Trừ phi là một ít Yêu Vương thất giai, có khả năng ở dưới tình huống đạo sư của học viện không kịp cứu giúp, giết chết học viên tham gia sát hạch.
Có lẽ với thực lực củ học viện Lam Quang, muốn thanh trừ nguy hiểm trong dãy núi này, cũng không phải là chuyện gì không thể làm được.
- Ta đây cũng đã cân nhắc qua.
Trương Liệt nhíu mày nói:
- Căn cứ vào phân tích của ta, đạo sư của học viện Lam Quang, ở trước khi rèn luyện, thật sự thanh trừ uy hiếp ở rong phạm vi sát hạch. Nhưng ở dã ngoại, ngoài ý muốn phát sinh vấn đề là chuyện rất bình thường. Cho dù học viện Lam Quang cường thịnh mấy đi nữa, cũng không có khả năng loại bỏ sạch sẽ tất cả bất ngờ có thể xảy ra.
- Lấy một ví dụ rèn luyện đơn giản nhất. Ba người trước đó ngã xuống ở trong sát hạch sinh tồn, có một người lại mới vừa chạy trốn khỏi sự truy sát của một con yêu thú lục giai, đang chuẩn bị khôi phục thương thế. Thời điểm ngóc đầu trở lại, trong lúc vô ý lại xông vào hang động của một con yêu thú ngũ giai khác. Yêu thú này hết lần này tới lần khác chỉ dùng độc. Học viên kia ở dưới tình huống trọng thương, căn bản không kịp phản ứng, lại đi đời nhà ma.
- Giết chết hắn, chỉ là một con yêu thú ngũ giai.
- Mà ngươi cũng không thể để cho đạo sư của học viện, thanh trừ hết tất cả yêu thú ngũ giai ở bên trong dãy núi chứ? Nếu thật sự như vậy, sát hạch sinh tồn này còn có ý nghĩa gì nữa?
- Có thể, đây cũng là một truyền thống bồi dưỡng cường giả của học viện Lam Quang.
Trương Liệt nói, nhất thời khiến cho La Thành không còn lời gì có thể nói.
Thông qua Trương Liệt giảng thuật, Diệp Huyền cuối cùng cũng hiểu rõ, độ khó của sát hạch sinh tồn này.
Có nguy hiểm ngã xuống, đồng thời tỷ số thông qua cực thấp.
Chỉ có điều, mỗi lần chí ít còn có mấy người như vậy có thể thông qua.
- Năm sao?
Hắn cười nhạt. Cho dù chỉ có một, hắn cũng nắm chắc, khiến mình giành được thắng lợi.
Lúc này, đám người ở gần trường đấu võ đang bắt đầu dần dần tản đi.
- Ha hả, lần sát hạch nội viện này, thật đúng là thú vị. Hiện tại lại xem ba ngày sau, kết quả sát hạch sinh tồn như thế nào.
Ngồi ở trên ghế trọng tài, đám người Lỗ Tuấn đứng dậy, cùng nhau mỉm cười bàn luận. Tất cả đều chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của mấy đạo sư lại thoáng cứng lại, chau mày.
Sau một khắc, bọn họ đều ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời ngoài xa.
Phía dưới.
Bước chân Diệp Huyền đang bước ra, cũng dừng lại. Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn về phía bầu trời xa xa, chân mày nhíu lên.
- Diệp thiếu, ngươi làm sao vậy? Đang nhìn cái gì vậy?
La Thành và Trương Liệt nghi ngờ hỏi. Mỗi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu.
Trên bầu trời, tinh không vạn dặm, xam thẳm giống như vừa được gột rửa, giống như tấm gương làm bằng ngọc bích.
Nhưng đột nhiên...
Một mảnh trời phía xa đột nhiên trở nên cuộn cuộn. Một khí lưu mãnh liệt chấn động kịch liệt. Biển mây giống như sóng đào vậy, cuồn cuộn xxô về phía trước.
Ngay sau đó từng tiếng xé gió chói tai vang vọng ở trong trời đất này.
Vèo vèo vèo vèo vèo!
Mấy đạo lưu quang ẩn chứa có khí tức kinh người, từ phía chân trời phía xa cuốn tới. Cùng theo đó, còn có một tiếng quát lớn.
- Học viện Lam Quang các vị, Đoàn mỗ của Huyền Cơ Tông, dắt theo các vị thái thượng trưởng lão Huyền Cơ Tông, tới trước bái phỏng.
Sóng âm cuồn cuộn ùn ùn kéo đến, vang vọng ở trên không trung học viện Lam Quang. Âm thanh rõ ràng, không ngừng truyền vào trong tai mỗi một học viên, chấn động lòng người.
- Thật cường đại.
- Thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông?
Trong lòng mọi người chợt run rẩy. Bọn họ ngẩng đầu lên, liền thấy năm bóng người vút qua phía trên trời cao của học viện Lam Quang. Năm bóng người, giống như năm pho tượng chiến thần. Mỗi người đều không chút kiêng kỵ nào phóng ra uy áp mạnh nhất của mình. khí tức khủng khiếp này, giống như là năm vị Ma thần từ trong Thái Cổ đi ra, trấn áp ở trong lòng mỗi người.
Trong đó một người dẫn đầu, thân mặc võ bào màu xanh, viền thêu tơ vàng bảy màu, đầu búi tóc, lưng đeo trường kiếm, dáng vẻ rất tiêu sái.
Huyền lực quanh người hắn, hình thành một vòng xoáy màu xanh, vấn vít ở xung quanh hắn, thật sự giống như trên bầu trời, không ở ở nhân gian.
Một biểu tình lạnh lùng, khẽ mỉm cười, hai tròng mắt sáng như sao vậy, thản nhiên nhìn kỹ về phía trước.
Ở bên cạnh hắn, bốn bóng người chia ra hai bên trái và phải, thần thái khác nhau. Điểm duy nhất tương đồng, là trên người bọn họ phát ra khí tức, giống như thái sơn áp đỉnh, đứng vững ở trên trời cao.
Trong đó đứng hơi nghiêng một góc, là một nam tử áo bào màu trắng lưng đeo chiến đao, khí chất tuyệt đối lạnh lùng. Ở quanh người hắn, từng bống hoa tuyết nhẹ nhàng tung bay, hình thành từng long quyển hoa tuyết rất nhỏ, không ngừng sinh diệt.
Sắc mặt của hắn trắng nõn, thần thái lại lạnh vô cùng, giống như là hàn băng Vạn Cổ. Đặc biệt, con ngươi của hắn căn bản không mang theo một tia tình cảm nào, khiến cho người ta không dám khinh thường.
Mọi người chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn, đã cảm thấy có một hơi lạnh thấu xương, sinh ra ở đầu tim của mỗi người, lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Mà một người bên cạnh hắn, lại hoàn toàn không giống với hắn.
Người này thân mặc võ bào màu đen, càng đội theo một cái mũ màu đen. Từng đạo lưu quang màu đen ở quanh người hắn tiêu tan, giống như mây khói tiêu tan.
Một khí tức tà khí khiến cho người ta buồn nôn, không ngừng tản mát ra, làm cho lòng người rất sợ hãi.
Mà một góc khác của nam tử đầu lĩnh áo bào xanh, là một con quái vật khổng lồ màu xanh đen. Cánh của nó vỗ nhẹ. Xung quanh hình thành từng vòng xoáy màu đen mãnh liệt.
Quái vật khổng lồ màu xanh đen này dài đến hơn mười thước, chiều rộng ba bốn thước, dáng vẻ dữ tợn.
Trên người của nó che kín một tầng vẩy giáp. Nhưng trên cánh của nó hết lần này tới lần khác lại có từng sợi lông chim. Trông nó có vẻ vô cùng quái dị. Đôi tròng mắt màu đỏ đen, yêu dị nhìn chằm chằm vào phía dưới.
Ở trên lưng quái vật này có một nam tử áo bào xanh đang đứng. Trường bào trên người hắn đón gió phấp phới.
Yêu thú biến dị Khôi Địa, đẳng cấp yêu thú này, tuy rằng chỉ là lục giai đỉnh phong, nhưng khí thế trên người nó, lại không thua kém gì so với Yêu Vương thất giai bình thường.
Tương truyền, tổ tiên của Khôi Địa, có huyết mạch của ma chó địa ngục. Một khi huyết mạch bạo phát, có thể hóa thành ma yêu, hủy diệt sinh linh.
- Yêu thú thật khủng khiếp.
Trong lòng đoàn người chấn động mãnh liệt, kinh ngạc nhìn Khôi Địa biến dị này bao trùm mảng lớn bầu trời. Yêu khí của nó mang theo tất cả cuốn ra, khiến cho người ta hít thở không thông.
Chương 867 Mạnh mẽ đòi người (1)
Mà ở bên cạnh Khôi Địa này, lại là một lão nhân mặc võ bào màu đen.
Dung mạo của hắn già nua, đôi mắt thâm trầm tàn nhẫn, nhìn chằm chằm vào trong đám người Diệp Huyền. Trong con ngươi của hắn phóng ra sát cơ giống như đại dương mênh mông vậy.
- Cuồng Chiến!
Sắc mặt Diệp Huyền thoáng ngưng trọng, lạnh giọng khẽ nói.
Cường giả áo bào đen này, chính là thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông Cuồng Chiến.
Giờ này phút này, ánh mắt của không ít học viên, trong nháy mắt đều tập trung ở trên người Diệp Huyền.
Tất cả mọi người nghe nói về chuyện của Diệp Huyền và Huyền Cơ Tông. Hiện tại mấy đại cường giả của Huyền Cơ Tông dắt tay nhau đến, có thể có liên quan gì cùng Huyền Diệp này hay không?
Năm đại cường giả Võ Vương, ở bình nguyên Mộng Cảnh này đủ để quét ngang một phương. Điều này không thể không nói, là một cục diện chấn động lòng người.
Trong nháy mắt, tim của tất cả mọi người đều treo lên, nhìn về phía đám người Lỗ Tuấn ở trên ghế trọng tài
Ánh mắt đám người Lỗ Tuấn nghiêm trọng vô cùng.
Đoạn Thiên Lang, phó tông chủ Huyền Cơ Tông.
Lãnh Vô Tận, thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông.
Tà Sát, thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông.
Chu Triển Luân, thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông.
Cuồng Chiến, thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông.
Năm người này, bình thường xuất hiện bất kỳ một, đều chấn áp bình nguyên Mộng Cảnh lên một hào môn thế lực lớn.
Hiện tại năm người này dắt tay nhau đến, đồng thời mục tiêu trực tiếp lại xác định phong tỏa ở học viện Lam Quang bọn họ, trong đó mục đích có thể tưởng tượng được.
- Các vị đạo sư của học viện Lam Quang, Đoàn mỗ dẫn theo người của tông môn mạo muội đến đây, mong rằng mấy vị đừng trách.
Đoạn Thiên Lang trong bộ y phục màu xanh, mỉm cười từ trên trời hạ xuống. Khóe miệng hắn cong lên cười, uy phong lẫm liệt. Theo hắn vừa dứt lời, năm đại cường giả đồng thời đứng thẳng trên trường đấu võ, khí thế không tầm thường.
Hắn liếc nhìn rất nhiều học viên xung quanh, khẽ cười nói:
- Xem ra Đoàn mỗ tới không phải đúng lúc. Hôm nay giống như là ngày thi đấu của quý viện. Học viện Lam Quang làm học viện đứng đầu của bình nguyên Mộng Cảnh. Đệ tử của ở đây nhất định là thiên phú dị bẩm, thực lực kinh người. Đáng tiếc, mấy người Đoàn mỗ hình như tới muộn, không thể nhìn thấy được trận quyết đấu kinh thiên động địa này. Thực là tiếc nuối.
...
Trên trường đấu võ.
Đoạn Thiên Lang mỉm cười nói, ngoài mặt là đang tán thưởng, nhưng lại không có tình cảm lộ ra, hiển nhiên chỉ là những lời lẽ khách sáo.
Mà xung quanh hắn, mấy đại thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông lại lạnh lùng nhìn các học viên ở xung quanh, giông như Thần Long bao quát đám kiến hôi, cao cao tại thượng, không coi ai ra gì.
- Ha hả, hôm nay không biết cơn gió nào, thổi mấy vị tới đây. Đoạn phó tông chủ Huyền Cơ Tông tới học viện Lam Quang ta làm khách, học viện Lam Quang ta, tất nhiên là hoan nghênh đến cực điểm.
Mấy đạo sư liếc mắt nhìn nhau. Sau đó Lỗ Tuấn lúc này cao giọng quát:
- Chỉ có điều hiện tại học viện Lam Quang chúng ta chỉ là quản lý một học viện. Không biết mấy vị đến đây, vì chuyện gì? Chúng ta cũng tiện báo cáo về phía Cát phó viện trưởng.
- Nếu mấy vị đều nói như vậy, ta cũng sẽ đi thẳng vào vấn đề.
Đoạn Thiên Lang cười nhạt:
- Chúng ta lần này đến đây, mục đích chỉ có một, bắt tội phạm quan trọng bị Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã, trở về quy án. Vẫn mong mấy vị đạo sư của học viện Lam Quang, giúp đỡ một tay.
Bất chợt!
Gần như là trong nháy mắt, ánh mắt mọi người ở đây đều tập trung ở trên người Diệp Huyền.
Tội phạm quan trọng bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã, không phải là Huyền Diệp này sao?
- Ha ha ha, Huyền Diệp này không ngờ vừa khiến ta bị đào thải, hiện tại kinh ngạc há hốc mồn. Phó tông chủ Huyền Cơ Tông tự mình đến đây bắt hắn. Lần này hắn không chết cũng khó?
- Dẫn Huyền Diệp này đi, băm thây vạn đoạn.
Trữ Kiếm và Phùng Quang trốn ở trong đám người, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ hưng phấn. Trong lòng bọn họ chỉ ước gì Diệp Huyền lập tức đi chết.
- Diệp thiếu, Huyền Cơ Tông không ngờ phái ra nhiều người như vậy tới tìm ngươi. Vậy phải làm sao bây giờ đây?
Hai người La Thành và Trương Liệt lại có chút bối rối, hoảng hốt hỏi vội.
Tuy rằng bọn họ đều biết chuyện Diệp Huyền bị Huyền Cơ Tông phát lệnh truy nã. Thậm chí thời điểm Cuồng Chiến ở sát hạch nhập học, còn từng cường thế ra tay. Nhưng dù thế nào, bọn họ cũng không có nghĩ tới, Huyền Cơ Tông không ngờ sẽ vì Diệp Huyền, đường đường là một phó tông chủ lại tự mình dẫn theo đội ngũ bốn đại thái thượng trưởng lão đến đây.
Đội hình như vậy, căn bản không giống như là tới bắt một người thiếu niên cấp bậc Vũ Tông ngũ giai. Trái lại giống như đuổi bắt một cường giả Võ Vương trốn tránh.
- Diệp Huyền.
Trong đám người, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch lặng lẽ chú ý tới nơi đây, hai tay cũng thoáng cái xiết chặt lại.
Dưới ánh mắt của mọi người, chỉ có biểu tình của Diệp Huyền vẫn không thay đổi. Hắn chỉ nhìn về phía đám đạo sư Lỗ Tuấn.
Nói thật đi, Huyền Cơ Tông với đội hình lớn như vậy tới đối phó với hắn, hắn cũng lấy làm kinh hãi.
Chỉ có điều hắn biết, lúc này hoảng loạn với hắn mà nói, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì. Điều duy nhất hắn có khả năng dựa vào, chính là đạo sư của học viện Lam Quang.
Đây cũng là một trong những mục đích hắn đợi ở học viện Lam Quang.
- Không ngờ thật sự là tới vì Huyền Diệp này?
Đám người Lỗ Tuấn sửng sốt, bất chợt cười nhạt nói:
- Đoạn phó tông chủ nói đùa. Trong học viện Lam Quang ta, chỉ có học viên cố gắng tu luyện, làm gì có tội phạm bị Huyền Cơ Tông các ngươi phát lệnh truy nã.
- Thật không?
Trên trường đấu võ, Cuồng Chiến đột nhiên cười lạnh một tiếng, một ngón tay chỉ về phía Diệp Huyền.
- Người này giết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, là phạm nhân bị Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã. Ngày hôm nay chúng ta đến đây, chính là để bắt hắn trở về quy án. Đây là lệnh truy nã Huyền Cơ Tông ta phát xuống từ thời điểm một năm trước. Mấy vị không phải không biết.
Cuồng Chiến giơ tay lên một cái. Tấm lệnh truy nã lập tức rơi vào trong tay đám người Lỗ Tuấn.
- Trong lệnh truy nã này chỉ viết là truy nã một thiếu niên tóc đen và một người thanh niên tóc vàng. Hình như không viết là Huyền Diệp của học viện chúng ta đi?
Đám người Lỗ Tuấn nhìn lệnh truy nã mấy lần, thản nhiên cười nhạt nói.
- Trước đây Huyền Cơ Tông chúng ta chưa điều tra rõ thân phận hung thủ, bởi vậy chỉ hình dung như vậy. Nhưng bây giờ chúng ta đã điều tra rõ ràng. Hung thủ giết chết trưởng lão Cuồng Phong của Huyền Cơ Tông ta, chính là Huyền Diệp này. Học viện Lam Quang làm một trong những thế lực lớn đứng đầu bình nguyên Mộng Cảnh, loại chuyện bao che cho hung thủ này, ta tin tưởng là không làm được.
Chương 868 Mạnh mẽ đòi người (2)
Thanh Phong đột nhiên lạnh cười.
- Bao che hung thủ. Các hạ thật biết nói đùa. Nếu như Huyền Cơ Tông ngươi nói Huyền Diệp đánh chết trưởng lão của các ngươi, không biết mấy vị… có chứng cứ hay không?
Bản thân Thanh Phong chính là người ghét ác giống như thù. Huống gì thiên phú của Diệp Huyền cũng khiến cho hắn rất là tán thưởng. Tất nhiên hắn muốn bảo vệ được Diệp Huyền. Huyền Cơ Tông năm lần bảy lượt đến đây, cũng khiến cho hắn nổi giận.
- Chứng cứ? Hắn chính là một Vũ Tông ngũ giai. Ta đường đường là Huyền Cơ Tông, chẳng lẽ còn sẽ vì hắn mà hồ ngôn loạn ngữ hay sao?
Đoạn Thiên Lang cười giễu cợt một tiếng.
- Ha ha ha, Đoạn phó tông chủ ngươi cũng nói, hắn đường đường là một Vũ Tông. Theo ta được biết, trưởng lão của Huyền Cơ Tông của ngươi, chí ít cũng là Vũ Tôn lục giai? Cuồng Phong này, ta cũng từng nghe nói qua. Chính là Vũ Tôn lục giai nhị trọng đỉnh phong, cách lục giai tam trọng cũng chỉ có một bước xa. Lẽ nào ngươi cảm thấy một Vũ Tông như Huyền Diệp hắn, có thể giết chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông của ngươi? Quả thực buồn cười.
Lời của đạo sư Thanh Phong vừa nứt, không ít học viên ở đây đều lộ ra sắc mặt cổ quái nhìn về phía Diệp Huyền.
Nếu như lời này của hắn, nói ra vào một ngày trước, ở đây gần như không có học viên nào sẽ không ủng hộ.
Nhưng trước đó mọi người đã chứng kiến sự đáng sợ của Diệp Huyền trong lúc đấu loại. Ngược lại, bọn họ cảm thấy, Diệp Huyền giết chết trưởng lão của Huyền Cơ Tông, cũng không phải là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Đương nhiên, bọn họ cũng chỉ suy nghĩ ở là trong lòng một chút, không có người nào nói ra lời.
- Thanh Phong đạo sư, ngươi nói như vậy cũng không đúng.
Đoạn Thiên Lang híp mắt, nói:
- Chúng ta mặc dù nói Diệp Huyền này là hung thủ, nhưng cũng chưa nói nhất định chính là đích thân hắn đánh chết. Nói không chừng bên cạnh hắn còn có người giúp đỡ. Lẽ nào ngươi không thấy được ở trong lệnh truy nã, còn có một người thanh niên tóc vàng sao?
- Không sai.
Cuồng Chiến cắn răng nói:
- Huyền Diệp này hết sức giảo hoạt. Ban đầu ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên, ta cũng nhìn thấy tu vi của hắn yếu kém, mới bị hắn che mắt. Nếu như không phải Tần Phong gia chủ Tần gia chết, ta còn không nghi ngờ đến tiểu tử này.
- Ban đầu ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên, Tần Phong gia chủ Tần gia một đường truy sát Huyền Diệp này. Nhưng không những không thành công, trái lại bị một người thanh niên tóc vàng ở dãy núi Lạc Nguyệt chém giết. Bởi vậy có thể thấy được, người thanh niên tóc vàng này tất nhiên là có liên quan đến Huyền Diệp này. Người này ngay cả cường giả Võ Vương như Tần Phong cũng có thể chém giết. Giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông ta, tất nhiên là đơn giản đến cực điểm.
Cuồng Chiến nói, trong con ngươi đột nhiên bắn ra sát cơ nồng đậm mạnh mẽ. Mỗi khi nghĩ đến con trai của mình chết thảm, phẫn nộ trong lòng hắn liền giống như núi lửa phun trào, dù làm thế nào cũng không có cách nào dập tắt được.
Giờ này phút này, hắn hận không thể chém Diệp Huyền thiên đao vạn quả, băm thây vạn đoạn.
Mọi người tại đây nghe được Cuồng Chiến nói vậy, tất cả đều nhất thời lộ ra vẻ sợ hãi kinh ngạc.
Gia chủ Tần gia của đế quốc Hạo Thiên Tần Phong không ngờ cũng chết ở trên tay Huyền Diệp này? Đây không phải là đang nói đùa chứ?
Đặc biệt là La Thành đi tới học viện Lam Quang trước, cũng không biết được rõ ràng về sự kiện kia. Đám người Mộ Dung Vân Tiêu, Chu Khinh Vi càng trợn mắt há hốc mồm.
Tần Phong là ai? Gia chủ hào môn Tần gia, cường giả Võ Vương thất giai, trụ cột của Tần gia, ở Đế Đô của đế quốc Hạo Thiên có danh thanh to lớn.
Người mạnh như vậy, không ngờ ngã xuống, nguyên nhân lại có liên quan đến Huyền Diệp.
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mấy người đều tập trung nhìn ở trên người Diệp Huyền, lộ ra ánh sáng hoảng sợ.
Tin tức này quả thực quá chấn động. chấn động đến mức bọn họ gần như không thể tin được.
- Ha ha ha.
Trên trường đấu võ, Thanh Phong đạo sư lại đột nhiên cười ha hả.
- Đoạn phó tông chủ, lời nói này của ngươi, khó tránh khỏi cũng quá buồn cười. Dựa theo như lời ngươi nói vậy, giết chết trưởng lão Huyền Cơ Tông của ngươi, căn bản là người thanh niên tóc vàng, cùng Huyền Diệp của học viện Lam Quang ta, có quan hệ như thế nào?
Trong lòng hắn đã quyết định chú ý, phải bảo vệ Huyền Diệp. Không chỉ là bởi vì danh dự của học viện Lam Quang, còn là bởi vì thiên phú của Diệp Huyền.
- Hừ.
Cuồng Chiến đột nhiên hừ lạnh một tiếng, sát cơ bắn ra bốn phía nói:
- Người mặc dù là do người thanh niên tóc vàng kia giết, nhưng không có thoát khỏi quan hệ cùng Huyền Diệp này. Hai người bọn họ, căn bản là một phe.
- Nếu Cuồng Chiến ngươi đều thừa nhận người là do người thanh niên tóc vàng kia giết, các ngươi liền đi tìm người thanh niên tóc vàng kia. Cùng Huyền Diệp của học viện Lam Quang ta có quan hệ gì đâu? Nếu như nói hai người bọn họ thật sự thông đồng làm bậy, vậy cũng phải chờ các ngươi tìm được người thanh niên tóc vàng kia rồi lại nói tiếp.
Thanh Phong cũng hừ lạnh một tiếng.
Cuồng Chiến tức giận nói:
- Người thanh niên tóc vàng kia xuất quỷ nhập thần, hành tung quỷ dị. Chỉ có bắt được Huyền Diệp này, mới có khả năng dụ được hắn ra.
- Buồn cười.
Thanh Phong đạo sư cười giễu cợt một tiếng:
- Cuồng Chiến, ngươi không phát hiện ra suy luận của ngươi, có chút đần độn hay sao?
- Ngươi nói cái gì?
Trong nháy mắt, đôi mắt của Cuồng Chiến đỏ ngầu. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, nhìn chằm chằm vào Thanh Phong. Huyền nguyên toàn thân hắn điên cuồng phun ra, giống như vực sâu giống như ngục tối.
Nếu như không phải gia hỏa này lần trước ngăn cản, hắn đã sớm lập tức bắt được hoặc là chém chết Diệp Huyền này. Không nghĩ tới, lần này, phó tông chủ bây giờ đến đây, người này vẫn cứ liều chết bảo vệ cho tiểu tử kia. Điều này thật khiến cho trong lòng hắn nổi giận không thôi.
- Nói đạo lý không lại, liền chuẩn bị động thủ sao?
Thanh Phong cười lạnh nói.
Đoạn Thiên Lang híp mắt:
- Thanh Phong, chuyện này, hình như không tới phiên ngươi tới làm chủ.
- Thanh Phong là chủ nhiệm hệ võ giả của học viện chúng ta, thế nào lại không làm chủ được?
Ngay vào lúc này, Dược lão và Đông lão đột nhiên thản nhiên lên tiếng:
- Chúng ta đều là một thành viên của học viện, tất nhiên có tư cách vì học viện đưa ra quyết định.
Hai người vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đó đều trở nên yên tĩnh.
Dược lão và Đông lão, một người là chủ nhiệm của hệ luyện dược, một người là chủ nhiệm của hệ luyện hồn, thân phận cao quý. Có thể nói, ở trong toàn bộ học viện Lam Quang, ngoại trừ Phó viện trưởng ra, hai nà là người có quyền uy nhất.
Chương 869 Xé rách da mặt (1)
Lời hai người bọn họ nói ra, không có học viên và đạo sư sẽ không coi trọng.
Trước mắt bao nhiêu người, hai người đồng thời nhìn về phía Diệp Huyền:
- Huyền Diệp, chuyện này, ngươi có lời gì muốn nói hay không?
- Muốn thêm tội thì lúc nào tại vạ cũng đến.
Diệp Huyền thản nhiên cười lạnh nói. Lúc này, hắn tuyệt đối không thể thừa nhận. Không phải hắn sợ hãi Huyền Cơ Tông, mà là một khi thừa nhận, trái lại sẽ làm cho học viện Lam Quang rơi vào hoàn cảnh khó xử.
- Đoạn phó tông chủ, ngươi cũng nghe được đấy. Không phải học viện Lam Quang ta không muốn giúp Huyền Cơ Tông ngươi, cũng không phải học viện Lam Quang ta vẽ đường cho hươu chạy. Các ngươi chỉ là dựa vào một câu nói, một lệnh truy nã không có bằng chứng, lại muốn mang học viên của học viện Lam Quang ta đi. Một khi truyền ra ngoài, học viện Lam Quang ta để mặt mũi vào đâu?
Giọng nói Đông lão lạnh lùng, vang vọng ở trong thiên địa:
- Nếu như Đoạn phó tông chủ các ngươi đến đây, là tới làm khách, học viện Lam Quang chúng ta, hoan nghênh đến cực điểm. Nhưng nếu như là tới để truy nã hung thủ, như vậy xin lỗi, học viện Lam Quang chúng ta không có hung thủ như các ngươi nói.
Giọng nói của Đông lão tuy rằng không lớn, nhưng cực kỳ có phân lượng. Không thể nghi ngờ, đưa ra một kết luận cho chuyện này.
- Nói như vậy, học viện Lam Quang các ngươi là muốn bao che cho hung thủ sao?
Trong con ngươi của Đoạn Thiên Lang, đột nhiên bắn ra một ánh sáng lạnh lẽo.
Đông lão lạnh lùng nói:
- Hung thủ hay không phải hung thủ chúng ta không biết được rõ ràng. Chúng ta chỉ biết là, người này là học viên của học viện Lam Quang chúng ta. Nếu như ngươi muốn dẫn hắn đi, chỉ dựa vào một câu nói, tất nhiên là không được.
...
- Lời Đông lão nói, chính là lời ta muốn nói.
Dược lão cũng lạnh lùng nói:
- Nếu như là trước khi người ở đây trở thành học viên học viện Lam Quang ta, Huyền Cơ Tông các ngươi xử trí hắn như thế nào, đều không có quan hệ gì với học viện Lam Quang ta. Nhưng bây giờ, hắn đã là học viên của học viện Lam Quang ta. Trước khi hắn tốt nghiệp, chúng ta tất nhiên có nghĩa vụ bảo vệ hắn.
- Bất kỳ một học viên nào, đều là một thành viên của học viện Lam Quang ta. Không quan tâm hắn đã từng làm qua chuyện gì, chỉ cần không phải làm trái với quy định của học viện Lam Quang ta, học viện Lam Quang ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ thế lực nào khi dễ.
- Học viên của học viện Lam Quang ta, không phải bất kỳ một thế lực nào của bình nguyên Mộng Cảnh, muốn xử trí là có thể xử trí được. Cho dù thế lực của đối phương cường thịnh mấy đi nữa, có lớn mấy đi nữa, cũng vậy.
Giọng nói của Dược lão thoáng lộ vẻ khàn khàn, nhưng rơi vào trong tai các học viên ở đây, lại khiến cho mỗi một người xúc động sâu sắc, nước mắt lưng tròng.
- Ha ha ha, được, rất tốt.
Đoạn Thiên Lang đột nhiên cười ha hả. Sau một khắc, tiếng cười của hắn thoáng ngừng lại. Ánh mắt hắn thâm trầm. Một khí tức khiến cho người ta hít thở không thông, từ trong thân thể hắn phóng ra.
- Nếu như nói, hôm nay ta muốn dẫn người này đi!
Đoạn Thiên Lang vừa thốt ra lời này, đã giống như bão tố lao tới. Bầu không khí với một loại áp lực vô cùng, tràn ra ở trên khoảng không của toàn bộ trường đấu võ.
Ầm ầm ầm ầm!
Ba người Lãnh Vô Tận, Tà Sát, Chu Triển Luân thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông trước đó vẫn không có mở miệng, từng người cũng phóng ra khí tức hùng hậu nồng đậm mạnh mẽ.
- Gào!
Hình như cảm nhận được chiến ý trong lòng của chủ nhân, yêu thú Khôi Địa biến dị này chợt mở cái miệng to như chậu máu, ngửa mặt lên trời gào thét. Một tinh phong mang theo tất cả cuốn ra, giống như đại dương màu máu mênh mông, tràn ngập ở chân trời.
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc, phong vân mang theo tất cả cuốn ra, huyền nguyên dâng trào. Biển rộng màu đen giống như kinh sợ, mang theo tất cả cuốn ra từng tầng sóng lớn.
Giờ này phút này, mỗi một người học viên ở đây đều cảm giác trong lòng nặng trịch, giống như có một tảng đá lớn đặt lên, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Cường giả giận dữ, trăm vạn thi thể nằm sấp.
Mấy đại cường giả Huyền Cơ Tông hoàn toàn không che giấu phóng ra uy áp của từng người, khiến toàn bộ trường đấu võ, biến thành một mảnh chiến trường bạo loạn.
- Đoạn phó tông chủ, các hạ làm như vậy, khó tránh khỏi có chút quá đáng đi.
Sắc mặt đám người Lỗ Tuấn, đều trở nên khó coi.
- Quá đáng sao?
Đoạn Thiên Lang lạnh lùng cười.
- Người này là tội phạm quan trọng do Huyền Cơ Tông ta phát lệnh truy nã, ẩn nấp ở học viện Lam Quang các ngươi. Nhưng học viện Lam Quang các ngươi không những không chịu giao hắn ra, trái lại là gây khó dễ khắp nơi. Các ngươi làm như vậy, bảo Huyền Cơ Tông chúng ta để mặt mũi vào đâu?
- Hôm nay, nếu như các ngươi không giao người này ra, Huyền Cơ Tông chúng ta tuyệt đối không từ bỏ ý định.
Trong nháy mắt, khí thế trên người Đoạn Thiên Lang càng tăng lên.
Ầm!
Huyền nguyên sáng chói, giống như một màn trời, ở trên toàn bộ trường đấu võ mang theo tất cả cuốn ra, trực tiếp chấn động, đập nát một góc trường đấu võ của học viện Lam Quang. Đá vụn bắn loạn.
Một ít học viên đang đứng ở gần trường đấu võ, ở dưới kình khí mang theo tất cả cuốn tới, điên cuồng lui nhanh về phía sau. Sắc mặt mỗi người đều tái nhợt. Trong đó một ít học viên thực lực yếu kém, khóe miệng còn tràn ra máu tươi, trong con ngươi lộ rõ sự kinh hãi.
- Làm càn!
- Đoạn Thiên Lang, nơi này là học viện Lam Quang ta. Không được phép ngươi làm bừa bãi.
Vù vù vù!
Mấy người Lỗ Tuấn, nổi giận quát lạnh, vung tay lên.
Ầm ầm.
Hai cổ uy áp khủng khiếp va chạm vào nhau. Đồng thời có một khí tức từ trong không trung hình thành, thay cho các học viên ngăn cản uy áp do Đoạn Thiên Lang phóng thích ra.
- Ha ha ha, mấy trăm năm gần đây, học viện Lam Quang và Huyền Cơ Tông chúng ta, được cộng đồng được gọi là một trong mười thế lực lớn cao cấp nhất của bình nguyên Mộng Cảnh. Hôm nay Đoạn Thiên Lang ta liền muốn lãnh giáo một chút, thực lực của học viện Lam Quang ngươi rốt cuộc như thế nào.
Trong tiếng cười lạnh, Đoạn Thiên Lang lướt qua trong không trung.
Ầm!
Mái tóc dài màu đen tùy ý tung bay. Võ bào màu xanh đón gió phấp phới. Phong thái này, bộ dáng này thật là một bức tranh tiêu sái.
- Để cho ta tới cho ngươi biết.
Lỗ Tuấn tức giận quát một tiếng, là đầu tiên phóng lên cao.
- Tới rất hay.
Đoạn Thiên Lang cười lớn một tiếng. Trường kiếm bên hông hắn đột nhiên được rút ra khỏi vỏ.
Chương 870 Xé rách da mặt (2)
Đinh.
Âm thanh thanh thúy giống như tiếng rồng ngâm, vang vọng ở trong thiên địa. Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, lại có anh đào màu tím bay khắp bầu trời, theo gió phiêu lãng.
Một ý cảnh hiu quạnh, vắng vẻ, lưu chuyển ở trong thiên địa. Cùng lúc đó, tốc độ của Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt đã tăng mạnh.
Vèo!
Trường kiếm màu tím, giống như một ảo ảnh trong mơ, ở trong hư không chợt hiện chợt tắt, đột nhiên xuất hiện ở trước người Lỗ Tuấn.
- Thật nhanh.
Lỗ Tuấn giật mình kinh ngạc.
Ầm.
Một tiếng động vang lên. Huyền nguyên khủng khiếp, ở trước người của hắn hình thành một tấm lá chắn vô hình. Hai tay hắn giống như tia chớp vậy đột nhiên đánh ra.
Chưởng ảnh hiện ra khắp bầu trời, rậm rạp chằng chịt, rốt cuộc hóa thành một mảnh sóng đào màu đen, cuốn theo tất cả.
- Man Vương Phách Quyền... Tịch Quyển Thiên Hạ!
Ầm ầm!
Hai cổ lực lượng đáng sợ, ở trong hư không va chạm vào nhau. Sóng đào màu đen không ngừng dâng trào, lại giống như mặt biển tĩnh mịch, ẩn chứa lực lượng vô tận.
- Uy lực không tệ. Đáng tiếc, còn kém một chút.
Khóe miệng Đoạn Thiên Lang cong lên, có một tia ngạo nghễ và tự tin.
- U Mộng Chi Linh - Anh Hoa Mạn Thiên!
Choang!
Lại là một tiếng ngâm khẽ. Trên trường kiếm màu tím trong tay Đoạn Thiên Lang, lại một lần nữa bay vọt ra anh đào khắp bầu trời cây. Uy lực trường kiếm của hắn công kích, trong nháy mắt này lại tăng vọt.
Vèo!
Chưởng ảnh bốn giống như một tòa đập lớn màu đen, liều chết ngăn cản công kích của Đoạn Thiên Lang, ở trong khoảnh khắc này, trong nháy mắt bị xuyên qua. Một kiếm khí bén nhọn, từ trong đó nổ mạnh, bắn ra ngoài.
Máu tươi phóng ra, chưởng ảnh nát bấy. Trường bào trên ngực Lỗ Tuấn xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng nắm tay. Trong lỗ thủng, một tia máu tươi, từ trong đó bắn ra ngoài.
- Đường đường là học viện Lam Quang, chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Giọng điệu xem thường của Đoạn Thiên Lang vang vọng ở trong trời đất này.
- Lỗ Tuấn.
- Ngươi không sao chứ?
- Gia hỏa này...
Đám người Thanh Phong, Dược lão, Đông lão, sắc mặt đều đại biến.
Lực chú ý của bọn họ đều tập trung ở trên người Lỗ Tuấn.
Nhưng vào lúc này.
Đột ngột...
- Chết cho ta!
Âm thanh lạnh như băng hoàn toàn vang vọng ở trong thiên địa. Cuồng Chiến vốn lẳng lặng đứng ở trên lôi đài. Ở trong nháy mắt khi tất cả mọi người tập trung sự quan tâm về phía Lỗ Tuấn, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng, ném về phía Diệp Huyền.
- Vòng ánh sáng bất diệt... Hư Không Trảm!
Ầm ầm!
Một vòng ánh sáng màu vàng, xuất hiện ở trong thiên địa, chợt lao ra ngoài, trong nháy mắt dường như hóa thành một mặt trời kim sắc. Ánh sáng cầu vồng màu vàng, không ngừng phóng ra, nhộn nhạo xuất ra từng chấn động màu vàng, tràn ngập toàn bộ phía chân trời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai điên cuồng chém về phía Diệp Huyền.
- Không tốt!
- Huyền Diệp mau lui lại!
Một cảnh tượng bất thình lình diễn ra, làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, trong thời điểm Đoạn Thiên Lang phó tông chủ của Huyền Cơ Tông và Lỗ Tuấn giao đấu, Cuồng Chiến này lại bất ngờ hạ sát thủ đối với Diệp Huyền.
Trước trường đấu võ, đám người đạo sư Thanh Phong vội vàng lao nhanh ra, nỗ lực ngăn cản công kích của Cuồng Chiến.
Chỉ là không chờ bọn họ lao ra ngoài được quá xa.
Vù vù vù.
Mấy bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ngăn cản phương hướng bọn họ cứu viện.
Đó chính là ba người Lãnh Vô Tận, Tà Sát, Chu Triển Luân.
Động tác của bọn họ chỉnh tề thống nhất, hình như đã sớm đoán được phản ứng của Thanh Phong bọn họ. Ở trong thời gian nhanh nhất, ba người đã ngăn cản bọn họ.
Ầm ầm!
Hai bên đều vội vàng giao đấu. Từng người chợt lui ra khoảng mười mấy thước.
- Các ngươi...
Sắc mặt đám người Thanh Phong đột nhiên trở nên vô cùng khó coi và phẫn nộ.
Thời cơ bọn họ xuất thủ, vốn chính là chậm một nhịp. Hiện tại lại bị đám người Lãnh Vô Tận bọn họ ngăn cản như thế, còn muốn cứu viện Diệp Huyền, căn bản là chuyện không thể nào.
Cẩn thận suy nghĩ, từ lúc Đoạn Thiên Lang của Huyền Cơ Tông mới bắt đầu ra tay, đến lúc Cuồng Chiến đột nhiên trở nên hung bạo, rồi đến Lãnh Vô Tận bọn họ trong nháy mắt ngăn cản, hành động của đối phương, hết lần này tới lần khác, căn bản là sớm có có âm mưu được vạch ra từ trước.
Trong nháy mắt, trên mặt mấy người đều lộ ra thần sắc phẫn nộ thống khổ. Bọn họ lo lắng nhìn về phía chỗ của Diệp Huyền. Bọn họ nghĩ đến một thiên tài như thế, không ngờ lập tức lại phải bỏ mạng, trong lòng mấy người quả thực đau như đao cát.
Đặc biệt là Dược lão và Đông lão. Tuy rằng bọn họ và Diệp Huyền không giao lưu gì, nhưng ở cửa ải thi viết này, dĩ nhiên đã khiến cho bọn họ vô cùng thưởng thức đối với Diệp Huyền. Thậm chí bọn họ còn muốn thu nhận hắn làm đệ tử thân truyền. Thật không nghĩ tới, bọn họ ngay cả lời còn chưa kịp nói, Huyền Diệp này không ngờ lại phải bỏ mạng.
Nếu như nói Dược lão và Đông lão bọn họ là đau lòng, vậy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng càng sợ đến hồn phi phách tán.
- Không...
Hai người trợn trừng hai mắt, kinh sợ kêu to. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt nuốt hết Diệp Huyền.
Oong!
Ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, trên người Diệp Huyền đột nhiên sáng lên một mảnh ánh sáng màu vàng. Một cái áo giáp nham thạch màu vàng đất, đột nhiên xuất hiện ở trên thân thể của hắn.
Cùng lúc đó...
Vèo!
Một cánh chim màu tím nhạt, đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Diệp Huyền. Lôi quang màu xanh tím điên cuồng phun ra. Diệp Huyền phóng lên cao, nhanh như tia chớp.
Ở trong lúc lao lên trời, đồng thời Diệp Huyền còn hung hăng đám người La Thành và Trương Liệt đang ở bên cạnh ra.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạnh thật lớn vang vọng thiên địa.
Trước mắt bao nhiêu người, một vòng ánh sáng màu vàng hung hăng đập vào phía dưới nền đất. Nham thạch nát bấy, bụi bặm tràn ngập. Một sóng trùng kích kinh người, ở chỗ Diệp Huyền đứng thẳng lúc trước nhộn nhạo tản lên.
- Phụt!
Trong tiếng máu tươi điên cuồng phun ra, chỉ cần là học viên ở trong phạm vi mười thước, tất cả đều bị sóng công kích này chấn động bay ra ngoài. Mỗi một người đều chật vật không chịu nổi.
Càng có tiếng xương cốt thanh thúy vỡ vụn, vang lên ở trên người mỗi người.
Phóng tầm mắt nhìn lại, vòng ánh sáng màu vàng rơi xuống đất, hơn mười người học viên ngã xuống ngổn ngang. Mỗi một người đều lộ ra vẻ thống khổ đau thương. May mắn chính là, cũng không có người học viên nào thương vong.
- Huyền Cơ Tông!
Đám người Lỗ Tuấn trừng mắt. Mỗi một người lộ ra ánh mắt đỏ đậm, gầm thét giận dữ lao ra.
Đê tiện, quá hèn hạ.