Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 206 Giáo uý trong quân (2)

Trong lòng La Chiến thì càng thêm tức giận.

Ầm một tiếng, huyền khí cường hãn tuôn ra ào ào, đôi chân của La Chiến quét ra như mộng ảo.

Phanh phanh phanh!

Tiếng nổ vang lên liên hồi, chỉ nghe tiếng la hét vang lên từng hồi, trong nháy mắt, một đám thành vệ quân vừa lao lên liền bị La Chiến đá ngã ra đất, còn gã thì vẫn đánh về phía tên đội trưởng thành vệ quân kia.

- Các ngươi dám ra tay với thành vệ quân của ta, chán sống rồi sao?

Đội trưởng thành vệ quân kia gầm lên một tiếng, trong đôi mắt đầy vẻ không dám tin, siết chặt chiến đao chém ra một nhát.

- Cút!

La Chiến quát lên một tiếng, thực lực địa võ sư tam trọng bộc phát, kim cương thiết thoái hung hăng đá lên trên chiến đao, nháy mắt liền đá chiến đao bay ra ngoài, cả thân đao cắm phập vào trong vách tường, ong ong rung động.

Lực chân mạnh mẽ còn xuyên thấu qua chiến đao, đánh mạnh vào ngực của đội trưởng thành vệ quân, loảng xoảng một tiếng, phần áo giáp trước ngực của đội trưởng kia nháy mắt liền xuất hiện một cái hố nhỏ, gã phun một ngụm máu tươi, nện mạnh xuống đất.

Yên tĩnh, cả tửu lâu nháy mắt liền hoàn toàn yên tĩnh.

Cả đám người đều hoảng sợ nhìn lăm lăm, thực lực của vị võ giả hắc bào này đúng là quá cường hãn, tác phong cũng thật bá đạo, không hổ là giáo uy của kim sư quân đoàn, một lời không hợp liền dám ra tay đánh người.

Đồng tử của thiếu nữ đột nhiên co rụt lại, nàng thật không ngờ đối phương lại bá đạo như vậy.

- Chúng ta đi!

La Chiến cười lạnh một tiếng, tuy rằng gã đã sớm xuất ngũ, nhưng cũng có không ít bạn cũ trong quân đang giữ chức vụ ở vương thành, vài tên thành vệ quân cáo mượn oai hùm cũng dám bắt gã, quả thực là không biết sống chết.

Lúc còn ở trong học viện, La Chiến mang tiếng giáo quan mặt lạnh, nào phải hạng người dễ bị khi dễ?

- Ai dám động tới quận chúa?

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên, cả tửu lâu đều run lên, lập tức có ba đạo thân ảnh trực tiếp nhảy lên lầu hai, đi tới bên cạnh thiếu nữ kiêu ngạo kia.

Ba người này, ánh mắt đều thâm thuý, lạnh lùng, khí tức trầm ổn, chỉ đứng nơi đó thôi đã toát ra một cỗ khí thế bức người.

Nhìn thấy dấu tay trên gương mặt kiêu ngạo của thiếu nữ, ba người vừa tới liền quắt mắt, khí thế lạnh lẽo, đột nhiên phóng thích bên trong tửu lâu, cả tửu lâu nháy mắt liền trở nên rét lạnh.

- Tiểu thư, là ai đánh ngươi.

Thanh âm lạnh lẽo như băng phát ra từ trong miệng tên đầu lĩnh, hàn ý sâu tới mức muốn đóng băng cả tửu lâu.

- Mông thúc, các ngươi tới rồi, là hắn, mau giết bọn chúng cho ta!

Nhìn thấy có người tới, trong mắt thiếu nữ kiêu ngạo kia lập tức khôi phục thần thái, chỉ vào Diệp Huyền la lên.

- Mông đại nhân, bọn họ không những dám đánh quận chúa, mà còn động thủ với thành vệ quân chúng ta nữa, kính xin Mông đại nhân mau bắt đám trọng phạm đó lại.

Đội trưởng thành vệ quân xem thời cơ vừa tới cũng lớn tiếng la lên, muốn để lại ấn tượng trong mắt đối phương.

- Lá gan chó của các ngươi thật lớn.

Trung niên nam tử xoay người, vẻ mặt uy nghiêm mà lạnh lùng, đi về phía mấy người Diệp Huyền, một cỗ uy áp bành trướng nháy mắt liền tràn ngập trên không.

Tửu lâu lúc này trở nên vô cùng nặng nề, giống như bị cỗ khí thế này đè nén có thể sập bất kỳ lúc nào, người có mặt trong tửu lâu đều né đi thật xa, sợ bị cuốn vào trong.

La Chiến nhướng mày, đi tới phía trước đội ngũ, khí tức dâng lên:

- Gan chó là các ngươi mới đúng, các ngươi tuỳ ý làm bậy ở vương thành, thực sự xem nơi này là hậu hoa viên của các ngươi sao?

- To gan!

Trung niên nam tử quát lên, đôi mắt lạnh như băng:

- Chẳng trách các ngươi không sợ gì, hoá ra là có một cao thủ địa võ sư tam trọng, bất quá chút võ nghệ đó mà cũng dám kiêu ngạo ở vương thành, đúng là to gan lớn mật.

Hừ lạnh một tiếng, hai người đứng sau lưng trung niên nam tử cũng bước lên, đồng loạt phóng thích khí tức trên người ra.

Ba người này cư nhiên đều là cường giả địa võ sư tam trọng, trong đó có trung niên nam tử dẫn đầu còn là tam trọng đỉnh phong, ba người liên thủ lập tức liền áp chế khí tức trên người La Chiến xuống.

Sắc mặt của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y lập tức biến đổi.

Vương thành quả nhiên không hổ là vương thành, một tiểu đội trưởng thành vệ quân cũng là cường giả địa võ sư nhất trọng, tuỳ tiện nhảy ra ba tên cũng đều là cường giả địa võ sư tam trọng.

- Đám người kia tiêu đời rồi.

Trong lòng của mấy người đứng xung quanh đều thở dài một hơi, tuy rằng bọn họ đều biết chuyện này hoàn toàn là do thiếu nữ kia sai, nhưng không ai dám mở miệng.

Thông qua mấy câu nói của hai bên thì bọn họ liền biết, thiếu nữ kiêu ngạo này chính là Hương Mính quận chúa của phủ Hoà Thân Vương, mặc dù Hoà Thân Vương chỉ là một trong số rất nhiều thân vương ở vương thành, nhưng tuyệt đối không phải người mà một tên giáo uý đã xuất ngũ có thể đắc đội được.

- Bây giờ ngươi đã hối hận chưa?

Thiếu nữ kiêu ngạo kia lại nhìn về phía mấy người Diệp Huyền hỏi lại câu này, ánh mắt lạnh lùng mang theo hàn ý lạnh lẽo.

- Bất quá, cho dù ngươi có hối hận đi nữa thì cũng không còn cơ hội rồi.

Tư thái cao cao tại thượng đã ăn sâu vào cốt tuý, không thể nào che giấu được.

- Hối hận, sao ta lại phải hối hận?

Diệp Huyền cười khẽ, giống như căn bản không xem ba người kia ra gì, chỉ thản nhiên nói:

- Hoa La Huyên, hình như chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây rồi đúng không?

Ánh mắt của mọi người đều đăm đăm, chau mày, những lời này của thiếu niên này rốt cuộc là có ý gì đây?

- Đúng là quá nhiều rồi.

Trong đám người, Hoa La Huyên đột nhiên mỉm cười, nhìn về phía mấy trung niên nam tử kia, thản nhiên mở miệng nói:

- Chuyện này dừng lại ở đây đi.

Lão vừa lên tiếng, khí thế trầm ổn, nháy mắt liền có thể phá vỡ cỗ áp bách của ba trung niên nam tử kia, còn tự động sinh ra một cỗ uy nghiêm khiến người ta bị thuyết phục.

Trung niên nam tử đột nhiên ngưng mắt nhìn về phía Hoa La Huyên.

- Ngươi là cái thá gì?

Sau lưng trung niên nam tử kia có một người cười lạnh lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo.

Trong mắt Hoa La Huyên bắn ra một đạo hàn quang.

- Ta là cái thá gì? Ngươi lại là cái thá gì, dám nói chuyện với ta như vậy?

Ầm!

Trên người Hoa La Huyên đột nhiên bạo phát ra khí thế của thiên võ sư tứ giai.

Lão khoát tay một cái liền nhanh chóng đánh ra một chưởng, tốc độ cực nhanh, khiến cho người ta không kịp phản ứng, chỉ nghe bịch một tiếng, chỉ thấy tên vừa mở miệng lúc này cư nhiên bị đánh trúng ngực, bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây, miệng phun máu tươi.
Chương 207 Luyện dược sư cung đình (1)

Một chưởng thôi liền đánh bay một cường giả địa võ sư tam trọng, khí thế ngạo nghễ cuồng phách khiến tất cả mọi người ở đây khiếp sợ biến sắc.

- Ngươi…

Trung niên nam tử rốt cuộc biến sắc, trong đội ngũ của đối phương cư nhiên lại có một vị thiên võ sư tứ giai sao?

Cường giả cỡ này, cho dù là ở phủ Hoà Thân Vương cũng có thể xưng là cao thủ, gặp được cũng phải nể mặt.

Nhưng hôm nay, người này cư nhiên lặng im đứng trong đội ngũ, đợi tới thời khắc mấu chốt mới bộc lộ ra.

Trung niên nam tử dám cam đoan, nếu như không phải ba người bên mình xuất hiện thì vị thiên võ sư tứ giai này căn bản sẽ không ra mặt.

Lại cẩn thận dò xét đội ngũ kia thêm lần nữa, vẻ nghiêm túc trong mắt của trung niên nam tử kia càng nặng thêm.

Đội ngũ của đối phương cũng không nhiều người, chỉ có sáu người, trong đó có bốn người là thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, đều là võ sĩ nhất giai.

Còn hai người khác, một người là địa võ sư tam trọng, một người khác là thiên võ sư.

Thoạt nhìn, hai người này giống như chuyên môn bảo hộ bốn thiếu niên thiếu nữ kia, chẳng lẽ là viện trưởng của một học viện nhỏ nào đó đưa theo đệ tử thiên tài tới Huyền Linh học viện báo danh sao?

Khả năng này xẹt qua trong đầu của trung niên nam tử, đây cũng là một khả năng chuẩn xác nhất, nhưng sau một khắc thì lại bị gã bác bỏ.

Bởi vì gã phát hiện, bất kể là vị địa võ sư tam trọng sát khí rất nặng này, hay là vị thiên võ sư thân phận cao quý kia, thần thái đều có vẻ khá cung kính trước vị thiếu niên đã đánh quận chúa kia.

Đây tuyệt đối không giống thái độ của một viện trưởng nên có đối với học viên, ngay cả nô bộc và thiếu gia trong nhà cũng không có cảm giác được thế này.

Trong lúc nhất thời, trong lòng trung niên nam tử dậy sóng liên hồi, trong nháy mắt liền vô cùng kiêng kị với mấy người Diệp Huyền.

- Huyền thiếu, chúng ta đi thôi.

Hoa La Huyên đưa mắt nhìn mấy người trung niên nam tử, khinh thường cười một cái, xoay người rời đi.

Đoàn người chậm rãi dời chân.

Thần sắc của trung niên nam tử hơi sa sầm, gã cố tình ra tay nhưng lại không thể ngăn được. Bá, đột nhiên gã bước ra, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mấy người Hoa La Huyên.

- Ta chính là Mông Nghị của phủ Hoà Thân Vương, rốt cuộc các hạ là ai? Thiên võ sư tứ giai chắc chắn cũng không phải người bình thường, mặc kệ thế nào đi nữa, chuyện này quyết không thể bỏ qua như vậy được!

Trung niên nam tử trầm mặt, lạnh lùng mở miệng.

Gã biết mình không ngăn được đối phương, nhưng quyết không thể để cho đối phương đi dễ dàng như vậy được, quận chúa bị đánh, chuyện này cũng không phải bản thân gã có thể làm chủ được, phải hỏi cho được lai lịch của đối phương.

- Các ngươi còn muốn chơi tiếp sao? Được rồi, ta tiếp!

Hoa La Huyên cười lạnh, lấy một miếng huy chương ra.

- Ta chính là luyện dược sư cung đình của vương quốc Hoa La Huyên, nếu như các ngươi không phục thì có thể tới hiệp hội luyện dược sư vương quốc hoặc là hiệp hội luyện dược sư cung đình tìm ta, ta xin đợi đại giá.

Luyện dược sư cung đình?

Ầm!

Một tảng đá gây nên ngàn cơn sóng.

Lời nói của Hoa La Huyên giống như quăng một tảng đá lớn vào giữa mặt hồ yên tĩnh, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều hoảng sợ biến sắc.

Ở vương thành này, cao quý nhất không phải quan lại quyền quý, cũng không phải quý tộc hiển hách, mà là đám người biến thái luyện hồn sư và luyện dược sư cung đình, mặc kệ bọn họ đi tới đâu, đều được người khác vô cùng tôn kính, đặc biệt là luyện hồn sư và luyện dược sư thủ tịch của vương quốc, dù là quốc vương bệ hạ nhìn thấy cũng phải cung kính gọi một tiếng đại sư.

Hơn nữa đám người kia đều quen biết với nhau, đắc tội bọn họ, còn đáng sợ hơn rất nhiều so với đắc tội bất kỳ kẻ nào khác.

Chờ bọn họ khôi phục lại tinh thần thì mấy người Hoa La Huyên đã ra khỏi tửu lâu, không thấy bóng dáng đâu.

- Mông thúc, sao ngươi không cản bọn họ lại, bọn họ đánh ta, lẽ nào bỏ qua như vậy sao.

Thiếu nữ nhìn chằm chằm vào Mông Nghị, kêu la òm sòm.

- Tiểu thư, người này là luyện dược sư cung đình, việc này chúng ta phải báo lại cho thân vương đại nhân làm chủ mới được.

- Hừ, một lũ phế vật, không làm nên trò trống gì, nuôi các ngươi để làm gì chứ.

Ánh mắt của thiếu nữ trở nên ngoan độc, nghiến răng nói:

- Ta nhất định phải để phụ thân giết chết bọn chúng.

Tuy rằng nàng gọi Mông Nghị một tiếng Mông thúc, chẳng qua là vì đối phương chăm sóc nàng từ nhỏ tới lớn mà thôi, thực ra thì Mông Nghị cũng chỉ là một hạ nhân trong phủ của nàng, hôm nay thấy gã không thể giúp nàng trút giận thì lập tức đánh mắng.

- Còn hai tên các ngươi nữa, không cần phải đi theo ta nữa, trở lại học viện đi, kẻ nào cũng là phế vật, ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa.

Thiếu nữ kiêu ngạo quay sang hai tên thiếu niên đi theo nàng lạnh giọng nói.

Hai tên thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, sau đó đều cười khổ.

- Chết tiệt! Phế vật, đều là phế vật!

Trước khi đi, thiếu nữ còn hung hăng đá vào tên đội trưởng thành vệ quân đứng trước mặt mình một cái, lúc này mới nghênh ngang rời đi.

Một tràng hài kịch cứ thế kết thúc.

- Đội trưởng.

Đám thành vệ quân bị La Chiến đánh ngã lúc này, nhăn nhó đau đớn đi tới.

- Chuyện này có cần phải bấm báo lên không?

- Báo cái đầu ngươi chứ báo!

Tên tiểu đội trưởng thành vệ quân trừng mắt tức giận mắng một tiếng, đụng tới vết thương trên ngực khiến gã đau tới mức nhe răng trợn mắt:

- Chuyện này chúng ta đừng xen vào, một bên là Hoà Thân Vương một bên là luyện dược sư cung đình, chúng ta xen vào chẳng được ích lợi gì.

Gã vốn vì muốn nịnh nọt Hoà Thân Vương cho nên mới đứng về phía thiếu nữ kiêu ngạo kia, nhưng không ngờ tới, thiếu nữ kiêu ngạo kia chẳng những không cảm kích mà còn đi trách tội gã, càng hỏng bét hơn chính là gã còn vì chuyện này mà đắc tội một luyện dược sư cung đình, khiến cho trong lòng gã bực bội không thôi.

Theo như gã biết thì để trở thành luyện dược sư cung đình, ít nhất cũng phải là luyện dược sư tam phẩm trở lên, nhân vật như vậy, căn bản không phải một tiểu đội trưởng như gã có thể đắc tội được, nếu như đối phương không tìm gã kiếm chuyện thì phải nên cảm tạ trời đất rồi.

Trên đường phố vương thành, mấy người Diệp Huyền tìm được lữ điếm để ở lại rồi.

Ba ngày sau mới tới ngày chiêu sinh của Huyền Linh học viện, trong khoảng thời gian này, bọn họ phải tìm một chỗ để nghỉ chân.

- Hoa La Huyên, chuyện vừa rồi không ảnh hưởng gì tới ngươi chứ?

Diệp Huyền thản nhiên hỏi:

- Nếu như có phiền toái thì ngươi cứ nói.
Chương 208 Luyện dược sư cung đình (2)

Hắn nghe ra đối phương hình như là con gái của một vị thân vương nào đó, là quận chúa của vương quốc, mặc dù Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình, nhưng luyện dược sư cung đình có rất nhiều, nếu như một tên thân vương muốn kiếm chuyện thì vẫn có chút phiền toái.

- Hoa hội trưởng, ở vương thành này ta cũng quen biết vài người, có cần ta đi tìm bọn họ không?

La Chiến cũng nói.

Lãnh Dĩnh Oánh cúi đầu:

- Hoa hội trưởng, lúc nãy đều tại ta không tốt, khi không lại cãi nhau với nàng ta, bất quá ta cũng có một vị bá bá ở vương thành, chắc cũng có thể giúp được một chút.

Lãnh Thiên là thành chủ Lam Nguyệt thành, Lãnh Dĩnh Oánh ở vương thành cũng có chút quan hệ.

- Ha ha ha.

Hoa La Huyên nghe xong thì liền bật cười:

- Huyền thiếu, các vị, ý tốt của các vị ta xin tâm lĩnh, chỉ là một quận chúa mà thôi, nếu như là lúc trước thì ta đúng là sẽ có chút phiền phức, nhưng bây giờ nhờ có Huyền thiếu chỉ điểm ít nhiều, ta đã không còn là Hoa La Huyên trước kia nữa, chỉ một tên thân vương không có gì đáng lo.

Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh đều không hiểu gì hết, chuyện đó thì liên quan gì tới Diệp Huyền? Chỉ có La Chiến nghe xong liền mỉm cười, sao gã lại không biết ý của Hoa La Huyên là gì cơ chứ.

Vương thành có rất nhiều lữ điếm, mọi người nhanh chóng tìm được chỗ, sau đó đi vào.

- Huyền thiếu, ta tới hiệp hội luyện dược sư để báo cáo trước đã, sau đó phải tới hoàng cung một chuyến, có chuyện gì thì ngươi có thể tới hiệp hội luyện dược sư vương thành tìm ta.

Hoa La Huyên sắp xếp xong thì rời khỏi lữ điếm.

Sau đó, La Chiến cũng rời khỏi lữ điếm, gã cũng có khá nhiều bằng hữu ở vương thành này, hôm nay đã trở về, đương nhiên phải đi chào hỏi một chút, hơn nữa lần này về vương thành, gã vẫn còn mục đích khác.

Ngay cả Lãnh Dĩnh Oánh cũng rời khỏi lữ điếm, tới vương thành rồi, nàng cũng phải đi bái phỏng một vị bá bá ở đây.

Trong lữ điếm chỉ còn lại ba người Diệp Huyền, Trần Tinh và Phượng Nhu Y.

Ngay lúc Diệp Huyền đóng cửa chuẩn bị tu luyện.

Cộc cộc cộc!

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ cửa.

- Phượng Nhu Y.

Mở cửa, Diệp Huyền cảm thấy kinh ngạc, người đứng ngoài cửa chính là Phượng Nhu Y.

Nàng mặc một bộ đồ màu đỏ, dáng người uyển chuyển nóng bỏng, đặc biệt là mái tóc dài màu đỏ rực rũ ở sau lưng, có một loại cảm giác như hoả diễm đang lay động.

- Diệp Huyền, ta có thể vào được không?

Phượng Nhu Y cúi đầu hỏi.

Tính tình của nàng thực ra rất táo bạo nóng nảy, nhưng không biết tại sao, mỗi khi nàng nhìn thấy Diệp Huyền thì trong lòng đều có cảm giác sợ hãi.

- Vào đi.

Diệp Huyền lách người tránh ra để cho Phượng Nhu Y đi vào.

Cách đó không xa, Trần Tinh hớn hở mở cửa ra, đang muốn đi tới phòng của Diệp Huyền trò chuyện thì vừa lúc nhìn thấy cảnh Phượng Nhu Y bước đi vào, hai mắt lập tức trừng lớn.

- Ôi trời ơi, Phượng Nhu Y cư nhiên vào phòng của Huyền thiếu, nhất định là có gian tình rồi.

- Chậc chậc, ta đã nói mà, lúc còn ở Tinh Huyền học viện hai người bọn họ cứ tẽn tò với nhau, hoá ra là đã sớm cấu kết với nhau.

- Ta biết thừa, trên đường đi, mọi người đều màn trời chiếu đất, Huyền thiếu và Phượng Nhu Y căn bản không có cơ hội thân mật với nhau, bây giờ Hoa hội trưởng và mấy người kia đều đi hết rồi, đúng là cơ hội tốt để bọn họ hẹn hò, củi khô bốc lửa, đây là tiết tấu chuẩn bị tạo ra sinh mệnh mới đây mà!

- Ai ya, thôi đi vậy, Trần gia tam thiếu ta tri kỷ nhường này, hôm nay không đi tìm Huyền thiếu nữa, tự mình tu luyện đi vậy.

Trần Tinh lắc đầu, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, đóng cửa phòng lại, liều mạng tu luyện.

- Diệp Huyền, cảm ơn ngươi.

Trong phòng, Phượng Nhu Y khẽ nói.

Cảm ơn ta? Diệp Huyền không hiểu gì hết.

- Nếu như không phải lúc trước ngươi đối luyện với ta, giúp ta đả thông đạo huyền mạch thứ bảy thì ta cũng không thể đột phá tới lĩnh vũ cảnh nhất trọng trở thành võ sĩ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi như vậy được, càng không thể trở thành một thành viên của Huyền Linh học viện được.

- Hoá ra là chuyện này.

Diệp Huyền cảm thấy không còn lời nào, chỉ thản nhiên nói:

- Không phải lúc trước ngươi đã cảm ơn rồi sao? Còn cho ta một viên ngưng huyền đan rồi, hơn nữa, lúc Vương Phi tìm ta kiếm chuyện ngươi cũng đứng ra nói chuyện giúp ta.

- Đấy là chuyện khác, lúc đó ta cảm ơn là vì ngươi giúp ta đột phá tới thất mạch, bây giờ ta cảm ơn là vì ngươi giúp ta có thể vào Huyền Linh học viện sớm một năm.

Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phượng Nhu Y, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên dâng lên chút hứng thú tà ác, cười nói:

- Vậy ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?

- A?

Phượng Nhu Y hơi giật mình, nàng chỉ muốn tới cảm ơn, còn chuyện cảm ơn thế nào thì vẫn chưa chuẩn bị gì hết.

Diệp Huyền trừng mắt, từ trên nhìn xuống Phượng Nhu Y, mắt sáng lên:

- Lẽ nào ngươi muốn lấy thân báo đáp sao? Khụ khụ, ta phải nói trước, ta không phải người tuỳ tiện đâu, chẳng qua, nếu như là Phượng Nhu Y thì ta sẽ cố mà nhận vậy.

Diệp Huyền ra vẻ cực kỳ vô tội.

- Cứ thoải mái mà tới đi, đúng rồi, nhớ dịu dàng với ta một chút!

- Ngươi… đi chết đi!

Phượng Nhu Y cầm một chén trà ném qua chỗ hắn, sau đó thở phì phì đẩy cửa đi ra.

Nhìn bóng lưng Phượng Nhu Y rời đi, Diệp Huyền cười ha ha, đôi lúc chọc ghẹo mấy tiểu cô nương thế này cũng có thể khiến tâm tình thoải mái.

Đóng cửa lại, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên giường, bế quan tu luyện.

Gian phòng bên cạnh, Trần Tinh đang tu luyện đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt bỉ ổi thở dài than thở:

- Ai, Huyền thiếu không hổ là Huyền thiếu, có thể khiến cho Phượng Nhu Y kêu la tới mức này, đúng là quá cuồng bạo rồi. Lại nhớ tới mấy trăm cuốn hoa hoa công tử không sót quyển nào của ta, ba mươi sáu tư thế kinh điển không cái nào không biết, không cái nào không hiểu, chẳng biết phải chờ tới lúc nào mới có thể tự mình thể nghiệm đây.

Trần Tinh hơi ngẩng đầu, cằm đưa lên bốn mươi lăm độ nhìn về phía trước, thổn thức không thôi.

Ngay tại lúc mấy người Diệp Huyền nhắm mắt tu luyện thì ở bên trong một toà phủ đệ tráng lệ ở vương thành, khí thế cuồng táo đang ngưng tụ.

- Mông Nghị, ta muốn ngươi kể lại từ đầu chí cuối mọi chuyện cho ta biết, không được bỏ sót chỗ nào hết.

Một nam tử thân mặc hoàng bào, đầu đội tử quan, ngồi trên một chiếc ghế thái sư to lớn, ánh mắt âm lãnh, giống như hàn băng vạn năm không thay đổi.
Chương 209 Luyện dược sư khảo hạch (1)

Đứng trước mặt gã chính là ba người Mông Nghị đang quỳ trên mặt đất, trán ứa mồ hôi, còn thiếu nữ kiêu ngạo kia thì lạnh lùng ngồi một bên.

- Vâng, thân vương đại nhân, chuyện là thế này…

Mông Nghị liền kể hết những gì mình biết ra.

- Thiên võ sư tứ giai, hơn nữa còn là luyện dược sư cung đình?

Hoà Thân Vương Triệu Huân nhướng mày, thì thào mở miệng.

- Phụ thân, ngươi nhất định phải báo thù cho Tinh Nhi, con lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người ta tát thế này.

Thiếu nữ kiêu ngạo kia cắn răng, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ oán độc.

- Tinh Nhi, ngươi cứ yên tâm đi, phụ thân nhất định sẽ lấy lại công đạo cho ngươi, ngươi mau kể hết những gì đã xảy ra cho ta nghe.

- Dạ!

Thiếu nữ kiêu ngạo tên Triệu Tinh liền một mạch kể lại chuyện Diệp Huyền đánh nàng thế nào ra.

- Một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi, có thể dễ dàng ngăn chặn công kích của ngươi, thiên tài như vậy ở Huyền Linh học viện cũng không có mấy ai, không phải là đệ tử niên cấp cao nào đó ở Huyền Linh học viện các ngươi đấy chứ?

Triệu Huân nhíu mày, con gái của gã, bản thân gã đương nhiên hiểu rõ, mặc dù có chút ngang ngược càn rỡ, điêu ngoa tuỳ hứng, nhưng chỉ gần mười bảy tuổi đã là võ sĩ tam trọng, cũng là một thiên tài ở Huyền Linh học viện,

Còn thiếu niên đã đánh nữ nhi, nghe kể thì tuổi tác cũng chỉ xêm xêm với nữ nhi của gã, thực lực cư nhiên còn mạnh hơn cả nữ nhi, khiến cho gã có chút giật mình.

- Phụ thân, người này cũng không phải học viên của Huyền Linh học viện ta, ít nhất trước kia nữ nhi ở học viện chưa bao giờ gặp qua hắn.

Thiếu nữ kiêu ngạo mở miệng bất mãn lầm bầm:

- Phụ thân, chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho nữ nhi sao?

- Ngươi yên tâm.

Hoà Thân Vương dịu dàng vỗ đầu của Triệu Tinh, trong mắt loé ra vẻ sắc bén:

- Mặc kệ đối phương là ai, dám đánh con gái của Triệu Huân ta, chính là không nể mặt Triệu Huân ta, ta sao lại có thể bỏ qua cho hắn, chẳng qua biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, muốn báo thù thì ít nhất cũng phải biết được địa vị của đối phương trước đã.

- Mông Nghị!

- Có thuộc hạ!

- Mau đi điều tra cho ta, xem bên trong luyện dược sư cung đình có người nào tên Hoa La Huyên hay không, hạn cho ngươi nửa canh giờ phải lập tức báo lại cho ta biết.

- Vâng!

Sau khi Triệu Huân ra lệnh thì tổ chức tình báo của phủ Hoà Thân Vương lập tức hoạt động.

Không tới nửa canh giờ, một phần tình báo lập tức đặt trên bàn của Triệu Huân.

- A? Hoa La Huyên, hội trưởng hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành, luyện dược sư tam phẩm, địa võ sư tam trọng, luyện dược sư cung đình…

Hoa La Huyên đã báo ra tên của mình, lấy lực lượng của phủ Hoà Thân Vương thì đương nhiên có thể dễ dàng tra ra tin tức của lão.

- Hoá ra kẻ này chỉ là hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư ở một thành trì nho nhỏ mà thôi.

- Luyện dược sư tam phẩm.

- Trên tình báo nói lão chỉ là địa võ sư tam trọng, xem ra lão chắc là đã đột phá rồi.

Mỗi khi nhìn thêm một tin thì nụ cười lạnh trên môi của Triệu Huân lại nồng đậm thêm một phần.

- Phụ thân…

Thiếu nữ kiêu ngạo tên Triệu Tinh mong mỏi trông qua.

- Ta còn tưởng lão là đại nhân vật gì đó, luyện dược sư tam phẩm thì chỉ là tiêu chuẩn nhập môn của luyện dược sư cung đình mà thôi, một tên hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư ở một thành trì quê mùa, cũng dám tới vương thành kiêu ngạo.

Triệu Huân cười lạnh, đột nhiên đứng dậy:

- Tinh Nhi, thù này của ngươi, vi phụ lập tức giúp ngươi báo, người đâu!

- Có thuộc hạ.

- Lập tức theo ta tới hiệp hội luyện dược sư vương thành đòi người, ta muốn xem, rốt cuộc kẻ này có bản lĩnh gì mà dám ngông nghênh như vậy.

Khoé miệng Triệu Huân nhếch lên thành một nụ cười lạnh đầy hung tợn.

Lúc này, tầng thứ năm ở hiệp hội luyện dược sư, đang vội vàng tiến hành một cuộc khảo hạch….

Sắc mặt Hoa La Huyên nhìn chằm chằm vào lò đan đang lơ lửng trên không, hai tay không ngừng đánh ra từng đạo phù ấn tiến vào bên trong trận văn, từng cổ huyền hoả giống như có sinh mệnh vậy, không ngừng thối luyện lò đan đã bị thiêu thành màu đỏ rực kia, sóng nhiệt lượng bốc lên từng cơn, khiến cho nhiệt độ bên trong phòng luyện chế tăng lên cực cao.

Ở góc đối diện trong phòng luyện chế, bốn vị lão giả mặc áo luyện dược sư không hề bị khí tức nóng rực này ảnh hưởng chút nào, chỉ ngưng thần nhìn về phía Hoa La Huyên đang luyện chế, hơn nữa huyền thức xoay quanh ở trận pháp trên không, chăm chăm xem Hoa La Huyên luyện chế.

Chỉ thấy động tác của Hoa La Huyên càng lúc càng nhanh, đánh ra từng đạo phù ấn, trận pháp không ngừng bị kích hoạt, huyền hoả mạnh yếu khác nhau tiến hành luyện chế lò đan kia toàn diện, trong phòng luyện chế dần dần sinh ra một mùi hương nồng đậm.

Đột nhiên, cả lò đan bắt đầu rung động.

Hoa La Huyên xoè năm ngón tay ra, huyền thức đầy trời giống như một cái lưới lớn, chui vào bên trong lò đan, thanh âm bạo động của lò đan ngày càng vang vọng, mùi thuốc thanh tân cũng càng lúc càng nồng đậm.

Trong mắt của Hoa La Huyên loé ra tinh quang, cả người hoàn toàn đắm chìm vào bên trong sự phản ứng của lò đan, quên hết tất thảy mọi chuyện bên ngoài.

Bốn vị lão giả ở đối diện lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng châu đầu ghé tai thấp giọng bàn tán cùng nhau.

Luyện chế tiến hành không ngừng, thần sắc của Hoa La Huyên luôn giữ vẻ thản nhiên, đột nhiên, trong mắt lão bắn ra hai đạo tinh quang, hai tay biến ảo tạo thành vài đạo ấn quyết, đột nhiên liền bắn ra một cỗ huyền hoả thông thiên.

Lò đan lắc lư đột nhiên trở nên kịch liệt hơn hẳn, sau đó nháy mắt liền yên tĩnh trở lại.

- Thu!

Khẽ quát một tiếng, trận pháp bay đầy trời đột nhiên bị đóng lại, lò đan trên không nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, một mùi hương nồng đậm nhanh chóng toả ra khắp phòng luyện chế.

Ánh mắt của bốn vị lão giả kia nhìn chằm chằm vào trong lò đan phía trước.

Hoa La Huyên mỉm cười, mở lò đan ra, bốn viên đan dược đột nhiên bắn ra, bay lên sau đó chia ra rơi vào tay của bốn vị lão gia.

Lão cười khẽ, nói với vẻ tự tin:

- Các vị đại sư, mời xem!

Huyền thức của bốn vị lão giả không ngừng xẹt qua viên đan dược trong tay, trên mặt lộ ra từng hồi kinh ngạc, cảm khái, không nói thành lời, sau một hồi, ánh mắt của ba người đều tập trung vào người đứng giữa.

Người ngồi giữa, khí tức rõ ràng còn mạnh hơn ba người kế bên một chút, lão thở dài một hơi rồi khen ngợi:

- Không cần xem nữa, Hoa La Huyên, hoá huyền đan tứ phẩm mà ngươi luyện chế, mỗi viên đều no tròn vành vạnh, mùi hương thanh tân, dược tính dung hợp có thể nói là hoàn mỹ, đều là thượng phẩm, không ngờ ngươi mới trở thành luyện dược sư tứ phẩm không lâu đã có thể luyện chế ra được đan dược có phẩm chất cao như thế này rồi, lão phu cũng cảm thấy kinh ngạc vạn phần. Hoa La Huyên, ngươi đã thông qua lần khảo hạch này rồi.
Chương 210 Luyện dược sư khảo hạch (2)

- Bộp bộp bộp!

Ba vị lão giả khác lập tức vỗ tay.

- Hoa La Huyên, chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi cũng trở thành một thành viên trong số chúng ta rồi.

- Luyện dược sư tứ phẩm, mới có thể chính thức xem như bước lên con đường luyện dược, hiệp hội luyện dược sư của Lưu Vân Quốc ta lại có thêm một vị đại sư rồi.

- Ha ha ha, thủ pháp tinh diệu, tư thái tự tin, Hoa La Huyên, thật không ngờ lần này ngươi khảo hoạch lại hoàn mỹ như vậy.

Tiếng khen ngợi vang lên trong phòng luyện chế này, trên mặt của mọi người đều tràn ngập vẻ tán thưởng.

Hoa La Huyên mỉm cười:

- Các vị đại sư quá lời rồi.

- Ô kìa, Hoa La Huyên, bây giờ ngươi cũng là thiên cấp luyện dược sư tứ phẩm rồi, không cần khách khí với bọn ta như vậy.

- Nói đúng lắm.

Vị lão giả ngồi giữa cười một tiếng, giơ tay, đột nhiên phóng ra một miếng lệnh bài:

- Hoa La Huyên, đây là lệnh bài của luyện dược sư tứ phẩm, từ nay về sau, ngươi chính là luyện dược sư tứ phẩm thứ chín của hiệp hội luyện dược sư Lưu Vân Quốc ta.

Hoa La Huyên cầm lấy lệnh bài, nói với vẻ hơi kích động:

- Đa tạ Hà đại sư, và các vị đại sư.

Hà Chân lắc đầu mỉm cười, nói:

- Đây đều là sự cố gắng của bản thân ngươi, không liên quan gì tới chúng ta hết. Chẳng qua là ta rất tò mò, lúc luyện chế hoá huyền đan, việc khống chế hoả hậu vô cùng quan trọng, lại còn vô cùng tinh tế, cũng thuộc hàng một trong những loại khó khăn nhất trong số các loại đan dược tứ phẩm, nhưng lúc ngươi luyện chế, cũng dùng trận pháp đó, nhưng hoả lực phóng xuất ra lại có hoả hậu khác nhau, hơn nữa khi gia nhiệt cho từng bộ phận khác nhau cho lò đan đều chuyển đổi vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là tinh diệu, thủ pháp thế này khiến cho lão phu cũng giật mình không thôi.

Hà Chân thân là hội trưởng của hiệp hội luyện dược sư vương quốc, tông cấp luyện dược sư ngũ phẩm, là luyện dược sư mạnh nhất vương quốc ngang với luyện dược sư thủ tịch của cung đình là Dương An, nhưng ngay cả lão cũng giật mình trước thủ pháp khống trận của Hoa La Huyên.

Ba vị lão gia khác cũng an tĩnh lại, đều nhìn về phía Hoa La Huyên với vẻ nghi hoặc.

Trong đầu Hoa La Huyên lập tức nhớ lại hình ảnh khi Diệp Huyền dạy bảo mình, thản nhiên cười nói:

- Bất kỳ trận pháp luyện chế nào, căn cứ theo trình độ khác nhau, đều do từ mười hai tới một trăm lẻ tám trận pháp căn bản hợp lại tạo thành, những trận pháp căn bản này dung hợp với nhau, mới có thể hình thành một đại trận luyện chế đầy đủ, thông qua việc điều khiển từng trận pháp căn bản thì có thể tiến hành điều chỉnh nhiệt độ và hoả hậu ở bất kỳ bộ phận nào của trận pháp luyện chế.

- Có thể làm thuần thục được điều này thì tự nhiên có thể khống chế hoả hậu của trận pháp luyện chế, luyện chế hoá huyền đan sẽ không còn là việc gì quá khó khăn nữa.

- Hoá ra là vậy!

Hà Chân giật mình hiểu ra.

- Ta cũng từng nghe nói qua cơ sở cấu thành của trận pháp, lý luận của ngươi ta cũng từng nghe nói tới, chẳng qua là muốn làm được như vậy thì cũng vô cùng khó khăn. Ngươi có thể làm được điều này, có thể thấy ngươi quả nhiên có thiên phú người thường khó mà sánh bằng trên con đường luyện dược này.

Advertisements

Hoa La Huyên chỉ thản nhiên mỉm cười, không nói gì nhiều, thực ra thì lão cũng là nhờ có Diệp Huyền dạy bảo nên mới nắm giữ được một phần thủ pháp khống trận này.

Có một chút đạo lý, nghe qua thì đơn giản, nhưng khi làm thì lại vô cùng khó khăn, ngay như chỗ ảo diệu của việc khống chế hoả hậu của trận pháp này, thực tế mấy người Hà Chân đều có thể lĩnh ngộ, nhưng nếu muốn làm được, không có Huyền thiếu chỉ bảo, căn bản cũng khó mà làm được.

Hà Chân mỉm cười:

- Hoa La Huyên, để mừng chuyện Lưu Vân Quốc ta lại có thêm một vị luyện dược sư tứ phẩm, ngày mai ta sẽ cho người bẩm báo lên với vương thượng, chắc chắn bệ hạ cũng sẽ vô cùng vui mừng, tới lúc đó chắc chắn sẽ có khen thưởng.

- Còn hiệp hội luyện dược sư thì ta tạm thời cho ngươi thân phận trưởng lão hiệp hội luyện dược sư, sau này nếu như lại có chức vị nào đó thì sẽ tiếp tục an bài cho ngươi, không biết ngươi cảm thấy thế nào?

Tuy rằng địa vị của luyện dược sư tam phẩm cũng khá cao quý, nhưng Lưu Vân Quốc không có một trăm thì cũng tám mươi người, còn thiên cấp luyện dược sư tứ phẩm thì lại khác.

Trong danh sách của hiệp hội luyện dược sư thì thiên cấp luyện dược sư tứ phẩm, cộng thêm cả Hoa La Huyên thì bất quá cũng chỉ có chín người mà thôi, có thể thấy được nó hiếm tới mức nào.

Bất kỳ luyện dược sư tứ phẩm nào đều thuộc hàng nhân vật cao đoan của vương quốc, một khi xuất hiện thì nhất định phải báo lên cho vương thượng, hơn nữa vương thượng còn tự mình khen thưởng, tổ chức vô cùng long trọng.

- Vậy thì đa tạ Hà hội trưởng.

- Ha ha ha, Hoa La Huyên, ngươi không cần phải khách khí làm gì.

Hà Chân vuốt râu cười nói:

- Không biết hôm nay ngươi còn việc gì không, nếu như không có thì đêm nay hiệp hội luyện dược sư chúng ta cũng phải tổ chức tiệc mừng mới được, có thêm một luyện dược sư tứ phẩm, đây quả thực là chuyện lớn của hiệp hội luyện dược sư chúng ta.

Hoa La Huyên mỉm cười:

- Đều nghe Hà hội trưởng làm chủ, nhưng lát nữa thuộc hạ phải tới hoàng cung một chuyến để đăng ký, dù sao thuộc hạ cũng là một thành viên của luyện dược sư cung đình.

- Nên làm, nên làm.

Hà Chân mỉm cười gật đầu:

- Bất quá ta phải nói trước một tiếng, yến hội đêm nay ngươi nhất định phải tới mới được, đừng để bị tên Dương An kia lôi đi, bằng không lão hủ đây nhất định sẽ tức giận đó.

Thấy Hoa La Huyên còn muốn nói gì đó, lão giơ tay ngăn lại, cười nói:

- Ngươi đừng nói nữa, cứ như vậy đi, khó khăn lắm mới có thêm một vị luyện dược sư tứ phẩm, cũng không thể để cho hiệp hội luyện dược sư cung đình giành hết uy phong được.

Nghe hội trưởng Hà Chân nói vậy, Hoa La Huyên lập tức không nói thêm gì nữa.

Hiệp hội luyện dược sư Lưu Vân Quốc thực ra là một chi nhánh của hiệp hội luyện dược sư đại lục, bất kỳ luyện dược sư nào của Lưu Vân Quốc, một khi đột phá đều phải tới nơi này tiến hành đăng ký khảo hạch.

Chỉ có điều, hiệp hội luyện dược sư cũng không có tác dụng ước thúc luyện dược sư, còn hiệp hội luyện dược sư cung đình thì là tổ chức luyện dược sư do Lưu Vân Quốc tự mình tạo nên, gom một vài luyện dược sư cường đại lại, cho họ một hoàn cảnh tốt nhất cùng với thù lao khổng lồ, chủ yếu phục vụ cho vương thất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK