Ngay cả đám người Tả Nhất Minh đều ngạc nhiên không nhỏ, không ngờ rằng đám người Loan Hồng lại có thân phận như thế.
Những người khác trong liên minh mười ba nước còn không rõ Huyền Cơ Tông đáng sợ, thân là hội truongr hồn sư tháp của năm đại vương quốc thì làm sao không biết rõ ràng, Huyền Cơ Tông là một tông môn cực kỳ cường đại trên Mộng Cảnh bình nguyên, luận thực lực căn bản không phải liên minh mười ba nước có thể đối kháng, nếu giết đệ tử hạch tâm của bọn họ tại nơi này, nếu như lọt vào trong tai Huyền Cơ Tông, như vậy tất cả mọi người sẽ không xong.
- Như thế nào? Không dám sao?
Loan Hồng khinh thường cười cười:
- Có tin hôm nay các ngươi đụng một ngón tay của ta, ngày mai vương quốc các ngươi sẽ bị Huyền Cơ Tông san thành bình địa.
- Một đám phế vật.
- Ha ha ha, gia hỏa cuồng vọng vô tri gia.
Mấy người Dạ Phồn Tinh, Bạch Khởi cười lớn.
Bọn họ căn bản không tin tưởng chính mình báo ra lai lịch thì đám người Tả Nhất Minh sẽ động tới bọn họ, tuy Huyền Cơ Tông không phải tông môn đỉnh cấp trên đại lục Thiên Huyền nhưng có thể xưng là đỉnh cấp trong Mộng Cảnh bình nguyên, so với liên minh mười ba nước còn mạnh hơn nhiều lắm.
Quả nhiên sau khi bọn họ báo tên tông môn, đám người Tả Nhất Minh lập tức lộ ra thần thái kiêng kị, trong nội tâm đám người Loan Hồng càng đắc ý.
Đám người Tả Nhất Minh vốn chuẩn bị động thủ bắt đám người Loan Hồng, sau khi nghe lai lịch của Loan Hồng thi bọn họ không dám động thủ.
- Hừ, Huyền Cơ Tông thì như thế nào, các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông lại đi vào liên minh mười ba nước hoành hành, chẳng lẽ thật cho rằng liên minh mười ba nước chúng ta dễ khi dễ sao?
Ngược lại Chúc Thiên Lam đại sư kiên định đi tới, hắn mở miệng quát lớn, xem bộ dáng của hắn hiển nhiên căn bản không xem uy hiếp của đám người Loan Hồng đặt trong lòng.
Loan Hồng nhướng mày:
- Thì ra là Chúc Thiên Lam đại sư, hừ, luyện hồn sư tứ phẩm đỉnh phong sao? Cái gì đệ nhất luyện hồn sư, quả thực buồn cười, thực lực của ngươi có thể hung hăng càn qâấy tại nơi nhỏ như liên minh mười ba nước thôi, bên trong Huyền Cơ Tông, người giống như ngươi có thể nắm một bó to.
Loan Hồng nói chuyện mang theo thần thái xem thường.
Vẻ mặt Chúc Thiên Lam bình thản, thản nhiên nói:
- Mặc kệ thực lực của ta như thế nào, liên minh mười ba nước chúng ta cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể giương oai, đúng thế, Huyền Cơ Tông các ngươi rất mạnh nhưng căn cứ vào quy định do Huyền Vực ban bố, các tông môn cường đại có thể giao phong với nhau nhưng quyết không thể không có lý do tiến hành khi nhục, cướp đoạt các thế lực nhỏ yếu, bây giờ các ngươi không tuân theo quy định trước, Huyền Cơ Tông cũng không dám tới liên minh mười ba nước hoành hành.
Chúc Thiên Lam nói thế, ánh mắt đám người Tả Nhất Minh tỏa sáng.
Căn cứ vào pháp lệnh hòa bình do Huyền Vực tuyên bố trên đại lục, bất cứ khu vực nào đều có rất nhiều thế lực cạnh tranh chinh chiến với nhau nhưng quyết không thể không có lý do xâm lược thế lực nhỏ yếu.
Liên minh mười ba nước và Mộng Cảnh bình nguyên là hai khu vực hoàn toàn khác nhau, nếu Huyền Cơ Tông không có lý do ra tay với liên minh mười ba nước, một khi truyền vào Huyền Vực, Huyền Cơ Tông sẽ gặp phải trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Đám người Tả Nhất Minh cho rằng tìm được lý do, lúc này lập tức hung hăng càn quấy ép bức.
- Tiểu tử, Chúc Thiên Lam hội trưởng nói đúng, là các ngươi không tuân theo quy định trước, bắt lấy các ngươi, Huyền Cơ Tông căn bản không thể nói cái gì.
- Đúng vậy, bây giờ ta hoài nghi các ngươi tới liên minh mười ba nước chúng ta là chuẩn bị gây bất lợi cho liên minh mười ba nước, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, giao ra toàn bộ bảo vật.
- Yên tâm đi, xem mặt mũi các ngươi là đệ tử Huyền Cơ Tông cho nên chúng ta cũng không giết các ngươi, tuy tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói còn có thể bớt nỗi khổ da thịt.
Sắc mặt Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa vô cùng dữ tợn, bọn họ quát lớn, sau đó không nói hai lời lập tức tấn công đám người Loan Hồng, trong nội tâm âm thầm đắc ý, nếu chính mình có thể bắt đám người Loan Hồng trước, cái kia Thất Thải Hoa Liên khẳng định sẽ nằm trong tay bọn họ.
Vẻ mặt đám người Loan Hồng biến thành âm trầm, không nghĩ tới sau khi mình báo lai lịch ra, đám người Tả Nhất Minh còn dám động thủ, lúc này mấy người đã sớm có phòng bị, nhìn thấy hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa tấn công, bốn người càng cười lạnh không thôi.
- Chỉ là ngũ giai Võ Tông cũng muốn bắt mấy người chúng ta? Quả thực là chê cười.
Tiếng nói trào phúng vang vọng sơn cốc, chỉ thấy bốn người Loan Hồng nhanh chóng đứng thành hình tứ giác, một đạo hào quang vô hình bao phủ quanh bốn người, trong đó đứng trước nhất là Loan Hồng, trên người hắn sinh ra khí tức huyền lực khủng bố, hắn xuất ra một chưởng trước mắt bao người ngăn cản công kích của Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ lớn vang vọng khắp sơn cốc, Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa đồng thời bay ngược ra sau, đạp đạp đạp, hai người lùi lại hơn mười bước mới miễn cưỡng ổn định thân thể, khí huyết trong người sôi trào,. sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
- Nngươi là ngũ giai Võ Tông?
- Làm sao có thể?
Sau khi hạ xuống, hai người đồng thời hoảng sợ lên tiếng, sắc mặt đỏ bừng như đít khỉ, hận không thể tìm kẽ đất chui xuống giấu mặt đi.
Đường đường hội trưởng hồn sư tháp hai đại vương quốc lại không làm gì được một đám đệ tử trẻ tuổi, tin tức truyền đi bọn họ làm gì còn mặt mũi gặp người.
Vừa suy nghĩ tới tận đây, hai người liếc nhau, trong mắt sinh ra sát cơ nồng đậm, đồng thời trong tay xuất hiện hắc cổ và đoản nhận, hai món bảo vật tỏa ra khí tức khủng bố tới cực điểm.
Nhìn tâấy hai người xuất bảo vật ra ngoài muốn tấn công, vẻ mặt đám người Loan Hồng trào phúng càng lớn hơn trước, khinh thường nói:
- Muốn so bảo vật? Đám người các ngươi chỉ là nhân vật của một nơi man hoang mà thôi, làm sao có thể so sánh với Huyền Cơ Tông chúng ta?
Ông ông ông ông ông!
Vừa dứt lời, trên tay mấy người Loan Hồng cùng xuất hiện mấy tấm phù lục, những phù lục này hoặc bá đạo, hoặc lăng lệ ác liệt, chúng tỏa ra khí tức cường đại tới cực điểm.
Ngũ giai phù lục?
Nhìn thấy những phù lục kia, sắc mặt tất cả mọi người ở nơi này bêến hóa, huyền khí lập tức bao phủ phù lục cực kỳ nồng đậm, tuyệt đối là bảo vật ngoài ngũ giai, trong liên minh mười ba nước cũng chỉ có thiên tài đỉnh cấp nhất mới có, không nghĩ tới mấy người Loan Hồng lại có mấy tấm trong tay, lúc này có rất nhiều người âm thầm ngạc nhiên.
Chương 537 Ta muốn (2)
Dù sao phù lục không giống với bảo vật khác, nó là tiêu hao phẩm dùng một lần, cho dù trên đại lục Thiên Huyền cũng chỉ có những thế lực lớn mới bỏ được những phù lục như vậy ban cho đệ tử.
- Có những phù lục này, tăng thêm thực lực chúng ta liên thủ, giết chết một trong các ngươi không thành vấn đề ah.
Loan Hồng cười lạnh nhìn mọi người, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa, hiển nhiên chỉ cần hai người có hành động gì sẽ phải thừa nhận một kích lôi đình của bọn họ.
Hai người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa lúc này đứng im tại chỗ.
Đáng chết, tại sao trên người tiểu tử này có nhiều bảo vạt như thế?
Hai người lâm vào tình trạng tiến thối lưỡng nan.
Cách đó không xa, thần sắc Chúc Thiên Lam vô cùng ngưng rọng, thực lực bốn người Loan Hồng đã vượt xa bọn họ dự đoán.
Đặc biệt là Loan Hồng, thời điểm tranh đoạt Thất Thải Hoa Liên hắn chỉ là một tứ giai Thiên Vũ Sư, lại trong thời gian không tới nửa tháng đối phương cũng đã đột phá đến ngũ giai Võ Tông cảnh.
Tứ giai Thiên Vũ Sư và ngũ giai Võ Tông nhìn vẻ ngoài chỉ kém một giai nhưng đối với đám người Chúc Thiên Lam mà nói là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, dù sao bọn họ đều là hội trưởng hồn sư tháp các đại vương quốc cũng chỉ là ngũ giai Võ Tông mà thôi.
Gia hỏa này phục dụng một đóa Thất Thải Hoa Liên?
Đột nhiên Chúc Thiên Lam nghĩ đến một khả năng, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời cũng sợ hãi thán phục đám người Loan Hồng quyết đoán.
Biết rõ chính mình trở thành công địch cho nên trực tiếp phục dụng Thất Thải Hoa Liên, chẳng những tăng thực lực của mình lên, càng làm cho mọi người hiểu trên người hắn không có bảo vật đi chăng nữa, thủ pháp của hắn vô cùng tàn nhẫn quả quyết.
Quả nhiên thời điểm Chúc Thiên Lam suy đoán, Loan Hồng cười lạnh nói:
- Ta biết rõ các ngươi động thủ với ta là vì cái gì,, còn không phải là vì đóa Thất Thải Hoa Liên hay sao, rất đáng tiếc, Thất Thải Hoa Liên đã bị chúng ta phục dụng, chậc chậc, Thất Thải Hoa Liên không hổ là linh dược nghịch thiên, chỉ có một đóa đã giúp bốn người chúng ta thăng một cấp, ha ha, thật không uổng công chúng ta phí nhiều tinh lực như thế.
Lúc trước Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa cũng nghĩ tới khả năng này cho nên sau khi nghe Loan Hồng nói chuyện, hai người hối hận đến nỗi muốn tự sát tại chỗ, nếu như sớm biết đối phương không có Thất Thải Hoa Liên, chính mình dù thế nào cũng không có khả năng xông lên đầu tiên.
- Như thế nào đây? Các ngươi còn chuẩn bị ra tay sao?
Loan Hồng nhìn thấy vẻ mặt do dự của mọi người liền cười lạnh, nói:
- Nếu như các ngươi muốn động thủ, bốn người chúng ta phụng bồi, nhưng ta khuyên các ngươi một câu, âất cả các ngươi liên thủ có thể bắt được chúng ta nhưng ta tin tưởng trong các ngươi nhất định sẽ vẫn lạc một phần ba, không tin các ngươi cứ thử xem.
Bốn người Loan Hồng đứng trên tế đàn, trong khoảng thời gian ngắn không có ai nhúc nhích.
Đám người Tả Nhất Minh và Hứa Tín Hoa biết rõ Thất Thải Hoa Liên không còn, căn bản không có tâm tư bắt đối phương, mà Chúc Thiên Lam cân nhắc là bắt bốn người vẫn lạc không ít đệ tử có đáng giá hay không?
Hắn biết rõ Loan Hồng nói chuyện tuyệt đối không phải chuyện giật gân.
Nhìn thấy Chúc Thiên Lam và đám người Tả Nhất Minh đều không nói gì, Loan Hồng lập tức đã biết rõ kế sách của mình thành công, hắn cười nhạt lấy đi vào một đạo cột sáng phía trước, nói:
- Truyền tống trận này chúng ta muốn.
Dứt lời Loan Hồng và Dạ Phồn Tinh và Bạch Khởi cùng đi vào một cột sáng.
- Chu Lương, ngươi lưu ở bên ngoài, ta tin tưởng trong những kẻ còn lại không người nào dám khiêu chiến uy nghiêm của Huyền Cơ Tông chúng ta.
Thần sắc đám người Tả Nhất Minh biến hóa nhưng không ai nói gì.
Vào lúc mọi người đang suy nghĩ, hiện tại là thời điểm tranh đoạt truyền tống trận.
Sau khi bị đám người Loan Hồng đoạt một truyền tống trận, bảy truyền tống trận chỉ còn một cái.
Một cái truyền tống trận không đủ chia, hội trưởng hồn sư tháp các tiểu vương quốc âm trầm, nội tâm đã có quyết định.
Sáu tòa truyền tống trận trước không phải năm đại vương quốc thì chính là Huyền Cơ Tông Loan Hồng, bọn họ căn bản không có tư cách khiêu chiến, như vậy chỉ có thể tranh giành truyền tống trận cuối cùng.
Nơi này nhiều người như thế, thực lực của bọn họ có thể chiếm được sao?
Nội tâm của những người còn lại không ngừng cân nhắc.
Diệp Huyền nhìn thấy truyền tống trận cuối cùng, hắn biết rõ nếu như hắn không đứng ra, như vậy truyền tống trận cuối cùng sẽ bị đoạt đi.
Hắn không chờ người khác lên tiếng hoặc có hành động, trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất lướt tới truyền tống trận cuối cùng, ngay sau đó mở miệng nói:
- Truyền tống trận này là của ta.
Diệp Huyền hành động như thế làm tất cả mọi người ngây người.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Diệp Huyền, nơi này cón có nhiều hội trưởng hồn sư tháp không có đứng ra, hắn là một đệ tử chưa tới hai mươi tuổi lại dám nói truyền tống trận là của hắn. Hắn xem tình huống như thế nào?
- Diệp Huyền, ngươi làm cái gì vậy?
Ngay cả Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng và Khô Trần phó hội trưởng cũng sững sốt, lập tức lên tiếng hỏi rõ.
Lưu Vân quốc bọn họ đã chiếm cứ một truyền tống trận, nếu Diệp Huyền lại chiếm một chẳng phải là biến thành hai, bởi như vậy nhất định sẽ chọc nhiều người tức giận.
Khô Trần biết rõ hội trưởng các vương quốc còn lại tuyệt đối không cho phép đệ tử như Diệp Huyền có thể chêếm cứ một truyền tống trận.
Quả nhiên những hội trưởng hồn sư tháp đồng thời đưa mắt nhìn sang đám người Đông Phương Ngôn Ngữ.
Bọn họ xem ra Diệp Huyền làm như thế tuyệt đối là đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đã bàn giao từ trước, Lưu Vân quốc chuẩn bị chêếm cứ hai tòa truyền tống trận với bọn họ..
Tả Nhất Minh lập tức cười lạnh và nói:
- Đông Phương Ngôn Ngữ, Lưu Vân quốc các người đúng là lòng dạ hiểm độc, đã chiếm cứ một truyền tống trận không tính, lại còn bảo đệ tử chiếm tòa thứ hai, hừ hừ, thật sự là ý định tốt ah.
- Đúng vậy, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, bảo đệ tử của ngươi xuống đi, nếu không chỉ sợ sẽ chọc nhiều ngời tức giận đấy.
- Diệp Huyền sẽ không cho rằng mình đạt được chức quán quân phù quang đại hội là trở thành một nhân vật sao?
Các loại âm thanh trào phúng vang lên, tất cả mọi người cười lạnh nhìn Diệp Huyền.
Nếu như không phải xem Diệp Huyền là quán quân phù quang đại hội quán quân, lại là đệ tử Lưu Vân quốc, chỉ sợ không ít luyện hồn sư các thế lực khác xông lên đánh hắn một trận.&
Chương 538 Toàn lực ra tay
Đối mặt ánh mắt của mọi người, trong nội tâm Khô Trần suy nghĩ sau đó hắn bước ra khỏi truyền tống trận, mở miệng nói:
- Diệp Huyền, ngươi xuống đây đi, nếu như ngươi muốn tiến vào di tích, ta lưu vị trí cho ngươi.
- Khô Trần ngươi...
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, không cần phải nói, tuổi của ta lớn như thế, cơ hội như thế nên giao cho người trẻ tuổi cũng chưa chắc không phải một chuyện xấu, hơn nữa với thực lực và thiên phú của Diệp Huyền, chắc hẳn sau khi tiến vào di tích sẽ không kéo chân sau mọi người. Diệp Huyền, ngươi xuống đây đi.
- Được rồi, Khô Trần, ngươi lên đây đi, không bằng nên giao vị trí của ta cho Diệp Huyền đi.
Trên truyền tống trận, Hà Chân phó hội trưởng do dự sau đó hắn lên tiếng.
Luận thực lực hắn là người yếu nhất trong ba người Lưu Vân quốc, cấp bậc luyện hồn sư cũng chỉ là tam phẩm đỉnh phong, muốn nói nhường chỗ thì hắn là người thích hợp nhất.
Hơn nữa Hà Chân sớm nghe nói sở dĩ Khô Trần có thể đột phá tứ phẩm cũng là bởi vì có Diệp Huyền trợ giúp. Hắn rất muốn đánh tốt quan hệ với Diệp Huyền, hiện tại không phải là cơ hội rất tốt sao, tuy mất đi cơ hội tiến vào trong di tích nhưng so với đột phá tứ phẩm mà nói ngược lại cũng không phải là chuyện xấu.
Nhiều luyện hồn sư của các vương quốc khác sững sờ nhìn đám người Khô Trần, bọn họ ngẩn người, thầm nghĩ luyện hồn sư Lưu Vân quốc đã xảy ra chuyện gì, vậy mà nhường cơ hội đi vào di tích cho một đệ tử, di tích này trước kia không có phát hiện ra, ai biết bên trong có bảo vật kinh thiên hay không, nhường cơ hội cho một đệ tử, đầu óc của bọn họ có vấn đề hay sao?
Mà những đệ tử các vương quốc còn lại vô cùng hâm mộ, Khô Trần và Hà Chấn đại công vô tư, so ra luyện hồn sư của vương quốc bọn họ kém hơn quá nhiều.
Đối mặt với hảo ý của hai người, Diệp Huyền không do dự cự tuyệt ngay lập tức.
- Khô Trần phó hội trưởng, Hà Chấn phó hội trưởng, các ngươi đều trở về đi, ta sẽ ở truyền tống trận này mà không phải truyền tống trận các ngươi, lúc trước không phải nó rồii sao, bằng thực lực nói chuyện, chỉ chiếm một truyền tống trận mà thôi, tin tưởng Diệp Huyền ta vẫn có thực lực này.
Diệp Huyền nói ra lời này làm tất cả mọi người ngây người.
Hung hăng càn quấy, quá kiêu ngạo, nơi này còn có nhiều hội trưởng hồn sư tháp các vương quốc không mở miệng, Diệp Huyền lại dám nói mình có đủ thực lực chiếm cứ truyền tống trận, tiểu tử này là đồ ngốc hay bị điên rồi? Hắn thật sự không biết trời cao đất rộng.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Huyền như người điên, cảm thấy đầu óc của hắn hỏng rồi.
Ba người Loan Hồng chiếm cứ truyền tống trận cũng nhìn sang tất cả, trong mắt tỏa ra hàn quang sâm lãnh, trong nội tâm bọn họ rất hi vọng Diệp Huyền có thể tiến vào trong di tích, bởi như vậy, vào trong di tích có thể biết được tiểu tử này có cướp được địa hỏa hay không.
- Diệp Huyền, ngươi nhnah đi xuống đi.
Vân Ngạo Tuyết lúc này cũng lo lắng nên kêu gọi Diệp Huyền đi xuống, tuy Diệp Huyền nghịch thiên nhưng hiện tại có nhiều hội trưởng hồn sư tháp tại nơi này, hắn làm sao có thể chiếm cứ một truyền tống trận chứ?
Trong đám người,cũng cũng chỉ có Hạ Thất Tịch là ôm tin tưởng nhất định với Diệp Huyền, thực lực Diệp Huyền mạnh thế nào thì nàng biết rõ, ngay cả Đông Thăng quốc Lý Hạc phó hội trưởng cũng chết trong tay Diệp Huyền, nói không chừng hắn thật sự có hi vọng chiếm cứ truyền tống trận.
- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, nếu Diệp Huyền không muốn xuống thì thôi đi, như vậy chúng ta cũng không nói nhiều, toàn bộ bằng thực lực nói chuyện.
Mục Chấn quốc Cát Lợi Huy cau mày, trực tiếp đi về phía truyền tống trận.
Trong lòng của hắn rất không kiên nhẫn, cứ tiếp tục như vậy thì biết tới khi nào mới truyền tống đây, hiện tại Diệp Huyền không muốn xuống, lại còn nói ra những lời ngông cuồng như vậy, Cát Lợi Huy cũng lười nói nhảm nhiều, trực tiếp kéo Diệp Huyền xuống là được.
Cát Lợi Huy hành động như thế làm rất nhiều luyện hồn sư hưng phấn không nhỏ, đây là tiết tấu sắp động thủ ah, nghĩ lại cũng phải, ngươi một đệ tử còn dám chiếm cứ truyền tống trận mà các luyện hồn sư uy tín lâu năm cũng khó chiếm lấy, nếu như bọn họ có thể nhịn, như vậy những hội trưởng hồn sư tháp nơi đây không cần lăn lộn trong liên minh mười ba nước nữa.
- Diệp Huyền tiểu hữu, đắc tội.
Xem mặt mũi đám người Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, Cát Lợi Huy đi lên tế đàn liền chắp tay với Diệp Huyền, lúc này hắn dùng bàn tay tấn công về phía Diệp Huyền.
Một trảo của hắn nhìn như đơn giản nhưng kì thực ngón tay ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, hành động vừa rồi của hắn là cố ý để đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn, trên thực tế hắn tức giận muốn giáo huấn Diệp Huyền thật hung ác.
Cực lớn tay trảo, lập tức tựu đi tới Diệp Huyền trước mặt.
Diệp Huyền lạnh lùng cười cười, hắn làm sao không nhìn ra ý của Cát Lợi Huy, trong nội tâm của hắn sinh ra một tia chán ghét, từ hành động của gia hỏa này, có thể nói hắn là tiểu nhân còn không đủ.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, Diệp Huyền lập tức thúc dục huyền lực trong cơ thể, hắn lật tay đánh ra một chưởng.
Bởi vì một trảo của Cát Lợi Huy không có thi triển toàn bộ thực lực, chờ hắn tiếp xúc với một chưởng của Diệp Huyền thì nội tâm chấn động không nhỏ, lực lượng cường đại tới mức hắn không chống nổi bộc phát, hắn lúc này muốn thúc dục huyền lực nhưng đã không kịp nữa rồi.
Oanh oanh, Cát Lợi Huy bị một chưởng của Diệp Huyền đánh lui về phía sau vài bước, hắn lui tới phạm vi truyền tống trận mới có thể dừng lại.
Những người chung quanh nhìn thấy cảnh tượng này liền sững sốt đường đường hội trưởng hồn sư tháp Mục Chấn quốc lại bị một đệ tử đánh bay, đây là tình huống như thế nào?
Sắc mặt Cát Lợi Huy đỏ bừng lên, trong mắt hiện hắn mang theo một tia ảo não vô cùng đáng sợ.
- Hảo tiểu tử, là ta xem thường ngươi, lui ra ngoài cho ta.
Áp chế lửa giận trong lòng, Cát Lợi Huy không còn giữ lại chút nào, lúc này quyền phong lăng lệ ác liệt bộc phát, trên quyền của hắn có từng đạo huyền lực lưu chuyển tạo thành quyền phong quét qua bốn phía, quyền phong bao phủ Diệp Huyền bên trong truyền tống trận.
- Phong Thần quyền —— tịch quyển thiên hạ!
Người chung quanh nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu, mỗi người đều nhìn ra Cát Lợi Huy đã tức giận thật sự, thậm chí hắn đã thi triển Phong Thần quyền.
Phong Thần quyền là quyền pháp Địa phẩm mạnh nhất trong Mục Chấn quốc, uy lực vô cùng, một là hội trưởng hồn sư tháp, một là đệ tử chưa tới hai mươi tuổi, Cát Lợi Huy thi triển sát chiêu như thế, nhìn từ góc độ nào thì Cát Lợi Huy đã thua rồi.
Chương 539 Có đủ tư cách hay không? (1)
Hiện tại là chiến đấu tranh đoạt truyền tống trận, Cát Lợi Huy sử dụng thủ đoạn như thế cũng không ai trách được.
Phía dưới, đám người Vân Ngạo Tuyết xiết chặc nắm đấm, âm thầm lo lắng không biết Diệp Huyền đối mặt một quyền này có thể ứng phó như thế nào, là trốn hay là nhận thua?
Trước mắt bao người, chỉ thấy sắc mặt Diệp Huyền lù lù không thay đổi, tay phải của hắn không do dự đánh ra một kích đáng sợ.
Diệp Huyền lại giống như lúc trước, hắn vẫn xuất ra một quyền đơn giản làm cho mọi người không dám tin vào mắt của mình, đây chính là Phong Thần quyền ah, rốt cuộc hắn có tự tin hay có thủ đoạn chống cự?
Ầm ầm!
Mọi người nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Diệp Huyền không rời mắt, nhìn nắm đấm tiến vào trong gió lốc, hình ảnh làm mọi người kinh hãi xuất hiện, một quyền của Diệp Huyền vừa chạm vào quyền kình của Cát Lợi Huy đã tỏa ra hào qang sáng ngời như mặt trời, quyền phong sụp đổ và hóa thành mảnh nhỏ.
Bởi vì chiêu thức của Cát Lợi Huy mang tới lực áp bách cường đại và uy thế đáng sợ đã lập tức tan rã.
Trong uy thế to lớn, hai quyền va chạm với nhau.
Ầm ầm!
Thân thể Diệp Huyền lại ngạo nghễ bất động, trái lại Cát Lợi Huy lui về phía sau, hai chân của hắn kéo lê một bóng mờ trên mặt đất, hắn lại rời khỏi phạm vi truyền tống trận lần nữa
Xoạt!
Toàn trường lập tức xôn xao.
Giao phong lần thứ hai, Diệp Huyền lại chiếm cứ thế thượng phong.
Loan Hồng đứng trong truyền tống trận nhìn ra, ánh mắt của hắn ngưng tụ và âm thầm sợ hãi thán phục thực lực của Diệp Huyền, một quyền vừa rồi Diệp Huyền nhìn như đơn giản nhưng kì thực vừa vặn công kích vào vịt rí trọng yếu trong quyền pháp Cát Lợi Huy, một chiêu phá vỡ áo nghĩa trong chiêu thức của đối phương, rồi sau đó quyền kình giao phong chính diện, từ góc độ của Diệp Huyền thể hiện càng tinh diệu, lúc này mới chiếm cứ một tia thượng phong.
Có thể nói Diệp Huyền dùng lực lượng và thực lực ngang nhau phát huyra uy lực vượt qua thực lực bản thân, nhãn lực và thiên phú như thế, cho dù tại Huyền Cơ Tông cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhìn thấy hai người giao phong, Loan Hồng càng hoài nghi chính Diệp Huyền là người cướp lấy địa hỏa.
Mọi người khiếp sợ, Cát Lợi Huy cũng sợ hãi, hắn bị Diệp Huyền đánh lui hai lần liên tục, mặt già hắn đỏ lên, trong nội tâm tức gần như sắp nổ tung, hắn nổi giận gầm lên một tiếng sau đó nhào tới lần nữa.
Lúc này Cát Lợi Huy không che dấu thực lực, hắn vận dụng toàn bộ thực lực của bản thân.
Trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện hư ảnh gấu xám thật lớn, gấu xám có ba đạo tinh hoàn sáng ngời không ngừng vây quanh, gấu xám nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này lực lượng vô hình gia trì lên thân thể Cát Lợi Huy, thân thể Cát Lợi Huy tỏa ra hào quang sáng ngời, khí tức của hắn tăng lên rất nhiều, hắn nhìn sang Diệp Huyền và đánh một quyền tới lần nữa.
- Phong Thần quyền —— bá đạo vô cương!
Trong tiếng gầm gừ, sắc mặt Cát Lợi Huy dữ tợn, hồn lực chấn động cường đại bộc phát, hồn lực cường đại hóa thành cây dù vô hình giống như mưa rơi trút lên người Diệp Huyền.
Mấy người Đông Phương Ngôn Ngữ nhìn thấy chiêu này, sắc mặt bọn họ biến hóa, bọn họ không ngờ vì tranh đoạt truyền tống trận, Cát Lợi Huy lại dùng sát chiêu, vũ hồn, hồn lực bí pháp, thậm chí vũ kỹ mạnh nhất của mình, đây là chiêu số thời điểm gặp được đại địch mới thi triển, không ngờ hắn lại sử dụng với Diệp Huyền, từ đó làm nội tâm bọn họ vừa sợ vừa giận.
- Diệp Huyền cẩn thận.
Đông Phương Ngôn Ngữ vội vàng quát to một tiếng, trong nội tâm âm trầm và vô cùng lo lắng.
Bọn họ cố tình muốn đi cứu viện nhưng lúc này đã không kịp.
Ba đại sát chiêu của Cát Lợi Huy vừa ra, Diệp Huyền cảm giác áp lực nặng nề đang bao phủ lấy bản thân mình, sát ý và lực lượng cuồng bạo bao phủ chung quanh, hiển nhiên muốn nghiền mình thành cặn bã.
Đặc biệt là hồn lực trùng kích, đổi lại bất cứ đệ tử nào đều bị đánh nát hồn hải và bêến thành phế nhân.
Trong nội tâm Diệp Huyền vô cùng tức giận, vì không bạo lộ quá nhiều thực lực, lúc trước hắn đối chiến với Cát Lợi chỉ đánh lui đối phương mà thôi, hắn cũng không có thi triển đòn sát thủ gì đó, không nghĩ tới này Cát Lợi Huy vì đạt được truyền tống trận đã không từ thủ đoạn nào, cũng không quan tâm tới ảnh hưởng và thể diện.
Trong mắt Diệp Huyền bắn ra một tia sát khí.
Oanh!
Hai quyền va chạm nhau giống lúc trước, Diệp Huyền vươn nắm tay phải ra và đấm tới cực kỳ bình thản.
Mọi người tất cả đều xôn xao, chẳng lẽ Diệp Huyền đối mặt thế công khủng bố của Cát Lợi Huy còn không định lùi bước, hắn muốn phản kích giống lúc trước sao?
Trong đầu hắn vô cùng kinh hãi, hai đấm của hai người va chạm với nhau, huyền lực phong bạo vô cùng khủng bố bạo phát kình phong như sấm sét, dùng hai người làm trung tâm và quét qua tất cả.
Quyền uy của Cát Lợi Huy thế như chẻ tre đấm tới bên ngoài thân thể Diệp Huyền.
Rốt cuộc Diệp Huyền phải thua sao?
Mọi người nhìn không rời mắt, không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Ông ông ông!
Vào thời khắc mấu chốt, trên đỉnh đầu Diệp Huyền xuất hêện lực lượng đại địa hùng hậu, đồng thời ba đạo tinh hoàn màu vàng xuất hiện trước mặt mọi người, chúng chấn động có quy luật rất huyền diệu.
- Trời ơi, dĩ nhiên là tinh hoàn màu vàng.
- Ba tinh hoàn màu vàng, rốt cuộc tiểu tử này tu luyện thế nào?
- Đúng là quá biến thái mà.
Tinh hoàn màu vàng, nó chính là một loại tinh hoàn khó tăng lên nhất trong vũ hồn, mỗi một tinh hoàn màu vàng xuất hiện thường thường đều đại biểu quá trình võ giả hấp thu hồn tinh sẽ gặp phải nguy hiểm cửu tử nhất sinh.
Thân là luyện hồn sư và là thiên tài đỉnh âấp của vương quốc, mọi người ở nơi này đều có kiến thức uyên thâm, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Huyền một lần duy nhất xuất ra ba tinh hoàn màu vàng, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua.
Không chỉ có bọn họ, bốn người Loan Hồng đến từ Huyền Cơ Tông cũng kinh ngạc đến ngây người.
Tầm mắt của bọn họ có thể nói vượt qua xa liên minh mười ba nước, nhưng lúc này nội tâm bọn họ vô cùng khiếp sợ, cuồng phong như sóng to gió lớn bao phủ các nơi.
Mọi người khiếp sợ và bàn tán với nhau, được ba tinh hoàn màu vàng gia trì, bỗng nhiên trên người Diệp Huyền xuất hiện áo giáp màu vàng ngăn chặn một kích khủng bố của Cát Lợi Huy hội trưởng, bắt lấy thời điểm Cát Lợi Huy khiếp sợ trong nháy mắt, Diệp Huyền trở tay đánh một kích lên người Cát Lợi Huy.
Ầm ầm ầm...
Tiếng nổ vang lên, trước mắt bao người, Cát Lợi Huy như con diều đứt dây bay ra xa, trường bào của hắn chia năm xẻ bảy, tiếng xương cốt vỡ tan thanh thúy xuất hiện, miệng hắn phun máu tươi, toàn thân hắn tê liệt và ngã xuống đất.
Chương 540 Có đủ tư cách hay không? (2)
Yên tĩnh!
Yên tĩnh như chết, tất cả mọi người ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt và tơợn mắt há hốc mồm.
- Cát Lợi Huy hội trưởng, không biết ta có tư cách chiếm cứ truyền tống này hay không?
Diệp Huyền đứng trong truyền tống trận khinh thường nhìn Cát Lợi Huy đang nằm trên mặt đất, thần sắc ngạo nghễ nói ra.
Xoạt!
Tiếng la hét huyên náo chấn động trời đất xé tan bầu không khí yên tĩnh trong sơn cốc.
Tất cả luyện hồn sư chung quanh đều ngơ ngác nhìn Cát Lợi Huy chật vật không chịu nổi, nhìn thân ảnh Diệp Huyền đứng ngạo nghễ trong truyền tống trận, trong ánh mắt rung động và kích động.
Lúc này Diệp Huyền giống như chiến thần cao ngạo, hắn đứng đó cả buổi nhưng không ai dám tiến lên.
- Hắn lại có thể đánh bại Cát Lợi Huy hội trưởng.
Vân Ngạo Tuyết thì thào tự nói, tuy nàng biết rõ Diệp Huyền rất mạnh nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này thì nàng biết rõ mình chưa đánh giá đúng về Diệp Huyền.
Hạ Thất Tịch tươi cười nhàn nhạt, nàng sớm đã biết rõ Diệp Huyền nhất định sẽ thắng.
Về phần đệ tử các vương quốc khác cảm thấy nội tâm đắng chát, ánh mắt ngây ngốc vô thần.
Diệp Huyền có tạo nghệ luyện hồn học cao tới mức làm nội tâm của bọn họ không dám sinh ra tâm tư ganh đua, không nghĩ tới Diệp Huyền ở phương diện tạo nghệ võ học còn đáng sợ hơn phương diện luyện hồn học rất nhiều.
Gia hỏa này còn là người sao? Rốt cuộc hắn tu luyện như thế nào? Cho dù tu luyện trong bụng mẹ, hắn chưa tới hai mươi tuổi ah, ngay cả Cát Lợi Huy hội trưởng cũng không phải đối thủ của hắn.
Nghĩ đến chính mình thua Diệp Huyền, trong lòng mọi người cảm thấy đắng chát không thôi.
Ở trước mặt Diệp Huyền, người cường đại nhất trong bọn họ cũng chẳng khác gì đom đóm so với ánh trăng, hoàn toàn không có chút lực chống cự gì.
- Ha ha, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, lợi hại, lợi hại!
Trong trầm mặc, tiếng cười to vang lên, đã thấy Vô Thương quốc Thải Tín hội trưởng chậm rãi đi ra, hắn đi tới trơớc truyền tống trận.
Chẳng lẽ Thái Tín hội trưởng cũng muốn khiêu chiến Diệp Huyền?
Mọi người nhìn thấy cảnh này nội tâm vô cùng kích động.
Luận thực lực, Vô Thương quốc và Mục Chấn quốc chỉ sàn sàn nhau mà thôi, địa vị Thái Tín hội trưởng và Cát Lợi Huy hội trưởng cũng không kém nhau nhiều, từ phù quang đại hội biểu hiện suốt nhiều năm qua, thực lực của Thái Tín hội trưởng còn vượt qua cả Cát Lợi Huy hội trưởng.
Diệp Huyền một kích bại Cát Lợi Huy, trong rất nhiều hội trưởng tại nơi này không ai làm được, lúc này cũng chỉ có Thái Tin có tư cách tiến lên, bởi vậy hàn đi tới cho nên mọi người bị hấp dẫn nhìn sang.
Thái Tín tự nhiên cũng biết điểm này, tuy Diệp Huyền vừa mới đánh bại Cát Lợi Huy nhưng Thái Tín xem ra Cát Lợi Huy bại là vì hắn không đủ quả quyết, ngay từ đầu hắn quá mức khinh địch, càng về sau lại mất đi tâm bình tĩnh, tăng thêm Cát Lợi Huy giỏi dùng lực áp người, mà vũ hồn của Diệp Huyền hết lần này tới lần khác lại chú trọng phòng ngự.
Mấy phương diện kết hợp mới phát sinh chuyện hội trưởng một quốc gia vậy mà thua trong tay một tên đệ tử.
Sau khi trải qua phân tích như thế, trong nội tâm Thái Tín rất tự tin, hắn cho rằng mình có thể thắng Diệp Huyền.
Sở dĩ hắn đứng ra cũng không phải muốn khiêu chiến Diệp Huyền, dù sao thiên phú Diệp Huyền kinh người như thế, tương lai nhất định có thể trở thành cao thủ số một số hai trong liên minh mười ba nước, nếu như kết thù như vậy không phải phong cách của Thái Tín.
Thái Tín đi tới trước mặt Diệp Huyền, hắn chắp tay nói với Diệp Huyền:
- Diệp Huyền tiểu huynh đệ, không nghĩ tới ngươi dùng lực lượng một người có thể đánh bại Cát Lợi Huy, đúng là làm người ta mở rộng tầm mắt, trong lịch sử liên minh mười ba nước chúng ta mới lần đầu tiên xuất hêện người như tiểu huynh đệ, quả nhiên là anh hùng thiếu niên ah.
Diệp Huyền cau mày, không biết Thái Tín muốn nói cái gì, nhìn thái độ của Thái Tin không phải đặc biệt ác liệt, Diệp Huyền cũng không có mở miệng.
Chỉ nghe Thái Tín nói tiếp.
- Lão phu đã nhìn thấy thực lực Diệp Huyền tiểu huynh đệ, đã có tư cách chiếm cứ truyền tống trận nhưng nơi này có nhiều cao thủ như thế, chỉ sợ tiểu huynh đệ cũng không phải vô tư, như vậy lão phu có đề nghị, nếu tiểu huynh đệ đã có vị trí, chỉ cần tiểu huynh đệ nhường hai vị trí còn lại cho Vô Thương quốc, Thái Tín ta dám cam đoan truyền tống trận này sẽ là của hai chúng ta.
Người ở chung quanh nghe Thái Tín nói như thế liền hiểu suy nghĩ của hắn như thế nào, liên tục thầm than Thái Tín khôn khéo. Chỉ cần Diệp Huyền đáp ứng yêu cầu của hắn, dùng thực lực của Diệp Huyền và Thái Tín hắn, muốn chiếm một truyền tống trận tuyệt đối không có người nào dám tiến lên khiêu chiến.
Thái Tín không cần giao thủ với Diệp Huyền lại có thể đạt được hai vị trí, trong lúc nhất thời không ít luyện hồn sư các vương quốc khác vô cùng hối hận, mình thật không ngờ lại không nghĩ ra biện pháp này.
Hiện tại nhìn thấy Diệp Huyền có đáp ứng hay không, mặc kệ mọi mọi người nghĩ như thế nào, có lẽ Diệp Huyền sẽ đáp ứng.
Diệp Huyền ban đầu còn kiên nhẫn nghe, sau khi nghe Thái Tín nói xong, trên mặt Diệp Huyền mang theo thần thái trào phúng.
Hắn còn tưởng rằng Thái Tín sẽ nói cái gì, không nghĩ tới lại muốn tay không bắt sói, không duyên cớ còn chiếm được hai vị trí, hắn thật sự xem Diệp Huyền là đứa trẻ ba tuổi sao?
- Ngạo Tuyết, ngươi tới đây.
Diệp Huyền căn bản mặc kệ Thái Tín, trực tiếp nói với Vân Ngạo Tuyết dưới tế đàn.
- Ta?
Vân Ngạo Tuyết sững sờ, nàng cũng kịp phản ứng, ngay sau đó nhảy lên tế đàn.
Thái tín không nghĩ tới Diệp Huyền lại không quan tâm tới mình, sâu trong mắt của hắn bắn ra hào quang lăng lệ.
Hắn cho rằng mình đứng ra nói như thế đã cho Diệp Huyền đủ mặt mũi, không nghĩ tới Diệp Huyền cũng lĩnh tình, ngược lại còn gọi một đệ tử Lưu Vân quốc đi lên, hiển nhiên không muốn nhường vị trí cho mình.
- Diệp Huyền tiểu huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cảm giác mình nhất định có thể thủ truyền tống trận sao! Ta đề nghị, ta thấy ngươi nên cân nhắc cho kỹ, như vậy ta không có lấy không của ngươi, cho ngươi thêm một trăm vạn huyền tệ, giao hai vị trí còn lại cho ta, thế nào?
Thái Tín áp chế lửa giận trong lòng, hắn lạnh lùng nói ra, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo cảnh cáo:
- Cút!
Diệp Huyền căn bản khinh thường nói chuyện với Thái Tín, hắn trực tiếp đuổi người.
Hắn làm sao không biết, sở dĩ Thái Tín giao ra một trăm vạn huyền tệ chỉ vì muốn cho hắn đẹp mặt một ít mà thôi, tuy một trăm vạn huyền tệ đối với bất cứ luyện hồn sư nào, cho dù là đệ tử cũng không coi vào đâu, chỉ bằng chút tiền này muốn mua hai vị trí có khác gì lấy không? Chỉ là giành chút mặt mũi mà thôi.