Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1376 Trắng trợn tàn sát (1)

- Các hạ khẩu khí thật lớn, các ngươi rốt cuộc là ai?

Giữa bầu trời, Úy Trì Hóa Đức quát lạnh, nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nghiêm nghị, Huyết Kiếm Vũ Đế lúc trước công kích, ngay cả hắn cũng không dám xem thường, Huyền Nguyên gợn sóng dâng trào kia, hiển nhiên đối phương cũng là một tên Cửu Thiên Vũ Đế.

- Ha ha, người nào? Ngươi dĩ nhiên hỏi thiếu gia ta là người nào?

Diệp Huyền đột nhiên cất tiếng cười to, âm thanh càng thêm băng hàn:

- Ngươi giết thành viên của Huyền Quang Các ta, lại hỏi thiếu gia ta là người nào, như vậy ta liền nói cho ngươi, thiếu gia ta chính là Huyền Quang Các Các chủ ngươi muốn tiêu diệt... Huyền Diệp!

Dứt tiếng, sắc mặt Diệp Huyền bỗng dưng trầm xuống, nhìn Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh lùng nói:

- Huyết Kiếm, người này liền giao cho ngươi, giết cho ta.

- Vâng, Diệp thiếu.

Huyết Kiếm Vũ Đế cười nhạt một tiếng, bá, thân hình của hắn đột nhiên lên không, như một tia chớp xẹt qua chân trời, trong nháy mắt chém về phía Úy Trì Hóa Đức.

- Ngươi...

Lúc này Úy Trì Hóa Đức ở dưới trướng nhắc nhở, cũng biết thân phận của Diệp Huyền, mới vừa muốn nói chuyện, không ngờ đối phương căn bản không cho hắn cơ hội này, vội vàng ra tay ngăn cản.

- Ầm!

Cửu Thiên Vũ Đế oai đáng sợ biết bao, hai người giao thủ nhìn như đơn giản, nhưng bộc phát ra uy lực lại kinh thiên động địa, giữa bầu trời đêm đen kịt phảng phất như bay lên một vòng liệt nhật chói mắt, một luồng sóng trùng kích vô hình bao phủ ra.

- Phốc!

Đối mặt một đòn mãnh liệt của Huyết Kiếm Vũ Đế, Úy Trì Hóa Đức căn bản không có cách chống đối, trực tiếp bay ngược ra ngoài, sắc mặt tái nhợt.

Trái lại Huyết Kiếm Vũ Đế thì khóe miệng cười mỉm, Huyết Kiếm trong tay đột nhiên hóa thành vô số quang hồng, những quang hồng này cấp tốc ngưng tụ, cuối cùng hình thành một thanh Thông Thiên cự kiếm, hung hãn chém về phía Úy Trì Hóa Đức.

- Ngươi đến tột cùng là Vũ Đế nơi nào đến, dám dính líu tiến vào thế lực Thiên Đô Phủ ta giao chiến, chẳng lẽ không sợ Thánh Thành trừng phạt sao?

Úy Trì Hóa Đức thấy thế hoàn toàn biến sắc, phẫn nộ quát.

- Trừng phạt? Hừ, bổn Đế làm chuyện gì còn chưa tới phiên Thánh Thành quản, huống chi Diệp thiếu chính là chủ nhân của bổn Đế, bổn Đế thân là thị vệ của Diệp thiếu, thay Diệp thiếu giết người, Thánh Thành dựa vào cái gì quản ta?

Huyết Kiếm Vũ Đế cười lạnh một tiếng, Huyết Kiếm trong tay không chút do dự hạ xuống, kích bắn ra kiếm khí vô tận.&- Ầm!

Dưới nổ vang rung trời động địa, quang hồng như trường kiếm sắc bén, đâm hư không thủng trăm ngàn lỗ, Úy Trì Hóa Đức phun mạnh một ngụm máu tươi, thân hình cũng lui ra.

Thân hình của Huyết Kiếm Vũ Đế không ngừng lại, không cho Úy Trì Hóa Đức bất kỳ cơ hội hòa hoãn, lần thứ hai truy sát mà lên, Huyết Kiếm trong tay công kích càng thêm đáng sợ.

- Xèo xèo xèo!

Vô số huyết kiếm lẫn nhau nhằng nhịt khắp nơi, hình thành một tấm lưới che thiên địa, bao phủ về phía Úy Trì Hóa Đức.

Tuy Huyết Kiếm Vũ Đế chỉ là một tán tu, nhưng dù sao xuất thân Huyền Vực, công pháp cùng võ kỹ đều cao hơn Úy Trì Hóa Đức một cấp độ, thực lực vốn là ở trên Úy Trì Hóa Đức.

Hơn nữa Úy Trì Hóa Đức từ Thiên Âm Cốc trở về, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, thì làm sao sẽ là đối thủ của Huyết Kiếm Vũ Đế?

Vẻn vẹn sau mười mấy chiêu, trên người Úy Trì Hóa Đức đã xuất hiện mấy vết thương, khóe miệng mang huyết, chật vật lùi về sau, hầu như không có sức phản kháng.

Phía dưới tất cả mọi người đều nhìn tình cảnh này, tất cả đều kinh ngạc đến ngây người.

Đây rốt cuộc là Vũ Đế nơi nào đến, quả thực thật đáng sợ? Úy Trì Hóa Đức dĩ nhiên hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, chuyện này căn bản là nghiêng về một bên chiến đấu a.

Mà càng làm cho tất cả mọi người kinh hãi, là Huyết Kiếm Vũ Đế cùng Úy Trì Hóa Đức trò chuyện, nghe Huyết Kiếm Vũ Đế kia nói, người này dĩ nhiên là thị vệ của Diệp thiếu, chuyện này...

Tất cả mọi người đều dại ra nhìn Diệp Huyền, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Đây chính là Cửu Thiên Vũ Đế a, một Cửu Thiên Vũ Đế so với Úy Trì gia Úy Trì Hóa Đức lão tổ còn còn đáng sợ hơn rất nhiều, mọi người chỉ cảm thấy trong lòng chấn động dữ dội, đầu óc hoàn toàn không đủ dùng.

Mà ở thời điểm Huyết Kiếm Vũ Đế toàn lực chém giết Úy Trì Hóa Đức, ánh mắt của Diệp Huyền rơi vào trên người rất nhiều võ giả Úy Trì gia cùng Chu gia ở đây, trong con ngươi dâng lên một tia sát cơ lạnh lùng.

- Đám rác rưởi này, tất cả đều giao cho ta đi.

Khóe miệng lộ ra nụ cười gằn, thân hình Diệp Huyền trong nháy mắt phóng lên trời, hóa thành một đạo lôi quang, đột nhiên nhảy vào trong trận doanh của Úy Trì gia cùng Chu gia.

- Tiểu tử này muốn làm gì?

- Hắn điên rồi sao?

Người Úy Trì gia cùng Chu gia tất cả đều ngẩn ngơ, mà trên mặt đám người Tiêu gia cùng Huyền Quang Các thì lộ ra kinh sợ.

Bọn họ đã nhìn ra, mặc dù thực lực của Diệp Huyền không tệ, nhưng tu vi vẻn vẹn là Vũ Hoàng nhất trọng, nhảy vào trong đội ngũ của Úy Trì gia cùng Chu gia như thế, chuyện này căn bản là hành động tìm chết a.

- Nhanh, bắt hắn.

- Nếu tiểu tử này muốn chết, như vậy sẽ tác thành hắn.

- Nắm lấy Huyền Diệp, để Huyết Kiếm Vũ Đế cùng lão tổ giao thủ sợ ném chuột vỡ đồ.

Võ giả Úy Trì gia cùng Chu gia rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, tiếp theo trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, dồn dập vồ giết tới.

Mỗi người bọn họ đều bùng nổ ra sức chiến đấu đáng sợ nhất của mình, muốn lấy tốc độ nhanh nhất bắt Diệp Huyền, không cho hắn cơ hội phản ứng chút nào.

Nhưng mà sau một khắc, kinh hỉ trên mặt bọn họ đều dại ra, chuyển thành hoảng sợ.

- Xì xì!

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lùng, Tài Quyết Chi Kiếm trong tay như một Lôi Xà, đột nhiên tiến vào khu vực rất nhiều võ giả, ánh chớp tràn ngập, tâm ý ma túy mãnh liệt khiến cho thân thể của hết thảy võ giả đều cương trực, khó có thể nhúc nhích.

Đồng thời kiếm khí tịch quyển, đột nhiên xuyên thấu thân thể vài tên cường giả Úy Trì gia, đánh chúng thành than.

Cùng lúc đó, một Huyền bảo giống như núi nhỏ xuất hiện ở chân trời, cấp tốc biến thành hơn trăm trượng, sau đó ầm ầm nghiền ép xuống.

Ầm ầm!

Phía dưới gần mười tên cường giả bị bao phủ điên cuồng gào thét chống đối, nhưng làm bọn họ ngơ ngác chính là, Huyền bảo kia uy năng vô cùng, dễ dàng liền nghiền ép xuống, ở trong tiếng phốc phốc phốc liên tiếp, gần mười tên cường giả Vũ Hoàng cùng Vũ Vương đồng thời chấn thành thịt nát, tử trạng thê thảm.

Diệp Huyền như một con mãnh hổ giết vào bầy dê, chỗ đi qua, máu thịt tung toé, hầu như không có ai là đối thủ.&
Chương 1377 Trắng trợn tàn sát (2)

Ngăn ngắn mấy hô hấp, liền có mười mấy tên cường giả Úy Trì gia cùng Chu gia, vẫn lạc ở trên tay hắn.

Tình cảnh này, để tất cả mọi người đều trong lòng kinh hoàng, ngơ ngác biến sắc.

- Giết, giết hắn.

Hai đại trưởng lão ẩn cư của Úy Trì gia vội vàng gào thét, con mắt đỏ đậm, hung hãn tấn công tới.

Bọn họ tuyệt không thể để cho Diệp Huyền tiếp tục giết như vậy, huống chi, chỉ có bắt giữ Diệp Huyền, mới có thể làm Cửu Thiên Vũ Đế cùng lão tổ giao thủ kia lo lắng.

Ầm ầm!

Hai Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong điên cuồng ra tay, hai bên trái phải, đập về phía Diệp Huyền.

- Diệp thiếu cẩn thận.

Đám người Tô Tú Nhất trái tim tất cả đều nhắc tới cổ họng, kinh kêu thành tiếng.

Thực lực hai đại trưởng lão ẩn cư của Úy Trì gia, bọn họ trước đã sớm kiến thức, kia tuyệt đối đã đạt đến bát giai tam trọng đỉnh phong, đáng sợ đến cực điểm.

Diệp thiếu một người đối mặt hai người vây công, coi như thực lực mạnh đến đâu, e là cũng khó có thể chống đối.

Trong tâm trạng lo lắng, đám người Tô Tú Nhất liền phóng lên trời, mang theo thân thể chưa khỏi hẳn muốn gia nhập chiến đoàn.

- Các ngươi không cần ra tay, những giun dế Úy Trì gia cùng Chu gia này, có ta liền được rồi.

Diệp Huyền lạnh lùng mở miệng, trong thanh âm tràn ngập bá đạo.

Cùng lúc đó, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một viên thạch châu, một luồng lực lượng không gian doạ người, từ trong thạch châu kia phóng ra, hình thành một mảnh lĩnh vực không gian đáng sợ.

Vù!

Hết thảy võ giả bị lĩnh vực không gian của thạch châu bao vây, chỉ cảm thấy cả người trầm xuống, phảng phất như trên người trói chặt khối chì, hành động dồn dập trở nên khó khăn.

Ngay cả hai đại trưởng lão ẩn cư của Úy Trì gia, thân hình bay lượn cũng đột nhiên cứng lại, tốc độ giảm mạnh tiếp gần một nửa.

- Bạch!

Tốc độ hai người giảm mạnh, Diệp Huyền lại sao lại bị bọn họ vây nhốt, thân hình nhẹ nhàng loáng một cái, liền tách ra hai người vây công.

Sau đó, Diệp Huyền vẫn chưa ra tay với hai người, mà giết về phía võ giả còn lại của hai thế lực lớn.

Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, mặc dù đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói cũng không đáng chú ý, nhưng đánh giết vẫn tiêu hao một ít công phu, dây dưa với bọn họ, không bằng mau chóng chém giết võ giả còn lại, sau đó trừng trị bọn họ cũng không muộn.

Dưới kế hoạch như vậy, Diệp Huyền như một kiếm ngư, điên cuồng qua lại giữa từng võ giả Úy Trì gia cùng Chu gia, hết thảy võ giả bị hắn nhìn chăm chú, đều là đầu một nơi thân một nẻo, bạo thành sương máu, chết không có chỗ chôn.

Ngoại trừ Tài Quyết Chi Kiếm, Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền cũng điên cuồng thu gặt từng sinh mệnh, ở dưới lĩnh vực của Định Không Châu, chỉ cần là võ giả bị Trấn Nguyên Thạch khóa chặt, thường thường ngay cả cơ hội tránh né cũng không có, liền bị trấn áp thành thịt nát.

Đồng thời.

Trong lĩnh vực của Định Không Châu, càng có từng vòng xoáy không gian bao phủ, hết thảy võ giả bị vòng xoáy không gian cuốn trúng, hoàn toàn tan xương nát thịt, hóa thành sương máu.

Trong khoảnh khắc, vùng thế giới này liền giống như hóa thành Tu La Địa Ngục, mà Diệp Huyền chính là Tử thần, lạnh lùng mà điên cuồng thu gặt từng sinh mệnh.

Ngăn ngắn mấy chục hô hấp, võ giả của Úy Trì gia cùng Chu gia đã bị hắn chém giết gần một nửa.

- Gần đủ rồi, nên ra tay đối với mấy lão già kia.

Ánh mắt của Diệp Huyền lóe lên, nhìn chăm chú về phía hai trưởng lão lánh đời của Úy Trì gia cùng với Chu gia lão tổ Chu Việt Đình.

Ba người này bị ánh mắt như chó sói của Diệp Huyền tập trung, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, phảng phất như con mồi bị thợ săn tập trung, trong lòng có một loại âm thầm sợ hãi.

- Trước tiên bắt các ngươi ra tay.

Ánh mắt của Diệp Huyền khóa chặt hai trưởng lão lánh đời của Úy Trì gia, thân hình bỗng dưng lướt ra.

- Tiểu tử này, cuối cùng cũng coi như muốn động thủ với chúng ta.

Sau khi tĩnh táo, hai đại trưởng lão lánh đời trong lòng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.

Cho tới nay Diệp Huyền đều tránh bọn họ, chưa bao giờ cùng bọn họ giao thủ, này để cho hai người trong lòng vẫn cực kỳ uất ức, bây giờ Diệp Huyền dĩ nhiên chủ động ra tay, để cho hai người làm sao không kích động.

- Chúng ta đều là Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong, liên thủ lại, thực lực kinh người, tiểu tử này lại dám đối chủ động xuất kích với chúng ta, quả thực là muốn chết.

Hai người cảm giác nhạy cảm, đây là một cơ hội xoay chuyển thế cuộc.

Hơn nữa bọn họ nhất định phải một đòn thủ thắng, bằng không một khi Diệp Huyền cảm giác được nguy hiểm, tất nhiên sẽ lợi dụng thạch châu lĩnh vực, tiếp tục cùng bọn họ đọ sức, không cho bọn họ cơ hội giao thủ.

Nghĩ tới đây, hai đại trưởng lão lánh đời trong bóng tối điều động toàn bộ sức chiến đấu, lực lượng Võ Hồn cũng mơ hồ súc tích ở trong cơ thể, chỉ chờ Diệp Huyền kéo tới trong nháy mắt phát động một đòn lôi đình.

Chỉ là, Diệp Huyền thông tuệ cỡ nào, sẽ không hiểu ý nghĩ của hai người?

Muốn vây công ta, sau đó chuyển bại thành thắng?

Trong lòng Diệp Huyền xì cười một tiếng, trong nháy mắt đến gần phạm vi hai người công kích, đôi mắt đột nhiên biến thành thanh lam, từ bên trong phóng ra ánh sáng mộng ảo.

Hai cỗ gợn sóng vô hình, một trước một sau lướt ra, trong nháy mắt đi vào đầu óc một tên trưởng lão lánh đời.

- Thần Linh Đồng Thị... Huyễn Cấm Chi Nhãn!

- Thần Linh Đồng Thị... Linh Hồn Đông Kết!

Hai cỗ lực lượng đáng sợ ở trong đầu trưởng lão lánh đời kia bạo phát, dưới lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy, linh hồn của trưởng lão lánh đời kia trong nháy mắt bị đông cứng kết thành hư vô, mất đi.

Hô!

Ánh mắt trưởng lão lánh đời này đột nhiên ảm đạm, hồn phi phách tán, thi thể lạnh như băng từ không trung vô lực rơi xuống.

Tình cảnh này, làm mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người.

Đến cùng phát sinh cái gì?

Đại đa số người, căn bản không biết phát sinh cái gì, đặc biệt một ít võ giả còn sót lại của Úy Trì gia cùng Chu gia, trong lòng đều chờ hai trưởng lão lánh đời đại phát thần uy, đột nhiên thay đổi thế cuộc.

Nhưng không ngờ.

Vẻn vẹn là trong nháy mắt, một tên trưởng lão lánh đời liền lặng yên không một tiếng động vẫn lạc, mà tử trạng khiến người ta căn bản không tìm được manh mối.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho người lông tơ đứng thẳng, lòng sinh hoảng sợ.

Trong võ giả ở đây, chỉ có một ít người tu vi cao thâm, mơ hồ bắt lấy một ít đầu mối, nhưng vẫn kinh hãi không tên, khó có thể tin.

Một ánh mắt thuấn sát một tên trưởng lão lánh đời?

Chỉ sợ đổi làm hai Cửu Thiên Vũ Đế kia lại đây, cũng hoàn toàn không làm được?
Chương 1378 Đồng quy vu tận (1)

Thủ đoạn như vậy đã hoàn toàn vượt qua phạm trù chiến đấu phổ thông.

- Yêu nghiệt, người này chính là một yêu nghiệt.

Mọi người chỉ cảm thấy thân thể chấn động dữ dội, trong lòng căn bản là không có cách lý giải.

- Chuyện này...

Trên bầu trời, Úy Trì Hóa Đức bị Huyết Kiếm Vũ Đế làm cho liên tiếp lui về phía sau cũng nhìn thấy tình cảnh ấy, hai con mắt trong khoảnh khắc trở nên đỏ như máu, trong miệng điên cuồng rít gào.

Mà sau khi hắn nhìn thấy thân thể lấp lóe của Diệp Huyền, như nghĩ tới điều gì, hai mắt lại lần nữa trừng tròn xoe.

- Thân pháp này... thuộc tính sấm sét, ngươi... ngươi là tiểu tử ở vực sâu đánh giết Úy Trì Bất Công?

Úy Trì Hóa Đức tức giận nói, trán nổi gân xanh, ánh mắt phóng ra ánh sáng điên cuồng.

- Ngươi rốt cục nghĩ tới?

Diệp Huyền đang điên cuồng giết chóc dừng lại thân hình, ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười uy nghiêm đáng sợ:

- Không sai, Úy Trì Bất Công là ta giết, không chỉ Úy Trì Bất Công, Úy Trì Thượng, Úy Trì Kiệt… của Úy Trì gia ngươi, cũng đều là ta giết.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, hờ hững nói, tựa hồ đánh giết Úy Trì Bất Công, căn bản không bị hắn để ở trong lòng.

- A!

Úy Trì Hóa Đức phát sinh gào thét, oanh, trên đỉnh đầu hắn cấp tốc xuất hiện một Võ Hồn màu đen, xung quanh Võ Hồn có bảy đạo tinh hoàn lấp loé, tốc độ cả người trong nháy mắt tăng lên dữ dội, điên cuồng tấn công về phía Diệp Huyền.

- Tiểu tử, ta muốn giết ngươi.

Hắn gào thét bay lượn đến, chỉ là không chờ hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, một cái bóng đã ngăn cản hắn, cheng, kiếm khí ác liệt hóa thành một uông dương huyết hải, đánh bay Úy Trì Hóa Đức ra ngoài, đồng thời ở ngực hắn lưu lại một vết thương.

- Lão già, đối thủ của ngươi là ta, thời điểm chiến đấu còn phân thần, cũng quá không để Huyết Kiếm Vũ Đế ta ở trong mắt a?

Ánh mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế lạnh lùng nói, cao cao tại thượng nhìn Úy Trì Hóa Đức, mang theo xem thường cùng trào phúng.

Có hắn ở đây, sao có thể để Úy Trì Hóa Đức thương tổn được Diệp thiếu?

- Đáng chết, tất cả mọi người đều triệt cho ta!

Úy Trì Hóa Đức nhìn thành viên gia tộc ở phía dưới tử thương nặng nề, trong lòng như đao cắt, lúc này điên cuồng gào thét.

Hắn biết tiếp tục như thế, Úy Trì gia hắn chắc chắn tất cả đều vẫn lạc ở đây.

Sau đó chính hắn hóa thành một đạo lưu quang màu đen, điên cuồng thoát đi.

Hắn biết rõ, bây giờ Úy Trì gia hắn không thể cứu vãn, tiếp tục lưu lại kết quả chỉ có một con đường chết.

- Đi!

Phía dưới võ giả Úy Trì gia cùng Chu gia còn sót lại thấy thế, cũng hoảng loạn chạy trốn, ngay cả lão tổ cũng chạy trốn, bọn họ còn ở lại chỗ này làm gì?

Trong lúc nhất thời, hai nhà còn lại mười mấy tên cường giả như được đại xá, điên cuồng chạy trốn về phía bốn phương tám hướng.

Huyền Diệp kia cường đại như thế nào đi nữa cũng chỉ là một người mà thôi, bọn họ không tin Diệp Huyền có thể chặn lại tất cả bọn họ.

- Muốn đi? Đều ở lại đây đi.

Chỉ là bọn hắn đã quên, trên chiến trường cũng không chỉ có Diệp Huyền, phía dưới đám người Tiêu Vô Tẫn thấy thế, không lo được tiếp tục chữa thương, nhất thời dồn dập bay lượn ra.

Ầm ầm!

Song phương bạo phát một lần giao chiến, võ giả còn sót lại của Úy Trì gia cùng Chu gia nhất thời chật vật rút lui.

- Không thể, thương thế của các ngươi làm sao sẽ khôi phục nhanh như vậy?

Trong con ngươi đám người Úy Trì gia cùng Chu gia toát ra vẻ hoảng sợ, trước trong chiến đấu, đám người Tiêu Vô Tẫn rõ ràng đã bị thương nặng, không hề có lực lượng chiến đấu, nhưng vừa mới qua bao lâu, sức chiến đấu của đám người Tiêu Vô Tẫn chí ít khôi phục năm phần mười trở lên, tốc độ khôi phục như vậy để bọn họ làm sao cũng không thể nào tin nổi.

Trên thực tế, chính đám người Tiêu Vô Tẫn cũng thán phục không ngớt.

Diệp thiếu cho bọn họ đan dược, công hiệu kinh người đến đáng sợ, ở thời gian cực ngắn liền chữa trị phần lớn thương thế trên người bọn họ, khiến cho bọn họ khôi phục sức chiến đấu nhất định, đan dược như vậy, đám người Tiêu Vô Tẫn trước đây chưa từng nghe qua.

Có đám người Tiêu Vô Tẫn chặn lại, Diệp Huyền có thể ung dung tàn sát thành viên của hai gia tộc lớn, dễ như ăn bánh.

- Ầm!

Trên đường chân trời, Huyết Kiếm Vũ Đế cũng nhanh như tia chớp chặn lại Úy Trì Hóa Đức.

- Muốn từ trên tay bổn Đế thoát đi, các hạ không khỏi cũng quá khinh thường bổn Đế đi?

Huyết Kiếm Vũ Đế cười nhạo, trên đỉnh đầu có Võ Hồn bốc lên, kết hợp trường kiếm trong tay hắn, cuối cùng hóa thành một mảnh uông dương dâng trào, tầng tam trọngo vây hư không.

- Hôm nay nơi đây, chính là nơi chôn thây của ngươi.

Cười lạnh một tiếng, Huyết Kiếm Vũ Đế ngang dọc mà ra, điên cuồng công kích Úy Trì Hóa Đức.

Phía dưới, thành viên Úy Trì gia cùng Chu gia không ngừng vẫn lạc, đám người Tiêu Vô Tẫn bao quanh vây nhốt một gã trưởng lão lánh đời khác của Úy Trì gia, điên cuồng công kích.

Xì xì!

Trên người trưởng lão kia không ngừng thêm vết thương, trong tiếng bi phẫn, vẻ mặt tuyệt vọng.

- Mục tiêu của ta chính là ngươi.

Diệp Huyền xoay người, ánh mắt ngưng tụ ở trên người Chu gia lão tổ Chu Việt Đình, khóe miệng nổi lên nụ cười gằn.

- Diệp thiếu, dừng tay, Chu gia ta cũng là bị bức ép bất đắc dĩ...

Chu Việt Đình vẻ mặt kinh hoảng, thời khắc này, trong lòng Vũ Hoàng tam trọng này dâng lên một chút sợ hãi, có một loại kích động xoay người muốn trốn, liên tục cầu xin tha thứ.

Thủ đoạn tàn nhẫn đáng sợ của Diệp Huyền, làm nội tâm của hắn kinh sợ.

- Bị bức ép bất đắc dĩ?

Diệp Huyền xì cười một tiếng:

- Loại rác rưởi như ngươi, ban đầu ta không nên ở Vụ Mai Chi Địa cứu ngươi.

- Không!

Trong lòng Chu Việt Đình sợ hãi, không nói nhảm nữa, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

- Ta là Vũ Hoàng tam trọng, chỉ cần xông ra phạm vi lĩnh vực của thạch châu, ta liền có thể sống sót.

Lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi đấu chí, toàn bộ ý nghĩ trong lòng chính là rời đi nơi này, thoát đi nơi đây, đời này không tiếp tục trở lại Thiên Đô Phủ.

Nhưng, hắn một Vũ Hoàng tam trọng, thì làm sao có thể chạy ra bàn tay của Diệp Huyền.

Trấn Nguyên Thạch oanh kích xuống, trực tiếp đem oanh Chu Việt Đình đầu váng mắt hoa, chợt Huyễn Cấm Chi Nhãn cùng Linh Hồn Đông Kết liên tiếp triển khai, vẻ mặt sợ hãi ngơ ngác của Chu Việt Đình đột nhiên đọng lại, vẫn lạc tại chỗ.

- Đây chính là ngươi tôn sùng kẻ thức thời mới là tuấn kiệt?

Lúc này mấy người Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan, đã liên thủ chém giết tên trưởng lão lánh đời cuối cùng của Úy Trì gia tộc, nhìn thân thể Chu Việt Đình rơi xuống, một mặt hờ hững trào phúng nói.
Chương 1379 Đồng quy vu tận (2)

Cuối cùng, hai người quay đầu, nhìn về phía Tiêu Lãnh cùng Tiêu Cường phản bội Tiêu gia bọn họ.

- Gia chủ, chúng ta...

Lúc này Tiêu Lãnh cùng Tiêu Cường cả người máu tươi, một mặt sợ hãi nhìn hai người, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra, thế cuộc dĩ nhiên sẽ phát triển như vậy, nếu như sớm biết sẽ như vậy, bọn họ làm sao sẽ bán Tiêu gia cùng Huyền Quang Các, lấy thu được Úy Trì gia tín nhiệm.

- Hừ.

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan hừ lạnh một tiếng, đồng thời bạo lược mà lên.

- Bỏ qua cho chúng ta a!

- Đại trưởng lão!

Hai người kinh hoàng ngơ ngác, nhưng Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan sắc mặt lạnh lẽo, không mang theo nửa điểm cảm tình, trước sau chém giết hai người tại chỗ.

- Tiêu gia ta không cần kẻ phản bội, cũng hận kẻ phản bội nhất.

Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan biểu hiện lãnh đạm, sát khí bốc lên.

Không tới nửa nén hương thời gian, đệ tử Úy Trì gia cùng Chu gia, hầu như tử thương không còn, không một tồn tại.

Mà giữa bầu trời, Huyết Kiếm Vũ Đế Úy Trì Hóa Đức chiến đấu cũng sắp đến hồi kết thúc.

Ở dưới Huyết Kiếm Vũ Đế điên cuồng tấn công, Úy Trì Hóa Đức cả người máu me đầm đìa, vết thương đầy rẫy, chật vật như một con chó mất chủ, hiện tại đã kiên trì không được bao lâu.

Nhìn thành viên Úy Trì gia toàn bộ chết trận, trong con ngươi của Úy Trì Hóa Đức không khỏi dâng lên một luồng bi phẫn.

- Buông tha ta, ta đồng ý trở thành thị vệ của ngươi.

Hai con mắt của Úy Trì Hóa Đức đỏ như máu, đột nhiên cắn răng gào thét nói.

Hắn biết tiếp tục chiến đấu tiếp tất nhiên là một con đường chết, chỉ có nương nhờ vào Diệp Huyền mới là đường ra duy nhất.

Thời khắc đối mặt sinh tử, cái gì tôn nghiêm đều bị hắn ném ra sau đầu, chỉ có sống sót, mới là khát vọng kiên quyết nhất của hắn.

Đám người Tiêu Vô Tẫn nghe được Úy Trì Hóa Đức gào lên, trong lòng đều run rẩy.

Đường đường Cửu Thiên Vũ Đế lại bị bức đến mức độ này, không khỏi để bọn họ thổn thức.

Thời khắc này, mọi người tất cả đều tập trung tầm mắt ở trên người Diệp Huyền.

Tuy Úy Trì Hóa Đức tội ác tày trời, không chuyện ác nào không làm, nhưng tốt xấu gì cũng là một tên cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, nếu như có thể thu phục hắn, dưới trướng Diệp thiếu liền có hai đại Cửu Thiên Vũ Đế, kết cục bực này chỉ để người ta ngẫm lại, liền tâm động không ngừng.

Chỉ là không biết, Diệp thiếu đến tột cùng sẽ lựa chọn như thế nào.

Mà Huyết Kiếm Vũ Đế cũng dừng công kích, ở một bên lẳng lặng chờ đợi Diệp Huyền quyết định.

- Buông tha ngươi?

Dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Huyền nhìn Úy Trì Bất Công máu me khắp người, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên một tia cười nhạo:

- Phế vật như ngươi, không xứng làm thị vệ của ta!

Không xứng làm thị vệ của ta!

Khi lời này truyền vào lỗ tai mọi người, tất cả mọi người tâm thần đều chấn động.

Đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, dĩ nhiên không xứng làm thị vệ của hắn?

Lời như vậy nếu truyền đến những địa phương khác của đại lục, tất nhiên sẽ làm người cười nhạo.

Nhưng chẳng biết vì sao, mọi người ở đây nghe Diệp Huyền nói, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác vốn nên như vậy, để chính bọn hắn cũng cảm thấy giật mình không tên.

- Diệp thiếu cảm thấy ngươi không xứng, như vậy khẳng định là không xứng.

Huyết Kiếm Vũ Đế khẽ cười một tiếng, Huyết Kiếm trong tay lại một lần nữa giơ lên, trong con ngươi bao phủ ra sát cơ vô tận.

- A...

Úy Trì Hóa Đức trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, bi phẫn gào thét, hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Huyền sẽ cho hắn trả lời như vậy.

- Nếu như vậy, vậy ngươi liền chết đi cho ta.

- Hồn Thể Dung Nguyên đại pháp!

Úy Trì Hóa Đức nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền ở phía dưới, Võ Hồn ở trên đỉnh đầu hắn, đột nhiên cùng thân thể của hắn hợp thành một thể, đồng thời khí tức trên người, trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt.

Ầm!

Thân thể của hắn trong nháy mắt hóa thành một viên lưu tinh màu đen, ở dưới rống giận rung trời, điên cuồng nhằm về phía Diệp Huyền.

Huyền Nguyên vô tận sôi trào, mang theo ý chí hẳn phải chết, khuấy lên hư không.

Vào giờ phút này, trong lòng hắn đối với Diệp Huyền tràn ngập phẫn nộ, hắn biết mình khẳng định không sống nổi, nếu sớm muộn cũng chết, vậy thì không bằng đồng quy vu tận.

Huyết Kiếm Vũ Đế nguyên bản khóe miệng mỉm cười sắc mặt bỗng dưng thay đổi, hắn cảm giác được khí tức trên người Úy Trì Hóa Đức đột nhiên tăng lên gần gấp đôi, một luồng khí tức làm hắn cũng hoảng sợ từ Úy Trì Hóa Đức lan truyền ra.

Trong lúc kinh nộ, Huyết Kiếm Vũ Đế liền bổ ra một chiêu kiếm.

Ầm!

Dưới nổ vang rung trời, Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu quang màu đen trong nháy mắt bị đánh ra một lỗ thủng, từ bên trong phun ra máu tươi, nhưng chính hắn cũng bị chấn bay ra ngoài, mà lưu tinh tàn tạ kia tốc độ dĩ nhiên không giảm chút nào, lần thứ hai lướt về phía Diệp Huyền.

- Cái tên này là muốn đồng quy vu tận.

Trong lòng Huyết Kiếm Vũ Đế vừa kinh vừa sợ, nhưng Úy Trì Hóa Đức tiến công quá cấp tốc, hiện tại hắn muốn chặn căn bản đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh đi tới trước mặt Diệp Huyền.

- Không!

- Diệp thiếu!

- Cẩn thận!

Tiếng kinh nộ liên tiếp vang lên, nhưng mọi người căn bản phản ứng không kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Úy Trì Hóa Đức đánh úp về phía Diệp Huyền.

Trong lòng Diệp Huyền cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, Úy Trì Hóa Đức dù sao cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, tuy bị thương nặng, nhưng một đòn hắn mang theo niềm tin hẳn phải chết, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Căn bản không lo được do dự, Trấn Nguyên Thạch oanh xuống, đồng thời một bộ áo giáp nham thạch hiện lên ở bên ngoài thân hắn, trước áo giáp xuất hiện một gương đồng cổ điển, Hạo Quang Đại Thiên Kính tỏa ra vầng sáng mông lung bao phủ hắn.

Ngoài ra, Diệp Huyền càng điên cuồng thôi thúc Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu, một đạo lực lượng có thể đóng băng thế gian đông lại, trong nháy mắt đi vào trong Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh.

- A!

Một tiếng kêu thống khổ thảm thiết vang lên, Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh, đầu tiên là đánh bay Trấn Nguyên Thạch, sau đó phá nát lồng ánh sáng của Hạo Quang Đại Thiên Kính, khuôn mặt dữ tợn oán hận kia ở trong lưu quang hiện lên lấp loé, cắn răng điên cuồng về phía trước.

Úy Trì Hóa Đức lại trọng thương như thế nào, cũng là Cửu Thiên Vũ Đế, bằng vào một tia Tuyệt Âm Chi Thủy muốn hủy diệt linh hồn của hắn, cũng không phải là chuyện dễ.

Xì xì xì!

Lực lượng của Tuyệt Âm Chi Thủy cấp tốc tiêu hao, Diệp Huyền cảm giác giọt Tuyệt Âm Chi Thủy trong đầu của mình trong khoảnh khắc tiêu hao sạch sẽ, mà khí tức linh hồn của Úy Trì Hóa Đức, cũng bị mất đi hơn một nửa.
Chương 1380 Trở về Thiên Đô Phủ (1)

Nhưng thời khắc cuối cùng, Úy Trì Hóa Đức vẫn oanh lên thân thể Diệp Huyền.

- Ầm!

Đại Địa Võ Hồn giáp bên ngoài thân Diệp Huyền ở dưới cỗ cự lực này ầm ầm nổ tung, một luồng lực lượng đáng sợ trong nháy mắt đi vào trong cơ thể hắn, Úy Trì Hóa Đức biến thành lưu tinh bao bọc thân thể Diệp Huyền, tầng tầng va vào trong lòng đất, ở trên mặt đất đập ra một hố sâu đến hơn trăm thước.

Vô số bụi mù tỏ khắp, khối lớn khối lớn nham thạch ở trong hố sâu ầm ầm lăn xuống.

- Diệp thiếu!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc thốt lên, nhìn hố sâu dưới nền đất, mặt lộ vẻ tuyệt vọng hoảng sợ.

Một tên Cửu Thiên Vũ Đế thiêu đốt sinh mệnh hẳn phải chết công kích, Diệp thiếu hắn có thể gánh được sao?

Tuyệt vọng quanh quẩn ở trong lòng tất cả mọi người, thậm chí có người căng thẳng xụi lơ xuống.

- Không, sẽ không.

Các nàng Vân Ngạo Tuyết cũng sắc mặt tái nhợt, viền mắt rưng rưng.

- Đáng chết.

Sắc mặt của Huyết Kiếm Vũ Đế tái xanh nộ quát một tiếng, thân hình loáng một cái, liền muốn xông vào dưới nền đất.

Mặc dù hắn biết thực lực của Diệp Huyền cực kỳ đáng sợ, nhưng Úy Trì Hóa Đức một đòn tối hậu thực quá biến thái, trong lòng của hắn cũng hoàn toàn không chắc chắn.

Nhưng vào lúc này...

Ầm!

Một bóng người đột nhiên từ dưới nền đất vọt ra, chính là Diệp Huyền, chỉ thấy cả người hắn áo bào phá nát, khóe miệng mang theo máu tươi, trên người vô cùng chật vật, nhưng ánh mắt lấp lánh trước nay chưa từng có.

- Chư vị, đừng sốt sắng như vậy a.

Diệp Huyền nở nụ cười.

- Diệp thiếu, ngươi...

Mọi người trợn mắt ngoác mồm, mà Huyết Kiếm Vũ Đế cũng dại ra.

Vừa nãy một đòn của Úy Trì Hóa Đức đáng sợ, ngay cả chính hắn cũng không dám nói nhất định có thể bình yên vô sự, nhưng Diệp thiếu dĩ nhiên không có gì đáng ngại?

- Đúng rồi, Diệp thiếu, Úy Trì Hóa Đức kia đâu?

Huyết Kiếm Vũ Đế cau mày nói.

Diệp Huyền lạnh nhạt nói:

- Hắn đã chết rồi, thi thể ở phía dưới.

- Cái gì?

Huyết Kiếm Vũ Đế ngạc nhiên.

Lúc này hắn lao xuống lòng đất, một lát sau, tha ra một bộ thi thể khá hoàn chỉnh, chỉ thấy Úy Trì Hóa Đức trừng lớn hai mắt oán hận, chết không nhắm mắt, mà ở mi tâm của hắn, lại có một cửa động to bằng ngón tay, xuyên qua đầu của hắn.

- Chuyện này...

Mọi người không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, ngơ ngác nhìn Diệp Huyền, ngay cả Huyết Kiếm Vũ Đế cũng vẻ mặt chấn động, đăm chiêu.

Diệp Huyền nở nụ cười.

Nói thật, vừa nãy hắn cũng giật mình, lực lượng đáng sợ đó nhảy vào trong cơ thể hắn, ngay cả Cửu Chuyển Thánh Thể lục chuyển cũng khó phòng ngự, huyền mạch trong cơ thể liên tiếp phá nát.

Càng đáng sợ chính là, tuy linh hồn của Úy Trì Hóa Đức mất đi hơn nửa, nhưng hắn chưa chết tuyệt, còn đang điên cuồng ra tay.

Thời khắc mấu chốt, Diệp Huyền liền thôi thúc Sinh Mệnh Võ Hồn cùng Thôn Phệ Võ Hồn, không ngờ Sinh Mệnh Võ Hồn biến thành cành liễu xanh biếc, trực tiếp xuyên thủng đầu lâu của Úy Trì Hóa Đức, cũng trong nháy mắt xóa đi linh hồn cùng lực lượng sinh mệnh còn sót lại trong thân thể hắn.

Đồng thời Sinh Mệnh Võ Hồn thu về một luồng sức sống tinh khiết, làm cho thân thể Diệp Huyền khôi phục chút ít.

Trước đây Diệp Huyền triển khai Sinh Mệnh Võ Hồn, nhiều nhất là dùng để chữa trị thân thể, không ngờ thời điểm hóa thành công kích sẽ đáng sợ như thế, để Diệp Huyền cũng không dự liệu được.

Trải qua một hồi huyết chiến, đệ tử Úy Trì gia cùng Chu gia, rốt cục toàn quân bị diệt.

Rất nhanh, có người bắt đầu quét tước chiến trường, Diệp Huyền thì cùng đám người Tô Tú Nhất gặp mặt.

Song phương đều khá là kích động.

Mà trải qua giao lưu, Diệp Huyền cũng rõ ràng trong Thiên Đô Phủ phát sinh tất cả, cùng với vì sao chiến đấu lại ở chỗ này bắt đầu.

- Cũng còn tốt ta đúng lúc chạy tới, nếu không thì, hậu quả khó mà lường được.

Biết nguyên do, Diệp Huyền không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, lần này thực sự là quá may mắn, nếu như hắn chậm một chút chạy tới, Tiêu gia cùng Huyền Quang Các đều sẽ toàn quân bị diệt.

May mắn hắn cuối cùng đúng lúc đến.

- Tiêu Vô Tẫn gia chủ, đa tạ ngươi mang Huyền Quang Các ta rời đi Thiên Đô Phủ.

Diệp Huyền đi tới trước người Tiêu Vô Tẫn, cảm kích nói.

Trên mặt Tiêu Vô Tẫn lộ ra lúng túng, liền nói:

- Diệp thiếu đừng nói như vậy, lần này Tiêu gia ta suýt chút nữa hại Huyền Quang Các ngươi, nếu như không phải Diệp thiếu ngươi đúng lúc chạy tới, Tiêu Vô Tẫn ta sẽ thành tội nhân.

Diệp Huyền lắc đầu một cái:

- Tiêu gia chủ ngàn vạn lần đừng nói như vậy, ngươi cũng là có ý tốt.

Tuy lần này Tiêu gia để Huyền Quang Các rơi vào nguy cảnh, nhưng dù sao cũng là một mảnh lòng tốt, hơn nữa coi như ngày hôm nay Tiêu gia không mang theo Huyền Quang Các đi, chờ thu thập Tiêu gia xong, Úy Trì gia đồng dạng sẽ không bỏ qua Huyền Quang Các.

Tiếp đó, Diệp Huyền hướng Tả Viễn tháp chủ biểu thị cảm tạ.

Nếu như không phải Tả Viễn tháp chủ ra tay, Tiêu gia cùng Huyền Quang Các tuyệt đối không ai chờ tới một khắc hắn đến.

- Diệp thiếu ngươi quá khách khí.

Tả Viễn tháp chủ cười lắc đầu, ngược lại đối với tu vi và thực lực của Diệp Huyền cực kỳ khiếp sợ.

Người này không hổ là hậu duệ của cố nhân sư tôn, tuổi còn trẻ, liền nắm giữ thị vệ Vũ Đế, đồng thời tu vi bản thân cũng đáng sợ như thế.

Lúc trước Diệp Huyền ra tay hắn cũng nhìn thấy, trong lòng hắn tự nghĩ coi như là tự mình ra tay, cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Huyền, chỉ cảm thấy khó có thể tin cùng khiếp sợ không gì sánh nổi.

- Chư vị, các ngươi không có sao chứ?

Chợt, Diệp Huyền lại đi tới trước mặt đám người Thiên Luân.

- Chúng ta không có chuyện gì.

Đám người Thiên Luân dồn dập lắc đầu, ở dưới đan dược của Diệp Huyền chữa trị, bọn họ cơ bản đã tốt thất thất bát bát.

Nhìn thanh niên so với mình gia nhập Lam Quang học viện còn muộn này, đám người Thiên Luân không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Bọn họ những người này sau khi được Huyền Quang Các bồi dưỡng, tự nghĩ bất kể đi đến nơi nào, cũng có thể xưng tụng là rồng phượng trong nhân loại, thiên tài chi tư, nhưng so với Diệp Huyền, bọn họ lại đột nhiên cảm thấy mình là bình thường như vậy.

Trong quá trình trao đổi, Diệp Huyền trong bóng tối cùng Hạ Thất Tịch cùng với Vân Ngạo Tuyết liếc mắt nhìn nhau.

- Vân lão tổ, Hạ Thất Tịch, các ngươi không có sao chứ?

Diệp Huyền truyền âm hỏi.

- Chúng ta không có chuyện gì.

Hai người truyền âm trả lời.

- Chờ sau khi trở về ta lại đi tìm các ngươi.

Bây giờ Diệp Huyền còn có quá nhiều chuyện bận rộn, tự nhiên không thể từng cái chăm sóc đến mỗi người.

Hai người gật đầu, nhìn Diệp Huyền đi thống kê tình huống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK