- Tại sao đại sư không nói vậy?
Diệp Huyền nhấn mạnh hai chữ đại sư, nụ cười trên mặt từ từ thối lui, dần dần trở nên lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
- Hay là nói nói, đại sư ngươi đã biết rõ đan dược này không phải là do Tú Nhất Các luyện chế, cố ý muốn vu oan giá họa, nếu như là như vậy, ý đại sư muốn như thế nào đây?
Trên người Diệp Huyền tỏa ra một luồng khí thế kinh khủng không tên, càng ép cho Hồng Đức có chút không thở được.
Hắn hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:
- Ngươi nói lời này là có ý gì? Lão hủ thừa nhận vừa nãy là ta sai lầm. Chỉ có điều việc này có quan hệ gì với ta chứ? Những đan dược này là do người của Thiên Lang tiểu đội đem ra, lão hủ chỉ giám định một hồi mà thôi, nhiều nhất lão hủ cũng chỉ có thể coi là trình độ không tinh a.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Được lắm, hay cho câu trình độ không tinh, các hạ thật biết đưa đẩy trách nhiệm a.
Hắn không có tiếp tục truy hỏi mà chỉ nói với Tô Tú Nhất:
- Tô Các chủ, phương diện giám định ta đã làm, còn lại phải xem ngươi rồi.
Tô tú gật gật đầu, trong ánh mắt đột nhiên tuôn ra một đoàn hàn mang. Hắn đi vài bước đã tới trước mặt Tự Văn Lâm, lạnh lùng nói:
- Tự Văn Lâm, nói đi, mang đan dược giả đến Tú Nhất Các ta gây sự, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, là ai ở sau lưng sai khiến ngươi. Nhanh nói thật.
Trên người hắn thả ra một luồng sát khí kinh người, khí tức Võ hoàng khủng bố bao vây tất cả người của Thiên Lang tiểu đội, sát khí nồng đậm tới mức làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Sắc mặt Tự Văn Lâm hoàn toàn trắng bệch, hoảng loạn nói:
- Tô Tú Nhất, ngươi đừng ngậm máu phun người, coi như đan dược này không phải là do Xương Nguyên luyện chế thì cũng là do các Luyện Dược Sư khác trong Tú Nhất Các ngươi luyện chế, lẽ nào ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm!
- Ha ha ha.
Tô Tú Nhất lạnh cười lạnh nói:
- Đến lúc này mà ngươi lại còn dám nguỵ biện, tất cả Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các ta đều là do Xương Nguyên đại sư luyện chế, cũng chỉ có một người có thể luyện chế. Con số trên mặt đã nói rõ điểm này.
Tự Văn Lâm ngụy biện nói:
- Điều này cũng không thể bài trừ sự thực Chướng Nguyên Đan này là của Tú Nhất Các các ngươi a.
- Hừ.
Tô Tú Nhất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo:
- Vậy ngươi thử nói cho ta nghe một chút, Tú Nhất Các ta thành lập nhiều năm như vậy, danh tiếng xưa nay rõ như ban ngày, chưa từng bao giờ xảy ra chuyện bán độc đan? Vì sao lần này lại bán cho các ngươi? Hơn nữa lại còn không phải là do thủ tịch đại sư Xương Nguyên của Tú Nhất Các chúng ta luyện chế? Ngươi hãy nói ta nghe một chút, mục đích mà chúng ta bán độc đan là cái gì? Lẽ nào chỉ vì muốn độc chết thành viên của Thiên Lang tiểu đội ngươi, chỉ vì một chút tiền tài thôi sao?
- Nếu như là vì một chút tiền tài, Tú Nhất Các ta cần phải làm ra loại việc ác này sao? Mấy viên Chướng Nguyên Đan thì đáng tiền gì cơ chứ.
- Nếu như là vì độc chết các ngươi.
Tô Tú Nhất không nhịn được cười xì một tiếng, giễu cợt nói:
- Nói một câu êm tai, Tô Tú Nhất ta giết ngươi như giết chót, còn cần dùng độc đan?
Trong giọng nói của Tô Tú Nhất có sát cơ sôi trào, trực tiếp nói lời trong tâm cam của mọi người, nhất thời cảm thấy quả thực như vậy. Chuyện Tú Nhất Các bán độc đan quá không hợp lý a.
Tự Văn Lâm hoảng loạn nói:
- Ta, ta làm sao biết mục đích của các ngươi là cái gì.
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng:
- Đến lúc này mà ngươi lại còn không chịu thừa nhận, thôi, ta cứ bắt lại ngươi trước. Sau đó lại chậm rãi tra hỏi a, tuy rằng Tú Nhất Các ta không phải là thế lực lớn gì. Thế nhưng cũng không phải là chỗ để mặc người ta bắt nạt.
Ầm!
Trong cơ thể Tô Tú Nhất trực tiếp thả ra một luồng uy thế khủng bố, Võ hoàng kết giới phóng thích ra, bao phủ toàn bộ đám người Tự Văn Lâm.
- Ngươi, Tô Tú Nhất, ngươi muốn làm gì? Dám ngang nhiên động thủ, chẳng lẽ không sợ phủ thành chủ giáng tội sao? Tự Văn Lâm ở dưới khí tức của Tô Tú Nhất run rẩy không ngừng, cố gắng ra vẻ tức giận nói.
Tô Tú Nhất cười nhạo nói:
- Buồn cười, vừa nãy ngươi thiếu chút nữa đã muốn hủy Tú Nhất Các ta, chẳng lẽ còn không cho phép ta động thủ vwosi ngươi sao?
Lúc này Diệp Huyền đột nhiên híp mắt cười nói:
- Tự Văn Lâm, nếu ngươi không muốn chết, kỳ thực rất đơn giản. Ở chỗ này ta có một viên Chân Ngôn Đan, bất luận người nào ăn vào sẽ miệng phun chân ngôn, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ăn vào, rồi để chúng ta hỏi một phen là được. Nếu quả thực Chướng Nguyên Đan này của ngươi là tới từ Tú Nhất Các, tin rằng một chút chuyện này ngươi sẽ không từ chối a.
Diệp Huyền nói, từ trên người lấy ra một viên đan dược.
- Chạy!
Tự Văn Lâm thấy vậy hoàn toàn biến sắc, đột nhiên cao giọng quát một tiếng, mang theo các anh em Thiên Lang tiểu đội của hắn chạy như bay ra ngoài.
Tô Tú Nhất nhìn bọn họ đào tẩu, trái tim cuối cùng cũng coi như triệt thả lỏng. Nếu như bọn họ không chạy, một mực ngoan cường chống đối, có khả năng hắn còn có kiêng dè. Thế nhưng hiện tại đã chạy, trên cơ bản đã chứng thực Tú Nhất Các bị oan uổng.
- Hừ, muốn đi, đi được đi sao?
Tô Tú Nhất cười lạnh một tiếng, thân thể loáng một cái đã xuất hiện ở trước người Tự Văn Lâm, song chưởng nhẹ nhàng đẩy một cái. Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên, tất cả hơn mười người của Thiên Lang tiểu đội đều bị chấn động bay trở về, mỗi một người đều bị trọng thương thổ huyết, chật vật té ngã về trong đại sảnh.
- Chỉ là dùng một viên Chân Ngôn Đan mà thôi, cần phải phản ứng kịch liệt như thế sao? Hay là trong lòng ngươi có quỷ?
Diệp Huyền trào phúng cười nói.
Tô Tú Nhất càng không nói gì, bàn tay lớn bay thẳng đến chỗ Tự Văn Lâm rồi chộp một cái.
- Hồng Đức đại sư, cứu ta...
Sắc mặt Tự Văn Lâm tái xanh, biểu hiện kinh hoảng, vội vàng chạy tới vị trí của Hồng Đức.
- Ngươi yên tâm.
Hồng Đức hừ lạnh một tiếng, ngăn ở trước người Tự Văn Lâm, đột nhiên trong con ngươi của hắn xuất hiện một tia lạnh lùng, lật tay đánh ra một chưởng lên trên đầu của Tự Văn Lâm.
- Ngươi...
Tự Văn Lâm ngẩn ngơ, trong ánh mắt toát ra vẻ khó có thể tin được, sau một khắc, ầm, đầu của hắn ầm ầm nổ tung, thi thể không đầu ngã nhào lên trên mặt đất.
Hồng Đức vung tay lên, thi thể Tự Văn Lâm trực tiếp hóa thành tro tàn, nát tan.
Chương 1087 Lam Quang các (1)
- Hồng Đức, ngươi làm gì vậy?
Vẻ mặt đám người Tô Tú Nhất dại ra, hoàn toàn không ngờ rằng Hồng Đức lại đột nhiên ra tay như vậy.
Hồng Đức híp mắt lạnh lùng nói:
- Tô Các chủ, Tự Văn Lâm gan to bằng trời, dĩ nhiên lại dùng đan giả đến Tú Nhất Các làm xằng làm bậy, hành hung làm ác, tu vi lão hủ không cao, suýt chút nữa đã bị hắn lừa bịp, trở thành đồng lõa. May là vị đại sư này xuất hiện, nhìn thấu chân tướng, bằng không chẳng phải lão hủ sẽ trở thành tội nhân hay sao.
- Cho nên bại hoại bực này căn bản không xứng sống sót ở trên cõi đời này, lão hủ thân là thủ tịch Luyện Dược Sư Cổ Đan Lâu. Thứ ta không ưa nhất chính là loại người dùng đan giả đến đan các doạ dẫm, vì lẽ đó mới trừ bạo an dân thay cho Tô Các chủ.
Ánh mắt Tô Tú Nhất lạnh lẽo âm trầm:
- Nói như vậy, chẳng phải ta cần phải cảm ơn ngươi hay sao?
- Ha ha, chuyện này cũng không cần, vừa nãy suýt chút nữa ta đã bị tên này lừa bịp, nếu như đắc tội với Tô Các chủ, xin hãy lượng thứ. Tự Văn Lâm vừa chết, Hồng Đức đã ngay lập tức trở nên ung dung.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Vị Hồng Đức đại sư này cũng thật là lợi hại a, mới vừa rồi còn xưng huynh gọi đệ với Tự Văn Lâm này. Thế nhưng trong một cái chớp mắt đã giết chết đối phương, vội vã động thủ như thế, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang vội vã giết người diệt khẩu a?
Đám người Chân Đồng bắt đầu nghị luận, hành động của Hồng Đức đại sư quả thực có gì đó không đúng.
Ánh mắt Hồng Đức phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Lời này của các hạ là có ý gì? Làm sao ta lại nghe không hiểu chứ. Ý ngươi nói là đám người Tự Văn Lâm là do lão phu gọi tới để hãm hại Tú Nhất Các các ngươi?
- Có phải là ngươi gọi tới hay không tự ngươi rõ ràng.
- Hừ, người trẻ tuổi, cơm có thể ăn bậy, có chút lời không thể nói lung tung được a. Lão phu chính là thủ tịch Luyện Dược Sư Cổ Đan Lâu, lời này của ngươi chẳng lẽ muốn đặt Tú Nhất Các đối lập với Cổ Đan Lâu ta sao?
Hồng Đức cười nhạo nói:
- Nếu như ngươi hoài nghi lão phu thì ta có thể dùng Chân Ngôn Đan của ngươi. Lại hỏi đám người Thiên Lang tiểu đội, nhìn xem rốt cuộc có phải là lão phu chỉ thị hay không.
Trong lòng Hồng Đức yên tâm đến cực điểm, toàn bộ mọi chuyện, trong Thiên Lang tiểu đội chỉ có Tự Văn Lâm biết, hiện tại Tự Văn Lâm vừa chết, đã sớm không có chứng cứ.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hàng giả giống như ngươi mà cũng có thể trở thành thủ tịch Luyện Dược Sư Cổ Đan Lâu? Xem ra Cổ Đan Lâu này cũng không ra sao a? Cho dùng Chân Ngôn Đan sao? Ha ha, ta đã quên nói cho ngươi, thứ trong tay ta chỉ là một hạt Tụ Khí Đan, hù dọa Tự Văn Lâm kia một chút, ai biết tiểu tử kia quá sợ hãi, lập tức bạo lộ ra.
- Còn nữa, các hạ giết Tự Văn Lâm Thiên Lang tiểu đội. Chuyện này nhiều ở đây như vậy, mọi người đều tận mắt nhìn thấy, các hạ vẫn nên mau mau tìm cái lý do, giải thích một chút với quản sự phủ Thiên Đô Phủ thì tốt hơn a.
Diệp Huyền nói xong, cầm đan dược trong tay vứt vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt.
- Ngươi.
Sắc mặt Hồng Đức đại sư trong nháy mắt đỏ lên.
Hắn cho rằng trên người Diệp Huyền thật sự có thể có Chân Ngôn Đan làm cho Tự Văn Lâm mở miệng, cho nên mới vội vã giết hắn, không nghĩ tới hắn lại bị đối phương xếp đặt.
- Chuyện này lão hủ sẽ đi làm, không cần các hạ bận tâm, cáo từ.
Hồng Đức hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tương Hoa Vinh ở bên người Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Các chủ, chuyện này nhất định là do Hồng Đức Cổ Đan Lâu này làm ra.
Ánh mắt Tô Tú Nhất lạnh lùng, nói:
- Cho dù đúng thì làm sao, tạm thời không có chứng cứ, chỉ có thể để hắn làm càn một hồi.
Sau đó hắn lại nói:
- Ngươi đem người của Thiên Lang tiểu đội đưa đến quản sự phủ nha của Thiên Đô Phủ, đồng thời còn đem chuyện Tú Nhất Các ta chịu oan ức được thực chất đăng báo.
- Vâng.
Tương Hoa Vinh nghe Tô Tú Nhất nói xong, lập tức để hộ vệ của Tú Nhất Các áp giải những người còn lại của Thiên Lang tiểu đội rời khỏi nơi đây.
Người chung quanh nhìn thấy vậy khiếp đảm không thôi, Thiên Lang tiểu đội ở Khu Tây thành Thiên Đô Phủ tốt xấu gì cũng là một tiểu đội mạo hiểm khá là có danh tiếng. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra đã triệt để bị phế bỏ, thực sự là tự mình làm bậy thì không thể sống được a.
Một ít người thông minh cũng đã mơ hồ có thể đoán ra được liên hệ giữa Hồng Đức và Tự Văn Lâm. Chỉ là chuyện này thuộc về Tú Nhất Các và Cổ Đan Lâu, tự nhiên bọn họ không dám dính líu quá nhiều.
Sở dĩ vừa nãy Diệp Huyền không nắm Hồng Đức khai đao là bởi vì bọn họ vừa tới Thiên Đô Phủ, rất nhiều chuyện đều không dễ xử lý.
Hơn nữa từ trong thần thái của mọi người là có thể biết được, Cổ Đan Lâu kia tuyệt đối là một đan lâu mạnh mẽ hơn Tú Nhất Các không ít. ở trong Thiên Đô Phủ sẽ có quan hệ không nhỏ, trước khi không có chuẩn bị tốt mười phần thì vẫn không nên liều mạng với đối phương thì hơn.
Hiện tại kẻ địch mà Diệp Huyền lo lắng nhất vẫn là Vô Lượng Sơn, còn Cổ Đan Lâu gì đó, hắn căn bản không để ở trong lòng. Nếu muốn thu thập, sau đó sẽ có rất nhiều cơ hội.
Một hồi trò khôi hài cứ như vậy tan thành mây khói.
Tô Tú Nhất lấy nguyên nhân Tú Nhất Các cần tu sửa để tạm dừng doanh nghiệp Tú Nhất Các.
Rất nhiều võ giả ở đây và các Luyện Dược Sư liên tục rời đi, chỉ là những Luyện Dược Sư kia khi rời đi đều có chút lưu luyến không rời.
Lúc trước Diệp Huyền biểu diễn thực lực và trình độ đã khiến cho bọn họ mở mang tầm mắt, mà thứ mà Diệp Huyền nói cũng đã làm cho bọn họ bị xúc động mạnh mẽ, đạt được ích lợi không nhỏ.
Không tính Diệp Huyền, khí tức mà Dược Lão và Hồng Đức đại sư thể hiện ra lúc trước cũng đã làm bọn họ khá là chấn động.
Bây giờ Tú Nhất Các đột nhiên xuất hiện một Luyện Dược Sư mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ là có động tác gì? Không ít Luyện Dược Sư đều kinh hãi không thôi.
Chờ tất cả mọi người bên ngoài rời đi, Tô Tú Nhất mới mang theo đám người Cửu Trần đi tới bên trong Tú Nhất Các.
- Nơi này chính là Tú Nhất Các mà ta thành lập, vị này chính là Xương Nguyên đại sư, là thủ tịch chế thuốc đại sư Tú Nhất Các chúng ta. Mà Tương Hoa Vinh trước đó là tổng quản sự Tú Nhất Các chúng ta, trên căn bản các chuyện của Tú Nhất Các đều là do hai người bọn họ xử lý.
Chương 1088 Lam Quang các (2)
Tô Tú Nhất không tiện cười cợt, tuy rằng hắn thành lập Tú Nhất Các. Thế nhưng chỉ là dùng thực lực Võ hoàng bát cấp của hắn để tọa trấn mà thôi, tuyệt đại đa số thời điểm đều làbế quan khổ tu, căn bản có đi hỏi các sự vụ.
- Các chủ ngươi đã quá đề cao ta rồi. Hai tiếng đại sư không dám nhận, bằng vào trình độ chế thuốc của ta cũng không tính là thủ tịch chế thuốc đại sư gì cả. Mấy vị bằng hữu của các chủ mới thật sự là đại sư a.
Xương Nguyên vô cùng khách khí nói, đối với Diệp Huyền và Dược Lão. Ở phương diện chế thuốc, trình độ của hai người đã khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ và khâm phục.
Dược Lão thì không cần phải nói, cỗ khí tức Luyện Dược Sư thất phẩm trên người hắn cũng đã làm cho hắn chấn động.
Mà tới Diệp Huyền thì lại càng khuếch đại, trình độ thể hiện ra lúc trước đã triệt để thuyết phục hắn, trước đây hắn cũng không biết lại còn có phương thức kiểm nghiệm như vậy. Đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của hắn.
Đồng thời hắn cũng thầm giật mình, lần này Các chủ rời đi mấy tháng, không nghĩ tới lúc trở lại lại dẫn theo nhóm người này trở lại, cũng không biết là tìm đến từ nơi nào.
- Đúng rồi, gần đây bên trong các có chuyện gì xảy ra hay không?
Tô Tú Nhất lại hỏi.
Xương Nguyên cau mày nói:
- Chuyện duy nhất cũng là chuyện vừa nãy Thiên Lang tiểu đội gây sự. Chỉ có điều ta nghe nói gần đây Cổ Đan Lâu có tiếp xúc qua với một ít Luyện Dược Sư phổ thông của Tú Nhất Các chúng ta. Dường như muốn nuốt sạch Tú Nhất Các chúng ta a.
Ánh mắt Tô Tú Nhất phát lạnh nói:
- Xem ra Cổ Đan Lâu này không muốn để cho Tú Nhất Các chúng ta tiếp tục làm tiếp sinh ý a.
Hắn không có tiếp tục nói thêm cái gì mà mang theo đám người Diệp Huyền đi tới nơi ở hậu viện trong Tú Nhất Các.
- Đây là chỗ cho khách nhân ở bên trong Tú Nhất Các chúng ta. Gian phòng bên trong cũng không phải rất nhiều, chen chúc một chút vẫn có thể ở được. Trước tiên mọi người tìm một nơi ở lại đi, ta sẽ nghĩ biện pháp tìm một thân phận cho các ngươi ở trong Thiên Đô Phủ.
Nếu như đám người Cát Phác Tử muốn ở trong Thiên Đô Phủ tiếp tục chờ đợi dài ngày thì nhất định phải có một thân phận hộ tịch. Nếu không rất nhiều chuyện sẽ không tiện.
Cũng may trong đám người của Lam Quang Học Viện đến đây có không ít người đều là Võ vương, mà đám người Thiên Luân cũng đều là cấp bậc thiên tài, muốn lấy được một cái thân phận cũng vẫn rất là dễ dàng.
Mọi người bôn ba lâu như vậy, mỗi một người đều rất mệt, mỗi một người đều tự tìm kiếm gian phòng của mình, bắt đầu sắp xếp.
Chuyện ngày hôm nay cũng đã khiến cho mọi người hiểu rõ, mặc dù Thiên Đô Phủ là thế lực hạng hai, thế nhưng nơi này cũng không phải là bình yên.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều sắp xếp thỏa đáng thì Tương Hoa Vinh đã trở lại, Tô Tú Nhất giới thiệu hắn với đám người Cát Phác Tử một phen, sau đó mọi người đồng thời ngồi xuống.
Một phòng nhét chung mọi người vào một chỗ, sau khi cảm nhận được thực lực của đám người Cát Phác Tử. Tương Hoa Vinh mừng rỡ không ngớt, hắn có thể cảm nhận được, trong này có không ít người tu vi còn muốn hơn hắn. Có một đám người như thế, nhất định Tú Nhất Các sẽ phát triển càng tốt hơn so với trước đây.
- Quản sự Thiên Đô Phủ nói thế nào?
Chờ sau khi mọi người biết nhau, Tô Tú Nhất mới hỏi dò Tương Hoa Vinh.
Tương Hoa Vinh lập tức trả lời nói:
- Trần quản sự của Quản sự phủ nói chúng ta xử lý tốt, chuyện này bọn họ tuyệt đối sẽ không buông tay. Hiện nay người của Thiên Lang tiểu đội đã bị quản sự phủ giải vào đại lao, còn chuyện Tự Văn Lâm bị Hồng Đức giết chết, bọn họ sẽ phái người đến Cổ Đan Lâu điều tra.
Xương Nguyên đại sư khinh thường nói:
- Nhất định Quản sự phủ sẽ làm như vậy, còn chuyện điều tra Hồng Đức, đến cuối cùng có lẽ cũng là sống chết mặc bay. Lần này cũng may có mấy vị đại sư mà Các chủ mang đến, bằng không Tú Nhất Các chúng ta coi như bị hủy đi thì quản sự phủ vẫn sẽ có thái độ như thế.
Thiên Đô Phủ quá khổng lồ, quản sự phủ cũng không quản lý đến được hết. Bởi vậy xung đột giữa đại đa số thế lực bọn họ đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần phương thắng lợi chiếm đạo lý là được.
Đương nhiên, đạo lý không có, tu vi đầy đủ cũng không phải là không thể, chỉ cần không cần quá phận quá đáng là có thể được.
Nói cho cùng, Thiên Đô Phủ chính là một địa phương kẻ mạnh ăn hiếp yếu như vậy. Cường giả sẽ vĩnh viễn chiếm cứ quyền lên tiếng chủ động, người quản lý của Thiên Đô Phủ cũng ước gì Thiên Đô Phủ xuất hiện càng nhiều cường giả.
Đám người Xương Nguyên đối với phong cách của quản sự phủ Thiên Đô Phủ cũng hiểu rất rõ.
- Hừ, chuyện lần này Tú Nhất Các ta nhớ kỹ, sau đó sẽ trả lại.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói.
Diệp Huyền cười nói:
- Yên tâm đi, sau đó mọi người đều ở nơi này, tất nhiên nơi này phải làm càng lớn hơn. Chỉ là ta thấy Tú Nhất Các quá nhỏ, hơn nữa vị trí địa lý cũng không ra sao. Người chúng ta ngày càng nhiều hơn, tất nhiên cần phải đổi một địa phương càng to lớn hơn a.
Mọi người liên tục gật đầu.
Tô Tú Nhất cười khổ nói:
- Chỗ này nhỏ, tự nhiên ta biết. Chỉ có điều cửa hàng trong Thiên Đô Phủ tấc đất tấc vàng, muốn có một vị trí khá một chút, nói thật rất không dễ dàng a.
Đám người Xương Nguyên cũng gật đầu cười khổ không thôi.
Tô Tú Nhất chỉ là một người ngoại lai, đồng thời cũng không có thế lực gì. Tất cả đều dựa vào chính mình, thời gian hai mươi năm có thể phát triển một cửa hàng như Tú Nhất Các cũng đã rất không dễ dàng rồi.
Chỉ là Tú Nhất Các cũng không lớn, tài nguyên có thể cung cấp cũng không nhiều, thậm chí ngay cả tài nguyên thiết yếu cho tu luyện của chính hắn thường thường cũng sẽ giật gấu vá vai.
Mà tu vi của đám người Xương Nguyên, Tương Hoa Vinh thì lại không cao không thấp, cũng không phải là người ở Thiên Đô Phủ. Trước đây rất lâu đã đến Thiên Đô Phủ, thế nhưng bọn họ vẫn giãy dụa cầu sinh. Mãi đến khi gặp phải Tô Tú Nhất mới yên ổn, sở dĩ bọn họ ở Tú Nhất Các cũng là vì dựa vào Võ hoàng như Tô Tú Nhất.
Lại nói, bọn họ ở trong Thiên Đô Phủ nắm giữ một dược các như vậy. Thế nhưng trên thực tế cái dược các này cũng chỉ có thể để cho bọn họ miễn cưỡng sống tạm mà thôi.
- Tô Tú Nhất, điểm này ngươi không cần lo lắng, có Diệp thiếu và chúng ta ở đây, ta tin rằng muốn đặt chân ở Thiên Đô Phủ vẫn rất là đơn giản.
Lúc này đột nhiên Lục Ly Đại Sư cười nói.
Chương 1089 Quản Sự Phủ (1)
- Tuy rằng thực lực lão phu bình thường, thế nhưng dù gì cũng một tên luyện khí đại sư thất giai. Dược Lão cũng là Luyện Dược Sư thất phẩm, còn có Đông lão là Luyện Hồn Sư Lục Phẩm đỉnh phong, mà Đông Phương Hiên hội trưởng đã từng là hội trưởng thần thương đạo, thiên phú buôn bán kinh người. Lại có thêm Cát viện phó, Cửu Trần cung phụng, ta liền không tin chúng ta không sinh tồn được ở trong Thiên Đô Phủ.
Lục Ly Đại Sư nói ra từng người khiến cho đám người Tương Hoa Vinh và Xương Nguyên giật mình một hồi, những người này cũng quá trâu bò đi a. Mấy nghề nghiệp quan trọng trong Thiên Huyền Đại Lục hầu như tất cả đều có mặt ở đây.
- Đương nhiên, chúng ta không làm được thì cũng có Diệp thiếu a? Có hắn ở đây, coi như tất cả chúng ta đều là rác rưởi a.
Tuy rằng là nói đùa, thế nhưng đối với Diệp Huyền là tràn ngập tự tin.
Ánh mắt Tô Tú Nhất từ từ sáng lên, quả thực, có nhiều người như vậy lo gì không thể phát triển a.
- Nói tới tiền, trên người lão phu tạm thời còn có một chút, có thể lấy ra.
Lục Ly Đại Sư ở Hạo Thiên Đế Quốc kinh doanh nhiều năm như vậy cho nên tư bản cũng không ít.
- Ta cũng có một chút.
Đông Phương Hiên cười nói, hắn làm hội trưởng thương hội, tư bản của bản thân cũng không phải bình thường.
- Chúng ta cũng có một chút.
Đám người Cát Phác Tử, Cửu Trần cũng liên tục mở miệng.
- Được, vậy thì quyết định như thế đi.
Tô Tú Nhất vỗ bàn một cái:
- Chỉ có điều nếu như vậy thì sẽ không thể gọi là Tú Nhất Các nữa a.
Dù sao nếu như vậy đã không phải là cửa hàng của một mình hắn a.
- Nếu không gọi là Lam Quang Lâu đi?
Tô Tú Nhất đề nghị, dù sao đại đa số người nơi này đều đến từ Lam Quang Học Viện.
- Lam Quang Lâu không tốt lắm đâu?
Cát Phác Tử lắc đầu một cái:
- Hiện tại chúng ta vẫn chưa thể kiêu căng như vậy, phòng ngừa bị người khác phát hiện ra. Huyền Diệp đã từng thành lập một Huyền Đan Các, hơn nữa có người nói vô cùng nóng nảy, phương diện này hắn khá là có kinh nghiệm. Để cho hắn đến nói một chút đi!
- Được, vậy để Diệp thiếu tới nói.
Mọi người liên tục nhìn về phía Diệp Huyền.
- Đối với cái tên ta cũng không có ý kiến gì, mọi người muốn là được rồi.
Diệp Huyền cười cợt, đối với chuyện này quả thực hắn không phải quá là để ý.
Lục Ly nhíu mày, vô cùng khó chịu nói:
- Diệp thiếu, lão phu ta xem ở trên mặt mũi của ngươi cho nên mới tới Thiên Đô Phủ này. Ngươi có thể không để tâm, thế nhưng tên cửa hàng thì ngươi phải lên tiếng. Ngươi không lên tiếng, lão Lục ta sẽ không phục.
Hắn đi tới Thiên Đô Phủ này chính là vì làm tuỳ tùng của Diệp Huyền, đúng là không có quan hệ gì với Lam Quang học viện. Cho nên tự nhiên chỉ nguyện ý nghe lời của Diệp thiếu mà thôi.
Đông Phương Hiên cũng mở miệng nói:
- Ta cũng cảm thấy nên để Diệp thiếu định ra kế hoạch, phương diện này, ta rất là tin phục đối với Diệp thiếu.
Hắn không nhịn được cảm khái nói:
- Lúc trước Thần Hành thương hội ta suýt chút nữa đã đóng cửa, nhờ có Huyền Đan Các của Diệp thiếu đẩy ra mấy khoản đan dược cho nên mới trử mình. Trở thành đệ nhất thương hội trên bình nguyên a.
- Năng lực này, người bình thường không hẳn đã nắm giữ, hơn nữa ta cảm thấy ở trong Thiên Đô Phủ này. Mấy khỏa đan dược mà Diệp thiếu đã từng đẩy ra kia vẫn vô cùng có năng lực cạnh tranh trên thị trường. Nếu như mở rộng địa bàn ở đây thì tuyệt đối có thể lần thứ hai tạo thành náo động.
Nhìn thấy nhiều người tôn sùng Diệp Huyền như vậy, Cửu Trần cũng nở nụ cười nói:
- Diệp thiếu, ngươi xem một chút đi. Đây chính là mục đích chung, không bằng ngươi nghĩ ra một cái tên đi.
Diệp Huyền cười khổ một cái rồi nói:
- Nếu mọi người đã nói như vậy, ta sẽ nghĩ một cái tên. Đúng rồi... Lam Quang Các thì không thể gọi, Huyền Đan Các sao, bởi vì chúng ta là thế lực mới xây. Sẽ không chỉ bán ra đan dược, sau đó còn có Huyền binh, phương diện luyện hồn sư cũng sẽ liên quan đến, không bằng...
Hắn trầm tư trong chốc lát, đột nhiên nói:
- Không bằng gọi là Huyền Quang Các đi, liên hợp Huyền Đan Các và Lam Quang Các lại.
Ở bên trong tư tưởng của Diệp Huyền, Huyền Quang Các sẽ không chỉ bán ra các loại đan dược, còn có thể mời chào rất nhiều cường giả, trở thành một thế lực vô cùng khổng lồ.
Kiếp trước Diệp Huyền đã độc hành quen, tuy rằng có vài tên người hầu mạnh mẽ đi theo. Thế nhưng cũng không có thành lập thế lực gì, cuối cùng sau khi hắn ngã xuống. Toàn bộ Tiêu Dao cung đã biến thành tro bụi, sinh tử bí ẩn cần Hoàng Phủ Tú Minh đi thăm dò, bây giờ hắn còn không rõ sống chết, có thể nói là vô cùng thê lương.
Bởi vậy đời này hắn quyết định phải thành lập một thế lực khổng lồ, chỉ có như vậy thì mới có thể tồn tại vĩnh hằng, sẽ không bởi vì hắn ngã xuống mà triệt để bị diệt vong.
Dù sao đời này hắn không còn là một người, hắn có người thân, có bằng hữu, có rất nhiều người cần phải lo lắng.
- Huyền Quang Các? Tên rất hay!
- Cái tên này không sai.
- Vậy gọi như thế đi!
Mọi người suy nghĩ chốc lát, mỗi một người đều hết sức hài lòng.
Đám người Tô Tú Nhất và Xương Nguyên cũng cảm thấy cái tên này so với Tú Nhất Các trước đó của bọn họ tốt hơn một ít, tuy rằng bọn họ không biết tốt ở nơi nào, thế nhưng cũng cảm giác được cái tên này nghe hết sức thoải mái, đồng thời còn có cảm giác to lớn hơn.
Sau khi dịnh ra cái tên Huyền Quang Các này, mọi người lại thương thảo một vài thứ, rất nhanh đã đi nghỉ ngơi.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, mọi người đã tới đến Quản Sự Phủ Khu Tây thành.
Ở trong Thiên Đô Phủ, điền sản mà cá nhân bình thường ở lại, hoàn toàn có thể tới trung tâm giao lưu điền sản bình thường để tiến hành giao dịch, thế nhưng tính chất thương mại như Huyền Quang Các này thì nhất định phải tiến hành lập hồ sơ và chọn ở trong nơi như Quản Sự Phủ này, bằng không sẽ không được thừa nhận.
- Mấy vị có nhu cầu gì sao?
Mấy người vừa đi vào Quản Sự Phủ thì đã có một tên nhân viên tiến lên dò hỏi.
Tô Tú Nhất nói:
- Chúng ta chuẩn bị nhìn một chút cửa hàng.
- Mời đi theo ta.
Ở dưới sự dẫn dắt của nhân viên, rất nhanh mấy người đã đi vào bên trong Quản Sự Phủ.
- Chỗ này chính là một ít cửa hàng bỏ không ở Khu Tây thành chúng ta, mấy vị có thể nhìn một chút.
Nhân viên lấy ra một quyển sách, trên mặt ghi chép không ít cửa hàng trống không. Nếu như mở ra, thậm chí còn có thể trực quan nhìn thấy địa lý vị trí của những cửa hàng kia, vô cùng thuận tiện.
Chương 1090 Quản Sự Phủ (2)
Đám người Diệp Huyền liên tiếp nhìn mấy lần, cũng không phải quá là hài lòng.
Những cửa hàng này, hoặc là là vị trí địa lý không được, hoặc chính là một ít cửa hàng khá là nhỏ, đám người Diệp Huyền căn bản không hài lòng.
- Lẽ nào không có cửa hàng lớn hơn một chút sao?
Diệp Huyền nhíu nhíu mày nói.
Bọn họ lựa chọn Khu Tây thành, một là bởi vì Tô Tú Nhất đã kinh doanh rất lâu ở đây. Đối với Khu Tây thành này tương đối quen thuộc, thứ hai là bởi vì Khu Tây thành hầu như là nơi mà tán tu tụ tập ở Thiên Đô Phủ, tuy rằng ngư long hỗn tạp, thế lực đông đảo, thế nhưng không có thế lực nào đặc biệt lớn.
Nếu như đám người Diệp Huyền mở cửa hàng, nhất định sẽ chia lãi thị trường, nếu như ở nội thành, tất nhiên sẽ phải đắc tội với một ít quái vật khổng lồ.
Thế nhưng, nếu như ở Khu Tây thành không có cửa hàng thật. Như vậy bọn họ sẽ phải đi chỗ khác, dù sao một cửa hàng tốt xấu thế nào đối với sự phát triển của một thế lực vẫn hết sức có ảnh hưởng. Tỷ như cửa hàng của bọn họ được mở ở một góc, chung quanh đều là một ít bần dân thì cũng sẽ không có bao nhiêu người giàu có đồng ý lại đây mua sắm.
- Ha ha, cửa hàng lớn tự nhiên là có, chỉ là không biết các hạ ngươi có mướn nổi hay không mà thôi.
Đúng lúc này có một đạo thanh âm vang dội vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại thì đã nhìn thấy một người trung niên trên người mặc trang phục hào hoa phú quý đi tới.
Khí tức trên người hắn nồng đậm, ngưng tụ không tan, hình thành một loại khí tràng đặc biệt, không ngờ cũng là một tên cường giả Võ Hoàng bát cấp.
- Trần quản sự.
Nhân viên kia lập tức cung kính thi lễ một cái.
Hán tử trung niên này khẽ cười gật gù, xem như là đáp lại, sau đó lại nói với Tô Tú Nhất:
- Hóa ra là Tô các chủ, ngày hôm qua Tô các chủ vừa giáo huấn Thiên Lang tiểu đội một trận, ngày hôm nay đã đến xem cửa hàng, xem ra là chuẩn bị làm một vố lớn a.
Người này chính là Trần quản sự ngày hôm qua xử lý sự vụ của Thiên Lang tiểu đội, Tô Tú Nhất cũng coi như nhận thức được đối phương.
- Ha ha.
Tô Tú Nhất cười cợt, nói:
- Trần quản sự nghiêm trọng rồi. Tú Nhất Các ta luôn luôn an phận thủ thường, việc ngày hôm qua cũng là do Thiên Lang tiểu đội quá mức đê hèn, lại dùng đan giả đến Tú Nhất Các ta để doạ dẫm. Ta cũng vạn bất đắc dĩ mới tiến hành phản kích, mang đến phiền phức cho Trần quản sự a.
- Không.
Trần quản sự khoát tay một cái nói:
- Không phiền phức, xử lý những chuyện này cũng là chuyện mà Quản Sự Phủ ta phải làm, chỉ có điều mấy vị này rất lạ mắt a?
Trần quản sự liếc nhìn đám người Diệp Huyền, trong con ngươi lộ ra một tia tinh mang, có vẻ rất là hứng thú.
Đám người Cát Phác Tử âm thầm giật thót, Thiên Đô Phủ này không hổ là thế lực hạng hai, ngay cả một quản sự của Quản Sự Phủ cũng là cường giả Võ Hoàng bát cấp, khiến cho người ta giật nảy cả mình.
Trong mọi người cũng chỉ có Diệp Huyền là vẻ mặt bình tĩnh, không bị bất luận ảnh hưởng gì. Điều này làm cho trong lòng Trần quản sự không khỏi hơi kinh ngạc.
- Mấy vị này là bằng hữu của ta, hôm qua mới vừa tới Thiên Đô Phủ.
Tô Tú Nhất đáp.
- Ừm.
Trần quản sự gật gù, cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói:
- Những cửa hàng này Tô các chủ đều không hài lòng? Không biết Tô các chủ chuẩn bị thuê một cửa hàng lớn thế nào?
Điều khiến cho Trần quản sự nghi hoặc chính là, Tô Tú Nhất lại liếc nhìn thiếu niên trẻ tuổi nhất trong đội ngũ kia.
Diệp Huyền nói:
- Đương nhiên là càng lớn càng tốt, hơn nữa vị trí địa lý thuận tiện. Tối thiểu, cũng phải là gấp đôi cửa hàng này a.
Diệp Huyền chỉ xuống cửa hàng to lớn nhất bên trong danh sách.
Sắc mặt Trần quản sự hơi thay đổi một chút.
- Cái này, chí ít cũng khoảng chừng mười vạn mét vuông a.
Hắn nói khá là giật mình, hai mắt liếc nhìn Tô Tú Nhất lại phát hiện ra trên mặt Tô Tú Nhất lại không phản ứng gì, điều này càng làm cho hắn giật mình.
Đầu tiên hắn giật mình là bởi vì cửa hàng lại tới mười vạn mét vuông. Đây không phải con số nhỏ, Tú Nhất Các mà Tô Tú Nhất nắm giữ tổng cộng cũng gần vạn mét vuông mà thôi. Cho nên yêu cầu chí ít là gấp mười lần.
Thứ hai, sau khi thiếu niên kia mở miệng, nhiều người ở đây như vậy, bao gồm cả Tô Tú Nhất ở bên trong hầu như không có một ai do dự phản bác, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ thiếu niên này ở trong đám người này hầu như nắm giữ quyền uy tuyệt đối.
Làm quản sự Khu Tây thành, Trần Thái Nhiên đối với từng thế lực trong Khu Tây thành này đều tương đối hiểu rõ. Cho nên tự nhiên hắn biết Tô Tú Nhất chỉ là một võ giả ngoại lai, tuy rằng tu vi không thấp, thế nhưng căn bản không có thế lực nào. Từ lúc nào lại có một người thiếu niên như thế chứ?
Kết hợp tình báo mà ngày hôm qua hắn hỏi thăm được, Trần Thái Nhiên không khỏi hiếu kỳ với thiếu niên đối diện trước mắt này.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Không biết chỗ của Trần quản sự có hay không a?
Tuy rằng Trần quản sự giật mình, thế nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, cười nói:
- Có tự nhiên là có, chỉ là cái giá sẽ không rẻ a.
Hắn từ trên người lấy ra một cuốn sách, nói:
- Các ngươi xem, bên này, bên này, còn có bên này, đều có một chỗ cửa hàng, thỏa mãn nhu cầu của các hạ. Diện tích khoảng chừng mười vạn mét vuông, chỉ có điều chi phí thuê hàng năm, rẻ nhất cũng phải là mười ngàn trung phẩm huyền thạch một năm. Nếu như chỗ vị trí địa lý khá tốt thì phải hai mươi ngàn một năm.
- Đắt thế sao?
La Mẫn trực tiếp líu lưỡi lên, hai mươi ngàn trung phẩm huyền thạch là hơn hai mươi ức, hơn nữa nhất định phải là trung phẩm huyền thạch, thế lực bình thường không căn bản thuê nổi a.
Mà đây chỉ vẻn vẹn là chi phí thuê một năm mà thôi.
Phải biết hơn ba mươi người bọn họ từ Mộng Cảnh Bình Nguyên một đường đi tới Thiên Đô Phủ, trên đường tất cả các loại chi phí truyền tống cũng chỉ có hơn hai vạn trung phẩm huyền thạch, so với chi phí thuê một năm còn rẻ hơn.
Những người khác đều thầm giật mình, chỉ cảm thấy cái giá này không rẻ.
Diệp Huyền lại không có quan tâm tới giá cả, mà là từ từ quan sát kỹ lên. Một lát sau, hắn nhìn Đông Phương Hiên ở phía đối diện một chút, lông mày hơi nhíu lại.
Trần quản sự nhìn thấy vẻ mặt của hai người, không khỏi nói:
- Làm sao, ba cái cửa hàng này mà mấy vị còn không hài lòng?
Diệp Huyền hỏi:
- Không biết Trần quản sự có còn cửa hàng khác hay không?