- Thế nào, Âm Hư Tử đại sư, nhìn ra cái gì không? Thiếu niên kia có phải là luyện hồn sư hay không?
Tần Vũ gấp giọng dò hỏi.
Âm Hư Tử lắc đầu:
- Lão phu khăc hạ ấn ký trên người song đầu liệt điểu nhưng không có tổn hại gì, hơn nữa cũng không có ấn ký ngự thú nào khác, nói rõ tiểu tử kia không phải ngự thú sư...
Âm Hư Tử vừa mới dứt lời.
Song đầu liệt điểu vốn an tĩnh tiếp nhận Âm Hư Tử kiểm tra, đột nhiên nó mỗ Âm Hư Tử, Âm Hư Tử không kịp phản ứng cho nên trên người bị mỗ nhiều lỗ máu, hắn bị thương hoảng sợ rút lui.
Sau khi mổ Âm Hư Tử xong, song đầu liệt điểu hung tính bộc phát tấn công Tần Vũ.
Trong nội tâm Tần Vũ kinh hãi, hắn muốn song đầu liệt điểu an định lại, mặc kệ hắn điều khiển như thế nào, song đầu liệt điểu đều chẳng quan tâm, ngược lại còn tấn công hắn ác hơn trước.
Tần Vũ bất đắc dĩ phản kích.
Rầm rầm rầm!
Cả trong đình viện lập tức sinh ra tiếng huyên náo xôn xao.
- Âm Hư Tử đại sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vũ kinh sợ nói.
- Lão phu cũng không biết ah.
Sắc mặt Âm Hư Tử khó coi, hắn đánh ra vài đạo ngự thú quyết, mặc cho hắn ý đồ điều khiển song đầu liệt điểu như thế nào, song đầu liệt điểu đều hồn nhiên không để ý, hoàn toàn không nghe hắn chỉ huy.
Trong lúc nhất thời, song đầu liệt điểu ngũ giai phát uy khắp bốn phía, nó càn quét khắp nơi sau đó bay vào trong một gian phòng.
Phanh!
- Bình hoa nông dịch của lão gia ah!
- Đừng đừng, đó là ghế dựa trầm hương lão gia vất vả tìm được, ai nha, trời ơi.
Hai mắt song đầu liệt điểu đỏ bừng, yêu thú ngũ giai có thực lực dạng gì, đột nhiên bộc phát cũng làm phủ đệ Tần gia chó gà không yên.
Đến cuối cùng song đầu liệt điểu không muốn sống lao về phía Tần Vũ.
Tần Vũ kiệt lực ngăn cản, hắn vẫn bị song đầu liệt điểu kéo xuống một khối huyết nhục, máu tươi đầm đìa.
- Giết, giết cho ta nó.
Cuối cùng hai mắt Tần Vũ đỏ bừng cắn răng một cái, vài tên hộ vệ mới vừa nghe tin song đầu liệt điểu nổi điện nên chạy tới, lúc này nghe lệnh đánh gục nó tại chỗ.
Vào lúc này cả phủ đệ Tần gia loạn thành một bầy.
- Âm Hư Tử đại sư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tần Vũ xanh mặt hỏi.
Song đầu liệt điểu của hắn sau khi bị hàng phục, đây là lần đầu tiên nó nổi điên như thế.
- Nhất định có kẻ nào đó gian lận, nếu không ngự thú quyết của lão phu không thể không có một chút phản ứng như vậy.
Âm Hư Tử cắn răng nói.
Cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ thông, đối phương gian lận như thế nào, hắn là ngự thú đại sư ngũ phẩm, tuyệt đối không có khả năng không nhìn ra chút tay chân như thế.
- Nhất định là tiểu tử kia.
Ánh mắt Tần Vũ bắn ra hào quang hung ác.
Vào lúc này hắn cũng chỉ có thể nghĩ tới Diệp Huyền.
Hết lần này tới lần khác hắn lại không có chứng cớ.
- Nếu như để bản thiếu gia gặp được ngươi, nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Tần Vũ khàn giọng nói.
Song đầu liệt điểu là thứ hắn phải mời Âm Hư Tử đại sư tới tương trợ mới có, hắn cực kỳ yêu thích nó, không nghĩ tới chính mình hôm nay tự mình hạ mệnh lệnh chém giết tại chỗ, nhìn song đầu liệt điểu thi thể, trong lòng của hắn nhỏ máu.
Trên đường phố phồn hoa trong đế đô, Diệp Huyền đi một mình tới đây.
Khóe miệng của hắn đột nhiên nở nụ cười quỷ dị.
Song đầu liệt điểu nổi điên là do hắn khống chế, mà chuyện xảy ra trong phủ đệ Tần gia cũng truyền vào trong đầu của hắn.
Ngự thú sư chủ yếu khống chế yêu thú, lợi dụng khắc ấn ký vào trong cơ thể yêu thú, thông qua tuyên bố chỉ lệnh khống chế hành vi của yêu thú.
So khống chế hồn niệm giống như Huyền thú là chyện khó hơn lên trời.
Thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền có thể xóa đi hồn niệm của yêu vương, đối phó một ít tiểu ngự thú sư ngũ phẩm tự nhiên là dễ dàng.
Đáng tiếc, song đầu liệt điểu vẫn có nhược điểm, nếu như là yêu thú lục giai thì Tần Vũ không sống được.
Diệp Huyền làm sao không biết lúc ấy Tần Vũ ở cửa thành đã động sát cơ với hắn, cuối cùng bởi vì La Thành tham gia mới không có động thủ.
Đối với gia tộc muốn động thủ giết mình, Diệp Huyền tuyệt đối không nương tay.
Mỉm cười, Diệp Huyền tiếp tục đi lại trên phố.
Sau khi tiến vào đế đô, La Thành cực lực mời Diệp Huyền đi La gia làm khách nhưng bị hắn cự tuyệt.
Hiện tại hắn đi tới con đường chợ đêm nổi danh nhất trong đế đô.
Từ miệng của La Thành hắn biết được, con đường này có không ít người bán ra những thứ tự nhận là bảo vật, hơn nữa cũng không hỏi lai lịch nguyên nhân, vừa vặn phù hợp yêu cầu của Diệp Huyền.
Thế lực Huyền Cơ Tông khủng bố, ngay cả trong Hạo Thiên đế quốc cũng có lệnh truy nã, nếu như đi tới cửa hàng cỡ lớn mua sắm một ít bảo vật khu trừ khí tức minh tâm chủng, rất khó nói không bị Huyền Cơ Tông chú ý đến.
Lựa chọn một chợ đêm, Diệp Huyền cân nhắc tỉ mỉ mới đưa ra quyết định.
Đi một lát, một tòa lầu các lớn xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, trên bảng lớn có ba chữ:
- Thiên Tức Lâu.
Thiên Tức Lâu là một trong các chợ đêm nổi danh nhất trên con đường này, bên trong có các loại tài liệu bảo vật cái gì cần có đều có, nghe nói thậm chí không thua gì một ít cửa hàng cỡ lớn trong đế đô, cũng là nơi vô số võ giả thích vào nhất.
Vừa tiến vào Thiên Tức Lâu, một tên tiểu nhị bộ dạng khôn khéo chạy tới.
- Vị khách quan này, mời vào trong, xin hỏi có muốn ở trọ hay không?
Tiểu nhị nhiệt tình hỏi.
Thiên Tức Lâu chẳng những là chợ đêm bán bảo vật, đồng dạng cũng kiêm cả quán rượu, hơn nữa trong chợ đen kết hợp buôn bán và quán rượu chưa bao giờ hỏi lai lịch của khách.
Diệp Huyền muốn một gian phòng, tiểu nhị nhiệt tình dẫn Diệp Huyền đi vào phòng.
Vì không gây ra chú ý với người ngoài, Diệp Huyền chỉ chọn gian phòng bình thường, cả gian phòng xem như rộng rãi, đồ vật đầy đủ nhưng giá cả hơi đắt, cần một vạn huyền tệ cmột đêm.
Dù sao nơi này cũng là đế đô Hạo Thiên đế quốc, giá cả như thế cũng rất bình thường, huống chi đối với Diệp Huyền mà nói, một vạn huyền tệ cũng không coi vào đâu.
Trong phòng còn có các loại vật phẩm cung cấp tu luyện bình thường, đương nhiên cũng cần trả tiền.
Sau khi tiến vào trong gian phòng, Diệp Huyền trực tiếp rời phòng, hắn đi dọc cầu thang đi xuống lòng đất Thiên Tức Lâu.
Từ trong miệng La Thành hắn biết được quán rượu này là một thế lực thuộc về chợ đêm, có được đại sảnh dưới lòng đất, muốn bán ra hoặc là thu mua đồ vật gì cứ đi vào đại sảnh dưới lòng đất.
Chương 622 Thu mua bảo vật
Hơn nữa cả con phố đều là đại sảnh cho nên hết sức phồn hoa.
Tuy nơi này là chợ đêm nhưng cửa hàng trên phố đều thuộc thế lực nhất định, hơn nữa đại sảnh dưới lòng đất còn có một thông lệ.
Võ giả ở trọ có thể đi vào chợ đêm vô cùng đơn giản, chỉ cần đi theo bậc thang của quán rượu là được, nếu như không ở trọ sẽ phiền toái một ít, cần đi một ít phương pháp đặc thù.
Đây cũng là nguyên nhân trọng yếu quán rượu đắt như thế.
Sau một lát Diệp Huyền đi vào lòng đất, một đại sảnh phồn hoa xuất hiện trước mặt hắn.
Trong đại sảnh người đến người đi, có tiến hành giao dịch, có thảo luận với nhau, cũng có nổi giận đùng đùng tranh luận trong đại sảnh, thậm chí còn dằng đằng sát khí gây chiến.
Đáng giá ngoài ý muốn là, mặc dù người nơi này nhiều nhưng lại không quá ầm ĩ, rất nhiều người đều mang theo áo choàng và mang khăn che mặt, hiển nhiên không muốn dùng gương mặt thật gặp người.
Diệp Huyền trải qua dịch dung đơn giản, dung mạo của hắn cũng già hơn một ít, hắn lúc này là thanh niên hơn hai mươi tuổi, sắc mặt mừng như điên.
Trong tất cả khu vực có không ít người nói chuyện với nhau, lại không có chút âm thanh nào xuât hiện, hiển nhiên là có cấm chế cách âm.
Trong đại sảnh có tấm bia đá màu trắng thật lớn, trên tấm bia đá không ngừng có tin tức xuất hiện, rất nhiều đều là ghi lại cần mua gì đó hoặc cần bán gì đó.
Đây là một bảng quảng cáo.
Bốn phía của đại sảnh cũng có một ít võ giả bày quầy bán hàng, những quầy hàng trọng yếu đều là thế lực lớn chiếm cứ.
Nhìn người đến người đi trong đại sảnh dưới mặt đất, từng võ giả mang theo mũ vành rộng che mặt, Diệp Huyền cũng rất nghi hoặc, không rõ vì sao hoàng thất Hạo Thiên đế quốc lại để cho chợ đêm như thế này tồn tại, dù sao trong chợ đêm mua bán nhiều thứ không lộ ra ngoài ánh sáng.
Làm cho Diệp Huyền ngạc nhiên là, hắn nhìn thấy lệnh truy nã của mình trong chợ đêm.
Xem ra thế lực của Huyền Cơ Tông đúng là lớn, ngay cả chợ đêm đế đô Hạo Thiên đế quốc cũng có cả lệnh truy nã của mình.
Nhưng mà trong chợ đêm ai ai cũng che mặt lại, dán ở chỗ này có hiệu quả sao?
Lúc này Diệp Huyền đã biết rõ mình suy nghĩ quá mức đơn giản.
Một ít người vừa mới đến chợ đêm, không ít người tụ tập trước lệnh truy nã, bọn họ bình phẩm từ đầu đến chân.
- Hai tiểu tử này là ai? Vậy mà làm cho Huyền Cơ Tông hao phí cái giá lớn truy nã như vậy.
- Chậc chậc, các ngươi xem, Huyền Cơ Tông cho thù lao thật đúng là không thấp, chỉ cần cung cấp manh mối, một khi thẩm tra thì có thể thu được bảo vật lục giai, có thể tùy ý chọn lựa, nếu như trực tiếp bắt được người, như vậy sẽ dùng chức khách khanh trưởng lão Huyền Cơ Tông báo đáp, khách khanh trưởng lão Huyền Cơ Tông có thể so với trưởng lão, tông chủ của tiểu tông môn đấy, hơn nữa còn uy phong hơn nhiều.
- Vậy ngươi cũng có mạng mới lấy được, không có nhìn thấy sao, hai người này đánh chết trưởng lão Huyền Cơ Tông mới bị truy nã, có thể đánh chết trưởng lão Huyền Cơ Tông có thể là người đơn giản hay sao? Coi chừng không có bắt lấy người khác còn ném mạng của mình đấy.
- Nói cũng đúng, ta không hi vọng xa vời bắt được hai người kia, chỉ cần tìm được manh mối đổi chút bảo vật lục giai là được.
- Như vậy có thể thực hiện, ta tới từ Vô Không Lĩnh, hai người này từng xuất hiện tại Vô Không Lĩnh, nghe nói Huyền Cơ Tông phái ra một gã Thái Thượng trưởng lão cấp Vũ Vương tự mình đuổi bắt, qua vài tháng nhưng không có bắt được đối phương.
- Ngươi nói Cuồng Chiến Thái Thượng trưởng lão a, nghe nói trưởng lão bị đánh chết là Huyền Cơ Tông Cuồng Phong, hắn là nhi tử của Cuồng Chiến, cho nên đối phương mới tận lực như vậy, cả Mộng Cảnh bình nguyên cũng hạ lệnh truy nã, đúng là náo nhiệt mà.
Không thể không thừa nhận nhưng võ giả qua lại chơ đêm đều có phương pháp của mình, có thể thăm dò được không ít tin tức.
- Vị tiên sinh này, xin hỏi muốn bán hay muốn mua vật phẩm? Nếu như muốn bán ra có thể thuê quầy hàng của chúng ta, cũng có thể giới thiệu ngươi đi bát cứ gian hàng nào, nếu như là mua sắm có thể ghi bố cáo trong đại sảnh, cũng có thể đi cửa hàng, những chuyện này ta đều có thể giúp ngươi.
Diệp Huyền nghe được giọng nói vang lên bên tai.
Diệp Huyền đã trông thấy một thiếu nữ hơi xinh ăn mặc quần áo nhân viên phục vụ đi tới.
- Đúng rồi ta muốn nhận mua mấy tài liệu, ngươi thêm vào giúp ta, về phần thù lao...
Diệp Huyền thoáng do dự sau đó lên tiếng:
- Có thể là huyền tệ, huyền thạch hoặc là đan dược, nhìn đối phương cần cái gì, chỉ cần có tài liệu đi gặp mặt là được.
Vốn Diệp Huyền chuẩn bị đi một ít cửa hàng trong chợ đêm hỏi thăm nhưng hắn mặc dù biết nơi này là chợ đêm nhưng sau lưng đại đa số cửa hàng là thế lực cố định, mua sắm ở đây kỳ thật không khác gì mua sắm ở bên ngoài cho lắm.
Nếu Huyền Cơ Tông có thể mang lệnh truy nã đưa tới nơi này thì làm sao không chiếu cố tới các cửa hàng cơ chứ, đi những cửa hàng này chẳng khác gì bịt tai trộm chuông.
Huống chi chợ đêm này mình chuẩn bị mai phục, cũng không có ai làm chủ.
Nếu đã như thế, còn không bằng quảng cáo trong đại sảnh và chờ.
- Được rồi, đánh bố cáo trên quảng cáo căn cứ vị trí khác nhau mà giá cả khác nhau, như ba vị trí định vị vĩnh viễn kia cần một trăm khối huyền thạch hạ phẩm một ngày, phía dưới không ngừng nhấp nhô sẽ rẻ hơn nhiều, chỉ cần mười vạn huyền tệ một ngày.
Nữ tử xinh đẹp chờ mong nhìn Diệp Huyền.
- Rất đắt ah.
Diệp Huyền âm thầm líu lưỡi.
Tuy hắn biết rõ sẽ không rẻ nhưng không nghĩ tới lại đắt như thế, chỉ quảng cáo lại cần một trăm huyền thạch hạ phẩm một ngày, đây chính là huyền thạch, đủ sức mua sắm bất cứ bảo vật ngũ giai nào, hơn nữa đó là giá của một ngày.
So ra mà nói, giá cả phía dưới tiện nghi hơn nhiều.
Nghe được Diệp Huyền nói thế, đôi mắt nữ tử xinh đẹp tràn ngập thất vọng.
Nàng với tư cách là nhân viên phục vụ của chợ đêm, cũng có trích phần trăm, làm thành một số sinh ý cũng có thêm một ít tiền.
Tuy tuổi Diệp Huyền không lớn nhưng khí chất lại không tệ, cho nên nàng mới chủ động đi lên mời hắn, hiện tại xem ra đối phương không muốn đánh quảng cáo.
Trên thực tế, nguyện ý ở chỗ này đánh quảng cáo cũng không nhiều, trừ một ít người có tiền chân chính, hoặc là có việc cần dùng gấp, rất nhiều người tình nguyện đi quầy hàng xem cũng không muốn quảng cáo.
Dù sao cũng định vị giá một ngày.
Chương 623 Lôi Quang Điện Ưng (1)
- Nếu các hạ chê đắt, không đánh quảng cáo cũng có thể, ta thấy các hạ cần không ít tài liệu, có thể đi mấy cửa hàng và quầy hàng xem.
Nữ tử xinh đẹp cho rằng Diệp Huyền không định đánh quảng cáo, trong nội tâm có chút thất vọng nhưng vẫn nhiệt tâm chỉ điểm.
Nhưng nàng chưa nói xong, Diệp Huyền ném một cái rương cho nàng
- Đây là phí quảng cáo ngày đầu tiên, ngươi đi đánh quảng cáo cho ta.
Tuy giá cả rất đắt nhưng Diệp Huyền vẫn đánh quảng cáo đắt nhất, dù sao hắn không quan tâm một trăm khối huyền thạch hạ phẩm.
Nữ tử xinh đẹp mở rương ra, huyền thạch bên trong sáng bóng làm mờ mắt của nàng, làm cho nàng không tự chủ được há to mồm.
- Kính xin các hạ ngồi ở vị trí số tám, ta lập tức đi bố cáo giúp các hạ.
Nữ tử xinh đẹp kích động nói ra.
Nàng không nghĩ tới Diệp Huyền lại thật đăng quãng cáo, hơn nữa còn là vị trí đắt nhất, quảng cáo như thế nàng cũng được chích 3%, chính là ba khối huyền thạch hạ phẩm, nàng chào hàng vài ngày chưa chắc kiếm được một khối đấy.
Diệp Huyền lúc này mới phát hiện chỗ ngồi là có sắp xếp số.
Ghế số tám của hắn nằm ở trung ương đại sảnh, có một cái bàn, vài cái ghế dựa.
Hắn rất thỏa mãn với chỗ ngồi này, sau khi ngồi xuống lập tức có nhân viên chợ đêm bưng trà tới cho hắn.
Diệp Huyền vừa ngồi xuống không bao lâu, hắn nhìn thấy vị trí cao nhất của bảng quảng cáo quả nhiên thay đổi, tin tức cầu mua của mình xuất hiện.
Đồng thời có giọng nói vang vọng đại sảnh.
- Vị bằng hữu số tám cầu mua Tinh Phách Thạch, Hồn Nguyên Tâm Tinh, Định Tâm Tủy... Các vật phẩm, nguyện ý dùng huyền tệ, huyền thạch hoặc là đan dược mua sắm, vị nào có những vật phẩm này xin tới ghế số tám giao dịch.
Diệp Huyền thật không ngờ đánh quảng cáo còn có thể thông báo toàn chợ đêm.
Khó trách quảng cáo đắt giá, vị trí quảng cáo đưa lên đỉnh, nếu có người nào đó nhu cầu cấp bách bảo vật gì đó, chỉ cần đưa quảng cáo lên đỉnh thì mọi người biết rõ.
Đồng thời hắn nhướng mày, hắn cầu mua những vật này đều là thứ loại trừ minh tâm chủng, sẽ không đưa tới người Huyền Cơ Tông tới chứ?
Cho dù có đưa tới hắn cũng không có biện pháp, hắn chịu đủ cảnh bị đuổi giết rồi.
Tuy Diệp Huyền tin tưởng Huyền Cơ Tông còn chưa cường đại tới mức có thể xếp tai mắt khắp các nơi, thời điểm đối phương nhận được tin tức, nói không chừng hắn đã sớm rời đi rồi.
Thông báo vừa ra, rất nhiều người trong chợ đêm đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn ghế số tám của Diệp Huyền.
Tuy Diệp Huyền thu mua đồ vật không có cấp bậc nhưng người biết hàng liếc cái là nhận ra đều là một ít bảo vật lục giai, trong đó có mấy thứ là bảo vật Vương cấp thất giai.
Nhìn thấy Diệp Huyền chỉ là thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong lòng mọi người càng hiếu kỳ, thầm nghĩ hắn là đệ tử tới từ gia tộc nào.
Bảo vật loại này đủ tiến vào đấu giá hội cỡ lớn trong đế đô Hạo Thiên đế quốc, người bình thường sẽ không bán ra, trừ phi lai lịch bất chính.
- Các hạ muốn mua những thứ kia?
Quả nhiên đánh quảng cáo thì không giống, Diệp Huyền ngồi xuống không bao lâu đã có nam tử trung niên mặt đỏ đi tới, tu vi của hắn là ngũ giai đỉnh phong, trên người ẩn ẩn có một tia hồn lực chấn động, hiển nhiên là một tên luyện hồn sư.
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi có?
Đôi mắt Diệp Huyền sáng ngời, chẳng lẽ hắn có thể mua được nhanh như thế?
Hắn đưa ra những tài liệu này mặc dù chỉ là tài liệu lục giai nhưng lại thập phần thưa thớt, cho dù là Tinh Phách Thạch thường thấy nhất cũng không phải dễ dàng gặp được, nếu không hắn cũng không cần tới nơi này tìm vận may.&Nam nhân trung niên mặt đỏ nghe Diệp Huyền nói như vậy vội vàng khoát khoát tay, nói:
- Những bảo vật kia ngoài lục giai, ta làm sao có thể có, ta chỉ nghe nói các hạ muốn tiến hành giao dịch đan dược, muốn hỏi một chút các hạ có Thanh Thần Đan ngũ phẩm hay không.
Diệp Huyền lập tức mất đi hứng thú nói chuyện, Thanh Thần Đan ngũ phẩm chỉ dùng tiêu trừ tâm ma của võ giả, hơn nữa có thể cô đọng hồn lực luyện hồn sư, thậm chí có thể tiến hành chữa trị hồn lực tổn hại của luyện hồn sư và võ hồn của võ giả bị thương.
Bởi vậy mặc dù chỉ là đan dược ngũ phẩm nhưng rất hiếm có trên thị trường, giá cả cực kỳ đắt đỏ.
Diệp Huyền thân là luyện hồn sư, trên người hắn thật sự có Thanh Thần Đan, lúc trước cũng luyện chế mấy lô, nếu đối phương không có những tài liệu kia, Diệp Huyền căn bản không có mở miệng.
Thấy Diệp Huyền không để ý tới mình, nam tử trung niên mặt đỏ không có đi, hơn nữa hắn không có ý xấu hổ, lúc này lại nói:
- Vị bằng hữu này, ta biết rõ ta yêu cầu quá mức đột ngột, nhưng ta trừ hỏi chuyện Thanh Thần Đan ra, ta còn muốn nói với bằng hữu một việc, vừa rồi ta nghe ngươi tuyên bố trên bố cáo, tuy ngươi tuyên bố là loại đắt nhất những cũng sẽ không có quá nhiều người tới, bởi vì bố cáo của ngươi có lỗ thủng.
Diệp Huyền ngạc nhiên:
- Ngươi nói gì? Quảng cáo như vậy có lỗ thủng?
- Mời các hạ ngồi!
Diệp Huyền vẫn bình thản nói chuyện, thấy ngữ khí của người này chân thành không giống như gạt người, lúc này mời đối phương ngồi sau đó hỏi:
- Không biết lỗ thủng ở nơi nào?
Nam tử trung niên mỉm cười:
- Các hạ viết bảo vật đều là bảo vật ngoài lục giai, hơn nữa đều thuộc về chủng loại thưa thớt, người bình thường cho dù có cũng không lấy ra, huống chi các hạ đưa ra giao dịch chỉ là huyền tệ, huyền thạch và đan dược, không nói tới cụ thể nó là thứ gì, phẩm cấp ra sao, như vậy khó hấp dẫn kẻ khác.
Nam tử trung niên chỉ nói một nửa, Diệp Huyền cũng biết xảy ra vấn đề ở nơi nào.
Hắn suy nghĩ sau đó gọi nữ tử xinh đẹp đánh quảng cáo giúp hắn và nói:
- Ngươi đi sửa lại giúp ta, nếu có tài liệu ta cần, ta nguyện ý dùng huyền thạch trung phẩm, Thanh Thần Đan ngũ phẩm, Tôn Ý Đan, Huyền Quang Đan... Hoặc là huyền bảo ngũ phẩm, không chỉ như thế, nếu như đối phương cần đan dược gì, chỉ cần là dưới ngũ phẩm ta đều có thể tìm cho hắn.
Diệp Huyền nói một hơi hơn mười loại đan dược và bảo vật.
Thanh Thần Đan ngũ phẩm, Tôn Ý Đan, Huyền Quang Đan đều là đan dược trọng yếu của võ giả.
Thanh Thần Đan có thể cô đọng hồn lực, chữa trị hồn lực và vũ hồn, Tôn Ý Đan có thể gia tăng khả năng đột phá Vũ Tông đột phá Vũ Tôn, có thể giúp võ giả tinh luyện huyền lực, từ đó huyền lực trong người của võ giả tăng lên gấp mấy lần, nó cũng có lực hấp dẫn lớn với Vũ Tôn lục giai.&
Chương 624 Lôi Quang Điện Ưng (2)
Mà huyền bảo ngũ phẩm càng khó lường, huyền binh, hồn binh, huyền bảo, linh bảo đều là bảo vật võ giả và luyện hồn sư cần, trong đó độ khó khi luyện chế huyền bảo không nghi ngờ là cao cấp nhất, bởi vậy số lượng huyền bảo trên đại lục không nhiều.
Như huyền bảo ngũ phẩm cũng có tư cách tiến vào phòng đấu giá cỡ lớn.
Diệp Huyền cầu mua đồ vật cực kỳ trân quý nhưng công dụng cũng không phải quá lớn.
Sau khi thay thế thù lao, Diệp Huyền lấy ra đồ vật hấp dẫn hơn trước rất nhiều.
- Vị bằng hữu kia, ngươi thật có Thanh Thần Đan?
Nam tử trung niên ngồi trước mặt hắn lập tức kích động, sau khi nghe Diệp Huyền nói các bảo vật khác làm hắn ngây ngốc.
Nam tử trung niên thật sự không thể ngờ Diệp Huyền còn trẻ như vậy nhưng có thể xuất ra nhiều thứ tốt như thế, có những thứ tốt này tại sao lấy ra đổi?
- Vị bằng hữu kia, tại hạ Kê Học Thành, không biết Thanh Thần Đan của các hạ có thể bán cho tại hạ mấy viên hay không?
Kê Học Thành vô cùng kích động nói ra, thần thái của hắn vô cùng khiêm cung.
- Mặc dù tại hạ không có những tài liệu kia nhưng cũng có một ít vật khác, không biết các hạ cảm thấy như thế nào?
Ngữ khí của Kê Học Thành phát run, một Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong nói chuyện mà phát run, hiển nhiên nội tâm cua hắn quá mức khiếp sợ.
- Giao tài liệu của ngươi ra cho ta xem một chút.
Xem như hắn giúp mình bớt được việc, nếu như đối phương thật có thứ tốt, đổi cho hắn một viên Thanh Thần Đan cũng không có gì.
- Đa tạ các hạ, đồ vật của tại hạ đang ở bên trong.
Kê Học Thành không chút do dự giao trữ vật giới chỉ trong tay mình đưa qua.
Tính cách sảng khoái như thế cũng làm Diệp Huyền lau mắt nhìn Kê Học Thành.
Kê Học Thành đã sớm xóa cấm chế trên trữ vật giới chỉ, Diệp Huyền chỉ cần dùng huyền thức quét qua là có thể nhìn rõ ràng..
Bảo vật trong trữ vật giới chỉ cũng không nhiều, huyền thạch trung phẩm có hơn mười khối, còn có đủ loại tài liệu, phẩm giai đều là tứ ngũ giai, bảo vật lục giai chỉ có vài món, trừ những thứ này ra có vài món huyền bảo tứ phẩm, hai kiện huyền binh ngũ phẩm và một ít đồ vật cho uyện hồn dùng.
Từ đó có thể thấy được đây là trữ vật giới chỉ đối phương thường dùng mà không phải tiện tay đưa qua.
Dựa theo giá trị bình thường mà nói, giá trị bảo vật trong này còn nhiều hơn Thanh Thần Đan không ít nhưng không có thứ gì Diệp Huyền đặc biệt muốn.
Diệp Huyền cũng quyết định tiện tay cầm một ít huyền thạch trung phẩm, cũng đổi Thanh Thần Đan cho đối phương, đơn giản là vì thái độ của đối phương làm Diệp Huyền thập phần thưởng thức.
Thời điểm Diệp Huyền chuẩn bị tùy tiện cầm một ít huyền thạch trung phẩm, đột nhiên huyền của hắn quét trúng một món đồ trong nơi hẻo lánh của trữ vật giới chỉ.
Đây là lông vũ đứt gãy, nó có màu tím đen lớn như cánh tay, dường như bị đốt và tàn phá, khí tức của nó không phải rất mạnh.
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn lập tức lấy lông vũ ra và xem xét.
Kê Học Thành nhìn thấy lông vũ tàn phá liền giải thích:
- Các hạ, đây lông vũ ta tìm thấy trong một lần lịch lãm trong núi sâu, cũng tìm được trong huyệt động cổ xưa, chỗ đó trước kia thật lâu xảy ra đại chiến, nơi đó cháy đen chỉ còn phết tích, tại hạ thu lông vũ này làm kỹ niệm.
Diệp Huyền không nói gì, nội tâm của hắn càng ngày càng khiếp sợ, nếu như hắn không nhìn lầm, đây là lông vũ của Huyền thú yêu vương Lôi Quang Điện Ưng..
Đáng tiếc lông vũ này tổn hại nghiêm trọng, không biết bị lực lượng gì đó phá hủy, đã không cảm nhận được lực lượng lôi điện trên đó nhưng lực lượng thuộc tính đặc biệt vẫn còn, nói rõ với Diệp Huyền đây là lông vũ của Lôi Quang Điện Ưng.
Lôi Quang Điện Ưng là một trong các yêu nhất phi hành nhanh nhất trong Huyền thú thất giai, đặc biệt thuộc tính lôi quang càng làm tốc độ của nó nhanh hơn không ít.
Từ khi ở cửa thành gặp Mộ Dung Vân Nghĩa sử dụng Phi Thiên vũ, Diệp Huyền đã có tâm tư luyện chế linh bảo phi hành, lông vũ Lôi Quang Điện Ưng chính là một trong những tài liệu tốt nhất.
- Là lông vũ này!
Diệp Huyền thu hồi lông vũ, trực tiếp xuất ra một bình ngọc đưa cho Kê Học Thành:
- Ngươi muốn Thanh Thần Đan.
- Các hạ, ngươi muốn lông vũ?
Kê Học Thành vô cùng giật mình nói một câu.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Nói thiệt cho ngươi biết, lông vũ cháy đen này rơi xuống từ trên người của yêu vương thất giai, tuy đã hư hao cực kỳ nghiêm trọng, dùng luyện khí lại không tồi, cầm lông vũ đổi Thanh Thần Đan, không có vấn đề gì chứ?
- Yêu vương thất giai?
Hiển nhiên Kê Học Thành không nghĩ tới chính mình tiện tay nhặt được lông vũ lại có lai lịch như thế, hắn thì thào tự nói, hắn nhanh chóng kịp phản ứng và nói:
- Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề.
Nói xong hắn mở bình ngọc ra, vội vàng xem xét và hắn vui mừng như điên, nói:
- Đúng là Thanh Thần Đan.
Chợt nhìn thấy số lượng hắn lại nghi ngờ nói:
- Ta chỉ muốn một viên, các hạ cho ta ba viên, không có cầm nhầm bình thuốc chứ?
Người bình thường nhìn thấy cho nhiều khẳng định xoay người rời đi, Kê Học Thành ngược lại thành thật nên hỏi một câu:
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Là ba viên không sai, chắc hẳn ngươi tu hành hồn quyết xảy ra vấn đề, làm cho hồn lực xuất hiện hỗn loạn, muốn dùng Thanh Thần Đan chữa trị hồn lực hỗn loạn, một viên Thanh Thần Đan thật sự đủ, nhưng hồn lực của ngươi hỗn loạn nghiêm trọng, thậm chí có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cho nên phải liền phục dụng ba viên Thanh Thần Đan mới có hiệu quả.
- Làm sao ngươi biết?
Nghe Diệp Huyền nói thế, Kê Học Thành lập tức khiếp sợ đứng lên, trên mặt hắn lộ ra thần thái kinh hãi, thậm chí sắc đỏ trên mặt biến mất không ít, hắn thật không ngờ Diệp Huyền lại biết thương thế của hắn rõ như vậy.
Hắn thật trong lúc vô tình đạt được một môn hồn quyết đặc biệt, hắn xem như trân bảo và âm thầm tu luyện,
Bởi vì hồn quyết còn trân quý hơn công pháp, vũ kỹ thậm chí hồn kỹ nhiều, cho nên hắn vẫn sợ chuyện hồn quyết bại lộ ra ngoài, cho tới bây giờ không có bày ra hồn lực đặc biệt trước mặt kẻ khác.
Hắn không nghĩ tới trong quá trình tu luyện, hắn bởi vì kinh nghiệm không nhiều lắm làm cho hồn lực hỗn loạn, lúc này mới nghĩ biện pháp tìm kiếm Thanh Thần Đan.
Đây chính là bí mật của hắn.
Ai biết Diệp Huyền lại có thể nhìn ra, nếu nói hắn không giật mình đó là giả.
Nếu như Diệp Huyền nói ra hắn có được hồn quyết đặc biệt, tuyệt đối có thể làm người khác chú ý, khi đó hắn gặp nguy hiểm rồi.
Chương 625 Lừa đảo (1)
- Yên tâm đi, ta không có chút hứng thú với hồn quyết của ngươi.
Diệp Huyền làm sao không biết Kê Học Thành lo lắng là cái gì, trên thực tế hắn không có chút hứng thú với hồn quyết của đối phương.
- Vậy thì đa tạ các hạ.
Vẻ mặt Kê Học Thành vẫn còn hồi hộp, hắn chắp chắp tay, nói vài lời sau đó rời đi.
Mặc dù không có đổi được thứ mình cần nhưng có thể dùng ba viên Thanh Thần Đan đổi được một lông vũ Lôi Quang Điện Ưng, Diệp Huyền cảm thấy rất hài lòng.
Bởi vì Diệp Huyền lấy ra tài liệu là loại đặc thù, kế tiếp có vài người tới hỏi thăm.
Những người này đều học theo Kê Học Thành, trên người cũng không có Tinh Phách Thạch nhưng hỏi thăm xem có thể dùng tài liệu khác đổi được Thanh Thần đan hay không.
Diệp Huyền cũng không có hoàn toàn cự tuyệt, chỉ cần người khác có thể xuất ra thứ tốt, hắn thuận tiện động ý trao đổi.
Qua hai canh giờ, Diệp Huyền đổi được không ít tài liệu trân quý khác, thứ hắn muốn lại không đổi được.
Đúng vào lúc này có một nam tử thân thể nhỏ gầy đi tới trước bàn Diệp Huyền.
- Các hạ, nghe nói ngươi muốn hối đoái Tinh Phách Thạch?
Nam tử này ngồi xuống sau đó nói.
- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi có?
Diệp Huyền nhìn đối phương, khí tức của người này vô cùng cổ quái, thân mặc một bộ áo choàng, mặt cũng mang tráo che mặt, hiển nhiên không muốn dùng mặt thật gặp người.
- Ta tự nhiên có, nếu không ta cũng sẽ không tới nơi này.
Nam tử kia cười hắc hắc.
Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức kinh hỉ, chờ tới bây giờ nam tử này chính là người đầu tiên nói có Tinh Phách Thạch, không chờ Diệp Huyền mở miệng, nam tử nhỏ gầy lại nói tiếp:
- Chẳng những là Tinh Phách Thạch, vài loại tài liệu mà ngươi viết ta cũng có.
- Cái gì, ý của ngươi là, ngươi còn có Hồn Nguyên Tâm Tinh và Định Tâm Tủy...
Diệp Huyền lập tức giật mình không nhỏ.
Hắn thu mua những vật này cũng là những bảo vật có thể loại trừ minh tâm chủng, phẩm giai thấp nhất cũng là lục giai, cao có thất giai, vừa rồi nhiều người như vậy không ai lấy ra một loại, người áo choàng vừa gặp mặt đã nói mình có, hắn làm sao không kinh hỉ chứ?
Gia hỏa này là người Huyền Cơ Tông phái tới sao?
Trong nội tâm Diệp Huyền vừa có ý niệm này trong đầu, chợt lại cảm thấy không có khả năng, nếu như là Huyền Cơ Tông, sao có thể cầm thủ đoạn như vậy dò xét hán, dựa theo tính cách của bọn họ, chỉ sợ đã sớm phái cường giả xuất hiện bắt hắn rồi.
Nhưng không biết vì cái gì, đối phương hành động như thế làm cho Diệp Huyền một có cảm giác mất tự nhiên và quỷ dị.
Khó mà nghe dược tin tức Tinh Phách Thạch, Diệp Huyền vô cùng trầm tĩnh.
- Nếu như có thể, kính xin các hạ lấy đồ vật ra cho ta nghiệm chứng.
Nam tử kia không vội, hắn rót cho mình một ly trà sau đó nói:
- Ngươi yên tâm, ta khẳng định có đồ vật.
Dứt lời trên tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái hộp ngọc, hắn mở ra nhanh chóng cho Diệp Huyền nhìn sau đó khép lại.
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng nhưng Diệp Huyền đã nhìn ra người này lấy ra một khối tinh phách màu vàng, nó có hình thoi và tỏa ra khí tức hồn niệm, cho dù là hình dạng hay khí tức đều giống Tinh Phách Thạch như đúc.
Đúng là Tinh Phách Thạch.
Trong nội tâm Diệp Huyền có chút hưng phấn, mặc dù không có cẩn thận phân biệt rõ nhưng từ vẻ ngoài, hình thái và khí tức đều là Tinh Phách Thạch không sai.
Nam tử mặc áo choàng kia lại lấy ra vài cái hộp khác, nhẹ nhàng mở ra sau đó khép lại nhanh chóng
Đó là một viên tinh thạch màu ngà sữa, hiển nhiên là Hồn Nguyên Tâm Tinh, còn có một viên mang theo huyết vụ giống như máu tươi đông cứng trên nham thạch, hiển nhiên chính là Định Tâm Tủy.
Trên người của gia hỏa này có nhiều bảo vật như thế?
Iệp Huyền giật mình, hắn liệt kê các loại tài liệu thì gia hỏa này đều có, việc này cũng quá khoa trương a, cho dù là một tên Vũ Vương thất giai, không, cho dù là luyện dược sư thất phẩm cũng không nhất định có thể lấy ra được hai món như thế.
Chẳng lẽ bảo vật của Hạo Thiên đế quốc nhiều như vậy?
Không đúng, nếu thật là như vậy, vì sao những người vừa rồi không cầm ra một món?
Lúc đối phương mở hộp ngọc ra, đồ vật bên trong đúng là những tài liệu kia.
Nhưng không biết vì cái gì sau khi nhìn thấy những tài liệu kia hắn lại có cảm giác khí tức không thỏa đáng, đây là nghi vấn quanh quẩn trong lòng Diệp Huyền.
Hắn nhìn kỹ gương mặt đối phương bị một tầng mũ che mặt bao lại, không thấy rõ tướng mạo.
Sau khi xem xét, Diệp Huyền cuối cùng biết rõ tại sao trong lòng của mình có khí tức cổ quái như vậy, bởi vì áo choàng và mũ của đối phương sử dụng linh bảo che chắn dung mạo và khí tức, ngăn cách hồn lực cua mình thăm dò.
Có lẽ cấp bậc của linh bảo còn không thấp, chẳng những che phủ dung mạo của đối phương, càng ẩn giấu khí tức của đối phương, từ đó làm cho hắn cảm giác không đúng lắm.
Sau khi hiểu rõ cảm giác không thoải mái xuất hiện từ điểm nào, Diệp Huyền lập tức không bận tâm tới nữa, hắn bình thản nói:
- Không biết các hạ muốn dùng Tinh Phách Thạch hối đoái cái gì?
- Nghe nói ngươi có Thanh Thần Đan, Tôn Ý Đan, Huyền Quang Đan... Còn có huyền bảo ngũ phẩm, có phải thật ay không?
Nam tử áo choàng hỏi:
- Tự nhiên là thật.
Diệp Huyền cũng không nói nhảm, trực tiếp ném một đám bình đan dược và huyền bảo ra ngoài.
Nam tử áo choàng mở bình thuốc ra, mùi đan dược thấm vào ruột gan, mặc dù đối phương dùng áo choàng, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể nhìn ra thần sắc kích động trong mắt của đối phương.
Trong nội tâm Diệp Huyền lại nghi hoặc, đan dược mình lấy ra mặc dù tốt nhưng cũng chỉ là đan dược ngũ phẩm, một kẻ có thể tiện tay xuất ra Tinh Phách Thạch, Hồn Nguyên Tâm Tinh và Định Tâm Tủy sẽ bởi vì nhìn thấy đan dược ngũ phẩm mà kích động như vậy hay sao?
- Tốt, tốt, đan dược của ngươi quả nhiên là thực, ngươi cũng biết mấy bình đan dược anfy muốn đổi tài liệu của ta là không đủ.
Nam tử áo choàng kiểm tra xong sau đó nói.
Đương nhiên Diệp Huyền biết rõ bằng vào mấy viên đan dược này không thể đổi hết các tài liệu kia được.
- Những đan dược này hiển nhiên không đủ nhưng một lọ Tôn Ý Đan đổi một khối Tinh Phách Thạch lục giai hẳn là đủ rồi.
Diệp Huyền thu mua những tài liệu này chỉ vì khu trừ khí tức minh tâm chủng mà thôi, chỉ cần một khối Tinh Phách Thạch là đầy đủ, đương nhiên nếu như tài liệu khác của đối phương giá cả không đắt thì Diệp Huyền cũng thuận tiện hối đoái một phen.
Dù sao tài liệu nhiều cũng không thiệt thòi gì.
- Được rồi, vậy thì một viên Tôn Ý Đan đổi một khối Tinh Phách Thạch, về phần đồ vật còn lại chúng ta bàn sau.