Tổ chức tình báo của Vương gia và Chu gia rất nhanh liền hoạt động, rất nhiều tin tức truyền về từ bốn phương tám hướng.
- Gia chủ, căn cứ theo tin tình báo thì Diệp Triển Vân của Diệp gia vốn là một phế nhân, nhưng mấy ngày trước thực lực của y đột nhiên khôi phục, hơn nữa còn đột phá tới địa võ sư nhị trọng.
- Hồi bẩm gia chủ, lúc trước khi Huyết Đao trại ra tay với Diệp gia, thủ lĩnh Huyết Nha của Huyết Đao trại hình như là chết trong tay của Diệp Huyền, trước khi chết thì thân trúng khói độc, thực lực giảm mạnh.
- Báo gia chủ, thực lực của tộc nhân Diệp gia gần đây tăng lên rất nhiều, căn cứ theo tin tình báo thì hẳn là đang tu luyện một loại công pháp cường đại nào đó.
Từng tin như từng bông tuyết rơi xuống, từng chút gắn ghép lại cùng nhau, Vương Hải cũng dần dần hiểu ra.
- Xem ra Diệp gia này hẳn là đã chiếm được kỳ ngộ nào đó, nhận được một loại công pháp cường đại, một tên địa võ sư tam trọng, một tên địa võ sư nhị trọng, nếu lại thêm dùng độc và đánh lén thì giết chết được mấy người Vương Tuyên cũng không phải không có khả năng.
Vương Hải nghiến răng ken két, siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
- Gia chủ, bọn người Diệp Phách Thiên đang ở Lam Nguyệt thành, không bằng bây giờ chúng ta qua đó giết bọn họ ngay đi.
- Đúng đó, mặc dù đang ở Lam Nguyệt thành, nhưng chỉ cần chúng ta âm thầm ra tay thì ai biết là do chúng ta giết chứ?
- Không bằng khuya hôm nay chúng ta liền lẻn vào Diệp gia, giết hết bọn chúng đi.
Có trưởng lão nghe tin báo xong thì tức giận lên tiếng, mấy người Vương Tuyên chết đi, đại biểu trong nháy mắt Vương gia và Chu gia gần như mất đi một nửa chiến lực đỉnh tiêm của mình.
Điều này đối với hai đại gia tộc có thế lực khổng lồ này mà nói thì không khác gì đả kích nặng nề.
- Không được.
Vương Hải cố dằn cơn phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:
- Nơi này là Lam Nguyệt thành, nếu như giết người ở đây thì sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng, chỉ có thể chờ bọn chúng rời khỏi Lam Nguyệt thành thì chúng ta mới có thể động thủ.
- Nhưng mà gia chủ à, nếu như Diệp Phách Thiên này luôn ở trong Lam Nguyệt thành thì làm sao bây giờ?
- Ta không tin lão có thể ở mãi nơi này, mau phái người theo dõi bọn họ cho ta, nếu như có động tĩnh gì thì lập tức báo lại.
- Dạ!
- Diệp gia!
Mắt Vương Hải đỏ ngầu, cắn răng rít lên, sát khí trên người giống như thực chất, tàn phá bừa bãi trong đại sảnh.
Mà mấy người Diệp Huyền lúc này cũng đang bàn bạc việc này trong hiệp hội luyện dược sư.
Ngoại trừ tất cả thành viên chủ chốt của Diệp gia ra thì cả mấy người thân cận với Diệp Huyền như Hoa La Huyên, Lâm Hùng, La Chiến cũng hội tụ trong ngày.
- Cái gì? Vương gia và Chu gia cư nhiên phái người tới Thanh Sơn Trấn giết hại người của Diệp gia các ngươi sao, không được, ta nhất định phải bẩm báo việc này lên cho thành chủ đại nhân biết, Vương gia và Chu gia này đúng là coi trời bằng vung mà.
Lâm Hùng nghe Diệp Huyền kể lại chuyện mấy ngày nay xong thì lập tức giận tím mặt, toàn thân đằng đằng sát khí.
Diệp Huyền là chủ nhân của gã, nhà của chủ nhân gặp phải chuyện thế này, đối với Lâm Hùng mà nói thì gần như không thể chấp nhận nổi.
- Lâm Hùng, không cần.
Diệp Huyền khoát tay:
- Chút việc nhỏ ấy ngươi không cần báo với thành chủ Lãnh Thiên làm gì, hơn nữa, không có chứng cứ, có báo lên cũng vô dụng mà thôi.
- Huyền thiếu, sao lại nói là không có chứng cứ, thi thể của mấy kẻ Vương gia và Chu gia bây giờ vẫn còn đang nằm ở Diệp gia các ngươi mà, chẳng lẽ như vậy còn không thể định tội được bọn chúng sao? Nếu như thật sự không được thì ta tự mình dẫn theo thành vệ quân bao vây Vương gia và Chu gia.
- Thi thể kia ngoại trừ nói lên Diệp gia ta giết đám người đó ra thì còn có thể chứng minh được gì nữa?
Diệp Huyền cười nhạt một cái.
Hắn nhìn rất rõ ràng, ban đầu ở yến hội phủ thành chủ, tuy rằng hắn đã giúp thành chủ không ít, cũng đã trị khỏi bệnh cho Hắc Trác, nhưng đối với phủ thành chủ mà nói, để cho bọn họ chèn ép Vương gia và Chu gia thì còn được, nhưng nếu thật sự tiêu diệt Vương gia và Chu gia thì căn bản là không thể nào.
Cho nên dù có báo chuyện này lên thì phủ thành chủ ngoại trừ tạo chút áp lực cho hai nhà kia một chút ra thì chắc chắn sẽ không làm gì nữa.
Phủ thành chủ đứng trên các đại gia tộc, chắc chắn sẽ không tham gia vào tranh đấu giữa các gia tộc.
- Huyền thiếu, lẽ nào cứ bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua?
Ánh mắt của Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo:
- Ta cũng không nói là sẽ bỏ qua, dám ra tay với Diệp gia ta thì ta cũng muốn Chu gia và Vương gia sau này biến mất khỏi Lam Nguyệt thành. Lần này ta gọi các ngươi tới cũng là vì chuyện này, ta tin rằng không cần nói thì mọi người đều biết mục đích của ta, nếu như trong các ngươi có ai không muốn tham dự vào thì cứ nói, Diệp Huyền ta cam đoan tuyệt đối không bắt buộc.
Diệp Huyền nói xong thì đưa mắt nhìn mọi người ở đây.
Người của Diệp gia thì đương nhiên không cần phải nói, Lâm Hùng là người đầu tiên đứng ra nói:
- Huyền thiếu, ngươi muốn ta làm cái gì thì cứ việc nói, nếu như Lâm Hùng ta nhíu mày một cái thì không phải người.
- Huyền thiếu, chân của ta là do ngươi chữa trị, nếu như không có ngươi thì sợ rằng sau này ta vẫn chỉ là một tên phế nhân, nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì La Chiến ta nhất định không chối từ.
La Chiến cũng cười khẽ mở miệng.
Cuối cùng chỉ còn lại Hoa La Huyên, chỉ thấy lão ngoáy mũi, sau đó búng ra một cái, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường nói:
- Ta đã sớm ngứa mắt Chu gia và Vương gia rồi, có hành động gì thì cứ nói với ta một tiếng.
Nghe thấy lời Hoa La Huyên nói thì trong mắt Diệp Phách Thiên lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Hoa La Huyên chính là vị cường giả có tiếng ở Lam Nguyệt thành, từ nhiều năm trước lão đã là cường giả địa võ sư tam trọng, hôm nay chỉ sợ là đã là tam trọng đỉnh phong, có lão ở đây, khi đối kháng với Vương gia và Chu gia thì phần thắng ít nhất sẽ tăng lên năm phần.
- Tốt lắm.
Diệp Huyền mỉm cười, lấy ra một tờ giấy:
- Lâm Hùng, La giáo quan, phụ thân, từ hôm nay trở đi ba người các ngươi liền bế quan, tu luyện theo những gì ta viết trên đây, còn hội trưởng Hoa La Huyên nữa, nơi này có không ít tài liệu, tương đối trân quý, ngươi hãy tìm cách giúp ta tìm đủ, ta cần luyện chế một ít đan dược.
Chương 192 Diệp Huyền chỉ điểm (2)
- A?
Hoa La Huyên nhận lấy tờ giấy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ giật mình, những tài liệu trên này có phẩm giai không thấp, xem ra Diệp Huyền tuyệt đối không phải muốn luyện chế đan dược bình thường.
- Ể…
Đột nhiên nhìn thấy phần bên dưới, Hoa La Huyên kinh ngạc nói:
- Đây, những thứ này không phải là tài liệu luyện hồn sao?
Diệp Huyền nói:
- Đúng vậy, ta thấy võ hồn của vài người ở đây chỉ mới có nhất tinh, muốn giúp các người đề thăng đẳng cấp võ hồn lên một phen.
Diệp Phách Thiên:
- …
Diệp Triển Vân:
- …
Diệp Triển Hùng:
- …
Tất cả đều giật mình không nói nên lời, Diệp Huyền không phải là một luyện dược sư sao? Từ khi nào cũng có tạo nghệ luyện hồn cường đại như vậy rồi?
- Đúng rồi, Huyền nhi, mấy người Diệp Triển Vân đều bế quan rồi, vậy ta làm gì?
Diệp Phách Thiên lão gia tử đột nhiên hỏi.
- Ngươi, đương nhiên cũng phải bế quan rồi.
Diệp Phách Thiên lắc đầu nói:
- Huyền nhi, ta vừa mới đột phá địa võ sư tam trọng, nếu như tiếp tục bế quan thì cũng không hiệu quả gì nhiều, nếu như có việc gì cần thì ngươi cứ phân phó cho ta đi.
Diệp Huyền cũng ngưng giọng nói:
- Gia gia, ai nói địa võ sư tam trọng thì không phải bế quan, ở Lam Nguyệt thành này, chỉ khi nào ngươi đột phá thiên võ sư tứ giai thì Diệp gia ta mới có thể giữ vững phồn vinh hưng thịnh.
- Thiên võ sư?
Lão gia tử cười khổ một cái:
- Huyền nhi, ngươi đã đánh giá ta cao quá rồi, thiên võ sư tứ giai, Lam Nguyệt thành chúng ta mấy chục năm qua không hề xuất hiện một người, muốn đột phá không chỉ dựa vào tu luyện là được đâu.
Thiên võ sư thiên võ cảnh tứ giai đã thuộc hàng cường giả trung tầng của đại lục rồi, trong Lam Nguyệt thành này, cường giả địa võ sư tam trọng có không ít, nhưng lại không có một ai bước vào thiên võ cảnh tứ giai hết.
Cho nên Diệp Phách Thiên cũng không có lòng tin lắm vào bản thân mình.
Hoa La Huyên cũng cười khổ một cái:
- Huyền Thiếu, Phách Thiên nói không sai, lão phu đột phá địa võ sư tam trọng cũng đã lâu lắm rồi, nhưng thuỷ chung vẫn cách thiên võ sư này một đường, làm cách nào cũng không thể đột phá được.
Diệp Huyền mở miệng nói:
- Thật ra thì muốn bước vào thiên võ cảnh cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Hoa La Huyên cười khổ một cái, không nói gì, theo lão thấy thì Diệp Huyền căn bản không hiểu được ranh giới khi từ địa võ sư đột phá tới thiên võ sư.
Diệp Huyền cười nhạt một cái, hợp tác cùng mấy người Hoa La Huyên lâu như vậy, Diệp Huyền cũng nhìn ra, người này thật ra mà một người rất nghĩa khí.
Lão nhân như vậy đáng giá cho Diệp Huyền tán thưởng.
Lúc này, Diệp Huyền cũng sinh ra suy nghĩ giúp Hoa La Huyên một phen.
- Hoa La Huyên, thiên võ sư và địa võ sư chỉ cách nhau có một giai mà thôi, huống hồ gì ngươi lại là một luyện dược sư tam phẩm, đan dược đủ đầy, dựa theo đạo lý mà nói thì cũng không khó tới vậy, không biết tại sao, tới bây giờ ngươi vẫn không thể đột phá được?
Hoa La Huyên nghe vậy thì thở dài, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm.
- Huyền thiếu, thú thật là lão phu cũng thường xuyên tự hỏi về chuyện này, nhưng cuối cùng cũng không cho ra được kết luận nào cả. Thiên võ sư không giống với địa võ sư. Trước thiên võ sư, võ giả hấp thu lực lượng thiên địa, ngưng luyện huyền khí trong người, nhưng sau thiên võ sư thì huyền khí bên trong cơ thể võ giả sẽ phát sinh biến chất, từ huyền khí chuyển hoá thành huyền lực, huyền lực này vô cùng nồng đậm, dù chỉ một tia cũng gấp mấy chục lần so với huyền khí trước kia. Theo ta thấy thì muốn đột phá từ địa võ sư tới thiên võ sư thì phải không ngừng ngưng luyện huyền khí, cho tới khi áp súc huyền khí thành huyền lực mới thôi.
- Thử nghĩ đi, áp súc một tia huyền khí thành huyền lực có độ nồng đậm gấp mấy chục lần, cả quả trình này tuyệt đối vô cùng lâu dài và khó khăn, bởi vậy cho nên rất nhiều người, cả đời đều không thể ngưng luyện huyền khí thành huyền lực, đột phá tới thiên võ cảnh.
Nguyên nhân này Hoa La Huyên đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, nhưng lão cảm thấy hẳn là do quá trình ngưng luyện quá khó khăn.
Võ giả địa võ sư, trong cơ thể tu luyện đều là huyền khí, đan điền trở thành huyền hải, huyền khí vốn mỏng manh, huyền khí dung nạp được thật ra cũng không nhiều.
Tới thiên võ sư thì lại phải ngưng luyện huyền khí thành huyền lực, huyền lực này chính là lực lượng do huyền khí áp súc cực độ mà thành, yêu cầu đối với huyền mạch và huyền hải đương nhiên là cao hơn rất nhiều, hơn nữa, quá trình ngưng luyện huyền khí quá gian nan, cho nên mới khiến cho rất ít người có thể đột phá tới thiên võ sư.
- Không biết hội trưởng Hoa La Huyên ngươi đã ngưng luyện huyền khí tới trình độ nào rồi? Hẳn là cách thiên võ sư tứ giai không xa đúng không?
Diệp Huyền cười như không cười hỏi.
- Đúng là không xa, huyền khí của ta trải qua vài lần ngưng luyện đã đạt tới địa võ sư đỉnh phong, cách biến thành huyền lực chỉ còn nửa bước mà thôi. Nhưng nửa bước này, không khổ tu mười năm thì chỉ sợ khó mà đạt tới, thiên võ sư này quả thực rất khó.
Hoa La Huyên cũng rất bất đắc dĩ, lão quả thực có thiên phú cực cao ở phương diện luyện dược, nhưng võ đạo nhất đồ này lại hạn chế sự phát triển của lão nghiêm trọng.
Muốn trở thành luyện dược sư tứ phẩm thì nhất định phải trở thành thiên võ sư tứ giai trước đã, nhưng với thiên phú của lão, muốn đi tới mức đó thì nếu không khổ tu mười năm thì xem ra khó mà thành được.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Ta lại cảm thấy, muốn trở thành thiên võ sư vô cùng đơn giản, chỉ có điều, chẳng qua là ngươi đi sai đường mà thôi.
- Cái gì?
Trên gương mặt của Hoa La Huyên hội trưởng vốn đầy vẻ không quan tâm, đột nhiên ngớ ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Lão biết rõ, thủ đoạn của Diệp Huyền quỷ thần khó lường, lời hắn nói ra nhất định là có cơ sở.
- Huyền thiếu, sao ngươi lại nói vậy?
- Hoa La Huyên, ngươi nghĩ kĩ đi, Lưu Vân Quốc là nơi thâm sơn cùng cốc, đương nhiên rất ít cao thủ, nhưng nếu như thiên võ sư này thật sự khó thành như vậy thì tại sao trên một vài vùng đất nhiều cường giả trên đại lục này, lại có nhiều người đột phá thiên võ sư như vậy đây? Nếu nói như là nhờ vào đan dược để tu luyện thì bản thân ngươi cũng là luyện dược sư tam phẩm, chắc là cũng không thiếu đâu nhỉ?
- Chẳng lẽ là do vấn đề công pháp tu luyện sao?
Hoa La Huyên nhướng mày:
- Công pháp lưu truyền ở Lưu Vân Quốc chúng ta cũng chỉ là một vài công pháp bình thường, nhưng một vài cường quốc trên đại lục, công pháp cường đại dư thừa, tốc độ ngưng luyện huyền lực đương nhiên sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chương 193 Thi nhau đột phá (1)
Hoa La Huyên liền quy kết vấn đề này là do công pháp.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Công pháp quả thực là một nhân tố rất lớn, nhưng ngươi phải biết là mặc dù tu luyện công pháp cường đại thì huyền khí cũng cường đại hơn so với công pháp bình thường, nhưng cường độ ngưng luyện ra huyền lực của bọn chúng cũng hơn hẳn so với huyền lực bình thường, cho nên nếu nói là độ khó khi ngưng luyện huyền khí thành huyền lực ta thấy cũng không khác gì nhau.
- Vậy thì là vì cái gì?
Hô hấp của Hoa La Huyên thoáng cái liền trở nên nặng nề.
Thanh âm của lão thậm chí còn có chút run rẩy.
Bởi vì sau khi lão nghĩ kĩ lại thì phát hiện lời Diệp Huyền nói quả thực rất đúng, trước kia mình quả thật đã nghĩ sai rồi.
Công pháp của những võ giả của các cường quốc bên ngoài tu luyện đúng là đáng sợ hơn nhiều so với nơi thâm sơn cùng cốc như Lưu Vân Quốc này nhiều.
Thế nhưng, tuy rằng bản thân huyền khí do công pháp cường đại tu luyện ra rất cường đại, nhưng huyền lực ngưng luyện ra cũng hơn hẳn so với huyền lực bình thường, cho nên, huyền lực do huyền khí ngưng luyện thành, mặc kệ công pháp mạnh yếu ra sao, mức độ khó khăn của nó cũng không khác gì nhau.
Như vậy, việc mình mãi mà vẫn không cách nào đột phá thiên võ sư nhất định là còn có nguyên nhân khác nữa.
Vừa nghĩ tới chuyện mình đi sai đường mới không cách nào đột phá được, trong lòng Hoa La Huyên lập tức kích động lên.
Việc này chẳng phải đại biểu rằng chỉ cần lão đi đúng đường thì có thể nhanh chóng đột phá hay sao?
Liên quan tới chuyện trùng kích thiên võ sư, Hoa La Huyên thoáng cái liền không thể bình tĩnh nổi.
Đây chính là thiên võ sư đó!
Đây chính là cảnh giới mà lão khổ tu mười năm cũng chưa từng bước tới!
Địa võ sư tam giai, ở thành trấn như Lam Nguyệt thành đã được xưng tụng là cường giả hàng đầu, tới nơi như vương đô thì chỉ có thể coi như ít ỏi, nhưng thiên võ sư tứ giai tới vương đô lại là người vô cùng quan trọng, được xưng tụng là cao thủ.
Hoa La Huyên lúc trước vốn cho rằng mình cần hao phí tinh lực nửa đời mới có thể thử đột phá cửa ải này.
Nhưng hôm nay, những lời Diệp Huyền nói liền giống như khiến cho một kẻ bồi hồi trong đêm đen mấy chục năm như lão đột nhiên thấy được ánh rạng đông.
Như thế này không khiến lão kích động sao được.
Trong ánh mắt kích động, chờ mong, khao khát của Hoa La Huyên, Diệp Huyền cuối cùng cũng mở miệng:
- Võ giả tu luyện chính là nghịch thiên sửa mệnh, giai đoạn trước chính là quá trình khai thác những điều bí mật ẩn giấu trong nhục thân.
- Mà từ địa võ sư đột phá tới thiên võ sư chính là hoàn tất khai thác nhục thân, tiến vào quá trình khai thác những điều bí mật ẩn giấu trong tinh thần.
- Cho nên, muốn trở thành thiên võ sư thì nhất định phải đạt tới độ cao nhất định ở nhục thân. Mà huyền khí ngưng lực thật ra chính là quá trình chuyển hoá toàn bộ lực lượng bản thân, hơi nước gặp lạnh thì hoá thành nước chảy, nước chảy gặp lạnh thì hoá thành băng, tất cả những thứ này đều là do hoàn cảnh bên ngoài gây nên, thuận theo tự nhiên là được.
- Cho nên ở trong giai đoạn địa võ sư tam trọng, võ giả phải bắt đầu cải tạo nhục thể của mình, khiến cho nó đạt tới hoàn cảnh có thể khiến cho huyền lực hình thành. Nếu như không có quá trình này, chỉ muốn dựa vào luyện hoá huyền khí ngưng luyện thành huyền lực, quá trình ngưng luyện này vô cùng khó khăn, mười người thì có hết chín người tới cuối cùng cũng không thể nào làm được.
- Chuyện này cũng như trong sông nhỏ chỉ có cá nhỏ sống, nơi biển rộng mới có thể sinh ra cự kình.
- Chỉ cần làm được điểm này thì võ giả căn bản không cần đi ngưng luyện huyền khí làm gì, chỉ cần đi tới bước này thì đương nhiên nước chảy thành sông, có thể dễ dàng bước vào cảnh giới thiên võ sư.
Những lời này chính là những điều quan trọng nhất để đột phá từ địa võ sư tới thiên võ sư, lại được Diệp Huyền nói ra vô cùng nhẹ nhàng.
Thế nhưng, dù cho ngữ khí của Diệp Huyền vô cùng nhẹ nhàng, nhưng trong tai của hai người Hoa La Huyên và Diệp Phách Thiên thì lại không khác gì tiếng chuông buổi sáng, khiến người nghe thấy trong nháy mắt liền ngây ngẩn.
Giống như trên con đường đen tối đột nhiên nhìn thấy ánh sáng loé lên ở phía trước con đường, khiến cả con đường sáng bừng lên, khiến cho mọi người cảm thấy cả người thư thái thoải mái, trong đầu loé lên một đạo linh quang, khoáng đạt.
- Mở ra bí mật ẩn giấu của cơ thể…. vừa bước tới thì tự nhiên nước chảy thành sông…. hoá ra là vậy, hoá ra là vậy!
Những lời này giống như có ma lực thần kỳ, không ngừng quanh quẩn trong đầu của lão, nhấc lên linh quang.
Đột nhiên, Hoa La Huyên cúi người thật sâu trước mặt Diệp Huyền:
- Huyền thiếu, bái phục, lão phu thật sự bái phục ngươi, từ nay về sau, nếu Huyền thiếu cần gì thì cứ mở miệng, Hoa La Huyên ta sẽ tận tâm tận lực tuyệt không chối từ.
Lão thật sự bội phục Diệp Huyền, lão căn bản không dám tưởng tượng, một thiếu niên mười mấy tuổi, ở phương diện luyện dược, luyện hồn, thậm chí ngay cả phương diện võ đạo còn lý giải thấu triệt hơn so với một cường giả địa võ sư tam trọng như lão.
Lão có thể cảm giác được, sau khi được Diệp Huyền chỉ dạy một phen, trong lòng của lão đã có điểm đốn ngộ, không bao lâu nữa là lão có thể đột phá tới cảnh giới thiên võ sư rồi.
Chuyện vốn nên khiến cho lão hưng phấn tới phát cuồng, nhưng hôm nay, trong lòng lão lại sinh ra một suy nghĩ khác nữa.
Đó chính là, lão rất muốn biết, thiếu niên như yêu nghiệt này sau này rốt cuộc có thể đi được tới đâu.
Lão vô cùng chờ mong đối với tương lai của Diệp Huyền.
- Được rồi, tất cả mọi người đi bế quan đi.
Diệp Huyền cười khẽ một cái, hắn biết rõ, lần này mình nhắc nhở, Hoa La Huyên và gia gia hẳn là đều lĩnh ngộ được đôi chút.
Thực ra thì những thứ này, trong một vài thế lực lớn và đại tông môn ở đại lục, đều không xem là gì, chỉ có thể xem như kiến thức căn bản mà thôi.
Nhưng ở một tiểu quốc như Lưu Vân Quốc thì lại không có cường giả nào có thể tổng kết ra những lời sâu sắc cỡ này, chỉ có thể dựa vào bản thân võ giả tự mình tìm kiếm.
Hoặc là có chút võ giả mơ hồ chạm tới tin tức ở phương diện này, nhưng cũng không ai nguyện ý chia sẻ và trao đổi.
Tiếp theo, hầu như tất cả cường giả đều bế quan.
Còn Diệp Huyền thì cũng đang bắt đầu khổ tu.
Thực ra thì lấy thực lực của Diệp Huyền bây giờ, đổi lại là võ giả bình thường thì đã sớm có thể đột phá võ sư nhị giai rồi.
Chương 194 Thi nhau đột phá (2)
Nhưng Diệp Huyền lại khác, yêu cầu của hắn đối với bản thân mình còn nghiêm khắc hơn so với những người khác, không chỉ so với những võ giả ở Lưu Vân Quốc, thậm chí so với những thiên tài của các thế lực lớn và đại tông môn trên đại lục đều cao hơn rất nhiều.
Ông trời cho hắn sống lại một lần, đương nhiên không phải để cho hắn trở nên tầm thường.
Một ít cảm ngộ và lý giải nào đó, lấy kinh nghiệm của Diệp Huyền kiếp trước thì căn bản không có gì phải lo lắng suy nghĩ.
Nhưng đối với việc rèn luyện thân thể, đối với độ quen thuộc vũ kỹ, thân thể này của Diệp Huyền vẫn còn cần thong thả bước từng bước, không được phép qua loa nửa phần.
Ba ngày trôi qua.
Diệp Triển Vân là người đầu tiên xuất quan.
Huyền khí bành trướng trên người y, không thể nghi ngờ, cư nhiên đã bước vào cảnh giới địa võ sư tam trọng.
Ngày thứ năm sau đó, Lâm Hùng cũng xuất quan.
Tinh mâu mở ra liền có thần quang loé lên, cũng đã đột phá tới địa võ sư tam trọng.
Ngày thứ bảy tiếp theo thì tới lượt La Chiến xuất quan.
Toàn thân gã đằng đằng sát khí, giống như một pho tượng chiến thần, trên người gã tràn đầy tự tin, anh khí hào sinh, vẻ mặt kích động và hưng phấn.
Chỉ sợ gã có nằm mơ cũng không thể ngờ, bản thân mình tới Lam Nguyệt thành này vốn chỉ muốn chậm rãi dưỡng thương sống hết quãng đời còn lại, nhưng không ngờ bây giờ lại chào đón mùa xuân thứ hai thế này.
Ngày thứ mười, Diệp Triển Hùng và Diệp Triển Chấn xuất quan.
Bọn họ đều từ địa võ sư nhất trọng đột phá tới nhị trọng, khí thế trên người trở nên khác hẳn.
Những người này đều đưa mắt nhìn đối phương, mỗi người đều cảm khái không thôi.
Nếu như không có Diệp Huyền thì tuy rằng đời này bọn họ cũng sẽ có cơ hội đột phá tới địa võ sư tam trọng, nhưng sợ là ít nhất cũng cần phải khổ tu mấy năm.
Nhưng nhờ có Diệp Huyền, thời gian bọn họ đột phá lại nhanh hơn trước kia rất nhiều lần.
Chớ có xem thường khoảng thời gian mấy năm ngắn ngủi này, trong cuộc đời dài đăng đẳng này, nhìn qua thì chẳng đáng là bao, nhưng võ giả tu luyện như đi ngược dòng con nước, nếu không tiến thì sẽ lùi lại.
Đột phá càng sớm thì mới có thể sớm trùng kích cảnh giới cao hơn.
Hôm nay bọn họ đều đột phá tới cảnh giới địa võ sư tam trọng, rõ ràng đại biểu rằng sau này bọn họ có đủ thời gian để trùng kích cảnh giới thiên võ sư tứ giai.
Sau khi mấy người xuất quan đều muốn đi tìm Diệp Huyền, nhưng không ngờ Diệp Huyền vẫn còn đang bế quan, cho nên cả đám liền kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng tu luyện.
Diệp Huyền nhắm chặt hai mắt, huyền khí toàn thân không ngừng ngưng luyện, giống như một con rồng lớn, điên cuồng uốn mình.
Bên trong cơ thể của hắn, thập đại huyền mạch và tam đại võ hồn đều phát ra ánh sáng chói mắt, tản ra khí tức khủng bố trong màn huyền khí nồng đậm.
Trong mười ngày này, Diệp Huyền một mực ngưng luyện huyền khí của mình, hắn mơ hồ cảm giác được, cơ hội mình đột phá võ sư huyền võ cảnh dường như đã tới rồi.
Khổ tu mười ngày, huyền khí bên trong cơ thể của hắn càng lúc càng nồng đậm, huyền hải cũng không ngừng rung động lắc lư, cố gắng mở rộng ra.
Đột nhiên, Diệp Huyền chợt mở to hai mắt, trong tay đột nhiên xuất hiện vài cây ngọc châm, nhanh chóng đâm vào những huyệt vị nhân trung, thiên trung, phế du, kiên tỉnh trên người mình.
Vừa châm xuống thì huyền khí trong cơ thể Diệp Huyền thoáng cái liền cuồng bạo.
Ầm ầm ầm!
Huyền khí mênh mông cuồn cuộn như sông lớn, điên cuồng đánh thẳng vào kinh mạch trong cơ thể của hắn, lực lượng cường hãn chẳng những lưu chuyển bên trong kinh mạch, còn không ngừng trùng kích vào tứ chi bách hải của hắn.
Rắc rắc!
Trên thân thể của Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện từng đạo vết rạn, ngũ tạng lục phủ bị tổn hại, máu tươi liền chảy xuôi ra bên ngoài cơ thể của hắn.
- Huyền khí trùng kích thật khủng bố, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết này quả nhiên khủng bố, so với công pháp mà ta tu luyện kiếp trước còn cường hãn hơn gấp mấy chục lần!
Trên mặt Diệp Huyền lộ ra vẻ giật mình, nhưng trong mắt trong suốt không chút bối rối, huyền khí vận chuyển, ong một tiếng, đại địa võ hồn nơi tâm huyệt vận chuyển, một đạo quang mang màu vàng mờ ảo nhanh chóng bao phủ toàn thân của hắn.
Bên trong ánh hào quang chiếu rọi này, cường độ thân thể của Diệp Huyền nháy mắt liền tăng lên mấy lần, cuối cùng cũng ngăn cản được huyền khí trùng kích.
Đồng thời, sinh mệnh võ hồn trong não hải của Diệp Huyền cũng đã thôi động.
Dây mây xanh cao bốn năm thốn lắc lư, tản mát ra quang mang màu xanh lá mờ ảo, bao phủ thân thể bị thương của Diệp Huyền, những vết thương kia liền khép lại với tốc độ nhanh chóng mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Ầm!
Cũng không biết trải qua bao lâu, huyền hải ở đan điền của Diệp Huyền đột nhiên bành trướng lên, nhanh chóng tạo thành một huyền hải lớn gấp đôi so với trước đây.
Bên trong huyền hải, chảy xuôi huyền khí nồng đậm, tản mát ra lực lượng cường đại.
- Hô!
Diệp Huyền thở ra một hơi!
Khổ tu mấy tháng, mình rốt cuộc đột phá võ sư huyền võ cảnh rồi.
Siết chặt hai ta, lực lượng cường đại cỡ này, Diệp Huyền dám đảm bảo, đây tuyệt đối chỉ có cường giả cấp bậc địa võ sư mới có được.
- Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết, bắt đầu tu luyện, chỉ cần cường độ thân thể võ sĩ nhất trọng, đột phá tới cảnh giới võ sư thì đã có cường độ thân thể của địa võ sư nhất trọng rồi, quả nhiên là thần hồ kỳ kỹ.
Diệp Huyền cũng là lần đầu tiên tu luyện công pháp đáng sợ như thế, hơn nữa hắn có thể cảm giác được, không chỉ là thân thể, huyền thức và hồn thức của hắn cũng đã cường hãn hơn những võ sư huyền võ cảnh bình thường rất nhiều.
- Bây giờ thực lực của ta đã đột phá tới huyền võ cảnh, rốt cuộc cũng có thể khai phá hồn lực và đề thăng võ hồn rồi, chỉ là Lam Nguyệt thành này quá nhỏ, các loại hồn tinh có thể chọn lựa cũng quá nhiều, chỉ có thể chờ thêm một chút thôi.
Sau khi Diệp Huyền tự đánh giá bản thân xong thì thay một bộ quần áo sạch sẽ, đi ra khỏi phòng tu luyện. Đi vào bên trong đại sảnh, đám người Lâm
Hùng lúc này cũng đã chờ sẵn trong đại sảnh, nhìn thấy Diệp Huyền đi ra thì lập tức kinh hỉ bước tới:
- Huyền thiếu, ngươi rốt cuộc cũng xuất quan rồi.
- Xem ra, các ngươi đều đã đột phá rồi nhỉ? Không tệ, không tệ, quả là trẻ nhỏ dễ dạy.
Diệp Huyền nhìn thấy huyền khí ba động hùng hậu trên người của bọn họ thì thoả mãn gật đầu.
Tuy rằng hắn đã đưa cách xử lí phải ngưng luyện huyền khí thế nào, tu luyện đột phá ra sao cho mọi người, nhưng phải tốn thời gian bao lâu mới đột phá thì còn phải xem thiên phú của mỗi người.
Chương 195 Dụ rắn rời hang (1)
Thiên phú khủng bố như hắn, thì chắc là chỉ cần một hai ngày là có thể đột phá rồi, còn bình thường thì có khi phải một hai tháng mới đột phá cũng không chừng.
Hôm nay phụ thân và mọi người đều đột phá trong vòng một ngày, thiên phú như vậy đã xem như không tệ rồi.
Mấy người La Chiến cười hắc hắc, đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy khí tức trên người Diệp Huyền thì đột nhiên trợn mắt, sợ hãi nói:
- Huyền thiếu, ngươi…. ngươi đột phá võ sư huyền võ cảnh rồi?
- Các ngươi ngay cả địa võ sư tam trọng cũng đột phá được, ta là một cái võ sĩ tam trọng đột phá tới võ sư huyền võ cảnh có gì đáng kinh ngạc đâu.
- Đây…..
Mấy người La Chiến đưa mắt nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi, đặc biệt là La Chiến càng giật mình hơn.
Gã tận mắt nhìn thấy Diệp Huyền trưởng thành, từ võ giả nhất mạch, tới võ sĩ nhất trọng, rồi lại tới võ sư nhất trọng, tính kỹ thì cũng chỉ mới có nửa năm mà thôi.
Vị thiếu niên mười lăm tuổi như Diệp Huyền, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, lại đi qua chặng đường mà người khác phải tốn mấy năm, mười mấy năm, thậm chí là mấy chục năm mới có thể đi qua, còn tỏ vẻ không mấy quan tâm, ông trời ơi, tên này, thật sự là người sao?
- Ha ha ha!
Đúng lúc này, một tiếng cười hưng phấn đột nhiên vang vọng.
Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa chính phòng tu luyện của Hoa La Huyên đột nhiên ầm ầm mở ra, một cỗ lực lượng hùng hậu tới mức khiến cho người ta hít thở không thông đột nhiên phóng ra từ bên trong.
Cỗ lực lượng này cường hãn tới mức khiến cho những cường giả địa võ sư tam trọng như mấy người Diệp Triển Vân cảm giác được cũng phải hít thở không thông kèm theo sợ hãi.
- Thiên võ sư tứ giai!
Mọi người đều giật mình bật thốt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Thậm chí Diệp lão gia tử đang bế quan ở một gian phòng tu luyện khác đột nhiên cũng vọt ra, ánh mắt rung động nhìn Hoa La Huyên.
Loại khí tức hùng hậu này địa võ sư căn bản không thể nào có được.
Tất cả mọi người đều không thể ngờ, sau khi được Diệp Huyền chỉ điểm một chút, Hoa La Huyên cư nhiên thật sự có thể đột phá tới cảnh giới thiên võ sư.
Phải biết rằng, mấy chục năm nay Lam Nguyệt thành không hề xuất hiện vị cường giả thiên võ sư nào, nói trắng ra thì Hoa La Huyên hôm nay đã đứng vững ở vị trí đệ nhất cao thủ của Lam Nguyệt thành.
Trước mắt bao người, trên mặt Hoa La Huyên đầy vẻ hưng phấn, bước nhanh tới trước mặt Diệp Huyền, cúi người thật sâu:
- Huyền thiếu, Hoa La Huyên ta có thể có thành tựu hôm nay cũng là nhờ có Huyền thiếu, đại ân đại đức không biết lấy gì báo đáp.
Diệp Huyền cười khẽ một tiếng:
- Hoa hội trưởng, ngươi quá khách khí rồi, thành tựu ngươi có được hôm nay đều là kết quả do ngươi tu luyện, không liên quan gì tới ta.
Hoa La Huyên cũng không nói thêm gì nữa, lão đã nhìn ra, Diệp Huyền thật sự không quan tâm bản thân mình có đột phá hay không, chứ không phải đang khách sáo.
Bất quá trong lòng Hoa La Huyên hiện tại, địa vị của Diệp Huyền lúc này đã cao tới mức khiến lão kính nể và ngưỡng mộ.
Diệp Huyền không tỏ vẻ gì, nhưng mấy người Diệp Triển Vân đều cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, đều tiến lên hỏi han vô cùng náo nhiệt.
- Được rồi, xem bộ dạng hưng phấn của các ngươi kìa, chỉ là thiên võ sư tứ giai mà thôi, trong vòng một năm các ngươi cũng có thể có cơ hội đột phá cảnh giới này.
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
Mấy người Diệp Phách Thiên đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Huyền, ánh mắt lấp lánh.
Một năm đó, đây chính là một năm đó!
Trong lòng của bọn họ, trong vòng mười năm có thể đột phá tới thiên võ sư đã có thể xem là nghịch thiên rồi.
Advertisements
- Chút việc nhỏ đó ta cần phải lừa các ngươi sao!
Diệp Huyền nhếch môi, sau khi mọi người đột phá xong thì kế hoạch tiếp theo của hắn cũng có thể tiến hành rồi.
Đầu tiên, Diệp Huyền tốn thời gian ba ngày, tăng võ hồn nhất tinh của tất cả mọi người lên tới nhị tinh.
Nhìn thấy hai đạo vầng sáng mờ ảo đang xoay quanh võ hồn của mình, mấy người Diệp Phách Thiên đều ngây người ra như tên ngốc.
Ngay sau đó, Diệp Huyền lại phối chế thêm một ít đan dược.
Nhưng vật này, Diệp Huyền không chỉ chuẩn bị để đối phó với Vương gia và Chu gia, mà cũng là cố ý chuẩn bị lưu lại một ít cho gia tộc trước khi hắn rời khỏi Lam Nguyệt thành.
Sau khi làm xong xuôi tất cả mọi chuyện, Diệp Huyền rốt cuộc mới bình tĩnh lại.
- Được rồi, hiện tại cũng tới lúc phải tính sổ cùng Chu gia và Vương gia rồi.
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một đạo tinh quang.
Phủ đệ Vương gia.
Tâm trạng của Vương Hải mấy ngày nay vô cùng bực bội, sau khi Diệp Phách Thiên tới Lam Nguyệt thành thì liền chui vào bên trong hiệp hội luyện dược sư, hơn nữa hình như cũng không tính đi ra ngoài.
Điều này làm cho hai người Vương Hải và Chu Thông một lòng muốn đối phó với Diệp gia không khỏi bối rối.
Hai nhà liên tục gặp nhau, thương lượng kế sách.
Hôm nay, hai người lại tụ tập với nhau lần nữa.
- Chẳng lẽ lão thất phu biết chúng ta sẽ ra tay với lão cho nên một mực trốn trong hiệp hội luyện dược sư sao?
Sắc mặt của Vương Hải vô cùng âm trầm.
Sắc mặt của Chu Thông cũng vô cùng khó coi.
- Nếu như lão thất phu này cứ tiếp tục như vậy, thì chúng ta cũng không thể chỉ chờ đợi suông được, nếu như thật sự không được thì hai nhà chúng ta sẽ phát động tấn công với trang viên của Diệp gia, ta không tin là trang viên của Diệp gia bị tấn công mà lão thất phu kia còn có thể trốn yên trong hiệp hội luyện dược sư.
Hai người đã có chút đợi không nổi nữa.
Trong khoảng thời gian một tháng này, sản nghiệp của hai nhà đã bị đả kích toàn diện, số tài phú bị tổn thất căn bản không cách nào tính toán được, nếu như còn tiếp tục chờ đợi nữa thì không đợi Diệp gia diệt vong, hai nhà bọn họ đã sụp đổ trước rồi.
Đúng lúc này, một tên hộ vệ Vương gia đột nhiên đi vào trong phòng hội nghị, quỳ xuống.
- Khải bẩm gia chủ, Diệp Phách Thiên của Diệp gia vừa ra khỏi thành.
- Cái gì?
Hai người bỗng nhiên đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.
- Lão thất phu Diệp gia này rốt cuộc cũng ra khỏi thành rồi, đúng rồi, bọn họ tổng cộng có mấy người?
Vương Hải mừng rỡ xong rồi liền bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi.
- Căn cứ theo tin tình báo truyền về thỉ tổng cộng có ba người, theo thứ tự là Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân và Diệp Huyền.
- Lại là ba người bọn họ? Thật kỳ lạ, lấy đầu óc của bọn họ thì đáng lẽ phải nghĩ tới chuyện hai nhà chúng ta hận bọn họ thấu xương, tuyệt đối sẽ dùng thủ đoạn gì đó mới đúng.
Vương Hải nhíu mày.