Bây giờ, Hắc Long cung chính là bị không gian lao ngục này bao vây trong đó.
Đại trận bực này, ngay cả Vũ Đế tam trọng cũng có thể ràng buộc, khó có thể chạy trốn.
Diệp Huyền không thể tin được, một Thiên Hải Thành Thương Minh nho nhỏ, làm sao có thể thiết trí ra đại trận như vậy?
- Huyền Vực, chẳng lẽ lại là Huyền Vực nhúng tay trong đó?
Diệp Huyền tuyệt không tin bằng vào một Thiên Hải Thành nho nhỏ, có thể thiết trí đại trận bực này.
Bố trí Phong Giới đại trận cần thiết tài nguyên cùng nhân lực, cách xa Cửu Diệu Cấm Không đại trận, ngoại trừ một ít thế lực đỉnh phong trên đại lục, thế lực như Thiên Hải Thành tuyệt không có năng lực bực này.
Mà có khả năng nhất, chính là Huyền Vực.
- Nói như vậy, chân chính cấu kết Hải tộc hẳn là Thánh Thành, Thiên Hải Thành Thương Minh rất có thể chỉ là một khôi lỗi, Thánh Thành đến tột cùng là muốn làm gì?
Diệp Huyền mơ hồ cảm giác mình thật giống như phát hiện một bí mật kinh thiên.
Nếu như mình suy đoán là thật, Thánh Thành ở trong những năm mình vẫn lạc này, cấu kết Hải tộc, phong tỏa Hắc Long cung, diệt Đông Lăng Hạ gia, sau lưng mỗi một hành vi đều làm cho người đáng giá suy nghĩ sâu sắc.
- Thần Linh Đồng Thị!
Không có suy nghĩ nhiều, lúc này Diệp Huyền thôi thúc Thần Linh Đồng Thị, một đạo ánh mắt màu xanh từ trong hai mắt của hắn phóng ra, bắn vào không gian loạn lưu phía trước.
Trên không gian loạn lưu, mơ hồ có tia tia trận văn không gian hiện lên, cực kỳ mờ ảo, nếu như không phải bản thân Diệp Huyền là Trận Pháp đại sư cửu giai, thì căn bản rất khó phát hiện.
Sau khi biết không gian loạn lưu trước mặt là Phong Giới đại trận, tuy Diệp Huyền khiếp sợ, nhưng trái lại bình tĩnh hơn.
Nếu như là Phong Giới đại trận thiên nhiên, hắn đúng là chưa chắc có biện pháp gì hay, nhưng nếu như Phong Giới đại trận do người bày ra, trái lại liền dễ làm.
Bất kỳ trận pháp nào cũng có kẽ hở, mà mình chỉ cần tìm được vị trí tám mươi mốt gian chi trụ của Phong Giới đại trận, liền có thể nghĩ biện pháp thông qua không gian loạn lưu này.
- Kim Lân, ngươi nhắm về phía không gian loạn lưu ra tay đi.
Diệp Huyền lạnh giọng phân phó.
- Vâng, điện hạ!
Kim Lân cười hì hì, một đạo cầu vồng kim sắc từ trên người hắn đột nhiên phóng ra, nhắm ngay hư không loạn lưu phía trước đấm ra một quyền.
Ầm ầm!
Cầu vồng màu vàng tỏa ra, không gian loạn lưu ở dưới một quyền của hắn lập tức bạo động, lượng lớn vết nứt không gian xuất hiện, tỏa ra khí tức thôn phệ đáng sợ, nhưng đồng thời lực lượng trận văn trong không gian loạn lưu cũng càng thêm rõ ràng.
Từng đạo từng đạo không gian trận văn vô hình, như từng sợi tóc, rõ ràng bị Thần Linh Đồng Thị của Diệp Huyền bắt lấy, phân tích ra hướng đi trong đó, đồng thời suy tính vị trí của tám mươi mốt Không Gian chi trụ đến tột cùng ở nơi nào.
- Người nào? Lại dám ở Vô Tận Hải trắng trợn phá hoại.
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, đồng thời xa xa một đạo lưu quang màu đỏ rực bạo lược đến, cheng, lưu quang kia là một thanh trường kiếm thiêu đốt, trong nháy mắt đi tới đỉnh đầu của Diệp Huyền, sát cơ mông lung tỏa ra, nhanh như tia chớp bổ về phía Diệp Huyền, không có một chút do dự.
Vũ Đế oai đáng sợ bỗng nhiên bạo phát, bao phủ thân thể Diệp Huyền.
- Vũ Đế Nhân loại?
Kim Lân vội vàng đấm ra một quyền, keng một tiếng, trường kiếm nhất thời bị oanh bay ra ngoài, lập tức rơi vào trong nước biển.
Xì, nước biển bốc hơi lên, tảng lớn tảng lớn nước biển hóa thành hơi nước, vị trí trường kiếm hạ xuống, nước biển xa lánh về phía hai bên, hình thành hai cỗ sóng lớn cao tới trăm mét.
Vèo, trường kiếm từ trong nước biển phóng lên trời, rơi vào trên người một tên nam tử mặc vũ bào màu đỏ, bên ngoài thân người này thiêu đốt hỏa diễm, càng là một tên Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Huyền cùng Kim Lân, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ như điên.
- Hai gia hỏa xông vào Vô Tận Hải bị ta tìm được.
Người này vội vàng truyền ra tin tức, đồng thời rất xa đề phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Huyền cùng Kim Lân, nhưng không dám tiến lên, hiển nhiên là cảm thấy chỉ dựa vào bản thân đối phó không được Diệp Huyền cùng Kim Lân, chờ đợi đồng bạn của mình tới.
- Người của Thương Minh nhanh như vậy liền đến rồi? Kim Lân, bắt giữ hắn.
Diệp Huyền bởi vì đang phân tích Phong Giới đại trận, vì lẽ đó không thể phân thần, liền nói với Kim Lân, tu vi của người này không yếu, từ trên người hắn tuyệt đối có thể biết càng nhiều tình báo.
- Vâng, điện hạ.
Kim Lân nhếch miệng nở nụ cười, bàn tay lớn vung ra, một lợi trảo màu vàng xuất hiện ở trong thiên địa, hung mãnh chụp vào nam tử hồng bào kia, lực lượng lĩnh vực đáng sợ phong tỏa hư không, lập tức phá tan lĩnh vực của nam tử hồng bào, yếu đuối không đỡ nổi một đòn.
- Vũ Đế lĩnh vực thật đáng sợ, Vũ Đế nhị trọng?
Nam tử hoàn toàn biến sắc, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một hư ảnh hỏa diễm màu đỏ thẫm, coong coong coong coong vù... Tám đạo tinh hoàn hiện lên, trường kiếm trong tay hắn hỏa diễm tăng vọt, hóa thành một thanh thông thiên Hỏa kiếm dài đến trăm trượng, đột nhiên chém ở trên cự trảo của Kim Lân.
Kim Lân nhếch miệng nở nụ cười, Yêu nguyên trong cơ thể gia tăng phóng thích, ầm một tiếng, trường kiếm bị đánh bay ra ngoài, lợi trảo màu vàng lấy uy thế không gì địch nổi bay xuống.
Trong lòng nam tử hỏa bào kinh hãi, tuy hắn đã cảm nhận được Kim Lân đáng sợ, nhưng lại không nghĩ rằng Kim Lân dĩ nhiên đáng sợ đến trình độ như thế, cái lợi trảo màu vàng kia ẩn chứa uy thế để hắn cảm giác chỉ cần mình bị tóm, sẽ hoàn toàn không có bất kỳ khả năng phản kháng.
Thời khắc mấu chốt, trong tay người này bỗng dưng xuất hiện một viên đan dược màu vàng, nuốt vào trong bụng, đồng thời trên người cấp tốc xuất hiện một áo giáp màu đen, áo giáp bao phủ toàn thân hắn lại, cả người tỏa ra khí tức ma tính dữ tợn.
Kim Lân sững sờ, áo giáp này dĩ nhiên cùng áo giáp Diệp Huyền cho hắn giống như đúc.
Có điều động tác trên tay hắn cũng không ngừng, tiếp tục tóm tới nam tử hỏa bào kia.
Không ngờ không chờ hắn bắt được nam tử hỏa bào, nam tử hỏa bào dĩ nhiên lần nữa lấy ra một phù chú, phù chú kia tỏa ra cầu vồng óng ánh, một luồng gợn sóng kinh người từ bên trong lan tràn ra, ầm một tiếng liền đánh vào lợi trảo của Kim Lân.
Phù chú nổ tung sản sinh uy lực thực quá to lớn, Kim Lân ngưng tụ thành lợi trảo màu vàng lại bị oanh nổ tung, nhưng mà nam tử hỏa bào bị Long Ma Khải Giáp bao trùm kia đồng dạng ở dưới gợn sóng kinh người tầng tam trọngy ngược ra, trong miệng xì xì phun ra một ngụm máu tươi.
Chương 1672 Chấp Pháp điện (2)
Người này phun ra máu tươi ngay cả thời gian dùng thuốc chữa thương cũng không có, ở trong quá trình bay ngược dĩ nhiên muốn xoay người rời đi.
Trong lòng hắn tràn ngập kinh hãi, tuy Long Ma Khải Giáp trên người hắn chỉ là Nhân phẩm, nhưng lấy tu vi Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong của hắn, cộng thêm các đại nhân cho Bạo Nguyên Đan cửu giai, cùng với Võ Hồn và phù chú gia trì, coi như là Vũ Đế nhị trọng bình thường cũng chưa chắc có thể thương tổn được hắn.
Nhưng nam tử tóc vàng trước mặt dĩ nhiên ở tình huống như thế, vẫn một chiêu đánh hắn trọng thương, nam tử hỏa bào ngay lập tức hiểu được, nam tử tóc vàng đối diện này thực lực tuyệt đối đáng sợ hơn Vũ Đế nhị trọng bình thường, thậm chí đã là Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong.
Hơn nữa Diệp Huyền bên người Kim Lân còn không hề động thủ, lúc này nam tử hỏa bào ngay cả dũng khí lưu lại giám thị Diệp Huyền cùng Kim Lân cũng không có.
- Con bà nó, một giun dế nho nhỏ, cũng muốn chạy trốn ra lòng bàn tay của Kim gia ngươi.
Nhìn thấy mình ra tay lại bị tiểu tử kia chạy trốn, Kim Lân lập tức hùng hùng hổ hổ, đồng thời lại một trảo chụp tới.
- Xích Kiếm!
Vèo vèo!
Đúng lúc này, xa xa lại có hai đạo lưu quang.
Hai người này nhìn thấy cảnh tượng trên mặt biển, lập tức kinh nộ hét lớn một tiếng, loạch xoạch, trên người hai người đồng thời xuất hiện Long Ma Khải Giáp màu đen, sau đó từng người cầm vũ khí, bổ về phía Kim Lân.
Ầm ầm!
Hai người này cũng không biết triển khai bí pháp cỡ nào, lẫn nhau trong lúc đó khí tức liên hợp lại cùng nhau, rõ ràng từng người đều chỉ có tu vi cửu giai nhất trọng đỉnh phong, nhưng mà triển khai ra công kích, lại mạnh mẽ đạt đến cửu giai nhị trọng, công kích đáng sợ chấn động đến hư không run rẩy.
- Hừ, muốn từ trên tay Kim gia ngươi cứu người, hai người các ngươi còn quá non.
Kim Lân xì cười một tiếng, trong mi tâm đột nhiên bắn ra một đạo quang hồng kim sắc, quang hồng màu vàng ở trong hư không bạo tán ra, dĩ nhiên hóa thành từng đạo từng đạo lợi kiếm màu vàng, mỗi một lợi kiếm đều lập loè một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, lập tức liền oanh hai tên Vũ Đế trợ giúp đến bay ngược ra ngoài, chật vật thổ huyết.
Mà nam tử hỏa bào cũng bị móng vuốt màu vàng vồ bắt, xách trở về bên người.
- Điện hạ, tiểu tử này bị lão Kim ta chộp được.
Kim Lân tranh công nói.
- Đi!
Lúc này Diệp Huyền nhìn chằm chằm không gian loạn lưu đột nhiên đóng hai mắt, thu Thần Linh Đồng Thị về, quát lạnh một tiếng, lại trước tiên bạo vút về phía xa xa.
- Hả? Lại có mấy tên lại đây?
Kim Lân hơi nhướng mày, mang theo nam tử hỏa bào bao trùm ở trong Long Ma Khải Giáp, theo sát Diệp Huyền, trong nháy mắt biến mất ở phía chân trời.
Trên đường chân trời, Diệp Huyền cùng Kim Lân nhanh chóng lao nhanh.
- Điện hạ, chúng ta làm gì vội vã đi, vừa nãy hai thằng nhóc kia tu vi đều không cao, mặt sau tới mấy tên cũng chỉ là Vũ Đế nhị trọng, lấy thực lực của chúng ta, không cần sợ bọn họ a?
- Bọn họ là Vũ Đế của Thánh Thành Chấp Pháp điện.
Sắc mặt Diệp Huyền âm trầm nói, Vũ Đế nhị trọng hắn tự nhiên không sợ, ngay cả Vô Lượng Sơn Tả Đồng Vũ Đế cũng chết ở trên tay hắn, Vũ Đế nhị trọng tầm thường Diệp Huyền căn bản không để ở trong lòng, nhưng đối phương là Thánh Thành Chấp Pháp điện liền không giống.
Thánh Thành Chấp Pháp điện, là một luồng lực lượng cực kỳ đáng sợ của Huyền Vực Thánh Thành, chuyên môn phụ trách hình phạt, tập nã trọng phạm, ở Thánh Thành có uy danh hiển hách.
Một thế lực như vậy, tuyệt đối không phải bình thường, cho dù là thế lực nhất lưu như Vô Lượng Sơn cũng phải kiêng kỵ, trước khi không có thăm dò rõ ràng tình huống, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không dễ dàng để mình rơi vào hiểm cảnh.
Đặc biệt trên người đội viên Chấp Pháp điện thường thường tài nguyên phong phú, bảo vật đông đảo, lẫn nhau trong lúc đó còn có thể hợp trận giao kích, có thể vượt cấp khiêu chiến, một khi bị vây quanh, tuyệt đối là phiền toái lớn.
Không nói những cái khác, chỉ là Kim Lân bắt đội viên này, vẻn vẹn là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, liền có thể ở trên tay Kim Lân qua hai chiêu, tuy nói Kim Lân không có ra tay toàn lực, nhưng Vũ Đế nhất trọng bình thường tuyệt đối không cách nào làm được.
Thánh Thành Chấp Pháp điện, ở Huyền Vực tuyệt đối là nhân vật đáng sợ.
Mà Diệp Huyền lo lắng nhất, còn không phải điểm này, nếu như chỉ là mấy thành viên Chấp Pháp điện, hoặc là Phó điện chủ, Diệp Huyền căn bản không sợ, nhưng nếu có Chấp Pháp điện điện chủ, hoặc Pháp Vương ở đây, vậy thì nguy hiểm.
Chấp Pháp điện điện chủ, Pháp Vương, cái kia đều là Vũ Đế tam trọng, bất luận cái nào cũng không dưới Vô Lượng Sơn phó sơn chủ Cuồng Ngục Vũ Đế.
Nghe được Diệp Huyền nói, Kim Lân không tỏ rõ ý kiến, hắn ngay cả Yêu Thần cung cung chủ cũng dám nhục mạ, chỉ là Thánh Thành Chấp Pháp điện, hắn tự nhiên không để ở trong lòng.
Ở dưới Diệp Huyền cùng Kim Lân hăng hái bay lượn, chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới ở ngoài hải vực mấy ngàn dặm.
- Giao tên này cho ta.
Từ trong tay Kim Lân bắt được nam tử hỏa bào, hai tay Diệp Huyền nắn thủ quyết, từng đạo từng đạo cấm chế cấp tốc đánh vào trong thân thể đối phương, đồng thời phong ấn Long Ma Khải Giáp lại.
Loại thủ pháp cấm chế này, xem mà mí mắt Kim Lân kinh hoàng.
- Đi!
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Huyền cùng Kim Lân thay đổi phương hướng, lại tiến lên ngàn dặm, đột nhiên chìm vào trong biển.
Kiếp trước Diệp Huyền cùng Thánh Thành chấp pháp đánh qua không ít liên hệ, thậm chí Chấp Pháp điện còn xin Diệp Huyền hỗ trợ bắt Chấp Pháp điện điện chủ Tử Đao Vũ Đế lúc đó, cho nên đối với thủ đoạn của Chấp Pháp điện hiểu cực kỳ rõ ràng.
Mỗi một thành viên Chấp Pháp điện, trong cơ thể đều có phong ấn, đồng thời trên Long Ma Khải Giáp cũng có lưu lại thần thức ký hiệu, nếu như không tiêu trừ hết, đối phương dễ như ăn cháo liền có thể tìm được mình.
- Hai người kia bắt Xích Kiếm, chúng ta phải làm sao? Đuổi theo sao?
Hai thành viên Chấp Pháp điện chạy tới sau áp chế lại tinh lực sôi trào trong cơ thể, vội vàng dùng thêm một viên đan dược chữa trị vết thương, một lát sau, một tên Vũ Đế trong đó mở mắt ra nhìn phương hướng Diệp Huyền cùng Kim Lân biến mất hỏi.
Một thành viên Chấp Pháp điện khác hừ lạnh một tiếng nói:
- Đuổi? Ngươi so với Xích Kiếm như thế nào? Vừa nãy hai người kia trong nháy mắt liền bắt Xích Kiếm, lấy tu vi của Xích Kiếm dĩ nhiên không hề có
Chương 1673 Ba Đại Điện chủ
một chút năng lực phản kháng, hơn nữa thanh niên tóc vàng kia một đạo công kích đánh tới, hai chúng ta liền bị thương nặng, này vẫn là tình huống một người khác căn bản không có ra tay...
Thành viên Chấp Pháp điện bên cạnh không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh:
- Ý của ngươi là nếu như chúng ta đuổi theo, như vậy hai chúng ta rất dễ dàng sẽ vẫn lạc?
- Này còn cần hỏi sao? Vừa nãy thanh niên tóc vàng kia, tuyệt đối là một Vũ Đế nhị trọng, thậm chí là Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, thanh niên khác tuy không ra tay, nhưng tu vi cũng không thấp hơn bao nhiêu, chúng ta có thể từ trên tay bọn họ kiếm về một mạng đã đủ may mắn, còn đuổi theo, ngươi là hiềm mệnh không đủ dài sao.
- Vậy liền ở đây chờ a, đám người An phó điện chủ đã chiếm được tin tức đang chạy tới, tuy hai tên kia chạy trốn, nhưng tuyệt đối chạy không đi nơi nào.
Hai tên thành viên Chấp Pháp điện lòng vẫn còn sợ hãi nói.
Ngay thời điểm hai người trò chuyện.
Ong ong ong!
Liên tiếp ba đạo khí tức kinh khủng hạ xuống, khí tức của ba người này rõ ràng còn đáng sợ hơn hai người bọn họ rất nhiều, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức làm người ta sợ hãi, hư không xung quanh ở dưới khí tức của bọn họ mơ hồ run rẩy.
Hai thành viên Chấp Pháp điện kia vội vã tiến lên hành lễ:
- Bái kiến An phó điện chủ, Thôi phó điện chủ, La phó điện chủ.
Ba người kia gật gù, một người trong đó ánh mắt quét xung quanh một vòng, trầm giọng nói:
- Vừa nãy chúng ta thu được Xích Kiếm cùng hai người các ngươi đưa tin, nói tìm được tung tích hai vị Vũ Đế xông vào Vô Tận Hải, hiện tại hai người kia đi nơi nào? Xích Kiếm đâu?
- An phó điện chủ, vừa nãy xác thực có hai tên này ở đây, Xích Kiếm Vũ Đế là người thứ nhất gặp phải, chúng ta là sau đó mới chạy tới, nhưng mà hai người kia căn bản không nhìn chúng ta, sau khi kích thương chúng ta, liền trực tiếp bắt Xích Kiếm đi rồi, chạy trốn về hướng kia.
Một tên thành viên Chấp Pháp điện vội vàng chỉ phương hướng Diệp Huyền cùng Kim Lân ly khai.
- Cái gì? Để bọn họ chạy trốn, lẽ nào các ngươi không đi truy sát?
Một tên Phó điện chủ trong đó hừ lạnh nói, sát cơ đáng sợ từ trên người hắn tràn ra, tựa hồ muốn động thủ với hai người kia.
Hai tên thành viên Chấp Pháp điện không chịu được cỗ sát cơ đáng sợ này, hai chân run rẩy, một người trong đó vội vàng run giọng nói:
- Thôi phó điện chủ, hai người kia thực sự là quá mạnh mẽ, thời điểm chúng ta đến, một tên trong đó đang động thủ với Xích Kiếm, chúng ta ngay lập tức hợp kích ngăn cản, nhưng bị thanh niên tóc vàng kia một chiêu trọng thương, Xích Kiếm dùng Bạo Nguyên Đan, thậm chí sử dụng tới Phá Thiên Phù, vẫn bị bắt ngay lập tức, chúng ta muốn ngăn cản cũng không kịp.
- Cái gì, ngươi là nói hai người các ngươi triển khai thuật hợp kích, một chiêu liền bị đánh trọng thương?
Ánh mắt của Thôi phó điện chủ ngưng lại
- Vâng, hơn nữa thanh niên tóc vàng kia vẫn là ở trong quá trình bắt Xích Kiếm động thủ với chúng ta, hiển nhiên là người kia tiện tay một đòn, nhưng hai người chúng ta liên thủ lại cũng không thể ngăn cản.
Sắc mặt ba Đại Điện chủ lập tức âm trầm, thực lực của thủ hạ bọn hắn, bọn họ thân là Phó điện chủ là quá hiểu rõ, Vô Tận Hải việc quan hệ trọng đại, vì lẽ đó thành viên Chấp Pháp điện đóng quân ở đây đều là tinh anh, đối phương có thể một chiêu đánh bọn họ trọng thương, tuyệt đối là cường giả trong cửu giai nhị trọng.
- Được rồi, trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, nếu người này mang theo Xích Kiếm, như vậy chính là tự mình muốn chết, để cho ta nhìn một chút Xích Kiếm hiện tại ở nơi nào?
An phó điện chủ từ trên người lấy ra một vật như la bàn, đưa Huyền Nguyên vào trong đó, cả la bàn lập tức sáng lên, mà hắn thì lại cẩn thận quan sát ở phía trên.
Mười mấy hô hấp sau, sắc mặt của hắn bỗng dưng biến đổi:
- Chấp Pháp La Bàn dĩ nhiên không cảm ứng được vị trí của Xích Kiếm.
- Cái gì?
Hai gã Phó điện chủ khác dồn dập lấy làm kinh hãi, từng người vội vàng lấy ra một la bàn, đưa Huyền Nguyên vào.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt hai người đều tái nhợt:
- Làm sao có thể, vì sao trên Chấp Pháp La Bàn lại không phát hiện được vị trí của Xích Kiếm.
- Hai người bọn họ mang theo Xích Kiếm chạy về hướng nào?
Ba tên Phó điện chủ nhìn hai tên thành viên lớn tiếng quát lên.
- Hướng kia.
Hai tên thành viên vội nói.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, xoạt xoạt xoạt, ba người đồng thời lao đi, hầu như trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi.
Mà hai tên thành viên còn lại thì liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng đi theo.
Sau một nén nhang, hai tên thành viên ở trên bầu trời một hải vực, nhìn thấy ba người An phó điện chủ trôi nổi trên không, sắc mặt tái xanh.
- Không có, Chấp Pháp La Bàn một chút tin tức cũng không có.
- Hư không nơi này cũng không có để lại bất cứ dấu vết gì.
- Hai người kia đến cùng đi nơi nào?
Ở Huyền Vực ngang dọc nhiều năm như vậy, ba vị Phó điện chủ đến từ Chấp Pháp điện, vẫn là lần thứ nhất gặp phải vấn đề khó giải quyết như vậy.
Nếu như hai tên thủ hạ không nói láo, như vậy đối phương nên ở vùng biển này, nhưng mà bất luận bọn họ nhận biết làm sao, cũng không tìm được dấu vết của đối phương.
Này còn không phải kinh khủng nhất.
Kinh khủng nhất chính là, trên Chấp Pháp La Bàn dĩ nhiên hoàn toàn mất đi tung tích của Xích Kiếm.
Mặc kệ là trong cơ thể Xích Kiếm, hay trên Long Ma Khải Giáp, đều có Thánh Thành lưu lại phong ấn, loại phong ấn này, Vũ Đế phổ thông căn bản không có cách loại trừ, nhưng đối phương dĩ nhiên trong thời gian ngắn như vậy liền tiêu trừ không còn một mống, thủ đoạn như thế để trong lòng ba người không khỏi phát lạnh.
Bọn họ lần theo, đến tột cùng là một đối thủ như thế nào?
Hơn nữa lấy tu vi của đối phương, hoàn toàn có thể đánh giết Xích Kiếm, tại sao còn muốn phiền phức mang hắn đi như thế, mục đích của bọn họ đến tột cùng là gì?
Ba người rõ ràng cảm giác được, mục đích của Diệp Huyền cùng Kim Lân tuyệt đối không phải chỉ là tiến vào Vô Tận Hải thăm dò đơn giản như vậy.
- Kiếm Vũ Vũ Đế, hai người kia nên còn ở phụ cận vùng biển này, không chạy bao xa, ngươi trở lại bẩm báo đại nhân, để đại nhân tự mình ra tay, ta cùng Thiết Diện Vũ Đế tiếp tục ở đây sưu tầm, quyết không thể để hai người kia đào tẩu.
- Được.
Sau khi ba người định kế hoạch, lập tức phân tán ra.
Mà lúc này Diệp Huyền cùng Kim Lân, vẫn ở đáy biển điên cuồng bay lượn.
Chương 1674 Hư Không Pháp Vương (1)
Sau khi đổi phương hướng, hai người lại xuyên ra mặt biển, tiếp tục về phía xa xa hăng hái phi vút đi, căn bản không có bất kỳ dừng lại.
Bởi vì Diệp Huyền rất rõ ràng, nếu như đối phương không có cường giả Vũ Đế tam trọng, như vậy bất luận bọn họ chạy bao xa, cũng có thể rất nhanh trở về, nhưng nếu có cường giả Vũ Đế tam trọng tọa trấn, vậy bọn họ tiếp tục lưu ở vùng biển này chính là đang tìm chết.
Một Vũ Đế tam trọng, bọn họ cũng không e ngại.
Nhưng nếu thêm vào lực lượng của Chấp Pháp điện, còn có toàn bộ Thương Minh, một khi rơi vào vòng vây của đối phương, vậy bọn họ liền phiền phức.
Hiện nay dưới tình huống này, Diệp Huyền còn không muốn bại lộ thân phận của mình.
Thực lực của Diệp Huyền cùng Kim Lân đều vượt qua Vũ Đế nhị trọng đỉnh phong, tốc độ bay lượn nhanh chóng biết bao, rất nhanh liền tiến vào trong biển sâu mênh mông.
Lúc này ở trong biển sâu dưới Phong Giới đại trận.
Một cung điện thần bí rộng rãi tọa lạc.
Ngoại vi cung điện này, có một tầng kết giới như bong bóng xà phòng bao phủ, làm cho toà cung điện này thật giống như kiến trúc trên đất bằng, hoàn toàn ở trong không khí.
Ở phía sau cung điện này, một cây cột óng ánh bảy màu nối thẳng mặt biển, phía trên tỏa ra đạo đạo hào quang, từng tia lực lượng không gian đáng sợ không ngừng từ bên trong tản mát ra, phân ra toàn bộ đáy biển thành một giới, chính là hạch tâm chi trụ của Phong Giới đại trận.
Ở trong cung điện này, có không ít lực lượng đáng sợ tản mát, hiển nhiên ở lại không ít võ giả mạnh mẽ.
Vèo!
Một bóng người đi tới trước kết giới, trên người hơi sáng, kết giới ngay lập tức mở ra một con đường, để người kia tiến vào kết giới, mà nước biển không có chút tràn vào.
Người này chính là tam đại Phó điện chủ Kiếm Vũ Vũ Đế.
Hắn tiến vào kết giới, cấp tốc đi tới giữa cung điện, ở trước một đại điện ngừng lại.
- Đại nhân, Kiếm Vũ có chuyện quan trọng bẩm báo.
- Vào đi.
La Kiếm Vũ đi vào trong cung điện, chỉ thấy ở giữa cung điện, trên một bảo tọa to lớn, một bóng người màu đen cả người bị đấu bồng bao trùm ngồi ở đó, cả người hắn như xen vào giữa chân thực cùng hư vọng, có vẻ cực kỳ mơ hồ.
- Đại nhân, chúng ta đã phát hiện tung tích hai tên Vũ Đế xông vào Vô Tận Hải, chỉ có điều...
La Kiếm Vũ ngay lập tức nói ra tình huống.
- Cái gì? Ngươi nói vẻn vẹn nửa nén hương thời gian, Chấp Pháp La Bàn của các ngươi liền phát hiện không được tung tích của Xích Kiếm?
Thanh âm ầm ầm ở trong cung điện vang vọng, trong tay người kia đột nhiên xuất hiện một la bàn, la bàn của hắn so với đám người La Kiếm Vũ còn cao cấp hơn một tầng, toàn thân dĩ nhiên là trong suốt, trong đó có đạo đạo lưu quang lấp lánh.
Trên la bàn, lưu quang óng ánh, đạo đạo lực lượng thần bí lưu chuyển, hiển nhiên là đang suy tính cái gì.
Nhưng mà ở trên la bàn của hắn, tương tự không thể phát hiện dấu vết của Xích Kiếm.
- Khí tức của Xích Kiếm, quả nhiên không gặp, thú vị, lão phu ngược lại muốn xem xem, hai tên này đến tột cùng lai lịch ra sao.
Bóng người mở mắt ra, trong con ngươi của hắn, dĩ nhiên không có tròng trắng mắt, chỉ có tròng mắt màu đen, tràn ngập toàn bộ nhãn cầu, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng quỷ dị cùng lạnh lẽo.
Vù!
Một nguồn lực lượng vô hình, từ trên người hắn cấp tốc lan ra.
Một vạn dặm.
Mười vạn dặm.
Nguồn lực lượng này không ngừng khuếch tán, có chút tương tự Cuồng Ngục Vũ Đế triển khai Sưu Thần Thuật, nhưng so với Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế càng thêm bí ẩn, càng thêm đáng sợ, càng thêm cấp tốc.
Ở trên mặt biển bay lượn mười mấy vạn dặm, Diệp Huyền cùng Kim Lân đã lần nữa đi tới đáy biển.
Không biết vì sao, coi như bay lượn xa như vậy, trong lòng Diệp Huyền vẫn có một loại cảm giác khiếp đảm, phảng phất như có nguy hiểm gì đang lần theo hắn.
- Điện hạ, sao ta có loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm.
Kim Lân cũng nghi hoặc nói.
Trong lòng Diệp Huyền giật mình, trực giác của hắn cùng Kim Lân đều cực kỳ nhạy cảm, nếu như nói một người có cảm giác này, vậy còn có thể sẽ có lỗi, nhưng hai người đều có cảm giác này, liền rất có thể nói rõ vấn đề.
Một bên Xích Kiếm Vũ Đế bị Kim Lân giam cầm nghe lời này, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười trào phúng.
- Tiểu tử, ngươi cười cái gì.
Kim Lân lườm hắn một cái, một cái tát đánh cho khóe miệng hắn chảy máu, hàm răng rơi mất mấy viên.
Nụ cười trên mặt Xích Kiếm lập tức thu lại, nhưng trong con ngươi lại lộ ra vẻ oán độc, nhìn chằm chằm vào Kim Lân.
- Nhìn cái gì, tiểu tử, lẽ nào ngươi còn muốn báo thù? Có tin Kim gia móc con ngươi của mi ra hay không.
Kim Lân xem thường nói.
- Hừ, tuy ta không biết lai lịch của các ngươi, nhưng ta khuyên các ngươi vẫn là sớm một chút thả ta đi, ngươi cho rằng các ngươi có thể thoát được sao? Không quan tâm các ngươi chạy tới chỗ nào, đều chạy không thoát vị đại nhân kia tìm tòi.
Xích Kiếm lạnh lùng nói.
- Vị đại nhân nào?
Trong lòng Diệp Huyền hơi động, cố ý cười lạnh nói:
- Ngươi nói chính là mấy Vũ Đế nhị trọng kia? Bằng mấy tên rác rưởi kia cũng muốn cứu ngươi?
- Ha ha.
Đến lúc này, Xích Kiếm lại còn cười được:
- Các ngươi nói chính là đám người An phó điện chủ đi, mấy người bọn hắn tự nhiên không tìm được các ngươi, có điều ta nói là Hư...
Nói tới chỗ này, Xích Kiếm mơ hồ cảm giác được Diệp Huyền đang hố mình, ngay lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ là lời của hắn đã lộ ra đồ vật Diệp Huyền muốn biết.
- Hư?
Trong đầu Diệp Huyền phảng phất như có một đạo linh quang lướt qua:
- Ngươi là nói Hư Không Pháp Vương?
Trong mắt Xích Kiếm lập tức lướt qua một tia khiếp sợ, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền dĩ nhiên có thể lập tức đoán được Hư Không Pháp Vương.
Ở Huyền Vực, nhận thức Chấp Pháp điện Phó điện chủ rất nhiều, bởi vì Phó điện chủ thường xuyên xuất đầu lộ diện, cũng là chỉ huy mỗi lần hành động.
Người nhận thức Chấp Pháp điện điện chủ cũng rất nhiều, bởi vì Chấp Pháp điện điện chủ dù sao cũng là cao nhất thủ lĩnh uy danh hiển hách của Chấp Pháp điện.
Nhưng nhận thức Hư Không Pháp Vương lại cực kỳ ít ỏi, coi như là ở trong Thánh Thành cũng sẽ không có quá nhiều người, dù sao trăm năm qua, cơ hội Hư Không Pháp Vương xuất hiện càng ngày càng ít, hắn làm Pháp Vương, xưa nay đều là ẩn nấp ở sau lưng.
Nhưng Diệp Huyền dĩ nhiên lập tức đoán được Hư Không Pháp Vương, điều này làm cho trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ.
- Hóa ra là hắn.
Nhìn nét mặt của Xích Kiếm, Diệp Huyền lập tức xác minh ý nghĩ của mình.
Chương 1675 Hư Không Pháp Vương (2)
- Chẳng trách ta có loại cảm giác khiếp đảm kia, Hư Không Pháp Vương Hư Không Thuật, so với Sưu Thần Thuật của Cuồng Ngục Vũ Đế còn đáng sợ hơn nha.
Biết được đối thủ là ai, lúc này Diệp Huyền mang theo Kim Lân lao xuống đáy biển.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới trước mặt một rãnh biển to lớn, đây là một rãnh biển dài đến hơn mười ngàn dặm, rộng mấy trăm dặm, phảng phất như một lạch trời, tọa lạc ở dưới đáy biển sâu.
Diệp Huyền cùng Kim Lân vọt thẳng vào trong.
- Hống!
Một luồng gợn sóng kinh người lan truyền đến, trong rãnh biển kia, dĩ nhiên chiếm giữ vô số Hải yêu hình thể khổng lồ, trong đó có không ít Ma Vương Kình khủng bố dài đến ngàn mét, cảm nhận được sinh mệnh tiếp cận, trong đó một con Ma Vương Kình bát giai cắn xé về phía Diệp Huyền cùng Kim Lân.
Ở trong Hải tộc, Hải yêu cùng Hải tộc là hai chủng tộc tuyệt nhiên không giống, Hải tộc từ lúc vừa ra đời chính là hình người, nắm giữ trí tuệ không kém Nhân tộc, mà Hải yêu lại giống như Yêu thú, là một ít sinh vật hình thể khổng lồ như Yêu thú.
Mà Hải yêu cùng Yêu thú không giống chính là, sau khi Yêu thú đạt đến Yêu Vương cảnh, có thể hóa thành hình người, có trí khôn.
Nhưng Hải yêu không thể, tuyệt đại đa số Hải yêu cho dù trưởng thành đến cửu giai, cũng vẫn là hình thái Yêu thú, đồng thời trí tuệ cực thấp, chỉ có một số ít Hải yêu, mới có thể tiến hóa thành nhân hình.
Mà Ma Vương Kình này, chính là một loại Hải yêu không thể hóa thành hình người, đồng thời trí tuệ cực thấp, chỉ có thể không ngừng nuốt Hải yêu yếu hơn mình.
Nhìn thấy Ma Vương Kình mở ra miệng lớn như chậu máu, trong lòng Diệp Huyền hơi động, cùng Kim Lân không có bất luận chống cự nào, theo nước biển trực tiếp tiến vào trong cơ thể Ma Vương Kình.
Nuốt vào ba người Diệp Huyền, Ma Vương Kình này ngậm miệng lại, nhàn nhã bơi xuống, chìm vào rãnh biển.
Trong lòng Diệp Huyền rất rõ ràng, Hư Không Pháp Vương Hư Không Thuật tìm tòi phạm vi cực lớn, mình và Kim Lân muốn trong khoảng thời gian này chạy ra phạm vi hắn tìm tòi hầu như là chuyện không thể nào, vì lẽ đó biện pháp duy nhất chính là thử tránh thoát Hư Không Pháp Vương tìm tòi.
Ở trong ấn tượng của hắn, Hư Không Thuật là một loại bí thuật nhằm vào huyết nhục sinh mệnh mạnh mẽ, vì lẽ đó Diệp Huyền mới lựa chọn tiến vào trong cơ thể Ma Vương Kình.
Có khí tức huyết nhục của Ma Vương Kình ngăn cản, cũng ở dưới tình huống phạm vi lớn như thế, Hư Không Pháp Vương còn muốn phát hiện bọn họ trong bụng Ma Vương Kình, độ khó tuyệt đối không phải lớn một cách bình thường.
Ở trong bụng Ma Vương Kình, Diệp Huyền cùng Kim Lân cấp tốc thu lại khí tức, đồng thời gia tăng phong ấn đối với Xích Kiếm, nếu như này cũng có thể bị Hư Không Pháp Vương tìm tới, như vậy Diệp Huyền cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, liều mạng bại lộ thân phận của mình và Kim Lân đại chiến một trận.
Diệp Huyền tiến vào bụng Ma Vương Kình không lâu, một đạo không gian rung động quét tới, thậm chí ngay cả nơi sâu xa nhất của rãnh biển cũng không buông tha.
Ma Vương Kình mà Diệp Huyền ẩn giấu tự nhiên cũng bị quét đến, cảm nhận được luồng khí tức này, Xích Kiếm Vũ Đế bị hoàn toàn phong ấn trừng lớn hai mắt, cật lực muốn chế tạo một chút rung động gây nên luồng khí tức này chú ý.
Chỉ tiếc bị Diệp Huyền tầng tầng phong ấn, hắn căn bản không có biện pháp nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo không gian rung động này đơn giản quét qua, lại tiếp tục hướng phía trước, biến mất không còn tăm hơi.
Đợi khí tức kia hoàn toàn biến mất, Diệp Huyền cùng Kim Lân mới lao ra cái bụng của Ma Vương Kình.
Ma Vương Kình kia chỉ cảm thấy trên bụng truyền đến đau đớn, chờ nó phản ứng lại, Kim Lân cùng Diệp Huyền từ lâu đã rời đi rãnh biển.
Diệp Huyền không có giết con Ma Vương Kình này, chỉ ở trên bụng nó lưu một lỗ nhỏ, đối với hình thể khổng lồ cùng sức sống của Ma Vương Kình mà nói, điểm ấy thương thế là không thể trí mạng.
- Nguyên lai Chấp Pháp điện các ngươi đóng quân ở đây dĩ nhiên là Hư Không Pháp Vương.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Xích Kiếm:
- Như vậy Phong Giới đại trận này cũng là hắn tự mình tọa trấn a?
Hư Không Pháp Vương am hiểu nhất là áo nghĩa không gian, mà phong tỏa Hắc Long cung chính là Phong Giới đại trận, rất hiển nhiên Hư Không Pháp Vương là cường giả Thánh Thành thích hợp tọa trấn nơi này nhất.
- Nói đi, ngoại trừ Hư Không Pháp Vương, Chấp Pháp điện các ngươi ở đây đến tột cùng có bao nhiêu người, các ngươi cấu kết Hải tộc, phong tỏa Hắc Long cung, mục đích đến tột cùng là gì?
Diệp Huyền mở ra cấm chế cho Xích Kiếm, lạnh giọng hỏi.
Trên mặt Xích Kiếm mang theo một chút tức giận nói:
- Ngươi đừng hòng từ trên người ta biết bất kỳ tình báo nào.
- Ngươi sẽ không phải còn vọng tưởng Hư Không Pháp Vương có thể tìm được ngươi chứ?
Diệp Huyền cười lạnh:
- Hư Không Pháp Vương Hư Không Thuật, xác thực là bí thuật tìm tòi đứng đầu Thiên Huyền đại lục, có điều, Hư Không Thuật quét hình chính là huyết nhục sinh mệnh, vì lẽ đó vừa nãy hắn căn bản không phát hiện chúng ta ở trong cơ thể Ma Vương Kình, thứ hai, Hư Không Thuật triển khai có hạn chế rất lớn, sau một lần quét hình, trong thời gian ngắn rất khó tiến hành lần thứ hai.
- Mà nơi này cách địa phương ngươi bị tóm có tới mấy trăm ngàn dặm, bằng những Phó điện chủ kia, căn bản đừng nghĩ tìm được.
- Ngoài ra, phong ấn trong cơ thể ngươi, lạc ấn trên Long Ma Khải Giáp, cũng đã bị ta che đậy, Chấp Pháp điện Chấp Pháp La Bàn căn bản không cảm ứng được khí tức của ngươi, nếu không Hư Không Pháp Vương cũng không đến nỗi dùng Hư Không Thuật tiến hành tìm tòi.
- Nói cách khác, hiện tại ngươi đã bị hoàn toàn vứt bỏ, phương pháp duy nhất ngươi có thể sống, chính là nói ra ta muốn biết, bằng không, ta có trăm loại ngàn loại phương pháp để ngươi ngoan ngoãn nói ra, có điều vào lúc ấy, thiếu gia ta liền không nhân từ như vậy.
Diệp Huyền nói, phảng phất như Địa ngục ma âm, rơi vào trong tai Xích Kiếm Vũ Đế, khiến cho trong lòng hắn phát lạnh.
- Há, đúng rồi, đã quên cảm tạ ngươi, vừa nãy nếu như không phải ngươi nói ra tên gọi của Hư Không Pháp Vương, thiếu gia ta còn không nghĩ tới phải trốn vào trong cơ thể Ma Vương Kình, e là hiện tại đã bại lộ.
Diệp Huyền khẽ mỉm cười.
- Ngươi...
Sắc mặt của Xích Kiếm Vũ Đế tái xanh, cực kỳ khó coi, tâm hắn dần dần trầm xuống, nụ cười của Diệp Huyền lạc ở trong mắt hắn, giống như ma quỷ vậy, làm hắn không rét mà run.
Nhưng hắn vẫn cắn răng cười nhạo nói:
- Muốn ta nói ra bí mật, đó là nằm mơ, ta phi.
Khuôn mặt hắn dữ tợn, cực kỳ kiên cường.
- Thật không?
Diệp Huyền nở nụ cười, nụ cười lạnh lẽo mà lăng liệt...