Mà thời khắc này, thời điểm hắn nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế như đứa bé gào khóc.
Tâm hắn, rốt cục vì đó xúc động.
Trăm năm qua, Dao Nguyệt Vũ Đế lại như một người sắt vĩnh viễn không bao giờ bị đánh đổ, ở trên người nàng, ngươi vĩnh viễn không nhìn thấy tuyệt vọng, không nhìn thấy ủ rũ.
Nhưng hôm nay, nàng ở trước mặt nam tử này, khóc như đứa bé.
Dạ Vũ Vũ Đế biết, không quản mình có thể chiến thắng nam tử này hay không, đời này mình cũng không thể thay thế hắn ở trong lòng Dao Nguyệt Vũ Đế lưu lại cho dù một tia vị trí.
- Ngươi là Diệp Tiêu Dao?
Đối diện, Hư Không Pháp Vương lạnh lùng nhìn Diệp Huyền.
Thời điểm Diệp Huyền nói ra câu nói kia, trong ánh mắt Hư Không Pháp Vương, hắn phảng phất như nhìn thấy bóng người ở Huyền Vực đứng ngạo nghễ, muôn người chú ý kia.
Kiếp trước Diệp Tiêu Dao, tuy chỉ là một Vũ Hoàng đỉnh phong, Luyện Hồn Sư bát giai đỉnh phong.
Nhưng địa vị của hắn, phóng tầm mắt toàn bộ Huyền Vực, tuyệt đối là hàng đầu, không kém hơn bất luận cự phách tam trọng nào, thậm chí siêu việt.
Đan Tháp trưởng lão danh dự, Đế cấp Luyện Dược Sư.
Khí Thành khách khanh trưởng lão, Đế cấp Luyện Khí Sư.
Trận Pháp đại sư cửu giai, Phù Chú đại sư, Tiêu Dao cung chủ.
Từng cái từng cái danh hiệu, trong đó bất luận cái nào, đều đủ để chấn động Thánh Thành.
- Hư Không Pháp Vương, cần gì phải hỏi nhiều như vậy, hôm nay ở đây, ngươi đã hẳn phải chết.
Diệp Huyền lãnh đạm nói, không hề trả lời, trong ánh mắt có chỉ là sát cơ.
- Này không hẳn.
Hư Không Pháp Vương lạnh giọng nói.
Dù sao cũng là Vũ Đế tam trọng, vào giờ phút này, hắn vẫn mặt không biến sắc, phảng phất như lòng mang chí lớn.
- Ngươi đang muốn dùng Không Gian Võ Hồn của ngươi dịch chuyển không gian chạy trốn sao?
Diệp Huyền trào phúng nở nụ cười:
- Xác thực, ở tình huống bình thường, lấy trình độ không gian của ngươi, bất luận người nào cũng ngăn cản không được ngươi triển khai dịch chuyển không gian, nhưng ngươi đừng quên, nơi này là Phong Giới đại trận, tuy đại trận đã phá, nhưng Hư Không nơi này vẫn hỗn loạn không thể tả, Không Gian Võ Hồn của ngươi cũng cứu không được ngươi.
Diệp Huyền nói như một lưỡi dao sắc, mạnh mẽ đâm vào nội tâm Hư Không Pháp Vương, khiến cho sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến.
- Diệp Tiêu Dao, ngươi nhất định là Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Dao, ta sớm nên nghĩ đến.
Hư Không Pháp Vương lớn tiếng hét, ánh mắt đỏ đậm.
Trên thế giới này, đối với Không Gian Võ Hồn của hắn hiểu rõ như vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có một ít Đế lão ở Thần Đô, mới có tư cách này.
Này còn không thể nói rõ cái gì.
Dù sao người biết việc này tuy ít, nhưng cũng không phải bí mật.
Nhưng Diệp Huyền trước triển lộ ra trình độ trận đạo, đã hoàn toàn đạt đến Trận Pháp đại sư cửu giai.
Này lại là bằng chứng thứ hai.
Mà bằng chứng thứ ba, chính là thái độ của Dao Nguyệt Vũ Đế, cũng là bằng chứng quan trọng nhất.
Hư Không Pháp Vương rất rõ ràng, năm đó Dao Nguyệt Vũ Đế đến Vô Tận Hải mục đích là gì.
Cũng là bởi vì nghe đồn Tiêu Diêu Hồn Hoàng vẫn lạc Thiên Sơn, rơi vào nguy nan, mà Dao Nguyệt Vũ Đế đến Vô Tận Hải, chính là vì tìm kiếm bảo vật có thể cứu Diệp Tiêu Dao.
Chuyện này ở Chấp Pháp điện, cũng không phải bí mật gì.
Mà trong đồn đãi, Dao Nguyệt Vũ Đế đối với bất kỳ người nào cũng mặt không hề cảm xúc, chỉ có đối mặt Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Dao, mới sẽ lộ ra nụ cười.
Nhưng bây giờ, thái độ của Dao Nguyệt Vũ Đế đối với Diệp Huyền, khiến cho hắn trong nháy mắt hiểu được, Diệp Huyền chính là Diệp Tiêu Dao, bằng không Dao Nguyệt Vũ Đế sẽ không có thái độ như thế.
- Tiêu Diêu Hồn Hoàng dĩ nhiên không chết? Không được, tin tức này nhất định phải truyền quay lại, coi như truyền không trở về, cũng nhất định phải giết hắn, bằng không đối với kế hoạch của đại nhân, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Nghĩ tới đây, Hư Không Pháp Vương liền truyền âm nói:
- Ngạo Thiên Vũ Đế, U Minh Vũ Đế, chuyện đến nước này, mọi người cũng đã là châu chấu trên một dây thừng, các ngươi hẳn phải biết đối diện chính là người nào, chúng ta chỉ có đem hết toàn lực, mới có thể thu được một chút hi vọng sống.
- Hư Không Pháp Vương, ngươi nói đi, lát nữa chúng ta nên làm như thế nào?
- Đúng.
Hư Không Pháp Vương híp mắt nói:
- Các ngươi cũng nhìn thấy, Dao Nguyệt Vũ Đế đối với tiểu tử kia thái độ làm sao, lát nữa Ngạo Thiên, ngươi ngăn cản Dao Nguyệt Vũ Đế, U Minh, ngươi ngăn trở Hắc Long cung Dạ Vũ Vũ Đế, bản tọa sẽ ngay đầu tiên, bắt giữ tiểu tử kia, để Dao Nguyệt Vũ Đế sợ ném chuột vỡ đồ, như vậy mới có thể thoát thân.
- Động thủ.
Ba người giao lưu, vẻn vẹn ở trong chớp mắt, vẻn vẹn nửa giây sau, ba người Hư Không Pháp Vương liền động.
- Giết!
Ngạo Thiên Vũ Đế là người đầu tiên ra tay, ầm ầm, đao hình Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn mãnh liệt rung động, cùng chiến đao trong tay dung hợp lại cùng nhau, cuối cùng hóa thành một ánh đao dài đến ngàn trượng, ầm ầm chém về phía Dao Nguyệt Vũ Đế.
Cùng lúc đó một bên U Minh Vũ Đế cũng ra tay, xèo xèo xèo, liên tiếp sáu cái tua vòi màu đen, tỏa ra U Minh khí vô tận, điên cuồng quấn về phía Dạ Vũ Vũ Đế, liều lĩnh chém giết.
Mà Hư Không Pháp Vương thì sắc mặt lạnh lẽo, thôi thúc Không Gian Võ Hồn, thân hình như rơi vào trong hư không, trở nên mông lung, xèo… lướt về phía Diệp Huyền.
Tam đại Vũ Đế tam trọng vì mạng sống sẽ bùng nổ ra lực lượng bao lớn? Giờ khắc này liền có thể nhìn ra, vẻn vẹn là ba người thả ra khí tức, liền chấn động đến mức Hư Không không ngừng phá diệt, có loại cảm giác tận thế tới.
- A!
Ngạo Thiên Vũ Đế tốc độ nhanh nhất, đao phong màu đen nghiền ép xuống, Hư Không tầng tầng phá nát, ánh đao khủng bố trong nháy mắt đi tới trước người Dao Nguyệt Vũ Đế.
- Chủ mẫu cẩn thận.
Kim Lân lập tức quát to một tiếng, muốn xông lên.
Đây chính là chủ mẫu a, nếu như ở trước mặt chủ mẫu biểu hiện tốt, sau đó thái độ của điện hạ đối với mình tuyệt đối là bay lên a.
Kim Lân đang nghĩ như thế, liền nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế đối mặt đao phong đủ để xé rách vòm trời kia, dĩ nhiên mặt không biến sắc, chỉ nhẹ nhàng dò ra bàn tay.
Bàn tay tinh tế kia, mềm mại trắng nõn, yếu đuối phảng phất như không đỡ nổi một đòn, nhưng lại nhẹ nhàng liền kẹp lấy đao mang thông thiên triệt địa.
Ầm ầm.
Tiếng nổ đùng vang lên, uy thế vô tận tỏ khắp, trấn áp về phía Dao Nguyệt Vũ Đế, nhưng thân hình của Dao Nguyệt Vũ Đế không nhúc nhích chút nào.
Chỉ có mái tóc của nàng bay múa đầy trời, quần dài màu tím trên người tùy theo nay múa.&
Chương 1712 Nô dịch U Minh (1)
Ngón tay của nàng, mang theo đao mang dài đến ngàn trượng, thật giống như người khổng lồ trước mặt chim nhỏ, là không đỡ nổi một đòn như vậy.
Nhưng mặc cho Ngạo Thiên Vũ Đế làm sao dốc hết toàn lực, sắc mặt đỏ lên, đao phong như núi kia, vẫn thủy chung không nhúc nhích, làm sao cũng không cách nào đánh xuống.
- Ngạo Thiên Vũ Đế, đây chính là ngươi liều mạng công kích sao? Trăm năm trôi qua, tu vi của ngươi thực sự là một chút tiến bộ cũng không có!
Thanh âm lành lạnh, phảng phất như đến từ Cửu Thiên vang lên, sắc mặt của Dao Nguyệt Vũ Đế bình thản, ngón tay nhẹ nhàng khép lại, răng rắc một tiếng, Ngạo Thiên Vũ Đế bổ xuống ánh đao trong nháy mắt phá nát, hoá thành bụi phấn.
Sau đó Dao Nguyệt Vũ Đế nhẹ giương tay vỗ một cái.
Ầm!
Ngạo Thiên Vũ Đế phun máu bay ngược ra, xương cốt toàn thân bị cắt đứt không biết bao nhiêu cái, Cửu Tinh đao hình Võ Hồn trên đỉnh đầu lay động, trong nháy mắt tan vỡ.
Toàn bộ quá trình nói đến dài lâu, kì thực chỉ ở trong chớp mắt.
Vẻn vẹn một đòn!
Cường giả số một của Thiên Hải Thành, Ngạo Thiên Vũ Đế cửu giai tam trọng liền trọng thương rơi xuống, sống chết không rõ.
- Không tốt.
Hư Không Pháp Vương sợ đến hồn phi phách tán, trăm năm không gặp, không ngờ tu vi của Dao Nguyệt Vũ Đế khủng bố đến mức độ này.
Trăm năm trước, Dao Nguyệt Vũ Đế thân là người sáng lập Nguyệt Thần cung, tu vi đã vượt lên bọn hắn, không ngờ trăm năm qua đi, đối phương trở nên càng thêm đáng sợ.
Gần ngàn năm qua nữ đế nổi danh nhất Huyền Vực, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ là vào lúc này Hư Không Pháp Vương đã không lo được trong lòng thán phục, ánh mắt của hắn dữ tợn, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái la bàn, vô số ánh sáng tỏ khắp mà ra, hóa thành sợi tơ lít nha lít nhít bao phủ Dao Nguyệt Vũ Đế, đồng thời bàn tay lớn điên cuồng vồ bắt về phía Diệp Huyền.
Không Gian Võ Hồn trên đỉnh đầu hắn, ở trong chớp mắt bị thôi thúc đến mức tận cùng, dung nhập vào trong bàn tay, khiến cho uy lực một trảo này của hắn tăng lên gấp đôi trở lên.
Hư Không Pháp Vương rất rõ ràng, thiên la địa võng của mình chỉ có thể ngăn cản Dao Nguyệt Vũ Đế chớp mắt thời gian, hắn nhất định phải ở trong chớp mắt này bắt Diệp Huyền, mới có thể tìm về một chút hi vọng sống.
- Tiêu Dao.
Trong lồng ánh sáng, truyền ra tiếng quát lành lạnh của Dao Nguyệt Vũ Đế, oanh, một bàn tay trắng vỡ ra tia sáng đầy trời, từ bên trong dò ra, muốn cứu viện Diệp Huyền.
- Doanh Thai, không cần sốt ruột, chỉ bằng Hư Không Pháp Vương này còn không làm gì được ta.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, đối mặt Hư Không Pháp Vương công kích cuồng mãnh, hắn thôi thúc Ngưng Chân Bí Thuật, tương tự đánh ra một quyền.
- Tiểu tử này, cũng thật là muốn chết.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương nhất thời đại hỉ, hắn biết rõ thực lực của Diệp Huyền, toàn lực công kích, tuyệt đối có uy lực sánh ngang Vũ Đế tam trọng, không hẳn không thể ngăn được hắn, thế nhưng giờ khắc này Hư Không Pháp Vương, là ở dưới quyền uy gia trì lên toàn bộ lực lượng của Không Gian Võ Hồn.
Nói cách khác, uy lực của một quyền này, so với hắn ở tình huống bình thường tăng lên chí ít gấp đôi, đủ để trong nháy mắt trọng thương một tên Vũ Đế tam trọng phổ thông, chỉ bằng Diệp Huyền cũng muốn ngăn trở, chuyện này quả là nói chuyện viển vông.
Trong đại hỉ, nắm đấm của Hư Không Pháp Vương đã cùng nắm đấm của Diệp Huyền va chạm.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng thiên địa, quyền uy của Hư Không Pháp Vương cùng Ngưng Chân Bí Thuật của Diệp Huyền trung hoà, nhưng Hư Không Pháp Vương gia trì lực lượng Không Gian Võ Hồn, vẫn trong chớp mắt trắng trợn không kiêng dè tràn vào trong cơ thể Diệp Huyền.
- Ha ha.
Trong lòng Hư Không Pháp Vương mừng như điên, chỉ dựa vào lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn, liền đủ để bắt Diệp Huyền.
Nhưng không chờ hắn thôi thúc lực lượng Võ Hồn tiến vào trong cơ thể Diệp Huyền, Diệp Huyền nhiếp tới, Hư Không Pháp Vương liền khiếp sợ phát hiện, lực lượng Không Gian Võ Hồn của mình đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền, dĩ nhiên trong nháy mắt biến mất, phảng phất như bị cự thú khủng bố gì đó thôn phệ.
- Sao có thể có chuyện đó?
Trong lòng Hư Không Pháp Vương hoảng hốt, lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn cao tới Cửu Tinh, hơn nữa thuộc tính đặc biệt, coi như Diệp Huyền là Luyện Hồn Sư cửu giai, cũng căn bản không thể ngăn trở đòn đánh này của hắn, nhưng vì sao...
Mà càng làm cho Hư Không Pháp Vương kinh hãi chính là, sau khi lực lượng Không Gian Võ Hồn của hắn đánh vào trong cơ thể Diệp Huyền biến mất, từ trong thân thể Diệp Huyền, đột nhiên truyền tới một luồng lực cắn nuốt khủng bố.
Lực cắn nuốt này giống như cá voi hút nước, điên cuồng hấp thu lực lượng Không Gian Võ Hồn trên người hắn, vẻn vẹn chớp mắt, lực lượng Không Gian Võ Hồn Cửu Tinh trên người hắn đã bị thôn phệ một phần ba.
- Đây là món đồ quỷ quái gì.
Lúc này Hư Không Pháp Vương hoàn toàn không có ý nghĩ đi bắt Diệp Huyền, dưới kinh hãi vội vã muốn lùi về sau, nhưng Diệp Huyền sao sẽ cho hắn dễ dàng lui lại như thế.
- Băng Hỏa Song Bạo!
Một luồng hồn lực xung kích đáng sợ, như một mũi tên nhọn, bỗng dưng đâm vào đầu óc của Hư Không Pháp Vương.
Nếu như là trạng thái toàn thịnh, Hư Không Pháp Vương căn bản sẽ không bị Diệp Huyền đánh trúng.
Thế nhưng lúc này hắn vốn lo lắng Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay, lại bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền dọa sợ hết hồn, hơn nữa Không Gian Võ Hồn bị hao tổn, tâm tư hỗn loạn, trong đầu lập tức đau xót, ý thức trong nháy mắt cứng lại.
- Cơ hội tốt.
Diệp Huyền không nghĩ tới Băng Hỏa Song Bạo của mình sẽ đạt được thành quả lớn như vậy, dưới đại hỉ, hắn ở trong bóng tối thôi thúc Thôn Phệ Võ Hồn, nuốt vào toàn bộ Cửu Tinh Không Gian Võ Hồn của Hư Không Pháp Vương.
Ầm!
Một luồng lực lượng Võ Hồn nồng nặc, trong nháy mắt tràn ngập Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được Thôn Phệ Võ Hồn của mình bành trướng một vòng, truyền đến một trận cảm giác thoải mái, có thể thấy được Hư Không Pháp Vương Cửu Tinh Võ Hồn xác thực là vật đại bổ.
- A!
Diệp Huyền thoải mái, Hư Không Pháp Vương liền không thoải mái như vậy rồi, linh hồn hắn cùng Võ Hồn song trọng bị hao tổn, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, sau đó hắn liền sợ hãi phát hiện, mình dĩ nhiên không cảm giác được Không Gian Võ Hồn tồn tại.
Không Gian Võ Hồn, là căn bản để Hư Không Pháp Vương lập thân, cũng là lực lượng khởi nguồn để Hư Không Pháp Vương hắn danh chấn đại lục, Không Gian Võ Hồn biến mất, lực chiến đấu của hắn trực tiếp tổn thất một nửa không nói, cũng làm hắn triệt để mất đi cơ hội thoát thân.
Chương 1713 Nô dịch U Minh (2)
- Hô!
Phía chân trời, một bàn tay khẽ vuốt xuống, trực tiếp vỗ vào trên đầu lâu Hư Không Pháp Vương, phịch một tiếng, toàn bộ thân thể của Hư Không Pháp Vương trong nháy mắt nổ tung, trong tiếng kêu gào thê thảm tan xương nát thịt.
Chính là Dao Nguyệt Vũ Đế ra tay.
Chấp Pháp điện Hư Không Pháp Vương, trong nháy mắt mất mạng, hóa thành hư vô.
Chỉ trong chốc lát, hai đại Vũ Đế tam trọng, tất cả đều vẫn lạc, chỉ còn dư lại U Minh Vũ Đế.
Lúc này U Minh Vũ Đế, cũng nhìn thấy một màn trên chiến trường, nhất thời sợ đến hồn phi phách tán.
Vừa mới qua bao lâu? Thời gian trong chớp mắt, Hư Không Pháp Vương liền vẫn lạc, Ngạo Thiên Vũ Đế thì không rõ sống chết, vậy hắn còn có thể tiếp tục sống sót sao?
Trong lòng U Minh Vũ Đế chỉ muốn chạy trốn, nhưng Dạ Vũ Vũ Đế điên cuồng tiến công, làm hắn căn bản không chỗ có thể trốn.
Biết mình không thể đánh động nội tâm của Dao Nguyệt Vũ Đế, Dạ Vũ Vũ Đế trút hết thảy phẫn nộ ở trên người U Minh Vũ Đế.
Ánh chớp cùng hỏa diễm ở quanh thân hắn quanh quẩn, điên cuồng oanh kích U Minh Vũ Đế, khiến cho U Minh Vũ Đế chỉ có thể vội vàng chống đối, mà vô lực lo lắng cái khác.
- Doanh Thai, ta đi nhìn Ngạo Thiên Vũ Đế một chút.
Nhìn thấy Dao Nguyệt Vũ Đế đánh giết Hư Không Pháp Vương, thân hình Diệp Huyền không có dừng lại, trực tiếp lướt về phía dưới.
Một lát sau, hắn liền tìm được thân thể của Ngạo Thiên Vũ Đế.
Ở sau khi chịu đựng một chưởng của Dao Nguyệt Vũ Đế, linh hồn của Ngạo Thiên Vũ Đế đã mất, sớm chết không thể chết lại.
Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, Dao Nguyệt Vũ Đế ở sau trăm tuổi, tu vi dĩ nhiên đáng sợ đến mức độ này.
Rất có thể đã đạt đến cửu giai tam trọng đỉnh phong.
Mà cửu giai tam trọng đỉnh phong, vậy ít nhất là cấp bậc chưởng giáo của bảy đại tông môn.
Có điều Dao Nguyệt Vũ Đế vốn là người khai sáng Nguyệt Thần cung, tuy Nguyệt Thần cung không phải một trong bảy đại tông môn, nhưng luận thực lực cũng không kém bảy đại tông môn bao nhiêu.
Dao Nguyệt có thể đạt đến cấp bậc này, cũng là bình thường đến cực điểm.
Nếu Ngạo Thiên Vũ Đế đã chết, Diệp Huyền liền trực tiếp sử dụng tới Thôn Phệ Võ Hồn, thôn phệ đao hình Võ Hồn vào.
Khí tức Thôn Phệ Võ Hồn trên người, tiếp tục bành trướng thêm một vòng, áo giáp màu đen có vẻ càng thêm rõ ràng, phía trên hiện ra đạo đạo bí văn quỷ dị, những bí văn này ở trên áo giáp lưu quang lấp loé, tràn ngập cảm giác thần bí tối nghĩa.
Đồng thời ngũ quan của Thôn Phệ Võ Hồn, cũng biến thành càng thêm tinh xảo, trông rất sống động, lại như một chân nhân.
- Tiêu Dao, đây là...
Dao Nguyệt Vũ Đế giật mình nhìn Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền, từ trên người Thôn Phệ Võ Hồn, nàng cảm nhận được một luồng lực cắn nuốt vô cùng đáng sợ.
- Đây là Võ Hồn của ta, ta gọi nó là Thôn Phệ Võ Hồn.
Diệp Huyền giải thích.
Dao Nguyệt Vũ Đế có chút ngạc nhiên:
- Thôn Phệ Võ Hồn? Võ Hồn của ngươi không phải...
- Nơi này nói rất dài dòng, lát nữa ta sẽ giải thích.
Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn vị trí giao chiến phía trước, nói:
- Dao Nguyệt, lát nữa ngươi giúp ta ngăn U Minh Vũ Đế lại, ta thử nhìn có thể nô dịch nó hay không.
- Nô dịch U Minh Vũ Đế?
- Không sai.
Diệp Huyền giải thích:
- Thôn Phệ Võ Hồn của ta, nắm giữ hiệu quả nô dịch Yêu thú, giống như Huyền thú hồn niệm, đồng thời trước đó ta còn thực hiện, ngoại trừ Yêu thú, Thôn Phệ Võ Hồn của ta ngay cả Hải tộc cũng có thể nô dịch.
- Chỉ có điều U Minh Vũ Đế tu vi quá cao, vì lẽ đó cần ngươi hỗ trợ, nếu như có thể mê hoặc tâm thần của nó, vậy thì càng tốt.
Đối với Dao Nguyệt Vũ Đế, Diệp Huyền không có giữ lại chút nào.
Vốn là, Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền chỉ có thể nô dịch Hải tộc Vũ Đế nhị trọng, nhưng sau khi thôn phệ Võ Hồn của Hư Không Pháp Vương cùng Ngạo Thiên Vũ Đế, Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền tuy không đột phá đến Cửu Tinh, nhưng rõ ràng trở nên càng thêm đáng sợ.
Vì lẽ đó Diệp Huyền muốn thử một chút, có thể nô dịch U Minh Vũ Đế hay không, nếu như có thể nô dịch U Minh Vũ Đế, sẽ có thể biết một ít đồ vật mà Thánh Thành cùng Hải tộc trong lúc đó không muốn người biết.
- Được, ta rõ ràng.
Dao Nguyệt Vũ Đế gật gù, không có hỏi tỉ mỉ, nàng đối với Diệp Huyền là vô điều kiện tín nhiệm.
Vèo! Vèo!
Hai người rất nhanh đi tới vị trí Dạ Vũ Vũ Đế cùng U Minh Vũ Đế giao chiến.
Trước đó U Minh Vũ Đế ở dưới Ngưng Chân Bí Thuật của Diệp Huyền, vốn là trọng thương, mất đi ba cái tua vòi, vì lẽ đó đối mặt Dạ Vũ Vũ Đế công kích, chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
Giờ khắc này nhìn thấy Diệp Huyền cùng Dao Nguyệt Vũ Đế chạy tới, sắc mặt của U Minh Vũ Đế lập tức đại biến, trong con ngươi lộ ra sợ hãi cùng ngơ ngác.
- Dạ Vũ Vũ Đế, ngươi tránh ra.
Dao Nguyệt Vũ Đế ra lệnh một tiếng, trong tay đột nhiên lấy ra đàn ngọc, ở trong hư không khoanh chân ngồi xuống.
- Đùng!
Tay ngọc khẽ vuốt đàn, dịu dàng như ngọc, mỹ đến không cách nào hình dung.
Một vầng minh nguyệt, xuất hiện ở trên đỉnh đầu Dao Nguyệt Vũ Đế, minh nguyệt nhàn nhạt chiếu sáng, rơi về phía chân trời, tràn ngập không gian ngàn dặm.
Thanh âm đàn ngọc dần dần vang lên.
- Không được, Thần Âm Cầm!
Sắc mặt của U Minh Vũ Đế lập tức trở nên cực kỳ khó coi, trong tròng mắt toát ra vẻ kinh hãi, phảng phất như nhớ lại sự tình đã từng để hắn kinh hoảng.
Một luồng âm luật vô hình, trong nháy mắt đi vào đầu óc U Minh Vũ Đế.
Tròng mắt màu đỏ của U Minh Vũ Đế, càng trở nên mê man.
Nhưng chợt trên người hắn tràn ngập ra một luồng hào quang màu xanh lam, chính là lực lượng của Hải Thần chi tuyền, ngăn cản âm luật xâm lấn.
Hai đại lực lượng, lẫn nhau trong lúc đó giao chiến, ánh mắt của U Minh Vũ Đế khi thì mê ly, khi thì tỉnh táo.
- Là Ngũ Âm Luật Mê Chi Mộng Khúc!
Diệp Huyền biết Dao Nguyệt Vũ Đế đang giúp mình công kích tâm trí của U Minh Vũ Đế, lúc này hắn đi tới trước người U Minh Vũ Đế, một tia lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn, tràn vào đầu óc của U Minh Vũ Đế.
Ầm!
Lực lượng của Hải Thần chi tuyền trong đầu U Minh Vũ Đế cuồng bạo, phảng phất như có thanh âm gầm lên, muốn xông vỡ linh hồn ý chí của Diệp Huyền.
Cũng may sau khi Diệp Huyền tiếp thu Hoang Thiên Tháp truyền thừa, dưới tu luyện Dẫn Đạo Thuật, linh hồn từng chiếm được lột xác, vì lẽ đó vẫn không bị lực lượng ý chí kia tách ra.
Sau đó lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn của hắn điên cuồng tràn vào đầu óc U Minh Vũ Đế, muốn lợi dụng Ngự Thú Quyết ở trong đầu hắn lưu lại lạc ấn.
Chương 1714 Bạch nhãn lang (1)
Chỉ cần nô dịch được U Minh Vũ Đế, hắn liền nắm giữ một tên nô bộc Vũ Đế tam trọng, cử động bực này, ở toàn bộ đại lục, cũng cực kỳ hiếm thấy, có thể nói biến thái.
Ầm ầm ầm!
Lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn đáng sợ, không ngừng nghiền ép xuống dưới.
Chỉ là linh hồn của U Minh Vũ Đế so với đám người Anh Túc Vũ Đế thực sự là cường đại hơn quá nhiều, Diệp Huyền lần lượt nỗ lực gieo xuống lạc ấn, đều bị lực lượng linh hồn của U Minh Vũ Đế tách ra.
Nhưng Diệp Huyền không hề từ bỏ, lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn điên cuồng thử nghiệm.
Cuối cùng ở lần thứ mười tám, một đạo lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn, rốt cục lạc ấn ở trong linh hồn của U Minh Vũ Đế.
- Thành công!
Thấy mình mình thật sự nô dịch được một tên Hải tộc Vũ Đế tam trọng, trong lòng Diệp Huyền nhất thời mừng như điên, biểu hiện kích động.
- Hô!
Hắn thở phào một hơi.
Lực lượng Thôn Phệ Võ Hồn vẫn kém một chút a.
Nếu như không phải có Dao Nguyệt Vũ Đế hỗ trợ, hắn tuyệt đối không thể nô dịch được U Minh Vũ Đế.
Trong lòng nghĩ như thế, động tác trên tay Diệp Huyền không ngừng, khống chế Thôn Phệ Võ Hồn lưu lại lực lượng lạc ấn, lợi dụng Ngự Thú Quyết, tràn ngập toàn thân U Minh Vũ Đế.
Một lát sau.
Hồn Hải của U Minh Vũ Đế triệt để bình tĩnh lại, mà luồng lực lượng của Hải Thần chi tuyền kia, nhưng bị Thôn Phệ Võ Hồn của Diệp Huyền hấp thu, hóa thành hư vô.
- Doanh Thai, được rồi.
Diệp Huyền hơi mỉm cười nói.
Dao Nguyệt Vũ Đế dừng lại khúc luật, nhìn thấy U Minh Vũ Đế trước còn điên cuồng chém giết, thần tình cực kỳ thành kính đứng ở bên người Diệp Huyền, chợt hơi khom người.
- Chủ nhân.
Nó cung kính nhìn Diệp Huyền, từ sâu trong linh hồn lan truyền ra cúng bái, thần phục.
- Ngươi...
Dao Nguyệt Vũ Đế trừng lớn hai mắt, môi anh đào khẽ nhếch, vẻ mặt khiếp sợ.
Mặc dù nàng biết Diệp Huyền nô dịch U Minh Vũ Đế, nhưng không có nghĩ đến, dĩ nhiên thật sự thành công.
U Minh Vũ Đế là ai? Kẻ thống trị của Hải tộc ở ngoại hải, Vũ Đế tam trọng, đại lục cự phách.
Nhân vật như vậy, mỗi cái đều là hạng người nghịch thiên, nếu như đem nhân sinh của mỗi một Vũ Đế tam trọng, đều ghi chép xuống, hầu như mỗi người đều là nhân vật chính.
Không có cơ duyên nghịch thiên, không có thiên phú kinh người, không có sinh tử rèn luyện, là căn bản không có thể trở thành Vũ Đế tam trọng.
Nhưng hôm nay, chính là một cự phách như thế, lại bị nô dịch.
Chuyện này...
Dao Nguyệt Vũ Đế có thể cảm nhận được, khí tức trên người Diệp Huyền nhiều nhất chỉ là nhất trọng đỉnh phong, nhưng hắn có thể nô dịch Vũ Đế tam trọng.
So với trăm năm trước, chí ít ở trên võ đạo, Tiêu Dao hắn quả thực đáng sợ hơn quá nhiều.
Không chỉ Dao Nguyệt Vũ Đế, Kim Lân ở một bên cũng há hốc mồm.
- Ta sát, điện hạ đây cũng quá trâu bò đi, hiện tại lão Kim ta nhiều nhất cũng chỉ nô dịch được Yêu Đế nhị trọng đỉnh phong, điện hạ thậm chí ngay cả Hải tộc Vũ Đế tam trọng cũng có thể nô dịch, nói như vậy, chẳng phải là cũng có thể nô dịch Yêu Đế tam trọng sao?
Kim Lân thân là Huyền thú Yêu Đế, biết rõ vượt cấp nô dịch độ khó như thế nào, trong đó mấu chốt nhất, chính là cường độ linh hồn.
Không có thủ đoạn nô dịch nào nghịch thiên như thế, kết quả cuối cùng, là quy kết đến phương diện linh hồn.
Nếu như cường độ linh hồn của bản thân nô dịch giả không cao, nhưng mạnh mẽ nô dịch một người linh hồn mạnh mẽ hơn mình, không những không thể thành công, trái lại linh hồn sẽ tan vỡ, vẫn lạc mất mạng.
Vì lẽ đó ở Yêu thú giới, vượt cấp nô dịch, là một loại hành vi vô cùng nguy hiểm, ở Yêu Thần cung lâu như vậy, ngoại trừ Kim Lân, hắn còn chưa từng thấy Huyền thú khác có thể vượt cấp nô dịch Yêu tộc.
Nhưng hiện tại, Diệp Huyền cho hắn một rung động thật lớn.
- À, xem Tất Phách Yêu Đế kia sau này còn dám ở trước mặt mình hung hăng hay không, lần sau lại hung hăng, để điện hạ trực tiếp nô dịch nó.
Trong lòng Kim Lân hưng phấn thầm nghĩ.
Còn Dạ Vũ Vũ Đế cùng rất nhiều cường giả Hắc Long cung ở một bên, đầu óc hoàn toàn bối rối, căn bản không hiểu phát sinh cái gì.
Vèo vèo vèo!
Một đám người, trong nháy mắt vây quanh Diệp Huyền, U Minh Vũ Đế cùng với Kim Lân lại.
- Dao Nguyệt tiền bối, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Hải tộc U Minh Vũ Đế sẽ xưng hô người này là chủ nhân.
Sắc mặt của Dạ Vũ Vũ Đế lạnh lùng nghiêm nghị nói, trong con ngươi phóng ra sát cơ.
- Còn có tên này, lại là Yêu tộc Yêu Đế, có thể cùng Hải tộc là một nhóm hay không.
Dạ Vũ Vũ Đế lại chỉ tay Kim Lân.
Hình thể khổng lồ của Kim Lân vừa nhìn chính là Yêu tộc, mà ở Thiên Huyền đại lục, Nhân tộc cùng Yêu tộc luôn bất hòa, Dạ Vũ Vũ Đế nói, để vô số cường giả Hắc Long cung từ trong hang động kia không ngừng lao ra, dồn dập sản sinh hoài nghi.
Bị nhốt ở Vô Tận Hải trăm năm, rất nhiều cường giả của Hắc Long cung trong lòng đã sớm tràn ngập sát cơ trả thù, bây giờ đám người Hư Không Pháp Vương chết, đầu mâu ngay lập tức nhắm ngay Diệp Huyền cùng Kim Lân.
- Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì?
Con ngươi của Kim Lân lập tức trợn tròn, cả giận nói:
- Dám nói Kim gia ngươi cùng Hải tộc một nhóm, con mắt chó nào của tiểu tử ngươi nhìn thấy Kim gia cùng Hải tộc một nhóm? Nếu không phải Kim gia ta cùng điện hạ liều mạng chiến đấu, bạch nhãn lang bị nhốt ở Vô Tận Hải trăm năm như ngươi, còn không biết bị khốn tới khi nào.
- Hừ, ai biết này có phải là âm mưu của các ngươi hay không.
Dạ Vũ Vũ Đế hừ lạnh nói.
Dạ Vũ Vũ Đế nói, để hết thảy cường giả Hắc Long cung ở đây mỗi cái vẻ mặt cảnh giác, dồn dập vây quanh bọn họ.
Khí tức doạ người tỏ khắp, không ngừng có cường giả từ bên trong lướt ra, không ra chốc lát, thì có gần mười tên Vũ Đế nhị trọng, cùng với mười mấy tên Vũ Đế nhất trọng, hoàn toàn vây quanh đám người Diệp Huyền.
Khí tức trên người những Vũ Đế này đều có chút uể oải suy sụp, sắc mặt cũng có chút bạc nhược, hiển nhiên là bị nhốt ở trong Vô Tận Hải trăm năm, quanh năm không thấy được Thái Dương, cộng thêm nước biển cọ rửa, đã biến thành dáng vẻ ấy, nhưng từng cái từng cái tu vi là thật sự.
Diệp Huyền hơi nhướng mày, hắn không nghĩ tới mình nô dịch U Minh Vũ Đế, sẽ đưa tới Hắc Long cung hoài nghi.
- Các ngươi đều đang làm gì?
Dao Nguyệt Vũ Đế quát lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn đảo qua rất nhiều Vũ Đế ở đây:
- Còn không tránh ra cho ta, lẽ nào vừa nãy các ngươi không nhìn thấy đám người Hư Không Pháp Vương muốn giết hắn sao? Các ngươi chính là đối xử ân nhân của mình như thế?
Chương 1715 Bạch nhãn lang (2)
Đoàn người lập tức tao động, không ít Vũ Đế địch ý trên mặt nhất thời giảm đi rất nhiều, có thể thấy được Dao Nguyệt Vũ Đế ở Hắc Long cung uy vọng cực sâu.
Dạ Vũ Vũ Đế vội vàng nói:
- Dao Nguyệt tiền bối, ngươi cũng nghe được, Hải tộc U Minh Vũ Đế xưng hô người này là chủ nhân, trong này nói không chắc liền có âm mưu.
- Này có âm mưu gì, U Minh Vũ Đế đã bị Tiêu Dao nô dịch, tự nhiên gọi hắn là chủ nhân.
- Nô dịch?
Đoàn người dồn dập rối loạn, rất nhiều Vũ Đế vừa đến không biết phát sinh cái gì, chỉ là bản năng đối với người không phải Hắc Long cung sản sinh địch ý mà thôi.
- Dao Nguyệt tiền bối, ngươi chớ để cho người này lừa bịp, hắn một Vũ Đế nhất trọng, làm sao nô dịch Hải tộc U Minh Vũ Đế tam trọng? Ta cũng không phải cố ý nhằm vào hắn, chỉ là muốn biết chân tướng của chuyện này, vạn nhất hắn là gian tế Hải tộc phái tới, cố ý thu được Hắc Long cung chúng ta tín nhiệm, vậy Hắc Long cung chúng ta chỉ sợ cũng nguy hiểm.
Dạ Vũ Vũ Đế nhíu mày nói.
Nói thật, trong lòng hắn đối với là Diệp Huyền có đố kị, nhưng càng nhiều vẫn là hoài nghi.
Hắc Long cung bị nhốt trăm năm, không thấy ánh mặt trời, khiến cho trong lòng hắn bản năng đối với bất kỳ người ngoài đều có hoài nghi dày đặc.
Dạ Vũ Vũ Đế nói, khiến Vũ Đế còn lại của Hắc Long cung ở đây, lần thứ hai dồn dập nghị luận, vẻ mặt hoài nghi.
Xác thực, Vũ Đế nhất trọng nô dịch Vũ Đế tam trọng, thực sự là làm cho người ta khó có thể tin.
Mà vừa nãy Hư Không Pháp Vương cùng Ngạo Thiên Vũ Đế vẫn lạc đều là cường giả Nhân tộc, Hải tộc cùng Nhân tộc tuy có hợp tác, nhưng dù sao không phải cùng chủng tộc, này nói không chắc là một khổ nhục kế của Hải tộc, lợi dụng Nhân tộc vẫn lạc, đến đánh vào trong nội bộ bọn họ, tuyệt diệt Hắc Long cung bọn họ.
Trên mặt Dao Nguyệt Vũ Đế rốt cục lộ ra vẻ giận dữ, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét mọi người ở đây nói:
- Người này là nam nhân của Dao Nguyệt ta, chắc chắn sẽ không có bất kỳ âm mưu, các ngươi còn không lui lại cho ta, lẽ nào ngay cả Dao Nguyệt ta cũng không nghe sao?
- Thiếu niên này là nam nhân của Dao Nguyệt tiền bối?
Hết thảy Vũ Đế của Hắc Long cung đều há hốc mồm, ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền, đặc biệt những Vũ Đế sau đó mới xuất hiện, căn bản không biết tình huống kia, từng cái từng cái như bảo bảo hiếu kỳ, không ngừng đánh giá Diệp Huyền.
Rốt cục, đoàn người vẫn dần dần tán ra.
Ở trong trăm năm này, Dao Nguyệt Vũ Đế ở Hắc Long cung uy vọng đã đạt đến mức cực hạn, Hắc Long cung Vũ Đế đối với Dao Nguyệt Vũ Đế là vui lòng phục tùng, tuyệt không có nửa điểm hoài nghi.
Trên thực tế, nếu như không phải trăm năm trước Dao Nguyệt Vũ Đế xuất hiện, Hắc Long cung bọn họ sớm đã bị Hải tộc cùng Chấp Pháp điện diệt, nơi nào còn có thể sống tới ngày nay.
Ngay cả Dạ Vũ Vũ Đế, ở trước mặt Dao Nguyệt cũng không dám ngỗ nghịch.
- Dao Nguyệt tiền bối, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Tuy Phong Giới đại trận bởi vì biến cố bị phá tan một góc, thế nhưng dựa cả vào cung chủ hắn ra tay toàn lực, mới có thể duy trì đường hầm không gian, ta sợ cung chủ hắn...
Dạ Vũ Vũ Đế nhíu mày, lúc này tiến lên hỏi dò Dao Nguyệt.
Vũ Đế khác cũng dồn dập trông lại.
Vừa nãy cường giả Hắc Long cung đột nhiên phát hiện Phong Giới đại trận nhốt lại bọn họ xuất hiện gợn sóng, toàn bộ Hắc Long cung lập tức hành động, ở dưới Hắc Long cung chủ dẫn dắt, rốt cục phá tan một chỗ bình phong của Phong Giới đại trận, để Dao Nguyệt Vũ Đế cùng Dạ Vũ Vũ Đế đi đầu giết vào.
Thế nhưng bây giờ, lối đi này vẫn là do Hắc Long cung chủ duy trì, một khi không kiên trì được, đường nối đóng lại, toàn bộ Phong Giới đại trận e là sẽ lần thứ hai khép kín.
Đến lúc đó Hắc Long cung sẽ lần thứ hai bị nhốt.
- Tiêu Dao, biến cố nơi này hẳn là ngươi làm ra a? Có phải là...
Dao Nguyệt Vũ Đế nhìn về phía Diệp Huyền.
Nàng mới đầu không biết, nhưng hiện tại rất rõ ràng, Phong Giới đại trận này xuất hiện tình hình tất nhiên là Diệp Huyền làm ra.
Cũng chỉ có Tiêu Diêu Hồn Hoàng là Trận Pháp đại sư cửu giai, mới có thể làm Chấp Pháp điện bày xuống Phong Giới đại trận, xuất hiện một lỗ thủng.
- Điện hạ, đừng phá cho bọn họ, những bạch nhãn lang này, phá trận pháp xong còn không biết sẽ đối xử với chúng ta như thế nào.
Kim Lân rầm rì rầm rì nói, tâm tình vô cùng khó chịu.
- Cái gì? Phong Giới đại trận này xuất hiện gợn sóng là tên này tạo thành?
Hết thảy cường giả Hắc Long cung, đều giật mình nhìn Diệp Huyền.
- Chúng ta đi ra ngoài trước đi.
Diệp Huyền không tỏ rõ ý kiến, Dạ Vũ Vũ Đế hoài nghi, khiến cho trong lòng hắn cũng khá khó chịu, tự nhiên không muốn trực tiếp phá Phong Giới đại trận.
Ngay sau đó một đám người, dọc theo hang động, trong nháy mắt tiến vào Phong Giới đại trận.
Vừa tiến vào khu vực Hắc Long cung, mặt biển mênh mông lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người, một luồng uy thế kinh người, lan truyền vào tâm thần Diệp Huyền, khiến cho hắn chấn động.
Phóng tầm mắt nhìn tới chỉ thấy ở trên mặt biển, từng luồng từng luồng khí tức tỏ khắp, lít nha lít nhít đứng thẳng không ít cường giả.
Trong đó có hai cổ khí tức cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối đều là Vũ Đế tam trọng.
Người cầm đầu, là một lão giả cực kỳ khô gầy, râu tóc hoa râm, cũng không biết có bao nhiêu năm tháng, một thân như vực sâu, uy thế tỏ khắp, cho Diệp Huyền có một loại cảm giác khủng bố đến mức tận cùng.
Loại cảm giác đó, phảng phất như đối phương là một con Cự Long tàn bạo, hung ác, muốn chinh phục thế gian này, hủy diệt thế giới này.
Mà ở bên người lão giả, là một nữ tử dáng ngọc yêu kiều, nga mi hạo xỉ, hạnh mặt eo thon, xem ra tựa hồ chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức trên người, cũng đồng dạng là Vũ Đế tam trọng.
Nàng như lão giả kia, trên người mặc áo bào đen, tuy dung mạo diễm lệ, nhưng cũng có loại cảm giác anh tư hiên ngang, mày liễu không nhường mày râu, cùng Dao Nguyệt Vũ Đế như Thiên Tiên hạ phàm là tuyệt nhiên không giống, có một phen tư vị khác.
Mà còn lại, thì đều là một ít Vũ Hoàng, có tới mấy trăm người, ở trong những Vũ Hoàng này, tình cờ lẫn lộn một ít Vũ Đế nhất trọng.
Mỗi người bọn họ đều đứng từng phương vị, cả người tỏa ra khí tức ngập trời, lẫn nhau trong lúc đó hình thành một trận đồ hùng vĩ, mà trung ương trận đồ chính là lão giả cùng cô gái kia, hai người ở trên Phong Giới đại trận, đánh ra một đường hầm không gian màu đen.