• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246 Ngũ hành chi tinh (2)

- Diệp Huyền tiểu hữu, ngoại trừ ngũ hành chi tinh này ra, không biết ngươi còn cần gì nữa không, cứ nói đi, chỉ cần lão phu đủ khả năng thì tuyệt đối không chối từ.

Đưa một khối ngũ hành chi tinh ra xong thì Khô Trần trưởng lão cư nhiên lại hỏi thêm lần nữa.

- Khô Trần trưởng lão, ngũ hành chi tinh chính là bảo vật ngũ giai, một khối ít nhất cũng trị giá hơn trăm vạn huyền tệ, có phần thưởng này thì ta đã vô cùng vui vẻ rồi, sao có thể đòi hỏi thêm gì nữa.

Diệp Huyền cười lắc đầu, mục đích của hắn chính là ngũ hành chi tinh này, có được nó rồi thì cũng không cần thêm gì nữa.

- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, chắc là ngươi không biết được công hiệu phi phàm của thập phương thủ hồn trận này, lão phu bước vào luyện hồn sư tam phẩm cũng đã hơn mười năm rồi, nhưng mãi mà vẫn không thể tiến thêm được một bước nữa, còn thập phương thủ hồn trận này, chính là cơ hội giúp lão phu tiến vào tứ phẩm, cho nên, chỉ mỗi một khối ngũ hành chi tinh sao có thể thể hiện hết lòng cảm kích của lão phu.

Khô Trần trưởng lão là người thành thật, người khác giúp lão bao nhiêu thì lão sẽ hồi báo bấy nhiêu.

Diệp Huyền thoạt nhìn cũng không làm được gì nhiều, nhưng có thể giúp lão luyện chế thành công thập phương thủ hồn trận này đã là công lao to bằng trời, nếu như lão thực sự có thể nhờ vào công hiệu của thập phương thủ hồn trận này mà đột phá tới tứ phẩm thì sao có thể chỉ báo đáp bằng một khối ngũ hành chi tinh được chứ.

Thấy Khô Trần trưởng lão hào sảng như vậy, Diệp Huyền cũng nhịn không được mà cười lên, hắn cũng đã nhìn ra, Khô Trần trưởng lão này căn bản chính là một người thật tình.

- Nếu đã như vậy thì tại hạ có một yêu cầu quá đáng, Khô Trần trưởng lão có thể cho ta một ít trận dịch và trận cơ mà ngươi phối chế còn thừa lại.

Đối với thập phương thủ hồn trận này, Diệp Huyền cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhưng thu thập tài liệu lại vô cùng phiền toái, nay chỗ Khô Trần trưởng lão vừa lúc còn dư lại một ít tài liệu, Diệp Huyền nữa không khách khí nữa.

- Ha ha, Diệp Huyền tiểu hữu, ngươi đây chính là chuẩn bị trở về tự mình nghiên cứu thử xem sao đúng không?

Khô Trần trưởng lão cười ha hả.

- Không thành vấn đề, nếu như ngươi muốn thì cứ thoải mái cầm đi.

Trận pháp đã luyện thành rồi, mấy tài liệu còn thừa này đối với Khô Trần trưởng lão mà nói cũng trở thành đồ bỏ đi, Khô Trần trưởng lão tự nhiên không tiếc gì.

Hơn nữa theo như lão thấy, Diệp Huyền lấy những tài liệu thừa này về cũng chỉ vì muốn nghiên cứu, dù sao hắn chỉ là một luyện hồn sư nhất phẩm, cho dù xem qua trận đồ, biết rõ trình tự và phương pháp luyện chế thì nhất định cũng không có khả năng luyện chế ra thập phương thủ hồn trận tam cấp được.

- Diệp Huyền tiểu hữu, không biết ngươi bây giờ đang làm việc ở đâu? Lão phu vừa nhìn thấy ngươi liền cảm giác vô cùng hợp ý, cứ như vừa gặp đã quen, sao hả, có hứng thú tới chỗ ta làm trợ thủ hay không?

Khô Trần trưởng lão không hề bước chân ra khỏi cửa, một lòng dốc sức nghiên cứu, nhưng địa vị ở hồn sư tháp không hề thấp, có thể làm trợ thủ dưới trướng lão chính là chuyện mà biết bao nhiêu luyện hồn sư nhị phẩm tha thiết mơ ước.

Thậm chí một số luyện hồn sư vừa mới lên tới tam phẩm thậm chí cũng muốn tới để lão chỉ bảo.

Tùy tùng đứng kế bên lúc này cũng nhìn Diệp Huyền với vẻ hâm mộ.

Bất quá nghĩ tới chuyện Diệp Huyền trợ giúp Khô Trần trưởng lão giải quyết thập phương thủ hồn trận, nên dù rằng bọn họ hâm mộ nhưng cũng không hề sinh ra cảm giác ghen ghét.

Những luyện hồn sư trước đây lui tới sở nghiên cứu của Khô Trần trưởng lão cũng phải hơn mấy chục người, nhưng Diệp Huyền lại là người đầu tiên, cũng là người duy nhất giúp Khô Trần trưởng lão giải quyết được vấn đề.

Advertisements

Trước mắt bao người, chỉ thấy Diệp Huyền mỉm cười lắc đầu:

- Đa tạ Khô Trần trưởng lão, chỉ là tại hạ nhàn tản đã quen, chuyện làm trợ thủ này chỉ sợ là không thể gánh vác nổi.

Khô Trần trưởng lão sững sờ, lão quả thật không ngờ Diệp Huyền cư nhiên lại cự tuyệt yêu cầu của lão.

Ánh mắt dò xét Diệp Huyền từ trên xuống dưới, phát hiện ánh mắt của hắn bình tĩnh thản nhiên, đúng là không phải đang khiêm tốn lạt mềm buột chặt, Khô Trần trưởng lão lập tức mỉm cười:

- Ha ha ha, tiểu tử ngươi, ở hồn sư tháp này ngươi là nhân vật tiểu bối đầu tiên dám can đảm cự tuyệt yêu cầu của lão phu, có cá tính, có cá tính, chẳng trách có thể giúp lão phu tìm ra điểm sai sót trên trận pháp.

Diệp Huyền cự tuyệt thế này lại khiến cho Khô Trần trưởng lão càng thêm thưởng thức hắn.

Không bị lợi ích che mờ tâm trí, vinh nhục không sợ, không lấy công ra kiêu ngạo, người còn trẻ như vậy đúng là đốt đèn cũng khó tìm.

- Nếu đã như vậy thì lão phu cũng không bắt ép, bất quá nếu như sau này ngươi có gì cần ta giúp đỡ thì cứ thoải mái tới đây tìm ta, lão phu vẫn có thể giúp ngươi giải quyết đôi chút vấn đề.

Luyện thành công thập phương thủ hồn trận khiến cho tâm bệnh trong lòng Khô Trần trưởng lão thoáng cái liền khỏi hẳn, tâm tình đương nhiên tốt, ha ha cười nói.

Mấy người tùy tùng bên cạnh nghe thấy vậy thì ai cũng đều hạ quyết tâm, sau này nhất định phải xây dựng quan hệ thật tốt với Diệp Huyền mới được.

Xem bộ dạng này, Khô Trần trưởng lão thật sự không hề che giấu bản thân mình thưởng thức Diệp Huyền.

Nhân vật thiên tài cỡ này, ở hồn sư tháp này sớm muộn gì cũng sẽ thăng tiến rất nhanh, nếu như lúc này không nhanh chóng kết giao nịnh bợ thì sau này sẽ muộn mất.

- Đa tạ Khô Trần trưởng lão, ta chúc Khô Trần trưởng lão sớm ngày đột phá, trở thành tứ phẩm.

- Ha ha ha, mượn lời cát ngôn của ngươi.

Lại hàn huyên thêm một lát, lúc này Diệp Huyền mới cáo từ rời đi, còn Khô Trần trưởng lão thì cũng bế quan từ chối tiếp khách, không thể chờ đợi được mà muốn thử nghiệm công hiệu của thập phương thủ hồn trận.

Ước chừng một canh giờ sau, Khô Trần trưởng lão rốt cuộc cũng thử nghiệm xong, khôi phục tinh thần lại.

Trải qua thử nghiệm này, công hiệu của thập phương thủ hồn trận quả thực khiến lão chấn động, vô cùng mừng rỡ.

Bên trong thập phương thủ hồn trận này, hồn lực của lão giống như được nuôi dưỡng trong cơ thể mẹ vậy, vô cùng an tường, chỉ mới tu luyện có một giờ thôi lại khiến cho tu vi hồn lực đã đình trệ gần mười năm của lão cư nhiên sinh ra một chút.

Dù chỉ một chút này thôi cũng đủ khiến cho Khô Trần trưởng lão mừng rỡ như điên, khó mà nén nổi.
Chương 247 Tu luyện tháp (1)

Qua nhiều năm như vậy, sở dĩ lão thủy chung không cách nào bước vào cảnh giới luyện hồn sư tứ phẩm chính là bởi vì hồn lực tăng trưởng giống như lâm vào bình cảnh vậy, làm cách nào cũng vô pháp tiến thêm, nhưng thập phương thủ hồn trận này hôm nay lại mang tới một cơ hội cho hồn lực đang đình trệ của lão.

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì không bao lâu nữa lão thật sự sẽ có hy vọng bước vào cảnh giới luyện hồn sư tứ phẩm.

Trải qua một phen thử nghiệm, Khô Trần trưởng lão cũng phát hiện một hiện tượng vô cùng kỳ lạ.

Đúng như lời Diệp Huyền đã nói, điểm quan trọng nhất của thập phương thủ hồn trận này quả thật đúng là mức độ đậm đặc của trận dịch trên trận văn, cũng như độ nặng nhẹ khi vẽ trận văn.

Lúc hồn lực của lão ở trong trận pháp thì tự nhiên sẽ bị trận pháp đái động, tiến hành rèn luyện không ngừng tại những đường trận văn nặng nhẹ khác nhau, đậm đặc không giống này, khiến cho hồn lực của lão cũng từ từ tiến hành cải biến.

Nói cách khác, hai điểm mà Diệp Huyền nói đúng là hai điểm yếu quan trọng nhất của thập phương thủ hồn trận này.

- Thiếu niên này tuổi còn trẻ, phỏng chừng còn chưa tới hai mươi, cư nhiên đã có nhãn lực cỡ này, đúng là không thể tưởng tượng nổi, cũng không biết hồn sư tháp của chúng ta rốt cuộc là ai có thể dạy được đệ tử như vậy, ta phải tìm hiểu một phen mới được.

Sau khi thử nghiệm một phen lại khiến cho Khô Trần trưởng lão sinh ra hứng thú tìm hiểu về lai lịch của Diệp Huyền.

Hai điểm mà Diệp Huyền đã nói, nhìn qua thì không có gì, nhưng lại chỉ đúng chỗ hiểm, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh mặc dù người này dù chỉ mới là luyện hồn sư nhất phẩm, nhưng ở phương diện trận pháp căn bản đã đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh.

Trong lòng vừa động, Khô Trần trưởng lão lập tức nhanh chóng đi ra bên ngoài sở nghiên cứu, hỏi mấy người tùy tùng:

- Trong số các ngươi có ai biết rõ lai lịch của Diệp Huyền lúc nãy không?

Trong đại sảnh, rất nhiều tùy tùng đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cư nhiên không có ai mở miệng.

- A!

Điều này khiến cho hứng thú của Khô Trần trưởng lão lại càng sâu hơn, những tùy tùng có thể được an bài tới khu hoạt động của trưởng lão, mặc dù tạo nghệ ở phương diện luyện hồn học chưa chắc đã cao, nhưng ở hồn sư tháp này, tuyệt đối đều là nhân tinh, trên cơ bản, trong hồn sư tháp này không có ai mà bọn họ không biết được.

Nhưng hôm nay cư nhiên lại không có ai mở miệng nói gì, thế này chẳng phải nói rõ trong số bọn họ rõ ràng không có ai nhận thức Diệp Huyền này hay sao?

Thế này thật đúng là kỳ quái.

- Khô Trần trưởng lão, tại hạ vừa nhìn thấy, hình như là Diệp Huyền đi tới đây cùng với phục vụ sinh Thạch Nghiên của hồn sư tháp chúng ta.

Một tùy tùng thấp giọng hỏi.

- Thạch Nghiên?

Khô Trần trưởng lão gật đầu, sau đó đi xuống tầng dưới hồn sư tháp.

Không bao lâu sau lão liền đi tới trước quầy phục vụ, nhìn thấy Khô Trần trưởng lão, tất cả phục vụ sinh trước quầy đều giật mình đứng bật dậy hành lễ.

Ở trước mặt bao nhiêu người, Khô Trần trưởng lão trực tiếp gọi tên Thạch Nghiên, lập tức khiến cho Thạch Nghiên thấp thỏm lo lắng, vô cùng bất an.

Theo như nàng thấy, nhất định là Diệp Huyền không hoàn thành nhiệm vụ, cho nên bây giờ Khô Trần trưởng lão tức giận tìm tới đây tính sổ.

Nhưng đối mặt với Khô Trần trưởng lão, Thạch Nghiên chỉ là một phục vụ sinh, tự nhiên không dám chậm trễ, kể hết tất cả những gì nàng biết về Diệp Huyền từ đầu chí cuối cho Khô Trần trưởng lão nghe.

Sau khi Khô Trần trưởng lão nghe xong thì lập tức chấn động, thầm nghĩ chẳng trách lão hỏi kiểu gì cũng không ra tin tức về Diệp Huyền, hóa ra người này hôm nay mới tới hồn sư tháp đăng ký, trở thành luyện hồn sư nhất phẩm.

Lão vốn còn cho rằng Diệp Huyền là đệ tử của vị đại sư nào đó ở hồn sư tháp, hóa ra căn bản không phải như thế.

Càng khiến cho Khô Trần trưởng lão giật mình hơn chính là tuổi của Diệp Huyền, Diệp Huyền tuy rằng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng ngôn hành cử chỉ đều có một loại phong độ trầm ổn, khiến cho Khô Trần trưởng lão cho rằng dù hắn chưa tới hai mươi nhưng ít nhất cũng phải xêm xêm mới đúng.

Không ngờ hỏi ra mới biết chỉ có mười lăm tuổi mà thôi, lập tức khiến cho trưởng lão ẩn cư như lão sợ ngây người.

- Yêu nghiệt, tiểu tử Diệp Huyền đúng là yêu nghiệt mà.

Khô Trần trưởng lão thì thào tự nói, phân phó Thạch Nghiên, lần sau Diệp Huyền lại tới thì nhất định phải thông báo cho lão, lúc này mới xoay người trở lại khu hoạt động của trưởng lão.

Diệp Huyền đương nhiên không biết những gì Khô Trần trưởng lão đã làm, lúc hắn trở về ký túc xá thì trời đã tối rồi.

Vừa tiến vào mật thất thì Diệp Huyền liền mở hộp gỗ ra trước tiên.

Ngũ hành chi tinh sáng lấp lánh, phát ra quang mang ngũ sắc, ngũ hành chi lực nồng đậm giống như từng con sóng nhấp nhô, biến ảo thành ánh cầu vòng ngũ sắc, lan ra trong mật thất.

- Cửu chuyển thánh thể, chia làm cửu chuyển, lấy thân làm lò luyện, huyền lực làm chân hỏa, võ hồn làm bản nguyên, rèn luyện lẫn nhau, từ đó luyện thành bất diệt thánh thể, nhưng sơ kỳ phải dựa vào ngũ hành chi lực rèn luyện, chờ ngũ hành chi lực làm phôi, mới có thể chuyển hóa thành lò luyện.

- Hôm nay ta đã lấy được ngũ hành chi tinh, sau này có thể luyện được đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể rồi, nhưng tu luyện ngũ hành chi lực vô cùng hung hiểm, hơn nữa còn cần đại lượng huyền khí để duy trì, phải tìm một nơi tràn đầy huyền khí thì mới có thể bắt đầu được.

- Huyền Linh học viện là đệ nhất học viện ở Lưu Vân Quốc này, nơi này chắc cũng có không ít nơi tu luyện, hai ngày nữa liền đi tìm thử xem, mấy ngày gần đây tạm thời cứ tu thân dưỡng tính, điều tiết thân thể một chút đi vậy.

Diệp Huyền lập tức nhắm mắt ngồi tu luyện trong mật thất.

Một đêm lặng lẽ trôi qua, mấy ngày tiếp theo, Diệp Huyền đều ở trong trạng thái điều chỉnh thân thể.

Nháy mắt liền qua bảy ngày.

Sáng sớm ngày hôm nay, Diệp Huyền sáng ra liền thức dậy, rửa mặt xong xuôi liền đi ra khỏi ký túc xá.

- Huyền thiếu, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Sao mà không thấy bóng dáng ngươi gì hết.

Sau khi Trần Tinh bị Diệp Huyền đả kích thì chăm chỉ hẳn lên, sáng sớm liền đi ra sân tiến hành luyện tập buổi sáng.

- Đi ra ngoài làm chút việc thôi.

Diệp Huyền thản nhiên cười một cái:

- Trần Tinh, ngươi có nghe nói qua Huyền Linh học viện này có thánh địa tu luyện nào hay không?
Chương 248 Tu luyện tháp (2)

Trên mặt Trần Tinh lập tức tràn đầy vẻ hưng phấn:

- Huyền thiếu, ta đang chuẩn bị nói với ngươi đây, ở Huyền Linh học viện này có một tòa tu luyện tháp, huyền khí thiên địa bên trong vô cùng nồng đậm, nghe nói nơi kém cỏi nhất cũng không hề thua kém gì so với phòng tu luyện trung cấp của Tinh Huyền học viện chúng ta trước đây, còn những nơi mạnh hơn thì lại càng mạnh kinh người.

- Đúng đó.

Lúc này, Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng đi ra khỏi ký túc xá:

- Mấy ngày trước chúng ta đều đi xem qua rồi, tu luyện tháp này đúng là không tệ chút nào, bọn ta vốn chuẩn bị đi tu luyện cùng với ngươi, nhưng kết quả tìm cả buổi cũng không thấy ngươi đâu nên đành phải thôi.

Ánh mắt Diệp Huyền sáng lên:

- Vậy thì chúng ta đi xem một chút đi, đi thôi.

Không bao lâu sau, ba người đi tới trước tu luyện tháp, ngẩng đầu nhìn qua thì ánh mắt của Trần Tinh lại phát sáng lần nữa.

Đây là một tòa nhà hình tháp cao tới hơn trăm thước, khổng lồ đại khí, trang nghiêm nguy nga, từng tốp học viên không ngừng tiến vào bên trên tòa tháp, vẻ mặt vội vàng.

Chỉ nghe Trần Tinh nói:

- Huyền thiếu, mức độ nồng đậm của huyền khí trong tu luyện tháp này vô cùng kinh người, nghe nói nơi này có một phiến huyền mạch khổng lồ, hơn nữa nghe nói bên trong tu luyện tháp này còn có thể khiến cho người ta thanh tâm tĩnh khí, năng lực cảm ngộ cũng vượt xa bình thường.

- Xem khí tức huyền khí này, hẳn là huyền mạch trung cấp, so với huyền mạch ở Lam Nguyệt thành thì đúng là cao hơn một bậc, chẳng trách độ nồng đậm của huyền khí lại cao như vậy.

Hồn thức của Diệp Huyền thẩm thấu vào trong lòng đất, tuy rằng vẫn bị trận pháp của người xưa ngăn cản, nhưng từ huyền khí thẩm thấu qua trận pháp này, liền có thể cảm nhận được trình độ của huyền mạch bên dưới.

Hơn nữa Diệp Huyền còn có thể cảm nhận được, cả vương thành này chính là được thành lập trên một huyền mạch khổng lồ, được huyền khí thiên địa tẩy lễ, xem ra khi Lưu Vân Quốc này thành lập, cũng có một vị trận pháp sư cường đại tìm long kiếm huyệt, nên mới tìm được thánh địa này.

Đoàn người đi vào bên trong tu luyện tháp, phía trước là một quầy phục vụ, trước quầy phục vụ chính là nơi đổi thẻ tu luyện.

Cũng giống như Tinh Huyền học viện vậy, học viên tu luyện ở trong này thì cũng phải bỏ ra số tiền không nhỏ.

Ở phía sau quầy phục vụ là một mảnh đại sảnh trống trải, nơi đó có trên trăm học viên đang tụ tập tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau, cứ thế công khai tu luyện.

- Huyền thiếu, giá cả ở tu luyện tháp này có chút đắt đỏ, gian phòng cấp thấp nhất cũng phải ba trăm huyền tệ một ngày rồi, còn gian phòng cao cấp hơn một chút thì cần năm trăm huyền tệ một ngày, còn những gian phòng phía trên nữa thì thậm chí tới một ngàn huyền tệ một ngày. Bất quá học viện vì chiếu cố một số học viên nên đặc biệt dọn ra một khoảng trống như vậy, tu luyện ở nơi đó thì không cần tốn huyền tệ, chỉ là học viện có rất nhiều học viên, chỗ trống thì lại ít, cho nên mỗi ngày phải dậy sớm tới giành chỗ thì mới có chỗ.

Advertisements

Diệp Huyền gật gật đầu, hồn thức quét qua, lập tức liền phát hiện, huyền khí thiên địa ở nơi đó cư nhiên cũng nhiều gấp đôi gấp ba lần so với bên ngoài, đối với rất nhiều võ giả mà nói thì cũng xem như một chỗ khá tốt để ngưng luyện huyền khí.

Chỉ có điều, muốn tu luyện một vài công pháp hay võ kỹ gì đó ở nơi phức tạp thế này thì thôi cho rồi, dù sao thì ở nơi ồn ào phức tạp như vậy, bị quấy rầy một cái thì rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cũng chỉ có thể ngưng luyện huyền khí trong cơ thể mà thôi.

- Huyền thiếu, chúng ta đi lên đi, tu luyện tháp này, càng lên cao, cách mặt đất càng xa thì gian phòng càng ít, nhưng hiệu quả càng tốt hơn, vô cùng thần kỳ.

Tuy rằng mấy người Diệp Huyền không phải người đại phú đại quý gì, nhưng dù gì cũng tới từ những nhà giàu ở Lam Nguyệt thành, trước khi rời nhà, trong nhà cũng chuẩn bị cho không ít huyền tệ, tự nhiên sẽ không để ý chút phí tổn tu luyện này.

Đoàn người cầm theo thẻ tu luyện, đi lên cầu thang.

Tu luyện tháp sở hữu mười ba tầng, kỳ lạ nhất chính là nơi này cũng không phải nơi này càng gần huyền mạch dưới mặt đất thì huyền khí càng nồng đậm, mà là ngược lại, càng lên cao thì càng nồng đậm.

- Tụ linh trận ở tu luyện tháp này hẳn là đã tụ linh trận hình xoắn ốc đã qua gia công, khiến cho huyền khí dưới lòng đất xoay tròn lên xuống theo hình xoắn ốc, càng lên cao thì lực độ huyền khí trùng kích lại càng nhỏ hơn, sau đó lại chồng chất nén lại cùng một chỗ, bị võ giả trong phòng tu luyện hấp thu, mà tầng mười ba cao nhất cũng chính là đỉnh nơi huyền khí phun trào, cho nên công hiệu cũng là lớn nhất.

Diệp Huyền một đường vừa đi vừa quan sát, rất nhanh liền xem rõ ràng tu luyện tháp này.

- Huyền thiếu, tu luyện tháp này tổng cộng có mười ba tầng, từ tầng hai đến tầng năm là cùng một cấp bậc, giá cả đều như nhau, từ tầng sáu tới tầng chín là cùng một cấp bậc, giá cả như nhau, từ tầng mười tới tầng mười ba cũng một cấp bậc, giá cả như nhau, bất quá tuy rằng trình độ như nhau, nhưng nghe nói độ đậm đặc ở mỗi tầng cũng có chút khác biệt, tóm lại, cùng một cấp bậc, tầng càng cao thì hiệu quả lại càng tốt hơn, tân sinh vừa nhập học như chúng ta ở tầng hai tầng ba là được rồi.

Trần Tinh tỉ mỉ kể ra.

- Ha ha, một đám tân sinh mà cũng xứng lên tầng trên của tu luyện tháp tu luyện sao? Ta thấy đám tiện dân các ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở lại đại sảnh dưới kia thì hơn.

Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng châm chọc vang lên, mấy người Trần Tinh đều quay đầu xem, ánh mắt lập tức thay đổi.

Chỉ thấy một thanh nam tử mặc áo xanh cười lạnh chậm rãi đi lên từ bên dưới, sau lưng của gã có vài tên thiếu niên, cả đám đều mang theo vẻ khinh thường, một tên trong số đó thì mang theo vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Huyền, đây đúng là tên Tào Hạc lúc khảo hạch nhập học bị Diệp Huyền đánh bị thương.

Mà tên nam tử áo xanh dẫn đầu kia chính là Viên Sơn mà mấy người Diệp Huyền đã gặp qua lúc khảo hạch.

- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tên phế vật đánh lén sau lưng kia, sao hả, qua lâu như vậy rồi, thương thế của ngươi đã khỏi hẳn rồi chứ?

- Ngươi muốn chết!

Ánh mắt của Tào Hạc trở nên lạnh lẽo, tức giận dâng trào, Diệp Huyền không nói tới chuyện ngày đó thì thôi, vừa nhắc tới thì trong lòng gã liền cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Chương 249 Tranh giành phòng tu luyện

- Tào Hạc, chớ vội tức giận, chỉ là vài người mới mà thôi, đừng quên thân phận người cũ của ngươi.

Tên Viên Sơn đi phía trước thản nhiên mở miệng, cười như không cười nhìn mấy người Diệp Huyền, giống như con mèo đang chọc ghẹo bầy chuột vậy.

- Người mới thì đã sao, đừng quên, các ngươi cũng từng là người mới đấy thôi.

Trần Tinh cười lạnh nói.

- Người mới lần này đúng là không biết cấp bậc lễ nghĩa là gì, tiện dân quả nhiên là tiện dân, bất kể có vào Huyền Linh học viện chúng ta hay không thì cũng không rũ bỏ được mùi bùn hôi trên người.

Có một tên trong số những kẻ kia cười lạnh.

Trần Tinh khịt mũi cười khinh, giễu cợt nói:

- Đều nói Huyền Linh học viện này là nơi thiên tài tụ tập, hôm nay xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, có một số kẻ được gọi là thiên tài ấy, làm người không muốn, cứ thích làm chó cho người khác, còn luôn miệng kêu tiện dân, lại không biết, bản thân chúng còn thấp hèn hơn cả tiện dân, quả nhiên người vô sỉ chính là vô địch mà.

- Xú tiểu tử, ngươi nói gì đó?

Người nọ xấu hổ, mặt hết đỏ lại tím, quát lên.

- Ha ha, lúc mắng người khác thì sướng lắm, lúc người khác nói lại chúng thì lại không nhịn được, cái bệnh thấp hèn này đúng là phải trị mới được.

- Làm càn!

Người nọ đột nhiên xông lên phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như độc xà.

- Ngô Diệt, những kẻ tiện dân cần thông qua khua môi múa mép để gia tăng địa vị của mình, ngươi là một học viên cũ, sao lại không nhìn thấu được điểm này chứ? Mặc kệ bọn họ nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được bản chất tiện dân của bọn họ.

Viên Sơn thản nhiên mở miệng, khóe miệng mang theo ý khinh khỉnh, ánh mắt âm độc.

- Ngươi nói gì đó?

Trần Tinh tức giận, lạnh lùng mở miệng, trong số những kẻ đó, gã chướng mắt nhất chính là tên Viên Sơn này.

Nhưng ngoài ý muốn nhất chính là Diệp Huyền lại đụng đụng gã, nói:

- Trần Tinh, cần gì tức giận, đi tìm phòng tu luyện thôi.

Nói xong thì Diệp Huyền cũng không nhìn đám người Viên Sơn một cái, trực tiếp đi lên cầu thang.

- Huyền thiếu.

Trần Tinh sửng sốt kêu lên một tiếng, lại thấy Diệp Huyền lắc đầu cười nói:

- Có nhiều chó điên như vậy, ngươi có thể tức giận được hết với chúng sao? Ngươi càng tức giận thì chúng lại càng sủa lớn hơn mà thôi.

Trần Tinh sững sờ, chợt mỉm cười:

- Vẫn là Huyền thiếu nhìn rõ ràng.

Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng cười khúc khích.

Bất quá lời Diệp Huyền nói lại khiến cho đám người Viên Sơn sắc mặt tái mét, ánh mắt lạnh lẽo.

- Tiện dân, bây giờ để cho các ngươi đắc ý trước một chút, lát nữa ta xem các ngươi khóc thế nào.

Viên Sơn nhìn qua bóng lưng của mấy người Diệp Huyền rời đi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

- Viên Sơn, đang nói ai đó?

Đúng lúc này, từ dưới cầu thang lại truyền tới một đạo thanh âm thanh thúy, đám người Viên Sơn lập tức xoay người, liền nhìn thấy ba người Hương Mính quận chúa Triệu Tinh mặc váy ngắn màu đỏ đi tới.

Advertisements

- Tham kiến Hương Mính quận chúa.

Mấy người Viên Sơn vội vàng mỉm cười hành lễ, sau đó nói với vẻ khinh thường:

- Đừng nhắc nữa, chỉ là một đám tiện dân tân sinh từ nông thôn tới mà thôi.

Mặc dù Triệu Tinh chỉ là một người bình thường nhất trong số các quận chúa, nhưng thân phận hoàng thân quốc thích của nàng vẫn còn ở đó, mấy người Viên Sơn tuy đều là con cháu của mấy nhà giàu ở vương thành, nhưng đối mặt với Triệu Tinh vẫn phải tôn trọng một chút.

Ở trong vòng lẩn quẩn ở Huyền Linh học viện này, thực lực là tiêu chuẩn quan trọng nhất để cân nhắc thái độ lẫn nhau, ngoài ra thì thân phận cũng là một trong những nhân tố thập phần quan trọng.

- Tân sinh tới từ nông thôn?

Triệu Tinh thản nhiên nói:

- Mỗi năm Huyền Linh học viện chúng ta mở ra chiêu sinh, có vô số tân sinh tiện dân tới đây, đúng là vô cùng đáng ghét, theo ta thấy thì bệ hạ nên hạ lệnh, sau này Huyền Linh học viện chỉ tuyển nhận những đệ tử của vương công đại thần và quý tộc hào cường mới đúng, đừng nên để cho những kẻ tiện dân lung tung nào đó chen chúc tới Huyền Linh học viện này, thế thì không khí trong học viện mới yên ổn được.

- Hương Mính quận chúa nói đúng lắm, đợi sau này ta cầm quyền ở gia tộc rồi thì nhất định sẽ khải tấu với bệ hạ.

Đám người Viên Sơn thản nhiên cười nói.

Còn ánh mắt Viên Sơn nhìn về phía Hương Mính quận chúa cũng mơ hồ mang theo một tia nóng bỏng.

Gia tộc của gã ở Lưu Vân Quốc này chỉ có thể coi như trung thượng, cũng không tính như cao cấp nhất, sở dĩ không thể leo lên được nữa cũng là bởi vì địa vị không cao, cho nên gã vô cùng lấy lòng Hương Mính quận chúa.

Gã biết rõ, chỉ cần mình thành một cặp với Hương Mính quận chúa, tới lúc đó gia tộc của mình chính thức quan hệ với vương gia, sau này nhất định có thể tiến thêm một bước trên quan lộ.

Sau khi ân cần thăm hỏi nịnh nọt Hương Mính quận chúa xong thì đám người Viên Sơn liền đi lên cầu thang.

Phòng tu luyện ở tầng thứ hai đã chật ních, mấy người Diệp Huyền tìm một lát cũng không thấy có chỗ trống, cho nên đành tiếp tục đi lên tầng ba.

Tầng thứ ba cũng đã chật kín, gần như không có chỗ trống, giống hệt với tầng thứ hai, ngoại trừ chật kín người ra thì trong đại sảnh, trước cửa của không ít phòng tu luyện còn có không ít học viên đang ngồi xếp hàng chờ tới lượt.

- Phòng tu luyện ở đây đắt hàng quá vậy?

Trần Tinh thì thào.

Đúng lúc này, cạch một tiếng, một gian phòng tu luyện bên cạnh gã đột nhiên mở ra, một học viên đi ra khỏi đó.

Rất nhiều học viên đứng chờ ở đây đều sáng mắt lên.

Phòng tu luyện trong tu luyện tháp này rất khó có được, xuất hiện một phòng trống lập tức khiến cho không ít người nóng mắt, có mấy người nháy mắt liền bật dậy chạy qua bên này.

- Huyền thiếu, vận khí của chúng ta không tệ, chiếm được trước rồi.

Trần Tinh thấy thế thì ánh mắt sáng lên, không đợi những người khác kịp phản ứng thì trước tiên rút ra một thẻ tu luyện nhét vào trong khe cửa trên phòng tu luyện, hỏi:

- Huyền thiếu, phòng tu luyện này mấy người các ngươi ai vô trước?

- Động tác của tiện dân đúng là nhanh thật đấy, đáng tiếc phòng tu luyện này không phải cứ động tác nhanh là chiếm được đâu.

Một tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên từ phía sau, đám người Viên Sơn chậm rãi đi lên tầng ba, mấy tên trong số đó nhanh chóng đi tới trước cửa phòng tu luyện chiếm chỗ của Trần Tinh.

Vài tên học viên đang nhào tới nhìn thấy đám người Viên Sơn thì lập tức biển sắc, đều lùi lại.

- Các ngươi muốn làm gì?

Sắc mặt Trần Tinh trầm xuống.
Chương 250 Nhượng bộ lui binh (1)

- Muốn làm gì sao?

Viên Sơn cười nhạt một tiếng, thanh âm lạnh lẽo:

- Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết ở Huyền Linh học viện này, tiện dân không có tư cách dùng tới phòng tu luyện, Hương Mính quận chúa, ngươi thấy ta nói đúng không?

Bất quá lúc Viên Sơn nhìn về phía Triệu Tinh thì đã thấy ánh mắt của Triệu Tinh đang nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, chẳng những không đáp lời của gã, ngược lại trong mắt còn toát ra vẻ phức tạp, có tức giận, có cừu hận, cũng có vẻ sợ hãi mơ hồ.

Mấy người Diệp Huyền vừa quay đầu lại, cũng đúng lúc nhìn thấy Triệu Tinh, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười nhạt, nụ cười kia ánh mắt vào trong mắt Triệu Tinh thì lập tức khiến cho trong lòng nàng run lên.

- Đáng chết, sao ta lại gặp phải bọn họ chứ.

Triệu Tinh sao có thể không hiểu ra tiện dân trong miệng Viên Sơn chính là mấy người Diệp Huyền chứ.

Lúc trước khi Diệp Huyền ra tay với nàng ở tửu lâu, Hoà Thân Vương còn vì chuyện này mà tìm tới hiệp hội luyện dược sư, chuẩn bị đòi lại công đạo cho nàng, nhưng không thể ngờ lại bị hiệp hội luyện dược sư phong sát.

Mấy ngày nay, Hoà Thân Vương phụ thân của nàng vì muốn vãn hồi quan hệ với hiệp hội luyện dược sư, không biết đã nhờ vả bao nhiêu người, dùng tới bao nhiêu quan hệ mới miễn cưỡng đỡ hơn một chút.

Nhưng sự nhục nhã trong lòng Triệu Tinh vẫn không hề biến mất, cứ nhớ tới lúc ở tửu lâu bị Diệp Huyền tát cho một cái kia, thì trong lòng của nàng lại vô cùng tức giận, chỉ là nàng biết rõ, đối phương có bối cảnh thâm hậu, ngay cả phụ thân cũng không dám đắc tội, nàng muốn báo thù gần như là không thể nào, hơn nữa, phụ thân cũng đã sớm cảnh cáo, nàng cũng không dám báo thù nữa.

Lại không ngờ oan gia ngõ hẹp, nàng lại gặp lại Diệp Huyền trong Huyền Linh học viện này.

- Ta còn đang nói đám người kia sao có thể hèn như vậy, hóa ra là bạn bè với ngươi, quả nhiên là loại người nào thì có bạn bè như thế đó, cả đám cuồng vọng tự đại, cá mè một lứa.

Diệp Huyền cười lạnh mở miệng, khiến cho sắc mặt của đám người Viên Sơn lập tức trầm xuống.

Tiểu tử này thật là quá mức cuồng vọng, cư nhiên năm lần bảy lượt mở miệng mắng người, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng đánh bại được Tào Hạc thì có thể coi trời bằng vung hay sao? Thậm chí còn mắng luôn cả Hương Mính quận chúa.

Viên Sơn biết rõ tính cách của Hương Mính quận chúa, trong lòng lập tức cười lạnh, Diệp Huyền dám nói Hương Mính quận chúa như vậy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

Còn những học viên khác nghe thấy vậy thì cũng trợn mắt há mồm.

Mấy học viên mới tới này không khỏi quá ngông cuồng rồi, chẳng những dám khiêu khích mấy người Viên Sơn, lại còn gom luôn cả Hương Mính quận chúa vào, phải biết rằng Hương Mính quận chúa này luôn điêu ngoa tùy hứng, nổi giận lên một cái thì chuyện gì cũng dám làm.

Bất quá khi ánh mắt của tất cả mọi người tập trung nhìn về phía Triệu Tinh thì lập tức liền cảm thấy giật mình.

Chỉ thấy vị Hương Mính quận chúa tính tình luôn nóng nảy, hở một tí là nổi giận đùng đùng kia lúc này sau khi bị Diệp Huyền mắng xong cư nhiên chỉ có sắc mặt là trở nên khó coi thôi chứ không có bất kỳ hành động nào, chỉ cắn răng im lặng, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy nghi hoặc và quái dị.

- Phòng tu luyện ở tầng ba này cũng không hợp với chúng ta, chúng ta đi lên tầng trên đi.

Trước mắt bao người, Triệu Tinh mặt mũi đỏ bừng nói ra những lời này, sau đó dẫn theo hai tùy tùng của nàng trực tiếp đi lên trên.

Tuy rằng nàng rất ghét Diệp Huyền, nhưng nàng lại biết rõ, bất kể là từ trong ra ngoài, bọn họ đều không phải đối thủ của Diệp Huyền.

Chuyện lúc trước xảy ra ở tửu lâu, nàng vất vả lắm mới có thể đè xuống, không để lộ ra ngoài, nếu như tiếp tục ở lại, căn bản chính là tự rước lấy nhục, cho nên nàng chỉ có thể chọn rời đi.

- Sao lại thế này?

Advertisements

Trong đầu mọi người đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Hương Mính quận chúa hôm nay cư nhiên lại đổi tính rồi.

Thấy Hương Mính quận chúa rời đi, ánh mắt của Viên Sơn ngưng tụ, lập tức nói:

- Tào Hạc, phòng tu luyện này thuộc về ngươi, vừa hay bọn họ đã bỏ thẻ tu luyện vào, xem như đền bù tổn thất cho ngươi về chuyện lần trước, Ngô Diệt, ngươi giúp hắn chiếm phòng đi, ai dám làm gì thì cho hắn biết hậu quả, chúng ta đi lên thôi.

Nói xong thì Viên Sơn dẫn theo những người khác vội vàng đuổi theo Hương Mính quận chúa, biến mất ở đầu cầu thang.

- Đa tạ Viên Sơn sư huynh.

Tào Hạc đợi Viên Sơn rời đi rồi thì lạnh lùng nhìn mấy người Diệp Huyền, muốn bước vào bên trong phòng tu luyện.

- Cút trở về cho ta, phòng tu luyện này là của chúng ta.

Trần Tinh đứng chặn ở cửa phòng tu luyện, lạnh lùng nói.

Gã vất vả lắm mới chiếm được một phòng tu luyện, há có thể nhường cho kẻ khác, huống hồ gì bên trong còn đang để thẻ tu luyện mà gã mới mua nữa.

- Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ, tân sinh không có tư cách giành phòng tu luyện.

Tào Hạc dữ tợn cười.

- Cút ra ngoài cho ta.

Gã đột nhiên đánh ra một chưởng, kình phí quét ra, như sóng dữ ùa tới, đánh về phía Trần Tinh, còn Trần Tinh thì mục quang lạnh lẽo, đối mặt với công kích của Tào Hạc cư nhiên cũng không tránh không né, hai đấm giơ lên ngăn trước ngực, nghênh đón trực diện.

Phanh!

Quyền chưởng giao phong, Trần Tinh bịch bịch lùi về sau hai bước, còn Tào Hạc thì cũng lùi lại một bước, cư nhiên không phân cao thấp.

- Ngươi muốn chết.

Ánh mắt của Tào Hạc trở nên lạnh lẽo. Hắn đường đường là lão sinh, lại còn là võ sĩ nhị trọng, lúc khảo hạch nhập học bị Diệp Huyền đánh bại đã là cực kỳ mất mặt không dám nhìn ai rồi.

Lúc nãy còn đang định dạy cho Trần Tinh một bài học để trút giận, cư nhiên không thể ngờ, đối phương chỉ là một tân sinh võ sĩ nhất trọng lại có thể đỡ được một chưởng của mình.

Học viên có mặt ở phòng tu luyện tầng ba này rất đông, trước mặt bao nhiêu người, lập tức khiến cho Tào Hạc cảm thấy vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Từ khi nào thì Tào Hạc lại yếu như vậy rồi, cư nhiên cả một tân sinh võ sĩ nhất trọng cũng không thể trị được, lại còn bị đối phương đánh mặt như vậy?

Nghĩ tới đây, huyền khí trong cơ thể của Tào Hạc phun trào hoàn toàn, lại chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.

Đột nhiên một đạo hàn ý lạnh như băng rơi xuống trên người của gã, khiến cho nhiệt độ quanh thân của gã như thể đột nhiên giảm xuống mấy mươi độ, lạnh lẽo thấu xương.

Tào Hạc dừng động tác lại, quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Diệp Huyền đang thản nhiên nhìn gã, chậm rãi bước tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK