Không nghĩ tới đám người này hoàn toàn không phải đối thủ của hai người kia, còn không chèo chống được mấy giây.
Hai người này tới từ thế lực nào?
Đám hộ vệ khách sạn nhìn thấy cảnh này cũng khiếp sợ, bước chân vừa mới động đã có khí tức tập trung bọn họ.
- Các ngươi cũng muốn ra tay sao?
Ngữ khí của Diệp Huyền vô cùng lạnh lùng.
Kim Lân kích động, hai mắt tỏa sáng,
- Các ngươi cũng muốn đánh nhau?
Khí tức khủng bố bao phủ bọn chúng.
Vài tên hộ vệ khách sạn cảm giác được khí tức cường đại vượt xa chính mình, nếu quả thật động thủ, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của hai người này, bọn họ cười khổ không thôi.
- Các hạ hiểu lầm, chúng ta không phải đối thủ của các hạ, cũng không biết bọn họ, nơi này chính là địa bàn của khách sạn Thiên Nhất, kính xin mấy vị thu liễm một chút, cũng không nên làm hỏng đồ vật của chúng ta, nếu không chúng ta cũng rất khó làm.
- Yên tâm đi, làm hư đồ của khách sạn các ngươi, chúng ta sẽ chiếu theo giá cả bồi thường.
Diệp Huyền lãnh đạm nói ra, hắn quay đầu nhìn mấy người chật vật đang nằm một góc, nói:
- Nói đi, mấy người các ngươi tới từ thế lực nào?
- Các hạ, chúng ta nhận lầm người.
Tên đại hán đầu lĩnh khóc rống lên.
- Không nói thật không?
Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh.
- Mấy người chúng ta thật nhận lầm người, các hạ ngươi đại nhân có đại lượng, bỏ qua cho chúng ta đi.
Đại hán đầu lĩnh khóc lớn hơn trước.
Hai người này quả thực là ma quỷ, sớm biết như vậy tuyệt đối không nâận việc này.
- Xem ra ngươi không nói.
Diệp Huyền nhìn về phía Kim Lân:
- Kim Lân, giết từ bên trái trước, giết đến khi nào bọn chúng nói thì dừng.
- Được rồi.
Kim Lân cười dữ tợn, hắn bóp đỉnh đầu của tên bên trái.
- Có nghe hay không, điện hạ hỏi ngươi đấy, ngươi có nói hay không?
- Ta... Ta...
Tên tội phạm sợ hãi run rẩy, đôi mắt nhìn sang đầu lĩnh, hắn muốn nói lại thôi.
- Xem ra ngươi không nói.
Phốc phốc!
Tay Kim Lân bóp mạnh, đầu của người này nổ tung như dưa hấu.
- Hiện tại đến phiên ngươi.
Kim Lân nhìn sang tên thứ hai.
Người thứ hai sợ tới mức đồ cứt đái đều chảy ra, hắn run rẩy không nói thành lời.
Kim Lân không đợi hắn trả lời liền thổi một cái, lại một cái đầu nổ tung, tràng diện máu tươi đầm đìa làm nội tâm người ta phát lạnh.
Hai người thật độc ác.
Nội tâm đám người chung quanh cảm giác mát lạnh không nói thành lời, hai người này quá ác, vốn cho rằng bọn họ giáo huấn đám người kia thì thôi, không nghĩ tới thật hung ác như vậy.
Giết người giống như giết con gà, hoàn toàn không đặt trong lòng.
Chờ Kim Lân giết đến người thứ tư thì tên đại hán đầu lĩnh lên tiếng.
- Đừng giết, van cầu ngươi đừng giết, ta nói, ta nói.
Đại hán đầu lĩnh khóc rống lên, thần sắc thống khổ.
Diệp Huyền không cảm thấy thương hại chút nào.
Vừa nhìn đã biết đám người này chính là thế hệ cùng hung cực ác, trên tay nhiễm máu tươi và không biết bao nhiêu nhân mạng, nếu như hôm nay không phải lực lượng bọn họ mạnh, kết cục của hắn và Kim Lân cũng không sống khá giả.
- Là Mạc gia Mạc Thông thiếu gia bảo chúng ta làm.
Đại hán đầu lĩnh lên tiếng, ánh mắt không dám nhìn sang đám người cách đó không xa.
Mạc Thông thiếu gia?
Tất cả mọi người chung quanh đồng loạt nhìn sang tên thanh niên mặc cẩm bào màu xanh, sắc mặt thanh niên kia đại biến, hắn bình tĩnh và nói:
- Hồ Bưu, ngươi cũng chớ nói lung tung.
- Thì ra là ngươi!
Khóe miệng Diệp Huyền mỉm cười.
Thiếu niên Mạc Thông chính là gia hỏa trào phúng Diệp Huyền nhiều nhất tại Tụ Bảo Hiên.
- Các hạ, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta căn bản không biết hắn.
Sắc mặt Mạc Thông tái nhợt, thân thể phát run, hắn đã bị thủ đoạn của Kim Lân vừa rồi dọa sợ.
- Ah, như vậy sao, ngươi không biết hắn lại biết hắn là Hồ Bưu?
Diệp Huyền cười đùa nói một câu.
Mạc Thông sững sờ, lúc nãy hắn tức giận nên hồn nhiên quên đi, hắn cũng đã gọi tên của tên đại hán khôi ngô.
- Ta... Ta...
Mạc Thông không nói thành lời, hắn cắn răng một cái, thân thể lập tức lướt vào trong đám người.
Hắn nhanh nhưng người khác còn nhanh hơn, chỉ thấy một đạo kim quang xuất hiện, chẳng biết Kim Lân đi tới trơớc mặt Mạc Thông lúc nào, hắn hất tay một cái, miệng Mạc Thông phun máu tươi còn mang theo răng nát, hắn chật vật ngã lên bậc thang khách sạn Thiên Nhất, lúc này mặt hắn từ màu tím biến thành màu đen.
- Ta là thiếu gia Mạc gia, ngươi giết ta, Mạc gia chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Mạc Thông cho rằng Kim Lân muốn giết hắn, hắn sợ tới mức gương mặt vặn vẹo hét lên.
- Giết ngươi, ai nói ta muốn giết ngươi, ta chính là người yêu thích hòa bình đấy.
Diệp Huyền nhìn về phía Kim Lân:
- Kim Lân, trói hắn lại.
- Vâng!
Kim Lân nhe răng cười nói, xuất ra một sợi dây thừng trói Mạc Thông thành bánh chưng.
- Nói cho Mạc gia, nếu như muốn mạng thiếu gia của bọn chúng thì phái người cầm đồ tới chuộc, ân, ta là người dễ nói chuyện, chỉ cần xuất ra một ít linh dược lục giai nào đó thì ta thả người, bằng không ngày mai sẽ có dưa hấu nát xuất hiện.
Diệp Huyền cười nhạt với đám người chung quanh, nhưng nụ cười của hắn trong mắt của mọi người lại khủng bố giống như ma quỷ đang cười.
- Kim Lân, phế tu vi bọn chúng.
Diệp Huyền nhìn sang đám người Hồ Bưu.
Rầm rầm rầm!
Kim Lân đánh ra mấy quyền làm đám người cong người như tôm luộc, thần sắc thống khổ, ánh mắt như tro tàn, huyền hải trong bụng bọn họ bị Kim Lân đánh nát.
Lúc này bọn chúng biến thành phế nhân.
Biến thành phế nhân tại nơi như Vô Không Lĩnh còn thống khổ hơn là chết.
Đám người chung quanh thấy thế liền hít khí lạnh và tâm thần rung rung.
- Chúng ta vào đi thôi.
Diệp Huyền nhìn sang Kim Lân đứng bên cạnh và lên tiếng, chậm rãi đi về hướng khách sạn Thiên Nhất.
- Các ngươi muốn làm gì?
Vài tên hộ vệ khách sạn lên tiếng, đồng thời sợ hãi lui về phía sau vài bước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sợ tới mức không dám lên trước.
- Ta tới ở trọ, như thế nào? Khách sạn các ngươi mở ra không cho kẻ khác ở trọ sao?
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Vị khách quan này chê cười, khách sạn Thiên Nhất chúng ta mở cửa đón khách làm sao có đạo lý không tiếp khách.
Một gã nam tử trung niên ăn mặc quần áo chưởng quầy từ trong khách sạn vội vàng chạy tới trước mặt Diệp Huyền.
Người này bụng mập eo tròn, đôi mắt cười tủm tỉm, nhìn như cả người lẫn vật vô hại nhưng trong thân thể lại ẩn chứa khí tức kinh người, hiển nhiên cũng là một tên cường giả Vũ Tông ngũ giai, hơn nữa còn là Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong.
Có lẽ khách sạn Thiên Nhất địa vị không nhỏ.
Chương 597 Đá dò đường (1)
Có thể mở khách sạn lớn như vậy tại trung tâm thành Hắc Thạch, chắc hẳn cũng không phải thế lực bình thường có thể làm được.
- Không biết khách sạn các ngươi tiêu chuẩn gì?
Diệp Huyền mở miệng hỏi.
- Hai vị khách quan, khách sạn chúng ta phân ba tầng thứ, phong chữ nhân, chữ địa và chữ thiên, trong đó phòng chữ nhân một ngàn huyền tệ một đêm, phòng chữ địa hai ngàn huyền tệ một đêm, phòng chữ thiên năm ngàn huyền tệ một đêm, không biết khách quan cần cấp độ gì?
- Cho ta hai gian phòng chữ thiên.
Diệp Huyền vung tay ném hai tấm huyền phiếu như phi đao bay tới trước mặt tên chưởng quầy.
Ba!
Khách sạn chưởng quầy tiếp vào trên tay, chợt cảm thấy lực lượng làm người ta sợ hãi từ sâu trong huyền phiếu truyền ra ngoài, huyết khí trong người hắn cuồn cuộn, hai chân không ngừng lui về phía sau, đột nhiên lực lượng kia lại biến mất vô tung giống như chưa từng xuất hiện qua.
- Nơi này là hai vạn huyền tệ, một vạn huyền tệ dự chi phòng, còn lại một vạn dùng làm chi phí sinh hoạt tại khách sạn các ngươi, tính ra cũng đủ rồi.
- Đủ đủ.
Chưởng quầy trung niên áp chế khiếp sợ và hoảng sợ trong lòng, hắn liên tục gật đầu.
Lúc trước hắn ở trong khách sạn nhìn thấy Kim Lân ra tay, biết rõ Kim Lân thực lực hết sức kinh người, cũng không yếu hơn mình, hắn không để ý tới Diệp Huyền.
Hắn xem ra Diệp Huyền là thiếu gia của gia tộc nào đó, mà Kim Lân ở bên cạnh bảo vệ hắn.
Hiện tại hắn phát hiện mình đã lầm rồi, không nói chuyện khác, chỉ thủ đoạn ném huyền phiếu của Diệp Huyền cũng làm khí huyết trong người hắn chấn động không nhẹ, cũng không phải thủ đoạn người bình thường có thể làm được.
Rốt cuộc hai người tới từ thế lực nào? Vì sao trước kia chưa từng nghe nói qua, đến thành Hắc Thạch có mục đích gì?
Trong nội tâm chưởng quầy xuất hiện vài suy nghĩ như vậy, vẻ mặt lại tươi cười nói:
- Hai vị khách quan, mời vào trong.
Hắn tự mình dẫn Diệp Huyền vào hai gian phòng xa hoa nhất khách sạn, quả nhiên phòng chữ thiên không tồi, bên trong cực kỳ xa hoa, các loại đồ dùng trân quý, gian phòng làm bằng gỗ trầm hương, phòng khách, phòng tu luyện, phòng tắm đều có, thậm chí còn có phòng luyện thể loại nhỏ.
- Không tồi!
Diệp Huyền thoả mãn gật gật đầu.
- Hai vị còn có cái gì phân phó không?
- Không, có việc chúng ta sẽ bảo ngươi.
- Được rồi.
Lúc này chưởng quầy lui xuống thật nhanh.
Hai gian phòng, Diệp Huyền chọn một gian, Kim Lân và Mạc Thông ở bên cạnh.
Vốn Kim Lân còn có chút không tình nguyện, nghe nói tối nay còn có đánh nhau, hơn nữa sau đó cho hắn ăn uống, Kim Lân lúc này hưng phấn chảy nước miếng.
Mạc Thông run rẩy không nhẹ, chẳng lẽ gia hỏa tóc vàng này ưa thích đặc thù?
Nghĩ đến ác hàn, Mạc Thông sợ tới mức mặt tái xanh.
Đám người Diệp Huyền nhàn nhã thoải mái, cả thành Hắc Thạch hiện tại lâm vào trong phong bạo.
Hai gã thanh niên thần bí dùng đại lượng linh dược mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ của Phẩm Bảo Các, hơn nữa tin tức bắt Mạc Thông thiếu gia vào khách sạn Thiên Nhất.
Mạc gia!
Một tên nam tử trung niên mặc cẩm bào, đầu búi tóc, đôi mắt như kiếm ngồi trên ghế thái sư, bộ dạng không giận tự uy.
Bên cạnh hắn là vài tên trưởng lão khí thế bất phàm đang quỳ ở đó, thần thái cung kính.
Nam tử trung niên chính là một trong những đại phú hào của thành Hắc Thạch, gia chủ Mạc gia, Mạc Thành Thiên, cường giả Vũ Tôn lục giai.
- Gia chủ, đã điều tra rõ tình hình của đám người Hồ Bưu, thiếu gia đồng ý cho bọn chúng chức vị đội trưởng hộ vệ Mạc gia, bảo hắn đi thăm dò hai tên thiếu niên kia, hơn nữa có thể cướp đoạt trữ vật giới chỉ trong tay bọn chúng.
Nghe được trưởng lão kia nói, Mạc Thành Thiên mặt không biểu tình:
- Có thể tra ra tung tích thiếu gia không?
- Mật thám chúng ta tại khách sạn Thiên Nhất mật thám, hai tên thanh niên ở trong phòng chữ thiên, thiếu gia ở cùng với tên thanh niên tóc vàng, tình huống cụ thể bởi vì khách sạn Thiên Nhất lệ thuộc sản nghiệp Mộ Dung gia tại Hạo Thiên đế quốc cho nên mật thám không dám làm quá mức, căn cứ hai người nói chuyện lúc đó, thiếu gia cho tới ngày mai sẽ tạm thời giữ được tính mạng.
Tên trưởng lão cung kính nói.
- Có thể tra được hai tên thanh niên kia thế lực gì hay không?
Ngữ khí của Mạc Thành Thiên không vội không chậm làm cho người ta không đoán được tâm tư của hắn.
- Tạm thời còn không có, căn cứ chúng ta điều tra, hai người này sáng hôm nay mới tới thành Hắc Thạch, rồi sau đó trực tiếp đi Thiên Bảo các mua sắm Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, về sau thiếu gia xung đột, chúng ta tạm thời không biết thân phận của hai người này.
- Từ tên thanh niên tóc vàng xưng hô tên thanh niên tóc đen là điện hạ, cho nên thuộc hạ suy đoán đối phương rất có thể la vương tử của vương quốc nào đó.
Tên trưởng lão cẩn thận tự thuật một câu.
Mạc Thành Thiên gật gật đầu, trầm mặc không nói, rồi sau đó hắn nhìn sang mọi người.
- Theo các vị trưởng lão xem, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Vài tên trưởng lão liếc nhau, trong đó một gã trưởng lão gương mặt hồng nhuận phơn phớt, người này tức giận nhanh chóng đứn rag, nói:
- Gia chủ, còn phải nói hay sao, người này dám đả thương thiếu gia Mạc gia chúng ta, theo ta thấy Mạc gia chúng ta không bắt hai người này, chắc chắn trở thành trò cười tại thành Hắc Thạch.
- Tam trưởng lão nói đúng. Khách sạn Thiên Nhất là sản nghiệp của Mộ Dung gia nhưng dù sao căn cơ Mộ Dung gia cũng nằm tại Hạo Thiên đế quốc, trong thành Hắc Thạch, khách sạn Thiên Nhất chắc chắn sẽ bán mặt mũi cho Mạc gia.
- Bắt haigia hỏa này xong, làm cho dân chúng thành Hắc Thạch biết rõ Mạc gia chúng ta không thể trêu vào.
- Trước mắt xem ra thiếu gia an toàn trọng yếu nhất, cho nên lão phu cũng cho rằng nên hành động nhanh, cứu thiếu gia về rồi nói sau.
Một gã tên trưởng lão lên tiếng, mọi người cho rằng nên ra tay giải cứu Mạc Thông.
Mạc Thành Thiên nhìn tất cả mọi người, hắn làm sao không rõ đám trưởng lão nói như vậy là gì cái gì, một là vì nịnh nọt chính mình, hai cũng vừa ý Thất Sắc Hỗn Độn Thổ trên người hai tên kia.
- Các vị trưởng lão, ta nghe nói hai người này lúc ở Phẩm Bảo Các cũng có xung đột với Lưu quản sư Tụ Bảo Hiên, đến bây giờ thiên nhai thương hội còn chưa có bất kỳ cử động nào, các vị biết đây là vì cái gì không?
Sau khi mọi người nói xong, đột nhiên Mạc Thành Thiên thản nhiên nói.
Vài tên trưởng lão đều sững sờ, cau mày nói:
- Chẳng lẽ thiên nhai thương hội biết rõ lai lịch của hai người này?
- Không đúng, nếu như biết rõ, Lưu quản sự Tụ Bảo Hiên chắc chắn sẽ sinh ra xung đột với hắn ngay.
Chương 598 Đá dò đường (2)
Mạc Thành Thiên hừ lạnh một tiếng, khóe miệng cười lạnh, nói:
- Tụ Bảo Hiên chuẩn bị ngồi làm ngư ông thủ lợi, cầm mấy đại gia tộc chúng ta làm đá dò đường, hơn nữa các ngươi thực cho rằng một vương tử vương quốc có thể tiện tay mua sắm bảo vật thất giai sao?
Các trưởng lão cau mày, ý của gia chủ hai tên thanh niên chính là hoàng tử?
- Bẩm gia chủ, thuộc hạ đã điều tra qua tin tức hoàng tử mấy đại đế quốc chung quanh Mộng Cảnh bình nguyên, hoàn toàn không khớp với thân phận của hai người.
Trưởng lão chuyên môn thu thập tình báo lên tiếng.
- Cho dù đại đế quốc không có, các ngươi cho rằng sẽ có người bình thường dám tới thành Hắc Thạch giương oai sao?
Ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
- Gia chủ, thiếu gia an nguy trọng yếu nhất, chúng ta sẽ cầm linh dược đi đổi sao?
Vài tên trưởng lão đều nghi hoặc, không rõ ý của Mạc Thành Thiên.
- Nếu như thực lực của hai người này rất mạnh, chuộc người cũng không có gì, hơn nữa phải xem đám người này có tài năng như vậy hay không.
Khóe miệng Mạc Thành Thiên tươi cười, trong mắt của hắn bắn ra hàn quang sâm lãnh.
- Lúc này sẽ do ta đích thân chiếu cố bọn chúng.
- Đám người Hồ Bưu thì sao?
Một gã trưởng lão xin chỉ thị.
Mạc Thành Thiên lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Còn cần ta dạy ngươi hay sao?
- Vâng!
Tên trưởng lão rung động sau đó lui xuống.
Sau đó một chi đội ngũ khổng lồ lao ra khỏi phủ đệ Mạc gia, bọn chúng dùng khí thế hùng hồn lao tới khách sạn Thiên Nhất, rồi sau đó mấy trăm tên võ giả mặc áo giáp, tay cầm lợi khí vây quanh khách sạn Thiên Nhất vào trong.
- Mạc gia chủ từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, không biết vì sao suất lĩnh nhiều người tới đây vây quanh khách sạn Thiên Nhất của ta?
Chưởng quầy béo ú ra khỏi khách sạn, ánh mắt của hắn bắn ra hàn quang.
Tuy Mạc gia là rắn rít địa phương tại thành Hắc Thạch nhưng khách sạn Thiên Nhất của hắn là sản nghiệp của Mộ Dung gia, càng là đại gia tộc trong Hạo Thiên đế quốc, cũng không phải là một tiểu Mạc gia có thể đắc tội.
- Ngô chưởng quỹ nghiêm trọng, chắc hẳn Ngô chưởng quỹ đã sớm biết rõ mục đích ta tới đây, tránh ra, ngày khác Mạc mỗ chắc chắn sẽ chuyên môn tới khách sạn Thiên Nhất xin lỗi.
Mạc Thành Thiên thản nhiên nói một câu, trên người hắn bộc phát uy áp kinh khủng.
Hiển nhiên tên chưởng quầy béo cũng biết không thể ngăn cản Mạc Thành Thiên, híp mắt nói:
- Chuyên môn xin lỗi thì không cần, hai vị khách nhân kia sớm biết Mạc gia chủ sẽ đến, chỉ hi vọng Mạc gia chủ không nên quá tay hủy khách sạn của ta, nếu không Ngô mỗ cũng không sẽ nói với gia tộc vài câu, xin mời Mạc gia chủ.
Chưởng quầy béo chấp tay sau đó tránh sang một bên.
- Đi, chúng ta đi lên.
Mạc Thành Thiên mang theo vài tên trưởng lão đi vào trong khách sạn Thiên Nhất, được Ngô chưởng quỹ dẫn dắt cho nên đi tới trước gian phòng Kim Lân.
- Điện hạ nàh ta nói, bảo gia chủ Mạc gia đi vào một mình.
Trong gian phòng có tiếng nói vang lên, cánh cửa tự động mở ra.
- Gia chủ...
Một đám trưởng lão tức giận nhìn chằm chằm vào gian phòng, mang theo hỏi thăm ngữ khí nói.
- Các ngươi chờ ở bên ngoài, một mình ta đi vào.
Mạc Thành Thiên nhìn vài tên trưởng lão sau lưng mình, cả Mạc gia, Mạc Thành Thiên là Vũ Tôn lục giai nhị trọng thực lực cao nhất của gia tộc, trừ chuyện đó ra, các trường lão khác trừ có hai người là Vũ Tôn lục giai nhất trọng thì còn lại là Vũ Tông ngũ giai.
Nếu thật xung đột, chỉ cần một người là đủ rồi.
- Vâng!
Mấy Đại trưởng lão chỉ có thể cung kính đứng ở ngoài cửa.
- Nếu mấy đại gia tộc cầm Mạc gia chúng ta làm đá dò đường, Mạc Thành Thiên ta hôm nay cũng làm đá dò đường một lần.
Khóe miệng của hắn nở nụ cười, ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng đi vào trong gian phòng.
Hắn muốn xem hai người kia rốt cuộc là người nào mà dám giương oai ở thành Hắc Thạch.
Mạc Thành Thiên đi vào giữa phòng, cánh cửa sau lưng đóng lại.
- Vào đi.
Một giọng nói từ phòng khách vang lên.
Mạc Thành Thiên như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng, vừa rồi hắn mơ hồ cảm giác được một đạo huyền lực quét qua, cách một tòa phòng khách nhưng có thể thông qua huyền lực mở cửa, người này có khả năng điều khiển huyền lực thật linh mẫn.
Nếu muốn đẩy lùi hắn vậy cũng quá coi thường Mạc Thành Thiên hắn rồi, thực lực mạnh yếu cũng không phải thông qua khoe khoang cách điều khiển huyền lực mà được.
Khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh, Mạc Thành Thiên đi vào phòng khách.
Hắn đi vào, trong ánh mắt của hắn bộc phát sát cơ nồng đậm.
Chỉ thấy trong phòng khách có thiếu niên tóc đen đang bình thản ngồi đó, ở bên cạnh hắn là một thanh niên tóc vàng ngạo nghễ đứng thẳng, bên cạnh thanh niên tóc vàng là Mạc Thông, Mạc Thông toàn thân đẫm máu nằm dưới đất, thanh niên tóc vàng một chân đạp lên người của Mạc Thông, dường như hắn đang đạp lên con chó nhỏ mà thôi.
- Phụ thân, cứu ta ah, phụ thân!
Nhìn thấy Mạc Thành Thiên, Mạc Thông lập tức gào khóc thảm thiết.
Ánh mắt Mạc Thành Thiên tỏa sáng, hít sâu một hơi, rồi sau đó híp mắt nói:
- Nghe nói các hạ muốn Mạc gia ta đến chuộc người? Lão phu Mạc Thành Thiên, gia chủ Mạc gia hiện tại, có lẽ các hạ cũng nên thả nhi tử lão phu ah?
Mạc Thành Thiên đích thân tới, hắn chỉ có một mình Mạc Thông là nhi tử, bình thường thập phần yêu thương.
Tuy Mạc gia là gia tộc số một thành Hắc Thạch, Mạc Thành Thiên lai quản giáo Mạc Thông rất nghiêm, chính là sợ hắn gây ra phiền toái gì đó.
Không nghĩ tới lúc này hắn thật sự bị kẻ khác bắt, giờ phút này trên mặt Mạc Thành Thiên không có biểu lộ gì nhưng trong lòng đã sinh ra sát ý, hắn đã quyết định, chỉ cần cứu nhi tử ra, mặc kệ gia hỏa này có thế lực gì cũng phải thừa nhận lửa gâận của Mạc Thành Thiên hắn.
- Mạc gia chủ không nên gấp gáp, ngồi xuống uống chén trà.
Diệp Huyền cầm lấy một chén trà sau đó nói một câu.
- Điện hạ nhà ta bảo ngươi ngồi xuống uống trà, ngươi không nghe thấy sao?
Kim Lân nhếch miệng cười cười, một cước đạp xuống, Mạc Thông phát ra tiếng kêu khổ thấu trời.
Ánh mắt Mạc Thành Thiên lạnh lùng, hắn ngồi xuống và cầm chén trà, hắn không do dự uống cạn, sau đó hắn đặt chén trà xuống mặt bàn và nói:
- Hiện tại chúng ta ngồi xuống, trà cũng uống, các ngươi có điều kiện gì cứ nói đi.
Mạc Thành Thiên cho rằng Diệp Huyền bảo hắn uống trà sẽ hạ độc gì đó, hắn đường đường Vũ Tôn lục giai, tự nhiên sẽ không để ý một chút độc, cho nên vừa quát xong hắn liền chuyên chú vận chuyển huyền lực bức độc.&
Chương 599 Siêu cấp thế gia
Làm hắn nghi hoặc là, trong chén trà của Diệp Huyền không có độc tố gì cả, chỉ là một chén trà bình thường, là hắn sợ bóng sợ gió.
Hình như nhìn ra tâm tư của Mạc Thành Thiên, Kim Lân không nhịn được xùy cười một tiếng.
Lúc này Diệp Huyền đặt chén trà xuống, rốt cục nói chuyện:
- Mạc gia chủ, không biết lần này ngươi mang bảo vật gì tới chuộc con của mình?
Diệp Huyền đi thẳng vào vấn đề nói, ngữ khí bình thản giống như không có đặt Mạc Thành Thiên vào mắt.
- Các ngươi muốn bảo vật gì?
Mạc Thành Thiên lên tiếng:
- Ngươi cũng đã biết, các ngươi hiện tại đã bị võ giả Mạc gia chúng ta vây quanh, bên ngoài gian phòng, bên ngoài khách sạn đều là võ giả Mạc gia. Có tin ta chỉ cần ra lệnh một tiếng, võ giả Mạc gia chúng ta có thể bắt hết các ngươi, đến lúc này hai người các ngươi còn dám bàn điều khiện với ta?
- Không nên nói với ta trong tay các ngươi có nhi tử Mạc Thành Thiên ta làm con tin, các ngươi cũng biết Mạc gia ta có thể đứng sừng sững hơn hai trăm năm tại thành Hắc Thạch đã trải qua bao nhiêu chém giết? Một lần thảm thiết nhất chỉ có hơn mười tộc nhân chạy trốn, Mạc gia ta hiện tại vẫn có thể sừng sững tại Vô Không Lĩnh. Bằng vào là cái gì? Chính là nhờ vào bản lĩnh không sợ trời không sợ đất mạnh dạn đi đầu, cho rằng bắt một nhi tử của Mạc gia là có thể áp chế cả Mạc gia? Hừ, còn kém xa.
- Hôm nay ta tới không phải đến chuộc người, chỉ cho các ngươi một lời khuyên, đứng nên ỷ vào thế lực nhà mình là có thể làm xằng làm bậy, nơi này là Vô Không Lĩnh, là khu vực hỗn loạn trong Mộng Cảnh bình nguyên, bối cảnh sau lưng các ngươi không thể sử dụng tại nơi này.
Mạc Thành Thiên lạnh lùng mở miệng, uy áp huyền lực khủng bố bao phủ cả gian phòng, không khí trong phòng căng cứng.
- Nói xong chưa?
Diệp Huyền nhàn nhạt lườm Mạc Thành Thiên, thần sắc lạnh lùng,
- Nếu ngươi không tới chuộc người thì tới làm gì? Bản thiếu gia cũng không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi, nói xong rồi ngươi có thể cút, ta vẫn câu nói kia, ngày mai ngươi nhìn thấy có khả năng là thi thể Mạc Thông.
- Ngươi dám uy hiếp lão phu?
Thần sắc Mạc Thành Thiên cứng lại, hắn không nghĩ tới mình nói như vậy nhưng thiếu niên này không quan tâm tới, chẳng lẽ hắn thật không sợ Mạc gia mình trấn áp hay sao?
- Uy hiếp ngươi? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Cũng xứng bị điện hạ uy hiếp?
Kim Lân nghe xong liền bật cười, Mạc Thông bị trói thân thể như quả bóng da, hắn lăn qua lăn lại dưới chân Kim Lân.
Ánh mắt Mạc Thành Thiên ngưng tụ, sở dĩ hắn đi vào mà không trực tiếp động thủ, một là vì an nguy của Mạc Thông, hai cũng lo lắng bối cảnh Diệp Huyền và Kim Lân, hôm nay nghe Kim Lân nói như vậy, Mạc Thành Thiên lập tức nhíu mày, nghe ngữ khí thanh niên tóc vàng chẳng lẽ hai người này thật có lai lịch bất phàm gì đó?
Tâm niệm vừa động, hắn lúc này cười lạnh và nói:
- Mạc gia ta không phải thế lực được nhiều người ủng hộ trong Mộng Cảnh bình nguyên nhưng cũng không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể đi lên giẫm một bước, lão phu Mạc Thành Thiên là cường giả đỉnh cấp của thành Hắc Thạch, tại thành Hắc Thạch chưa từng có người nào không cho lão phu mặt mũi.
- Một tên Vũ Tôn lục giai nhị trọng mà thôi.
Diệp Huyền hoàn toàn không đặt vào mắt, cười nhạo nói:
- Lại nói tới Mạc gia các ngươi, người không biết còn cho rằng Mạc gia là siêu cấp thế gia trên đại lục Thiên Huyền đấy, kỳ thật chỉ là tiểu gia tộc bất nhập lưu tại thâm sơn cùng cốc mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi lại dám vũ nhục Mạc gia ta!
Đồng tử Mạc Thành Thiên co rụt lại, hắn tức giận lên tiếng, thân là gia chủ Mạc gia, hắn ghét nhất người khác xem thường Mạc gia của hắn.
Diệp Huyền làm sao biết hắn là Vũ Tôn lục giai nhị trọng?
- Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, một Vũ Tôn lục giai căn bản không xứng bị ta vũ nhục.
Diệp Huyền cười lạnh nói.
Dùng tầm mắt và thực lực của hắn, Vũ Tôn lục giai trong mắt hắn không có ý nghĩa, càng đừng nói vũ nhục gì đó.
Mạc Thành Thiên không nhịn được cười to:
- Khẩu khí thật cuồng vọng, chẳng lẽ các hạ là hoàng tộc Hạo Thiên đế quốc hay sao? Hay là nhi tử của tông chủ Cửu Dương Tông, Huyền Cơ Tông, cho dù như thế cũng không có tư cách nói ra lời như vậy đâu.
Mạc Thành Thiên nhìn như phẫn nộ, trong đó một nửa là thực, một nửa khác là dò xét hư thật của Diệp Huyền.
Chỉ cần Diệp Huyền nói không nên lời, hắn có cơ hội bắt được hai người này sẽ hảo hảo tra tấn một phen.
Diệp Huyền làm sao không nhìn ra suy nghĩ của hắn, hắn cười nhạt nói:
- Hoàng tộc Hạo Thiên đế quốc tính toán cái gì? Tông chủ Cửu Dương Tông và Huyền Cơ Tông là thứ gì chứ, bản thiếu gia còn không có nhìn vào trong mắt, một tùy tùng của bổn thiếu gia cũng không phải bọn chúng có thể trêu chọc.
- Kim Lân, cho hắn kiến thức thực lực của ngươi một chút.
Diệp Huyền cười nói thần bí, thần sắc rất khinh thường.
Vừa mới nói xong, chỉ thấy trên mặt Kim Lân xuất hiện một tia cười nhạo và ngáp dài.
Oanh!
Lúc này lực lượng vô hình hàng lâm nơi đây, khí tức khủng bố bao phủ cả gian phòng khách, hiện tại huyền khí bao phủ phòng khách, lúc này áp lực sinh ra từ đáy lòng mọi người.
Trước uy áp này, Mạc Thành Thiên cảm giác thực lực Vũ Tôn lục giai chẳng khác gì một trang bị cuồng phong quét qua, hắn vô lực và yếu ớt, trong khoảnh khắc trang giấy bị xé rách thất linh bát lạc, hoàn toàn không còn sót lại thứ gì.
Uy áp này đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn, nhưng mà sau lưng Mạc Thành Thiên lại đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Kim Lân chỉ để lộ một tia khí tức cũng đã chấn nhiếp Mạc Thành Thiên, tròng mắt hắn mở to như trứng ngỗng, hắn nhìn chằm chằm vào Kim Lân.
Kim Lân thân cao một mét tám, tóc dài màu vàng, khuôn mặt anh tuấn, hắn đứng nơi đó, khí tức bá đạo hiển thị không sót lại thứ gì.
Làm cường giả Vũ Tôn lục giai, Mạc Thành Thiên chỉ cảm thụ một tia khí tức của Kim Lân cũng biết rõ hắn chính là cường giả Vũ Vương.
Vũ Vương thất giai ah!
Cả Vô Không Lĩnh không có một cường giả Vũ Vương ra đời, tại Mộng Cảnh bình nguyên cũng chỉ có thế lực đỉnh cấp mới có cường giả Vũ Vương tọa trấn, nhưng bọn họ là cường giả đỉnh cấp của thế lực lớn, thân ở địa vị cao.
Nhưng hôm nay một cường giả Vũ Vương đang ở trước mặt hắn.
Hết lần này tới lần khác người này chỉ là một tên tùy tùng.
Mạc Thành Thiên giống như lâm vào trong mơ, có một cảm giác không chân thật, thanh niên tóc vàng chính là một tên hộ vệ Vũ Vương thất cấp ah.
Chương 600 Thuần phục Diệp Huyền (1)
Đây là khái niệm gì?
Lúc này hoàng tử Hạo Thiên đế quốc, nhi tử tông chủ Cửu Dương Tông căn bản không có đãi ngộ hưởng thụ này.
Nghĩ đến Diệp Huyền nói lúc trước, trong nội tâm Mạc Thành Thiên chấn động không nhỏ.
Chẳng lẽ thiếu niên này chính là siêu cấp thế gia trên lục địa khác sao?
Nghe nói một ít siêu cấp thế gia trên đại lục có cường giả Võ Hoàng bát giai tọa trấn, thậm chí còn có Vũ Đế cửu giai, chỉ có những siêu cấp thế lực mới có thể phân phối cường giả Vũ Vương thất giai làm tùy tùng cho đệ tử của mình.
- Chắc hẳn các hajlaf đệ tử mấy thế lực lớn trên Mộng Cảnh bình nguyên ah?
Trong lúc khiếp sợ, Mạc Thành Thiên không nhịn được thốt ra.
- Mộng Cảnh bình nguyên tính toán cái?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng:
- Bản thiếu gia đi qua Vô Tận Hải, leo qua Bất Lão Phong, đạp vào Huyền Vực Cửu Trọng Thiên, nơi này cũng chỉ là một nơi bản thiếu gia đi qua mà thôi, nếu như không phải thấy nơi này có một khối Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, bản thiếu gia cũng không dừng chân thành Hắc Thạch.
Diệp Huyền ngạo nghễ nói.
Diệp Huyền nói ra một câu này, nội tâm Mạc Thành Thiên chấn động rất mạnh, hắn chỉ đọc thấy những danh từ này trong sách cổ mà thôi, nghe nói đều là một nơi chí cao trên đại lục, không nghĩ tới thiếu niên này đều đi qua.
Diệp Huyền lúc này dùng ánh mắt bễ nghễ, ngạo nghễ bao quát thương sinh, khí chất cao cao tại thượng, đây không phải là khí chất của quần là áo lượt của những thế lực nhỏ có thể tạo thành.
Lại nhìn các thiên tài đỉnh cấp trên Mộng Cảnh bình, không kẻ nào có được khí thế giống như vậy.
Nghĩ đến chính mình lại đắc tội đệ tử siêu cấp thế gia khổng lồ, hơn nữa còn mưu toan bắt giữ bọn họ, Mạc Thành Thiên lúc này đổ mồ hôi lạnh.
Mạc Thành Thiên thân là nhất gia chi chủ, cũng không phải mấy câu là có thể bị lừa dối, nhưng giờ này khắc này nội tâm của hắn đã hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền nói.
Liên tưởng tới tình báo trưởng lão nói lúc trước, Mạc Thành Thiên lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Nghe nói thiếu niên này hối đoái Thất Sắc Hỗn Độn Thổ, hăn có đại lượng linh dược, dường như đến từ dược viên thượng cổ, bởi vậy tất cả đều giải thích thông.
Những siêu cấp thế gia kia chiếm cứ địa vực linh khí dồi dào, huyền khí nồng đậm, bồi dưỡng linh dược cũng là chuyện đương nhiên.
Nghĩ đến trước kia chính mình thậm chí có động thủ chuẩn bị, Mạc Thành Thiên sợ hãi mất hồn vía.
Một siêu cấp thế gia như thế muốn tiêu diệt Mạc gia hắn căn bản chỉ là chuyện phất tay mà thôi, dễ dàng như bóp chết một con kiến.
- Vị điện hạ này, tại hạ Mạc Thành Thiên, lúc trước có mắt không nhìn được thái sơn, kính xin điện hạ thứ tội.
Mạc Thành Thiên kinh sợ nói một câu, hoàn toàn không có thần thái hung hăng càn quấy lúc trước, hắn giờ phút này chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là kính sợ.
- Ah, thật không? Vừa rồi huyền lực trong người của ngươi ngưng tụ, quán thông tâm mạch và nhâm mạch, dường như chuẩn bị động thủ ah?
Diệp Huyền cười lạnh nói một câu.
Mạc Thành Thiên đổ mồ hôi lạnh không dứt, thật đáng sợ, thiếu niên này thật đáng sợ, lúc trước trao đổi hắn còn có suy nghĩ giống như vậy, hơn nữa còn vận chuyển huyền lực vào hai tâm mạch, thiếu niên này làm sao biết?
Nếu như cường giả Vũ Vương nói ra, Mạc Thành Thiên sẽ không giật mình như thế, Diệp Huyền có thể nói ra lời này nhưng tuổi chưa tới hai mươi, thật sự là gặp quỷ rồi, chẳng lẽ thiếu niên này nhìn trẻ tuổi như vậy nhưng thực lực lại cao hơn mình sao?.
Trong lòng của hắn đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng không ngừng giải thích.
- Điện hạ hay nói giỡn, tại hạ nào dám động thủ, trước mặt điện hạ, tại hạ chỉ là một con sâu cái kiến, thổi một hơi cũng có thể diệt một đám.
- Thật không?
Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười, nói:
- Ngươi cho rằng ta không biết suy nghĩ của ngươi? Ta chỉ nhìn thấy ngươi không có lỗ mảng giống như con của ngươi nên mới nói thêm vài câu, nếu như ngươi vừa rồi dám động thủ, ta dám bảo đảm ngươi sẽ là một cỗ thi thể.
- Đúng, đúng, điện hạ nói đúng.
Mạc Thành Thiên gật đầu như gà mổ thóc.
- Lúc này tiểu nhi đắc tội điện hạ, là tiểu nhi bị trừng phạt đúng tội, mặc kệ điện hạ xử trí tiểu nhi như thế nào, tại hạ cũng không nói hai lời.
Mạc Thành Thiên nói một câu, vì bảo trụ gia tộc không bị diệt, hắn cũng chỉ có thể đẩy đứa con của mình ra ngoài.
Đều tại hỗn trướng này gây chuyện thị phi, làm cho Mạc gia chọc vào chuyện lớn như thế, đây chính là hành vi khi sư diệt tổ đấy.
- Phụ thân, ngươi... Ngươi cứu ta ah!
Mạc Thông nằm dưới chân Kim Lân, hiện tại hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới sau khi phụ thân đi vào chẳng những không có cường thế cứu chính mình, hiện tại còn biểu hiện giống như vậy, hành vi này hắn không dám tin tưởng.
- Đồ hỗn trướng, ngươi là đồ bất hiếu, còn có mặt mũi bảo ta cứu ngươi, đắc tội điện hạ, ngươi chết chưa hết tội, điện hạ, ngươi muốn tiểu tử hỗn đản này chết, không cần ngươi động thủ, tại hạ hôm nay sẽ tự tay đánh chết hắn.
Mạc Thành Thiên đã đau lòng nhưng vẫn nói một câu như thế.
Kim Lân xùy cười một tiếng, nhịn không được nói:
- Mạc gia chủ, điện hạ nhà ta muốn thi thể đệ tử Mạc làm gì, điện hạ đã nói rõ mục đích rồi, muốn mạng của con ngươi thì cầm đồ vật đi đổi.
- Đúng, đúng.
Mạc Thành Thiên sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, hắn làm sao lại quên đi chuyện này chứ.
Sau khi biết được thân phận của Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên đừng nói dùng bảo vật chuộc người, cho dù mang toàn bộ tài phú Mạc gia đưa ra ngoài hắn cũng không dám không theo.
Nghĩ tới đây, Mạc Thành Thiên vội vàng mang bảo vật trong trữ vật giới chỉ đưa ra ngoài.
- Điện hạ, nơi này là mười gốc linh dược lục giai, còn có một trận bàn ngũ giai, đây là một rương linh thạch trung phẩm, còn có ba bình đan dược ngũ giai.
Trước mặt Diệp Huyền, Mạc Thành Thiên căn bản không dám có chút giữ lại, một khi Diệp Huyền tức giận, Mạc gia bọn họ xong rồi.
Nhưng mà Kim Lân là một cường giả Vũ Vương, hoàn toàn có thể nghiền áp Mạc gia.
Nhìn bảo vật bày chinh tề trên bàn, Diệp Huyền nhíu mày suy nghĩ.
Mộng Cảnh bình nguyên đúng là giàu có hơn liên minh mười ba nước rất nhiều, chỉ một tiểu gia tộc trong thành trì tại Vô Không Lĩnh đã có thể xuất ra hơn mười gốc linh dược lục giai, khó trách số lượng cường giả còn nhiều hơn liên minh mười ba nước nhiều như vậy.
Tuy Mạc Thành Thiên mang tất cả bảo vật ra ngoài, nhưng Diệp Huyền không có lấy đi tất cả, cũng không phải hắn rụt rè, mà là vừa rồi hắn đã có một kế hoạch mới.