• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 121 Kim châm thứ huyệt

Nhưng mặc kệ Diệp Huyền định vị kiểu gì thì mạch huyệt trong cơ thể cũng chỉ có bấy nhiêu, không xuất hiện thêm mạch huyệt nào.

- Chẳng lẽ đạo huyền mạch thứ mười này thật sự không tồn tại hay sao?

Diệp Huyền không khỏi hoài nghi, hắn phóng thích hồn lực trong não hải tới mức cao nhất, cảm giác của huyền khí cũng được phóng thích tới tận cùng.

Một chu thiên, hai chu thiên, ba chu thiên…

Sau ba mươi hai chu thiên mà Diệp Huyền vẫn chưa tìm được thêm bất kỳ mạch huyệt nào mới.

- Xem ra cái đạo thiên mạch thứ mười này căn bản không tồn tại.

Diệp Huyền lắc đầu.

Nếu không định vị mạch huyệt thì chỉ nhìn dưới góc độ là bát phẩm hồn hoàng và cửu phẩm luyện dược sư của hắn kiếp trước, trong cơ thể căn bản không còn bộ vị nào để dung nạp thêm mạch huyện nào nữa.

Ngay tại lúc hắn chuẩn bị từ bỏ….

Đột nhiên ——

Ầm!

Tam đại võ hồn trong cơ thể Diệp Huyền đột nhiên phát sáng, nhất thời, ba quang điểm sáng chói như mặt trời, xuất hiện ở ba vị trí thiên môn, tâm huyệt, đan điền của hắn.

Nhìn thấy ba quang điểm sáng chói này, Diệp Huyền thoáng cái liền ngây ra.

Ba mạch huyệt thiên môn, tâm huyệt, đan điền từ trên xuống dưới tạo thành một đường thẳng, mà các vị trí của sáu mạch huyệt nằm trên đường thẳng này cũng sáng lên.

Cảm giác đó giống như mạch huyệt của ba cái võ hồn chính là mặt trời, sáu cái mạch huyệt chủ yếu kia chính là trăng sáng, còn những mạch huyệt khác thì là ngôi sao.

Bức đồ án này khiến cho não hải của Diệp Huyền đột nhiên sáng ngời, tựa như sao băng xẹt qua đêm tối, nháy mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm thăm thảm.

- Ta hiểu rồi.

- Đạo thiên mạch thứ mười này cũng không phải là mạch huyệt mới, mạch huyệt của nó chính là nối liền những mạch huyệt quan trọng nhất của chín đạo huyền mạch trước đó lại với nhau, tạo thành đạo huyền mạch thứ mười.

- Thiên mạch, ta rốt cuộc cũng tìm được rồi.

Trong lòng thầm kích động reo hò, chỉ nghe trong não hải ầm ầm một tiếng, đạo thiên mạch thứ mười trong cơ thể của Diệp Huyền đột nhiên hình thành.

Đạo huyền mạch này kéo thẳng từ trên xuống, những vị trí quan trọng trong chín đạo huyền mạch mà nó xuyên qua, đều thô to, đáng sợ hơn hẳn trước kia, huyền khí quán thông càng nồng đậm hơn, triệt để quán thông và dung hoà chín đạo huyền mạch trong thân thể Diệp Huyền lại với nhau.

Một loại cảm giác khó gọi tên dâng lên từ trong thân thể Diệp Huyền.

- Ba!

Tại thời khắc mấu chốt này, huyền khí của hắn cũng theo đó mà từ võ sĩ nhất trọng đột phá tới võ sĩ nhị trọng, sau đó lại dâng lên lần nữa, cuối cùng đạt tới võ sĩ tam trọng mới dừng lại.

Một lần đột phá hai tiểu cảnh giới, hơn nữa còn không dùng tới bất kỳ đan dược hay lợi dụng thủ đoạn nào, chuyện này cũng khiến Diệp Huyền chấn kinh.

- Cửu thiên chi hậu, chính là võ đế, võ đế chi hậu, vũ phá hư không!

Sau khi huyền khí lắng xuống, Diệp Huyền bình thản đứng lên, hắn đưa mắt nhìn lên không trung, ngạo khí dâng cao, bễ nghễ thiên hạ giống như thượng đế, tựa như đế vương quân lâm.

Sau khi trọng sinh, lần đầu tiên hắn thật sự có lòng tin có thể vũ phá hư không.

Advertisements

Hắn đang định tu luyện tiếp để củng cố cảnh giới võ sĩ tam trọng một phen thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng của La Chiến lão sư truyền tới, bảo rằng có chuyện gấp cần thương lượng.

Diệp Huyền bất đắc dĩ ngừng tu luyện, mở cửa phòng tu luyện.

Chỉ thấy La Chiến lão sư đang đứng ở cửa, thấy Diệp Huyền đi ra thì xấu hổ cười hai cái, sau đó ho khan nói:

- Khụ khụ, là như vậy, ta vốn cũng không muốn quấy rầy ngươi, nhưng… A! A? Ngươi, ngươi, chuyện gì thế này? Ngươi đột phá tới võ sĩ tam trọng rồi?

La Chiến lão sư còn chưa nói xong thì đột nhiên ngây người ra, dùng vẻ mặt khiếp sợ không dám tin, mắt trừng lớn như hai quả trứng gà.

- Chỉ là võ sĩ tam trọng mà thôi, có cần giật mình tới vậy không, có việc gì thì mau nói đi.

- Chỉ là võ sĩ tam trọng mà thôi?

La Chiến hận không thể bước lên bóp chết Diệp Huyền cho rồi, không tới một tháng mà có thể từ nhất trọng võ sĩ đột phá tới võ sĩ tam trọng, vậy mà còn nói ‘chỉ là võ sĩ tam trọng mà thôi’, đúng thật là không có thiên lý.

Gã dò xét Diệp Huyền từ trên xuống dưới, dụi mắt thật mạnh, càng nhìn càng không dám tin.

Chuyện này sao có thể? Mấy ngày nay Diệp Huyền một mực bế quan tu luyện, nhưng dù có bế quan tu luyện cách gì đi nữa thì huyền khí gia tăng cũng có mức độ mà thôi, cho dù hắn ngày nào cũng dùng đan dược, ở phòng tu luyện huyền khí đi nữa thì trong khoảng thời gian ngắn ngủi không tới một tháng như vậy cũng không thể nào liên tục đột phá lưỡng trọng được.

Còn nhớ năm đó mình từ võ sĩ nhất trọng đột phá lên tới tam trọng cũng phải mất gần một năm mới được, còn được tướng quân gọi là thiên tài, trực tiếp đề bạt lên làm tiểu đội trưởng.

Diệp Huyền này đã không thể gọi là thiên tài được nữa, phải nói là yêu nghiệt mới đúng.

La Chiến cảm giác trái tim của mình chịu không nổi.

Diệp Huyền xoay người muốn đi vào phòng tu luyện:

- Nếu như không có việc gì thì ta tu luyện tiếp đây.

- A! Đừng đừng đừng, có việc, có việc!

La Chiến vội vàng kéo Diệp Huyền lại, cố nén rung động trong lòng, không nhìn tới huyền khí ba động trên người tên yêu nghiệt Diệp Huyền này nữa, lúc này mới thoáng hồi phục tinh thân, nói ra lý do gã tới đây tìm Diệp Huyền.

Hoá ra là lúc trước Diệp Huyền có nói nửa tháng sau sẽ dùng kim châm thứ huyệt cho gã, bây giờ đã gần một tháng rồi, Diệp Huyền vẫn không có động tĩnh gì, cho nên La Chiến liền nôn nóng.

Trong khoảng gần một tháng này, mỗi ngày gã tu luyện đều lợi dụng huyền khí ôn nhuận kinh mạch ở chân, lại bôi thêm dược phương mà Diệp Huyền đã cho, tỉ mỉ cẩn thận chăm sóc chân phải, bắt đầu từ mười ngày trước chân phải của gã đã không hề đau đớn gì nữa.

Bất quá dù là không còn đau đớn nữa nhưng La Chiến vẫn cảm giác được võ hồn chi lực trong chân phải của mình vẫn chưa biến mất hết hoàn toàn, chẳng qua chỉ là nằm yên ở đó không phát tác gì mà thôi.

Trong khoảng thời gian này gã một mực chờ Diệp Huyền trị liệu cho gã, không ngờ chờ hoài chờ mãi mà Diệp Huyền cứ một mực bế quan, rất ít khi gặp được hắn, cho dù có gặp được thì cũng không nói gì tới chuyện này, gã đợi tới hôm nay rốt cuộc không nhịn được nữa.

- Hoá ra là việc này…

Diệp Huyền im lặng sờ sờ mũi, trước ánh mắt của La Chiến, nói ra một câu có thể khiến La Chiến muốn giết người:

- Ngươi không nhắc thì ta cũng quên đi mất.

Quên đi mất! Quên đi mất! Quên đi mất!

Những lời này lẩn quẩn trong đầu La Chiến không ngừng, khiến cho sắc mặt của gã lập tức nhăn nhó như ăn phải chuột chết.
Chương 122 Huyết Đao trại (1)

Trời đất chứng giám, mấy ngày nay gã cơm không muốn ăn nước không muốn uống, chỉ mong chờ Diệp Huyền trị liệu cho mình, không ngờ tên Diệp Huyền này lại quên tuốt tuồn tuột chuyện này, quả thực khiến cho gã ngay cả tâm giết người diệt khẩu cũng có.

- Diệp tiểu tử, ngươi có tin là ta sẽ giết ngươi diệt khẩu ngay lập tức không.

La Chiến tức tới mức tóc cũng muốn dựng thẳng lên, vẻ mặt khóc không ra nước mắt.

- Giết người diệt khẩu cũng không sao, bất quá chân của ngươi cũng đừng hòng chữa khỏi nữa.

- Cái gì? Vẫn có thể trị sao?

La Chiến nhào lên túm lấy vai của Diệp Huyền, hỏi với vẻ kích động.

- Đương nhiên có thể trị được rồi, bất quá không phải vừa rồi ngươi nói muốn giết người diệt khẩu sao?

- Khụ khụ, nghe lầm rồi, nhất định là ngươi nghe lầm rồi, ta chưa nói gì hết.

La Chiến xấu hổ đỏ mặt, cố nặn ra một nụ cười.

Nhìn thấy La Chiến đã hoàn toàn không có chút hình tượng nào của giáo quan mặt lạnh, Diệp Huyền cũng không muốn tiếp tục trêu chọc gã nữa, thản nhiên nói:

- La giáo quan, ngươi chuẩn bị xong chưa?

Mấy ngày nay hắn luôn tập trung lo chuyện bản mệnh hồn ấn và đả thông hồn mạch, thật sự không có thời gian để nghĩ tới những chuyện khác.

- Đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.

La Chiến vội lấy một cái hộp ngọc ra, mở hộp ngọc, bên trong đặt từng cây kim châm mỏng dài chừng một xích.

- Không sai.

Diệp Huyền nhận lấy hộp ngọc, phẩm chất, độ dài, sức nặng của kim châm quả nhiên giống hệt những gì hắn đã ghi ra.

La Chiến vội nói:

- Diệp Huyền, ta đã ngưng thuốc gần mười ngày rồi, bây giờ trị liệu thì còn nắm chắc được mấy phần?

- Lúc trước là mười phần, bây giờ chắc là chín phần rưỡi.

Chín phần rưỡi!

Khoé miệng của La Chiến giật giật, vốn gã cảm thấy có thể nắm chắc chừng sáu bảy phần đã là hay lắm rồi, nhưng Diệp Huyền nói như vậy khiến cho trong lòng gã cảm thấy không chân thực.

Tiểu tử này không phải là cố ý lừa ta đấy chứ, đây chính là vết thương mà rất nhiều luyện hồn đại sư ở vương thành cũng không thể trị khỏi được.

- Được rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi.

Diệp Huyền vừa dứt lời thì La Chiến lập tức cởi quần.

- La Chiến lão sư, ngươi đang làm gì vậy?

- Chuẩn bị châm kim, không cởi quần thì ngươi làm sao châm?

- Khụ khụ.

Diệp Huyền hết lời.

- La Chiến lão sư, ta chuẩn bị thi triển chính là phi châm thứ huyệt.

- Sao ngươi không nói sớm, ta cởi quần xong rồi ngươi mới nói với ta là phi châm….

Diệp Huyền không còn gì để nói nên không nhiều lời nữa, ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng cong lại, lập tức có mấy cây kim châm rơi vào trong tay hắn, hắn cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng búng tay bắn ra.

- Vèo!

Tiếng xé gió vang lên, đồng tử của La Chiến đột nhiên co lại, vài đạo phản quang loé lên một cái, trên chân phải của mình nhói nhẹ một cái như bị muỗi đốt, mấy cây kim châm mảnh như sợi tóc đâm xuyên qua võ bào, ghim vào trên đùi của mình, một cảm giác tê dại truyền tới từ trên đùi của gã.

- Vèo vèo vèo!

Hai tay của Diệp Huyền liên tục vung lên, hai mắt ngưng kỳ, từng đạo kim quang thoáng qua, không bao lâu sau ba mươi hai cây kim châm trong hộp đã hùng hết sạch.

- Cạch!

Khép hộp ngọc lại, Diệp Huyền duỗi mình một cái, ngáp dài nói:

Advertisements

- La Chiến lão sư, xong rồi.

Xong… xong rồi?

La Chiến sững sốt, nhanh vậy sao? Mới mấy giây? Ngươi giỡn chắc?

- Diệp Huyền, như vậy là xong rồi sao? Nhanh tới vậy sao, ngươi không cần dùng thêm thủ pháp gì nữa sao?

- Ngươi chê nhanh quá sao?

Diệp Huyền trợn mắt nhìn La Chiến lão sư một cái:

- La Chiến lão sư, đây là phi châm thứ huyệt, tổng cộng chỉ có ba mươi hai châm mà thôi, ngươi cảm thấy phải làm bao lâu? Còn thủ pháp nào nữa, chẳng lẽ ngươi muốn cắm kim châm khắp người ngươi chắc?

- Khụ khụ, ý của ta không phải như vậy.

Bị Diệp Huyền nói như vậy, La Chiến cũng không cảm thấy tức giận gì hết, gã hỏi dò:

- Đúng rồi, chân của ta khi nào thì khỏi?

Diệp Huyền cười khẽ nói:

- Như vầy không phải đã khỏi rồi sao.

Đã khỏi rồi?

La Chiến không hiểu ý của Diệp Huyền.

- Ngươi rút kim châm ra, thúc dục huyền khí đá thử một cước xem sao!

La Chiến nghi hoặc nhổ kim châm ra, nhẹ nhàng thúc giục huyền khí, đùi phải lập tức thoải mái chưa từng có, lúc huyền khí đi qua huyền mạch trên chân phải thì không hề bị nghẽn tí nào, một cảm giác mạnh mẽ truyền tới từ chân phải của gã, tràn đầy lực lượng.

Ầm!

La Chiến kìm lòng không đặng mà đá ra một cước, cuồng phong cuống theo, huyền khí khủng bố phát ra, bắn lên một ngọn núi giả ở cách đó không xa.

Chỉ chớp mắt ngọn núi giả kia đã chia năm xẻ bảy, biến thành đá vụn bay đầy trời, khiến cho cả tiểu viện cũng rung lên.

- Chân…. Chân phải của ta đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, thật sự khỏi hẳn rồi!

Hơn tám năm rồi, La Chiến chưa từng kích động như vậy bao giờ, chân phải của gã lần đầu tiên có cảm giác có thể khống chế hoàn toàn, lúc huyền khí đi qua huyền mạch cũng không có bất kỳ trở ngại nào.

- Diệp Huyền, ngươi làm cách nào vậy? Thật không thể tin nổi.

Gã kích động mở miệng, vẻ mặt không giấu nổi hưng phấn.

Diệp Huyền cười nói:

- Kỳ thực rất đơn giản, vết thương trên chân phải của ngươi là năm đó bị một vị cường giả dùng võ hồn chi lực ăn mòn, trong tám năm này, dù võ hồn chi lực kia không bị tiêu trừ nhưng cũng không ngừng khiến chân của ngươi bị suy yếu, dần dần mất đi hoạt tính vốn có, dược tề mà trước kia ta giúp ngươi phối chế chính là để giúp cho chân phải bị thương của ngươi có được sức sống, khôi phục tới trạng thái khoẻ mạnh ngày xưa, lại dùng kim châm giúp ngươi bài trừ võ hồn chi lực còn lại, xong xuôi đương nhiên là khỏi hẳn rồi.

- Chỉ đơn giản như vậy?

La Chiến không dám tin.

- Vậy ngươi muốn thế nào?

Diệp Huyền bĩu môi.

Lời nói là vậy nhưng thực tế đương nhiên không đơn giản như vậy rồi, đầu tiên, dược tề mà Diệp Huyền phối chế ra có thể nhanh chóng giúp chân phải của La Chiến giáo quan khôi phục sức sống, điểm này, luyện dược sư tứ phẩm bình thường cũng không thể làm được.

Tiếp theo là dùng kim châm thứ huyệt bài trừ võ hồn chi lực, Diệp Huyền chọn dùng thủ pháp đặc biệt, nếu đổi lại là luyện hồn sư khác, dù có nói cho đối phương biết thì cũng không thể nào làm được.

Đương nhiên những chuyện này Diệp Huyền sẽ không nói ra.

- Không xong.

Lúc Diệp Huyền giải thích xong, La Chiến đột nhiên biến sắc, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.

Trong thân thể của gã đột nhiên có một cỗ khí tức khủng bố bùng lên, huyền khí trong thiên địa đột nhiên bạo động, thân thể La Chiến nháy mắt giống như biến thành một xoáy nước khổng lồ, điên cuồng hấp thu thiên địa huyền khí bốn phương.
Chương 123 Huyết Đao trại (2)

Khí tức trên người gã liên tục dâng lên.

Đột nhiên ——

Ba!

Khí tức trên người La Chiến xông thẳng lên, sau khi đạt tới mức độ nào đó, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại.

- Chúc mừng La Chiến lão sư đột phá địa võ sư nhị trọng.

Diệp Huyền vỗ tay cười nói.

- Ta cư nhiên đột phá, làm sao có thể?

- Có gì đâu mà không thể, tuy rằng huyền khí trong thân thể lão sư đã bảy tám năm rồi không thể quán thông, nhưng vẫn cứ tích luỹ như cũ, chẳng qua là vì chân phải cho nên không cách nào trùng phá gông xiềng mà thôi. Hiện tại huyền mạch trên chân phải đã quán thông rồi, huyền khí đương nhiên lưu chuyển khắp toàn thân, những thứ tích luỹ được lúc trước cũng bạo phát ra một lượt, tiến vào địa võ sư nhị trọng cũng là chuyện đương nhiên, nước chảy thành sông thôi.

Tiếp theo Diệp Huyền liền cười khẽ nói:

- Đương nhiên, đây cũng là vì sớm trị khỏi cho ngươi, nếu không đợi chừng hai năm nữa thì huyền mạch triệt để héo rút, dù có bài trừ võ hồn chi lực đi nữa thì cảnh giới cũng không thể tiến thêm được, đời này cũng chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi.

La Chiến khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, học viên này của gã thật sự mang tới cho gã quá nhiều chấn kinh.

Loại cảm giác chậm rãi giảng giải vừa nãy thật không khác gì lúc đại soái giảng thuật kiến thức võ đạo cho mọi người năm xưa, không, còn tự đắc, ngạo nghễ hơn cả đại soái năm đó, ngữ khí kia tuyệt đối chỉ có những thượng vị giả đứng trên vạn người mới có thể có được.

- Huyền nhi, xảy ra chuyện gì?

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Đúng lúc này, từng đạo nhân ảnh đột nhiên lướt nhanh tới, khẩn trương nhìn vào khoảnh sân đầy đá vụn.

Một cước lúc này La Chiến giáo quan đánh ra cùng với động tĩnh lúc gã đột phá, dẫn động thiên địa huyền khí lập tức kinh động đám người Diệp Phách Thiên vội vàng chạy tới.

- La Chiến giáo quan, ngươi…

Nhìn thấy La Chiến đứng bên cạnh Diệp Huyền, Diệp Phách Thiên lập tức kinh ngạc.

Khí tức trên người đối phương hùng hậu mà kéo dài, giống như một ngọn núi cao sừng sững, cảm giác tràn ngập lực lượng, cho dù so với mình cũng không thể phân hơn kém, đây tuyệt đối là uy áp mà chỉ có cường giả địa võ sư nhị trọng mới có thể phóng ra.

- Ha ha, đây phải cảm tạ Diệp Huyền, nhờ hắn trị liệu ta mới có thể đột phá lên địa võ sư nhị trọng.

Trong giọng nói của La Chiến tràn ngập cảm kích.

Gã không lý nào lại không cảm kích, bao nhiêu năm trôi qua, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, gã rốt cuộc có thể diệt trừ tai hoạ ngầm trói buộc mình bấy lâu nay.

Bao nhiêu năm trôi qua, gã không lúc nào không trông mong vào một ngày chân của mình có thể được trị khỏi, mình có thể trở lại chiến trường, có thể leo lên cao thêm một lần nữa, rốt cuộc gã cũng chờ được tới ngày này.

Advertisements

Tất cả những thứ này đều là nhờ Diệp Huyền, nếu như không nhờ có hắn, mình vẫn còn là một kẻ tàn phế, vẫn dừng lại ở địa võ sư nhất trọng, thậm chí vĩnh viễn không thể tiến thêm được nữa.

Lúc này đây, cảm giác của La Chiến dành cho Diệp Huyền đã không thể dùng lời nào để biểu đạt được nữa.

- Diệp Huyền?

Đám người Diệp Phách Thiên cũng không hiểu rõ ý của La Chiến lắm, nghi hoặc nhìn về phía Diệp Huyền, vừa nhìn qua thì không khỏi hoảng sợ lần nữa, kinh thán:

- Huyền nhi, ngươi… ngươi tiến giai thành võ sĩ tam trọng rồi?

Diệp Huyền cười nói:

- La Chiến đã thành địa võ sư tam giai địa huyền cảnh, tiến giai còn khó hơn ta gấp trăm lần, hắn cũng đột phá rồi, một cái võ sĩ như ta tiến giai thì có gì đáng ngạc nhiên đâu?

Đám người Diệp lão gia tử đều ngẩn người, nghe qua thì hình như cũng đúng, nhưng lúc tiểu tử ngươi vừa trở lại hình như mới chỉ là võ sĩ nhất trọng thôi mà.

Không tới một tháng mà có thể đột phá lưỡng trọng, là sợ trái tim của bọn ta không đủ kiên cường nên chuẩn bị doạ cho lên cơn đau tim đúng không?

Diệp Huyền phát hiện mình bộc lộ tu vi sẽ không thể nói chuyện bình thường được, bản mệnh hồn ấn trong não hải hơi loé lên, huyền khí ba động trên người hắn lập tức thu liễm.

- Đúng rồi, gia gia, gần đây việc làm ăn của Diệp gia chúng ta thế nào rồi? Vương gia có hành động gì không?

Vẻ khiếp sợ trên mặt Diệp Phách Thiên lập tức giảm bớt:

- Huyền nhi, việc làm ăn của Diệp gia chúng ta rất thuận lợi, kể từ sau khi triển khai hợp tác lại với hiệp hội luyện dược sư, hiệp hội luyện dược sư thật sự rất chiếu cố chúng ta, nhưng gần đây tộc nhân trong trang viên của Diệp gia ta bẩm báo, gần đây ở xung quanh trang viên đột nhiên xuất hiện rất nhiều người lạ mặt, mấy ngày nay ta điều tra, những kẻ lạ mặt này tất cả đều là thám tử của Huyết Đao trại.

- Huyết Đao trại?

Diệp Huyền nhíu mày.

- Huyết Đao trại chính là một đám mã tặc có tiếng hung hăng ở xung quanh Lam Nguyệt thành ta, thủ lĩnh của bọn chúng tên là Huyết Đao, phó đoàn trưởng tên Huyết Nha, hai người bọn chúng vốn chính là huynh đệ, sau này trở thành kẻ cướp, làm việc cực kỳ hung tàn, nhưng lại có thực lực cao siêu, rất nhiều gia tộc từng bị bọn chúng giết chóc để cướp bóc tài sản, nhưng bọn chúng trước kia rất ít khi tới Thanh Sơn Trấn này, lần này đột nhiên lại xuất hiện thám tử của bọn chúng, ta nghi ngờ mục tiêu của bọn chúng chính là thôn trang của Diệp gia ta.

Sắc mặt của Diệp lão gia tử rất nghiêm túc, xem ra địa vị của Huyết Đao trại này không phải bình thường.

- Huyết Đao trại, thành vệ quân chúng ta cũng biết được đôi chút.

Đúng lúc này, Kỷ Linh đột nhiên mở miệng, gã thân là đại đội trưởng của thành vệ quân, đối với đám mã tặc ở xung quanh Lam Nguyệt thành đương nhiên cũng vô cùng quen thuộc.

- Huyết Đao trại có hai tên thủ lĩnh, đại thủ lĩnh tên Huyết Đao, địa võ sư nhất trọng, một thân huyết quang đao pháp vô cùng đáng sợ, địa võ sư nhất trọng bình thường căn bản không phải là đối thủ của hắn, nhị thủ lĩnh Huyết Nha cũng là địa võ sư nhất trọng, cực kỳ hung tàn, ngoài ra, thành viên của Huyết Đao trại có hơn trăm người, mỗi tên đều là kẻ cùng hung cực ác, giết người phóng hoả cướp của, không có chuyện ác nào không làm.

- Bọn họ bình thường sẽ ra tay với một vài thương đội, một khi ra tay thì sẽ không để lại bất kỳ kẻ sống sót nào, thủ đoạn vô cùng hung tàn, hành vi cũng rất tàn nhẫn.

- Mà sở dĩ Huyết Đao trại hung tàn như vậy chính là vì những thành viên bên trong có rất nhiều đào phạm từng phạm tội ở Lam Nguyệt thành, sau đó chạy thoát. Thành vệ quân chúng ta đã từng điều tra rất nhiều lần, phát hiện hang ổ của Huyết Đao trại nằm ở bên trong hắc phong lĩnh, cho nên hai năm trước thành vệ quân chúng ta từng tổ chức tiễu trừ Huyết Đao trại, nhưng bởi vì hoàn cảnh trong hắc phong lĩnh rất hiểm ác, hơn nữa hang ổ Huyết Đao trại vô cùng bí mật, hai lần đều quay về tay không.
Chương 124 Ba loại kỳ độc (1)

- Thủ lĩnh Huyết Đao của Huyết Đao trại này làm việc độc ác, hơn nữa lại còn vô cùng giảo hoạt, nếu như người thám thính bên thôn trang quả thực là Huyết Đao trại thì nhất định phải cẩn thận, người của Huyết Đao trại chưa bao giờ làm việc thừa thải.

Kỷ Linh nói xong thì không khí trong sân đột nhiên trở nên ngưng trọng hẳn.

Diệp lão gia tử nhíu mày:

- Theo lời ngươi nói thì mục tiêu của Huyết Đao trại bình thường chính là một ít thương đội mang theo những vật quý trọng, nhưng lực lượng bảo vệ không đủ hùng hậu, nhưng những trang viên của Diệp gia chỉ trồng toàn dược liệu, hơn nữa cũng chưa từng có thù oán gì với Huyết Đao trại, tại sao bọn họ đột nhiên lại nhằm vào chúng ta?

Diệp Huyền cười lạnh.

- Gia gia, còn phải nói sao, nhất định là Vương gia sai khiến rồi.

Đúng lúc này ——

- Lão gia tử, không xong rồi, một trang viên ở tây trấn của Diệp gia ta bị người ta cướp sạch rồi.

Một tộc nhân vội vàng chạy vào bẩm báo, vẻ mặt lo lắng.

- Cái gì?

Đám người lão gia tử giật mình.

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Ngươi không cần vội, từ từ nói.

Diệp Huyền là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại, lạnh giọng nói.

- Vâng, Huyền thiếu.

Tộc nhân hít một hơi thật sâu, thanh âm của Diệp Huyền giống như có một loại ma lực nào đó, khiến cho đầu óc đang hoảng loạn của đã đột nhiên bình tĩnh lại.

- Chuyện là thế này…

Lúc này tộc nhân kia mới kể rõ đầu đuôi mọi chuyện lại.

Hoá ra là ngay sáng hôm nay, dược nông trong trang viên đang quản lý ruộng thuốc thì đột nhiên có một đoàn người ngựa đỏ rực toàn thân không biết từ đâu xông tới, tấn công trang viên mãnh liệt.

May mắn là bởi vì mấy ngày trước đó Huyết Đao trại tới thám thính khiến cho Diệp gia đề phòng sẵn, tứ gia Diệp gia là Diệt Triển Chấn và cha của Diệp Huyền là Diệp Triển Vân vừa hay cũng đang đi xem xét ở trang viên, lúc này mới dẫn theo tộc nhân anh dũng chống cự.

Trải qua hơn nửa giờ giao phong, đang lúc Diệp gia sắp không ngăn cản nổi thì gia chủ Diệp Triển Hùng ở gần đó nhận được tin tức chạy tới cứu viện kịp thời, đám người kia thấy không chiếm được tiện nghi cho nên mới rút lui.

- Cái gì? Cha ta và tứ thúc có bị thương không?

Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống.

- Hình như có bị thương nhẹ, bất quá có vẻ cũng không đáng ngại lắm, gia chủ phái người bảo vệ những trang viên khác, tam gia và tứ gia đang trên đường trở về.

Tộc nhân kia đáp lời.

- Đi, chúng ta ra ngoài xem thử.

Diệp Huyền ngoài mặt không có gì, nhưng trong lòng thì triệt để nổi giận.

Mấy hôm nay, hắn trở lại Diệp gia, tuy rằng gặp vài đãi ngộ bất công từ phía mấy người Diệp Triển Đường.

Nhưng sự quan tâm yêu thương của Diệp lão gia tử và phụ thân mang tới cũng khiến cho kẻ kiếp trước là cô nhi như Diệp Huyền cũng cảm nhận được sự ấm áp của người thân.

Trước kia dù xung đột với Chu gia và Vương gia, nhưng Diệp Huyền cũng đứng nhìn ở góc độ thập phần siêu nhiên mà nhìn, trong lòng không quan tâm lắm.

Thế nhưng hiện tại chuyện đã lên tới mức rơi đầu đổ máu khiến cho hắn biết đây không phải tranh chấp nho nhỏ nữa mà là một trận giết chóc ngươi chết ta sống.

Vì đối phó với Diệp gia mà Vương gia không chỉ dùng tới những thủ đoạn chèn ép buôn bán, mà ngay cả thủ đoạn giết chóc cũng lấy ra, lần này nếu như không nhờ đại bá Diệp Triển Hùng đuổi tới kịp lúc thì sợ là phụ thân đã gặp nguy hiểm rồi.

- Vương gia…

Diệp Huyền nheo mắt, trong lòng lẩm bẩm hai chữ này, lần đầu tiên sinh ra sát ý nồng đậm.

Trước kia chính mình vì bận chuyện tu luyện cho nên không kịp thời ra tay, bây giờ cũng tới lúc khiến cho Vương gia trả giá rồi.

Khiến cho cả Diệp Huyền và Diệp lão gia tử cũng không ngờ tới chính là vết thương của Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn cũng không hề nhẹ nhàng như lời tộc nhân kia đã nói.

Kẻ thù cư nhiên lại bôi độc trên vũ khí, hơn nữa độc tính của loại này lại rất lớn, khi phát tác thì vô cùng mạnh!

Đợi tới khi xe ngựa đưa Diệp Triển Vân và Diệp Triển Chấn trở lại phủ đệ Diệp gia thì toàn thân hai người đã sạm đen lại, hôn mê sâu không tỉnh, thậm chí bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Mà một ít hộ vệ Diệp gia bị thương nghiêm trọng thì đã tắt thở ở giữa đường, mười bảy mười tám tộc nhân toàn thân biến thành đen sẫm nằm trong đại sảnh, bộ dạng vô cùng thê thảm.

- Phụ thân, ta tới quá trễ, không thể ngờ đối phương lại ngoan độc như vậy….

Trên mặt gia chủ Diệp Triển Hùng đầy vẻ đau khổ, thần sắc vô cùng tức giận.

Diệp lão gia tử vội vàng đi tới trước mặt những tộc nhân bị thương, cau mày, gấp giọng nói:

- Triển Hùng, ngươi đã mời dược sư chưa?

- Mời rồi, trên đường trở về mấy dược sư của Diệp gia ta đã xem qua, chính là không nghĩ ra cách gì, lại còn khiến những dược sư xem bệnh kia cũng trúng độc, ngay cả mấy hộ vệ giúp chuyển người cũng bị nhiễm độc.

Độc này vô cùng tàn độc, phát tác vô cùng mạnh, hơn nữa còn có thể lây lan, chỉ cần tu vi dưới võ sĩ, tiếp xúc một chút thôi cũng sẽ trúng độc, trong vòng một phút đồng hồ sẽ hôn mê, trong vòng một canh giờ sẽ bỏ mạng.

Nếu như không phải Diệp Triển Chiến là cường giả võ sư tam trọng thì e là bây giờ cũng đã chết rồi, chính là phụ thân của Diệp Huyền, một thân tu vi đã sớm bị phế, nhưng bây giờ vẫn may mắn còn sống sót.

- Vậy ngươi có phái người tới hiệp hội luyện dược sư tìm người tới xem không?

Diệp lão gia tử tiếp tục hỏi.

Diệp Triển Hùng vội vàng đáp lời:

- Ta đã phái người đi mời rồi, không biết Lương đại sư khi nào mới tới.

Đang nói dở dang thì vài tộc nhân Diệp gia dẫn theo đoàn người của Lương đại sư vội vã đi vào trong đại sảnh.

- Diệp lão gia tử, xin đừng chớ trách tội.

Gần đây Lương đại sư khá thân thiết với Diệp gia, nghe nói Diệp gia có người bị trúng độc thì lập tức chạy tới ngay, không chút chậm trễ.

- Lương đại sư khách khí rồi.

Diệp lão gia tử vội vàng tiếp Lương đại sư tới:

- Còn nhờ Lương đại sư ra tay trợ giúp…

- Huyền thiếu.

Lương đại sư gật đầu một cái với Diệp Huyền, cũng không nhiều lời nữa mà bước tới trước mặt mấy người Diệp Triển Vân, nhanh chóng xem bệnh.

Vừa xem qua thì lão lập tức nhíu chặt mày, lát sau lão mới thở dài một hơi.

- Lão gia tử, Huyền thiếu, độc mà mấy người Diệp Triển Vân bọn họ trúng hẳn là một hỗn hợp độc tố nào đó, ở trong hỗn hợp độc tố này ẩn chứa hai loại độc tố thần kinh và huyết dịch, mỗi giây mỗi phút đều liên tục biến hoá, nếu như chỉ có một loại độc tố thì Lương mỗ có thể giải được, nhưng hai loại này hợp lại với nhau, Lương mỗ cũng không am hiểu nhiều về độc dược, sợ là không thể giúp gì được.
Chương 125 Ba loại kỳ độc (2)

Ngữ khí của Lương Phương mang theo chút tiếc nuối và áy náy, nhìn về phía Diệp Huyền và Diệp lão giả tử, nhất thời cũng không biết phải an ủi thế nào.

Bản thân lão cũng khiếp sợ vô cùng, hỗn hợp độc tố này rất khó điều chế cũng rất hiếm, tiệm thuốc bình thường căn bản không bán, nếu như tự mình phối chế thì chỉ có những luyện dược sư nhị phẩm am hiểu chế độc thì mới có thể luyện chế ra được.

Cho nên, nếu muốn giải trừ loại độc tố này thì ít nhất cũng phải là luyện dược sư tam phẩm, hơn nữa cũng phải có nghiên cứu về độc dược mới được.

Nhân vật như vậy cả Lam Nguyệt thành này e là cũng chỉ có một mình hội trưởng Hoa La Huyên.

Diệp lão gia tử vội nói:

- Lương đại sư, vậy không còn cách nào khác nữa sao?

- Lão gia tử, nếu như muốn ta trị khỏi cho mấy người Diệp Triển Vân thì e là không làm nổi, nhưng trên người ta có vài viên giải độc đan, giải độc đan này có thể giải trừ một phần độc trong huyết dịch và thần kinh, kéo dài thời gian chữa trị cho Triển Vân huynh, nếu như có thể đưa Triển Vân huynh tới Lam Nguyệt thành thì có lẽ vẫn còn có thể chữa được.

- Bất quá giải độc đan trên người ta chỉ có tám viên, Diệp gia các ngươi lại có hơn mười người bị thương, e là…

Lương đại sư lấy một cái bình sứ nhỏ ra, bây giờ thuốc ít người nhiều, chuyện thế này rồi thì cũng chỉ có thể để cho Diệp lão gia tử quyết định mà thôi.

Lão gia tử nhận lấy bình sứ, trên mặt hiện lên vẻ do dự, cắn răng một cái, phân phó:

- Trước tiên cho Triển Vân và Triển Chấn uống đi, sau đó lại cho những tộc nhân trúng độc nặng dùng.

Diệp Huyền đang kiểm tra tình hình trúng độc đột nhiên đứng dậy, khoát tay.

- Không được, giải độc đan này cũng vô dụng mà thôi, nếu như uống vào lại thành ra trúng phải gian kế của đối phương. Loại độc này chẳng những có hai loại độc tố thần kinh và huyết dịch mà còn mang theo một loại hồn độc bí ẩn, cả ba cân đối cùng nhau. Nếu như dùng giải độc đan, thần kinh độc tố và huyết dịch độc tố sẽ yếu bớt, sự cân bằng của cả ba loại độc sẽ bị đánh vỡ, sẽ chỉ khiến phụ thân và mọi người lập tức phát độc bỏ mình.

- Cái gì?

Lương đại sư giật mình hoảng hốt, loại độc tố hỗn hợp ẩn chứa hồn độc, đây là lần đầu tiên lão nghe nói về loại độc thế này.

Mấy người Diệp lão gia tử đứng kế bên nghe thấy cũng biến sắc.

Cũng may mà bọn họ vẫn chưa làm bậy, bằng không thì chẳng phải sẽ khiến cho mấy người Diệp Triển Vân càng thêm nguy hiểm hay sao.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Lão gia tử không biết làm gì, lòng nóng như lửa đốt.

Diệp Huyền nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó nói với La Chiến:

- La Chiến lão sư, trên người của ngươi còn kim châm hay không?

La Chiến lập tức lấy ra thêm hai hộp ngọc nữa, lúc trước khi Diệp Huyền kêu gã chuẩn bị một hộp kim châm, gã sợ quá trình trị liệu sẽ bị thiếu cho nên làm thêm hai hộp nữa.

- Tốt lắm.

Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ vui mừng.

- Cạch!

Hộp ngọc kêu một tiếng mở ra, hai ngón tay cầm lấy một cây kim châm, búng nhẹ một cái.

Advertisements

- Vèo vèo vèo!

Kim quang loé lên, từng cây từng cây kim châm mảnh như lông trâu nháy mắt cắm vào giữa ngực của mười mấy người trong đại sảnh, mỗi cây đều cắm vào thịt bảy thốn, không lệch chút nào.

- Phi châm thứ huyệt!

Lương đại sư giật mình suýt chút nữa trừng rớt hai tròng mắt, vẻ mặt khiếp sợ bật thốt:

- Huyền thiếu, ngươi cư nhiên lại biết loại thủ pháp chỉ có trong truyền thuyết này!

Chỉ thấy lão vừa dứt lời thì xèo một tiếng, hơn mười cây kim khâu cắm vào ngực của những người kia đồng loạt biến thành màu đen, sau đó bị ăn mòn rồi biến mất.

- Tiếc rằng mấy cây kim khâu này chỉ là kim khâu bình thường, nếu như là tinh thần canh kim thì có thể bài xuất hết độc tố hoàn toàn rồi.

Diệp Huyền lắc đầu, lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết ra một đơn thuốc:

- Lương đại sư, làm phiền ngươi trở về một chuyến, nhanh chóng mang những linh dược và dụng cụ này tới đây ngay lập tức cho ta.

- Được.

Lương đại sư cố nén chấn kinh, xoay người chạy vội đi, trong lòng vẫn kích động không thôi.

Kim khâu thứ huyệt đối với những luyện dược sư trước kia mà nói thì cũng không phải thủ đoạn gì đặc biệt, nhưng bởi vì yêu cầu của nó đối với người thi thuật lại vô cùng cao, hơn một trăm năm qua, những luyện dược sư có thể nắm giữ được nó đã ít nay càng ít hơn.

Còn phi châm thứ huyệt này lại chính là loại cực kỳ cao minh nhất trong kim châm thứ huyệt, dùng huyền khí thúc dục kim châm, đâm vào huyệt vị, độ khó bình thường còn khó hơn kim châm thứ huyệt gấp trăm lần.

Lúc trước Diệp Huyền chỉ vẩy khẽ một cái, mặc kệ mấy người Diệp Triển Vân nằm trên đất mặc quần áo dày mỏng ra sao, kim châm đều cắm vào bảy tấc, không sai một phân.

Thú pháp và khả năng khống chế lực đạo thế này Lương đại sư trước kia chưa từng thấy qua, ngay cả nghe cũng không có.

Không thể không nói, Lương đại sư làm việc rất hiệu quả, không tới thời gian nửa chung trà thì đã mang theo linh dược và dụng cụ chạy tới phủ đệ Diệp gia.

- Gia gia, ta cần luyện chế dược hoàn, các ngươi chờ một lát.

Diệp Huyền cầm linh dược và dụng cụ đi vào gian phòng nhỏ kế bên.

Lương đại sư nghe Diệp Huyền nói như vậy thì trong lòng ngứa ngáy không chịu nổi. Nếu như là trước, Diệp Huyền luyện chế đan dược, có cho lão nhìn cũng chưa chắc gì lão đã xem, nhưng sau khi trải qua kích thích của phi châm thứ huyệt thì lão lại rất muốn được nhìn thấy quá trình luyện chế dược hoàn của Diệp Huyền.

Nhưng lão cũng biết hiện tại tình hình rất khẩn cấp, nếu như quấy rầy Diệp Huyền luyện chế thì lão quả thật có chết trăm lần cũng khó đền bù, cho nên chỉ có thể cố gắng nén tò mò.

Bên trong phòng nhỏ, Diệp Huyền nhanh chóng bày dụng cụ, sau đó lấy một gốc linh dược ra.

Thành phần trong chất độc này cũng không quá mức phức tạp, độc tính cũng không lớn lắm, nhưng vấn đề nằm ở thủ pháp dụng độc, pha lẫn ba loại độc tố với nhau, khiến cho độc tính trở nên vô cùng mãnh liệt, cũng có thể xem như một loại kỳ độc.

Đương nhiên, kỳ độc có mạnh cách mấy đi nữa, đối với một người kiếp trước từng là luyện dược sư cửu phẩm như Diệp Huyền mà nói thì cũng chỉ ở cấp bậc trẻ con mà thôi.

Nếu như là kiếp trước thì Diệp Huyền căn bản không cần dùng tới bất kỳ dược liệu nào cũng có thể giải hết được độc này, nhưng kiếp này hắn chỉ mới là võ sư tam trọng, đương nhiên cần phải tốn sức hơn một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK