Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 641 So đấu tài lực (1)

Nhưng Mộ Dung Vân Tiêu lại không để ý đến hắn, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Khinh Vũ, hiển nhiên nàng thập phần yêu thích Khinh Vũ huyền giáp.

Nam tử kia thấy Mộ Dung Vân Tiêu không để ý đến chính mình, hắn cảm giác xấu hổ, cho dù hắn nói như thế nhưng vẫn dừng đấu giá.

Khinh Vũ mặc dù tốt nhưng kiểu dáng quá mức nữ tính hóa, một nam nhân mặc huyền giáp này, truyền đi khó tránh khỏi làm trò cười cho người trong nghề.

Luyện khí sư trung niên nhìn thấy cảnh này nội tâm thất vọng nhưng không có biểu lộ ra ngoài.

Hắn cũng muốn luyện chế Khinh Vũ huyền giáp đại khí một ít, bất đắc dĩ Khinh Vũ Bí Ngân chỉ có một chút như vậy, chỉ có thể luyện chế thành loại kiểu dáng giống như nữ nhân mặc.

Thời điểm hắn định giao dịch cho xong, đột nhiên hắn nghe được có tiếng nói cho nên ánh mắt nhìn sang.

- Ba ngàn bảy trăm vạn.

Đã thấy Chu Khinh Vi mỉm cười nhìn Khinh Vũ huyền giáp, nàng lãnh đạm nói ra.

- Là Chu Khinh Vi Chu tiểu thư.

Toàn trường lập tức hưng phấn.

- Chẳng lẽ Chu tiểu thư cũng nhìn trúng Khinh Vũ huyền giáp?

- Ta nhớ đấu giá hội năm trước Chu Khinh Vi tiểu thư đã chụp được một kiện Nghê Thường Vũ Y ngũ phẩm ah, chất lượng vũ y kia hình như cũng không thể so với cái này.

- Hắc hắc, ngươi còn không hiểu sao, nữ hài tử nha, bọn họ không ngại mình có nhiều quần áo đâu.

Hai nữ nhân giao phong, không thể nghi ngờ là chuyện làm người ta hưng phấn nhất, có Chu Khinh Vi gia nhập, vài tên thanh niên còn chuẩn bị đấu giá cũng buông tha tiếp tục đấu giá.

Nếu như dám đấu giá tranh với Chu Khinh Vi tiểu thư và Mộ Dung Vân Tiêu tiểu, bọn họ sẽ bị ánh mắt

Nhìn thấy Chu Khinh Vi đấu giá, Mộ Dung Vân Tiêu cau mày một cái nhưng nàng không nói thêm lời nào, thản nhiên nói:

- Ba ngàn tám trăm vạn.

- Vân Tiêu tỷ tỷ, muội muội thật sự rất ưa thích Khinh Vũ huyền giáp, chỉ sợ ngươi không thể tranh với ta đâu.

Chu Khinh Vi nhẹ nhàng cười cười, nàng ra giá lại không lùi bước chút nào.

- Bốn ngàn vạn.

Nàng thoáng tăng thêm hai trăm vạn, hiển nhiên bắt buộc phải có được Khinh Vũ huyền giáp.

Vẻ mặt Mộ Dung Vân Tiêu đầy giận dữ, Chu Khinh Vi đã nói ưa thích Khinh Vũ huyền giáp nhưng nữ nhân đều hiểu rõ đối phương đấu giá chi bởi vì mình mở miệng mà thôi, nếu không nàng đã có Nghê Thường Vũ Y thì làm sao có thể hứng thú với Khinh Vũ huyền giáp cơ chứ?

Nàng gần đây tính cách bình thản không tranh chấp với người khác, cũng không có lui tới với ai, thấy hành vi của Chu Khinh Vi cho nên không có tâm tình tiếp tục đấu giá.

- Nếu Khinh Vi muội muội ngươi ưa thích, Khinh Vũ huyền giáp cho ngươi đi.

Mộ Dung Vân Tiêu nhàn nhạt nói ra, sau đó lui sang một bên.

Tại sao Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư lại buông tha?

Mọi người chung quanh vô cùng ngạc nhiên, tấc tắc kêu kỳ lạ, chợt nghĩ đến tính cách của Mộ Dung Vân Tiêu cho nên không có giật mình.

Trong đế đô này, Mộ Dung Vân Tiêu luôn luôn không tranh giành với người khác.

Luyện khí sư luyện chế Khinh Vũ huyền giáp lại thất vọng không thôi, bốn ngàn vạn giá mua sắm Khinh Vũ huyền giáp đã rất không tệ nhưng ai không hi vọng đồ của mình có thể bán với giá cao, nếu như Mộ Dung Vân Tiêu tiếp tục đấu giá, nói không chừng sẽ là giá trên trời đấy.

Dù sao hai đại mỹ nữ đế đô giao phong là chuyện rất ít gặp.

Mà thất vọng nhất chính là Chu Khinh Vi, sở dĩ nàng đấu giá với Mộ Dung Vân Tiêu cũng không phải vì cạnh tranh với Mộ Dung Vân Tiêu, nàng cũng ưa thích Khinh Vũ huyền giáp.

Nghê Thường Vũ Y của nàng thuộc về hộ giáp bên ngoài, có thể mặc ở ngoài cùng, mà Khinh Vũ huyền giáp là nội giáp, cả hai kết hợp tuyệt đối gia tăng phòng ngự của nàng lên rất lớn.

Nhưng thần thái Mộ Dung Vân Tiêu lạnh nhạt giống như tặng cho lập làm nàng không vui, lọt vào trong mắt người ngoài nội giáp này là Mộ Dung Vân Tiêu chủ động tặng cho nàng.

Chu Khinh Vi nàng muốn bất kỳ vật gì đều bằng vào bản thân mình tranh thủ, làm sao có thể cần kẻ khác cho?

Tên luyện khí sư thấy Mộ Dung Vân Tiêu buông tha đấu giá, trong nội tâm mặc dù có chỗ thất lạc nhưng hắn vẫn cười nhạt và nói:

- Nếu Chu Khinh Vi tiểu thư ra giá đến bốn ngàn vạn, kiện Khinh Vũ huyền giáp này...

- Chậm đã, Khinh Vũ huyền giáp ta muốn, bốn ngàn một trăm vạn.

Lúc Khinh Vũ huyền giáp sắp rơi vào trong tay Chu Khinh Vi, rốt cuộc Diệp Huyền cũng ra tay.

Hắn không ưa thích huyền giáp, hắn vừa ý tài liệu Khinh Vũ Bí Ngân trong huyền giáp.

Giọng nói nhàn nhạt vang lên trong đại sảnh, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn sang, người ra giá chính là Diệp Huyền, vẻ mặt ngạc nhiên?

Chu Khinh Vi tức giận nhìn sang Diệp Huyền, trong ánh mắt bắn ra thần sắc chán ghét, nàng khẳng định Diệp Huyền sở dĩ đột nhiên ra tay cạnh tranh chính là vì trả thù hành vi của chính mình vừa rồi, trong nội tâm hận ý càng sâu.

Từ nhỏ đến lớn, cho dù là thanh niên tuấn tài cũng không trải ý của nàng, hành vi của Diệp Huyền làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, càng vô cùng chán ghét.

- Gia hỏa không biết trời cao đất rộng, chỉ là người từ ngoài tới cũng dám đấu giá với Chu tiểu thư, quả thực buồn cười...

Tần Vũ lúc này cười lạnh lên tiếng.

Diệp Huyền khinh thường nhìn Tần Vũ, lạnh lùng nói ra:

- Quy tắc Luyện Khí Phường chính là người trả giá cao được, ta nói ta muốn chẳng lẽ có vấn đề sao?

- Xem ngươi nói chuyện giống như ái mộ Chu Khinh Vi a? Nếu như vậy không gì tốt hơn, nếu như ngươi không phục thì tăng giá đi, đường đường Tần gia công tử sẽ không thể cầm ra chút tiền này hay sao?

- Nếu như ngươi muốn mua Khinh Vũ huyền giáp, lại tặng cho Chu Khinh Vi, nói không chừng người ta sẽ nhớ kỹ ngươi đấy, có lẽ tối nay sẽ cho phép ngươi vào màn tân của nàng cũng không chừng.

Diệp Huyền chưa bao giờ là người lấy ơn báo oán, nhìn thấy Tần Vũ buồn nôn thì hắn lập tức trào phúng.

- Ngươi...

Tần Vũ tức giận đến toàn thân đang phát run, hận không thể bổ sống Diệp Huyền tại chỗ.

Hắn nghĩ tới đây là Luyện Khí Phường, cho dù lửa giận không tan cũng không thể làm gì, sát cơ nhắm vào Diệp Huyền tăng thêm nhiều.

Hắn híp mắt lạnh như băng nói ra:

- Bốn ngàn hai trăm vạn.

- Một lần đấu giá mới tăng thêm một trăm vạn, xem ra Tần gia công tử ngươi cũng không có gì đặc biệt? Bốn ngàn năm trăm vạn.

Diệp Huyền tiếp tục trào phúng một câu, hắn một lần tăng thêm ba trăm vạn, thần thái hồn nhên giống như không đặt trong lòng.

Tần Vũ tức giận toàn thân sắp phun máu tươi, hắn oán hân nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn đã nhìn ra luận mồm mép hắn tuyệt đối không nói lại Diệp Huyền.
Chương 642 So đấu tài lực (2)

Hắn cũng muốn giống như Diệp Huyền một lần tăng giá mấy trăm vạn nhưng lúc trước hắn đấu giá Ly Hỏa kiếm cho nên hao phí tất cả tài vật trong người, có thể lấy ra bốn ngàn vạn hay không cũng là vấn đề.

Luyện Khí Phường quy củ nghiêm khắc, nếu như lát nữa hắn chụp được Khinh Vũ huyền giáp nhưng không cầm ra huyền tệ, cho dù hắn là người Tần gia cũng không có kết cục tốt.

Huống chi nếu làm cho gia tộc biết rõ hắn đại xuất danh tiếng trong Luyện Khí Phường chỉ vì tranh cường háo thắng, hoặc là lấy niềm vui của nữ nhân, chỉ sợ gia tộc sẽ giảm tín nhiệm hắn xuống, cũng tổn hại địa vị của hắn trong gia tộc.

Nghĩ tới đây Tần Vũ lập tức cười lạnh nói:

- Tần Vũ ta cũng không phải người vì ưa thích hồng nhan mà tùy ý tiêu xài, chắc hẳn ngươi cạnh tranh Khinh Vũ huyền giáp là vì tặng Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư a, nếu ngươi muốn vỗ mông ngựa Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư thì ta không ngăn cản ngươi, ta nghĩ nữ tử như Mộ Dung tiểu thư và Chu tiểu thư tuyệt đối sẽ không tục nhân bởi vì ai mua cho một bộ y phục là có thể ưu ái người ta.

Nghe Tần Vũ nói thế mọi người đều nhìn sang Diệp Huyền, đồng thời bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra gia hỏa này đấu giá Khinh Vũ huyền giáp là vì lấy niềm vui của Mộ Dung tiểu thư ah, suy nghĩ này cũng có thể, không có nhìn thấy hắn ngay từ đầu căn bản không có ra tay, sau khi Mộ Dung tiểu thư vừa vứt bỏ thì lập tức đấu giá ah?

Chậc chậc, gia hỏa này thật biết tán gái.

Không ít người ghen ghét nhìn Diệp Huyền, nếu như có thể bọn họ cũng muốn giống như Diệp Huyền vung tiền như rác vì Mộ Dung tiểu thư, chỉ tiếc bọn họ không có tài lực đó, trong nội tâm ghen ghét vô cùng...

Mộ Dung Vân Tiêu cũng kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, không biết trong nội tâm đang suy nghĩ cái gì.

Tần Vũ muốn tiêu sái lui lại, Diệp Huyền làm sao cho hắn cơ hội, trực tiếp khinh thường cười lạnh nói:

- Không có tiền thì nói thẳng đi, gia hỏa nghèo kiết xác còn tìm cớ nhiều như vậy làm gì.

- Ngươi...

Tần Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn im lặng cả buổi không nói câu nào.

- Bốn ngàn sáu trăm vạn.

Chu Khinh Vi làm sao có thể nhìn Diệp Huyền đập Khinh Vũ huyền giáp trở về, thấy Tần Vũ không ra giá, chính mình lập tức mở miệng, ánh mắt tức giận nhìn Diệp Huyền.

Nàng vừa dứt lời đã nghe Diệp Huyền báo giá lần nữa.

- Bốn ngàn bảy trăm vạn.

- Ngươi...

Chu Khinh Vi vẻ mặt vẻ giận dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, luận giá cả của Khinh Vũ huyền giáp bình thường, hơn ba nghìn vạn đã là tận cùng, nàng đã khẳng định Diệp Huyền cố ý buồn nôn chính mình.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, hắn cũng không thèm nhìn Chu Khinh Vi, chỉ nhìn chằm chằm vào kiện Khinh Vũ huyền giáp kia.

- Được rồi, ngươi rất có huyền tệ đúng không? Vị đại sư này, ta ra bốn ngàn khối huyền thạch hạ phẩm.

Chu Khinh Vi phẫn nộ nói ra, tính cách của nàng trong điều kiện ngang nhau tuyệt độ không thể bại bởi bất cứ kẻ nào.

Mặc kệ Diệp Huyền cạnh tranh Khinh Vũ huyền giáp có mục đích là ác tâm hay vì nịnh nọt Mộ Dung Vân Tiêu, Chu Khinh Vi đều không cho rằng mình bại bởi đối phương.

Trước mắt Khinh Vũ huyền giáp đã nhanh tiếp cận năm ngàn vạn huyền tệ, kỳ thật đã vượt qua giá cả bình thường.

Sở dĩ nàng báo bốn ngàn khối huyền thạch hạ phẩm, trừ trên người không đủ huyền tệ, cũng muốn dùng huyền thạch áp chế Diệp Huyền gắt gao, làm cho Diệp Huyền căn bản không có năng lực phản kháng.

Dùng huyền tệ ra giá rất đơn giản, một ít thương biết cái gì có mấy ngàn vạn huyền tệ rất bình thường, nhưng huyền thạch thì khác, sản lượng huyền thạch trên Mộng Cảnh bình nguyên có hạn, cho dù là huyền thạch hạ phẩm, gia tộc và thương hội bình thường đều rất khó xuất ra một lần nhiều như vậy, càng không dùng mấy ngàn khối huyền thạch hạ phẩm đi mua một kiện huyền giáp ba nghìn vạn huyền tệ.

Ánh mắt nàng rất độc, xem xét y phục trên người Diệp Huyền đã biết rõ hắn không phải là người thuộc quý tộc, có lẽ trên người có không ít tiền nhưng tuyệt đối sẽ không có quá nhiều huyền thạch.

Nàng tin tưởng, nàng ra giá tiền này, cho dù Diệp Huyền ra giá đến năm sáu trăm ngàn huyền tệ thì luyện khí đại sư nhất định cũng chọn huyền thạch hạ phẩm của nàng.

Cho nên khi nàng báo ra giá tiền này, nàng trực tiếp phóng bốn ngàn khối huyền thạch hạ phẩm lên quầy, bốn cái rương đặt chỉnh tề tại đó, rương hòm mở ra, bên trong chính là huyền thạch hạ phẩm sáng bóng, lực lượng huyền khí nồng đậm bao phủ chung quanh.

Nàng lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, khóe miệng còn nở nụ cười khinh thường, nàng muốn Diệp Huyền biết rõ chút huyền tệ như vậy không nên cầm ra.

Hơn bốn nghìn vạn huyền tệ, trực tiếp biến thành bốn ngàn khối huyền thạch hạ phẩm, biểu hiện ra giá trị hình như không thay đổi nhưng Diệp Huyền lập tức hiểu suy nghĩ của Chu Khinh Vi.

Trong nội tâm Diệp Huyền lập tức cười lạnh một tiếng, nếu như là người bình thường đúng là bị nàng hù rồi, nhưng hắn là ai? Tài phú trên người hắn còn không thua gì một gia tộc trung đẳng, còn có thể so ra kém Chu Khinh Vi?

Chu Khinh Vi là có tiền nhưng làm sao có thể bằng một trưởng lão Huyền Cơ Tông? Làm sao hơn một gia tộc thành Hắc Thạch? Làm sao có được trân tàng của cả phù quang bí cảnh?

So tài lực với hắn, Chu Khinh Vi quả thực tự rước lấy nhục.

Nếu như bảo tộc trưởng Chu gia tới, có lẽ còn có tài lực áp chế hắn, Chu Khinh Vi chỉ là một đệ tử Chu gia cũng muốn áp chế Diệp Huyền, quả thực là chuyện quá buồn cười.

Nếu đối phương đã muốn trang bức thì mình phải trang bức lợi hại hơn mới được.

- Tám mươi khối huyền thạch trung phẩm.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, hắn lập tức ra giá gấp đôi cái giá trên người Chu Khinh Vi.

Đây chỉ là giá cả mặt ngoài, mặc cho ai cũng biết huyền thạch trung phẩm còn quý hơn huyền thạch hạ phẩm nhiều lắm, tám mươi khối huyền thạch trng phẩm tương đương ả vạn khối huyền thạch hạ phẩm.

- Cái gì?

Chu Khinh Vi ngây ngốc, gia hỏa này điên sao? Tám mươi khối huyền thạch trung phẩm, nó hơn một tỷ huyền tệ, vượt qua giá trị của Khinh Vũ huyền giáp gấp vài lần.

Không chỉ nói Chu Khinh Vi ngây ngốc, những người ở đây và cả những luyện khí sư kia cũng ngơ ngác và khiếp sợ nhìn Diệp Huyền.

Ngay cả Lê Húc đại sư cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, lần thứ nhất cẩn thận đánh giá Diệp Huyền.

Qua thật lâu Tần Vũ phản ứng đầu tiên chính là cười lạnh nhìn Diệp Huyền, nói:

- Ngươi là gia hỏa không hiểu quy củ? Ngươi biết quy củ Luyện Khí Phường không? Nếu như hôm nay ngươi không thể ở hiện trường xuất ra tám mươi khối huyền thạch trung phẩm, vậy ngươi đừng mơ còn sóng ra khỏi Luyện Khí Phường.
Chương 643 Chỉ trình độ này?

Diệp Huyền biểu lộ bình thản, hắn tùy ý nhìn Lê Húc, thấy Lê Húc cũng không lên tiếng thì hắn bình thản nói:

- Lê Húc đại sư đúng không, ta hôm nay mới đến Luyện Khí Phường lần đầu tiên, ta không hiểu quy định của Luyện Khí Phường như thế nào, ta cảm thấy thời điểm khách nhân ra giá, những người khác có thể ở bên cạnh sủa bậy như thế không?

Lê Húc lạnh lùng nhìn Tần Vũ, Tần Vũ sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại không dám nói lời nào.

Hắn lúc này mới nhàn nhạt nói ra:

- Luyện Khí Phường chúng ta không có quy củ này, vừa rồi Tần Vũ nói đúng, người báo giá lung tung phải chết.

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn không có tỏ vẻ với lời của Lê Húc nói, hắn chỉ nhìn vào tên luyện khí sư Khinh Vũ huyền giáp và nói:

- Đến bây giờ không có người báo giá vượt qua ta, ngươi có phải nê bán Khinh Vũ huyền giáp cho ta?

Tên luyện khí sư lại mắt nhìn Chu Khinh Vi.

Trên mặt Chu Khinh Vi trừ không cam lòng ra thì nàng không có biện pháp nào, tám mươi khối huyền thạch trung phẩm, chỉ sợ có hủy trữ vật giới chỉ của nàng đi cũng không có được nhiều tiền như thế, nếu như tốn hao nhiều như vậy chỉ vì mua nội giáp ngũ phẩm, đoán chừng nàng điên mới làm thế.

Nàng thật sự không rõ, nếu như Diệp Huyền không phải báo giá lung tung, tại sao trên người hắn có nhiều huyền thạch trung phẩm như thế?

Tên luyện khí sư thấy Chu Khinh Vi không báo giá, ánh mắt của hắn nhìn sang Diệp Huyền:

- Xuất ra tám mươi khối huyền thạch trung phẩm, Khinh Vũ huyền giáp là của ngươi.

Diệp Huyền không thèm quan tâm tới, hắn ném cái rương nhỏ về phía luyện khí sư, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn sang, luyện khí sư mở ra trước mặt mọi người, huyền khí tảo ra còn nồng đậm hơn huyền thạch hạ phẩm của Chu Khinh Vi lấy ra lúc trước nhiều

Trong rương có đặt từng khối huyền thạch trung phẩm chỉnh tề, đúng là tám mươi khối, không nhiều không ít.

- Cho.

Tên luyện khí sư mừng rỡ không nhỏ, hắn thu hồi huyền thạch, sau đó ném Khinh Vũ huyền giáp cho Diệp Huyền.

Ánh mắt mọi người lơ đãng mắt nhìn Mộ Dung Vân Tiêu.

Bọn họ xem ra Diệp Huyền tốn cái giá lớn đấu giá Khinh Vũ huyền giáp nhất định sẽ tặng cho Mộ Dung Vân Tiêu, ngay cả Mộ Dung Vân Tiêu biểu hiện không nhìn ra cái gì nhưng trong nội tâm cũng ẩn ẩn có một tia chờ mong.

Làm cho mọi người không nghĩ tới là, Diệp Huyền cầm lấy Khinh Vũ huyền giáp liền trực tiếp thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình.

Thằng này...

Tất cả mọi người ngây người, chẳng lẽ bọn họ đoán đúng, Diệp Huyền mua sắm Khinh Vũ huyền giáp là cho mình dùng?

Không nói Khinh Vũ huyền giáp thập phần tinh xảo giống quần áo nữ tử, nam nhân không thích hợp mặc nó.

Chỉ tốn hao tám mươi vạn huyền thạch trung phẩm chỉ vì mua huyền giáp ngũ phẩm cũng không tránh khỏi quá mức phá sản rồi.

- Diệp thiếu, chẳng lẽ ngươi mua sắm Khinh Vũ huyền giáp không phải đưa cho Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư sao?

La Thành cũng khiếp sợ vạn phần, hắn không tự chủ lên tiếng hỏi một câu.

- Đưa cho nàng? Ta tại sao phải đưa cho nàng?

Diệp Huyền nhíu mày, cảm thấy không hiểu.

Nếu như La Thành không hỏi thì khá tốt, vừa hỏi làm toàn trường lập tức xấu hổ.

Mộ Dung Vân Tiêu cắn răng, sắc mặt khó coi không thôi.

La Thành cũng biết mình nói sai rồi, ngậm miệng không nói cái gì.

- Được rồi, hiện tại bắt đầu đấu giá vật phẩm tiếp theo.

Cũng may Lê Húc đại sư kịp thời lên tiếng chuyển di lực chú ý của mọi người.

Sau khi có gia hỏa Diệp Huyền cho nên đấu giá kế tiếp không nóng không lạnh có rất ít nóng bỏng như khi đấu giá Khinh Vũ huyền giáp.

Một phút đồng hồ sau, lúc này đấu giá vài chục món vật phẩm luyện khí hoàn tất

Vài tên luyện khí sư đều kiếm được bát đầy bồn đầy.

- Được rồi, mở bán ngày hôm nay kết thúc, hi vọng tháng sau các vị có thể mua được vật phẩm mà mình muốn.

Lê Húc đại sư tuyên bố ngày mở đấu giá hội chấm dứt.

- Đã chấm dứt? Dường như Lục Ly đại sư còn chưa xuất hiện ah? Chẳng lẽ không có huyền binh càng tốt hơn sao?

Diệp Huyền không nhịn được mở miệng hỏi thăm, hắn đến đây vì tìm Lục Ly đại sư, hiện tại Lục Ly không có xuất hiện, hơn nữa huyền binh bán ra chỉ là huyền binh ngũ phẩm, kết thúc nhanh như thế làm Diệp Huyền không kịp phản ứng.

Nhưng Diệp Huyền nói ra lời này làm không ít người cười ha ha, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất.

- Vật phẩm của Lục Ly đại sư chính là vật báu vô giá, ngày mở bán cũng không mua được, muốn mua thì chờ đấu giá hội lớn trong đế đô đi, chỗ đó mới có huyền binh do Lục Ly đại sư luyện chế xuất hiện.

- Đúng vậy a, chẳng những Lục Ly đại sư luyện chế huyền binh, ngay cả Lê Húc đại sư luyện chế huyền binh cũng không thể mua được tại nơi này, người trẻ tuổi, muốn mua đi đấu giá hội đi.

Xét thấy Diệp Huyền trước kia xuất ra tám mươi khối huyền thạch trung phẩm, không ít người cười to qua đi, cũng liên tục nhắc nhở hắn.

- Người trẻ tuổi, bọn họ nói đúng, theo ta được biết, đấu giá hội tháng sau trong đế đô sẽ có huyền binh sư tôn luyện chế bán ra, nếu ngươi cần có thể đi đấu giá hội.

Lê Húc đại sư cũng mở miệng nhắc nhở.

Tần Vũ dùng ánh mắt người chết nhìn Diệp Huyền, khóe miệng của hắn nở nụ cười lạnh, hiện tại ngày mở bán kết thúc, ta xem tiểu tử này trốn đi nơi nào.

Sắc mặt Diệp Huyền lập tức khó nhìn, lắc đầu, hắn lạnh lùng nói:

- Thì ra ngày mở bán một tháng một lần là như thế, thật sự làm ta quá thất vọng, chẳng lẽ ta tân tân khổ khổ tới đây chỉ vì nhìn những đống rác rưởi này sao?

Hắn nói ra lời này làm toàn trường yên tĩnh.

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn lên người Diệp Huyền.

Gia hỏa này đang nói cái gì? Là chúng ta nghe lầm hay hắn nói sai? Cũng dám nói Luyện Khí Phường chính là rác rưởi?

- Ngươi nói cái gì?

Một tên luyện khí sư trẻ tuổi lúc này không chịu được gầm lên.

Các luyện khí sư khác trong Luyện Khí Phường vô cùng tức giận, ánh mắt của bọn họ như muốn phun lửa, ngay cả Lê Húc đại sư cũng không có sắc mặt tốt.

- Chẳng lẽ ta nói sai sao? Đấu giá những huyền binh vừa rồi trình độ quá kém, cái gọi là Luyện Khí Phường cũn chỉ có trình độ này, không khác gì mua danh chuốc tiếng.

Diệp Huyền lắc đầu nói ra, vẻ mặt thất vọng.

Điên, thằng này điên thật rồi.

Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền như nhìn người điên, thời điểm này Tần Vũ cũng không nói chuyện, hắn dùng vẻ mặt ngu ngốc nhìn Diệp Huyền, thậm chí không có tâm tình cười nhạo, hắn nói:

- Thì ra hắn cơ bản là người điên, ta lúc trước còn tức giận người điên.

Chẳng những là hắn, hai người Chu Khinh Vi và Mộ Dung Vân Tiêu cũng có tâm tình và biểu lộ giống như vậy.
Chương 644 Hiên Hàn Kiếm (1)

- Ngươi rất có gan, ta lần đầu tiên nghe có người nói đồ vật của Luyện Khí Phường là rác rưởi.

Ánh mắt Lê Húc lập tức âm trầm, uy áp khủng bố bao phủ đại sảnh vào trong, khí tức làm người ta sợ hãi bộc phát dữ dội.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, lạnh như băng nói một câu:

- Nếu như ngươi hôm nay không nói ra vì sao, như vậy hôm nay mặc kệ ngươi là thế lực gì, ngươi đừng mong rời khỏi nơi đây.

- Lê Húc đại sư, Diệp thiếu chỉ không hiểu quy củ, ngài đại nhân đại lượng không nên chấp nhất với hắn.

Chỉ có La Thành vội vàng giải thích thay Diệp Huyền, sau đó hắn lo lắng nói với Diệp Huyền:

- Diệp thiếu, ngươi nhanh chóng nhậ sai với Lê Húc đại sư, Luyện Khí Phường là thánh địa luyện khí của Hạo Thiên đế quốc, thậm chí là thánh địa của cả Mộng Cảnh bình nguyên, Lục Ly đại sư chính là đệ nhất luyện khí sư của đế quốc, cho dù cao tầng mười thế lực lớn tới cũng phải cung kính.

Thần thái La Thành vô cùng lo lắng, đồng thời mịt mờ nhắc nhở Diệp Huyền, Luyện Khí Phường là nơi mười thế lực lớn cũng phải cung kính, cho dù hắn là thiên tài đỉnh cấp của mười thế lực cũng không dùng được đâu.

- Đây không phải La gia La Thành sao? Chẳng lẽ gia hỏa này là người Mộ Dung gia mang vào?

Có người nhận ra La Thành, nghi ngờ nói một câu.

Lê Húc lập tức nhìn về phía Mộ Dung Vân Nghĩa.

Mà Mộ Dung Vân Nghĩa vẻ mặt mờ mịt, chợt sắc mặt âm trầm nhìn về phía tam muội Mộ Dung Vân Tiêu.

Không chờ Mộ Dung Vân Nghĩa mở miệng, Mộ Dung Vân Tiêu đã lắc đầu giải thích:

- Nhị ca, người này thật quen biết La Thành nhưng không phải ta mang vào.

Mộ Dung Vân Nghĩa lúc này thở ra một hơi, chợt ánh mắt sắc bén nhìn La Thành, hắn quátlene:

- La Thành, ngươi còn không trở lại cho ta, chẳng lẽ ngươi muốn mang tai họa ngập trời cho La gia của mình?

- Vân Nghĩa thiếu gia, Diệp thiếu là bằng hữu của ta, hắn vừa rồi chỉ là lời vô tâm...

La Thành muốn giải thích cái gì nhưng Mộ Dung Vân Nghĩa căn bản không nghe hắn giải thích, lạnh lùng nói:

- Được rồi, nếu ngươi không trở lại, như vậy cũng đừng có trở lại, sau này La gia không còn là thế gia dưới trướng Mộ Dung gia chúng ta nữa.

Nói xong lời này Mộ Dung Vân Nghĩa vội vàng chắp tay với Lê Húc và nói:

- Lê Húc đại sư, người này cũng không phải là Mộ Dung gia ta mang vào đến, cũng không có chút quan hệ nào với Mộ Dung gia, xử phạt như thế nào nên do Lê Húc đại sư làm chủ.

Sắc mặt La Thành lúc này trắng bệch và đầu óc trống rỗng, hắn há miệng nhưng không biết nói gì, cũng không nói ra được một chữ.

Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia nói những lời này hiển nhiên đã đẩy La gia ra ngoài, mất đi Mộ Dung gia che chở, La gia của hắn trong rất nhiều thế gia tại đế đô chính là lục bình không rễ, tùy thời đều có thể bị diệt.

Bởi vì một mình hắn đã làm cho cả gia tộc nguy nan, nội tâm La Thành giống như đao xoắn, nghĩ đến ánh mắt phụ thân thất vọng và thở dài bi ai, La Thành cảm giác ngực đau như sắp thổ huyết.

Diệp Huyền là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu hắn lúc này không nói một câu nào thì lương tâm của hắn cũng băn khoăn.

Hắn do dự, giãy dụa, đầu óc của hắn hỗn độn, triệt để mất đi năng lực suy nghĩ.

Đám người Chu Thành Bình hoảng sợ nhìn về phía Mộ Dung Vân Tiêu, khá tốt lúc trước hắn khuyên Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư, nếu Diệp Huyền thật sự bị bọn họ mang vào, tuyệt đối sẽ là tai nạn ngập đầu cho mấy thế gia bọn họ.

Lê Húc gật gật đầu, cười lạnh một tiếng:

- Nếu ngươi không có quan hệ với Mộ Dung gia, ta cũng muốn xem là gia tộc của ai lại dám giương oai trong Luyện Khí Phường.

Dứt lời, ánh mắt Lê Húc đại sư nhìn sang hai tên hộ vệ ở cửa lớn.

Với tư cách hộ vệ, mỗi người tiến vào có thân phận gì cũng do bọn họ kiểm tra, bởi vì có thể tiến vào thấp nhất cũng là đệ tử hào phú, không phải đệ tử hào phú thì bọn họ không cho vào.

Hai gã thủ vệ bị ánh mắt của Lê Húc đại sư nhìn như thế liền hoảng sợ, bọn họ lập tức nói:

- Lê Húc đại sư, chúng ta không rõ người này thuộc thế lực và gia tộc nhà ai cả.

Ánh mắt Lê Húc phát lạnh:

- Vậy tại sao các ngươi lại cho hắn tiến vào?

Trong lời nói của hắn mang theo uy nghiêm, từ đó mang tới cảm giác áp bách lớn với kẻ khác, dường như bão táp yên lặng trước cơn bão.

Hai gã thủ vệ sắp khóc, vội vàng giải thích:

- Bẩm Lê Húc đại sư, chúng ta thấy hắn mang ra huy chương luyện hồn sư tam phẩm và huy chương luyện dược sư tứ phẩm, chúng ta cho rằng hắn là đệ tử thế lực đỉnh cấp, cho nên...

Huy chương luyện hồn sư tam phẩm và huy chương luyện dược sư tứ phẩm?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang Diệp Huyền.

Cho dù Diệp Huyền lấy ra huy chương phẩm cấp không cao nhưng cái tuổi này vẫn làm cho người ta cảm thấy rung động.

Phải biết rằng, tuy đệ tử thiên tài tất cả thế lực đỉnh cấp Mộng Cảnh bình nguyên đều có phó chức nghiệp, như Lam Quang học viện Đông Phương Tử Ti, nàng chẳng những là Vũ Tông ngũ giai, đồng thời còn là luyện dược sư tứ phẩm.

Nhưng tuyệt đại đa số thiên tài đều chỉ có một phó nghiệp, bởi vì quá nhiều phó nghiệp sẽ phân tán lực chú ý của bọn họ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thành tựu võ đạo của bọn họ.

Hiện tại Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy, chẳng những khí tức trên người không kém, hắn còn là một tên luyện hồn sư tam phẩm và luyện dược sư tứ phẩm, trẻ thế đã có hai phó nghiệp như vậy đúng là khó lường.

Thiên phú bực này, cho dù trong mười thế lực cũng ít thấy.

Như vậy xem ra, cũng khó trách hai tên thủ vệ tuy không biết thân pâận của Diệp Huyền lại cho hắn vào.

- Luyện hồn sư tam phẩm, luyện dược sư tứ phẩm? Như vậy xem ra lai lịch các hạ không tầm thường.

Lê Húc đại sư cũng bị chấn trụ, hắn nhanh chóng cười lạnh và nói:

- Khó trách các hạ không có sợ hãi, thì ra xuất thân từ thế lực lớn, không bằng nói ra nghe một chút? Ta rất muốn biết là đệ tử thế lực nào lại dám càn quấy giương oai tại Luyện Khí Phường.

Lê Húc đại sư nói chuyện không lớn nhưng trong giọng nói mang theo hàn khí làm cho người ta rét lạnh.

Người quen thuộc Lê Húc đại sư cũng biết, hắn đã giận thật sự rồi.

Vẻ mặt Diệp Huyền bình tĩnh, thản nhiên nói:

- Ta đến từ thế lực nào thì quan hệ với việc ta đánh giá đồ vật Luyện Khí Phường hay sao? Mặc kệ ta đến từ thế lực nào, dù ta chỉ là bình dân, rác rưởi chính là rác rưởi, đây là sự thật không thể cải biến.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Chương 645 Hiên Hàn Kiếm (2)

Một gã luyện khí sư nhịn không được nổi giận muốn xông lên, huyền lực ngũ giai đỉnh phong bộc phát, hiển nhiên hắn muốn một chưởng đánh chết Diệp Huyền tại chỗ.

Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, thân thể hắn né qua một bên.

- Bị ta đâm phá chân tướng nên muốn giết người diệt khẩu sao?

- Dừng tay.

Lê Húc hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn xuất hiện trước mặt luyện khí sư kia, ngăn cản hắn ra tay, đồng thời ánh mắt như lợi kiếm đâm thẳng vào mắt Diệp Huyền.

- Ngươi nói đồ vật của Luyện Khí Phường là rác rưởi, xuất ra lý do đi, nếu sai nửa chữ, lão phu tự mình đánh chết ngươi.

- Ngươi muốn lý do, ta cho ngươi lý do.

Diệp Huyền đi tới ngăn tủ trưng bày vật phẩm, thuận tay cầm một thanh trường kiếm bạch kim lên.

Đây là một thanh kiếm dài ba thước ba, rộng hai ngón tay, mặt ngoài thân kiếm có thể nhìn rõ gương mặt, hào quang bức người, chỉ chấn động nhẹ cũng có tiếng hạc kêu, âm thanh thanh thúy, càng tỏa ra khí tức bức người, rung động lòng người, giống như có thể đâm phá tâm linh.

Trước mắt bao người, Diệp Huyền cầm trường kiếm và cười lạnh nói:

- Thanh kiếm này phẩm giai ngũ phẩm, tài liệu chủ thể hẳn là Bách Niên Huyền Băng Thiết, hỗn hợp Băng Tâm tủy mà thành. Hai chủng tài liệu này đều là tài liệu thuộc tính hàn, cả hai kết hợp hiển nhiên là tăng thuộc tính công kích của trường kiếm.

- Nhưng mọi người đều biết, Bách Niên Huyền Băng Thiết trong huyền thiết lại cực kỳ giòn, mà Băng Tâm tủy cũng là tài liệu giòn, hai chủng tài liệu rèn ra thanh kiếm này rất dễ dàng bẻ gẫy, vì tăng tính dẻo và dát mỏng thanh kiếm, bởi vậy luyện khí sư chế tạo thanh kiếm này đã gia nhập một loại tài liệu khác là Tử Kim Thạch.

- Tử Kim Thạch có thể hỗn hợp vô cùng tốt với Bách Niên Huyền Băng thiết và Băng Tâm tủy, Tử Kim Thạch lại có một thuộc tính ẩn, đó là bổ sung hỏa thuộc tính, tài liệu hỏa thuộc tính gia nhập hai chủng tài liệu băng thuộc tính vào trong, đây quả thực là hét bút hỏng lớn nhất, hơn nữa buồn cười đến cực điểm...

- Tiểu tử, ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Một bên nói bậy nói bạ.

Một lão giả nội giận gầm lên, râu tóc dựng đứng.

- Tam sư huynh, người này không biết học ở đâu một ít tri thức luyện khí nên ở chỗ này tà thuyết mê hoặc người khác, làm sao biết tinh túy Hiên Hàn Kiếm do tam sư huynh ngươi luyện chế chứ.

- Đúng vậy, chẳng lẽ Tử Kim Thạch có đặc điểm hỏa thuộc tính ẩn mà tam sư huynh ngươi không biết? Hắn chỉ có điều nhìn thấy mặt ngoài, nào biết xóa đi thuộc tính của Tử Kim Thạch và dễ dàng thiết kế lại, điểm thiết kế lại mới là điểm tinh túy nhất của Hiên Hàn Kiếm.

Một ít luyện khí sư liên tục nói với lão giả kia, ánh mắt nhìn Diệp Huyền giống như nhìn người điên, thì ra thanh trường kiếm là do lão giả tam sư huynh luyện chế mà thành.

- Người trẻ tuổi, học được ít đồ đã không coi ai ra gì, vọng động bình luận, lão phu hôm nay cho ngươi biết cái gì gọi là luyện khí đại sư, Hiên Hàn Kiếm của ta thật sử dụng ba loại tài liệu như ngươi nói, nhưng ngươi nói chỉ là mặt ngoài, lão phu đều biết được, cho nên đã dụng công thiết kế lại thanh kiếm này...

Lão giả nổi giận cười lạnh liên tục, vẻ mặt khinh thường và khinh miệt.

Hắn còn chưa dứt lời lại bị Diệp Huyền cắt lời:

- Ngươi nói chính là tuyên khắc trận vân bên ngoài thanh kiếm sao?

Vừa mới dứt lời, Diệp Huyền lúc này rót một phần huyền lực vào thanh kiếm, thân kiếm lập tức bộc phát hào quang màu trắng, những hào quang màu trắng tạo thành đồ án phức tạp, nó tỏa ra khí tức hàn băng.

- Ngưng hàn trận ngũ phẩm, hóa hỏa trận và lưỡng nghi trận, lão đầu ngươi tốn nhiều tâm tư.

Trong lời nói của Diệp Huyền còn mang theo trào phúng.

- Mục đích của hóa hỏa trận có lẽ chính là vì loại trừ hỏa thuộc tính của Tử Kim Thạch a, lưỡng nghi trận sử dụng vài liệu tài liệu kết hợp vô cùng hoàn mỹ, về phần ngưng hàn trận càng gia tăng hàn băng thuộc tính của Bách Niên Huyền Băng thiết và Băng Tâm tủy, nhưng lão đầu ngươi chẳng lẽ không biết, hóa hỏa trận và ngưng hàn trận có xung đột với nhau sao?

- Xung đột, cái gì xung đột?

Lão giả cười lạnh một tiếng:

- Một gã luyện khí sư tốt chẳng những phải hiểu tri thức luyện khí, càng không thể thiếu tri thức trận vân, lão phu chẳng những là một gã luyện khí sư ngũ giai, càng là trận vân sư ngũ giai, chẳng lẽ ta hiểu trận vân còn thua một tiểu hài tử như ngươi hay sao?

- Thật không? Như vậy trận pháp đại sư ngươi có thể nói cho ta biết, thời điểm ngươi tuyên khắc ngưng hàn trận và hóa hỏa trận đã tuyên khắc như thế nào?

Diệp Huyền cười cười lạnh lùng:

- Trường kiếm này thân kiếm nhỏ hẹp, vừa phải cam đoan tài liệu ổn định, số lượng trận vân khắc lên cũng không thể nhiều.

- Mà ngưng hàn trận và hóa hỏa trận có rất ít người biết rõ, là không thể tuyên khắc có một nơi giống nhau, bởi vì trận vân của chúng xung đột rất nhỏ cho nên nên tuyên khắc trận vân đầy đủ là không thể làm được.

- Nếu như ta đoán đúng, hẳn là ngươi đã giản lược trận vân của hai trận pháp, nơi giản lược theo thứ tự là ngưng hàn khu vực thứ ba tiết điểm thứ hai, hóa hỏa trận lại đơn giản khu vực bảy tiết điểm thứ tư, trận vân của hai khu vực này tương tự với nhau, chỉ cần trải sửa chữa đơn giản là có thể làm cho hai trận vân hòa hợp với nhau, hiệu quả cũng không có giảm xuống.

Diệp Huyền nói mỗi một câu, sắc mặt lão giả kia lại biến hóa một lần, Diệp Huyền nói xong sắc mặt hắn đen như đáy nồi, đồng thời trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Bởi vì Diệp Huyền nói hoàn toàn chính xác, hắn luyện chế Hiên Hàn Kiếm đã tiến hành sửa chữa ngưng hàn trận và hóa hỏa trận, hơn nữa bộ vị sửa chữa giống như đúc lời Diệp Huyền nói.

Chút điểm cải biến này rất nhỏ, cho dù trận pháp đại sư lục phẩm nhìn sơ qua cũng chưa chắc phát hiện ra, thiếu niên này làm sao có thể nhìn ra trong thời gian ngắn như thế?

Nội tâm hắn khiếp sợ nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Cho dù ngươi nói đúng thì thế nào? Trải qua lão phu sửa chữa qua, trận vân thập phần hoàn mỹ, hơn nữa ba loại tài liệu kết hợp hoàn mỹ với nhau, căn bản không có một tia khuyết điểm nhỏ nhặt.

- Thì thế nào? Ha ha, các hạ đúng là có mặt mũi nói câu này, trải qua cải biến hóa hỏa trận, phương diện thuộc tính của hóa giải hỏa sẽ hao tổn hai thành, hai thành hao tổn này đặc ở nơi khác không có gì đặt vào Hiên Hàn Kiếm lại là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK