XÍU...UU!!
Trong ngọn lửa, Diệp Huyền mặt không biểu tình, một đạo kiếm quang sáng lên trước mặt nam tử áo đỏ, xinh đẹp chói mắt, sáng chói bức người.
Nam tử áo đỏ mở to mắt không dám tin tưởng, hắn không ngờ áo giáp bên ngoài thân thể Diệp Huyền có thể ngăn cản một kích toàn lực của hắn, huyền lực hỏa diễm của hắn rót vào trong người Diệp Huyền, với thực lực của Diệp Huyền chắc chắn sẽ bị huyền lực hỏa diễm của mình ăn mòn, vì cái gì hắn lại lông tóc không tổn thương?
Vấn đề này hắn chỉ có thể đi xuống địa ngục suy nghĩ mà thôi, Long Văn kiếm của Diệp Huyền đánh ra một đạo kiếm quang đáng sợ chém hắn thành hai khúc.
- Ngươi không thể giết ta, Cuồng Phong trưởng lão sẽ không bỏ qua cho ngươi...
Thời điểm bị chém thành hai khúc, nam tử áo đỏ hoảng sợ nói một câu như vậy.
Thu hồi trữ vật giới chỉ của hắn, Diệp Huyền xùy cười một tiếng, chỉ sợ bọn chúng còn không biết, cái gọi là Cuồng Phong trưởng lão của bọn chúng đã sớm vẫn lạc từ lâu rồi.
Trên mặt đất trống cách đó không xa, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh này, bọn họ ngây ra như phỗng.
Đám người vây công bọn họ, làm cho bọn họ chống cự gian nan, hiện tại bọn chúng toàn quân bị diệt, đám người Huyền Cơ Tông đã bị một mình Diệp Huyền giết?
Này...
Khó có thể tin.
Vào lúc này bọn họ khiếp sợ không cách nào nói ra thành lời, bộ dạng ngây ngốc.
- Tất cả mọi người không sao chứ?
Diệp Huyền đi lên phía trước và hỏi thăm.
- Chúng ta không có việc gì!
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ lúc này mới khôi phục tinh thần lại, cười khổ một tiếng, đột nhiên như nghĩ tới cái gì đó và lập tức hét lớn:
- Diệp Huyền, ngươi đi mau, ta nghe mấy gia hỏa kia vừa nói Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông truy tung ngươi đi, nếu chờ hắn trở lại, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
- Yên tâm đi, Cuồng Phong trưởng lão đã chết.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
- Cái gì, đã chết?
Mọi người lộ ra thần thái ngây ngốc.
- Chết như thế nào?
Nhìn thấy mọi người có bộ dạng khiếp sợ như vậy, Diệp Huyền sờ sờ cái mũi, gật đầu nói:
- Xem như bị ta đánh chết đi.
Ự...c?
Cho dù trong lòng mọi người đã có chuẩn bị nhưng khi Diệp Huyền nói ra lời này, tất cả mọi người há hốc mồm, tròng mắt bọn họ như rơi xuống đất, bộ dạng nghẹn họng nhìn trân trối.
- Tất cả mọi người nên chữa thương trước đi, ta đi hiện trường xử lý một chút.
Diệp Huyền xuất ra một ít đan dược phân phát cho mọi người, sau dó hắn thừa dịp thu don chêến trường, hắn lặng lẽ hấp thu vũ hồn chi lực của đám người Từ Lương không còn sót lại thứ gì.
Sau một lát Diệp Huyền mới rảnh rỗi.
Đúng!
Đột nhiên Diệp Huyền nghĩ tới thời điểm mình đánh chết Cuồng Phong trưởng lão thì thân thể bị khí tức quỷ dị bao phủ.
Lúc này hắn khoanh chân ngồi xuống nghiên cứu thứ này.
Khí tức này mười phần thần bí, tuy chưa mang cho hắn tổn thương gì nhưng làm cho hắn có cảm giác bị giám thị, thập phần khó chịu.
Sau một lát sắc mặt Diệp Huyền trở nên hết sức khó coi.
- Lực lượng này chính là minh tâm chủng, không nghĩ tới trong Huyền Cơ Tông còn có một tên luyện hồn sư vương cấp thất phẩm.
Minh tâm chủng, nó là ấn ký hồn lực cực kỳ quỷ dị, dựa vào vũ hồn chi lực đặc thù và hồn lực khí tức ngưng tụ mà thành, chỉ có luyện hồn sư ngoài vương cấp mới có thể thi triển.
Minh tâm chủng không có uy hiếp với thân thể nhưng lại có thể định vị nhất định, có thể thời khắc định vị võ giả.
- xem ra cái kia Cuồng Phong trưởng lão tại Huyền Cơ Tông địa vị không thấp, lại có thể có được minh tâm chủng, cái này có thể phiền toái.
Diệp Huyền chau mày, chế tạo minh tâm chủng thập phần khó khăn, muốn loại trừ nó vô cùng phiền toái. Nhưng dù hồn lực Diệp Huyền hiện tại khôi phục tới ngũ phẩm cũng không phải không có biện pháp loại trừ, trên người hắn có vô tận dung hỏa, thứ này có thể đốt cháy ấn ký.
Nhưng một khi hắn lợi dụng vô tận dung hỏa diệt minh tâm chủng, khí tức nóng bức của vô tận dung nóng sẽ làm cường giả gieo minh tâm chủng biết được, đưa tới Huyền Cơ Tông coi trọng.
Đến lúc đó cả liên minh mười ba nước cũng lâm vào trong chiến loạn.
Lực hấp dẫn của thiên hỏa lớn cỡ nào, Diệp Huyền hiểu rất rõ ràng, vì một phù quang bí cảnh, Huyền Cơ Tông đã dám làm ra chuyện như thế, nếu bọn chúng biết được tin tức của thiên hỏa, chỉ sợ nhất định sẽ xuât động thực lực toàn thông san bằng liên minh mười ba nước.
Nếu hắn mặc kệ không quan tâm minh tâm chủng cũng không phải biện pháp, Huyền Cơ Tông tất nhiên sẽ phái cường giả dọc theo khí tức minh tâm chủng và tìm ra vị trí của hắn.
Đến lúc đó Lưu Vân quốc cũng lâm vào trong chiến loạn.
Tuyệt đối không thể mang khí tức minh tâm chủng về Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền nhanh chóng có quyết định.
- Diệp Huyền, ngươi không sao chớ?
Qua nửa canh giờ sau, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ ăn đan dược của Diệp Huyền và khôi phục một ít thương thế, liên tục tiến lên và ân cần hỏi thăm.
- Ta không sao.
Diệp Huyền lắc đầu.
- Lúc này nhờ có ngươi, nếu không chúng ta đã lâm vào nguy hiểm.
Sở Vân Phi cười khổ một tiếng, lòng còn sợ hãi.
Đến bây giờ hắn vẫn không thể tin nổi Diệp Huyền vậy mà tiêu diệt mấy đại cao thủ của Huyền Cơ Tông, thực lực cỡ này ngay cả hắn cũng chỉ có thể nhìn bóng lưng Diệp Huyền, đối phương chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi mà thôi.
Nghĩ đến biểu hiện của Diệp Huyền tại Lưu Vân quốc, Sở Vân Phi vô cùng thoải mái, tiểu tử này giống như không có việc gì có thể làm khó hắn cả.
- Đi thôi, chúng ta nhanh đi về.
Tuy Diệp Huyền đã nói cho bọn họ biết chuyện Cuồng Phong vẫn lạc nhưng nếu tiếp tục lưu lại nơi này, nội tâm đám người Sở Vân Phi không thích.
- Các ngươi đi thôi, ta có khả năng không trở lại Lưu Vân quốc.
Diệp Huyền mở miệng nói.
Mọi người sững sờ.
- Ngươi có chuyện gì cần làm sao? Nếu không chúng ta lưu lại chờ ngươi, làm xong lại cùng đi.
Khô Trần mở miệng nói.
- Không cần, ta có khả năng phải rời khỏi liên minh mười ba nước.
- Vì cái gì?
Mọi người đều sững sờ, đám người Vân Ngạo Tuyết cũng khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.
- Có chút nguyên nhân, ta không tốt giải thích.
Diệp Huyền lắc đầu, hắn không giải thích thêm, chuyện minh tâm chủng, cho dù hắn nói cho bọn họ thì bọn họ cũng lo lắng mà thôi.
- Diệp Huyền, ngươi có thể không đi được không?
Vân Ngạo Tuyết cúi đầu, cắn răng nói.
Diệp Huyền lắc đầu.
Ánh mắt Vân Ngạo Tuyết buồn bã:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta biết ngươi sẽ đi nơi nào không?
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là đi Mộng Cảnh bình nguyên.
Diệp Huyền ngẫm lại, mở miệng nói.
Chương 582 Huyền Cơ Tông tức giận (1)
Muốn dùng biện pháp giải trừ minh tâm chủng, phải chuẩn bị một ít tài liệu đặc thù, mà những tài liệu kia trong liên minh mười ba nước không có, chỉ có một chút thế lực cỡ lớn mới có thể tìm được.
Mà thế lực cỡ lớn gần liên minh mười ba nước nhất không thể nghi ngờ chính là Mộng Cảnh bình nguyên.
- Diệp Huyền, không bằng ta đi cùng với ngươi.
Thần sắc Vân Ngạo Tuyết biến hóa, trong nội tâm nàng rất muốn nói ra những lời này, nhưng là đến cuối cùng, nàng cũng không có nói ra.
Nàng biết rõ, cho dù thực lực của nàng có theo chân Diệp Huyền cũng chỉ là liên lụy mà thôi.
Nàng hận chính mình, hận tại sao mình thực lực yếu như vậy.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Diệp gia ta làm phiến ngươi giúp ta trông nom, nói cho phụ thân ta biết, ta không sao, hơn nữa nhất định sẽ trở lại.
Diệp Huyền nói xong liền xuất ra trữ vật giới chỉ.
- Hai chiếc nhẫn trữ vật, một chiếc lưu cho các ngươi, còn có một chiếc lưu cho bọn họ, bên trong còn có một phong thơ, kính xin mấy vị hỗ trợ một chút.
Trong trữ vật giới chỉ này đều là một chút đan dược và bí tịch do Diệp Huyền lưu lại, hắn ở trong Lưu Vân quốc thời gian dài như vậy, hắn cũng có lòng trung thành, bởi vậy tự nhiên hi vọng Lưu Vân quốc có thể cường đại.
Trong đó có đan dược và bí tịch chưa tính là trân bảo thưa thớt gì nhưng lại có thể giúp thực lực Lưu Vân quốc tăng lên ít nhất một cấp bậc.
Mà đồ vật lưu cho gia tộc tự nhiên phải tốt hơn rất nhiều, bởi vậy trong trữ vật giới chỉ này, Diệp Huyền lưu lại một cấm chế, phải tu luyện là cường giả Diệp gia tu luyện Vô Song Địa Diệt Công mới có thể mở ra.
Mà Diệp gia tu luyện xong cả Vô Song Diệt Địa Công cũng chỉ có phụ thân, gia gia mấy người mà thôi.
Đây cũng không phải hắn không tin được đám người Khô Trần, mà là sợ đám người Khô Trần gặp được nguy hiểm, trữ vật giới chỉ bị người ta đoạt đi, như vậy lưu thêm một cấm chế, cho dù người khác đạt được trữ vật giới chỉ cũng không thể phá được cấm chế cũng vô dụng.
- Còn nữa, cường giả Huyền Cơ Tông vẫn lạc tại nơi này, ta hi vọng tất cả mọi người nên giữ bí mật, tuyệt đối không thể tiết lộ ra mảy may, nếu không, chỉ sợ liên minh mười ba nước chúng ta sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nhìn thấy biểu lộ ngưng trọng của Diệp Huyền, đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đều gật gật đầu.
Người nơi này không ngốc, cũng không cần Diệp Huyền nhắc nhở, bọn họ cũng sẽ không nói ra chuyện hôm nay nửa câu.
- Các vị, bảo trọng.
Diệp Huyền nhìn mọi người lần cuối, thân ảnh của hắn lập tức biến mất trong rừng.
Vân Ngạo Tuyết ngậm miệng, hốc mắt ướt át.
- Chúng ta đi thôi.
Nhìn thấy thân ảnh Diệp Huyền biến mất, mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ cũng thở dài một hơi.
Bọn họ mơ hồ cảm giác được Diệp Huyền rời đi lần này chỉ sợ có quan hệ với việc đánh chết âấy người Huyền Cơ Tông.
Nghĩ tới toàn bộ áp lực đều đè nén lên thân thể của một thiếu niên, mà bọn họ không thể trợ giúp được cái gì, trong nội tâm khó tránh khỏi xấu hổ đến cực điểm.
Bọn họ âm thầm thề, nhất định phải lợi dụng tài nguyên của Diệp Huyền để gia tăng thực lực nhanh chóng, đến lúc đó đối mặt những thế lực cường đại kia, bọn họ ít nhất cũng có thể làm ra chút cống hiến.
Chờ đám người Đông Phương Ngôn Ngữ rời đi, Diệp Huyền lại quay về nơi này thiêu đốt sạch sẽ thi thể, lúc này mới gọi Kim Lân ra ngoài.
- Điện hạ, ngươi gọi ta có việc?
Kim Lân vừa ra tới liền cung kính hỏi, nó ở trong túi linh sủng nhưng không nghe được Diệp Huyền phân phó căn bản không dám ra ngoài, hơn nữa luôn luôn thu liễm hồn niệm vì sợ chọc giận Diệp Huyền không giải trừ cấm chế cho nó.
- Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Diệp Huyền xoay người cỡi Kim Lân, phân phó một câu sau đó nói:
- Nếu ngươi làm ta thỏa mãn, ta cũng không ngại cởi bỏ cấm chế trên người ngươi trước
Kim Lân nghe xong lập tức hăng máu gà.
- Được rồi, điện hạ, ngươi ngồi vững vàng.
Vừa dứt lời, nó dựa theo phương hướng Diệp Huyền chỉ điểm và bay đi, bỗng nhiên Kim Lân hóa thành một đạo hào quang màu vàng và biến mất ở phía chân trời.
Liên minh mười ba nước, nó nằm ở vào phí tây bắc của đại lục Thiên Huyền, nơi này là khe núi hiểm trở, kéo dài sơn mạch, nguy cơ trải rộng.
Muốn đi từ nơi này tới Mộng Cảnh bình nguyên đi từ hướng đông nam con đường tơ lụa của liên minh mới có thể, con đường tơ lụa là mấy đại thương hội của liên minh khai thác từ mấy ngàn năm trước mở ra, dùng làm con đường kết nối buôn bán giữa liên minh và Mộng Cảnh bình nguyên.
Nhưng Kim Lân bay đi như vậy, Diệp Huyền cũng không cần phiền toái như thế, hắn có thể trực tiếp bay qua Cổ Lan sơn mạch tiến vào sơn mạch vô không lĩnh, nơi đó thuộc phạm vi của Mộng Cảnh bình nguyên.
Qua mấy canh giờ sau...
Trên không trung vô không lĩnh có một đạo hào quang xuyên phá không gian.
Hào quang màu vàng này chính là Huyền thú màu vàng khổng lồ, trên lưng của nó có một bóng dáng đang ngồi.
Một người một thú chính là Diệp Huyền và Kim Lân.
- Kim Lân, đến nơi đây đi, xuống đây đi.
Ra lệnh một tiếng, hào quang màu vàng đáp xuống, một người một thú đứng trên mặt đất.
- Dưa theo địa đồ của đám người Cuồng Phong biểu hiện, có lẽ phía trước chính là thành Hắc Thạch của vô không lĩnh.
Diệp Huyền lẩm bẩm một câu.
Vô không lĩnh là khu vực biên giới không ai quản lý của Mộng Cảnh bình nguyên, nơi này hoàn cảnh ác liệt, yêu thú trải rộng, cường đạo sinh sôi, có thể nói là vùng đất hung ác.
Thỉnh thoảng có thể khai quật ra bảo vật tại vô không lĩnh cho nên cũng dẫn tới rất nhiều thế lực đến đây đóng quân.
Mà thành Hắc Thạch chính là một trong những thành trì lớn tại vô không lĩnh.
Thành trì vô không lĩnh có thể nói là trung tâm của tất cả đại thương hội và thế lực ngừng chân, ở chỗ này thường xuyên sẽ có đấu giá một ít bảo vật, hấp dẫn đại lượng võ giả nhân loại hành tẩu.
Kiếp trước Diệp Huyền chưa có tới Mộng Cảnh bình nguyên, cho nên hắn không biết thế lực và địa vực trong Mộng Cảnh bình nguyên, cũng không quen biết, hắn đi vào thành Hắc Thạch cũng vì tìm kiếm một ít tư liệu, từ đó cũng hiểu rõ hơn về Mộng Cảnh bình nguyên.
- Điện hạ, cấm chế trên người ta..
Kim Lân thoáng một phát đến, chính là mày dạn mặt dày mở miệng.
Diệp Huyền liếc nó một cái, nói:
- Đi theo ta.
Rất nhanh, Diệp Huyền tìm được một huyệt động.
Diệp Huyền bắt đầu nghiên cứu cấm chế trên người Kim Lân.
Từ lần thứ nhất phát hiện cấm chế trên người Kim Lân trong phù quang bí cảnh, Diệp Huyền còn chưa nghiên cứu qua kỹ càng, lúc này hắn cũng có thể quan sát kỹ càng.
Chương 583 Huyền Cơ Tông tức giận (2)
Trong lúc Diệp Huyền nghiên cứu cấm chế trên người Kim Lân...
Tại Huyền Cơ Tông xa xôi...
Nơi này có thánh địa trong dãy núi, huyền khí dồi dào, linh dược khắp nơi, nhìn nó xa hoa giống như tiên cảnh.
Đây là Huyền Cơ Tông, một trong các thế lực đỉnh âấp tại Mộng Cảnh bình nguyên, nó tọa lạc giữa dãy núi.
Từng tòa kiến trúc khí thế bàng bạc nằm trong dãy núi, cung khuyết mọc lên san sát như rừng, tòa nhà điêu lan trác ngọc rộng rãi tuyệt luân, hiện tại trong đại sảnh hội nghị của Huyền Cơ Tông sinh ra một trận động đất.
Một đám cường giả ngồi trong đại sảnh hội nghị, thần sắc tất cả thập phần ngưng trọng, những cường giả này tỏa ra khí thế bàng bạc, huyền lực khủng bố bốc lên từ người của bọn họ làm cho người khác không dám ngưỡng mộ.
Bọn họ đều là cao tầng Huyền Cơ Tông, cấp bậc thấp nhất đều là trưởng lão cấp Vũ Tôn lục giai, bình thường nói một lời sẽ sinh ra chấn động, hiện tại bọn họ nom nóp lo sợ và run rẩy.
- Là ai, ai có thể nói cho ta biết? Là ai bảo con của ta đi tới liên minh mười ba nước? Chẳng lẽ trong tông không có những người khác sao? Vì cái gì Cuồng Phong con ta đi liên minh mười ba nước không ai nói cho ta biết, các ngươi ai có thể nói cho ta biết?
Một lão giả tóc hoa râm hung ác nhìn chằm chằm vào rất nhiều trưởng lão bên dưới, thần sắc phẫn nộ, ánh mắt lạnh lùng.
Rất nhiều trưởng lão phía dưới câm như hến, cười khổ không thôi.
Lão giả mở miệng tên là Cuồng Chiến, chính là Thái Thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, cũng là phụ thân của Cuồng Phong trưởng lão.
Trong Huyền Cơ Tông, chỉ có trưởng lão ẩn lui mới có thể thành Thái Thượng trưởng lão, mà muốn trở thành Thái Thượng trưởng lão chỉ có một điều kiện, đó chính là đột phá Vũ Vương thất giai.
Bởi vậy trong tông, Thái Thượng trưởng lão đại biểu chiến lực đỉnh cấp của tông môn cho nên địa vị của bọn họ rất cao, bình thường căn bản không cần quản lý chuyện trong tông, chỉ cần bế quan tu luyện cũng có thể đạt được đại lượng tài nguyên.
Cho dù là tông chủ nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão cũng thập phần khách khí.
Ỷ vào thân phận phụ thân Cuồng Chiến, Cuồng Phong rất hung hăng càn quấy trong rất nhiều trưởng lão.
Lúc này có tin tức phát hiện bí cảnh trong liên minh mười ba nước, rất nhiều trưởng lão thậm chí muốn dẫn đội rời đi kiếm một chén canh, cuối cùng vẫn bị Cuồng Phong trưởng lão cậy thế đạt được.
Nói thật, không ít trưởng lão nơi này lúc ấy bất mãn với Cuồng Phong.
Làm cho bọn họ không ngờ là, nhiệm vụ tràn ngập chất béo lại làm lệnh bài hồn lực của Cuồng Phong trưởng lão vỡ vụn vào mấy giờ trước, nó đã hoàn toàn khác biệt.
Biết được lệnh bài hồn lực của Cuồng Phong trưởng lão nghiền nát, Cuồng Chiến đang ẩn cư trực tiếp xuất quan, hỏi thăm tin tức của Cuồng Phong trưởng lão sau đó gào thét muốn đi liên minh mười ba nước.
Cuối cùng vẫn bị tông chủ kịp thời ngăn cản.
Nếu như để Cuồng Chiến đi tới liên minh mười ba nước, dùng tính cách Cuồng Chiến sẽ tàn sát liên minh mười ba nước chó gà không tha, tất nhiên cũng làm Huyền Cơ Tông lâm vào trong vòng xoáy.
Lẳng lặng chờ Cuồng Chiến phát tiết tính tình xong, tông chủ Đường Chiêu ngồi ở chủ vị lên tiếng.
- Cuồng Chiến trưởng lão bớt giận, chuyện Cuồng Phong trưởng lão vẫn lạc không phải chúng ta có thể ngờ tới, ngươi yên tâm, Cuồng Phong trưởng lão mang theo lệnh bài minh tâm chủng của tông môn, chúng ta đã biết được, thời điểm Cuồng Phong trưởng lão vẫn thì lệnh bài minh tâm chủng cũng nghiền nát, bởi vậy trên người hung thủ cũng đã bị gieo minh tâm chủng, chỉ chờ chúng ta tìm kiếm hung thủ mà thôi, Bổn tông chủ hứa hẹn, mặc kệ đối phương là ai, tất nhiên sẽ đời công đạo cho Cuồng Phong trưởng lão.
Dù sao Đường Chiêu cũng là tông chủ Huyền Cơ Tông, hắn nói chuyện như vậy, Cuồng Chiến đang tức giận cũng phải thu liễm một ít.
Cuồng Chiến cắn răng nói:
- Đã như vậy còn chờ cái gì, vội vàng tìm ra người cho ta, lão phu nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn.
Đường Chiêu cười khổ một tiếng:
- Định vị minh tâm chủng thập phần khó khăn, ta đã phái người dùng tốc độ nhanh nhất định vị, chắc hẳn có thể điều tra ra vị trí nhanht hôi.
Cuồng Chiến hừ thoáng một phát, không nói gì.
Kỳ thật hắn biết rõ Cuồng Phong có thể đạt được cơ hội như thế không thoát khỏi tính cách kiêu căng của hắn lúc trước.
Hơn nữa tin tức Cuồng Phong tiến về liên minh mười ba nước cũng không phải hắn không biết, chẳng qua khi đó không đặt trong lòng.
Bởi vì hắn căn bản không cho rằng địa phương nhỏ bé như liên minh mười ba nước có ai mang tới uy hiếp cho Cuồng Phong.
Kết quả lại đánh cho hắn một bạt tai.
Sau một lát một gã chấp sự phụ trách tìm tòi khí tức minh tâm chủng trong tông môn chạy tới.
- Nhưư thế nào?
Ánh mắt của những người trên hội nghị đều nhìn lên thân nguwofi này.
- Bẩm tông chủ, Thái Thượng trưởng lão.
Tên chấp sự quỳ một chân trên đất, cung kính nói:
- Căn cứ tìm tòi, khí tức minh tâm chủng của Cuồng Phong trưởng lão xuất hiện địa điểm gân đây nhất là tại vô không lĩnh.
- Cái gì? Vô không lĩnh?
- Không phải liên minh mười ba nước sao?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trong đại sảnh lập tức có tiếng nghị luận vang lên.
- Ngươi xác định khí tức minh tâm chủng của Cuồng Phong trưởng lão xuất hiện tại vô không lĩnh?
Đường Chiêu tông chủ trầm giọng nói.
- Thuộc hạ xác định.
Đường Chiêu cau mày.
Hiện tại rất nhiều trưởng lão tiếng nghị luận không dứt.
- Ta nói với thực lực của liên minh mười ba nước làm sao có thể đánh chết Cuồng Phong trưởng lão, thì ra hắn vẫn lạc tại vô không lĩnh.
- Bây giờ cách lệnh bài hồn lực Cuồng Phong trưởng lão nghiền nát chỉ qua vài canh giờ, chắc hẳn không phải là người liên minh mười ba nước làm.
- Thế lực vô không lĩnh đúng là lớn mật, lại dám ra tay với trưởng lão Huyền Cơ Tông chúng ta.
Một đám trưởng lão nghị luận với nhau, cũng nổi giận đùng dùngd.
- Đám tạp chủng vô không lĩnh, lão phu phải làm thịt bọn chúng.
Cuồng Chiến gào thét, ánh mắt lạnh lùng.
- Chuyện này rất không thích hợp.
Đường Chiêu lại cau mày, thì thào mở miệng.
Tuy vô không lĩnh hỗn loạn không chịu nổi, đạo phỉ hoành hành, dù sao cũng thuộc địa vực Mộng Cảnh bình nguyên, dùng thực lực Cuồng Phong trưởng lão, người có thể giết hắn kỳ thật cũng không nhiều, đây là thứ nhất.
Thứ hai, người vô không lĩnh hám lợi, không thấy con thỏ không thả ưng, muốn bọn họ ra tay với cường giả như Cuồng Phong trưởng lão phải có đầy đủ hấp dẫn.
Thứ ba, Cuồng Phong trưởng lão gặp được nguy hiểm sẽ báo ra thân phận của mình, thế lực dám ở Mộng Cảnh bình nguyên ra tay với trưởng lão Huyền Cơ Tông cũng không nhiều.
Đường Chiêu nói ra ba điểm này, tất cả mọi người liên tục tán thành.
Chương 584 Hắc Thạch thành
- Như vậy chỉ còn lại hai khả năng mà thôi.
- Thứ nhất, Cuồng Phong trưởng lão đạt được bảo vật từ liên minh mười ba nước, trong lúc vô tình bại lộ tin tức tại vô không lĩnh, từ đó bị thế lực vô không lĩnh vây giết.
- Thứ hai, một ít thế lực đối địch với Huyền Cơ Tông trên Mộng Cảnh bình nguyên phát hiện ra đám người Cuồng Phong trưởng lão tại vô không lĩnh, từ đó tiến hành vây giết bọn họ.
Bất kể là khả năng nào trong đó, chỉ cần đi vô không lĩnh là có thể điều tra dễ dàng.
- Đúng thế, bức họa hung thủ giết Cuồng Phong trưởng lão đã chế tác xong chưa?
Đường Chiêu lại hỏi.
Minh tâm chủng chẳng những có được công năng định vị khí tức hung thủ, còn có năng lực họa lại võ giả giết người.
Tên chấp sư cung kính nói:
- Bẩm tông chủ, đã chế tác xong.
Sau đó hắn đưa một bức tranh sơn dầu lớn bằng nửa người tới trước, chỉ thấy trên bức tranh sơn dầu là thân ảnh mơ hồ, nhìn ra được là nam nhân nhưng không thể nhìn rõ dung mạo, nó vô cùng mơ hồ.
Minh tâm chủng truyền bức họa thường thường cũng không thập phần rõ ràng.
- Làm sao nhìn giống thiếu niên?
- Đúng vậy, tuy không rõ dung mạo nhưng nhìn bộ dạng chỉ chừng hai mươi tuổi.
- Dường như còn nhỏ hơn hai mươi tuổi một ít.
- Làm sao có thể, Cuồng Phong trưởng lão chính là Vũ Tôn lục giai, một thiếu niên làm sao có thể giết chết hắn, cho dù thiên tài nghịch thiên của Lam Quang học viện cũng không thể làm được,
- Chẳng lẽ thiếu niên này không phải là hung thủ, chỉ là chủ mưu, cho nên Cuồng Phong trưởng lão mới phóng thích khí tức minh tâm chủng trên người của hắn?
Một đoàn trưởng lão nghị luận với nhau, bởi vì nhìn từ ngoài, người trong bức họa chỉ chừng hai mươi, chưa tới ba mươi.
- Khí tức minh tâm chủng truyền bức họa thường xuyên sẽ có một ít sai số, mang bức tranh từ vô không lĩnh truyền về, nhìn không ra tin tức gì, trọng yếu nhất chính là trắc minh thạch định vị.
- Tông chủ, chuyện này giao cho lão phu, lão phu nhất định sẽ điều tra rõ ràng rốt cuộc kẻ nào là hung thủ giết con của ta.
Hiện tại Cuồng Chiến hận không thể bay đến vô không lĩnh bắt hung thủ giết con mình và bầm thây vạn đoạn.
- Ta sẽ phái người cầm trắc minh thạch đi cùng với ngươi, chỉ cần đối phương nằm trong phạm vi của trắc minh thạch sẽ phát ra cảnh báo.
Đường Chiêu cười khổ một tiếng, hắn biết rõ tâm tình của Cuồng Chiến cho nên không có cự tuyệt.
Sưu sưu sưu!
Sau một lát có một chi đội ngũ cường đại rời khỏi Huyền Cơ Tông, đi tới vô không lĩnh xa xôi.
Vôp không lĩnh, trong hang động bên ngoài thành Hắc Thạch.
Diệp Huyền đang cẩn thận đánh giá cấm chế trên người Kim Lân.
Nếu như không phải đã từng phá giải vô tận dung hỏa và cấm chế truyền tống trận tại phong cấm chi địa, Diệp Huyền lần đầu tiên nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân tuyệt đối đầu váng mắt hoa.
Chính bởi vì rắc rối như thế, Diệp Huyền nhìn thấy cấm chế trên người Kim Lân cũng phải sợ hãi thán phục kết cấu của nó không thôi, có loại cảm giác không biết bắt đầu từ đâu.
Cấm chế trên người Kim Lân thật sự quá nhiều, rậm rạp chằng chịt, phong ấn mỗi bộ vị toàn thân của nó, từ huyết mạch đến thần thông, từ thần thông đến hồn niệm, so với cấm chế phong ấn vô tận dung hỏa mà nói, cấm chế trên người Kim Lân phức tạp hơn rất nhiều.
Tuy rất khó khăn nhưng dùng tạo nghệ kiếp trước của Diệp Huyền, hơn nữa hắn cũng hiểu biết về cấm chế này, hắn nhanh chóng tìm ra một ít đầu mối.
Một giờ sau, rốt cuộc Diệp Huyền cũng cởi bỏ hai đạo cấm chế trong rất nhiều cấm chế trên người Kim Lân.
- Được rồi, hai đạo cấm chế này hạn chế yêu nguyên của ngươi vận chuyển, sau khi giải trừ hai đạo cấm chế này trên người của ngươi, chắc hẳn ngươi có thể vận chuyển yêu nguyên dễ dàng hơn trước rất nhiều.
Diệp Huyền ra vẻ nhẹ nhõm.
Kỳ thật hai đạo cấm chế này cũng phí rất nhiều tinh lực vào cấm chế.
Đương nhiên cũng không phải nói hắn không thể tiếp tục giải trừ cấm chế, lúc này hắn cố ý giải trừ cấm chế của Kim Lân, mục đích là cho Kim Lân cơ hội, nói cho hắn biết chính mình có được năng lực giải trừ cấm chế.
Kim Lân vẫn ở bên cạnh hắn, chính vì giải trừ cấm chế, Diệp Huyền triển lộ một ít thực lực cũng làm nó càng trung tâm hơn.
Bất cứ yêu vương nào có trí tuệ cũng không tầm thường.
Huống chi Kim Lân không phải yêu vương bình thường, Diệp Huyền cũng rất khó chứng nhận hoàn toàn, về sau có thể bị nó nhìn ra cái gì đó.
Hấp dẫn có thể giải trừ cấm chế, Diệp Huyền nghĩ thầm:
- Cho dù về sau Kim Lân hiểu ra cái gì cũng sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Hắn có thể tưởng tượng, một Yêu tộc cường đại, toàn thân cao thấp hoàn toàn bị phong ấn là cảm giác gì, nhìn như uy phong lẫm lẫm nhưng kỳ thật sống không bằng chết.
- Kết thúc?
Quả nhiên, nghe được Diệp Huyền nói thế làm Kim Lân há hốc mồm.
Cấm chế trên người nó không dưới mấy trăm cái, Diệp Huyền lúc này chỉ giải trừ hai đạo, cấm chế còn lại chờ tới khi nào?
- Như thế nào, ngươi không hài lòng?
- Không, không, ta làm sao không hài lòng với điện hạ chứ!
Kim Lân nhìn thấy Diệp Huyền không vui, nó ngượng ngùng nhưng không nói thêm cái gì.
Diệp Huyền thể hiện thủ đoạn đã làm nó hiểu rõ điện hạ thật có năng lực giải trừ cấm chế của nó, như vậy đã đủ rồi.
- Kế ngươi nên hóa thành hình người đi theo ta.
Minh tâm chủng, cắm rễ trong thân thể, mỗi lần Diệp Huyền thúc dục huyền lực sẽ bại lộ vị trí của mình.
Cho nên có thể không ra tay, Diệp Huyền sẽ tận lực không ra tay.
Bá!
Kim Lân hóa thành thanh niên tóc vàng, hắn đứng ngạo nghễ bên cạnh Diệp Huyền, bộ dạng cao điệu làm Diệp Huyền cảm thấy đau đầu.
Ba ba ba!
Diệp Huyền nhanh chóng đánh ra thủ quyết, đó là cấm chế nông cạn lưu lại trên người Kim Lân.
- Đạo cấm chế này sẽ thu liễm yêu nguyên và khí tức hồn niệm của ngươi thu liễm nhiều hơn, đến lúc đó cho dù nhân loại Vũ Vương thất giai gặp được ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn ra ngươi là Huyền thú hóa hình.
Kim Lân vốn bị động tác của Diệp Huyền làm giật mình, hiện tại cẩn thận dò xét quả nhiên phát hiện khí tức Huyền thú của mình giảm xuống rất nhiều.
Thủ đoạn thật cao minh.
Càng làm cho Kim Lân khiếp sợ là, Diệp Huyền có thể đánh hạ cấm chế trong người nó dùng thủ pháp cùng loại với nhân loại lưu lại cấm chế trong người nó.
Lúc này nó lại rung động với thủ đoạn của Diệp Huyền.
Trong nội tâm Kim Lân vĩnh viễn không nhìn thấy sâu cạn trên người Diệp Huyền, thời điểm hắn cho rằng sắp nhìn thấy đáy liền phát hiện nó nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.
- Đi, chúng ta đi thành Hắc Thạch.
Bá bá!
Hai đạo thân ảnh rời khỏi hang động và đi tới thành Hắc Thạch.
Chương 585 Tụ Bảo Hiên (1)
Thành Hắc Thạch, thập phần to lớn, nhìn từ xa nó như mô đất màu đen không có đặc biệt gì, sau khi đi tới gần sẽ phát hiện đó là thành trì to lớn, tường thành màu đen có dấu vết pha tạp, càng kể rõ lịch sử lâu dài của nó.
Cửa vào thành Hắc Thạch có vài tên hộ vệ đang thu phí.
Trong vô không lĩnh này, trừ chín đại thành trì ra, bất kỳ địa phương nào cũng không an toàn.
Đặc biệt là dã ngoại, trừ yêu thú hoành hành, càng có đạo phỉ qua lại, bởi vậy mỗi một tòa thành trì đều thu mỗi người năm mươi huyền tệ vào thành.
Sau khi đưa một trăm huyền tệ, Diệp Huyền và Kim Lân đi vào thành trì.
Nội thành và ngoại thành là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vừa tiến vào trong thành trì, lúc này có tiếng người huyên náo vang lên liên tiếp, đại lượng võ giả đang đi lại trên đường, thành thị này vô cùng náo nhiệt.
- Khoai nướng vừa mê vừa say đay, một huyền tệ một củ.
- Băng hồ lô đường vừa lớn lại ngọt, không ngọt không trả tiền.
- Bánh bao mới ra lò, bánh bao đây, một huyền tệ hai cái.
Âm thanh rao hàng không ngừng vang lên khắp phố phường.
Kim Lân nhìn trái nhìn phải, hai mắt sáng lên, nghe mùi thơm khóe miệng chảy nước miếng không dứt.
Đặc biệt ngửi thấy mùi bánh bao thơm nên chân nó không nghe lời.
- Khách quan, mua hai cái bánh bao đi, chỉ cần một huyền tệ cam đoan da bánh mỏng mà mỡ nhiều.
Người bán bánh bao là lão giả lưng còng, nhìn thấy có khách hàng ngừng chân liền ra sức chào hàng.
- Điện hạ...
Kim Lân như người vô tội nhìn Diệp Huyền, ánh mắt khát vọng.
- Gói tất cả bánh bao của ngươi lại...
Diệp Huyền đi lên phía trước và nói.
- Được rồi.
Lão giả nhanh chóng gói tất cả bánh bao.
- Tất cả hai mươi mốt khối huyền tệ, chỉ lấy ngày hai mươi huyền tệ.
Diệp Huyền trực tiếp móc ra một tấm huyền phiếu một trăm huyền tệ giao cho hắn..
Huyền phiếu trên người Diệp Huyền là do Huyền Vực trao quyền bốn đại huyền hành phát hành, thông dụng cả đại lục.
Thành Hắc Thạch tự nhiên không ngoại lệ.
Nhìn thấy Diệp Huyền xuất ra một trăm huyền tệ, lão giả kia lập tức cười khổ nói:
- Khách quan, ta không có tiền lẻ ah.
- Không cần.
Diệp Huyền mỉm cười nói, lão giả này cũng rất không dễ dàng.
Kim Lân bên kia đã mở miệng ra ăn, hắn không ngừng ăn bánh bao, qua một lúc một nửa bánh bao đã tiến vào bụng nó, miệng phình ra, mỡ cũng chảy xuống khóe miệng.
- Ăăn ngon, ăn ngon thật!
Kim Lân vừa ăn vừa lẩm bẩm.
Diệp Huyền im lặng lắc đầu, quay người nói với Kim Lân:
- Ngươi đường đường một yêu vương, nhìn bộ dạng của ngươi như thế này giống như kẻ bị giam mấy trăm năm không được ăn uống, thật sự là hủy hình tượng!
Nói lại cũng phải, này Kim Lân bị giam trong phù quang bí cảnh không biết bao nhiêu năm, đừng nói bánh bao, cho dù cơm cũng ăn có cảm giác ngon đấy.
Nhìn bóng lưng đám người Diệp Huyền rời đi, lão giả bán bánh bao cầm đủ một trăm huyền tệ còn bộ dạng luống cuống tay chân.
Diệp Huyền có chút thở dài một hơi.
Trên thế giới này cũng không phải tất cả mọi người là võ giả, số lượng người bình thường càng khổng lồ.
Mà sinh hoạt chính là thứ đáng sợ nhất với bọn họ.
Diệp Huyền một đường đi về phía trung tâm thành Hắc Thạch.
Sau khi rời khỏi con phố quà vặt, Diệp Huyền lại đi tới một con đường khác.
Đường phố mới có rất nhiều cửa hàng nằm tại đây, chung quanh hai bên đường có vô số vật phẩm bày ra màu sắc rực rỡ, cái gì cần có đều có.
Các loại huyền binh, hộ giáp được đặt trong các cửa hàng, trừ chuyện đó ra, nơi này có bán không ít đan dược.
Ánh mắt Diệp Huyền đảo qua, đại đa số những thứ này rất bình thường, đều là một ít linh dược tam tứ giai, bán ra nhiều hơn so với liên minh mười ba nước và tốt hơn không ít, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, chúng không có chút tác dụng gì cả.
Nghe nói Vô Không Lĩnh thường xuyên xuất hiện một ít bảo vật, không biết trong thành Hắc Thạch có thứ tốt hay không.
Ánh mắt hắn đảo qua đường đi, có hai cửa hàng vàng son lộng lấy thu hút Diệp Huyền chú ý tới, hai cửa hàng này thập phần to lớn, chiếm cứ vị trí tốt nhất của con đường.
Nhưng mà dòng người hai cửa hàng này chênh lệch nhau không ít, trong đó một cửa hàng có dòng người ra vào không ít, một cửa hàng khác nhiều hơn những tiểu cửa hàng khác nhưng lại kém hơn cửa hàng đối diện rất nhiều.
Một cửa hàng tên là “Tụ Bảo Hiên “, mà cửa hàng ít người ra vào có tên Phẩm Bảo Các.
Diệp Huyền lập tức sinh ra hứng thú, hắn xem xét hai cửa hàng này chính là chiêu bài lớn trong thành Hắc Thạch, không biết bên trong có đồ vật làm hắn hứng thú hay không, Diệp Huyền quay đầu lại nói:
- Kim Lân, đi, chúng ta đi hai cửa hàng thuốc lớn kia.
Đi tới hai cửa hàng lớn kia, Diệp Huyền phát hiện phía dưới biển lớn của hai cửa hàng có mấy dòng chữ nhỏ, một nhà là thiên nhai thương hội, còn một nhà là thần hành thương hội.
Xem ra hai cửa hàng này chính là cửa hàng dưới trướng hai thương hội, cũng không biết thực lực hai thương hội này như thế nào.
Diệp Huyền chỉ quan tâm tới linh dược, mặc kệ bối cảnh của hai nhà.
- Vị khách quan kia, ngươi tới xem linh dược còn không bằng tới Phẩm Bảo Các chúng ta.
Diệp Huyền vừa tới trước cửa hai thương hội, một tên tiểu nhị của Phẩm Bảo Các đi tới.
Diệp Huyền cũng không biết hai cửa hàng như thế nào, đang chuẩn bị đi theo vào, từ trong Tụ Bảo Hiên có một tên tiểu nhị khác bước ra và nói:
- Vị khách quan kia, nếu ngài đi tới Phẩm Bảo Các nhất định sẽ thất vọng. Phẩm Bảo Các trước kia là nơi bán linh dược lớn nhất thành Hắc Thạch nhưng hiện tại sắp đóng cửa, bên trong linh dược thập phần thưa thớt, trái lại Tụ Bảo Hiên chúng ta hiện tại mới là nơi bán linh dược, đan dược và huyền binh lớn nhất thành Hắc Thạch, ngươi nghĩ muốn cái gì, cái gì cần có đều có, khách quan không bằng đến Tụ Bảo Hiên chúng ta, tuyệt đối sẽ có thu hoạch kinh người.
Tiểu nhị không ngừng giới thiệu, thần sắc ngạo nghễ, cực lực mời Diệp Huyền.
Nghe tiểu nhị giới thiệu, tiểu nhị Phẩm Bảo Các trướng đỏ cả mặt, không nói nên lời sau đó lặng lẽ lui về phía sau.
Xem ra gia hỏa này không phải nói xằng nói bậy.
Khó trách lưu lượng khách trong Phẩm Bảo Các ít như vậy, mà Tụ Bảo Hiên lại có khách ra vào không ít.
Diệp Huyền gật gật đầu, hắn đi theo tiểu nhị đi vào Tụ Bảo Hiên.
Tên tiểu nhị trước khi rời đi còn ngửa đầu nhìn tiểu nhị Phẩm Bảo các, thần thái hung hăng càn quấy.
Tuy Diệp Huyền không thích hành động của hắn nhưng không nói cái gì, hắn tới tìm bảo vật, tự nhiên nhà ai thực lực càng mạnh hơn nữa thì hắn đi nhà đó.
Diệp Huyền cất bước đi vào trong Tụ Bảo Hiên, diện tích tầng một cực lớn, mấy chục tiểu nhị đang bận rộn tại đây.&