Luyện hồn sư điều khiển hồn binh, huyền bảo, mấu chốt nhất là tu vi hồn lực, Diệp Huyền là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, đạt tới nhị phẩm đã thập phần nghịch thiên, đạt tới tam phẩm là tư thái kinh người, nhưng cho dù luyện hồn sư tam phẩm cũng không thể thông qua huyền binh phá vỡ huyền lực hộ thể của hắn.
Sự thật trước mắt, hắn không thể không tin.
Trong lúc khiếp sợ, Diệp Huyền điều khiển Diệt Huyền Phi Đao xẹt qua một đường vòng cung vô cùng ưu mỹ lại bắn thẳng vào hắn lần nữa, Ngô Húc không kịp nghĩ nhiều như vậy, vô ý thức thúc dục cối xay màu đen phòng ngự ngăn cản Diệt Huyền Phi Đao của Diệp Huyền công kích.
Rầm rầm rầm!
Trong hư không, ba thanh phi đao không ngừng nện vào cối xay, từng tia hỏa tinh bắn ra các hương, đánh Ngô Húc kinh hồn táng đảm.
Hắn vốn tưởng rằng đối phó thiên tài nhỏ tuổi như Diệp Huyền không khó khăn gì, chỉ cần nghiêm túc một chút là đủ, hắn không nghĩ tới trải qua giao phong nãy giờ nhưng hắn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cối xay màu đen thân là huyền bảo nhưng chỉ thế lực ngang nhau với phi đao.
Hồn lực của tiểu tử này mạnh bao nhiêu?
Trên mặt Ngô Húc mang theo thần thái không dám tin tưởng, lúc này trong người hắn có huyền lực chấn động sinh ra, ngay sau đó toàn thân của hắn xuất hiện một hỏa báo lơ lửng trên đỉnh đầu, ba đạo hào quang lưu chuyển qua lại, trong đó có một đạo đại biểu cho màu bạc cực kỳ sáng ngời.
Hỏa báo vũ hồn vừa xuất hiện đã lập tức gào thét hai tiếng, ngay sau đó nó nhào đầu tấn công Diệp Huyền, uy thế uy phong lẫm lẫm.
Diệp Huyền vội vàng thúc dục đại địa vũ hồn nhị tinh của mình, hắn nghe tiếng nổ mạnh vang lên, lợi trảo của hỏa báo lập tức nện vào hào quang màu vàng bao phủ thân thể hắn, nện đại địa vũ hồn run rẩy vài lần.
Dù sao đại địa vũ hồn của hắn chỉ là vũ hồn nhị tinh mà thôi, còn kém xa Ngô hỏa báo vũ hồn tam tinh của Ngô Húc.
Nhìn thấy hỏa báo vũ hồn công kích hữu hiệu, trong nội tâm Ngô Húc mừng như điên, rầm rầm rầm, hỏa báo vũ hồn to lớn không ngừng đánh xuống, lợi trảo hỏa diễm màu đỏ nện vào hào quang màu vàng trên người Diệp Huyền lung lay sắp đổ, đại địa vũ hồn sắp không kiên trì nổi.
Diệp Huyền biết rõ tiếp tục như vậy không được, lập tức thúc dục thôn phệ vũ hồn trong thân thể, thôn phệ vũ hồn màu đen lập tức hóa thành một vòng xoáy màu đen, sinh ra một hấp lực cực lớn và hấp thu lực lượng hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc.
- Ngươi lại có song vũ hồn?
Rốt cuộc Ngô Húc cũng phải động dung, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền rõ ràng có hai vũ hồn, là kẻ có được song vũ hồn.
Tại đại lục Thiên Huyền, kẻ có được song vũ hồn là cực kì thưa thớt, chỉ cần trong hai vũ hồn không có phế vũ hồn hoặc là vũ hồn rác rưới, xác suất trở thành cao thủ đều thập phần to lớn, kẻ có được song vũ hồn không chỉ là thiên tài của liên minh mười ba nước, còn là thiên tài của cả đại lục Thiên Huyền.
Càng làm cho Ngô Húc kinh hãi là, Diệp Huyền có vũ hồn màu vàng đất đã lợi hại, không nghĩ tới vũ hồn màu đen thứ hai càng kinh khủng, hỏa báo vũ hồn của mình bị vũ hồn màu đen áp chế, vũ hồn chi lực không ngừng biến mất, càng ngày càng suy yếu.
Ngô Húc lập tức bất chấp phát động tấn công vào Diệp Huyền, tâm niệm vừa động muốn thu hồi hỏa báo vũ hồn, đáng tiếc hắn thu hồi quá muộn, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu Diệp bành trướng và hóa thành lỗ đen hoàn toàn, nó một ngụm cắn nuốt hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc vào trong.
Ngô Húc cảm thấy đầu óc của mình đau đớn không nhỏ, hắn đã mất đi liên hệ với vũ hồn, hắn lập tức sợ tới mức hồn phi phách tán, trong nội tâm sinh ra thoái ý.
Diệp Huyền bắt được biến hóa trong nội tâm Ngô Húc, tâm thần khẽ động, trong trữ vật giới chỉ có một chấm đen nhỏ bay ra ngoài và rơi vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
Chấm đen nhỏ vừa chạm vào huyền lực hộ thể, Ngô Húc lập tức cảm giác được huyền lực hộ thể của mình thiếu một khối, lập tức chấn động, đã xảy ra chuyện gì?
Hắn vội vàng muốn thúc dục huyền lực đi ngăn cản chấm nhỏ màu đen xâm lấn nhưng căn bản vô dụng, chấm nhỏ màu đen chạm vào huyền lực hộ thể của đối phương liền nhanh chóng đi vào bên ngoài thân thể của hắn, cảm giác đau đớn kịch liệt sinh ra, chấm nhỏ màu đen tiến vào thân thể hắn.
Ngô Húc lúc này vô cùng hoảng sợ, sứ mạng muốn bài xuất chấm nhỏ màu đen nhưng chấm nhỏ màu đen càng chui vào càng sâu, nó nhanh chóng bay vào trong đan điền của hắn, cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế xuất hiện trong nội tâm hắn.
Chấm nhỏ màu đen không ngừng cắn nuốt huyền hải trong người Ngô Húc, mỗi một lần cắn xé như thế làm hắn đau đớn không thuộc về nhân gian, huyền lực trong cơ thể không thể vận chuyển như thường.
Tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì lên người của mình?
Vào lúc này Ngô Húc đã sớm không còn tâm tư biến hóa, hắn kinh hồn táng đảm và vội vàng nói:
- Dừng tay, mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói...
Diệp Huyền cười lạnh một tiếng, hắn làm gì quan tâm tới Ngô Húc cầu xin tha thứ, âm thầm mệnh lệnh phệ tâm trùng tăng lớn lực trùng kích.
Chấm nhỏ màu đen chính là phệ tâm trùng bị Diệp Huyền lấy được trong cơ thể của Triệu Kính, sau khi bị Diệp Huyền luyện hóa, lại thôn phệ đại lượng thực thi trùng nên đã tiến hóa, nó trở thành đòn sát thủ của Diệp Huyền.
Răng rắc răng rắc.
Phệ tâm trùng không ngừng cắn xé huyền hải của Ngô Húc, Ngô Húc đau đớn khó chịu, hắn lập tức phun máu tươi màu đen, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, hồn lực khống chế cối xay màu đen cũng bất ổn.
Diệp Huyền đã sớm chờ thời khắc này, ba thanh Diệt Huyền Phi Đao như tia chớp điên cuồng đâm vào trong huyền lực hộ thể của Ngô Húc.
- Không muốn...
Ngô Húc mở to hai mắt, hắn muốn lên tiếng cầu xin tha thứ liền bị Diệt Huyền Phi Đao đâm xuyên qua đầu lâu, đầu lâu hắn nổ tung như dưa hấu máu tươi xen lẫn óc trắng bắn tung tóe các nơi.
Trước khi chết hắn vẫn mở to mắt, bộ dạng khó tin và hối hận không gì sánh kịp.
Cối xay màu đen trên hư không mất đi khống chế và rơi xuống, một lần nữa biến lớn như lòng bàn tay.
Trên mặt Diệp Huyền lúc này xuất hiện nụ cười lạnh, đối phương muốn động thủ thì động thủ, muốn ngừng thì ngừng, nào có chuyện tốt như thế?
Luận thực lực, Ngô Húc còn kém xa Lữ Hạo của Thiên Húc hành tỉnh, chênh lệch không chỉ một hai lần, tuy hai người đều là Thiên Vũ Sư tam trọng đỉnh phong nhưng Lữ Hạo là đệ tử Huyền Cơ Tông, luyện hồn sư tứ phẩm, ngay cả Lữ Hạo cũng không phải đối thủ của mình, Ngô Húc còn muốn cướp đoạt Lam Tinh thảo vũ hồn, quả thực là tự tìm đường chết.&
Chương 492 Chém giết Thiên Vũ Sư (2)
Huống chi thực lực Diệp Huyền hiện tại còn mạnh hơn lúc đánh thắng Lữ Hạo không ít, thậm chí đánh chết Ngô Húc cũng không cần dùng tới Trấn Huyền Thạch.
- Trở lại.
Diệp Huyền quát một tiếng, phệ tâm trùng to tròn bay ra khỏi thân thể Ngô Húc, một lần nữa trở lại trong trữ vật giới chỉ của Diệp Huyền.
Diệp Huyền cất kỹ đồ vật trên người Ngô Húc và nhanh chóng rời đi.
Sau khi đi vào khu vực an toàn, lúc này Diệp Huyền mới lấy trữ vật giới chỉ của Ngô Húc ra và xem xét đồ vật bên trong.
Thân là hội trưởng hồn sư tháp Địa Thạch quốc, trong trữ vật giới chỉ của Ngô Húc có không ít bảo vật, số lượng bảo vật tứ giai ngũ giai cũng không ít, thậm chí còn có linh dược lục giai, làm cho Diệp Huyền mừng rỡ không thôi.
Trừ những thứ này ra, Diệp Huyền còn tìm đến mấy tấm huyền phù.
Huyền phù, là cường giả lợi dụng huyền lực và trận văn đặc thù cấu tạo thành, thậm chí gia nhập hồn lực ngưng tụ thành bảo vật, một khi thi triển có thể phóng thích năng lực cực kỳ to lớn, được xưng tụng là uy lực vô cùng.
Huyền phù cũng chia đẳng cấp, nó giống như bảo vật, phân nhất giai đến cửu giai, cấp bậc càng cao thì uy lực lại càng lớn.
Huyền phù trên người Ngô Húc phần lớn là nhị giai tam giai, huyền phù tam giai tứ giai không có tác dụng lớn với Diệp Huyền.
Càng xem về sau thì Diệp Huyền càng ngạc nhiên.
- Ồ, tấm này chính là phá không huyền phù, có thể giúp võ giả trong nháy mắt xuyên qua hư không vài trăm mét, đây là công cụ chạy trốn tuyệt diệu.
- Tấm này là hỏa diễm huyền phù, nếu như không có nhìn lầm thì nó là huyền phù ngũ giai chuyên công kích, cho dù Võ Tông ngũ giai bị đánh trúng cũng phải trọng thương.
Diệp Huyền âm thầm lấy làm kỳ, không rõ vì cái gì Ngô Húc vừa rồi không mang ra sử dụng, nếu như hắn phóng xuất phá không huyền phù, Diệp Huyền cũng không thể lưu hắn lại.
Nhìn kỹ, rốt cuộc Diệp Huyền phát hiện mánh khóe, thì ra hai tấm huyền phù này không giống với các huyền phù khác, phía trên có hai đạo cấm chế cổ xưa mờ ảo.
Cấm chế trên hai tấm huyền phù này thập phần cổ xưa, tuy nhìn từ bề ngoài chúng rất đơn giản nhưng kết cấu lại thập phần quỷ dị, cho dù Diệp Huyền liếc mắt nhìn cũng có một loại cảm giác mông lung như rơi vào sương mù.
- Thật quỷ dị cấm chế.
Diệp Huyền lúc này ăn kinh ngạc, với tu vi tạo nghệ của hắn đều cảm thấy quỷ dị, cấm chế này tuyệt đối không phải người bình thường có thể thiết trí.
Cau mày, cẩn thận quan sát hồi lâu Diệp Huyền mới rốt cuộc tìm được một tia mạch suy nghĩ, từ đó hắn cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù.
Một tia chấn động nhàn nhạt sinh ra, trên hai tấm huyền phù tỏa ra khí tức cổ xưa và thâm thúy giống như trải qua vô số năm tháng.
Diệp Huyền lúc này phải cười to.
Khó trách Ngô Húc vừa rồi không có kích phát huyền phù, không phải hắn không kịp hoặc là không thể ngờ được, mà là không có biện pháp thi triển.
Dùng tu vi của Ngô Húc không có biện pháp cởi bỏ cấm chế trên hai tấm huyền phù, cũng không có biện pháp kích hoạt, cuối cùng lại tiện nghi cho Diệp Huyền
- Ngô Húc đã tìm được hai tấm huyền phù này tại nơi nào?
Diệp Huyền cảm thấy hiếu kỳ.
Diệp Huyền nhanh chóng tập trung vào cối xay màu đen của Ngô Húc lưu lại.
Cối xay lớn như lòng bàn tay, toàn thân cối xay có thiết trí vô số cấm chế, có một tia hồn lực hùng hậu sinh ra, từ bên trong mịt mờ sinh ra đại khí phong cách cổ xưa.
Diệp Huyền xem xét liền giật mình.
Trước kia giao chiến với Ngô Húc, hắn cảm giác cối xay màu đen này chính là một kiện huyền bảo.
Cho nên Diệp Huyền vẫn cho rằng huyền bảo của Ngô Húc chính là huyền bảo nhập môn bình thường mà thôi.
Nhưng hôm nay xem xét cối xay này không phải huyền bảo tầm thường.
Chất liệu chủ thể của nó hẳn là dùng tinh thần thiết tạo thành, bên trong ít nhất gia nhập nhiều loại tài liệu cao cấp, hơn nữa dung nhập huyền hồn của huyền thú cao cấp mới có được hồn lực hùng hậu truyền ra như thế.
Luận cấp bậc, huyền bảo này có lẽ đạt tới ngũ phẩm.
Huyền bảo ngũ phẩm trong mắt của Diệp Huyền cũng không coi vào đâu, đặt trong liên minh mười ba nước, thậm chí tại nơi vắng vẻ trên đại lục Thiên Huyền lại là chí bảo ngàn năm khó gặp.
Lúc trước Ngô Húc thi triển uy lực cũng chỉ là cấp bậc sơ cấp mà thôi.
Nếu như Ngô Húc có thể hoàn toàn nắm giữ uy lực của huyền bảo cối xay trong tay, Diệp Huyền biết rõ mình có dùng thủ đoạn nào cũng không thể làm gì được người ta, muốn giết đối phương chẳng khác gì người điên nói mớ.
Nghĩ vậy Diệp Huyền cũng phải cười to.
Ngô Húc cũng quá kém may mắn, bảo vật trên người của hắn không tính là ít, hết lần này tới lần khác không thể thi triển ra uy lực cuối cùng của chúng, kết quả hắn bị mình chém giết dễ dàng, chỉ có thể nói vận khí không may tới cực điểm.
Lúc này Diệp Huyền luyện hóa huyền bảo cối xay của Ngô Húc.
So với trấn nguyên thạch, kết cấu của huyền bảo cối xay đơn giản gấp mười lần, chỉ qua hai canh giờ, Diệp Huyền đã luyện hóa gần hết cấm chế có trên huyền bảo cối xay.
Sở dĩ không luyện hóa cấm chế còn lại bởi vì đẳng cấp hồn lực của hắn không đủ.
Hô!
Ý niệm Diệp Huyền khẽ động, cối xay màu đen nhỏ bay lên không trung và biến lớn vô cùng nhanh chóng, sau đó nó nện thẳng vào gốc đại thụ gần đó, lúc này đại thụ lớn mấy người ôm bị nện thành bụi phấn.
Uy lực một kích này so với lúc Ngô Húc thi triển ra khác biệt một trời một vực.
Nếu như lúc trước Ngô Húc có thể thi triển ra uy lực như thế, cho dù là Diệt Huyền Phi Đao muốn ngăn cản cối xay cũng không có đủ thực lực như vậy.
Dù sao Diệt Huyền Phi Đao của mình chỉ dùng biện pháp luyện chế bình thường, cũng không phải huyền bảo, sở dĩ uy lực cường đại là vì phương pháp điều khiển hồn lực đặc thù mà thôi.
- Không tệ, không tồi!
Diệp Huyền thoả mãn gật gật đầu, hắn thu cối xay vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
Ngay sau đó hắn cầm lấy một tấm địa đồ.
Hắn nhìn bản đồ vẽ mấy ngọn núi lớn bao quanh một sơn cốc rộng rãi.
- Phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, cũng không biết Đông Phương Ngôn Ngữ phát hiện địa hỏa nằm ở khu vực nào.
Hỏa diễm đặc thù có tác dụng lớn với luyện hồn sư, nó là hỏa diễm cực kỳ cường đại, không chỉ gia tăng lực lượng của luyện hồn sư lên thật sâu, nó càng trợ giúp gia tăng thực lực võ giả biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Địa hỏa, nó là tồn tại trung đẳng trong hỏa diễm đặc thù, bởi vậy nội tâm Diệp Huyền vẫn nhớ mãi không quên.
Diện tích phù quang bí cảnh bao la khôn cùng, đừng nói bảo hắn đi tìm địa hỏa, chỉ cần tìm khu vực có địa hỏa cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Chương 493 Tam Nhãn Yêu Lang (1)
- Muốn đi tìm nơi này cần phải có vận khí thật tốt mới được.
Diệp Huyền thì thào tự nói, hắn đang chuẩn bị thu hồi địa đồ, đột nhiên bả vai trầm xuống, Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu hoa chân múa tay, ánh mắt của nó sáng ngời.
Ký kết chính phụ khế ước, Diệp Huyền tự nhiên có thể hiểu rõ ý của Tiểu Tử Điêu, ánh mắt sáng ngời:
- Ngươi nói rằng ngươi biết khu vực trên địa đồ ở đâu?
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu liên tục gật đầu, hình thái của nó lúc này đáng yêu tới cực điểm.
Trên mặt Diệp Huyền hiện ra thần thái hồ nghi.
Tiểu Tử Điêu lai lịch mười phần thần bí, nhưng cho dù nó đi ra từ phù quang bí cảnh nhưng trước đó nó chỉ là tảng đá, làm thế nào biết được địa hình nơi này.
Vừa có ý niệm như thế trong đầu, Diệp Huyền cũng không có nói ra.
Dù sao nơi này là trong phù quang bí cảnh, hắn cũng không có gì đầu mối gì, chẳng bằng nghe Tiểu Tử Điêu, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn gì đó.
Lúc này Tiểu Tử Điêu chỉ điểm cho nên Diệp Huyền nhanh chóng tiến lên phía trước.
Trên đường đi, ánh mắt và hai tay của Diệp Huyền cũng không có dừng lại, hắn vơ vét linh dược bốn phía.
Từng gốc linh dược tam tứ giai liên tục tiến vào trong trữ vật giới chỉ của hắn.
Trừ những thứ này ra, hắn cũng tìm được mười gốc linh dược ngũ giai lin, nếu ở bên ngoài sẽ không có thu hoạch như vậy.
Khó trách tất cả luyện hồn sư của liên minh mười ba nước đều tìm tất cả biện pháp tiến vào nơi này, phải chiếm được danh ngạch đi vào phù quang bí cảnh.
Trừ chuyện đó ra, Diệp Huyền cũng gặp được một ít yêu thú trong phù quang bí cảnh và một ít luyện hồn sư, chỉ có điều hắn tránh đi từ xa, cũng không xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hao phí suốt ba ngày, sau khi càn quét không biết bao nhiêu linh dược, Diệp Huyền mới đi tới một khu vực đầm lầy.
Xuất hiện trước mặt Diệp Huyền chính là dãy núi lớn kéo dài liên miên không ngớt.
- Phù quang bí cảnh đúng là vô cùng bao la.
Diệp Huyền âm thầm sợ hãi thán phục, bất cứ bí cảnh gì đều là một ít cường giả thời kỳ viễn cổ tạo thành tiểu thế giới, mà tiểu thế giới càng lớn, đại biểu cường giả lúc trước có đẳng cấp càng mạnh.
Trong truyền thuyết có bí cảnh vô cùng mênh mông, nó lớn không thua gì đại lục Thiên Huyền, những bí cảnh này chỉ có trong truyền thuyết, dù kiếp trước Diệp Huyền thân là bát phẩm Hồn Hoàng cũng chưa từng gặp qua.
Ngược lại có thuyết pháp, kỳ thật Huyền Vực chí cao vô thượng trên đại lục Thiên Huyền chính là một tiểu thế giới, điểm này nội tâm Diệp Huyền cảm thấy rất có thể.
Những chuyện này hiện tại cách hắn quá mức xa xôi, hắn hiện tại cần phải làm chính là khôi phục thực lực của mình trước đã, trở thành cửu thiên Vũ Đế.
Chỉ có trở thành cửu thiên Vũ Đế mới có tư cách thăm dò những bí sự viễn cổ, hơn nữa cần tìm ảo diệu vũ phá hư không, nhìn trộm phải chăng có tồn tại thánh cảnh trong truyền thuyết thời kỳ viễn cổ hay không.
Nếu không cũng không cần phải tìm việc cho mình.
Cầm lấy địa đồ, Diệp Huyền nhìn địa hình trước mặt.
Ngọn núi trước mắt núi non trùng điệp phập phồng, tuy không nhìn thấy mấy ngọn núi như trong địa đồ nhưng cái loại cảm giác này không có sai biệt.
Hẳn là Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư vẽ khu vực chính là nơi này? Vài toà ngọn núi nằm trong sơn mạch trơớc mặt?
Diệp Huyền kinh ngạc, mắt nhìn Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu hai móng chống nạnh, bộ dạng tin tưởng ta và dương dương đắc ý.
Rồi sau đó nó vung trảo chỉ một hướng.
Diệp Huyền gật gật đầu lướt vào.
Ôi!!!!
Tiếng kêu bén nhọn vang lên, con diều hâu cao bằng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, đôi mắt bắn ra hào quang lạnh lùng, lợi trảo âm trầm tấn công Diệp Huyền.
Phốc phốc!
Kiếm quang lóe lên, ngay sau đó diều hâu lúc trước còn uy phong lẫm lẫm bị chém thành hai nử, máu tươi nội tạng như rơi như mưa và rải khắp bốn phương tám hướng.
- Yêu thú nơi này dường như nhiều hơn trong đầm lầy không ít, hơn nữa vô cùng hung hãn.
Thu hồi Long Văn kiếm, Diệp Huyền không ngừng lại và tiến lên phía trước.
Vèo!
Hắn vừa tiến vào trong núi rừng lại có một con nham thạch cự lang lao ra.
Đ-A-N-G...G!
Diệp Huyền dùng một kiếm chém lên người cự lang và sinh ra âm thanh như kim thiết, trê người cự lang có vết thương dài vài thước, trong vết thương có nham thạch trào ra ngoài, hoàn toàn không có máu tươi.
Gầm lên giận dữ, nham thạch cự lang nộ khí bừng bừng, nó lao tới à lợi trảo che phủ toàn thân Diệp Huyền.
- Cút!
Diệp Huyền gầm lên một tiếng, Long Văn kiếm tăng vọt và chém nham thạch cự lang bay ra ngoài, đúng vào lúc này có ba tiếng sưu sưu sưu từ trong rừng rậm lao tới, lúc này có con bọ ngựa xuất hiện, chúng huy động lợi đao tỏa ra hàn quang âm trầm, từ các góc độ khác nhau và vô cùng xảo trá tấn công hắn.
Ba đầu bọ ngựa tấn công các góc độ khác nhau, sáu chân trước của chúng như chiến đao bổ thẳng vào đầu, phía sau lưng và dưới bụng của Diệp Huyền, phương hướng tấn công giống như người luyện võ.
Hơn nữa thời cơ chúng tiến công thập phần xảo diệu, chính là lúc Diệp Huyền đánh lui nham thạch cự lang, lực cũ đã lui, lực mới chưa sinh.
Thân thể Diệp Huyền lùi lại thật nhanh, hắn thúc dục Diệt Huyền Phi Đao ngăn cản bọ ngựa, hắn ngăn cản thế công của một con bọ ngựa, lúc này mới nhảy ra khỏi chiến trường.
Bốn con yêu thú từ bốn phương tám bao vây Diệp Huyền chặt chẽ.
Diệp Huyền nhướng mày, bốn con bọ ngựa hành động nhất trí với nhau, lựa chọn sử dụng góc độ thập phần tinh diệu, chúng chiếu ứng lẫn nhau giống như được huấn luyện qua.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu đứng trên vai Diệp Huyền quát lớn.
Bốn con yêu thú hơi sợ hãi nhìn Tiểu Tử Điêu, chúng không có lui về phía sau, ánh mắt lại vô cùng hung hãn.
Diệp Huyền cau mày và nhìn sang Tiểu Tử Điêu, thân hình hắn lướt qua lùm cây cách đó không xa, trường kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt, kiếm khí tung hoành.
Oanh một tiếng, lùm cây nát bấy, một con yêu lang ba mắt xuất hiện, xuất hiện trong tầm mắt Diệp Huyền, con mắt thứ ba của nó tỏa ra hào quang màu xanh khủng bố đến cực điểm, nó bắn ra một đạo u quang sáng ngời về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cảm thấy mình hơi chóng mắt, ngay sau đó hắn khôi phục như bình thường.
Quả nhiên nơi này còn có huyền thú, khóe miệng Diệp Huyền lúc này cười lạnh, khó trách hắn cảm thấy bốn con yêu thú hành động và phối hợp chặt chẽ như thế, thì ra còn có huyền thú ở phía sau chỉ huy chúng hành động.
Bắt giặc bắt vua trước.
Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, Long Văn kiếm trong tay hắn điên cuồng chém thẳng vào Tam Nhãn Yêu Lang, Tam Yêu Yêu Lang nổi giận gầm lên một tiếng, nó khống chế bốn con yêu thú cùng lao tới tấn công Diệp Huyền.&
Chương 494 Tam Nhãn Yêu Lang (2)
- Nhân loại, chết.
Tam Yêu Yêu Lang dùng hồn lực chấn động truyền âm, trong hồn lực ẩn chứa sát cơ khôn cùng.
Con mắt thứ ba của nó bắn ra chấn động vô hình, ngay sau đó lại xoay tròn thật nhanh, một tia hồn lực chấn động như sóng nước lan ra trong hư không, lập tức bao phủ Diệp Huyền, làm cho đầu óc Diệp Huyền chóng mặt và có cảm giác buồn nôn.
Hồn lực trùng kích thật lợi hại, Diệp Huyền chấn động, hắn tu luyện Vô Tướng Hồn Quyết thập phần nghịch thiên, hồn lực đột phá tứ phẩm thì hồn lực của huyền thú tứ phẩm chưa chắc đã làm gì được hắn nhưng Tam Nhãn Yêu Lang có thể làm hắn cảm thấy mê muội, huyền thú bình thường căn bản làm không được.
Mê muội qua đi, nham thạch cự lang và ba con bọ ngựa thú lao tới tấn công như thiểm điện.
Diệp Huyền vội vàng thúc dục cối xay màu đen, cối xay biến lớn thật nhanh và ngăn cản ở trước mặt hắn, từ đó đánh bốn con yêu thú bay ra ngoài.
Rầm rầm rầm phanh!
Huyết nhục bên ngoài thân thể bốn con yêu thú nổ tung, xuất hiện từng miệng vết thương máu tươi đầm đìa, sau đó chúng nổi giận gầm lên một tiếng và lao tới lần nữa, hành động của chúng không bị ảnh hưởng.
Diệp Huyền âm thầm sợ hãi thán phục, yêu thú trong phù quang bí cảnh ẩn chứa khí tức đặc biệt trong huyết mạch, làm cho cường độ thân thể của chúng mạnh hơn yêu thú bên ngoài không ít.
Chỉ sợ yêu thú tứ giai bình thường đã sớm bị cối xay màu đen của hắn nện thành thịt nát, bốn con yêu thú nơi này chỉ bị thương nhẹ mà không hề hấn gì.
Càng làm cho Diệp Huyền kiêng kị chính là Tam Nhãn Yêu Lang, con mắt thứ ba của nó phóng thích hồn lực chấn động càng ngày càng mạnh, Diệp Huyền bị đánh trúng cũng phải dùng toàn lực chống cự mới được.
- Chết.
Tam Nhãn Yêu Lang cũng biết rõ Diệp Huyền cường đại, nó gầm rừ trầm thấp đầy giận dữ, hồn lực trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, con mắt thứ ba của nó tỏa sáng giống như mặt trời, phóng xuất ra khí tức hồn lực càng ngày càng mạnh mẽ.
Không thể tiếp tục như thế được nữa, sắc mặt Diệp Huyền ngưng trọng, cắn răng muốn phóng thích trấn nguyên thạch ra ngoài, đúng lúc này Tiểu Tử Điêu kêu xèo...xèo một tiếng, thần sắc phẫn nộ, đột nhiên hóa thành một đạo hào quang màu tím bay thẳng về phía Tam Nhãn Yêu Lang.
Trong mắt Tam Nhãn Yêu Lang xuất hiện một tia kiêng kị và vung trảo phản kích, thân thể Tiểu Tử Điêu hơi chấn động một cái, nó hóa thành tàn ảnh thoát khỏi Tam Nhãn Yêu Lang tiến công, móng vuốt nhỏ đánh thẳng vào đầu lâu của đối phương.
Diệp Huyền lập tức cũng cảm thấy cảm giác mê muội trong đầu biến mất, hắn vội vàng thúc dục thôn phệ vũ hồn, thôn phệ vũ hồn màu đen lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu Diệp Huyền và phóng xuất khí tức cường đại trấn áp Tam Nhãn Yêu Lang.
Trong mắt Tam Nhãn Yêu Lang bắn ra một tia thần thái hoảng sợ, khí tức của nó hơi bất ổn khi đối mặt thôn phệ vũ hồn.
Nắm lấy cơ hội, Diệp Huyền lập tức thúc dục Diệt Huyền Phi Đao, ba đạo hào quang màu đen xuyên thủng trán của Tam Nhãn Yêu Lang.
Tam Nhãn Yêu Lang vừa chết, áp lực của Diệp Huyền giảm nhiều, thôn phệ vũ hồn phóng thích khí tức khát vọng và thôn phệ hồn niệm của Tam Nhãn Yêu Lang sau khi chết tán dật ra ngoài, ngay sau đó hấp thu không còn một mảnh.
Nhìn thấy Tam Nhãn Yêu Lang vẫn lạc, bốn con yêu thú tấn công Diệp Huyền lúc này đứng không vững, đôi mắt điên cuồng của chúng cũng thanh tỉnh lại, nhìn thấy Tiểu Tử Điêu và Diệp Huyền liền sợ hãi, chúng lập tức lui về phía sau.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu trở lại đầu vai của Diệp Huyền, liên tục quát lớn, bốn con yêu thú kia cúi đầu xuống không dám nhúc nhích.
Diệp Huyền bất chấp cân nhắc nhiều như vậy, hắn thúc dục thôn phệ vũ hồn hấp thu hồn niệm của Tam Nhãn Yêu Lang sau đó bành trướng, một đạo hào quang vô hình bao phủ bên ngoài thôn phệ vũ hồn.
Diệp Huyền mừng rỡ không nhỏ, hiển nhiên thôn phệ vũ hồn sắp tấn cấp tam tinh.
Sau khi đột phá nhị tinh tới bây giờ, thôn phệ vũ hồn hấp thu vũ hồn chi lực đạt tới số lượng cực lớn.
Vốn hấp thu ám xà vũ hồn của luyện hồn sư tứ phẩm Lữ Hạo, kế tiếp còn hấp thu hỏa báo vũ hồn của Ngô Húc, hiện tại còn hấp thu hồn niệm của tứ phẩm Tam Nhãn Yêu Lang cho nên đột phá giới hạn.
Năng lượng cường đại bành trướng, chỉ thấy một đạo hào quang màu đỏ hình thành bên ngoài thân thể thôn phệ vũ hồn.
Dần dần hào quang màu đỏ càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng hình thành một vũ hồn đỏ sậm, vốn có hai vũ hồn bao phủ bên ngoài thôn phệ vũ hồn cũng chấn động theo quy lực, chúng tỏa ra vũ hồn chi lực hùng hậu...
Sau khi hấp thu nhiều vũ hồn cường đại và hồn niệm như thế, thôn phệ vũ hồn của Diệp Huyền rốt cục tấn cấp đến tam tinh, hơn nữa còn là vũ hồn tam tinh màu đỏ hoàn mỹ.
Bốn con yêu thú nhìn thấy thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, đôi mắt mang theo thần thái sợ hãi không nhỏ.
Trong nội tâm Diệp Huyền cảm thấy ngạc nhiên, không nghĩ tới thôn phệ vũ hồn của hắn chẳng những có thể chấn nhiếp huyền thú, ngay cả yêu thú cũng biết sợ hãi.
Kế tiếp là thời điểm nên xử lý đám yêu thú này.
- Ngươi hẳn là huyền thú ah, chẳng lẽ không thể khống chế chúng?
Rốt cuộc Tiểu Tử là huyền thú hay là yêu thú, Diệp Huyền vẫn không hiểu rõ cho lắm, nói nó là yêu thú nhưng lại thông minh như vậy, yêu thú cũng không thể làm được điểm này, nói nó là huyền thú nhưng không có đặc điểm của huyền thú, ít nhất Tiểu Tử Điêu không có thể hiện ra khí tức hồn lực của huyền thú.
Nhìn thấy rất nhiều yêu thú sợ hãi nó như vậy, khả năng Tiểu Tử Điêu là huyền thú sẽ lớn hơn một ít.
Tiểu Tử Điêu lườm Diệp Huyền, nó lộ ra vẻ mặt khinh thường, đột nhiên đồng tử màu tím của nó tỏa sáng, chấn động vô hình thẩm thấu vào trong đầu óc Diệp Huyền.
Diệp Huyền lập tức cảm giác được trong đầu chính mình xuất hiện một quyển sách hồn quyết kỳ dị, văn tự phía trên vô cùng cổ quái, dường như là ngôn ngữ của huyền thú nhất tộc, Diệp Huyền chưa bao giờ gặp qua, hết lần này tới lần khác hồn lực cảm giác những văn tự này lại có thể cảm giác rõ ý nghĩa của hồn quyết kia.
Tên của quyển sách hồn quyết này vô cùng đơn giản, chỉ có ba chữ —— Ngự Thú Quyết!
Chẳng lẽ là biện pháp huyền thú nhất tộc điều khiển yêu thú?
Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn cẩn thận quan sát, quả nhiên bên trong giảng thuật là biện pháp huyền thú làm thế nào điều khiển yêu thú, cả quá trình cũng không phức tạp nhưng lại vô cùng tinh diệu.
- Ý của ngươi muốn ta nô dịch đám yêu thú này?
Diệp Huyền nghi hoặc, hắn thật sự xem hiểu nội dung và phương pháp trong Ngự Thú Quyết nhưng căn bản không thể làm theo được.&
Chương 495 Ngự Thú Quyết
Bởi vì vì hồn lực luyện hồn sư nhân loại cực kỳ cùng loại với hồn lực của huyền thú nhưng bản chất lại có khác nhau vô cùng to lớn.
Ngược lại ký kết linh sủng khế ước có thể làm được điểm này, mấy con yêu thú kia đạt tới tứ giai, trí tuệ rất thấp, còn chưa đủ tư cách trở thành linh sủng của Diệp Huyền.
Xèo...xèo!
Tiểu Tử Điêu lườm Diệp Huyền, chỉ vào thôn phệ vũ hồn trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, bộ dáng giống như muốn nói tại sao ngươi đần như thế?
Nội tâm Diệp Huyền khẽ động, chẳng lẽ thôn phệ vũ hồn của mình có thể nô dịch yêu thú?
Tâm niệm vừa động, Diệp Huyền lúc này dựa theo phương pháp trên Ngự Thú Quyết, hắn rót một bộ phận khí tức của thôn phệ vũ hồn vào trong thân thể của nham thạch cự lang.
Thân thể nham thạch cự lang run lên, khí tức thôn phệ vũ hồn rót vào người nhưng nó không dám phản kháng, trong đầu lúc này xuất hiện khí tức hồn lực của Diệp Huyền.
Không ngờ lại thành công.
Diệp Huyền vô cùng khiếp sợ, hắn cảm nhận được chính mình và nham thạch cự lang đã thành một loại liên hệ trong tối tăm giống ký kết linh sủng khế ước.
Thôn phệ vũ hồn cũng quá mức thần kỳ rồi.
Diệp Huyền cũng sinh ra hứng thú đậm đặc với thôn phệ vũ hồn mà mình có.
Kế tiếp, Diệp Huyền dựa theo biện pháp giống như thế rót ấn ký thôn phệ vu hồn vào ba con bọ ngựa kia.
Bốn con yêu thú tứ giai vây quanh người Diệp Huyền, chúng nhu thuận giống như bốn hài nhi.
- Đến đây, lộn nhào.
Diệp Huyền nói với nham thạch cự lang.
Nham thạch cự lang lúc này lăn qua lăn lại trên mặt đất.
- Ta bảo ngươi lộn nhào, không phải lăn qua lăn lại.
Nham thạch cự lang nháy nháy con mắt, nó rất vô tội, không biết lộn nhào là có ý gì.
- Bỏ đi.
Diệp Huyền cười ha ha, dễ dàng thu phục chiếm được mấy con yêu thú, trong nội tâm cảm thấy hưng phấn:
- Ta sẽ đặt tên cho các ngươi, ngươi là i Hoàng, ngươi gọi Nhị Hoàng, ngươi gọi Tam Hoàng, về phần ngươi là Vượng Tài.
Bốn con yêu thú đều rất hưng phấn nháy nháy con mắt, chúng rất hài lòng với tên của mình.
Diệp Huyền nếm thử một chút, hắn có thể trong phạm vi mười dặm chung quanh cảm ứng được tung tích và hành động của đám nham thạch cự lang, nhưng vượt qua mười dặm thì liên hệ nhanh chóng yếu bớt.
Điểm này có khác nhau với linh sủng khế ước, linh sủng khế ước có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh sinh, cho dù khoảng cách bao xa.
Tuy khoảng cách này với Diệp Huyền mà nói đã đầy đủ rồi.
Có đám yêu thú Đại Hoàng, kế tiếp Diệp Huyền sưu tầm linh dược vô cùng dễ dàng, một đường đi qua không còn linh dược sót lại trong phạm vi mười dặm.
Lại đi thêm hai ngày, Diệp Huyền nhìn thấy một ngọn núi trước mặt và ánh mắt của hắn tỏa sáng.
- Ngọn núi này rất giống một ngọn núi mà Đông Phương Ngôn Ngữ đã vẽ.
Diệp Huyền vội vàng xuất địa đồ, quả nhiên hai ngọn núi vô cùng giống nhau, trừ chi tiết có khác biệt ra, trên đại thể giống như đúc.
Diệp Huyền mừng rỡ trong lòng.
- Hẳn là cùng một ngọn núi, trên bản đồ ta nhìn từ hướng này sang, bản đồ là hướng khác.
- Muốn đi qua phải đi vòng mới vào sơn cốc.
Phân biệt rõ phương hướng, Diệp Huyền thu hồi địa đồ, thần sắc hưng phấn không thôi.
Bá!
Diệp Huyền lướt vào sơn cốc.
Chưa có chạy bao lâu, Diệp Huyền cau mày một chút, hắn cảm giác trong sơn cốc có một đám người.
Có bảy tám người đang ngồi xếp bằng trên khu đất trống của sơn cốc.
Trong đó có hai gã nữ tử, Diệp Huyền đều biết, một là Thiên Kim quốc Hạ Thất Tịch, người khác là Hỏa Ô quốc Văn Kiều Muội, còn có mấy người khác, vừa nhìn là biết đệ tử Hỏa Ô quốc và Thiên Kim quốc, đều dùng hai người cầm đầu.
Diệp Huyền phát hiện bọn họ, mấy người kia cũng nhìn thấy Diệp Huyền.
- Là hắn.
- Diệp Huyền.
- Hắn là quán quân phù quang đại hội.
- Đã đến ngày thứ năm nhưng hắn vẫn hành động một mình.
Nhìn thấy Diệp Huyền, mấy người kia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, trong đó vài tên đệ tử Hỏa Ô quốc, đôi mắt của bọn chúng tỏa sáng, sát cơ bộc lộ trên mặt.
Lúc này bọn họ nhìn sang Văn Kiều Muội.
Văn Kiều Muội bất động thanh sắc lắc đầu.
- Đồ không biết sống chết.
Diệp Huyền cười lạnh, hắn cũng không tránh né làm gì, hắn đi qua bên cạnh mấy người kia.
Hạ Thất Tịch trên mặt hiện lên một tia khác thường hào quang, tại Diệp Huyền đi ngang qua thời điểm, rốt cục mở miệng,
- Các hạ chậm đã.
- Chuyện gì?
Diệp Huyền ngừng bước chân, quay người hỏi, ngữ khí bình thản.
Ngữ khí quá lạnh.
Vài tên thanh niên sau lưng Hạ Thất Tịch sắc mặt trầm xuống, không nhịn được hừ lạnh một tiếng.
Hạ Thất Tịch là thiên chi kiều nữ hồn sư tháp của Thiên Kim quốc, cũng là nữ thần trong suy nghĩ của đám thanh niên nơi này.
Lúc trước Hạ Thất Tịch nhìn thấy Diệp Huyền thì ánh mắt tỏa sáng, nội tâm của đám người này không thoải mái, hôm nay nghe được ngữ khí của Diệp Huyền, càng làm nội tâm mọi người không thoải mái.
Hạ Thất Tịch mở miệng nói:
- Là như thế này, trong phù quang bí cảnh trong nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, ta thấy các hạ đi một mình, không bằng gia nhập đội ngũ chúng ta, cùng nhau hành động, như vậy có thể chiếu ứng lẫn nhau, sẽ an toàn hơn không ít.
- Sư tỷ, làm sao có thể.
- Đúng vậy, Diệp Huyền là đệ tử Lưu Vân quốc, hoàn toàn không liên quan tới Thiên Kim quốc, một mình hắn gia nhập chúng ta không ổn đâu.
Vài tên thanh niên Thiên Kim quốc lên tiếng.
Trước kia đám người Hỏa Ô quốc Văn Kiều Muội gia nhập là vì trong đội ngũ của đối phương cũng có một nữ nhân, nhưng Diệp Huyền là một nam nhân, gia nhập đội ngũ của bọn họ còn là nữ nhân mời.
Nội tâm của đám người này vô cùng khó chịu, lập tức có cảm giác uy hiếp mãnh liệt.
Hạ Thất Tịch lạnh lùng nhìn bọn chúng:
- Trong phù quang bí cảnh, đệ tử liên minh mười ba nước chúng ta là một thể, tự nhiên cần phải trợ giúp lẫn nhau, có phải là đệ tử Thiên Kim quốc chúng ta hay không có khác nhau sao?
- Việc này...
Vài tên thanh niên bị Hạ Thất Tịch áp chế, lúc này lại á khẩu không trả lời được, trong nội tâm bất mãn Diệp Huyền càng sâu.
Nghe nói như thế, Văn Kiều Muội cũng đưa mắt nhìn sang Hạ Thất Tịch, nàng cảm thấy ngoài ý muốn, theo như nàng hiểu Hạ Thất Tịch, Hạ Thất Tịch là người tâm cao khí ngạo, nàng thường không nói chuyện với nam nhân, tại sao hiện tại có thái độ khác biệt với Diệp Huyền như thế?
- Thật có lỗi, ta quen hành động một mình, đa tạ hảo ý của các hạ.
Sắc mặt Diệp Huyền lúc này hòa hoãn chút ít, hắn nghe ra được trong lời nói của Hạ Thất Tịch chỉ có hảo ý mà không có ý khác.
- Chẳng lẽ các hạ không suy nghĩ một chút? Trong núi rừng này có không ít yêu thú, ngươi một người sẽ gặp nguy hiểm đấy.