Đúng là hình ảnh ba người bọn họ mai phục giết Diệp Huyền.
Sở dĩ hắn ở thời điểm chiến đấu ghi chép xuống hình ảnh như vậy, vốn là chuẩn bị lưu làm chứng cứ cho Vô Lượng Sơn, không ngờ vào lúc này vừa vặn dùng để lấy lòng tin của cường giả Vô Lượng Sơn.
- Quả nhiên là hắn.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng hơi nheo mắt lại.
- Người này trẻ tuổi như vậy, lại là Vũ Hoàng nhất trọng, còn đánh bại Hỏa Đao Vũ Hoàng, thiên phú quả nhiên kinh người.
Trong đầu ý nghĩ lóe lên, Thiết Chưởng Vũ Hoàng quát lạnh:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta xuất phát.
Dứt tiếng.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng trực tiếp mang theo Hỏa Đao Vũ Hoàng phóng lên trời.
Ở sau hắn, vài tên cường giả còn lại của Vô Lượng Sơn theo sát mà tới.
- Ngươi dẫn đường cho ta.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng nhìn Hỏa Đao Vũ Hoàng lạnh giọng nói.
- Vâng.
Hỏa Đao Vũ Hoàng vội vàng ở mặt trước bay lượn.
Chỉ là bởi vì vừa nãy hắn hăng hái chạy trốn, Huyền Nguyên tiêu hao quá nhiều, hơn nữa thân thể bị thương, tốc độ thực sự là không dám khen tặng.
- Tốc độ này... Nếu như để Huyền Diệp kia chạy trốn, vậy thì phiền phức.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng âm thầm lo lắng, trực tiếp lấy ra một viên đan dược, bắn vào trong tay Hỏa Đao Vũ Hoàng, lạnh lùng nói:
- Ăn vào nó.
- Vâng.
Hỏa Đao Vũ Hoàng vội vàng ăn đan dược vào, ngay lập tức cảm thấy một luồng dược lực ôn hòa ở trong cơ thể hắn tản mát ra, hắn lúc trước bị thương, bằng tốc độ kinh người khôi phục lại.
- Lực chữa trị thật đáng sợ, đây là đan dược bát phẩm a.
Trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng khiếp sợ, tuy hắn cũng là Vũ Hoàng, nhưng chỉ là một tán tu, đan dược phẩm cấp cao bực này, hắn vẫn là lần thứ nhất dùng.
Vô Lượng Sơn không hổ là Vô Lượng Sơn, đan dược bát phẩm dĩ nhiên tùy ý dùng, nghĩ đến mình có cơ hội gia nhập tông môn như vậy, trong lòng Hỏa Đao Vũ Hoàng liền mừng như điên.
Thân thể thương thế khép lại, tốc độ Hỏa Đao Vũ Hoàng bay lượn nhất thời tăng nhiều.
Xoạt xoạt xoạt!
Từng đạo từng đạo lưu quang xẹt qua chân trời, hăng hái lao về vị trí của Diệp Huyền lúc trước.
Giờ khắc này.
Trong khách sạn Tử Hoa Thành.
Vô Lượng Sơn tam đại trưởng lão hạch tâm đang nhắm mắt tu luyện.
Đột nhiên, sắc mặt ba người cùng nhau biến đổi, dồn dập lấy ra thẻ ngọc truyền tin.
- Tìm tới Huyền Diệp kia? Ở thành đông Tử Hoa Thành, cách mấy ngàn dặm?
Trên mặt ba người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Sau một khắc.
Ba đạo lưu quang cuồn cuộn đồng thời lao ra khách sạn, biến mất ở phía chân trời.
Nửa nén hương sau, Thiết Chưởng Vũ Hoàng mang theo người trước tiên đi tới vị trí chiến đấu.
- Mấy vị đại nhân, tiểu tử kia hiện có ở đây hay không.
Hỏa Đao Vũ Hoàng nhìn núi rừng trống rỗng, mang theo thấp thỏm nói.
Hắn cũng sớm có dự liệu, Diệp Huyền sẽ không ngoan ngoãn ở lại chỗ này, hiện tại hắn chỉ có thể ước ao cường giả của Vô Lượng Sơn sẽ có chuẩn bị.
- Yên tâm đi, hắn không trốn được.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng cười lạnh, trong tay đột nhiên lấy ra một mâm ngọc óng ánh long lanh, thu một tia khí tức chiến đấu vào trong đó.
Trong mâm ngọc, một cây kim chỉ nam lập tức nhanh chóng chuyển động, cuối cùng chỉ về vị trí núi rừng.
- Hừ, Truy Tung Bàn này, có thể lần theo hết thảy khí tức trong vạn dặm, trừ khi Huyền Diệp kia có thể ở trong thời gian ngắn này chạy ra vạn dặm, bằng không căn bản chạy trốn không được chúng ta truy kích.
Khóe miệng Thiết Chưởng Vũ Hoàng cười gằn, dẫn dắt mọi người dọc theo kim chỉ nam truy kích.
Còn có Huyền Khí như vậy? Một bên Hỏa Đao Vũ Hoàng xem mà kinh hồn bạt vía, Vô Lượng Sơn quả nhiên không hổ là thế lực nhất lưu, bảo vật lần theo như vậy, một khi đắc tội bọn họ, còn ai có thể chạy trốn bọn họ truy sát?
- Hừ, vừa nãy giết huynh đệ ta, hiện tại chờ ngoan ngoãn chịu chết đi.
Trong con ngươi sát ý bốc lên, khóe miệng của Hỏa Đao Vũ Hoàng có ý lạnh tỏa ra, lạnh lẽo âm trầm.
Lúc này, ở một thung lũng bí ẩn, thân hình của Diệp Huyền chậm rãi xuất hiện.
- Nơi đây, liền làm nơi táng thân của người Vô Lượng Sơn a?
Diệp Huyền cười nhạt, ngồi khoanh chân ở trong thung lũng.
Sau một nén nhang.
Xoạt xoạt xoạt!
Vài đạo lưu quang xuất hiện ở trên thung lũng.
Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng ngay lập tức liền nhìn thấy Diệp Huyền ở trong thung lũng, để bọn họ khiếp sợ chính là, thời điểm bọn họ đến, Diệp Huyền lại vẫn ở trong thung lũng tu luyện.
- Tiểu tử này...
Ánh mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng lạnh lẽo, Hỏa Đao Vũ Hoàng cùng với cường giả còn lại của Vô Lượng Sơn dồn dập hạ xuống, trong nháy mắt liền hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền.
Bọn họ không nghĩ tới, lá gan của Diệp Huyền lớn như vậy, lại còn dám ở chỗ này chờ bọn hắn.
- Các ngươi cuối cùng cũng coi như đến, tốc độ so với ta dự liệu nhanh hơn một chút, có điều, lần này Vô Lượng Sơn các ngươi tới đuổi bắt ta, lẽ nào chỉ có mấy tạp ngư này sao?
Diệp Huyền thong thả đứng lên, nhìn đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng bất mãn nói.
Trong mấy người này, Thiết Chưởng Vũ Hoàng mạnh nhất cũng chỉ là bát giai nhị trọng, còn lại bát giai nhất trọng hai người, Vũ Vương tam trọng bốn người, cộng thêm một Hỏa Đao Vũ Hoàng, đối thủ như vậy, để Diệp Huyền căn bản không nhấc lên được nửa điểm hứng thú.
- Tiểu tử cuồng vọng, hiện tại mấy vị đại nhân của Vô Lượng Sơn ở trước mặt ngươi, còn không ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta.
Hỏa Đao Vũ Hoàng trước tiên từ trong đám người đi ra, bỗng nhiên phẫn nộ quát, cực lực ở trước mặt đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng biểu hiện.
- Liền các ngươi?
Diệp Huyền mang theo cười nhạo, biểu hiện nhẹ như mây gió.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng khẽ nhíu mày, hắn không hiểu Diệp Huyền nơi nào đến sức lực, vào lúc này lại còn dám nói chuyện như thế, hắn cẩn thận thẩm thấu Huyền Thức đến toàn bộ thung lũng, phát hiện trong thung lũng xác thực chỉ có Huyền Diệp, cũng không có bất kỳ mai phục.
- Thiết Chưởng trưởng lão, người này để cho ta tới đối phó, các ngươi đều ở một bên lược trận cho ta là được, lão phu muốn cho người này biết kết cục đắc tội Vô Lượng Sơn ta.
Trong đội ngũ Vô Lượng Sơn, một tên trưởng lão Vũ Hoàng nhất trọng chậm rãi đi ra, khóe miệng mang theo cười gằn, ngôn ngữ thần thái căn bản không để Diệp Huyền ở trong lòng.
- Không!
Thiết Chưởng Vũ Hoàng giơ tay lên, ngăn cản đề nghị của hắn, trong ánh mắt mang theo ngưng trọng nói:
- Lát nữa chúng ta cùng nhau ra tay, cần phải nhanh chóng bắt người này.
- Thiết Chưởng trưởng lão, này khó tránh khỏi có chút chuyện bé xé ra to a? Chỉ là một Vũ Hoàng nhất trọng, hà tất toàn bộ ra tay, tại hạ một người liền có thể dễ dàng bắt.
Vũ Hoàng trưởng lão không rõ nói.
- Dựa theo ta nói làm.
Chương 1347 Chờ ngươi đã lâu (1)
Ánh mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng âm trầm, tuy hắn không biết Diệp Huyền trấn định từ đâu tới, thế nhưng từ trên người Diệp Huyền, hắn cảm nhận được một tia bất an, mà tia bất an này, khiến cho hắn làm ra quyết định như vậy.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng làm cường giả tu vi cao nhất của Vô Lượng Sơn ở đây, tuy trong lòng Vũ Hoàng nhất trọng kia không rõ, nhưng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của hắn.
- Nghe ta hiệu lệnh, lên.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng quát một tiếng, trong chớp mắt, tổng cộng tám bóng người, trong nháy mắt tấn công về phía Diệp Huyền.
Ầm ầm!
Tám tên cường giả liên thủ xuất kích, lực lượng đáng sợ bốc lên, khiến cho toàn bộ thung lũng ầm ầm vang vọng.
Đủ loại lưu quang bao phủ, diễn biến thành từng đạo từng đạo cầu vồng xán lạn, chỗ cầu vồng đi qua, hư không rung động, hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền.
- Ngoan ngoãn bó tay chịu trói cho ta.
Vài tên cường giả của Vô Lượng Sơn, ánh mắt tàn nhẫn, tuy bọn họ không hiểu ý nghĩ của Thiết Chưởng trưởng lão, nhưng trong khi xuất thủ lại căn bản không hề có một chút lưu tình.
Vô số đạo lưu quang, trong nháy mắt bao vây Diệp Huyền, lực lượng đáng sợ đủ khiến Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong phổ thông trong nháy mắt mất đi lực lượng chống đối.
- Cùng ra tay sao? Cũng được, vừa vặn đỡ tốn thời gian.
Trong thung lũng, khóe miệng Diệp Huyền cười gằn, đối mặt đám người Thiết Chưởng trưởng lão tiến công, vẻ mặt không sợ hãi, tiếp theo trong tay đột nhiên xuất hiện một viên thạch châu giản dị.
- Định Không Châu... định!
Trên Thạch châu, đột nhiên ánh sáng ngàn vạn, như lồng ánh sáng hoàn toàn mờ mịt bao phủ tất cả mọi người của Vô Lượng Sơn.
Một luồng lực lượng lĩnh vực kinh người trong nháy mắt tản mát ra, tiếng kèn kẹt vang lên, đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng nhất thời kinh hãi phát hiện, bọn họ thả ra vực giới dĩ nhiên yếu đuối như pha lê vỡ vụn, đồng thời một luồng lực lượng đáng sợ giáng lâm, bọn họ chỉ giác đến thân thể của mình như rơi vào bùn, ngay cả nhúc nhích cũng không thể nhúc nhích.
Làm sao có thể? Trong lòng đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng kinh hãi, bọn họ kiến thức rộng rãi làm sao không nhận ra, bao phủ bọn họ dĩ nhiên là một luồng lực lượng tương tự Vũ Đế lĩnh vực, trong lòng bọn họ kinh hãi, chẳng lẽ Huyền Diệp là một Cửu Thiên Vũ Đế?
Nhưng mà khí tức của Diệp Huyền rõ ràng nói cho bọn họ biết, người này vốn là một Vũ Hoàng nhất trọng.
Một Vũ Hoàng nhất trọng, dĩ nhiên thả ra lĩnh vực tương tự Vũ Đế, Huyền Diệp sử dụng tới thạch châu, đến tột cùng là bảo vật gì?
Chỉ là đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng đã không kịp chấn kinh, ở trong nháy mắt bọn hắn bị Định Không Châu khóa chặt, một đạo lưu quang chính xuất hiện ở trước mặt bọn họ, kiếm khí kia như một vệt hào quang xán lạn, trong nháy mắt liền tràn ngập hai mắt của bọn họ.
Sau đó, một luồng lực lượng kinh người bắt đầu thẩm thấu thân thể bọn họ.
Không!
Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng điên cuồng muốn chống đối, nhưng mà ở dưới lĩnh vực bao trùm, bọn họ có khả năng điều động Huyền Nguyên cũng chỉ mấy phần bình thường, hơn nữa hành động vô cùng chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm khí bao phủ.
Phốc phốc phốc phốc!
Tài Quyết Chi Kiếm xẹt qua, bốn tên đệ tử Vũ Vương của Vô Lượng Sơn trước tiên chia năm xẻ bảy, hóa thành thi khối rơi xuống, tiếp theo kiếm khí bén nhọn tràn ngập lên đám người Hỏa Đao Vũ Hoàng.
- Vừa nãy thả ngươi đi, là vì để cho ngươi đưa tới người Vô Lượng Sơn, ngươi quả nhiên không phụ ta nhờ vả, thay ta đưa tới cường giả của Vô Lượng Sơn, an tâm đi thôi.
Thanh âm của Diệp Huyền lạnh lùng, vang lên ở trong đầu của Hỏa Đao Vũ Hoàng.
Hỏa Đao Vũ Hoàng sợ hãi, tròng mắt đột nhiên trợn tròn, thời khắc này hắn cuối cùng đã rõ ràng, lúc trước mặc dù hắn có thể đào tẩu, hoàn toàn là bởi vì Diệp Huyền cố ý muốn thả hắn đi, mục đích chính là vì để hắn đưa cường giả của Vô Lượng Sơn tới, buồn cười hắn còn coi mình là bằng thực lực từ trên tay đối phương chạy trốn.
Hối hận vô tận từ trong tròng mắt của Hỏa Đao Vũ Hoàng bay lên, giả như lại có một cơ hội, Hỏa Đao Vũ Hoàng xin thề mình tuyệt đối sẽ không vì lấy lòng Vô Lượng Sơn mà đi truy sát Diệp Huyền, đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.
Phốc!
Ánh sáng xẹt qua, đầu của Hỏa Đao Vũ Hoàng trong nháy mắt nổ tung, kể cả hai gã Vũ Hoàng nhất trọng khác của Vô Lượng Sơn, cũng trong nháy mắt mất mạng.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, ở đây chỉ còn dư lại Thiết Chưởng Vũ Hoàng, mà hắn bị ánh kiếm của Tài Quyết Chi Kiếm tràn ngập, cả người máu me đầm đìa, vô cùng chật vật.
- Ngươi không giết chết được ta, chờ trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn ta đến, liền là giờ chết của ngươi.
Hai con mắt của Thiết Chưởng Vũ Hoàng đỏ đậm, điên cuồng gào thét, Huyền Nguyên trên người khuấy động, lộ ra một áo giáp, giống như một vị Ma thần.
- Lưu lại ngươi, là bởi vì ngươi còn có chút tác dụng, còn thật sự cho rằng là ta không giết được ngươi?
Diệp Huyền xì cười một tiếng, hai mắt đột nhiên như ống kính vạn hoa xoay tròn, một luồng hồn lực mông lung, trong nháy mắt đi vào đầu óc của Thiết Chưởng Vũ Hoàng.
- Hồn lực thật đáng sợ, ngươi lại là một tên Luyện Hồn Sư bát phẩm.
Thiết Chưởng Vũ Hoàng khó có thể tin trừng lớn hai mắt, chợt ý chí rơi vào trầm luân, ánh mắt đột nhiên mê man.
Bạch!
Một cái tay mạnh mẽ bắn trúng đầu hắn.
- Vô Tương Hồn Quyết... Sưu Hồn Thuật!
Trong tròng mắt Diệp Huyền, hiện lên một tầng ánh sáng mông lung lượn lờ, một luồng hồn lực cường hãn đi vào đầu óc đối phương, giống như ngàn vạn tinh không xoay tròn, hóa thành từng đạo từng đạo hồn phù ấn quyết, xâm lấn đầu óc của đối phương.
Vẻn vẹn hai cái hô hấp, linh hồn của Thiết Chưởng trưởng lão không chịu được luồng áp lực này, trong nháy mắt nổ tan, hồn phi phách tán.
Thân thể Thiết Chưởng Vũ Hoàng chấn động, ánh mắt từ từ tan rã, cuối cùng hóa thành một bộ thi thể rơi xuống, chết không nhắm mắt.
- Vô Lượng Sơn ở Tử Hoa Thành lực lượng mạnh nhất, là ba tên Vũ Hoàng tam trọng, dựa theo ký ức của Thiết Chưởng Vũ Hoàng, trước khi hắn lên đường đã thông báo ba tên trưởng lão hạch tâm kia, nếu như dự liệu không sai, ba người bọn họ cũng sắp đến rồi.
Ánh mắt của Diệp Huyền lóe sáng, cười gằn.
Đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng chỉ là mấy tạp ngư, căn bản là không có cách giải mối hận trong lòng hắn, ở trong ký ức của Thiết Chưởng Vũ
Hoàng, trưởng lão hạch tâm Vũ Hoàng tam trọng trở lên mới là cao tầng của tông môn, chỉ có giết bọn họ, Vô Lượng Sơn mới sẽ đau lòng phẫn nộ.
Trong lúc suy tư, một đạo không gian rung động mịt mờ lan truyền tới.
Chương 1348 Chờ ngươi đã lâu (2)
- Đến rồi sao?
Diệp Huyền khẽ mỉm cười, thân hình loáng một cái, liền biến mất ở trong thung lũng.
Xa xa phía chân trời, ba đạo lưu quang bắn tới, mang theo uy thế kinh người.
Ba người này chính là Vô Lượng Sơn tam đại trưởng lão hạch tâm nhận được tin tức của Thiết Chưởng Vũ Hoàng mà tới.
- Căn cứ tin tức của Thiết Chưởng, Huyền Diệp kia nên ở chung quanh đây, bất quá chúng ta làm sao còn không phát hiện khí tức của đám người Thiết Chưởng?
Lấy Cố Phỉ cầm đầu tam đại trưởng lão hạch tâm, nhanh chóng áp sát vị trí thung lũng của Diệp Huyền, ngữ khí mang theo nghi hoặc, ba cỗ Huyền Thức trong nháy mắt phong tỏa nơi đây.
- Cái gì?
Sau một khắc, con ngươi của ba người bọn họ đột nhiên trợn tròn, biểu hiện phút chốc trở nên vừa kinh vừa sợ, có khí thế doạ người tỏa ra.
Trong thung lũng, tàn chi mảnh vỡ, máu tươi đầy đất, một trận gió núi thổi qua, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập, như địa ngục giữa trần gian.
Từ trang phục và khí tức của thân thể chết đi, đám người Cố Phỉ lập tức phân biệt ra được, những người bị chết này tất cả đều là cường giả của Vô Lượng Sơn.
- Đáng chết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
La Mạc La trưởng lão cả người bị áo bào đen bao phủ, mơ hồ có một tia sương mù tràn ngập tức giận mở miệng.
Một bên Khốn Thiên Vũ Hoàng Cố Phỉ cùng Đao Nhận Vũ Hoàng Lý Trạm cũng sắc mặt tái xanh, trán nổi gân xanh.
Bọn họ từ lúc nhận được tin tức của Thiết Chưởng Vũ Hoàng, đến tới chỗ này, trên đường căn bản không có dừng lại, nhưng ở trong thời gian thật ngắn này, đám người Thiết Chưởng Vũ Hoàng dĩ nhiên toàn quân bị diệt, một màn như thế, để bọn họ làm sao cũng không thể tin được con mắt của mình.
Huyền Diệp kia sẽ có thực lực đáng sợ như thế?
Trong lòng đám người Khốn Thiên Vũ Hoàng không thể tin được, tuyệt đối không phải tiểu tử kia, nhất định còn có người khác.
Ba người hạ xuống trong thung lũng, Huyền Thức quét hình chung quanh.
Trong thung lũng, còn lưu lại mùi máu tanh, cùng với Huyền Nguyên nồng nặc, thậm chí còn có một tia nhiệt độ ấm áp lưu lại, cùng với thi thể vẫn lạc kích lên tro bụi.
Từ những chi tiết này có thể phán định, chiến đấu vừa mới kết thúc trước khi bọn hắn đến, nhiều nhất không vượt qua mấy chục hô hấp.
- Huyền Diệp kia tuyệt đối không có đi xa, ngay ở chung quanh đây.
Khốn Thiên Vũ Hoàng Cố Phỉ cầm đầu, trong con ngươi lấp loé lệ hồng u ám, nhìn thấy mà giật mình.
- Chúng ta tách ra tìm tòi.
Cố Phỉ trầm thấp lên tiếng, trong giọng nói sát khí bốc lên.
Ba người đang chuẩn bị tách ra.
- Không được!
Một tiếng sấm sét kinh người từ phía sau lưng truyền đến, tiếp theo là Huyền Nguyên gợn sóng bốc lên.
- Quần Tinh Thiểm Bạo!
Một loại cảm giác toàn thân bị khóa chặt, đưa thân vào vũ trụ Tinh Không sinh ra, càng có hàn ý trí mạng, từ phía sau vọt tới, khiến cho người bọn hắn sởn cả tóc gáy.
Trong phút chốc, vô số Ngân hà kiếm khí chen lẫn mà thành dòng lũ tinh thần, đi ngang mà qua, xung quanh trăm trượng bị san thành bình địa.
Ầm ầm!
Ba người Cố Phỉ căn bản không thể thấy rõ người sau lưng, chỉ kịp thả ra phòng ngự, thậm chí ngay cả né tránh cũng không kịp, liền đã bị bắn trúng.
Ầm ầm ầm!
Ba bóng người, toàn bộ bay ngược ra ngoài, tại chỗ lưu lại khe rãnh cháy đen, mặt đất bị lê ra vô số vết rạn nứt, ánh chớp phun trào, bụi mù tràn ngập.
- Người nào?
Ba người Cố Phỉ bỗng nhiên gầm lên, bay ngược gào thét, vội vàng rơi vào ba phương vị trong thung lũng, ngóng nhìn về phía vị trí công kích, lau máu tươi ở khóe miệng.
Vừa nãy một đòn kia, uy lực kinh người, coi như bọn họ đúng lúc phòng ngự, nhưng lực lượng đáng sợ vẫn rót vào trong cơ thể, chấn thương phế phủ.
- Không hổ là trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn, thân thủ quả nhiên không phải bình thường, đáng tiếc tốc độ của các ngươi, thực sự là khiến người ta không dám khen tặng, thiếu gia ta là chờ các ngươi đã lâu a.
Trong bụi mù, một âm thanh lạnh lùng vang lên, chợt một đạo thân ảnh cô đơn đi ra, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo như tinh thần trong bầu trời đêm.
- Là ngươi...
Vô Lượng Sơn tam đại trưởng lão hạch tâm, khiếp sợ không gì sánh nổi lên tiếng, trợn mắt lên, xuất hiện ở trước mặt bọn họ lại là Huyền Diệp mà bọn họ vẫn truy sát.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn mấy người Vô Lượng Sơn trước mặt, khóe miệng cười gằn.
Sau khi phát hiện đám người Cố Phỉ đến, Diệp Huyền cũng không có chủ động xuất kích, mà ẩn núp một phen, tiến hành đánh lén.
Khí tức trong thung lũng, hết sức rõ ràng, là hắn cố tình làm, mục đích cũng là vì dẫn cá mắc câu.
Kết quả là, liền có cảnh đó trước tình.
Chỉ là để Diệp Huyền không ngờ tới chính là, tốc độ phản ứng cùng thực lực của ba người trước mặt này, so với hắn dự liệu mạnh hơn rất nhiều.
Diệp Huyền dùng Quần Tinh Thiểm Bạo, lại không thể trọng thương bất luận một ai trong đó, chỉ là mang đến một chút tiểu thương cho ba người bọn họ.
Điều này làm cho trong lòng Diệp Huyền hơi có chút thất vọng.
Nhưng mà đánh lén làm cho Diệp Huyền hơi có chút thất vọng kia, ở trong lòng ba người Cố Phỉ, lại cuốn lên sóng to gió lớn
Bọn họ liếc mắt đã nhìn ra tu vi của Diệp Huyền vẻn vẹn là Vũ Hoàng nhất trọng, nhưng vừa nãy thả ra một đòn, uy lực tuyệt đối là chỉ có Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong mới có.
Hắn một thiếu niên, sao lại thế...
Thân là trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn, bọn họ hiểu rõ tình báo so với những đệ tử khác là mạnh hơn nhiều.
Bọn họ rất rõ ràng biết Diệp Huyền đến từ Mộng Cảnh Bình Nguyên Lam Quang học viện, là một trong mấy người tông môn luôn muốn bắt.
Chỉ là Mộng Cảnh Bình Nguyên là nơi nào? Thâm sơn cùng cốc, Vũ Hoàng cũng ít đến mức đáng thương, càng không cần phải nói là một ít thiên tài.
Theo đám người Cố Phỉ biết, ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, chỉ cần là ở sinh thời có thể đột phá đến Vũ Vương, liền có thể xưng tụng là cường giả, còn ở trước bốn mươi bước vào Vũ Vương cảnh, thì có thể xưng là thiên tài nghịch thiên nhất.
Nhưng Huyền Diệp trước mặt này thì sao? Xem ra chỉ hai mươi tuổi, lại đã là Vũ Hoàng nhất trọng, cái này cũng chưa tính là gì, càng đáng sợ chính là thực lực của hắn, dĩ nhiên có thể so với Vũ Hoàng tam trọng, điều này làm cho ba người Cố Phỉ làm sao cũng không thể tin được con mắt của mình.
Đây chính là ngay cả đệ tử chân truyền của Vô Lượng Sơn bọn họ cũng chưa chắc nắm giữ thiên phú cùng thực lực a.
Trên người người này tuyệt đối là có bí mật động trời gì.
Trong lòng chấn động chợt lóe lên, ba người Cố Phỉ liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi nhất thời lướt qua một tia tham lam.
Chương 1349 Tam đại Vũ Hoàng
Một tên Vũ Hoàng nhất trọng có thể thả ra công kích bát giai tam trọng, bọn họ ngay lập tức hiểu được trên người Diệp Huyền tất nhiên là có thứ không tầm thường, nói không chắc tông môn khổ cực bố cục Mộng Cảnh Bình Nguyên như thế, chính là vì bí mật trên người Huyền Diệp này.
Nghĩ tới đây, ba người Cố Phỉ ngay lập tức hoàn toàn vây quanh Diệp Huyền.
- Thật không nghĩ tới, thực lực của ngươi dĩ nhiên đáng sợ như thế, thật là làm cho chúng ta giật nảy cả mình, đáng tiếc, ngươi sai liền sai ở không nên lưu lại.
Cố Phỉ đột nhiên dữ tợn nở nụ cười, khoát tay, ào ào ào, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một sợi xiềng xích, xiềng xích này cũng không biết là làm bằng vật liệu gì, lẫn nhau va chạm phát sinh âm thanh, có một loại khí tức làm người ta sợ hãi tản mát.
- Khốn Thiên Tỏa Trận!
Những xiềng xích màu xám đen này vừa xuất hiện liền hóa thành tỏa ảnh lít nha lít nhít vây quanh, vị trí không gian của Diệp Huyền, mà Diệp Huyền nằm ở dưới tỏa ảnh vây quanh, nhất thời cũng cảm giác được không gian đã hoàn toàn đọng lại.
- Không gian áo nghĩa thật đáng sợ.
Diệp Huyền lấy làm kinh hãi, hắn đúng là không nghĩ tới, Vô Lượng Sơn trưởng lão này đối với áo nghĩa không gian khống chế kinh người như vậy, kết hợp xiềng xích màu xám đen, chế tạo ra vực giới so với Vũ Hoàng tam trọng phổ thông quả thực cường hơn quá nhiều.
- Tu vi của ngươi không tệ, nhưng còn không cách nào so với bọn ta, vừa nãy mặc dù ngươi có thể thành công, chỉ là bởi vì ngươi chiếm cứ cơ hội đánh lén mà thôi, nếu như ta là ngươi, đã sớm ngay lập tức rời đi, đáng tiếc chính là ngươi lại muốn thông qua đánh lén đến đánh chết chúng ta, ngươi thực sự là nghĩ quá nhiều. Ngươi ngu xuẩn, để ngươi ném mất một cơ hội đào sinh.
Cố Phỉ cười lạnh nói, Huyền Nguyên của hắn không ngừng triển khai, lực lượng ràng buộc trên xiềng xích càng ngày càng mạnh, gắt gao cầm cố Diệp Huyền ở trung ương.
- Cố Phỉ trưởng lão, cùng tiểu tử này nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trực tiếp bắt hắn mang về tông môn là được.
Đao Phong Vũ Hoàng Lý Trạm lớn tiếng nói:
- Giết Vô Lượng Sơn ta nhiều thành viên như vậy, Huyền Diệp này đã không có thể sống bao lâu.
- Không vội.
Cố Phỉ ánh mắt lạnh lùng nói:
- Trực tiếp bắt về quá lợi cho hắn rồi, ta muốn trước dằn vặt hắn một phen, cho hắn biết giết người Vô Lượng Sơn ta hậu quả đến tột cùng nghiêm trọng đến mức nào, còn có, tốt nhất trước tiên từ trên người hắn tra hỏi ra những người khác của Lam Quang học viện đến tột cùng ẩn núp ở nơi nào? Đây mới là Tề Thác Nguyên Lão quan tâm nhất, người này dĩ nhiên xuất hiện ở phụ cận, như vậy những người khác của Lam Quang học viện cũng sẽ không quá xa.
Diệp Huyền bị xiềng xích nhốt lại ở một bên cười lạnh, xem ra mình bị Vô Lượng Sơn phát hiện ngược lại cũng không phải chuyện xấu gì, chí ít ở trong lòng đám người Vô Lượng Sơn đã cho rằng hắn cùng đám người Cát viện phó đều đi tới Huyền Vực, đã như thế, đám người Tô Tú Nhất cùng Cát viện phó ở Thiên Đô Phủ ít nhất sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Ý kiến hay, có điều chuyện tra hỏi này giao cho ta đi.
Ác Quỷ Vũ Hoàng La Mạc trưởng lão đột nhiên cười một tiếng, hai tay hắn hợp lại, một đạo sương mù màu đen đột nhiên xuất hiện, sau đó hóa thành một con ác quỷ giương nanh múa vuốt, mang theo tiếng cười âm lãnh tà ý, bổ nhào về phía Diệp Huyền...
Lúc này ở Tử Hoa Thành.
Trong một đình viện xa hoa, một cường giả cả người sát khí quanh quẩn đang khoanh chân mà ngồi, đột nhiên, hắn bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong hai con ngươi bắn ra một tia sáng sắc bén.
STAYNEXTNEXT
- Hô, trải qua gần một tháng tu luyện, sát khí trên người lão phu rốt cục hoàn toàn tiêu trừ, thiếu một chút, liền thiếu một chút, lão phu liền bị sát khí kia mê hoặc tâm trí, trở thành một bộ khôi lỗi, cũng may thời khắc mấu chốt, lão phu đúng lúc truyền tống ra vực sâu, lúc này mới kiếm về một mạng.
Người này thổn thức nói, trên mặt có một tia khiếp đảm.
Nếu như Diệp Huyền ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra, người này chính là lúc trước cùng hắn cáo biệt, sau đó tiến vào vực sâu Huyết Kiếm Vũ Đế.
Lần này cường giả Vũ Đế tiến vào vực sâu của Cổ Ma Chi Địa, tuyệt đại đa số đều vẫn lạc ở trong đó, nhưng Huyết Kiếm Vũ Đế này vận may vô cùng tốt, lúc sắp vẫn lạc liền bị truyền tống ra Cổ Ma Chi Địa, may mắn cứu vãn lại một mạng.
Mà sau khi trở lại Tử Hoa Thành, hắn trực tiếp bế quan, đầy đủ tiêu hao gần một tháng, mới hoàn toàn tiêu trừ Ma Sát Khí tiến vào trong cơ thể, đồng thời cũng triệt để chữa trị thương thế trên người.
- Cũng không biết nhiều ngày như vậy, trong Thiên Âm Cốc lại phát sinh cái gì.
Huyết Kiếm Vũ Đế khoát tay, lập tức lấy ra một thẻ ngọc, Huyền Thức vào trong đó.
Đây là thẻ ngọc truyền tin của hắn, mặc dù hắn là một tán tu, nhưng dù gì cũng là cường giả Cửu Thiên Vũ Đế, ở Huyền Vực tam trọng bằng hữu đông đảo, một khi có tin tức trọng đại gì, đều sẽ có người đưa tin cho hắn.
- Hả? Huyền Vực Chấp Pháp điện lại tham gia việc này, toàn diện điều tra không gian bí ẩn?
- Còn có các thế lực lớn trong Huyền Vực lục trọng đến Thiên Âm Cốc, chuẩn bị cử hành một hồi bán đấu giá cỡ lớn, muốn thu mua bảo vật từ trong không gian bí ẩn chảy ra?
Huyết Kiếm Vũ Đế một bên quan sát, một bên lẩm bẩm.
- Ồ, Vô Lượng Sơn dĩ nhiên truyền đạt lệnh truy nã toàn diện, muốn truy nã hai thanh niên từng xuất hiện ở không gian bí ẩn, là ai gan to như vậy, dám ở Huyền Vực đắc tội Vô Lượng Sơn? Chẳng lẽ là Huyền Diệp thiếu chủ hoặc Tề Thừa xuất hiện bất ngờ gì? Ta tới xem một chút...
Đột nhiên, Huyết Kiếm Vũ Đế nhìn thấy một tin tức có quan hệ tới Vô Lượng Sơn, trong lòng cả kinh, cho rằng Diệp Huyền cùng Chiến Thương có chuyện, liền mở ra nội dung tỉ mỉ.
Vừa vừa nhìn, hai con mắt của Huyết Kiếm Vũ Đế bỗng dưng trợn tròn.
- Hai tiểu tử này...
- A!
Hắn đột nhiên rít gào một tiếng, một luồng kình khí đáng sợ bao phủ ra ngoài, ầm một tiếng, trong nháy mắt đánh giả sơn hồ nước thành phấn vụn, gương mặt của Huyết Kiếm Vũ Đế phẫn nộ đến cực điểm.
- Đáng chết a, hai người này, dám lừa gạt bổn Đế... Quả thực là tội đáng muôn chết.
Vốn là, Huyết Kiếm Vũ Đế cho rằng Vô Lượng Sơn tức giận như vậy, là bởi vì Diệp Huyền cùng Chiến Thương xảy ra điều gì bất ngờ, không ngờ, mở ra tin tức cụ thể hắn mới phát hiện, Vô Lượng Sơn truy nã chính là Diệp Huyền cùng Chiến Thương.
Lúc này hắn làm sao không rõ ràng, lúc trước thời điểm ở không gian bí ẩn, mình là bị Diệp Huyền cùng Chiến Thương lừa một trận.
Chương 1350 Lấy một địch ba (1)
Đường đường Cửu Thiên Vũ Đế, lại bị hai thằng nhóc đùa xoay quanh, điều này làm cho Huyết Kiếm Vũ Đế tức giận, giống như núi lửa phun trào.
- Khốn nạn, dám lừa gạt bổn Đế.
Huyết Kiếm Vũ Đế hồng hộc thở hổn hển, thân hình rộng mở đứng lên, đột nhiên, ánh mắt của hắn xoay chuyển, như nghĩ tới điều gì, đột nhiên từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thẻ ngọc.
- Lão phu nhớ tới, lúc trước rời đi cho tiểu tử kia một thẻ ngọc truyền tin, giả như ngọc giản kia còn ở trên người tiểu tử kia, chỉ cần ở trong mấy vạn dặm, lão phu tất nhiên có thể tìm tới vị trí của hắn.
Huyền Thức khủng bố của Huyết Kiếm Vũ Đế lan tràn ra, trong nháy mắt thẩm thấu vào trong ngọc giản, chỉ chốc lát sau, hai con mắt của hắn đột nhiên mở ra, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
- Khí tức của ngọc giản kia hiện tại ngay ở phía đông Tử Hoa Thành một vạn dặm, xem ra tiểu tử kia còn không có chuyện gì, được, bổn Đế liền muốn nhìn một chút tiểu tử kia nơi nào đến can đảm dám lừa gạt lão phu, nếu lão phu không chém hắn thành muôn mảnh, Huyết Kiếm chẳng phải bởi vậy hổ thẹn!
Phẫn nộ gào thét một tiếng, thân hình của Huyết Kiếm Vũ Đế loáng một cái, liền đột nhiên biến mất ở hư không, bạo lướt mà đi.
Lúc này ở trong thung lũng kia, Ác Quỷ Vũ Hoàng công kích sắp nổ xuống ở trên người Diệp Huyền.
- Tiểu tử, ta khuyên ngươi tuyệt đối đừng phản kháng, ác quỷ của bổn hoàng quấn quanh người, trực tiếp công kích linh hồn, ngươi càng phản kháng, thống khổ càng mạnh, tin tưởng ta, sự đau khổ này tuyệt đối không phải ngươi có khả năng chịu đựng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn để ác quỷ của bổn hoàng bám thân, nói ra tin tức bổn hoàng muốn biết, nổi thống khổ của ngươi sẽ giảm bớt rất nhiều.
Ác Quỷ Vũ Hoàng Lý Trạm cười nói, ánh mắt tàn nhẫn dữ tợn.
Dưới xiềng xích màu xám đen, Diệp Huyền trước sau mặt không hề cảm xúc, ở thời khắc ác quỷ đập tới, rốt cục nở nụ cười:
- Thật không, có điều ta vẫn muốn lĩnh giáo một hồi, ba vị trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn các ngươi thực lực như thế nào a.
Dứt tiếng.
Cheng!
Sau lưng Diệp Huyền, Tài Quyết Chi Kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một đạo ánh sáng màu xanh lam tỏa ra, sau đó hóa thành một ánh kiếm phóng lên trời, mạnh mẽ chém ở trên người ác quỷ.
- A!
Con ác quỷ lấy hồn phách oán khí ngưng tụ kia, nhất thời phát sinh tiếng kêu thảm thiết, bị kiếm khí quấn quanh bao vây, chợt cả người bốc lên khói đen, tan vỡ, hồn phi phách tán.
- Đây chính là thống khổ mà ngươi nói sao? Chỉ đến như thế.
Diệp Huyền cười một tiếng, thân hình ở trong không gian xiềng xích màu xám đen bao vây bỗng dưng phóng lên trời, linh hoạt như vũ yến trong gió.
- Cái gì?
Ba đại trưởng lão của Vô Lượng Sơn, trên mặt dồn dập lộ ra kinh sợ.
- Cố Phỉ trưởng lão, tại sao Khốn Thiên Tỏa Liên của ngươi không có ràng buộc được tiểu tử này.
Ác Quỷ Vũ Hoàng La Mạc cùng Đao Phong Vũ Hoàng Lý Trạm gần như cùng lúc kinh nộ lên tiếng.
- Ta...
Khốn Thiên Vũ Hoàng Cố Phỉ cũng ngẩn ngơ, Khốn Thiên Tỏa Trận của hắn uy lực phi phàm, chính là bí kỹ, Vũ Hoàng tam trọng đỉnh phong phổ thông cũng sẽ bị nhốt trong đó, khó có thể nhúc nhích, nhưng Diệp Huyền ở bên trong dĩ nhiên linh hoạt như vậy, này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
- Đáng ghét.
Rầm!
Cố Phỉ vung hai tay lên, xích màu đen tạo nên một tầng hôi mang âm u đầy tử khí.
Coong một tiếng, rung khắp tâm hồn, tiếng khóc oán lệ, xông thẳng lên trời.
- Không Gian Liên Nhận Trảm!
Cố Phỉ hét lớn một tiếng.
Vèo vù vù!
Xiềng xích khuấy lên, hư không bị quấy nhiễu, hóa thành từng mảng từng mảng không gian chi nhận sắc bén, mang theo thanh âm tử vong nghẹn ngào, lấy tư thái bao phủ tất cả cuốn về Diệp Huyền.
Những không gian chi nhận này, lít nha lít nhít, ở dưới sự hướng dẫn của xiềng xích màu xám đen, như long quyển phong bạo trên vùng bình nguyên, lại giống như kiếm ngư ở biển sâu, không gian quanh thân Diệp Huyền không để lại một tia khe hở.
Phốc phốc phốc!
Nham thạch trên mặt đất không chịu được cỗ khí tức không gian này áp bức, như đậu hũ mục nát vỡ vụn ra, uy lực của không gian liên nhận này mạnh kinh người, Vũ Hoàng tam trọng phổ thông bị giảo trúng, không chết thì cũng phải trọng thương.
- Trưởng lão hạch tâm của Vô Lượng Sơn quả nhiên không phải bình thường, chỉ là trận pháp này, cũng đủ để cho một ít Vũ Hoàng tam trọng phổ thông bó tay toàn tập.
Diệp Huyền âm thầm thay đổi sắc mặt, không gian chi nhận này, uy lực xác thực không phải bình thường, đổi thành cường giả như Úy Trì Bất Công đến đây, ở tình huống không dùng Bạo Huyết đan, e là không phải đối thủ mấy chiêu.
Đáng tiếc hắn gặp phải chính là mình.
- Định Không Châu... nát!
Diệp Huyền thôi thúc Định Không Châu, áo nghĩa không gian đáng sợ tràn ngập trong đó, vù, từng đạo từng đạo không gian mông lung từ trong thạch châu tỏa ra, hình thành một lĩnh vực đặc biệt, cỗ lĩnh vực này tràn ngập ra, chỉ nghe tiếng vang kèn kẹt, Khốn Thiên Vũ Hoàng Cố Phỉ triển khai Khốn Thiên Tỏa Trận trong nháy mắt khuấy động, khó mà chống đỡ được.
- Cái gì?
Khốn Thiên Vũ Hoàng Cố Phỉ giật nảy mình, Diệp Huyền một Vũ Hoàng nhất trọng dĩ nhiên phá tan vực giới của hắn, hắn vội vàng truyền Huyền Nguyên vào, ong ong ong, uy lực của những không gian liên nhận kia tăng mạnh, điên cuồng cắn giết về phía Diệp Huyền.
- Áo nghĩa không gian của ngươi kết hợp xiềng xích màu xám này có thể hình thành không gian liên nhận, thực lực thật không tệ, đáng tiếc vẫn quá yếu.
Diệp Huyền cười lạnh, toàn lực đưa Huyền Nguyên vào, chỉ thấy Định Không Châu ở trên không trung chấn động mạnh một cái, dập dờn ra từng đạo từng đạo gợn sóng vô hình, những gợn sóng này như hào quang đầy trời tùy ý lan ra, diễn biến thành vòng xoáy không gian, trong nháy mắt liền xoắn những không gian liên nhận kia thành hư vô.
Đồng thời một luồng lực lượng đáng sợ tràn ngập ra, hoàn toàn vây quanh ba người Khốn Thiên Vũ Hoàng ở trong đó.
Đám người Cố Phỉ chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, Huyền Nguyên trong cơ thể dĩ nhiên khó có thể vận chuyển, đồng thời cũng trong nháy mắt mất đi khống chế đối với không gian xung quanh, trong lòng ba người nhất thời khiếp sợ, lĩnh vực, này dĩ nhiên là lĩnh vực mà cường giả Vũ Đế mới có.
Đám người Cố Phỉ mặt lộ vẻ kinh sợ, làm sao cũng không thể tin được con mắt của mình, thế nhưng vào lúc này bọn họ không tin cũng phải tin tưởng, lực lượng lĩnh vực khủng bố không ngừng áp chế thực lực của bọn họ.
Xì xì, Cố Phỉ vội vàng phun ra một ngụm tinh huyết, chiếu vào trên xiềng xích màu xám đen, từng đạo từng đạo hồng mang từ trên xiềng xích tăng vọt lên.