Những lời này để cho Trương Nham nghe được, gương mặt vốn đã ngăm đen càng thêm âm trầm. Lệ khí trong ánh mắt nàng, gần như hóa thành thực chất, hung ác độc địa vô cùng. Nàng không hề nương tay chút nào.
Ở dưới sự điên cuồng truy kích của nàng, Đông Phương Tử Tư lập tức rơi vào trong hiểm cảnh, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị đào thải.
Lại ở thời khắc mấu chốt khi Đông Phương Tử Tư gần không chống đỡ được.
Trên ghế trọng tài, Lỗ Tuấn đột nhiên đứng lên. Hắn vung tay lên.
Ầm.
Lực lượng vô hình hạ xuống, ngăn cản cuộc chém giết trên trường đấu võ.
- Mười lăm tên học viên chiến thắng đã được chọn ra. tTuyển chọn tổ thứ nhất hiệp thứ nhất kết thúc.
Âm thanh của Lỗ Tuấn ầm ầm vang vọng ở trong thiên địa.
Đông Phương Tử Tư nhất thời thở ra một hơi thật dài đầy nhẹ nhõm. Thân thể nàng mềm nhũn, toàn thân mệt mỏi gần như kiệt sức.
- Hừ, may cho ngươi tránh được một kiếp. Nhưng tiếp theo, ngươi sẽ không có vận tốt như vậy đâu.
Trương Nham hừ lạnh một tiếng, thu hồi loan đao, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi trường đấu võ.
- Hiện tại, mời người của tổ thứ hai chuẩn bị.
Gần như không nghỉ ngơi, Lỗ Tuấn đã tuyên bố hiệu lệnh tuyển chọn tổ kế tiếp.
Vù vù vù...
Năm mươi tuyển thủ của tổ thứ hai, đều lao về phía trường đấu võ.
- Ha hả, không nghĩ tới tiểu tử kia không ngờ lại cùng một tổ với chúng ta. Hắn cứ chờ bị đào thải đi.
Trước khi lên trường võ đấu, ánh mắt Phùng Quang âm u lạnh lẽo, lặng lẽ liếc mắt nhìn Diệp Huyền, lộ ra một tia dữ tợn.
Trên lôi đài, năm mươi tuyển thủ đã đứng vững.
Thời gian trước đó, khi tổ thứ nhất tiến hành so tài, mỗi người tuyển thủ của tổ thứ hai đều quan sát vô cùng cẩn thận. Có tổ thứ nhất làm tham khảo, trong lòng mỗi một người bọn họ đều có định đoạt.
- Tổ một này, Trữ Kiếm bọn họ mạnh nhất. Tốt nhất không nên phát sinh cùng xuất hiện với bọn họ.
- Trong vòng sát hạch trước, học viên mới Hầu Phi thể hiện ra thực lực cũng không yếu. Huyền Diệp này còn xếp hạng ở trên Hầu Phi. Nói không chừng còn mạnh hơn hắn. Hơn nữa Huyền Diệp này thân là Vũ Tông ngũ giai tam trọng, lực hấp dẫn cũng quá lớn. Không nên cùng hắn phát sinh chiến đấu.
Trong đầu từng học viên đều đang nhanh chóng phân tích.
- Sát hạch hiệp thứ nhất của tổ thứ hai, bắt đầu!
Giọng nói Lỗ Tuấn trầm thấp vang lên ở trên không trung của trường đấu võ.
- Giết!
- Đến đây đi!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!...
Bên trong trường đấu võ, khí lưu huyền lực các màu chợt bộc phát ra.
Từng tên võ giả tham gia thi đấu, nhanh chóng tìm tới mục tiêu của mình, điên cuồng chiến đấu.
Bọn họ phải chiến đấu trước. Nếu như không đi tìm mục tiêu, chỉ lo tránh né, rất dễ dàng bị một ít cường giả để mắt tới.
Trong đó, có không ít học viên quen thuộc với nhau, còn hợp thành từng liên minh tạm thời, phụ trợ lẫn nhau.
Đương nhiên, đến cuối cùng, bởi vì số lượng người quá nhiều, bọn họ vẫn phải chiến đấu với nhau. Nhưng liên minh tạm thời lại có thể khiến cho mỗi người bọn họ đều có thể kiên trì đến cuối cùng.
Đặc biệt người như Trữ Kiếm và Phùng Quang, còn liên hợp cùng một chỗ, chiếu cố lẫn nhau, đủ để cho tất cả đoàn thể cũng không dám có điều mơ ước đối với bọn họ.
- Phùng Quang, ngươi cùng ta đứng chung một chỗ, không nên rời đi quá xa. Hai người chúng ta liên hợp, tuyệt đối có thể đi vào hiệp thứ hai.
Trữ Kiếm nói thẳng, lạnh giọng quát.
- Không thành vấn đề. Chỉ có điều trước lúc đó, ta phải đào thải một gia hỏa không vừa mắt đã.
Phùng Quang nhếch miệng cười, ánh mắt dữ tợn nhìn về phía Diệp Huyền đang ở cách đó không xa, giống như sói đói, đang ngó chừng con mồi của nó, muốn đùa giỡn ngược, xem thường.
- Tốc chiến tốc thắng.
Trữ Kiếm lạnh lùng liếc mắt một cái, không nói gì thêm. Lực chú ý quan tâm của hắn đặt ở trên người mấy học viên đang liên hợp lại với nhau.
Những học viên kia, một mình đi tới, hắn còn không để ở trong lòng. Nhưng bọn họ liên hợp lại, lại sẽ cản trở hắn tiến vào hiệp thứ hai.
- Yên tâm đi, chỉ cần một lát thôi.
Phùng Quang cười dữ tợn một tiếng, trong nháy mắt ép về phía Diệp Huyền.
Giờ này phút này, trên toàn bộ trường đấu võ đã là một mảnh hỗn loạn. Phần lớn các học viên đã bắt đầu hỗn chiến.
- Ha ha, tiểu gia hỏa, một học viên mới vừa mới nhập học, cũng muốn gia nhập nội viện? Phương Khuê ta ngày hôm nay sẽ dạy cho ngươi biết, đây là chuyện buồn cười tới mức nào.
Một học viên hình thể khôi ngô, khi cuộc chiến đấu bắt đầu lại nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền. Trong tay hắn vung vẩy một thanh rìu chiến cực lớn màu đen. Rìu chiến ở dưới sự tăng cườngcủa Vũ Hồn, thậm chí bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, giống như Viêm Ma tới từ địa ngục.
Ánh mắt của hắn hung tàn, vung vẩy búa lớn, bay thẳng đến chỗ Diệp Huyền bổ xuống.
- Phương Khuê này, lại dám cướp con mồi của ta.
Phùng Quang ở phía xa đang hăng hái lao tới, thấy vậy ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo. Nhưng điều khiến cho hắn buồn bực là, tiếng nói của hắn còn chưa có dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một đạo lưu quang phóng tới. Một thanh trường thương ẩn chứa có lực xuyên qua khủng khiếp, hung bạo mạnh mẽ cắm về phía ngực hắn.
...
- Đáng giận.
Phùng Quang chỉ có thể dừng lại, giải quyết gia hoa trêu chọc hắn trước.
- Trước diệt Trữ Kiếm!
Ở chỗ trung tâm của trường đấu võ, Trữ Kiếm cũng bị một đoàn thể nhỏ ba người chú ý. Ba người này lại có thể ở trong nháy mắt khi cuộc thi đấu bắt đầu, âm thầm bao vây xung quanh Trữ Kiếm. Sau đó bọn họ cùng lúc phát động tấn công.
- Lăn!
Trên gương mặt Trữ Kiếm lộ ra sát khí. Cũng không thấy được động tác của hắn như thế nào, trọng kiếm phía sau lưng đột nhiên đâm tới.
Trọng kiếm này dài chừng bốn thước, to dầy vô cùng. Nhưng ở trước người Trữ Kiếm một thước tám, lại có vẻ vô cùng nhỏ bé. Trọng kiếm không có mũi, trực tiếp đập về phía một học viên dáng người gầy gò trong ba gã học viên ra tay với hắn.
- Bụi!
Học viên kia căn bản không có cách nào chống đỡ. Trường kiếm trong tay rốt cuộc trực tiếp bị đập bay ra ngoài. Không đợi hắn kịp phản ứng, kiếm thứ hai của Trữ Kiếm, đã nện ở trên lồng ngực của hắn.
Răng rắc!
Âm thanh xương cốt vỡ nát vang lên. Trong miệng học viên kia phun ra máu tươi màu tím đen, giống như bao cát bị ném bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống ở phía dưới trường đấu võ.
Ầm!
Chỉ là lúc này, hai người công kích khác đã đi tới trước người Trữ Kiếm.
Trữ Kiếm lạnh lùng cười. Trường kiếm vừa đánh ra, không biết từ lúc nào tự nhiên đã đi tới phía sau lưng hắn, ngăn cản một người trong đó tấn công. Đồng thời tay phải của hắn nắm lại. Trên thiết quyền, khí lưu màu vàng đất vờn quanh, hình thành một sóng công kích cực lớn, đánh vào cuối trên chiến đao của người kia đang vung vẩy kia.
Chương 862 Ai là con mồi (1)
Ầm ầm!
Trong tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, lòng bàn tay của học viên kia bị đánh cho rách tả tơi, bắn ra máu tươi. Chiến đao trong tay hắn thiếu chút nữa thì cầm không chắc, bay ra ngoài. Toàn thân hắn bước vài bước, lui ra phía sau. Trên mặt hắn hiện đầy vẻ hoảng sợ.
- Ha ha ha, nếu đã tới tìm ta, vậy; phải có giác ngộ bị đào thải.
Trữ Kiếm nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình cao lớn của lại giống như một pho tượng chiến thần. Một tay hắn vung vẩy kiếm lớn, cái tay còn lại, hoặc hóa thành thiết quyền, hoặc hóa thành lợi trảo, nhảy vào trong chiến đoàn.
Ầm ầm ầm!
Trong nháy mắt, trên toàn bộ trường đấu võ, khắp nơi đều là tiếng huyền lực va chạm nổ vang.
Trữ Kiếm huyền lực hùng hậu, là một trong mấy người thứ hạng đầu trong tất cả học viên tham gia sát hạch. Hắn vọt vào như thế, quả thực như hổ xông vào bầy dê.
Chỉ cần là học viên bị hắn tới gần người, vậy căn bản quả thực chính là một cơn ác mộng.
Chỉ sau mấy lần hít thở, hai học viên còn lại bao vây tấn công hắn, trong nháy mắt bị đánh bay ra ngoài. Trong miệng bọn họ phun máu tươi, rơi xuống ở bên ngoài trường đấu võ, trong nháy mắt bị đào thải.
Ba người liên thủ, lại bị một mình Trữ Kiếm đánh bại. Cảnh tượng như vậy, làm cho trong lòng không ít học viên cũ cảm thấy ớn lạnh.
Mà lúc này, Phương Khuê này tấn công, cũng đi thẳng tới trước người Diệp Huyền.
Đối mặt với Phương Khuê tấn công, ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng. Bởi vì nguyên nhân tuổi tác, thân thể của hắn ở trong rất nhiều học viên, được cho rằng tương đối gầy yếu. Từ phía xa nhìn lại, dưới búa lớn của Phương Khuê vung vẩy, Diệp Huyền quả thực yếu ớt giống như đứa trẻ sơ sinh.
- Ha ha ha, đào thải cho ta.
Phương Khuê hưng phấn cười to, trong lòng đã có thể dự đoán được kết quả sau khi một búa này đi xuống.
Ở trong nháy mắt khi Phương Khuê tấn công sắp đánh trúng Diệp Huyền, trong con ngươi lạnh lùng của Diệp Huyền, cuối cùng bắn ra một đạo ánh sáng mãnh liệt kinh người.
- Từ khi gia nhập học viện Lam Quang đến bây giờ, ta trải qua vô số sát hạch, thiên phú kinh người, sớm bị các đạo sư của học viện Lam Quang biết được. Nhưng ngoại trừ thiên phú ra, thực lực của ta từ trước tới nay lại chưa từng thể hiện ra.
- Không có thiên phú, không có thực lực, vĩnh viễn chỉ là một con số không. Sát hạch nội viện này, chính là bước đầu tiên ta thể hiện ra thực lực của mình.
- Phương Khuê này, chính là chiến lợi phẩm đầu tiên của ta.
- Chiến!
Diệp Huyền Lạnh lùng ngạo nghễ đứng, ở thời khắc cuối cùng này, thanh kiếm độc tài ở phía sau lưng hắn đột nhiên rời ra khỏi vỏ.
Kiếm của hắn như điện, như mộng, lại giống như huyễn ảnh, lại giống như một đầm nước sâu, hoàn toàn sáng ngời ở trong thiên địa.
Chỉ là, đầm nước sâu này cũng không mấy to lớn, giống như ngọn nến trong gió.
- Ha ha, đây là thực lực của ngươi sao? Kiếm khí kém như vậy, chẳng lẽ là muốn gãi ngứa cho ta sao?
Phương Khuê cười lớn, vẻ mặt lộ ra sự trào phúng.
Chỉ là sau một khắc, ánh mắt hắn đang hưng phấn, miệng cười to, đột nhiên trợn trừng.
Diệp Huyền bổ ra kiếm quang, nhanh chóng và mãnh liệt sáng, biến thành nước chảy, cũng bỗng nhiên tăng vọt.
Nếu như nói, ngay từ lúc đầu kiếm khí của Diệp Huyền, giống như một dòng suối nhỏ.
Như vậy ở trong nháy mắt ngắn ngủi, con suối nhỏ này lại biến thành một con sông lớn. Rồi từ con sông lớn biến thành trường giang. Cuối cùng, hình thành một mảnh đại dương mênh mông màu đen.
Đại dương mênh mông vô tận, giống như có thể nuốt hết tất cả sóng thần, mang theo tất cả cuốn về phía Phương Khuê.
- Kiếm ý nước chảy, kiếm giống như nước chảy!
Vèo vèo vèo!
Hỏa diễm trên búa lớn màu đen trong tay Phương Khuê, tắt. Lực trùng kích khủng khiếp, trực tiếp đánh bay búa lớn trong tay hắn. Lực lượng đáng sợ này dọc theo thanh búa lớn, sau đó lại hung hăng tàn sát bừa bãi ở trong kinh mạch của hắn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng động rất lớn vang lên, cánh tay Phương Khuê đang cầm rìu chiến bị chấn động tới mức răng rắc răng rắc gãy ra. Lực lượng kinh người, lại giống như đốt mồi dẫn lửa, từ cánh tay hắn, tiến vào ngực hắn.
- Làm sao có thể...
Trong tròng mắt Phương Khuê có sự kinh hãi. Chỉ là không đợi cho đến khi tia kinh hãi này phóng ra, hắn đã bị lực lượng cực lớn này, chấn động bay ra ngoài.
Máu tươi, vẩy ra trên trời cao.
Thê mỹ giống như ánh tà dương.
Xương cốt toàn thân Phương Khuê vỡ nát. Toàn thân hắn giống như một cái diều đứt giây, nặng nề rơi xuống ở dưới lôi đài, co quắp không dừng.
- Thế nào...
- Chuyện này...
Các học viên cũ ở xung quanh một mảnh, trong lòng đều thầm cả kinh, sắc mặt đại biến.
Một chiêu, đánh bại Phương Khuê học viên cũ lục giai nhất trọng. Diệp Huyền này còn là Vũ Tông ngũ giai sao?
Lúc trước Hầu Phi lấy tu vi ngũ giai tam trọng, đẩy lùi một học viên cũ lục giai nhất trọng, cũng đã dẫn tới mọi người giật mình.
Mà hiện tại, Diệp Huyền không chỉ có đẩy lùi, mà là trực tiếp đánh bại.
Cảnh tượng hai người chiến đấu với nhau, dễ dàng dường như chà đạp không phải ở cùng một tầng. Như vậy bảo mọi người làm thế nào có thể duy trì bình tĩnh được?
Phải biết rằng học viên cũ tham gia sát hạch nội viện, bọn họ đều là tinh anh trong các học viên.
Có thể lấy đẳng cấp yếu hơn, chiến đấu giống như ngang hàng, cũng đủ để dẫn phát chấn động. Huống gì Diệp Huyền nghiền ép như vậy.
Huyền Diệp này làm sao có thể mạnh mẽ đáng sợ như thế?
- Gia hỏa này sao lại mạnh như vậy?
Mà Phùng Quang vừa mới giải quyết xong tên học viên sử dụng thương kia, cũng đang chuẩn bị xông về phía Diệp Huyền. Hắn liền thấy một cảnh tượng như vậy. Cả người hắn nhất thời cả kinh, lông tóc dựng đứng lên.
Hắn ở trong tất cả học viên cũ trên trường đấu võ, coi như là nhân vật có thể xếp trước mười. Nhưng cho dù là hắn, cũng không dám nói lại một kiếm như thế liền có thể đào thải học viên giống như Phương Khuê.
Diệp Huyền thể hiện ra thực lực, đủ để khiến cho hắn cũng phải kinh hãi.
- Đi!
Giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt dập tắt ý nghĩ muốn đào thải Diệp Huyền của Phùng Quang. Hắn không có bất kỳ do dự nào, xoay người muốn rời khỏi nơi đó.
- Ừ? Là Phùng Quang này!
Sau khi Diệp Huyền đào thải Phương Khuê, ánh mắt đảo qua. Trong nháy mắt hắn liền phát hiện ra bóng dáng của Phùng Quang.
- Ngươi, ngồi chỗ khác đi. Ta không thích có người ngồi bên cạnh ta.
Cảnh tượng trước đó, khi Phùng Quang ở trong đại điện nói ra lời kia, trong nháy mắt được hồi tưởng lại ở trong đầu Diệp Huyền.
Chương 863 Ai là con mồi (2)
- Gia hỏa này, là tới đào thải ta sao?
Khóe miệng Diệp Huyền đột nhiên cong lên, hiên ra một nụ cười lạnh. Với ánh mắt và nhận biết của hắn, trước đó Phùng Quang đối với mình có sự thù địch. Hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng.
- Không ngờ là như vậy. Kế tiếp, lại đào thải ngươi đi.
Vèo!
Ý nghĩ vừa ra, trong nháy mắt Diệp Huyền hóa thành một đạo lưu quang, bất chợt hung hăng lao về phía Phùng Quang.
- Không tốt, tiểu tử này đuổi qua!
Sắc mặt Phùng Quang đại biến.
Bất chợt, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng dữ tợn.
- Cho rằng đào thải Phương Khuê, lại nhất định có thể đánh bại được ta sao?
Dù sao Phùng Quang cũng là một người tương đối mạnh trong các học viên cũ. Đối mặt với một học viên mới như Diệp Huyền, loại chuyện điên cuồng chạy thục mạng này hắn vẫn làm không được.
Vù!
Hắn giơ cao chiến đao màu vàng trong tay lên. Một ánh sáng cầu vồng màu vàng sáng chói, từ trong chiến đao của hắn bắn mạnh ra.
Huyền lực dâng trào, ở trong hư không hình thành một ảo ảnh đao khí cực lớn.
- Trảm Thiên Đao... Diệt!
Trong tiếng gầm gừ, chiến đao cực lớn cao chừng gần trượng, ầm ầm nghiền ép xuống.
- Phản kháng vô nghĩa!
Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng. Trong ánh mắt hắn không có một tia dao động nào. Thanh kiếm Độc Tài màu đen trong tay hắn lại giống như nhẹ nhàng tung bay, dường như không có lực lượng nào, thoải mái đâm vào trung tâm của thanh chiến đao màu vàng.
Răng rắc!
Hư không nhộn nhạo xuất hiện một đạo chấn động vô hình. Tiếng vỡ vụn thanh thúy vang lên. Ảo ảnh chiến đao màu vàng do Phùng Quang đánh ra, trong nháy mắt nát bấy.
Phùng Quang chỉ cảm thấy một lực lượng vô cùng kinh người xuyên qua hư không truyền tới. Tay phải hắn đang nắm chiến đao trực tiếp bị vặn vẹo gãy xương. Trong miệng hắn phun ra một búng máu.
- Làm sao có thể...
Phùng Quang cũng không kịp nhớ tới chuyện còn mặt mũi hay không nữa. Hắn vận dụng hết toàn lực ngăn cản công kích của Diệp Huyền, sau đó điên cuồng chạy trốn.
- Hỗn đản. Tiểu tử này rõ ràng mới là ngũ giai tam trọng, tại sao thực lực lại đáng sợ như vậy. Đáng chết.
Trong lòng Phùng Quang thầm nghiến răng nghiến lợi, hận đến mức toàn thân run rẩy.
- Trốn không thoát đâu!
Trong tròng mắt Diệp Huyền có sát khí bắn ra, chợt đuổi đến.
Cảnh tượng này, so với vòng đấu loại lúc đầu, có phần biến hóa phát sinh hí kịch.
Ai, mới là con mồi?
- Trữ Kiếm, cứu ta, nhanh cứu ta.
Phùng Quang biết dựa vào lực lượng của chính mình, căn bản không chống đỡ được Diệp Huyền. Cho nên hắn lại lập tức lao về phía Trữ Kiếm. Bởi vì hắn hiểu rõ ràng, trên toàn bộ trường đấu võ, chỉ có Trữ Kiếm mới có khả năng thay mình ngăn cản hắn.
- Phế vật, ngay cả một học viên mới cũng không đối phó được.
Trữ Kiếm vẫn đang luôn điên cuồng chiến đấu, cũng phát giác ra cảnh tượng như vậy. Chân mày hắn nhất thời nhíu lại một cái, tức giận nói.
Hắn… rất cao ngạo. Đối với những chuyện Phùng Quang gây ra, hắn cũng lười để ý tới.
Thậm chí, hắn còn… có chút xem thường.
Bởi vậy khi nhìn thấy được Phùng Quang bị Diệp Huyền truy đuổi, càng làm cho trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, quan hệ giữa hắn và Phùng Quang vẫn luôn luôn rất tốt. Tất nhiên hắn không thể nào để cho Phùng Quang bị Diệp Huyền đào thải.
Ầm!
Thân hình lắc một cái, Trữ Kiếm giống như một người khổng lồ, đứng ở trước mặt Diệp Huyền Phùng Quang. Trong con ngươi của hắn hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền phía trước.
- Huyền Diệp, một mình học viên mới như ngươi, vừa có chút danh tiếng như vậy cũng đủ rồi. Phùng Quang này là người của ta. Lui về cho ta.
Trữ Kiếm, không chút khách khí quát lên.
Diệp Huyền dừng bước chân lại, lạnh lùng nhìn Trữ Kiếm trước mặt. Trong tay hai người đều cầm trọng kiếm màu đen. Nhưng thân Trữ Kiếm cao lớn, đứng ở trước mặt Diệp Huyền, lại giống như một người khổng lồ.
- Ngươi muốn vì hắn ra mặt sao?
Diệp Huyền lạnh như băng nhìn Trữ Kiếm.
- Tránh ra cho ta.
- Xem ra ngươi là ngay cả mặt mũi của Trữ Kiếm ta, cũng không chuẩn bị cho. Chỉ có điều ngươi cũng biết, ngươi làm như vậy rốt cuộc sẽ có kết quả gì hay không?
Trữ Kiếm giận tím mặt nói.
...
- Hừ.
Trong con ngươi Diệp Huyền có ánh sáng mãnh liệt lóe lên. Hắn căn bản lười nói thêm cái gì nữa.
Ầm!
Trong nháy mắt, trọng kiếm màu đen trong tay hắn đâm ra ngoài. Trong khoảnh khắc, không khí xung quanh thân kiếm giống như cánh hoa bị thổi tan mang theo tất cả cuốn ra, phát ra những tiếng nổ kịch liệt.
Điều này khiến cho Trữ Kiếm phải biến sắc. Nhưng mà trong lòng hắn hiện ra, phần nhiều là cường giả bị khiêu chiến quyền uy.
- Quá càn rỡ. Đã như vậy, cút xuống cho ta.
Trữ Kiếm nổi giận gầm lên một tiếng. Trọng kiếm màu đen trong tay hắn cũng vung vẩy ra. Hắn chém ra trọng kiếm màu đen lại giống như múa một ngọn núi lớn. Nhìn như thong thả lại không ngờ trong nháy mắt lại chắn được trọng kiếm do Diệp Huyền đâm ra trước đó.
Chỉ nghe những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Huyền không chút sứt mẻ. Trữ Kiếm lại điên cuồng lui về phí sau gần mười thước. Sau đó hắn lộ ra vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
- Trữ Kiếm này, thực lực ngược lại không tệ. Lục giai nhất trọng đỉnh phong, chắc hẳn đủ để giao phong với một ít Vũ Tôn lục giai tam trọng.
Trong lòng Diệp Huyền thoáng động. Chỉ là trong ánh mắt hắn chớp động, phần nhiều là xem thường.
Thực lực như vậy cũng muốn ngăn cản hắn sao? Đó là tự tìm đường chết.
- Nếu như Trữ Kiếm này muốn bảo vệ được Phùng Quang, như vậy hai người này lại đào thải đi.
Bất chợt!
Thân hình Diệp Huyền giống như điện quang lao ra, không chút do dự xông về phía Trữ Kiếm.
Mục tiêu của hắn đã từ Phùng Quang bắt đầu biến thành Trữ Kiếm.
Trước hết, đào thải Trữ Kiếm. Tiếp theo Phùng Quang căn bản cũng không cần nói nhiều.
- Ngươi nghĩ rằng ta thật sự không phải là đối thủ của ngươi sao?
Trong đôi mắt chim ưng hung ác của Trữ Kiếm chợt bắn ra ánh sáng âm lạnh. Hắn gầm khẽ một tiếng. Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một con mãng xà cực lớn. Đôi mắt của con mãng xà lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Ong ong ong ong oong!
Năm vòng ngôi sao lập tức di chuyển lao lên. Ánh sáng vòng ngôi sao các màu sáng chói. Một đạo khí lưu màu xanh lục bao quanh Trữ Kiếm, một khí tức lạnh như băng, cuốn tới.
- Vũ Hồn âm xà này của ta đã tu luyện đến trình độ ngũ tinh đỉnh phong. Chỉ kém một chút nữa là có thể bước vào cảnh giới lục tinh. Ta cũng không tin, ngươi chỉ là một Vũ Tông ngũ giai, lại có thể ngăn cản được công kích của ta!
Chương 864 Sát hạch sinh tồn
Lực lượng Vũ Hồn khủng khiếp mang theo tất cả cuốn ra. Trọng kiếm màu đen trong tay Trữ Kiếm, lại bị hắn thi triển ra một tia âm tà, giống như một con rắn dài mềm mại, quấn về phía Diệp Huyền, ràng buộc hành vi của hắn.
- A, so đấu về Vũ Hồn sao?
Diệp Huyền khẽ cười. Trên đỉnh đầu hắn, Đại Địa Vũ Hồn màu vàng đất chớp hiện hào quang bảy màu hiện lên. Đồng thời bốn vòng ngôi sao màu vàng, đồng thời thả ra ngoài.
Một khí tức Vũ Hồn hùng hậu đến mức ép cho người ta không thở nổi, tràn ngập ra.
- Vòng ngôi sao màu vàng.
- Hơn nữa còn là bốn đạo.
Bốn vòng ngôi sao màu vàng của Diệp Huyền vừa ra, tất cả võ giả ở đó đều khiếp sợ tới mức ngây người. Thậm chí ngay cả Đông lão đang ngồi ở trên ghế trọng tài, cũng chấn động kinh ngạc tới mức thân thể run lên.
Bốn vòng ngôi sao màu vàng, đại biểu mỗi lần Diệp Huyền nâng cao Vũ Hồn, đều nhận được năng lực chịu đựng lực lượng Vũ Hồn vượt xa hắn. Mỗi lần Vũ Hồn nâng cao, đều đi một vòng ở Quỷ Môn Quan.
- Đào thải cho ta.
Diệp Huyền lạnh lùng cười, cùng Trữ Kiếm điên cuồng chiến đấu cùng một chỗ.
Thật ra, lấy thực lực của Diệp Huyền, nếu như toàn lực phát huy, căn bản không cần phải phiền toái như vậy. Nhưng con át chủ bài sở dĩ là con át chủ bài, chính là ở những không lúc cần thiết, căn bản không cần biểu diễn quá nhiều.
Ầm ầm ầm!
Hai thanh kiếm lớn màu đen không ngừng va chạm vào nhau ở trong hư không. Trữ Kiếm ban đầu còn kiêu ngạo, lúc này lại sắc mặt đã xám xịt, không ngừng lui về phía sau.
Đại Địa Vũ Hồn của Diệp Huyền, chẳng những có thể khiến cho lực phòng ngự của hắn của tăng lớn, còn làm cho lực lượng của hắn, có sự nâng cao kinh người.
Mà âm xà Vũ Hồn của Trữ Kiếm, lại chỉ có thể khiến cho kiếm pháp của hắn, trở nên càng âm nhu hơn, càng quỷ dị hơn.
Chỉ là ở trước mặt Diệp Huyền, bất kỳ chiêu thức âm nhu quỷ dị nào, đều không có bất kỳ tác dụng gì. Mỗi một kiếm hắn đâm ra, đều có thể hoàn mỹ tìm được tuyến đường Trữ Kiếm công kích.
Một lần!
Hai lần!
Năm lần!
Sau năm lần tấn công, Trữ Kiếm hai tay đã run rẩy.
Lần lượt va chạm, làm cho huyền lực trong cơ thể của hắn hoàn toàn hỗn loạn. Hai cánh tay hắn cũng có phần giống như nhũn ra.
Nếu tiếp tục như thế nữa, hắn thật sự có khả năng sẽ bị đào thải.
Giờ này phút này, trên mặt hắn không còn có sự cao ngạo như lúc đầu nữa. Hắn vội vàng truyền âm nói:
- Huyền Diệp, mới vừa rồi là Phùng Quang không đúng. Chỉ có điều ngươi không cần phải chém giết với chúng ta. Hiện tại trên trường đấu võ đã không còn mấy người. Ngươi tha cho Phùng Quang một mạng, chúng ta cùng nhau thông qua hiệp thứ nhất tuyển chọn này. Tiếp theo ở hiệp thứ hai, chúng ta thậm chí còn có thể liên thủ.
Diệp Huyền liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh. Quả nhiên trên trường đấu võ, số lượng người đã giảm xuống đến gần hai mươi người. Còn thiếu mấy người, hiệp thứ nhất tuyển chọn sẽ kết thúc.
- Ta phải cám ơn ngươi nhắc nhở ta. Xem ra ta phải tốc chiến tốc thắng.
Diệp Huyền cười giễu cợt một tiếng.
Hiện tại mới biết cầu xin tha? Làm gì có được chuyện tốt như vậy. Nếu như thực lực mình yếu, hiện tại chắc hẳn cũng sớm đã bị đào thải.
- Bại!
Gầm khẽ một tiếng, phút chốc Diệp Huyền một kiếm đâm ra ngoài.
Nhanh, quá nhanh.
Một kiếm này đâm ra, giống như kinh hồng thoáng qua. Trữ Kiếm còn không có kịp phản ứng, một kiếm này đã lại đến trước người của hắn.
- Ngươi...
Hắn gầm khẽ một tiếng, chỉ kịp nâng trường kiếm tới ngăn cản ở trước ngực. Toàn thân hắn đã bị đánh bay ra ngoài.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra. Trong cuộc chiến đấu lúc trước Trữ Kiếm vốn đã sức cùng lực kiệt. Dưới một kiếm này, hắn chính là trực tiếp bị đánh rơi xuống trường đấu võ.
Xôn xao!
Tất cả mọi người ở đó trong nháy mắt đều ồ lên.
Trữ Kiếm… lại bị đào thải?
Ở dưới trường đấu võ, sau một lát Trữ Kiếm mới là hồi thần. Sau khi biết kết cục của mình, hắn lập tức lại lộ ra vẻ không cam lòng.
- A a a!
Trữ Kiếm rít gào phẫn nộ, nắm đấm hung hăng đấm ở trên mặt đất, phát tiết ra sự phẫn uất trong lòng.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn một vòng trường đấu võ. Cuộc chiến đấu đến bây giờ, trên sân chỉ còn lại có mười bảy người.
Nói cách khác, chỉ cần lại đào thải hai người, lần hỗn chiến này xem như là kết thúc.
- Hiện tại đến lượt ngươi.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào Phùng Quang.
- Ngay cả Trữ Kiếm cũng bị đào thải.
Trong lòng Phùng Quang cảm thấy ớn lạnh:
- Hỗn đản.
Hắn tức giận mắng một tiếng, vội vàng chạy trốn.
- Còn có hai người. Chỉ cần lại có hai người bị đào thải, ta sẽ an toàn.
Lúc này Phùng Quang căn bản đã không có dũng khí chiến đấu với Diệp Huyền. Hắn ở trên trường đấu võ điên cuồng chạy trốn.
- Trốn sao?
Thân hình Diệp Huyền giống như lưu quang vậy, lập tức đuổi theo.
- Nhanh như vậy sao?
Sắc mặt Phùng Quang đại biến.
Huyền Diệp này cũng không biết là tu luyện thân pháp gì. Tốc độ trong nháy mắt không ngờ tăng vọt, lấy tốc độ cực nhanh tới gần hắn.
- Đáng giận!
Mắt thấy mình sắp bị đuổi kịp, Phùng Quang quay đầu lại cắn răng rít gào một tiếng. Trên thanh chiến đao màu vàng bạo phát ra một đám đao quang sáng ngời, ở trước người hắn hình thành một tấm lá chắn màu vàng.
- Ngăn cản. Chỉ cần ngăn cản, nói không chừng ta có thể thông qua.
Phùng Quang vô cùng điên cuồng. Lúc này trên sân chỉ còn lại có mười sáu người. Đồng thời còn có vài đôi đang chém giết.
- Muốn lưu lại sao? Nằm mơ đi.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lẽo, trọng kiếm màu đen lại giống như một chiếc xe lửa điên cuồng chạy, hung hăng xông tới tấm lá chắn màu vàng ở trước mặt Phùng Quang.
Ầm!
Tấm lá chắn màu vàng nát bấy. Chiến đao trực tiếp tuột khỏi tay hắn, bay ra ngoài. Dưới tác dụng của lực lớn, Phùng Quang phun ra máu tươi. Trên ngực hắn truyền đến từng tiếng xương cốt vỡ vụn. Hắn nặng nề ngã rơi vào phía dưới trường đấu võ, sắc mặt tái nhợt.
Phùng Quang, đào thải!
Vù!
Trên ghế trọng tài, Lỗ Tuấn chợt đứng lên, vung tay lên. Uy áp vô hình hạ xuống, ngăn cản các học viên còn lại trên sân giao đấu.
- Mười lăm người xuất sắc đã được chọn lựa ra. Hiệp thứ nhất võ tuyển kết thúc.
Tiếng hét lớn của Lỗ Tuấn ầm ầm vang lên.
Yên tĩnh.
Trên sân hoàn toàn yên tĩnh!
Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền ở trên trường đấu võ tra kiếm vào vỏ.
Chói mắt.
Người thiếu niên này mới gia nhập học viện trong thời gian một tháng, thoạt nhìn vẫn thoáng hiện ra vẻ ngây ngô, lại trở thành tồn tại chói mắt nhất trên trường đấu võ.
- Đáng sợ, thật đáng sợ.
- Vũ Tông ngũ giai tam trọng, không ngờ đánh bại Trữ Kiếm sư huynh. Hắn đến tột cùng là tu luyện thế nào?
Chương 865 Nguy hiểm hạ xuống (1)
- Đứng đầu trong các học viên mới sát hạch nhập học lần này, tên xứng với người thực.
Vô số các học viên, bất luận là học viên cũ, hay là học viên mới, đều kinh ngạc nhìn bóng dáng đang ở trên đài thân kia.
Nếu như là Diệp Huyền trước đây, chỉ bởi vì Huyền Cơ Tông truy sát, hoặc là bởi vì thiên phú xông ra, tên hắn truyền toàn bộ học viện. Như vậy giờ phút này, Diệp Huyền không thể nghi ngờ là sử dụng thực lực của hắn, chinh phục mọi người ở đây.
Có thể từ trong rất nhiều học viên cũ, rất nhiều cường giả đấu loại, kiên trì đến cuối cùng.
Thực lực của Diệp Huyền dĩ nhiên giành được sự tán thành tất cả mọi người.
- Người này, không được.
- Ha ha, hệ luyện dược của ta, nhất định nhận hắn.
- Không được, Dược lão, ngươi cũng không thể cùng hệ luyện hồn ta cướp người được. Huyền Diệp này, ta chuẩn bị để cho hắn làm đệ tử thân truyền của ta. Ta muốn đích thân giáo dục hắn về tri thức luyện hồn.
- Đông lão, không phải ta cướp với ngươi. Huyền Diệp này, ta cũng muốn để cho hắn làm đệ tử thân truyền của ta.
Trên ghế trọng tài, từng đạo sư học viện cũng kích động không thôi. Bọn họ đang tranh luận không ngừng.
Mục đích tồn tại của học viện Lam Quang là cái gì?
Chính là vì thay bình nguyên Mộng Cảnh bồi dưỡng cường giả nghịch thiên. Thiên phú của Diệp Huyền, dĩ nhiên thuyết phục được trái tim của tất cả đạo sư.
Lấy thiên phú Diệp Huyền hiện tại thể hiện ra, mười năm sau, hơn mười năm sau, không có ai biết, hắn rốt cuộc sẽ đi tới một bước nào!
- Trước hết, chúc mừng ba mươi vị học viên giành thắng lợi. Các ngươi lấy thành tích khiến người ta kiêu ngạo, xuất sắc thắng được trong võ tuyển hiệp thứ nhất. Hiện tại, mời tất cả học viên đều đi về nghỉ. Ba ngày sau, sẽ tiến hành tuyển chọn sát hạch nội viện cuối cùng. Nội dung sát hạch cuối cùng này, đó là sinh tồn dã ngoại.
- Ở trong sát hạch sinh tồn dã ngoại này, chẳng những có nguy cơ bị yêu thú ẩn nấp ở xung quanh, còn có học viên nội viện ngăn cản các ngươi giành thắng lợi. Đây chính là một trận so đấu thật sự thử thách năng lực sinh tồn của các ngươi. Chỉ có học viên xuất sắc ở trong sát hạch sinh tồn, mới có tư cách gia nhập nội viện của học viện Lam Quang chúng ta.
Trên ghế trọng tài, Lỗ Tuấn ầm ầm mở miệng.
Hắn vừa nói ra những lời này, tất cả học viên giành thắng lợi sắc trước đó, mặt đều thay đổi.
- Sát hạch sinh tồn. Không nghĩ tới cửa ải cuối cùng của sát hạch đệ tử nội viện năm nay, lại là sát hạch sinh tồn.
Trong ba mươi học viên giành thắng lợi, có không ít người trên mặt đều lộ ra sự hoảng sợ.
Tuy rằng Diệp Huyền không rõ nội dung sát hạch sinh tồn này là cái gì. Nhưng chỉ từ trên mặt tất cả học viên cũ, hắn liền nhìn ra được, sát hạch sinh tồn này, tuyệt đối là một sát hạch vô cùng khủng khiếp.
- Năm nay một vòng sát hạch nội viện cuối cùng, lại là sát hạch sinh tồn. Diệp thiếu, vận khí của ngươi thật đúng là “tốt”.
Ngay cả Trương Liệt cũng bất đắc dĩ nói với Diệp Huyền.
- Sát hạch sinh tồn này, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?
Diệp Huyền cau mày nói.
...
Trương Liệt cười khổ nói:
- Sát hạch nội viện của học viện Lam Quang, tuy rằng nội dung cụ thể hàng năm đều có sự thay động, nhưng đại thể trong đó không thay đổi. Trên cơ bản đều phân ra mấy hình thức. Mà sát hạch sinh tồn này, không thể nghi ngờ là một loại hình thức khó khăn nhất trong mấy loại hình thức đó.
- Cái gọi là sát hạch sinh tồn, phần lớn dưới tình huống, chính là ném đám người sát hạch lần này, vào bên trong một bí cảnh, hoặc là trong một dãy núi nguy hiểm, cho các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ cụ thể. Ở trong quá trình này, không chỉ sẽ có nguy cơ đến từ bản thân núi rừng, học viện Lam Quang còn có thể tuyển chọn ra một nhóm đệ tử nội viện, ngăn cản và phá hủy nhiệm vụ của các ngươi.
- Đệ tử nội viện của học viện Lam Quang, mỗi người đều vô cùng cường đại. Người yếu nhất, cũng còn mạnh hơn Trữ Kiếm rất nhiều. Bản thân các ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ cũng rất khó khăn. Lại thêm một đám người phá hủy như thế, xác suất hoàn thành nhiệm vụ, căn bản là mười người không tồn một người.
- Ta điều tra học viện Lam Quang trong vài chục năm gần đây, một vòng sát hạch nội viện cuối cùng, trong đó sát hạch sinh tồn có ba lần. Trong ba lần này, vào học viên thuận lợi hoàn thành sát hạch, đồng thời tiến nội viện, cũng không quá số lượng năm ngón tay.
- Không vượt quá năm?
Trương Liệt nói, khiến cho La Thành ở bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm:
- Một lần tuyển chọn không vượt quá năm người gia nhập nội viện. Như vậy dạng tuyển chọn này còn có ý nghĩa gì nữa?
Trương Liệt lắc đầu, cười khổ nói:
- Cái đó thì ngươi cứ đi hỏi học viện Lam Quang. Ta làm sao biết được bọn họ suy nghĩ như thế nào. Thật ra, đổi lại thành loại hình sát hạch khác, tuyển thủ thành công vẫn là rất nhiều. Ví dụ như tuyển chọn thi đấu một đấu một trên lôi đài, tổng cộng có sáu lần. Trong đó ít nhất một lần cũng có mười học viên gia nhập nội viện. Nhưng là sát hạch sinh tồn, tối đa một lần, cũng chỉ có năm người.
- Không chỉ là như vậy, các sát hạch khác, đều không có nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng sát hạch sinh tồn này, lại có tồn tại nguy hiểm tới tính mạng.
- Ta từng làm công tác thống kê, hơn mười năm gần đây trong tuyển chọn sát hạch nội viện, có bốn người ngã xuống. Trong đó có ba người, là ở trong tuyển chọn sát hạch sinh tồn.
- Cái gì?
La Thành hoàn toàn khiếp sợ tới mức ngây người:
- Sát hạch sinh tồn này, vẫn còn có người sẽ ngã xuống sao?
Trương Liệt bĩu môi.
- Cái này có gì không có khả năng. Sát hạch sinh tồn, là đặt tất cả học viên ở trong một dãy núi nguy hiểm, mặc dù sẽ có đạo sư của học viện cùng đi, nhưng ở trong dãy núi, dù sao vẫn sẽ có bất ngờ phát sinh. Một khi bất ngờ phát sinh, các đạo sư lại không kịp thời tới cứu viện, tất nhiên sẽ có người ngã xuống.
La Thành vẫn khó có thể tin nổi, lẩm bẩm nói:
- Nhưng nếu như đây là sát hạch, đạo sư của học viện Lam Quang chẳng lẽ sẽ không loại bỏ một ít tồn tại có thể uy hiếp tới sinh mạng của học viên sao?
Ý nghĩ của La Thành rất bình thường. Bởi vì đệ tử có thể được tuyển chọn tiến vào nội viện, đều không phải là hạng người bình thường.
Giống như ở trong dãy núi, lục giai yêu thú bình thường, mặc dù sẽ khiến cho các học viên gặp phải khó khăn, hoặc chật vật mà bỏ chạy. Nhưng khiến cho các học viên ngã xuống vẫn tương đối khó khăn. Đặc biệt là xung quanh còn có đạo sư bảo vệ cho các học viện.