Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356 Khắp nơi chấn động (2)

- Bệ hạ long vận hưng thịnh, thiên thu vạn đại.

Đại thần đứng bên dưới tất cả đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng chúc mừng.

- Nghe nói thiên tướng La Chiến này bởi vì bị thương trong trận chiến cho nên đang trên đường trở lại vương thành, sớm nhất là đêm nay, chậm nhất là ngày mai sẽ tới vương thành, tới lúc đó ta sẽ thiết yến quần thần, ủy vấn anh hùng trong quân.

- Bệ hạ anh minh.

Không khí trong yến hội, sau khi trải qua tin tức này thì lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt, mọi người đều quay sang kính rượu cho Hoa La Huyên và Khô Trần, hy vọng có thể làm thân với bọn họ.

Lúc này, ở bên ngoài phủ đệ Lý gia.

La Chiến mà Triệu Kính vừa mới tán thưởng qua kia, trải qua chặng đường bôn ba, rốt cuộc về tới vương thành.

Chính là gã vừa mới trở về vương thành liền bị Phượng Nhu Y vội vàng ngăn lại.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Huyền thiếu bị trị an sở bắt lại, sau đó lại bị thiết huyết vệ mang đi?

- Ngươi đừng gấp, từ từ kể lại chuyện đã xảy ra cho ta nghe!

- Giết hộ vệ của Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu ở trên đường, đả thương công tử của hai đại hầu gia?

- Cái gì? Chuyện này còn liên quan tới bát vương tử Triệu Duy, đại vương tử Triệu Phong và lục vương tử Triệu Cương?

- Đáng chết, nếu như ta nhớ không lầm thì hình như thiết huyết vệ có chút liên quan tới đại vương tử Triệu Phong, Huyền thiếu bị thiết huyết vệ mang đi thì chẳng phải là lành ít dữ nhiều hay sao.

La Chiến nghe xong thì vừa kinh sợ vừa tức giận.

Lúc trước sau khi gã tới vương thành cùng với mấy người Diệp Huyền thì trở về Lý gia, Lý gia thấy thực lực của gã chẳng những đã khôi phục, hơn nữa lại càng mạnh hơn, lập tức để gã khôi phục chức vị cũ, phái gã tới Thiên Thủy thành của Kim Sư Quân Đoàn.

Chẳng qua là lúc đó thế cục phức tạp, cho nên gã chưa kịp chào hỏi mấy người Diệp Huyền liền vội vàng đi tới Thiên Thủy thành.

Ở Thiên Thủy thành, gã lập được một chút công lao, cho nên thăng chức lên thành thiên tướng, mang binh trú ở tử nha quan.

Trước đó không lâu mười vạn đại quân của Hỏa Ô Quốc xâm nhập tử nha quan, gã dùng binh lực một vạn người vây khốn đại quân mười vạn của đối phương, ở dưới tình huống không có viện quân, dốc sức chiến đấu, tiêu diệt mười vạn đại quân kia.

Tuy rằng lập được đại công, chỉ là trận chiến này, bản thân gã cũng bị trọng thương, cho nên bị phái trở về vương thành tĩnh dưỡng.

Trên đường đi, thương thế của gã cũng đã khỏi được bảy tám phần, nhưng không ngờ tới, vừa mới trở về vương thành liền nghe thấy tin tức Diệp Huyền bị bắt.

- Chết tiệt, mặc kệ là ai, muốn thương tổn Huyền thiếu thì ta đều sẽ không cho phép.

Nếu như không nhờ có Diệp Huyền trị khỏi thương thế của gã thì có lẽ bây giờ gã vẫn còn ở lại Lam Nguyệt thành, vẫn là một phế nhân như cũ.

Bởi vậy sau khi nghe thấy Phượng Nhu Y kể xong, thì La Chiến liền nổi giận.

- Đừng vội, ta lập tức tới hoàng cung yết kiến bệ hạ, mặc kệ dùng cách gì đi nữa, ta tuyệt đối cũng sẽ không để cho Huyền thiếu bị chút thương tổn nào.

Huyền Linh học viện.

- Trần Tinh, chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết?

Trong văn phòng, Vân Ngạo Tuyết tức giận nói.

- Ta cho rằng Huyền thiếu là phòng vệ chính đáng, hơn nữa có bát vương tử giúp đỡ, Huyền thiếu chắc là có thể an toàn ra khỏi đó, ai mà biết chẳng những không ra được, cư nhiên còn bị đưa tới thiết huyết vệ….

Trên mặt Trần Tinh cũng có chút tự trách, nếu như gã biết rõ chuyện này nghiêm trọng tới như vậy thì tuyệt đối sẽ nói sớm cho Vân Ngạo Tuyết biết để còn nghĩ cách.

- Đại vương tử Triệu Phong này rất thù dai, ta đã nói với Diệp Huyền rồi, chớ có để cho đối phương có cơ hội bắt được, bây giờ hắn bị mang tới thiết huyết vệ, thiết huyết vệ chính là địa bàn của đại vương tử, Diệp Huyền tới đó thì tuyệt đối là lành ít dữ nhiều.

Vân Ngạo Tuyết mở miệng, trên mặt mang theo vẻ lo lắng.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?

- Hôm nay Diệp Huyền đã bị mang tới thiết huyết vệ, nếu như đại vương tử chuẩn bị ra tay với hắn thì chúng ta phải nhanh chóng cứu viện, không thể ra tay từ đường khác nữa rồi, phải lôi đình nhất kích.

Vừa dứt lời, Vân Ngạo Tuyết đã đi ra khỏi văn phòng.

- Vân lão sư, ngươi đi đâu vậy?

- Ta muốn tới vương cung cáo ngự trạng.

Thanh âm thản nhiên của Vân Ngạo Tuyết truyền tới từ trong đêm đen.

Trong vương cung.

Yến hội đang diễn ra náo nhiệt.

Giữa bữa tiệc, một người hầu đột nhiên đi tới bên cạnh Khô Trần trưởng lão:

- Khô Trần trưởng lão, có một vị chấp sự tên Lưu Chí Văn của hồn sư tháp để cho tiểu nhân báo với đại sư một tiếng, nói hắn có chuyện quan trọng cần cầu kiến.

- Lưu Chí Văn? Bây giờ hắn đang ở đâu?

Khô Trần trưởng lão nhướng mày.

- Tiểu nhân an bài cho hắn chờ ở thiên điện kế bên.

- Đi, dẫn ta qua đó.

Cùng lúc đó, một vị nam tử mặc hoa phục đi tới bên cạnh Hoa La Huyên:

- Hoa La Huyên đại sư, tại hạ Nam Lăng Hầu Lãnh Mạc, tham kiến đại sư.

Hoa La Huyên gật gật đầu với gã.

Trên mặt Nam Lăng Hầu mang theo vẻ do dự một chút, chợt cắn răng nói:

- Đại sư, tại hạ có một vị cháu gái nhờ báo cho đại sư, nói rằng nàng có việc khẩn cấp muốn bẩm báo cùng đại sư…

- Nam Lăng Hầu, Hoa La Huyên đại sư rất bận rộn, sao mà rảnh rỗi đi gặp cháu gái của ngươi được.

Một tên nam tử bên cạnh đi tới, sau khi nghe thấy vậy thì xì cười, chợt nịnh nọt nói:

- Hoa La Huyên đại sư, tại hạ là Bình Thân Vương, ngưỡng mộ đại sư đã lâu, không biết đại sư có thể dành chút thời gian cho tại hạ, cùng trao đổi một phen hay không?

Nam Lăng Hầu chính là một vị hầu gia có địa vị khá thấp ở vương thành, bị Bình thân vương nói vậy thì trong lòng cũng không yên, nhưng nghĩ tới lời khẩn cầu của cháu gái, vẫn cắn răng nói:

- Hoa La Huyên đại sư, cháu gái của ta tên gọi là Lãnh Dĩnh Oánh, nàng nói là chuyện này có liên quan tới một người bằng hữu của nàng tên gọi Diệp Huyền…

- Đi đi, đi đi, cái gì mà cháu gái với chả bằng hữu chứ, Nam Lăng Hầu, ngươi coi Hoa La Huyên đại sư là gì chứ, đại sư bận rộn ngàn việc, nào có thời gian rãnh rỗi để quản chuyện nhà của ngươi chứ.

Bình Thân Vương nói với vẻ khinh thường.

Chỉ là gã còn chưa nói xong thì đã thấy Hoa La Huyên nháy mắt liền trợn tròn hai mắt, nhào lên túm cổ áo của Nam Lăng Hầu:
Chương 357 Sự tình nháo lớn (1)

- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cháu gái của ngươi tên Lãnh Dĩnh Oánh? Có phải là Lãnh Dĩnh Oánh tới từ Lam Nguyệt thành hay không? Bây giờ nàng đang ở đâu?

- Đúng đúng, chính là tới từ Lam Nguyệt thành, cháu gái của ta bây giờ cũng đang ở trong vương cung, chỉ là không thể vào bên trong đại điện này được.

- Mau, mau dẫn ta đi.

Không biết tại sao, trong lòng Hoa La Huyên xuất hiện một tia bất an.

Lãnh Dĩnh Oánh suốt đêm chạy tìm quan hệ, thậm chí không tiếc đi vào trong vương cung để tìm mình, chẳng lẽ là vì Huyền thiếu xảy ra chuyện gì hay sao?

Lấy sự thông minh của lão, nháy mắt liền đoán được lý do, chắc là do Diệp Huyền bên ngoài gặp phải phiền toái gì đó, bất đắc dĩ mới phải tìm cách vào vương cung tìm mình.

Chết tiệt, hai tháng này ta đều ở lại trong vương cung, sớm biết như vậy thì nên bớt thời gian trở về một chuyến mới phải.

Trong lòng Hoa La Huyên tràn đầy tự trách, dưới sự dẫn dắt của Nam Lăng Hầu, nhanh nhóng đi ra khỏi đại điện.

Trên yến hội, hai nhân vật chính cùng nhau vội vàng rời đi, cũng khiến cho trong lòng mọi người sinh ra chút nghi hoặc.

Một bên thiên điện.

Khô Trần trưởng lão gặp Lưu Chí Văn.

- Ngươi nói cái gì?

Khô Trần trưởng lão nhướng mày.

- Tên đội trưởng thiết huyết vệ họ Vương kia dám giương oai như vậy? Còn dám nói năng lỗ mãng, thậm chí động thủ với ngươi?

Lưu Chí Văn mặt mày đưa đám:

- Khô Trần trưởng lão, tên Vương Đạo đội trưởng thiết huyết vệ kia, ra vẻ như uy phong dữ dội lắm, chẳng những không nể mặt ngài, còn nói Diệp Huyền đại sư là trọng phạm của thiết huyết vệ, liên quan tới an nguy của vương quốc, hồn sư tháp chúng ta căn bản không có quyền hỏi tới, còn nói thiết huyết vệ bọn họ phá án, người nào tới cầu tình cũng vô dụng.

- Chẳng lẽ ngươi không báo tên của ta ra? Không nói ra thân phận luyện hồn sư của Diệp Huyền?

- Ta nói rồi, chỉ là bọn họ căn bản không thèm để vào mắt, bọn họ còn nói… còn nói…

- Còn nói cái gì?

Ánh mắt của Khô Trần trở nên lạnh lẽo, đè nén tức giận.

- Còn nói Khô Trần trưởng lão ngài là cái thá gì, căn bản chưa từng nghe nói qua, hơn nữa mặc kệ là Khô Thảo, Khô Diệp đều không thể quản bọn họ được. Thuộc hạ cố gắng nói lý với bọn họ, hắn thì trực tiếp sai người đá đệ tử ra ngoài.

- Chết tiệt.

Khô Trần trưởng lão tức giận tới mức râu tóc cũng sắp dựng đứng lên:

- Chuyện của Diệp Huyền tiểu hữu làm gì tới phiên thiết huyết vệ bọn chúng đi quản, ngươi có nhìn thấy Hứa thống lĩnh của trị an sở hay không?

- Nhìn thấy, không chỉ Hứa thống lĩnh của trị an sở, mà ngay cả Long thống lĩnh, hai đại hầu gia Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu cũng có mặt ở đó, nhưng thái độ của bọn họ đều rất ác liệt, đều nói chưa từng nghe nói tới trưởng lão ngài, căn bản không thèm để ngài vào trong mắt, tiểu nhân hoài nghi mấy người bọn họ là cùng một giuộc, giống như muốn ép Diệp Huyền đại sư vào đường chết.

- Được, được lắm.

Trong đôi mắt của Khô Trần trưởng lão bắn ra hàn quang:

- Bản trưởng lão mấy năm nay một lòng bế quan, rất ít đi ra ngoài, xem ra đám quan lại quyền quý trong vương thành này đều đã quên bản trưởng lão rồi, Hứa thống lĩnh, Long thống lĩnh, thiết huyết vệ đúng không? Đám súc sinh này, dám coi khinh bản trưởng lão, ta muốn xem xem, chẳng lẽ bọn họ thật sự có thể một tay che trời ở vương thành này hay không?

Lưu Chí Văn vội vàng khuyên nhủ:

- Khô Trần trưởng lão xin bớt giận, xin bớt giận, thân phận của ngài cao quý, đừng chấp nhặt với mấy tên súc sinh đó, việc cấp bách hiện tại chính là cứu Diệp Huyền đại sư ra, xem bộ dạng của mấy người bọn họ, tiểu nhân chỉ sợ hắn bị mang tới thiết huyết vệ thì lành ít dữ nhiều.

- Ngươi nói đúng lắm, ta lập tức bẩm báo việc này cho bệ hạ, bản trưởng lão vốn muốn tiên lễ hậu binh, nhưng xem ra đối với đám súc sinh kia căn bản không cần nói đạo lý.

Một góc khác bên ngoài đại điện.

Hoa La Huyên gặp được Lãnh Dĩnh Oánh.

- Hoa La Huyên trưởng lão, ngài mau cứu Diệp Huyền đi.

Lãnh Dĩnh Oánh nhìn thấy Hoa La Huyên thì liền mở miệng nói ra một câu như vậy.

- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Huyền thiếu hắn xảy ra chuyện gì rồi?

Sắc mặt Hoa La Huyên nháy mắt liền trở nên tái nhợt, trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân đột nhiên tản mát ra khí tức khủng bố, khiến cho Nam Lăng Hầu đi theo bên cạnh cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Ở trên yến hội nhìn thấy Hoa La Huyên lâu như vậy, gã cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vị Hoa La Huyên đại sư luôn giữ một bộ vân đạm phong khinh, vừa mới thăng chức phó hội trưởng cung đình này lộ ra vẻ khủng hoảng như vậy.

Lãnh Dĩnh Oánh lúc này liền kể lại những chuyện đã xảy ra.

- Lục vương tử đúng là đáng giận, chẳng những để cho công tử Thiên Khải hầu trêu chọc chúng ta ở đấu giá hội, hai tên công tử kia còn muốn ra tay hại Diệp Huyền ở bên ngoài phòng đấu giá, Diệp Huyền bị ép bất đắc dĩ đánh trả, lại bị bọn họ bắt về trị an sở, hiện tại đã bị giải đi tới thiết huyết vệ, nếu như ngươi không đi cứu Diệp Huyền thì sợ là Diệp Huyền sẽ gặp nguy hiểm.

- Ý của ngươi là nói Diệp Huyền hắn bây giờ vẫn chưa có chuyện gì? Thiết huyết vệ bắt hắn đi là bộ phận nào?

Sắc mặt Hoa La Huyên lúc này mới thoáng hòa hoãn lại một chút, nhưng vẻ tức giận trong mắt lại ùn ùn như bão nổi, vô cùng âm trầm.

- Bộ phận nào ta cũng không biết, tin tức này là đại bá tìm hiểu giúp ta.

Ánh mắt lạnh như băng của Hoa La Huyên nhìn về phía Nam Lăng Hầu ở bên cạnh.

Nam Lăng Hầu nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nói:

- Hoa La Huyên đại sư, mang thiếu niên kia đi là đội trưởng Vương Đạo của tiểu đội thứ ba thuộc về nam vệ trong thiết huyết vệ.

- Vương Đạo, là hắn? không phải hắn là người của Thái Tử Minh sao? Chẳng trách….

Lãnh Dĩnh Oánh giật mình, trong lòng đột nhiên hiểu rõ, liền tranh thủ kể lại chuyện Diệp Huyền xung đột với Thái Tử Minh cho Hoa La Huyên nghe.

- Thái Tử Minh? Như vậy chính là thủ hạ của đại vương tử? Sau khi đại vương tử tốt nghiệp, bệ hạ để cho hắn chấp chưởng nam vệ thiết huyết vệ, như vậy chuyện này hẳn là không thoát khỏi quan hệ với đại vương tử.

Hoa La Huyên gật đầu.

Nam Lăng Hầu nghe mà tim đập thình thịch, tin tức mà Lãnh Dĩnh Oánh lấy được là do gã giúp đỡ nghe ngóng tìm hiểu được, không ngờ thiếu niên mà gã tìm hiểu này cư nhiên lại có lai lịch như vậy, có thể khiến cho Hoa La Huyên đại sư tức giận tới mức này.

Chỉ là người mà hắn đắc tội không khỏi cũng quá kinh khủng rồi, Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu gia, lục vương tử, đại vương tử, người nào cũng phải mạnh hơn gã gấp mấy chục lần.
Chương 358 Sự tình nháo lớn (2)

Nam Lăng Hầu cảm giác như mình đã bị cuốn vào một tràng thị phi không nên xen vào rồi.

- Hay cho một cái Thiên Khải hầu, Trấn Quân hầu, hay cho một cái lục vương tử, đại vương tử, mặc kệ địa vị là gì, chỉ cần Huyền thiếu mất một cọng tóc, Hoa La Huyên ta nhất định cũng sẽ không tha cho kẻ đó.

Cắn răng nói ra một câu như vậy, Hoa La Huyên nhìn về phía Lãnh Dĩnh Oánh:

- Bây giờ ngươi chờ ở đây, chuyện này ta sẽ lập tức bẩm báo với bệ hạ, tin rằng bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho Huyền thiếu.

Vung tay lên, Hoa La Huyên vội vàng đi vào đại sảnh yến hội.

Nơi như thiết huyết vệ, lão không phải là không có nghe qua, biết rằng mình càng kéo lâu thì khả năng Diệp Huyền gặp nguy hiểm sẽ càng cao.

Cơ hồ là cùng lúc đó, Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão cùng đi vào trong đại điện.

Hai người vội vàng, trực tiếp đi về phía quốc quân Triệu Kính.

Hành động quỷ dị này, lại thêm hai vị này đều là nhân vật chính của yến hội, nhất thời khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc trông sang.

Chỉ là vừa xem qua một cái, tất cả khách khứa ở đây không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng cũng phát lạnh.

Chỉ thấy hai vị đại sư lúc nãy vẫn còn tươi cười đầy mặt cùng chuyện trò với mọi người, lúc này sắc mặt lại trở nên âm trầm giống như hàn băng vạn năm, trong mắt để lộ ra sự phẫn nộ vô tận.

- Xảy ra chuyện gì vậy? Sao hai vị đại sư vừa mới đi ra một cái thì sắc mặt lại trở khó coi như vậy?

- Chẳng lẽ là xảy ra đại sự gì?

Không khí toàn trường nhất thời liền trở nên quỷ dị, ngay cả Triệu Kính ngồi trên long ỷ cũng cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt nghi hoặc.

- Hai vị đại sư, sao sắc mặt lại khó xem như vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Triệu Kính nghi hoặc hỏi.

Chỉ là thanh âm của gã còn chưa dứt.

- Bệ hạ, mong bệ hạ làm chủ cho thần.

- Bệ hạ, xin bệ hạ làm chủ cho lão thần.

Hai vị đại sư cư nhiên đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời.

Một màn này, khiến cho toàn trường nháy mắt liền ồ lên.

- Hai vị đại sư mau đứng lên đi.

Hành động của hai người cũng khiến cho Triệu Kính sợ hãi lên tiếng.

Vô luận là Hoa La Huyên hay Khô Trần trưởng lão, đều là người nổi bật trong luyện dược sư và luyện hồn sư của vương quốc, thân phận của bọn họ vô cùng cao quý, địa vị cao thượng, nhìn thấy quốc quân chỉ cần hành lễ, căn bản không cần quỳ xuống.

Mà hai người sau khi trải qua phong thưởng thì một người là phó hội trưởng của hồn sư tháp, một người khác thì là phó hội trưởng luyện dược sư cung đình, lại còn được gia phong tam đẳng công, thậm chí không cần hành lễ cũng được, ngược lại Triệu Kính còn phải tôn xưng một tiếng đại sư với bọn họ.

Mà nay hai người này lại đồng thời quỳ xuống, lập tức khiến cho quốc quân như Triệu Kính cũng sợ ngây người.

Mà Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão nhìn thấy động tác của đối phương cũng không khỏi giật mình, nhưng đều không để ý, lại đồng thời mở miệng lần nữa:

- Bệ hạ….

Hai người trăm miệng một lời, đồng thời nhíu mày một cái.

- Hoa La Huyên đại sư, ta có chuyện khẩn cấp cần báo cáo với bệ hạ, kính xin đại sư để cho ta được nói trước, tại hạ nhất định khắc ghi trong lòng.

Khô Trần nhíu mày nói.

- Khô Trần đại sư, không phải là ta không muốn nhường cho ngươi, nhưng ta cũng có chuyện hết sức khẩn cấp, chuyện này vô cùng quan trọng, cũng liên quan tới sống chết của một vị tiểu hữu của ta, hy vọng Khô Trần đại sư có thể nể mặt ta một phen, để cho ta nói trước.

Hoa La Huyên không hề nhượng bộ chút nào, lão biết rõ thời gian kéo dài càng lâu thì Diệp Huyền lại càng nguy hiểm.

- Hoa La Huyên đại sư, chuyện này của ta cũng liên quan tới sống chết của một vị tiểu hữu của ta.

Sắc mặt của Khô Trần trưởng lão vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn về phía Hoa La Huyên mang theo một tia không hờn giận.

Hoa La Huyên lắc đầu, rõ ràng là không có chỗ thỏa hiệp.

Nếu như là chuyện bình thường thì Hoa La Huyên tất nhiên sẽ không so đo với Khô Trần trưởng lão, chỉ là chuyện này liên quan tới an nguy sống chết của Diệp Huyền, lão không thể nắm chặc thời gian.

Trong lúc nhất thời, không khí ở giữa hai vị đại sư nháy mắt liền trở nên vô cùng nặng nề.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, không ngờ hai vị đại sư còn chưa nói ra chuyện khiến bọn họ tức giận thì đã tranh phong cùng với nhau rồi.

Hơn nữa, theo như nội dung mà hai người đã nói, đều là có liên quan tới sống chết của một nhân vật quan trọng nào đó, chẳng lẽ là con cháu gì đó của hai người gặp phải nguy hiểm gì hay sao?

Trong lòng của tất cả khách khứa ở đây đều cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

- Xin hai vị đại sư từ từ nói, không cần gấp gáp, cứ yên tâm đi, chỉ cần trẫm có thể làm được thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Đúng lúc này, quốc quân Triệu Kính vội vàng tiến lên muốn giảng hòa:

- Không biết tiểu hữu mà hai vị nói rốt cuộc là ai? Lại gặp phải chuyện gì mà cần trẫm làm chủ cho các ngươi?

- Bệ hạ, tiểu hữu của ta tên là Diệp Huyền.

- Bệ hạ, hắn tên là Diệp Huyền!

Khô Trần và Hoa La Huyên đồng thời mở miệng nói. Vừa mới nói xong thì toàn trường lại ngạc nhiên lần nữa.

Ngay cả Triệu Kính cũng ngây ra.

- Ha ha ha.

Sau đó gã lập tức phá lên cười:

- Hai vị đại sư, ta nói các ngươi cứ từ từ nói đi, chẳng lẽ người các ngươi nói là cùng một người sao? Không biết Diệp Huyền kia gặp phải phiền toái gì, kể rõ ràng đi, trẫm chắc chắn sẽ làm chủ cho hắn.

Thanh âm của Triệu Kính vang lên trên đại điện, trong lòng không khỏi sinh ra chút tò mò đối với Diệp Huyền trong miệng hai người.

Có thể khiến cho hai vị đại sư cùng tới cầu tình, xem ra Diệp Huyền này có thân phận không tầm thường.

Hơn nữa có thể khiến cho hai vị đại sư cũng không cách nào giải quyết được, phải tới thỉnh cầu mình, nói rõ Diệp Huyền này chắc là đã gây ra tai họa ngập trời gì đó.

Hơn nữa rất có thể chuyện này có liên quan tới vương thất.

Dù sao thì với thân phận của hai người bọn họ, nếu là phiền toái bình thường, căn bản không cần tìm nhất quốc chi quân như gã ra mặt.

Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Kính liền hạ chủ ý.

Mặc kệ Diệp Huyền này gây ra họa gì, gã đều quyết định sẽ làm chủ cho Diệp Huyền.

Trogn lòng của gã cảm thấy, họa lớn ngập trời, so ra đều không quan trọng bằng hai vị đại sư như Hoa La Huyên và Khô Trần trưởng lão.

Không giống với rất nhiều vương công quý tộc trong đại điện chỉ đầy nghi hoặc và chấn kinh, trong đại điện có ba người, khi nghe tới tên Diệp Huyền xong thì vẻ mặt nháy mắt liền đại biến, vô cùng chấn động.
Chương 359 Đều là Diệp Huyền

Ba người này theo thứ tự là đại vương tử, lục vương tử và bát vương tử.

Mà sự khiếp sợ của bọn họ đều vô cùng giống nhau.

Khô Trần và Hoa La Huyên đưa mắt nhìn nhau, không khỏi mỉm cười, bọn họ không ngờ, cả hai người lại cùng thỉnh cầu một chuyện.

- Vậy thì Hoa La Huyên trưởng lão, để ta nói trước đi.

Khô Trần trưởng lão mở miệng trước:

- Bệ hạ, chính là thế này, ta có một tiểu hữu tên là Diệp Huyền, quan hệ vô cùng tốt với ta, nhưng hôm nay, hắn đi trên đường thì lại bị hai tên đệ tử quý tộc nào đó chặn đường, hơn nữa còn bị hộ vệ của hai tên đệ tử quý tộc kia tập sát, tiểu hữu của ta bị ép phải phòng vệ, nhưng lại bị trị an sở bắt vào tử lao, hơn nữa còn đổi trắng thay đen, biến vụ án phòng vệ chính đáng của hắn thành án giết người, nói muốn khép hắn vào tội chết.

- Sau khi ta nghe thấy tin tức thì lập tức phái thủ hạ tới nói chuyện, kết quả lại nhìn thấy cái gọi là thống lĩnh trị an sở cùng với gia trưởng của hung thủ cấu kết với nhau làm việc xấu, bọn chúng bắt tay với nhau, nói năng lộ mãng với thủ hạ của ta, thậm chí ngay cả thiết huyết vệ cũng xuất động, đội trưởng thiết huyết vệ kia thì càng dõng dạc hơn nữa, nói rằng chỉ cần có hắn ở đó, ngay cả thiên vương lão tử cũng không cứu được tiểu hữu của ta.

Thần sắc của Khô Trần mang theo chút tức giận.

- Cái gì? Còn có chuyện thế này?

Triệu Kính nghe xong thì giận tím mặt.

Vốn gã còn cho rằng là con cháu gì đó của Khô Trần gây nên đại họa gì, cho nên mới đặc biệt tới đây cầu tình, nào ngờ, cư nhiên lại là chuyện như vậy, khiến cho sắc mặt của gã lập tức trở nên u ám.

- Bệ hạ, Khô Trần ta một lòng tu luyện, mấy chuyện vòng vèo này ta cũng rất ít khi quan tâm tới, một mực nghe nói ở vương thành có đám công hầu nào đó ngang ngược càn rỡ, cấu kết với những kẻ nào đó ở cơ cấu hình phạt của vương quốc làm những chuyện xấu xa, ta vốn luôn không tin, bây giờ xem ra không thể không tin rồi. Chuyện này liên quan tới tiểu hữu của ta, ta cũng không phải kẻ đổi trắng thay đen, chỉ định phái thủ hạ đi trước hỏi rõ tình huống xem sao mà thôi, nhưng nào ngờ thiết huyết vệ trực tiếp ném thủ hạ của ta ra ngoài, thiếu chút nữa còn bị đánh một trận.

- Thủ hạ kia của ta tuy rằng địa vị không cao, chỉ là một chấp sự ở hồn sư tháp, nhưng chuyện này cũng khiến cho Khô Trần ta lạnh tâm.

- Bệ hạ, ở nơi này, ta muốn xin từ chức phó hội trưởng hồn sư tháp, còn mong bệ hạ phê chuẩn.

Ngữ khí của Khô Trần vô cùng tiêu sắt, có chút nản lòng thoái chí, trong mắt lộ ra thất vọng.

Toàn trường liền xôn xao.

Đây là muốn có chuyện lớn rồi.

Nửa canh giờ trước, Khô Trần vừa mới được bệ hạ phong làm phó hội trưởng hồn sư tháp, bây giờ mới qua bao lâu, Khô Trần cư nhiên lại muốn từ chức phó hội trưởng, đây không phải là đang đánh mặt của bệ hạ hay sao?

Nhớ tới hành động của Khô Trần lúc này, tất cả mọi người đều hiểu ra, trong lòng Khô Trần đã vô cùng bất mãn đối với vương quốc này rồi.

Triệu Kính biến sắc, lúc này gã cũng bất chấp mất mặt nữa, vội vàng nói:

- Khô Trần đại sư, vậy làm sao được chứ, chức vị phó hội trưởng hồn sư tháp này, ngoại trừ ngươi ra thì còn ai có thể đảm nhiệm được đây?

Khô Trần lắc đầu, thần sắc ảm đạm:

- Bệ hạ, không phải là ta không muốn làm, mà là ta có làm phó hội trưởng hồn sư tháp cũng không có ý nghĩa gì. Tiểu hữu của ta bị vu hãm, ta chỉ phái người đi hỏi qua tình huống vụ án một chút thôi, lại bị người của trị an sở và thiết huyết vệ trực tiếp sỉ nhục thành ‘Khô Trần là cái thá gì?’, lão phu ta sống nửa đời người, lần đầu tiên bị người ta nhục mạ như vậy, cho nên chức phó hội trưởng hồn sư tháp này, ta không làm cũng được.

- Cái gì? Lại có việc này?

Triệu Kính nghe xong thì cũng cảm thấy tức giận, mày rậm thiếu chút nữa dựng thẳng lên.

Lúc này, Triệu Kính rốt cuộc cũng hiểu được vì sao Khô Trần trưởng lão lại tức giận tới như vậy.

Gã đường đường là phó hội trưởng hồn sư tháp, là trưởng lão thâm niên, tiểu hữu bị bắt, phái một chấp sự của hồn sư tháp tới trị an sở hỏi thăm tình huống lại bị đối phương mắng ‘là cái thá gì’, chuyện này đổi lại là người nào cũng sẽ tức giận.

- Bệ hạ, lão phu cũng có một thỉnh cầu.

Đúng lúc này, Hoa La Huyên cũng lên tiếng:

- Điều lào phu muốn nói cũng có liên quan tới Huyền thiếu, lấy sự hiểu biết của lão phu đối với Huyền thiếu, hắn nhất định sẽ không làm những chuyện vi phạm luật pháp của đế quốc.

- Nếu như hắn thật sự làm trái với luật pháp của vương quốc, bị bắt đi thì cũng không nói làm gì, mấu chốt chính là theo như lão phu biết, Huyền thiếu căn bản chính là phòng vệ chính đáng, chỉ có điều đối phương là một tiểu hầu gia của vương quốc, nên trị an sở và thiết huyết vệ liền đổi trắng thay đen, ta nghe nói, đối phương lần này là muốn nhất định phải giết chết hắn, ta muốn hỏi một điều, cơ cấu trị an của vương quốc rốt cuộc là thẩm án như thế nào?

- Lão phu còn muốn nói, Diệp Huyền vẫn là luyện dược sư có đăng ký của hiệp hội luyện dược sư, thật sự muốn xử tử hắn thì dựa theo quy cũ, cơ cấu trị an của vương quốc có phải là nên báo với hiệp hội luyện dược sư một lời? Chẳng lẽ địa vị của luyện dược sư chúng ta thật sự thấp tới như vậy hay sao? Tùy tiện một cái thành vệ quân, một cái thiết huyết vệ đều có thể xử tử chúng ta?

- Nếu thật sự là như vậy thì chức vị phó hội trưởng cung đình này e là cũng không cần phải làm nữa rồi, nói không chừng hôm nay lão phu còn hiển hách vinh quang ở đây, một khắc sau đã bị trị an sở và thiết huyết vệ gì đó bắt đi, trực tiếp nhốt vào đại lao xử tử rồi.

Lửa giận trong lòng Hoa La Huyên cũng ngùn ngụt, nghĩ tới chuyện Diệp Huyền còn bị nhốt ở chỗ thiết huyết vệ, cơn giận trong lòng lão liền như núi lửa phun trào.

Triệu Kính nghe xong thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Trong lòng đã mắng trị an sở và thiết huyết vệ cẩu huyết lâm đầu, hận không thể trực tiếp lôi ra xử trảm ngay tại chỗ.

Ngươi đắc tội ai không làm, lại đi đắc tội với Khô Trần đại sư và Hoa La Huyên đại sư, làm cho quốc quân như gã cũng không biết để mặt mũi vào đâu.

Lại nghe Khô Trần trưởng lão bên cạnh cười lạnh:

- Hoa La Huyên đại sư, trị an sở và thiết huyết vệ dám làm như vậy thì có gì lạ đâu, hậu trường cùa bọn rất lớn, có hầu gia gì đó làm chỗ dựa, nói không chừng sau lưng chỗ dựa kia còn có thêm chỗ dựa nữa, há có thể quan tâm luyện dược sư, luyện hồn sư chúng ta là cái gì.
Chương 360 Kinh Thiên Cổ vang rền (1)

Khô Trần trưởng lão càng thêm tức giận:

- Chưa nói tới chuyện Diệp Huyền tiểu hữu là luyện dược sư của hiệp hội luyện dược sư các ngươi, hắn còn là luyện hồn sư đăng kí của luyện hồn tháp chúng ta đây này, nhưng vậy thì đã sao? Lúc chấp sự thủ hạ của ta tới đó, đối phương căn bản không xem hồn sư tháp chúng ta ra gì, nói cái gì mà chuyện liên quan tới an nguy quốc gia, xử tử một tên luyện hồn sư, luyện dược sư đối với bọn họ mà nói không khác gì xử tử một con kiến, chậc chậc, uy phong tới vậy kia mà!

Toàn trường rung động, tất cả đều trợn mắt há mồm.

Lời hai vị đại sư vừa kể đúng là quá mức lớn mật.

Nếu như Diệp Huyền thật sự là luyện hồn sư và luyện dược sư đăng kí ở hồn sư tháp và hiệp hội luyện dược sư thì cho dù là thiết huyết vệ cũng không có tư cách tự ý bắt giam được.

Phải báo cáo với hai đại hiệp hội xong thì mới có tư cách xử trí.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?

Triệu Kính ngồi không yên nữa, vẻ mặt càng thêm khó coi.

- Bệ hạ, chẳng lẽ ta lại đi lừa người hay sao.

Khô Trần trưởng lão nghẹn một bụng lửa giận.

- Hai vị đại sư, xin bình tĩnh chớ nóng giận, chuyện này trẫm nhất định sẽ cho các ngươi một cái công đạo, không biết hầu gia mà các ngươi nói rốt cuộc là ai?

Triệu Kính lạnh giọng nói, sắc mặt xanh mét.

- Hình như tên là Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu gì đó.

Khô Trần trưởng lão lắc đầu:

- Lão phu quanh năm bế quan, không biết Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu này là địa vị gì, bất quá nếu như có thể dễ dàng điều động trị an sở và thiết huyết vệ như vậy thì chắc là thân phận rất cao quý, là rường cột nước nhà, chắc là lão phu không thể sánh bằng.

Khóe miệng mọi người co giật.

Khô Trần này đúng là biết giả bộ thật đấy, ngươi thân là tam đẳng công của vương quốc, chỉ là một tên hầu gia mà muốn so với ngươi thì căn bản không là cọng lông gì hết được không.

Thiên Khải hầu và Trấn Quân hầu sao?

Nghe tên của hai vị hầu gia này xong, ánh mắt của Triệu Kính trở nên lạnh lẽo.

Vẻ mặt của bệ hạ khiến cho tất cả mọi người biết rõ, hai vị hầu gia này chắc là xui xẻo rồi.

Bất quá hai vị công tử của bọn họ hình như khá thân thiết với lục vương tử, chẳng lẽ chuyện này còn liên quan tới lục vương tử?

Mọi người bất giác liền nhìn về phía lục vương tử, chỉ thấy trong đám người, lục vương tử ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt lập lóe, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.

Thần sắc này của lục vương tử làm cho mọi người hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Xem ra chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới lục vương tử.

Đúng lúc này ——

- Báo!

Đột nhiên, một thị tùng vội vàng tiến vào từ bên ngoài.

- Bệ hạ, công thần La Chiến của trận Tử Nha Quan đã trở lại vương thành, lúc này đang ở ngoài điện khẩn cấp xin cầu kiến bệ hạ, nói là có oan tình muốn báo.

Tất cả mọi người dều ngạc nhiên.

Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Đầu tiên là tiểu hữu của hai vị đại sư bị bắt, bây giờ tới vị anh hùng của vương quốc vừa mới trở lại vương thành cư nhiên trong đêm tiến tới vương cung, cũng nói rằng có oan tình muốn bẩm báo, vương quốc rốt cuộc là bị gì rồi?

Triệu Kính cũng cảm thấy nghi ngờ đầy bụng, vốn đang chuẩn bị tự mình đi xem xét vụ án của hai vị đại sư, nhưng vị anh hùng chiến đấu La Chiến này có việc cầu kiến, hắn cũng không thể không để ý đúng không?

- Để cho hắn tiến vào yết kiến.

Advertisements

Triệu Kính vội nói.

Chỉ thấy một vị tướng sĩ thân mặc khôi giáp khí thế bất phàm, phong trần mệt mỏi, bước nhanh vào trong đại điện, cũng không nhìn tới những vương công đại thần ở xung quanh, trực tiếp quỳ xuống, lớn tiếng nói:

- Thuộc hạ La Chiến, thiên tướng huyết chiến doanh của kim sư quân đoàn, trong đêm mạo muội cầu kiến bệ hạ, còn mong bệ hạ thứ tội.

- La tướng quân nói gì vậy, mau đứng lên đi, tình báo tiền phương lúc trước trẫm đã nhận được, La tướng quân xuyên phá mưu kế của địch quân Hỏa Ô Quốc, tiêu diệt mười vạn quân địch, giương cao uy danh của Lưu Vân Quốc ta, ít ngày nữa trẫm chắc chắn sẽ tổ chức yến hội, vì La tướng quân và các vị tướng sĩ tiền phương thỉnh công.

Đối với một vị anh hùng của vương quốc thế này, Triệu Kính cũng bãi tư thái rất thấp.

- Bệ hạ, thỉnh công thì không cần nữa, hôm nay thuộc hạ tới đây là có chuyện muốn cầu.

- La tướng quân cứ nói đi!

- Thuộc hạ có một ân nhân, tên là Diệp Huyền…

La Chiến vội vàng mở miệng.

- Lại là Diệp Huyền!

- Diệp Huyền này rốt cuộc là ai vậy?

- Sao mà liên tục mấy người đều tới vì chuyện của hắn vậy?

La Chiến còn chưa nói xong thì cả đại điện nháy mắt liền xôn xao, tất cả mọi người đều nhịn không được mà bàn tán cùng nhau, vẻ mặt nghi hoặc.

Tiếng nghị luận ồn ào giống như sóng gầm nháy mắt liền quanh quẩn trong đại sảnh.

Khô Trần đại sư phó hội trưởng hồn sư tháp.

Hoa La Huyên đại sư phó hội trưởng luyện dược sư cung đình.

La Chiến tướng quân thiên tướng kim sư quân đoàn, anh hùng chiến đấu của vương quốc.

Ba người này gần đây đều là nhân vật phong vân bậc nhất của vương quốc, là trụ cột của vương quốc, là hy vọng của tương lai.

Bất kỳ người nào chỉ dậm chân một cái cũng có thể khiến vương thành run lên.

Nhưng hôm nay ba người này cư nhiên đều cầu tình cho một người gọi là Diệp Huyền, trong lúc nhất thời, làm cho tất cả mọi người không thể nhịn được mà cảm thấy nghi hoặc không thôi.

Đông đông đông!

Đúng lúc này, bên ngoài hoàng cung đột nhiên truyền tới một trận tiếng trống vang dội, tiếng trống này, trước nhỏ sau lớn, trước chậm sau dồn dập, tới cuối cùng cư nhiên hóa thành một trận tiếng vang như sấm rền, vang khắp vương cung.

Tất cả mọi người đều cảm thấy đột nhiên hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài cung.

- Tiếng trống này phát ra từ chỗ nào vậy?

- Chẳng lẽ là tiếng trống quân đại quân kim sư quân đoàn trở về?

- Nói đùa gì chứ, kim sư quân đoàn phụng mệnh đóng quân ở biên cảnh, không có mệnh lệnh của bệ hạ thì căn bản không cách nào hồi triều được, sao có thể là kim sư quân đoàn chứ.

- Ể, tiếng trống này hình như là kinh thiên cổ bên ngoài cung mà?

- Kinh thiên cổ chính là trống giải oan để diện thánh thiên tử, mặc kệ có oan tình hay không, một khi gõ trống thì chính là đại bất kính, nếu như người gõ trống là quan viên, thì trong vòng mười năm không thể lên chức, nếu là tướng sĩ thì trong vòng mười năm không thể thăng chức, nếu như có tước vị thì trực tiếp tước bỏ một cấp, rốt cuộc là người nào dám gõ vang kinh thiên cổ này vậy?

Toàn trường xôn xao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK