừa mở ra là hắn nhìn vào phần thù lao của nhiệm vụ trước tiên, nhưng khi hắn nhìn thấy thù lao nhiệm vụ chính là có thể đổi lấy một lần xuất thủ toàn lực của người tuyên bố nhiệm vụ thì trong lòng của hắn lập tức yên ổn lại.

Có thể nói ra những lời cao ngạo như vậy thì nhất định không phải kẻ vô danh, một lần xuất thủ đã tương đương với bảo vật ngũ giai, Diệp Huyền đoán sơ sơ thì người này ít nhất cũng là luyện hồn sư tam phẩm, lấy ngũ hành chi tinh ra từ kho của hồn sư tháp chắc cũng không khó khăn gì.

Nếu thù lao nhiệm vụ đã đủ rồi thì Diệp Huyền lại chuyển sang xem nội dung nhiệm vụ.

Ngay khi hắn nhìn thấy nội dung nhiệm vụ chính là luyện chế loại hồn trận nào đó thì mắt Diệp Huyền lập tức sáng ngời.

- Cư nhiên là luyện chế hồn trận, loại nhiệm vụ thế này mới thích hợp với ta.

Diệp Huyền mỉm cười.

- Vị quản sự này, vậy thì chọn nhiệm vụ này đi, xin giúp ta nhận nhiệm vụ.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Cái gì?

Lần này thì tới phiên quản sự giật mình, gã trợn tròn mắt nói:

- Ngươi chắc chứ?

Diệp Huyền nhướng mày:

- Đương nhiên là chắc chắn rồi, chẳng lẽ có chỗ nào không tiện sao?

Quản sự lắc đầu:

- Không có chỗ nào không tiện hết, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi trước, người tuyên bố nhiệm vụ này có địa vị không hề tầm thường, từ trước kia rất lâu thì hắn đã là trưởng lão của hồn sư tháp chúng ta rồi, dù là hiện tại đi nữa, địa vị của hắn cũng xếp hàng đầu trong hồn sư tháp. Cho nên, nếu như ngươi chỉ muốn tìm hiểu về luyện chế hồn trận thôi thì ta khuyên ngươi đừng nên tùy tiện nhận nhiệm vụ này làm gì, nhận xong mà lại không thể hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không tốt cho ngươi đâu.

Quản sự này nói rất thành khẩn.

- Cứ chọn cái này đi.

Diệp Huyền cũng không để ý, vất vả lắm mới tìm được một nhiệm vụ thích hợp với hắn, hắn đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua rồi.

Hơn nữa địa vị của đối phương ở hồn sư tháp càng cao thì càng tốt, càng cao thì lại càng dễ lấy được ngũ hành chi tinh.

- Ngươi chắc chứ?

Quản sự vẫn là hỏi lại lần nữa và nhắc nhở:

- Tính tình của người tuyên bố nhiệm vụ này rất quái lạ, từng có không ít người nhận nhiệm vụ này, kể cả trưởng lão khác cũng có, kết quả không hoàn thành xong đều bị ăn không ít khổ đó.

Diệp Huyền mỉm cười nói:

- Ngươi chỉ cần tuyên bố nhiệm vụ cho ta là được.

Người khác không làm được không có nghĩa là hắn cũng không làm được, nếu thật sự là phương diện trận pháp có vấn đề thì Diệp Huyền cảm thấy bản thân nhất định có thể giải quyết được.

Luyện chế trận pháp vô cùng phức tạp, có phù văn, có linh văn, cũng có cả hồn lực, căn cứ vào vật dẫn khác nhau, cũng chia ra rất nhiều công dụng, ví dụ như luyện chế trận pháp thì chính là huyền binh, thì luyện chế bên ngoài động phủ, chính là dùng đại trận, luyện chế đan dược thì là đan trận, thậm chí trong quá trình luyện chế đan dược thì còn xen lẫn các loại đan vân chẳng hạn.

Còn hồn trận mà đối phương đã nói chính là luyện hồn sư lợi dụng hồn lực bản thân, kết hợp với một ít tài liệu, luyện chế thành trận pháp trên vật dẫn.

Loại trận pháp này, kiếp trước thân là hồn hoàng bát phẩm hắn đây đã tuyên khắc qua vô số lần rồi.

- Vậy thì ngươi nên tự chuẩn bị cho tốt.

Nhìn thấy Diệp Huyền một lòng muốn làm, quản sự trung niên kia lắc đầu, không khuyên nữa, lấy ra lệnh bài nhiệm vụ:

- Lệnh bài này chính là bằng chứng chứng tỏ ngươi đã nhận nhiệm vụ, nhiệm vụ các chúng ta sẽ thông qua lệnh bài đưa tin báo cho vị trưởng lão kia biết là ngươi đã nhận nhiệm vụ của hắn, trong vòng ba ngày ngươi phải tới chỗ làm việc của hắn, nếu như không tới thì phải nhận trừng phạt, nơi này có tên tuổi và vị trí của người tuyên bố nhiệm vụ.

Diệp Huyền cầm lấy tờ giấy viết thông tin của quản sự kia đưa tới.
Chương 240 Khô Trần trưởng lão (2)

Trên đó chỉ viết mấy chữ.

Người tuyên bố nhiệm vụ: Khô Trần trưởng lão.

Địa điểm nhiệm vụ: Tầng bảy hồn sư tháp.

Cầm lấy lệnh bài, Diệp Huyền đi ra khỏi nhiệm vụ các, căn bản không cần chuẩn bị gì, dưới sự dẫn dắt của Thạch Nghiên, đi thẳng tới khu trưởng lão ở tầng bảy.

- Người tới mau dừng bước.

Tầng bảy hồn sư tháp, hai tên hộ vệ nghiêm nghị quát lên, ngăn cản Diệp Huyền và Thạch Nghiên, ánh mắt vô cùng sắc bén,

- Nơi này là khu hoạt động dành riêng cho trưởng lão, người không có phận sự phải đứng chờ, không được đi vào.

Cho dù Thạch Nghiên mặc đồng phục của hồn sư tháp thì hai hộ vệ khí thế bất phàm kia vẫn lạnh lùng cất tiếng.

- Ta tới tìm Khô Trần trưởng lão để hoàn thành nhiệm vụ.

Diệp Huyền lấy lệnh bài ra.

- Ngươi…

Hai hộ vệ kia kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, vẻ mặt giật mình.

Nhiệm vụ mà Khô Trần trưởng lão đã bố trí bọn họ cũng có biết, lúc trước từng có không biết bao nhiêu luyện hồn sư nhận lấy, cố gắng thử tới học chút gì đó, hoặc là tới để xem một phen, kết quả đều bị Khô Trần trưởng lão nhìn thấu, sau đó cho cả đám một bài học nhớ đời.

Thậm chí có một vị trưởng lão vừa lên chức cũng ôm suy nghĩ này mò tới, kết quả không thể hoàn thành được nhiệm vụ, nghe nói Khô Trần trưởng lão vỗ bàn ngay tại hội nghị cao tầng của hồn sư tháp, lớn tiếng mắng to trong tháp có một vài đại sư luyện hồn, không học vấn, không nghề nghiệp, chỉ biết lợi dụng sơ hở, khiến cho vị trưởng lão mới nhận chức nọ mất mặt một phen.

Nghĩ tới đây, hai hộ vệ đều dùng ánh mắt thương hại thầm nhìn Diệp Huyền, trong lòng bọn họ đang cho rằng tên tiểu tử này nhất định là tới đây đầu cơ trục lợi, cố gắng thử vận may đây mà.

Đáng tiếc là hắn tìm lầm người rồi.

- Ngươi vào đi, còn ngươi thì phải đứng lại bên ngoài.

Hai hộ vệ gật đầu với Diệp Huyền.

- Diệp đại sư, vậy ta về trước đây.

Thạch Nghiên là một phục vụ sinh, đứng ở chỗ này liền cảm thấy áp lực nặng nề, sau khi khách sáo vài câu thì lập tức quay lại với cương vị của mình.

Diệp Huyền gật gật đầu, đi thẳng vào trong.

Không gian tầng bảy của hồn sư tháp quả nhiên không hổ là khu hoạt động dành riêng cho các trưởng lão, bên trong vô cùng rộng rãi to lớn, trật tự ngăn nắp.

Mỗi vị trưởng lão đều có phòng làm việc, phòng làm việc và sở nghiên cứu riêng của mình.

Bên trong tầng bảy còn có một ít tùy tùng, sau khi nghe Diệp Huyền nói lý do tới đây thì một tùy tùng triong số đó lập tức dẫn Diệp Huyền tới phòng khách của vị Khô Trần trưởng lão kia.

- Lại có người nào nhận nhiệm vụ sao?

Sau khi Khô Trần trưởng lão nghe nói xong thì đi ra khỏi phòng làm việc của mình.

Đây là một vị lão giả râu tóc bạc phơ, vừa bước ra thì cả Diệp Huyền và người nọ đều lắp bắp kinh hãi.

Advertisements

Diệp Huyền giật mình chính là vị lão giả này nhìn không giống với một vị trưởng lão của hồn sư tháp chút nào, đầu tóc bù xù như đống rơm, còn lộn xộn hơn cả tổ chim, giống như lâu lắm rồi chưa hề gội đầu vậy, rối nùi một cục.

Y phục trên người của lão cũng nhăn nhúm lôi thôi, trái vá một miếng, phải đắp một mảnh, bên trên còn dính vết bẩn nhem nhuốc, cũng không biết bao là mặc bao lâu rồi chưa giặt nữa.

Còn điều khiến cho Khô Trần trưởng lão giật mình chính là tuổi tác của Diệp Huyền, từ sau khi lão tuyên bố nhiệm vụ xong thì số lượng luyện hồn sư tới nhận nhiệm vụ đúng là đếm không xuể, ai cũng có tạo nghệ nhất định ở phương diện hồn trận, cũng có người thuần túy là tới thử vận may, nhưng người trẻ tuổi như Diệp Huyền thì lại là lần đầu tiên mới gặp được.

Suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Khô Trần trưởng lão chính là đây lại là tên luyện hồn sư chuyên môn tới để lừa gạt nào đó, muốn học trộm vài thứ từ chỗ lão.

Cho nên lão ngay cả tâm tình để khách sáo một trận cũng không có, nói ngay vào trọng điểm:

- Cấp bậc của ngươi bây giờ là cái gì?

Diệp Huyền hơi ngẩn ra, tuy rằng không hiểu rõ ý của đối phương, nhưng vẫn nói ra:

- Luyện hồn sư nhất phẩm.

Khô Trần cười lạnh:

- Người đâu, mau ném tên này ra, đánh một trận cho ta, sau đó lại thông báo cho toàn bộ hồn sư tháp rằng đây là tên lừa đảo, cấm phát bổng lộc luyện hồn sư cho hắn trong vòng một năm.

Một luyện hồn sư nhất phẩm mà cũng muốn tới giải quyết vấn đề của lão, chẳng lẽ tên thiếu niên này thật sự cho rằng lão là kẻ ngu hay sao?

Trước kia những luyện hồn sư tới nhận nhiệm vụ, cho dù là ôm theo suy nghĩ cầu may đi nữa, nhưng ít nhất cũng là luyện hồn sư nhị trọng, một tên luyện hồn sư nhất phẩm, chỉ sợ hắn nhìn văn lộ của trận pháp còn không hiểu thì đi giải quyết vấn đề này của lão kiểu gì.

Cho nên căn bản còn không nói tới việc chính, Khô Trần đã muốn đánh rớt Diệp Huyền rồi.

- Đợi đã.

Diệp Huyền lạnh lùng nói:

- Khô Trần trưởng lão ngươi làm vậy là có ý gì đây? Hiện tại còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ thì ngươi đã đuổi ta ra rồi, chẳng lẽ ngươi kết luận rằng ta nhất định không thể giải quyết nhiệm vụ của ngươi hay sao?

Khô Trần hừ lạnh:

- Hoa ngôn xảo ngữ, Khô Trần ta từ ba mươi năm trước đã bước vào tam phẩm, trở thành trưởng lão của hồn sư tháp này, bây giờ qua ba mươi năm, tuy rằng vẫn chưa từng đột phá tứ phẩm, nhưng khoảng cách thiên cấp luyện hồn sư tứ phẩm cũng chỉ có một bước nhỏ mà thôi, ngươi chỉ là một luyện hồn sư nhất phẩm mà cũng dám nhận nhiệm vụ của ta? Cho rằng có thể giải quyết được vấn đề của lão phu sao? Chỉ sợ xem văn lộ trên trận pháp cũng không hiểu được là cái gì, đúng là nực cười. Đừng nói nhiều nữa, bằng không thì lão phu sẽ không chỉ dạy dỗ bấy nhiêu thôi đâu.

Nói xong lão liền phất tay áo rời đi.

Diệp Huyền không nói gì, chỉ cười lạnh rồi nói:

- Khô Trần trưởng lão đúng không, ngươi làm như vậy ta không phục chút nào, nhiệm vụ của ngươi lại không có điều kiện hạn chế, làm sao ta biết là không thể nhận được, huống hồ gì, sao ngươi biết chắc là ta xem không hiểu văn lộ trận pháp của ngươi chứ? Hóa ra trưởng lão cũng chỉ là loại người nông cạn như ếch ngồi đáy giếng mà thôi.

Khô Trần trưởng lão đột nhiên dừng bước.

- Thả hắn ra.

Lão quay sang nói với tên tùy tùng vừa đi lên kéo Diệp Huyền, nhếch môi cười lạnh:

- Hảo tiểu tử, ta thấy ngươi còn nhỏ mà đã đột phá luyện hồn sư nhất phẩm, chắc cũng là thiên phú hơn người, không gì không làm được đúng chứ.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK