Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46 Liên tục đột phá

Tiện tay tẩy đi linh văn mà hắn đã khắc thêm lên trên bức tường, Diệp Huyền đi ra khỏi phòng tu luyện đã đóng kín suốt mười ngày nay.

Đám học viên đứng chờ bên trong khu công cộng thấy thế, cả đám đều lộ ra vẻ kinh dị.

- Ta nghe nói tên Diệp Huyền này đi vào phòng tu luyện từ mười ngày trước rồi, tới bây giờ mới bước ra lần đầu.

- Kháo, một lần tu luyện suốt mười ngày, tiểu tử này điên rồi sao.

- Biến thái quá, thật quá quá biến thái, chẳng trách ta nghe nói Diệp Huyền đánh bại Chu Ngạn trung cấp ban, tu luyện dữ dội như vậy, có thực lực cỡ đó cũng đúng thôi.

- Cố gắng lên, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kẻ luôn bị gọi là phế vật đều sẽ vượt mặt chúng ta rồi, cố gắng lên, cố gắng lên.

- Cố gắng? Hừ, muốn cố gắng thì ngươi cũng phải có tài lực chống đỡ đã, tu luyện mười ngày chính là cả một ngàn huyền tệ, ngươi có không?

- Đây là thổ hào mà, chúng ta làm bạn đi.

- Cút, thổ hào không cần bạn.

Một đám học viên đứng bàn tán, cả đám đều lộ ra vẻ hâm mộ ghen tị uất hận.

Trong số đó có một tên học viên dáng người thấp bé đáng khinh, sau khi nhìn thấy Diệp Huyền rời đi thì mắt lập tức sáng lên:

- Hắc hắc, Vương ca để ta ở đây theo dõi tên tiểu tử này, mấy ngày nay chờ đến rục cả chân, mẹ kiếp, rốt cuộc ta cũng có thể trở về phục mệnh rồi.

Người này vội chạy ra khỏi trung tâm tu luyện để về mật báo.

Lúc Diệp Huyền trở về ký túc xá thì Trần Tinh đang tu luyện, nhìn thấy là Diệp Huyền trở về thì gã lập tức trợn mắt lên, cả kinh nói:

- Huyền thiếu, không phải ngươi đi tu luyện sao? Sao vừa đi là đi luôn mười ngày vậy, lại còn bộ dạng hệt như chạy từ khu dân nghèo ra thế này?

Diệp Huyền không để ý tới gã, đi vào buồng vệ sinh tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này mới đi ra.

- Vèo!

Hắn vừa ra khỏi buồng vệ sinh thì đột nhiên có một cổ kình phong quét tới trước mặt hắn, bóng đen này đánh về phía lồng ngực của hắn nhanh như chớp.

- Hắc hắc, Huyền thiếu, tiếp chiêu.

Cư nhiên là Trần Tinh, chỉ thấy gã dương dương đắc ý nói:

- Huyền thiếu, ngươi đi tu luyện, ta cũng không lãng phí thời gian, mười ngày này ta rốt cuộc cũng đột phá đến cảnh giới ngũ mạch rồi, hắc hắc, Trần gia tam thiếu ta quả thật là một thiên tài, bây giờ ta cho ngươi xem thử thực lực của thiên tài Trần gia tam thiếu ta.

Diệp Huyền bĩu môi, giơ song quyền ra, đánh trúng quyền đầu của Trần Tinh.

- Ui da.

Trần Tinh tới thế nào thì bây giờ lại bay ngược trở về như thế ấy, kêu thảm một tiếng rồi ngã ngửa trên mặt đất, vô cùng chật vật.

- Chết tiệt, Huyền thiếu ngươi cũng ác thật đấy, ta biết rõ ngươi có thể đánh bại luôn cả Chu Ngạn, nhưng ta không phải chỉ là muốn cho ngươi xem thử huyền khí của ngũ mạch trong truyền thuyết thôi sao, cư nhiên ra tay độc ác như vậy, thật không nể tình huynh đệ gì hết.

Trần Tinh kêu gào.

Sau đó đột nhiên như nghĩ tới gì đó, Trần Tinh nhảy dựng lên, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, nghi hoặc hỏi:

- Huyền thiếu, huyền khí của ngươi lúc này hình như cũng là cảnh giới ngũ mạch.

- Khả năng quan sát cũng nhạy bén lắm.

- Hả?

Trần Tinh há hốc mồm, hỏi với vẻ không dám tin:

- Huyền thiếu, ngươi đang nói giỡn sao? Ngươi đột phá cảnh giới ngũ mạch khi nào?

- Mới đây.

- Chuyện này thật không có thiên lý. Trần Tinh đột nhiên gào lên như heo bị chọc tiết:

- Ta vất vả tu luyện lâu như vậy mới từ tứ mạch đỉnh phong đột phá tới ngũ mạch, Huyền thiếu ngươi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã từ tam mạch đột phá tới ngũ mạch, ô ô ô, xem ra danh xưng đệ nhất thiên tài Tinh Huyền học viện của ta sắp phải đổi chủ rồi.

Diệp Huyền đầu đầy hắc tuyến:

- Ngươi khi nào thì có danh xưng này.

Trần Béo lòng đau như cắt:

- Vừa mới tự phong.

Diệp Huyền lau mồ hôi lạnh:

- Đúng rồi, Trần Béo, ngươi cho ta xem công pháp tu luyện của ngươi một cái.

Trần Tinh nghi hoặc không thôi,

- Hả, sao đột nhiên lại muốn xem công pháp của Trần gia ta làm gì? Trước kia đưa ngươi xem ngươi còn không thèm.

Trần Tinh vừa nói vừa lấy ra một quyển bí tịch mỏng trên người:

- Đây, cho ngươi, đây là Kinh Huyền Quyết công pháp tổ truyền của Trần gia ta, tuyệt đối không cho phép để lộ ra ngoài, nếu như ngươi muốn tu luyện thì phải cẩn thận một chút, nếu như để trưởng lão Trần gia ta phát hiện thì ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu.

Trong lòng Diệp Huyền cảm động, Trần Tinh chính là như vậy, ngay cả công pháp tổ truyền cũng có thể tiện tay đưa cho mình, bất quá hắn lấy Kinh Huyền Quyết cũng không phải là vì muốn tu luyện, cầm lấy bí tịch, Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Kinh Huyền Quyết rác rưởi gì đó đưa ta tu luyện ta còn không thèm, ta chỉ muốn giúp ngươi xem thử nó có chỗ nào sai sót hay không thôi.

Thứ Trần Tinh đưa chính là công pháp trụ cột của Kinh Huyền Quyết tại Ngưng Mạch Kỳ, Diệp Huyền đọc qua vài lượt liền hiểu rõ chỗ ảo diệu của Kinh Huyền Quyết này, nhanh chóng lấy bút ra, sửa đổi vài chỗ trên đó, không đợi Trần Tinh kịp phản ứng thì Diệp Huyền đã đưa bản Kinh huyền Quyết đã qua sửa đổi lại cho gã, thản nhiên nói:

- Từ nay về sau cứ tu luyện theo bản công pháp ta đã sửa lại này, như vậy trong vòng nửa năm ngươi hẳn là sẽ có cơ hội đột phá tới cảnh giới võ sĩ nhất giai linh vũ cảnh.

- Cái gì???

Trần Tinh nhận lại bí tịch, bán tín bán nghi hỏi:

- Huyền thiếu, không phải là ngươi thấy ta thiên phú trác tuyệt nên muốn dùng công pháp giả để hại ta đấy chứ?

Diệp Huyền trợn mắt liếc gã:

- Tin hay không thì tuỳ ngươi.

Công pháp ở Thiên Huyền đại lục chia ra làm năm cấp là phàm, địa, thiên, huyền, vương, Kinh Huyền Quyết của Trần gia hẳn là công pháp địa cấp, sau khi được Diệp Huyền cải biến thì đã đạt tới trình độ thiên cấp, đối với Trần Béo mà nói thì đã đủ rồi.

Nếu như công pháp lại cao thêm một cấp nữa thì lấy thiên phú của Trần Béo chưa chắc đã lĩnh ngộ được, để gã nắm giữ ngược lại sẽ rất nguy hiểm.

Trần Tinh cẩn thận đánh giá Diệp Huyền, trong ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc không thôi, không phải là gã không tin Diệp Huyền, mà là gã biết rõ công pháp tổ truyền của mình rốt cuộc mạnh tới cỡ nào, ở địa cấp cũng không tính là yếu, đừng nói một võ giả ngũ mạch như Diệp Huyền, cho dù là võ tông ngũ giai cũng không dám nói y nhìn qua một cái là có thể sửa được, dù sao thì đây cũng là do tổ tiên Trần gia trải qua hơn trăm năm sửa đổi cân nhắc tích góp lại mà thành.
Chương 47 Hãm hại (1)

Vì để cho Trần Béo yên tâm, Diệp Huyền chỉ đành nói:

- Mập à, ngươi chắc là biết rõ chuyện về võ hồn của ta đúng không.

Trần Béo nghi hoặc gật đầu, ngoại trừ Diệp Huyền ra thì gã là người duy nhất biết được võ hồn của Diệp Huyền có thể hấp thu huyền khí.

- Gần đây võ hồn của ta đã xảy ra một ít biến dị rất thần kỳ, phần lớn công pháp bị ta nhìn một cái là có thể phân biệt rõ ưu khuyết bên trong, vừa rồi ta chính là thông qua võ hồn của ta nhắc nhở mới có thể tiến hành chỉnh sửa một vài điểm trong công pháp của ngươi, tin ta đi, chỉ cần ngươi tu luyện theo công pháp mà ta đã sửa lại thì trong vòng nửa năm tuyệt đối có thể đột phá tới nhất giai võ sĩ, hơn nữa huyền khí ngươi tu luyện ra cũng không khác với huyền khí tổ truyền của Trần gia ngươi chút nào.

- Thần kỳ như vậy, chẳng phải là còn khủng bố hơn cả linh mộc võ hồn của Trần gia ta rồi sao.

Trần Tinh mở to hai mắt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

- A, ta hiểu rồi, chẳng trách gần đây thực lực của ngươi đột nhiên tăng mạnh, hoá ra là do võ hồn đã xảy ra biến dị, ha ha ha, ta đã nói rồi mà, võ hồn có thể hấp thu huyền khí thì sao có thể là phế võ hồn được chứ, đám luyện hồn sư ở Lam Nguyệt thành chúng ta quả thực đều là lũ ngốc.

Diệp Huyền cũng lười giải thích gì nhiều, chỉ cần Trần Béo tin là được rồi, đồng thời nói cho Trần Béo biết là bí tịch này chỉ có thể để cho mình tu luyện, không được nói cho người khác.

- Hắc hắc, Diệp Huyền ngươi cứ yên tâm đi, Trần Béo ta tuỳ rằng mập nhưng cũng không ngốc.

Trần Béo vội vàng cất bản bí tịch đã sữa chữa lại:

- Đúng rồi, gần đây Vân Ngạo Tuyết lão sư có tới đây tìm ngươi mấy lần, bảo ngươi trở về thì tới phòng công tác tìm nàng, còn có huấn luyện khoá của lãnh diện giáo quan hồi đầu tuần ngươi cũng vắng mặt, cẩn thận hắn tìm ngươi đó.

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo lập tức tới, hai người đang ngồi nói chuyện với nhau thì bên ngoài ký túc xá lập tức vang lên tiếng gõ cửa, vừa mở cửa ra thì thấy chính là Vân Ngạo Tuyết.

- Diệp Huyền, tiểu tử ngươi chạy biến đi đâu, đi thôi, theo ta một chuyến.

Mấy ngày này Vân Ngạo Tuyết đã tìm Diệp Huyền tổng cộng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều thất vọng mà về, khiến cho trong lòng nàng nóng như lửa đốt, hôm nay vất vả lắm mới tìm được Diệp Huyền, nàng chộp ngay lấy cổ tay của hắn, vừa nói vừa lôi hắn ra khỏi ký túc xá, đi ra ngoài hành lang.

Một mùi hương cơ thể đặc biệt của nữ nhân nháy mắt xộc vào mũi Diệp Huyền, bị người được vô số nam lão sư và nam học viên trong học viện ái mộ như lão sư Vân Ngạo Tuyết nắm tay, nhưng trong lòng Diệp Huyền lúc này lại không hề có chút cảm giác ngọt ngào nào.

Hắn mở to hai mắt, vẻ mặt đau khổ, thần tình u oán lêu lên:

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết…ngươi… ngươi có thể nhẹ một chút được không…ta… ta… chỗ đó… của ta bị ngươi bóp đau quá….

Rầm rầm rầm!

Tiếng cửa phòng ký túc xá mở ra vang lên liên tục, một đám người nhô đầu ra xem, vô số đạo mục quang tối đen tựa như u linh giữa đêm khuya vậy, lặng lẽ rơi trên người Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền.

Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm nhìn hai người Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền đang tay trong tay, hoá đá tập thể, cả khu ký túc xá nháy mắt lặng ngắt như tờ.

- Nhìn cái gì hả? Đều cút về tu luyện hết cho ta.

Vân Ngạo Tuyết quát to một tiếng đầy sát khí.

Rầm!

Tất cả cửa của ký túc xá đồng loạt đóng sầm lại, chỉnh tề như một, giống như đã qua luyện tập vậy.

Trừng mắt nhìn Diệp Huyền một cái, Vân Ngạo Tuyết nổi giận đùng đùng quát:

- Ngươi đi theo ta.

Hai người chỉ một nhoáng đã rời khỏi ký túc xá, đi tới phòng làm việc của Vân Ngạo Tuyết.

- Chết tiệt.

Mãi cho tới lúc về tới phòng làm việc, trên mặt Vân Ngạo Tuyết vẫn mang theo vẻ tức giận, cũng hơi hơi đỏ lên, vừa nghĩ tới câu nói đầy nghĩa bóng mà Diệp Huyền nói lúc ở ký túc xá, Vân Ngạo Tuyết có một loại xúc động muốn tát chết hắn, sau đó tự tử luôn cho rồi.

- Con thỏ chết tiệt này.

Vân Ngạo Tuyết trừng mắt, hung hăng nhìn Diệp Huyền đứng trước mặt mình, tức giận nói:

- Vừa rồi ở ký túc xá ai cho ngươi nói bậy như vậy hả?

Bởi vì đang tức giận nên cái mũi trắng nõn của Vân Ngạo Tuyết hơi giơ lên, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ánh lên dưới ánh đèn, tràn ngập hương vị mê người, ngay cả đôi gò bồng đào căng tròn của nàng cũng phập phồng kịch liệt vì thở gấp, tạo thành đường cong hấp dẫn.

Sờ sờ mũi, Diệp Huyền nói với vẻ vô tội:

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết, vừa rồi rõ ràng là ngươi không nói không rằng đã kéo ta ra mà.

- Ngươi còn dám cãi lại. Vân Ngạo Tuyết tức tới mức muốn nổ phổi.

- Được rồi, lão sư Vân Ngạo Tuyết, là ta nói sai rồi, xin ngươi bớt giận.

Diệp Huyền cười hì hì nói, sau đó thản nhiên ngồi xuống cái ghế trước mặt Vân Ngạo Tuyết.

- Ngươi…ai cho ngươi ngồi.

Vân Ngạo Tuyết cắn răng nói, không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của Diệp Huyền khiến trong lòng của nàng dâng lên cơn tức.

Diệp Huyền giải thích nói:

- Lão sư Vân Ngạo Tuyết, ngươi cũng biết ta vừa tu luyện một thời gian rất dài không ngủ không nghỉ, bây giờ đã mệt chịu không nổi rồi, nếu như còn để ta đứng thì ta sợ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, bây giờ đầu cũng hơi choáng rồi đây.

- A?

Vân Ngạo Tuyết vội nói:

- Vậy ngươi ngồi đi.

Kỳ thực vừa rồi nói xong câu đó nàng cũng cảm thấy hơi hối hận, cảm giác mình trách cứ đệ tử như vậy cũng hơi cảm thấy hổ thẹn và băn khoăn, dù sao mấy ngày nay hắn cũng đã rất cố gắng, một mực ở trung tâm tu luyện suốt mấy ngày nay không ra một lần nào, vừa trở lại ký túc xá mình đã không đợi được mà kéo hắn chạy ra ngoài, nhất định là rất mệt.

Nghĩ vậy nên Vân Ngạo Tuyết nói với vẻ áy náy:

- Nếu ngươi đã mệt mỏi như vậy thì không bằng về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại tới phòng làm việc tìm ta.

- Vậy thì không cần đâu, nếu như Vân lão sư đã tìm ta gấp như vậy thì nhất định có việc gấp, ngươi cứ nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, ta mệt một chút cũng không sao.

Diệp Huyền cười thầm trong lòng, cô nàng này cũng dễ lừa thật.

Vân Ngạo Tuyết lại càng xấu hổ hơn:

- Kỳ thật cũng không có việc gấp gì, chính là lần trước ở hắc phong lĩnh, ta rất tò mò ngươi rốt cuộc đã giải độc giúp ta thế nào, còn có sao phương diện dược lý ngươi lại biết được nhiều thứ như vậy?
Chương 48 Hãm hại (2)

- Hoá ra là chuyện này.

Diệp Huyền gật đầu, giải thích:

- Kỳ thực rất đơn giản, bình thường ta thích đọc một số thư tịch nghiệp dư, đặc biệt thích những thư tịch về dược tề và luyện dược, hơn nữa chỉ cần đọc qua là sẽ không bao giờ quên, lục hạt vĩ độc mà ngươi trúng phải hôm đó ta từng đọc qua cách giải trên một quyển thư tịch cho nên liền biết cách trị.

Diệp Huyền đã sớm nghĩ ra lý do rồi cho nên bây giờ cứ trực tiếp dùng tới là được.

Vân Ngạo Tuyết bán tin bán nghi, cau mày hỏi:

- Ngươi nói thật sao?

Chỉ xem qua một vài quyển thư tịch mà có thể phân tích ra mình trúng độc lục vĩ hạt một cách chuẩn xác, lại còn có thể giải trừ hoàn toàn độc tố trong người mình trong vòng ba phút ngắn ngủi, chuyện như vậy chắc chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích chứ? Rốt cuộc là Diệp Huyền này quá tài giỏi hay là mình quá ngu dốt đây?

- Đương nhiên là thật rồi.

Diệp Huyền chậm rãi nói:

- Vân lão sư, đặc tính về độc của lục vĩ hạt ta từng đọc qua trên một quyển thư tịch tên « đặc tính của yêu thú cấp thấp», ừm, hẳn là ở trung đoạn của quyển thứ sáu, về phần cách trị liệu cho ngươi thì trong quyển «Lý luận kinh lạc trong cơ thể con người» của đại sư Diệp Tiêu Dao từng giảng giải qua, ta cũng là mèo mù vớ cá rán làm theo chỉ dẫn trong đó, còn thảo dược thì là do Quyển Ma Thảo và Tâm Tử trộn lẫn mà thành, chuyện này tại một quyển trong « Đặc tính của thảo dược căn bản» bản năm 2014 lịch Huyền Vũ có nói tới…

Vân Ngạo Tuyết nheo mắt lại, Diệp Huyền nói có đầu có đuôi, bộ dạng hệt như thật.

- Hừ, ngươi tốt nhất là đừng lừa ta, bằng không kết cục ngươi tự biết.

Vân Ngạo Tuyết đột nhiên cười gian, mở ngăn kéo ra, cư nhiên cầm ra một quyển sách, tựa đề đúng là « Đặc tính của thảo dược căn bản» bản năm 2014 lịch Huyền Vũ, hiệp hội luyện dược sư của đại lục xuất bản, người biên tập: trưởng lão đoàn của hiệp hội luyện dược sư đại lục.

Diệp Huyền kinh ngạc nói:

- A, Vân sư phụ, ngươi cư nhiên cũng có quyển sách này, vậy thì dễ rồi, nếu như ta nhớ không lầm thì phần có liên quan tới trị liệu độc tố của lục vĩ hạt hẳn là nằm ở trang hai trăm sáu mươi thì phải.

Vân Ngạo Tuyết bán tín bán nghi mở sách ra, quả nhiên nhìn thấy một đoạn như vậy: Quyển Ma Thảo: Thực vật thân thảo lâu năm, lá dày, thích rơi râm mát, sinh trưởng nhiều ở nơi có khí hậu ẩm thấp nhiều cây cối và rừng rậm, dùng nhiều trong các loại dược.. trong đó có khi kết hợp với Tâm Tử thì có thể trị liệu độc tố của yêu thú nhất giai lục vĩ hạt…

Vân Ngạo Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Diệp Huyền, tiểu tử này đúng là quá thần rồi.

Diệp Huyền thấy thế thì cười thầm trong lòng, buồn cười, năm đó chính hắn chủ biên quyển sách này, há lại không biết nội dung bên trong.

Lúc này trong lòng Vân Ngạo Tuyết chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó chính là tên này là một thiên tài.

- Ta vốn chỉ cho rằng Diệp Huyền nhất định có thiên phú ở phương diện luyện hồn sư và luyện dược sư, bây giờ xem ra thiên phú của hắn ở phương diện luyện dược sư quả thật đã đạt mức độ kinh người, mặc dù ta là nhất phẩm luyện hồn sư, nhưng ở phương diện luyện dược thì lại không có sở trường gì đặc biệt, chỉ có thể kéo chân hắn, không bằng nói chuyện này cho đạo sư biết, có lẽ đạo sư nhìn thấy thiên phú của Diệp Huyền sẽ nhận hắn làm học đồ, như vậy thì ta cũng yên tâm rồi.

Nghĩ vậy, Vân Ngạo Tuyết lại hỏi Diệp Huyền thêm rất nhiều vấn đề liên quan tới luyện dược học, sau đó mới thả cho hắn rời đi.

- Hô, rốt cuộc cũng xong.

Rời khỏi phòng làm việc của Vân Ngạo Tuyết, Diệp Huyền cũng thở hắt ra một hơi thật dài.

Cô nàng này hỏi cũng kỹ quá, thật là khó đối phó, may mà Diệp Huyền kiếp trước thiên phú kinh người, rốt cuộc cũng trả lời hết mọi vấn đề, không lộ ra nửa điểm sơ hở.

Ngay lúc Diệp Huyền đi tới ký túc xá thì đột nhiên có một bóng người bước ra ngăn hắn lại, cư nhiên lại chính là Lý Nguyệt.

Diệp Huyền nhướng mày:

- Lý Nguyệt, ngươi ngăn ta lại làm gì?

Chỉ thấy nàng ta trang điểm thật đậm, đứng ở đó với vẻ mặt thẹn thùng, nhìn Diệp Huyền nhăn nhó, đỏ mặt thấp giọng nói:

- Diệp Huyền, ta… ta có chuyện muốn nói với ngươi.

- Không có hứng thú.

- A, ngươi đừng đi mà.

Lý Nguyệt vội vàng kéo Diệp Huyền lại, bộ ngực căng tròn cọ qua cọ lại trên cánh tay của hắn, õng ẹo nói:

- Diệp Huyền, thực ra… thực ra trong lòng ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi…

- Cút!

Đúng lúc này, bên ngoài ký túc xá nam sinh có một bóng người vội vã chạy tới, hướng về phía một vài bóng người thập thò thấp giọng hô:

- Mau, mau lên, Diệp Huyền đã trở lại rồi.

- Tốt, động thủ.

Một tên trong số đó lộ vẻ hưng phấn, nhẹ nhàng đi vào bên ngoài ký túc xá của Diệp Huyền.

Rầm!

Ngoài cửa vang lên tiếng động khe khẽ khiến cho Trần Tinh đang tu luyện cũng bị kinh động.

- Chẳng lẽ là Diệp Huyền trở lại rồi? Đúng lúc lắm, gọi hắn cùng đi ăn cơm tối thôi.

Trần Tinh mở cửa, ngoài cửa không một bóng người, đột nhiên, một tờ giấy màu tím nhạt trên đất hấp dẫn sự chú ý của gã.

Chữ trên tờ giấy vô cùng ngay ngắn xinh đẹp, xem qua liền biết là chữ của nữ sinh:

- Trần gia tam thiếu, tiểu nữ tử Hàn Tĩnh, nghe danh công tử đã lâu, vẫn luôn âm thầm dõi theo công tử, hôm nay rốt cuộc lấy hết can đảm nguyện cùng công tử tỏ hết lòng này, mong công tử có thể thành toàn cho tiểu nữ tử, rừng cây sau núi, không gặp không về, Hàn Tĩnh.

Rừng cây sau núi chính là thánh địa hẹn hò của Tinh Huyền học viện, thường xuyên có nhiều cặp nam nữ si tình tại đó triền miên, hẹn gặp ở nơi đó rất dễ khiến cho người ta liên tưởng.

- Ha, cư nhiên là Hàn Tĩnh của ban kế bên, hoá ra nữ nhân này vẫn luôn thầm mến ta, sau Huyền thiếu thì vận đào hoa của Trần gia tam thiếu ta cũng tới rồi.

Trần Tinh cười ha hả, vội vàng thay quần áo, sau đó xông thẳng ra.

Trần Tinh vừa đi thì lập tức có hai bóng người lặng lẽ đi ra, một người trong đó lấy ra một thanh sắt, khẽ cạy cạy một cái liền mở được cửa.

- Mau vào.

Gã quay sang lùm cây ở cách đó xa xa khẽ hô lên một tiếng, lập tức có hai bóng người gầy yếu đi ra, một đám dè dặt đi vào bên trong phòng.

Bốn người này gồm hai nam hai nữ, nam chính là hai tên tuỳ tùng Lưu Đồng và Mã Binh của Vương Việt, nữ thì là một tiểu cô nương nũng nịu và một bà cô mặt đầy vết rỗ và nếp nhăn, lại còn bôi son trát phấn thật dày.

- Ma ma, ta sợ quá.

Tiểu cô nương nũng nịu kia vẻ mặt kinh hoàng quay sang nói với bà cô kia.
Chương 49 Ni cô cũng điên cuồng (1)

- Hừ, ta tới nước này rồi chẳng lẽ các ngươi còn muốn đổi ý.

Mã Binh nhìn chằm chằm vào bà cô kia, trầm giọng doạ nạt.

- Mã công tử, ngươi cứ việc yên tâm đi, chuyện Vương Việt công tử phân phó, Xuân Phong Lâu chúng ta sao dám làm trái, lẽ nào sau này không muốn làm ăn nữa hay sao. Bà cô kia cười lấy lòng, sau đó an ủi cô nương kia:

- Tiểu Điệp đừng sợ, ngươi là một nữ tử yếu đuối, chỉ là người bị hại thôi, Tinh Huyền học viện sẽ không làm gì ngươi đâu, chỉ cần làm xong việc này, trèo lên được Vương Việt công tử thì ta cam đoan sau này ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng.

Dỗ nàng leo lên giường của Diệp Huyền, Mã Binh đột nhiên đánh một chưởng vào sau gáy của nàng để nàng ngất đi, sau đó xốc y phục trên người nàng lên cho lộn xộn, giấu vào bên trong ổ chăn của Diệp Huyền.

Sau đó, Mã Bình còn móc ra một cái bình nhỏ ở trên người, mở nắp bình ra, rắc một ít bột phấn lên người thiếu nữ nọ, cái bình thì đặt ở bên gối.

- Hắc hắc, thêm một chút ‘ni cô cũng điên cuồng’ vào, chỉ cần Diệp Huyền ngửi phải một chút thôi thì người đá cũng phải phát xuân, củi khô bốc lửa, chẳng lẽ hắn còn nhịn được nữa hay sao.

- Ha ha, lần này huỷ sạch thanh danh của tên phế vật này, để cho hắn cuốn gói về quê, xem như trả mối thù lần trước!

- Chậc chậc, bất quá cô nương này cũng không tệ chút nào, làm cho ta đều muốn lên một phen, lần này tiện nghi cho hắn rồi.

- Hai vị công tử, Xuân Phong Lâu chúng ta vẫn còn rất nhiều cô nương tốt, sau này hai vị nhất định phải chiếu cố Xuân Phong Lâu chúng ta nhiều hơn, ta cam đoan sẽ an bài một vị cô nương khéo chiều lòng người cho các vị.

- Đi thôi, đi thôi, tú bà quả nhiên là tú bà, lúc nào rồi vẫn không quên dắt mối làm ăn.

- Hắc hắc, bây giờ thì chờ tên tiểu tử kia trở lại, chúng ta cứ chờ xem kịch vui thôi.

Ba người lén lút đi ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó nấp trong rừng cây nhỏ bên ngoài ký túc xá.

Diệp Huyền vất vả lắm mới thoát khỏi Lý Nguyệt, trên đường trở về trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, thứ rác rưởi thế này có cho hắn cũng không thèm, đôi gò bồng đảo mềm mềm cứ cọ lên người hắn, lại còn giả bộ thanh thuần con mẹ gì, nếu như không phải nể mặt đối phương là nữ nhân, õng ẹo với mình như vậy thì hắn đã sớm cho nàng vài bạt tai rồi.

- A?

Hắn đột nhiên nhướng mày, huyền thức cường đại phát hiện chút động tĩnh.

Trong bụi cây, ba người Mã Binh có chút lo lắng:

- Sao Diệp Huyền vẫn còn chưa trở về nữa, chị dâu diễn kịch nhập tâm quá rồi, kéo dài lâu như vậy.

- Chờ thêm một chút đi, phỏng chừng vài phút nữa thì hắn sẽ trở về thôi.

- Hắc hắc, lần này phỏng chừng Diệp Huyền còn không biết mình chết như thế nào.

Ba người thầm hưng phấn.

Bốp.

Đột nhiên sau gáy cả ba người tê rần, nhất tề ngất đi.

- A? Là Lưu Đồng và Mã Binh, còn có một lão nữ nhân, ba người này lén lén lút lút nấp bên ngoài ký túc xá của mình làm gì đây?

Diệp Huyền cười lạnh, không cần nói cũng biết ba người này nhất định là có âm mưu quỷ kế gì đó, mở cửa phòng ký túc xá của mình ra, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm thấy một nữ nhân bị đánh bất tỉnh nằm trong chăn của mình, cùng với bình ‘Ni cô cũng điên cuồng’, cũng phát hiện cả mảnh giấy điệu hổ ly sơn trên giường của Trần Tinh.

- Vương Việt ngươi giỏi lắm. Diệp Huyền nhìn thấy những thứ này trong lòng nháy mắt liền hiểu rõ âm mưu của bọn Vương Việt, lạnh lùng nói:

- Nếu ngươi đã muốn chơi lén thì bản thiếu gia chơi với ngươi một trận ra trò.

Hắn cười lạnh, trong mắt loé lên tinh quang nhàn nhạt.

Đêm tối yên tĩnh, Vương Việt đi tới đi lui ở ký túc xá của lão sư, vẻ mặt lo lắng.

Vèo!

Đột nhiên, hướng ký túc xá nam sinh có một đạo hoả quang yếu ớt phóng lên, hoả quang lướt qua bầu trời, chỉ trong nháy mắt liền biến mất không thấy bóng dáng, không khiến cho bất kỳ ai để ý.

Vẻ lo lắng trên mặt Vương Việt đột nhiên biến thành hưng phấn, ha ha, chuyện xong xuôi rồi.

Một lát sau.

Cộc cộc cộc!

Một trận khua chiêng gõ trống ồn ào vang lên khắp khu ký túc xá của Tinh Huyền học viện, quấy rầy một đám nam nữ học viên đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

- Có chuyện gì vậy?

- Xảy ra chuyện gì sao?

Vô luận là ký túc xá nam sinh hay ký túc xá nữ sinh đều có một đám học viên chạy ra ồn ào bàn tán với nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn từ phía xa chỉ thấy Vương Việt dẫn theo vài vị lão sư chạy nhanh về phía ký túc xá nam sinh, sau lưng gã còn có không ít học viên đi theo vây xem, tên Vương Việt dẫn đầu còn sợ thiên hạ không đủ loạn, vừa chạy vừa la hét:

- Các vị lão sư, nơi này chính là ký túc xá của đê cấp ban, Diệp Huyền nhất định ở chỗ này, hừ, đường đường là học viên của Tinh Huyền học viện lại dám đưa cô nương của Xuân Phong Lâu vào đây, quả thực là làm bại hoại giáo phong của học viện chúng ta.

Nam tử trung niên dẫn đầu chính là giáo đạo chủ nhiệm của học viện, được người ta tặng biệt hiệu ‘Thiết thủ vô tình’, không hề nhẹ tay đối với những học sinh vi phạm kỷ luật, từng có một học viên đùa giỡn một nữ sinh của ban mình ở nơi công cộng, kết quả bị gã bắt được, chẳng những bị gọi gia trưởng tới dạy cho một trận tơi bời còn phải nằm trên giường mấy tháng không dậy nổi, về sau sinh ra ám ảnh tâm lý, tuy rằng không bị khai trừ khỏi học viện nhưng sau khi trở lại học viện không bao lâu cũng đã chủ động thôi học.

Chỉ thấy mặt mày gã xanh mét nói:

- Vương Việt, ngươi nói thật sao.

- Hứa lão sư, ta sao dám lừa ngươi, là ta và bọn Mã Binh của ban ta tận mắt nhìn thấy, nếu như ta đoán không sai thì ả kỹ nữ kia bây giờ nhất định đang ở ký túc xá của Diệp Huyền.

Vương Việt oang oang gào to, khoé miệng lộ ra ý cười âm độc, trong lòng vô cùng sung sướng, ha ha, tên phế vật Diệp Huyền nhà ngươi cứ chờ chết đi!

Đám học viên đang vây xem cũng cả kinh:

- Cái gì? Diệp Huyền cư nhiên tới Xuân Phong Lâu tìm cô nương, còn dám mang về ký túc xá, quả thực là coi trời bằng vung mà.

Nếu như chuyện này là thực thì đây là tin tức động trời nhất ở Tinh Huyền học viện mấy năm gần đây, phải biết rằng trong nội quy nghiêm khắc của học viện có nói rõ, học viên trước khi tốt nghiệp không được ra vào nơi trăng hoa, một khi bị phát hiện thì tuyệt đối sẽ bị khai trừ.

Không ít nam sinh trong lòng cảm thấy tức giận bất bình:

- Mụ nội nó, chuyện này lão tử đã mơ tới không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không dám làm thực, không ngờ tên Diệp Huyền kia cư nhiên dám làm, lần này hay rồi, bị phát hiện rổi
Chương 50 Ni cô cũng điên cuồng (2)

- Hắc hắc, chúng ta đi xem đi, nếu như hai người bên trong vẫn còn chưa kịp mặc quần áo nói không chừng còn có thể nhìn thấy trò hay đó.

Một đám nam sinh nghĩ với vẻ đáng khinh, sau đó đi theo phía sau đoàn người.

Không ít thiếu nữ cũng xôn xao mắng:

- Thật không ngờ Diệp Huyền cư nhiên lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy, tới những chỗ như Xuân Phong Lâu, quả thực là sa đoạ.

- Các vị sư tỷ, Xuân Phong Lâu là nơi nào vậy?

Có một học muội ngây thơ hỏi.

- Xế, giả vờ ngây thơ cái gì, Xuân Phong Lâu mà ngươi cũng không biết?

Vài vị sư tỷ căn bản khinh thường làm bạn với nàng.

- Chúng ta đi xem, nghe nói cô nương của Xuân Phong Lâu đều rất xinh đẹp, cô nãi nãi ta muốn xem thử rốt cuộc bộ dạng thế nào.

Một đoàn nữ học viên e thiên hạ không loạn, ùa theo tới ký túc xá nam sinh như ong vỡ tổ, lúc này các lão sư cũng không thèm quản.

- Các vị lão sư, nơi này chính là ký túc xá của Diệp Huyền.

Lúc này Vương Việt đã phóng như bay tới cửa ký túc xá của Diệp Huyền, nhìn thấy cửa ra ký túc xá trống rỗng, trong lòng của gã có chút nghi hoặc, dựa theo kế hoạch thì lúc này đám người Mã Binh đáng lẽ nên đứng đợi ở chỗ này mới phải, bất quá lúc này gã đã không nghĩ nhiều được như vậy nữa, chỉ vào bên trong ký túc xá của Diệp Huyền quát lớn:

- Các vị lão sư, nơi này chính là ký túc xá của Diệp Huyền.

Hứa lão sư trầm mặt quát:

- Vương Việt, ngươi lên gõ cửa đi.

- Dạ!

Vương Việt hưng phấn kích động, cộc cộc cộc, gõ một lát, bên trong không có ai trả lời, gã lập tức lớn tiếng nói:

- Hứa lão sư, cửa bị khoá trái rồi, người ở bên trong không chịu mở.

Nói xong gã còn cố ý dùng sức đẩy cửa ký túc xá, phát hiện đúng là đã khoá trái từ bên trong, hơn nữa còn không có động tính gì, trong lòng lập tức cười gian: Hắc hắc, xem ra bình ‘Ni cô cũng điên cuồng’ mà ta đưa cho đám người Mã Binh đã có tác dụng rồi.

‘Ni cô cũng điên cuồng’ chẳng những có tác dụng thúc tình mà còn có tác dụng giống như thuốc mê, Vương Việt tưởng tượng tới cảnh tượng Diệp Huyền trần truồng tỉnh lại, nhìn thấy bị nhiều lão sư và học viên vây quanh như vậy rốt cuộc sẽ có vẻ mặt như thế nào đây? Ha ha, nhất định là rất đặc sắc.

- Vương Việt, ngươi có chắc là Diệp Huyền đưa cô nương Xuân Phong Lâu về ký túc xá hay không?

Hứa lão sư nổi danh thiết thủ vô tình trầm mặt, xác nhận lại lần nữa.

Ký túc xá bên trong học viện là địa bàn tư nhiên của học sinh, cho dù là lão sư đi nữa nhưng không được học sinh đồng ý thì cũng không thể tuỳ tiện xâm nhập.

Dù sao đi nữa thì trong học viên cũng có rất nhiều học viên thích tu luyện bên trong ký túc xá, trong quá trình tu luyện kị nhất là bị quấy nhiễu, một khi bị kinh động nhất định sẽ bị nội thương, tới lúc đó gã thân là giáo đạo chủ nhiệm cũng sẽ lĩnh hậu quả nhất định.

- Nhất định, xác định, khẳng định!

Vương Việt vốn đã tính trước cho nên tràn đầy lòng tin.

- Được, Thành lão sư, vậy ngươi phá cửa ra đi.

Hứa lão sư lạnh giọng nói.

- Dạ.

Một vị lão sư có dáng người cao lớn đi tới trước, trực tiếp đánh một quyền lên cánh cửa, cửa của ký túc xá sao có thể chống đỡ nổi một quyền của lão sư học viên, chỉ nghe ầm một tiếng, cửa chính văng ra đổ sầm xuống.

- Ngươi…các ngươi làm gì vậy.

Chỉ nghe trong phòng truyền tới tiếng hét to hoảng sợ của nam tử, sau đó liền im bặt.

- Ha, quả nhiên là có chuyện.

Đám học viên đứng bên ngoài vây xem, đặc biệt là nam sinh nghe thấy bên trong vang lên tiếng kêu la thất thanh thì cả đám liền trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào bên trong, muốn xem rõ xuân quang bên trong.

- Chết tiệt, nhường chỗ một chút, để ta xem một cái.

- Chen cái gì mà chen, cha ngươi ở bên trong chắc.

- Ui da, chân của ta.

- Ai lén sờ ngực của ta đó, súc sinh.

Trước cửa ký túc xá của Diệp Huyền có một đống người chen chúc xô đẩy nhau, đáng tiếc người quá đông, hơn nữa vài vị lão sư đứng cản ở phía trước, căn bản không nhìn thấy tình huống ở bên trong.

Ở trước cửa, Vương Việt đứng ở sát cửa là người đầu tiên hưng phấn vọt vào bên trong.

- Ha ha, Diệp Huyền ngươi cũng có ngày hôm nay…

Gã cười lớn, chỉ tay vào bên trong muốn chế giễu hai câu, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt mũi trắng bệch, cả người nháy mắt liền dại ra.

Chỉ thấy gã ngơ ngác hỏi với vẻ không dám tin:

- Trần… Trần Tinh, tại sao lại là ngươi…

Mấy vị lão sư cũng đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong phòng làm gì có cô nương Xuân Phong Lâu và Diệp Huyền như lời Vương Việt nói, chỉ có mỗi mình Trần Tinh đang ngồi khoanh chân trên giường, bị cả đám người kinh động tới, miệng phun máu tươi, vẻ mặt uể oải, rõ ràng là đã bị phản phệ cực lớn.

- Không ổn rồi!

Hứa lão sư chấn kinh, vọt thẳng tới bên cạnh Trần Tinh, lấy ra một nắm đan dược chữa thương nhét vào miệng Trần Tinh, sau đó đặt hai tay lên ngực của gã, huyền khí mãnh liệt lập tức rót vào bên trong cơ thể Trần Tinh trị hết thương thế của gã.

Một lát sau, Hứa lão sư thu hồi hai tay, sắc mặt âm trầm nhìn về phía Vương Việt, dùng thanh âm gần như có thể giết chết người hỏi:

- Vương Việt, đây là cô nương mà ngươi nói? Diệp Huyền và người của Xuân Phong Lâu ở đâu?

- Chuyện này…

Đầu óc của Vương Việt cũng choáng váng, gã muốn tìm bọn Mã Binh tới để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì mới phát hiện từ đầu chí cuối không thấy bóng dáng của bọn họ xuất hiện, cũng không biết đã chạy đi đâu, gã liếc về phòng nhỏ bên trong ký túc xá, tựa như bắt được một cọng cỏ cứu mạng:

- Hứa lão sư, nhất định là Diệp Huyền hắn trốn bên trong phòng tu luyện.

Vương Việt càng nói thì trong lòng càng khẳng định đây là đúng, tự tin lại đong đầy lần nữa: Diệp Huyền ngươi giỏi lắm, cư nhiên còn một chiêu này, lến trốn bên trong, để cho Trần Tinh ngồi tu luyện ở bên ngoài để qua mặt chúng ta, hừ, thiếu chút nữa là ta đã bị ngươi lừa rồi.

Nghĩ tới đây gã vội đi tới trước cửa phòng tu luyện, mở toang cánh cửa.

Ánh mắt của mấy vị lão sư cũng di chuyển theo, chỉ thấy bên trong phòng tu luyện nho nhỏ kia cũng rỗng tuếch, nào có tăm hơi bóng dáng ai.

- Đây, đây… không thể nào.

Trong lòng của Vương Việt cũng có chút hoang mang, mồ hôi túa ra như suối, thầm mắng bọn Mã Binh là đầu heo, làm việc chẳng đâu vào đâu, rốt cuộc là giấu người ở nơi nào rồi, đột nhiên gã nhìn về phía buồng vệ sinh, hét lớn:

- Các vị lão sư, Diệp Huyền nhất định trốn trong buồng vệ sinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK