Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 636 Không bán (1)

Diệp Huyền lộ ra hai quả lệnh bài không tính là đặc biệt cao nhưng kết hợp với tuổi làm hai tên hộ vệ cảm thấy áp bách.

Thiếu niên này tuyệt đối là người của thế lực lớn hoặc đại gia tộc.

Hai gã hộ vệ âm thầm nghiêm túc.

Dựa theo quy định của Luyện Khí Phường không phải hào phú không được tiến vào, thiếu niên này cũng không có lệnh bài hào phú, cũng không có lộ ra lệnh bài thân phận thế lực lớn, dựa theo quy củ hiển nhiên không thể tiến vào.

Nhưng mà khí thế của Diệp Huyền lộ ra làm hai tên hộ vệ do dự.

Dựa theo quy định, tự nhiên cũng không có biện pháp tiến vào.

Xèo...xèo!

Thấy hai người không nói chuyện, Tiểu Tử Điêu trên đầu vai diệp Huyền lập tức khó chịu kêu xèo...xèo.

Nó tức giận trừng mắt, đôi móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay múa chân, rồi sau đó chống nạnh, bộ dạng các ngươi mắt chó nhìn người thấp, còn không tránh đường cho ta.

- Tiểu gia hỏa thật đáng yêu.

Tiểu Tử Điêu của Diệp Huyền biểu hiện hấp dẫn không ít nữ tử chú ý, làm cho các nàng hưng phấn kêu lên.

Tiểu Tử Điêu là linh sủng có linh tính nhất mà các nàng từng nhìn thấy, móng vuốt nhỏ không ngừng khoa tay múa chân, tuy chỉ có thể kêu xèo...xèo nhưng kết hợp với thần thái làm mọi người đều hiểu rõ ý của nó.

Hai gã thủ vệ liếc nhau, do dự một lúc sau đó mới tránh đường.

- Mời!

Luyện Khí Phường quy định thập phần nghiêm khắc nhưng không phải chết, nó cực kỳ linh hoạt.

Tầm mắt của hai thủ vệ rất cao, nhìn bộ dạng Diệp Huyền cũng biết hắn không tầm thường, hơn nữa Tiểu Tử Điêu trên vai Diệp Huyền biểu hiện, lại có hai tấm lệnh bài cho nên bọn họ tránh qua.

Nói không chừng thiếu niên này chính là đệ tử hạch tâm thế lực lớn, chỉ không muốn bạo lộ thân phận a.

- Ồ, tiểu tử này này thật tiến vào.

Đám người Chu Thành Bình lúc này cũng ngạc nhiên.

Tuy hắn nhìn thấy Diệp Huyền lộ ra lệnh bài nhưng không biết là lệnh bài gì, trong lúc nhất thời kinh nghi bất định.

Chẳng lẽ gia hỏa này là đệ tử hào phú? Hay là đệ tử thế lực lớn

Diệp Huyền tiến vào Luyện Khí Phường, mặt không biểu tình dò xét bốn phía.

Trong Luyện Khí Phường có hơn mười người đang tụ tập.

Nhìn chung quanh, đại đa số đều là một ít đệ tử trẻ tuổi, đều là hai ba mươi tuổi, tuổi già cũng có một ít nhưng cũng không nhiều, hơn nữa mạnh nhất ở đây chỉ là Vũ Tôn lục giai, hoàn toàn không có Vũ Vương thất giai.

Lúc này diệp Huyền cảm thấy nghi hoặc.

Tác phẩm của luyện khí sư Vương cấp thất giai, đừng nói là Vũ Vương, ngay cả một ít cường giả Vũ Hoàng cũng bị hấp dẫn, tại sao chỉ có những người như vậy? Hay vẫn là nói những cường giả này đi nơi khác?

Tuy trong nội tâm nghi hoặc nhưng Diệp Huyền cũng không quá quan tâm, hắn dò xét đại sảnh.

Tiến vào Luyện Khí Phường, nơi này là đại sảnh triển lãm, trong đại sảnh có bày các tác phẩm luyện khí.

Các loại vũ khí, hộ giáp, đồ trang sức, huyền binh, hồn binh, thậm chí huyền bảo cũng có bày ra.

Những tác phẩm luyện khí này có Lục Ly đại sư tự mình luyện chế, càng có đệ tử luyện chế, chế tác không có chỗ nào mà không phải thượng thừa, làm cho người ta nhìn mà biết đủ.

Diệp Huyền tùy tiện xem vài món, cho dù là tác phẩm của đệ tử Lục Ly đại sư luyện chế đều không kém gì Long Văn kiếm của mình, hiển nhiên đạt tới trình độ đỉnh cấp của liên minh mười ba nước.

Về phần tác phẩm của Lục Ly đại sư gần như hoàn mỹ, tinh điêu tế trác, có thể nói tác phẩm nghệ thuật.

Diệp Huyền phát hiện tuy trong đại sảnh bày nhiều linh bảo, huyền bảo nhưng không có giá bán ra.

Hỏi qua La Thành, Diệp Huyền mới biết được thì ra đại sảnh chỉ triển lãm đồ vật, đều là hàng không bán, bày ở nơi này chỉ để triển lãm, cho dù có yết giá cũng vượt qua giá cả của bản thân đồ vật.

Trừ phi ngươi địa vị thập phần cao, hoặc có đủ bối cảnh thân phận, có thể trực tiếp nói chuyện với Luyện Khí Phường, nếu không căn bản đừng mong mua được đồ vật ở đại sảnh triển lãm.

Lời nói không dễ nghe, đồ vật trong đại sảnh triển lãm chỉ dùng để hiển lộ trình độ luyện khí của Luyện Khí Phường.

Trong đại sảnh này có không ít đệ tử hào phú nhìn chằm chằm vào.

Trong đó hấp dẫn Diệp Huyền chú ý nhất có năm người.

Năm người này khí chất đều giống như Mộ Dung Vân, cho dù đi đến nơi nào đều như sao quanh trăng sáng, giống như tiêu điểm của mọi người.

Trong năm người, bốn nam một nữ.

Nữ tử tuổi không lớn, giống Mộ Dung Vân Tiêu, nàng cực kỳ xinh đẹp, có gương mặt trái xoan.

Hơn nữa đường cong bộ mặt mượt mà và thon dài, nhìn nàng không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Da thịt nàng trắng nõn, váy chi nửa đùi ngọc, chân dài tuyết trắng như ngó sen, óng ánh sáng long lanh.

Tuy mặc váy dáng người uyển chuyển, đường cong lung, lại còn mặc váy để lộ nửa đùi càng hấp dẫn không ít người chú ý.

Đáng tiếc duy nhất là, thần thái của nàng thập phần chi lạnh, lông mày nhếch lên, hiển nhiên là nữ nhân có tính tự chủ rất mạnh, lại rất tự tin.

- Ngươi nhìn trường kiếm này, nghe nói là Lục Ly đại sư mấy chục năm trước khi còn là luyện khí đại sư ngũ giai chế tạo, lợi dụng thiên vực huyền tinh hỗn hợp tiến huyền tâm thiết, lãnh tinh thiết, ngươi xem đường cong của nó rất mềm mại, mỗi một đạo đường cong đều cần tôi qua nước lạnh vài lần...

Thiếu nữ này và Mộ Dung Vân Tiêu đi tới nơi nào cũng có hộ hoa sứ giả đi theo, bọn họ không ngừng khoe khoang tri thức luyện khí của mình.

Càng có một ít thanh niên ra vẻ đi ngang qua hai người rồi sao đó chào hỏi.

Nữ tử chỉ lạnh lùng gật đầu, cũng không nhiều lời.

- Diệp thiếu, thiếu nữ này là đệ tử Chu gia Chu Khinh Vi tiểu thư, nghe nói nàng giống như Vân Tiêu tiểu thư, năm nay đều gia nhập Lam Quang học viện.

La Thành ở bên cạnh giải thích.

Diệp Huyền gật gật đầu, không nói gì.

Hắn tới nơi này cũng không phải làm quen mỹ nữ, mà là tìm Lục Ly đại sư, đương nhiên, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, có mỹ nữ đẹp mắt cũng không tồi.

Vào lúc này Chu Khinh Vi vậy mà chủ động đi tới gần Diệp Huyền.

- Con chồn của ngươi rất đáng yêu, có thể bán cho ta hay không?

Chu Khinh Vi nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu, nhàn nhạt nói ra.

Ánh mắt người chung quanh đều chú ý tới nơi đây, nhìn Diệp Huyền với ánh mắt hâm mộ.

Cũng không biết gia hỏa giẫm vận khí cứt chó gì, Chu Khinh Vi tiểu thư lại chủ động nói chuyện với hắn, sớm biết như vậy bọn họ cũng mang sủng vật đáng yêu tới.

Trong lúc nhất thời không ít thanh niên nhìn Diệp Huyền với ánh mắt đố kỵ.

Gia hỏa này lạ mắt như vậy, cũng không biết là gia tộc của ai, cũng bởi vì mang sủng vật đáng yêu, bằng không hắn hà đức hà năng gì nói chuyện với Chu Khinh Vi tiểu thư.
Chương 637 Không bán (2)

Ánh mắt Mộ Dung Vân Tiêu lộ ra thần sắc phức tạp, trên thực tế nàng cũng nhìn trúng Tiểu Tử Điêu trên vai Diệp Huyền, bởi vì chuyện lúc trước nên không tìm Diệp Huyền mở miệng.

Nếu như Tiểu Tử Điêu bị Chu Khinh Vi đạt được, nàng nhất định phiền muộn rất lâu.

Ánh mắt mọi người nhìn mình làm Diệp Huyền giật mình.

Chợt lắc đầu:

- Không bán.

Hắn âm thầm im lặng, Luyện Khí Phường còn chưa bán đồ vật, tại sao mọi người lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Tử Điêu của mình như vậy?

Chu Khinh Vi không nói gì, một ít thanh niên chung quanh lại khó chịu.

- Tiểu tử, Chu tiểu thư nhìn trúng sủng vật của ngươi là vinh hạnh cảu ngươi đấy.

- Nếu như ngươi thức thời, tựu tùy tiện ra giá bán con chồn cho Chu tiểu thư.

Có thanh niên nắm lấy cơ hội tích cực mở miệng, muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Chu Khinh Vi.

Chu Khinh Vi nhướng mày, hiển nhiên không có ngờ tới Diệp Huyền lại cự tuyệt yêu cầu của mình, cho dù nàng đi tới nơi nào đều là tiêu điểm của mọi ngườ, thanh niên của các đại gia tộc còn muốn chủ động tặng quà cho nàng, hôm nay nàng muốn một con Tiểu Tử Điêu nhưng có người không bán cho nàng?

Nếu như đối phương vì hấp dẫn mình chú ý, không thể nghi ngờ đã thành công rồi, chỉ tiếc lưu lại ấn tượng không tốt cho nàng.

Lúc này Tiểu Tử Điêu ngáp trên vai Diệp Huyền, nó linh động đáng yêu.

Chu Khinh Vi nhìn qua Tiểu Tử Điêu, nếu như là bình thường, nàng khẳng định quay đầu rời đi, nhưng Tiểu Tử Điêu quá đáng yêu, thần thái lại thông minh làm cho nàng càng thêm động tâm.

Cau mày, Chu Khinh Vi mở miệng nói:

- Ngươi tùy tiện ra giá đi, ta rất ưa thích con chồn nhỏ này, chỉ cần ngươi ra giá, ta khẳng định mua lại, hơn nữa ta đáp ứng sẽ tặng ngươi khăn tay của ta.

Vì Tiểu Tử Điêu, nàng cũng bất cứ giá nào.

Cho ta khăn tay?

Diệp Huyền nhìn Chu Khinh Vi, có phải đầu óc của nữ nhân này có vấn đề hay không? Chẳng lẽ nàng cho rằng một cái khăn tay có thể đổi được Tiểu Tử Điêu?

Nhìn sang chung quanh, hắn phát hiện đám thanh niên chung quanh đang tức giận nhìn hắn, Diệp Huyền cũng im lặng, đúng là không có biện pháp nói chuyện.

Thanh niên đế đô thực con mẹ nó đều là đồ ngu ngốc.

Hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi:

- Tùy tiện ra giá?

- Đúng vậy.

Chu Khinh Vi gật gật đầu.

- Ân, vậy ta giảm giá cho ngươi.

Diệp Huyền chậm rãi nói ra.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu huy động hai móng vuốt, nó phồng má lên, tròng mắt loạn chuyển tỏ vẻ kháng nghị bất mãn, thần thái thông minh làm cho người ta càng ưa thích.

- Giá bao nhiêu, ngươi tùy tiện nói đi.

Chu Khinh Vi thản nhiên lên tiếng, gia hỏa này trước kia không bán quả nhiên vẫn vì hấp dẫn mình chú ý, hiện tại vừa nghe mình tặng khăn tay lập tức đáp ứng, thật đúng là tiện.

Trong nội tâm Chu Khinh Vi lập tức khinh thường, nếu như không phải vì Tiểu Tử Điêu, nàng căn bản chẳng muốn nói với tiểu tử này nửa câu.

- Ta nói, mười tỷ huyền thạch!

Diệp Huyền cũng báo ra cái giá.

Lời này lập tức làm toàn trường tĩnh mịch.

- Mười tỷ huyền thạch, tiểu tử này điên hay sao?

- Hắn đang đùa nghịch Chu tiểu thư sao?

- Gia hỏa này thật biết dùng công phu sư tử ngoạm.

- Tuy Chu gia là hào phú, cho dù hủy Chu gia bán đi cũng chưa chắc xuất ra được mười tỷ huyền thạch.

Thanh niên nơi đây trợn mắt há hốc mồm, nghị luận liên tục, ánh mắt giống như nhìn kẻ điên.

Chu Khinh Vi cũng bị hắn làm sững sốt.

- Ngươi...

Ánh mắt của nàng càng lạnh như băng, trong mắt mang theo lửa giận.

Nàng vốn lường trước Diệp Huyền sẽ tùy tiện ra cái giá, không nghĩ tới hắn thật tùy tiện ra giá, nhưng khai cái giá quá không bình thường.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:

- Ta nói là huyền thạch cực phẩm.

Lời này làm đám người nơi đây cười lạnh.

Huyền thạch cực phẩm, gia hỏa này thật sự cho rằng con chồn là Huyền thú Đế cấp cửu giai sao?

Hạo Thiên đế quốc lưu hành huyền thạch là huyền thạch hạ phẩm, huyền thạch trung phẩm chỉ có dùng giao dịch tại đấu giá hội cỡ lớn, hối đoái chí bảo mới xuất hiện, về phần huyền thạch thượng phẩm thập phần hiếm thấy, bản thân nó là bảo vật giá trị.

Mà huyền thạch cực phẩm, cả Hạo Thiên đế quốc có một hai khối hay không cũng là vấn đề.

Tiểu tử này dùng công phu sư tử ngoạm, một con sủng vật cần mười tỷ huyền thạch cực phẩm, đây không phải đùa nghịch người ta sao?

- Ngươi đùa bỡn ta?

Ánh mắt Chu Khinh lạnh như băng nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền mặt không biểu tình, thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ không phải ngươi vừa nói bảo cho ta tùy ra giá sao? Nói thật, ta còn chê mười tỷ tỷ huyền thạch cực phẩm là ít đấy.

Xèo...xèo!

Tiểu Tử Điêu hoa tay múa chân vui sướng trên đầu vai Diệp Huyền, bộ dạng đúng là quá ít, chợt nó liên tục khoa tay múa chân, bộ dáng giống như muốn nói ta là báu vật vô giá.

Biểu hiện nhân tính sống động như vậy làm không ít thanh niên ở đây lộ ra dị sắc.

Ánh mắt Chu Khinh Vi lạnh lùng không nói gì, đám thanh niên chung quanh cau mày lên tiếng:

- Tiểutử, Chu tiểu thư muốn sủng vật của ngươi là vinh hạnh rất lớn, ngươi lại dám không bán.

Một tên thanh niên quát lên, thần thái xúc động phẫn nộ.

- Ta bán hay không liên quan gì tới ngươi? Các hạ muốn bán thì đi mà lấy lòng.

Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái, cười lạnh nói một câu.

- Các hạ, nơi này là đế đô, nói chuyện không nên quá ngông nghênh, tất cả mọi người đều vì tốt cho ngươi đấy.

Một tên công tử áo trắng cười lạnh lên tiếng, ánh mắt liên tiếp nhìn về phía Chu Khinh Vi, dường như hắn muốn chủ trì công đạo.

- Ngươi tính là rễ hành gì?

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, khinh thường nói một câu.

Những gia hỏa này nhìn như chủ trì công đạo nhưng thực tế cũng chỉ biểu hiện trước mặt nữ nhân mà thôi.

- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?

Sắc mặt tên thanh niên áo bào trắng âm trầm, hắn giận tím mặt, huyền lực toàn thân bốc lên, rất có xu thế một lời không hợp sẽ đại chiến.

- Các vị, nơi này là ta Luyện Khí Phường, nếu như các ngươi có ân oán gì cứ ra ngoài giải quyết, Luyện Khí Phường cũng không phải là nơi các ngươi giải quyết ân oán.

Trong đại sảnh có một gã nhân viên công tác Luyện Khí Phường đứng ra lên tiếng.

Thanh niên áo bào trắng nghe lời này cưỡng chế đè nén lửa giận trong lòng, chợt phẫn hận bất mãn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn không che giấu địch ý của mình.

Diệp Huyền im lặng, chẳng lẽ những thanh niên này là chó điên sao? Hắn chỉ không muốn bán sủng vật của mình mà thôi, những gia hỏa này còn muốn động thủ?

Ai, đây là thế đạo gì?

Diệp Huyền không khỏi lắc đầu, ánh mắt hắn nhìn phía trước không nói một lời, cho dù là Chu Khinh Vi làm ra vẻ thanh cao nhưng trong nội tâm rất rõ ràng, cuối cùng vẫn quỳ dưới váy nữ nhân.
Chương 638 Tranh phong với nhau (1)

Nghĩ tới đây Diệp Huyền cười lạnh và nói:

- Có ít người đã mua không nổi cũng đừng có mở miệng, tự ngươi nói ra nhưng cuối cùng lại không muốn tiếp nhận, chẳng lẽ nói chuyện là nói láo hay sao?

Tuy Diệp Huyền không có nói là ai nhưng từ lời của hắn nói mọi người đều biết rõ ràng, Diệp Huyền nói chính là Chu Khinh Vi.

Sắc mặt Chu Khinh Vi tái nhợt, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa từng có người nào dám nói với nàng như vậy.

Những người còn lại ở nơi này đều há hốc mồm, đặc biệt là đám người Chu Thành Bình bên cạnh Mộ Dung Vân Tiêu, tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, dường như gặp quỷ rồi.

Tiểu tử này cũng dám nói với Chu Khinh Vi tiểu thư như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao?

Nhưng trên mặt Diệp Huyền lại làm ra thần thái lạnh nhạt không sao cả, hoàn toàn không đặt những lời mình nói vào trong lòng.

- Diệp thiếu, Chu Khinh Vi tiểu thư chính là tiểu thư Chu gia, ngươi đắc tội với nàng, ai...

La Thành bên cạnh lo lắng truyền âm nhắc nhở Diệp Huyền.

- Gia hỏa này thật thú vị.

Trong đại sảnh có một thanh niên mặc trường bào màu vàng đi tới, hắn vẫn lạnh nhạt nhìn tất cả, khóe miệng cười lạnh, vẻ mặt âm trầm không biết suy nghĩ cái gì.

Trải qua chuyện như vậy, hào khí cả đại sảnh Luyện Khí Phường biến thành quỷ dị.

- Tần Vũ huynh, gần đây không thấy ngươi mang theo song đầu liệt điểu xuất hành? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Đúng lúc này có một tiếng nói to từ bên ngoài Luyện Khí Phường vọng vào, trong lời nói còn mang theo trêu chọc.

- Hừ.

Thanh niên bị trêu chọc hừ lạnh, không thèm quan tâm tới.

- Tần Vũ thiếu gia, Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia, mời hai vị!

Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Tần gia Tần Vũ và Mộ Dung gia Mộ Dung Vân Nghĩa hai người đi vào Luyện Khí Phường.

Trong đó Mộ Dung Vân Nghĩa luôn mỉm cười, trên mặt Tần Vũ lại âm trầm như nước, hiển nhiên tâm tình thập phần khó chịu.

- Tần Vũ thiếu gia!

- Mộ Dung Vân Nghĩa thiếu gia!

Nhìn thấy hai người này, đại đa số thanh niên trong đại sảnh đều tiến lên hỏi thăm.

Mộ Dung gia, Tần gia, Chu gia đều là một trong những hào phú tại đế đô, đám người Mộ Dung Vân Nghĩa và Tần Vũ thân là đệ tử dòng chính của gia tộc tự nhiên là đối tượng vô số thế gia nhỏ hơn nịnh bợ.

- Các vị khách khí.

Trên mặt Tần Vũ cố nặn ra nụ cười, hắn không ngừng ôm quyền với mọi người.

Ánh mắt của hắn đảo qua cả đại sảnh, lúc này hắn nhìn thấy một người, nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ánh mắt như phun ra lửa.

- Là tiểu tử ngươi!

Sắc mặt Tần Vũ biến thành âm trầm, lửa giận bộc phát dữ dội, huyền lực khủng bố bao phủ toàn thân Diệp Huyền.

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi làm gì song đầu liệt điểu của ta?

Hắn vừa rống to như thế, lửa giận bao phủ tâm trí của hắn, trong mắt bắn ra sát cơ như núi lửa phun trào, có xu thế một lời không hợp sẽ xông lên động thủ.

Cảnh tượng bất ngờ này làm mọi người nơi đây giật mình không nhỏ.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì.

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói ra:

- Sủng vật của ngươi xảy ra vấn đề, ngươi hỏi chính ngươi đi, hỏi ta làm gì?

- Ngươi muốn chết.

Oanh!

Trong cơ thể Tần Vũ bộc phát huyền lực cực kỳ đáng sợ, huyền lực ngũ giai nhất trọng bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Thân thể Diệp Huyền chấn động, Tần Vũ phóng xuất huyền lực trùng kích bị đánh xơ xác ra, sau đó ánh mắt của hắn lạnh giá.

Hắn không có nói gì với Tần Vũ, hắn nhìn sang nhân viên công tác của Luyện Khí Phường:

- Tuy ta lần đầu tiên tới Luyện Khí Phường nhưng cũng có nghe nói quy củ Luyện Khí Phường, dường như không thể động thủ tại nơi đây, tại sao ta đi vào nơi này không bao lâu đã có không ít người đều chuẩn bị muốn giết ta, chẳng lẽ quy củ Luyện Khí Phường là gạt người sao?

Nhân viên công tác vội vàng nhìn về phía Tần Vũ:

- Tần Vũ thiếu gia, kính xin không nên làm khó chúng ta.

Tần Vũ cũng không để ý gì tới nhân viên công tác nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền và lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng ở trong Luyện Khí Phường là an toàn, Tần Vũ ta hôm nay không thể không giết ngươi.

Song đầu liệt điểu là sủng vật phi hành của hắn, không nghĩ tới ngày đó đột nhiên nổi điên và bị đánh chết tại chỗ, Tần Vũ tức giận không thôi, hắn đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Diệp Huyền nhưng không có manh mối gì.

Rốt cuộc hôm nay nhìn thấy Diệp Huyền, hắn làm sao nhẫn nại được chứ.

Không đánh chết Diệp Huyền tại chỗ làm sao có thể hóa giải mối hận trong lòng.

Tuy hắn không biết song đầu liệt điểu chết có phải Diệp Huyền làm hay không nhưng hắn xem ra, chỉ cần có hoài nghi là đủ rồi, chứng cớ không trọng yếu.

- Xem ra quy củluyện Khí Phường đúng là không được tốt lắm, tùy tiện người nào cũng có thể phá hư.

Nhìn thấy thái độ nhân viên công tác Luyện Khí Phường do dự, Diệp Huyền lập tức cười nói.

- Dừng tay.

Thời điểm Tần Vũ chuẩn bị ra tay, một tiếng quát lớn vang lên trong Luyện Khí Phường.

Một nam tử trung niên mặc trường bào màu đỏ bước ra từ bên trong Luyện Khí Phường, ánh mắt hắn sắc bén, không giận mà uy, lạnh lùng nhìn Tần Vũ.

- Tần Vũ, ta mặc kệ ngươi có ân oán gì với người này, Luyện Khí Phường chính là nơi thanh tĩnh, không phải nơi các ngươi giải quyết ân oán, nếu như các hạ không dừng tay thì đừng trách ta không khách khí.

Người này vừa xuất hiện đã lên tiếng đầy nghiêm khắc.

- Lê Húc đại sư, người này ra tay với Liệt Hỏa của ta...

Tần Vũ muốn giải thích nhưng bị đối phương cắt lời.

- Mặc kệ hắn làm cái gì cũng không phải lý do ngươi động thủ trong Luyện Khí Phường, ngươi không có tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì nên ta không truy cứu, nếu không dù ngươi là thiếu gia Tần gia, làm trái quy củ Luyện Khí Phường cũng chỉ có con đường chết.

Ánh mắt Lê Húc sâm lãnh, Tần Vũ lập tức không dám nói lời nào.

- Còn ngươi nữa, cút ra đằng sau thanh tỉnh cho ta, quy củ Luyện Khí Phường cũng không biết chấp hành, muốn ngươi đứng ở nơi này làm gì, phế vật.

Lê Húc quở trách nhân viên công tác của Luyện Khí Phường.

- Vâng, Lê Húc sư huynh.

Tên nhân viên công tác không dám nhiều lời, xám xịt rời đi.

- Diệp thiếu, người nọ là đại đệ tử của Lục Ly đại sư, là Lê Húc đại sư, hắn là luyện khí tôn sư lục giai, cũng là chủ sự của Luyện Khí Phường, hắn có uy danh hiển hách trong đế đô.

La Thành âm thầm truyền âm.

Nhân viên công tác rời đi, ánh mắt Lê Húc nhìn qua những người khác, ánh mắt cường điệu nhìn lên người Tần Vũ.
Chương 639 Tranh phong với nhau (2)

- Ta không quản các ngươi đến từ gia tộc nào, là hào phú nào, ta chỉ nói một lần, nếu ai dám động thủ trong Luyện Khí Phường chính là gây khó dễ với Luyện Khí Phường, từ nay về sau gia tộc các ngươi không thể mua được món gì trong Luyện Khí Phường, không tin các ngươi thử xem.

Vừa mới dứt lời, Lê Húc cũng không nói thêm gì, quay người rời khỏi đại sảnh.

Hắn vừa nói lời này, tất cả người trong đại sảnh lập tức câm như hến.

Lúc trước Tần Vũ còn nổi giận đùng đùng, sát ý không cách nào che dấu, lúc này hắn chỉ đổ mồ hôi lạnh mà thôi.

Lê Húc đại sư là đại đệ tử của Lục Ly đại sư, người chủ sự Luyện Khí Phường, hắn thật sự có tư cách nói ra lời này, nếu như bởi vì chính mình mà làm cho Luyện Khí Phường đoạn tuyệt hợp tác với Tần gia, về đến nhà hắn sẽ bị phụ thân đánh gãy chân ngay.

Có Lê Húc đại sư cảnh cáo, trong đại sảnh trật tự tốt hơn trước rất nhiều.

- Tiểu tử, tạm thời cho ngươi sống lâu một lúc, sau khi ra khỏi Luyện Khí Phường chính là tử kỳ của ngươi.

Tần Vũ cắn răng hung ác nói một câu.

Diệp Huyền liếc nhìn hắn một cái, khinh thường cười lạnh một tiếng:

- Người ta nói chó sủa là chó không cắn, ngươi càng sủa như vậy ngươi càng không cắn người.

Vẻ mặt Diệp Huyền đầy khinh thường, trên mặt hắn không có e ngại, Diệp Huyền hắn cũng không có bị dọa.

- Ngươi...

Tần Vũ tức giận trán nổi gân xanh, thiếu chút nữa hắn phun ra một ngụm máu tươi, nói:

- Tiểu tử, ngươi tốt lắm, hi vọng ngươi lát nữa cũng có thể nhẹ nhõm như hiện tại.

Diệp Huyền đã quay lưng lại mặc kệ Tần Vũ, chỉ để hắn có giận mà không nói được lời nào.

Nhìn thấy Diệp Huyền và Tần Vũ tranh phong với nhau, tên thanh niên áo bào trắng lúc trước còn gào thét Diệp Huyền hiện tại đã mồ hôi lạnh khắp người.

Rốt cuộc tiểu tử này có địa vị gì, còn không sợ cả Tần Vũ thiếu gia, hắn vừa rồi còn cảnh cáo Diệp Huyền, chuẩn bị ra tay với người ta, chẳng phải tự tìm tai vạ hay sao?

Hắn đã quyết định sau khi giao dịch hội chấm dứt sẽ lập tức đi ngay, va chạm như vậy cũng không phải hắn có thể lẫn vào.

Mà Mộ Dung Vân Tiêu cũng kinh dị nhìn Diệp Huyền, nàng sinh ra hứng thú.

Về phần đám người Lưu Tinh, Chu Thành Bình lúc này cảm giác hai chân run rẩy, cũng không dám nhìn Diệp Huyền lần nữa.

Ngược lại có một ít người lớn tuổi rất hào hứng nhìn Diệp Huyền, sau đó lại lắc đầu.

Diệp Huyền vô cùng lạ mặt, hiển nhiên cũng không phải là người đế đô của bọn họ, nhưng đã dám ngông cuồng với Tần Vũ thì hẳn cũng là đệ tử thế lực lớn trên Mộng Cảnh bình nguyên.

Mặc kệ hắn là đệ tử thế lực lớn nào, dám ngông cuồng với Tần Vũ tại đế đô Hạo Thiên đế quốc đó là hành vi tự tìm đường chết.

Tần gia tốt xấu gì cũng là một trong mấy đại hào phú của Hạo Thiên đế quốc, cái gọi là cường long không áp địa đầu xà, nếu muốn giáo huấn một người tại đế đô là quá dễ dàng.

Nghĩ tới đây mọi người cũng sinh ra một tia thương hại Diệp Huyền.

Bọn họ thương hại không được bao lâu, Lê Húc đại sư đã xuất hiện lần nữa, hắn ra khỏi nội đường Luyện Khí Phường, lúc này sau lưng hắn còn có mấy người đi theo.

Mấy người đi theo sau lưng Lê Húc, trên thân mỗi người là khí tức nóng bỏng, sắc mặt ngăm đen, hiển nhiên là thường xuyên dừng lại trong hoàn cảnh nóng rực.

Lê Húc đi tới, tất cả mọi người nơi này kích động, liên tục vây quanh và cung kính chào hỏi.

Nghe chúng nhân xưng hô với Lê Húc và mấy người sau lưng Lê Húc, hiển nhiên đám người này đều là đệ tử của Lục Ly đại sư.

- Lê Húc sư huynh, có thể bắt đầu chưa?

Mấy người sau lưng Lê Húc cũng chỉ cười cười khi đối mặt với đám người chung quanh hỏi thăm, rồi sau đó nhìn về phía Lê Húc.

- Bắt đầu đi.

Lê Húc nhàn nhạt nói ra, mấy người chung quanh đều đi tới.

Rất nhanh, trước mặt mỗi người xuất hiện một cái hộp, dường như đang bài bố gì đó.

Lê Húc lúc này mới chậm rãi nói ra:

- Luyện Khí Phường khai trương một tháng một lần, ta nghĩ mọi người cũng biết quy củ, ta không nói thêm cái gì, mỗi dạng đồ vật đều biểu thị giá cả, nếu có hợp ý sẽ đấu giá, người giá cao sẽ được.

Lê Húc vừa dứt lời, trước mặt vài tên luyện khí sư bày ra một đống bảo vật.

Một luyện khí sư đầu tiên lập tức lên tiếng:

- Ta lấy ra ba kiện đồ vật, đầu tiên là huyền binh ngũ phẩm Ly Hỏa kiếm, Ly Hỏa kiếm được ta tuyên khắc trận vân hỏa hệ, hơn nữa dung nhập nhiều loại tài liệu hỏa hệ, có thể gia tăng lực công kích của võ giả hỏa hệ lên mức lớn nhất.

- Ly Hỏa kiếm giá cả là hai ngàn vạn huyền tệ, nếu như huyền thạch hạ phẩm cần một ngàn năm trăm khối, huyền thạch trung phẩm cần mười ba khối. Nếu có tài liệu tốt có thể định giá, hiện tại cạnh tranh bắt đầu.

Tên luyện khí sư nói xong liền đặt thanh kiếm ngâm đen lên quầy hàng, lúc này khí tức hỏa diễm nóng rực bao phủ gian phòng, nhiệt độ cả đại sảnh tăng lên trong nháy mắt.

- Hai ngàn vạn huyền tệ, ta muốn.

- Ta ra giá hai ngàn một trăm vạn.

- Hai ngàn ba trăm vạn.

Tràng diện vốn yên tĩnh lập tức nóng nảy, mọi người liên tục tăng giá, rất nhanh giá cả tăng lên hai ngàn năm trăm vạn.

- Ta ra giá hai ngàn tám trăm vạn.

Tần Vũ lạnh giọng lên tiếng, ánh mắt nhìn sang mọi người.

- Hai ngàn chín trăm vạn.

Một tên thanh niên lên tiếng.

- Ba ngàn vạn.

Tần Vũ nhìn chằm chằm vào hắn.

- Nếu Tần huynh bức thiết như vậy, tặng cho ngươi cũng không sao.

Thanh niên kia không sợ ánh mắt Tần Vũ chút nào, hắn vừa cười vừa nói.

Cuối cùng Ly Hỏa kiếm bị Tần Vũ dùng giá ba ngàn vạn mua đi.

Sau khi xuất ra chi phiếu ba ngàn vạn huyền tệ, Tần Vũ thu trường kiếm vào trong tay và vẻ măt hưng phấn.

- Vật phẩm thứ hai của ta là huyền binh ngũ phẩm Phá Thiên Đao, Phá Thiên Đao dung nhập Vô Dung Tinh, có được hiệu quả phá toái, bởi vì trình độ sắc bén vượt qua huyền binh ngũ phẩm bình thường gấp ba thành.

- Định giá hai ngàn vạn huyền tệ, huyền thạch hạ phẩm một ngàn năm trăm viên, huyền thạch trung phẩm mười ba khối.

Tên luyện khí sư giới thiệu kết thúc lại là một lần đấu giá mới.

Cuối cùng Phá Thiên Đao dùng giá ba ngàn năm trăm vạn thành giao.

Diệp Huyền xem xong và im lặng.

Thì ra Luyện Khí Phường một tháng mở cửa một ngày tương đương với đấu giá hội cỡ nhỏ.

Hơn nữa Diệp Huyền là một tên luyện khí sư, hắn cũng hiểu mục đích của Luyện Khí Phường này.

Đầu tiên quy định một tháng mở cửa một ngày, rất nhiều người sẽ cảm giác như vậy mới trân quý, đây là cách tiêu thụ đói khát.&
Chương 640 Khinh Vũ Bí Ngân

Tiếp theo chỉ cho phép hào phú tiến vào nơi này là vì khoanh nhỏ phạm vi sử dụng.

Có thể đoán được những luyện khí sư này mỗi tháng luyện chế khẳng định không chỉ có bao nhiêu huyền binh như thế, trong đó mang vài món tinh phẩm ra bán đấu giá, đệ tử hào phú sẽ đấu giá cho nên có thể xào giá vượt qua bình thường.

Sau đó một ít huyền binh còn lại thông qua các con đường khác bán ra ngoài, có giá cả trụ cột điên cuồng hôm nay, hơn nữa tăng thêm một ít lăng xê, không ít võ giả nhất định sẽ hao phí nhều tài lực hơn nữa tìm được huyền binh mà mình cần.

Dù sao huyền binh ngũ phẩm cũng có giá một ngàn vạn tới một ngàn năm trăm vạn.

Luyện khí sư Luyện Khí Phường luyện chế ra huyền binh đúng là vượt qua huyền bình bình thường nhưng giá trị chính xác là hai ngàn vạn, tối đa hơn hai ngàn vạn một ít.

Có thể thông qua thủ đoạn như thế gia tăng lợi nhuận, giá cả lập tức tăng lên ba thành, từ đó tương đương lãi ròng gấp đôi.

Cử chỉ này không phải làm thịt người khác sao?

Sau khi nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của những thanh niên nơi này, Diệp Huyền cũng hiểu đối phương làm thịt là với người bình thường, nhưng đối với người trong đế đô Hạo Thiên đế quốc mà nói, có thể trong ngày Luyện Khí Phường mở ra mua được một vũ khí tinh phẩm của Luyện Khí Phường chính là biểu tượng vinh quang của bọn họ.

Cho dù là hao phí nhiều huyền tệ hơn nữa bọn họ cũng nguyện ý.

Đặc biệt là đám người La Thành, Chu Thành Bình, Lưu Tinh là đệ tử thế gia, bình thường căn bản không có tư cách tới nơi này, khó có thể tới Luyện Khí Phường một lần, cơ hội tốt như thế làm sao không mang một thanh huyền binh trở về?

Lúc này cũng đã bán đấu giá bảy tám món huyền binh.

Trong đó đại đa số đều là huyền binh ngũ phẩm, ngẫu nhiên cũng có huyền binh tứ giai xuất hiện, mỗi một kiện xuất hiện đều được tranh mua không còn.

Diệp Huyền cũng chú ý tới, trên cơ bản tất cả mọi người hao phí đều là huyền tệ, không có ai tiêu phí huyền thạch hạ phẩm, càng không cần nói tới huyền thạch trung phẩm.

- Diệp thiếu, có muốn mua một thanh huyền binh về hay không?

La Thành trải qua một phen tranh mua cũng mua được một thanh huyền binh tứ phẩm Vô Sinh Kiếm..

Tuy Vô Sinh Kiếm là tứ phẩm nhưng thập phần tinh xảo, so với Long Văn kiếm của Diệp Huyền còn mạnh hơn một phần, phía trên khắc vài đạo trận vân gia tăng biên độ huyền lực chẳng những có thể tăng lực công kích, càng giảm bớt huyền lực của người sử dụng.

Cho dù về sau La Thành đột phá đến Vũ Tông ngũ giai, Vô Sinh Kiếm cũng đủ dùng trong thời gian ngắn.

Nghe được La Thành nói thế, Diệp Huyền chỉ cười cười.

Đối với người trẻ tuổi đế đô mà nói, hoặc là đối với võ giả ít đi lịch lãm sinh tử thì huyền binh chất lượng như vậy đã đủ rồi.

Nhưng đối với Diệp Huyền mà nói những huyền binh này còn kém quá nhiều.

Cho dù hắn thay vũ khí cũng phải là vũ khí mà hắn thỏa mãn, mà không phải tùy tiện đổi một thanh kiếm chỉ tốt hơn Long Văn kiếm một chút.

Nếu thật là như thế, còn không bằng chính mình luyện chế Long Văn kiếm một chút, không nói cách khác, muốn đạt tới cấp độ Ly Hỏa kiếm quá dễ dàng.

Khi từng kiện từng kiện huyền binh bị mua đi, đấu giá nhanh chóng tiến vào cao trào, đồng thời cũng đã qua được một nửa thời gian.

- Tại hạ muốn bán ra một kiện linh bảo cuối cùng, đó là một kiện huyền giáp hộ thể, huyền giáp hộ thể phẩm giai là ngũ phẩm, tên là Khinh Vũ, sở dĩ có tên gọi là như vậy đó là vì có gia nhập tài liệu đặc biệt Khinh Vũ Bí Ngân, loại bí ngân này rất thưa thớt trong Mộng Cảnh bình nguyên nhưng nó có tỉnh dẻo tốt, kháng tính cao, có đặc điểm truyền tải huyền lực tốt, nó có đặc điểm trọng yếu khác chính là thập phần nhẹ, so về ngang nhau lượng các loại huyền thiết, nó sức nặng chỉ bằng một phần năm hoặc thấp hơn tài liệu tương đương...

Hiện tại đấu giá là một gã nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, hắn vừa nói như thế vừa xuất ra Khinh Vũ huyền giáp.

Nói là huyền giáp, kỳ thật Khinh Vũ càng giống áo mỏng, toàn thân có màu trắng bạc và tỏa sáng như cây đèn, hấp dẫn ánh mắt mọi người nơi đây.

Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên, hắn chú ý không phải bản thân Khinh Vũ huyền giáp, mà là Khinh Vũ Bí Ngân chế tạo Khinh Vũ.

Diệp Huyền biết rõ người nọ nói chuyện không có khoa trương, Khinh Vũ Bí Ngân đúng là thập phần thưa thớt, hơn nữa không chỉ rất thưa thớt tại Mộng Cảnh bình nguyên, cho dù là cả đại lục Thiên Huyền cũng không có quá nhiều.

Hơn nữa ưu điểm lớn nhất của nó là trọng lượng nhẹ, là tài liệu thích hợp luyện chế huyền giáp.

Hiện tại Diệp Huyền đang chuẩn bị chế tạo một kiện linh bảo phi hành, nếu như cánh chim sử dụng Khinh Vũ Bí Ngân chế tạo, khi đó sức nặng của linh bảo cũng giảm đi gấp mấy lần, tốc độ phi hành tự nhiên sẽ tăng lên rất nhiều.

Quan trọng hơn là, đúng như luyện khí sư đã nói, Khinh Vũ Bí Ngân có tính truyền huyền lực rất tốt, dùng làm hộ giáp cũng không cản trở truyền huyền lực, nếu dùng trên linh bảo phi hành sẽ giảm bớt tiêu hao huyền lực của võ giả.

Bởi vì linh bảo phi hành trong quá trình phi hành tiêu hao quá nhiều huyền lực, một gã Vũ Tông ngũ giai tam trọng thường thường chỉ có thể vận hành linh bảo phi hành trong nửa canh giờ là tiêu hao hết huyền lực, cho dù là Vũ Tôn lục giai có thể phi hành mấy canh giờ cũng cực kỳ khó được.

Diệp Huyền hiện tại mới ngũ giai nhất trọng, hắn không cần điểm này.

- Khinh Vũ huyền giáp giá hai ngàn năm trăm vạn huyền tệ, nếu như là huyền thạch hạ phẩm cần hai ngàn viên, huyền thạch trung phẩm cần mười bảy viên, đấu giá bắt đầu, người trả giá cao được.

- Hai ngàn sáu trăm vạn huyền tệ.

- Ta ra hai ngàn tám trăm vạn.

Luyện khí sư trung niên vừa dứt lời, hiện tại có người không chờ kịp đã ra giá.

Linh bảo hộ giáp bình thường thưa thớt hơn vũ khí, cho dù có xuất hiện, giá cả bình thường cũng hơn xa huyền binh bình thường, hơn nữa hết sức khó coi, cũng không dễ nhìn.

Nhưng Khinh Vũ huyền giáp chẳng những vẻ ngoài thập phần đẹp, nó như ngân sa nội giáp, giá cả cũng không đặc biệt đắt cho nên có nhiều người ra tay.

Chỉ trong nháy mắt giá cả tăng lên ba ngàn năm trăm vạn.

- Ba ngàn sáu trăm vạn.

Lúc này giọng nói như chim hoàng anh vang lên.

Chính là Mộ Dung Vân Tiêu.

- Ha ha, này Khinh Vũ huyền giáp đẹp như thế, người đẹp như Mộ Dung Vân Tiêu tiểu thư đạt được thì không gì tốt hơn, mọi người nói đúng hay không.

Mộ Dung Vân Tiêu mới mở miệng, không ít người chuẩn bị đấu giá im lặng, trong đó tên nam tử đấu giá lúc đầu càng cười nói ha ha, hiển nhiên hắn đang vỗ mông ngựa Mộ Dung Vân Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK