Mục lục
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566 Ta chính là Diệp Huyền

- Cuồng Phong ta làm việc cho tới bây giờ không cần giải thích, thức thời tránh ra cho ta, giao Diệp Huyền ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi.

Vốn bọn họ muốn cướp đoạt tài nguyên của võ giả liên minh mười ba nước nhưng sau khi nghe nói trên người Diệp Huyền có khả năng có địa hỏa, Cuồng Phong lập tức cải biến chủ ý.

Đối với người như hắn mà nói, lực hấp dẫn của địa hỏa còn cao hơn linh dược trong phù quang bí cảnh quá nhiều.

Diệp Huyền thấy đối phương nói rõ muốn tìm mình, hắn lạnh lùng nói:

- Ta chính là Diệp Huyền, không biết các hạ tìm ta có gì chỉ giáo.

Cuồng Phong lập tức nhìn lên người Diệp Huyền, không kiêng nể gì dò xét Diệp Huyền, hắn lập tức bị tuổi của Diệp Huyền làm kinh ngạc, Diệp Huyền tuổi quá trẻ, xem chừng chưa tới hai mươi tuổi, hắn lại nhìn sang Chu Lương.

Cao thủ khác của Huyền Cơ Tông cũng làm ra động tác như vậy, hiển nhiên bọn họ hoài nghi thân phận của Diệp Huyền.

Chu Lương biết rõ ý nghĩ của đám người Cuồng Phong cho nên vội vàng nói:

- Cuồng Phong trưởng lão, hắn chính là Diệp Huyền.

Không ngờ là hắn.

Nội tâm đám người Cuồng Phong vô cùng giật mình, bọn họ vốn cho rằng Diệp Huyền có thể đánh bại Loan Hồng ở phương diện luyện hồn học thì phải có bộ dạng hai muoi bốn hai mươi lăm tuổi, không nghĩ tới là thiếu niên còn chưa tới hai mươi tuổi như thế này.

Chuyện này cũng làm mọi người giật mình, nếu như Chu Lương nói không sai, Diệp Huyền có thiên phú luyện hồn học thậm chí vượt qua đệ nhất thiên tài Huyền Cơ Tông.

Áp chế giật mình trong nội tâm, Cuồng Phonglạnh lùng nói:

- Nghe nói ngươi cướp đoạt địa hỏa của Loan Hồng Huyền Cơ Tông chúng ta, giao địa hỏa ra đây.

Cái gì, địa hỏa?

Đám người Chúc Thiên Lam lúc này giật mình nhìn sang.

Thì ra bởi vì chuyện này, trong lòng Diệp Huyền lập tức hiểu ra vì cái gì đối phương lại nhắm vào mình, nhất định là Loan Hồng nói suy đoán của hắn với Chu Lương, mà Chu Lương lại nói cho đám người trước mặt.

Diệp Huyền lập tức cười lạnh, nói:

- Không nói trên người của ta có địa hỏa hay không, cho dù có dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?

Dựa vào cái gì?

Cuồng Phong lập tức cười lớn, hắn hung tợn nói:

- Uổng cho ngươi là thiên tài, ngươi cảm thấy ta dựa vào cái gì?

- Các hạ, có phải lầm người hay không, tại sao trên người Diệp Huyền co địa hỏa chứ?

Khô Trần bước lên phía trước và hỏi.

- Có hay không rất đơn giản, bảo tiểu tử giao trữ vật giới chỉ ra đây, sau đó thu liễm huyền lực để ta cẩn thận điều tra là được.

Cuồng Phong cười lạnh nói một câu.

- Các hạ cũng quá mức kiêu ngạo rồi, nơi này là đại bàn liên minh mười ba nước chúng ta, chẳng lẽ các hạ sẽ không sợ Huyền Vực thẩm phán sao.

Sở Vân Phi tức giận nói:

- Đường đường cường giả Huyền Cơ Tông lại tùy ý làm bậy tại liên minh mười ba nước, đừng quên còn có điều lệnh hòa bình đấy.

- Điều lệnh hòa bình?

Cuồng Phong xùy cười một tiếng, trong nội tâm đã ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, cười lạnh nói:

- Võ Tông ngũ giai tam trọng, các hạ cũng là cao thủ của liên minh mười ba nước a, chẳng lẽ không biết đạo lý cường giả vi tôn hay sao? Đúng vậy, Huyền Vực có ban bố điều lệnh hòa bình nhưng các ngươi cũng phải có người đi Huyền Vực giải oan mới được, có tin Huyền Cơ Tông chúng ta có thể làm cho các ngươi không thể bước ra khỏi phạm vi liên minh mười ba nước hay không?

Cuồng Phong lạnh lùng nhìn mọi người, trong đôi mắt mang theo khinh miệt không cách nào che giấu.

- Ha ha, đúng vậy a, các ngươi đi tới Huyền Vực tố cáo Huyền Cơ Tông chúng ta đi, sợ thì sợ, những người khác cả đời này cũng không thể đi tới Huyền Vực.

- Một đám rắc rưởi nông thôn tự cho là nghe nói điều lệnh hòa bình là có thể không sợ sao?

- Ha ha ha.

Đám người Huyền Cơ Tông xem thường cười to.

- Các ngươi...

Thần sắc đám người Sở Vân Phi phẫn nộ, sắc mặt đỏ lên.

Biệt khuất ah, bọn họ hận không thể giáo huấn đám người Huyền Cơ Tông một lần nhưng mỗi người cũng biết,Cuồng Phong nói đúng, dùng thực lực Huyền Cơ Tông có thể hoàn toàn làm võ giả liên minh mười ba nước không thể đến Huyền Vực.

- Hơn nữa cho dù các ngươi thật tới Huyền Vực thì thế nào, đệ tử hạch tâm Huyền Cơ Tông Loan Hồng chết trong liên minh mười ba nước, hiện tại ta hoài nghi Diệp Huyền là hung thủ, chẳng lẽ báo thù cho đệ tử tông môn thì Huyền Vực sẽ quản sao?

Cuồng Phong cười lạnh nói.

Khô Trần tức giận nói:

- Là đệ tử Huyền Cơ Tông các ngươi cướp đoạt tài nguyên liên minh mười ba nước chúng ta, có mặt mũi nói như vậy sao?

Cuồng Phong lạnh lùng cười cười, nói:

- Đệ tử Huyền Cơ Tông chúng ta vô tình đi tới liên minh mười ba nước mà thôi, cơ duyên xảo hợp cũng bỏ đi, huống chi cho dù đệ tử Huyền Cơ Tông cướp đoạt tài nguyên trước thì các ngươi có thể giết hay sao?

Đông Phương Ngôn Ngữ trầm giọng nói:

- Loan Hồng chết dưới tay yêu vương trong phù quang bí cảnh, không có liên quan tới chúng ta.

- Ngươi nói không có là không có sao? Không cần nói nhảm nhiều lời, lập tức bảo tiểu tử kia giao trữ vật giới chỉ ra đây, tùy ý ta kiểm tra, nếu không thì ta không khách khí.

Trong mắt Cuồng Phong bắn ra một tia hàn quang, hắn không còn kiên nhẫn.

- Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư, nếu Loan Hồng chết không quan hệ với Diệp Huyền, ngươi cứ bảo Diệp Huyền giao trữ vật giới chỉ ra đi.

- Diệp Huyền, dù sao ngươi trong sạch, giao trữ vật giới chỉ cho hắn kiểm tra có quan hệ gì?

- Đúng vậy a, chỉ cần bọn chúng biết Loan Hồng không phải ngươi giết thì không thể lấy cớ.

- Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, ngươi giữ gìn Diệp Huyền như vậy, chẳng lẽ Loan Hồng chết có quan hệ với hắn? Làm một đệ tử mà kéo cả liên minh mười ba nước lâm vào nguy hiểm, không ổn đâu?

Đám người Hỏa Ô quốc Tưởng Chính liên tục quát lạnh, ngữ khí thập phần bất thiện.

Hỏa Ô quốc và Lưu Vân quốc gần đây bất thường, song phương chinh chiến nhiều năm, hiện tại hội trưởng Hứa Tín Hoa đã chết, thực lực song phương nghiêng về một phía, Tưởng Chính còn ước gì Huyền Cơ Tông đánh chết tất cả cao thủ Lưu Vân quốc đấy.

- Tưởng Chính, ngươi phóng cái rắm gì đó.

Khô Trần không nhịn được tức giận quát lớn, đến lúc này Tưởng Chính còn muốn bỏ đá xuống giếng, chẳng lẽ hắn không biết Cuồng Phong chỉ lấy cớ hay sao?

- Xem ra các ngươi không muốn giao ra, nếu như thế ta sẽ tự động thủ bắt các ngươi giao ra.

Cuồng PHong không muốn nói nhảm tiếp, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay của hắn nhiếp Diệp Huyền bay về phía mình.

Ánh mắt Diệp Huyền phát lạnh, hắn chuẩn bị động thủ đã thấy Sở Vân Phi, Đông Phương Ngôn Ngữ, Khô Trần đã ngăn cản trước mặt hắn.&
Chương 567 Đồng tâm hiệp lực (1)

- Muốn chết!

Cuồng Phong lạnh lùng cười cười, hóa trảo thành chưởng quét qua.

Tiếng nổ vang lên, chưởng phong lăng lệ đánh lên người ba người Sở Vân Phi, huyền lực khủng bố quét qua tất cả, ba người Sở Vân Phi cùng rên rỉ và rút lui.

Chênh lệch giữa Võ Tông ngũ giai và Vũ Tôn lục giai thật sự quá lớn, cho dù ba người liên thủ cũng không thể ngăn một chưởng của Cuồng Phong.

- Tới đi.

Một chưởng đánh lui ba người Đông Phương Ngôn Ngữ, Cuồng Phong lạnh lùng cười cười, bàn tay của hắn đánh thẳng về phía Diệp Huyền, chưởng phong lăng lệ ác liệt như ngọn núi cao bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Nhưng Cuồng Phong còn chưa đánh xuống, bóng đen xuất hiện trước mặt Diệp Huyền, đây là cây dùi màu đen, phía trên có hào quang sáng ngời luân chuyển, nó ngăn cản Cuồng Phong tấn công thay Diệp Huyền.

- Ân?

Cuồng Phong cau mày lạnh lùng nhíu một cái, hắn nhìn thấy Chúc Thiên Lam hội trưởng thúc dục vũ hồn, ánh mắt lạnh lùng thúc dục cái dùi, đó là huyền bảo thành danh của hắn.

- Dường như ngươi không phải cường giả tới từ vương quốc của tiểu tử kia, như thế nào, chẳng lẽ ngươi cũng muốn ngăn cản ta?

Cuồng Phong lạnh lùng nói ra.

Thần sắc Chúc Thiên Lam lạnh lùng nói:

- Đúng vậy, ta không phải luyện hồn sư Lưu Vân quốc nhưng ta là luyện hồn sư của liên minh mười ba nước, Diệp Huyền là đệ tử liên minh mười ba nước cho nên ta có nghĩa vụ ra tay.

- Ha ha, có nghĩa vụ ra tay? Cách nói buồn cười.

Cuồng Phong khinh thường cười cười, ánh mắt lạnh như băng nói:

- Hôm nay ta chỉ muốn đồ vật của tiểu tử này, đừng dẫn tai nạn lên các ngươi, ngoan ngoãn thối lui, ta có thể cân nhắc không so đo với các ngươi, nếu như còn dám ngăn ta, ta sẽ giết các ngươi.

- Thật không?

Trong mắt Chúc Thiên Lam bắn ra hàn quang lạnh buốt, hắn nói:

- Chúc Thiên Lam ta thân là một phần tử của liên minh mười ba nước, ta có nghĩa vụ bảo hộ an nguy liên minh mười ba nước, Huyền Cơ Tông ngươi mạnh hơn nữa nhưng muốn giết dệ tử liên minh mười ba nước chúng ta, Chúc Thiên Lam ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn, mặc dù liên minh mười ba nước chúng ta yếu nhưng cũng không phải bất cứ kẻ nào có thể đi lên cắn một cái.

Chúc Thiên Lam cũng nhìn rất rõ ràng, Cuồng Phong nói chỉ tìm một mình Diệp Huyền chẳng qua là trò cười mà thôi, Huyền Cơ Tông sớm bảođaám người Loan Hồng ẩn nấp vào liên minh mười ba nước, tuyệt đối là vừa ý tài nguyên của liên minh mười ba nước, nếu hôm nay hắn không ra tay, sớm muộn có một ngày cường giả Huyền Cơ Tông sẽ giết lên đầu Thiên Kim quốc.

- Đúng vậy, mặc dù liên minh mười ba nước chúng ta yếu nhưng không phải con chó điên nào cũng có thể lao tới cắn một cái.

Hạ Thất Tịch bước ra khỏi đám người, nàng lạnh lùng lên tiếng.

Hạ Thất Tịch thân là đệ nhất thiên tài Thiên Kim quốc cho nên không ít người ủng hộ, thấy nàng đều đứng ra, không ít đệ tử trẻ tuổi liên minh mười ba nước tâm huyết dâng trào bước ra

Mà tất cả cường giả vương quốc cũng cảm thấy tâm huyết bành trướng.

- Liên minh mười ba nước, liên minh là như thế nào, tự nhiên là nhất thể, tuyệt đối không cho phép có người khi nhục.

- Huyền Cơ Tông các ngươi mạnh nhưng chúng ta có nhiều người như thế, các ngươi dám động tay, chúng ta sẽ liều tất cả, ta cũng không tin mấy người các ngươi có thể giết sạch chúng ta.

Rất nhiều cường giả vương quốc liên tục gầm lên, thần sắc oán giận.

Trong bọn họ không có ai là ngu ngốc, tự nhiên biết rõ mục đích của Huyền Cơ Tông tuyệt đối không phải Diệp Huyền, mà là toàn bộ liên minh bọn họ, nếu như hôm nay bọn họ lùi bước, như vậy kế tiếp chính là bọn họ.

- Ngươi muốn chiến, ta liền chiến!

Liên minh mười ba nước trên dưới một lòng, chiến ý đậm đặc phóng lên trời và hội tụ thành khí tức đáng sợ trên không trung giống như thực chất, kinh thiên động địa.

Diệp Huyền hơi sững sờ, hắn thật không ngờ bởi vì chính mình mà nhiều cường giả trong liên minh mười ba nước đứng ra như thế.

Cuồng Phong biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chung quanh, nói:

- Các ngươi muốn làm cái gì, ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ kỹ càng, hôm nay ta chỉ muốn một mình Diệp Huyền mà thôi, các ngươi vì một đệ tử không phải vương quốc mình vây công trưởng lão Huyền Cơ Tông, chẳng lẻ không sợ Huyền Cơ Tông chúng ta diệt liên minh mười ba nước các ngươi?

Cuồng Phong lạnh lùng nhìn chung quanh, hắn không tin vì một Diệp Huyền mà tất cả võ giả liên minh mười ba nước dám đắc tội chính mình, đắc tội Huyền Cơ Tông.

- Ha ha ha.

Nghe nói như thế, Tề Hiền đang chán chường lập tức cười lớn, tiếng cười bá đạo không kiêng nể gì cả, ánh mắt của hắn ngưng tụ hàn quang, sát khí um tùm, nói:

- Diệt liên minh mười ba nước chúng ta? Có gan ngươi đến đây, liên minh mười ba nước chúng ta không có bọn hèn nhát, đừng nói ngươi một là trưởng lão, cho dù tông chủ Huyền Cơ Tông các ngươi tự mình đến, chúng ta cũng không sợ hắn uy hiếp.

- Đúng vậy, chẳng lẽ võ giả liên minh mười ba nước chúng ta lại sợ ngươi sao?

- Ha ha, uy phong thật lớn, người không biết còn tưởng rằng cả đại lục này là thiên hạ của Huyền Cơ Tông đấy.

- Dám can đảm ra tay với liên minh mười ba nước chúng ta, chúng ta liều mạng tử chiến cũng muốn cho biến Huyền Cơ Tông trở thành trò cười của thiên hạ.

- Đúng thế, thực lực võ giả liên minh mười ba nước chúng ta hèn mọn, không thể đến được Huyền Vực, chỉ cần chúng ta đi tới Mộng Cảnh bình nguyên là đủ rồi, chắc hẳn trong Mộng Cảnh bình nguyên có các thế lực đỉnh cấp khác sẽ hứng thú với hành vi của Huyền Cơ Tông các ngươi đấy.

Rất nhiều cường gỉa liên minh mười ba nước hào khí cười to, ánh mắt sâm lãnh, òoàn toàn không sợ.

Võ giả nghịch thiên cải mệnh, chém giết đẫm máu, nhảy múa trên đầu đao lưỡi kiếm, sợ chết nhưng không sợ chết, thử hỏi võ giả nào không có hào khí, võ giả không tâm huyết, hiện tại người khác đã giết tới tận cửa nhà mình, chẳng lẽ mình còn sợ chết làm rùa đen rút đầu hay sao?

Mỗi người đều biết rõ ràng, hiện tại bọn họ xuất đầu không phải vì Diệp Huyền, mà là vì chính mình.

Sắc mặt Cuồng Phong âm trầm, hắn bị quyết tâm của tất cả võ giả liên minh mười ba nước chấn trụ, cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không ngờ liên minh mười ba nước vì một đệ tử mà đối kháng với Huyền Cơ Tông.

Thực lực của hắn đúng là vượt qua bất cứ võ giả nào ở nơi này nhưng nơi đây vẫn có một tên Võ Tôn lục giai đó, ngoài ra còn có hai mươi tên Võ Tông ngũ giai, về phần Thiên Vũ Sư càng nhiều vô số kể, huống chi trong đó có một nửa là luyện hồn sư.

Một khi chiến đấu, cho dù là hắn bị nhiều cường giả vây công như vậy cũng không còn sống ra ngoài.&
Chương 568 Đồng tâm hiệp lực (2)

- Cuồng Phong trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?

Vài tên cường giả sau lưng Cuồng Phong lúc này truyền âm hỏi thăm.

- Lui trước, bàn bạc kỹ hơn.

Cuồng Phong trả lời, nói xong ánh mắt của hắn nhìn lên người đám người Chúc Thiên Lam, lạnh lùng nói:

- Tốt, rất tốt, hôm nay buông tha các ngươi trước, các ngươi nhớ kỹ, đệ tử hạch tâm Huyền Cơ Tông chúng ta vẫn lạc sẽ tính lên liên minh mười ba nước các ngươi, sẽ không bỏ qua như thế đâu.

- Chúng ta đi.

Hắn vừa dứt lời, mấy người Cuồng Phong trưởng lão nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiến vao rừng núi và biến mất không thấy gì nữa.

- Hô!

Thấy đám người Cuồng Phong trưởng lão thật rời đi, Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức thở phào một hơi, sau đó hắn nhìn mọi người và cảm tạ.

Mọi người liên tục hoàn lễ.

- Đông Phương Ngôn Ngữ, các ngươi cẩn thận, ta tin tưởng mấy người Huyền Cơ Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

Trên mặt Chúc Thiên Lam không có vẻ vui mừng, ngưng trọng nói.

Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nghe xong nội tâm trầm xuống, bọn họ cũng lo lắng như thế, đám người kia chịu từ bỏ mới lạ, mười phần đang nấp ở gần đây, chờ sau khi mọi người rời đi sẽ ra tay với bọn họ.

- Diệp Huyền, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, không bằng các ngươi đi theo chúng ta quay về Thiên Kim quốc a, chỉ cần đến Hạ gia, ta dám cam đoan mấy người Huyền Cơ Tông không dám động thủ.

Hạ Thất Tịch lo lắng nhìn Diệp Huyền nói.

Tề Hiền và Chúc Thiên Lam lúc này dùng ánh mắt kinh dị nhìn sang Hạ Thất Tịch, bọn họ biết chi tiết Hạ gia, cũng hơi có nghe thấy, vị tiền bối Hạ gia kia sẽ vì một Diệp Huyền mà đắc tội Huyền Cơ Tông khổng lồ sao?

Tuy tiếp xúc với tiền bối Hạ gia kia không bao lâu nhưng Tề Hiền và Chúc Thiên Lam đều hiểu rõ, vị tiền bối Hạ gia kia không để bụng chuyện liên minh mười ba nước, sở dĩ ngẫu hội chỉ điểm bọn họ một chút là bởi vì bọn họ đang ở bên trong Thiên Kim quốc mà thôi.

- Không cần, chuyện này tự ta có thể giải quyết.

Diệp Huyền biết rõ Hạ Thất Tịch cols hảo ý nhưng hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt, trong mắt của hắn mang theo lãnh ý.

Nếu như không phải không thể bại lộ Kim Lân trước mặt mọi người, hắn sao có thể để đám người Cuồng Phong bình yên rời đi, giả như đám người Cuồng Phong chưa từ bỏ ý định thì tốt nhất, bọn chúng dám đến, Diệp Huyền nhất định sẽ làm bọn chúng có đi không về.

- Cuồng Phong trưởng lão, vì cái gì chúng ta lui trở lại, đám gia hỏa kia đi ra từ trong phù quang bí cảnh nên có không ít bảo vật ah, chúng ta rời đi như vậy chẳng phải...

Trong rừng rậm cách sơn cốc một trăm dặm, Cuồng Phong trưởng lão dừng bước, một tên cường giả Huyền Cơ Tông lo lắng nói ra.

- Đúng thế, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất cướp bảo vật của bọn chúng, chờ bọn chúng trở lại vương quốc của mình, đến lúc đó đã muộn rồi, Huyền Cơ Tông cũng không thể thật khai chiến với liên minh mười ba nước ah?

Tên đại hán khôi ngô khó hiểu hỏi thăm.

Cuồng Phong cười lạnh một tiếng, nói:

- Các ngươi có thể nghĩ đến, vì sao ta không nghĩ tới, hiện tại còn không lúc ra tay với liên minh mười ba nước.

- Vì cái gì?

Chu Lương khó hiểu.

- Chẳng lẽ các ngươi thật muốn Huyền Cơ Tông thanh bại danh liệt sao?

Cuồng Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái.

- Liên minh mười ba nước thật sự không thể mang tin tức truyền vào trong Huyền Vực nhưng lại có thể truyền tin tức trong Mộng Cảnh bình nguyên, đến lúc đó đám người Cửu Dương Tông, Hạo Thiên đế quốc, Huyền Âm cốc, Lam Quang học viện biết rõ hành vi của chúng ta, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ khoanh tay đứng nhìn?

- Cho nên hiện tại không phải thời điểm động thủ.

Cuồng Phong lạnh lùng nói.

Còn có một câu hắn cũng không nói gì, tuy đám người Chúc Thiên Lam mang ra không ít bảo vật trong phù quang bí cảnh nhưng cũng chỉ là một ít linh dược lục giai mà thôi, thứ như vậy tuy trân quý nhưng hắn không nhất định cần, trái lại trên người Diệp Huyền có địa hỏa làm hắn nhớ mãi không quên.

Dù sao khoảng cách phù quang bí cảnh mở ra lần tiếp theo chính là mười năm sau, trong thời gian mười năm này, Huyền Cơ Tông có thời gian bố cục, không đáng vì hiện tại vạch mặt với liên minh mười ba nước.

- Chẳng lẽ chúng ta quay về sao?

Thần sắc đại hán khôi ngô âm trầm.

Bọn họ tân tân khổ khổ từ Huyền Cơ Tông chạy đến nơi này, đám người Loan Hồng cũng bố cục hơn nửa năm, bọn họ không cam tâm cứ thế mà đi như vậy.

Cuồng Phong cười lạnh như băng, hắn nói:

- Tự nhiên không phải, những người khác trước mặc kệ, mấy người Lưu Vân quốc nhất định phải chết.

Hàn quang sinh ra trong mắt hắn, trong lòng hắn đã có quyết tâm dánh chết Diệp Huyền, hắn không chỉ vì địa hỏa, cũng muốn bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước.

Dùng thiên phú của Diệp Huyền siêu việt Loan Hồng, tiếp tục chờ hắn phát triển nói không chừng chính là uy hiếp tiềm ẩn của Huyền Cơ Tông, mà tất cả cường giả đại vương quốc không có chút uy hiếp với Huyền Cơ Tông khổng lồ.

- Trưởng lão anh minh.

Mấy người Huyền Cơ Tông đồng thời lạnh cười, bọn họ cũng từ từ chỗ Chu Lương biết được tin tức, người Lưu Vân Quốc Cường chính là vương quốc thu được lợi ích lớn nhất trong phù quang bí cảnh, thậm chí còn đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên thất giai, nếu như đoạt lấy bảo vật trên người của bọn chúng, chuyến đi này không tính đi không.

Trong sơn cốc, cường giả và luyện hồn sư tất cả đại vương quốc đều lên đường.

Trên đường đi rất nhiều cường giả các vương quốc đều chờ đợi lo lắng, sợ nửa đường tao ngộ mấy người Huyền Cơ Tông tập kích, nhưng làm cho bọn họ khó hiểu là mãi cho tới khi rời khỏi Thủy Vụ sơn mạch nhưng bọn họ không bị mấy người Huyền Cơ Tông công kích.

Trong lúc rời khỏi Thủy Vụ sơn mạch, đội ngũ mấy đại vương quốc đội ngũ cáo từ nhau.

- Diệp Huyền, ta xem ngươi nên đi tới Thiên Kim quốc đi.

Lúc nàyLưu Vân quốc đang muốn rời đi, Hạ Thất Tịch không nhịn được khuyên nhủ.

- Hạ Thất Tịch nói đúng, Đông Phương Ngôn Ngữ, ta thấy các ngươi nên suy nghĩ một chút, mấy người Huyền Cơ Tông tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

Chúc Thiên Lam cũng ngưng trọng nói.

Diệp Huyền vẫn cự tuyệt, trước khi đi, Diệp Huyền giao một chiếc nhẫn trữ vật lặng đưa cho Chúc Thiên Lam.

- Diệp Huyền, ngươi đây là...

Chúc Thiên Lam nghi ngờ nói.

- Chúc Thiên Lam đại sư, ngươi làm Diệp Huyền ta rất là bội phục, đây là chút tâm ý của ta, ngươi cầm đi, không phải báo đáp ngươi, mà chỉ hi vọng ngươi đứng từ góc độ liên minh mười ba nước mà mưu cầu phúc lợi cho liên minh mười ba nước.&
Chương 569 Lão giả Hạ gia (1)

Thông qua chuyến đi phù quang bí cảnh lần này, Diệp Huyền bội phục cách làm người của Chúc Thiên Lam, đặc biệt lúc trước hắn dứt khoát đứng ra cũng làm cho Diệp Huyền cảm kích.

Diệp Huyền tự nhiên hi vọng nhìn thấy người như vậy càng mạnh càng tốt.

- Ta có ít đồ là cho ngươi, cũng cho Tề Hiền, còn có một ít là cho Hạ Thất Tịch, ta đã đánh dấu tốt, cáo từ.

Diệp Huyền nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn đội ngũ Lưu Vân quốc đã đi xa, Chúc Thiên Lam vẫn còn ngây người tại chỗ.

- Chúc Thiên Lam đại sư, vừa rồi Diệp Huyền cho ngươi cái gì?

Tề Hiền nghi hoặc tiến lên hỏi.

- Ta cũng không biết, hắn nói mấy thứ này là cho mấy người chúng ta, hẳn là một ít linh dược âấy được trong phù quang bí cảnh a, hắn làm như vậy đám người Đông Phương Ngôn Ngữ đồng ý sao?

Chúc Thiên Lam thì thào nói ra, sau đó thần thức thẩm thấu vào trữ vật giới chỉ, chỉ thấy hai trang giấy và ba bình linh dược xuất hiện trước mặt Chúc Thiên Lam, trước bình thuốc là ba cái tên.

- Lại là đan dược...

Chúc Thiên Lam giật mình mở bình sứ, bên trong có mấy viên đan dược tròn vo xuất hiện trước mặt ba người.

Đây là...

Cảm thụ được khí tức linh dược nồng đậm, đám người Chúc Thiên Lam trợn mắt há hốc mồm.

- Khí tức linh dược cực kỳ khủng bố, loại khí tức này chẳng lẽ là Phá Tôn Đan ngũ phẩm? Điều này sao có thể!

Chúc Thiên Lam cảm thấy khó có thể tin, Phá Tôn Đan ngũ phẩm là một trong các loại an dược cường nhất trong ngũ phẩm, đúng như tên, có thể làm cho Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong gia tăng ba thành cơ hội đột phá đến Vũ Tôn lục giai.

Hiện tại Chúc Thiên Lam đang gặp bình cảnh Vũ Tông ngũ giai đỉnh phong, vốn muốn đột phá ít nhất còn cần thời gian một hai năm, sau khi có Phá Tôn Đan, chỉ sợ hắn có thể trong một hai tháng có hi vọng trùng kích Vũ Tôn lục giai.

- Các ngươi nhìn vào trong bình sứ có cái gì.

Chúc Thiên Lam giao bình sứ có tên Tề Hiền và Hạ Thất Tịch cho hai người, hai người mở ra xem xét, ánh mắt cũng mở to.

Trong bình sứ của Hạ Thất Tịch là Tông Nguyên Đan ngũ phẩm, tuy cũng là đan dược ngũ phẩm nhưng công hiệu của Phá Tôn Đan và Tông Nguyên Đan khác nhau, đối tượng của Tông Nguyên Đan là Thiên Vũ Sư tứ giai đỉnh phong, một khi phục dụng sẽ có mười thành tỷ lệ có thể đột phá đến Vũ Tông ngũ giai.

Mà Tề Hiền đạt được cũng là mấy viên đan dược ngũ phẩm, cũng không biết làm được cái gì, không phải mấy luyện dược sư có thể nhìn ra.

- Đúng rồi, còn có hai trang giấy.

Chúc Thiên Lam lấy hai trang giấy trong trữ vật giới chỉ ra ngoài, trên hai trang giấy đều có tên, một tấm cho Chúc Thiên Lam, một tấm cho Tề Hiền, phía trên tràn ngập chữ viết.

Nhìn thấy nội dung trên trang giấy, Chúc Thiên Lam giật mình còn lớn hơn cả khi đạt được Phá Tôn Đan.

Bởi vì trên trang giấy ghi lại hồn quyết vô cùng tinh diệu.

Trên đại lục, bất cứ hồn quyết nào cũng là chí bảo vô thượng, mà Chúc Thiên Lam tu hành chính là hồn quyết thô thiển của Thiên Kim quốc lưu truyền tới nay, so với hồn quyết của Diệp đưa cho, hắn chỉ nhìn một chút nhưng hồn lực có cảm giác linh hoạt và có tăng lên, hiển nhiên cấp bậc còn cao hơn hồn quyết hắn tu hành quá nhiều.

Chúc Thiên Lam khiếp sợ, Tề Hiền càng khiếp sợ không nhỏ.

Trên trang giấy có ghi chép là công pháp kết hợp đao vũ hồn, mà Diệp Huyền cho hắn đan dược cũng kết hợp tu luyện với công pháp này.

Khó có thể tin.

Hai người liếc nhau, trong nội tâm sinh ra sóng to gió lớn, Diệp Huyền có địa vị gì, không ngờ có thể lấy ra đồ vật nghịch thiên như thế, hai người bọn họ rất rõ ràng, Diệp Huyền cho bọn họ đồ vật, đứng nói trong liên minh mười ba nước, cho dù là tại Mộng Cảnh bình nguyên cũng là đồ vật cấp nghịch thiên.

Hắn làm sao đạt được nhiều bảo vật như thế?

Nghĩ đến Diệp Huyền rất có thể bị người Huyền Cơ Tông chặn giết, nội tâm hai người đổ mồ hôi lạnh.

Không được, thiên tài như thế không thể nhìn hắn vẫn lạc được.

Trong lòng hai người thập phần không cam lòng, nếu âấy người Huyền Cơ Tông muốn động thủ, chỉ bằng hai người bọn họ không thể làm gì được đối phương.

- Những vật này nên mang cho tiền bối Hạ gia xem.

Đột nhiên Chúc Thiên Lam nghĩ đến cái gì, hắn nói ra một câu.

Ánh mắt Tề Hiền sáng lên:

- Đúng vậy, nếu như vị tiền bối kia biết rõ Diệp Huyền nghịch thiên, hắn ái tài có thể ra tay giúp đỡ.

- Đi cùng ta, ta nhất định sẽ thỉnh gia gia rời núi, tuyệt đối không thể nhìn người Huyền Cơ Tông động thủ với Diệp Huyền.

Ánh mắt Hạ Thất Tịch kiên định.

Sau khi an bài xong đội ngũ, ba người Chúc Thiên Lam nhanh chóng tiến tới thủ đô vương quốc.

Bọn ho không lo lắng Huyền Cơ Tông sẽ ra tay với cường giả và đệ tử của Thiên Kim quốc, bởi vì Huyền Cơ Tông đi vào liên minh mười ba nước chính là vì tài nguyên của phù quang bí cảnh, mà những bảo vật kia nằm trên người bọn họ, người Huyền Cơ Tông muốn ra tay cũng sẽ tìm bọn họ.

Ba người chạy đi như điên, hai ngày sau đó cả ba người đi tới thủ đô Thiên Kim quốc.

Không có nghỉ ngơi, hai người mang theo Hạ Thất Tịch vội vàng đi vào tiểu sơn phía sau phủ đệ Hạ gia, lúc này cung kính bái kiến.

Hai người vốn không có tư cách gặp được lão giả, bởi vì có Hạ Thất Tịch đi cùng, lão giả ẩn cư phái sau núi Hạ gia cũng đáp ứng gặp mặt.

Ba người vừa thấy được đối phương, lúc này âầm đan dược đưa lên, nói rõ ý đồ mình tới.

Hạ Thất Tịch quỳ gối phía dưới nói:

- Gia gia, ngươi nhất định phải cứu Diệp Huyền, nếu như không có hắn, Tịch nhi đã sớm chết trong phù quang bí cảnh nhiều lần, gia gia ngươi nhất định phải ra tay cứu hắn.

- Tịch nhi, ngươi đứng lên đi.

Lão giả kia cầm đan dược cười nói.

- Không, gia gia ngươi không đáp ứng cứu hắn, Tịch nhi sẽ không đứng lên, Tịch nhi biết rõ gia gia ngươi nhất định có thể làm được, hiện tại cũng đã qua hai ngày, nếu như ngươi lại không đi chỉ sợ không kịp.

Đôi mắt Hạ Thất Tịch đỏ rực và nói.

Lão giả kinh ngạc nhìn Hạ Thất Tịch, hắn quá hiểu cháu gái của mình, thái sơn có sập trước mặt nàng cũng không đổi sắc, lại càng không cần phải dùng ngữ khí như vậy với mình, vì sao nàng quan tâm tới người tên Diệp Huyền như vậy?

- Tốt, tốt, trước tiên cho ta xem đan dược đã.

Lão giả bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lấy đan dược trong tay và xem xét, hắn vô cùng giật mình.

Hắn cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc này mới buông đan dược xuống.

- Gia gia, thế nào, chúng ta nhanh chóng lên đường đi.

- Gấp cái gì mà gấp, đan dược các ngươi cầm về đi, người, ta không đi.

- Gia gia... Ngươi...

Hạ Thất Tịch như bị sét đánh, nàng ngây người tại chỗ, nước mắt không tự chủ rơi xuống như mưa.
Chương 570 Lão giả Hạ gia (2)

Lão giả vội vàng vịn Hạ Thất Tịch lên, cười khổ nói:

- Bảo bối Tịch nhi, ngươi nghe ta nói ah, không phải ta không cứu Diệp Huyền, mà hắn căn bản không cần ta cứu.

Hạ Thất Tịch sững sờ tại chỗ, vì sao không cần đi cứu?

- Các ngươi cảm thấy đan dược này là hắn luyện chế?

Lão giả mắt nhìn Chúc Thiên Lam và Tề Hiền, mỉm cười nói.

Chúc Thiên Lam và Tề Hiền đều sững sờ.

Lão giả chậm rãi nói:

- Nghe các ngươi nói, có lẽ Diệp Huyền chính là Thiên Vũ Sư tứ giai ah, chẳng lẽ các ngươi cho rằng với tu vi của hắn có thể luyện đan dược này?

Lão giả nói thế làm mấy người giật mình, cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn, chẳng lẽ đan dược không phải do Diệp Huyền luyện?

Ngẫm lại cũng phải, tuy Diệp Huyền có tạo nghệ kinh người ở phương diện luyện hồn học, thực lực không yếu, luyện hồn học và luyện dược học là hai ngành khác nhau, Diệp Huyền có tạo nghệ luyện hồn học mạnh nhưng không có nghĩa hắn là một tên luyện dược sư.

Cho dù hắn là một tên luyện dược sư, Diệp Huyền cho bọn họ đan dược đều là đan dược ngũ phẩm, hiển nhiên cũng không có khả năng do Diệp Huyền luyện chế ra.

Thấy ánh mắt mọi người giật mình, lão giả nói tiếp:

- Các ngươi cho ta xem chỉ là đan dược ngũ phẩm nhưng ta nhìn kỹ thì những viên đan dược này rất mượt mà, bóng loáng no đủ, đặc biệt là dược lực bên trong nội liễm, hiển nhiên dược tính dung hợp đạt tới mức hoàn mỹ, điểm này cũng không phải luyện dược sư ngũ phẩm có thể làm được.

- Muốn chế biến ra đan dược như thế ít nhất cũng là luyện dược sư Tôn cấp lục giai, hơn nữa người này ít nhất cũng là luyện dược sư Tôn cấp lục giai đứng đầu.

- Cho nên sau lưng Diệp Huyền tuyệt đối có cao thủ cường đại tồn tại, hơn nữa các ngươi nói Diệp Huyềncó tạo nghệ luyện hồn học rất mạnh, rất có thể người nọ sau lưng của hắn chẳng những là luyện dược sư, hayhắn còn là luyện hồn sư cường đại, hơn nữa cấp bậc cũng ngoài lục giai.

Lão giả nói lời này làm nội tâm đám người Chúc Thiên Lam kinh ngạc.

Nghĩ đến sau lưng Diệp Huyền có cường giả cường đại đi cùng nhưng bọn họ không biết gì cả, lúc này toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc là dạng cường giả gì mới có thể thần không biết quỷ không hay đi bên cạnh bọn họ, hơn nữa còn luyện chế nhiều đan dược cho Diệp Huyền.

Nhớ lại vẻ mặt Diệp Huyền ngày đó, mọi người cũng tán thành cách nói của lão giả.

Lúc trước Diệp Huyền đối mặt Cuồng Phong trưởng lão Huyền Cơ Tông quát hỏi, cả quá trình hoàn toàn không có biểu hiện bối rối, lúc ấy hai người đều không kịp phản ứng, hiện tại nhớ lại mới thấy kỳ quái, Diệp Huyền là một đệ tử, tại sao hắn có thể bình tĩnh như vậy?

Lão giả cười nhạt một tiếng nói:

- Có lẽ hiện tại các ngươi đã hiểu a, có người nọ thì các ngươi cảm thấy một tên Vũ Tôn của Huyền Cơ Tông có thể bắt hắn hay sao?

- Gia gia, ngươi nói là thực?

Hạ Thất Tịch bán tín bán nghi nói.

- Chẳng lẽ gia gia còn có thể lừa ngươi hay sao!

Hạ Thất Tịch lập tức nín khóc mà cười.

Gia hỏa này ở sau lưng còn che giấu cường giả như thế nhưng không nói ra, còn làm cho nàng lo lắng lâu như vậy, thật sự là chán ghét.

Có lão giả phân tích, Chúc Thiên Lam và Tề Hiền cũng đã yên lòng, lúc này cầm đan dược lui ra ngoài.

Về phần Diệp Huyền cho hồn quyết và hồn kỹ, hai người không có mang ra.

Dù sao công pháp không giống với đan dược, chưa được Diệp Huyền đồng ý thì bọn họ sẽ không cho kẻ khác xem.

Kỳ thật hai người cũng không biết Diệp Huyền đã giao hồn quyết và công pháp cho bọn họ chính là không lo lắng bọn họ lộ ra ngoài, dù sao hai dạng đồ vật này trân quý với đám người Chúc Thiên Lam nhưng Diệp Huyền xem ra chỉ là công pháp yếu nhất hắn ghi nhớ mà thôi, căn bản không quan tâm tới.

Sau khi đám người Chúc Thiên Lam rời khỏi, lão giả gọi Hạ Thất Tịch.

- Tịch nhi, không nghĩ tới lúc này đi phù quang bí cảnh ngươi thu hoạch lớn như vậy, chẳng những hồn lực đột phá đến tứ phẩm, thực lực cũng đạt tới tứ giai đỉnh phong, hơn nữa có Diệp Huyền cho ngươi Tông Nguyên Đan, chắc hẳn ngươi sẽ nhanh chóng đột phá tới Võ Tông ngũ giai.

Lão giả nói xong cũng xuất ra một bản bí tịch.

- Đây là một môn công pháp của Hạ gia chúng ta, chờ ngươi đột phá Võ Tông ngũ giai là có thể tu hành.

- Công pháp Hạ gia chúng ta?

Hạ Thất Tịch nghi hoặc tiếp nhận quyển sách phong cách cổ xưa, chỉ thấy trên đó có mấy chữ viết mang theo uy thế bàng bạc: Long Nguyên Kinh Thế Quyết!

Mấy chữ này mang theo khí têế rồng bay phượng múa, dường như ẩn chứa ma lực nào đó, Hạ Thất Tịch chỉ nhìn mấy chữ này huyền lực trong người đã rục rịch, dường như sinh ra cộng minh nào đó với huyết mạch, máu huyết trong người chảy thật nhanh.

Hạ Thất Tịch lúc này vô cùng chấn động, chỉ khí thế của chữ viết đã làm nàng sinh ra biến hóa như vậy, rốt cuộc là bí tịch gì?

Sắc mặt lão giả vô cùng ngưng trọng:

- Tịch nhi, bí tịch này là bí tịch tổ truyền của Hạ gia, sở dĩ hiện tại ta mới cho ngươi, không chỉ bởi vì nó tu luyện độ khó cực cao, bởi vì bản bí tịch này từng sinh ra gió tanh mưa máu trên đại lục, cho nên ngươi bây giờ có thể bắt đầu tu luyện nhưng trừ phi sống chết trước mắt, thời điểm khắc không được phép vận dụng nó, ngươi nghe hay chưa?

Cảm nhận được ngữ khí ngưng trọng của lão giả, Hạ Thất Tịch vội vàng gật đầu, nói:

- Gia gia, Tịch nhi hiểu.

- Ân, trừ chuyện đó ra, nơi này có một tấm lệnh bài, ngươi cầm lệnh bài kia đi Mộng Cảnh bình nguyên Lam Quang học viện.

- Lam Quang học viện?

Hạ Thất Tịch sững sờ một lúc.

- Lam Quang học viện là học viện cường đại nhất trên Mộng Cảnh bình nguyên, nếu như nước, nếu như Huyền Cơ Tông thật nhìn chằm chằm vào liên minh mười ba nước, bằng vào đám người Chúc Thiên Lam căn bản không thể đối kháng với quái vật khổng lồ như Huyền Cơ Tông, nhưng là nếu ngươi gia nhập Lam Quang học viện thì khác, Lam Quang học viện là thế lực số một trong Mộng Cảnh bình nguyên, đồng thời cũng là trung tâm thiên tài trên Mộng Cảnh bình nguyên hội tụ, nơi này chẳng những có thể cho ngươi cơ hội học tập, còn có thể làm cho Huyền Cơ Tông sợ ném chuột vỡ bình, không dám ra tay với liên minh mười ba nước.

- Người sáng lập Lam Quang học viện năm đó từng nhận ân tình Hạ gia chúng ta, lệnh bài này là hắn năm xưa lưu lại, ngươi chỉ cần cầm lệnh bài là có thể trực tiếp tiến vào Lam Quang học viện học tập mà không cần trải qua khảo hạch.

Người sáng lập Lam Quang học viện năm xưa nhận ân tình của Hạ gia? Hạ Thất Tịch bị lời của lão giả làm kinh ngạc ngây người.&

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK