• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 341 Ra tay trên đường (2)

Tên gọi là Tần Thiên kia cũng cảm thấy buồn cười, tiểu tử này đúng là ngây thơ, vương thành đúng thật là trị an ổn định, nhưng còn phải xem là đắc tội với ai nữa, kẻ này đắc tội với vị kia đứng sau lưng bọn họ, đừng nói là vương thành, dù là có trốn tới vương cung cũng vô dụng.

- Người đâu, bắt tên tiểu tử này lại cho ta, nếu như hắn dám phản kháng thì cứ hung hăng đánh cho một trận.

Tần Thiên vẻ mặt cao ngạo, nhìn thấy không ít người dân xung quanh đang nhìn qua đây thì cũng không muốn kéo dài nữa, trực tiếp ra lệnh.

- Dạ!

Bốn tên hộ vệ nghe xong thì đồng loạt bước tới, huyền khí trên người bốc lên, hóa thành một cỗ uy áp, hung hăng đè ép về phía Diệp Huyền.

Bốn tên hộ vệ này cư nhiên tất cả đều là cường giả cấp bậc địa võ sư, hơn nữa đều là địa võ sư nhất trọng và nhị trọng, giơ tay nhấc chân đều có kình phong cuốn lên, khiến cho không ít người cảm thấy hít thở không thông.

- Các ngươi muốn làm gì? Còn không mau dừng tay cho ta.

Diệp Huyền thấy thế thì lui lại một bước, đột nhiên tức giận quát lớn:

- Đám người các ngươi ở vương thành mà cũng dám hành hung trước mặt mọi người, chẳng lẽ không sợ vương pháp hay sao? Nếu như ta nhớ không lầm thì căn cứ theo luật pháp vương quốc, dám hành hung trên đường ở vương thành thì có thể giết chết tại chỗ, mau dừng tay lại, đừng có làm bậy.

Thanh âm của Diệp Huyền trực tiếp vang vọng khắp trên đường cái, khiến cho càng nhiều người quay sang nhìn, có không ít dân chúng đều đang nghị luận.

Trị an ở vương thành luôn rất tốt, mấy chuyện hành hung trên đường thế này không ít người lần đầu tiên nhìn thấy.

- Nghe hắn nói nhảm làm gì, bắt hắn lại đánh một trận cho ta, sau đó trực tiếp mang đi, động tác mau lên, đừng có lề mề nữa.

Trần Minh lạnh mặt, nói vẻ không kiên nhẫn.

- Thiếu gia yên tâm đi.

Mấy tên hộ vệ cười lạnh một tiếng, ba người vây quanh ba góc, cũng không động thủ trước, tên đứng trước mặt thì trực tiếp giơ tay ra, muốn bắt lấy bả vai của Diệp Huyền.

Khóe miệng của bốn tên đều mang theo nụ cười lạnh.

Theo như bốn người bọn họ thấy, một thiếu niên như Diệp Huyền, khí tức trên người bất quá chỉ ở cấp bậc võ sư mà thôi, bất kỳ người nào trong số bốn người bọn họ đều có thể đối phó dễ như trở bàn tay, huống hồ gì là bốn người cùng nhau ra tay, cho nên căn bản không để ở trong lòng.

Ba!

Quả nhiên tên hộ vệ kia một chưởng liền bắt lấy vai trái của Diệp Huyền, huyền lực khủng bố từ lòng bàn tay của gã truyền vào, hiển nhiên là muốn nháy mắt phế đi tay trái của Diệp Huyền.

- Xem ra các ngươi là thật lòng muốn vi phạm vương pháp rồi.

Bả vai bị bắt lấy, vẻ kinh hoảng trên mặt Diệp Huyền lúc trước đột nhiên biến mất không thấy đâu, hơn nữa trong mắt còn bắn ra vô tận lãnh ý.

Chỉ thấy hai chân của hắn đạp một cái, tay phải mở ra, xuất ra một chiêu trực đảo hoàng long.

- Ha ha ha, tiểu tử này cư nhiên còn dám phản kháng.

Tên hộ vệ đang bắt lấy bả vai của Diệp Huyền cười ha hả, không hề lo sợ với thế tấn công của Diệp Huyền, tay phải dùng lực một cái, muốn bóp nát xương vai của Diệp Huyền.

Chỉ là gã vừa bóp một cái thì sắc mặt lập tức biến đổi, trong cảm giác của gã, bản thân mình giống như không phải đang nắm lấy cơ thể con người, mà là một khối thiết thạch cứng rắn, không chút sứt mẻ, cùng lúc đó, một quyền nhìn như bình thản của Diệp Huyền cư nhiên cũng đã đánh trúng lồng ngực của gã.

Răng rắc một tiếng, tiếng xương cốt vỡ vụng cư nhiên vang lên trên đường cái, chỉ thấy tên hộ vệ kia trợn to hai mắt, cả người bay ngược ra ngoài, phun phun ra máu tươi ào ạt, bịch một xuống, ngã lăn quay ở cách bọn họ mấy chục mét, trong miệng thỉ thở ra khí hồng hộc chứ không thấy hít vào.

Một màn bất thình lình khiến cho tất cả mọi người sợ ngây ra.

Advertisements

- Tiểu tử muốn chết.

Ba tên hộ vệ khác lúc này vừa sợ vừa giận, gầm lên một tiếng, điên cuồng đánh về phía Diệp Huyền.

Sáu cánh tay với tới từ bốn phương tám hướng, bao bọc Diệp Huyền kín mít, huyền khí kích động, căn bản không còn chỗ nào để tránh né.

Nhưng khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là, khi hai đấm của bọn họ rơi xuống thì lại không hề đánh trúng bóng dáng của Diệp Huyền.

Tiểu tử này đúng là cổ quái.

Trong lòng mấy tên hộ vệ vừa mới toát ra suy nghĩ này thì đột nhiên ngực bị trúng một quyền, lập tức phun máu, thân hình cũng bị đánh bay ra ngoài như diều bị đứt dây.

Phanh phanh!

Cùng lúc đó, hai tên hộ vệ khác cũng bị Diệp Huyền đánh trúng, cả đám chật vật ngã ra đất, ngực gãy xương, khí tức hỗn loạn, nội tạng vỡ vụn.

Chỉ hơn mười giây ngắn ngủn, bốn tên hộ vệ đều ngã xuống đất, sống chết không rõ.

Một màn bất thình lình khiến cho tất cả mọi người ở đây khiếp sợ ngây người.

Hai người Trần Minh và Tần Thiên cũng trừng lớn hai mắt, ngây ngốc nhìn Diệp Huyền, rõ ràng là không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

- Mấy người các ngươi cư nhiên dám hành hung giữa đường, hôm nay, ta sẽ chấp hành luật pháp của vương quốc.

Ánh mắt của Diệp Huyền vô cùng đạm mạc, phóng tới hai người kia, ba ba ba, vang lên vang dội, nháy mắt liền tát cho hai tên kia mấy chục cái bạt tai, trực tiếp tát cho hai người choáng váng, miệng phun đầy máu, khuôn mặt sưng phù lên như bánh bao, căn bản không nhìn ra bộ dạng lúc đầu.

Đột nhiên sau lưng liền truyền tới một tiếng quát chói tai:

- Dừng tay!

Tiếp theo, vèo vèo vèo, mười tên thành vệ quân thân mặc khôi giáp nhanh chóng đuổi tới.

Những thành vệ quân này nhìn thấy tình huống ở đây thì lập tức biến sắc, nháy mắt liền rút vũ khí ra bao vây Diệp Huyền.

- Ngươi là ai, dám ra tay giết người ở giữa đường?

Một tên thành vệ quân quát lên.

- Bẩm đại nhân, hai người này tùy ý dẫn thủ hạ cường hoành, hành hung giữa đường, ta là bị ép phải ra tay tự vệ.

Diệp Huyền lúc này mới ném hai tên miệng đầy máu tươi kia xuống dưới đất, phùi tay, thản nhiên nói.

- Ngươi nói bọn họ hành hung giữa đường, có chứng cứ gì không.

- Hành vi của hai tên này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng cho ta, kính xin các vị đại nhân minh xét.

Những thành vệ quân này quay đầu nhìn về phía dân chúng xung quanh, chỉ thấy dân chúng xung quanh đều gật đầu, không ít người còn bênh vực lẽ phải, đứng ra nói giúp cho Diệp Huyền.

Chỉ là nhìn thấy mấy tên hộ vệ võ trang đầy đủ, cùng với Diệp Huyền gầy teo bên này, mấy thành vệ quân này thật không dám tin, một thiếu niên như Diệp Huyền đánh ngã mấy tên hộ vệ này kiểu gì.
Chương 342 Mạch nước ngầm khởi động (1)

Ngay tại lúc này, một tên thành vệ quân đã đỡ Trần Minh dậy, Trần Minh bị Diệp Huyền tát nhiều như vậy, đầu óc đang mơ mơ màng màng lúc này mới hơi thanh tỉnh một chút, lúc này liền chỉ vào Diệp Huyền quát ầm lên:

- Ta là công tử Trần Minh nhà Thiên Khải hầu, vị này chính là công tử Tần Thiên của Trấn Quân hầu, kẻ này dám giết hộ vệ của ta ngay trên đường, còn ra tay đánh chúng ta, mau bắt hắn lại, mau bắt hắn lại cho ta.

Nghe xong lời Trần Minh nói, sắc mặt của mấy tên thành vệ quân này đột nhiên biến đổi.

Không ngờ hai người bị trọng thương này thậm chí có địa vị lớn như vậy, công tử thiên khải hầu và công tử trấn quân hầu, hô hấp của mấy tên này đột nhiên trở nên nặng nề hơn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền cũng mang theo vẻ khiếp sợ mơ hồ.

Xem ra chuyện này khó giải quyết rồi.

Trong lòng của tiểu đội trưởng dẫn đầu lập tức run lên, chuyện này có liên quan tới công tử nhà vương công đại thần, chuyện này đã không phải một tiểu đội trưởng thành vệ quân nho nhỏ như gã có thể làm chủ được, huống hồ gì chuyện này còn liên quan tới mạng người.

Đội trưởng kia lập tức đi tới trước mặt Diệp Huyền:

- Các hạ, mạng người là chuyện lớn, thị phi đúng sai không thể chỉ nghe lời nói một phía của các hạ được, việc này liên quan tới nhiều bên, kính xin theo chúng ta đi tới trị an sở của vương thành một chuyến, nếu như thật sự đúng như lời ngươi đã nói, đối phương hành hung bên đường thì sau khi thẩm tra ra rõ ràng bản thân ngươi vô tội thì sẽ được phóng thích, nếu như không đúng như những gì ngươi đã nói thì giết người đền mạng, các hạ khó mà tránh thoát khỏi tội.

Tiểu đội trưởng kia nói xong thì lập tức ra hiệu với hai đội viên đứng bên cạnh một cái, hai tên đội viên lập tức cầm xiềng xích, cẩn cẩn dực dực đi tới.

Diệp Huyền nhướng mày:

- Dường như ta mới là người bị hại, dựa vào cái gì mà muốn ta mang xiềng xích?

Tiểu đội trưởng giải thích:

- Ngươi bây giờ là người có hiềm nghi của án kiện, trước khi chứng minh được bản thân ngươi trong sạch thì chỉ có thể ủy khuất ngươi một chút, kính xin các hạ phối hợp, đừng để chúng ta khó xử.

- Mấy người các ngươi làm cái gì đó, còn không mau bắt hắn lại, giải vào đại lao cho ta.

Trần Minh nhìn nửa ngày, thấy những thành vệ quân này còn lề mề thì lập tức bất mãn rống lên, sau khi nói xong thì gã khó thở công tâm, lại phun ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê.

- Không xong, mau đi tìm y sư cứu chữa.

Một đám binh sĩ thành vệ quân lập tức khẩn trương, cuống quít la lên.

- Huyền thiếu, xảy ra chuyện gì vậy? A, sao lại là tên tiểu tử này?

Đúng lúc này, ba người Trần Tinh lập tức chạy tới, lúc trước khi Diệp Huyền rời đi trước, trong lòng ba người cảm giác có chút không ổn, cho nên đuổi theo hướng Diệp Huyền rời đi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng thế này.

- Ba người các ngươi là ai?

Vài tên thành vệ quân xông tới, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm ba người Trần Tinh.

- Chúng ta là học viên của Huyền Linh học viện, là bằng hữu của hắn, đây là có chuyện gì vậy?

Trần Tinh vội vàng hỏi.

- Người này giết người giữa đường, vi phạm luật phát của vương quốc, những người không liên quan mau lùi lại đi.

- Thúi lắm, Huyền thiếu giết người bên đường sao, nói đùa cái gì chứ, mấy tên phế vật này ta biết, không phải là công tử nhà hầu gia gì đó sao, luôn quen thói diễu võ giương oai, tuyệt đối là bọn họ muốn ra tay với Huyền thiếu, Huyền thiếu bị ép cho nên mới ra tay tự vệ, nếu không thì mấy tên rác rưởi này há có thể khiến Huyền thiếu bẩn tay được.

Advertisements

Trần Tinh chửi ầm lên.

Sắc mặt của đám thành vệ quân ở đây nháy mắt liền thay đổi mấy lần, tên mập này mở miệng ngậm miệng đều thiếu này thiếu nọ, lại còn nhận thức công tử thiên khải hầu, nhưng vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ thiếu niên này cũng là đệ tử vương công nào đó trong vương thành?

Ngẫm lại cũng đúng, ngoại trừ đệ tử vương công ra thì người bình thường có ai dám ra tay ở vương thành, gây náo động lớn như vậy.

Nhưng dù cho đối phương có là đệ tử vương công đi nữa, bọn họ cũng không còn cách nào khác thả Diệp Huyền rời đi được, Trần Minh và Tần Thiên đã bị thương thành như vậy, một khi thiên khải hầu và trấn quân hầu trách tội xuống thì mấy thành vệ quân bọn họ sẽ không gánh vác nổi.

- Các hạ, kính xin đi theo chúng ta một chuyến.

Đội trưởng thành vệ quân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, đi tới trước mặt Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Đi theo các ngươi một chuyến cũng không sao hết, nhưng ta không phải là tội phạm, sẽ không mang xiềng xích, hơn nữa, phải để ta nhắn nhủ vài câu trước đã.

Diệp Huyền cũng biết, gây ra việc lớn như vậy, người hắn đả thương lại còn là đám người Trần Minh, thành vệ quân có mười lá gan cũng không dám thả cho mình rời đi, còn mình nếu như công khai kháng pháp thì sẽ dẫn tới xung đột lớn hơn nữa.

Hôm nay hắn chiếm phần lý, cũng không cần phải nháo lớn chuyện này lên nữa.

Đội trưởng thành vệ quân thấy Diệp Huyền từ đầu chí cuối không chút hoang mang, khí độ bất phàm, cũng không dám đắc tội, gật gật đầu.

Diệp Huyền đi tới trước mặt Trần Tinh:

- Trần Tinh, lần này ta là phòng vệ chính đáng, đi tới trị an sở một chuyến cũng không sao hết, chỉ là hai tên tiểu tử này dường như cũng có chút thân phận, nhất định sẽ ra tay giở trò, ngươi giúp ta tới hiệp hội luyện dược sư vương thành tìm Hoa La Huyên, sau đó lại đi tìm bát vương tử Triệu Duy một chuyến, nói cho hắn biết chuyện xảy ra ở đây, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.

Diệp Huyền biết rõ, Trần Minh và Tần Thiên này đi gây sự, ngoại trừ bản thân bọn họ muốn ra thì sau lưng nhất định còn có bóng dáng của lục vương tử Triệu Cương.

Hoa La Huyên dù sao cũng chỉ là một trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư, để lão ra mặt chưa chắc đã an toàn, nếu như tìm Triệu Duy tới thì chắc là sẽ không thành vấn đề gì.

Chuyện này, tuy rằng hắn chiếm một chữ lý, hơn nữa cũng có nhiều người như vậy nhìn thấy, nhưng lấy bối cảnh của đối phương, muốn đổi trắng thay đen cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Nhưng nếu như sau lưng hắn cũng có chỗ dựa thì chắc là cũng không thành vấn đề gì.

Nói xong những lời này, Diệp Huyền liền yên lặng đi theo thành vệ quân trở về trị an sở.

Đám người bàn tán một hồi mới dần dần giải tán.

- Trần Tinh, Diệp Huyền hắn sẽ không có việc gì chứ?

Trên mặt của Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đều lộ ra một tia lo lắng.

- Yên tâm đi, Huyền thiếu chắc chắn sẽ không có việc gì.

Trần Tinh gật đầu, nói với vẻ khẳng định.
Chương 343 Mạch nước ngầm khởi động (2)

Lúc này, trong một đại điện xa hoa bên trong vương cung.

Lục vương tử Triệu Cương đang kích động lấy long cốt tráng dương thảo ra, cẩn cẩn dực dực ăn vào.

Ực!

Long cốt tráng dương thảo nồng đậm dương khí vừa mới tiến vào trong bụng của gã lập tức liền có một cỗ khí tức nóng rực lan ra khắp toàn thân của gã.

Triệu Cương cảm giác được, một cỗ khí lưu nóng rực chậm rãi chuyển tới nơi bụng dưới của gã, khiến bụng dưới của gã truyền tới một trận cảm giác ấm áp thoải mái, nửa người dưới lại có một loại cảm giác rục rịch.

- Có hiệu quả rồi.

Trên mặt Triệu Cương lúc này liền lộ ra vẻ cuồng hỉ, bởi vì kích động, hạ thân lập tức nhất trụ kình thiên.

Gã cũng bất chấp đi tìm nữ nhân khác nữa, trực tiếp kéo một thị nữ ở trong tẩm cung tới, trong ánh mắt sợ hãi muốn khóc của đối phương, lôi kéo hai ba cái liền lột sạch đối phương, cười lớn hung tợn, muốn làm chuyện cầm thú.

Chỉ là còn chưa chờ gã kịp cắm thứ kia vào trong cơ thể đối phương thì đột nhiên gã co lại một cái, toàn thân run rẩy vài cái, một cỗ chất lỏng bắn ra từ hạ thân của gã, ngay sau đó, thứ vốn đang đứng thẳng kia lại mềm oặt xuống lần nữa.

Dược lực của long cốt tráng dương thảo trong cơ thể cùng lúc đó cũng biến mất gần như không còn gì, mặc cho gã cố gắng như thế nào đi nữa, hạ thân vẫn cứ không hề có động tĩnh gì.

- Không!

Triệu Cương tức giận gầm lên một tiếng, đá thị nữ kia văng ra ngoài, bán sống bán chết.

- Điện hạ… có chuyện quan trọng bầm báo.

Đúng lúc này, một tên thị vệ đột nhiên hô lên.

- Vào đi.

Vẻ mặt Triệu Cương âm trầm, ánh mắt bạo ngược hiếu sát.

Thị vệ kia cung kính đi vào, quỳ xuống, nói vài câu.

- Cái gì? Tên tiểu tử Diệp Huyền kia cư nhiên đánh chết bốn tên thị vệ của Trần Minh và Tần Thiên trên đường, ngay cả Trần Minh và Tần Thiên cũng bị hắn đánh trọng thương?

Trên mặt lục vương tử Triệu Cương lộ ra vẻ kinh sợ, dường như có chút không dám tin.

Nhưng nghĩ tới biểu hiện của Diệp Huyền lúc ở bên trong phong lôi động quật, sắc mặt của gã lại khôi phục bình thường, vẻ mặt dữ tợn nói:

- Đúng là hai tên phế vật, có chút việc nhỏ ấy mà cũng làm không xong, bây giờ hai tên đó và Diệp Huyền đang ở chỗ nào.

- Hồi điện hạ, Diệp Huyền và hai vị công tử đều bị thành vệ quân mang về trị an sở.

- Tốt lắm.

Vẻ phẫn nộ trên mặt Triệu Cương đột nhiên lộ ra một tia âm lãnh:

- Tiểu tử này đã vào rồi thì cũng đừng hòng đi ra ngoài nữa, trị an sở này chính là nơi chôn thân của hắn.

Cùng lúc đó, một đại điện khác trong vương cung.

- Không ngờ tên lục đệ này đúng là thiếu kiên nhẫn như vậy, cư nhiên để cho Trần Minh và Tần Thiên đối phó với Diệp Huyền ngay trên đường lớn, đúng là tên ngu ngốc mà.

Đại vương tử Triệu Phong ngồi trên ghế, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Phía dưới, Vương Đạo đang khom lưng đứng:

- Đại vương tử minh giám, hôm nay ba người Diệp Huyền và Trần Minh đều đã bị giải vào trị an sở, không biết chúng ta nên làm gì đây?

- Chuyện này vốn là chuyện của lục đệ, bất quá nếu như Diệp Huyền đã chọc tới Thái Tử Minh chúng ta thì một cơ hội tốt như vậy, chúng ta đương nhiên cũng không thể bỏ qua.

Khóe miệng Triệu Phong lộ ra một nụ cười phóng đãng:

- Lấy năng lực của lục đệ, giữ lại Diệp Huyền có chút khó khăn, sau lưng Diệp Huyền còn có bóng dáng của lão bát nữa, hơn nữa chỗ trị an sở kia chúng ta cũng không tiện động thủ, bất quá chuyện này đã liên quan tới hai vị tiểu hầu gia thì thiết huyết vệ chúng ta đương nhiên có thể xen vào.

- Bây giờ ngươi…

Triệu Phong hạ một ít mệnh lệnh cho Vương Đạo.

Ánh mắt Vương Đạo ngày càng sáng:

- Điện hạ, thuộc hạ hiểu rồi.

- Tốt lắm, vậy ngươi lập tức đi đi.

- Dạ, điện hạ, điện hạ cứ yên tâm, chuyện này, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng.

Trên mặt Vương Đạo lộ ra nụ cười âm hiểm.

Lần trước gã thua trong tay bát vương tử Triệu Duy, khiến cho trong lòng gã vô cùng tức giận, chỉ là với thân phận của gã, tự nhiên không dám so đo với Triệu Duy, cho nên gã liền chuyển hết tất cả thù hận lên người Diệp Huyền.

Hôm nay có cơ hội trừng trị Diệp Huyền, trong lòng Vương Đạo đương nhiên là vô cùng hưng phấn.

Đợi sau khi Vương Đạo đi rồi, Triệu Phong cầm một hạt hạnh nhân lên, nhẹ nhàng đưa vào trong miệng:

- Lão bát ơi là lão bát, nếu như ngươi an phận thì ta chưa chắc sẽ làm gì ngươi, nhưng ngươi lại muốn học theo ta và lão tứ, dùng thân phận đứng đầu phong vân bảng tốt nghiệp khỏi Huyền Linh học viện, mặc kệ ngươi có dã tâm muốn tranh đoạt vương vị hay không, bản vương cũng không thể để cho ngươi có chút cơ hội nào, lần này trước tiên cắt bỏ một cái cánh của ngươi, xem như cảnh cáo ngươi vậy.

Ở trong một tòa phủ đệ xa hoa nào đó của vương thành.

Một nam tử mặc hoa bào đang nằm trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên, có một tên hạ nhân đi vào, nói nhỏ vài câu bên tai của gã, nam tử hoa bào đột nhiên biến sắc.

- Cái gì?

Nam tử hoa bào đột nhiên đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy vẻ hung hăng, sắc mặt âm trầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác:

- Ngươi nói cái gì? Lăp lại lần nữa xem!

Tên thủ hạ kia sợ tới mức mặt mày tái mét, lắp bắp nói:

- Vừa rồi trị an sở truyền tin tới, nói rằng tiểu hầu gia và công tử nhà trấn quân hầu xung đột cùng một thiếu niên trên đường cái, kết quả thiếu niên kia không chỉ đánh chết hai gã hộ vệ của thiếu gia, lại còn đánh trọng thương tiểu hầu gia nữa.

- Lý nào lại vậy, sao có thể như vậy được.

Sắc mặt của nam tử hoa bào vô cùng khó coi:

- Minh Nhi hắn bây giờ thế nào rồi? Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Còn có công tử nhà trấn quân hầu thì sao? Thân phận của thiếu niên kia là gì, hai bên tại sao lại xảy ra xung đột, ngươi nói rõ cho ta biết.

Tên hạ nhân này vội vàng thu liễm vẻ sợ hãi lúc trước:

- Thuộc hạ cũng không biết gì nhiều, chuyện này có thể là…

Lúc này, tên hạ nhân này lập tức kể từ đầu chí cuối những gì mình nghe ngóng được ra.

Thiên Khải hầu một chưởng đập nát cái bàn:

- Tên nghịch tử này, không có chuyện gì lại đi gây sự với người ta làm gì, đối phương dám khiêu chiến với lục vương tử há có thể là người bình thường được chứ, còn có Thiên Đỉnh thương hội này nữa, dám để cho con trai của ta xin lỗi trước mặt mọi người như vậy, quả đúng là không xem Thiên Khải hầu ta ra gì, bất quá mặc kệ đối phương có địa vị gì, dám đả thương con trai ta, nếu như Thiên Khải hầu ta để cho hắn bình an đi ra khỏi trị an sở thì còn mặt mũi nào nữa?
Chương 344 Tra tấn bức cung (1)

Trên mặt Thiên Khải hầu gia lộ ra vẻ tức giận bừng bừng.

- Người đâu, theo ta tới trị an sở một chuyến.

Lúc này, gã không chút do dự, đi thẳng tới trị an sở.

Cùng lúc đó, ở phủ Trần Quân hầu gia cũng diễn ra một màn y chang như vậy.

Còn Trần Tinh sau khi nhận được mệnh lệnh của Diệp Huyền thì lập tức chạy thẳng tới hiệp hội luyện dược sư.

Chỉ là đáp án cũng giống với Diệp Huyền lấy được mấy ngày trước, Hoa La Huyên vẫn còn ở lại trong vương cung, chưa từng trở lại.

Sau khi lưu lại tin tức, ba người Trần Tinh không chút do dự, trở lại Huyền Linh học viện tìm Thanh Lăng và Tả Lưu,.

Mấy ngày trước, sau khi Triệu Duy đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng xong thì lập tức xin tốt nghiệp khỏi học viện, nay đã không còn là học viên của Huyền Linh học viện nữa, Trần Tinh muốn tìm Triệu Duy thì chỉ có thể thông qua Thanh Lăng và Tả Lưu.

Sau khi nghe kể chuyện của Diệp Huyền xong, hai người Thanh Lăng không khỏi trợn mắt há mồm, Diệp Huyền này cư nhiên công khai đánh công tử nhà Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia ở trước mặt mọi người?

Bất quá bọn họ cũng biết rõ sự tình lần này nghiêm trọng rồi, cho nên lập tức rời khỏi học viện, đi thông báo cho Triệu Duy.

Sau khi làm xong mọi thứ, lúc này Trần Tinh mới thở ra một hơi.

Tuy rằng không tìm được Hoa La Huyên, nhưng có bát vương tử ra tay, chuyện này chắc là sẽ ổn thỏa thôi.

Trị an sở.

Trong một gian phòng xem như sáng sủa sạch sẽ, Diệp Huyền đang ngồi ở đây.

Hắn bị đưa tới nơi này đã hơn một canh giờ rồi.

Cửa ra vào, hai tên thành vệ quân khí thế bất phàm đang nhìn Diệp Huyền với vẻ cảnh giác, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông, giống như chỉ cần Diệp Huyền có bất kỳ hành động gì thì sẽ lập tức rút đao tương hướng vậy.

Ngoài ra, không ai để ý tới hắn.

Diệp Huyền biết rõ, tuy rằng nơi này sóng yên biển lặng, nhưng ở phía sau tuyệt đối là mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động, hai vị công tử của hai nhà hầu gia bị đánh, chuyện này thành vệ quân tuyệt đối sẽ không tùy tiện xử lý, tất cả đều phải xem hậu phương của hai bên làm thế nào.

Tin rằng tư liệu của mình lúc này cũng đã rơi vào trong tay của trưởng quan thành vệ quân rồi, xung đột của hai bên cũng sẽ tra được rõ ràng từ đầu chí cuối.

Đợi sau khi mọi chuyện được tra ra hết thì tiếp theo tuyệt đối sẽ không an tĩnh như vậy nữa.

Sau khi biết được điểm này, trong thời gian chờ đợi, Diệp Huyền cũng không lãng phí thời gian nữa, ngược lại nhắm mắt dưỡng thần, khoanh chân tu luyện.

Đã lấy được tâm mâu thạch rồi, như vậy thì lập tức có thể tu luyện thần linh đồng thị ngay rồi, Diệp Huyền cần phải nhanh chóng chuẩn bị mới được.

Hai gã thành vệ quân đứng gác ở cửa nhìn thấy Diệp Huyền lúc này cư nhiên còn có lòng dạ đi tu luyện thì cũng trợn mắt há mồm.

Két một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Tiếng bước chân vang lên, một vị quan quân thành vệ quân mặt mày trắng nhợt như văn sĩ đi vào, sau lưng gã còn có một đám thành vệ quân đi theo.

Người này ánh mắt láo liên, khải giáp trước ngực có tuyên khắc một đồ án tinh mỹ, khí tức trên người hơi âm lãnh, bộ dáng kia, rõ ràng cũng là một tên cao quản trong thành vệ quân, đôi mắt nhỏ híp lại, đánh giá Diệp Huyền từ trên xuống dưới.

Ánh mắt kia bình thản mà khinh thường, rơi vào trên người Diệp Huyền, càng có một tia ý vị âm lãnh không hảo ý.

- Long thống lĩnh, người này chính là phạm nhân.

Một tên tiểu đội trưởng liền nịnh nọt lên tiếng, đồng thời kéo một cái ghế ra đặt ở sau lưng tên nam tử văn sĩ này.

Nam tử văn nhược đặt mông ngồi xuống, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Diệp Huyền, âm trầm nói:

- Ngươi tên là Diệp Huyền, là học viên của Huyền Linh học viện?

- Đúng vậy.

- Ha ha, từ khi nào thì học viên của Huyền Linh học viện lại ra tay ác độc như vậy.

Nam tử văn nhược âm lãnh cười:

- Chính là ngươi giết người trên đường, lại còn đánh hai vị công tử của Thiên Khải hầu gia và Trần Quân hầu gia trọng thương? Nói đi, rốt cuộc là ngươi có thâm thù đại hận gì với hai vị công tử, ý đồ mưu hại hai vị công tử ngay trên đường?

Đối phương vừa tới thì lập tức chụp mũ cho Diệp Huyền.

- Giết người trên đường chính là hai vị công tử trong miệng của ngươi, không phải ta, ta chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi.

Diệp Huyền nhìn chằm chằm vào đối phương, nhướng mày, khẩu khí này dường như không đúng lắm.

- Nực cười, hai vị công tử thân phận cao quý, sao có thể giết người trên đường được? Ngược lại là ngươi, không biết tại sao, lòng mang bất mãn với hai vị công tử, ý đồ hành hung, nếu như không phải thủ hạ của hai vị công tử anh dũng ra tay thì nói không chừng hai vị công tử cũng đã chết trên tay của ngươi rồi.

Long thống lĩnh kia cười lạnh nói.

- Long thống lĩnh nói đúng lắm, tiểu tử, ngươi mau khai ra vì sao lại ghi hận hai vị công tử, tại sao lại muốn giết chết hai vị công tử ra đi, ta nói cho ngươi biết, thẳng thắng được khoan hồng, chống tự sẽ bị nghiêm trị.

Một tên thành vệ quân vì muốn nịnh bợ mà chống nạnh trừng mắt, nghiêm giọng quát lên.

Diệp Huyền lắc đầu:

- Ta không có gì để khai hết, vẫn là câu nói kia, người hành hung chính là hai vị công tử trong miệng các ngươi, ta chẳng qua là phòng vệ chính đáng mà thôi, căn bản là vô tội.

- Làm càn, có tội hay không không phải dựa vào ngươi nói là được, còn không khai cho ta.

Tên thành vệ quân kia đập bàn, tức giận quát.

Tiếng vỗ bàn vang lên bên tai tên Long thống lĩnh kia, khiến gã không khỏi thản nhiên liếc nhìn tên thành vệ quân kia một cái, tên thành vệ quân kia lập tức ngượng ngùng lùi lại phía sau.

Long thống lĩnh đứng dậy, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo:

- Diệp Huyền, người như ngươi ta thấy qua nhiều rồi, bản thống lĩnh không có nhiều thời gian để lãng phí với ngươi như vậy, ngươi khai cũng được, không khai cũng được, sự thật chính là sự thật, không ai có thể thay đổi được.

Nói xong, gã liền ném ra một trang giấy.

- Chuyện ngươi hành hung, đương sự thành vệ quân đã kể lại rõ ràng, hơn nữa còn kèm theo lời khai của vài nhân chứng có mặt ở đó, ngươi xem đi, nếu như không có vấn đề gì thì mau ký tên lên, ngươi cứ yên tâm, trị an sở chúng ta đều làm việc dựa theo luật pháp của vương quốc, tuyệt đối sẽ xử lý công bằng.

Diệp Huyền cầm lấy tờ lời khai, chỉ nhìn thoáng qua một cái liền cười lạnh.

Chỉ thấy bên trên, đổi trắng thay đen, nói Diệp Huyền hắn gặp phải hai tên công tử kia, trong lòng bất mãn, ý đồ hành hung, kết quả hộ vệ của hai tên công tử Trần Minh và Tần Thiên anh dũng ra tay.
Chương 345 Tra tấn bức cung (2)

Bất hạnh bị ‘kẻ tội phạm’ là hắn sát hại, hai tên công tử cũng bị hắn ra tay đánh trọng thương, bởi vì có thành vệ quân kịp thời chạy tới cứu viện, cho nên mới miễn cưỡng giữ được một mạng.

- Nói hưu nói vượn!

Diệp Huyền ném tờ lời khai lên bàn:

- Lời này đổi trắng thay đen thế này, ta sẽ không ký.

Long thống lĩnh nện một quyền lên mặt bàn, đột nhiên cả giận nói:

- Diệp Huyền, nơi này là trị an sở, không phải nơi để cho ngươi giương oai, lời khai này, ngươi muốn ký cũng được, không muốn ký cũng phải ký!

- A, vậy sao?

Diệp Huyền cũng đứng lên, cầm lấy tờ lời khai kia, nháy mắt liền xé nát, thản nhiên nói:

- Ta lại muốn xem, bây giờ ngươi ép ta ký kiểu gì.

Bộ dạng kia, thái độ kia của Diệp Huyền khiến cho tên nam tử văn nhược kia tức giận tới mức cổ cũng đỏ bừng.

- Làm càn, người đâu, mau kéo tên này vào tử lao, đại hình hầu hạ, khi nào hắn đồng ý thì tiếp tục dẫn ra đây gặp ta, ta muốn xem xem hắn có thể kiên trì được bao lâu.

Long thống lĩnh này là thân tín của lục vương tử, cũng là phó thống lĩnh trị an sở, đã sớm nhận được mệnh lệnh của lục vương tử, muốn để cho Diệp Huyền còn sống bước vào, nhưng thành thi thể rời khỏi đây.

- Dạ!

Vài tên thành vệ quân nhanh chóng ùa vào, vây kín Diệp Huyền, giải ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau, Diệp Huyền liền bị bắt giải vào trong phòng hành hình trong tử lao, chỉ nghe bên trong thỉnh thoảng truyền tới từng trận tiếng kêu la thảm thiết, thanh âm thảm thiết tới mức khiến cho người ta sởn tóc gáy.

Trên mặt đất phòng hành hình, máu tươi đầm đìa, bởi vì quanh năm suốt tháng đọng lại, biến thành một vũng máu nâu sậm, bốc lên từng đợt mùi hôi thối khó ngửi.

Đưa mắt nhìn lại, trước mặt Diệp Huyền là đủ loại hình cụ, bên trên loang lỗ những vết máu tươi lẫn máu khô đọng lại.

Cả phòng hành hình này giống như một địa ngục trần gian, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác tử khí âm trầm, chỉ nhìn thoáng qua một cái thì trong lòng liền run lên hoảng sợ, trong lòng áp lực nặng nề.

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên thừa nhận sớm một chút thì hơn, phòng tra tấn trong tử lao của trị an sở chúng ta, một trăm người sống đi vào thì chỉ có một người sống sót rời khỏi, chỉ cần ngươi nhận tội thì có lẽ vẫn còn một cơ hội sống sót, nếu như không nhận tội thì nhất định sẽ chết.

Một tên thành vệ quân ra vẻ như tốt bụng nhắc nhở.

- Được rồi, nói nhiều với hắn như vậy làm gì, kẻ này chết là cái chắc rồi, sao mà sống được chứ, án của hắn lại là do Long thống lĩnh tự mình xử lý, nói rõ cái gì, nói rõ cấp trên muốn để hắn chết.

Một tên thành vệ quân khác nói với vẻ khinh thường, ánh mắt nhìn về phía Diệp Huyền giống như nhìn một người chết.

Vài tên thành vệ quân lập tức trói Diệp Huyền lên trên hình giá.

Đồng thời một tên đại hán hành hình đứng kế bên thì rút ra một thanh loan đao bên trong một đống dụng cụ hành hình, trên loan đao loang lỗ vết máu, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt âm lãnh, lại còn mang theo sát ý.

Diệp Huyền biến sắc, hắn thật sự không ngờ trị an sở này lại hắc ám tới mức này. Tuy rằng sát ý trong mắt đối phương không rõ ràng lắm.

Advertisements

Nhưng ánh mắt này, Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra, đối phương là muốn dùng danh nghĩa tra tấn bức cung để khiến hắn chết ở chỗ này.

Còn chưa định tội đã lấy thủ đoạn tra tấn bức cung để giết chết hắn, tới lúc đó dù có điều tra ra được chân tướng đi nữa thì hắn cũng đã thành một người chết rồi.

Trị an sở này cư nhiên lại hắc ám như vậy.

Ngay tại lúc Diệp Huyền suy nghĩ xem nên phản kháng như thế nào.

- Dừng tay lại, là ai cho các ngươi tra tấn bức cung?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm uy nghiêm đột nhiên truyền tới.

Thanh âm vừa dứt thì một nam tử dáng người cao lớn đi vào, sau lưng còn dẫn theo một đội thành vệ quân, đôi mắt không giận mà uy.

Phục sức trên người của người này giống hệt như tên Long thống lĩnh trước kia.

- Phiền thống lĩnh?!

Mấy tên thành vệ quân nhìn thấy người vừa tới thì sắc mặt hơi đổi, lên tiếng hành lễ một cái.

- Hồi bẩm Phiền thống lĩnh, người này công khai giết người trên đường cái, lại còn đả thương công tử Thiên Khải hầu gia và công tử Trần Quân hầu gia, hơn nữa lại còn to gan, không biết hối cải, công nhiên coi rẻ trị an sở chúng ta, phụng lệnh của Long thống lĩnh, thuộc hạ đang chuẩn bị tra tấn bức cung hắn, để cho hắn khai ra chuyện đã xảy ra.

Một tên tiểu đội trưởng trong số kia lập tức lớn tiếng nói, lời lẽ chính nghĩa.

Gã biết rõ Phiền thống lĩnh và Long thống lĩnh không ưa nhau, cho nên cố ý nói ra chuyện Diệp Huyền đả thương người, muốn để cho Phiền thống lĩnh biết khó mà lui.

- Thúi lắm, còn ra vẻ này nọ, thứ rác rưởi như các ngươi cũng xứng nói những lời này, lập tức thả người này ra, để ta đưa đi.

Phiền thống lĩnh mở miệng liền mắng to một tiếng, vẻ mặt khinh thường, khoát tay lên, hai gã thủ hạ kế bên liền muốn bước tới dẫn Diệp Huyền đi.

Sắc mặt của tên tiểu đội trưởng dẫn đầu lập tức thay đổi, vội vàng nói:

- Phiền thống lĩnh, như vậy không được đâu, người này là án tử do Long thống lĩnh tự mình xử lý, ngươi làm như vậy có phải là vi phạm quy củ của trị an sở hay không?

- Cái gì mà quy củ của trị an sở, ta xem các ngươi mới đúng là không tuân theo quy củ, chưa được cho phép, phía trên chưa định tội, lại tra tấn bức cung với người bị hại, các ngươi đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, đi ngược lại quy định.

- Không cần phải nói nhảm với ta, người này ta muốn dẫn đi ngay lập tức, tránh ra hết cho ta.

Phiền thống lĩnh này vừa nghe liền biết là người có tính tình vô cùng táo bạo, vung tay lên một cái, xoạt xoạt một tiếng, thành vệ quân sau lưng gã lập tức xông lên, dẫn Diệp Huyền đi.

Những tên thủ hạ của Long thống lĩnh kia nhìn chằm chằm vào đối phương, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Huyền bị mang đi.

- Phiền thống lĩnh, người này là người mà Long thống lĩnh tự mình muốn bắt, giết hộ vệ của công tử Thiên Khải hầu gia và Trấn Quân hầu gia trên đường, huống hồ gì còn đánh hai vị công tử bị trọng thương, ta khuyên ngươi vẫn là thức thời một chút thì hơn.

Tên tiểu đội trưởng kia lập tức mở miệng với vẻ vô cùng âm trầm.

Gã phụng mệnh của Lãnh Thiên, nhất định phải để cho tên Diệp Huyền này đẹp mặt, nếu như để cho Diệp Huyền bị Phiền thống lĩnh mang đi như vậy, thì tới chừng đó Long thống lĩnh trách tội, gã không thể gánh vác nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK