Lần này nhiệm vụ đánh chết Huyền Diệp trong khảo hạch nội viện dùng Lữ Phong làm chủ đạo, hắn chỉ là phụ thuộc.
Vốn tưởng rằng có Lữ Phong sư huynh ra tay sẽ không có sơ sót, ai biết Huyền Diệp chẳng những không chết, Lữ Phong sư huynh không rõ tung tích nơi nào, có thể tưởng tượng phó tông chủ tức giận cỡ nào khi nhận được tin tức này..
- Tại sao Lữ Phong sư huynh lại mất tích? Chẳng lẽ hắn đã bị Huyền Diệp giết chết? Có lẽ không có khả năng, Huyền Diệp mới ngũ giai tam trọng, hắn làm sao có thể đánh chết Lữ Phong sư huynh, Lữ Phong sư huynh nhất định gặp phải Yêu Vương cho nên bất hạnh vẫn lạc.
Trần Kim thì thào lẩm bẩm.
Đến thời điểm này hắn vẫn không dám hoài nghi Lữ Phong là bị Diệp Huyền đánh chết.
- Giết chết Lữ Phong sư huynh của ngươi là ta!
Đột nhiên trong gian phòng có giọng nói vang lên.
- Người nào?
Trần Kim quá sợ hãi.
Phốc phốc!
Mật thất tu luyện dùng huyền thiết chế tạo thành, thập phần cứng rắn, lúc này có một bóng đen xuất hiện, vách tường mật thất bị cắt ra như đậu hủ.
Bá!
Một đạo nhân ảnh tiến đến.
- Huyền Diệp!
Trần Kim nhìn rõ bóng người, ánh mắt vô cùng kinh hãi..
- Không thể ngờ ngươi là người Huyền Cơ Tông, mỗi ngày đều cấp tin tức cho Huyền Cơ Tông.
Diệp Huyền nhìn trận bàn kỳ dị và nói một câu.
- Hừ, ngươi nói sai rồi.
Trần Kim phục hồi tinh thần lại, phẫn nộ nói ra,
- Nơi này là ký túc xá của ta, đệ tử xông loạn vào ký túc xá ngươi phải bị tội gì, Huyền Diệp, ngươi cho rằng ngươi gia nhập nội viện là muốn làm gì thì làm sao, còn không cút ra ngoài cho ta, nếu không ta sẽ báo đạo sư học viện.
Ký túc xá của đệ tử là nơi riêng tư của bọn họ, bất cứ đệ tử nào cũng bị nghiêm cấm xâm nhập ký túc xá trái phép, trong Lam Quang học viện có rất nhiều quy củ nhưng đây là quy củ nghiêm khắc nhất.
Một khi xuất hiện việc đệ tử xông loạn vào ký túc xá, nhẹ thì bị khu trục ra khỏi Lam Quang học viện, nặng thì đánh chết tại chỗ.
- Ngươi là gian tế Huyền Cơ Tông cũng dám nói đạo sư?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng.
- Ngươi có chứng cớ gì.
Diệp Huyền vừa muốn nói chuyện, hắn nhìn thấy trận bàn có hàng chữ sáng lên.
- Trần Kim, trong khảo hạch nội viện đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì Huyền Diệp không chết, Lữ Phong không rõ tung tích? Nói!
Nhìn thấy tin tức xuất hiện, Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hiện tại còn cần chứng cớ sao?
Bỗng nhiên ánh mắt Trần Kim như tro tàn gióng như buông tha chống cự,, sau một khắc hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên hắn đánh một quyền vào trận bàn với tốc độ cực nhanh, quả thực làm người ta không kịp phản ứng.
Nhưng Diệp Huyền là ai, hắn đã sớm chú ý tới hành động của Trần Kim, bỗng nhiên thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Trần Kim và ngăn cản nắm đấm của hắn.
- Ngươi cũng muốn đùa nghịch thủ đoạn trước mặt ta sao?
Bỗng nhiên đồng tử Diệp Huyền biến hóa, trong mắt bắn ra hào quang mơ hồ.
- Thần linh đồng thị —— huyễn cấm chi nhãn!
Trần Kim cảm giác mình như lâm vào bóng tối, cảm giác sợ hãi không tên xuất hiện, cũng sinh ra trong nội tâm hắn, trong bóng tối hắn đang bị giam trong cái lồng, mà Huyền Diệp trước mặt chính là ma quỷ dùng roi da không ngừng quật lên người hắn.
Cảm giác thống khổ từ linh hồn làm gương mặt Trần Kim vặn vẹo, hắn giãy dụa thống khổ.
- Nói cho ta biết ngươi làm sao lợi dụng trận bàn liên hệ với Đoạn Thiên Lang.
Diệp Huyền dùng ngữ khí lạnh lẽo hỏi Trần Kim.
- Ngươi mơ tưởng biết được tin tức trong miệng ta.
Trần Kim cắn răng, vẻ mặt đầy dữ tợn.
- Hừ, gian ngoan mất linh.
Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, hồn lực lục phẩm kết hợp huyễn cấm chi nhãn công kích vào tinh thần Trần Kim.
Oanh!
Trùng kích tinh thần khủng bố làm cho Trần Kim lập tức mất đi ý thức.
Chờ thời điểm hắn tỉnh táo lại, hắn phát hiện Diệp Huyền đã thông qua trận bàn nói gì với người bên kia.
- Ngươi không phải hắn!
Đột nhiên trận bàn xuất hiện ánh sáng và nổ tung, phù văn phía trên trận bàn lúc này đã nứt vỡ không còn tồn tại nữa.
- Cả trận bàn bị hủy trong chốc lát.
- Ha ha, cho dù ngươi đạt được phương pháp sử dụng trận bàn cũng đừng mơ tưởng dạt được chút tin tức nào từ Đoạn phó tông chủ.
Trần Kim dữ tợn cười nói.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Oanh!
Ảo ảnh hiện lên, Diệp Huyền đánh một chưởng vào đầu Trần Kim, đầu Trần Kim nổ tung và máu tươi bắn tung tóe
Trước khi chết Trần Kim dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên hắn không dám tin Diệp Huyền sẽ tru sát hắn.
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng, hắn không có chút thương cảm nào với người Huyền Cơ Tông.
Hơn nữa hắn biết rõ, cho dù nói tin tức Trần Kim là gian tế cho đám người Thanh Phong đạo sư biết cũng không có kết quả gì, ngược lại sẽ bại lộ chính mình, nếu đã như vậy còn không bằng giết đi cho thỏa đáng.
- Ngược lại không nghĩ tới, đám người Đoạn Thiên Lang cảnh giác như vậy.
Nhìn trận bàn vứt bỏ trên mặt đất, Diệp Huyền lắc đầu.
Hắn vừa rồi dùng huyễn cấm chi nhãn đạt được phương thức liên lạc giữa Trần Kim và Đoạn Thiên Lang, lập tức giả mạo giọng điệu Trần Kim hỏi tin tức của đám người Đoạn Thiên Lang.
Hắn không ngờ đám người Đoạn Thiên Lang cảnh giác như vậy, còn không có trao đổi vài câu đã nhạy cảm và nhìn thấu mưu kế của hắn.
Thông qua trao đổi vừa rồi Diệp Huyền cũng không phải không thu hoạch được gì, hắn có thể biết rõ đám người Đoạn Thiên Lang tập kích Lam Quang học viện vào nửa tháng trước không có đi xa, mà là tiềm phục ở gần đó và mưu đồ Lam Quang học viện.
- Huyền Cơ Tông muốn đạt được cái gì trong Lam Quang học viện hay sao?
Diệp Huyền thì thào nói nhỏ, thu hồi trận bàn vứt đi, ngay sau đó hắn rời khỏi ký túc xá Trần Kim, thân ảnh của hắn giống như quỷ mị và biến mất trong bóng đêm.
Giờ phút này, tại khoảng cách Lam Quang học viện bên trên vạn dặm bên ngoài một tòa thành trì trong.
- Xem ra Lữ Phong và Trần Kim lúc này dữ nhiều lành ít.
Oanh phanh!
Một cái bàn dài trước người Đoạn Thiên Lang bị đánh nát.
- Đoạn phó tông chủ, tại sao có thể như vậy?
Đám người Cuồng Chiến đứng đối diện khó tin nói một câu.
Huyền Cơ Tông bọn họ có nhãn tuyến khác là việc bọn họ mới biết cách đây không lâu, lúc này mới kết thúc khảo hạch sinh tồn mà thôi.
Đồng thời bọn họ cũng nhận được tin tức, lúc này Lữ Phong tham gia khảo hạch sinh tồn cũng không trở về, mất tích thần bí.
Việc này làm bọn họ không dám tin tưởng.
Vì đánh chết Huyền Diệp, bọn họ âm thầm cung cấp cho Lữ Phong rất nhiều bảo vật.
Chương 922 Lam Quang bí cảnh
Bình Không Châu, Tù Ma Tỏa Liên, Ma Thiên giáp, bất cứ món bảo vật nào cũng làm cho cường giả Võ Vương cũng phải đỏ mắt.
Kết hợp với thực lực bản thân Lữ Phong có thể so với Võ Vương thất giai, có thể đoán trước Lữ Phong có bảo vật như vậy, cho dù hắn có đối mặt với Thái Thượng trưởng lão như bọn họ mà không thua kém bao nhiêu, đánh chết Huyền Diệp vô cùng dễ dàng.
Nào ngờ tin tức truyền về làm cho bọn họ khiếp sợ không nhỏ.
Bọn họ liên thông qua trận bàn truyền tin tức cho Lữ Phong và Trần Kim.
Truyền tin tức cho Lữ Phong không khác gì ném đá vào biển.
Mà Trần Kim trả lời tin tức càng chứng minh là đúng, trước kia là tai mắt khác truyền về.
Đám người Đoạn Thiên Lang tự nhiên hỏi vài câu ý đồ biết rõ chân tướng nhưng trải qua nói chuyện với nhau Đoạn Thiên Lang nhạy cảm phát hiện lời nói của Trần Kim không đúng.
Tông môn nhìn chằm chằm vào Lam Quang học viện, với tư cách đệ tử ngoại viện lâu năm trong Lam Quang học viện, Đoạn Thiên Lang thường xuyên liên hệ với Trần Kim, bởi cũng hiểu rõ hành vi ngôn ngữ của đối phương.
Mà Diệp Huyền truyền tin tức có ám hiệu chính xác nhưng thói quen ngôn ngữ hoàn toàn khác biệt lớn với Trần Kim lúc trước.
Sai lầm này lập tức bị Đoạn Thiên Lang nhìn thấu ngay lập tức.
- Xem ra Trần Kim cũng dữ nhiều lành ít.
Trong phòng, sắc mặt Đoạn Thiên Lang âm tình bất định, thì thào lẩm bẩm.
- Phó tông chủ, có phải là Huyền Diệp làm trò quỷ hay không?
Cuồng Chiến với vẻ mặt điên cuồng hỏi thăm.
- Cuồng Chiến, ngươi là muốn báo thù Huyền Diệp sắp điên rồi sao?
Đoạn Thiên Lang lạnh lùng nhìn hắn, nói
- Huyền Diệp đúng là có tài nhưng hắn làm sao là đối thủ của Lữ Phong? Huống chi cho dù thật sự Lữ Phong, bị hắn giết, hắn một đệ tử làm sao có thể khi trở về học viện lại ra tay với Trần Kim được chứ?
- Theo ta thấy rất có thể là Cát Phác Tử những lão gia hỏa kia phát giác có dị thường nên làm cho hai người bọn họ bạo lộ.
- Chúng ta nên làm sao bây giờ?
- Có thể làm sao, hiện tại chúng ta không cần làm gì cả, để tránh phá hư kế hoạch của tông chủ đại nhân.
Ánh mắt Đoạn Thiên Lang hung ác, hắn nói một câu.
Sáng sớm ngày thứ hai Diệp Huyền và các học viên khác tụ tập với nhua.
Tất cả mọi người kích động nhìn Lỗ Tuấn đạo sư trước mặt.
- Chúc mừng các ngươi thành công trở thành đệ tử nội viện, hôm nay sẽ do ta dẫn các ngươi đi tới nội vêện.
Dưới sự dẫn dắt của Lỗ Tuấn đạo sư, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người đi vào một tòa kiến trúc phía sau Lam Quang học viện.
- Không phải nói nội viện và ngoại viện không cùng một chỗ sao? Lỗ Tuấn đạo sư hắn đi đâu?
Các học viên đi vào trong kiến trúc với dáng vẻ khó hiểu.
Được Lỗ Tuấn đạo sư dẫn dắt, mọi người lập tức bước vào trong đại điện.
Phía trước đại điện có hai lão giả đang ngồi, nhìn thấy Lỗ Tuấn đạo sư đến đây, lúc này mở mắt ra, trong mắt bắn ra hào quang.
- Lỗ Tuấn, đây là đệ tử nội viện lần này?
Trong đó một lão giả nhàn nhạt mở miệng, hắn nhìn thấy Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti liền giật mình không nhỏ.
- Không ngờ có hai Võ Tông ngũ giai tam trọng, cạnh tranh nội viện tàn khốc, Võ Tông ngũ giai có thể thừa nhận nổi hay không?
Trên mặt hai ngươi hơi ngạ nhiên, dường như tràn ngập lo lắng với chất lượng nội viện lần này.
- Ha ha, ngươi đừng xem thường bọn họ, chất lượng nội viện lần này không kém gì những lần trước đâu.
Lỗ Tuấn vừa cười vừa nói.
Thực lực của Diệp Huyền đã thể hiện rõ trong lần đấu loại, nếu người khác bởi vì tu vi của hắn mà xem thường thì kẻ đó sai mười phần rồi.
- Ah?
Nghe được Lỗ Tuấn đánh giá tân sinh như thế, hai gã lão giả cũng ngạc nhiên không tên, bọn họ hiểu tính cách của Lỗ Tuấn, muốn nghe được hắn tán dương học viên nào cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Ha ha, nếu ngươi đã nói như vậy thì chúng ta rất chờ mong đấy.
Hai gã lão giả cười nhạt một tiếng, một người trong đó vung tay lên, huyền nguyên lập tức chui vào trong hậu viện.
Ông!
Sau một khắc trong đại điện có cột sáng xuất hiện, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, một trận pháp phức tạp phong cách cổ xưa xuất hiện trước mặt mọi người.
- Truyền tống trận?
Diệp Huyền lập tức hiểu ra, nội viện Lam Quang học viện cũng nằm ở cùng nơi với ngoại viện, cách tiến vào của nó hết sức đặc thù, lại là thông qua truyền tống trận ra vào, kể từ đó vị trí chính thức của nội viện nằm ở đâu sẽ không có đệ tử nào biết.
Mọi người được Lỗ Tuấn dẫn vào trong truyền tống trận phương, hào quang chói mắt sáng lên, lực lượng hấp xả xuất hiện, Diệp Huyền cảm thấy thân thể mình mất đi trọng lượng, chung quanh là khu vực trắng xóa, tất cả cảm giác thân thể biến mất, sau một lát hắn mới có lại cảm giác trọng lượng và đứng trên thực địa.
Diệp Huyền cảm giác đầu tiên là huyền khí nồng đậm, mở mắt ra đã thấy thiên địa huyền khí như sương mù trắng xóa không ngừng rót vào trong người các đệ tử.
- Nơi này là nơi nào?
- Chúng ta đến sao?
- Thiên địa huyền khí thật nồng đậm.
Tất cả đệ tử đều khiếp sợ kêu lên, vẻ mặt hưng phấn.
Diệp Huyền đánh giá chung quanh, nồng độ thiên địa huyền khí nơi này cao hơn bên ngoài năm lần.
Nói cách khác tu luyện ở nơi này không cần phải đi phòng tu luyện, tốc độ hấp thu thiên địa huyền khí cũng nhanh với bên ngoài năm lần.
Hiện tại tu luyện trong hoàn cảnh này, khó trách thiên tài nội viện Lam Quang học viện lại đáng sợ như thế.
Đưa mắt nhìn phương xa, huyền khí như sương trắng bao phủ rừng rậm nhiệt đới, nó phát thổi qua đỉnh cây kêu sàn sạt.
- Nơi này là nơi nào?
- Thì ra Mộng Cảnh bình nguyên vẫn còn có nơi như thế này.
- Ta trước kia chưa bao giờ nghe nói qua nồng độ thiên địa huyền khí như thế này bao giờ.
Các học viên liên tục sợ hãi thán phục.
- Không đúng, nồng đô huyền khí nơi này quỷ dị, không giống như địa vực tự nhiên, ngược lại giống... Bí cảnh!
Chỉ có Diệp Huyền mới nhìn ra được chân tướng.
Quả nhiên chợt nghe Lỗ Tuấn nhạt cười nhạt nói:
- Các vị, nơi này là nội viện Lam Quang học viện, khu rừng nhiệt đới này không phải địa vực tự nhiên trong Mộng Cảnh bình nguyên, nó là bí cảnh, chúng ta xưng là lam quang bí cảnh.
- Bí cảnh này là viện trưởng đầu tiên của Lam Quang học viện phát hiện ra đầu tiên, cũng bị hắn cải tạo thành học viện của chúng ta.
- Địa chỉ nội viện nằm sâu trong rừng nhiệt đới, các ngươi chỉ cần đi về phía trước một lát là có thể nhìn thấy kiến trúc nội viện, đó là khu vực hạch tâm.
- Đđến lúc đó các ngươi chỉ cần cầm lệnh bài của mình đi nội viện đăng ký là được.
Chương 923 Lão sinh phản kích (1)
- Về phần ta hiện tại phải trở về, cũng chỉ đưa các ngươi tới nơi này, trước khi đi ta có một lời khuyên với các ngươi...
Nói đến đây ánh mắt Lỗ Tuấn biến thành nghiêm túc.
- Nội viện là địa bàn thuộc về cường giả, cạnh tranh với nhau vượt qua các ngươi tưởng tượng, thậm chí là tàn khốc, nếu như các ngươi không đủ mạnh, như vậy gia nhập nội viện chưa chắc là chuyện tốt với các ngươi.
- Đương nhiên ta càng hi vọng mỗi người các ngươi qua mấy năm, thậm chí mấy chục năm sau sẽ trở thành nhân vật tinh anh trong Mộng Cảnh bình nguyên.
Vừa mới dứt lời, Lỗ Tuấn quay người rời khỏi nơi này, chỉ còn lại học viên mà thôi.
Mất đi Lỗ Tuấn, nội tâm mấy người ở đây trống rỗng giống như mất đi người tâm phúc.
Bọn họ nhìn nhau, ánh mắt tuyệt đại đa số người đều nhìn lên người Lâm Nguyên.
Trong những người ở đây tu vi Lâm Nguyên cao nhất, danh khí cũng càng lớn, trong tình huống mới vào nội viện chưa quen cuộc sống nơi này, nội tâm rất nhiều người không tự chủ lấy hắn làm chủ.
Nhưng làm mọi người không nghĩ tới là, Lâm Nguyên lại đưa mắt nhìn sang Diệp Huyền.
- Đi thôi.
Bá!
Diệp Huyền không nói nhảm, hắn lập tức tiến sâu vào trong rừng.
Một đám người theo sát phía sau.
Quả nhiên bay đi gần một phút thì phía trước đã có kiến trúc cao lớn xuất hiện.
Nội viện, rốt cục đến sao?
Mọi người kích động bay về hướng kiến trúc cao lớn kia.
Trong rất nhiều kiến trúc, có một kiến trúc là dễ thấy nhất, thập phần to lớn, trên kiến trúc có tấm bản viết hai chữ “Hạch tâm”, là nơi tân tấn học giao tín vật và học viên cũ trao đổi giao dịch tại đây.
Trong nội viện căn bản không có người thủ vệ, cũng không có ai chỉ dẫn, thậm chí trong kiến trúc không có mấy người, dường như nó là tòa thành không.
Chờ đám người Diệp Huyền đi vào hạch tâm điện mới nhìn thấy một ít đệ tử lẻ tẻ đang lên xuống trong hạch tâm điện, những người này yếu nhất cũng là Võ Tôn lục giai, sau lưng mỗi người đều có cánh chim.
Hoặc là linh bảo phi hành, hoặc là phi hành linh kỹ, gần như không có đệ tử không biết bay.
- Nội viện quả nhiên là nội viện.
Mọi người vô cùng rung động.
Hơn nữa những học viên này thần sắc vô cùng ngạo nghễ, ánh mắt sắc bén, giơ tay nhấc chân mang theo khí chất đặc biệt, mặc dù chỉ là Võ Tôn lục giai nhưng ánh mắt còn cuồng ngạo giống như Võ Vương thất giai.
Thời điểm mọi người đang quan sát.
- Lý Huân, ngươi cái tên này cũng tới, ta đã chờ ngươi rất lâu, lần trước ngươi đả thương một tay của ta, hại ta nửa tháng không thể tu luyện, lúc này ta muốn ngươi nằm trên giường một tháng.
Xa xa, đột nhiên có tiếng gầm thét vang lên, lúc này có huyền lực kinh người bộc phát.
Diệp Huyền lúc này nhìn sang quảng trường cách đó không xa có hai học viên gặp nhau, một người trong đó gào thét sau đó ngang nhiên động thủ.
Trong tay của học viên kia tỏa ra hào quang màu lam yếu ớt, trực tiếp hóa thành một dòng nước lũ phóng thẳng tới tên đệ tử cách đó không xa.
Oanh oanh!
Huyền lực kinh người bộc phát, một tên đệ tử nội viện mặc trường bào màu đỏ cũng bạo phát thực lực bản thân, trên bàn tay hắn xuất hiện một đáo hỏa diễm ngăn cản huyền lực công kích như thủy triều.
- Hạ Minh Vũ, đừng nói mạnh miệng, lần trước là ta hạ thủ lưu tình mới tổn thương một cánh tay của ngươi, không nghĩ tới ngươi còn không lĩnh tình, còn dám tìm ta, lúc này ngươi không có vận khí tốt như vậy đâu.
Tên nam tử áo đỏ cười lớn, hỏa diễm trên tay bạo phát và huyễn hóa ra từng đồ án khác nhau sau đó đại chiến với tên đệ tử áo lam.
Oanh!
Hai người điên cuồng giao thủ sinh ra tiếng nổ rất lớn không ngừng quanh quẩn trong quảng trường, kình khí cường liệt hình thành gió lốc quét qua toàn bộ quảng trường.
Khí tức của hai người đều là lục giai nhị trọng, uy áp bọn họ bộc phát còn đáng sợ hơn cường giả lục giai đỉnh phong ở bên ngoài.
Trong tiếng nổ kinh người, một ít học viên gần đó thối lui ra xa, cũng lưu khu vực cho hai người giao thủ, có một ít người vây quanh hào hứng bừng bừng quan sát hai người chiến đấu, còn có một ít người làm việc của mình, cũng không quan tâm chiến đấu, điểm giống nhau duy nhất là sau khi nhìn thấy hai người đột nhiên ra tay nhưng không có vẻ kinh ngạc gì.
- Xảy... Xảy ra chuyện gì?
Đám người Diệp Huyền đi tới trước đại điện đã bị cảnh tượng này làm giật mình.
Hai người công nhiên động thủ trên quảng trường, hơn nữa nhìn biểu hiện của mọi người giống như đây là chuyện rất bình thường, từ đó mọi người có cảm giác không tốt.
Thời điểm này mọi người mới hiểu được vì sao Lỗ Tuấn đạo sư lại nói những lời kia, hai gã đệ tử vì ân oán mà công nhiên động thủ trên quảng trường nhưng không có người cảm thấy kỳ quái, có thể thấy được chuyện như thế xảy ra thường xuyên.
Nói như vậy nội viện này cạnh tranh vô cùng tàn khốc.
Tất cả bọn họ giật mình nhưng đám người Diệp Huyền nhanh chóng không quan tâm, lúc này cầm lệnh bài trong tay đi vào hạch tâm điện, việc trọng yếu nhất của bọn họ hiện tại chính là đăng ký.
- Ồ, đám người kia tới từ nơi nào, tại sao ta chưa từng gặp qua?
- Nghe nói cách đây không lâu ngoại viện có tổ chức khảo hạch, chẳng lẽ là đám đệ tử mới gia nhập nội viện?
- Rất có thể, xem tu vi của bọn chúng cao nhất mới là lục giai nhị trọng, còn lại đại đa số đều là lục giai nhất trọng, cái gì...
Đột nhiên một người như nhìn thấy đại lục mới, hắn mở to mắt và nói:
- Không ngờ còn có hai Võ Tông ngũ giai tam trọng.
Giọng nói của người này lớn giống như sấm sét, lập tức hấp dẫn không ít người chú ý.
- Không ngờ lại có hai tên Võ Tông ngũ giai tam trọng.
- Tại sao đệ tử nội viện lần này lại kém như thế? Lúc nào Võ Tông ngũ giai tam trọng có thể gia nhập nội viện rồi?
Một gã đệ tử nội viện trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nói ra.
Trong lịch sử Lam Quang học viện, đệ tử gia nhập nội viện yếu nhất đều là Võ Tôn lục giai nhất trọng, chưa từng có Võ Tông ngũ giai tam trọng gia nhập nội viện.
Hôm nay không chỉ xuất hiện, hơn nữa còn là hai người xuất hiện cho nên làm cho tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Đồng thời ánh mắt bọn họ nhìn đám người Diệp Huyền cũng khác biệt.
Với tư cách đệ tử nội viện Lam Quang học viện, bọn họ tràn ngập kiêu ngạo với thân phận của mình, hôm nay có Võ Tông ngũ giai tam trọng gia nhập hàng ngũ của bọn họ, lập tức làm bọn họ cảm thấy khó chịu.
- Mấy người các ngươi tới đây làm gì?
Một tên lão sinh đang xem cuộc vui thấy thế hừ lạnh một tiếng, lúc này đứng cản trước đám người Diệp Huyền, bộ dạng khó chịu.
Hắn đã quyết định phải giáo huấn đám nhân vật mới này một lần.
Chương 924 Lão sinh phản kích (2)
Vài tên lão sinh khác đứng ngoài xem cuộc vui, trên mặt còn nở nụ cười vui vẻ.
- Vị sư huynh này, chúng ta là đệ tử mới gia nhập nội viện, hiện tại tới hạch tâm điện đưa tin.
Một học viên vội vàng nói ra.
- Hừ, nhìn bộ dạng các ngươi, tân tấn nội viện như các ngươi không dùng nước tiểu soi mặt mình, hơn nữa còn có hai tên Võ Tông ngũ giai tam trọng, các ngươi cho rằng nội viện là nơi nào, rác rưởi gì cũng thu?
Người này vừa dứt lời vài tên lão sinh khác cười ha ha, vẻ mặt đùa giỡn.
Khí thế tên lão sinh này lập tức bành trướng, thực lực lục giai nhị trọng và dọa tên học viên vừa mới chuyện giật mình, khí thế như ngọn núi lớn áp lên người đám Diệp Huyền.
Trương Nham chỉ là Võ Tông lục giai nhất trọng cho nên không thể thừa nhận khí thế này, hắn kêu rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
- Ha ha ha.
Một đám lão sinh liều lĩnh cười to, thần thái xem náo nhiệt nồng đậm.
- Tránh ra!
Vào lúc này Lâm Nguyên bước lên phía trước và quát lớn.
- Ồ, ở đây còn có tiểu tử có thể ngăn cản khí thế của ta?
Vẻ mặt tên lão sinh này giật mình.
Hắn nhìn sang Lâm Nguyên, lúc này mới cười nhạo nói:
- Ta nói thì ra là Võ Tông lục giai nhị trọng, khó trách có cốt khí như vậy, có phải ngươi cho rằng thực lực của mình không tệ hay không, cho nên mới liều lĩnh như thế? Ngươi phải nhớ kỹ, trong nội viện này ngươi chỉ là người hoàn toàn mới mà thôi.
Hắn vừa dứt lời đã có một lão sinh nhìn sang Lâm Nguyên, trên bàn tay có huyền lực lưu chuyển, hiển nhiên muốn giáo huấn Lâm Nguyên.
- Cút!
Trong mắt Lâm Nguyên bắn ra hàn quang lập lòe, sau một khắc bên hông hắn có một đạo kiếm quang xuất hiện, kiếm quang sáng mắt giống như ánh mắt tử thần, nó đánh thẳng vào bàn tay của lão sinh kia.
Phốc phốc!
Huyền lực trên bàn tay lão sinh kia lập tức bị xé nứt ra, nó phát ra âm thanh nứt vỡ, mà kiếm quang của Lâm Nguyên sau khi xé nát huyền lực cũng làm bàn tay hắn bị thương.
- Tiểu tử, ngươi thật can đảm.
Hiển nhiên bọn họ không cho rằng Lâm Nguyên lại dám động thủ với bọn họ, hơn nữa thực lực hội đáng sợ như thế, không ngờ sau khi xé nát huyền lực và còn làm bàn tay bị thương, hắn tức giận quát một tiếng, thân thể nhanh chóng lùi lịa phía sau, vậy mà trong thời gian ngàn cân treo sợi tóc ngắn ngủi đã né tránh Lâm Nguyên tiến công.
Hắn lui về phía sau cũng không phải vì tránh né, mà là hắn muốn tấn công, bàn tay hắn vung vẫy.
Lúc này Diệp Huyền nhạy cảm nhìn thấy trên bàn tay của người này xuất hiện bao tay màu vàng, huyền lực khủng bố sôi trào và trong bao tay màu vàng phát ra hàng vạn hào quang, vô số hào quang lập tức ập vào người Lâm Nguyên.
Những hào quang này có uy lực mạnh hơn huyền lực lúc trước rất nhiều, nó tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi, tân sinh sau lưng Lâm Nguyên cả kinh và điên cuồng lui về phía sau, sợ bị lan tới gần mình.
Sắc mặt Lâm Nguyên biến hóa, ánh mắt của hắn ngưng trọng, vô số kiếm quang quanh quẩn trước người hắn, chúng hình thành kiếm vũ rậm rạp chằng chịt va chạm với vạn đạo hào quang kia.
Lúc này tiếng nổ liên tiếp vang vọng thiên địa, nổ tung kịch liệt và huyền lực chấn động khủng bố và không ngừng quét qua bốn phương tám hướng.
Trong lúc nổ tung, đột nhiên Lâm Nguyên rên rỉ và lui về phía sau, hiển nhiên hắn đã bị thương nhưng không nhìn thấy từ mặt ngoài.
- Hảo tiểu tử, đúng là dáng sợ mà.
Tên lão sinh kia hừ lạnh một tiếng, nhìn như khích lệ nhưng thật ra là trào phúng.
- Hôm nay Phùng Vũ ta không cho ngươi một chút giáo huấn thì ngươi còn hung hăng càn quấy không ai bì kịp.
Vừa mới dứt lời, lão sinh vung tay đánh một chưởng vào người Lâm Nguyên.
Rầm rầm rầm!
Trong tiếng nổ mạnh, lão sinh và Lâm Nguyên va chạm với nhau.
Một ít lão sinh xem náo nhiệt đứng chung quanh bình phẩm trận chiến.
Những tân sinh đi cùng Lâm Nguyên lúc này xiết chặc nắm đấm quan sát tình hình..
Diệp Huyền cũng yên lặng nhìn hai người giao phong với nhau.
Hắn nhận ra cả hai đều là võ giả lục giai nhị trọng nhưng tu vi của lão sinh còn cao hơn Lâm Nguyên một tia, phương diện công pháp cũng thâm hậu hơn không ít
Nếu như không phải Lâm Nguyên lý giải kiếm đạo thập phần thâm hậu, hơn nữa kiếm pháp kinh người, chỉ sợ hắn đã sớm bị đè đánh.
Cho dù trong quá trình hai nươời giao phong Lâm Nguyên liên tục lui về phía sau, bộ dạng cố sức.
Đó cũng không phải nói thực lực của Lâm Nguyên không được, mà là hắn trời sinh coi thường huyền lực, kiếm khí lăng lệ ác liệt bị hào quang vạn trượng của lão sinh ngăn cản, hoàn toàn không thể tổn thương tới đối phương.
Cứ tiếp tục như vậy tự nhiên sẽ càng ngày càng lâm vào bị động.
Quả nhiên sau khi giao thủ một lúc, Lâm Nguyên bị khí kình của đối phương gây thương tích, hắn rên rỉ và phun máu tươi.
Ngược lại Phùng Vũ không có chuyện gì.
- Ttiểu tử, biết sai hay không?.
Phùng Vũ cười lạnh nói một câu.
Lâm Nguyên lãnh đạm lau máu tươi trên khóe miệng.
- Ngươi là lão sinh, giao thủ hơn mười chiêu mới làm ta bị thương còn đứng đó đắc ý? Nếu như ta là ngươi đã sớm đâm đầu vào tường chết cho rồi.
- Ha ha ha, Phùng Vũ ngươi có nghe hay không
- Đối phó một tân sinh còn tốn nhiều thời gian như vậy, Phùng Vũ ngươi có phải lão sinh hay không?
- Thật sự làm những lão sinh chúng ta mất mặt.
Một ít ít lão sinh đứng ngoài quan sát cũng lên tiếng châm chọc.
Phùng Vũ vốn chỉ muốn dạy dỗ Lâm Nguyên mà thôi, lúc này nghe mọi người châm chọc như thế liền tức giận không nhỏ.
- Xú tiểu tử, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, như vậy đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.
Nổi giận hét lớn một tiếng, Phùng Vũ xông tới lần nữa.
Oanh!
Khí tức trong thân thể hắn tăng vọt đáng sợ, huyền lực khủng bố bôc phát, huyền lực nồng đậm bao phủ hai tay Phùng Vũ, khí kình như ngàn vạn lưỡi đao sắc bén, khí kình sắc bén cắt không khí kêu lốp bốp không ngừng.
Nhìn lưỡi đao sắc bén đầy trời, khí kình như mưa phùn ập lên người Phùng Vũ.
- Là Cực Quang Đại Thủ Ấn, Phùng Vũ đã tu thành chiêu này rồi sao?
- Lần này tên tân sinh không xong, Cực Quang Đại Thủ Ấn chính là vũ kỹ huyền phẩm, mặc dù chỉ là huyền phẩm sơ giai nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
- Với thực lực của Phùng Vũ sử dụng chiêu này, đám Võ Tôn lục giai tam trọng đỉnh phong bên ngoài có khả năng bị một chưởng đánh chết tại chỗ.
Không ít lão sinh đứng xa nói chuyện với nhau.
Đối mặt một kích như thế, vẻ mặt Lâm Nguyên vô cùng ngưng trọng, hắn nín thở tập trung tâm thần, toàn thân hắn như hóa thành trường kiếm và phóng thích khí tức đáng sợ, kiếm khí phóng lên trời, trong thiên địa có tia chớp xuất hiện.
Chương 925 Diệp Huyền chỉ điểm (1)
XÍU...UU!!
Kiếm quang màu đen va chạm với lưỡi đao sắc bén đầy tơời của Phùng Vũ, tiếng nổ lớn truyền vào tai mọi người.
Oa!
Lâm Nguyên phun máu như suối và bay ra xa.
- Lâm Nguyên sư huynh.
Vài tên tân sinh kinh hô và chạy tới.
- Ồ!
Đột nhiên Diệp Huyền kêu lên một tiếng, đôi mắt tỏa sáng.
Một kích của Lâm Nguyên hiện tại so với khi giao thủ với mình ở vô tận sơn mạch không có bao nhiêu biến hóa, huyền lực không tăng lên nhưng kiếm ý lại có một ít biến hóa.
Việc này làm hắn giật mình, Lâm Nguyên lý giải với kiếm đạo không tầm thường, lúc ấy chính mình tùy ý chỉ điểm vài câu nhưng Lâm Nguyên đã nhìn ra một tia chân ý trong đó.
Nếu không phải huyền lực của hắn không đủ hùng hậu thì hắn cũng không thua trong giao thủ vừa rồi.
- Hừ, hiện tại biết sai chưa?
Phùng Vũ lạnh lùng nói ra, khí kình màu vàng quanh quẩn bên người hắn, khí tức hóa thành thực chất trấn áp thân thể mọi người.
- Chỉ có thể diễu võ dương oai cũng muốn làm ta khuất phục? Ngươi không cảm thấy buồn cười hay sao?
Lâm Nguyên lau máu tươi trên khóe miệng và lên tiếng cười nhạo:
- Hiện tại ta không bằng ngươi, ta thừa nhận việc này, nếu như cho ta ba tháng ta sẽ giẫm ngươi dưới chân.
- Ngươi...
Trong mắt Phùng Vũ sinh ra lửa giận, hắn không nghĩ tới tân sinh này lại khó chơi như vậy.
- Các ngươi cũng cho rằng là như thế sao?
Phùng Vũ lạnh lùng nhìn các tân sinh còn lại, hắn nói:
- Chỉ cần các ngươi nhận sai, ta có thể cân nhắc cho các ngươi đi đưa tin, nếu không ta sẽ lưu lại chút ấn ký trên người các ngươi.
- Có lẽ các ngươi không biết, trong nội viện này, chỉ cần không đánh tàn hay đánh chết thì đạo sư học sẽ không nói thêm lời nào.
Hắn nhếch miệng cười cười giống như ma quỷ, vẻ mặt vất khủng bố.
Khí tức cường đại bắn ra ngoài, không ít đệ tử đều cảm thấy bàng hoàng.
Bọn họ đều nhìn Lâm Nguyên không rời mắt, đều cảm thấy do dự.
- Như thế nào, các ngươi còn đang suy nghĩ cái gì?
Phùng Vũ nhìn ra nội tâm mọi người do dự, bước chân tiến tới trước một bước, khí tức áp bách cường đại bao phủ mọi người.
- Phùng Vũ sư huynh, ta sai rồi, cho ta qua đi
Trương Nham dùng ánh mắt oán độc nhìn Đông Phương Tử Ti, nàng tiến lên một bước, nàng xem ra đám người bọn họ bị Phùng Vũ ngăn lại là vì Đông Phương Tử Ti có thực lực ngũ giai tam trọng mà thôi.
Chính mình không cần phải bởi vì nàng mà đắc tội các lão sinh.
- Ha ha, tốt, rất tốt, ngươi có thể đi qua đăng ký.
Phùng Vũ vừa cười vừa nói.
Thấy Trương Nham bình yên thông qua, mấy học viên do dự đã kích động.
- Sư huynh, ta sai rồi.
- Chúng ta không nên chống đối sư huynh.
- Cho chúng ta qua đi.
Mấy người kia cúi đầu xuống và gian nan nói ra.
- Ha ha ha, các ngươi cũng đi qua đi.
Phùng Vũ dương dương đắc ý, cảm giác thành tựu bao phủ nội tâm.
Nhưng không phải ai cũng như đám người kia.
Chỉ có năm người đi ra nhận sai, còn có bốn người không hành động
- Như thế nào, hai người các ngươi chỉ có thực lực ngũ giai tam trọng mà không nhận sai?
Ánh mắt Phùng Vũ nhìn lên người Diệp Huyền và Đông Phương Tử Ti, sau khi nhìn thấy Đông Phương Tử Ti thì hắn cũng phải kinh diễm vì dung mạo Đông Phương Tử Ti, lúc này uy áp lại bao phải Diệp Huyền..
- Nhận sai? Tại sao phải nhận sai?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng.
Hiển nhiên Phùng Vũ thật không ngờ Diệp Huyền chỉ có thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng lại trả lời mình như thế.
- Hai người các ngươi cũng cho rằng như thế?
Phùng Vũ lại nhìn sang Đông Phương Tử Ti và một tên đệ tử khác, hắn thẹn quá hóa giận.
- Chúng ta đúng thì cần gì phải nhận sai.
Đông Phương Tử Ti lúc này lộ ra dáng vẻ thản nhiên như không có việc gì, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Huyền biết rõ Đông Phương Tử Ti nhìn như không tranh giành, cũng rất dễ nói chuyện nhưng nội tâm của nàng thập phần cao ngạo, nàng sẽ không xem thường bất cứ người nào, cũng không e ngại bất cứ việc gì.
- Hiện tại ngươi đứng ở nơi này hung hăng càn quấy nói với chúng ta như vậy không phải bởi vì ngươi, bởi vì ngươi vào sớm hơn chúng ta hai năm, tu vi chỉ cao hơn một chút mà thôi. Bất cứ người nào nhận sai với ngươi đều là những kẻ nhu nhược, cho dù thiên phú kinyh người thì như thế nào, bọn chúng đời này không thể trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa. Mà ngươi muốn Vân Sơn ta nhận sai chính là chê cười.
Làm cho Diệp Huyền không thể ngờ là, một tên đệ tử kia khinh thường nói như thế, thần thái hắn vô cùng cao ngạo.
Tuy tu vi hắn chỉ là Võ Tôn lục giai nhất trọng nhưng khí thế của hắn rất lớn, hoàn toàn không đặt uy áp của Phùng Vũ trong lòng.
Diệp Huyền tinh tường người này chỉ cần còn sống, vĩnh viễn không biết thua, loại người này tương lai sẽ có hi vọng trở thành cường giả.
Mấy người nhận sai đúng như Văn Sơn đã nói, cho dù thiên phú cao nhưng không có tâm của cường giả, thành tựu tương lai sẽ không cao tới nơi nào.
- Tốt, rất tốt, con đường là chính các ngươi chọn thì không nên trách những người khác
Phùng Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, hắn đánh một chưởng về phía trước, đánh thẳng vào đám người Diệp Huyền.
- Hừ!
Lâm Nguyên hừ lạnh một tiếng, muốn tiến lên nhưng bị Diệp Huyền ngăn cản:
- Không có gì, ngươi đã bị thương, loại người này giao cho ta đi.
Vừa dứt lời hắn tiến lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ và xuất thủ.
- Ha ha ha, ngươi một ngũ giai tam trọng Võ Tông, cũng muốn cùng ta giao thủ?
Bàn tay của Phùng Vũ như bắt gà con tấn công Diệp Huyền.
- Võ giả tu vi cao nhưng nội tâm yếu ớt cũng không thể chứng minh hắn mạnh, ngược lại phải nói hắn là kẻ nhu nhược.
Giọng nói thản nhiên của Diệp Huyền vang lên, hắn vung chưởng ngăn cản Phùng Vũ công kích.
Oanh!
Thần thái tức giận trên mặt Phùng Vũ cứng lại, ngay sau đó hắn cảm giác dau đớn, âm thanh cốt cách vỡ vụn vang lên, hắn như bao vải rách bị ném ra xa, Phùng Vũ phun máu tươi như suối và sắc mặt xám như tro tàn.
Như thế nào...
Tất cả mọi người không thể đoán được tình hình lại phát triển thành như vậy.
Một chưởng, chỉ là một chưởng, tân sinh thực lực Võ Tông ngũ giai tam trọng vừa mới gia nhập nội viện lại có thể đánh bại Phùng Vũ.
Phùng Vũ không phải nhân vật chói mắt trong nội viện nhưng cũng xếp vào hàng trung đẳng, hôm nay bị tân sinh đánh bại dễ dàng như thế lập tức làm cho đám người không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí có không ít lão sinh không tự chủ dụi mắt của mình, bọn họ còn cho rằng mình nhìn lầm.
Người khó tin nhất chính là Phùng Vũ.
- Ngươi, ngươi vậy mà đánh lén...
Hắn xoay người đứng lên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.&