• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301 Trai cò tranh nhau (2)

Luyện hồn sư tam phẩm, ở hồn sư tháp của Lưu Vân Quốc cũng là tồn tại cấp bậc trưởng lão.

Vừa nghĩ tới đây, Mạc Sâm liền đắc ý cười ha hả.

Bốp bốp bốp!

Đúng lúc này, trong động quật đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Tuy rằng tiếng vỗ tay này không lớn, nhưng rơi vào trong lỗ tai của Mạc Sâm lại giống như sấm giữa trời quang.

Nụ cười của gã cứng lại, trong mắt lóe ra hung quang:

- Kẻ nào?

Lúc này bản thân gã đã bị trọng thương, nếu lại có một cường giả nào đó tới đây thì chẳng phải xem như gã không công xúc tép nuôi cò hay sao?

Trong lúc nhất thời, trong lòng của gã nháy mắt liền nặng trịch.

Thậm chí có người ẩn nấp ở gần đây mà lại không bị gã phát hiện ra, chẳng lẽ là cao thủ nào khác trong vương thất hay sao?

- Đặc sắc lắm, đúng là rất đặc sắc, đúng là khiến cho tại hạ được mở rộng tầm mắt.

Diệp Huyền híp mắt cười tủm tỉm đi ra từ phía sau tảng đá lớn kia, trên mặt là một bộ vô cùng ngưỡng mộ.

- Là ngươi?

Mạc Sâm đầu tiên là cả kinh, nhưng sau khi chấn kinh qua đi thì chính là cuồng hỉ.

Gã còn đang lo sợ là có cao thủ địa võ sư nào đó xuất hiện, nếu như là vậy thì gã liền xong đời, nào ngờ, người nọ cư nhiên chính là Diệp Huyền mà gã vẫn một lòng muốn giết.

Trong lúc nhất thời, trái tim vừa nhảy lên tới cổ họng của Mạc Sâm nháy mắt liền rơi xuống trở lại.

- Tiểu tử ngươi cư nhiên còn dám đi ra, chẳng lẽ ngươi không sợ chết sao?

Mạc Sâm cười lạnh, đúng là nực cười, tên tiểu tử này chỉ mới là võ sư nhị trọng thôi, cư nhiên cũng dám đi ra.

Chẳng lẽ hắn cho rằng mình bị trọng thương thì sẽ không làm gì được hắn?

- Tại sao ta lại không dám ra chứ? Chậc chậc, nếu như ta đoán không lầm thì đây chính là dưỡng hồn quả tứ giai đúng không? Đúng là bảo bối tốt mà.

Diệp Huyền đi tới trước đầm nước, giống như muốn đưa tay hái xuống.

- Ngươi muốn chết!

Mạc Sâm thấy thế thì tức giận tím mặt.

Hô!

Gã điều động một tia lực lượng cuối cùng, đánh mạnh về phía Diệp Huyền.

- Một tên võ sư nho nhỏ mà cũng dám giương oai trước mặt Mạc Sâm ta, xem ta làm thế nào để giết ngươi đây!

Trong mắt của gã bắn ra sát khí lạnh lẽo, cầm hồn binh trong tay, hung hăng chém xuống một đao.

Tuy rằng hiện tại thực lực còn lại của gã không tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, nhưng nếu như để giết một tên võ sư nhị trọng thì vẫn dư sức.

Bất quá để cho an toàn, ngay khi đánh xuống, trong tay của gã đột nhiên cũng xuất hiện một viên đá màu đen, viên đá hóa thành một đạo lưu quang, dẫn đầu bắn về phía Diệp Huyền.

Đúng là một chiêu đã giết chết Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh.

Tình huống thế này, Mạc Sâm tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.

Advertisements

Khóe miệng của gã lộ ra vẻ hung tợn.

Khoảng cách gần như vậy, để xem Diệp Huyền tránh né ám khí của gã tập kích kiểu gì.

Chỉ thấy Diệp Huyền hồn nhiên không hề né tránh, cười lạnh nói:

- Địa huyền thạch tốt như thế lại bị ngươi dùng như vậy đúng là lãng phí.

Ầm!

Trong mắt của hắn đột nhiên bắn ra một đạo hồn lực ba động vô hình, hồn lực ba động rơi vào trên đạo lưu quang màu đen kia, tốc độ của lưu quang màu đen chợt giảm mạnh, tới lúc bay tới trước mặt Diệp Huyền thì cư nhiên nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn.

- Cư nhiên ngươi cũng là một luyện hồn sư?

Trong lòng Mạc Sâm lập tức kinh hãi, đạo lưu quang màu đen này của gã cũng không phải đá bình thường, mà là địa huyền thạch mà Diệp Huyền đã nói.

Địa huyền thạch có thể bị hồn lực khống chế, cho nên sau khi gã bắn ra uy lực liền vô cùng lớn, ngay cả cường giả cấp bậc địa võ sư nếu như không kịp đỡ bị cũng sẽ bị bắn bể đầu.

Bây giờ Diệp Huyền có thể dễ dàng xóa sạch hồn lực mà gã quán thâu vào trên địa huyền thạch, đây là việc chỉ có luyện hồn sư mới có thể làm được, hơn nữa, hồn lực của đối phương tuyệt đối phải cao hơn bản thân gã đang bị thương hiện tại.

Phát hiện này khiến cho trong lòng gã nháy mắt liền dậy sóng.

Gã thật không thể ngờ, Diệp Huyền còn trẻ tuổi như vậy, hơn nữa chỉ mới là võ sư nhị trọng, cư nhiên lại là một luyện hồn sư cường đại.

Có thể tiêu trừ hồn lực của gã ở trên địa huyền thạch này, hơn nữa còn ngăn cản lại được, cường độ hồn lực của Diệp Huyền tuyệt đối đã vượt qua phạm trù nhất phẩm thông thường, ít nhất cũng phải là nhất phẩm đỉnh phong, thậm chí có thể là nhị phẩm.

Nghĩ tới đây, sát ý trong lòng Mạc Sâm càng thêm nặng, trên đỉnh đầu của gã, hư ảnh võ hồn màu đen đạt tới tam tinh kia lại xuất hiện, lúc này gã không thể lưu thủ được nữa, bộc phát ra một kích mạnh nhất của mình.

Một cỗ võ hồn khí tức mênh mông như đại dương rộng lớn nháy mắt liền áp bách lên trên người của Diệp Huyền, lực lượng cường đại như một ngọn núi khổng lồ, giống như muốn đè bẹp Diệp Huyền.

Võ hồn tiêu hao kịch liệt khiến cho sắc mặt của gã càng thêm tái nhợt, nhưng dù cho sau một kích này sẽ khiến cho thương thế của gã lại nặng nề hơn thì quyết cũng không thể để cho tên tiểu tử này sống sót được.

- Chết đi cho ta!

Gầm lên một tiếng, hồn binh trong tay Mạc Sâm ngang nhiên đánh xuống.

- Chỉ là hồn binh thôi mà cũng muốn đả thương ta?

Diệp Huyền nhếch môi lộ ra một nụ cười trào phúng.

Trong đôi mắt của hắn đột nhiên bắt đầu xoay tròn như vạn hoa, một cỗ hồn lực cường hãn đột nhiên lan ra.

Vẻ mặt hung tợn của Mạc Sâm đột nhiên khựng lại, trong đôi mắt hung ác đột nhiên hiện lên một tia mê mang.

Nếu như là thời kỳ toàn thịnh, lấy hồn lực nhị phẩm đỉnh phong của Mạc Sâm, cùng với thực lực thiên võ sư tứ giai, Diệp Huyền muốn nhân cơ hội đánh gã thì cũng không dễ như vậy.

Nhưng bản thân Mạc Sâm vốn đang bị trọng thương, thực lực không còn tới ba thành của thời kỳ toàn thịnh, một cỗ hồn lực trùng kích này bắn tới, lập tức khiến cho tinh thần của gã thất thủ, trong đầu một mảnh mờ mịt.

- Tình huống gì thế này?

Mạc Sâm chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, có một loại xúc động muốn ngủ.

- Ngủ đi, ngủ đi, ngươi bị trọng thương rồi, nghỉ ngơi một chút thì sẽ khỏi ngay, ngủ một giấc đi.

Thậm chí trong tiềm thức của gã cũng có một thanh âm vang lên, giống như đang hát ru con vậy, không ngừng ra ám hiệu cho gã.

Nhưng dù sao Mạc Sâm cũng là luyện hồn sư nhị phẩm đỉnh phong, dù bị thôi miên mãnh liệt khiến cho mệt mỏi, nhưng trong đầu gã vẫn cảm giác có chút không đúng.

Đột nhiên, Mạc Sâm giật mình một cái, ánh mắt đang mê mang dần khôi phục tỉnh táo.
Chương 302 Người chiến thắng sau cùng (1)

Diệp Huyền thấy thế thì biết rõ Mạc Sâm sắp thức tỉnh rồi, đột nhiên phóng thích ra thôn phệ võ hồn ở nơi đan điền.

Oong!

Thôn phệ võ hồn màu đen vừa xuất hiện thì một loại hàn khí thần bí đột nhiên tràn ngập bên trong động quật này.

Võ hồn tam tinh của Mạc Sâm vốn đang diễu võ giương oai, nhưng trong nháy mắt khi thôn phệ võ hồn xuất hiện thì thậm chí truyền tới một loại cảm giác sợ hãi không biết nên làm gì.

Võ hồn vốn chính là tinh túy trong linh hồn của võ giả biến thành, vốn không nên có cảm giác riêng.

Nhưng theo như Diệp Huyền cảm giác được thì khi võ hồn tam tinh của Mạc Sâm gặp được thôn phệ võ hồn của mình thì thật sự có một loại cảm giác hoảng sợ như thần tử gặp phải đế vương, như linh dương nhìn thấy sư tử.

Đồng thời, một cỗ ý chí thèm khát muốn thôn phệ từ trong thôn phệ võ hồn không ngừng truyền tới trong não hải của Diệp Huyền.

Trong lòng Diệp Huyền khẽ động theo, hô một tiếng, giống như nhận lấy mệnh lệnh, thôn phệ võ hồn nhanh chóng phác lên, hung hăng bao trùm võ hồn tam tinh của Mạc Sâm.

Toàn thân Mạc Sâm rùng mình run lên một cái, lúc này, ánh mắt mê mang của gã rốt cuộc cũng triệt để khôi phục tỉnh táo lại.

- Không xong!

Cảm giác được tình huống của bản thân lúc này, trong nháy mắt gã liền cảm thấy sợ tới mức hồn phi phách tán, võ hồn tam tinh của gã không ngừng truyền tới từng đợt hoảng sợ, có một loại cảm giác như sắp bị vỡ tan.

Tuy rằng Mạc Sâm không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng khi gã nhìn thấy võ hồn của mình cư nhiên bị một cỗ võ hồn khí tức khác bao vây, không ngừng thôn phệ, thì gã liền biết ngay là phiền to rồi.

Võ hồn của Diệp Huyền này cư nhiên lại quỷ dị như vậy, rõ ràng nó chỉ là võ hồn nhất tinh cấp thấp nhất, cư nhiên lại có thể bao trùm lấy võ hồn tam tinh của mình, hơn nữa còn đang thôn phệ võ hồn chi lực của mình.

Đột nhiên, Mạc Sâm ngửa mặt lên trời thét lớn:

- Tiểu súc sinh, ta….

Chữ ‘ta’ này vừa mới nói tới một nửa thì đột nhiên im bặt, đồng tử của Mạc Sâm đột nhiên co rụt lại, sắc mặt tái nhợt như giấy, phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, hồn lực tan rã.

Võ hồn tam tinh cường đại của gã bị thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền bao vây liền giống như một khối bánh ngọt mềm mại, nháy mắt liền bị thôn phệ không còn một mảnh.

Một loại cảm giác mệt nhọc khi hồn lực tinh khí bị rút sạch nháy mắt liền truyền ra khắp toàn thân của gã, trong não hải triệt để dại ra.

Diệp Huyền thấy nhất kích đắc thủ thì đột nhiên giơ tay lên.

Vèo!

Diệt huyền phi đao sớm nằm trong tay áo của Diệp Huyền đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền bắn về phía đầu của Mạc Sâm.

Trong đầu gã đang choáng váng quay cuồng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo lưu quang kia nháy mắt bắn trúng đầu của gã, giống như bắn xuyên qua một trái dưa hấu, nháy mắt liền nổ tung.

Trước khi chết, lần đầu tiên Mạc Sâm cảm thấy hối hận, nhưng gã có hối hận cũng chẳng có nghĩa gì.

Mạc Sâm vừa chết thì Diệp Huyền liền nhẹ nhàng thu hồi diệt huyền phi đao, vội vàng khoanh chân ngồi xuống.

Advertisements

Trong đan điền của hắn, sau khi thôn phệ võ hồn thôn phệ võ hồn tam tinh của Mạc Sâm xong thì lập tức lâm vào một loại cảm giác bành trướng, hơn nữa cộng thêm lúc trước đã hấp thu rất nhiều hồn niệm của huyền thú, một đạo quang hoàn bắt đầu hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn.

Diệp Huyền chấn kinh, quang hoàn này hiển nhiên chính là dấu hiệu thôn phệ võ hồn đột phá nhị tinh.

Hắn thật không ngờ, thôn phệ võ hồn của mình không chỉ có thể hấp thu hồn niệm do huyền thú để lại sau khi chết, mà còn có thể thôn phệ võ hồn của những võ giả khác, hơn nữa dựa vào những lực lượng hấp thu được, tự động đột phá.

Kiếp trước hắn thân là hồn hoàng bát phẩm, nhưng chưa từng nghe nói qua có loại võ hồn nào cư nhiên lại tấn cấp kiểu này.

Năng lượng bành trướng cường đại, chỉ thấy một đạo hồng biên mờ mờ hình thành bên ngoài thôn phệ võ hồn này.

Nhưng Diệp Huyền lại cảm giác được, những lực lượng mà thôn phệ võ hồn hấp thu được trước đây hình như có chút không đủ, có một loại cảm giác như không đủ tận hứng.

Diệp Huyền biết rõ, lúc này cho dù không tìm thêm được lực lượng mới rót vào thì thôn phệ võ hồn vẫn có thể đột phá tới nhị tinh, nhưng dù sao nhị tinh này cũng không đủ hoàn mỹ.

Nhiều hồn niệm của huyền thú như vậy, lại thêm một cái võ hồn tam tinh, cư nhiên vẫn không đủ đề cho thôn phệ võ hồn trực tiếp đột phá tới nhị tinh, đây cũng là điều khiến cho Diệp Huyền vô cùng rung động.

Lúc này, ánh mắt của Diệp Huyền đột nhiên liếc nhìn về phía huyền thú địa long bên cạnh, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

Hắn phá vỡ hồn trận do Mạc Sâm bố trí, đi tới trước mặt địa long kia, lập tức, hồn niệm khổng lồ hình thành sau khi địa long huyền thú chết đi lập tức ùa vào trong thân thể của Diệp Huyền.

Có thêm cỗ năng lượng này gia nhập, tinh hoàn bên ngoài thôn phệ võ hồn của Diệp Huyền rốt cuộc hoàn mỹ hình thành.

Hai đạo quang hoàn màu đỏ sậm sáng chói không ngừng xoay xung quanh thôn phệ võ hồn.

Sau khi thôn phệ nhiều hồn niệm và võ hồn tam tinh của Mạc Sâm, thôn phệ võ hồn của hắn rốt cuộc cũng tấn cấp lên tới nhị tinh.

- Cư nhiên là tinh hoàn màu đỏ sậm.

Màu sắc của tinh hoàn bên ngoài võ hồn có đủ loại, nhưng có hai ba loại màu lại rất hiếm.

Loại thứ nhất chính là tinh hoàn màu đỏ, một khi xuất hiện loại tinh hoàn màu này thì đại biểu đề thăng võ hồn là đã hấp thu hồn lực phù hợp hoàn mỹ với bản thân võ hồn của mình để tấn cấp thì mới sinh được.

Mà màu đỏ càng đậm thì đại biểu võ hồn càng phù hợp.

Ví như có một võ giả, võ hồn của y là võ hồn của tật phong lang do luyện hồn sư phong ấn tạo thành, như vậy thì một khi y hấp thu được hồn tinh cao giai của tật phong lang thì tinh hoàn hình thành sẽ có màu đỏ.

Màu này rất hiếm có, bởi vì cực kỳ phù hợp với nhau, cho nên thường thường có thể phóng xuất ra uy lực của võ hồn tới mức độ lớn nhất.

Trước kia Diệp Huyền vẫn luôn không rõ thuộc tính của thôn phệ võ hồn của mình là gì, cứ cho rằng nó là một loại võ hồn có thuộc tính hắc ám.

Hôm nay hắn rốt cuộc hiểu rõ, thôn phệ võ hồn của mình, chỉ có thôn phệ hồn niệm của hồn thú hoặc là võ hồn của võ giả thì mới có thể lột xác được, hẳn là một loại bản mệnh võ hồn thuộc về linh hồn.

Ngoại trừ tinh hoàn màu đỏ ra thì loại tinh hoàn đặc biệt thứ hai chính là màu bạc.
Chương 303 Người chiến thắng sau cùng (2)

Một khi xuất hiện tinh hoàn màu bạc thì nói rõ chỉ khi nào người hấp thu được hồn tinh cực hạn của bản thân thì mới có thể xuất hiện tinh hoàn màu bạc.

Loại thứ ba chính là tinh hoàn màu vàng.

Tinh hoàn màu vàng cùng loại với tinh hoàn màu bạc, nhưng lại đáng sợ hơn, nó đại biểu cho hồn tinh mà võ giả hấp thu được vượt xa trình độ của bản thân, nên mới có thể từ màu bạc biến thành màu vàng.

Quá trình hình thành loại tinh hoàn này vô cùng nguy hiểm, nói rõ người hấp thu là giãy giụa đi qua trong nguy hiểm cận kề cái chết, nếu không cẩn thận một cái thì sẽ vì hồn lực ẩn chứa bên trong hồn tinh quá mức khủng bố mà khiến cho người hấp thu bỏ mạng.

Tinh hoàn màu vàng rất ít khi xuất hiện trên Thiên Huyền đại lục, khi nào nó xuất hiện thì đại biểu cho kẻ có được tinh hoàn đó là một võ giả nghịch thiên.

Sau khi thôn phệ võ hồn tiến giai, Diệp Huyền lại lấy hồn tinh trong cơ thể địa long huyền thú kia ra.

Một cỗ đại địa hồn lực khổng lồ không ngừng truyền ra từ bên trong viên hồn tinh tứ giai này, chậm rãi dẫn động đại địa võ hồn bên trong tâm huyệt của Diệp Huyền.

- Đại địa võ hồn của ta chính là thổ hệ hồn lực, còn địa long huyền thú tứ giai kia rõ ràng cũng là huyền thú thổ hệ, hai thứ này rất thích hợp.

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui vẻ, bất quá hắn cũng biết, đại địa võ hồn của mình bây giờ mới chỉ là nhất tinh cấp thấp nhất, nếu như hấp thu hồn tinh tứ giai thì nhất định sẽ có nguy hiểm rất lớn.

Nhưng tìm kiếm lâu như vậy, hồn tinh của địa long này cũng là loại hồn tinh thích hợp với đại địa võ hồn mà mình tìm được nhất.

Những hồn tinh khác, nếu như không phải quá yếu thì chính là không phù hợp.

Nếu như để hắn bỏ qua thì tuyệt đối là không thể nào.

Cẩn thận cân nhắc một hồi, Diệp Huyền rốt cuộc cũng tìm được cách, hắn nhanh chóng bố trí thập phương thủ hồn trận bên trong động quật, đồng thời hái luôn cả dưỡng hồn quả xuống, khoanh chân ngồi xuống bên trong thập phương thủ hồn trận, một ngụm nuốt dưỡng hồn quả xuống.

Dưỡng hồn quả màu đỏ vào bụng thì lập tức cõ một cỗ hồn lực tinh thuần lập tức phóng thích ra bên trong thân thể của Diệp Huyền.

Diệp Huyền vận chuyển vô tương hồn quyết, chậm rãi hấp thu hồn lực trong đó.

Ba ngày sau, Diệp Huyền rốt cuộc triệt để hấp thu sạch sẽ hồn lực bên trong dưỡng hồn quả, còn hồn lực của hắn cũng một bước đột phá tới tam phẩm trung kỳ.

- Dưỡng hồn quả này quả nhiên không hổ là thiên tài dị bảo.

Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ thầm cảm thán, sau khi hồn lực đột phá tới tam phẩm trung kỳ xong, thực lực của hắn lại tăng trưởng kinh người.

Một võ giả võ sư nhị trọng cư nhiên lại có hồn lực tam phẩm trung kỳ, nếu như truyền ra ngoài thì sợ là sẽ khiến cho vô số luyện hồn sư khiếp sợ.

Dự theo lệ cũ, bình thường bất kỳ luyện hồn sư nào, tu vi võ đạo đều tuyệt đối hơn hẳn tu vi luyện hồn, giống như Diệp Huyền kiểu này, căn bản là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả.

Sau khi đề thăng hồn lực thì Diệp Huyền rốt cuộc lại lấy hồn tinh của huyền thú địa long ra.

Một tia hồn lực dưới sự dẫn dắt của hắn, lặng lẽ tiến vào trong não hải của hắn.

Oanh!

Thân thể của hắn đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đau đớn, hồn hải trong cơ thể giống như nhấc lên từng cơn sóng dữ.

Huyền thú tứ giai đại biểu cho hồn lực tứ phẩm, nếu như đổi lại là bất kỳ luyện hồn sư nào khác, chỉ sợ là chỉ một tia hồn lực tứ phẩm nhỏ nhoi này cũng đủ để khiến cho hồn hải của người đó nháy mắt liền nổ tung.

Advertisements

Cẩn thận vận chuyển vô tương hồn quyết, hồn ấn bản mệnh tản ra sương mù nhàn nhạt, quang mang mờ ảo bảo vệ hồn hải của bản thân, đồng thời khí tức ôn hòa do thập phương thủ hồn trận phát ra cũng góp phần làm dịu thân thể của Diệp Huyền.

Diệp Huyền lặng lẽ dẫn từng chút từng chút hồn lực đại địa đi về phía đại địa võ hồn ở tâm huyệt của mình.

Ba!

Một tia hồn lực cực nhỏ tiến vào, thân thể Diệp Huyền đột nhiên lại chấn động, trái tim trướng lên giống như muốn nổ tung.

Cỗ hồn lực này quá mức cường đại, vượt xa cực hạn của bản thân Diệp Huyền, huyền mạch bên trong tâm huyệt của hắn lập tức xuất hiện từng vết rạn nứt.

Thần sắc của Diệp Huyền không chút thay đổi, sinh mệnh võ hồn bên trong thiên môn ở não hải, lục quang mờ ảo đột nhiên liền phóng xuất ra từng tia sinh mệnh chi lực, chữa trị cho tâm huyệt và huyền mạch bị tổn hại của Diệp Huyền.

Một bên phá hỏng, một bên chữa trị.

Hai loại lập tức lâm vào một vòng tuần hoàn.

Còn bản thân Diệp Huyền thì chính là cắn chặt răng chịu đựng trong vòng tuần hoàn này, cố gắng ngưng luyện đại địa võ hồn của bản thân.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Sau nửa canh giờ, hồn tinh địa long tứ giai lớn bằng nắm tay trong tay Diệp Huyền lặng lẽ hóa thành bụi phấn.

Một lát sau, một cỗ khí tức hùng hậu đột nhiên phóng thích ra từ trong thân thể của hắn.

Oong!

Một mảnh đại địa mờ ảo xuất hiện trên đỉnh đầu của Diệp Huyền, đồng thời xuất hiện còn có hai đạo tinh hoàn màu vàng, cao thấp di chuyển, phát ra khí tức mạnh mẽ.

Trải qua luyện hóa giai nan, đại địa võ hồn của Diệp Huyền rốt cuộc cũng thành công đột phá tới nhị tinh.

Hơn nữa lại còn là tinh hoàn màu vàng xưa nay chưa từng có.

Một màn rung động như vậy, theo như Diệp Huyền thấy lại là chuyện đương nhiên mà thôi.

Có thể ở cảnh giới võ sư, lấy võ hồn nhất tinh, hấp thu hồn tinh của huyền thú tứ giai, chỉ có kẻ biến thái như hắn mới dám thử.

Võ sư bình thường muốn đề thăng võ hồn lên nhị tinh, nhiều nhất chỉ hấp thu huyền tinh nhị giai mà thôi, còn Diệp Huyền thì lại vượt xa những võ giả bình thượng tận hai giai tầng.

Nếu như đã tới mức này rồi mà vẫn không thể xuất hiện tinh hoàn màu vàng thì đúng là không còn thiên lý.

Thực ra thì nếu như không phải nhờ có thập phương thủ hồn trận cùng với dưỡng hồn quả giúp cho hồn lực đột phá lên tới tam phẩm trung kỳ, lại có được sinh mệnh võ hồn, cùng với cường độ thân thể hơn người, cộng với bản mệnh hồn ấn, Diệp Huyền muốn hấp thu hồn tinh tứ giai này đúng là chuyện không thể nào làm được.

Cho dù là có mười cái hắn cũng sẽ bỏ mạng dưới hồn lực cuồng bạo.

Nhưng lúc này, hai đại võ hồn đều đồng thời đột phá lên tới nhị tinh, khiến cho Diệp Huyền cảm giác được, hồn lực trong cơ thể của mình giống như đã thay đổi rất nhiều.

Càng khiến cho Diệp Huyền khiếp sợ hơn chính là trong lúc tu luyện, huyền khí trong cơ thể của hắn cũng lặng lẽ đột phá theo, đã tấn cấp tới võ sư tam trọng rồi.
Chương 304 Đột nhiên tăng mạnh

Tốc độ thế này cũng khiến cho bản thân Diệp Huyền phải trợn mắt há mồm.

- Quá cường đại rồi.

Cảm thụ hồn lực bên trong cơ thể, Diệp Huyền thì thào tự nói.

Mặc dù bây giờ hắn chỉ mới là võ sư tam trọng, nhưng có loại hồn lực cường hãn tới mức này, lại khiến cho hắn có một loại thể nghiệm không giống bình thường.

Kiếp trước tuy rằng hắn vẫn kinh diễm thiên hạ, nhưng lúc hắn là võ sư tam trọng vẫn chỉ là một luyện hồn sư nhị phẩm, thậm chí còn không có ngưng kết ra bản mệnh hồn ấn, hơn nữa, tinh hoàn võ hồn mà hắn từng có cũng chỉ là màu bạc mà thôi.

Nhưng kiếp này, hắn thân là võ sư tam trọng, chẳng những hồn lực đạt tới tam phẩm trung kỳ, cường độ thân thể có thể nói là nghịch thiên, ngưng kết ra bản mệnh hồn ấn, hai đại võ hồn bên trong tam sinh võ hồn, một cái là tinh hoàn màu đỏ, một cái khác là tinh hoàn màu vàng.

Bất luận là ở phương diện nào đi nữa, Diệp Huyền kiếp này đều vượt xa bản thân hắn ở kiếp trước.

Võ đế cửu thiên là cái gì chứ, kiếp này, hắn nhất định có thể trở lại đỉnh phong, ngạo khiếu thiên hạ.

Cầm lấy trữ vật giới chỉ của Mạc Sâm, Diệp Huyền thu thập hiện trường một chút, mới nhanh chóng rời khỏi động quật.

Hôm nay đã qua một ngày, so với ước định ba ngày cùng mấy người Triệu Duy, Diệp Huyền phải nhanh chóng đi tới cửa ra vào của phong lôi động quật mới được.

Cửa động của phong lôi động quật, ba người Triệu Duy lúc này đang tụ tập cùng một chỗ.

- Điện hạ, bây giờ đã qua thời gian ước định của chúng ta hơn một ngày rồi, Diệp Huyền vẫn còn chưa xuất hiện, có phải là hắn đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Tả Lưu nhíu mày, nghiêm giọng hỏi.

- Lúc trước Mạc Sâm chính là đuổi theo Diệp Huyền, lấy thực lực của Mạc Sâm, một khi Diệp Huyền bị hắn đuổi kịp thì sợ là dữ nhiều lành ít.

Thanh Lăng cũng trầm giọng nói.

Sắc mặt của Triệu Duy cũng rất khó coi.

- Chúng ta chờ thêm một chút đi, nếu như Diệp Huyền huynh không xuất hiện nữa thì ba người chúng ta cũng có thể rời khỏi đây trước, chờ ta báo cáo chuyện ở đây lại cho phụ vương thì lại phái người tới tìm tiếp.

Lúc trước gã ước định rõ ba ngày sau gặp lại ở đây, nhưng bây giờ đã là xế chiều ngày thứ tư, Diệp Huyền vẫn chưa xuất hiện, khiến cho trong lòng Triệu Duy không khỏi lo lắng sinh ra suy nghĩ không may.

Bất quá, gã cũng không thể chờ mãi ở đây được, một khi ba người bọn họ gặp lại Mạc Sâm lần nữa thì chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Ba người đang thảo luận thì đột nhiên có một đạo lưu quang từ xa lướt tới, ba người đầu tiên là cả kinh, đợi tới khi nhìn thấy rõ diện mạo của người đi tới thì lập tức liền lộ ra vẻ vui mừng.

- Ha ha, Diệp Huyền huynh đệ, ta biết ngay là ngươi sẽ không dễ dàng có việc gì mà.

Triệu Duy cười lớn, xông tới, trên mặt của Tả Lưu và Thanh Lăng cũng lộ ra một tia vui mừng.

- Ba vị, để mọi người đợi lâu rồi.

Diệp Huyền thản nhiên cười một tiếng.

Advertisements

- Diệp Huyền huynh đệ, Mạc Sâm không đuổi theo ngươi đấy chứ?

Triệu Duy lo lắng hỏi, đột nhiên, cảm nhận được khí tức trên người Diệp Huyền, mắt của gã liền trợn tròn.

- Diệp huynh, ngươi đột phá võ sư tam trọng rồi…

Triệu Duy giật mình nói.

Thanh Lăng và Tả Lưu cũng đồng thời nhìn qua, trong mắt lộ ra một tia kinh hãi.

Bọn họ biết rõ Diệp Huyền là học viên mới, năm nay vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, bây giờ còn chưa tới một năm thì cư nhiên đã đạt tới võ sư tam trọng, khiến cho bọn họ đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

- May mắn mà thôi.

Diệp Huyền chỉ cười cười, cũng không nói nhiều, nếu như không phải chuyến đi tới Thanh Huyền Sơn này thu hoạch được nhiều như vậy thì hắn ít nhất cũng phải nửa năm nữa mới có thể đột phá tới võ sư tam trọng.

- May mắn? Diệp Huyền huynh đệ, nếu như lời này để cho học viên khác trong học viện nghe thấy thì ta dám chắc cả đám bọn họ sẽ muốn lao lên bóp chết ngươi.

Triệu Duy cười khổ một cái, gã nhớ rõ, mình cũng là hai năm sau khi gia nhập học viện mới đột phá lên tới võ sư tam trọng, như vậy thôi đã được xem như là một trong số những thiên tài hàng đầu của học viện rồi.

Nhưng bây giờ so với Diệp Huyền thì đúng thật là chẳng là cái gì hết.

Thanh Lăng và Tả Lưu cũng cười khổ không thôi, thiên phú của bọn họ cũng đã hết sức kinh người rồi, nhưng ở trước mặt Diệp Huyền thì lại không có gì đáng giá để khoe khoang hết.

- Đúng rồi, Diệp Huyền huynh đệ, sau đó Mạc Sâm kia có làm gì ngươi không?

Ba người Triệu Duy, sau khi tách ra nửa ngày là lại tụ tập về một chỗ với nhau, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Diệp Huyền và Mạc Sâm đâu hết.

- Đương nhiên là không có, ta may mắn tránh thoát một kiếp, sau đó liền một mực nấp ở một chỗ tu luyện, bởi vì đột phá cho nên mới kéo dài một chút, thành ra tới trễ.

Hắn không nói chuyện mình giết chết Mạc Sâm ra, cùng với chuyện con địa long huyền thú bên trong sơn động kia hắn cũng không nhắc tới, dù sao thì mấy chuyện này nói ra thì có vẻ khoa trương quá mức.

- Vậy là được rồi, Mạc Sâm kia về sau cũng không biết chạy đi đâu, mấy ngày nay chúng ta cũng không gặp phải hắn, bất quá mấy ngày nay huyền thú trong sơn cốc này hình như giảm đi rất nhiều.

- Đúng đó, chỉ là điện hạ à, lần này ngươi tới đây là để tìm kiếm thiểm điện điêu, đề thăng võ hồn, lần này không thành công, chỉ sợ phải đi thêm một lần nữa mới được rồi.

- Chuyện này cũng không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta đụng phải lục ca làm gì, chỉ tội nghiệp cho Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh, cư nhiên chết ở trong này, ta cảm thấy thẹn với bọn họ, đợi tới lúc thực lực của ta trở nên cường đại thì nhất định sẽ báo thù cho hai người bọn họ, không giết chết tên Mạc Sâm thì Triệu Duy ta thề không làm người.

Trong mắt Triệu Duy phóng xuất ra một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, ngay cả người luôn luôn ôn hòa như gã mà cũng lộ ra biểu tình cỡ này thì đủ hiểu trong lòng gã tức giận tới mức nào.

Nghĩ cũng đúng, một lần lịch luyện êm đẹp, cư nhiên vì tên lục vương tử kia mà trực tiếp biến thành một hồi chạy trối chết, chẳng những khiến gã không thể hoàn thành mục đích của mình, mà còn khiến cho Đoạn Nhận và Phù Ngọc Ninh đi cùng với gã bỏ mạng lại ở Thanh Huyền Sơn.

Sau khi trở lại Huyền Linh học viện, Triệu Duy biết mình nhất định sẽ bị học viện điều tra một phen, lấy thân phận của gã đương nhiên sẽ không có việc gì, nhưng cơn tức nghẹn trong lòng kiểu gì cũng không thể phát tiết ra được.
Chương 305 Gặp phải ám sát (1)

Diệp Huyền lắc đầu, lấy ra một viên hồn tinh đưa cho Triệu Duy:

- Triệu huynh, nơi này có một viên hồn tinh, ta nghĩ hẳn là sẽ rất có ích cho việc đề thăng võ hồn của ngươi.

Triệu Duy tiếp nhận hồn tinh, nhìn qua một cái thì lập tức vô cùng giật mình, hồn tinh mà Diệp Huyền đưa cho gã cư nhiên chính là hồn tinh của thiểm điện điêu.

Nhìn thấy mấy người đều nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc, Diệp Huyền bèn giải thích:

- Lúc ta đang chạy trốn thì tình cờ gặp phải một con thiểm điện điêu, ta nghĩ tới có thể Triệu huynh ngươi cần tới, cho nên nghĩ hết cách giết được nó, không ngờ thật dúng là có thể phát huy công dụng rồi.

Hồn tinh của thiểm điện điêu này, là do Diệp Huyền tiện tay lấy ra một viên trong số hơn trăm viên hồn tinh bên trong trữ vật giới chỉ của Mạc Sâm, bên trong trữ vật giới chỉ Mạc Sâm có chứa lượng lớn hồn tinh của những huyền thú bị gã giết chết, ước chừng hơn một trăm viên, hơn nữa đủ mọi chủng loại, gần như thuộc tính nào cũng có.

Lấy ra một viên trong số đó đối với Diệp Huyền mà nói chẳng là gì hết.

Triệu Duy thì kích động tới mức không biết nên mới gì, lần này gã đi vào cấm địa vương thất chính là vì hồn tinh của thiểm điện điêu, mắt thấy sắp không thể nào thực hiện được thì cư nhiên cuối cùng lại có được, khiến cho gã vô cùng cảm kích Diệp Huyền.

- Diệp Huyền huynh đệ, đại ân không lời nào nói hết, sau này chuyện của ngươi chính là chuyện của Triệu Duy ta.

Triệu Duy kích động nói cảm tạ sau đó vội vàng cầm lấy hồn tinh, đi tới một khu đất trống kế bên, bắt đầu đề thăng võ hồn.

Nửa canh giờ sau, khí tức toàn thân của Triệu Duy rốt cuộc đại trướng lên.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu của gã xuất hiện một võ hồn có hình dạng một con chồn màu đen, toàn thân lóe lên lôi quang, bên ngoài võ hồn thì có hai đạo quang hoàn màu bạc đang xoay quanh.

- Ha ha ha, cư nhiên là tinh hoàn màu bạc, Diệp Huyền huynh đệ, cảm ơn ngươi, như vậy thì Triệu Duy có hy vọng đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng của học viện rồi.

Vẻ mặt của Triệu Duy vô cùng kích động, tinh hoàn màu bạc, đại biểu cho hồn tinh mà gã hấp thu đã đạt tới cực hạn rồi, hiển nhiên hồn tinh mà Diệp Huyền đưa cho gã chính là hồn tinh của một con thiểm điện điêu nhị giai đỉnh phong.

Có võ hồn nhị tinh gia trì, lại thêm thực lực của bản thân gã, muốn từ vị trí thứ tư nhảy lên vị trí đứng đầu trên phong vân bảng cũng rất có khả năng.

Lúc này Triệu Duy cũng cảm khái không thôi vì hành động mời Diệp Huyền cùng đi của mình, sự cảm kích đối với Diệp Huyền cũng đã lên tới mức độ kinh người

Có thể nói, nếu như không phải nhờ có Diệp Huyền thì lần lịch lãm này, ngoại trừ bản thân gã ra, toàn bộ đều phải bỏ mạng ở trong phong lôi động quật này rồi, còn chính bản thân gã cũng không cách nào đề thăng võ hồn lên tới nhị tinh được.

Sau khi võ hồn của gã đột phá, bốn người Diệp Huyền cũng tiến vào trong phong lôi động quật lần nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

Tuy rằng bốn người thiếu mất hai người, không thể phát huy toàn bộ uy lực của nhất thống trận pháp, nhưng so với lúc tiến vào thì thực lực của bốn người đều tăng lên không ít, liên thủ cùng nhau, bốn người cũng bình an ra khỏi phong lôi động quật.

Lúc trở về, một đường đi tới mọi người cũng không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

- Là các ngươi, không ngờ mấy người các ngươi cư nhiên còn có thể sống sót đi ra từ bên trong, lão bát, thủ hạ của ngươi đúng là có thể giữ được mạng sống!

Bốn người vừa mới trở lại doanh địa thì một thanh âm đầy kinh ngạc liền truyền tới từ bên cạnh.

Mọi người nhìn về phía nơi phát ra thì lập tức nhìn thấy lục vương tử mặt mày khó coi đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

- Lục ca, việc mấy ngày hôm trước ta nhớ kỹ rồi, sau khi trở về ta nhất định sẽ bẩm báo lên với phụ vương.

Advertisements

Triệu Duy trầm giọng nói.

- Ha ha ha.

Lục vương tử nghe xong thì cười lạnh, không nhiều lời nữa, ánh mắt âm trầm lập tức rơi lên người Diệp Huyền:

- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm.

Thanh âm của gã vô cùng âm trầm, ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm.

Chuyện mấy ngày trước gã vẫn còn nhớ rõ, nếu như không phải gã trở về doanh địa kịp thời thì chỉ sợ tiểu đệ đệ của gã đã triệt để phế đi rồi.

Cho dù là như vậy, sau khi trị liệu xong, mấy ngày nay hạ thân của gã cũng đau đớn vô cùng, hơn nữa, căn cứ theo những gì luyện đan sư trị liệu cho gã nói thì tuy rằng giữ lại được, nhưng công năng cũng đã bị tổn thương nặng nề, sau này mỗi lần gã lâm trận làm chuyện đó cũng sẽ không vượt quá nửa phút.

Sau khi lục vương tử trị liệu xong thì lập tức tìm nữ nhân thử, quả nhiên đúng như những gì luyện đan sư kia nói, gã vừa mới cắm vào cơ thể đối phương còn chưa làm được mấy cái thì đã bắn ra, căn bản không thể khống chế được.

Triệu Cương gã đường đường là lục vương tử, cư nhiên lại biến thành ‘Triệu Nhuyễn’

Cứ nghĩ tới việc sau này mình không thể nào hưởng thụ được khoái cảm rong ruổi trên người nữ nhân nữa, sát ý của Triệu Cương đối với Diệp Huyền lại dâng lên hừng hực, khuynh cạn ngũ hồ cũng không dập tắt được.

Gã vốn đang cho rằng, có Mạc Sâm truy sát thì Diệp Huyền sẽ chết ở trong động quật, không ngờ qua vài ngày, gã chờ ở đây mãi mà không thấy Mạc Sâm quay về, ngược lại là mấy người Diệp Huyền lại bình yên đi ra.

Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Cương lại lộ ra một tia bạo ngược, chỉ vào Diệp Huyền tức giận gầm lên:

- Người đâu, mau bắt hắn lại cho ta.

Triệu Cương vừa ra lệnh một tiếng thì từng đội tướng sĩ bên cạnh lập tức cầm vũ khí xông tới, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Những tướng sĩ ở nơi này đều là cấm vệ quân của vương thất, đương nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của đệ tử vương thất.

- Triệu Cương, ngươi làm vậy là sao?

Triệu Duy biến sắc, liền ngay cả tôn xưng lục ca lúc trước cũng trực tiếp bỏ qua, lạnh lùng nói.

- Muốn làm gì? Tên thủ hạ này của ngươi, mấy ngày trước dám ra tay với ta ở Thanh Huyền Sơn, thiếu chút nữa là đánh chết ta ở trong động quật, mưu sát vương tử là tội lớn, sao hả, lão bát thân ái của ta, chẳng lẽ ngươi muốn bảo vệ hắn hay sao? Mau bắt hắn lại cho ta.

- Ta xem ai dám động tới hắn?

Triệu Duy hét lên một tiếng, sắc mặt âm trầm nhìn về phía tướng sĩ xung quanh.

- Người này chính là huynh đệ của Triệu Duy ta, ai dám động tới hắn chính là động tới Triệu Duy ta.

- Huynh đệ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK