Cuồng Chiến đúng là âm hồn bất tán, hoàn toàn gợi lên chân hỏa trong lòng Diệp Huyền, khiến hắn tức giận không thôi.
Theo thời gian trôi qua. Chớp mắt một canh giờ đã trôi qua. Từng tuyển thủ không ngừng bị đá ra ngoài. Ngay cả tuyển thủ tổ thứ hai, cũng chỉ còn dư lại có một người.
Học viên này hai mươi tuổi, lại là một Vũ Tông ngũ giai nhất trọng.
- Người này tiếp theo nếu quả thật không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cuối cùng có xác suất hơn tám phần mười, có thể tiến vào học viện Lam Quang.
Học viên cũ trước đó ở một bên chỉ điểm.
Mắt thấy thời gian một canh giờ một khắc, thành viên cuối cùng của tổ thứ hai này bị chấn động đẩy ra ngoài.
Lúc này La Thành còn đang kiên trì, hoàn toàn không có ý định sẽ ra ngoài. Diệp Huyền không khỏi mỉm cười.
Hắn tiếp tục nhìn Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng. Quả thực hai người cũng vậy, ở bên trong trận pháp vẫn thoải mái như bình thường.
Lại qua một thời gian dài dằng dặc, mắt thấy La Thành không kiên trì nổi, hắn nhanh chóng bóp nát ngọc bài. La Thành bị chấn động ra khỏi trận pháp.
- Trời ạ, không ngờ ta kiên trì được một nửa canh giờ? Một nửa canh giờ? Quá kỳ diệu...
La Thành quả thực hưng phấn đến muốn nổ tung rồi.
Hai mươi lăm tuổi, hắn ở trong trận pháp chịu đựng áp lực, tuyệt đối là mạnh nhất.
Nhưng hắn lại lấy tu vi ngũ giai nhất trọng, cứng rắn kiên trì được lâu như vậy, không thể không nói, là một thành tích vô cùng không dễ dàng.
- Ha ha, Diệp thiếu, ta thành công.
Hắn đi tới trước mặt Diệp Huyền, hưng phấn nói.
Diệp Huyền mỉm cười:
- Ta đã sớm nói, chỉ cần ngươi kiên trì, nhất định có thể.
La Thành mặc dù lớn tuổi một chút, tu vi cũng không cao lắm.
Nhưng trên người hắn có một ít phẩm chất trân quý mà người bình thường không có. Diệp Huyền tin tưởng chỉ cần cho hắn một ít thời gian, tiền đồ trong tương lai của La Thành, tuyệt đối sẽ không tầm thường.
Biểu hiện của La Thành, khiến cho những người sát hạch vốn không nóng không lạnh, cũng dâng lên lửa nóng.
Có thể ở trong trận pháp như vậy kiên trì ngoài một nửa canh giờ, không có gì bất ngờ xảy ra, gia nhập học viện Lam Quang là tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa trong học viên ở học viện Lam Quang, cũng không tính là người bình thường.
Trong lúc nhất thời, La Thành thu hút ánh mắt của không ít người. Mọi người đều bình phẩm đối với hắn từ đầu đến chân.
Đến một nửa canh giờ, số lượng người rõ ràng đã giảm xuống rất nhiều. Nà có thể ở lại bên trong, vô cùng ít ỏi.
Chớp mắt lại là một khắc đồng hồ trôi qua.
- Cũng sắp stới hai canh giờ. Trong nhóm đầu tiên còn có bảy người vẫn ở bên trong trận pháp. Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Một học viên cũ ở một bên giật mình nói.
- Lẽ nào bọn họ muốn trùng kích hai canh giờ hay sao?
Không ít học viên cũ, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
Ở trong trận pháp, kiên trì đến hai canh giờ, là một bước ngoặt. Có thể nói, người có thể kiên trì đến hai canh giờ, một khi gia nhập học viện Lam Quang, vậy tuyệt đối sẽ là tồn tại giống như nhân vật phong vân vậy.
Sự thành tựu của bọn họ, so với học viên bình thường, cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.
- A, bốn mỹ nữ này, tất cả lại có thể đều kiên trì tới hiện tại.
Đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lúc này mọi người này mới phát giác, Mộ Dung Vân Tiêu, Chu Khinh Vi, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, đều ở trong số bảy người này.
- Nhìn trong bốn người này, ai bị đào thải trước.
Không thể không nói, mỹ nữ tuyệt đối có thể thu hút ánh mắt của mọi người nhất.
Rõ ràng trong trận pháp còn có bảy người không rời khỏi. Nhưng tất cả ánh mắt của mọi người lại đều tập trung vào trên thân bốn người Vân Ngạo Tuyết. Về phần ba người khác, căn bản không có người nào để ý tới.
Thời gian từng chút một trôi qua.
Mắt thấy sắp đến hai canh giờ.
Ba hai người đệ tử nam tính trong đó, lần lượt đào thải đi ra. Nhưng bốn người Vân Ngạo Tuyết vẫn còn đang kiên trì.
- A!
Không ít người đều hít vào một hơi khí lạnh. Hiện tại cũng sắp tới hai canh giờ, bốn mỹ nữ này lại có thể một người cũng không bị đào thải. Chẳng lẽ bốn người bọn họ, đều muốn công kích về phía hai canh giờ hay sao.
Tất cả mọi người nín thở tập trung tinh thần, nhìn sang.
Ngay vào lúc này...
Thân thể Chu Khinh Vi đột nhiên chấn động, bóp nát ngọc bài, bị trận pháp chấn động đẩy đi ra.
Nàng không lập tức đứng lên, mà trước hết thở ra một hơi, điều chỉnh tình trạng bản thân một chút. Lúc này nàng mới thoả mãn mở mắt.
Nàng đối với biểu hiện của mình trong cửa ải này hết sức hài lòng.
Ở trong trận pháp, nàng không ngừng kiên trì, cũng lặng lẽ tính thời gian. Nàng biết thời điểm mình bị chấn động đi ra, đã gần hai canh giờ. Về phần rốt cuộc có qua hay không, nàng lại không rõ lắm.
Nhưng nàng có thể khẳng định là, nàng so với người kiên trì được thời gian dài nhất trong mấy nhóm người sát hạch lúc trước, cũng phải dài hơn.
Ở trong trận pháp, không có cách nào quan sát được những người khác. Nhưng nàng tin tưởng, cái thành tích này của mình, tuyệt đối là dài nhất trong một đám người này.
Trong nháy mắt khi mở mắt ra, nàng cũng đã chuẩn bị hưởng thụ ánh mắt thán phục của mọi người
Chỉ là kết cục lại khiến cho nàng phải thất vọng. Dưới ánh mắt của nàng, ánh mắt của những người khác ở đây, căn bản không đặt ở trên người nàng. Từng người đều trợn to hai mắt, nhìn chăm chú về phía trong trận pháp.
- Hai canh giờ. Hai canh giờ, lại còn có bốn người, không đi ra.
- Quá kỳ diệu. Một nhóm này, chẳng lẽ là muốn nghịch thiên hay sao?
Tất cả người ở đây đang quan sát, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Sắc mặt của Chu Khinh Vi đột nhiên tái nhợt một mảnh. Nàng nghi ngờ những gì nàng thấy được lúc này. Ngoại trừ nàng ra, ba người Mộ Dung Vân Tiêu, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch, không ngờ tất cả đều đang ở trong trận pháp.
Nói cách khác trong bốn người, nàng là người đầu tiên bị đào thải ra khỏi đó.
Không có khả năng.
Trên mặt Chu Khinh Vi lập tức lộ ra vẻ khó tin. Nàng quả thực không thể tin được đây là sự thật.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vô cùng tự tin và kiêu ngạo. Đặc biệt ở trong các nữ hài tử, chưa bao giờ nàng cho rằng có người nào có thể mạnh hơn bản thân mình.
Nhưng cảnh tượng bây giờ như vậy, lại hoàn toàn đả kích nàng.
Nàng xiết chặt hai tay, móng tay thật dài, cắm thật sâu vào trong lòng bàn tay nàng. Trong lòng nàng, ngọn lửa ghen tỵ đang thiêu đốt.
Chỉ là lúc này căn bản không có ai quan tâm tới nàng.
Tất cả mọi người đang chấn động kinh ngạc khi thấy đám người Vân Ngạo Tuyết bọn họ kiên trì tới hai canh giờ.
Chương 802 Diệp Huyền ra trận (1)
- Muội muội của Mộ Dung Vân Vũ sư huynh kiên trì lâu như vậy, còn có thể nói được. Nhưng hai người này đến từ liên minh mười ba nước, còn có người thanh niên kia, làm thế nào cũng có thể kiên trì được lâu như vậy.
Hai canh giờ, là một bước ngoặt, đại biểu nếu như thả bốn người này vào trong học viện Lam Quang trong, cũng là thiên tài cực kỳ nghịch thiên.
Đang trong lúc mọi người khiếp sợ, ba người Vân Ngạo Tuyết, Mộ Dung Vân Tiêu, Hạ Thất Tịch lại kiên trì thêm một lát, đều bị chấn động đẩy đi ra.
Nhưng một thanh niên duy nhất này, không ngờ vẫn không có bị đẩy ra ngoài.
Cuối cùng, ở sau hai canh giờ lại qua một khắc đồng hồ, người này rốt cục mới không kiên trì nổi, bị chấn động đẩy ra khỏi trận pháp.
Cái thành tích này, lập tức trở thành kỷ lục mới nhất đến bây giờ của sát hạch, cũng khiến cho cái tên của người này, thoáng cái đã bị người người nhớ kỹ.
- Tiếu Bình?
Có học viên cũ, trên mặt mang theo vẻ kinh hãi, lẩm bẩm nói:
- Nếu như gia hỏa này gia nhập học viện, tuyệt đối là thiên tài nắm giữ tư cách trùng kích nội viện. Ba người Mộ Dung Vân Tiêu trước đó, cũng không tầm thường. Xem ra lần này, thiên tài không ít.
Không ít học viên cũ, đều cảm nhận được áp lực.
Trong nhóm sát hạch đầu tiên, cuối cùng ở Tiếu Bình gình chiến thắng hạ màn.
Tất cả thành tích của học viên nhóm đầu tiên, đều được ghi xuống rõ ràng.
Mọi người đều cảm thán. Trong học viên lần này, xem ra có không ít người có thiên phú.
Học viên có thể đạt được hai canh giờ, ở trong lần sát hạch trước, đều cũng ít khi thấy được.
Những người này, sau này đều là lực lượng trung kiên trong học viện.
Một khắc đồng hồ sau, nhóm thứ hai từ tổ sát hạch thứ sáu đến thứ mười lại sắp bắt đầu.
Cuối cùng, thời gian Diệp Huyền biểu diễn thực lực đã đến!
- Diệp thiếu, tiếp theo chính là ngươi. Để cho bọn họ chứng kiến một chút, sự nghịch thiên của Diệp thiếu ngươi.
La Thành thông qua vòng sát hạch thứ nhất, tâm tình rất tốt, mỉm cười nói.
Thực lực của Diệp Huyền, hắn biết rõ ràng. Tuyệt đối phải vượt xa so với mình, sâu không lường được.
La Thành rất chờ mong, biểu hiện của Diệp Huyền ở trong đợt sát hạch lần này.
- A, tổ thứ tám của một vòng này, dường như có người thiếu niên lúc trước bị trưởng lão Huyền Cơ Tông truy sát kìa.
- Chính là hắn, gọi là Huyền Diệp. Nghe nói hắn mới mười tám tuổi, là Vũ Tông ngũ giai nhị trọng.
- Cái gì? Tiểu tử này mười tám tuổi đã đột phá đến ngũ giai nhị trọng? Đây là yêu nghiệt gì vậy? Không biết hắn ở vòng sát hạch thứ nhất này, rốt cuộc sẽ có biểu hiện như thế nào.
Sát hạch còn chưa bắt đầu, lực chú ý của mọi người lại đều tập trung vào trên người Diệp Huyền.
Thật ra, trước đó Cuồng Chiến ra tay, khiến cho tất cả mọi người chấn động. Người có thể khiến cho thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông tự tay truy sát, vậy tuyệt đối không tầm thường.
Mà tuổi và tu vi của Diệp Huyền, càng khiến cho chấn động này lớn hơn nữa.
Mười tám tuổi Vũ Tông ngũ giai nhị trọng, ở trong lịch sử của học viện Lam Quang, đều vô cùng hiếm thấy.
- Tu vi thì tu vi, thực lực thì thực lực, một ít đan đạo thế lực từ thời điểm còn nhỏ tuổi, lại cho đệ tử trong môn hạ không ngừng dùng loại đan dược thăng cấp. Đừng nói là mười tám tuổi đạt được ngũ giai nhị trọng. Cho dù trẻ tuổi hơn một chút cũng không phải là không thể được. Chỉ là như vậy thứ nhất, tốc độ thì có, nhưng thành tựu trong tương lai chỉ sợ cũng rất bình thường.
Có người đối với Diệp Huyền, cũng không phải là vô cùng thuận mắt, giễu cợt nói. Hắn hiển nhiên là đang nói, tu vi của Diệp Huyền, hoàn toàn là do sử dụng đan dược rót vào.
- Nếu như vẫn dùng loại đan dược thăng cấp đột phá, vậy thành tựu trong tương lai quả thực rất bình thường. Tối đa đạt được lục giai đỉnh phong, bước vào Võ Vương, gần như không có khả năng. Nhưng nếu như gia hỏa này là tự mình tu luyện ra được, vậy khủng khiếp tới mức nào?
- Tự mình tu luyện? Ha hả, ta thấy chưa chắc.
- Chúng ta xem là được rồi.
Diệp Huyền xuất hiện danh tiếng thật sự quá lớn. Một ít các võ giả lớn tuổi, có thể vẫn thán phục nhìn. Nhưng những học viên cùng tuổi này, trong lòng mỗi người lại không phục.
- Nhìn kìa. Tiểu tử này đã tiến vào trận pháp.
Ánh mắt không ít người, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền.
Ánh sáng trắng sáng lên. Từng tuyển thủ ở trong trận pháp liều chết kiên trì.
Có nhóm đầu tiên để tham khảo, không ít người đều biết, muốn thông qua vòng sát hạch thứ nhất này, nửa canh giờ là nhất định phải đạt được.
Cho nên, không quan tâm có thể kiên trì hay không, mỗi người đều liều chết chống đỡ.
Bởi vậy tốc độ nhóm các học viên thứ hai này bị đào thải, rõ ràng phải chậm hơn nhiều so với nhóm đầu tiên.
Nhóm đầu tiên là gần một canh giờ, mới lựa chọn ra một ngàn năm trăm người. Nhóm thứ hai này, không ít người vốn tưởng rằng có thể vượt qua con số này, nhưng kết quả lại vẫn không có.
Đồng thời chưa tới một canh giờ, trong trận pháp đã chỉ còn lại có một ngàn năm trăm người.
Xem ra một canh giờ này, là một phân giới điểm.
Không ít người đều nghĩ đến điều này.
Đồng thời lực chú ý của bọn họ cũng tập trung ở trên người Diệp Huyền.
Rất nhanh, một canh giờ lại đi qua.
Một số người chân mày nhíu lại thật chặt, thầm nói:
- Không nghĩ tới, tiểu tử này vẫn rất cứng rắn. Không ngờ chống đỡ nổi một canh giờ.
Người bên cạnh cười nói:
- Ngươi cũng quá khinh thường Huyền Diệp này. Hắn mới mười tám tuổi, chịu áp lực không thể nghi ngờ là nhỏ nhất. Kiên trì được một canh giờ, vậy vẫn là dễ dàng như trở bàn tay. Cho dù là dùng đan dược thăng cấp, điều này cũng là bình thường.
Không ít người đều gật đầu, đồng ý.
Một canh giờ muốn đào thải Huyền Diệp này, khả năng thật sự không lớn. Nhưng càng sát hạch về phía sau, đối với những võ giả có nền tàng kiên định càng có lợi. Bọn họ đều muốn xem thử, Diệp Huyền có thể kiên trì thêm một nửa canh giờ nữa hay không.
Điều càng khiến cho bọn họ giật mình chính là, nhóm võ giả thứ hai này, hình như có chút nghịch thiên. Số lượng người kiên trì qua một canh giờ, lại có thể hơn ba trăm người.
Quả nhiên là càng về phía sau, cường giả bạo phát ra lại càng nhiều.
Dù sao ngay từ lúc đầu mọi người cũng không biết nội tình, cũng không biết kiên trì bao lâu xem như là thành tích tốt. Thấy mình thông qua vòng sát hạch thứ nhất, cũng không có dốc hết toàn lực đi cứng rắn chống đỡ.
Tới nhóm thứ hai, thiên tài không ngừng hiện lên. Không ít người cũng đấu ra khí tức, muốn thu được một thành tích tốt. Cho nên thời gian kiên trì, mới càng lúc càng dài.
Chương 803 Diệp Huyền ra trận (2)
- Một canh giờ rưỡi trôi qua, còn lại sáu mươi người. Huyền Diệp này cũng ở bên trong. Một nhóm này, thành tích quả nhiên nghịch thiên.
Mọi người đều cảm thán.
Không biết lần này, có thể có kỷ lục mới phát sinh hay không.
Trong lòng không ít người đều hiếu kỳ.
Mà giờ này phút này, Diệp Huyền lại ở trong trận pháp, lòng yên tĩnh giống như nước.
Từng uy áp không ngừng hạ xuống ở trên người của hắn, hướng về phía hắn nghiền đè xuống.
Trong uy áp này không ngừng trở nên mạnh mẽ, giống như một ngọn núi lớn, không ngừng đè ép xuống phía dưới.
- Sát hạch này, thật đúng là không phải tùy tiện thiết lập. Người càng có thể kiên trì lâu hơn, thiên phú quả thực càng cao hơn.
Không giống với đệ tử khác đau khổ chống đỡ, Diệp Huyền ở trong trận pháp này, lại vẫn đang gật đầu đánh giá.
Trận pháp này, thử thách là năng lực võ giả chống lại áp lực. Sát hạch không chỉ là tu vi, còn là ý chí võ đạo, cường độ huyền thức của võ giả.
Người có thể ở chỗ này kiên trì chịu đựng, bình thường đại biểu, năng lực bọn họ chống lại nghịch cảnh càng mạnh. Đối mặt với áp lực, bạo phát ra lực lượng cũng càng mạnh hơn.
Rất nhiều đệ tử xuất thân từ gia tộc lớn, tuy rằng thiên phú kinh người, tu vi cũng rất cao, nhưng không trải qua rèn luyện, không có ở trong sinh tử, cho nên rất dễ dàng không chống đỡ được nữa, bị đào thải ra khỏi cục diện.
Mà điều này đối với những đệ tử bình thường ở trong sinh tử, lại có thể thu được thành tích tốt hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó thời gian Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch kiên trì có thể dài hơn so với Chu Khinh Vi và Mộ Dung Vân Tiêu.
Điều đó cũng không phải nói thiên phú của các nàng mạnh mẽ hơn so với hai người bọn họ. Mà là dù sao Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch trải qua rất nhiều chuyện. So với hai vị đại tiểu thư hào môn này, năng lực sinh tồn khi đối mặt với cảnh khốn cùng, thật sự mạnh hơn rất nhiều.
- Chỉ có điều, uy áp của trận pháp này cũng quá nhỏ đi? Hiện tại cũng sắp tới hai canh giờ, hình như không có cảm giác gì cả.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, thần thái có chút nhàn nhã.
Cũng may trên người của hắn bao phủ một tầng ánh sáng trắng. Người từ bên ngoài trận pháp nhìn vào, căn bản không nhìn thấy được hành động của hắn. Nếu không, bọn họ tuyệt đối sẽ giật mình kinh ngạc.
Thần thái nhàn nhã này làm gì có được nửa phần dáng vẻ đang sát hạch. Quả thực giống như đang đi nghỉ.
Theo trận pháp không ngừng được tăng cường.
Từng đệ tử bị bài xích đẩy ra ngoài. Vẻ thoải mái trên mặt Diệp Huyền cuối cùng cũng biến mất một ít.
- Ừ, hai canh giờ, cuối cùng cũng có chút cảm giác.
Diệp Huyền cuối cùng cảm nhận được, uy áp của trận pháp này bắt đầu phát sinh một ít ảnh hưởng đối với thân thể hắn.
Chỉ là ảnh hưởng này, cũng không tính là lớn.
Lúc này bên ngoài, mọi người đã ồ lên một mảnh.
Bởi vậy trong một nhóm này, kiên trì đến hai canh giờ, lại có tới mười người.
Mấy người này, không thể không nói, cực kỳ nghịch thiên.
Chỉ có điều đến hai canh giờ, áp lực to lớn, không giống bình thường. Trong mười người này, không ngừng có người bị bài xích đẩy ra ngoài.
Nhưng Diệp Huyền từ đầu tới cuối, đều sừng sững không động.
- Huyền Diệp này lại có thể còn chưa có đi ra. Xem ra gia hỏa này có thể bị thái thượng trưởng lão của Huyền Cơ Tông truy sát, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
- Còn nữa, người bên cạnh hắn, tên gọi là Hầu Phi. Đây là tiết tấu muốn đi trùng kích hai canh giờ rưỡi sao?
Từng tiếng thán phục, không ngừng vang lên.
Cảnh tượng long tranh hổ đấu như vậy, khiến cho mọi người hô to đã nghiền.
Ngay cả ánh mắt của quan chủ khảo Thanh Phong, cũng lặng lẽ hiện lên một đạo tinh quang.
Thời gian trôi qua. Cuối cùng, hai canh giờ rưỡi đã qua.
Trong miệng tất cả những người đang vây xem đều phát ra những tiếng kinh ngạc. Chính là ngay cả những học viên cũ kia, cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Hai canh giờ rưỡi, đây là tiêu chuẩn của học viên nội viện!
Học viện Lam Quang phân ra nội viện và ngoại viện.
Ngoại viện, đều một ít học viên bình thường. Nội viện, tuyệt đối là tinh anh trong học viện. Đối với rất nhiều học viên cũ mà nói, có thể gia nhập nội viện, đó là một chuyện vô cùng vinh quang.
Trong lịch sử của học viện Lam Quang, bình thường ở vòng sát hạch thứ nhất, có thể kiên trì hai canh giờ rưỡi, chỉ cần ở phương diện thiên phú khác không chỗ thiếu hụt, trên cơ bản đều có thể gia nhập nội viện.
- Hai canh giờ rưỡi, người nào đi tới mốc này, ý chí phải vô cùng kiên định. Thông thường có hi vọng trùng kích cảnh giới Võ Vương.
Trong lòng Thanh Phong thoáng động. Đối với Diệp Huyền và Hầu Phi, hắn phát sinh một tia hứng thú.
Trước đó hắn cứu Diệp Huyền, chỉ là vì giữ gìn mặt mũi của học viện Lam Quang. Nhưng hiện tại, hắn lại thật sự phát sinh hiếu kỳ đối với Diệp Huyền.
- Cũng không biết, hai người này còn có thể kiên trì được bao lâu. Ai sẽ lui ra trước tiên đây?
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ không thôi. Cho tới bây giờ, thành tích của Diệp Huyền và Hầu Phi, đều đã vượt qua Tiếu Bình mạnh nhất của nhóm trước. Ai kiên trì lâu nhất, người đó chính là kỷ lục mới.
Hai canh giờ rưỡi lại qua đi một khắc đồng hồ.
Hầu Phi cuối cùng không kiên trì nổi, bị đẩy đi ra ngoài.
- Thành tích của ta, không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là đứng đầu trong lần này.
Đây là một người thiếu niên da ngăm đen, hình thể có chút gầy gò, đôi mắt có tinh quang lóe lên.
Lúc trước, trong lúc hắn đăng ký, cũng không đặc biệt thu hút. Nhưng sau vòng sát hạch thứ nhất, hắn nghiễm nhiên đã trở thành nhân vật phong vân.
Chỉ có điều làm cho hắn chấn động kinh ngạc chính là, sau khi hắn bị chấn động ra ngoài, vẫn còn có người, vẫn ở bên trong trận pháp.
- Là Huyền Diệp này. Làm sao có thể?
Trên mặt Hầu Phi lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi.
Chấn động kinh ngạc không chỉ có mình hắn, còn có các võ giả còn lại ở đây.
- Huyền Diệp này không ngờ kiên trì đến cuối cùng.
- Hiện tại cũng đã qua hai canh giờ rưỡi đã lâu. Gia hỏa này là muốn trùng kích ba canh giờ sao?
Mọi người kinh ngạc vạn phần. Đặc biệt là những học viên cũ. Bọn họ càng trợn mắt há hốc mồm.
Trong lịch sử trăm năm gần đây của học viện, kỷ lục cao nhất cũng chính là gần ba canh giờ. Đạt tới ba canh giờ, đây hoàn toàn chính là kỷ lục cao nhất.
Trước mắt bao nhiêu người, đánh dấu thời gian trên trận pháp cuối cùng đạt tới ba canh giờ.
- Phá rồi. Thật sự phá kỷ lục ba canh giờ.
- Ông trời của ta ơi, Huyền Diệp này có lai lịch thế nào vậy? Đây là muốn nghịch thiên sao?
Gần như tất cả mọi người có mặt tại hiện trường, đều kinh hãi vô cùng.
Chương 804 Lam Quang Cảnh (1)
Ngay cả trong con ngươi của Thanh Phong, cũng đột nhiên bắn ra ra một ánh sáng thưởng thức.
- Căn cứ vào công tác thống kê của học viện trong nhiều năm qua, người ở vòng sát hạch thứ nhất đạt được ba canh giờ, chỉ cần không nửa đường ngã xuống, xác suất trở thành Võ Vương thất giai, là trăm phần trăm.
Hắn thì thào tự nói, khóe miệng mỉm cười, vẻ mặt đầy sự tán thưởng.
Học viện Lam Quang, lấy bồi dưỡng cường giả làm tôn chỉ. Ở trong mắt bọn họ, chỉ có bước vào Võ Vương, mới có khả năng xưng là cường giả.
Bởi vậy gặp được một người thiên tài như vậy, trong lòng Thanh Phong tất nhiên cũng hết sức cao hứng.
- Huyền Diệp sao?
Hầu Phi trước đó mới bị đào thải, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc nghi ngờ, tràn ngập vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền trong trận pháp.
- Gia hỏa này rốt cuộc có lai lịch gì? Thời gian kiên trì, không ngờ còn dài hơn so với ta. Không thể tưởng tượng nổi.
Ban đầu, hắn cho rằng mình sẽ là người mạnh nhất trong vòng sát hạch thứ nhất này. Nhưng Diệp Huyền xuất hiện, đánh cho hắn một đòn cảnh cáo.
Lúc này, mọi người đã không có người nào không coi trọng Diệp Huyền nữa. Mọi người đều đang bàn luận, Diệp Huyền rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.
Trong trận pháp, Diệp Huyền lại không ngờ được rằng, mình đã trở thành trọng tâm câu chuyện sốt dẻo nhất ở bên ngoài.
Ba canh giờ vừa qua khỏi không bao lâu...
- Gần được rồi. Cái thành tích này, chắc hẳn là có thể lấy được vị trí đứng đầu.
Diệp Huyền thì thào nói.
Người khác ở trong trận pháp sát hạch, không cảm ứng được các tuyển thủ khác. Nhưng Diệp Huyền ở trên phương diện trận pháp có thành tựu thế nào? Ai bị bài xích ra ngoài từ lúc nào, hắn đều biết được rõ ràng.
Bởi vậy ba canh giờ qua không bao lâu, hắn lại chủ động bóp nát ngọc bài trong tay.
sau đó một khắc toàn thân hắn lập tức bị đẩy ra ngoài trận pháp.
- Gia hỏa này cuối cùng đã đi ra.
- Cách ba canh giờ là một khắc đồng hồ, còn kém một chút xíu.
Nhìn thấy Diệp Huyền bị đẩy ra ngoài trận pháp, tất cả mọi người đều thở ra một hơi thở.
Có thể kiên trì đến ba canh giờ, đã khiến tất cả mọi người cả kinh hoảng sợ không thôi. Nếu như Diệp Huyền tiếp tục còn ở trong đó nữa, chắc hẳn có người sẽ tưởng trận pháp bị hỏng hóc gì đó rồi hay không.
Bên ngoài trận pháp, trên mặt Diệp Huyền cố ý lộ ra vẻ uể oải, chậm rãi đứng lên, sau đó trở lại trong đội ngũ.
- Diệp thiếu, ngươi quả thực quá rất lợi hại. Ba canh giờ, ba canh giờ đấy. Nghe nói cũng phá tan kỷ lục của học viện Lam Quang trong trăm năm qua.
La Thành lộ ra vẻ mặt hưng phấn, kích động nói.
- Vậy sao? Có thể là may mắn.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, thản nhiên nói.
Thật ra lấy thành tựu của hắn, còn có thể tiếp tục chống đỡ tiếp. Đừng nói ba canh giờ, ba canh giờ rữoi, thậm chí bốn canh giờ, cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ có điều Diệp Huyền biết, hiện tại chỉ là tuyển chọn sơ bộ. Hắn thấy chuyển biến tốt vẫn nên thu lại, không nhất thiết phải thể hiện quá mức đẹp.
Tiếp theo, võ giả nhóm thứ chín và nhóm thứ mười, cũng đều tiến vào trong trận pháp.
Không nghĩ tới trong hai nhóm này, cũng xuất hiện mấy thiên tài kiên trì đến hai canh giờ. Có một người, thậm chí tới gần hai canh giờ rưỡi.
Nhưng cuối cùng, Diệp Huyền vẫn lấy thành tích ba canh giờ, không cần suy nghĩ trở thành quán quân của cửa ải này.
- Hiện tại, chúc mừng ba nghìn tuyển thủ lúc trước đã thông qua sát hạch. Các ngươi thành công thu được cơ hội tiến hành đợt sát hạch thứ hai.
- Đợt sát hạch thứ hai này, là xuyên qua Lam Quang Cảnh.
Thanh Phong đi đầu, ầm ầm nói.
- Lam Quang Cảnh, đó là cái gì?
- Không biết, chẳng lẽ là bí cảnh hiểm ác đáng sợ nào đó sao?
Ba nghìn tuyển thủ thông qua vòng sát hạch thứ nhất, đều bàn luận với nhau.
- Không nghĩ tới đợt sát hạch thứ hai của bọn họ lại là sát hạch Lam Quang Cảnh. Những gia hỏa này sắp gặp xui xẻo.
- Sát hạch nhập học của học viện Lam Quang, chia rất nhiều loại. Hàng năm đều sẽ thay đổi. Lam Quang Cảnh, mức độ tranh cãi tuyệt đối có thể đứng vào hàng thứ nhất.
- Không biết đám trong ba nghìn người này, có bao nhiêu người có thể thông qua Lam Quang Cảnh. Liệu có đến một phần mười hay không?
- Ảo tưởng!
Sau khi những học viên cũ nghe được là Lam Quang Cảnh, lại ở một bên, mỉm cười nói.
- Sát hạch Lam Quang Cảnh, ở vào sân luyện võ phía sau học viện. Các vị học viên sát hạch, đi theo ta.
Thanh Phong thản nhiên mở miệng, sau đó đi về phía sân luyện võ.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, theo sát phía sau.
Sau một lát, mọi người đi tới trên một mảnh đất trống vô cùng rộng lớn. Trên bãi đất trống, có một khối bia đá màu đen cao bằng đầu người.
- Lam Quang Cảnh, mở ra.
Thanh Phong đặt một khối lệnh bài cũ, vào trong tấm bia đá, đồng thời khẽ quát một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Sau một khắc, bầu trời đột nhiên truyền tới từng trận nổ lớn. Dường như trong trời nắng chợt có một tiếng sét đánh xuống, khiến tâm thần người khác chấn động mạnh mẽ. Ngay sau đó, từng ánh sáng cầu vồng bảy màu, từ trên mặt đất dựng lên, hình thành từng ánh sáng rực rỡ.
- Lam Quang Cảnh, sắp mở ra.
Có học viên cũ, thì thào nói, biểu tình kích động.
Khắp bầu trời là ánh sáng rực rỡ lưu chuyển. Mảnh thiên địa này, điên cuồng lưu chuyển, giống như từng con du long bảy màu, cuối cùng hóa thành một tầng dải ánh sáng bảy màu mỏng giống như dải lụa mỏng vậy, xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Khu vực hào quang bảy màu này dài ngàn mét, cao ngàn mét, chiều rộng ngàn mét. Dải ánh sáng bảy màu sáng ngời, giống như nước chảy không ngừng lên xuống, lưu chuyển, giống như ánh sáng cực quang. Một cảnh tượng mỹ lệ này, làm cho trong lòng vô số võ giả chấn động và say sưa.
- Đây là Lam Quang Cảnh sao?
- Một trong rất nhiều hạng sát hạch khó khăn nhất của học viện Lam Quang.
Rất nhiều học viên cũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lam Quang Cảnh. Một người chấn động mở miệng, nói
- Các vị, đây chính là sát hạch tiếp theo của các ngươi, sát hạch Lam Quang Cảnh.
Thanh Phong lơ lửng ở giữa không trung, nhìn xuống ba nghìn tuyển thủ phía dưới.
- Mỗi một người các ngươi, đều phải đi vào trong Lam Quang Cảnh này, tiến về phía trước. Chỉ có người thông qua Lam Quang Cảnh, bình yên đi tới cuối cùng, mới có cơ hội tham gia vòng sát hạch thứ ba cuối cùng.
- Nhớ kỹ, một khi các ngươi tiến vào Lam Quang Cảnh, tu vi trên người đều sẽ bị hạn chế ở trên trình độ nhất định. Hơn nữa bên trong dải ánh sáng bảy màu, ẩn chứa có lực công kích cực kỳ đáng sợ. Bởi vậy thời điểm các ngươi tiến về phía trước, phải lợi dụng các loại thủ đoạn, tránh thoát những dải ánh sáng này.
Chương 805 Lam Quang Cảnh (2)
- Hiện tại, người ở vòng sát hạch thứ nhất kiên trì được trong vòng một canh giờ. Các ngươi có thời gian nửa nén hương để có thể quan sát quỹ tích vận hành bên trong dải ánh sáng bảy màu, tự suy nghĩ một chút về con đường mình đi thông qua. Người kiên trì được từ một canh giờ đến hai canh giờ, các ngươi có thời gian một nén nhang có thể quan sát. Võ giả vượt qua hai canh giờ, các ngươi có thời gian một ném hương rưỡi để tiến hành quan sát. Thời gian vừa đến, phải tiến vào trong Lam Quang Cảnh. Hiện tại, bắt đầu tính thời gian.
Trước mặt Thanh Phong, nhanh chóng có một nén hương được cắm xuống. Đồng thời tay phải của hắn thoáng chạm vào.
Một đạo huyền nguyên đột nhiên xẹt qua đầu ném hương. Nơi đầu nén hương lập tức bắt đầu bốc cháy lên.
- Nghe Thanh Phong đạo sư nói như vậy, dải ánh sáng bảy màu bên trong chẳng lẽ có quy luật?
- Nhanh chóng quan sát, chúng ta chỉ có thời gian nửa nén hương.
Rất nhiều tuyển thủ ở vòng sát hạch thứ nhất, kiên trì chưa tới một canh giờ, vội vàng nín thở tập trung tinh thần, cẩn thận tập trung vào dải ánh sáng bảy màu bên trong.
Mà rất nhiều tuyển thủ có thời gian nhiều hơn, cũng không dám khinh thường, mỗi một người đều hết sức chăm chú.
Trong tất cả mọi người, chỉ có ánh mắt Diệp Huyền lại có thể đang quan sát Lam Quang Cảnh lớn này.
- Lam Quang Cảnh này, lại là kết giới vực giới. Có thể chế tạo ra kết giới vực giới cường đại như vậy, đồng thời sử dụng để sát hạch, người thiết lập ra nó, phải là một đại sư trận pháp bát giai. Đồng thời phải có Vũ Hoàng bát giai liên thủ, mới có thể hình thành.
- Chỉ có điều, phương thức sát hạch Lam Quang Cảnh này, thế nào lại có chút tương tự với Cấm Tuyệt Lĩnh ở Huyền Vực vậy?
Chân mày Diệp Huyền nhíu lại thật sâu, thần sắc thoáng hiện ra vẻ chấn động kinh ngạc.
Từ sau khi nhìn thấy được bảy bảo tháp của đế quốc Hạo Thiên, Diệp Huyền đối với chuyện bình nguyên Mộng Cảnh nắm giữ Vũ Hoàng bát giai, đã sớm có sự chuẩn bị.
Hắn khiếp sợ, là phương thức sát hạch của Lam Quang Cảnh này.
Ở bên ngoài chủ thành Huyền Vực ở ngoài, có một mảnh cấm địa khủng khiếp dài đến mười dặm. Tên của cấm địa này là Cấm Tuyệt Lĩnh.
Cấm Tuyệt Lĩnh vô cùng quỷ dị. Bất kỳ người tiến vào, tu vi đều sẽ bị phong ấn, trở thành một người phàm. Cho dù là Cửu Thiên Vũ Đế cũng vậy.
Mà ở bên trong Cấm Tuyệt Lĩnh, khắp nơi đều là từng mảnh vết nứt không gian hư vô, nguy hiểm trùng điệp.
Ai cũng không biết cấm địa này đến tột cùng là hình thành như thế nào. Đã từng có không ít cường giả nỗ lực tiến vào trong đó tìm kiếm một lần, cuối cùng đều ngã xuống ở trong đó.
Nhưng có võ giả may mắn còn sống sót, sau khi từ trong Cấm Tuyệt Lĩnh ra ngoài, thân thể giống như là phát sinh biến đổi khác thường nào đó, cảm ngộ đối với không gian, vô cùng nhạy bén.
Ngay từ lúc đầu, có không ít võ giả nỗ lực ở bên trong tìm kiếm kỳ ngộ.
Nhưng bởi vì Cấm Tuyệt Lĩnh thật sự quá nguy hiểm. Một trăm cường giả tiến vào trong đó, bình thường ngay cả một người cũng khó có thể còn sống sót.
Dần dần, Cấm Tuyệt Lĩnh liền trở thành một mảnh cấm địa trong Huyền Vực. Bất kỳ kẻ nào cũng không nguyện ý tiến vào.
Mà hình thức của Lam Quang Cảnh này, vô cùng tương tự với Cấm Tuyệt Lĩnh, giống như là hàng nhái Cấm Tuyệt Lĩnh thiết kế ra. Sau khi tiến vào, hạn chế tu vi. Đồng thời có dải ánh sáng bảy màu tấn công, nguy hiểm trùng điệp.
Điều này không khỏi làm cho Diệp Huyền hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ cường giả trong học viện Lam Quang này đã từng có người đi qua Huyền Vực, chứng kiến hoặc nghe nói qua vè Cấm Tuyệt Lĩnh, cho nên mới thiết lập ra một cửa ải như thế hay sao?
Diệp Huyền âm thầm suy đoán nói.
Cách đó không xa, Thanh phong trưởng lão lẳng lặng khoanh chân ngồi ở chỗ đó.
- Lần sát hạch nhập học vòng thứ nhất này, võ giả đạt được hai canh giờ vượt quá mười người, thỏa mãn điều kiện để Lam Quang Cảnh mở ra.
- Lam Quang Cảnh là do Không viện trưởng Hoàng Phủ Trường của học viện Lam Quang hiện nay, ở vào trăm năm trước đã thiết lập ra. Độ khó sát hạch vô cùng cao.
- Nhưng một khi thông qua, người sát hạch bình thường có thể có được không ít ích lợi. Cũng không biết lần này, có bao nhiêu người, có thể hưởng thụ cái phúc lợi này.
Hai tròng mắt Thanh Phong không hề chớp, lấp lánh ánh sáng chói lòa.
Thời gian nửa nén hương trôi qua rất nhanh.
- Mời võ giả ở vòng sát hạch thứ nhất, đạt được thời gian ở trong vòng một canh giờ, tiến vào Lam Quang Cảnh. Mười lần hít thở, người không tiến vào, tính là sát hạch thất bại.
Âm thanh đầy uy áp của Thanh Phong, vang vọng ở trong thiên địa.
Những học viên đang sống chết quan sát, trong lòng run lên bần bật.
Trong thời gian nửa nén hương, bọn họ căn bản không có nhìn ra được dải ánh sáng bảy màu trong Lam Quang Cảnh, rốt cuộc có quy luật gì.
- Thôi đi. Chết thì chết.
- Đi!
Vù vù vù!
Từng âm thanh phá không kịch liệt vang lên. Trong vòng một canh giờ, hơn hai ngàn tuyển thủ, trong nháy mắt hóa thành từng dòng nước lũ lao về phía Lam Quang Cảnh. Âm thanh phá không kịch liệt vang lên không ngừng, khiến cho người ta phải líu lưỡi.
- Ầm!
Một đệ tử sau khi tiến vào Lam Quang Cảnh, thân thể nhất thời trầm xuống.
- Áp lực thật là mạnh.
Hắn kinh hãi phát hiện, Lam Quang Cảnh này ở bên ngoài thoạt nhìn sáng lạn trong suốt, thật ra giống như một tầng giao thể, vốn có áp lực rất mạnh và lực lượng ngăn cản.
Đồng thời, huyền lực trong cơ thể tuyển thủ này, trong nháy mắt cũng giống như xi măng đông cứng, phút chốc trở nên vô cùng nặng nề. Hắn căn bản không có cách nào cử động được.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Phá cho ta!
Hắn hét lớn một tiếng, muốn liều mạng tiến về phía trước. Nhưng còn chưa đi ra nửa bước, một đạo dải ánh sáng bảy màu, đảo qua phía trên người hắn.
Oong!
Trên người của hắn đột nhiên sáng lên một ánh sáng trắng. Toàn thân hắn biến mất ở trong Lam Quang Cảnh.
Sau một khắc...
Ầm!
Người này nặng nề ngã nhào ở trên mảnh đất trống bên ngoài Lam Quang Cảnh. Trong khoảng thời gian ngắn, đầu hắn còn có chút phát mơ hồ.
- Mời người thất bại rời khỏi phạm vi mảnh đất trống.
Giọng nói lạnh lùng của Thanh Phong truyền tới.
- Ta thất bại rồi sao?
Trên mặt người kia có vẻ ngạc nhiên, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong Lam Quang Cảnh, rất nhiều võ giả tiến vào bên trong, đều gặp phải vấn đề giống như vậy.
Đầu tiên, áp lực trong Lam Quang Cảnh vô cùng to lớn. Bọn họ gần như là mỗi bước đều khó khăn. Chỉ là đi tới, cũng đã không dễ dàng gì.