- Là Từ gia Từ Chấn trưởng lão.
- Từ gia làm sao cũng gia nhập vào?
Mọi người dồn dập ngạc nhiên, Thiên Đô Phủ sáu đại gia tộc hàng đầu, phân biệt là Úy Trì gia, Tiêu gia, Từ gia, Lý gia, Lâm gia, Chu gia.
Hiện tại Lâm gia cùng Từ gia đều có người đứng ra, ngay lập tức để Lý Như Thành rơi vào bị động.
Mà càng nhiều người, vẫn đưa mắt rơi vào Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn.
Luận địa vị, hai người bọn họ xa xa vượt lên bất luận người nào ở đây.
Úy Trì Bất Công lạnh nhạt nói:
- Lão phu vừa mới tới, đối với chuyện này không hiểu nhiều lắm, liền không thể tự tiện nhúng tay vào.
Hắn là một thái độ không đếm xỉa đến, hiển nhiên là không muốn dính líu đến trận phân tranh này.
Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng nói:
- Tuy ta không biết chuyện đã xảy ra, nhưng nếu thật sự có người dám ở Thiên Đô Phủ hãm hại người khác, công nhiên coi rẻ quy củ của Thiên Đô Phủ, Tiêu gia ta nhất định không bỏ qua.
Hắn vừa nói, sắc mặt của đám người Lý Như Thành trong nháy mắt tro nguội.
- Tìm ra chân tướng, trừng ác dương thiện.
- Đưa ta Thiên Đô Phủ một Càn Khôn sáng sủa.
Những võ giả khác, cũng thừa cơ kêu to lên, từng tiếng hô to ở trong đám người vang dội, lập tức gây nên cộng hưởng, trong lúc nhất thời người người bi phẫn, lên tiếng phê phán không ngừng.
Trong đó trừ một chút người xác thực xem Lý gia và Cổ Đan Lâu khó chịu, hoặc là được qua Huyền Quang Các ân huệ, còn có những gia tộc cùng thế lực khác cũng đi theo ồn ào.
Cái gọi là tường đổ mọi người đẩy, Lý gia dính líu đến chuyện như vậy, không có ai không muốn cho hắn một đạp, để Lý gia rơi vào cảnh sứt đầu mẻ trán.
- Động thủ, giết tất cả bọn họ.
Ánh mắt Diệp Huyền ngưng lại, lớn tiếng nói.
- Giết!
Đám người Tô Tú Nhất trong nháy mắt liền xông lên, Khâu Vô Song cùng Lâm Bác cũng theo sát phía sau.
- Các ngươi...
Đám người Lý Như Thành lộ ra vẻ hoảng sợ, phẫn nộ muốn nói chuyện, thế nhưng lời chưa kịp nói ra, liền bị tập kích đầy trời bao phủ.
Diệp Huyền rất rõ ràng nhìn thấy, đại đa số người, đều nhằm về phía vị trí của Cổ Đan Lâu, còn động thủ với đám người Lý gia Lý Như Thành, lại cực kỳ ít ỏi.
Rất hiển nhiên Lý gia quyền thế quá lớn, coi như là đục nước béo cò, bọn họ cũng không dám động thủ, một khi Lý gia trả thù đến, bọn họ căn bản không chịu đựng nổi.
- Ầm!
- Ầm!
- A!
Từng tiếng nổ vang rền vang lên, Cổ Đan Lâu còn lại một ít Vũ Vương không ngừng bị chém giết, rất nhanh huyết chảy đầy đất, trong đó còn lại một tên Vũ Hoàng, ở dưới mọi người vây công bị Tô Tú Nhất một quyền bạo đầu, óc tung toé.
Một tên cường giả Vũ Hoàng, thậm chí ngay cả toàn thây cũng không có để lại.
Sau đó, Tô Tú Nhất lại nhìn chằm chằm Hồng Đức đại sư, thân hình loáng một cái liền xông lên.
- Lý trưởng lão, lâu chủ, cứu ta...
Hồng Đức sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt liền bị Tô Tú Nhất ngăn lại, kể cả Khâu Vô Song, dưới mấy chiêu liền đầu một nơi thân một nẻo, máu tươi giàn giụa.
Sau đó chết là Chân Ly cùng Hề Nghi Xuân, trong đó Chân Ly tu vi vốn không tệ lắm, thế nhưng bởi vì tự bạo Võ Hồn, dưới hoảng loạn trực tiếp bị Đông lão một chưởng nổ nát trái tim, bay ra ngoài chết không thể chết lại.
Mà Hề Nghi Xuân thì bị Lâm Bác trưởng lão lực ép, điểm một cái nát đầu lâu.
Trong khoảnh khắc, hết thảy võ giả của Cổ Đan Lâu tất cả đều chết sạch sành sanh, chỉ còn dư lại Kỳ Lập Minh khổ sở chống đỡ.
Mà Lý gia, Lý Như Thành trưởng lão không có bao nhiêu người dám động.
Người khác không dám động, không có nghĩa là đám người Tô Tú Nhất không dám động, sau khi đánh giết đám người Cổ Đan Lâu xong, đám người Tô Tú Nhất lập tức dời đi mục tiêu, giết về phía Lý Như Thành.
Chỉ Tô Tú Nhất, kỳ thực căn bản không phải đối thủ của Lý Như Thành, then chốt là có Lâm Bác ở một bên hiệp trợ, chốc lát công phu, trên người Lý Như Thành liền thêm mấy vết thương.
- Lâm Bác, Lâm gia ngươi thật muốn cùng Lý gia ta đối địch sao?
Lý Như Thành phẫn nộ rít gào.
- Lâm gia ta chỉ là duy trì chính nghĩa mà thôi.
Lâm Bác xì cười một tiếng, động tác trên tay càng thêm tàn nhẫn, oanh ầm, ngực của Lý Như Thành lập tức xuất hiện một lỗ thủng, từ bên trong phun ra máu tươi.
Tô Tú Nhất ánh mắt phát lạnh, muốn tiến lên đánh giết Lý Như Thành.
Nếu như là trước đây, hắn tuyệt đối không dám giết chết người của sáu thế lực lớn, thế nhưng sau khi theo Diệp Huyền, tính cách của Tô Tú Nhất trở nên quả đoán hơn rất nhiều, Diệp thiếu ngay cả Hồn Sư Tháp phó tháp chủ cũng dám giết, chỉ là Lý Như Thành tính cái gì.
Mắt thấy Lý Như Thành liền muốn ngã xuống, đột nhiên một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn, quay về Tô Tú Nhất vỗ ra một chưởng.
Ánh mắt Diệp Huyền ngưng lại, liền nhắc nhở:
- Tô Tú Nhất, cẩn thận.
Nhưng không kịp, Tô Tú Nhất bị một chưởng vỗ trúng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, giống như diều đứt dây bay ra ngoài.
- Hừ, một đám vai hề, không có thực lực cũng dám làm càn với Lý gia ta, hôm nay ta ngược lại muốn xem xem, Huyền Quang Các các ngươi đến tột cùng năng lực lớn bao nhiêu.
Một thanh âm lạnh như băng từ trong miệng bóng người kia truyền ra, người đến là một lão giả râu tóc màu nâu xám, trên mặt đầy nếp nhăn, móng vuốt khô gầy như que củi, nhưng cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.
- Vũ Hoàng bát giai tam trọng.
- Lý Thứu Nhiên, là tiền nhiệm tộc trưởng của Lý gia Lý Thứu Nhiên.
Đoàn người truyền đến thốt lên, Lý gia có thể trở thành một trong sáu gia tộc lớn, cũng là bởi vì có Vũ Hoàng tam trọng tọa trấn.
Sắc mặt đám người Lâm Bác trắng bệch, bị khí tức của Lý Thứu Nhiên ép liên tiếp lui về phía sau, bát giai tam trọng cùng nhị trọng tuy chỉ kém một tầng, nhưng về mặt thực lực lại có khác biệt một trời một vực.
- Lão tộc trưởng, ngươi đã tới, người này giết Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư, còn thương hại hạ, hãm hại Lý gia, lão tộc trưởng ngươi nhất định phải vì Lý gia ta làm chủ.
Nhìn thấy người đến, Lý Như Thành như được đại xá, điên cuồng rít gào, ánh mắt oán độc.
- Có cứu, có cứu.
Trong lòng Kỳ Lập Minh cũng mừng rỡ như điên, vội vàng lùi tới sau Lý Như Thành.
Lý Thứu Nhiên đầu tiên là nhìn về phía Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn, ngưng tiếng nói:
- Hai vị gia chủ cũng muốn động thủ với Lý gia ta sao?
- Ha ha, Lý lão tộc trưởng đùa giỡn, chúng ta chỉ là đi ngang qua mà thôi, ngươi cứ lo chuyện của ngươi, không cần lo lắng bọn ta.
Úy Trì Bất Công cười nhạt.
Tiêu Vô Tẫn nhíu mày, nhưng không nói gì.
Chương 1167 Tiêu gia ra tay (2)
Tuy hắn không ưa hành vi của Lý gia, nhưng cũng không cần thiết vì một Huyền Quang Các không quen biết đi cùng Lý gia đối đầu.
Thế giới này, dù sao vẫn là thực lực vi tôn.
- Vậy thì tốt.
Lý Thứu Nhiên tựa hồ lúc này mới yên tâm, lạnh lùng liếc nhìn đám người Lâm Bác, lạnh giọng nói:
- Lâm Bác, Từ Chấn, hai người các ngươi đi sang một bên cho ta, lão phu sau đó lại cùng các ngươi tính sổ, còn Huyền Quang Các này...
Trong con ngươi Lý Thứu Nhiên lóe lên hàn mang, lộ ra nụ cười gằn:
- Lão phu xem là không có cần thiết tồn tại ở Thiên Đô Phủ này.
- Chết đi cho ta!
Lý Thứu Nhiên dứt tiếng, cũng không phí lời, trực tiếp một chưởng bao phủ về phía đám người Tô Tú Nhất.
Diệp Huyền biến sắc, lạnh lùng nói:
- Các hạ tới liền động thủ, chẳng lẽ không hỏi đúng sai phải trái sao? Thế gian công đạo sao?
- Đúng sai phải trái? Thế gian công đạo? Lão phu chính là công đạo...
Lý Thứu Nhiên cười lạnh một tiếng, uy thế khủng bố cấp tốc trấn áp đám người Diệp Huyền, luồng áp lực này quá khủng bố, công kích của Lý Thứu Nhiên còn chưa tới, lực lượng không gian có mặt khắp nơi cũng đã trấn áp đám người Diệp Huyền không cách nào nhúc nhích, mà như một ít cường giả Huyền Quang Các tu vi yếu kém, càng phun ra máu tươi.
- Lý lão tộc trưởng.
Lâm Bác hoàn toàn biến sắc, vội vã tiến lên muốn nói cái gì, đồng thời muốn ngăn cản Lý Thứu Nhiên ra tay.
- Lâm Bác, lão phu để ngươi đi sang một bên, ngươi không nghe sao? Còn không lui lại cho ta.
Lý Thứu Nhiên quát lạnh một tiếng, một luồng lực lượng dâng trào tịch cuốn ra ngoài, sắc mặt Lâm Bác tái nhợt bạch bạch bạch rút lui ra.
Sau đó Lý Thứu Nhiên không thèm để ý Lâm Bác, bàn tay lần thứ hai rơi xuống, một chưởng này của hắn, bao vây tất cả cường giả của Huyền Quang Các vào, thậm chí ngay cả Khâu Vô Song cũng bị bao phủ, hiển nhiên cũng muốn cùng chém giết.
Phía sau Lý Thứu Nhiên, khóe miệng của Lý Như Thành cùng Kỳ Lập Minh đều lộ ra một tia hưng phấn cùng vẻ trào phúng, nhìn đám người Diệp Huyền chết, đối với hai người mà nói, không thể nghi ngờ là sự tình cực kỳ hưng phấn.
- Đây chính là uy thế của Vũ Hoàng tam trọng sao?
Trên mặt đám người Tô Tú Nhất tràn đầy cay đắng, ở dưới Lý Thứu Nhiên công kích, bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không được, càng không cần nói phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của đối phương hạ xuống.
- Ta cũng không tin trên đời này không có công đạo.
Lúc này sắc mặt Diệp Huyền âm trầm, đột nhiên phẫn nộ nói một câu, sau đó miệng hắn hơi động, một đạo gợn sóng vô hình truyền vào trong tai Tiêu Vô Tẫn gia chủ cách đó không xa.
Cử động của Diệp Huyền rất bí ẩn, các võ giả vây xem đều không thể phát hiện gợn sóng này, nghe được Diệp Huyền nói, từng cái từng cái không còn gì để nói, đầy mặt hắc tuyến.
Huyền Diệp kia sẽ không là bị dọa sợ, trong đầu trực tiếp ngớ ngẩn chứ, lại còn nói cái gì công đạo, không thấy Lý gia lão tộc trưởng đã muốn giết ngươi sao?
Thế nhưng làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, sau khi nghe được Diệp Huyền truyền âm, vẻ mặt của Tiêu Vô Tẫn nguyên bản bình tĩnh đột nhiên biến đổi, lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Dừng tay.
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng, mạnh mẽ vọt tới trước Huyền Quang Các, tay phải đột nhiên vung ra, một tiếng vang ầm ầm, cùng tay phải của Lý Thứu Nhiên đụng vào nhau, chặn lại một đòn của đối phương.
- Tiêu gia chủ, ngươi làm cái gì vậy?
Lý Thứu Nhiên biến sắc, tức giận nói.
Mọi người cũng đều có chút ngạc nhiên, không hiểu đến tột cùng phát sinh cái gì, từ vẻ mặt của Tiêu gia chủ vừa nãy đến xem, hắn căn bản không muốn xen vào Huyền Quang Các cùng Lý gia phân tranh, làm sao đột nhiên liền động thủ?
Tiêu Vô Tẫn không để ý đến Lý Thứu Nhiên hỏi dò, mà lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Ngươi thật sự biết...
Chỉ là không chờ Tiêu Vô Tẫn hỏi xong, Diệp Huyền liền trực tiếp ngắt lời hắn, nói:
- Ngươi không cần hỏi, ta dám truyền âm cho ngươi, đương nhiên sẽ không lừa ngươi, nơi này không tiện nói chuyện, chờ sự tình giải quyết ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi, nhưng ta có một yêu cầu, chính là ngăn trở Lý Thứu Nhiên này cho ta.
Tiêu Vô Tẫn liếc nhìn mọi người ở đây, gật đầu nói:
- Được, có điều nếu để cho ta biết ngươi gạt ta, vậy đừng trách Tiêu Vô Tẫn ta không khách khí, ta dám cam đoan, hậu quả chọc giận Tiêu gia ta, so với ngươi đắc tội Lý gia nghiêm trọng không chỉ gấp mười lần.
Nói xong lời này, Tiêu Vô Tẫn trực tiếp xoay người, quay về Lý Thứu Nhiên nói:
- Lý lão tộc trưởng, hiện tại Huyền Quang Các này là người Tiêu gia ta muốn bảo đảm, cho ta một bộ mặt, mang theo người của ngươi đi đi.
Ngữ khí của hắn lạnh lùng, không mang theo chút thương lượng.
Trong đám người lập tức truyền ra một trận ồ lên, không hiểu Tiêu Vô Tẫn vì sao lại có chuyển biến như thế, nhưng thông qua Tiêu Vô Tẫn cùng lúc trước Diệp Huyền đối thoại, mấy người cũng mơ hồ có chút hiểu ra, tựa hồ là Huyền Quang Các biết tin tức vô cùng trọng yếu của Tiêu gia.
Một màn bất thình lình, để sắc mặt của Lý Thứu Nhiên tái xanh:
- Tiêu gia chủ, các hạ không khỏi cũng quá bá đạo đi? Huyền Quang Các này muốn giết con cháu Lý gia ta, ngươi nói một câu liền để lão phu từ bỏ, nào có sự tình tốt như vậy?
Tiêu Vô Tẫn nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Lý lão tộc trưởng, lời của ta đã nói rất rõ ràng, lẽ nào các hạ thật muốn cùng Tiêu gia ta đối nghịch?
- Không phải là cùng Tiêu gia ngươi đối nghịch, mà là ngươi để ta cho Tiêu gia các ngươi mặt mũi, ai đến cho Lý gia chúng ta mặt mũi?
Nếu như chỉ là một chuyện nhỏ, nể mặt Tiêu Vô Tẫn, Lý Thứu Nhiên nói lùi cũng lui, nhưng lúc trước Lý Như Thành suýt chút nữa bị Huyền Quang Các giết chết, hơn nữa Lý gia hắn cũng có đệ tử ngã xuống ở nơi này, nếu như Tiêu Vô Tẫn nói một câu Lý Thứu Nhiên hắn liền thoái nhượng, để những người khác nhìn Lý gia hắn thế nào?
- Ha ha, Lý lão tộc trưởng nói không sai, Tiêu gia chủ, ngươi không khỏi cũng quá bá đạo đi? Nói một chút, đến cùng là chuyện gì, để ngươi vừa nãy kích động như vậy? Nhất định phải bảo vệ Huyền Quang Các này?
Đúng lúc này, Úy Trì Bất Công cười híp mắt đi lên phía trước, thản nhiên nói.
Úy Trì gia cùng Tiêu gia đều là hai đại cự đầu của Thiên Đô Phủ, kỳ thực vẫn không hợp nhau, bởi vậy nội dung Diệp Huyền truyền âm, Úy Trì Bất Công cũng cảm thấy rất hứng thú.
- Úy Trì Bất Công, sự tình Tiêu gia ta, ngươi còn muốn xen tay vào.
Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng đáp lại một câu.
Chương 1168 Đao Trảm Diệt Hồn Quyết (1)
Kỳ thực vừa nãy Diệp Huyền chỉ nói với hắn một câu, là:
- Ta biết Tiêu gia Tiêu Bình các ngươi chết như thế nào.
Hắn nói, trực tiếp để Tiêu Vô Tẫn không cách nào bình tĩnh.
Tiêu Bình là con cháu đích tôn của Tiêu gia hắn, trước bị hắn phái đi xử lý một chuyện, không nghĩ tới hơn hai tháng trước bất ngờ bị phát hiện ngã xuống ở ngoài Thiên Đô Phủ.
Nếu như là đệ tử bình thường cũng coi như thôi, nhưng Tiêu Bình là cháu trai của Tiêu Vô Tẫn hắn, càng quan hệ đến một bí mật của Tiêu gia, hắn ngã xuống vô cùng then chốt.
Hơn hai tháng qua, Tiêu Vô Tẫn vẫn đang khắp nơi tìm hiểu, muốn tìm được nguyên nhân cái chết của Tiêu Bình, tra ra là ai giết hắn, nhưng vẫn không có manh mối, bây giờ nghe được Diệp Huyền truyền âm, để hắn làm sao không căng thẳng.
Vì lẽ đó Diệp Huyền hắn là nhất định phải bảo vệ.
Tiêu Vô Tẫn lạnh lùng nói:
- Mặc kệ như thế nào, Huyền Quang Các này ta là nhất định phải bảo vệ, nếu như Lý Thứu Nhiên ngươi lại dám động thủ, chính là cùng Tiêu gia ta đối nghịch.
Cả người Tiêu Vô Tẫn tỏa ra chiến ý nồng nặc, khí tức Vũ Hoàng tam trọng khủng bố nhìn một cái không sót gì.
- Ngươi...
Lý Thứu Nhiên tức giận đến suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đỏ lên, ngực không ngừng chập trùng.
Úy Trì Bất Công cười lạnh nói:
- Lý lão tộc trưởng, ngươi đừng sợ, lão phu ngược lại muốn xem xem, Tiêu gia này đến tột cùng càn rỡ đến hình dáng gì.
Hắn đứng ở bên người Lý Thứu Nhiên, khóe miệng mang theo cười gằn, uy thế vô hình đồng dạng phóng thích ra.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn phát lạnh:
- Úy Trì Bất Công, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi, lẽ nào ngươi muốn cùng Tiêu gia ta đối nghịch hay sao?
Úy Trì Bất Công cười nhạt nói:
- Tiêu gia chủ đây là nơi nào, lão phu chỉ là không ưa một ít người diễn xuất, muốn duy trì chính nghĩa mà thôi.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn tình cảnh này, Úy Trì Bất Công cũng thật buồn nôn, lúc trước còn việc không liên quan tới mình, hiện tại chỉ bởi vì Tiêu Vô Tẫn ra tay, bởi vậy cũng không biết liêm sỉ đứng ra, người như vậy Diệp Huyền là không hợp mắt nhất.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Chính nghĩa, các hạ nói tới chính nghĩa chẳng lẽ chính là đổi trắng thay đen sao? Cổ Đan Lâu cố ý hãm hại Huyền Quang Các ta, chứng cứ xác thực, mọi người rõ như ban ngày, đường đường Úy Trì gia tộc, một trong sáu gia tộc hàng đầu của Thiên Đô Phủ, thật là khiến người ta buồn nôn.
Những người khác nhất thời trợn mắt ngoác mồm, Diệp Huyền này điên rồi sao, lại dám nói Úy Trì gia tộc buồn nôn, lẽ nào hắn không biết địa vị của Úy Trì gia tộc ở Thiên Đô Phủ sao? Chuyện này quả thật là tiết tấu muốn chết a.
Sắc mặt của Úy Trì Bất Công trong nháy mắt trở nên khó xem, thả ra một luồng uy thế khủng bố, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì?
Sắc mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt âm hàn, sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể nhỏ xuống nước, cả người phóng thích sát cơ đáng sợ.
Ầm!
Một luồng xung kích vô hình từ trong cơ thể hắn phóng thích ra, mạnh mẽ xung kích về phía Diệp Huyền, kình khí cuồng bạo kia, trảm Hư Không ra sóng gợn, sát cơ nồng nặc ở trong đó hiện lên, hiển nhiên là muốn đưa Diệp Huyền vào chỗ chết.
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Vô Tẫn vội vàng đi tới trước mặt Diệp Huyền, Huyền Nguyên bốc lên, chống lại xung kích, tức giận nói:
- Úy Trì Bất Công, ngươi muốn làm cái gì.
- Làm cái gì?
Trong con ngươi Úy Trì Bất Công bắn ra sát khí, lạnh giọng nói:
- Người này chửi bới Úy Trì gia ta, hôm nay lão phu phải giết hắn.
- Ngươi...
Trong mắt Tiêu Vô Tẫn cũng hàn ý đại thịnh, hắn vừa nói muốn bảo vệ Diệp Huyền, Úy Trì Bất Công liền nói nhất định phải giết Diệp Huyền, này không phải muốn đối phó Huyền Quang Các, mà vốn là muốn đánh mặt Tiêu gia.
- Được, rất tốt.
Tiêu Vô Tẫn giận dữ cười:
- Ta ngược lại muốn xem xem, ngươi làm sao ở trước mặt ta đánh giết Diệp Huyền này.
- Tiêu Vô Tẫn, ngươi quá đánh giá cao mình rồi, Lý Thứu Nhiên, ngươi đến ngăn cản Tiêu Vô Tẫn này, lão phu đánh giết Diệp Huyền.
Úy Trì Bất Công cười lạnh một tiếng, vừa mới chuẩn bị động thủ, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng nộ hống kinh thiên:
- Người phương nào lớn mật như thế, dám giết người Hồn Sư Tháp ta!
Thanh âm này vang dội réo rắt, từ xa đến gần, tuyên truyền giác ngộ, chớp mắt liền đến bầu trời Huyền Quang Các, mọi người dồn dập ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng người giống như lưu tinh bay đến, hư không phía sau hắn bị bắn ra gợn sóng thật dài.
- Lại là một tên Vũ Hoàng tam trọng.
Đoàn người ngơ ngác.
Người này thân hình chưa tới, uy thế khủng bố liền bao phủ tới, tràn ngập trắng trợn không kiêng dè, cuồng bá hung hăng, hành vi bá đạo, càng trên Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn.
- Là Hồn Sư Tháp Tả Viễn tháp chủ, lần này phiền phức lớn rồi!
Trong mắt Tiêu Vô Tẫn loé ra một tia lo âu, trái tim đột nhiên chìm xuống.
Người đến chính là người phụ trách cao nhất của Thiên Đô Phủ Hồn Sư Tháp, cũng là Thiên Đô Phủ đệ nhất Luyện Hồn Sư, đến từ Thần Đô... Tả Viễn.
Tuy Thiên Đô Phủ lấy hai gia tộc lớn làm đầu, nhưng cũng có một chút thế lực, là hai gia tộc lớn không dám dễ dàng đắc tội, trong đó Hồn Sư Tháp chính là đáng sợ nhất trong đó.
Tuy Tả Viễn chỉ là một Vũ Hoàng tam trọng, hai gia tộc lớn không hẳn không có năng lực giết hắn, nhưng Tả Viễn là cường giả đến từ Thần Đô, một khi chọc giận Thần Đô, đừng nói thế lực nhị lưu như Thiên Đô Phủ, coi như là một ít thế lực nhất lưu, cũng sẽ ở trong khoảnh khắc biến thành tro bụi.
Úy Trì Bất Công nhìn thấy Tả Viễn, thân hình lướt lên trong nháy mắt trở về tại chỗ, dừng lại tiến công, khóe miệng phác hoạ lên một tia hí ngược, cười lạnh nói:
- Tiêu Vô Tẫn, ngươi không phải muốn bảo vệ Diệp Huyền kia sao? Lão phu ngày hôm nay liền muốn nhìn, ngươi làm sao ở trên tay Tả Viễn tháp chủ, bảo vệ Diệp Huyền kia, ha ha.
- Làm càn, làm càn, quả thực làm càn!
Một bóng người hạ xuống, Tả Viễn rốt cục chạy tới, rơi vào trung ương mọi người, hắn nhìn thi thể Vinh Dương cách đó không xa, trong mắt tràn ngập nổi giận cùng không thể tin tưởng, ánh mắt lạnh như băng lập tức rơi vào trên người Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn.
- Úy Trì gia chủ, Tiêu gia chủ, các ngươi thật to gan, dám giết Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, lẽ nào các ngươi là muốn khiêu khích quyền uy của Hồn Sư Tháp ta sao? Hôm nay nếu hai người các ngươi không cho cái lý do, lão phu coi như giết không được bọn ngươi, cũng phải đưa tin về Thần Đô, tiêu diệt hai gia tộc lớn các ngươi.
Chương 1169 Đao Trảm Diệt Hồn Quyết (2)
Mọi người ở đây, thân phận cao nhất chính là Úy Trì Bất Công cùng Tiêu Vô Tẫn, theo Tả Viễn, dám giết chết Vinh Dương chỉ có hai người bọn họ.
- Tả Viễn tháp chủ, ngươi hiểu lầm, việc này cùng Úy Trì gia ta không hề có một chút quan hệ, giết chết Vinh Dương đại sư, là người Huyền Quang Các, động thủ là thiếu niên Huyền Diệp kia.
Úy Trì Bất Công vội vàng giải thích, sau đó chỉ Diệp Huyền.
- Là hắn giết chết Vinh Dương?
Tả Viễn ngẩn ra, nhìn Diệp Huyền, phát hiện hắn chỉ là Vũ Vương, trong lòng có chút khó có thể tin, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn sang, đều tỏ rõ Úy Trì Bất Công nói là sự thực.
- Tả Viễn tháp chủ, chính là Diệp Huyền này sát hại Vinh Dương đại sư, người này tâm cơ thâm trầm, giảo hoạt gian trá, giả ý cùng Vinh Dương đại sư tỷ thí Luyện Hồn, nhưng trong bóng tối sử dụng gian kế, thắng được tỷ thí, lại thừa dịp Vinh Dương đại sư không hề phòng bị, lạnh lùng hạ sát thủ, nghĩ tới Vinh Dương đại sư địa vị cao thượng, dĩ nhiên không minh bạch chết đi, người này quả thực là táng tận thiên lương a.
Lý Như Thành bi thống gào thét, tố tội Diệp Huyền.
- Huyền Quang Các sao? Lá gan thật lớn, dám sát hại đại sư của Hồn Sư Tháp, không quan tâm các ngươi lai lịch lớn bao nhiêu, ngày hôm nay đều phải chết.
- Tả Viễn tháp chủ, ngươi nghe ta nói, chuyện này là như vậy!
Tiêu Vô Tẫn vội tiến lên giải thích, hắn quyết không thể để Diệp Huyền chết trên tay Tả Viễn.
- Không cần phải nói.
Tả Viễn tức giận lên tiếng, nhìn chằm chằm đám người Diệp Huyền, lạnh giọng nói:
- Dám to gan sát hại đại sư của Hồn Sư Tháp, đừng nói Huyền Quang Các, coi như là Tiêu Vô Tẫn gia chủ ngươi cũng phải chết, Tiêu gia chủ ngươi nói nhảm nữa, chính là cùng Hồn Sư Tháp ta đối địch, ngoan ngoãn lui về phía sau, ai cản ta thì phải chết.
Trên người hắn khí tức Vũ Hoàng tam trọng đột nhiên lao ra, tất cả võ giả đều bị chấn động đến mức trong lòng ngột ngạt, khó có thể chịu đựng, mà đám người Tô Tú Nhất nằm ở trung tâm bão táp càng khó thở, ngay cả bước chân cũng khó có thể di động, chỉ cảm thấy thật giống như thân thể không bị khống chế.
- Xong.
Trong lòng đám người Tô Tú Nhất chìm xuống, gian nan nhích người, muốn phản kháng luồng áp lực này, nhưng không có nửa phần tác dụng, trong lòng rơi vào một mảnh tuyệt vọng.
Lại không nói Tả Viễn tháp chủ tu vi nghịch thiên, chỉ là thân phận hắn đến từ Thần Đô, ngay cả hai gia tộc lớn cũng không thể chống lại, càng không cần phải nói bọn họ chỉ là Huyền Quang Các nho nhỏ.
Trong đám người, chỉ có Diệp Huyền miễn cưỡng còn có thể duy trì không biến sắc.
- Hả?
Tả Viễn thoáng kinh dị một tiếng, con ngươi hơi co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Hắn vốn muốn lợi dụng tu vi hồn lực mạnh mẽ của mình, xông vỡ hết thảy võ giả của Huyền Quang Các, đồng thời đánh tan nội tâm của bọn họ, nhưng khi hồn lực của hắn rơi vào trên người Diệp Huyền, rõ ràng bị một nguồn lực lượng ngăn cản.
Lấy tu vi Luyện Hồn Sư thất giai đỉnh phong của hắn, căn bản không nên xuất hiện tình huống như thế mới đúng, chờ hắn nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện, Diệp Huyền dĩ nhiên cũng là một tên Luyện Hồn Sư thất giai, tuy hồn lực so với hắn kém không ít, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu của Thiên Đô Phủ, ngay lập tức để Tả Viễn kinh ngạc.
- Các hạ nguyên lai là một tên Luyện Hồn Sư thất giai, chẳng trách dám kiêu ngạo như thế, đánh giết Hồn Sư Tháp Vinh Dương, thế nhưng ở trước mặt lão phu, mặc kệ ngươi có thân phận cùng lai lịch gì, hôm nay đều phải chết.
Tả Viễn nộ rên một tiếng, một luồng hồn lực vô hình ở trước người hắn ngưng tụ, hóa thành hồn lực bão táp.
Phong bạo này, ngưng tụ không tan, từ xa nhìn lại, phảng phất như có một đoàn không khí hư vô ở trong hư không lẫn nhau giao hòa, cuối cùng hình thành một mảnh lưới đao lít nha lít nhít, bao phủ về phía Diệp Huyền.
Những lưới đao này, lẫn nhau liên tiếp, hình thành một toàn thể, căn bản tìm không ra lỗ thủng, khiến người ta có loại cảm giác không chê vào đâu được, không thể tránh khỏi.
Khóe miệng Diệp Huyền nguyên bản mang theo cười gằn đột nhiên lộ ra vẻ ngạc nhiên, chân mày hơi nhíu lại.
- Ngươi đến từ Thần Đô?
Đối mặt lưới đao hồn lực đủ để giết chết Vũ Hoàng này, Diệp Huyền đột nhiên hờ hững mở miệng, cổ quái nói:
- Công Dương Vũ vẫn khỏe chứ?
Con ngươi của Tả Viễn đột nhiên co rút lại, hơi thay đổi sắc mặt, lập tức lộ ra một tia lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, bớt ở trước mặt lão phu trang, đừng tưởng rằng biết tục danh sư phụ của lão phu, thì có thể làm cho lão phu tha ngươi, chết cho ta.
Tả Viễn mặt lộ vẻ nanh sắc, lưới đao hồn lực vô biên trong nháy mắt cắt chém lên Diệp Huyền.
- Hừ.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, ở thế ngàn cân treo sợi tóc giơ tay phải lên, đầu ngón tay có hồn lực vô hình đang nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành từng mảng từng mảng hồn lực phù văn, sau đó nhanh như tia chớp điểm ở trên lưới đao hồn lực.
- Răng rắc!
Trong tiếng gãy vỡ, lưới đao hồn lực lít nha lít nhít trong nháy mắt hỗn loạn, giống như bị bắn trúng chỗ yếu hại, trong khoảnh khắc chia năm xẻ bảy, hóa thành hồn lực tinh khiết tản mát ra.
- Cái gì?
Tả Viễn giật nảy cả mình, lộ ra biểu hiện khó có thể tin:
- Ngươi lại phá tan lưới đao hồn lực của lão phu, cái này không thể nào!
Hai mắt của hắn tròn vo, tâm thần chịu đến đả kích cực kỳ lớn.
Diệp Huyền mặt không hề cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Đao Trảm Diệt Hồn Quyết, tổng cộng chia làm sáu tầng, chú ý chính là hồn lực hoá hình, có mặt khắp nơi, sinh diệt không ngớt, nhưng hồn lực của ngươi vẻn vẹn ở thất giai đỉnh phong, chỉ có thể vận chuyển tam trọng đầu, không cách nào diễn hóa ra loại ý cảnh không ngớt kia, bị ta phá tan lại tính là gì, nếu như đổi làm sư tôn ngươi đến, người mạnh hơn cũng không thể giống như ta, dễ dàng liền phá tan lưới đao hồn lực.
- Làm sao ngươi biết ta triển khai chính là Đao Trảm Diệt Hồn Quyết, hơn nữa còn hiểu rõ như vậy...
Tả Viễn biểu hiện chấn động, trên gương mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Sắc mặt Diệp Huyền bình thản, không có trực tiếp trả lời, mà hơi truyền âm nói:
- Biết Đao Trảm Diệt Hồn Quyết thì lại làm sao, nếu ngươi học được môn công pháp này, tất nhiên là Công Dương Vũ thân truyền, có điều theo ta được biết, Công Dương Vũ chỉ chiêu thu qua hai tên đồ đệ, là Da Luật Bác và Bạch Ngọc Trạch, ngươi là đồ đệ thứ ba hắn mới chiêu thu?&
Chương 1170 Thần Đô cố nhân (1)
- Ngươi biết Nhị sư huynh?
Tả Viễn hoàn toàn biến sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu, tròng mắt trong nháy mắt co rút lại thành mũi kim.
Lúc trước Diệp Huyền có thể nói ra tên gọi của Công Dương Vũ, tuy hắn giật mình, nhưng cũng chỉ là giật mình mà thôi, dù sao người biết hắn đến từ Thần Đô rất nhiều, như Úy Trì gia cùng Tiêu gia chỉ cần để tâm điều tra, đều có thể tra ra lai lịch của hắn.
Mà Diệp Huyền nói ra Đao Trảm Diệt Hồn Quyết, cũng không tính là gì, bởi vì Đao Trảm Diệt Hồn Quyết là tuyệt học của sư tôn hắn Công Dương Vũ, uy chấn Thần Đô.
Nhưng Diệp Huyền mới vừa nói ra hai sư huynh của hắn, mới để hắn chân chính chấn động.
Bạch Ngọc Trạch xác thực là Nhị sư huynh của hắn, thế nhưng bởi vì một số tình huống đặc biệt, sư tôn chưa từng có công bố ra tục danh của Nhị sư huynh, bởi vậy rất ít người sẽ biết Nhị sư huynh của hắn tồn tại.
Coi như là ở Thần Đô, người biết chuyện này cũng vô cùng ít ỏi, thế nhân đều cho rằng hắn mới là đệ tử thứ hai của Công Dương Vũ, chỉ có số ít người cùng sư tôn quan hệ mật thiết, mới biết chút ít.
Bí mật này ngay cả người trong Thần Đô cũng không biết, thiếu niên trước mặt này làm sao biết được?
Lần này hắn mới đối với Diệp Huyền trở nên coi trọng, sắc mặt trầm trọng, ngưng thanh truyền âm nói:
- Ngươi là người nào? Vì sao lại biết tục danh cccNhị sư huynh?
Diệp Huyền nghe xong ngẩn ra, lẩm bẩm truyền âm nói:
- Lẽ nào đến hiện tại sư tôn ngươi còn không thừa nhận Bạch Ngọc Trạch? Ai, hắn cần gì như vậy chứ? Chuyện năm đó cũng không phải là sức người có thể khống chế, sư tôn ngươi đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới vẫn chấp nhất như thế a.
Thân thể Tả Viễn chấn động, trong con ngươi bắn ra lệ mang:
- Ngươi đến cùng là ai?
Diệp Huyền cười nhạt, truyền âm nói:
- Ta là ai, tạm thời vẫn chưa thể nói cho ngươi, thế nhưng ta cùng sư tôn ngươi có giao tình, trên người ngươi nên có cùng lệnh bài cùng Công Dương Vũ liên lạc, ngươi chỉ cần truyền âm cho hắn, nói năm đó hắn nợ người nào đó ba bình Túy Vong Sầu, người nào đó vẫn không có quên, sư tôn ngươi liền biết.
Tả Viễn biến sắc, kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ ngươi là hậu duệ vị cố nhân kia của sư tôn?
Nội tâm hắn rung động thật lớn.
Hắn là mấy chục năm trước mới được Tả Viễn thu làm đệ tử, đối với chuyện lúc trước của sư tôn hiểu rõ không phải rất nhiều, nhưng hắn lại biết trên người sư tôn có một loại rượu ngon Thần Đô, gọi Túy Vong Sầu.
Túy Vong Sầu này có người nói là sư tôn từng ở một thượng cổ hiểm cảnh nào đó mạo hiểm đoạt được, vì mười bình Túy Vong Sầu này, sư tôn thậm chí suýt chút nữa ngã xuống, lúc này mới được mười bình rượu ngon.
Này mười bình Túy Vong Sầu này, người toàn bộ Thần Đô đều biết, bởi vì công hiệu phi phàm, mùi vị kinh người, hầu như mỗi người đều muốn uống, thế nhưng sư tôn rất ít lấy ra chiêu đãi, coi như là một ít cường giả cấp cao nhất của Thần Đô, sư tôn nhiều nhất cũng chỉ cho bọn họ uống một chén.
Qua nhiều năm như vậy, những Túy Vong Sầu này lục tục bị uống hết, Tả Viễn cũng may mắn thưởng thức một ly, thật là suốt đời khó quên.
Chỉ là từ hơn ba mươi năm trước, mười bình Túy Vong Sầu kia liền uống chỉ còn dư lại ba bình cuối cùng, nhưng ba bình này sư tôn xưa nay không có mở ra, vẫn bày ở trong phòng của hắn.
Tả Viễn rất tò mò sư tôn ghiền rượu như mạng vì sao có thể ở trong ba mươi năm này vẫn nhẫn nhịn không đi mở, thẳng đến về sau hắn mới ở trong miệng Đại sư huynh Da Luật Bác biết được, ba bình rượu ngon này, là sư tôn năm đó đáp ứng đưa cho một vị bằng hữu, chỉ là sau khi vị kia rời đi, liền không trở về nữa, sư tôn vì tưởng nhớ đối phương, lúc này mới quyết định vĩnh viễn không mở ra ba bình cuối cùng này.
Lúc đó Tả Viễn đối với bằng hữu của sư tôn rất tò mò, chỉ là Đại sư huynh không nói tên cho hắn, bây giờ nghe được Diệp Huyền nói, Tả Viễn ngay lập tức khiếp sợ lên.
Diệp Huyền có thể nói ra điển cố này, tuyệt đối chỉ có chí thân của sư tôn mới biết được, chỉ là theo sư tôn mấy chục năm qua, hắn từ trước tới nay chưa từng gặp Diệp Huyền, tự nhiên rất trực tiếp liền cho rằng, Diệp Huyền là hậu duệ của vị cố nhân năm đó.
Diệp Huyền sờ sờ mũi nói:
- Ngươi cho rằng như thế cũng được.
Tả Viễn nhất thời không nói gì, từ thái độ sư tôn đối xử ba bình Túy Vong Sầu kia, hắn liền biết địa vị của vị cố nhân này ở trong lòng sư tôn, nếu để cho sư tôn biết mình giết hậu đại cố nhân của hắn, e rằng trong cơn giận dữ trực tiếp một chưởng liền đập chết mình.
Nghĩ tới đây, thái độ của Tả Viễn đối với Diệp Huyền cũng biến thành nhu hòa lên, nói:
- Nếu như ngươi là hậu đại của cố nhân sư tôn, tại sao ngươi lại ở chỗ này?
- Trong này một lời khó nói hết.
Diệp Huyền lắc lắc đầu nói:
- Nếu như thuận tiện, ngươi có thể liên lạc sư tôn ngươi một hồi, ta có rất nhiều lời muốn cùng hắn nói.
- Trên người ta xác thực có đưa tin trận liên lạc sư tôn, thế nhưng mấy năm trước sư tôn đi tới Tử Minh Hồ, vì lẽ đó ta tạm thời cũng không cách nào cùng hắn liên lạc.
Tả Viễn cười khổ nói.
Diệp Huyền sửng sốt một chút, cau mày nói:
- Sư tôn ngươi đi tới Tử Minh Hồ? Hắn đi chỗ đó làm gì?
Đột nhiên, trong con ngươi Diệp Huyền tinh mang lóe lên, cả kinh nói:
- Chẳng lẽ Bất Tử Hồn Thể của hắn đã tu luyện tới tầng thứ tám, muốn lợi dụng tử khí trong Tử Minh Hồ xung kích tầng thứ chín?
Tả Viễn giật mình, trên mặt khiếp sợ tột đỉnh, nhìn Diệp Huyền tựa như gặp quỷ, thanh âm sợ hãi nói:
- Làm sao ngươi biết sư tôn ta tu luyện Bất Tử Hồn Thể, đi Tử Minh Hồ là vì xung kích Bất Tử Hồn Thể tầng thứ chín?
- Quả nhiên...
Diệp Huyền đè nén nội tâm chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:
- Nói như vậy, sư tôn ngươi nên đã đột phá Luyện Hồn Sư cửu giai.
- Không sai, hắn từ lúc mấy chục năm trước cũng đã đột phá.
- Ha ha, hay, hay, nói như thế, năm đó sư tôn ngươi bị thương cũng đã khỏi hẳn.
Trong lòng Diệp Huyền cảm khái, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Công Dương Vũ này là nhân vật lai lịch không nhỏ, năm đó chính là Luyện Hồn Sư Thánh Địa Thần Đô trưởng lão, cũng là cố tri của Diệp Huyền kiếp trước.
Năm đó hai người tính khí đều rất táo bạo, lẫn nhau thấy ngứa mắt, kết quả sau khi tiếp xúc, lại đều bị trình độ Luyện Hồn của đối phương thuyết phục, lẫn nhau trong lúc đó tỉnh táo tương tích.