Lúc này Diệp Huyền mới cười lạnh nói:
- Một tấm Phá Không Phù bát giai đã muốn từ trên tay thiếu gia ta đào tẩu, không khỏi cũng quá không để thiếu gia ta ở trong mắt đi.
- Ngươi... Ngươi vẫn là một Trận Pháp đại sư!
Nam tử xấu xí phun máu tươi, ngơ ngác nhìn vòng không gian ngăn trở Phá Không Phù, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn thậm chí đã quên đi cầu xin Diệp Huyền, hắn thân là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, ở Huyền Vực dưới tam trọng cũng có một chút địa vị, gặp qua không ít tràng diện.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn xưa nay chưa từng nhìn thấy Vũ Vương đáng sợ như thế, không chỉ là Luyện Hồn Sư, Ngự Thú sư, còn là một tên Trận Pháp đại sư, hơn nữa thực lực còn đáng sợ như vậy.
Trên thế giới này vẫn còn có thiên tài như thế, nam tử xấu xí chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, quả thực quá khó mà tin nổi.
Nếu như trời cao lại cho hắn một cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn đắc tội thiếu niên trước mặt này, chỉ tiếc, hắn lĩnh ngộ hơi muộn một chút.
Diệp Huyền không đợi nam tử xấu xí phục hồi tinh thần lại, cũng đã thôi thúc Trấn Nguyên Thạch ép xuống, ở trong ánh mắt hoảng sợ của nam tử xấu xí, Trấn Nguyên Thạch phịch một tiếng đập hắn thành thịt nát.
Lúc nam tử xấu xí sắp chết phỏng chừng cũng không nghĩ đến, hắn đường đường một Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, dĩ nhiên sẽ chết ở trên tay một Vũ Vương nhị trọng, hơn nữa chết chật vật như vậy.
Thu hồi không gian giới chỉ của nam tử xấu xí, lúc này Diệp Huyền mới lạnh như băng nhìn về phía thiếu phụ kia.
- Ta...
Lúc này thiếu phụ kia đã hoàn toàn dọa sợ, gương mặt trắng xám, thấy Diệp Huyền nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi cùng hoảng sợ.
Có điều nàng rất nhanh phản ứng lại, vẻ sợ hãi trên mặt cật lực bị nàng thu lại, đồng thời lộ ra một tia quyến rũ điềm đạm đáng yêu.
- Thiếu hiệp, van cầu ngươi, đừng có giết ta, ta là bị tên này khống chế, hắn không phải muốn ta làm đồ đệ hắn, kỳ thực mục đích của hắn chỉ là vì giữ lấy ta, ta là vô tội.
Không thể không nói, tuy tướng mạo của thiếu phụ này không thể nói tuyệt sắc, nhưng trên người xác thực có một loại mị lực đặc biệt, khi nàng điềm đạm đáng yêu xin tha, cả người nhất thời toả ra một loại khí chất khiến người ta thương tiếc, đồng thời ở dưới phong độ này, còn toả ra một luồng mùi vị quyến rũ.
Hai loại khí chất kết hợp với nhau, tuyệt đối có thể làm cho đại đa số nam nhân không cách nào tự kiềm chế.
Nhìn thấy Diệp Huyền không hề bị lay động, thiếu phụ kia lại nhúc nhích vòng eo một chút, đồng thời để quần áo của mình tuột xuống, lộ ra da thịt trắng như tuyết, trên mặt càng lộ ra vẻ mặc quân ngắt lấy, thật giống như một đóa hoa tươi yểu điệu, đang chờ người sủng hạnh, hái, ta thấy mà yêu.
Thiếu phụ kia trong lòng âm thầm đắc ý, đối phương trẻ tuổi như thế, nơi nào từng trải qua loại chiến trận này, phỏng chừng cũng đã xem ngốc a.
Chà chà, một thiên tài như thế, nói như thế nào cũng là yêu nghiệt hạch tâm của một thế lực hàng đầu nào đó, nếu như có thể ôm hắn, sau đó tài nguyên tu luyện của mình phỏng chừng căn bản là không cần sầu.
Còn sư phụ nguyên lai kia, lớn lên xấu như vậy, thời điểm thiếu phụ cùng hắn làm việc, trong lòng đều cố nén buồn nôn. Nếu như không phải đối phương tu vi không tệ, sớm đã bị nàng quăng, không nghĩ tới không dùng được như thế.
Trong lòng nghĩ như thế, tư thái đáng thương trên mặt thiếu phụ kia càng sâu, quỳ rạp dưới đất, ngực càng lộ ra tảng lớn trắng như tuyết, cảnh “xuân” hiện ra.
Xem tới đây, trong lòng Diệp Huyền cũng nhẫn không được nữa, buồn nôn rối tinh rối mù.
Người khác không thấy được, hắn sao lại không thấy được, thiếu phụ này sở dĩ quyến rũ như vậy, vốn là tu luyện qua một loại mị công nào đó, động tác cùng vẻ mặt kệch cỡm kia, quả thực để hắn buồn nôn.
Thời khắc này, Diệp Huyền không khỏi nghĩ đến Dao Nguyệt Vũ Đế.
Trên thế giới này, ở trước mặt mình như vậy thật sự vĩnh viễn chỉ có Dao Nguyệt Vũ Đế, chỉ là, Dao Nguyệt nàng hiện tại ở nơi nào? Còn ở Huyền Vực sao?
Diệp Huyền cười nhạt, hắn nghĩ đến Dao Nguyệt Vũ Đế, thời khắc này tâm triệt để bình tĩnh lại, cũng mất đi tâm tình tiếp tục xem thiếu phụ này biểu diễn buồn nôn.
Trong đầu thả ra một đạo ý niệm, không chờ thiếu phụ kia nói cái gì, con tê tê đã nhào ra, trong chớp mắt đánh giết thiếu phụ kia.
Đến chết thiếu phụ kia cũng không hiểu, tại sao thiếu niên trước mặt mới khoảng chừng hai mươi kia, có thể ngăn trở được dụ hoặc của mình?
Sử dụng Huyền Hỏa đốt thân thể của thiếu phụ cùng nam tử xấu xí thành tro bụi, Diệp Huyền nghỉ ngơi một hồi, điều dưỡng một chút, lúc này mới lần thứ hai nhìn về phía thung lũng.
Mới vừa rồi cùng nam tử xấu xí tranh đấu, trên người hắn vẫn có một ít vết thương nhẹ, hơn nữa Huyền Nguyên cũng tiêu hao không ít.
Tuy giờ khắc này đã không có bất kỳ ai, nhưng vẻ mặt Diệp Huyền nhìn về phía trong thung lũng, vẫn hơi có chút nghiêm nghị.
Ngay thời điểm hắn đang chuẩn bị tiến vào sơn cốc, thu lấy Kim Ngọc Hinh Quả, xa xa đột nhiên lại truyền đến hai tiếng xé gió.
Diệp Huyền nhất thời nhíu mày, vị trí bí ẩn này võ giả cũng quá nhiều đi, ngăn ngắn chốc lát, lại cóhai người lại đây.
Trong lòng nghĩ như thế, thân hình Diệp Huyền loáng một cái, cũng không tiếp tục hái Kim Ngọc Hinh Quả, mà tìm địa phương trốn đi.
Không lâu lắm, hai đạo lưu quang lấy tốc độ cực nhanh rơi vào trước thung lũng, xem khí tức trên người, vẻn vẹn chỉ là Vũ Vương tam trọng.
Hai người này vừa rơi xuống, ánh mắt phát sáng nhìn về phía trong thung lũng.
- Ồ, ta nói vừa nãy mùi thơm kia làm sao đặc biệt như vậy, dĩ nhiên là Kim Ngọc Hinh Quả, chúng ta vận may quá tốt rồi.
Một tên Vũ Vương ngay lập tức kinh hỉ kêu lên, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn cùng kích động.
Một gã Vũ Vương khác trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
- Không nên phí lời quá nhiều, chúng ta nhanh thu hồi Kim Ngọc Hinh Quả này, cái hương vị kia truyền ra khoảng cách quá xa, có thể đưa tới võ giả khác.
- Nói rất đúng, chúng ta mau mau ra tay.
Hai người này nói hết lời, liền hóa thành hai đạo lưu quang nhảy vào thung lũng.
- A!
Bọn họ mới vừa vào đi, một tiếng kêu thảm thiết thê lương liền vang lên, vũ bào trên người hai tên võ giả này dĩ nhiên trong nháy mắt bốc lên khói trắng, trên mặt cũng bốc lên từng bọng máu.
- Có độc, sương mù này có độc.
Toàn bộ thung lũng, đều ẩn chứa một lớp sương khói mỏng manh, hai người căn bản không nghĩ tới sương mù này sẽ có độc, đi vào, huyết nhục cả người liền bắt đầu thối rữa, mạnh như Vũ Vương tam trọng, cũng chặn không nổi.
Chương 1222 Lần thứ hai nô dịch (1)
- Mau lui lại, lui ra.
Hai người thất kinh, thống khổ mãnh liệt làm bọn họ hoảng hốt muốn trốn khỏi thung lũng.
Nhưng trong nháy mắt hai người sắp rời đi thung lũng, xèo một tiếng, một cái bóng màu đen từ trong thung lũng kia lao ra, dĩ nhiên là một con Thiềm Thừ màu đen, nó mở ra miệng lớn, một sức hút vô hình từ trong miệng nó sản sinh, vòng xoáy hiện lên, đột nhiên hấp hai tên Vũ Vương kia lại.
- Không!
Hai tên Vũ Vương kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt bị Thiềm Thừ nuốt vào trong bụng.
Ở nháy mắt hai tên Vũ Vương tiến vào trong miệng Thiềm Thừ, Diệp Huyền thấy rõ ràng, hai tên Vũ Vương kia trực tiếp ở trong miệng Thiềm Thừ liền hóa thành một bãi máu sền sệt, bao quát áo bào cùng áo giáp trên người bọn họ cũng không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều hóa thành chất lỏng bị nó nuốt vào trong bụng.
- Lực lượng ăn mòn thật đáng sợ.
Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh.
- Cô Oa!
Thiềm Thừ kia kêu một tiếng, tiếng kêu lại giống như ếch, sau đó con ngươi giống như chuông đồng trừng về phía vị trí Diệp Huyền ẩn giấu, trong ánh mắt có một tia hung mang, khiến người ta cả người sợ hãi.
Chỉ là nó không hề rời đi thung lũng, nhảy nhót hai lần, liền biến mất ở trong thung lũng
Diệp Huyền nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi âm thầm hoảng sợ.
Lực lượng ăn mòn của Thiềm Thừ màu đen kia thực sự là quá đáng sợ, Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, dễ dàng liền bị ăn mòn thành máu mủ, ngay cả một chút dấu vết cũng không có để lại, bao quát huyền giáp trên người bọn họ cũng giống như vậy.
Diệp Huyền không dám khẳng định, lấy cường độ thân thể của mình, có thể ngăn cản được lực lượng ăn mòn này hay không.
Lúc trước thời điểm hắn nhìn thấy thung lũng này, trong lòng thì có một loại cảnh giác, mà thời điểm cùng nam tử xấu xí giao thủ, cũng mơ hồ cảm giác được như bị món đồ gì giám thị.
Mãi đến hiện tại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vừa nãy hắn cùng nam tử xấu xí giao thủ, Thiềm Thừ màu đen này tuyệt đối ngay ở trong thung lũng nhìn kỹ tất cả, tìm kiếm cơ hội xuất thủ.
Chỉ là mình giải quyết nam tử xấu xí tốc độ quá nhanh, hơn nữa bản thân không có bị thương gì, giả như lúc trước mình cũng bị trọng thương, Diệp Huyền rất hoài nghi Thiềm Thừ màu đen này có thể lao ra kiếm lợi hay không.
Đứng ở trước thung lũng, sắc mặt Diệp Huyền biến ảo không ngừng.
Nói thật, hắn không quá nguyện ý cùng Thiềm Thừ màu đen trong thung lũng kia giao thủ, thế nhưng Kim Ngọc Hinh Quả là Diệp Huyền làm sao cũng không muốn từ bỏ.
Có Kim Ngọc Hinh Quả, thực lực hắn tăng lên, tốc độ tuyệt đối có thể gấp đôi.
Trong đầu phát ra mệnh lệnh đối với con tê tê, Diệp Huyền muốn nhìn một chút, con tê tê có thể tiến vào trong thung lũng hay không, nhưng Diệp Huyền lập tức từ trong đầu con tê tê cảm giác được một loại tâm tình chống cự.
Loại tâm tình này là chống cự, mà không phải sợ hãi, Diệp Huyền lập tức từ bên trong bắt lấy không ít tin tức.
Đầu tiên, con tê tê không úy kỵ Thiềm Thừ màu đen, điều này nói rõ ở trong vị trí bí ẩn, thực lực của con tê tê không hẳn kém Thiềm Thừ màu đen.
Thứ hai, nếu con tê tê phát sinh tâm tình chống cự, điều này nói rõ tốc độ của Thiềm Thừ màu đen, ngay cả con tê tê cũng phải kiêng kỵ.
Con tê tê phòng ngự, Diệp Huyền là rất rõ ràng, kia tuyệt đối là có thể sánh được Vũ Hoàng tam trọng, nói như vậy, độc tố của Thiềm Thừ màu đen, đối với Vũ Hoàng tam trọng cũng có năng lực uy hiếp nhất định.
Vì lẽ đó độc tố của Thiềm Thừ này, tuyệt đối có thể đối với hắn tạo thành thương tổn.
- Đến cùng nên như thế nào mới có thể được Kim Ngọc Hinh Quả đây?
Ngay thời điểm Diệp Huyền trầm tư suy nghĩ.
- Chít chít!
Tiểu Tử Điêu lập tức xuất hiện ở trên bả vai của hắn, nhìn thấy Diệp Huyền kiêng kỵ, Tiểu Tử Điêu rầm rì một tiếng, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, tựa hồ đối với Diệp Huyền nhát gan rất khinh bỉ.
- Bạch!
Sau một khắc, thân hình của Tiểu Tử Điêu đột nhiên biến mất, hóa thành một vệt chớp tím, trong nháy mắt nhảy vào trong thung lũng.
Tâm của Diệp Huyền đầu tiên là nhấc lên, nhưng sau đó lại rơi xuống, Tiểu Tử Điêu tặc hoạt, hắn là quá hiểu rõ, cái tên này, là tuyệt đối sẽ không nắm tính mạng của mình đùa giỡn.
Quả nhiên, ngay ở thời điểm thân hình của Tiểu Tử Điêu sắp cùng sương mù trong thung lũng tiếp xúc, một trận không gian rung động thoáng hiện, Tiểu Tử Điêu lập tức biến mất, một cái nháy mắt sau, nó đã rơi vào trên bụi cây Kim Ngọc Hinh Quả, móng vuốt sắc bén xẹt qua, năm viên Kim Ngọc Hinh Quả liền rơi vào trong ngực Tiểu Tử Điêu.
Kim Ngọc Hinh Quả kỳ thực cũng không lớn, nhưng đối với Tiểu Tử Điêu chỉ cao nửa thước mà nói, lại không hề nhỏ, chỉ thấy Tiểu Tử Điêu ôm năm viên Kim Ngọc Hinh Quả, suýt chút nữa che đậy luôn cả đầu của mình, ngây thơ đáng yêu, cực kỳ buồn cười.
- Cô!
Một thanh âm phẫn nộ vang lên, Thiềm Thừ màu đen trong thung lũng nhìn thấy Tiểu Tử Điêu cướp đi Kim Ngọc Hinh Quả, nhất thời phát sinh một trận phẫn nộ gầm rú, toàn bộ sương vụ trong thung lũng cấp tốc lưu động, bao phủ về phía Tiểu Tử Điêu.
Tiểu Tử Điêu “chít chít” một tiếng, trên mặt mang theo cười nhạo, thân hình loáng một cái, không gian rung động lóe lên, nó đã ra khỏi sơn cốc, sau đó bá một hồi rơi vào bả vai của Diệp Huyền, nó quay về phía Diệp Huyền rầm rì một tiếng, thân hình loáng một cái, lại mang theo Kim Ngọc Hinh Quả tiến vào trong túi linh sủng, hiển nhiên là để nguy hiểm cho Diệp Huyền giải quyết.
Con vật nhỏ này…
Diệp Huyền quả thực là dở khóc dở cười, vội vã thông qua linh hồn khế ước nói cho Tiểu Tử Điêu, để nó chớ ăn Kim Ngọc Hinh Quả, mình có hữu dụng, lúc này mới đưa mắt nhìn trong thung lũng.
Mắt to giống như chuông đồng của Thiềm Thừ nhìn chòng chọc vào Diệp Huyền, tràn ngập vẻ giận dữ, hiển nhiên xem hắn là kẻ cầm đầu, hú lên quái dị, trực tiếp từ trong thung lũng vọt ra, mở ra cái miệng lớn như chậu máu nhào tới Diệp Huyền.
Diệp Huyền biết Thiềm Thừ này đáng sợ, không dám khinh thường, thậm chí không muốn cùng Thiềm Thừ màu đen này tiến hành cận chiến, trong nháy mắt lấy ra Trấn Nguyên Thạch, về mạnh mẽ đập phía Thiềm Thừ màu đen.
Trấn Nguyên Thạch giống như một ngọn núi cao, tầng tầng nện ở bên đầu Thiềm Thừ màu đen.
Bịch một tiếng, Trấn Nguyên Thạch lại bị Thiềm Thừ chấn bay ra ngoài, ở trên không trung chuyển loạn, mà Thiềm Thừ kia cũng rơi ở trên mặt đất, đầu óc có chút say xe.
Nhưng không quá lâu, Thiềm Thừ màu đen này liền tỉnh táo lại, trong ánh mắt càng thêm phẫn nộ, đột nhiên mở ra miệng rộng, phốc… nhắm Diệp Huyền phun ra một luồng khí thể năm màu.&
Chương 1223 Lần thứ hai nô dịch (2)
Không được!
Diệp Huyền vội vàng nín thở, nhưng những khí thể năm màu này hiển nhiên không phải dựa vào hô hấp truyền bá, mà là thông qua lỗ chân lông thậm chí Huyền Thức, vẻn vẹn không tới một hô hấp, Diệp Huyền liền cảm thấy đầu óc lan truyền đến một trận mê muội.
Độc tố thật là đáng sợ, trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, trước khi đi tới vị trí bí ẩn này, hắn là dùng qua Giải Độc Hoàn mình luyện chế, Giải Độc Hoàn kia ngay cả Hủ Cốt Linh Chướng độc cũng có thể dễ dàng hóa giải, độc tố phổ thông căn bản không có cách xâm lấn thân thể của hắn.
Huống chi Cửu Chuyển Thánh Thể của hắn đột phá đến lục chuyển, nhục thân lột xác, đối với độc tố sức đề kháng cũng vượt xa võ giả bình thường, nhưng hắn dĩ nhiên sẽ cảm thấy mê muội.
Thiềm Thừ màu đen này phun ra độc, uy lực của nó tuyệt đối còn trên Hủ Cốt Linh Chướng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, nhất thời lộ ra một tia mừng rỡ như điên.
Nếu hắn có thể thu phục Thiềm Thừ màu đen này, như vậy hắn ở nơi này an toàn sẽ càng thêm bảo đảm.
Hầu như không có chút do dự gì, Diệp Huyền trực tiếp phóng thích Thôn Phệ Võ Hồn của mình ra ngoài.
Hô!
Thôn Phệ Võ Hồn ở trước người Diệp Huyền hóa thành một Chiến Thần toàn thân đen kịt, tỏa ra khí tức kinh khủng, Thiềm Thừ màu đen kia nhìn thấy Thôn Phệ Võ Hồn, trong mắt lập tức lộ ra một tia nghiêm nghị cùng kiêng kỵ, hiển nhiên biết Thôn Phệ Võ Hồn cũng không dễ trêu.
Diệp Huyền cũng mặc kệ Thiềm Thừ màu đen này là nghĩ như thế nào, vội vã thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, trấn ép tới Thiềm Thừ màu đen kia.
Nhưng để Diệp Huyền trợn mắt ngoác mồm chính là, không chờ Thôn Phệ Võ Hồn của hắn hạ xuống, Thiềm Thừ màu đen kia hú lên quái dị, dĩ nhiên xoay người bỏ chạy, thời điểm chạy cái mông nhếch nhếch, tốc độ mau kinh người.
Cái gia hỏa giảo hoạt này, Diệp Huyền không nói gì được, vừa cảm giác không đúng, lập tức liền chạy, Thiềm Thừ màu đen này có bao nhiêu nhát gan a.
Thế nhưng Diệp Huyền như thế nào sẽ cho nó chạy mất, hơi chuyển động ý nghĩ một chút, con tê tê vẫn mai phục ở dưới nền đất rốt cục động thủ, oanh, trực tiếp đỉnh ở trên bụng Thiềm Thừ màu đen, đỉnh nó bay ra ngoài.
Không chờ Thiềm Thừ màu đen phản ứng lại, Diệp Huyền đã thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn trấn áp xuống.
Nửa nén hương sau, Diệp Huyền thành công ở trong đầu Thiềm Thừ màu đen lưu lại một tia khí tức Thôn Phệ Võ Hồn, nô dịch Thiềm Thừ màu đen.
- Cô Oa!
Lúc này Thiềm Thừ màu đen ngồi xổm ở trước người Diệp Huyền, một mặt ai oán, như một cô dâu nhỏ bị khinh bỉ.
Thiềm Thừ vốn là một loại động vật vô cùng xấu xí, nhưng thần thái vẻ mặt của Thiềm Thừ màu đen này, lại làm cho người có loại cảm giác không nhịn được cười.
Hơn nữa da dẻ của Thiềm Thừ màu đen này, cũng không giống Thiềm Thừ phổ thông, ẩm ướt chán chán, trái lại như sắt thép, lạnh lẽo, cứng rắn, thấy thế nào cũng không giống như là một vật kịch độc.
Có điều có thể rõ ràng nhìn ra, tuy Thiềm Thừ màu đen này giống như con tê tê, không biết nói chuyện, nhưng so với con tê tê thì thông minh giảo hoạt hơn nhiều.
- Ta liền cho các ngươi cái tên a.
Diệp Huyền vuốt cằm, chuẩn bị cho con tê tê cùng Thiềm Thừ màu đen cái tên.
Chỉ chốc lát, Diệp Huyền có quyết định:
- Hừm, từ giờ trở đi, ngươi gọi Tiểu Hắc, ngươi liền gọi Nhị Hắc.
Diệp Huyền phân biệt chỉ vào con tê tê cùng Thiềm Thừ màu đen nói.
Con tê tê cứng đầu cứng cổ, chỉ biết nghe theo Diệp Huyền mệnh lệnh, không phản ứng gì.
Thiềm Thừ màu đen nhưng là “Cô Oa” kêu một tiếng, lại đối với Diệp Huyền khinh thường, hiển nhiên đối với hắn đặt tên là hết sức xem thường.
- Ta sát, ta lại bị một con Thiềm Thừ khinh bỉ.
Diệp Huyền chỉ cảm thấy thế giới quan ngổn ngang.
Biết được Diệp Huyền muốn dẫn nó rời đi, Thiềm Thừ màu đen “Nhị Hắc” hùng hục đi tới thung lũng trước, chỉ thấy nó dùng sức hút một cái, sương mù khắp núi nhất thời như long hấp thủy, dồn dập tiến vào trong bụng nó.
Nhìn thấy tình cảnh này Diệp Huyền không nhịn được chấn kinh, khói độc khắp núi, dĩ nhiên tất cả đều là Nhị Hắc phun ra.
Xem ra Nhị Hắc này, lai lịch tuyệt đối không phải bình thường.
Đồng thời Diệp Huyền cũng âm thầm cảnh giác, vị trí bí ẩn này đến tột cùng là nơi nào? Có thể thai nghén Yêu thú như Nhị Hắc?
Phải biết, bình thường một nơi nào đó thai nghén Yêu thú càng mạnh, như vậy nơi này ẩn chứa độ nguy hiểm cũng càng cao.
Quyết định tất cả, thu thập sạch sẽ dấu vết nơi này, Diệp Huyền cũng không hề rời vùng thung lũng quá xa, mà ở phụ cận tìm một chỗ yên tĩnh, đào một hang núi, bắt đầu bế quan.
Được Kim Ngọc Hinh Quả, Diệp Huyền có nắm chắc rất lớn, có thể tăng tu vi của mình lên một ít, tuy không hẳn có thể đột phá cấp bảy tam trọng, nhưng tuyệt đối sẽ mạnh hơn hiện tại không ít.
Hơn nữa không có hương vị của Kim Ngọc Hinh Quả, nơi này hẳn là sẽ không hấp dẫn võ giả lại đây, huống chi có Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc bảo vệ, Diệp Huyền tin tưởng coi như Vũ Hoàng lại, cũng khó làm gì được mình.
Trước khi tu luyện, Diệp Huyền tính toán thu hoạch một hồi.
Chủ yếu vẫn là vật trên người thiếu phụ cùng nam tử xấu xí kia.
Diệp Huyền trước tiên kiểm tra chính là không gian giới chỉ của thiếu phụ, trong nhẫn có một ít linh dược cùng vật liệu, còn có hơn mười vạn Huyền Thạch trung phẩm, đối với người bình thường mà nói, này đã là một số của cải lớn, nhưng Diệp Huyền lắc đầu, những thứ đồ này vẫn chưa thể nhấc lên hứng thú của hắn.
Khi Huyền Thức của Diệp Huyền tiến vào trong không gian giới chỉ của nam tử xấu xí, lại thán phục hít vào một hơi.
Vũ Hoàng cùng Vũ Vương giàu có quả nhiên không phải một mức độ.
Trong không gian giới chỉ này, chỉ là Huyền Thạch trung phẩm liền lít nha lít nhít chất thành một đống lớn, tính toán có hơn triệu, ngoài ra, Huyền Thạch thượng phẩm cũng có hơn một trăm viên, tỏa ra thiên địa Huyền khí nồng nặc.
Ngoài ra, còn có thật nhiều linh dược, vật liệu, trong đó không ít đều là linh dược bát giai.
Cho tới đan dược, Huyền binh,… cũng có một chút, chỉ là những thứ đồ này Diệp Huyền hoàn toàn không có hứng thú.
Hắn kích động nhất, vẫn là mấy trăm viên Huyền Thạch thượng phẩm kia, trong Huyền Thạch thượng phẩm ẩn chứa thiên địa Huyền khí căn bản không phải Huyền Thạch trung phẩm có thể so sánh, mấy trăm viên Huyền Thạch thượng phẩm này vận dụng thoả đáng, hoàn toàn có thể làm cho tu vi của hắn có tăng lên.
Xem tới đây, Diệp Huyền căn bản không có chút do dự gì, lúc này lấy ra mấy trăm viên Huyền Thạch thượng phẩm, lợi dụng Ma La Nguyên Thiết trận bàn, ở bên trong hang núi bắt đầu bố trí trận pháp.&
Chương 1224 Vũ Hoàng tam trọng (1)
Từng viên Huyền Thạch thượng phẩm bị hắn khảm nạm ở trung tâm trận pháp, ngoại trừ Huyền Thạch thượng phẩm, lượng lớn Huyền Thạch trung phẩm cũng bị Diệp Huyền chồng chất ở các góc trận pháp.
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Huyền trực tiếp ở bên trong hang núi bắt đầu luyện chế đan dược.
Lần này thăm dò, từ khi bắt đầu, Diệp Huyền được đến không ít linh dược, đặc biệt ở Vụ Mai Chi Địa, Tiểu Tử Điêu đơn độc hành động, càng hái tới rất nhiều linh dược mà trước đây Diệp Huyền căn bản không dám tưởng tượng.
Từng cây linh dược ở dưới Diệp Huyền luyện chế, cấp tốc biến thành từng viên đan dược, mà trong những đan dược này, Diệp Huyền đều hòa vào một phần nhỏ Kim Ngọc Hinh Quả.
Vì tiết kiệm Kim Ngọc Hinh Quả, mỗi một lô đan dược Diệp Huyền dùng Kim Ngọc Hinh Quả, đều phân tích đến cực hạn, tuyệt đối sẽ không lãng phí thêm một tia.
Coi như là như vậy, hai ngày sau, bốn viên Kim Ngọc Hinh Quả cũng đã bị Diệp Huyền luyện chế hết.
Cho tới viên Kim Ngọc Hinh Quả cuối cùng, tạm thời Diệp Huyền không muốn dùng, chuẩn bị sau đó bất cứ tình huống nào.
Làm xong hết thảy tất cả, Diệp Huyền mới bắt đầu tu luyện.
Đan dược gia nhập Kim Ngọc Hinh Quả, hắn không cần lo lắng có đan độc hoặc tác dụng phụ, trực tiếp nhét vào trong miệng, sau đó ngồi xếp bằng ở trong trận pháp, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết vận chuyển, bắt đầu toàn tâm tu luyện.
Vù vù!
Trong đan dược ẩn chứa các loại năng lượng, cấp tốc dung nhập vào thân thể Diệp Huyền, bắt đầu mở rộng huyền mạch, tăng cường Huyền khí, cải tạo nhục thân.
Không chỉ đan dược, lượng lớn Huyền Thạch trung phẩm, Huyền Thạch thượng phẩm trong trận pháp, cũng từng chút tan rã, trong đó ẩn chứa thiên địa Huyền khí lại như không cần tiền điên cuồng vào thân thể Diệp Huyền.
Diệp Huyền biết mình rèn luyện rốt cục có báo lại.
Cứ như vậy, Diệp Huyền không ngừng cô đọng Huyền khí, tăng lên tu vi của mình.
Tu vi của hắn, từ mới vào cấp bảy nhị trọng, cấp tốc củng cố, sau đó lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được tăng lên, khi mấy trăm viên Huyền Thạch thượng phẩm tất cả đều tiêu hao hầu như không còn, tu vi của hắn rốt cục ngưng lại.
Vào giờ phút này, tu vi của Diệp Huyền đã đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, cách cấp bảy tam trọng chỉ một bước.
Mà lúc này khoảng cách hắn tu luyện, vẻn vẹn qua mấy ngày.
Diệp Huyền đứng lên, trên mặt mang theo một tia mừng rỡ.
Xem ra, tu vi của hắn thật giống như tăng lên không nhiều, vẻn vẹn từ mới vào cấp bảy nhị trọng, đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, ngay cả cấp một cũng không có đột phá.
Nhưng chỉ có Diệp Huyền biết, thực lực của mình đến tột cùng tăng lên bao nhiêu, đây tuyệt đối là bước ra một bước dài.
Hơn nữa Diệp Huyền có thể cảm giác được, hiện tại mình đã đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, nếu như hắn đồng ý, chỉ cần phối chế một ít loại đan dược đột phá, hoàn toàn có thể ở trong mấy ngày bước vào cấp bảy tam trọng.
Mà linh dược luyện chế loại đan dược đột phá, trên người hắn cũng không phải là không có.
Nhưng hắn không làm như thế.
Đầu tiên, tu vi Huyền Thức của hắn mới thất giai đỉnh phong, mà đan dược có thể làm cho Vũ Vương nhị trọng đột phá đến cấp bảy tam trọng, vậy tuyệt đối là đan dược bát phẩm.
Tuy trước hắn luyện chế qua Hoàng Tâm Đan bát phẩm, nhưng này là ở dưới sự giúp đỡ của đám người Dược lão mới thành công, bằng vào một mình hắn, không hẳn có thể luyện chế ra.
Có điều đây chỉ là nguyên nhân thứ hai, trọng yếu chính là, thông qua Hạo Quang Đại Thiên Kính suy đoán, cùng với Diệp Huyền cảm giác, hắn từ cấp bảy nhị trọng bước vào nhị trọng đỉnh phong thời gian thực sự là quá ngắn, nếu như vào lúc này bước vào tam trọng, tất nhiên sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn.
Tuy Kim Ngọc Hinh Quả có thể loại trừ tất cả đan độc cùng tác dụng phụ trong đan dược, thế nhưng vấn đề căn cơ bất ổn, là không cách nào thông qua đan dược giải quyết.
Dù sao trước khi xuất phát thăm dò, hắn vừa mới đột phá cấp bảy nhị trọng, bây giờ mới qua mấy ngày? Hắn cũng đã đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong.
Hơn nữa hắn tu luyện vẫn là Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cực kỳ gian nan, mỗi một cấp cần Huyền Nguyên ít đến hơn mười lần, gấp trăm lần võ giả phổ thông, tốc độ như vậy, tuyệt đối có thể xưng tụng là nghịch thiên rồi.
Vì lẽ đó Diệp Huyền rất rõ ràng, trước khi mình không có triệt để củng cố tu vi cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, hắn tuyệt đối không thể xung kích cấp bảy tam trọng, dù dùng chút thời gian, hắn cũng sẽ không tiếc.
Không có ai so với Diệp Huyền càng muốn để tu vi của mình đột phá, hắn cực kỳ khát vọng mình có thể mau chóng khôi phục lại tu vi kiếp trước, đồng thời càng gần hơn một bước.
Nhưng chính bởi vì Diệp Huyền khát vọng đạt đến tu vi càng cao hơn, vì lẽ đó hắn càng muốn áp chế ý nghĩ đột phá cấp bảy tam trọng của mình.
May mắn chính là, ở không gian bí ẩn này, sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm cùng cường địch, lượng lớn chiến đấu, là phương pháp tốt nhất củng cố tu vì.
Hô!
Đứng lên, thu hồi Ma La Nguyên Thiết trận bàn, Diệp Huyền rốt cục rời đi hang động mình bế quan mấy ngày.
Không gian bí ẩn này, bảo vật đông đảo, kỳ ngộ cũng đông đảo, Diệp Huyền tự nhiên không thể dùng tất cả thời gian đều tiêu hao ở tu luyện.
Nhìn thấy Diệp Huyền đi ra, Tiểu Hắc cùng Nhị Hắc đều rất hưng phấn.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, trực tiếp ngồi ở trên người Thiềm Thừ màu đen, tiếp tục xuất phát.
Thông qua mấy ngày nay tu luyện, Diệp Huyền cũng rõ ràng chỗ quý giá của nơi này.
Hắn sở dĩ tu luyện nhanh như vậy, hoàn toàn là bởi vì dùng lượng lớn thiên tài dị bảo, mà những thiên tài dị bảo này nếu như ở bên ngoài, còn không biết muốn tiêu hao bao nhiêu tinh lực cùng tài lực mới có thể được, nhưng ở không gian bí ẩn này, thỉnh thoảng có thể gặp phải.
Chỉ là mấy ngày kế tiếp, Diệp Huyền phát hiện vận may của mình tựa hồ dùng hết rồi, số lần gặp phải bảo vật càng ngày càng ít.
Cũng không biết là nơi này bị những võ giả khác càn quét qua, hay là vận may của hắn bắt đầu biến kém.
- Không được, phải nghĩ một biện pháp.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền trực tiếp kéo Tiểu Tử Điêu từ trong túi linh sủng ra ngoài.
Luận tìm kiếm linh dược, kiếp trước hắn là Linh Dược sư Đế cấp, tuyệt đối là vượt xa những võ giả khác, thế nhưng so với Tiểu Tử Điêu, Diệp Huyền chẳng là cái thá gì.
Tiểu Tử Điêu cũng không biết là chủng vật gì, trời sinh nắm giữ năng lực cảm ứng bảo vật, tìm kiếm linh dược so với Diệp Huyền, vậy tuyệt đối là mạnh gấp mấy lần.
Chương 1225 Vũ Hoàng tam trọng (2)
Tiểu Tử Điêu một mặt khó chịu, những ngày gần đây, nó tìm không ít linh dược, cả ngày nằm ở trong trạng thái buồn ngủ, cách làm nghiền ép sức lao động của Diệp Huyền, khiến cho nó rất khinh thường.
Có điều đối mặt Diệp Huyền mãnh liệt yêu cầu, Tiểu Tử Điêu cũng hết cách rồi, chỉ có thể mang theo Diệp Huyền chung quanh sưu tầm.
Quả nhiên, sau khi có Tiểu Tử Điêu, vẻn vẹn ngày thứ nhất, Diệp Huyền rất nhanh liền tìm tới gần mười cây linh dược không tệ, còn tìm đến một viên Hỏa Viêm Linh Quả màu đỏ thắm.
Hỏa Viêm Linh Quả thuộc về linh dược bát giai đỉnh phong, giá trị sẽ không kém hơn Kim Ngọc Hinh Quả bao nhiêu, đặc biệt đối với Hỏa hệ võ giả mà nói, một khi dùng Hỏa Viêm Linh Quả, có thể vô điều kiện để Hỏa hệ Huyền Nguyên trong cơ thể bọn họ tăng lên một đẳng cấp.
Ngoại trừ Hỏa hệ võ giả ra, Hỏa Viêm Linh Quả đối với Luyện Dược Sư, Luyện Hồn Sư mà nói cũng cực kỳ hữu dụng, có thể làm cho một Luyện Dược Sư hoặc Luyện Hồn Sư ngưng luyện ra bản mệnh Huyền Hỏa càng mạnh mẽ.
Có điều Diệp Huyền một không phải Hỏa hệ võ giả, hai đã nắm giữ Thiên hỏa như Vô Tận Dung Hỏa, vì lẽ đó Hỏa Viêm Linh Quả đối với hắn mà nói, chưa chắc có nhiều tác dụng.
Nhưng nếu như lấy về cho Dược lão hoặc Lục Ly, tuyệt đối có thể làm cho tu vi của hai người bọn họ tăng lên một đẳng cấp.
Mà ngày thứ hai, Tiểu Tử Điêu trực tiếp mang Diệp Huyền vào một thung lũng.
Đi vào, Diệp Huyền cũng cảm giác được thung lũng này không phải bình thường, phóng tầm mắt nhìn tới, dĩ nhiên liền nhìn thấy vài cây linh dược cấp bảy.
Lúc này Diệp Huyền bắt đầu hái linh dược cấp bảy, nhưng vào lúc này, Tiểu Tử Điêu vèo một cái chạy vào sâu trong thung lũng.
- Tiểu Tử Điêu, chạy chậm một chút, chờ ta đào xong linh dược cấp bảy lại đi.
Diệp Huyền mở miệng nói, nhưng Tiểu Tử Điêu sao lại để ý tới Diệp Huyền, lập tức liền chạy mất tăm.
Diệp Huyền không nói gì lắc đầu một cái, tên tiểu tử này, quả thực quá nhanh nhảu, ngay cả chủ nhân như hắn cũng không nghe lời, lúc nào đó phải cho nó một chút màu sắc nhìn mới được.
Thu cẩn thận vài cây linh dược cấp bảy, Diệp Huyền mới đứng lên, liền nghe đến một thanh âm sắc bén truyền đến, trong lòng Diệp Huyền cả kinh, thân thể trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng xông ra ngoài.
Vừa nãy tiếng kêu kia, hiển nhiên là Tiểu Tử Điêu truyền đến.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Huyền liền nhìn thấy Tiểu Tử Điêu, trong ánh mắt của hắn nhất thời phun ra lửa giận.
Chỉ thấy ba tên cường giả, đang hoàn toàn vây quanh Tiểu Tử Điêu ở trung ương, trong đó hai người là Vũ Hoàng nhất trọng, còn có một người dĩ nhiên là Vũ Hoàng tam trọng, tóc màu nâu từng chiếc dựng thẳng lên, gương mặt vô cùng hắc, tràn ngập âm trầm.
Giờ phút này ba người, đối diện Tiểu Tử Điêu liên tiếp ra tay, đặc biệt Vũ Hoàng tam trọng kia, cả người dập dờn dâng trào Huyền Nguyên, vực giới kết giới đáng sợ phong tỏa một vùng không gian, ánh mắt sắc bén, thời khắc chú ý Tiểu Tử Điêu hành động.
Mà hai tên Vũ Hoàng nhất trọng kia, thì ở trong vực giới kết giới không ngừng chặn lại Tiểu Tử Điêu, nỗ lực bắt nó.
- Khà khà, con vật nhỏ này còn rất linh hoạt, hẳn là một dị chủng nào đó, nắm lên, nhìn đến tột cùng là vật gì.
Một tên Vũ Hoàng trong đó một bên ra tay, một bên còn cười nói.
- Đáng chết.
Trong lòng Diệp Huyền giận dữ, không nói hai lời, liền nhào tới ba người kia.
Oanh ca!
Hắn vừa lên liền đánh ra Tài Quyết Chi Kiếm, một kiếm bổ tới một tên Vũ Hoàng nhất trọng, đứng ở giữa Tiểu Tử Điêu cùng đối phương.
- Ngươi là ai, cũng dám ngăn trở chúng ta bắt linh sủng?
Diệp Huyền đột nhiên tập kích, để ba người lấy làm kinh hãi, lúc này ngừng tay lạnh giọng quát lớn.
Chỉ là sau khi bọn hắn nhìn đến tu vi của Diệp Huyền, lại sững sờ, quá yếu a? Vũ Vương nhị trọng, hai tên Vũ Hoàng nhất trọng không nhịn được bắt đầu nghi hoặc, vừa nãy đúng là tiểu tử này đẩy lùi mình?
- Ngăn cản các ngươi bắt linh sủng? Hừ, Tiểu Tử Điêu rõ ràng là linh sủng của tại hạ, lúc nào thành linh sủng của các ngươi?
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lẽo nói.
- Linh sủng của ngươi, ha ha, thực sự là buồn cười, chỗ này Yêu thú nhiều như sao, ngươi dựa vào cái gì nói con vật nhỏ này là linh sủng của ngươi? Nói như vậy, Thiềm Thừ Yêu thú kia cũng là linh sủng của ngươi?
Một Vũ Hoàng nhất trọng mặc võ bào màu xanh khinh thường nói, vẻ mặt trào phúng.
Thậm chí còn chỉ vào Nhị Hắc lúc này mới xuất hiện ở trong thung lũng, trêu đùa nói.
- Ngươi nói không sai, nó cũng là linh sủng của ta.
Diệp Huyền liếc nhìn Nhị Hắc, lạnh lùng nói.
- Ha ha ha, tiểu tử này...
Hai tên Vũ Hoàng nhất trọng quả thực muốn cười văng, tên này chẳng lẽ là kẻ ngu si, tu vi thấp như vậy, còn dám tiến lên động thủ, hơn nữa còn nói Yêu thú nơi này đều là linh sủng của hắn, hai người chưa từng thấy Vũ Vương ngớ ngẩn như thế.
Ai biết tiếng cười của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe “Cô Oa” một tiếng, Nhị Hắc đã hùng hục nhảy đến phía sau Diệp Huyền, con ngươi to lớn trừng hai người đối diện.
Mà Tiểu Tử Điêu cũng vèo một cái, rơi vào trên bả vai Diệp Huyền, quay về hai người nhe răng trợn mắt.
- Cũng thật là linh sủng của hắn.
Hai người nhất thời há hốc mồm, nếu như đến lúc này, hai người bọn họ còn không rõ Tiểu Tử Điêu cùng Thiềm Thừ màu đen xác thực là linh sủng của Diệp Huyền, vậy hai người bọn họ cũng quá ngu xuẩn.
Nhìn thấy tình cảnh này, ngay cả Vũ Hoàng tam trọng kia cũng nhíu mày, kinh dị liếc nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Bây giờ có thể chứng minh Tiểu Tử Điêu là linh sủng của ta chưa? Ba người các ngươi truy sát linh sủng của thiếu gia ta, ta nghĩ nên cho thiếu gia ta một câu trả lời hợp lý đi.
Hai tên Vũ Hoàng sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm.
- Là linh sủng của ngươi thì thế nào, rơi vào trong tay bổn hoàng, nó cũng đã không phải, thức thời, giao hai linh sủng trên người ngươi ra đây, sau đó nói cho chúng ta, ngươi đến tột cùng làm sao nô dịch Thiềm Thừ màu đen này.
Bọn họ đều nhìn ra, trên người Nhị Hắc rõ ràng nắm giữ khí tức đặc biệt của nơi này, hiển nhiên là Yêu thú bản địa, Vũ Vương nhị trọng kia lại ở trong thời gian ngắn liền có thể nô dịch được Yêu thú bản địa, trên người hiển nhiên là có biện pháp đặc biệt.
Nếu bọn họ được biện pháp như thế, cái kia chẳng phải phát tài?
Trong lòng hai người không khỏi âm thầm hưng phấn.
- Cùng tiểu tử này phí lời cái gì, chỉ là một Vũ Vương nhị trọng, trực tiếp bắt lại nói.
Lúc này Vũ Hoàng tam trọng vẫn đứng ở một bên kia có chút không nhịn được nói.