- Muốn chết!
Trong con ngươi của Đao Minh Hoàng lướt qua một tia hung sát, chiến đao bên hông chẳng biết lúc nào đã ra khỏi vỏ.
Xèo!
Một ánh đao sáng như tuyết triệt toàn bộ đường nối, Vũ Hoàng kia căn bản không kịp phản ứng, trong nháy mắt liền bị chặn ngang cắt đứt, đao khí đáng sợ nhảy vào thân thể của hắn, xì xì hóa thành sương máu nổ tung ra.
Một không gian giới chỉ thuận thế rơi vào trong tay Đao Minh Hoàng, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nói:
- Vừa nãy người này mưu đồ gây rối, giả ý từ bỏ, kì thực muốn đi ra ngoài mật báo, bổn hoàng vì chư vị cân nhắc, bất đắc dĩ chém giết, mấy người các ngươi, còn có ai muốn từ bỏ không?
Thanh âm lạnh như băng vang vọng, từng tia từng tia máu tươi từ trên chiến đao của Đao Minh Hoàng nhỏ xuống, nhìn mà vài tên Vũ Hoàng nhất trọng còn lại trong lòng phát lạnh.
Lúc này trong lòng bọn họ tràn ngập hối hận.
Mới vừa rồi bọn họ đều vì bảo vật làm choáng váng đầu óc, cũng không suy tính một chút, thật xuất hiện bảo vật, có thể đến phiên bọn họ hay không, bây giờ tiến thối lưỡng nan, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.
- Chúng ta không buông tha, không buông tha.
Cuối cùng, vài tên Vũ Hoàng nhất trọng bị điểm đến kia chỉ có thể đi tới trước mọi người, cẩn thận dẫn đường.
Trong toàn bộ quá trình, không có một người vì bọn họ nói câu đạo nghĩa.
Thậm chí Giang Sùng Hoàng luôn được công nhận là người hiền lành, cũng không có nói nửa lời.
Mãi đến tận bọn họ ở mặt trước dẫn đường, Giang Sùng Hoàng mới ở phía sau an ủi:
- Yên tâm đi, có chúng ta ở phía sau bảo vệ, có chuyện gì, chúng ta sẽ đúng lúc ra tay.
Mấy người nội tâm thầm mắng không ngớt nói:
- Đúng lúc ra tay muội muội ngươi a, có bản lĩnh chính các ngươi đi trước, vẫn cho rằng lão già này là người hiền lành, không nghĩ tới đê tiện vô liêm sỉ như thế.
Thế nhưng thầm mắng quy thầm mắng, mấy người vô lực thay đổi hiện trạng, chỉ có thể cẩn thận đi ở phía trước.
Từng luồng từng luồng khí tức mục nát tanh tưởi phả vào mặt, khiến dạ dày người ta quay cuồng, tanh tưởi này cũng không biết từ nơi nào truyền đến, dĩ nhiên không nhìn Huyền Nguyên hộ thể, truyền vào xoang mũi của bọn họ, làm sao xua tan cũng xua tan không được, hun đến sắc mặt mấy người trắng bệch.
- Ta chỗ này có mấy viên đan dược, các ngươi ăn vào, sẽ tốt hơn một ít.
Diệp Huyền nhìn thấy vẻ mặt của mấy người, lắc lắc đầu, đột nhiên ném ra mấy viên đan dược, hóa thành lưu quang rơi vào trong tay bọn họ.
Mấy người đều sững sờ, quay đầu nhìn về phía Diệp Huyền.
- Yên tâm đi, không có độc.
Diệp Huyền từ tốn nói, sau đó lần thứ hai lấy ra mấy viên đan dược, đưa cho đám người Từ Chấn.
- Các ngươi cũng phục dùng một chút đi.
Đám người Từ Chấn đối với Diệp Huyền cực kỳ tín nhiệm, dồn dập ăn đan dược vào, mùi tanh tưởi nguyên bản quanh quẩn ở bên cạnh họ, dĩ nhiên trong nháy mắt trừ khử rất nhiều.
Kỳ thực bọn họ đi ở phía sau, người ở trước mặt dẫn đường xua tan, tanh tưởi vốn không nặng như vậy, bây giờ thêm vào đan dược của Diệp Huyền, ngoại trừ vẫn có một mùi thối nhàn nhạt ra, thì hầu như ngửi không thấy cái gì.
Mấy Vũ Hoàng nhất trọng kia thấy thế cũng dồn dập ăn đan dược vào, trên mặt nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ, nguyên bản sắc mặt tái nhợt cũng hồng hào hơn, hiển nhiên tanh tưởi đối với bọn họ ảnh hưởng trừ khử rất nhiều.
Mấy người nhìn Diệp Huyền, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia cảm kích.
Đám người Đao Minh Hoàng âm thầm kinh ngạc, híp mắt mở miệng nói:
- Chẳng lẽ các hạ là một Luyện Dược Sư, không biết cho là đan dược gì, không bằng lấy ra chia sẻ cho mọi người.
Tuy bọn họ tu vi cao thâm, nhưng cũng bị tanh tưởi hun đến hết cách rồi, từng cái từng cái mặt mày ủ rũ.
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Thực xin lỗi, đan dược này của ta là chuyên môn mời người luyện chế, tổng cộng cũng chỉ có mấy hạt, hiện tại tất cả đều chia hết, đám người Đao Minh Hoàng tiền bối tu vi cao thâm, nói vậy cũng không cần đan dược trừ xú khí a.
Đám người Đao Minh Hoàng không biết Diệp Huyền nói thật hay giả, nhưng đối phương không có lấy ra đan dược là thực, không khỏi hừ lạnh một tiếng, rầu rĩ không vui.
Mọi người không có dây dưa ở vấn đề này, lần thứ hai khởi hành.
Diệp Huyền đi theo bên cạnh đám người Từ Chấn, nhìn như tùy ý, kì thực nội tâm vô cùng lưu ý quan sát.
Cầu thang này cũng không biết thành lập lúc nào, tràn ngập mùi vị mục nát, hơn nữa có một loại khí thế không tên lưu chuyển, cũng không biết là loại vật liệu nào dựng thành.
Ngoại trừ hoàn cảnh chung quanh, Diệp Huyền còn đặt một phần chú ý ở trên người. mọi người ở đây
Trong đó Chiến Thương biểu hiện, là hắn quan tâm nhất.
Từ lúc trước phá giải cấm chế bắt đầu, đến tiến vào cầu thang này, trên mặt Chiến Thương vẫn không có một chút khiếp sợ nào, trái lại có một loại nghi hoặc mơ hồ.
- Chiến Thương này bị phong ấn ở Cổ Dương Thành hơn vạn năm, hiểu rõ đồ vật tất nhiên rất nhiều, hay là hắn biết không gian bí ẩn này đến tột cùng là nơi nào.
Diệp Huyền âm thầm suy đoán.
Đột nhiên mấy người đi ở phía trước dừng bước, ánh mắt ngơ ngác.
Diệp Huyền nhất thời ngẩn ra, theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, chỉ thấy phía trước cầu thang đã đến phần cuối, lộ ra một bình đài vô cùng bao la, ở trên bình đài kia, dĩ nhiên có một ít hài cốt tàn tạ.
Xung quanh những hài cốt này, còn có một ít binh khí, nhưng giống như hài cốt, tất cả đều mục nát không thể tả.
Tuy những hài cốt này đã tàn tạ không thể tả, nhưng từ một ít chi tiết nhỏ cùng đặc thù nhìn lên, có thể rõ ràng nhìn ra những hài cốt này đều là võ giả nhân loại.
- Nơi này tại sao có thể có hài cốt của võ giả nhân loại.
Mọi người tất cả đều khiếp sợ, dồn dập vọt tới trên bình đài.
- Chẳng lẽ có người đi ở trước chúng ta?
Một tên Vũ Hoàng nghi ngờ không thôi nói.
- Ngươi đùa gì thế, những hài cốt này vừa nhìn liền biết mục nát không ít năm, ít cũng hơn mấy trăm ngàn năm lịch sử, rất có thể đã từng có võ giả đã tới nơi này.
- Điều này cũng không đúng, giả như địa phương này đã từng xuất hiện, ở trong lịch sử đại lục nên có ghi chép, thế nhưng ta chưa từng nghe nói, không gian bí ẩn này đã từng xuất hiện.
Diệp Huyền ở thời điểm mọi người suy đoán lặng lẽ không nói, bước nhanh đi lên phía trước, quan sát binh khí bên cạnh những hài cốt này.
Những Huyền binh này tuy mục nát, nhưng còn có thể duy trì hình dạng hoàn chỉnh, có kiếm hình, đao hình, cũng có phủ, kích...
Chương 1237 Huyết Hắc Ma Ảnh (1)
Chỉ là khả năng bởi vì trải qua năm tháng quá dài, dẫn đến hình dạng tuy còn, nhưng linh tính bên trong đã triệt để hư hao, nhẹ nhàng đụng vào liền triệt để hóa thành tro bụi, theo gió tung bay.
- Diệp thiếu, nhìn ra cái gì không?
Đám người Từ Chấn đi lên phía trước, cẩn thận hỏi.
Diệp Huyền mặt lộ vẻ ngưng trọng nói:
- Những Huyền binh này cấp bậc cực cao, bước đầu phỏng chừng, chí ít cũng là Huyền binh bát giai trở lên, không có một cái thấp hơn bát giai.
- Cái gì?
Mọi người giật nảy mình.
- Tiểu tử, ngươi ăn nói linh tinh gì đó?
Đao Minh Hoàng lạnh lùng nói:
- Nếu như tất cả đều là Huyền binh bát giai trở lên, nói cách khác võ giả ngã xuống nơi đây, tất cả đều là cường giả Vũ Hoàng, ngươi cảm thấy có thể sao?
- Ồ, bên này có một bộ thi thể vẫn tính bảo tồn hoàn chỉnh.
Đột nhiên có người quát một tiếng, mọi người dồn dập nhìn tới, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một bộ cốt hài nửa quỳ ở nơi đó, toàn thân vặn vẹo, trên cốt hài tất cả đều là vết thương, nhưng ít ra so với cốt hài khác duy trì hoàn chỉnh hơn nhiều lắm.
- Cửu Thiên Vũ Đế.
Trong con ngươi Diệp Huyền đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, ngưng giọng nói.
- Đùa gì thế, ngươi nói thi thể này là Cửu Thiên Vũ Đế?
Một tên Vũ Hoàng xì cười nói, hiển nhiên không tin.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, nhưng không nói thêm gì, trái lại quan sát bốn phía.
Xem dáng dấp thi hài này, hiển nhiên là trước khi chết chịu đến nỗi thống khổ khôn nguôi, bằng không không thể làm ra tư thế như vậy, nhưng khiến Diệp Huyền nghi hoặc là, trên cốt hài ngoại trừ vết tích bị năm tháng ăn mòn, thì căn bản không có nửa điểm dấu vết ngoại thương.
Người này đến tột cùng là chết như thế nào? Trong lòng Diệp Huyền tràn ngập nghi hoặc.
- Người này xác thực là Cửu Thiên Vũ Đế.
Mà đúng lúc này, mấy người Đao Minh Hoàng cũng đi tới trước mặt thi hài, trầm giọng nói.
Trên người cỗ hài cốt này, có một tia quang điểm màu vàng kim nhàn nhạt, điều này hiển nhiên là thân thể cô đọng đến mức tận cùng, bắt đầu thẩm thấu cốt tủy, mới sẽ sản sinh tình huống khác thường, mà có thể làm được điểm này, chỉ có cường giả Vũ Đế.
Đám người Đao Minh Hoàng xác định thân phận của đối phương là Vũ Đế, mọi người chỉ cảm thấy cả người phát lạnh.
Một tên cường giả Cửu Thiên Vũ Đế đã từng chết ở chỗ này, nơi này đến tột cùng là nơi nào?
Từ Nghiễm Lâm một bộ tâm sự nặng nề, nhìn bình đài kia, lẩm bẩm nói:
- Nhiều cường giả nhân loại như vậy chết ở nơi này, nơi này đã từng xảy ra cái gì, niên đại lâu như thế, bên trong sẽ không có chuyện gì chứ?
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Này khó mà nói.
Ánh mắt của hắn, giờ khắc này đang ngưng tụ ở hai bên bình đài.
Toàn bộ bình đài, chi vi ước chừng vài dặm, mà ở trên vách tường bốn phía bình đài, điêu khắc một ít đồ đằng quỷ dị, những đồ đằng này, phảng phất như từng bóng đen mơ hồ, dữ tợn khủng bố.
Ở trong cái bóng màu đen kia, còn mơ hồ có một tia đỏ sậm, có vẻ đặc biệt âm u.
- Phía trên này điêu khắc đến tột cùng là cái gì?
Diệp Huyền cau mày.
Những bóng đen kia, mỗi một cái đều ước chừng cao hai ba mét, từ xa nhìn lại, có một loại cảm giác thần bí cùng quái dị ở trong lòng Diệp Huyền bay lên, thật giống như, những hắc ảnh này là sống.
Hắn liếc mắt nhìn Chiến Thương, chỉ thấy trên mặt Chiến Thương, cũng mang theo một tia nghi hoặc, tựa hồ đối với những thi hài này xuất hiện vô cùng nghi hoặc cùng khiếp sợ.
Đồng thời, ánh mắt của Chiến Thương cũng rơi vào trên vách đá xung quanh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Chiến Thương này tuyệt đối biết cái gì.
Trong lòng Diệp Huyền cực kỳ khẳng định, nhưng vào lúc này...
Ca!
Một âm thanh rất nhỏ truyền ra.
- Thanh âm gì?
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tới, liền nhìn thấy trên vách đá, một bóng đen đột nhiên mở mắt ra, phun trào hồng quang.
Oanh hô!
Họa ảnh đồ đằng phảng phất như vẽ ở trên vách đá, dĩ nhiên lập tức hóa thành một bóng đen đỏ như màu máu, từ trên vách đá đột nhiên lao ra, thanh thế cuồn cuộn, mục tiêu chính là một tên Vũ Hoàng nhất trọng.
- Cẩn thận.
Diệp Huyền mắt lộ ra kinh hãi, thế nhưng đã không kịp.
Tình cảnh này phát sinh quá nhanh, Hắc Huyết Ma Ảnh kia thật giống đột phá không gian hạn chế, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Vũ Hoàng nhất trọng kia, toàn bộ thân thể cùng Vũ Hoàng nhất trọng trong nháy mắt dung hợp lại cùng nhau.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên, Vũ Hoàng nhất trọng kia hí lên rống to, trên mặt mọc đầy khí lưu màu đen, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ dữ tợn.
Trong lòng Diệp Huyền cảm giác nặng nề, tình huống như thế, cực kỳ giống lúc trước Chiến Thương đoạt xá, lẽ nào Hắc Huyết Ma Ảnh này, là muốn đoạt xá Vũ Hoàng nhất trọng?
Nhưng sau một khắc, Diệp Huyền biết mình suy đoán sai rồi, tên Vũ Hoàng nhất trọng bị Hắc Huyết Ma Ảnh xâm lấn kia, huyết nhục cả người trong nháy mắt khô quắt, khí huyết kịch liệt biến mất, vẻn vẹn mấy hô hấp, liền trong nháy mắt hóa thành một cổ thây khô, ngã nhào trên đất.
Tiếp theo, Hắc Huyết Ma Ảnh từ trong thi thể lao ra, trôi nổi ở giữa không trung, hai con ngươi màu đỏ ngòm, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, hồng quang âm lạnh, tà ác, khí tức bạo ngược.
Kèn kẹt ca!
Đồng thời thanh âm liên tiếp vang lên, trên vách tường điêu khắc rất nhiều Hắc Huyết Ma Ảnh, tất cả đều phục sinh, từng cái trong mắt phụt lên hồng quang, dồn dập từ trên vách đá lao ra.
- Này đến tột cùng là món đồ quỷ quái gì?
Tất cả mọi người đều mắt lộ ra ngơ ngác, kinh nộ lên tiếng.
Vèo vèo vèo!
Có tới mấy chục con Hắc Huyết Ma Ảnh, nhằm về phía rất nhiều võ giả trên bình đài phát động tiến công.
Trong đó có vài Ma Ảnh trực tiếp đánh về phía Đao Minh Hoàng, Giang Sùng Hoàng cùng Từ Nghiễm Lâm.
Hiển nhiên chúng nó đối với khí huyết nhân loại vô cùng mẫn cảm, biết lực lượng khí huyết của ba người này cường hãn nhất.
- Chết đi cho ta!
Đao Minh Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, một ánh đao sáng như tuyết hiện lên ở trong thiên địa.
Khả năng là chịu đến tử trạng của Vũ Hoàng nhất trọng kia ảnh hưởng, một đao này của Đao Minh Hoàng, thôi thúc lực lượng mạnh nhất của hắn, lực lượng áo nghĩa ở trên ánh đao chìm nổi, cuối cùng hóa thành một đạo đao khí dài đến mấy trượng, bổ nứt tất cả Hắc Huyết Ma Ảnh.
Mọi người bụng mừng rỡ, những Hắc Huyết Ma Ảnh này sức phòng ngự, tựa hồ không thế nào cường hãn.
Trong khoảng thời gian ngắn, các loại ánh sáng kiếm khí, ánh đao, huyền bảo lấp lóe, Huyền Nguyên nồng nặc bốc lên, những Hắc Huyết Ma Ảnh này dĩ nhiên dồn dập vỡ ra.&
Chương 1238 Huyết Hắc Ma Ảnh (2)
- Ha ha.
Trên mặt mọi người lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Nhưng mà sau một khắc, vẻ mặt của bọn họ đều đọng lại, chỉ thấy những Hắc Huyết Ma Ảnh bị đánh tán kia dĩ nhiên lần nữa ngưng tụ, hóa thành Hắc Huyết Ma Ảnh, đập về phía mọi người.
Một tên Vũ Hoàng nhị trọng căn bản không có phản ứng kịp, liền bị Hắc Huyết Ma Ảnh nhảy vào trong thân thể.
- A!
Hắn thống khổ kêu to, từng tia máu bò lên trên khuôn mặt của hắn, để hai con mắt của hắn biến thành đỏ, tràn ngập tà ý, đồng thời khí huyết trong cơ thể hắn, bằng tốc độ kinh người tiêu tan, cuối cùng hóa thành một cổ thây khô, thân thể vặn vẹo, tử trạng thê thảm.
Hô
Hắc Huyết Ma Ảnh kia lần thứ hai lao ra, mắt trần có thể thấy, ánh sáng và khí tức trên người Ma Ảnh này so với trước thì cường hãn hơn rất nhiều, phảng phất như lấy khí huyết của Vũ Hoàng nhị trọng kia, hóa thành năng lượng bản thân.
- Hí!
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy cả người sợ hãi.
- Giết!
Thời khắc này, tất cả mọi người đều điên cuồng, tất cả đều thả ra công kích mạnh nhất của mình.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ đùng đoàng vang lên ở trong thiên địa, thế nhưng những Hắc Huyết Ma Ảnh kia lại như làm sao giết cũng giết không chết, vừa bị giết, rất nhanh sẽ khôi phục nguyên dạng.
Lại có hai tên Vũ Hoàng bị Hắc Huyết Ma Ảnh nhảy vào, hóa thành thây khô.
Còn hai gã Vũ Vương trong đám người, lúc này cũng đã sớm chết không thể chết lại.
Mà Diệp Huyền là ở dưới bốn người Từ Nghiễm Lâm bảo vệ, tạm thời không có bị lan đến gần, đã là một tên Vũ Vương duy nhất ở đây.
- Diệp thiếu, ngươi không nên rời chúng ta nửa bước, liền đứng ở trong vòng vây của chúng ta.
Sắc mặt Từ Chấn căng thẳng nói.
Bọn họ đã cảm thấy cực kỳ áp lực, một khi Diệp Huyền rời đi bọn họ quá xa, tất nhiên sẽ không cách nào chăm sóc được.
Mà theo cường giả nhân loại ngã xuống, khí tức của những Hắc Huyết Ma Ảnh này càng ngày càng mạnh, trong đó một con Hắc Huyết Ma Ảnh vô cùng mạnh mẽ, ngay lập tức nhìn chằm chằm Từ Nghiễm Lâm, nhắm hắn phát động tiến công mãnh liệt.
Bản thân Từ Nghiễm Lâm cũng đáp ứng không xuể, ngay lập tức không cách nào tiếp tục che chở Diệp Huyền.
Một đạo Hắc Huyết Ma Ảnh trong nháy mắt phá tan ba người Từ Chấn phòng hộ, từ khe hở giữa Từ Chinh cùng Từ Bình lao ra, bao phủ về phía Diệp Huyền.
- Không tốt.
Trên mặt đám người Từ Chấn kinh hãi, thời điểm muốn quay đầu cứu viện cũng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Huyết Ma Ảnh nhằm về phía Diệp Huyền.
Bạch!
Đột ngột, một ánh chớp màu xanh lam xuất hiện ở trong thiên địa, phảng phất như một thanh lôi mâu, đâm vào trong thân thể Hắc Huyết Ma Ảnh kia.
Chính là Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền.
Vốn Diệp Huyền là chuẩn bị bảo lưu thực lực, thế nhưng ở bước ngoặt nguy hiểm, hắn cũng không có cách nào.
Một màn để Diệp Huyền giật mình phát sinh, Hắc Huyết Ma Ảnh bị Tài Quyết Chi Kiếm bổ trúng, trên mặt dĩ nhiên lộ ra một tia hoảng sợ vô biên, phù một tiếng, hóa thành đạo đạo tàn ảnh màu đen xé rách ra.
Đám người Từ Chấn lấy làm kinh hãi, trọng kiếm trong tay Diệp thiếu đến tột cùng là bảo vật gì, có thể chém Hắc Huyết Ma Ảnh này thành mảnh vỡ?
Phải biết, sức phòng ngự của những Hắc Huyết Ma Ảnh này xác thực không phải rất mạnh, nhưng không phải Vũ Hoàng là căn bản không thể chém nát nó.
Như lúc trước hai tên Vũ Vương tam trọng đỉnh phong kia, ở trước mặt Hắc Huyết Ma Ảnh căn bản là không có chút năng lực chống cự.
Bởi vậy bọn họ không cho là, lúc trước một đòn kia, là Diệp Huyền thực lực mạnh mẽ, mà đem tất cả những thứ này quy kết ở Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền.
- Bảo bối tốt.
Cách đó không xa đám người Đao Minh Hoàng thấy cảnh này, ánh mắt cũng sáng lên, trong mắt lộ ra một tia tham lam.
Mà càng làm cho bọn họ giật mình vẫn là một màn sau đó, Hắc Huyết Ma Ảnh kia bị Diệp Huyền chém nát, Nhị Hắc ở dưới trướng Diệp Huyền đột nhiên hú lên quái dị, phun ra đầu lưỡi, nuốt những mảnh vỡ Hắc Huyết Ma Ảnh kia vào trong miệng, trên mặt lại lộ ra một tia thỏa mãn.
- Diệp thiếu cẩn thận.
Đám người Từ Chấn sợ đến trợn mắt ngoác mồm, con Thiềm Thừ linh sủng kia của Diệp thiếu cũng quá ngớ ngẩn đi, Hắc Huyết Ma Ảnh này là nó có thể ăn sao, tuy nó đã bị chém thành mảnh vỡ, nhưng trước kia hết thảy Hắc Huyết Ma Ảnh bị chém thành mảnh vỡ đều một lần nữa ngưng tụ về nguyên hình, vẫn không có chân chính ngã xuống.
Chỉ có trong lòng Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, vừa nãy Hắc Huyết Ma Ảnh kia ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm của mình chém giết, là thật sự ngã xuống, sinh cơ trong đó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn âm thầm hoảng sợ, Tài Quyết Chi Kiếm của mình đến tột cùng là bảo vật gì? Năm đó thời điểm Chiến Thương đoạt xá mình, đối với nó cũng vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới bây giờ đối với Hắc Huyết Ma Ảnh thần bí, cũng có hiệu quả kinh người như vậy.
Nghĩ đến Chiến Thương, lúc này Diệp Huyền nhìn tới cách đó không xa, chỉ thấy Chiến Thương nhìn thấy Tài Quyết Chi Kiếm trong tay Diệp Huyền, trên mặt cũng âm trầm sắp nhỏ ra nước.
Hơn nữa từ trong ánh mắt của Chiến Thương, Diệp Huyền nhìn thấy một tia đau lòng.
Trong lòng hắn đau cái gì?
Diệp Huyền cúi đầu nhìn, liền phát hiện Chiến Thương nhìn chằm chằm, lại là Hắc Huyết Ma Ảnh bị Nhị Hắc nuốt vào.
Sau khi Nhị Hắc nuốt vào mảnh vỡ của Hắc Huyết Ma Ảnh, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, trong máu thịt Nhị Hắc ẩn chứa khí tức, càng thêm dày đặc một chút, phảng phất như được bổ dưỡng.
Chẳng lẽ...
Một ý nghĩ trong nháy mắt từ trong đầu Diệp Huyền tăng vọt, trong lòng hắn nhất thời có tức giận bốc lên.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, nhất thời kinh hỉ cười to nói:
- Ha ha, không nghĩ tới Huyền binh của ta đối với những Hắc Huyết Ma Ảnh này có lực lượng khắc chế, để cho ta tới.
Dưới con mắt mọi người, Diệp Huyền cấp tốc lao ra, Tài Quyết Chi Kiếm không ngừng vung vẩy.
Bùm bùm!
Ánh chớp màu xanh lam phun trào!
Một màn để mọi người ngơ ngác phát sinh, ở dưới Tài Quyết Chi Kiếm của Diệp Huyền chém giết, những Hắc Huyết Ma Ảnh làm bọn họ bó tay toàn tập kia dồn dập hóa thành mảnh vỡ, sau đó bị Nhị Hắc nuốt vào trong bụng.
Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, xảy ra chuyện gì? Những Hắc Huyết Ma Ảnh này không phải không chết sao?
Một khi bị chém nát, sẽ rất nhanh khôi phục nguyên hình, thế nhưng mọi người nhìn từng con Hắc Huyết Ma Ảnh bị Thiềm Thừ màu đen cắn nuốt, dĩ nhiên tất cả đều như đá chìm biển lớn, không thấy bóng dáng.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chương 1239 Phân phối bảo vật (1)
Đám người Ánh mắt của Đao Minh Hoàng nghiêm nghị, nhìn chòng chọc vào tất cả những thứ này, ánh mắt không ngừng đảo qua lôi kiếm ở trong tay Diệp Huyền cùng Nhị Hắc.
Có thể khẳng định chính là, sở dĩ những Hắc Huyết Ma Ảnh kia không cách nào khôi phục, nếu như không phải lôi kiếm màu đen, tất nhiên chính là Thiềm Thừ gây ra.
Nếu là lôi kiếm màu đen kia...
Rất nhiều vẻ tham lam, ở đáy mắt của mọi người lướt qua.
Chiến Thương nhìn thấy Diệp Huyền đang không ngừng thu gặt những Hắc Huyết Ma Ảnh này, lại lập tức lo lắng.
- Đáng chết, ta làm sao đã quên còn có tiểu tử này, tuy Linh Ma tộc Huyết Ma chiến binh lợi hại, nhưng lại bị Tài Quyết Chi Kiếm khắc chế a.
Chiến Thương không dám do dự, vội vàng vọt ra, cốt trượng màu đen trong nháy mắt phụt ra đạo đạo yên vụ màu đen, những yên vụ này cấp tốc bao phủ, lập tức bao vây mấy con Hắc Huyết Ma Ảnh ở trong đó.
- Huyền Diệp, một mình ngươi quá vất vả, ta đến giúp ngươi.
Hắn vừa nói, một bên trắng trợn ra tay, chỉ thấy sau khi từng con Hắc Huyết Ma Ảnh bị sương mù màu đen bao vây, cấp tốc biến mất không còn tăm hơi, cũng không biết bị Chiến Thương thu đi nơi nào.
- Chiến Thương này vừa nãy quả nhiên là đang đợi những Hắc Huyết Ma Ảnh chém giết tất cả võ giả ở đây, lại tiến hành thu lấy.
Trong lòng Diệp Huyền âm lạnh.
Tuy hắn không biết những Hắc Huyết Ma Ảnh này là cái gì, thế nhưng qua nét mặt của Chiến Thương, có thể đoán ra hắn nhất định là biết, hơn nữa tuyệt đối là có biện pháp giải quyết.
Thế nhưng trước đó thời điểm võ giả nhân loại mệt mỏi ứng phó, hắn vẫn ẩn núp ở một bên, không có ra tay, dụng ý quá đơn giản, chính là muốn cho những Hắc Huyết Ma Ảnh này cắn nuốt khí huyết của võ giả Nhân tộc, hắn lại đến tiến hành thu gặt.
Cũng may thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền phát hiện Tài Quyết Chi Kiếm của mình khắc chế Hắc Huyết Ma Ảnh, hơn nữa Hắc Huyết Ma Ảnh chết đi cũng là vật đại bổ của Nhị Hắc, bằng không đúng là để tên này đạt đến mục đích.
Ở dưới Diệp Huyền cùng Chiến Thương ra tay, vẻn vẹn một khắc đồng hồ, những Hắc Huyết Ma Ảnh kia liền bị thanh lý sạch, không còn sót lại một cái.
Mọi người ngơ ngác nhìn tình cảnh này, vấn đề để mấy Vũ Hoàng tam trọng cảm thấy cực kỳ vướng tay chân, lại bị hai gia hỏa trẻ trung nhất giải quyết, đây thực sự là...
Mọi người trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói như thế nào.
- Ha ha, lôi kiếm màu đen của các hạ tựa hồ không phải bình thường a, cũng không biết là Huyền binh đẳng cấp nào? Có thể giới thiệu cho chúng ta một chút hay không?
Giang Sùng Hoàng bản thân là một kiếm khách, tự nhiên đối với bảo kiếm hứng thú lớn nhất, lập tức híp mắt cười hỏi.
Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, thu hồi Tài Quyết Chi Kiếm, lạnh nhạt nói:
- Chỉ là một Huyền binh tàn tạ mà thôi, không đủ thành đạo.
- Ồ? Không đủ thành đạo, lão phu vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy Huyền binh đặc thù như vậy, bảo kiếm như vậy, há có thể lấy không đủ thành đạo đến bình.
- Ha ha, Giang Sùng Hoàng, nếu vị tiểu huynh đệ này không muốn nói, ngươi vẫn là đừng hỏi nhiều như vậy.
Đao Minh Hoàng lạnh lùng nở nụ cười, hắn biết Giang Sùng Hoàng khẳng định đối với thanh bảo kiếm này nổi lên lòng tham.
Lúc này Từ Nghiễm Lâm lạnh nhạt nói:
- Chư vị, Hắc Huyết Ma Ảnh kia đã bị chém giết, ta xem chúng ta vẫn là tiếp tục lên đường đi, đừng lãng phí thời gian nữa.
Từ Nghiễm Lâm nói dẫn tới không ít võ giả tán thành, rất nhanh một đám người lần thứ hai khởi hành.
Lúc trước Hắc Huyết Ma Ảnh kia tập kích, khiến cho đội ngũ nguyên bản tiếp cận ba mươi người, chỉ còn dư lại khoảng hai mươi người, có thể nói tổn thất nặng nề.
Nhưng có thể bảo lưu lại, cơ bản đều là cao thủ, ngoại trừ tam đại Vũ Hoàng tam trọng, còn lại đại thể là Vũ Hoàng nhị trọng, ngay cả Vũ Hoàng nhất trọng cũng ít ỏi.
Cho tới Vũ Vương, hoàn toàn chỉ còn sót lại Diệp Huyền, có thể nói là một khác loại.
Bình đài này không lớn, mọi người rất nhanh liền đi tới phần cuối.
Chỉ thấy phía trước, lại là từng cái đài cao, tổng cộng mười cái, trên đài cao, bị nhất trọng trận pháp cấm chế mông lung bao phủ.
Mười cái cấm chế này, có hai cái đã bị đánh vỡ, không hề có thứ gì, nhưng tám cái còn lại bảo tồn hoàn hảo, chỉ là không thấy rõ bên trong đến tột cùng có món đồ gì.
Ở trước cấm chế này, cũng có một chút thi hài, có thể nhìn ra được, những thi hài này nguyên bản là đang nỗ lực đánh vỡ những cấm chế kia.
Trong cấm chế này tuyệt đối có thứ tốt, mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt đều sáng lên.
Trong những thi hài này, là có cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, ngay cả Cửu Thiên Vũ Đế cũng muốn đánh vỡ cấm chế, tất nhiên có thiên tài địa bảo gì.
Một tên Vũ Hoàng nói:
- Chư vị, trong trận pháp cấm chế này tuyệt đối có vật gì tốt, ta đến thử xem, đánh vỡ trận pháp cấm chế này.
Hắn nói hết lời, liền muốn động thủ với cấm chế.
- Tất cả mọi người đều không nên lộn xộn.
Lúc này Đao Minh Hoàng đột nhiên đi lên phía trước, lạnh lùng nói:
- Chư vị, nơi này hiện tại có tám cấm chế, mọi người đều biết, trong này rất có thể sẽ có thứ tốt, có điều những cấm chế này, không phải là bất luận người nào cũng có phần.
- Đao Minh Hoàng, ngươi đây là ý gì, lẽ nào muốn nuốt một mình sao.
Một tên Vũ Hoàng nghĩ đến khả năng đối mặt bảo vật, trong lòng nhất thời không cách nào duy trì trấn định, ngay lập tức hét lên.
- Làm càn.
Ánh mắt của Đao Minh Hoàng lạnh lẽo, chiến đao bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ, bá, một ánh đao sánh như tuyết phảng phất như sao chổi đảo qua bầu trời đêm, trong nháy mắt rọi sáng mảnh đại điện này, chém ở trên ngực Vũ Hoàng kia.
Xì xì!
Vũ Hoàng kia làm sao là đối thủ của Đao Minh Hoàng, phun ra một ngụm máu tươi, tầng tam trọngy ngược ra ngoài, một luồng kình khí khủng bố trong nháy mắt đi vào ngực hắn, xé vỡ hắn thành hai mảnh, chết không thể chết lại.
Võ giả còn lại, tất cả đều ngơ ngác nhìn tình cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương, vừa nãy Vũ Hoàng kia, tu vi cũng không tính yếu, không nghĩ tới không chết ở trên tay Hắc Huyết Ma Ảnh, lại chết ở dưới đao của Đao Minh Hoàng, thật là đáng thương đến cực điểm.
- Hiện tại các ngươi ai còn có ý kiến không?
Đao Minh Hoàng lạnh lùng nói.
Vũ Hoàng nhị trọng còn lại, tất cả đều câm như hến, giận mà không dám nói gì.
Diệp Huyền bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nãy người võ giả kia, không khỏi cũng quá sốt ruột, luận tu vi, người này chỉ có thể xếp hạng trung du, lại dám làm chim đầu đàn, không bị giết mới lạ.
Chương 1240 Phân phối bảo vật (2)
Có ý kiến, cũng phải là cường giả ra mặt mới được.
Quả nhiên lúc này Giang Sùng Hoàng liền cười híp mắt nói:
- Đao Minh Hoàng, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là có phương án phân phối, không biết tám cái cấm chế này, ngươi chuẩn bị phân chia như thế nào?
Từ Nghiễm Lâm đứng ở một bên, lạnh lùng không nói gì, nhưng hắn không lên tiếng, vừa vặn chính là một loại thái độ.
Mà Chiến Thương, khóe miệng mang theo nụ cười tà ý, cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.
Đao Minh Hoàng liếc nhìn mọi người, lạnh nhạt nói:
- Bảo vật trong cấm chế này, tự nhiên là người có tài thì được, căn cứ thực lực đến phân phối.
Dứt tiếng, hắn đi thẳng tới trước một cấm chế trong đó, lạnh nhạt nói:
- Ta cũng không tham lam, đồ vật trong cấm chế này, liền quy bổn hoàng.
Hắn một Vũ Hoàng tam trọng, trực tiếp chiếm cứ một cấm chế trận pháp, tự nhiên không có ai sẽ có ý kiến.
- Nếu như vậy, trận pháp cấm chế kia lão phu liền muốn.
Giang Sùng Hoàng cũng từ trong đám người đi ra, chiếm cứ một cấm chế trận pháp.
- Như vậy cấm chế trận pháp này liền quy Từ mỗ.
Từ Nghiễm Lâm cũng từ trong đám người đi ra, trực tiếp đến trước một cấm chế trận pháp, nhưng đám người Từ Chấn phía sau hắn, lại không có theo hắn đồng thời đi lên, hiển nhiên là có ý nghĩ khác.
Dựa theo Đao Minh Hoàng nói, một tên Vũ Hoàng tam trọng có thể chiếm cứ một cấm chế trận pháp, như vậy một mình hắn hoàn toàn đầy đủ.
Còn đám người Từ Chấn, làm tam đại Vũ Hoàng nhị trọng, không hẳn không thể lại chiếm cứ một cấm chế.
Dù sao trong phế tích thần bí này, ai biết sẽ có vật gì tốt, có cơ hội chiếm nhiều một chút, tự nhiên không ai sẽ ngại nhiều.
- Vậy ba người chúng ta cũng chiếm một cái đi, chư vị nên không có ý kiến a?
Nghĩ tới đây, ba người Từ Chấn không chút do dự đi tới cấm chế bên cạnh Từ Nghiễm Lâm.
Giang Sùng Hoàng cùng Đao Minh Hoàng lông mày đều vẩy một cái, nhưng không nói gì.
Hiện trường nhân số tổng cộng khoảng hai mươi người, trừ ba Vũ Hoàng tam trọng như bọn họ, còn lại đều là một ít Vũ Hoàng nhị trọng cùng Vũ Hoàng nhất trọng, ba tên Vũ Hoàng nhị trọng của Từ gia chiếm cứ một cấm chế trận pháp, ngược lại cũng là chuyện rất bình thường.
Có điều Từ gia như thế, lập tức liền chiếm hai cái, ngay lập tức để những Vũ Hoàng khác lo lắng.
- Cấm chế trận pháp này quy lão phu.
Trận Pháp đại sư Mục Cấm không dám dừng lại nhiều, cũng theo sát đứng trên một cấm chế, lấy thân phận Trận Pháp đại sư bát giai của hắn, chiếm một cấm chế trận pháp cũng là sự tình bình thường.
Cứ như vậy, tám cái cấm chế trận pháp trong nháy mắt liền bị chiếm năm cái, còn sót lại ba cái.
Còn lại hơn mười tên Vũ Hoàng nhị trọng tâm lập tức sốt sắng lên, nếu như bọn họ muốn chiếm, cũng chỉ có thể từ ba cái cấm chế trận pháp này ra tay.
Thế nhưng, một bên Chiến Thương vẫn không có động, lấy thực lực Chiến Thương triển lộ ra, chiếm lấy một cấm chế trận pháp là quá đơn giản.
Quả nhiên Chiến Thương nhìn thấy mọi người phân phối, ngay lập tức lặng lẽ đứng trên một cấm chế trận pháp, mà những người khác căn bản không dám có bất cứ dị thường nào.
Chỉ còn dư lại hai cái.
Giang Sùng Hoàng cùng Đao Minh Hoàng đều nháy mắt cho mấy tên thủ hạ.
- Trận pháp này ta muốn.
Đúng lúc này, một âm thanh lành lạnh đột nhiên vang lên, Diệp Huyền trực tiếp đứng trên một cấm chế trận pháp.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Diệp Huyền đứng trên một cấm chế trận pháp, thậm chí nguyên bản vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong chuẩn bị tiến lên, cũng lập tức choáng váng.
Một Vũ Vương cũng muốn chiếm cứ một cấm chế, không khỏi quá buồn cười đi?
Thế nhưng lúc này, không có một người muốn cười, mà dồn dập nhìn về phía Từ Nghiễm Lâm.
Căn cứ tình huống trước đó, Diệp Huyền vẫn theo bốn người Từ gia, dưới cái nhìn của bọn họ, Diệp Huyền khẳng định sẽ không lên, hắn dám lên, tất nhiên là được Từ gia ngầm đồng ý.
Quả nhiên sắc mặt của Đao Minh Hoàng lập tức trở nên âm trầm, nhíu mày nói:
- Nghiễm Lâm huynh, Từ gia ngươi chiếm hai cấm chế trận pháp, ta không quản, dù sao cũng là dựa theo thực lực phân phối, thế nhưng người của các ngươi lại còn muốn chiếm cấm chế trận pháp thứ ba, có phải là có chút quá đáng không?
Giang Sùng Hoàng híp mắt nói:
- Nơi này tổng cộng mới tám cái cấm chế trận pháp, Nghiễm Lâm huynh ngươi muốn chiếm ba cái, ha ha, cái này có phải là...
Từ Nghiễm Lâm cũng sửng sốt một chút, hắn căn bản không ngờ Diệp Huyền sẽ có hành động như vậy, liền nói ngay:
- Diệp thiếu, ngươi đây là...
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Đây là hành vi cá nhân của ta, cùng Từ gia các ngươi không quan hệ, còn có Nghiễm Lâm huynh ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta.
Hắn vừa nói, sắc mặt người Từ gia đều biến đổi.
Dựa theo Từ gia cùng Diệp Huyền ước định, bọn họ ở không gian bí ẩn này được bảo vật, là phải lấy ra ba phần mười cho Diệp Huyền.
Nói cách khác, Từ gia bọn họ chiếm hai cấm chế trận pháp, trong đó cũng có ba phần mười là thuộc về Diệp Huyền.
Từ Bình nói:
- Diệp thiếu, ước định chúng ta tự nhiên chưa quên, có điều giờ khắc này vị trí của chúng ta không giống với trước, ước định lúc trước có phải là nên thay đổi một chút, còn có vừa nãy cũng là bởi vì có Từ gia ta, Diệp thiếu ngươi mới có thể đi vào trong phế tích này, Từ gia chúng ta giúp Diệp thiếu ngươi không ít a.
Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh xuống:
- Ý của Từ Bình trưởng lão là muốn quỵt nợ?
- Này há lại là quỵt nợ, mỗi thời mỗi khác, chẳng lẽ không phải sao?
Từ Bình lạnh lùng nói.
Bọn họ trước đáp ứng Diệp Huyền, hoàn toàn là bởi vì Hủ Cốt Linh Chướng cản trở, thế nhưng ở không gian bí ẩn này, Diệp Huyền tác dụng yếu hơn rất nhiều, để Từ gia lập tức lấy ra ba phần mười tiền lời, trong lòng tự nhiên sẽ có ý nghĩ khác.
Sắc mặt Diệp Huyền càng trở nên âm trầm:
- Không sai, mỗi thời mỗi khác, nhưng đừng quên, vừa nãy nếu không có ta, ngươi cảm giác mình nhất định có thể ngăn cản Hắc Huyết Ma Ảnh công kích sao?
- Này có thể không hẳn.
Từ Bình lạnh lùng nói.
Diệp Huyền tức giận mà cười, đối phương nói như vậy, là quyết tâm chuẩn bị quỵt nợ.
Lúc này Từ Chấn trưởng lão sắc mặt tái xanh nói:
- Từ Bình, ngươi lời này là có ý gì? Nếu không có Diệp thiếu, sợ là chúng ta cũng chưa chắc có thể đi tới nơi này, lão tổ, ta cảm thấy nếu là ước định, liền nhất định phải tuân thủ.
Từ Bình ánh mắt lạnh lẽo:
- Từ Chấn trưởng lão, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi là Từ gia trưởng lão, không phải một con chó của người nào đó.