- Điện hạ ngươi xem, đây là đồ vật ta từ Huyền Cơ Tông lấy đến, khà khà, những thứ đồ này đối với lão Kim ta tuy vô dụng, nhưng đối với điện hạ ngươi, nên có chút tác dụng.
Kim Lân lập tức lấy ra mười mấy không gian giới chỉ, một mặt hưng phấn nói.
Diệp Huyền có chút ngờ vực tiếp nhận không gian giới chỉ, huyền thức quét qua, lập tức trợn mắt ngoác mồm, đồ vật bên trong, chính là Kim Lân chuyển hết toàn bộ Huyền Cơ Tông, được rất nhiều bảo vật.
Bên trong tuy có thật nhiều đồ vật ba bốn cấp, nhưng bảo vật cấp cao cũng không ít, bao quát một ít Huyền binh cùng linh dược cấp bảy, có thể nói biến thái.
Càng làm cho Diệp Huyền giật mình, chính là mười cái không gian giới chỉ bọc đầy huyền thạch, đây là Kim Lân hầu như đào hết một phần ba huyền mạch của Huyền Cơ Tông, để Diệp Huyền trố mắt ngoác mồm.
Nhìn thấy Diệp Huyền giật mình, Kim Lân nhất thời hưng phấn không ngớt, liền tranh công nói:
- Điện hạ, ngươi là không rõ ràng, vì những thứ đồ này, lão Kim ta suýt chút nữa mệnh cũng không còn.
- Lúc đó ta đang thay điện hạ sưu tầm bảo vật, ai biết Huyền Cơ Tông dĩ nhiên lại đột nhiên giáng lâm xuống một Cửu Thiên Vũ Đế.
Kim Lân bi phẫn nói:
- Nếu như là thời điểm trước đây lão Kim ta tung hoành thiên hạ, Cửu Thiên Vũ Đế như vậy, lão Kim ta một móng vuốt có thể đập chết mười mấy cái, nhưng hiện tại lão Kim ta bị phong ấn lại, một thân tu vi, chỉ có một phần trăm, không đúng, hẳn là một phần ngàn, ồ, đến cùng là một phần ngàn hay một phần trăm? Hay là nói, một phần vạn cũng chưa tới?
Kim Lân đung đưa móng vuốt, sờ sờ sau gáy, đầu óc hoàn toàn mơ hồ, không rõ ràng được một phần ngàn, một phần trăm, một phần vạn cái nào nhiều, cái nào ít.
- Phi phi, mặc kệ một phần trăm, một phần ngàn, hay một phần vạn, nói chung thực lực của lão Kim ta bây giờ, chỉ có một chút của nguyên lai, vì bảo vệ những bảo vật này, đồng thời tự mình giao cho điện hạ, lão Kim ta cùng Cửu Thiên Vũ Đế kia mạnh mẽ đại chiến một phen.
- Trận chiến đó, điện hạ ngươi là không thấy, thật kinh thiên động địa, đất trời tối tăm, quỷ khóc thần hào, đáng thương lão Kim ta bị phong ấn quá lâu, thực lực không bằng lúc trước, đến cùng vẫn kỹ kém một bậc, chỉ có thể vội vàng bỏ chạy, vết thương trên người đến hiện tại còn chưa khỏe, không tin điện hạ ngươi xem một chút...
Nói đến đây, Kim Lân vội vàng ở trước mặt Diệp Huyền duỗi ra móng vuốt, quả nhiên trên cánh tay của nó, tổn hại một cái vảy, xung quanh máu tươi còn không đọng lại.
Diệp Huyền xạm mặt, không còn gì để nói, cái vảy này vốn là Kim Lân ở trước đó vừa làm ra, bằng không này đã qua nửa tháng, làm sao ngay cả máu tươi cũng không đọng lại?
Huống chi, đối với quái vật khổng lồ như Kim Lân mà nói, phá cái vảy, thật giống như người bình thường rơi mất một sợi tóc gáy, căn bản một chút chuyện cũng không có.
Nhưng Kim Lân lại lộ ra một bộ sắp chết, hô nói:
- Điện hạ, ngươi xem lão Kim ta trung thành cỡ nào, người trung tâm như thế, lẽ nào ngươi không hề có một chút biểu thị sao?
- Ai u, không xong rồi, thương thế của ta lại phát tác.
Kim Lân nằm trên đất, yếu ớt nói:
- Điện hạ, nếu như ta vì ngài hi sinh, kính xin ngươi chôn ta ở trong Đại Thanh sơn, để ta cùng Thanh Sơn làm bạn, đồng thời đầu lâu nhất định phải nhìn về phía điện hạ ngài rời đi, bởi vì cho dù chết, đời sau ta còn muốn vì điện hạ ngươi ra sức trâu ngựa...
- Được rồi, được rồi.
Diệp Huyền đánh nó mấy phát, lại nghe tiếp, hắn sẽ ói ra.
- Để cấm chế hiển lộ, ta xem một chút.
Diệp Huyền làm sao không rõ ràng, Kim Lân nói nhiều như vậy mục đích là gì.
Có điều lần này cuộc chiến ở Cổ Dương Thành, hắn vừa vặn đột phá đến cấp bảy, hồn lực cũng đột phá đến cấp bảy, đối với cấm chế trên người Kim Lân, có càng nhiều nắm chắc.
- Ha ha, quá tốt rồi.
Kim Lân vừa nghe, lập tức nhảy lên hơn trăm thước, sau đó ngoan ngoãn ở trước mặt Diệp Huyền hiển lộ ra cấm chế.
Hoa văn màu vàng lít nha lít nhít, mọc đầy toàn thân nó, cùng Kim Lân yêu nguyên cùng huyết nhục dung hợp lại với nhau, nếu như không nhìn kỹ, người bình thường thậm chí sẽ cho rằng đây là hoa văn của Kim Lân.
Sau khi đột phá cấp bảy, Diệp Huyền đối với những cấm chế này quan sát cùng lý giải, lại sâu một phần.
Sau một canh giờ.
Mấy trăm đạo cấm chế trên người Kim Lân, lại bị hắn mở ra gần mười đạo.
Một luồng khí tức kinh khủng, từ trong cơ thể Kim Lân xung kích ra, cái khí tức doạ người kia, như một ngọn núi lớn, mạnh mẽ trấn áp ở trên người Diệp Huyền, để Diệp Huyền có loại cảm giác thở không được.
Trong đó, càng có một loại lực lượng huyết thống áp chế tới.
Kim Lân này đến tột cùng là yêu thú nào, khí tức dĩ nhiên đáng sợ như thế?
Diệp Huyền âm thầm hoảng sợ.
- Ha ha, lão Kim ta rốt cục khôi phục lại cảnh giới Yêu Hoàng, chà chà, tuy cách chân chính bước vào cấp tám, còn cần mấy ngày, hơn nữa cũng mới là Yêu Hoàng sơ kỳ, nhưng ít ra cách thời điểm toàn thịnh, lại bước ra một bước kiên cố.
Cấm chế được cởi ra bộ phận, Kim Lân hưng phấn tột đỉnh.
Từ trong thân thể hắn không ngừng thả ra từng luồng từng luồng khí tức kinh khủng, toàn bộ sơn mạch, tất cả Yêu thú đều nằm rạp trên mặt đất, kinh hoảng không ngớt.
Lực lượng đáng sợ đó, thậm chí mạnh mẽ xung kích ở trên người Diệp Huyền, có chút cảm giác trắng trợn không kiêng dè.
- Hừ.
Ánh mắt Diệp Huyền trầm xuống, Kim Lân này có phải là quá kiêu ngạo hay không.
Chít chít!
Tựa hồ cảm nhận được khí tức trên người Kim Lân, Tiểu Tử Điêu đột nhiên xuất hiện ở trên bả vai Diệp Huyền, nhìn Kim Lân, lộ ra một tia ngờ vực, phảng phất như đối với khí tức của Kim Lân, cảm thấy có chút quen thuộc.
Đùng đùng!
Tiểu Tử Điêu hóa thành một tia sét, muốn rơi vào trên người Kim Lân.
Vèo!
Kim Lân nguyên bản vô cùng đắc ý lập tức như thỏ nhỏ chấn kinh, nhảy ra ngoài mấy trăm mét, vẻ mặt tràn ngập kinh hoảng, một đôi tròng mắt màu vàng óng kịch liệt phóng to.
Tiểu Tử Điêu thấy thế, nộ rên một tiếng, bá một hồi, lần thứ hai lướt về phía Kim Lân, dáng dấp nó tức giận, con ngươi xoay tròn chuyển động, tựa hồ muốn nói, nếu ngươi dám trốn, ta liền không khách khí với ngươi.
Kim Lân nhất thời sợ đến không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn để Tiểu Tử Điêu rơi xuống đỉnh đầu của nó.
Chỉ là vảy giáp cả người nó dựng thẳng lên, tựa hồ đối với Tiểu Tử Điêu tràn ngập hoảng sợ.
Tiểu Tử Điêu ở trên đầu nó quẹo trái chuyển phải, thậm chí kéo kéo lỗ tai của nó, cuối cùng lại ngờ vực trở lại trên bả vai Diệp Huyền.
Chương 1067 Bình nguyên tai nạn (2)
Thấy Tiểu Tử Điêu rời đi, lúc này Kim Lân mới tầng tầng thở một hơi, một bộ lòng vẫn còn sợ hãi.
- Kim Lân, ngươi vừa nãy rất hung hăng a.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Xem ra sau này ngươi là không muốn khôi phục thực lực?
- Không, không, điện hạ, ngươi hiểu lầm, hiểu lầm.
Kim Lân làm sao không biết thái độ của mình chọc giận Diệp Huyền, nhất thời ngượng ngùng nói:
- Điện hạ, ta như vậy không phải kích động nóng đầu sao, khà khà, điện hạ ngươi đại nhân có đại lượng, hẳn là sẽ không tính toán a.
Nói xong, Kim Lân lại dùng sức vỗ ngực một cái nói:
- Điện hạ ngươi yên tâm, hiện tại Lang Hoàng điện quy ta thống lĩnh, ta nhất định sẽ ở dưới chỉ thị anh minh của điện hạ, làm thế lực Lang Hoàng điện lớn mạnh, chờ đợi điện hạ sai phái.
- Vậy thì xem ngươi biểu hiện.
Diệp Huyền lạnh lùng nói một câu, sau đó phóng lên trời, cấp tốc biến mất không còn tăm hơi.
Thấy Diệp Huyền rời đi, lúc này Kim Lân mới lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ bộ ngực, nói:
- Đáng chết, vừa nãy quá đắc ý vênh váo, lại suýt chút nữa chọc giận điện hạ, Kim Lân a Kim Lân, ngươi cái đầu con lợn này, chỉ sợ hiện tại điện hạ là người duy nhất có thể mở ra cấm chế trên người ngươi, ngươi lại còn dám bất kính với hắn.
Nó chớp mắt hạt châu.
- Nếu muốn bất kính, cũng phải chờ cấm chế giải trừ lại nói a, khặc khục... Không đúng, coi như cấm chế giải trừ, cũng không thể bất kính với điện hạ, ngay cả nó cũng đi theo ở bên người điện hạ, dám bất kính với điện hạ, ta xem ngươi là không muốn sống...
Kim Lân một bên lung tung nói, một bên khẽ hát, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, phi vút về phía Vô Tận sơn mạch.
Một lát sau, Diệp Huyền liền trở lại trong Luyện Kim Phi Chu.
- Chúng ta đi thôi.
Hắn từ tốn nói.
Đám người Cát Phác Tử không có hỏi nhiều, rất nhanh thôi thúc phi thuyền, biến mất ở trên bầu trời đêm.
Trong mọi người, chỉ có Tô Tú Nhất lúc trước mơ hồ từ trong sơn mạch cảm nhận được một luồng khí tức Yêu tộc khủng bố, nhưng hắn cũng không hề nói gì.
Phi thuyền cực nhanh, một đám người Lam Quang học viện rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Thời điểm đám người Diệp Huyền rời đi Mộng Cảnh Bình Nguyên, đi tới Thiên Đô Phủ.
Thế cuộc ở Mộng Cảnh Bình Nguyên cũng phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Ở ngày ấy sau khi Cổ Dương Thành bị đánh lén, cường giả mấy thế lực lớn trở lại tông môn, nói ra âm mưu của Huyền Cơ Tông.
Nói chuẩn xác, là sáu thế lực lớn.
Trải qua hơn một tháng mưu tính, Hạo Thiên đế quốc, Thanh Phong đế quốc, Kiếm Tông, Thần Hải Tông, Huyền Âm Cốc, Chiến Thần bộ lạc, tạo thành liên minh mạnh mẽ, giết về phía ba thế lực lớn khác.
Trong quá trình này, bọn họ cũng từng liên lạc qua Lam Quang học viện, chỉ là được tin tức, Lam Quang học viện triệt để luân hãm, đám người Cát Phác Tử Phó viện trưởng không biết tung tích.
Sáu thế lực lớn liên minh, đầu tiên đối phó, là Cửu Dương Tông cách sáu thế lực lớn gần nhất.
Trong Cửu Dương Tông, có một tên Vũ Hoàng lão tổ tọa trấn, nhưng đối mặt sáu thế lực lớn liên minh, căn bản là không có cách chống đối, trong nháy mắt thất thủ.
Nhưng kỳ quái chính là, thời điểm Cửu Dương Tông bị đánh lén, Huyền Cơ Tông cùng Minh Nguyệt đế quốc cũng không có đưa cường giả đến đây cứu viện.
Điều này làm cho sáu thế lực lớn hơi nghi hoặc.
Nhưng bọn họ cũng không nghi hoặc bao lâu, rất nhanh cả đội ngũ lần thứ hai giết về phía Huyền Cơ Tông.
Sau khi đi tới Huyền Cơ Tông, bọn họ kinh ngạc đến ngây người, toàn bộ Huyền Cơ Tông, đã sớm hóa thành một vùng phế tích, bên trong ngay cả một đệ tử cũng không còn.
Sau khi sáu thế lực lớn khiếp sợ, lại dắt tay nhau giết về phía Minh Nguyệt đế quốc.
Bọn họ khí thế như cầu vồng, đi thẳng tới đế đô của Minh Nguyệt đế quốc.
Giờ khắc này, Minh Nguyệt đế quốc đã sớm đề phòng nghiêm ngặt, cường giả san sát, nhưng đối mặt sáu thế lực lớn liên minh, lại bó tay hết cách.
Sáu thế lực lớn liên minh, mạnh mẽ chưa từng có, ổn ép Minh Nguyệt đế quốc một bậc.
Đại chiến, động một cái liền bùng nổ.
Sáu thế lực lớn tràn đầy tự tin, xóa Minh Nguyệt đế quốc khỏi bản đồ Mộng Cảnh Bình Nguyên, cho Mộng Cảnh Bình Nguyên một bầu trời sáng sủa.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ phát sinh.
Một phương Minh Nguyệt đế quốc, dĩ nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả còn lại của Huyền Cơ Tông, trong đó bao quát Thiên Dịch lão tổ.
Mà càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, giờ khắc này Thiên Dịch lão tổ, dĩ nhiên cung kính đứng ở bên cạnh một lão giả, cái dáng dấp ngoan ngoãn kia, phảng phất như một nô bộc đối mặt chủ nhân.
Đối mặt sáu thế lực lớn đột kích, lão giả kia vẻn vẹn thả ra một tia khí tức, toàn bộ sáu thế lực lớn liên minh, trong nháy mắt tan vỡ.
Cửu Thiên Vũ Đế!
Vũ Đế giáng lâm!
Lúc đó, cường giả cùng binh lực của sáu thế lực lớn, hầu như là mấy lần Minh Nguyệt đế quốc cùng Huyền Cơ Tông, cường giả Vũ Hoàng cũng gấp đôi đối phương.
Nhưng mà, khi Vũ Đế của Vô Lượng Sơn Tề Thác giáng lâm, tất cả ưu thế hóa thành hư vô.
Cửu Thiên Vũ Đế, xoay tay thành mây, lật tay thành mưa, dốc hết sức định Càn Khôn.
Hắn vừa lộ diện, Vũ Hoàng của mấy thế lực lớn liền quỳ xuống, không dám phản kháng.
Cũng có Vũ Hoàng không muốn thần phục, nhưng mà ở trước mặt Tề Thác, căn bản vô lực chống đối, chỉ một chiêu, tất cả liền bị trấn áp, thổ huyết trọng thương.
Giờ khắc này, đế đô của Minh Nguyệt đế quốc, hai đại Vũ Hoàng của Kiếm Tông cùng Huyền Âm Cốc bị trấn áp, từng cái từng cái thổ huyết không ngớt.
Mà ở trên bầu trời, Tề Thác lạnh lùng trôi nổi, khí tức đáng sợ thẩm thấu hư không, khống chế một vùng thế giới, phảng phất như thần linh.
Ở bên người hắn, mấy đại Vũ Hoàng của Vô Lượng Sơn miệng trào phúng, mặt lộ vẻ xem thường, mà Thiên Dịch lão nhân, thì ngoan ngoãn đứng đó, như nô bộc.
Tề Thác lạnh lùng nói:
- Vừa nãy, lão phu vẻn vẹn là cho các ngươi một bài học, trong các ngươi nếu như còn có ai không phục, có thể đứng ra, lão phu bảo đảm, tuyệt đối sẽ không ép buộc các ngươi bất cứ người nào, muốn chết, lão phu có thể thỏa mãn, có điều các ngươi phải cân nhắc cho kỹ, chỉ cần các ngươi vừa chết, tông môn của các ngươi cũng vô dụng, lão phu nói không chắc sẽ làm ra chuyện gì.
Dưới Đế đô, cường giả các thế lực lớn trên mặt tràn ngập bất đắc dĩ cùng cay đắng.
- Vị tiền bối này, sáu thế lực lớn chúng ta đã đầu hàng, đồng ý thần phục các ngươi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn đuổi tận giết tuyệt?
Kiếm Tông lão tổ cố nén lửa giận, đứng dậy, lau khô máu tươi ở khóe miệng.
Chương 1068 Hồn phù khế ước (1)
Thân là Vũ Hoàng tu hành kiếm đạo, trước hắn một đòn sấm sét, chém về phía Tề Thác, lại bị đối phương phá diệt trong nháy mắt, trái lại lật tay một cái, liền trấn áp mình, loại cảm giác vô lực kia, khiến cho hắn vạn phần thống khổ.
Hắn ý chí kiên định, cũng không sợ chết, nhưng Tề Thác nói rất rõ ràng, bọn họ chết, như vậy tông môn của bọn họ cũng không dùng được, sẽ bị hủy diệt trong nháy mắt.
Này, là Kiếm Tông lão tổ không muốn nhìn thấy.
Hắn có thể chết, nhưng không đành lòng nhìn thấy tông môn truyền thừa ngàn năm, tan thành mây khói.
Thật như vậy mà nói, xuống Hoàng Tuyền, hắn làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông của Kiếm Tông.
Cường giả sáu thế lực lớn còn lại, cũng giận mà không dám nói gì, trong lòng thấp thỏm, không có một tia ý niệm phản kháng.
Cửu Thiên Vũ Đế, đối với bọn họ mà nói, quá mức xa xôi, như một truyền thuyết, một khi xuất hiện, ngay cả dũng khí đối kháng cũng không có.
Huyền Âm Cốc lão tổ thầm than:
- Cửu Thiên Vũ Đế, Mộng Cảnh Bình Nguyên ta căn bản không thể sinh ra, người này, cũng không biết từ nơi nào đến, e rằng Huyền Cơ Tông cùng Minh Nguyệt đế quốc, sớm đã bị hắn bỏ vào trong túi, người này ở Mộng Cảnh Bình Nguyên bố cục như vậy, mưu đồ rất lớn a.
Mộng Cảnh Bình Nguyên, tài nguyên có hạn, ngay cả sinh ra Vũ Hoàng cũng vô cùng ít ỏi, càng không thể nói sinh ra Vũ Đế.
Trong lịch sử, rất nhiều cường giả ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, đều sẽ rời đi nơi này, du lịch đại lục, thu được đột phá.
Bởi vậy cường giả Vũ Đế đột nhiên xuất hiện này, lão tổ của mấy thế lực lớn đều rất rõ ràng, tuyệt đối là đến từ những địa vực khác, lấy Huyền Cơ Tông làm quân cờ, ở Mộng Cảnh Bình Nguyên lôi kéo khắp nơi.
Tề Thác đứng ở chân trời, ánh mắt lạnh lùng.
Lần này bố cục ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, chính là đại sự của tông môn, nhưng Tôn nhi của hắn vì vậy mà chết, hung thủ thì chạy mất dép, để hắn làm sao có thể hưng phấn.
Bên cạnh hắn, Lương Vũ chỉ còn nửa cánh tay vung tay lên, từng đạo từng đạo hồn phù trôi nổi xuất hiện ở giữa không trung, ánh sáng lấp loé.
Đồng thời, trong tay hắn xuất hiện một viên cầu màu đen, trong viên cầu, có đạo đạo khí lưu màu đen bơi lội.
- Hồn phù khế ước, cường giả Vũ Vương trở lên trong sáu thế lực lớn các ngươi, đều phải ký kết hồn phù khế ước, nghe chúng ta khống chế.
Lương Vũ lãnh đạm nói.
Diệt trừ hết sáu thế lực lớn, đối với Vô Lượng Sơn không có bất kỳ chỗ tốt nào, hơn nữa, một khi tin tức truyền quay lại Huyền Vực, loại sự tình phá hoại địa vực cân bằng này, cũng sẽ để Vô Lượng Sơn đưa tới không ít chê trách.
Huống chi hiện tại Chân Long Ấn không cách nào mở ra, Vô Lượng Sơn nhất định phải ở Lam Quang học viện tiếp tục bố cục, cùng với diệt trừ các thế lực lớn, còn không bằng biến thành của mình.
Còn nữa, Vô Lượng Sơn bọn họ dù sao cũng là thế lực ngoại lai, chân chính muốn triệt để diệt trừ sáu thế lực lớn, hầu như là một chuyện không thể nào, đến thời điểm đó Mộng Cảnh Bình Nguyên sẽ rơi vào hỗn loạn, cái này cũng là Vô Lượng Sơn không muốn nhìn thấy.
Vì lẽ đó bọn họ phải làm như vậy, thu phục hết thảy thế lực, để bọn họ vì mình phục vụ, đạt đến lợi ích tốt nhất.
- Không thể.
Đám người Kiếm Tông lão tổ, tất cả đều phẫn nộ lên tiếng.
Một khi ký kết hồn phù khế ước, bọn họ sẽ triệt để bị đối phương khống chế, các thế lực lớn sẽ không có bất kỳ quyền tự chủ, này cùng giết bọn họ, có khác biệt gì? Thậm chí so với giết bọn họ còn khó có thể tiếp thu.
- Các ngươi muốn phản kháng sao?
Tề Thác sầm mặt lại, uy thế vô hình trấn áp xuống, các võ giả sáu thế lực lớn tất cả đều thổ huyết, mấy đại Vũ Hoàng cũng sắc mặt tái nhợt.
- Không phải chúng ta muốn phản kháng, mà là các ngươi yêu cầu, quá mức hà khắc, cùng lắm chúng ta cùng các ngươi liều mạng, không quan tâm các ngươi đến từ nơi nào, dám ở Mộng Cảnh Bình Nguyên trắng trợn giết chóc như vậy, chúng ta không tin Huyền Vực sẽ ngồi xem mặc kệ.
Kiếm Tông lão tổ phẫn nộ nói.
- Yên tâm đi.
Lương Vũ xì cười một tiếng, lạnh lùng nói.
- Ngươi cho rằng chúng ta thích các ngươi thuần phục sao, quả thực buồn cười, các ngươi chỉ là giun dế mà thôi, đừng nói các ngươi, coi như toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên, Vô Lượng Sơn ta cũng căn bản không để vào mắt, khế ước này thời gian là mười năm, mười năm sau, các ngươi liền tự do.
Chính như Lương Vũ nói, trên thực tế, Vô Lượng Sơn căn bản không lọt mắt tài nguyên ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, sở dĩ hắn cùng các thế lực lớn ký kết hồn phù khế ước, mục đích chính là vì để chuyện nơi đây không truyền tới Huyền Vực, làm cho kế hoạch của Vô Lượng Sơn, có thể ở trong bóng tối tiến hành, không bị quấy rối.
Ở đám người Lương Vũ xem ra, thời gian mười năm, đã đầy đủ bọn họ nghĩ biện pháp mở ra Chân Long Ấn.
- Đương nhiên.
Lương Vũ lộ ra một tia sát cơ:
- Nếu như các ngươi còn không muốn, ta không ngại giết sạch bọn ngươi ở đây.
Trên người hắn thả ra một tia uy thế nồng nặc, ánh mắt dữ tợn.
Bị Diệp Huyền phế bỏ một cánh tay, hắn vốn không muốn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên tiếp tục chờ đợi.
Nếu những người này lại không thức thời, hắn không ngại trắng trợn giết chóc.
Mười năm?
Cường giả sáu thế lực lớn ở đây, lúc này sắc mặt mới hơi có hòa hoãn, liếc mắt nhìn nhau, lộ ra bất đắc dĩ.
Tuy bọn họ rất không muốn ký hồn phù khế ước, nhưng cũng biết, căn bản không trốn được.
Hồn phù khế ước, là một loại khế ước cùng linh hồn khế hợp lại, có lực ước thúc mạnh mẽ, trong vòng mười năm, bọn họ sẽ bị Vô Lượng Sơn điều khiển, đồng thời không được vi phạm mệnh lệnh của Vô Lượng Sơn.
Sau một nén nhang.
Cường giả của sáu thế lực lớn, tất cả đều dùng tinh huyết của mình, cùng hồn phù tiến hành dung hợp, hồn phù đầy trời kia, như là hoa tuyết, dồn dập hòa vào trong viên cầu.
Mọi người mơ hồ cảm giác được, một nguồn lực lượng vô hình, giáng lâm ở trong đầu bọn họ, cùng bọn họ liên lụy cùng nhau.
Mà hạt nhân, chính là viên cầu màu đen kia.
Xèo!
Tề Thác thấy tất cả đã xong, thân hình hóa thành một vệt sáng, nhảy vào phía chân trời, trong nháy mắt biến mất.
Từ Tề Thác giáng lâm, đến sáu thế lực lớn thần phục, toàn bộ quá trình, không vượt qua nửa canh giờ, đồng thời hầu như chưa từng động thủ, vô thanh vô tức, dốc hết sức lật đổ chiến cuộc.
Sáu thế lực lớn quy hàng Huyền Cơ Tông, tin tức này, rất nhanh truyền khắp toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Dân chúng không biết chuyện, tất cả đều nghị luận sôi nổi, không hiểu ở đế đô của Minh Nguyệt đế quốc đến tột cùng phát sinh cái gì.
Chương 1069 Hồn phù khế ước (2)
Bọn họ chỉ biết, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên tựa hồ trong một đêm, từ hỗn loạn không thể tả, trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh.
Không bao lâu, trong sáu thế lực lớn dồn dập có cường giả của Huyền Cơ Tông cùng Minh Nguyệt đế quốc vào trú, trở thành cao tầng.
Trong đó, Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân, trở thành Tổng minh chủ của tám thế lực lớn, thống lĩnh Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Có thể nói, ở bề ngoài sáu thế lực lớn còn duy trì tự do, nhưng trong nội bộ, bọn họ lại bị Huyền Cơ Tông chỉ huy.
Huyền Cơ Tông, tựa hồ trở thành người thắng lớn trong lần phân tranh này.
Chỉ có Thiên Dịch lão nhân biết, nội tâm mình cay đắng bao nhiêu.
Lần này đại chiến, Huyền Cơ Tông hắn hầu như toàn quân bị diệt, còn lại Vũ Vương cực kỳ ít ỏi, mà hắn, nhìn như uy phong lẫm lẫm, nhưng trên thực tế, Huyền Cơ Tông hắn chỉ là con rối của Vô Lượng Sơn, chân chính nắm quyền ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, kỳ thực hoàn toàn nắm giữ ở trong tay Vô Lượng Sơn.
Sau khi đại cục định ra, Huyền Cơ Tông rất nhanh ra lệnh: Truy sát dư nghiệt của Lam Quang học viện.
- Người Lam Quang học viện, không tuân quy củ, phá hoại Mộng Cảnh Bình Nguyên an bình, tội ác tày trời, không thể tha thứ, bất luận người nào nhìn thấy, đều có thể bắt về Huyền Cơ Tông, sẽ thu được giải thưởng lớn.
Mệnh lệnh của Thiên Dịch lão nhân, rất nhanh truyền đạt đến các thế lực lớn của Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Một ít cường giả tông môn, mặc dù xem thường Thiên Dịch lão nhân, nhưng thấy lượng lớn giải thưởng, từng cái từng cái cũng động tâm không ngừng.
Trong này, chỉ cần bắt một tên cường giả Lam Quang học viện, được thù lao, đủ khiến bất kỳ một tên cường giả Vũ Vương nào động lòng.
Trong đó treo giải thưởng cao nhất, tổng cộng có bốn người, trong đó ba người phân biệt là Cát Phác Tử, Cửu Trần cùng Tô Tú Nhất, mà khiến người ta khiếp sợ nhất chính là, Huyền Diệp trước huyên náo nhốn nháo ở Lam Quang học viện, dĩ nhiên cũng lên bảng, kim ngạch giải thưởng còn hơn đám người Đông Bác Sâm, khiến cho người chấn động.
Cường độ giải thưởng như vậy, dẫn tới các thế lực lớn ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, đều truy tìm đám người Diệp Huyền.
Chỉ là không có ai biết, giờ khắc này đám người Diệp Huyền, từ lâu đã rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, đi tới Thiên Đô Phủ mênh mông.
Thiên Đô Phủ, ở vào Đông Vực đại lục, nếu như phi hành tới, coi như không ngừng không nghỉ, cũng cần hai năm thời gian.
Có điều, ở trong một ít thành trì cỡ lớn, nắm giữ Truyền Tống trận cự ly ngắn, đã như thế, liền có thể tiết kiệm thời gian.
Tỷ như trước đó Tô Tú Nhất từ Thiên Đô Phủ tới, chính là lợi dụng truyền tống trận, từ Thiên Đô Phủ xuất phát đến Cổ Dương Thành, tổng cộng mới tiêu hao hơn nửa tháng, vô cùng nhanh chóng.
Chỉ là, vì phòng ngừa bị người Vô Lượng Sơn phát hiện tung tích, đám người Diệp Huyền không có lựa chọn Truyền Tống trận ở phụ cận Mộng Cảnh Bình Nguyên, mà dựa vào Luyện Kim Phi Chu phi hành ba tháng, rời Mộng Cảnh Bình Nguyên rất xa, mới hạ xuống ở trong một thành trì cỡ lớn.
Đây là một thành trì lớn tên Thiên Dương thành, thuộc La Sơn đế quốc.
La Sơn đế quốc, tuy cũng gọi đế quốc, nhưng so với Hạo Thiên đế quốc, Thanh Phong đế quốc ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, lại mạnh mẽ hơn nhiều, là thế lực tam lưu trên Thiên Huyền đại lục, diện tích lãnh thổ bao la, cường giả đông đảo.
Mà Thiên Dương thành, là một trong ba thành trì lớn của La Sơn đế quốc, cũng là một trong các thành trì hiếm thấy nắm giữ Truyền Tống trận của La Sơn đế quốc.
Đám người Cát Phác Tử đều là lần thứ nhất rời Mộng Cảnh Bình Nguyên, ở trong Thiên Dương thành từng cái từng cái nhìn trái, nhìn phải, hiếu kỳ không ngớt.
Tòa thành lớn này, quả nhiên không phải bình thường, trên đường phố trong võ giả cất bước, dĩ nhiên đại đa số đều là ngũ giai, cấp sáu, thậm chí Vũ Vương cũng tình cờ có thể nhìn thấy, đây là ở Mộng Cảnh Bình Nguyên căn bản không dám tưởng tượng.
Mà đội ngũ Diệp Huyền xuất hiện, cũng khiến không ít người ở Thiên Dương thành hiếu kỳ.
Ở dưới Tô Tú Nhất dẫn dắt, mọi người rất nhanh đi tới Truyền Tống trận.
- Nơi này là phạm vi Truyền Tống trận của Thiên Dương thành, chư vị xin dừng bước.
Một tên đầu lĩnh hộ vệ cả người toả ra khí tức đáng sợ, lạnh giọng quát lên, ánh mắt sắc bén.
Đám người Cát Phác Tử ánh mắt ngưng lại, tên hộ vệ này, dĩ nhiên là một tên Vũ Vương.
- Chúng ta cần sử dụng Truyền Tống trận.
Tô Tú Nhất từ tốn nói.
Hộ vệ đầu lĩnh kia hơi nhướng mày nói:
- Ngươi có biết tư cách sử dụng Truyền Tống trận không?
Tô Tú Nhất không nói gì, chỉ thả ra khí tức Vũ Hoàng.
Hộ vệ đầu lĩnh kia lập tức nổi lòng tôn kính.
- Hóa ra là Vũ Hoàng đại nhân, không biết các đại nhân chuẩn bị đi chỗ nào?
- Cổ Chiêm Vực.
Hộ vệ kia cầm lấy thẻ ngọc, nhẹ nhàng quét qua, ngay lập tức nói:
- Truyền Tống trận đi tới Cổ Chiêm Vực, sáng sớm ngày mai mở ra, kính xin chư vị sáng mai tới đây hội hợp.
Cửu Trần không nhịn được nghi ngờ nói.
- Lẽ nào truyền tống trận này, không phải tức thời mở ra?
Diệp Huyền cười nói:
- Đương nhiên không phải, Truyền Tống trận thành lập, vô cùng khó khăn, hơn nữa rất dễ hư hao, bởi vậy vì giữ gìn, bình thường Truyền Tống trận đều sẽ định ra ngày đi tới một mục tiêu nào đó, chỉ có ở trong ngày này, mới có khả năng sử dụng.
- Ngày vẫn không tính là cái gì, sử dụng Truyền Tống trận, còn có thân phận hạn chế. Nếu như ta không đoán sai, Truyền Tống trận ở đây, hẳn là Vũ Hoàng, mới có quyền lợi truyền tống.
Tô Tú Nhất hơi kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, Diệp Huyền nói, trên căn bản chính xác tám chín phần mười.
Đám người Tô Tú Nhất không nói gì nói:
- Lẽ nào Vũ Vương cũng không thể truyền tống sao?
Diệp Huyền mỉm cười nói:
- Vũ Vương không phải là không thể truyền tống, mà cần xếp hàng, tiến hành xét duyệt, thủ tục phiền toái một chút mà thôi, đương nhiên, kỳ thực như Đông lão cùng Dược lão, còn có Lục Ly đại sư, hẳn đều nắm giữ quyền lợi trực tiếp truyền tống.
Đám người Đông lão lập tức kinh ngạc.
Diệp Huyền cười giải thích:
- Bởi vì ở Thiên Huyền đại lục, Luyện Hồn Sư, Luyện Dược Sư, còn có Luyện Khí Sư, đều có đặc quyền nhất định.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu.
Đúng lúc này, đột nhiên một vệt sáng từ đằng xa lướt tới, trong nháy mắt rơi vào trước mặt chúng nhân.
Trên người người này mặc một thân hoa bào, lạnh lùng liếc nhìn đám người Diệp Huyền, mọi người lông tơ không tự chủ được dựng lên, phảng phất như bị mãnh hổ tập trung, có một loại cảm giác khiếp đảm.
Hộ vệ kia lập tức lộ ra vẻ cung kính, tiến lên phía trước nói:
- Hóa ra là Thanh Lâm đại nhân.
- Lập tức mở ra Truyền Tống trận, ta muốn đi đế đô.
Chương 1070 Hạo Quang Đại Thiên Kính
Thanh Lâm quay đầu, lạnh lùng nói.
- Vâng, đại nhân.
Hộ vệ kia nhất thời mang theo trung niên hoa bào tiến vào bên trong, rất nhanh, một đạo gợn sóng vô hình cuồn cuộn ở chính giữa truyền ra, sau đó từ từ biến mất.
Đám người Tô Tú Nhất ngạc nhiên nói:
- Tại sao người này có thể trực tiếp truyền tống?
Tô Tú Nhất nghiêm túc nói:
- Không cần nhiều lời, người này hẳn là Vũ Hoàng tầng hai, một quyền quý nào đó của La Sơn đế quốc.
Tất cả mọi người líu lưỡi, liền im lặng.
Vũ Hoàng tầng hai, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên, cũng không có một cái.
Võ giả đột phá đến Vũ Vương, sau đó mỗi tăng lên một tầng, đều trở nên vô cùng khó khăn, mà đến Vũ Hoàng, tình huống này sẽ trở nên càng thêm đột xuất.
Có thể nói, càng đến hậu kỳ, một tầng trong lúc đó đại biểu ý nghĩa cũng càng lớn, có thể nói là một bước một thiên địa, thân phận cùng địa vị cũng sẽ tuyệt nhiên không giống.
Đám người Cửu Trần cũng cẩn thận lắng nghe, yên lặng ghi nhớ những tin tức này, tất cả ở ngoại giới, để bọn họ cảm thấy mới mẻ, đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ xa lạ.
Sáng sớm ngày thứ hai, đám người Diệp Huyền liền cưỡi Truyền Tống trận rời đi, mà giá cả truyền tống, cũng để đám người Tô Tú Nhất trố mắt ngoác mồm.
Truyền Tống trận, không phân cấp bậc, một người hai trăm khối Huyền Thạch trung phẩm.
Hai trăm khối Huyền Thạch trung phẩm, tương đương với hai trăm triệu Huyền tệ, đám người Diệp Huyền có tới hơn ba mươi người, một lần truyền tống, chính là gần bảy tỉ.
Này tương đương với hai, ba kiện Vương Binh cấp bảy.
Đương nhiên, dùng linh tệ đến tính toán, cái giá này kỳ thực không thể tính quý, mọi người còn không đến mức nói chi trả không nổi, nhưng then chốt là, Truyền Tống trận nhất định phải dùng Huyền Thạch trung phẩm đến thanh toán, cũng không nhận Huyền Thạch hạ phẩm cùng linh tệ.
Nhưng Huyền Thạch trung phẩm ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, bản thân thuộc về tài nguyên vô cùng khan hiếm, sẽ ngay lập tức có vẻ không bình thường.
Nghĩ đến sau đó mình còn phải tiến hành mấy lần truyền tống, trong lòng đám người Cửu Trần đều thịt thương yêu không dứt.
Đặc biệt là một ít học viên môn, càng liên tục cười khổ, tuy tiền không phải bọn họ ra, nhưng nghĩ tới một lần truyền tống, liền tiêu hao nhiều như vậy, ở đây không có học viên nào, còn có thể duy trì trấn định.
Trong lòng bọn họ đều yên lặng cắn răng, đến Thiên Đô Phủ, nhất định phải nỗ lực tu luyện, sớm một chút kiếm tiền trở về.
Mấy ngày sau, đám người Diệp Huyền từ một thành trì truyền tống đến một thành trì khác, từ vực này truyền tống đến một vực khác, sau mười ngày, đám người Diệp Huyền đã đi tới Đông Vực.
Vì phòng ngừa bị Vô Lượng Sơn lần theo, mọi người ở một đoạn cuối cùng đi tới Thiên Đô Phủ, chuẩn bị cưỡi Luyện Kim Phi Chu.
Trong Luyện Kim Phi Chu, mỗi người đều an tâm tu luyện.
Trước ba tháng thời gian, Diệp Huyền vẫn củng cố tu vi của mình, thậm chí không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, hắn cũng không kịp kiểm kê, mà hiện tại, hắn cũng hiếm thấy có nhàn rỗi, bắt đầu nghiên cứu bản thân đoạt được.
Diệp Huyền luyện hóa xong không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, thì có vui mừng thật lớn, không gian giới chỉ kỳ thực cũng chia cấp bậc, mà không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, không thể nghi ngờ là thuộc về cấp cao, không gian trong đó so với hết thảy không gian giới chỉ trên người Diệp Huyền, còn bao la hơn nhiều lắm.
Trên căn bản, là gấp mấy lần không gian giới chỉ tốt nhất của Diệp Huyền.
Có không gian giới chỉ này, Diệp Huyền có thể đặt rất nhiều thứ ở trong một không gian giới chỉ.
Sau đó, Diệp Huyền bắt đầu kiểm kê đồ vật.
Các loại linh dược, đan dược, tài liệu,… không phải số ít, hơn nữa cấp bậc đều không thấp.
Ngoài ra, thậm chí còn có một chút bí tịch, trong đó Kim Hà Đại Thủ Ấn cũng ở trong đó.
Chỉ là bí tịch này, bị Diệp Huyền ném đến một bên.
Đầu tiên, Kim Hà Đại Thủ Ấn là võ kỹ của Vô Lượng Sơn, một khi tu luyện, rất dễ bị những người khác nhận ra, thứ hai đối với Diệp Huyền mà nói, Kim Hà Đại Thủ Ấn mới Huyền phẩm cấp cao, cũng không phải công pháp nghịch thiên gì.
Cuối cùng, trong không gian giới chỉ của Giang Văn Huy để Diệp Huyền thoả mãn nhất, tổng cộng có ba loại.
Một, là một đống Huyền Thạch ước chừng hơn 100 viên, đống Huyền Thạch này, mỗi cái no đủ óng ánh, to bằng nắm tay, tỏa ra Huyền khí nồng nặc.
Hiển nhiên là cao hơn Huyền Thạch trung phẩm một cấp, Huyền Thạch thượng phẩm.
Huyền Thạch thượng phẩm, một viên liền giá trị một ức, đồng thời có tiền cũng không thể mua được, bình thường chỉ có một ít Vũ Hoàng, hoặc là cao tầng thế lực lớn, mới sẽ nắm giữ.
Thứ hai, là một cây linh dược cấp tám, lại là Cổ Long Thảo vô cùng quý hiếm.
Cuối cùng, là một khối khoáng thạch màu đen to bằng nắm tay.
Khoáng thạch này, ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp, toàn thân đen kịt, phía trên có chứa đạo đạo hoa văn, chính là Tinh Không Bí Khoáng trong truyền thuyết.
Ngoài ra, các loại Huyền Thạch trung phẩm cùng đan dược cấp bảy cũng có một chút, tổng giá trị cao tới mấy trăm ức.
Chỉnh lý xong không gian giới chỉ của Giang Văn Huy, Diệp Huyền lại lấy ra trận bàn được từ chỗ Lương Vũ, quan sát kỹ.
- Quả nhiên là Ma La Nguyên Thiết tạo thành.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Huyền âm thầm kích động.
Ma La Nguyên Thiết, là một loại vật liệu trận đạo hết sức đặc thù, nắm giữ tính điêu khắc trận văn cùng tính kích hoạt trận văn cực mạnh, trên căn bản là vài loại cực phẩm nhất trong trận bàn.
Hơn nữa, tính điêu khắc của Ma La Nguyên Thiết cực mạnh, một khối trận bàn nho nhỏ, có thể điêu khắc trận văn phức tạp như sao trời, đồng thời có thể lặp lại điêu khắc, có thể nói nghịch thiên đến cực điểm.
Mà càng khuếch đại chính là, Ma La Nguyên Thiết còn có thể ký ức trận văn, nói cách khác, trong một trận bàn, có thể đồng thời điêu khắc nhiều tổ trận pháp.
Đương nhiên thời điểm tiến hành thôi thúc, chỉ có thể kích phát một loại trong đó.
- Có Ma La Nguyên Thiết trận bàn này, ta có thể bất cứ lúc nào bố trí ra nhiều loại trận pháp mạnh mẽ, năng lực sinh tồn sẽ tăng lên gấp đôi.
Diệp Huyền thật vất vả mới bình phục tâm tình kích động lại.
Một khối trận bàn tốt, đối với Trận Pháp Sư mà nói, thực sự là quá quan trọng.
Dù sao rất nhiều lúc, bởi vì tình huống đặc thù, các Trận Pháp sư không cách nào sớm tiến hành bố trí trận pháp, vào lúc này, công năng của trận bàn cùng trận kỳ liền phát huy ra.
Chỉ là, trận bàn bình thường, đều chỉ có thể điêu khắc một ít trận pháp giản dị, vì lẽ đó một số thời khắc, để các Trận Pháp sư cũng khá bất đắc dĩ.
Nhưng Ma La Nguyên Thiết trận bàn không giống, cho dù là trận pháp cấp tám, nó cũng có thể hoàn mỹ chịu đựng cùng kích phát, không bị ảnh hưởng.