Gã biết rõ, nếu như nói ra có lẽ còn có thể giữ được một con đường sống, nếu như không nói ra, một khi bị tra ra thì tuyệt đối chỉ có một đường chết mà thôi.
Sau khi nghe quản sự trung niên nói xong thì Sở Vân Phi tức giận tới mức toàn thân run lên, đánh một chưởng khiến cho đối phương bay ra ngoài, phun ra máu tươi.
- Đồ hỗn trướng, ta để cho ngươi làm khảo quan ở đây, ngươi lại lén ta thu tiền, chẳng lẽ ngươi cho rằng Sở vương ta đây chỉ là để bài trí hay sao.
- Đại nhân, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho tiểu nhân một mạng đi.
Quản sự trung niên cuống quít dập đầu, cả người ướt đẫm máu tươi, bộ dạng vô cùng thê thảm.
Ánh mắt của Sở Vân Phi lạnh như băng, tỏa ra sát khí, tức giận quát lớn:
- Người đâu!
Hai hộ vệ thiên võ sư trước cửa lập tức đi vào, cúi người hành lễ.
- Mau ném kẻ này ra ngoài cho ta, đánh một trăm hèo, sau đó nhốt vào đại lao thiết huyết vệ, đợi chờ xử lý.
- Không, đại nhân, xin tha mạng!
Sắc mặt của quản sự trung niên tái nhợt, điên cuồng cầu xin tha thứ.
Thiết huyết vệ chính là một nhánh trong cấm vệ quân, chuyên môn xử lý những án kiện hình sự trong vương thành, đại lao của nơi này tuyệt đối là địa ngục trần gian.
Một người sống đi vào, có thể lết nửa cái mạng đi ra thì đã coi như cảm tạ trời đất rồi.
- Hừ!
Sở Vân Phi hừ lạnh một tiếng, đối với lời cầu xin tha thứ của quản sự trung niên, gã chẳng quan tâm tới, gã không phải người hiếu sát, đối phương có thể đảm nhiệm chức vụ quản lý khảo hạch của gã, đương nhiên cũng là người thân tín của gã rồi.
Chỉ là như vậy mới khiến cho gã không dễ dàng tha thứ.
Đối phương muốn chút tiền hối lộ cũng không sao, chỉ cần tận tâm tận lực làm tốt chuyện gã giao phó là được, chỉ là không ngờ, người này vì tư dục bản thân mà cư nhiên xem khảo hạch mà bản thân bố trí thành trò đùa.
Khảo hạch suốt mười năm, khó khăn lắm mới để cho gã tìm được một thiên tài, nhưng không ngờ, lại bị tư dục của bản thân tên quản sự trung niên này, khiến cho hỏng bét, khỏi nói cũng biết cơn giận trong lòng Sở Vân Phi lớn tới mức nào.
Sau khi xử lý xong chuyện của tên quản sự trung niên kia, Sở Vân Phi lại hỏi hai hộ vệ tới, hỏi kỹ càng.
Cuối cùng cũng biết được một chút manh mối từ chỗ của hai hộ vệ kia.
Vị thiếu niên tới khảo hạch cuối cùng cũng không phải đi tới một mình, mà là do một vị nữ lão sư của học viên đưa tới, tuy rằng hai hộ vệ không biết tên tuổi của vị lão sư này, nhưng lại biết vị lão sư này có giám thị lệnh của học viện, thuộc về cao tầng của học viện, nếu không thì hai người bọn họ cũng sẽ không cho vào khi khảo hạch đã kết thúc như vậy.
Giám thị lệnh của học viện?
Sở Vân Phi chiếm được manh mối từ trong miệng của hộ vệ, lúc này mới thở phào một hơi.
Cao tầng có thể sở hữu giám thị lệnh của học viện này ở Huyền Linh học viện cũng không nhiều, nếu như vậy thì muốn tìm được thiếu niên này sẽ dễ dàng hơn rồi.
Advertisements
- Không ngờ Lưu Vân Quốc ta cư nhiên còn có thiên tài cỡ này, phá vỡ huyễn cảnh của mộc nhân chiến trận, lại còn có thể thể hiện ý cảnh của lưu thủy kiếm ý tới mức này, ta thật sự muốn xem xem, người này rốt cuộc là ai?
Trong mắt Sở Vân Phi lóe ra một tia tinh quang kích động.
Kỳ thật thứ gã mong muốn nhất chính là muốn tham khảo một phen cùng học viên kia, rốt cuộc là đối phương tu luyện lưu thủy kiếm ý kia thế nào? Thế nào lại mạnh hơn gã nhiều tới vậy.
Loại kiếm ý, ý cảnh vừa rồi, cần phải có cảm ngộ cỡ nào với võ đạo mới có thể miêu tả ra được.
Trong lòng Sở Vân Phi nóng vội, nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Huyền Linh học viện, hỏi thăm về chuyện giám thị lệnh của học viện.
Lấy thân phận của Sở Vân Phi, sau khi biết được yêu cầu của gã, lập tức liền có phó viện trưởng của học viện tự mình tiếp đãi, hơn nữa còn mang theo danh sách cao tầng có được giám thị lệnh của học viên đặt ra trước mặt của hai vị hộ vệ,
Giám thị lệnh của giám thị bộ, những lão sư có được nó ở Huyền Linh học viện cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có bảy tám người, huống hồ gì là lão sư xinh đẹp.
Trong ánh mắt chờ mong của Sở Vân Phi, hai vị hộ vệ kia lại lắc đầu:
- Đại nhân, trong danh sách này không có người đó.
- Cái gì? Các ngươi không nhìn nhầm đấy chứ?
Sở Vân Phi lập tức nóng nảy.
Hai vị hộ vệ lập tức tỏ vẻ mình không nhìn nhầm, vị lão sư kia có dung mạo tuyệt mỹ, bọn họ căn bản sẽ không nhận lầm, không phải bất kỳ ai trong số này hết.
Sở Vân Phi liền nhìn về phía phó viện trưởng, phó viện trưởng cũng nghi hoặc không thôi:
- Sở vương đại nhân, những vị lão sư có được giám thị lệnh ở Huyền Linh học viện của chúng ta tuyệt đối chỉ có vài người này, căn bản không có người khác, có phải là hai vị thủ hạ của ngươi nhầm lẫn ở đâu rồi không?
Giám thị lệnh là vật vô cùng quan trọng, căn bản không thể nào đưa cho những lão sư bình thường được.
Sở Vân Phi đương nhiên cũng không cho rằng vị phó viện trưởng này lừa dối gì mình, gã linh quang chợt lóe, lập tức nghĩ ra một chủ ý:
- Lý phó viện trưởng, có phải là vì lý do nào đó mà ngươi đã bỏ sót một vài người rồi không, nếu như có thể, xin mang danh sách lão sư của học viện các ngươi ra đây, để cho hai thủ hạ của ta xem qua một chút.
Danh sách lão sư của Huyền Linh học viện, tuy rằng không phải thứ tuyệt mật gì, nhưng cũng không phải bất kỳ ai cũng có thể xem, chỉ là Sở Vân Phi đã nói như vậy thì Lý phó viện trưởng cũng không thể cự tuyệt được, danh sách tất cả lão sư nhanh chóng được đưa tới.
Hai gã hộ vệ xem hết một lần, không có, lại xem kỹ lại một lần nữa, vẫn không có.
Lần ngày, ngay cả Sở Vân Phi cũng cảm thấy nghi hoặc.
Nếu như không phải hai hộ vệ này một mực đi theo gã, vô cùng trung thành và tận tâm, Sở Vân Phi thậm chí sẽ cho là hai người bọn họ đang nói dối.
Sau khi cẩn thận hỏi han lại một phen, Lý phó viện trưởng cũng đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
- Sở vương đại nhân, ta dám khẳng định, Huyền Linh học viện chúng ta tuyệt đối không hề có vị nữ lão sư trẻ tuổi nào có giám thị lệnh hết, nếu như lời mà hai thủ vệ của ngài nói là thật thì như vậy cũng chỉ có một khả năng mà thôi, chính là người này giả mạo lão sư của Huyền Linh học viện ta, việc này, tại hạ nhất định sẽ điều tra rõ ràng.
Chương 322 Đại vương tử Triệu Phong (1)
Sở Vân Phi không ngờ, mình tìm kiếm một phen, tra tới tra lui, cư nhiên kết quả lại tra ra một lão sư giả mạo, nếu như vậy thì chẳng phải là học viên kia căn bản cũng không phải học viên của Huyền Linh học viện hay sao?
Cẩn thận nghĩ lại, Sở Vân Phi đột nhiên cảm thấy đúng là có thể.
Không phải là gã xem thường Huyền Linh học viện, mà là theo như gã thấy, lấy thực lực của Huyền Linh học viện, muốn dạy dỗ ra được đệ tử như vậy, căn bản là chuyện không thể nào.
- Chẳng lẽ là đệ tử của đại quốc nào đó trong liên minh thập tam quốc, hay là thiên tài của những tông môn tới từ các đại quốc kia, ra ngoài lịch luyện, vô tình đi tới Lưu Vân Quốc, cho nên mới gây ra một trò khôi hài như vậy?
Nghĩ tới đây thì đúng là cũng có thể lắm, nghĩ thử xem, vị thiên tài của đại quốc nào đó dưới sự dẫn dắt của trưởng bối, vô tình đi tới vương thành của Lưu Vân Quốc, muốn xem thử thiên tài của Lưu Vân Quốc ra sao cho nên mới tới Huyền Linh học viện, kết quả nghe thấy chuyện mình muốn chiêu đồ đệ.
Bản thân mình là đệ nhất cao thủ của Lưu Vân Quốc, cũng có tiếng tăm, đối phương muốn tới khảo hạch một phen, cũng là chuyện bình thường.
Điều này cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao quản sự trung niên kia vì không kiếm chác được gì, không ghi lại tư liệu của đối phương, còn đối phương cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.
Dù sao thì thiên tài của đại quốc khác, há lại thật sự có thể trở thành đệ tử của mình, nếu đổi lại là học viên của Huyền Linh học viện, không có đăng ký tư liệu thì nhất định sẽ chủ động đưa ra nghi vấn.
Nghĩ vậy, trong lòng Sở Vân Phi nhịn không được liền cảm thấy mất mác.
Bất quá, gã cũng không hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
- Lý phó viện trưởng, chuyện này xin làm phiền ngươi, kính xin ngươi giúp ta điều tra rõ ràng một phen, nếu như tra ra tin tức của người giả mạo thì nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất báo cho ta biết.
Sau khi hàn huyên thêm một lát, Sở Vân Phi liền trở về cấm vệ quân, đồng thời phát động cấm vệ quân, giới nghiêm toàn thành, điều tra những người tới từ bên ngoài, đặc biệt là tung tích của một thiếu nữ có dung mạo xinh đẹp.
Nhất thời, toàn bộ vương thành đều bàng hoàng, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì,.
Chỉ là dù cho bọn họ có tìm kiếm như thế nào đi nữa, lại không thể tìm tới trên đầu Vân Ngạo Tuyết và Diệp Huyền.
Vô luận là Lý phó viện trưởng hay là Sở Vân Phi đều không thể ngờ rằng, người bọn họ muốn tìm kiếm đang ở tại Huyền Linh học viện, hơn nữa, quả thật là lão sư và học viên của Huyền Linh học viện.
Chỉ là năm nay Vân Ngạo Tuyết vừa mới gia nhập học viện, trên danh sách lão sư cũng không kịp ghi lại tư liệu của nàng, còn giám thị lệnh của nàng cũng là từ một con đường đặc biệt nào đó mới có được, căn bản không có ai biết, cho nên mới trực tiếp gây nên màn khôi hài như vậy.
Diệp Huyền đương nhiên không biết, bản thân mình tùy tiện tham gia một cái khảo thí cư nhiên lại gây ra sóng gió lớn như vậy.
Thực tế là dù cho hắn có biết được đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không để trong lòng.
Sau khi thay bát vương tử chúc mừng gã đạt được vị trí đứng đầu phong vân bảng xong thì Diệp Huyền lại trở về học viện lần nữa, gặp mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y.
Trong khoảng thời gian hai tháng này, hai người tu luyện đột nhiên tăng mạnh, trong đó Lãnh Dĩnh Oánh đang chuẩn bị trùng kích võ sư huyền võ cảnh, còn Phượng Nhu Y thì cũng đang trùng kích võ sĩ tam trọng, hơn nữa mơ hồ cũng đã có dấu hiệu đột phá.
Diệp Huyền biết rõ, đây là bởi vì bản thân thiên phú của hai người đã rất tốt, lại thêm tu luyện công pháp mà mình đã cải biến qua, cộng thêm được mình chỉ điểm đôi chút, có thể có được thành tựu như vậy, cũng là bình thường thôi.
Chính là Trần Tinh cũng đã đạt tới võ sĩ nhị trọng đỉnh phong rồi, bắt đầu trùng kích cảnh giới võ sĩ tam trọng.
Diệp Huyền trở về tới học viện thì tốn một ngày trời, cẩn thận giảng giải cho ba người, sau khi chỉ đạo một phen thì lại tiếp tục tiến nhập vào bế quan tu luyện.
Advertisements
Tuy rằng thời gian mấy tháng này hắn liên tục đột phá từ võ sư nhất trọng tới võ sư tam trọng, nhưng Diệp Huyền biết rõ, đột phá nhanh như vậy thì căn cơ của hắn cũng không phải đặc biệt vững chắc, phải củng cố một phen, mới có thể tiện về trùng kích cảnh giới địa võ sư.
Diệp Huyền kiếp trước, bởi vì cái gì cũng không hiểu, cho nên tu luyện giai đoạn trước kỳ thật cũng không phát huy tiềm lực cơ thể tới mức tận cùng.
Bởi vậy cho nên tới hậu kỳ, tiềm lực hao hết, tiến bộ lập tức liền trở nên chậm chạp, cho dù về sau này hắn đã trở thành hồn hoàng bát phẩm, luyện dược sư cửu phẩm, ở phương diện võ đạo cũng dừng tại cảnh giới võ hoàng bát phẩm.
Còn đời này, Diệp Huyền tuyệt đối không cho phép bản thân mình lại xảy ra tình huống như vậy một lần nữa, cho nên hắn mới bế quan ở tu luyện pháp, tiêu trừ những tai họa ngầm trên thân thể hình thành bởi vì mình đột phá quá nhanh.
Ngay lúc Diệp Huyền đang tu luyện, bên trong vương cung, trong một căn phòng trang hoàng xa hoa lộng lẫy, lục vương tử đang ngồi trên giường.
Trước người gã là một thiếu nữ có dáng người nóng bỏng, chỉ mặc một kiện tiết y mỏng manh, đang ngồi xổm trước mặt gã, trước sau mút vào thứ gì đó.
Thân hình của nàng nóng bỏng, bờ lưng trơn bóng lõa lồ ra, trơn mịn như sa tanh, cái mông cong vểnh lên, khe rãnh sâu hun hút, cỏ thơm um tùm, càng mang theo một ao nước mê người, đủ để khiến bất kỳ nam nhân nào miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới bốc lửa.
Đặc biệt là đôi mắt mê người kia, vũ mị ngẩng đầu nhìn lục vương tử, cái miệng đỏ hồng phun ra nuốt vào, khóe miệng có tia dịch chảy ra, câu hồn người.
Môi anh đào của đối phương phun ra nuốt vào vài cái thì bụng dưới của lục vương tử liền có cảm giác không thể khống chế nổi, cả người đột nhiên bật dậy.
- Điện hạ, ta muốn!
Thiếu nữ nũng nịu mở miệng, thanh âm dụ hoặc.
Lục vương tử gầm nhẹ một tiếng, nhào nhanh qua.
Phụt!
Chỉ mới một cái thì liền có một cỗ dịch nóng rẫy bắn ra từ trên người lục vương tử, trong đầu gã nháy mắt liền trống rỗng.
Lại bắn sớm!
- Mẹ kiếp.
Sắc mặt của lục vương tử tối sầm, một cước đá thiếu nữ như yêu tinh kia lăn qua một bên, mặc cho nàng kêu la đau đớn, cũng không hề có lòng thương hương tiếc ngọc.
- Người đâu!
Gã quát khẽ một tiếng, lập tức có một gã hộ vệ đi vào, hai mắt nhìn thẳng, quỳ xuống.
- Diệp Huyền bây giờ đang làm cái gì?
Lục vương tử nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Chương 323 Đại vương tử Triệu Phong (2)
- Hồi điện hạ, Diệp Huyền tiến nhập phòng tu luyện trong tháp tu luyện của học viện, chắc là đang bế quan.
- Chết tiệt!
Lục vương tử tức giận đá ngã cái bàn trước mặt, chén bình bay loạn xạ.
- Tiếp tục giám thị cho ta, một khi có tin tức Diệp Huyền rời khỏi học viện thì lập tức báo cho ta biết, ta muốn bầm thây tên tiểu tử kia thành vạn đoạn.
Tiếng gầm rú tức giận không ngừng vang vọng trong tẩm cung của lục vương tử.
Ở một góc khác của vương cung, một thanh niên khí thế bất phàm đang mỉm cười ngồi ở chỗ kia, ở phía dưới chính là vài tên thiếu niên vẻ mặt sợ hãi quỳ dưới đất, người dẫn đầu cư nhiên chính là Vương Đạo của Huyền Linh học viện.
- Đại vương tử điện hạ, thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ của điện hạ giao phó, tội đáng chết vạn lần, kính xin điện hạ trách phạt.
Sắc mặt của Vương Đạo tràn đầy vẻ sợ hãi, quỳ rạp ở nói đó, run rẩy mở miệng.
- Vương Đạo, không cần phải khẩn trương như vậy, ta cũng không phải ma quỷ ăn thịt người.
Đại vương tử Triệu Phong thản nhiên mỉm cười, chỉ là trong giọng nói bất giác lại mang theo một loại khí tức dọa người.
Thân thể của mấy người Vương Đạo lại càng run rẩy dữ dội hơn nữa.
- Vương Đạo, tên Diệp Huyền đắc tội với Thái Tử Minh ta, các ngươi có biết lai lịch của hắn hay không?
Triệu Phong đột nhiên mỉm cười một cái.
- Lai lịch?
Vương Đạo nao nao, nghi hoặc ngẩng đầu:
- Người này là tân sinh vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện năm nay, về phần lai lịch của hắn, ta cũng không biết gì hết, chẳng lẽ địa vị của tên tiểu tử này rất lớn sao?
Đại vương tử Triệu Phong chính là người có thanh danh cao nhất trong số các vương tử của Lưu Vân Quốc, được vô vàn sủng ái.
Luận quyền thế, gã và tứ vương tử Triệu Thiên chính là hai người mạnh nhất trong số các vương tử, thế lực ngang nhau, chỉ là Triệu Phong thân là trưởng tử, rất có ưu thế, thậm chí dù có tự xưng là thái tử ở bên ngoài thì cũng không ai dám nói gì.
- Địa vị thì cũng không tính là lớn, thậm chí có thể xem là nhỏ, chỉ là hành vi của người này lại có chút bất phàm, chỉ tiếc rằng ta vốn còn muốn để các ngươi mời chào hắn một phen, hiện tại xem ra nhất định chỉ có thể làm địch chứ không thể làm bạn được.
- Xin điện hạ chỉ giáo cho?
Mấy người Vương Đạo lại càng mở mịt.
- Người này tới từ một nơi khá vắng vẻ ở vương quốc tên gọi Lam Nguyệt thành, nghe nói một năm trước hắn vẫn còn là một phế nhân, trong vòng một năm ngắn ngủi, từ võ giả nhất mạch đột phá tới võ sĩ linh võ cảnh, hôm nay lại trở thành võ sư huyền võ cảnh, kinh lịch bất phàm, hơn nữa người này là nhân vật phong vân ở Lam Nguyệt thành, từng lấy sức một mình, giúp gia tộc diệt trừ hai đại gia tộc vốn có của Lam Nguyệt thành, khiến cho gia tộc của mình một bước trở thành gia tộc mạnh nhất ở Lam Nguyệt thành.
Mấy người Vương Đạo cúi đầu, trong lòng run lên từng hồi.
Từ ngày Đồng Hồng bị đánh bại, bọn họ nghe theo lệnh của đại vương tử, nghĩ cách chào mời Diệp Huyền, nếu như không được thì lại cho hắn một bài học nhớ đời, để cho hắn sau này không thể đứng dậy được nữa.
Nhưng không ngờ những gì bọn họ khổ tâm chuẩn bị, tới lúc kiếm Diệp Huyền chuẩn bị tính sổ thì đại vương tử cũng đã tra rõ ràng về gia tộc của Diệp Huyền rồi.
Chính là thủ đoạn cỡ này của đại vương tử khiến cho mấy người Vương Đạo không dám sinh hai lòng, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi.
- Thuộc hạ không thể hoàn thành nhiệm vụ, lại còn để cho Triệu Duy lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng, tội đáng muôn chết.
Advertisements
Vương Đạo hoảng sợ nói.
Triệu Phong cười cười:
- Không cần phải sợ, bát đệ hắn có thể giành được vị trí đứng đầu phong vân bảng, ta đã sớm nghĩ tới, thật không ngờ, bát đệ cư nhiên có thể kết giao với người như vậy, xem ra đây là vận khí của hắn, có bát đệ ở đó, các ngươi muốn chào mời Diệp Huyền, cản bản cũng không thể được.
- Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với bát vương tử?
- Không sai, bát đệ của ta sở dĩ có thể đề thăng võ hồn, cũng có liên quan rất lớn tới Diệp Huyền này, xem lão bát bình thường không lộ ra cái gì, thoạt nhìn vô cùng an phận, không ngờ hắn còn có một tay này, ngay cả lão lục tên kia cũng bị hắn chơi cho một vố, hao binh tổn tướng, thậm chí ngay cả trợ thủ đắc lực nhất của lão lục đều đã sớm bỏ mạng ở Thanh Huyền Sơn, thật đúng là thảm.
Khi nói tới lục vương tử, khóe miệng của đại vương tử Triệu Phong không khỏi lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Đại vương tử này thần thông quảng đại, thậm chí ngay cả chuyện lục vương tử bị hại gã cũng đã tra ra, lại còn tường tận như vậy.
- Điện hạ, nếu như người này đã có liên hệ với bát vương tử thì thuộc hạ nguyện lấy công chuộc tội, vì điện hạ phân ưu, khiến hắn…
Vương Đạo ngẩng đầu, giơ tay phải lên, làm một động tác chém xuống.
Vì để vãn hồi hình tượng trong mắt đại vương tử, gã cũng bất chấp mọi thứ.
- Không cần.
Triệu Phong cười nhạt một tiếng:
- Hiện tại người muốn giết Diệp Huyền kia nhất, không phải chúng ta mà là lão lục thân ái kia của ta, chúng ta cứ chờ xem là được.
- Về phần ngươi, nếu như lão bát đã lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng rồi thì ngươi có ở lại học viện cũng không để làm gì nữa, lập tức xin tốt nghiệp, tới làm việc dưới trướng của ta đi, bất quá, chỉ có thể chậm rãi bắt đầu từ chức vị phó đội trưởng thiết huyết vệ đi lên mà thôi.
- Đa tạ đại vương tử điện hạ bồi tài.
Vương Đạo thở hắt ra một hơi, trái tim rốt cuộc cũng nhẹ gánh,
Xem ra tuy rằng mình đã làm hỏng việc, nhưng đại vương tử điện hạ không tính chuyện này lên đầu mình.
Diệp Huyền đang bế quan đương nhiên không hề hay biết là hắn đã bị nhiều người chú ý như vậy, nhưng cho dù có biết rõ đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không để ở trong lòng.
Hắn đang hoàn toàn lâm vào trong khổ tu ở tu luyện tháp.
Lần tu luyện này tốn trọn ba tháng của hắn.
Lúc này hắn mới đi ra khỏi tu luyện tháp.
Hô!
Thở hắt ra một hơi, trên mặt Diệp Huyền trở nên sáng láng.
Huyền khí trên người hắn thâm trầm như biển, nhưng nhìn kỹ lại thì lại không có cảm giác ba động nào, khiến cho mọi người lấy làm lạ.
Trong khoảng thời gian ba tháng này, Diệp Huyền liền củng cố tu vi của mình lại một phen, lại đề thăng lên tới võ sư tam trọng đỉnh phong, đồng thời hắn cũng thôi diễn hồn lực của mình lên tới mức cao nhất, lên tới tam phẩm hậu kỳ.
Trước kia bởi vì đột phá quá nhanh, hư phù trong thân thể của hắn, trong ba tháng này, bị hắn bài trừ sạch sẽ.
Chương 324 Thần linh đồng thị
Đồng thời, hắn cũng nghiên cứu kỹ càng tam sinh võ hồn của mình một phen, cũng đã định ra kế hoạch tu luyện ngày sau rồi.
- Ta bây giờ, huyền khí đã đạt tới võ sư đỉnh phong, muốn đột phá cũng không phải chuyện khó khăn gì, chỉ là không thể quá mức sốt ruột, Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết không giống với công pháp khác, yêu cầu thập đại huyền mạch đều viên mãn, ta bây giờ cách thập đại huyền mạch viên mãn còn một khoảng cách nhất định, tùy tiện đột phá cũng không phải chuyện tốt.
Đối với võ giả bình thường mà nói, mỗi lần đột phá đều vô cùng khó khăn và gian khổ, cần phải trải qua thời gian dài tích lũy, nhưng đối với Diệp Huyền mà nói thì lại rất đơn giản.
Lấy tu vi đan đạo và hồn đạo của hắn ở kiếp trước, chỉ cần luyện chế ra một chút đan dược tam phẩm tứ phẩm nào đó, chuyên môn dùng để trùng kích cảnh giới thì chỉ sợ ngay ngày mai liền có thể tiến hành đột phá địa võ sư rồi.
Chỉ là Diệp Huyền sẽ không làm như vậy.
Môn công pháp Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết này vô cùng cường đại, lượng huyền khí mà nó hấp thu vào mỗi giây mỗi phút đều hơn những võ giả bình thường gấp mấy chục lần hoặc còn hơn thế nữa.
Điều này chứng tỏ, tu luyện của Diệp Huyền căn bản sẽ không có bình cảnh gì, giống như khi hắn đột phá võ sư tam trọng vậy, chỉ cần tốn vài tháng bế quan tu luyện là có thể ngưng tụ huyền khí tới tam trọng đỉnh phong rồi.
Đây là chuyện mà rất nhiều võ giả căn bản không dám mơ tới.
Nhưng Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết cũng có một hạn chế vô cùng nghiêm.
Đó chính là nếu muốn đột phá đại cảnh giới hoàn mỹ thì phải đều lắp đầy huyền khí vào bên trong thập đạo huyền mạch.
Điểm này cũng khó gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường khi đột phá.
Trong thập đạo huyền mạch, cho dù là đạo tâm mạch thứ tám, hay đạo mệnh mạch thứ chín cũng không phải rất khó, bế quan ba tháng liền có thể để Diệp Huyền lấp đầy huyền khí vào bên trong hai đạo huyền mạch này, nhưng đạo thiên mạch thứ mười thì luôn không thể nào tiến thêm được.
Diệp Huyền có thể cảm nhận được, nếu muốn lấp đầy đạo thiên mạch kia, cũng không phải dựa vào việc cắm đầu bế quan tu luyện suông là được, cần phải chờ thời cơ nào đó, tới lúc đó thì tự nhiên nước chảy thành sông.
Đương nhiên, Diệp Huyền cũng có thể lựa chọn trực tiếp đột phá mà không cần lấp đầy thiên mạch.
Chỉ là nếu như làm vậy thì tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết còn ý nghĩa gì nữa? Có khác gì so với những võ giả bình thường tu luyện công pháp bình thường ngoài kia đâu.
Kiếp này sống lại, Diệp Huyền đã sớm quyết định, mỗi một bước đều phải làm tới nơi tới chốn, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.
Bởi vì hắn đã có mục tiêu rồi, khác với những võ giả khác mơ trở thành võ đế cửu thiên, mục tiêu của hắn chính là muốn vũ phá hư không, đi xem thiên giới trong truyền thuyết rốt cuộc có tồn tại hay không.
- Tạm thời không vội đột phá cảnh giới, phương diện thân thể thì phải tiến thêm một bước, cũng phải tấn cấp địa võ sư thì mới có cơ hội đột phá lớn hơn nữa, nếu như muốn đề thăng thực lực thì có thể tu luyện một chút bí pháp hồn thuật.
Sở dĩ địa vị của luyện hồn sư cao thượng như vậy cũng không phải chỉ vì bọn họ có thể giúp cho võ giả ngưng luyện võ hồn, đề thăng võ hồn gì đó, quan trọng hơn chính là bất kỳ vị luyện hồn sư nào, bản thân cũng là một vị cường giả.
Bởi vì bọn họ có thể tu luyện các loại bí pháp hồn thuật, đề thăng thực lực của bọn họ lên rất nhiều.
Giống như tên Mạc Sâm bên cạnh lục vương tử vậy, dễ dàng lợi dụng hồn lực thôi động địa huyền thạch, trở thành một chiêu sát thủ.
Advertisements
Đương nhiên, bí pháp hồn thuật mà Diệp Huyền muốn tu luyện còn mạnh hơn của Mạc Sâm gấp mấy chục lần.
Lúc bế quan tu luyện bên trong phòng tu luyện, Diệp Huyền cũng đã nghĩ kỳ, hồn thuật bí pháp mà hắn muốn tu luyện chính là một kỹ nàng hồn đồng rất thực dụng.
Kỹ năng này ở trong giới luyện hồn sư của Thiên Huyền đại lục có một cái tên gọi vô cùng nghịch thiên, gọi là thần linh đồng thị.
Thần linh đồng thị, nhất nhãn sinh, nhất nhãn tử!
Nếu như tu luyện thần linh đồng thị này tới cực hạn thì có thể nháy mắt hút đối thủ vào bên trong thế giới đồng thuật, bao gồm cả tinh thần, linh hồn, đều bị nhốt ở trong đó, sống chết đều do người thi triển điều khiển, có thể nói là muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà độ khó khăn khi tu luyện nó cũng cực cao, yêu cầu thấp nhất để tu luyện nó cũng là hồn lực đạt tới tam phẩm, hơn nữa còn phải có được tư chất nghịch thiên thì mới được.
Kiếp trước, khi Diệp Huyền tìm được thần linh đồng thị này thì đã muộn, tu luyện cũng không hiệu quả bao nhiêu, kiếp này, đối với Diệp Huyền hiện tại mà nói thì vô cùng thích hợp.
Tuy rằng lúc sơ kỳ uy lực của thần linh đồng thị cũng không đáng sợ lắm, nhưng trong lúc chiến đấu, loại tấn công bí thuật tinh thần hồn lực này cũng khó lòng phòng bị nhất.
- Tu luyện thần linh đồng thị, cần không ít tài liệu, thậm chí còn phải phối hợp đan dược và hồn tinh tu luyện, cũng không biết ở Lưu Vân Quốc này rốt cuộc có những loại tài liệu phức tạp này hay không.
Trong lòng Diệp Huyền có chút to lắng.
Rất nhanh hắn liền hành động, viết một loạt tài liệu thành một danh sách.
Một số tài liệu bình thường thì tự hắn có thể nhờ Hoa La Huyên tìm giùm là được.
Chỉ là khi hắn đi tới hiệp hội luyện dược sư thì mới nghe nói hai tháng trước Hoa La Huyên tiến công, tới nay chưa hề trở về qua một lần.
Hoa La Huyên không ở đây, Diệp Huyền cũng chỉ có thể tự mình tìm, cũng may là hắn cũng là luyện dược sư từng đăng ký ở hiệp hội luyện dược sư, liền giao nhiệm vụ này cho phục vụ viên Từ Giai của hiệp hội luyện dược sư.
Từ lần trước nàng nhìn thấy thái độ nồng nhiệt của Hoa La Huyên trưởng lão dành cho Diệp Huyền xong thì Từ Giai đều vô cùng kính trọng đối với Diệp Huyền, sau khi nghe Diệp Huyền phân phó xong thì nàng liền hưng phấn, không nói hai lời, liền cầm danh sách vỗ ngực cam đoan.
Đến một lúc sau, nhìn thấy Diệp Huyền, Từ Giai liền lấy trữ vật giới chỉ mà Diệp Huyền giao cho nàng ra.
Nhìn ra Từ Giai này cũng rất dụng tâm, bên trong trữ vật giới chỉ này để đủ loại tài liệu đầy ắp, mỗi loại tài liệu đều được phân loại ra rõ ràng, phẩm chất cũng thuộc hàng thượng phẩm.
Vài ngày kế tiếp, trong lúc nhờ Từ Giai giúp mình mua sắm những loại tài liệu bình thường thì tự bản thân Diệp Huyền lại đi khắp nơi tìm các loại tài liệu quý trọng hơn.
Thời gian ba ngày trôi qua, những tài liệu cơ bản đều đã mua đủ hết rồi, chỉ còn một loại tài liệu chính là Diệp Huyền tìm khắp vương thành cũng không tìm được.
Chương 325 Đấu giá hội (1)
Thậm chí ngay cả hồn sư tháp cũng không có.
Trong lòng Diệp Huyền trầm xuống, điều hắn lo lắng rốt cuộc đã xảy ra.
Vị tài liệu chính này tên là tâm mâu thạch, thực ra thì ở Thiên Huyền đại lục, tâm mâu thạch cũng không phải loại tài liệu trân quý gì, cũng chỉ có tứ giai mà thôi.
Chỉ cần bất kỳ đế quốc nào ở đại lục cũng có thể dễ dàng mua được.
Chỉ là ở nơi thâm sơn cùng cốc như Lưu Vân Quốc này thì lại thành hàng hiếm, thậm chí hiếm có tới mức căn bản tìm không thấy.
Nhưng cố tình nếu như muốn tu luyện thần linh đồng thị thì nhất định không thể thiếu loại tài liệu tâm mâu thạch này, tác dụng của nó chính là lúc tu luyện sơ bộ thần linh đồng thị, phóng xuất ra một loại lực lượng thần bí nào đó bảo hộ nhãn đồng.
Một khi khuyết thiếu tâm mâu thạch, tùy tiện tu luyện thần linh đồng thị, nhẹ thì hai mắt bị hao tổn, tu luyện thất bại, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, triệt để mù lòa.
Trong lúc nhất thời, Diệp Huyền không khỏi bất đắc dĩ cười khổ.
Lấy thiên phú của hắn, ở phương diện tu luyện, bình thường không có cái gọi là bình cảnh giống như người bình thường.
Thứ duy nhất còn thiếu chính là tài liệu.
Cho nên hắn mới nghĩ cách tới vương thành của Lưu Vân Quốc.
Chỉ là thật không ngờ, tài nguyên tu luyện mà hắn cần, ở vương thành của Lưu Vân Quốc này cũng khó mà tìm thấy được.
Chỉ có thể nói, Lưu Vân Quốc này thật sự là quá mức nhỏ bé, an phận nằm trong một góc hẻo lánh của đại lục, ở trong cái gọi là liên minh thập tam quốc kia, cũng nằm hàng gần chót.
Không giống như ngũ hành chi tinh, loại tài liệu như tâm mâu thạch này, đổi lại là bất kỳ đế quốc nào khác, hoặc là bất kỳ tông môn nào khác trên đại lục, đều có thể dễ dàng tìm được.
- Lưu Vân Quốc này, thật sự là quá nhỏ bé rồi.
Diệp Huyền lắc đầu, nếu như không phải thực lực bản thân hắn lúc này còn chưa đủ thì hắn đã sớm tự mình rời đi, đi tới đại lục vô tận kia trước rồi.
Nhưng Diệp Huyền cũng biết rõ, nếu như không có đủ thực lực, tùy tiện đi lưu lạc trên đại lục không khác gì đi tìm chết.
Kiếp trước hắn tới từ nơi đó, cho nên hiểu rõ hơn ai hết. Thiên Huyền đại lục rốt cuộc hiểm ác tới cỡ nào, đó là thế giới người ăn thịt người, chỉ có thực lực mới là vĩnh hằng.
Bất quá, thần linh đồng thị là thứ mà Diệp Huyền nhất định phải nắm giữ, nếu như đã không thể tìm thấy được ở vương thành thì Diệp Huyền chuẩn bị nghĩ cách tìm tới từ con đường khác xem sao.
- Huyền thiếu.
Ngay tại lúc Diệp Huyền đang vùi đầu đau khổ suy nghĩ, tìm cách để tìm cho bằng được tâm mâu thạch thì Trần Tinh cũng hưng phấn chạy vào từ bên ngoài.
Chỉ thấy trên tay của gã cầm một quyển sách, vẻ mặt hưng phấn.
- Huyền thiếu, còn vài ngày nữa thôi, ở vương thành sẽ cử hành một trận đấu giá rất lớn, hay là chúng ta đi xem đi?
Thứ gã cầm trên tay chính là tập tuyên truyền của đấu giá hội.
- Đấu giá hội?
Diệp Huyền nghe xong cũng lắc đầu, hắn bây giờ còn đang phát sầu đi tìm tâm mâu thạch đây, làm gì rảnh rỗi đi tham gia đấu giá gì đó chứ.
- Ngươi suốt ngày chỉ tu luyện, không thấy chán sao, ta nói cho ngươi biết, đấu giá hội lần này là do đệ nhất thương hội của Lưu Vân Quốc là Thiên Đỉnh tổ chức, bên trong có đủ loại kỳ trân dị bảo, hơn nữa chính là đấu giá hội cỡ lớn mỗi quý mới tiến hành một lần, chậc chậc, nghe nói tới lúc đó còn đấu giá luôn cả xà nữ nữa.
Trần Tinh nói xong, mở quyển sách kia ra, quả nhiên bên trên có vài xà nữ áo rách quyền thưa, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn nà, các nàng dáng người xinh đẹp, bộ dạng xinh đẹp mềm yếu không xương kia thật đúng là khiến cho người ta trìu mến.
Nếu như là nam nhân háo sắc nhìn thấy thì tuyệt đối sẽ bừng bừng lửa dục, không thể nhịn nổi.
Giống như Trần Tinh vậy, đang nói nhỏ bên tai Diệp Huyền, hai mắt tỏa sáng:
- Nghe nói xà nữ này đều đã trải qua điều giáo, vô cùng nhu thuận, hơn nữa thân thể mềm mại, đủ loại động tác đều có thể thi triển ra được, chậc chậc, đây quả là cực phẩm nhân gian.
Diệp Huyền cười cười, Thiên Đỉnh thương hội thương hội này đúng là biết hấp dẫn ánh mắt của người khác, cư nhiên đưa ra xà nữ gì đó nữa.
Xà nữ này, thật ra là một ít nữ tử có được chút huyết mạch của xà tộc thượng cổ, những tộc nhân có loại huyết mạch này ở Lưu Vân Quốc và xung quanh đều rất thưa thớt, nhưng trên đại lục lại nhiều vô kể.
- Trần Tinh, ngươi đang nói gì đó?
Ngay lúc Trần Tinh đang thao thao bất tuyệt nói về những điều tuyệt vời của xà nữ thì đột nhiên một tiếng quát lạnh liền truyền tới từ bên ngoài cửa, hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đang sóng vai đi tới.
- Khụ khụ, không có gì hết.
Trần Tinh thấy thế thì vội vàng đặt quyển sách tuyên truyền xuống:
- Ta đang nói về đấu giá hội mà Thiên Đỉnh thương hội tổ chức vào ba ngày sau, đang giới thiệu cho hắn biết tới lúc đó sẽ xuất hiện những bảo vật nào, Huyền thiếu, ngươi nhìn cây cung này đi, tên là kim tuyệt thiết tuyến cung, chính là huyền binh tam cấp, một mũi tên có thể bắn chết yêu thú tam giai, uy lực vô cùng lớn, còn có tảng đá kia nữa, hình như nhãn đồng, nghe nói mua được từ liên minh thập tam quốc tên gọi là tâm mâu thạch, là tài liệu chính để luyện chế thiên nhãn đan, thiên nhãn đan này là đan dược tam phẩm, một khi dùng xong thì có thể tăng cường một phần mười thị lực, trong đêm tối nhìn xem sự vật lại càng thêm rõ ràng, còn có quyển bí tịch này nữa…
Trần Tinh lưu loát kể ra cũng có dạng có hình lắm.
Lúc đầu Diệp Huyền chỉ cười cười mà thôi, nhưng khi nghe thấy Trần Tinh nói tới tâm mâu nhãn thì hai mắt lập tức sáng ngời, quay sang nhìn vào quyển sách trên tay Diệp Huyền, quả nhiên trên danh sách đồ vật có một tảng đá hình dạng giống như con mắt, không phải tâm mâu thạch thì còn có thể là gì.
Trong lòng Diệp Huyền lập tức trở nên mừng rỡ.
Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, vừa rồi hắn còn đang phát sầu vì tâm mâu nhãn này, không ngờ đảo mắt một cái thì lập tức nghe thấy tin tức của tâm mâu thạch này, quả nhiên là buồn ngủ gặp chiếu manh.
- Diệp Huyền, đấu giá hội này chúng ta cũng có nghe nói, chuẩn bị qua đó xem một phen, không bằng ngươi đi xem cùng với chúng ta đi?
Lúc này Lãnh Dĩnh Oánh mới mở miệng nói.
Trần Tinh khoát tay ngăn lại:
- Hai vị đừng có đánh chủ ý lên Huyền thiếu, Huyền thiếu mỗi ngày đều rất bận, làm gì rảnh rỗi đi tham gia đấu giá hội gì đó chứ, lại nói ta và hắn thân thiết là vậy, vừa rồi ta rủ hắn cả buổi trời hắn cũng không tỏ vẻ gì, cho dù hai mỹ nữ các ngươi sợ là cũng…