Diệp Huyền nheo mắt:
- Tới lúc này rồi còn không chịu nói thật, lần sau sẽ không đơn giản là chặt tay thôi đâu, nếu còn tiếp tục nói xạo thì thứ rơi xuống sẽ là đầu của ngươi.
Diệp Huyền nắm được huyền thức ba động của đối phương, rõ ràng là đang nói dối.
- Ta nói…
Tên đại hán kia sắp khóc ra tới nơi, trên mặt đầy vẻ thống khổ, trán ướt đẫm mồ hôi:
- Chúng ta thật ra là người của Ngụy gia ở Thiên Đô Thành.
Ngụy gia Thiên Đô Thành?
Đám người Diệp Huyền liếc mắt nhìn nhau, nói thật, bọn họ cũng không biết rõ về những gia tộc ở Thiên Đô Thành.
- Biết sợ rồi sao, còn không mau thả ta ra.
Tên đại hán kia giống như cho rằng mấy người Diệp Huyền bị gã dọa sợ, cho nên liền khôi phục vẻ kiêu ngạo kia.
- Sợ cái đầu ngươi, Thiên Đô Thành có gia tộc họ Ngụy này sao? Ta mới nghe thấy lần đầu đấy!
Trần Tinh trợn mắt nhìn, sau đó chuyển mắt nhìn về phía dân chúng Mặc Lâm thôn:
- Các ngươi có biết Ngụy gia của Thiên Đô Thành không?
Lão đầu thôn trưởng lắc đầu nói:
- Thiên Đô Thành căn bản không có gia tộc nào họ Ngụy cả, bởi vì đương kim tỉnh đốc hiện nay của Thiên Húc Hành tỉnh tên là Ngụy Hồng, không có gia tộc nào dám tự xưng là Ngụy gia trước mặt tỉnh đốc đại nhân hết.
- Ngươi dám gạt chúng ta, xem ra ngươi không cần cái mạng của mình nữa rồi.
- Ta không có.
Tên đại hán kia đột nhiên cười lạnh:
- Ngụy gia mà ta nói chính là Ngụy gia của tỉnh đốc Ngụy Hoành đại nhân, ngươi dám đả thương người của chúng ta, tỉnh đốc đại nhân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu, bây giờ mau quỳ xuống tha thứ vẫn còn kịp đó.
- Ha ha, nói đùa gì vậy, ý của ngươi là nói các ngươi là người của tỉnh đốc Ngụy Hoành? Vậy sao lại đi làm cướp chứ?
Trần Tinh cười ha hả, vẻ mặt không tin.
Không chỉ gã, những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ trào phúng.
Đầu óc của đám mã tặc này đúng là ngập nước hết rồi, cư nhiên dám nói mấy lời như vậy, đường đường là tỉnh đốc, thủ hạ của người nắm quyền của Thiên Húc Hành tỉnh cư nhiên lại làm cướp ở thôn trấn xung quanh, nói ra quỳ mới tin được.
Diệp Huyền và Âu Dương Tiêu Sơn lại đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt trở nên ngưng trọng, hai người đều đã nhìn ra, tên đại hán này không giống đang nói bậy.
- Huyền thiếu, tuy rằng thực lực của đám người kia bình thường, nhưng hình như cũng trải qua huấn luyện, không hề giống mã tặc đoàn bình thường.
Âu Dương Tiêu Sơn thấp giọng nói.
Diệp Huyền gật đầu, ánh mắt lạnh lùng, hắn cũng đã sớm lấy làm lạ.
Có mã tặc đoàn cũng không phải chuyện kỳ lạ gì, Vệ Thành không tiêu diệt được cũng không lạ luôn, dù sao thì đoàn mã tặc Huyết Đao trại ở Lam Nguyệt thành lúc trước, thành chủ Lãnh Thiên tiến hành tiễu trừ mấy lần cũng không thành công đấy thôi.
Chỉ là sở dĩ tiễu trừ đoàn mã tặc Huyết Đao trại kia thất bại hoàn toàn là bởi vì Huyết Đao trại quỷ kế đa đoan, trốn sâu vào bên trong hắc phong lĩnh, tung tích khó dò.
Nhưng ở phụ cận tỉnh thành này là một mảnh bình nguyên, cho dù có chút sơn lâm khe núi thì cũng không thể nào để cho một đám mã tặc trốn tới mức không thể nào tìm ra được.
Ngược lại Uy Hổ Mã Tặc Đoàn hoành hành mấy tháng ở nơi này, tiễu trừ mấy lần đều không thành công, vậy thì khiến cho người ta có điều suy nghĩ rồi.
Bởi vậy cho nên lúc tên đại hán này nói mình là người của Ngụy gia tỉnh đốc thì lại khiến cho Diệp Huyền có loại cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
- Đường đường là tỉnh đốc, cư nhiên để cho thủ hạ trong phủ tới lãnh địa mà mình cai quản cướp bóc, đúng là coi trời bằng vung.
Ánh mắt Diệp Huyền chợt lạnh:
- Nói như vậy, những người còn lại của các ngươi bây giờ đều đang ở Uy Hổ Sơn sao?
- Hừ, hôm nay là ngày chúng ta đi thu tiền bảo kê, tất cả huynh đệ đều ở gần đây, nếu như thấy ta không về thì sẽ nhanh chóng đuổi tới đây, cho nên ta khuyên các ngươi, ngoan ngoãn thả ta ra đi, xem thực lực của các ngươi không tệ, tới lúc đó ta sẽ tiến cử các ngươi cho thủ lĩnh, nói không chừng còn có thể phong cho các ngươi nhất quan bán chức để làm.
Tên đại hán kia bị sự quyết đoán giết chóc của mấy người Diệp Huyền dọa sợ, vì vậy huyễn hoặc nên một ổ bánh lớn cho mọi người, nhưng trong lòng thì cười lạnh: Hừ, đợi thủ lĩnh tới đây thì tất cả các ngươi đều phải chết.
- Chết tới nơi rồi còn mạnh miệng.
Âu Dương Tiêu Sơn hừ lạnh một cái:
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Đám mã tặc này đang ở gần đây, chi bằng chúng ta tới đó tiêu diệt hết bọn chúng đi.
- Không cần phiền toái như vậy.
Diệp Huyền cầm lấy đạn tín hiệu trong tay trên mã tặc lúc nãy, đột nhiên kéo một cái.
Chỉ nghe vèo một cái, một đạo lưu quang màu đen bay vút lên không trung, sau đó đột nhiên nổ tung trên bầu trời.
Đạo lưu quang này chia ra làm tám phần, bay ra bốn phương tám hướng, cho dù là ngoài trăm dặm cũng có thể nhìn thấy rõ dấu vết do tám đạo lưu quang màu đen này kéo dài mà thành.
- Đạn tín hiệu này tuyệt đối không phải mã tặc bình thường có thể lấy ra được.
Âu Dương Tiêu Sơn trầm giọng nói, loại đạn tín hiệu này có một tên gọi là bát diện lai viên, không thua kém đạn tín hiệu trong quân là mấy, không phải người bình thường có thể lấy ra được.
Ánh mắt của Diệp Huyền cũng trở nên lạnh lẽo, xem ra lời tên đại hán này nói mười phần là thật rồi.
Tên đại hán kia vừa mừng vừa sợ, sợ chính là mấy người Diệp Huyền cư nhiên phóng đạn tín hiệu ra, mừng chính là một khi đạn tín hiệu bắn ra thì tất cả mã tặc xung quanh nhìn thấy đều sẽ chạy tới, tới lúc đó mình có thể được cứu rồi.
Quả nhiên, đạn tín hiệu phóng ra không bao lâu thì đằng xa liền truyền tới từng hồi tiếng vó ngựa dồn dập đinh tai nhức óc.
Từng đội mã tặc vội vàng chạy tới Mặc Lâm Thôn, sau nửa canh giờ, gần như có hơn ba trăm tên ùa về bên ngoài Mặc Lâm Thôn, cả đám đằng đằng sát khí.
Thôn trưởng và các thôn dân của Mặc Lâm Thôn nhìn thấy một màn như vậy thì gần như lục tục trợn mắt té xỉu, trong lòng mặc niệm: Xong đời rồi, xong đời rồi.
Trước mắt bao người, một đội mã tặc có khí thế rõ ràng khác hẳn những tên mã tặc khác rốt cuộc cũng chạy tới nơi, đám mã tặc đang tụ tập ở gần đó đều nhường ra một lối đi, tên dẫn đầu mặc khôi giáp màu bạc, ánh mắt bén nhọn đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, trong mắt tản ra quang mang khiến lòng người kinh sợ.
- Đại nhân, cứu ta, cứu ta đi!
Tên đại hán kia nhìn thấy nam tử ngân giáp kia đi tới thì lớn tiếng kêu lên.
Chương 407 Đầu đuôi sự việc
- Đồ vô dụng.
Nam tử ngân giáp kia lạnh lùng liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó lại nhìn mấy người Diệp Huyền, nheo mắt lạnh lùng nói:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Dám hạ sát thủ với Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, có biết hậu quả là gì hay không?
Diệp Huyền không trả lời, chỉ cười lạnh vung tay lên, Lưu Hiểu Long đứng bên cạnh lập tức vung tay chém xuống, phập một tiếng, tên đại hán khi nãy hãy còn van xin la hét nay kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó đầu lìa khỏi xác.
Tất cả cấm vệ quân đều cười lạnh nhìn đám mã tặc kia.
Kiêu ngạo, quá kiêu ngạo mà.
Ánh mắt của rất nhiều mã tặc có mặt ở đây đều trở nên dữ tợn, trong mắt của tên nam tử ngân giáp kia đột nhiên bắn ra một đạo lệ mang:
- Dám giết người của Uy Hổ Mã Tặc Đoàn chúng ta, xem ra các ngươi đều không muốn sống nữa rồi đúng không, mặc kệ các ngươi có địa vị thế nào, đều đừng hòng bình yên rời khỏi nơi này nửa bước, tất cả nghe lệnh, giết hết cho ta.
Nam tử ngân giáp không nói nhảm câu nào, giơ tay lên, đột nhiên chỉ về phía mấy người Diệp Huyền.
Giết!
Hơn ba trăm tên mã tặc đều hung hăng vọt lên.
Còn tên nam tử ngân giáp kia thì trực tiếp tập trung mục tiêu lên Diệp Huyền, thân hình phi lên từ trên lưng ngựa, giống như một con đại bàng giương cánh, lao thẳng xuống phía dưới.
Chỉ là đòn tấn công của gã còn chưa tới thì bị Âu Dương Tiêu Sơn vẫn luôn đứng bảo vệ bên cạnh Diệp Huyền trực tiếp cản lại.
Ầm ầm!
Một cỗ sóng xung kích cường hãn lấy nơi hai người giao thủ làm trung tâm, đột nhiên lan ra, lực lượng khổng lồ trực tiếp hất nam tử ngân giáp kia bay ra ngoài hơn mười thước, huyết khí trong cơ thể quay cuồng, thiếu chút nữa là thổ huyết ra, còn Âu Dương Tiêu Sơn thì vẫn thản nhiên mỉm cười, không chút sứt mẻ.
Trong lòng nam tử ngân giáp kinh hãi, gã chính là một trong số các thống lĩnh thành vệ quân của tỉnh thành, thực lực bản thân cũng là thiên võ sư tam trọng, ở trong Thiên Húc hành tỉnh này, cũng xem như một trong những nhân vật đỉnh tiêm, cư nhiên không chặn nổi một quyền của người này.
Đối phương rốt cuộc là ai?
Trong lòng nam tử ngân giáp kia còn chưa kịp bình tĩnh, ánh mắt quét nhìn khắp bốn phía thì lại càng hoảng sợ hơn nữa.
Chỉ mới chốc lát thôi, hơn ba trăm tên thủ hạ mà gã mang tới cư nhiên tử thương thảm trọng, chết hơn một nửa, bây giờ chỉ còn lại hơn một trăm người đang đau khổ chèo chống.
Chừng một trăm cường giả của đối phương giống như đang hợp thành một trận pháp thần bí nào đó, giống như một cái cối xay thịt lớn, bất kỳ tên mã tặc nào bị cuốn vào trong đó nháy mắt đều bỏ mạng, hoàn toàn không có chút khả năng chống cự.
Đội ngũ này tới từ nơi nào thế này?
Nam tử ngân giáp vốn tưởng rằng mấy người phe Diệp Huyền chỉ là thiếu gia quý tộc ở thành trì nào đó gần đây ra ngoài du ngoạn, nhưng không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh vượt xa những gì gã tưởng tượng.
- Dừng tay, có chuyện gì thì từ từ thương lượng.
Nam tử ngân giáp nhìn về phía mấy người Diệp Huyền cao giọng quát, trong lòng sinh ra ý muốn rút lui.
Diệp Huyền thản nhiên liếc nhìn gã:
- Bắt hắn lại.
- Dạ!
Âu Dương Tiêu Sơn sải bước đi ra, vươn tay chộp về phía đỉnh đầu của nam tử ngân giáp, nam tử ngân giáp thấy vậy thì trong lòng vừa sợ vừa giận, thôi động toàn bộ thực lực, trở tay đánh một chưởng.
- Hạt ngọc nhỏ nhoi mà cũng muốn tỏa ra hào quang?
Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh, hạ tay xuống, kình phong phóng ra, bao vây toàn bộ xung quanh người tên nam tử mặc ngân giáp kia.
Nam tử ngân giáp kia chỉ cảm thấy khó thở dâng lên, huyền lực run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi, một chân khụy xuống quỳ trên đất, toàn thân vô lực, còn chưa kịp phản kháng liền bị Âu Dương Tiêu Sơn túm lấy hai tay, nháy mắt liền bị bắt.
Võ tông ngũ giai!
Gã khiếp sợ nhìn Âu Dương Tiêu Sơn, thân thể run lẩy bẩy, đối phương có thể dễ dàng bắt lấy gã như vậy, tuyệt đối là cường giả võ tông ngũ giai.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không dứt, sau một nén nhang, toàn bộ cửa ra vào Mặc Lâm Thôn đều không còn một tên mã tặc nào có thể đứng thẳng nữa, chỉ còn lại máu tươi lênh láng đầy đất, giống như làm thành một con sông bằng máu.
- Huyền thiếu, ba trăm hai mươi sáu tên mã tặc tất cả đều bị bêu đầu rồi.
Lưu Hiểu Long đi tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống đất cung kính nói, trên mặt mang theo vẻ cuồng nhiệt.
Không chỉ gã, gần như tất cả cấm vệ quân xung quanh, lúc này đều nhìn Diệp Huyền bằng ánh mắt vô cùng cuồng nhiệt, trong mắt lộ ra tất cả đều là vẻ sùng bái.
Trong hơn ba trăm tên mã tặc lúc trước, tên yếu nhất cũng là võ sư nhị giai, trong đó có một số là địa võ sư tam giai, còn có một số rất ít nữa là thiên võ sư.
Luận thực lực tổng thế, tuy rằng đối phương có nhiều người, nhưng phe cấm vệ quân bọn họ kỳ thật thực lực tuy mạnh hơn đối phương, nhưng dù sao thì đối phương người đông thế mạnh, dựa theo mọi người suy nghĩ, chiến đấu lên thì bên phía cấm vệ quân bên mình khó tránh khỏi cũng có một số người bị thương, thậm chí là tử thương một phần cũng có thể xảy ra.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn khác hẳn với dự đoán của mọi người.
Đánh xong một trận, hơn ba trăm tên mã tặc tất cả đều bị bêu đều, còn cấm vệ quân bọn họ thì lại không hề có thương vong nào hết.
Tất cả những chuyện này đều là nhờ vào Bách Liên Đại Trận mà Diệp Huyền đã truyền dạy cho bọn họ lúc trước.
Tuy rằng bọn họ cũng sớm biết về sự cường đại của Bách Liên Đại Trận, chỉ là biết trên mặt lý thuyết mà thôi, nhưng chưa từng thực chiến để kiểm tra qua, không ngờ bây giờ vừa có cơ hội kiểm tra một phen thì hiệu quả hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của bọn họ.
Gần trăm người cấm vệ quân bọn họ, đánh chết hơn ba trăm tên mã tặc, đừng nói là bỏ mạng, thậm chí còn không có người nào bị thương, kết quả như vậy, bọn họ lúc đầu nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Đánh xong một trận, tất cả cấm vệ quân ở đây đều chân chính khuất phục Diệp Huyền, vô luận là từ thân hay tâm, đều triệt để thuần phục Diệp Huyền.
Đồng dạng kinh ngạc tới ngây người còn có tên nam tử ngân giáp đầu lĩnh mã tặc.
Gã biết thực lực của thủ hạ mình ra sao, đây tuyệt đối là một cổ lực lượng có thể đi ngang ở Thiên Húc hành tỉnh, trong vòng một nén nhang, cư nhiên bị đối phương tiêu diệt toàn bộ, đây rốt cuộc là đám biến thái từ đâu tới thế này?
- Nếu như ta đoán không sai, các hạ hẳn là người trong phủ của Ngụy Hoành Ngụy tỉnh đốc đúng không, nói đi, tại sao lại đi làm cướp, hoành hành ngang ngược ở xung quanh.
Diệp Huyền nheo mắt, thản nhiên hỏi.
Chương 408 Lòng động sát khí (1)
Trong lòng nam tử mặc ngân giáp cả kinh, hoảng sợ nhìn về phía Diệp Huyền, bản năng muốn mở miệng phản bác, lại nghe Diệp Huyền cười lạnh:
- Nếu như dám phản bác thì ngươi cũng không cần nói nữa, là thật hay giả Diệp Huyền ta tự nhiên biết rõ, ngươi ngoan ngoãn nói ra chân tướng thì tốt, nếu dám giấu diếm, ngươi có tin hay không, ta có rất nhiều cách có thể khiến cho ngươi nói thật ra, bất quá tới chừng đó thì sẽ không dễ chịu như bây giờ đâu.
Lời nói của Diệp Huyền cũng không tàn nhẫn thế nào, nhưng lọt vào trong tai của tên nam tử mặc ngân giáp này thì khiến từ đáy lòng của gã dâng lên một cỗ sợ hãi.
Gã ẩn ẩn có cảm giác, lời thiếu niên này nói, tuyệt đối không chỉ là nói suôn.
- Được, ta nói…
Cắn răng một cái, nam tử mặc ngân giáp rốt cuộc khai thật tất cả mọi chuyện ra.
- Chuyện ta biết cũng không nhiều lắm, bất quá, Ngụy Hoành tỉnh đốc muốn làm như vậy cũng có liên quan tới lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh…
Hóa ra, chuyện Triệu Kính ban Thiên Húc hành tỉnh cho người khác làm lãnh địa, tuy rằng còn chưa công khai khắp vương quốc, nhưng một số quyền quý của vương quốc đều nghe được một chút phong phanh.
Ngụy Hoành thân là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, là bá tước của vương quốc, việc này đương nhiên cũng sẽ truyền tới tai của gã.
Tuy rằng gã không rõ lời đồn này là thật hay giả, cũng không biết được người được phong làm lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh là ai, nhưng căn cứ theo nguồn tin thì Ngụy Hoành cũng có chút tin vào lời đồn này.
Một khi Thiên Húc hành tỉnh trở thành lãnh địa của người khác thì tỉnh đốc như gã rất có thể sẽ bị bãi miễn, cho nên gã liền nghĩ ra cách này, trước khi đối phương được thụ phong, vơ vét sạch sẽ tài sản trong Thiên Húc hành tỉnh.
Chỉ là nếu trắng trợn vơ vét tài vật trong tỉnh khố thì nguy hiểm quá lớn, dễ dàng để bại lộ bản thân, cho nên gã liền nghĩ ra một cách khác, để cho thủ hạ Ngụy gia cùng thành vệ quân của tỉnh thành giả làm cướp, thu tiền bảo kê ở các thành trấn dưới trướng tỉnh thành.
Tới lúc đó, nếu Thiên Húc hành tỉnh thật sự bị bệ hạ ban cho người khác, lãnh chúa mới tới nhậm chức thì cũng chỉ có thể truy quét một lũ cướp hư vô, không tìm tới trên người gã.
- Tên Ngụy Hoành này đúng thật là quá hèn hạ.
- Kẻ như vậy cư nhiên còn có thể đảm nhiệm chức tỉnh đốc một tỉnh.
- Không thể tha được, không thể tha thứ cho hắn được,
- Đúng là tội đáng chết vạn lần, Huyền thiếu, Thiên Húc hành tỉnh này là lãnh địa bệ hạ ban cho Diệp gia các ngươi, há có thể để cho những bè lũ làm trái với pháp luật này hoành hành ở đây được.
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn đều kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Bọn họ thật sự không thể nào ngờ, cái gọi là Uy Hổ Mã Tặc Đoàn này cư nhiên lại là do tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh cố ý làm ra, mục đích chính là vì trắng trợn cướp sạch sẽ tài sản trong hành tỉnh trước khi mình rời chức.
- Huyền thiếu, tên tỉnh đốc Ngụy Hoành nhất định không thể tha được.
Ánh mắt của Âu Dương Tiêu Sơn trở nên giá lạnh.
Diệp Huyền gật đầu, nhìn tên nam tử mặc ngân giáp kia, lạnh giọng nói:
- Tất cả tài vật mà các ngươi cướp bóc được bây giờ đang để ở đâu?
Nam tử ngân giáp kia từ nội dung nói chuyên của mấy người Diệp Huyền cũng đã hiểu ra, vị thiếu niên trước mắt này chính là đệ tử của vị lãnh chúa mới của Thiên Húc hành tỉnh mà bệ hạ sắc phong, vội vàng lấy trữ vật giới chỉ ra nói:
- Đại nhân, toàn bộ tài vật thu được của lần này đều ở đây, những tài vật cướp được trước kia đều đã giao hết cho tỉnh đốc đại nhân, ngoài ra, những thủ hạ này của ta hẳn là cũng tự ý cướp đoạt giấu đi một ít tài vật ở trên người.
- Xét người toàn bộ cho ta!
Diệp Huyền ra lệnh một tiếng, một đám cấm vệ quân lập tức thu thập moi hết tài vật trên người đám mã tặc kia ra.
Trên người của tên nam tử mặc ngân giáp chỉ có toàn bộ tài vật thu được lần này thôi mà đã có hơn một ngàn vạn huyền tệ, ngoài ra, trên người mỗi tên mã tặc cũng có không ít tài vật, tổng cộng lại cư nhiên có tới bốn năm ngàn vạn huyền tệ.
Phần lớn trong số này đều là tài sản riêng mà lũ thành vệ quân kia giấu trên người, nhưng dù là vậy đi nữa, mỗi tháng một lần cướp hơn một ngàn vạn huyền tệ, cũng khiến trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng tức giận.
Một lần cướp hơn một ngàn vạn huyền tệ, cướp mấy lần ít nhất cũng có mấy ngàn vạn, đây chỉ là một thủ đoạn cướp đoạt tài phú của Thiên Húc hành tỉnh của riêng một mình tên tỉnh đốc Ngụy Hoành này mà thôi.
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?
- Tới tỉnh thành!
- Vậy tên này thì sao?
Trong mắt Âu Dương Tiêu Sơn lóe lên sát khí.
- Đại nhân, đại nhân, xin tha cho tiểu nhân một mạng đi, tiểu nhân Lưu Vân Long nguyện ý hối cải sửa đổi làm người, ra sức làm việc cho đại nhân.
Tên nam tử mặc ngân giáp tên Lưu Vân Long không ngừng dập đầu:
- Tiểu nhân chính là thống lĩnh thành vệ quân của tỉnh thành, cũng là thân tín của tỉnh đốc Ngụy Hoành, tiểu nhân hiểu rõ tình hình ở Thiên Húc hành tỉnh, chắc chắn có thể giúp đỡ được phần nào cho đại nhân.
Chỉ với thủ đoạn trước kia, Lưu Vân Long liền biết Diệp Huyền là người sát phạt quyết đoán, tâm ngoan thủ lạt, lúc này vì mạng sống, gã cũng không quản tất cả nữa rồi.
- Được, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội hối cải chuộc lại sai lầm, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi.
Diệp Huyền lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng của Lưu Vân Long:
- Đây là một viên thuốc độc mà ta nghiên cứu chế tạo ra, được, trong vòng một tháng nếu như không có được thuốc giải thì võ hồn sẽ bị nghiền nát, bạo thể mà chết, sống hay chết thì phải xem lựa chọn của bản thân ngươi.
Đan dược vào bụng, Lưu Vân Long lập tức cảm giác được võ hồn bên trong đan điền hơi đau một chút, chờ tới lúc gã cẩn thận cảm ứng lại thì lại giống như ảo giác, trong lòng lập tức trầm xuống, cuống quít dập đầu:
- Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.
Sau khi thu dọn chiến trường xong thì đoàn người lại tiếp tục lên đường.
- Lưu Vân Long, ngươi có biết rốt cuộc thủ hạ của Ngụy Hoành tỉnh đốc có bao nhiêu cao thủ hay không?
Trước khi đi tới tỉnh thành, Diệp Huyền liền hỏi thăm Lưu Vân Long về tình huống trong tỉnh thành.
- Hồi đại nhân, Ngụy Hoành tỉnh đốc dưới trướng có nhiều cao thủ tụ tập, mạnh nhất hẳn là đệ nhất cao thủ Phương Thiên Hồng đại nhân trong quý phủ của hắn, người này là võ tông nhất trọng, cũng là đệ nhất cao thủ của Thiên Húc hành tỉnh, ngoài ra, Ngụy Hoành tỉnh đốc đối với thành vệ quân và quân đội đóng quân ở Thiên Húc hành tỉnh cũng có khả năng khống chế rất lớn….
Lưu Vân Long không dám giấu diếm trước mặt Diệp Huyền, nói hết tất cả những gì mình biết ra.
Chương 409 Lòng động sát khí (2)
Ngụy Hoành này làm tỉnh đốc ở Thiên Húc hành tỉnh cũng một khoảng thời gian tương đối dài, cho nên khả năng khống chế của gã đối với Thiên Húc hành tỉnh đã tới mức độ vô cùng cao thâm, những thứ khác không nói, chỉ riêng thành vệ quân của tỉnh thành cơ hồ đều giống như tư quân của gã vậy.
Ngoại trừ khả năng khống chế thành vệ quân ra, Ngụy Hoành cũng có nhân mạch ở quân đội, một vị cao quan của quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh này cũng là bạn thân thiết của Ngụy Hoành.
- Phương Thiên Hồng, võ tông nhất trọng!
Diệp Huyền trầm tư, đưa mắt nhìn Âu Dương Tiêu Sơn.
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm đi, tên Phương Thiên Hồng này nếu như dám cãi lệnh của đại nhân ngươi thì cứ giao cho thuộc hạ, chỉ là một tên cao thủ của tỉnh thành, thuộc hạ còn không để trong lòng.
Âu Dương Tiêu Sơn nói với vẻ tự tin mười phần.
Đây cũng không phải gã cuồng vọng, mà là gã tới từ vương thành, đối với cao thủ ở hành tỉnh phía dưới tự nhiên trên tâm lý sẽ sinh ra cảm giác ưu việt.
Diệp Huyền gật đầu:
- Lưu Hiểu Long.
- Có thuộc hạ.
- Ngươi đi giúp ta một chuyến….
Diệp Huyền lấy một khối lệnh bài ra, giao cho Lưu Hiểu Long, sau đó nhỏ giọng phân phó vài câu cho gã, Lưu Hiểu Long nhận lệnh xong thì nhanh chóng thoát ly khỏi đội ngũ, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Ngoại trừ giả làm cướp, lén vơ vét tỉnh khố ra, ngươi còn biết Ngụy Hoành còn thủ đoạn vơ vét của cải nào nữa hay không?
- Đại nhân, ngoại trừ những thứ này, thuộc hạ nghe nói Ngụy Hoành tỉnh đốc còn chuẩn bị tập trung mục tiêu vào một vài gia tộc ở tỉnh thành, muốn vơ vét hết của cải của mấy gia tộc hào môn này một phen trước khi rời đi.
Âu Dương Tiêu Sơn cười lạnh một tiếng:
- Khẩu vị của tên Ngụy Hoành lớn thật đấy, chẳng lẽ hắn không sợ ăn quá nhiều thì vỡ bụng sao.
Trên mặt Diệp Huyền không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại động sát khí.
Sau khi Triệu Kính tứ phong Thiên Húc hành tỉnh cho Diệp gia bọn họ xong, Thiên Húc hành tỉnh này gần như đã thành tài sản của Diệp gia bọn họ rồi, tên Ngụy Hoành này dám to gan lớn mật cướp đoạt tài sản của Thiên Húc hành tỉnh, cho dù Diệp Huyền có nhân từ tới đâu đi chăng nữa thì trong lòng cũng nhịn không được mà động sát cơ.
Huống hồ gì, Ngụy Hoành còn để cho thủ hạ của gã giả trang làm cướp hoành hành ở Thiên Húc hành tỉnh, không việc ác gì không làm, hành vi như vậy, nếu như không giết gã, thì Diệp Huyền sẽ cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.
Mang theo sát khí đằng đằng, đám người nhanh chóng đi về phía tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh.
Hai ngày sau, đội ngũ của Diệp Huyền rốt cuộc cũng đi tới bên ngoài tỉnh thành, một tòa thành trì nguy nga cao lớn đứng sừng sững trước mặt mọi người, vô cùng to lớn và bắt mắt.
Thiên Húc hành tỉnh là một trong rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, tuy rằng vị trí địa lý vô cùng hẻo lánh, nhưng ở bên trong có rất nhiều sơn lâm phong phú như hắc phong lĩnh, bởi vậy cho nên trong số rất nhiều hành tỉnh của Lưu Vân Quốc, cũng được cho là một trong những nơi phồn hoa đông đúc.
Lúc này, ở bên ngoài cửa thành, người tới người đi vô cùng tấp nập.
Điều khiến cho Diệp Huyền ngạc nhiên chính là ở ngoài cửa thành cư nhiên có thành vệ quân đang đứng thu phí của người vào cửa.
Thu phí ra vào thành trì cũng không phải chuyện đặc biệt gì, bất quá phần lớn chỉ thiết trí ở những thành trì nơi biên cảnh, có yêu thú hoành hành, hoặc là bị kẻ thù uy hiếp, cần đại lượng tướng sĩ bảo vệ sự an toàn của thành trì, vì để cho tài chính sung túc một chút cho nên mới thu phí ra vào.
Nhưng tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh này cư nhiên còn thu phí vào thành, loại chuyện thế này Diệp Huyền mới nghe nói lần đầu tiên.
Rất nhanh, đoàn người của Diệp Huyền liền bị thị vệ canh cửa ngăn lại:
- Phí vào thành mỗi người một huyền tệ, các ngươi nhiều người như vậy, coi như tính chẵn cho các ngươi một trăm huyền tệ.
Một huyền tệ không phải là nhiều, nhưng Trần Tinh lại lạnh lùng nói:
- Ra vào thành cũng phải trả tiền à, vương quốc từ khi nào lại có quy định này vậy?
Thành vệ quân sững sờ, lập tức cả giận nói:
- Đưa tiền ra cho ta, không đưa tiền thì cũng được thôi, mau cút đi, có giao hay không.
- Ngươi….
Trần Tinh tức giận tới mức thiếu chút nữa nện một quyền lên mặt tên thành vệ quân kia.
Tên thành vệ quân kia cười lạnh, căn bản không sợ đoàn người Diệp Huyền, nhe răng cười nói:
- Sao hả, không phục à? Còn muốn động thủ sao? Có ngon thì ngươi động thủ thử cho ta xem, đừng tưởng rằng nhiều người là giỏi lắm.
Tên này nhìn lướt qua cấm vệ quân đứng sau lưng Diệp Huyền, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường:
- Ăn mặc chẳng ra gì hết, đống khôi giáp kia chắc là đồng trắng chứ gì, năm mươi huyền tệ một bộ mà cũng dám mặc đi ra đường.
Diệp Huyền thản nhiên cười, ngăn cản Trần Tinh đang nổi giận đùng đùng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên thành vệ quân kia.
- Nhìn cái gì mà nhìn hả?
Tên thành vệ quân kia bị Diệp Huyền nhìn mà trong lòng run lên sợ hãi, cho nên cố mạnh miệng nói.
- Còn không mau tránh ra cho ta.
Lúc này Lưu Vân Long vội vàng đi lên phía trước, lạnh giọng quát.
- Ngươi lại tính là cái thá…. Lưu… Lưu thống lĩnh!
Tên thành vệ quân này hãy còn chuẩn bị mắng nhiếc một trận, đưa mắt nhìn qua thấy Lưu Vân Long thì sợ tới mức run lên lẩy bẩy, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
Lưu Vân Long chính là tổng thống lĩnh thành vệ quân, là cấp trên của cấp trên của bọn họ, đám thành vệ quân như bọn họ sao có thể không biết gã được.
Đám thành vệ quân còn lại đứng bên cạnh đang chuẩn bị xem trò hay thì lúc này hai chân cũng mềm nhũn ra.
- Đại nhân, ngươi muốn để ta xử trí đám bọn họ như thế nào!
Lưu Vân Long lạnh giọng nói.
- Này còn phải hỏi sao, loại cặn bã này….
Trần Tinh nổi giận đùng đùng, đang muốn trút giận thì lại bị Diệp Huyền ngăn lại, hắn chỉ thản nhiên mỉm cười một cái liền đi vào trong thành.
- Hừ!
Lưu Vân Long hừ lạnh một tiếng, vội vàng theo Diệp Huyền đi vào trong thành.
Trần Tinh thấy thế thì lạnh giọng nói với Lưu Vân Long:
- Chắc ngươi là thống lĩnh của thành vệ quân trong tỉnh thành này đúng không, đây là thành vệ quân dưới trướng của ngươi đây sao? Có khác gì thổ phỉ hay không?
Lưu Vân Long mướt mồ hôi, vội vàng giải thích:
- Đại nhân, lúc trước Thiên Húc hành tỉnh của chúng ta cũng không thu phí vào cửa đâu, đây cũng là luật mới là Ngụy Hoành thành chủ vừa mới ra vào mấy tháng trước, thuộc hạ cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
Chương 410 Diệp gia gặp nguy (1)
Diệp Huyền nghe xong thì trong lòng không khỏi cười lạnh, tên tỉnh đốc Ngụy Hoành này quả thực là muốn tiền tới mức phát điên rồi, ngay cả dân chúng ra vào thành mà cũng không quên thu tiền của họ.
- Huyền thiếu, vừa rồi vì sao không để cho ta dạy cho lũ kia một bài học.
Trần Tinh tức giận nói.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Trừng phạt vài tên thành vệ quân thì làm được gì, chỉ đả thảo kinh xà mà thôi, dễ sinh ra chuyện không đáng có, chúng ta trực tiếp tới tìm tên Ngụy Hoành tỉnh đốc kia, ta muốn xem xem rốt cuộc kẻ này là nhân vật thế nào.
- Xin các vị đại nhân đi theo ta, phủ đệ của Ngụy Hoành tỉnh đốc ở bên này.
Lưu Vân Long đi trước dẫn đường.
Đúng lúc này, một đám võ giả đột nhiên chạy ngang qua chỗ mấy người Diệp Huyền.
- Mau, mau tới phường thị xem đi, hình như thành vệ quân đang muốn niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia ở phường thị đó.
- Cái lũ thành vệ quân trời đánh này, Diệp gia chính là gia tộc có lương tâm nhất ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, sản xuất ra ba loại đan dược đặc hiệu, để cho võ giả của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta mỗi khi ra ngoài đều có thêm một phần đảm bảo, bọn chúng cư nhiên muốn niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia, đây quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.
- Còn có thể làm gì được chứ, hai tháng gần đây cũng không biết lũ thành vệ quân này nổi điên cái gì, liên tục kiếm chuyện với cả đống gia tộc trong tỉnh thành, lần này tới phiên Diệp gia gặp họa rồi.
- Ai, ta nghe nói Diệp gia chỉ là một tiểu gia tộc ở Lam Nguyệt thành, ngay cả ngũ đại gia tộc dạo gần đây cũng không trốn thoát khỏi thành vệ quân, gia tộc nho nhỏ như Diệp gia lần này sợ là gặp đại nạn rồi.
- Nghe nói mấy ngày nay gia chủ và người của Diệp gia đều ở tỉnh thành, thành vệ quân chọn ngay lúc này xem ra là muốn một mẻ hốt gọn Diệp gia đây mà, cũng không biết lần này Diệp gia phải chết bao nhiêu người nữa.
Từ trong lời đối thoại của những võ giả đi ngang qua, nghe được chuyện này, sắc mặt của Diệp Huyền nháy mắt liền thay đổi.
Hắn lập tức túm lấy một võ giả, lạnh giọng nói:
- Diệp gia mà các ngươi vừa nói đó, gia chủ của bọn họ tên là gì?
Võ giả kia vừa định nổi giận, nhìn thấy một đám cấm vệ quân đứng bên cạnh Diệp Huyền thì lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, vội vàng nói:
- Đại nhân, tiểu nhân không biết gia chủ Diệp gia tên gì hết.
- Cái gì, ngươi không biết à.
- Tiểu nhân chỉ biết là Diệp gia tới từ Lam Nguyệt thành, chuyên môn sản xuất đặc hiệu hồi huyết đan, đặc hiệu hồi khí đan và đặc hiệu tụ huyền đan, một năm nay, quật khởi cực nhanh ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, ngoại trừ những điều này, tiểu nhân không biết gì nữa hết.
Trong lòng Lưu Vân Phong chợt động, nghĩ tới chuyện Diệp Huyền cũng là họ Diệp, lập tức nói:
- Đại nhân, tại hạ cũng biết đôi chút về Diệp gia này, gia chủ Diệp gia tên là Diệp Triển Hùng, là một tiểu gia tộc ở Lam Nguyệt thành, hình như có chút quan hệ với hiệp hội luyện dược sư, một năm nay, tiệm thuốc của Diệp gia trải rộng ở các thành trì ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, cũng nhấc lên một trận sóng gió ở tỉnh thành, làm ăn buôn bán cũng khá lớn, tỉnh đốc đại nhân trước kia một mực có lòng ngấp nghé Diệp gia này, chỉ có điều là có chỗ kiêng kị cho nên vẫn không dám hành động, bây giờ ta nghĩ rằng hắn rốt cuộc cũng hạ thủ với Diệp gia rồi.
- Diệp Triển Hùng, Huyền thiếu, đây không phải là đại bá của ngươi sao? Ngụy Hoành này dám ra tay với Diệp gia các ngươi, đúng là chán sống mà.
Trần Tinh nghe xong thì nổi trận lôi đình.
- Cái gì?
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì cũng giật mình, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Ngụy Hoành tỉnh đốc này cư nhiên dám ra tay với gia tộc của Huyền thiếu, đây chẳng phải là muốn tạo phản hay sao.
- Diệp Huyền, chúng ta mau qua đó đi, nếu tới trễ thì sẽ nguy to.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng khẩn trương nói.
- Đi thôi!
Diệp Huyền nheo mắt, trong mắt lóe ra hàn quang, đoàn người lúc này liền nhanh chóng đi về phía mấy võ giả kia chạy đi khi nãy.
- Đại nhân, xin đi theo ta, ta biết rõ tiệm thuốc của Diệp gia nằm ở chỗ nào trong phường thị.
Lưu Vân Phong cũng tỉnh táo lại, dọc theo đoạn đường đi này, gã cũng biết thân phận của mấy người Âu Dương Tiêu Sơn, cư nhiên lại là cấm vệ quân của vương thành, mà Âu Dương Tiêu Sơn còn là phó thống lĩnh cấm vệ quân.
Cấm vệ quân của vương quốc là cơ cấu thế nào, thân là thống lĩnh thành vệ quân của Thiên Húc hành tỉnh như Lưu Vân Phong đương nhiên biết rõ, nói thẳng ra thì cấm vệ quân của vương thành căn bản chính là tư quân của đương kim quốc vương Triệu Kính bệ hạ của Lưu Vân Quốc.
Mà Diệp Huyền, chẳng những được Triệu Kính bệ hạ ban Thiên Húc hành tỉnh làm lãnh địa, còn để cho cấm vệ quân dưới trướng mình đi theo bảo hộ, nói thẳng ra thì địa vị của người này ở trong lòng của bệ hạ, so ra không hề thua kém với bất kỳ vị vương tử điện hạ nào.
Tỉnh đốc Ngụy Hoành đại nhân ở Thiên Húc hành tỉnh này có địa vị cao, thực lực mạnh, nhưng đây cũng chỉ là ở Thiên Húc hành tỉnh mà thôi, đưa tới vương thành thì căn bản không là gì hết.
Cho nên trên đường đi, trong lòng Lưu Vân Phong cũng đã quyết định, phải toàn lực làm việc cho Diệp Huyền, có như vậy thì tương lai gã mới có cơ hội sống sót được.
Lúc này, ở bên trong phường thị, rất nhiều võ giả đều bu xung quanh nơi này kín mít.
Mấy người Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân và Diệp Triển Hùng đang tức giận nhìn một đám thành vệ quân trước mặt, sắc mặt tái nhợt khó coi.
- Các hạ, công hiệu của đan dược Diệp gia chúng ta xưa nay luôn được khen ngợi không dứt, cũng không hề có bất kỳ tác dụng phụ gì, các ngươi dựa vào cái gì mà muốn chúng ta giao nộp đan dược, niêm phong cửa hàng của chúng ta chứ.
Diệp Phách Thiên lão gia trử trừng mắt, râu tóc dựng đứng.
- Đúng vậy, tiệm thuốc của Diệp gia chúng ta trải rộng khắp Thiên Húc hành tỉnh, chưa từng có tin tức không tốt nào, tiền thuế phải giao cũng chưa bao giờ thiếu một xu, các ngươi căn bản không có tư cách niêm phong.
- Chúng ta muốn gặp tỉnh đốc đại nhân, Diệp mỗ muốn biết, tiệm thuốc của Diệp gia ta rốt cuộc vi phạm điều gì?
Trong mắt của mấy người Diệp Triển Hùng đều lộ ra vẻ tức giận, lớn giọng quát, không chút nhân nhượng.
- Ha ha ha, vi phạm điều gì à?
Tên đầu lĩnh phía đối diện là một thanh niên có vẻ ngoan độc, tuổi chừng ba mươi, ánh mắt vô cùng âm trầm:
- Diệp gia các ngươi sản xuất đan dược bất chính, còn hỏi ta là vi phạm điều gì sao, ta sẽ nói cho các ngươi biết, Diệp gia các ngươi không tuân theo rất nhiều quy định địa phương, nếu muốn biết rõ thì vào trong đại lao mà hỏi đi.