Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Ba người cùng lên

Lý Nguyệt chưa từng thích Diệp Huyền, lúc trước luôn theo đuổi y chỉ vì thân phận thiếu gia Diệp gia, hơn nữa thiên phú kinh người. Giờ Diệp Huyền thành phế vật, là đệ tử mà Diệp gia ghét nhất, chẳng còn giá trị gì trong mắt Lý Nguyệt. Sau này Diệp Huyền dây dưa nàng mấy lần càng khiến Lý Nguyệt rất ghét y.

Lý Nguyệt có chút nhan sắc, vóc dáng hơi đầy đặn, mới mười mấy tuổi mà nơi nên nhô thì nhô, nên lõm thì lõm. Đặc biệt cặp ngực bự, trang điểm rất chính chắn, chân mày vẽ cong cong, mí mắt bôi màu lam yêu diễm, mặc váy tơ, cổ áo hở lộ ra mảng lớn da trắng, cách ăn mặc khác với nữ đệ tử khác.

Trong mắt Diệp Huyền hiện tại thì Lý Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương hơi biết cách ăn mặc, thân thể này trước kia thích loại thiếu nữ như vậy đúng là bị mù.

Lý Nguyệt kém xa lắc Lãnh Dĩnh Doanh hoặc Vân Ngạo Tuyết mà Diệp Huyền từng gặp, như một người là trăng sáng một người là đom đóm.

Diệp Huyền hờ hững nhìn lướt qua Lý Nguyệt:

- Ta muốn một thẻ huấn luyện một canh giờ.

Lý Nguyệt cười khẩy nói, ném thẻ cho Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi, ta sẽ không vừa mắt ngươi, đừng đến quấn quýt với ta nữa. Phế vật mới đả thông một huyền mạch như ngươi mà cũng đến huấn luyện?

Thiếu nữ này cảm giác ưu việt cao quá vậy? Kiếp trước Diệp Huyền có địa vị cao thượng, mỹ nữ nào chưa từng gặp? Nữ sinh theo đuổi hắn xếp hàng có thể vòng quanh Thiên Huyền đại lục. Lý Nguyệt ở trong mắt Diệp Huyền không bằng một đống phân, chỉ biết cách ăn mặc hơn so sánh với nữ đệ tử bình thường khác của học viện.

Diệp Huyền lười dây dưa với đống phân chó, hắn cầm thẻ huấn luyện đi hướng phòng huấn luyện.

Lý Nguyệt còn muốn nói gì không ngờ Diệp Huyền đã đi, chỉ để lại bóng lưng cho nàng.

Lý Nguyệt nuốt lại lời muốn nói, trào phúng:

- Nói là thiếu gia của Diệp gia nhưng thật ra là người bị Diệp gia ghét nhất, huyền tệ ít đến tội, còn đến huấn luyện ở Huấn Luyện quán. Tiêu hết huyền tệ rồi chờ xin cơm đi.

Lý Nguyệt nhìn bóng lưng Diệp Huyền đi khuất, mơ hồ có ảo giác dường như đối phương vô cùng cao lớn, khí thế khiếp người làm nàng không kiềm được phải ngước nhìn.

Lý Nguyệt lắc đầu, nhếch mép cười trào phúng:

Sao có thể như vậy? Chỉ là một phế vật, chắc ta đứng lâu quá bị hoa mắt.

Một giọng nói âm trầm lạnh lùng vang lên:

- Lý Nguyệt, sao tiểu tử Diệp Huyền đến Huấn Luyện quán? Không lẽ phế vật này định đến luyện tập?

Vương Việt mang theo hai cái đuôi đi tới, nheo mắt nhìn Diệp Huyền chằm chằm, vẻ mặt trào phúng.

Lý Nguyệt bĩu môi khinh thường nói:

- Ai biết, có lẽ muốn đến gần ta. Một phế vật thì ai mà thèm.

Lý Nguyệt quyến rũ hỏi:

- Vương Việt, sao ngươi đến đây? Có phải là nhớ ta không? Đêm nay ta đi ký túc xá của ngươi.

Vương Việt không kiêng nể gì bóp bộ ngực bự:

- Kỹ nữ dâm, nhớ ca ca rồi hả?

Lý Nguyệt cười khanh khách.

Diệp Huyền cảm giác được hết, hắn khinh miệt cười. Phường nam đạo nữ xướng!

Diệp Huyền tiếp tục đi hướng máy trắc nghiệm lực lượng.

Mắt Vương Việt lạnh băng nói:

- Hừ! Phế vật mà cũng đến luyện tập, chờ xem ca ca dạy dỗ phế vật này thế nào.

Hôm qua trong hang núi ở Hắc Phong Lĩnh, phế vật Diệp Huyền dám chống đối gã, điều này khiến Vương Việt cực kỳ bất mãn. Hôm nay gặp Diệp Huyền, trong lòng Vương Việt liền dâng lên ý định trả thù.

Vương Việt nhìn Diệp Huyền, miệng nói với Lý Nguyệt:

Advertisements

- Kỹ nữ dâm, hãy xem ca ca lát nữa dạy dỗ phế vật này thế nào.

Mọi việc diễn ra ngày hôm qua làm Vương Việt mất hết mặt mũi, ước gì cắt Diệp Huyền thành ngàn mảnh, giờ gặp hắn càng không bỏ qua cơ hội được.

Lúc này Diệp Huyền đã đến trước máy đo sức lực, hắn hít sâu, cả người bình tĩnh lại đấm vào máy đo sức mạnh.

Đùng!

Tiếng động lớn làm nguyên Huấn Luyện quán rung rung.

Trên màn hình máy đo lực hiện ra con số: 520 kg.

520 kg?

Mọi người bị rung động. Những võ giả mới đả thông vài huyền mạch như họ bình thường chỉ đánnh ra con số 200kg, 300kg, đỉnh võ giả bảy mạch chưa chắc đánh tới 500kg.

Ánh mắt Diệp Huyền hờ hững nhìn con số đã đến trình độ thân thể Võ Sĩ nhất giai, so với hắn kiếp trước thì yếu như bún nhưng đối với cơ thể hiện giờ thì tạm ổn.

- Trắc nghiệm thử tốc độ xem.

Diệp Huyền phớt lờ ánh mắt giật mình đến từ xung quanh, hắn đến trước máy trắc tốc độ, cơ bắp hai chân săn lại, phát huy lực lượng đến lớn nhất, lắc người vèo một cái như tàn ảnh vượt qua đường chạy dài mười thước.

20. 1m/s

Tàm tạm, cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ nhất giai.

Tiếp theo là trắc nghiệm phụ trọng. Diệp Huyền đến trước máy trắc nghiệm, lưng dựa vào phần dưới cái máy, gồng sứcvào chân từ từ đẩy lên. Diệp Huyền nâng lên làm máy móc rung lắc bần bật, mặt đồng hồ ghi số nhảy cực nhanh: 300kg, 500kg, 800kg, 873kg, 892kg.

Không được, hết sức rồi. Diệp Huyền bước xuống máy thử, thở hồng hộc.

Con số cũng đến tiêu chuẩn thấp nhất của Võ Sĩ.

Hiệu quả tẩy tủy dịch rất tốt, khiến toàn bộ độ mạnh thân thể của hắn bước vào trình độ Võ Sĩ nhất giai.

Đệ tử xung quanh trợn trừng tròng mắt nnư quả trứng gà.

Mợ ơi, đây là phế vật trong truyền thuyết của học viện? Độ mạnh thân thể như vậy dù là trong đệ tử lớp cao cũng không tìm ra vài người.

Sao có thể như vậy?

Nhóm Vương Việt, Lý Nguyệt cũng trợn mắt há hốc mồm. Từ khi nào phế vật này trở nên lợi hại như vậy? Ai nấy thộn mặt ra, lòng giật mình không gì sánh bằng.

Đặc biệt là Lý Nguyệt, nàng làm thêm trong Huấn Luyện quan nên thấy nhiều đệ tử đến trắc nghiệm, dù là một số đệ tử lớp cao đả thông bảy huyền mạch thì thành tích trắc nghiệm độ mạnh thân thể cũng không sánh bằng Diệp Huyền. Có thể nói Diệp Huyền được thành tích tốt nhất Lý Nguyệt đã thấy trong Huấn Luyện quán.

Quá đáng sợ, lực lượng cơ thể của tên này tại sao khủng khiếp như thế?

Lý Nguyệt rất khó tưởng tượng thân thể hơi gầy gò của Diệp Huyền sao có được lực lượng khủng bố như vậy.

Vương Việt nhìn biểu tình giật mình của Lý Nguyệt thì nổi máu ghen, cười khẩy nói:

- Xì, chẳng qua thân thể khỏe mạnh một chút, không đả thông được huyền mạch thì cuối cùng vẫn là một kẻ phế vật.

Giọng Vương Việt vang khắp Huấn Luyện quán.

Hai kẻ theo đuôi Vương Việt châm chọc theo:

- Vương ca nói đúng, nhập học lâu vậy mà tên phế vật này chỉ đả thông một huyền mạch, còn mặt mũi nào đến Huấn Luyện quán trắc nghiệm?

- Ha ha, nhà ta đang thiếu một đầu bếp gánh nướng đốn củi. Diệp Huyền, ngươi đã có sức lớn vậy hay là đến nhà của ta làm việc đi, một ngày cho ngươi ba huyền tệ chịu không?
Chương 17 Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết (1)

Mọi người từ giật mình đến tỉnh táo lại, ánh mắt trở nên khinh thường. Vương Việt nói đúng, võ giả không đả thông được huyền mạch, không cách nào cô đọng huyền khí thì dù tố chất cơ thể cao mấy tương lai chỉ là một võ phu, chỉ là một binh sĩ cấp thấp nhất trong quân đội.

Thân thể của bọn họ không mạnh bằng Diệp Huyền, nhưng kết hợp với huyền khí trong huyền mạch bộc phát ra lực lượng tuyệt đối có thể nghiền áp đối phương.

Nghĩ đến đây các đệ tử tìm lại sự cao ngạo của mình.

Diệp Huyền cười nhạt, chỉ có thân thể khỏe mạnh? Võ giả tôi thân thể, ngưng huyền khí, chỉ có cơ thể chắc khỏe mới chịu tải huyền khí tốt hơn, không đặt nền móng thân thể tốt thì đả thông nhiều huyền mạch hơn cũng chỉ là phế vật, đến cuối cùng thành tựu có hạn.

Vương Việt ôm Lý Nguyệt, trào phúng mỉa mai:

- Ha, Diệp Huyền đồ khùng, chúng ta mắng ngươi là phế vật mà còn cười được. Chắc không phải bị khùng thật đi? Ha ha, phế vật thăng cấp thành ngớ ngẩn, ai phế vật không thể tăng thực lực? Chẳng qua cách tăng tiến hơi đặc biệt, ha ha ha ha ha ha! Phế vật thăng lên làm ngu ngốc, sau đó thăng cấp thành ngu xuẩn hay rác rưởi nhỉ? Ha ha ha ha ha ha!

Lý Nguyệt dựa sát vào ngực Vương Việt, làm bộ dạng e ấp ngại ngùng, bộ dạng giả tạo đó làm Diệp Huyền buồn nôn.

Diệp Huyền nửa cười nửa không:

- Vương Việt, nữ nhân ta chơi thừa mà ngươi cũng có hứng nhặt, phẩm vị làm ta phục thật. Nhưng ta phục hơn là Lý Nguyệt nhà ngươi, dị hợm vậy cũng thích nổi, mặt rổ như tổ ong, khi hôn môi như đang liếm bao tử heo. Chậc chậc, khẩu vị của kỹ nữ dâm quả nhiên không giống bình thường.

- Ha ha ha ha ha ha!

Diệp Huyền nói làm cả đám cười vang. Nhiều người liếc trộm Vương Việt, phát hiện Diệp Huyền hình dung rất chính xác. Tưởng tượng cảnh Lý Nguyệt liếm bao tử heo, bọn họ suýt ói ra mật.

Vương Việt sắc mặt khó xem hỏi:

- Phế vật, ngươi nói cái gì?

Vương Việt không ngờ phế vật Diệp Huyền dám nói chuyện kiểu đó với gã, hơn nữa gã hận nhất là người ta nói về mặt mũi của mình. Vương Việt khùng lên, chỉ muốn một đấm đánh Diệp Huyền bẹp dí.

- Sao? Muốn đánh nhau?

Diệp Huyền cười híp mắt nhìn ba người Vương Việt:

- Nói nhảm nhiều vậy hay là đi lên thử xem?

Mắt Diệp Huyền lóe tia cười nhạt.

Vương Việt mừng thầm:

- Ha, chỉ bằng vào phế vật nhà ngươi?

Vương Việt đang lo không tìm được cơ hội dạy bài học cho Diệp Huyền, không ngờ đối phương chủ động lên tiếng. Chắc tiểu tử này sẽ không cho rằng tố chất thân thể hơi mạnh chút đã vô địch thiên hạ đi? Ha ha, phế vật đúng là phế vật, không chỉ phế còn ngu.

Hai cái đuôi của Vương Việt giành nhau:

- Vương ca để ta đi lên dạy hắn bài học trước đi! Dám chống đối Vương ca, thật là không biết chữ chết viết thế nào.

- Không được, để ta trước, ta muốn đánh phế vật này lâu rồi.

Hai tên tuỳ tùng của Vương Việt nhào lên phía trước tranh giành, lực lượng cơ thể của Diệp Huyền tuy mạnh nhưng bọn họ đều là những học viên đã đả thông ba huyền mạch, kết hợp với huyền khí thì muốn dạy dỗ một tên phế vật như Diệp Huyền quả thực dễ như trở bàn tay.

Diệp Huyền khinh thường nói:

- Các ngươi đừng tranh giành nữa, ba tên cùng lên một lượt đi.

Cả bọn đều giật mình, thầm nghĩ tên Diệp Huyền này không phải là cháy hỏng não rồi chứ.

Vương Việt là võ giả đã đả thông bốn đạo huyền mạch, còn hai tên tuỳ tùng của gã cũng đã đả thông ba đạo huyền mạch, ba người liên thủ, cho dù là học viên cao cấp năm đạo huyền mạch cũng chưa chắc đã thắng được, Diệp Huyền chỉ là một tên phế vật chỉ mới đả thông một đạo huyền mạch, hắn dựa vào cái gì mà dám lớn lối như vậy? Chẳng lẽ chỉ dựa vào tố chất thân thể của mình? Nói giỡn gì chứ, tố chất thân thể có mạnh đến mấy đi nữa thì trước mặt huyền khí cũng chỉ là rác rưởi thôi.

Chẳng lẽ hắn đang có âm mưu gì?

Biểu hiện quỷ dị của Diệp Huyền lại khiến cho đám người Vương Việt đang muốn dạy cho hắn một bài học đột nhiên do dự không dám manh động, đặc biệt là khi nhớ đến tình huống trong sơn động ngày hôm qua lại khiến cho Vương Việt phải cân nhắc lại kỹ hơn.

- Nhanh nào, lên hay là không.

Diệp Huyền thản nhiên nói:

- Thời gian của ta rất quý báu, không rảnh ở đây chơi với các ngươi, chuẩn bị lên đi, mỗi tên chuẩn bị ba trăm huyền tệ, nếu như không dám thì ta đi vậy, ở đây õng à õng ẹo chẳng khác gì một đám đàn bà.

Diệp Huyền nói xong liền xoay người muốn đi.

- Đợi đã.

Vương Việt hô lớn:

- Nếu ngươi đã muốn chết thì ta không ngại giúp ngươi một tay, mọi người cùng xông lên.

Gã vừa dứt lời có ba bóng người cùng nhau xông thẳng lên lôi đài trong phòng huấn luyện.

- Nếu như ngươi thắng được thì bọn ta sẽ trả huyền tệ cho ngươi, còn không thì một huyền tệ này cứ giữ lại mua quan tài cho mình đi.

Vương Việt cười nhạo ném ra một huyền tệ, sau đó ba tên liền chia ra ba hướng lao đến, nhe răng cười đấm thẳng một quyền về phía ngực Diệp Huyền.

Hô!

Tiếng quyền phong xé gió ập đến, trên nắm tay của ba người đều ẩn hiện huyền khí mờ mờ, khí thế hệt như muốn một quyền đánh cho Diệp Huyền ngã xuống không còn cơ hội xoay chuyển tình hình, đặc biệt là góc độ tấn công của cả ba đều vô cùng xảo trá, đã chặn mất tất cả đường lui của Diệp Huyền.

Không ít học viên nam đứng xung quanh thấy vậy liền lộ vẻ hưng phấn vô cùng, còn những học viên nữ thì có vài người không dám nhìn, Diệp Huyền bất quả chỉ là một võ giả mới đả thông được một đạo huyền mạch, làm sao chịu nổi một quyền toàn lực của cả ba người này được.

- Ha!

Vương Việt tung ra một quyền xong liền hét lớn một tiếng, vẻ mặt hưng phấn, tưởng tượng đến cảnh Diệp Huyền mặt mũi bầm dập sau khi trúng quyền của mình, những buồn bực của ngày hôm qua liền trôi sạch.

- Chậm như rùa, đây chính là thực lực của các người sao?

Dưới quyền phong vây kín truyền tới giọng trào phúng hờ hững của Diệp Huyền, chỉ thấy hắn uốn người nhoáng một cái, chẳng làm gì mà đã chạy thoát khỏi vòng vây của ba người, sau đó giơ chân lên đá nhẹ một cước.

Vài tiếng bịch bịch vang lên, ba tên đồng loạt ngã xuống, trong đó có hai tên tuỳ tùng ngã như chó đớp phân, hàm răng gãy rụng chỉ còn loe que mấy cái, mặt mày toàn là máu, mũi thì vẹo hẳn sang một bên, đau đớn rên rỉ.

- Không xong rồi.

- Vương Việt dẫu sao cũng là học viên đã đả thông bốn đạo huyền mạch, phản ứng cũng nhanh hơn hẳn hai tên kia, tại thời khắc mấu chốt gã cũng đưa được hai tay ra chống đất, lộn tròn một vòng vững vàng đáp xuống lôi đài.

Động tác vừa đẹp vừa ngầu.
Chương 18 Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết (2)

- Ở trước mặt ta còn giở trò ra vẻ, đúng là chán sống.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, đạp một cước lên mông của Vương Việt, đá gã bay thẳng ra ngoài.

Đùng!

Vương Việt ngã chổng vó trên mặt đất, tư thế hệt như một con rùa, vô cùng buồn cười.

- Ngươi…

Vương Việt vừa giận vừa xấu hổ, hai tay chống lên muốn bật người đứng dậy.

Đùng!

Diệp Huyền một cước giẫm xuống, đạp cho gã nằm bẹp xuống, sau đó bốp bốp bốp vung tay tát cho gã mười cái, tát đến mức mắt gã nổ cả đom đóm, mặt mũi sưng vù, tiếng vang sang sảng khiến cho người ta không rét mà run.

- Oa, đây là cao thủ đã đả thông bốn đạo huyền mạch đấy à? Thật lợi hại, làm ta sợ quá.

Diệp Huyền nói với vẻ hoảng sợ, sau đó lại tát thêm vài cái, đánh cho Vương Việt mặt mũi sưng vù như đầu heo, phỏng chừng cha mẹ của gã cũng không nhìn ra được.

Vương Việt lại càng thêm xấu hổ và tức giận, phun ra một búng máu, bị người ta giẫm dưới chân lại còn bị tát tai, gã đã bao giờ phải chịu nhục thế này.

- Diệp Huyền, ngươi mau thả ta ra, nếu không buông thì tiểu tử ngươi nhất định sẽ chết, Vương gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Dù sao thì Vương Việt cũng chỉ mới mười mấy tuổi, bị bắt nạt thì lập tức nghĩ đến việc lôi người nhà ra doạ kẻ khác.

- Ây da, ta sợ quá, phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ ta phải giết người diệt khẩu à?

Diệp Huyền ra vẻ sợ hãi:

- Ừ nhỉ, cứ làm thế đi, đến lúc đó ta lại tiếp tục lưu lạc thiên nhai vậy.

- Đừng, đừng giết ta.

Vương Việt sợ tới mức hồn bay phách lạc, nghe Diệp Huyền nói muốn giết người diệt khẩu xong thì hai chân gã run lẩy bẩy, không khống chế nổi mà tè cả ra quần, mùi khai cứ thế bốc ra.

- Tên vô dụng.

Diệp Huyền chẳng còn tâm tình nào để tiếp tục dạy dỗ Vương Việt,

- Dám chơi dám chịu, các ngươi mau giao linh tệ ra đây.

Vương Việt cuống quít lấy túi tiền trong người ra ném cho Diệp Huyền, trong lòng ước gì đối phương rời đi nhanh một chút, còn hai tên khác thì run lẩy bẩy ném túi tiền tới dưới ánh mắt của Diệp Huyền.

Mở túi tiền ra đếm sơ một cái, sắc mặt Diệp Huyền đột nhiên sa sầm xuống, lạnh giọng nói:

- Các ngươi giỡn mặt với ta? Đã nói mỗi người ba trăm linh tệ, ở đây chỉ mới có tám trăm tám mươi cái, các ngươi đùa ta phải không!

Ánh mắt của Diệp Huyền lạnh lẽo, lời vừa thốt ra không khí đương trường gần như đông cứng lại.

- Không có…

Sắc mặt của ba tên Vương Việt trắng bệch, lập tức luống cuống mò tìm khắp người, dốc ngược túi tiền lên tìm, mới moi ra được thêm mười lăm linh tệ, ba tên thiếu chút nữa đã khóc ròng.

- Còn thiếu năm cái nữa, bọn ta sẽ trả cho ngươi sau, nhất định sẽ trả đủ cho ngươi mà.

Ba tên hoảng sợ nói, dù gì bọn họ cũng là đệ tử của đại gia tộc trong Lam Nguyệt Thành, đã bao giờ phải vì thiếu năm cái linh tệ mà hoảng hốt thế này.

- Được rồi, dù sao thì mọi người cũng là bạn học cả, Diệp Huyền ta thích nhất là giúp đỡ người khác, thế nào lại đi so đo năm cái linh tệ như vậy, thế này đi, các ngươi cũng không cần phải trả nữa, lấy đồ trên người các ngươi gán nợ là được rồi.

Nửa câu đầu của Diệp Huyền còn làm cả ba người cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau thốt ra xong thì trực tiếp khiến cho ba người muốn phun ra một búng máu.

Trước mắt bao nhiêu người, Diệp Huyền lột sạch sẽ quần áo của cả ba người chỉ chừa lại mỗi cái nội khố.

Ba thân người trần trùng trục, tạo thành một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt trong phòng huấn luyện.

Đám học viên đứng xung quanh đều cảm thấy lạnh người, ác thật, tên này cũng đủ ác, lần này Diệp Huyền quả thực đã khiến cho ba người Vương Việt không còn mặt mũi nào ở lại học viện nữa, thanh danh xem như đều bị huỷ.

- Diệp Huyền, ngươi mau thả Vương Việt ra, đánh nhau sỉ nhục đồng học cùng ban như vậy thật quá ngoan độc.

Lúc này thì Lý Nguyệt không thể nào im lặng được nữa nên cao giọng nói.

Diệp Huyền nói với vẻ vô tội: - Bạn học Lý Nguyệt à, ngươi xót cho người yêu của ngươi cũng không sao, nhưng làm người không thể vô sỉ như vậy được, rõ ràng là bọn họ chủ động xông lên tỷ thí với ta, tài nghệ lại không bằng người thì trách được ai chứ.

- Ngươi…

Lý Nguyệt giận tới mức thở dốc, nhưng tình hình quả thực như lời hắn nói, là ba người Vương Việt xông lên động thủ trước, kết quả không động được tới một cọng lông của Diệp Huyền, ngược lại còn bị đánh thảm tới như vậy, ba tên ngay cả một phế vật chỉ đả thông được một đạo huyền mạch như Diệp Huyền còn không xử được, tại sao lại có chuyện quái dị như vậy chứ?

Hơn nữa, Diệp Huyền từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy? Trong lòng Lý Nguyệt xuất hiện cảm giác khác thường.

Những ngươi có mặt ở đây đều nghĩ như vậy, tên Diệp Huyền này cũng quái thật đấy, dù sao bọn Vương Việt cũng là cao thủ đã đả thông ba, bốn đạo huyền mạch, ba người liên thủ xong ngược lại còn bị Diệp Huyền dạy cho một bài học.

Trong chuyện này nhất định có điểm quái dị.

- Dù sao bây giờ mấy người Vương Việt cũng đã nhận thua rồi, ngươi cần gì phải nói mấy lời ác độc như vậy?

Lý Nguyệt tức giận nói.

- Vậy thật có lỗi vì đã đánh người yêu của ngươi thành đầu heo thế này, bất quá như vậy cũng tốt, buổi tối khi các người thân mật với nhau thì không khác gì được gặm thịt đầu heo rồi. Nếu như ngươi đã quan tâm lo lắng cho người yêu của ngươi như vậy thì ta trả lại cho ngươi đây.

Diệp Huyền đá một cước lên người của Vương Việt, thân thể to lớn của gã lập tức bay về phía Lý Nguyệt, Lý Nguyệt hoảng hốt thét lên một tiếng sau đó liền bị thân thể của Vương Việt đè ngã xuống đất, trên người dính đầy nước tiểu của Vương Việt vãi ra, không ngừng nôn khan.

- Mọi người đều nhìn thấy là ba người bọn họ đồng ý tỷ thí với ta, cũng là bọn họ ra tay trước tiên, dám chơi dám chịu, các người có đến chỗ lão sư kiện ta cũng không sợ.

Diệp Huyền chẹp miệng, cầm lấy linh tệ, xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.

- Tên phế vật này sao cứ như biến thành người khác thế nhỉ.

- Ngươi còn gọi hắn là phế vật, chẳng lẽ ngươi muốn chết hay sao, đừng có đi vào vết xe đổ của bọn Vương Việt.

- Xem ra trước kia chúng ta quả thật đã quá xem thường hắn rồi, bất quá cũng lạ thật đấy, vừa rồi trên người Diệp Huyền rõ ràng không có chút huyền khí nào dao động cả, sao ba người Vương Việt không thể chạm nổi tới cái bóng của hắn, còn bị hắn dễ dàng đạp ngã như thế nhỉ.

- Ai mà biết, có lẽ hắn đã tu luyện một vũ kỹ nào đó chăng.
Chương 19 La giáo quan (1)

- Vũ kỹ? Rất có khả năng, tố chất thân thể của hắn tốt như vậy, nếu như trải qua một phen khổ luyện nói không chừng có thể tu luyện được loại vũ kỹ nào đó.

- Nhưng đáng tiếc là tên Diệp Huyền này quá lỗ mãng, tên Vương Việt kia là con đích tôn bảo bối của Vương gia đấy, chậc chậc, dám đánh Vương Việt, tên Diệp Huyền này uy phong thì uy phong, nhưng sau này chỉ e là khó mà an toàn rồi.

- Tuy rằng hắn cũng là con cháu Diệp gia, Diệp gia cũng có tiếng ở Thanh Sơn trấn, nhưng sao có thể so được với một trong tam đại gia tộc của Lam Nguyệt Thành được, huống hồ gì Diệp Huyền chỉ là một tên phế vật không thể tu luyện huyền khí, là trò cười của toàn bộ Lam Nguyệt thành, cái danh thiếu gia Diệp gia căn bản không thể bảo vệ được hắn.

Dù Diệp Huyền đã rời khỏi nhưng thanh danh của hắn lại được những học viên có mặt ở đây lan truyền ra.

Trở lại phòng ngủ, Diệp Huyền ngồi khoanh chân trên giường.

Cường độ thân thể đã đạt yêu cầu, Diệp Huyền cũng không lãng phí thời gian lập tức tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết.

Tĩnh tâm lại, tâm thần của Diệp Huyền rơi vào một loại trạng thái kỳ ảo, trong não hải tự nhiên xuất hiện tâm pháp của Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết bay lơ lửng, căn cứ tâm pháp ghi lại trong Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết hắn điều động sức mạnh toàn thân, một loại cảm giác tê dại bắt đầu sinh ra từ khắp các tế bào trong người hắn, thiên địa huyền khí ở không gian xung quanh tựa như bị một bàn tay vô hình dẫn dắt ùa đến.

Đây chính là điểm đáng sợ nhất của Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, võ giả bình thường tu luyện huyền khí chỉ là lợi dụng kinh mạch chậm rãi hấp thụ thiên địa huyền khí ở xung quanh, còn Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết thì chính là điều động từng lỗ chân lông trên cơ thể, dẫn dắt thiên địa huyền khí xung quanh, tốc độ này nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với việc lợi dụng kinh mạch để hấp thu như người thường.

Bất quá yêu cầu khi tu luyện đương nhiên cũng cực kỳ cao, đây cũng là lý do vì sao Diệp Huyền phải gia tăng cường độ thân thể lên tới võ giả nhất giai.

Không tới nửa phút, trong đạo huyền mạch thứ nhất đã được đả thông bên trong cơ thể của Diệp Huyền liền sinh ra một tia huyền khí mỏng manh.

- Tốc độ ngưng luyện huyền khí kinh khủng thật.

Mặc dù đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng Diệp Huyền vẫn cảm thấy kinh hãi, chỉ mới tu luyện có nửa phút đã sinh ra một tia huyền khí, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết này không hổ là công pháp lưu truyền từ thiên giới trong truyền thuyết, công pháp mà Diệp Huyền tu luyện kiếp trước cũng không phải loại tầm thường nhưng muốn ngưng luyện một tia huyền khí như vậy ít nhất cũng cần nửa canh giờ.

Hô!

Từng tia huyền khí không ngừng ngưng luyện thành, một phút sau, huyền khí bên trong huyền mạch của Diệp Huyền đã tạo thành trạng thái khí vụ vô cùng nồng đậm.

Thế nhưng dần dần Diệp Huyền lại phát hiện có chỗ không đúng, mặc dù huyền khí của hắn đang ngưng luyện không ngừng nhưng cũng liên tục bay mất.

- Xảy ra chuyện gì thế này? Diệp Huyền ngưng thần quan sát, không khỏi chấn kinh.

Huyền khí bên trong đạo huyền mạch kia không ngừng ngưng tụ lại, nhưng đồng thời lại bị võ hồn màu đen ở đan điền chậm rãi hấp thu.

Võ hồn có thể tự động hấp thu huyền khí?

Trong lòng Diệp Huyền cả kinh, thân là một hồn hoàng bát phẩm, kiến thức của hắn vô cùng rộng, đối với phân loại và giai cấp các dạng võ hồn hắn đều biết rất rõ ràng, đại đa số võ hồn đều là theo thực lực của võ giả tăng lên thì mới tăng lên, nhưng có một vài võ hồn căn bản không có khả năng phát triển, hoặc là có phát triển cũng chẳng có tác dụng giúp gia tăng thực lực cho võ giả, loại võ hồn này bị gọi là phế võ hồn nhưng còn có một loại võ hồn khác, loại võ hồn này có khả năng tự mình phát triển, nó được gọi là thánh võ hồn.

Chẳng qua trên Thiên Huyền đại lục có rất nhiều phế võ hồn, gần như nơi nào cũng có, còn thánh võ hồn thì hắn chưa từng thấy qua, đây vẫn chỉ là một truyền thuyết ở võ hồn giới mà thôi, hôm nay nhìn thấy điểm đen có thể tự mình hấp thu huyền khí Diệp Huyền không khỏi cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào đây chính là thánh võ hồn trong truyền thuyết sao?

Nhưng bất kể có phải thánh võ hồn hay không thì võ hồn của Diệp Huyền tuyệt đối cũng sẽ không phải loại phế võ hồn như đám đại sư luyện hồn rác rưởi của Lam Nguyệt Thành đã nói, bởi vì phế võ hồn sẽ không xuất hiện tình trạng thế này.

Là một hồn hoàng bát phẩm, Diệp Huyền cảm thấy rất hiếu kỳ, một khi điểm đen này lớn lên rốt cuộc sẽ biến thành dạng gì đây.

Điều duy nhất khiến cho Diệp Huyền cảm thấy buồn bực chính là huyền khí mình vất vả tu luyện ra có hơn một nửa đã bị võ hồn màu đen kia hấp thu mất.

Chẳng trách trước kia tên tiểu tử này bị gọi là phế vật, tu luyện bao nhiêu năm rồi chỉ mới đả thông một đạo huyền mạch, hoá ra tất cả huyền khí hắn tu luyện ra được đều bị võ hồn này hấp thu hết. Đổi lại là bất kỳ kẻ nào khác cũng sợ là không khá hơn hắn bao nhiêu, cũng chỉ có bản thân nhờ tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết mới có thể chống đỡ nổi, vừa để võ hồn hấp thu vừa còn thừa huyền khí lưu lại.

Mấy canh giờ sau.

Bùm!

Một tiếng nổ rất nhỏ truyền ra từ bên trong cơ thể Diệp Huyền đang khoanh chân tu luyện trên giường, ngay sau đó liền có một cỗ huyền lực rất nhỏ loé lên trên người hắn.

- A, đã đả thông được đạo huyền mạch thứ hai rồi, tiếp tục thôi, tranh thủ đả thông đạo huyền mạch thứ ba…

Chỉ vỏn vẹn mấy canh giờ, Diệp Huyền đã đả thông được đạo huyền mạch thứ hai, bất quá hắn không dừng việc tu luyện mà tiếp tục vùi đầu khổ tu.

Thời gian một đêm lặng lẽ trôi qua, sáng sớm hôm sau, ánh sáng bừng lên từ phương đông.

Hô!

Diệp Huyền thở ra một ngụm trọc khí thật dài.

Trải qua một đêm khổ tu, Diệp Huyền vẫn không thể nào đả thông được đạo huyền mạch thứ ba, nhưng khoảng cách đến cảnh giới tam mạch chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.

Không thể không nói tốc độ này quả thực chậm quá, công pháp nghịch thiên như Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, gần như đứng trên tất cả các công pháp ở Huyền Thiên đại lục thế mà tu luyện cả đêm cũng chỉ có thể làm cho mình đột phá một mạch, nếu như không phải vì võ hồn màu đen kia của mình hấp thu quá nhiều huyền khí thì e là bây giờ cũng đã đả thông được đạo huyền mạch thứ ba rồi, nghĩ tới đây, Diệp Huyền liên tục lắc đầu.

Nếu như để cho những võ giả khác biết hắn đang nghĩ như vậy thì sợ là cả bọn đều sẽ hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức.
Chương 20 La giáo quan (2)

Võ giả có thiên phú cao hơn nữa, nếu muốn trùng phá một đạo huyền mạch đều cần phải khổ tu qua năm này tháng nọ mới được, tên Diệp Huyền này chỉ cần một ngày liền trùng phá một cái, thậm chí cách đạo tiếp theo chỉ còn một bước ngắn, tốc độ này đã là hiếm có trên đời, đủ để cho đám được gọi là thiên tài trong vương quốc lấy chết tạ tội rồi, Diệp Huyền này cư nhiên còn bảo chậm, quả thật hết nói nổi.

Mở hai mắt ra, Diệp Huyền liền nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng to như hai cái đèn lồng đang nhìn chằm chằm vào mình, đáng sợ không sao tả siết.

Diệp Huyền vô thức đạp ra một cước, phạch một tiếng chợt nghe một tiếng kêu thảm quen thuộc vang lên, tên mập Trần Tinh cùng phòng thì rên rỉ bò dậy.

- Diệp Huyền, ngươi ra chân cũng ác thật đấy.

Trần Tinh xoa ngực, thịt trên mặt cũng xoắn hết cả lại.

Diệp Huyền tức giận nói:

- Ai kêu ngươi tự dưng mò tới trước mặt ta làm gì, ngươi không biết người doạ người sẽ doạ chết nhau à?

Chỉ thấy hai mắt của Trần Tinh đỏ hoe lên như mắt thỏ, tơ máu vằn vện, rõ ràng là cả đêm không ngủ.

- Ta đây không phải là đang xem ngươi tu luyện à, là nhất thời tò mò thôi, ngươi khi nào thì có kiên nhẫn dữ vậy, cư nhiên tu luyện suốt cả đêm.

Diệp Huyền trước kia luôn tự ti cam chịu, rất ít khi nhìn thấy hắn tu luyện, lại càng đừng nói tới chuyện tu luyện cả đêm thế này, khiến cho Trần Tinh cảm thấy giống như gặp phải người ngoài hành tinh nên mới tò mò ngồi cả đêm nhìn Diệp Huyền tu luyện.

- Xế, đây đã là gì, nhớ năm đó bản thiếu gia bế quan tu luyện, mỗi lần bế quan đều phải ba tháng, đến một ngụm nước cũng không uống.

Trần Tinh nhìn Diệp Huyền với vẻ khinh bỉ:

- Ngươi ấy hả? Ha ha, tỉnh lại giùm ta đi, nếu như ngươi có thể bế quan ba tháng thì ta đây cũng có thể bế quan ba năm đây này.

Diệp Huyền cười cười, trong cả học viện này, người có thể nói chuyện hợp ý với hắn vốn chẳng được mấy ai, người duy nhất có quan hệ không tệ với hắn cũng chỉ có tên bạn cùng phòng Trần Tinh này, vốn dĩ chính là bạn chơi từ nhỏ tới lớn cùng nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hơn nữa từ nhỏ mặc kệ là khi mình được gọi là thiên tài, hay về sau bị gọi là phế vật, gã đều như cũ không đổi.

Cũng vì điều này cho nên dù đã trọng sinh, nhưng cảm giác của Diệp Huyền đối với hắn vẫn không tệ.

- Nhìn mắt của ngươi đỏ như mắt thỏ kìa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi.

- Nghỉ ngơi?

Trần Tinh trợn mắt nhìn Diệp Huyền,

- Diệp Huyền, không phải là ngươi quên rồi chứ, hôm nay chính là khoá vũ kỹ của La giáo quan đấy, dám trốn khoá của hắn thì ngươi cứ đợi chết đi, dù có chạy đến chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm ra ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

- Hả, La giáo quan?

Diệp Huyền nhớ lại, La giáo quan này là giáo quan võ sư chỉ đạo bọn họ tu luyện, nghe nói trước kia hắn là quan quân của đế quốc, trong một lần chiến đấu cùng nước láng giềng đã bị trọng thương, cho nên chỉ có thể xuất ngũ.

Advertisements

Người này dạy học vô cùng nghiêm khắc, bị gọi là giáo quan mặt lạnh, quan trọng nhất là vị La giáo quan này vô cùng có trách nhiệm, sẽ không bởi vì thân phận và thiên phú của học viên mà phân biệt đối xử, vô cùng công chính, nếu như là khoá khác thì Diệp Huyền thích thì có thể không đi, nhưng khoá tu luyện này thì hắn lại không thể trốn được.

Dù sao lúc nãy vừa mới đả thông được đạo huyền mạch thứ hai, đúng lúc hắn cũng cần củng cố một chút, khoá hôm nay trùng hợp trúng ý của hắn.

- Nhịn cả đêm, đói chết ta rồi, đi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi.

Trần Tinh kéo Diệp Huyền đi về phòng ăn.

Trong phòng ăn, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, vài tên học viên nhìn thấy Diệp Huyền thì nhịn không được đứng ở đằng xa chỉ trỏ.

Trần Tinh mới đầu chỉ cảm thấy nghi hoặc không thôi, bất quá sau khi nghe được nội dung bàn tán của mấy người kia với nhau thì không khỏi trợn mắt há mồm.

- Diệp Huyền, hôm qua ngươi ở huấn luyện quán dạy cho tên tiểu tử Vương Việt kia một bài học nhớ đời thật à? Ngươi khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?

Diệp Huyền bĩu môi:

- Không phải ta lợi hại mà là tên tiểu tử kia quá vô dụng mới đúng, thứ rác rưởi như vậy tới một tên ta diệt một tên, tới mười tên ta diệt cả mười.

Trần Tinh kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, gã cảm thấy Diệp Huyền hôm nay dường như có điểm khác với Diệp Huyền mà gã đã từng quen biết, khí phách, tự tin, cao ngạo hơn rất nhiều, bất quá gã thích.

- Ha ha, nói cũng đúng, loại như tên Vương Việt kia quả thực rác rưởi, có tới một trăm tên cũng không phải đối thủ của ta, làm bạn cùng phòng với tam thiếu gia Trần gia ta đây ngươi có thể đánh bại hắn cũng là việc đương nhiên thôi.

Trần Tinh không quên dát vàng lên mặt mình, sau đó cười ha hả, bất quá tiếp theo gã lại nhịn không được mà nhắc nhở Diệp Huyền:

- Diệp Huyền, tên tiểu tử Vương Việt kia không đáng sợ, nhưng ta nghe nói hắn còn có vài đường ca đường tỷ, biểu ca biểu tỷ cũng đang theo học ở học viện của chúng ta, tất cả đều ở ban cao cấp, bất quá ngươi đừng lo, mập mạp ta đây dù gì cũng là tam thiếu gia Trần gia, Vương gia đại thế lớn, nhưng Trần gia ta cũng không phải dễ trêu, nếu như bọn chúng dám tìm tới kiếm chuyện với ngươi chọc ta nổi giận thì ta gọi một đội binh mã trong phủ tới diệt sạch bọn chúng.

Diệp Huyền vỗ vỗ vai mập mạp, biết rõ đối phương đang lo cho hắn, ánh mắt mang theo ý cười nói:

- Ngươi yên tâm đi, tên tiểu tử Vương Việt kia coi như xong rồi, nếu như còn dám tới kiếm chuyện với ta thì ta sẽ để hắn chết càng khó coi hơn.

Giọng của hắn không lớn, nhưng lại có một loại tự bễ nghễ hết thảy, như thần long nhắc đến một con kiến hôi, cao cao tại thượng.

Nghe xong lời này, trong lòng Trần Tinh chấn động không thôi, đưa mắt nhìn Diệp Huyền, thầm nghĩ: Huynh đệ của ta quả thực đã khác trước rất nhiều.

Ăn xong điểm tâm, hai người đi tới phòng huấn luyện.

Đây là một phòng học rộng ước chừng một ngàn thước vuông, bên trong đã có một nhóm lớn học viên tụ tập, ước chừng có hơn một trăm học viên đang đứng cùng nhau, vô cùng náo nhiệt.

Học viên trong Tinh Huyền học viện chia ra làm đê cấp, trung cấp và cao cấp ba ban, trong đó đê cấp ban là những võ giả đã đả thông huyền mạch được từ một đạo đến bốn đạo, trung cấp ban thì là những võ giả đả thông được từ năm đến sáu đạo huyền mạch, cao cấp ban chính là ban được gọi là ban tốt nghiệp, là những võ giả đã đả thông bảy dạo huyền mạch, một khi ngưng luyện huyền hải, trở thành võ sĩ nhất giai thì có thể tốt nghiệp Tinh Huyền học viện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK