• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 331 Cạnh tranh điên cuồng (1)

- Cút đi!

Diệp Huyền há lại không nghe ra oán hận trong giọng nói của đối phương, cười lạnh nói.

Một tên quản sự mà thôi, hắn còn không để vào mắt.

- Còn không mau cút đi!

Lão giả lạnh giọng quát lớn một tiếng, La Lãnh quản sự lập tức ảo não lui xuống, mất mặt trước mặt bao nhiêu người như vậy, gã xấu hổ tới mức muốn chết đi cho rồi.

Lão giả quay đầu lại nhìn về phía Trần Minh:

- Trần thiếu, nơi này là phòng đấu giá, hy vọng Trần thiếu có thể nể mặt chúng ta một chút, chớ nên gây sự ở đây, dù sao mấy người kia cũng đã mua vé khách quý rồi.

- Nếu như Đỗ tổng quản đã mở miệng thì Trần Minh ta cũng phải nể mặt ngươi một chút, không so đo với những kẻ vô lý này.

Trần Minh cười lạnh, trực tiếp nương theo lời này mà hạ bậc thang, gã cũng biết Thiên Đỉnh thương hội chắc chắn sẽ không để cho mình tiếp tục gây sự tiếp nữa.

Lão giả mỉm cười:

- Nếu như mọi chuyện đã giải quyết xong thì tiếp tục đấu giá đi thôi, chỗ ngồi của các vị, ta sẽ phái người dọn dép sạch sẽ.

Lão giả chắp tay với mấy người Diệp Huyền, xoay người định đi.

- Đợi đã!

Diệp Huyền đột nhiên mở miệng, khiến cho cước bộ của lão giả đột nhiên khựng lại, quay đầu nhìn về phía hắn:

- Không biết các hạ còn chuyện gì nữa?

- Xử lý như vậy là xong rồi sao? Chuyện của phòng đấu giá các ngươi ta không so đo làm gì, bất quá tên Trần Minh này vừa tới đây liền sỉ nhục bạn của ta, không biết phòng đấu giá các ngươi định sẽ xử lý thế nào đây?

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Đồng tử của lão giả đột nhiên co rụt lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng lão lúc này vô cùng khó chịu, cảm thấy Diệp Huyền này quá mức càn rỡ.

Mình đã cho hắn mặt mũi như vậy rồi, không so đo hậu quả của việc hắn đại náo phòng đấu giá thì thôi đi, thậm chí còn trừng phạt La Lãnh quản sự nữa, kẻ này cư nhiên còn không hài lòng, lại còn muốn bọn họ xử trí Trần Minh tiểu hầu gia, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng hắn có lý thì có thể muốn làm gì thì làm hay sao?

Thế giới này, đạo lý là thứ phụ, nắm đấm mới là chân lý, chẳng lẽ điểm này hắn cũng không hiểu hay sao?

Lúc này, sắc mặt của lão giả cũng có chút không tốt, thản nhiên nói:

- Vị khách quý này, các ngươi tranh chấp là chuyện riêng của các ngươi, phòng đấu giá chúng ta không quản được, cũng sẽ không quản. Hơn nữa, theo như lão phu thấy thì chỗ ngồi này có lẽ chính là chỗ mà trước kia Trần thiếu thường xuyên ngồi, Trần thiếu có chút tức giận cũng là chuyện không tránh khỏi, bây giờ Trần thiếu cũng đã không so đo, không bằng hai bên đều nhường một bước đi. Hơn nữa lão phu cũng có một lời khuyên dành cho các hạ, chuyện dừng lại ở đây thì tất cả mọi người đều vui vẻ, nếu như cứ tiếp tục nháo tiếp thì chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt đối với hai bên đâu.

Câu nói sau cùng của lão giả này xem như uy hiếp và cảnh cáo trắng trợn.

Nhưng Diệp Huyền không sợ nhất chính là loại uy hiếp này.

- Ha ha.

Hắn cười lạnh một tiếng:

Advertisements

- Ta lại muốn hỏi vị tổng quản này một câu, khu vực khách quý trong phòng đấu giá của các ngươi chẳng lẽ thật sự có cái gọi lầ chỗ ngồi chuyên dụng hay sao? Ta mặc kệ có phải là Trần Minh hắn có phải thường xuyên ngồi ở đây hay không, cho dù phải đi nữa, như vậy có phải là nói, sau này bất kỳ người nào mua ghế khách quý này, chỉ cần thường xuyên tới, có phải là có thể khiến cho bất kỳ vị khách nào ngồi ở chỗ đó của bọn họ lập tức cút đi hay không.

Lời Diệp Huyền nói ra lập tức khiến cho xung quanh lại ào ào nghị luận lần nữa, điều mọi người khiếp sợ chính là Diệp Huyền từ đâu lấy ra khí thế, dám cường thế với phòng đấu giá của Thiên Đỉnh thương hội như vậy, nhưng không thể phủ nhận là gần như tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Huyền nói rất có lý.

Sắc mặt của lão giả lập tức cứng đờ, lời Diệp Huyền nói ra lập tức đẩy phòng đấu giá của bọn họ lên một vị trí vô cùng khó xử, nếu như không quyết định thì sẽ khiến cho thanh danh của phòng đấu giá bị ảnh hưởng rất lớn.

Mở một phòng đấu giá, thứ quan trọng nhất chính là thanh danh.

- Các hạ, ngươi xác định muốn phòng đấu giá chúng ta trừng phạt Trần thiếu hay sao?

Thanh âm của lão giả có chút âm lãnh, mang theo ý tứ cảnh cáo.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Đây hình như không phải ta muốn hay không, mà là các ngươi có làm hay không mới đúng chứ? Đương nhiên, nếu như phòng đấu giá các ngươi cho rằng chỉ cần bất cứ người nào từng tới khu khách quý của các ngươi, mua chỗ ngồi xong, sau này mỗi khi diễn ra đấu giá hội nào cũng có thể tùy tiện sỉ nhục những người ngồi ở chỗ hắn từng ngồi qua thì phòng đấu giá các ngươi cũng có thể không làm gì hết.

- Được, được lắm!

Lão giả lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, không lời nào tả hết.

Bất quá lão cũng không nói gì nữa, mà quay sang nhìn về phía Trần Minh:

- Trần thiếu, xin lỗi, hành động của ngài đúng là đã ảnh hưởng tới danh dự của phòng đấu giá chúng ta, xin ngài hãy nói tiếng xin lỗi với mấy vị này đi.

- Cái gì? Ngươi muốn chúng ta nói xin lỗi, ngươi xác định ngươi không nói sai đấy chứ?

Trần Minh vốn đang đứng ở một bên nhìn ra chiều hả hê lắm, nhưng lúc này vẻ hả hê trên mặt gã lập tức cứng đờ, tức giận nói.

Chỉ thấy vẻ lạnh lùng trên mặt lão giả, Trần Minh khoát tay nói:

- Kỳ khôi, ta thấy Thiên Đỉnh thương hội các ngươi càng sống càng hồ đồ, chúng ta đi.

Nói xong gã liền muốn dẫn theo hai tên hộ vệ rời đi.

- Ngăn hắn lại.

Lão giả quát lớn một tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Minh, ra lệnh cho hộ vệ của phòng đấu giá cản gã lại, sau đó hít sâu một hơi, nói:

- Trần thiếu, xin đừng để cho Thiên Đỉnh thương hội chúng ta khó xử, nếu như ngươi không xin lỗi thì ta cũng chỉ có thể giữ ngươi lại, tới lúc đó, Thiên Đỉnh thương hội chúng ta sẽ đích thân giải thích với Thiên Khải Hầu.

- Làm càn, Thiên Đỉnh thương hội các ngươi chẳng lẽ không biết nghĩ rộng một chút hay sao.

Trần Minh tức giận gầm lên, muốn dọa đối phương, nhưng lại nhìn thấy lão giả vẫn bất vi sở động, hình như là muốn làm thật, lúc này liền trở nên bối rối.

- Được, ta đi xin lỗi.

Mắt thấy mình sắp bị hộ vệ của Thiên Đỉnh thương hội dắt đi, Trần Minh vội vã mở miệng, sau đó oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh giọng nói:

- Thật xin lỗi.

Nói xong câu đó thì gã lập tức mang theo hai gã hộ vệ lúc nãy liền bị vịn lại của mình, nổi giận đùng đùng rời đi, còn lão giả kia cũng không ngăn cản thêm nữa.
Chương 332 Cạnh tranh điên cuồng (2)

- Các hạ, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?

Lão giả đi tới trước mặt Diệp Huyền, nheo mắt, lạnh lùng nói.

Nếu như không phải ở trước mặt nhiều người như vậy, bị mọi người nhìn chằm chằm, lão cũng sẽ không thể nào mạo hiểm đi đắc tội một vị hầu gia, để cho Trần Minh đi xin lỗi làm gì.

Diệp Huyền vẻ mặt bình thản:

- Ta cho ngươi một lời khuyên, có một câu gọi là khách hàng là thượng đế, hy vọng Thiên Đỉnh thương hội các ngươi nên khách khí với thượng đế của các ngươi một chút, đừng có để cho bất kỳ súc sinh nào cũng có thể tới.

Trần Minh đang vội vàng rời đi, nghe nói như thế thì cước bộ lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Lão giả cười lạnh, cũng không nói gì, bất quá ánh mắt của lão nhìn về phía Diệp Huyền lại vô cùng lạnh lùng.

- Xin lỗi chư vị, bởi vì lúc trước xảy ra một chút vấn đề, bây giờ đấu giá hội lại tiếp tục.

Lão giả quay sang ôm quyền với bốn phía, lúc này mới xoay người rời đi.

Lúc này, đấu giá lại tiếp tục tiến hành.

Đồng thời, rất nhanh, liền có nhân viên công tác của phòng đấu giá đi tới trước mặt mấy người, dọn dẹp đống đổ vỡ ở đây, đổi lại thành đồ mới, đồng thời còn trả lại tiền mua vé khách quý.

- Chậc chậc, phòng đấu giá này còn biết trả lại tiền.

Trần Tinh cầm huyền thiếu, toét miệng cười.

Mấy vị khách xung quanh thấy vậy thì không khỏi thở dài trong lòng, mấy vị thiếu niên này không biết có địa vị thế nào, mà làm việc lại không kiêng nể gì như vậy.

Tuy rằng lúc nãy phòng đấu giá ngại mang tiếng cho nên cho bọn họ đủ thể diện, nhưng mấy vị thiếu niên này chẳng lẽ không biết, bọn họ hôm nay xem như triệt để đắc tội với Thiên Đỉnh thương hội rồi hay sao.

Thiên Đỉnh thương hội có thể trở thành đệ nhất thương hội của vương quốc, không chỉ bởi vì thanh danh của bọn họ lớn nhất, kiếm được nhiều tiền nhất, quan trọng hơn hết chính là bọn họ có muôn vàn quan hệ với giới quyền quý của vương quốc, muốn dạy dỗ vài tên thiếu niên căn bản không tốn chút sức nào.

Lui một vạn bước mà nói, phòng đấu giá không động thủ với bọn họ thì tiểu hầu gia nhà Thiên Khải Hầu cũng không phải ngồi không, mấy vị thiếu niên này sợ là sẽ gặp nguy hiểm rồi.

Đúng như bọn họ đang nghĩ, lúc này ở bên trong bao sương của lục vương tử, Trần Minh vẻ mặt oán độc nhìn về phía mấy người Diệp Huyền ở bên dưới.

- Trần Minh, không ngờ ngươi lại xin lỗi, đúng là để chúng ta mất hết mặt mũi.

Thiếu niên áo lam hừ lạnh đầy khinh thường.

Trần Minh đột nhiên quay đầu, cười lạnh nói:

- Tần Thiên, có giỏi thì ngươi lên đi…

- Ta mới không ngu ngốc như ngươi, công nhiên đi khiêu khích người khác ở trước mắt bao nhiêu người như vậy, lại còn bịa ra cái cớ vụng về như vậy, muốn kiếm chuyện với hắn thì còn nhiều cách, cần gì phải như vậy.

Thiếu niên áo lam tên gọi Tần Thiên giễu cợt.

- Được rồi, đừng nói nữa.

Lục vương tử nghiêm giọng nói, ánh mắt oán độc lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Huyền, lạnh giọng nói:

- Trước tiên cứ để cho bọn họ kiêu ngạo tiếp đi, lần đấu giá hội này, ta muốn để cho tên tiểu tử này tay không mà về.

Mấy người Trần Tinh hình như không chú ý tới, vẫn cứ hưng phấn như trước, chỉ có mỗi mình Diệp Huyền là cười như không cười nhìn về bao sương số sáu kia, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên.

Lúc này, phòng đấu giá đã đi tới lúc gay cấn, bức màn ở phí sau được kéo lên, một cô thiếu nữ tay ôm một cái hộp ngọc bước ra từ bên trong.

- Các vị, bây giờ chúng ta sắp đấu giá, chính là mộ thanh huyền binh tam cấp tên gọi lam không, bên trên thân của thanh lam không này tuyên khắc bốn mươi chín viên san hô, ba mươi sáu viên bảo thạch đủ màu, cùng với rất nhiều trân châu mã não, cực kỳ quý hiếm, công nghệ rèn ra nó chính là lợi dụng phương pháp rèn luyện hình xoắn ốc đỉnh cao nhất hiện nay, chế tạo ra thân kiếm đặc biệt hình xoắn ốc, vung tay chém ra thì ba quang lân lân, chẳng những xinh đẹp lấp lánh, cùng có thể tạo thành một ít mê hoăc tâm thần đối với kẻ thù, một kích mất mạng, giá khởi điểm của lam không này là mười vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá đều không ít hơn một ngàn, hiện tại bắt đầu đấu giá.

Hộp ngọc được mở ra, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu xanh lam bị vỏ kiếm tinh mỹ bao lấy, đặt ở bên trong hộp ngọc, tinh mỹ tuyệt luân, dưới ánh đèn chiếu rọi liền phát ra quang mang lóng lánh, nhất thời, ánh mắt của rất nhiều võ giả ở đây đều bị nó hấp dẫn.

Đặc biệt là một số võ giả, ánh mắt càng không nỡ dời đi chỗ khác.

- Lam không này đúng là xinh đẹp.

Phượng Nhu Y nhịn không được mà khen một tiếng.

- Đẹp thì đẹp thật, chỉ tiếc là tính thực dụng quá kém.

Lãnh Dĩnh Oánh cười nói.

Phượng Nhu Y gật đầu:

- Tuy rằng phương pháp rèn luyện rất tinh diệu, nhưng loại vũ khí chỉ có mã ngoài như hàng mỹ nghệ này khi chiến đấu thật sự còn không bằng huyền binh tam cấp nữa.

Mặc dù hai người các nàng đều cảm thấy kinh diễm trước lam không này, nhưng lại không có ai tính toán ra tay, không nói tới các nàng có mua được hay không, mà là bản thân các nàng cũng không thích những thứ không có tính thực dụng thế này.

Diệp Huyền gật đầu, mặc cho vị đấu giá sư này nói thế nào đi nữa, bản chất của lam không này bất quá chỉ là một kiện huyền binh trưng cho đẹp mà thôi.

Chỉ là mấy người Diệp Huyền hiểu rõ, không có nghĩa là những người khác cũng hiểu rõ, trong nháy mắt, giá của lam không này đã lên tới mười tám vạn huyền tệ.

- Mười tám vạn một ngàn.

Đúng lúc này, một thanh âm vang lên ngay bên tai Diệp Huyền, chỉ thấy Trần Tinh vẻ mặt hưng phấn đứng lên, giơ cao tấm bảng trong tay.

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mấy người Diệp Huyền, chỉ nghe Trần Tinh dương dương đắc ý nói:

- Huyền thiếu, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, nếu như bản thiếu mặc một thân lam bào, lại đeo thêm thanh bảo kiếm này thì chẳng phải là tuyệt phối hay sao? Chậc chậc, lúc đó đúng là một mỹ nam tử mười phần mà, ha ha ha.

Tưởng tượng tới cảnh tượng Trần Tinh béo ục ịch mặc lam bào, cầm bảo kiếm, ba người Diệp Huyền liền hết lời để nói.

Trần Tinh này đúng là quá vô sỉ rồi, vừa rồi còn nói là nghèo dữ lắm, ngay cả tiền vé vào cửa có hơn một vạn huyền tệ cũng muốn đòi lại, nháy mắt liền chuẩn bị cầm mười tám vạn tới để mua một thanh bảo kiếm chỉ có mã ngoài trưng cho đẹp, chỉ vì ra vẻ một phen, đúng là vô sỉ cực điểm mà.

- A, tên tiểu tử này cư nhiên có hứng thú với lam không?

Ở bao sương số sáu, đám người kia nghe thấy Trần Tinh báo giá xong đều giật mình.
Chương 333 Gài bẫy (1)

- A, ta hiểu rồi, tên này nhất định là muốn mua được thanh kiếm này để mua niềm vui cho hai mỹ nữ kia đây mà.

Nhìn vào Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh Trần Tinh, mấy người này nhướng mày, lộ ra nụ cười lạnh.

Một phen ra giá, lam không nhanh chóng bị đẩy giá lên tới hai mươi ba vạn.

- Hai mươi ba vạn, vị công tử này ra hai mươi ba vạn, còn ai ra giá cao hơn nữa không?

Đấu giá sư quay sang chỗ đình đài của Diệp Huyền ngồi, cao giọng hô.

Trần Tinh cười ha hả, bộ dạng như thể bảo vật nằm trong tay rồi, hóa ra người ra giá hai mươi ba vạn đó chính là gã.

Ba người Diệp Huyền đều nổi da gà, tên tiểu tử Trần Tinh này vì để làm bộ làm tịch đúng là không tiếc bất kỳ giá nào, tiêu hai mươi ba vạn để mua một cái bình hoa như vậy, đúng là trong đầu chỉ toàn đậu hũ.

Chỉ là thấy Trần Tinh vui vẻ như vậy, mấy người Diệp Huyền cũng không nói gì nữa.

- Cái kia, đấu giá sư, đừng hỏi nữa, mau đập búa đi.

Trần Tinh lên tiếng.

Đấu giá sư hình như cảm thấy giá tới mức này là hết cỡ rồi, đang chuẩn bị gõ búa.

- Hai mươi ba vạn một ngàn!

Một thanh âm trào phúng vang lên từ bao sương nào đó ở trên lầu thản nhiên truyền tới.

- Ai, ai dám đoạt đồ của bản thiếu.

Nụ cười trên mặt của Trần Tinh đột nhiên khựng lại, tức giận la lên.

Quay đầu nhìn lại, đã thấy cửa sổ ở bao sương số sáu mở ra, Trần Tinh cười lạnh đúng đó.

- A, là tên súc sinh nhà ngươi? Không phải ngươi nói chỗ này là chỗ ngồi chuyên dụng của ngươi hay sao, sao mà nháy mắt liền bỏ chạy lên bao sương số sáu rồi vậy, chẳng lẽ chỗ đó là ổ súc sinh à?

Trần Tinh nói vẻ nghi hoặc.

- Ngươi…

Ánh mắt của Trần Minh khựng lại, lộ ra sát khí.

- Bao sương kia hình như là của lục vương tử của vương quốc đúng không?

- Trần Minh và lục vương tử luôn khá thân thiết, bình thường tham gia đấu giá hội, bọn họ luôn đi với nhau như hình với bóng.

Những khách khứa nhìn thấy Trần Minh xuất hiện ở bao sương kia thì cũng như ra chiều suy nghĩ.

- Vị quý khách kia, kính xin đừng tùy tiện sỉ nhục khách nhân khác, bằng không cũng đừng trách phòng đấu giá chúng ta đuổi người.

Một đạo thanh âm lạnh lùng truyền ra từ khắp mọi ngóc ngách của phòng đấu giá, mang theo ý cảnh cáo.

- Hừ.

Trần Tinh biến sắc:

- Hai mươi bốn vạn.

- Hai mươi bốn vạn một ngàn!

Trần Minh cười mỉa mai, cũng không ít không nhiều, mỗi lần chỉ thêm một ngàn.

Tất cả mọi người lộ ra vẻ xem trò vui, xem ra Trần Minh này là cố ý, mỗi lần chỉ thêm một ngàn huyền tệ.

Vừa rồi Trần Minh bị ăn thiệt thòi ở chỗ mấy người Diệp Huyền, bây giờ xem ra là tới để báo thù đây mà.

Diệp Huyền đột nhiên nhíu mày một cái, hắn cũng đã nhìn ra điểm này, nếu như vậy thì chẳng phải lát nữa tới lúc hắn đấu giá tâm mâu thạch, đối phương cũng sẽ quấy rối hay sao?

Phải nghĩ cách nào đó thôi, nếu không đối phương cứ quấy rối mãi như vậy thì cho dù hắn có thể tranh được tâm mâu thạch thì cũng sẽ phải xuất huyết rất nhiều, thậm chí, có thể đối phương căn bản sẽ không để cho hắn chụp được.

Diệp Huyền nhếch môi cười lạnh:

- Muốn chơi với ta, để xem lát nữa lão tử chơi chết các ngươi thế nào.

- Hai mươi lăm vạn!

Trần Tinh đứng bên cạnh tiếp tục cắn răng nói.

- Hai mươi lăm vạn một ngàn!

- Hai mươi sáu vạn!

- Hai mươi sáu vạn một ngàn!

Lúc này trên mặt Trần Tinh cũng đã có chút vặn vẹo.

Còn bản thân Trần Minh thì mỉm cười thản nhiên, thanh âm thủy chung luôn nhẹ nhàng, ánh mắt hiện lên một tia lãnh lệ: Dám chơi với bản thiếu, xem bản tiểu hầu gia chơi chết ngươi thế nào đây.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, ở tràng cạnh tranh này, Trần Tinh đã triệt để rơi vào thế hạ phong, hơn nữa gã dám so huyền tệ cùng với tiểu hầu gia phủ Thiên Khải hầu gia, Trần Tinh này chỉ sợ gặp nguy hiểm rồi.

Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh cũng nhịn không được mà lên tiếng khuyên giải Trần Tinh,

Chỉ thấy sắc mặt của Trần Tinh đỏ bừng lên, gân xanh nổi lên, rõ ràng là bởi vì bị mất mặt trước mặt mỹ nhân cho nên tức giận.

- Hai mươi bảy vạn.

Gã tức giận nói.

- Hai mươi bảy vạn một ngàn.

Thanh âm của Trần Minh vẫn cứ bình thản như vậy.

- Trần Minh, cũng đủ rồi, một cây kiếm chỉ có cái mã bề ngoài như vậy, để cho hắn bỏ thêm mấy vạn tệ mua về cũng đủ rồi.

Trong bao sương, một thiếu nữ cười khẽ nói.

- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.

Trần Minh cười với vẻ như đã sớm có tính toán.

- Chết tiệt, hai mươi tám vạn.

Trần Tinh thở hồng hộc, hai mắt đỏ bừng, giống như một con trâu đực nổi giận, sắp mất hết lý trí.

- Hai mươi tám vạn một ngàn!

- Hai mươi chín vạn!

- Hai mươi chín vạn một ngàn!

- Năm mươi vạn!

- Năm mươi vạn một ngàn!

Trần Minh vừa mới báo giá xong thì trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, gã cho rằng Trần Tinh nhất định sẽ nói ba mươi vạn, không ngờ đột nhiên lại nhảy lên tới năm mươi vạn, nên cứ quen miệng bỏ thêm một ngàn vô, lúc này trong lòng liền phát hiện một tia không ổn, nhìn chằm chằm vào Trần Tinh.

- Mẹ kiếp!

Trần Tinh tức giận mắng một tiếng, há miệng, giống như còn muốn ra giá.

Nhìn thấy thế này, trong lòng Trần Minh thoáng buông lỏng, nếu như đối phương không ra giá nữa thì tốn năm mươi vạn một ngàn mua thanh kiếm thế này, gã sẽ đau lòng chết mất.

- Bỏ đi, ta không tranh giành nữa.

Chợt thấy Trần Tinh đặt mông ngồi xuống.

- Cái gì?

Trên gương mặt vân đạm phong khinh của Trần Minh nháy mắt liền biến sắc:

- Đợi đã, lẽ nào ngươi không định ra giá nữa?

- Tại sao ta phải ra giá chứ?

Trần Tinh trợn mắt:

- Nếu như ngươi đã yêu mến thanh kiếm đàn bà này như vậy, Trần Tinh ta liền không đoạt thứ yêu thích của người khác, nhường lại cho ngươi vậy, ai, cũng vì Trần gia tam thiếu ta là người tốt nên mới nhường cho ngươi, đổi lại là người khác thì nhất định sẽ tiếp tục ra giá rồi.

Trần Minh thiếu chút nữa mắng thành tiếng: Mẹ kiếp, ai cần ngươi nhường chứ, mau ra giá cho ta.

- Đúng rồi, cái kia, người ta cũng đã ra giá năm mươi vạn một ngàn rồi, đấu giá sư ngươi thế nào còn không gõ búa đi.

Trần Tinh la lên.

- Được, vị tiên sinh này ra giá năm mươi vạn một ngàn, còn có ai ra giá cao hơn không?

Đấu giá sư lớn giọng hô lên.

- Đợi đã, ta đột nhiên nghĩ kỹ lại rồi, năm mươi vạn một ngàn thì đắt quá, lần ra giá cuối cùng đó ta hủy bỏ.

Trần Minh vội vàng nói.

Để gã tốn năm mươi vạn một ngàn mua thanh kiếm như vậy, về nhà nhất định sẽ bị lão tử của gã đập chết.
Chương 334 Gài bẫy (2)

- Vậy sao được chứ? Chẳng lẽ phòng đấu giá này ra giá xong rồi còn có thể thu hồi hay sao, nhìn ngươi ban nãy còn tranh kịch liệt như vậy, ta cũng cảm thấy không đành lòng, nên mới nhường cho ngươi, ngươi còn lằng nhằng cái gì nữa, có phải nam nhân hay không.

Trần Tinh cao giọng nói, nào có bộ dạng nổi trận lôi đình như khi nãy nữa.

- Ở phòng đấu giá của chúng ta có luật, đã ra giá rồi thì không thể hủy bỏ.

Vẫn là đạo thanh âm kia vang lên từ góc phòng đấu giá.

Sau khi đấu giá sư hô lên ba lần thì lập tức gõ búa:

- Chúc mừng vị bằng hữu ở bao sương số sáu, dùng giá năm mươi vạn một ngàn mua được chuôi lam không độc nhất vô nhị này.

- Ha ha, chúc mừng, chúc mừng, chậc chậc, cư nhiên bằng lòng bỏ ra năm mươi vạn để mua một thanh huyền binh tam cấp, bản thiếu đúng là bội phục.

Trần Tinh nhịn không được liền bật cười ha hả.

Một màn kịch tính này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều sợ ngây người.

Sau đó đều tỉnh ngộ, hảo tiểu tử, hóa ra vẻ mặt của gã lúc này đều là giả con mẹ nó vờ, ngược lại Trần Minh còn tưởng rằng gã nóng giận mất khôn, liên tiếp tăng giá, thoáng cái liền tự nhấc đá đập chân mình.

Năm mươi vạn để mua một thanh huyền binh tam cấp, mọi người chỉ mới nghĩ tới thôi đều cảm thấy hết nói nổi, bấy nhiêu tiền bỏ thêm chút nữa thậm chí còn đủ để mua một thanh huyền binh tứ cấp bình thường.

Tiếp theo đấu giá lại tiếp tục.

- Ha ha, Huyền thiếu, vừa rồi tên tiểu tử này còn muốn hại ta, hừ, Trần tam thiếu gia ta dễ hại như vậy sao, thực xem ta là đồ ngốc à.

Trần Tinh quay sang ba người Diệp Huyền nói với vẻ dương dương đắc ý.

Diệp Huyền mỉm cười, Trần Tinh gây nên một màn như vậy, nghĩ tới những người kia cũng sẽ có chút kiêng kị rồi, ngược lại là thay mình giải quyết một chuyện phiền phức.

- Vừa rồi ta còn cho rằng ngươi thật sự mất trí tới nơi rồi.

Lãnh Dĩnh Oánh thở hắt ra một hơi, liếc nhìn Trần Tinh một cái.

- Ha ha, Trần tam thiếu gia ta cũng không ngu ngốc tới mức đó nha, có năm mươi vạn, bản thiếu gia liền trực tiếp mua một kiện trường bào khảm mấy trăm viên bảo thạch, chói mù mắt của tất cả mọi người rồi, cần gì phải mua một thanh kiếm mẻ chỉ khảm có hơn một trăm viên bảo thạch như vậy chứ, căn bản không cùng một cấp bậc nha, ha ha ha!

- Cái tên này đúng là óc heo mà.

Nhìn bộ dạng dương dương đắc ý của Trần Tinh, ba người Diệp Huyền lại không nói gì nữa.

Kế tiếp, đấu giá lại tiếp tục, liên tục đấu giá bán ra bảy tám món gì đó, tuy rằng mỗi vật đều xem như là cực kỳ quý hiếm, đều là một số công pháp cường đại, bí tịch, đan dược các loại, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì căn bản là không có hứng thú.

Còn bao sương chỗ lục vương tử thì cũng trở nên âm trầm.

- Được rồi, kế tiếp chúng ta muốn đấu giá, chính là một cây thông tâm thảo tứ giai! Giá khởi điểm là năm vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn một ngàn.

Đấu giá sư tiếp tục giới thiệu sản phẩm tiếp theo.

- Cư nhiên là thông tâm thảo, Trần Tinh, giúp ta chụp lấy.

Diệp Huyền truyền âm nói.

- Được rồi.

Nghe nói Diệp Huyền muốn đấu giá thì Trần Tinh liền cảm thấy hứng thú.

Thông tâm thảo này xem như là một loại linh dược quý hiếm, có thể ổn cố tâm huyệt, đề thăng cường độ huyền mạch, vô luận là dùng để luyện đan hay là luyện hồn đều xem như không sai.

Tuy rằng hiện tại Diệp Huyền tạm thời không cần thứ này lắm, nhưng đấu giá mua về để dự trữ cũng sẽ không lãng phí.

- Sáu vạn.

Trần Tinh đứng lên liền báo giá.

Chỉ là giá cả một đường tăng cao, rõ ràng cũng có người nhìn ra giá cả của thông tâm thảo, rất nhanh đã lên tới tám vạn, đồng thời tốc độ tăng giá cả cũng chậm lại một chút.

Dù sao thì thông tâm thảo này có tốt tới đâu đi nữa cũng chỉ là một gốc linh dược mà thôi, chứ không phải đan dược thành hình, trừ phi là cần gấp, nếu không thì mua về cũng không có tác dụng gì.

Advertisements

- Huyền thiếu, thông tâm thảo này chừng bao nhiêu thì được?

Trần Tinh hỏi dò.

- Trong vòng hai mươi vạn thì có thể chụp được.

Đối với luyện hồn sư và luyện đan sư bình thường mà nói thì một gốc thông tâm thảo dù thế nào cũng sẽ không quá mười vạn, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói, chỉ cần mua được trong vòng hai mươi vạn thì cho dù có bỏ thêm chút ít cũng sẽ không lỗ.

Đương nhiên nếu như mắc hơn thì không cần nữa, vượt qua hai mươi vạn thì hoàn toàn có thể mua được linh dược đồng đẳng có công hiệu tốt hơn thông tâm thảo nhiều.

- Tám vạn năm ngàn!

Có lời nói của Diệp Huyền, Trần Tinh liền khí thế hơn hẳn.

- Được, vị tiên sinh này ra giá tám vạn năm ngàn, còn ai ra giá cao hơn nữa không.

Đấu giá sư hét lớn, đồng thời gã lại nhìn quanh bốn phía, gã biết rõ, giá này cũng xem như hết cỡ rồi, khả năng tăng thêm rất nhỏ.

Chỉ là gã vừa mới dứt lời xong thì trên bao sương kia liền truyền tới một thanh âm nhàn nhạt:

- Chín vạn.

- A! Lại là bao sương số sáu kìa.

Mọi người phát hiện, bao sương vừa mới báo giá cư nhiên lại là bao sương số sáu, vừa mới ăn một cái thiệt thòi lớn, chẳng lẽ đối phương vẫn còn chưa biết sợ? Chín vạn huyền tệ để mua một gốc thông tâm thảo tứ giai, trừ khi đối phương có luyện đan sư cường đại tọa trấn, bằng không mua về cũng không thể lấy lại vốn được.

Đồng tử của Diệp Huyền không khỏi rụt lại.

Hắn sao lại không rõ đây là do lục vương tử giở trò quỷ.

Xem ra lục vương tử này có oán niệm rất sâu đối với mình mà, lúc trước ăn thiệt thòi lớn như vậy rồi, cư nhiên còn dám ra giá.

Ánh mắt lại nhìn len, chỉ thấy lục vương tử đã đứng ở cửa số bao sương số sáu, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, trong ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích.

- Mẹ kiếp, chín vạn năm.

Trần Tinh kêu lên.

- Mười vạn!

Lục vương tử không lùi bước.

- Thao! Huyền thiếu, tên tiểu tử này hình như lại muốn đối nghịch với chúng ta.

Trần Tinh nhíu mày nói.

- Tiếp tục ra giá, mặc kệ hắn, ra tới cái giá cao nhất mà chúng ta có thể ra là được.

Diệp Huyền thản nhiên nói, nhưng trong lòng thì lạnh lùng.

- Nếu như ngươi thật sự muốn chơi thì ta sẽ chơi với ngươi một phen, ta lại muốn xem là ai đùa chết ai!

Nếu như hắn còn chơi không lại một tên vương tử nho nhỏ thì dứt khoát nhảy sông chết thêm một lần cho rồi.

- Mười một vạn.

- Mười một vạn năm ngàn!

- Mười hai vạn!

- Mười hai vạn năm ngàn.

- Mẹ kiếp, hai mươi vạn, có ngon thì ngươi chụp đi.

Trần Tinh cả giận nói, trực tiếp đưa ra cái giá cao nhất mà Diệp Huyền nói.
Chương 335 Long cốt tráng dương thảo (1)

Chỉ là hành vi của gã xem vào trong mắt của đối phương thì cũng là bị chọc nổi điên.

- Hai mươi vạn năm ngàn!

Lục vương tử cười nhạt một tiếng.

- Thao, nhường cho ngươi.

Trần Tinh thở phì phì ngồi xuống.

Gốc thông tâm thảo này lập tức bị lục vương tử dùng giá hai mươi vạn năm ngàn mua xuống.

Toàn trường một mảnh xôn xao.

Lục vương tử này đầu óc bị úng nước hay sao, tốn hai mươi vạn năm ngàn đi mua một gốc thông tâm thảo, dù cho có mời luyện dược sư luyện chế thành đan dược đi nữa thì chưa chắc sẽ có lời.

- Lục vương tử chúng ta làm như vậy có phải là có chút không ổn hay không?

Ngay cả những người còn lại trong bao sương cũng nghi hoặc không thôi, lục vương tử làm như vậy hoàn toàn là coi tiền như rác mà.

- Hừ, thứ này tên tiểu tử kia báo giá qua hai lần, rõ ràng là thứ mà bọn họ cần, ta muốn làm chính là khiến cho bọn họ lần này tay không mà về.

Lục vương tử âm lãnh nói, với gã mà nói, căn bản không cần so đo lời lỗ gì, tiêu tiền oan hay không, thứ gã muốn chính là để cho mấy người Diệp Huyền không giành được thứ gì hết.

Mấy người Trần Minh đều trợn mắt há mồm, oán niệm của lục vương tử đối với đối phương không khỏi quá sâu rồi, Diệp Huyền đã từng làm gì lục vương tử vậy? Mối hận giết vợ đoạt con chỉ sợ cũng không hơn gì cái này đâu.

Diệp Huyền sao lại không biết lục vương tử đang nghĩ gì, tiếp theo, chỉ cần có thứ khiến hắn hơi để ý một chút cũng sẽ ra giá.

Tâm tình của hắn vô cùng lạnh nhạt, mua được thì mua, không mua được cũng không sao, dù sao thì những vật này cũng không phải trân phẩm hiếm có gì.

Lấy quan hệ của hắn ở hiệp hội luyện dược sư và hồn sư tháp, thì thông tâm thảo kia, dù không đấu giá được ở đây, tới lúc đó chỉ cần nói một câu thì tuyệt đối có thể mua được ở hai đại cơ cấu kia với giá thấp hơn ở đây nhiều.

Còn lục vương tử thì cũng liên tiếp bỏ ra cái giá cao hơn hẳn so với giá trị bản thân vật đó để mua vào, mỗi một thứ gã mua vào ít nhất cũng lỗ mất một nửa, chỉ một hồi ngắn ngủi thì cũng đã lỗ một hai trăm vạn huyền tệ rồi.

Dù gã là vương tử đi nữa, tài lực cũng chỉ có hạn mà thôi.

Mà một khi hành vi này của gã ở phòng đấu giá truyền ra ngoài thì tuyệt đối sẽ có ảnh hưởng lớn tới thân phận vương tử của gã.

Chỉ là lục vương tử lúc này cũng đã hàn toàn lâm vào trong điên cuồng báo thù Diệp Huyền, căn bản không thể nghĩ tới những chuyện này, cho dù có nghĩ tới đi nữa, vì để trả thù Diệp Huyền, gã cũng bất chấp tất cả.

Đấu giá lại tiếp tục.

Đột nhiên, hồn thức một mực bao trùm ở bao sương số sáu của Diệp Huyền đột nhiên nổi lên một hồi ba động.

Diệp Huyền đột nhiên mở to mắt:

- Bọn họ muốn hành động rồi, xem ra vật phẩm tiếp theo chính là thứ mấy người lục vương tử muốn, hơn nữa cũng có chút để bụng.

Advertisements

Trong mắt của hắn mơ hồ lộ ra vẻ hưng phấn.

Từ khi hai bên chống lại nhau, thì hồn thức của hắn một mực chú ý động tĩnh ở bao sương số sáu, chỉ cần bên trong có động tĩnh gì thì hắn liền biết vật phẩm kia chính là thứ khiến cho bao sương số sáu cảm thấy hứng thú, cho nên để cho Trần Tinh ra giá.

Mấy lần có Trần Tinh quấy rối, khiến cho đối phương đều phải dùng cái giá gấp đôi để mua, hận tới hàm răng đều ngứa.

Mà lúc trước, ba động truyền tới từ trên người của lục vương tử ở bên trong bao sương số sáu lại vô cùng kịch liệt, thậm chí có cảm giác như khống chế không nổi vậy.

Điều này làm cho Diệp Huyền lập tức hiểu rõ, kiện vật phẩm tiếp theo này hẳn chính là mục tiêu chính của lục vương tử khi tham gia lần đấu giá hội này.

- Vật phẩm tiếp theo, tin rằng tất cả nam nhân đều sẽ cảm thấy vô cùng hứng thú, nó là linh dược tứ giai thứ có thể khiến cho tất cả nam nhân hùng phong đại chấn, long cốt tráng dương thảo.

- Linh dược, đan dược tráng dương, chắc mọi người cũng đều biết được không ít, nhưng long cốt tráng dương thảo này thì lại độc nhất vô nhị, có thể bổ khuyết khiếm khuyết trời sinh, khiến cho nam nhân có vấn đề về bất kỳ phương diện nào dùng vào rồi thì tuyệt đối đều sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, thay đổi phong phạm ngày xưa, còn những nam nhân có công năng vốn bình thường dùng vào rồi cũng sẽ nhất trụ kình thiên, ác chiến cả ngày cũng sẽ không đuối sức, hơn nữa, quan trọng nhất là không giống với những dược vật tráng dương khác, công hiệu của long cốt tráng dương thảo chính là vĩnh cửu, giải quyết vấn đề từ gốc rễ, một lần vất vả nhàn nhã cả đời.

- Thế nhưng long cốt tráng dương thảo này rất quý hiếm, bản thương hội buôn bán bao nhiêu năm nay, hôm nay cũng là lần tiên có được nó, hy vọng những bằng hữu có ý với nó tuyệt đối đừng nên bỏ qua.

Đấu giá sư giới thiệu xong thì toàn trường lập tức xôn xao.

Mỗi nam nhân đều vô cùng hưng phấn, đối với nam nhân mà nói, long cốt tráng dương thảo này tuyệt đối là bảo vật kinh thiên vô cùng hiếm có.

Trong bao sương số sáu, lục vương tử đột nhiên đứng lên, ánh mắt nóng bỏng.

Gã đợi lâu như vậy, chính là vì bảo vật này.

Cảm nhận được động tác của lục vương tử, nụ cười lạnh trên môi Diệp Huyền lại càng sâu thêm:

- Trần Tinh, long cốt tráng dương thảo này, chỉ cần vừa bắt đầu bán thì ngươi liền hung hăng nâng giá cho ta, thứ bao sương số sáu cần chính là nó.

- Huyền thiếu, không cần ngươi nói, bản thiếu cũng sẽ ra giá, long cốt tráng dương thảo này nếu như bị bản thiếu gia chụp được thì còn sợ mỹ nữ không khăng khăng một mực đối với bản thiếu hay sao, ha ha…

Căn bản không cần Diệp Huyền nói, hai mắt của Trần Tinh đã sáng quắc lên.

Trên đài, vị đấu giá đại sư kia vừa nói vừa trực tiếp xốc tơ lụa lên, chỉ thấy có một gốc linh dược có hình dạng như xương rồng màu đỏ đặt ở trên khay gỗ, tản mát ra dương khí dày đặc.

- Được rồi, không nói nhiều nữa, tin rằng tuyệt đại đa số nam nhân đều đã sắp không nhịn được nữa rồi, long cốt tráng dương thảo này, giá khởi điểm là mười vạn huyền tệ, mỗi lần tăng giá không ít hơn một ngàn.

Đấu giá sư vừa mới nói xong thì một người lập tức xả cổ họng la lớn lên:

- Bản thiếu gia ra giá năm mươi vạn huyền tệ.

Người nọ chính là Trần Tinh.

Toàn trường nháy mắt liền im phăng phắc không một tiếng động, vô số ánh mắt đồng loạt bắn tới, Trần Tinh không hề cố kỵ toét miệng cười hớn hở, nhìn chằm chằm vào long cốt tráng dương thảo ở trên đài, bộ dạng kia, ngay cả nước miếng cũng sắp chảy thành thác.

Toàn trường đều ngây ra, sau đó là tức giận mắng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK