Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1021 Ban cho ngươi cái chết (2)

Sắc mặt Tô Tú Nhất vô cùng ngưng trọng, hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào thanh niên kia, tên thanh niên tuổi chừng hai mươi chưa tới ba mươi, khí tức trên người hắn là Vũ Vương thất giai đỉnh phong hàng thật giá thật, khí tức Vũ Vương thu liễm tới cực điểm, hoàn toàn không dưới Đường Chiêu là cường giả uy tín lâu năm.

- Ngươi là Tô Tú Nhất? Không tệ, không tệ, Vũ Hoàng bát giai nhất trọng, miễn cưỡng có tư cách làm thuộc hạ của ta.

Thanh niên kia bay lên, hắn đứng giữa thiên địa giống như chúa tể của thế giới này.

Hắn lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết ngươi đã phạm tử tội, bản thiếu gia hôm nay cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành thuộc hạ của ta, bản thiếu gia sẽ thả cho ngươi con đường sống, nếu không, mặc ngươi tu vi ngươi thông thiên cũng khó tránh khỏi cái chết.

Tô Tú Nhất cười nhạo nói:

- Ngươi là hài tử nhà ai, đầu óc bị hỏng sao, chỉ là Vũ Vương thất giai cũng muốn ta thần phục?

Ầm ầm!

Hắn chẳng muốn nói nhảm, trực tiếp chém một kích, khí kình uy chấn bát phương bay thẳng về phía thanh niên áo xanh.

- Tề thiếu chủ!

Trong lòng Thiên Dịch lão nhân kinh ngạc, hắn muốn ra tay ngăn cản nhưng lại bị thanh niên áo xanh ngăn cản.

Chỉ thấy trên người hắn bắn ra hào quang màu vàng, trong hào quang màu vàng này là chiêu thức bí kỹ.

Trong tay hắn cầm một thanh chiến kích, chiến kích khắc phi long thăng thiên vô cùng uy mãnh, hắn đâm một kích về phía trước.

Ầm ầm!

Chiến kích màu xanh va chạm với hào quang màu xanh, nó lập tức phát ra tiếng nổ đùng đùng, cho dù bị đánh tan nhưng huyền nguyên bay tới gần thanh niên áo xanh cũng chỉ làm hào quang quanh người hắn nhộn nhạo.

- Cái gì?

- Lại bị hắn ngăn cản?

- Điều này sao có thể?

Tất cả moi người phía trước trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.

Thủ lĩnh các thế lực cũng nhìn ra thanh niên áo xanh thực lực phi phàm, nhưng chỉ là Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong mà thôi, không nghĩ tới đối kháng một chiêu với Tô Tú lại không lâm vào hạ phong, bọn họ không tin vào mắt mình.

Đám người Kiếm lão nhìn nhau, tâm thần ngưng trọng, bởi vì bọn họ đoán chắc nếu như tiến lên, bọn họ ngăn cản một chiêu của Tô Tú Nhất không nói vẫn lạc nhưng chắc chắn sẽ trọng thương.

Nhưng hôm nay...

Mọi người cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, Vũ Vương thất giai tam trọng đỉnh phong có thể dễ dàng ngăn cản một kích khủng bố của Vũ Hoàng bát giai, bọn họ nhìn thế nào cũng có cảm giác đây là việc đầm rồng hang hổ.

Không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, Tô Tú Nhất âm thầm ngạc nhiên không nhỏ, hắn không ngờ thanh niên áo xanh dễ dàng ngăn cản một kích thăm dò của hắn như vậy.

Nội tâm hắn nặng nề, luận kiến thức Tô Tú Nhất còn mạnh hơn Kiếm lão quá nhiều, biết rõ trên đại lục có một ít thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp.

Người có thể làm được không ai là người bình thường.

Người này là ai?

Thanh niên áo xanh tươi cười ngạo nghễ, nói:

- Hiện tại cảm thấy ta có tư cách này hay không?

- Ha ha.

Tô Tú Nhất xùy cười một tiếng:

- Ngăn cản một kích tiện tay của ta thì có làm sao?

Thanh niên áo bào xanh tức giận, nói:

- Gia hỏa gian ngoan mất khôn, nếu ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì bổn thiếu gia không khách khí, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy thực lực chân chính của ta.

Hô!

Trong thân thể hắn bắn ra huyền giáp màu vàng, chiến kích trong tay sống lại như giao long, nó tỏa ra hào quang rực rỡ và lao thẳng về phía Tô Tú Nhất.

Đồng thời hắn nói với Thiên Dịch lão nhân:

- Thiên Dịch, chuyện bên dưới giao cho ngươi, lúc ta không hi vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

- Vâng.

Thiên Dịch lão nhân cung kính lên tiếng, ánh mắt tàn nhẫn và lạnh lùng nhìn đám người Cát Phác Tử, khóe miệng còn nở nụ cười tà, bỗng nhiên hắn lướt về phía trước.

- Đáng chết, dừng lại cho ta.

Trong mắt Tô Tú Nhất bắn ra vẻ lo lắng, hắn tức giận ngăn cản Thiên Dịch lão nhân.

- Ngươi xem thường ta sao? Hôm nay ta ban cho ngươi cái chết!

Ánh mắt thanh niên áo xanh lạnh lùng, chiến kích trong tay hắn bắn ra hào quang ác liệt, một đạo hư ảnh chân long lao tới tấn công Tô Tú Nhất, lực lượng bành trướng làm hư không run rẩy.

Oanh phanh!

Tô Tú Nhất chấn động, hắn cũng không truy kích Thiên Dịch lão nhân, lúc này hắn toàn lực ngăn cản thanh niên áo xanh, khi hắn va chạm với hư ảnh chân long liền bay ngược về phía sau, khí huyết trong người sôi trào suýt phun ra ngoài.

- Cái gì?

Trong lòng hắn kinh hãi, ánh mắt nhìn vào thanh long chiến kích, trên chiến kích có sương mù bao phủ và phát ra khí tức không thể xem thường.

Mặc dù thực lực đối phương là thất giai đỉnh phong nhưng thực lực không thua gì Vũ Hoàng bát giai, công pháp và bảo vật của người này tuyệt đối không tầm thường, Tô Tú Nhất có cảm giác kinh hãi.

- Ha ha ha.

Vào lúc này Thiên Dịch lão nhân cười lạnh và lao tới trước.

Ầm ầm!

Kết giới Vũ Hoàng bát giai của hắn bức các Vũ Vương thất giai lui về phía sau và phun máu tươi..

- Làm sao bây giờ?

Sắc mặt mọi người như tro tàn, bọn họ lúc trước còn chiếm theo thượng phong, không nghĩ tới khi thanh niên áo xanh xuất hiện thì tình thế xoay ngược.

Vào lúc này sắc mặt đám người Cát Phác Tử vô cùng ngưng trọng.

- Phải khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận mới có một đường sinh cơ.

Trong đám người, ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng và hắn lập tức lao vào hạch tâm hoàng cung.

- Ngăn hắn lại.

Đường Chiêu thấy thế liền quát lớn.

- Vâng.

Một tên Vũ Vương lập tức hóa thành hào quang đuổi theo Diệp Huyền.

XIU....XIU...!

Hai đạo hào quang lao thẳng về phía hoàng cung.

Đường Chiêu cười cười lạnh lùng, hắn không quan tâm tới Diệp Huyền, chỉ cần một tên Vũ Vương thất giai nhị trọng là đủ đánh chết Diệp Huyền.

- Ha ha ha, Cát Phác Tử, hôm nay ta xem các ngươi trốn thế nào?

Đường Chiêu cười dữ tợn, khóe miệng hắn nở nụ cười sâm lãnh và nói:

- Ah, đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, trừ ta ở nơi này chém giết các ngươi ra, chúng ta còn phái một chi đội ngũ đi chém giết Lam Quang học viện, nói không chừng hiện tại không còn Lam Quang học viện nữa đâu, ha ha ha.

- Cái gì?

Cát Phác Tử nghe xong biến sắc, nội tâm rung động mạnh.

- Ha ha ha, chính là vẻ mặt này.

Đường Chiêu hiện tại vô cùng đắc ý, đối thủ càng tuyệt vọng thì hắn càng hưng phấn:

- Cát Phác Tử, ta tiễn các ngươi đi một đoạn đường, tiễn các ngươi đi gặp đám đệ tử của ngươi.

Ầm ầm!

Đại chiến lại bộc phát lần nữa, bởi vì Thiên Dịch lão nhân gia nhập cho nên các cường giả liên tục lui về phía sau và bị chém giết.
Chương 1022 Phá trận khẩn cấp

- Nuốt a, nuốt a.

Thiên Dịch lão nhân thúc dục đầu lâu màu đen của mình không ngừng cắn xé rất nhiều Vũ Vương, lần trước bị Tô Tú Nhất đả thương nên đầu lâu ảm đạm không ít, nó đã bị thương thật lớn, hiện tại cần tinh huyết tẩm bổ.

Đám người Cát Phác Tử điên cuồng giết qua.

Trong hoàng cung Cổ Dương thành.

Oanh oanh.

Một đạo huyền nguyên bùng nổ bên người Diệp Huyền, nó đánh thủng một lỗ trên vách tường.

Bụi mù tràn ngập các nơi, Diệp Huyền như thiểm điện xuyên thẳng qua bụi mù.

- Tiểu tử, đừng trốn, lại trốn cũng phải chết, không bằng ta tiện đường tiễn ngươi đi.

Tên Vũ Vương của Huyền Cơ Tông cười nói, trong tay hắn sinh ra hào quang đầy trời, nó biến thành cột sáng từ trên tơời giáng xuống và bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Hừ.

Ánh mắt Diệp Huyền sáng ngời, hắn thúc dục Lăng Hư Chi Vũ đến mức tận cùng, hai cánh chim màu lam sáng lên, lôi quang nhàn nhạt xuất hiện, thân thể như bão tố xuyên qua hào quang và phi hành về phía trước.

Hắn biết rõ mình phải mau chóng khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, nhu vậy mọi người mới có một đường sinh cơ, nếu không Thiên Dịch lão nhân ra tay thì đám người Cát phó viện trưởng không duy trì được bao lâu.

- Tiểu gia hỏa, ngươi thật biết trốn nha, hắc hắc, vậy thì lão phu chơi đùa với ngươi.

Tên Vũ Vương thất giai nhị trọng đuổi theo sau lưng Diệp Huyền không ngừng trào phúng, trong giọng nói mang theo hàm ý đùa bỡn như mèo vờn chuột.

Nếu như nhìn cẩn thận có thể nhìn ra ánh mắt lão giả mang theo thần thái ngưng trọng.

- Tốc độ Huyền Diệp cũng quá nhanh, lại còn linh hoạt như vậy, huyền thức của ta không thể tập trung hắn được.

Ánh mắt của hắn đầy hung ác, tấn công vừa rồi cũng không phải hắn đùa bỡn, kỳ thật hắn đã dùng toàn lực công kích.

Trước kia Diệp Huyền nhìn một cái đã đánh chết Đoạn Thiên Lang và Lãnh Vô Tẫn đã làm nội tâm người Huyền Cơ Tông kinh hoàng, lão giả này không bao giờ xem thường Diệp Huyền.

- Đến.

Diệp Huyền không ngừng bay về phía trước, rốt cục đi vào trong đại điện Thiên Dịch lão nhân ẩn nấp lúc trước.

Đại điện này đóng chặt bốn phía, cũng không có cửa ra vào.

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi muốn phá hư Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, đáng tiếc không tìm thấy cửa vào.

Lão giả kia cười dữ tợn, gương mặt dương dương đắc ý.

Diệp Huyền mặc kệ đối với phương, ánh mắt hắn nhìn quét qua đại điện thật nhanh.

- Tìm được.

Ánh mắt hắn sáng ngời, một đạo hồn thức nhanh chóng lan ra ngoài và chui vào trong đại điện, bên ngoài đại điện đầy phù văn phức tạp, chỉ nghe âm thanh răng rắc của cơ quan vang lên, một cánh cửa xuất hiện.

- Cái gì?

Lão giả kia lời còn chưa nói hết đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn lập tức cả kinh rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Hắn biết rõ Thiên Dịch lão tổ đề phòng trận cơ bị phá hư nên chuyên môn thiết trí cơ quan tại nơi này, hắn không ngờ bị tiểu tử kia phá vỡ.

Vèo!

Không chờ đối phương kịp phản ứng, Diệp Huyền hóa hóa thành hào quang bay vào trong đại điện.

- Đáng chết.

Nội tâm lão giả không bình tĩnh, lúc này vội vàng xông vào.

Hắn vừa mới đi vào...

Ông!

Từng đạo hồn thức chằng chịt nhanh chóng hóa thành tấm lưới lớn bao phủ hắn vào trong, đồng thời chung quanh xuất hiện hồn ấn phù văn bao phủ lão giả vào trong.

Nhìn từ xa xa, lão giả kia như lâm vào lỗ thủng trong suốt.

- Đây không phải hồn trận phòng ngự của lão tổ sao? Vì sao nó lại vây khốn ta, đã xảy ra chuyện gì?

Lão giả kinh sợ không nhỏ, hắn bộc phát thực lực thất giai nhị trọng, hai đấm không ngừng oanh kích một khu vực nhưng chỉ làm trận pháp rung động một ít.

Trong đại điện, Diệp Huyền cười lạnh nhìn lão giả kia.

Từ khi hắn tới đây cũng đã nhìn ra nơi này có hồn trận phòng ngự, với tạo nghệ của hắn đây là tạo nghệ nhỏ, hắn có thể bình yên rời khỏi đại trận.

êếu như Thiên Dịch lão nhân biết rõ hắn chuyên môn bố trí hồn tận phòng bị người ta phá giải dễ dàng như thế ngược lại và bảo Vũ Vương dưới trướng vây khốn, không biết Thiên Dịch lão nhân sẽ như thế nào.

Trong đại điện, ánh mắt Diệp Huyền nhìn ra bên ngoài.

Cả đại điện mang theo phong cách cổ xưa, trong đó có vô số trận văn phong cách cổ xưa, cả đại trận đều là trận văn bao phủ.

- Thiên Dịch lão đầu có tạo nghệ không kém, lại thiết lập vài đạo hồn ấn, còn thiết lập trận cơ phòng ngự. Xem ra phải bài trừ phong ấn rồi, sau đó mới có thể nắm quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.

Ánh mắt Diệp Huyền lóe sáng, hắn bắt đầu bận rộn phân tích phù văn.

Động tác của hắn cẩn tâận và không dám có sai lầm.

Trận văn Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không tính là phức tạp, khó là huyền thức và hồn lực Diệp Huyền hôm nay chỉ đạt lục phẩm đỉnh phong, muốn khống chế trận pháp thất giai quá khó khăn.

Tiếp theo trận cơ trong đó có chứa hồn ấn của Thiên Dịch lão nhân, nếu không cẩn thận dẫn động, chẳng những làm cho bản thân mình gặp nguy hiểm, muốn khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận cũng không dễ dàng.

Làm cho Diệp Huyền khẩn trương chính là thời gian của hắn quá ngắn, muốn khống chế trận cơ cần thời gian quá dài, kéo dài càng lâu đám người Cát phó viện trưởng càng nguy hiểm.

Trong đại điện, Diệp Huyền hết sức chăm chú, hắn vì suy diễn quá trình nhanh chóng nên mở thần linh đồng thị, kết cấu trận cơ đều hiện rõ trong đầu hắn.

Vù vù vù!

Đại lượng huyền thức và hồn thức tràn ngập cả trận cơ, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế trong đó.

Trên bầu tơời ngoài hoàng cung, Thiên Dịch lão nhân đang trắng trợn đồ sát liền biến sắc.

- Đáng chết, huyền thức ta lưu lại trong trận cơ Thiên Quyền đã bị người ta xóa đi, Trần Tân đang làm trò quỷ gì thế này?

Thiên Dịch lão nhân nổi giận không thôi, hắn phóng thích huyền thức khổng lồ bao phủ hoàng cung.

Trong hồn trận phòng ngự, trong đầu lão giả Trần Tân có giọng nói tức giận của Thiên Dịch lão nhân vang lên.

- Trần Tân, ngươi đang làm cái gì, vì cái gì huyền thức lão phu trong trận cơ Thiên Quyền bị xóa đi?

Trần Trân đã giật mình, vội vàng nói:

- Lão tổ, ta bị cơ quan ngươi bố trí phong ấn, tiểu tử kia tiến vào trong đại điện liền vượt qua bẫy rập, thế là ta dính bẫy.

Thiên Dịch lão tổ nghe xong tức giận muốn thổ huyết:

- Ngươi là phế vật không có đầu óc, bị cơ quan vây khốn còn không truyền âm cho lão phu.

Hắn vung tay lên, hồn lực vô hình lan tỏa trong hoàng cung, chỉ nghe tiếng nổ vang lên, hồn trận vây khốn Trần Tân vỡ nát, hắn cũng được thả ra ngoài.

- Nhanh đánh chết tiểu tử kia cho ta, nếu không làm xong việc này, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt.

Trên chiến trường hiện tại, Thiên Dịch lão nhân không muốn suy nghĩ quá nhiều, khi phân phó xong liền giết chóc.
Chương 1023 Khống chế (1)

Kỳ thật hắn thập phần có lòng tin vào trận cơ của mình, trong đó ẩn chứa vài đạo phong ân hồn lực thất phẩm, nếu như không phải luyện hồn sư thất phẩm căn bản không cách nào phá vỡ, đối phương chỉ xóa đi huyền thức của hắn nhưng không thể xóa đi hồn lực.

- Tiểu tử thúi này làm hại ta bị lão tổ trách cứ, lão phu nhất định phải bầm thây hắn thành vạn đoạn mới có thể giải hận trong lòng.

Trần Tân nổi giận và đi sâu vào trong.

Trong trận cơ hạch tâm, Diệp Huyền nhìn thấy hồn lực thất phẩm của Thiên Dịch lão nhân bố trí tạo thành hồn ấn, muốn triệt để khống chế trận cơ phải phá hủy hồn ấn mới được.

- Lão đầu kia còn chơi chiêu thức này!

Diệp Huyền cau mày, dùng hồn lực lục phẩm đỉnh phong của hắn cũng không phải không có biện pháp nhưng bởi như vậy tiêu hao thời gian càng dài.

Nhưng bài trừ hồn ấn thất phẩm phải nghĩ biện pháp khác.

Tâm niệm Diệp Huyền vừa động, thôn phệ vũ hồn trong người sinh ra hấp lực vô hình, nó thôn phệ hồn lực của Thiên Dịch lão nhân.

Ông!

Hồn ấn thất phẩm không duy trì bao lâu liền biến thành chất dinh dưỡng của thôn phệ vũ hồn.

Diệp Huyền tiếp tục điều khiển.

Nhưng lúc này trong đại điện yên tĩnh có tiếng bước chân sinh ra.

- Ranh con, đi chết đi.

Ầm ầm!

Hắn đánh một quyền thẳng vào người Diệp Huyền, quyền uy khủng bố bao phủ Diệp Huyền.

Đôi mắt Diệp Huyền sáng lên, thân ảnh màu tím lao ra khỏi túi linh sủng.

Thân ảnh màu tím kêu xèo xèo trên không trung, nó giương nanh múa vuốt với bộ dạng khó chịu, chính là Tiểu Tử Điêu.

Thời gian hai năm qua Tiểu Tử Điêu vẫn ngây ngốc trong túi linh sủng của Diệp Huyền, mỗi ngày ăn không ít đan dược, linh dược và huyền thạch, hai năm qua Tiểu Tử Điêu đã có biến hóa so với lúc còn ở Lưu Vân quốc.

Nó bất mãn Diệp Huyền quấy rầy chính mình ngủ nhưng sau khi cảm nhận được tràng diện trong đại điện liền hiểu ý Diệp Huyền, đôi mắt to như bảo thạch tỏa sáng, nó tức giận nhìn Trần Tân là ‘ đầu sỏ gây nên ’, thân ảnh hóa thành lôi quang màu tím bay đi.

Trần Tân ngay từ đầu còn tưởng rằng Diệp Huyền thi triển ám khí gì đó nên vô cùng cảnh giác, sau khi nhìn thấy con chồn tím lao qua liền không quan tâm nhiều.

Đột nhiên thân ảnh Tiểu Tử Điêu xuất hiện trước người Trần Tân, lôi quang màu tím bao phủ toàn thân nó và va chạm với Trần Tân.

Đùng!

Lôi quang đánh nát huyền nguyên hộ thể của Trần Tân, điện quang màu tím cũng đâm cháy ngực của hắn.

Trần Tân phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lùi lại, sắc mặt tái nhợ, đồng thời kinh hãi nhìn Tiểu Tử Điêu.

Vừa rồi hắn dùng Vũ Vương chi lực vây khốn Tiểu Tử Điêu nhưng con chồn nhỏ vẫn thoát được, đã xảy ra chuyện gì?

Ông!

Lúc này Diệp Huyền dùng thôn phệ vũ hồn cắn nuốt viên hồn ấn thất phẩm thứ hai của Thiên Dịch lão nhân.

Hắn đã phá giải sáu thành trận cơ.

- Trần Tân, ngươi đang làm cái gì đó?

Thiên Dịch lão nhân đang chém giết lại cảm giác hồn ấn bị phá giải nên lập tức sợ hãi và gào thét đầy tức giận.

Hắn vốn không quan tâm Diệp Huyền cướp lấy quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, hắn cũng không sợ, chỉ cần ba đạo hồn ấn của hắn không biết mất là được, hiện tại hồn ấn đang biến mất nên hắn đang mất dần quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.

Oanh!

Lúc này hắn không quan tâm giết chóc và lao vào trong hoàng cung.

- Đông Bác Đặc, Dược Thành, ngăn cản Thiên Dịch lão nhân cho ta.

Đường Chiêu bị Cát Phác Tử cuốn lấy nên hô lớn, Diệp Huyền bị Trần Tân đuổi giết tiến vào trong hoàng cung đã làm nội tâm hắn bất an, hôm nay nhìn thấy Thiên Dịch lão nhân lại xông vào thì hắn hiểu ra Diệp Huyền sắp đắc thủ, thời điểm này dù liều mạng cũng phải ngăn cản Thiên Dịch lão nhân đi qua.

Đông lão và Dược Thành hiểu điểm này, thời điểm Cát Phác Tử hét lớn thì bọn họ liền đuổi theo Thiên Dịch lão nhân.

Không chỉ có bọn họ, ngay cả cường giả thế lực khác cũng xông tới.

- Cút trở về cho ta.

Thiên Dịch lão nhân nổi giận lên tiếng, hắn đánh một chưởng tạo thành kết giới ngăn cản các cường giả Vũ Vương.

- Ngăn cản cho ta.

Đông lão nổi giận gầm lên một tiếng, hậu thổ ấn xoay tròn ngăn cản Thiên Dịch lão nhân tiến công.

- Đáng chết ah.”

Thiên Dịch lão nhân tức giận muốn nổ phổi, hắn ban hạu thổ ấn cho Đoạn Thiên Lang đánh lén Lam Quang học viện, không ngờ bị Đông Bác Đặc dùng nó ngăn cản chính mình.

ÁNh mắt Thiên Dịch lão nhân đỏ rực, hắn đánh một chưởng mang theo lực lượng khổng lồ ngăn cản, đồng thời tức giận nói:

- Đông Bác Đặc, ngươi cho rằng bằng vào một linh bảo bát phẩm là có thể ngăn cản ta sao?

Dưới uy áp đáng sợ như vậy, thân thể Đông lão chấn động, khóe miệng chảy máu tươi và thần thái vô cùng kiên định, hắn nuốt vài viên đan dược vào bụng, mặc cho huyền nguyên khủng bố bạo phát vẫn lù lù bất động.

Hắn muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Huyền, dù chết cũng sẽ không tiếc.

- Sát!

Dược lão nổi giận gầm lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện đại lượng đan dược rơi vào trong tay các cường giả Vũ Vương.

Những đan dược này tỏa ra hương thơm ngạt ngào, hiển nhiên là đan dược lục phẩm, đám người Kiếm lão ăn vào khôi phục thương thế, số đan dược kia giá trị liên thành.

Nhưng lúc này hắn không quan tâm tất cả.

Chỉ cần có thể ngăn chặn Thiên Dịch lão nhân một chút thì bọn họ có thêm một phần hi vọng.

Rầm rầm rầm!

Dược lão bọn hắn điên cuồng tiến công, Thiên Dịch lão nhân lập tức nửa bước khó đi.

- Ah!

Hắn phẫn nộ gào rú nhưng bọn họ là tinh anh các thế lực, muốn đánh chết bọn họ trong thời gian ngắn là chuyện không có khả năng.

- Tốt, rất tốt, các ngươi đang tự tìm đường chết, lão phu sẽ thành toàn các ngươi.

Thiên Dịch lão nhân gào thét một tiếng, đồng thời truyền âm vào hoàng cung:

- Trần Tân, nhanh giết Huyền Diệp, cho dù ngươi chết cũng không cho phép tiểu tử kia thành công.

Trong đại điện!

Nghe được Thiên Dịch lão nhân truyền âm, ánh mắt Trần Tân đỏ rực.

- Sát!

Hắn bay thẳng đến bên cạnh Diệp Huyền.

Xùy!

Tiểu Tử Điêu hóa thành điện quang màu tím bay thẳng vào trong ngực hắn nhưng Trần Tân không quan tâm, hắn chỉ tập trung vào Diệp Huyền.

Ánh mắt Diệp Huyền ngưng trọng, Trấn Nguyên xuất hiện ngăn cản Trần Tân tấn công.

Oanh oanh!

Tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể Diệp Huyền chấn động phun máu tươi nhưng trong mắt vẫn mang theo quyết tâm.

Trần Tân bị Tiểu Tử Điêu đánh trúng ngực và âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên.

- Đáng chết, chết cho ta!

Thấy một kích của mình không thể giết Diệp Huyền, đôi mắt Trần đỏ bừng, huyền nguyên trong người hắn sôi trào, trên đỉnh đầu có hỏa diễm hồ ly xuất hiện, vũ hồn chi lực như sương mù che chắn hai tay Trần Tân, đột nhiên một đạo hỏa diễm đáng sợ bao phủ Diệp Huyền.
Chương 1024 Khống chế (2)

Hô!

Cả đại điện bị hỏa diễm ngập trời bao phủ, hỏa diễm từ bốn phương tám hướng ập tới.

Diệp Huyền vẫn không quan tâm, hắn thúc dục đại địa vũ hồn tạo thành áo giáp bảo hộ thân thể, ánh mắt sáng ngời và tập trung vào trận cơ.

Hỏa diễm ngập trời bao phủ Diệp Huyền, áo giáp nham thạch của Diệp Huyền tan vỡ và hóa thành than cốc.

Hỏa diễm cực kỳ đáng sợ, nhưng muốn diệt sát Diệp Huyền có thiên hỏa là không có khả năng.

- Đáng chết ah, vì cái gì tiểu tử này không chết, không phải chỉ là Vũ Tôn lục giai tam trọng sao?

Trần Tân gào thét đầy dữ tợn.

Ông!

Thời khắc mấu chốt Diệp Huyền cũng luyện hóa trận vân cuối cùng.

Trận cơ trong đại điện nhanh chóng sinh ra hào quang phức tạp và sáng long lanh.

Hô!

Đột nhiên Diệp Huyền khoát tay, trong đại điện xuất hiện vô số hào quang bảy màu, hào quang chiếu rõ gương mặt hoảng sợ của Trần Tân.

Trần Tân mở to mắt và không nói thành lời, ngay sau đó thân thể hắn hóa thành tro tàn và biến mất vô tung.

Sau khi khống chế Thiên Quyền trận cơ, quyền khống chế sát trận nằm trong tay Diệp Huyền lần nữa, không, hoặc có thể nói cả Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đang nằm trong khống chế của Diệp Huyền.

Trong đại điện, Diệp Huyền thúc dục tánh mạng vũ hồn sinh ra hào quang khôi phục thương thế bản thân, hắn lập tức rời khỏi hoàng cung.

Trong Cổ Dương thành, Thiên Dịch lão nhân toàn lực trấn áp đám người Dược lão, toàn thân sinh ra ma uy ngập trời, đột nhiên thân thể hắn dừng lại và sắc mặt tái nhợt.

- Đáng chết, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận của ta.

Hắn kinh sợ quay đầu nhìn vào Diệp Huyền đi ra khỏi hoàng cung.

Nhìn bầu trời đang đại chiến sinh tử, Diệp Huyền khoát tay ra hiệu thành công.

Ông ông ông...

Vô số hào quang bảy màu xuất hiện và hóa thành sát trận khủng bố bao phủ cường giả các thế lực, đồng thời màn sáng bao phủ Cổ Dương thành, dần dần biến mất, cảm giác ánh sáng xuyên phá màn đêm xuất hiện trong mắt mọi người.

Cảnh tượng bất ngờ làm mọi người bất ngờ.

- Huyền Diệp, ngươi thành công?

Cát Phác Tử không dms tin nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền gật gật đầu, hắn lạnh lùng nói:

- Các vị, hiệu quả khốn trận của Thất Tinh Khôn Nguyên Trận đã tan vỡ.

Cái gì?

Diệp Huyền nói câu này liền đánh mạnh vào tâm thần mọi người nơi đây.

Một ít võ giả ở cửa thành lao ra bên ngoài.

Sau một khắc vô số âm thanh vui mừng sinh ra.

- Có thể đi ra ngoài, chúng ta có thể đi ra ngoài.

- Ha ha, quá tốt, chúng ta có thể đi ra ngoài.

- Đi, đi mau ah.

Dân chúng và võ giả sống sót trong Cổ Dương thành mừng rỡ như điên, bọn họ không ngừng lao bên ngoài.

- Thiên Dịch, đây là kế hoạch của ngươi sao?

Trên bầu trời, thanh niên áo xanh giao thủ với Tô Tú Nhất tức giận không nhỏ, hắn nhìn đám dân chúng và võ giả thoát đi lên gào thét.

- Tề thiếu chủ, ta...

Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân tái nhợt, hắn không biết nên giải thích thế nào, hắn biết tại sao thanh niên áo xanh tức giận như thế, nếu những kẻ này truyền tin tức ra ngoài sẽ tạo thành phiền toái thật lớn.

- Tề thiếu chủ, những kẻ này giao cho ta giải quyết.

Sắc mặt âm trầm gian: ở giữa, Thiên Dịch lão nhân sắc mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn:

- Muốn đi, các ngươi hỏi qua lão phu chưa?

Oanh!

Trong người Thiên Dịch lão nhân phóng xuất huyết khí ngập trời, quyền trượng trong tay Thiên Dịch lão nhân nô tung và hóa thành sương mù bao phủ dân chúng và võ giả Cổ Dương thành.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết sinh ra trong sương khói màu đen, vô số dân chúng và võ giả hóa thành huyết vụ và dung nhập vào bên trong sương mù.

Vô số màu tươi chảy ra như luyện ngục nhân gian.

Ánh mắt đám người Cát Phác Tử đỏ rực và thần thái tức giận, Thiên Dịch lão nhân vì ngăn cản tin tức truyền ra ngoài cho nên đồ sát dân chúng và võ giả không còn.

Cát Phác Tử tức giận nói:

- Thiên Dịch lão nhân, ngươi làm cái gì vậy?

Thiên Dịch lão nhân cười dữ tợn, nói:

- Những người này dù sao cũng chết, không bằng làm chất dinh dưỡng trong Phệ Hồn khô lâu của ta, tẩm bổ khô lâu quyền trượng của ta không phải tốt sao?

Hắn liếm láp đầu lưỡi, trong ánh mắt lộ ra thần sắc điên cuồng.

Đông lão phẫn nộ thúc dục hậu thổ tấn công Thiên Dịch lão nhân, nói:

- Thiên Dịch lão nhân, ngươi là ma quỷ.

- Ma quỷ?

Thiên Dịch lão nhân ngăn cản hậu thổ ấn và cười nhạo:

- Không chỉ đám võ giả kia, các ngươi cũng phải chết.

- Thật sao?

Ánh mắt Diệp Huyền lạnh như băng, nội tâm hắn tức giận không nhỏ, hắn không phải người nhân từ nhưng Thiên Dịch lão nhân xem nhân mạng như cỏ rác đã chọc hắn giận dữ.

Diệp Huyền liền thúc dục Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, chỉ trong nháy mắt hào quang bảy màu bao phủ người ba thế lực lớn.

Oanh!

Thanh niên áo xanh bị hào quang bảy màu bao phủ cho nên thân thể run âẩy lui về phía sau, thực lực của hắn cũng không bằng Tô Tú Nhất, chỉ có thể dựa vào linh bảo cường đại và vũ hồn đánh ngang tay với Tô Tú Nhất mà thôi, hôm nay bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận bao phủ cho nên lộ ra sơ hở.

Tô Tú Nhất nắm lấy cơ hội, ánh mắt đại định, tay trái mở sách ra và hào quang như cầu vồng xuất hiện đánh tên thanh niên áo xanh bay ngược về phía sau.

- Thiên Dịch, nhìn chuyện tốt của ngươi.

Thanh niên áo xanh lau máu tươi trên khóe miệng, hắn tức giận nói ra, thần sắc hung ác dữ tợn.

Không chỉ có hắn, không ít người ba thế lực bị sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận oanh kích bị thương, không ngừng có người vẫn lạc.

Lúc này trải qua chiến đấu thời gian dài như thế, tất cả thế lực lớn có gần trăm tên cường giả Vũ Vương nhưng chỉ còn lại hai ba chục người, hơn nữa tất cả mang thương, chật vật không chịu nổi.

- Đáng chết.

Thiên Dịch lão nhân phẫn nộ nhìn Diệp Huyền:

- Tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi khống chế sát trận Thất Tinh Khôn Nguyên Trận Thiên Quyền thì có thể dùng sao? Nếu như Thất Tinh Khôn Nguyên Trận không thuộc về ta thì nó không cần tồn tại nữa.

Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân đầy dữ tợn, hắn há miệng phun máu tươi, trong tay hắn xuất hiện một khối ngọc và điểm vào hoàng cung.

Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi, hắn cả kinh nói:

- Đây là. Ngọc Hành trận cơ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận?

Nếu như nói Thiên Quyền trận cơ là là quyền khống chế Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, như vậy Ngọc Hành trận cơ là trận cơ cung cấp năng lượng cho Thất Tinh Khôn Nguyên Trận, toàn bộ Thất Tinh Khôn Nguyên Trận có tám thành năng lượng do Ngọc Hành trận cơ cưng cấp..

Thiên Dịch lão nhân vừa điểm vào hoàng cung liền có tiếng nổ lớn vang lên, cả Cổ Dương thành rung động rất mạnh.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh không ngừng sinh ra, sóng xung kích cũng đánh dân chúng chung quanh thành huyết vụ.
Chương 1025 Hắc khí thần bí

Két két!

Mặt đất Cổ Dương thành nứt vỡ, cả tòa thành chìm xuống đất.

- Thiên Dịch lão nhân điên rồi.

Ánh mắt Diệp Huyền hoảng sợ, Thất Tinh Khôn Nguyên Trận chính là tâận pháp thất giai cực phẩm, nguồn cung cấp năng lượng của nó rất lớn, Ngọc Hành trận cơ cung cấp năng lượng chủ yếu nên nguồn năng lượng tập trung khổng lồ.

Thiên Dịch lão nhân vừa kíp nổ còn đáng sợ hơn đám người Tô Tú Nhất ra tay toàn lực nhiều.

Cổ Dương thành rung chuyển, đại địa rạn nứt kéo cả tòa thành hủy diệt theo một kích của Thiên Dịch lão nhân.

Ông!

Thời điểm Diệp Huyền đang rung động, Độc Tài Chi Kiếm sau lưng hắn tỏa ra khí tức nóng rực, khí tức này không bị hắn khống chế.

Diệp Huyền chấn động, hắn rút Độc Tài Chi Kiếm ra, thân kiếm Độc Tài Chi Kiếm trên sinh ra hào quang không tên, dường như phát sinh biến hóa nào đó.

Đồng thời nội tâm Diệp Huyền sợ hãi không nhỏ.

Không chỉ có hắn, Tô Tú Nhất, thanh niên áo xanh và Thiên Dịch lão nhân cũng phát hiện không đúng, mọi người nhìn xuống Cổ Dương thành bên dưới.

Cổ Dương thành không ngừng vỡ ra, mặt đất xuất hiện hố sâu không thấy đáy, lúc này trong khe nứt có hắc khí sinh ra, nó không ngừng lưu chuyển và bao phủ dân chúng và võ giả.

Chuyện làm mọi người sợ hãi sinh ra, tất cả bị hắc khí bao phủ dân chúng và võ giả, căn bản không có tiếng la hét, chỉ cần bị chạm vào là hóa thành tro bụi.

- Rốt cuộc là cái gì?

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hắc khí bao phủ Cổ Dương thành vào trong.

Trong nháy mắt dân chúng còn lại trong Cổ Dương thành bị hắc khí bao phủ và hóa thành tro bụi.

Ừng ực!

Mọi người nuốt nước bọt và hoảng sợ không nhỏ.

Sau khi nhìn thấy vô số dân chúng biến mất, lúc này rất nhiều cường giả Vũ Vương sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.

Trong đó một gã Vũ Vương vị trí không tốt, hắn không kịp lui lại và hai chân chạm vào hắc khí.

Hai chân hắn mất đi vô thanh vô tức và không còn lại cái gì, khí lưu màu đen lan khắp thân thể hắn.

Người này hoảng sợ nhưng không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết đã hóa thành tro bụi.

Việc này làm tất cả cường giả Vũ Vương bay ra xa trăm mét thật nhanh, ánh khiếp sợ và sợ hãi.

Đám người Cát Phác Tử đã sớm lui lại và không động thủ lần nữa, kinh ngạc nhìn phía dưới:

- Nó là cái gì?

Cho dù chiến đấu tới hiện tại vẫn lạc không ít Vũ Vương, tất cả đều là người nổi bật trong cùng giai, tên Vũ Vương thất giai nhị trọng vừa rồi là người của Minh Nguyệt đế quốc, hắn bị hắc khí chạm vào liền không kịp kêu thảm thiết đã tan thành mây khói, tràng cảnh này chấn trụ mọi người.

- Rốt cuộc là cái quỷ gì, lão phu đúng là muốn xem phía dưới Cổ Dương thành có gì.

Sắc mặt Thiên Dịch lão nhân khó coi và đánh một chưởng vào hố sâu.

Ầm ầm!

Bàn tay huyền nguyên to lớn nện vào trong Cổ Dương thành sinh ra tiếng nổ lớn, một hố sâu trong Cổ Dương thành xuất hiện trong mắt mọi người.

Cả Cổ Dương thành lúc này sụp đổ tạo thành hố lớn.

Hố sâu sâu không thấy đáy, nó đen kịt và có từng đạo hào quang sáng lên hình thành đường vân rậm rạ, trong hố sâu có dị tượng sinh ra liên tiếp.

- Đây là...

Diệp Huyền chằm chằm vào cái kia phía dưới vô số đường vân, sắc mặt tái nhợt, gian nan nuốt khẩu nước miếng, thất thần nói:

- Đây là trận pháp gì?

Đứng trên không Cổ Dương thành nhìn xuống, toàn bộ đường vân kết hợp với nhau tạo thành trận pháp vô cùng khổng lồ, đường vân phía trên thần bí tối nghĩa, Diệp Huyền nhìn thấy cũng choáng váng, hắn không phân biệt rõ ràng.

Loại cảm giacs này chỉ xuất hiện khi nhìn thấy cấm chế thần bí trong phù quang bí cảnh, cấp bậc cấm chế vượt qua hiểu biết của hắn.

Diệp Huyền kiếp trước chính là cửu cấp trận pháp đại sư, tuy tu vi huyền lực là lục phẩm đỉnh phong nhưng tri thức cửu cấp không có biến mất.

Hắn nhìn ra trận pháp có lịch sử lâu đời, ít nhất cũng có mấy ngàn năm.

Không không không!

Trong sương mù dưới hố sâu có tiếng gầm thét vang vọng thiên địa, nó như búa tạ nện vào đầu mọi người.

Thiên Dịch lão nhânnhìn Diệp Huyền, vào lúc này tâm thần hắn bất định, hắn cũng giống Diệp Huyền, đều nhìn ra đây là trận pháp nhưng không rõ là trận pháp gì.

- Hừ.

Đôi mắt hắn bắn ra hào quang lập lòe, đột nhiên có một tia ác ý sinh ra, vèo, thừa dịp mọi người ngây người liền tiếp cận Diệp Huyền và xuất một chưởng.

Diệp Huyền liên tiếp phá hư kế hoạch của hắn, hắn đã sớm phẫn nộ đến cực điểm, hôm nay trận vân làm hắn khiếp sợ nhưng hắn biết đây là cơ hội đánh chết Diệp Huyền.

Đám người Cát Phác Tử lúc này liên tục phục hồi tinh thần lại, bọn họ kinh hãi muốn đi cứu viện nhưng không kịp.

Vào lúc này...

Đùng đùng...

Trong sương mù xuất hiện vô số lôi quang, những lôi quang thần bí thô to đánh thẳng vào hắc khí thần bí.

Rống!

Vào lúc này có tiếng gầm gừ vang vọng thiên địa.

Oanh oanh!

Trời nắng sét đánh, mọi người nghe âm thanh sấm sét cũng choáng váng, trong lòng sinh ra phiền muộn.

Một đạo lôi quang trong đó đánh thẳng vào người Diệp Huyền, cũng bao phủ Diệp Huyền và kéo vào lôi hải.

Chung quanh lôi hải có vô số tia chớp toán loạn, Thiên Dịch lão nhân còn chưa đánh trúng Diệp Huyền đã tia chớp tới gần và hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả bàn tay vừa xuất thủ suýt bị đánh cháy đen.

- Huyền Diệp!

Đám người Cát Phác Tử tới trợ giúp hoảng sợ nhìn việc như vậy diễn ra.

Thiên Dịch lão nhân là cường giả bát giai tới gần đã làm bản thân bị trọng thương, Diệp Huyền mới là lục giai đỉnh phong tiến vào lôi quang chẳng phải sẽ tan thành mây khói?

Nghĩ vậy tới đây tâm thần đám người Cát Phác Tử lo lắng.

Xì xì xì!

Trong thiên địa có vô số lôi quang bắt đầu khởi động, tất cả mọi người đang phi hành cực nhanh, lúc này hoảng sợ nhìn thiên tượng.

Thiên Dịch lão nhân dùng ánh mắt âm trầm và cắn răng suy nghĩ không thôi, hắn bị lôi quang đánh trúng và kinh mạch vỡ vụn, huyết nhục cháy đen sinh ra cảm giác đau đớn.

Đám người Cát Phác Tử bi phẫn xiết chặc nắm đấm và nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, trong nội tâm đau khổ không thôi.

Dần dần lôi quan đầy trời biến mất, đám người Cát Phác Tử mở to mắt không dám tin nổi.

Chỉ thấy trên bầu trời, Diệp Huyền vẫn bình yên xuất hiện trước mặt mọi người, toàn thân căn bản không nhìn ra chút thương thế nào.

Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người cũng cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.

Thiên Dịch lão nhân chỉ hơi tới gần lôi quang đã bị lôi điện đánh suýt vẫn lạc, Diệp Huyền chỉ có tu vi lục giai đỉnh phong bị lôi quang đánh trúng vẫn bình yên vô sự.

Mọi người dốc sức liều mạng xoa xoa mắt mình, thiếu chút nữa tưởng rằng hoa mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK