Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Mặc dù mọi người định ra quy củ sủng vật đạt được không thuộc chủ nhân nhưng Tiểu Tử Điêu chính là linh sủng, nếu người nào dám động thủ với nó thì đừng trách Huyền Diệp ta không khách khí.
Mọi người sững sờ, bọn họ ngạc nhiên, Diệp Huyền làm như vậy quá ngu xuẩn.
Ai cũng thấy cách làm của Diệp Huyền quá không có ý nghĩa.
Tuy linh sủng thu hoạch không thuộc chủ nhân nhưng Tiểu Tử Điêu thật đạt được bảo vật cuối cùng sẽ rơi vào tay Diệp Huyền.
Ngươi chỉ là Vũ Vương thất giai, đến lúc đó chúng ta thực muốn động thủ thì ngươi có thể không khách khí sao? Trong lòng mọi người cười lạnh.
Diệp Huyền vừa dứt lời, Tiêu Vô Tẫn cũng lạnh lùng nói:
- Diệp thiếu là đại sư Tiêu gia mời đến, nếu người nào còn dám động thủ với Diệp thiếu hoặc linh sủng của Diệp thiếu chính là địch Tiêu gia ta, ta sẽ không bỏ qua.
- Tiêu Vô Tẫn...
Mọi người sững sờ, hiển nhiên Tiêu gia muốn xuất đầu vì Diệp Huyền, bọn họ không hiểu người trẻ tuổi kia đáng giá lôi kéo như vậy không.
Tiêu Vô Tẫn nói tới mức này mọi người có khinh thường nhưng cũng không thể có thể lại động thủ với Tiểu Tử Điêu.
Đội ngũ lên đường đi về phía trước.
Tiêu Vô Tẫn quan tâm hỏi thăm:
- Diệp thiếu, thương thế của ngươi thế nào?
Diệp Huyền lắc đầu:
- Ta không sao.
Kỳ thật thương thế của hắn căn bản là hắn giả ra, hắn cố ý phun máu tươi đấy.
Dù sao với tu vi hắn ngăn cản một kích của Úy Trì Bất Công bình yên vô sự sẽ làm mọi người hoài nghi.
Tiêu Vô Tẫn lo lắng nói:
- Từ giờ trở đi ngươi theo sát ta, không nên rời khỏi ta quá ba mét, cái gương của ngươi vừa dùng là chí bảo, ta đoán sẽ có không ít người ngấp nghé, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Kỳ thật với phòng ngự của hắn không dùng Hạo Quang Đại Thiên Kính vẫn có thể cản được một kích của Úy Trì Bất Công nhưng vì tránh hoài nghi nên lấy ra.
- Linh sủng của ngươi vào trong vụ mai chi địa có ngoài ý muốn không?
Tiêu Vô Tẫn cũng hiểu cách làm của Diệp Huyền, trong cảm gaisc của hắn không thấy bóng dáng Tiểu Tử Điêu đã chạy đi đâu, Tiểu Tử Điêu môt mình đi trong vụ mai chi địa nguy hiểm trùng trùng điệp điệp có thể sống sót không?
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Tiêu gia chủ ngươi không cần lo lắng, tiểu gia hỏa này vô cùng linh tính.
Chuyện khác Diệp Huyền không dám khẳng định, hắn không lo lắng an toàn của Tiểu Tử Điêu, tiểu tử này rất thông minh, gặp được bảo bối sẽ chạy nhanh hơn ai khác, gặp được nguy hiểm cũng chạy nhanh hơn bất cứ kẻ nào, ngay cả Sa Lịch vương cũng không thể giết nó đã chứng minh điểm này.
Kế tiếp mọi người không ngừng thăm dò.
Làm bọn họ khó hiểu là, trong rửng rậm có nhiều linh dược như thế lại chỉ có thể tìm được một ít linh dược cấp thấp.
- Ồ, có mùi thơm ngát.
Đột nhiên mọi người cảm giác có mùi thơm liền chạy về nơi đó xem, nơi này có trũng nước chỉ lớn như lòng bàn tay, chất lỏng bên trong đã khô cạn nhưng tàn lưu lại hương thơm.
- Đây là... Chung Linh nhũ dịch, tại sao không còn?
Tất cả người thế lực lớn cũng có ánh mắt sắc bén, lập tức tựu nhận ra mùi hương chính là Chung Linh nhũ dịch.
Chung Linh nhũ dịch là bảo vật bát giai, có thể tẩy mao phạt tủy, cải thiện thể chất, đặc biệt là cường hóa huyền mạch, đối với Vũ Hoàng bát giai mà nói cũng là chí bảo.
- Xem kìa, nơi này có dấu chân.
Kế tiếp mọi người phát hiện dấu chân bên cạnh trũng nước, chợt ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Huyền.
- Tiểu tử, dáu chân này là của linh sủng ngươi, linh sủng ngươi mang Chung Linh nhũ dịch chạy đi đâu?
Úy Trì Bất Công quay đầu lại, hắn tức giận lên tiếng.
Dấu chân này rất nhỏ giống như lá cây non, không phải dấu chân của Tiểu Tử Điêu thì của ai?
Diệp Huyền Vô Cô cười cười:
- Úy Trì gia chủ, ngươi nói gì ta nghe không hiểu, ta đi cùng với các ngươi thì làm sao biết tung tích Chung Linh nhũ dịch ở đâu, linh sủng của ta ngửi được hương thơm cho nên uống hết cả rồi.
- Ngươi...
Úy Trì Bất Công âm trầm, nội tâm giận dữ.
Diệp Huyền cười lạnh.
Các ngươi không phải không đồng ý linh sủng đoạt được là chủ nhân đoạt được sao, vậy thì tốt, ta sẽ không cho các ngươi chiếm được cái gì.
Tiểu Tử Điêu đi trước thu hoạch tất cả, các ngươi có thể tìm được thứ tốt mới là lạ.
Ánh mắt người thế lực lớn bất thiện nhưng không thể làm gì.
Kế tiếp mọi người thật tìm được thứ gì đó nhưng đại đa số đều là linh dược thất giai nhưng rất ít.
Qua nửa canh giờ sau.
Đột ngột địa ——
Hô!
Sương mù màu trắng lan tới, lúc này rừng rậm biến thành mơ hồ.
- Không tốt.
Chỉ thấy trừ Từ gia, Lâm gia, Chu gia ba nhà ra, mỗi thế lực đều ngưng trọng và xuất đan dược cùng các loại bảo vật bảo vệ bản thân.
Lang Tà tông xuất ra hạt châu óng ánh và ngậm trong miệng.
Lăng Không động Cừu Cung lão nhân xuất ra một viên cầu màu trắng, hắn rót huyền nguyên vào trong viên cầu và tỏa ra hào qung màu ngà sữa bao phủ người Lăng Không động vào trong.
Úy Trì gia xuất ra cây dù nhỏ màu xanh, hào quang màu xanh từ trong cây dù bao phủ người Úy Trì gia.
Long gia xuất ra trận bàn, trận bàn cổ xưa, hiển nhiên nó là vật rất lâu đời, trận bàn sinh ra trận vân bảo hộ Long gia.
Trừ bọn họ ra, Hách Liên gia xuất ra là từng viên đan dưọc màu vàng lam, có chừng năm sáu loại và nuốt vào miệng.
- Diệp thiếu.
Tiêu Vô Tẫn gia chủ nhìn sang Diệp Huyền.
Diệp Huyền híp mắt nhìn, hồn thức cảm giác sương mù và thản nhiên nói:
- Khói độc ày chính là hủ cốt linh chướng trong truyền thuyết, ta có một ít Giải Độc Đan, mọi người phục dụng đi.
Diệp Huyền lấy một bình sứ và đổ ra một ít đan dược màu trắng đưa cho mọi người.
Nhìn thấy việc này, Lâm gia, Chu gia, Từ gia mới tới đây cũng sững sờ.
- Chư vị, các ngươi đây là...
Chu gia Chu Việt Đình hỏi thăm.
Long Nguyên sững sờ sau đó nói với người ba đại gia tộc.
- Ồ, chẳng lẽ phủ Thiên Đô Úy Trì gia và Tiêu gia không nói với các ngươi sao? Sở dĩ nơi này gọi là vụ mai chi địa, đó là vì trong rừng đầy khói độc, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bảo vật chúng ta dùng chính là phòng ngừa nơi này.
- Cái gì, vậy mà có chuyện này?
Ba đại tộc há hốc mồm.
Phủ Thiên Đô có năm đại gia tộc đều hành động một mình, bọn họ căn bản không biết có khói độc.
Long Nguyên cười khổ nhìn ba đại gia tộc.
- Xem ra các vị không có chuẩn bị, đáng tiếc, trận bàn Long gia chúng ta chỉ là trận bàn không trọn vẹn tổ tiên lưu lại, có thể ngăn cản tuyệt đại đa số khói độc xâm nhập nhưng phạm vi không lớn, không cách nào dung nhập thêm người khác.&
Chương 1202 Độc phát mà chết (1)
Hắn lại nói tiếp:
- Nếu như các vị không có chuẩn bị, ta khuyên các ngươi không nên tiến lên, khói độc trong vụ mai chi địa thập phần đáng sợ, Vũ Hoàng bát giai tam trọng cũng khó ngăn cản, không cẩn thận sẽ phải chết tại nơi này.
Ba đại tộc nhân hoàn toàn há hốc mồm, trong nội tâm trầm xuẩn, bọn họ không có chuẩn bị đặc biệt thì làm sao vượt qua nơi này?
Thật vất vả tới nơi này bảo bọn họ lui về, nội tâm bọn họ không cam lòng, huống chi trong hoang nguyên sau lưng còn có Sa Lịch vương đáng sợ, bằng vào ba đại gia tộc sẽ chết trong tay Sa Lịch vương.
Nhìn thấy ba đại tộc ngây ngốc, các thế lực Lăng Không động hả hê nhìn sang.
Ba đại tộc do dự sau đó xuất ra một viên đan dược giải độc.
Đến thăm dò chỗ thần bí, bọn họ cũng không phải không có chuẩn bị, cũng có chuẩn bị đan dược giải độc.
Long Nguyên nhắc nhở:
- Các vị, khói độc trong vụ mai chi địa thập phần đáng sợ, đan dược giải độc bình thường không có tác dụng, các ngươi phải chú ý.
Diệp Huyền nhìn thấy Lâm gia và Từ gia phục dụng đan dược liền cau mày nói:
- Lâm Bác trưởng lão, Từ Chấn trưởng lão, các ngươi ăn Giải Độc Đan thất phẩm bình thường tuy có thể giải trừ đại đa số khói độc nhưng nó không có hiệu quả với hủ cốt linh chướng đâu.
Thần sắc đám người Lâm Bác cứng lại, bọn họ tới từ phủ Thiên Đô nên biết rõ tạo nghệ luyện dược của Diệp Huyền, hắn nói không có hiệu quả gì thì khẳng định không có hiệu quả gì.
Lúc này Úy Trì Bất Công đột nhiên cười nói:
- Các vị, xem tại tất cả mọi người là gia tộc trong phủ Thiên Đô, như vậy đi, Úy Trì gia chúng ta còn có không gian trong Thiên Kình Bình Quang Tán, có thể cho một gia tộc tiến vào, gia tộc nhà ai nguyện ý có thể nói với lão phu một tiếng, nhưng cần phải trả giá mới được.
Chu Việt Đình cau mày nói:
- Không biết Úy Trì Bất Công gia chủ nói cái giá lớn là thế nào?
- Ha ha, vậy thì phải xem thành ý của các vị.
Úy Trì Bất Công nói rất rõ ràng, chính là muốn ba gia tộc cạnh tranh nhau.
- Diệp thiếu...
Người Từ gia và Lâm gia lập tức nhìn sang Diệp Huyền:
- Không biết Diệp thiếu có còn GIải Độc Đan dư hay không, hai nhà chúng ta nguyện ý mua sắm.
So sánh với Úy Trì Bất Công, bọn họ vẫn tin tưởng Diệp Huyền.
Diệp Huyền nghĩ lại và nói:
- Ta tự nhiên có Giải Độc Đan nhưng nếu các ngươi cần, ta sẽ thu giá cả các ngươi giống với Tiêu gia, như vậy mỗi nhà giao ba thành thu hoạch cho ta.
Thòi điểm Úy Trì gia nháo sự, Từ gia và Lâm gia cũng hỗ trợ, Diệp Huyền sẽ không thấy chết không cứu.
- Ba thành?
Từ gia và Lâm gia há hốc mồm.
- Đúng vậy, ba thành thu hoạch có thể chống lại hủ cốt linh chướng, một khi gặp được nguy hiểm khác, chỉ cần Huyền Diệp ta có thể giải quyết cũng sẽ thay các ngươi giải quyết mà không đòi chi phí khác.
Diệp Huyền nói rõ.
Người thế lực khác nhìn sang Tiêu Vô Tẫn, bọn họ biết rõ Tiêu gia mang Huyền Diệp tới phải trả cái giá lớn nhưng dù thế nào cũng không ngờ phải trả ba thành thu hoạch.
Thiếu niên này đáng giá như vậy?
- Tốt, chúng ta đáp ứng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Từ gia và Lâm gia liền đáp ứng, Tiêu gia cũng đồng ý này phương án, hai nhà còn có thể nói cái gì.
Lúc này cường giả Lâm gia và Từ gia đều ăn Giải Độc Đan của diệp Huyền.
Chu gia thấy tình cảnh này liền đi tới và nói:
- Huyền Diệp đại sự...
Diệp Huyền liếc hắn và nói:
- Chu gia các ngươi muốn Giải Độc Đan cũng được, ta cần năm thành thu hoạch của Chu gia.
- Cái gì?
- Dựa vào cái gì bọn họ đều là ba thành, chúng ta lại năm thành?
Cường giả Chu gia sững sờ sau đó tức giận nói ra.
Diệp Huyền cười cười lạnh lùng:
- Ta định giá, các ngươi có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý, nếu như không muốn thì có thể rời đi.
Lúc trước Chu gia nhằm vào hắn hai lần, nếu Diệp Huyền dễ dàng cho đối phương Giải Độc Đan như vậy mới là quái.
- Hừ, ta cũng không tin không có Giải Độc Đan của ngươi thì chúng ta vẫn không thể đi.
Chu Việt Đình tức giân nói ra.
- Ha ha, đã thương lượng tốt thì chúng ta đi thôi.
Long Nguyên nhìn Diệp Huyền thật sâu và nói ra.
Úy Trì Bất Công lúc này đột nhiên cười nói:
- Chu gia lão tổ, nếu như ngươi muốn tìm nơi tránh né thì Úy Trì gia vĩnh viễn sẽ mở rộng cửa với ngươi, về phần thù lao ah, khẳng định sẽ thấp hơn tên tiểu tử kia, chỉ lấy ngươi bốn thành thu hoạch.
- Hừ!
Chu Việt Đình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm hiển nhiên không đồng ý.
Đám người tiếp tục đi về phía trước, thân thể tiến vào trong sương mù.
Sương mù màu trắng sữa bao phủ chung quanh mọi người, bọn họ có cảm giác xâm nhập càng sâu thì phạm vi huyền thức bao phủ càng nhỏ, sương mù có tác dụng che đậy huyền thức võ giả, từ đó mọi người âm thầm cảnh giác.
Lúc này cẩn thận nhất chính là người Chu gia, bọn họ phục dụng Giải Độc Đan do mình mang tói, đồng thời cũng cực lực dùng huyền nguyên bảo hộ thân thể.
Một giây, hai giây, mười giây.
Qua vài chục giây sau, đám người Chu Việt Đình cảm giác sương mù không ảnh hưởng tới huyền nguyên, cũng không có gì xảy ra, huyền nguyên vận hành thuận lợi, hô hấp vững vàng, căn bản không có dấu hiệu trúng độc.
- Ha ha, các hạ lúc trước còn nói Giải Độc Đan bình thường không có hiệu quả, quả thực là nói chuyện giật gân.
Qua nửa nén nhang không cảm thấy thân thể có bệnh trạng gì, Chu Việt Đình thả lỏng thân thể, hắn cười nhạo Từ gia Từ Nghiễm Lâm và Lâm gia Lâm Quang Nguyên lão tổ:
- Từ huynh, Lâm huynh, các ngươi hoàn toàn bị tiểu tử này lừa gạt tổn thất ba thành thu hoạch.
Sắc mặt Từ Nghiễm Lâm và Lâm Quang Nguyên hơi có chút khó coi, trưởng lão ha đại gia tộc có chút không thoải mái.
- Lão tổ, ta tin tưởng Diệp thiếu.
- Nơi đây nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, có Diệp thiếu thì Lâm gia chúng ta có thể giảm bớt không ít thương vong, nên cân nhắc vì lâu dài.
Chỉ có Lâm Bác, Từ Chấn vẫn tin tưởng Diệp Huyền và truyền âm với lão tổ của mình.
- Tạm thời tin hắn một lần.
Hôm nay đã nói hứa hẹn, Từ Nghiễm Lâm và Lâm Quang Nguyên không có biện pháp gì hay, cho dù đổi ý cũng không kịp, chỉ có thể bóp mũi thừa nhận.
- Ồ, Long Văn Hoành Diêp!
- Nơi này có Oa Cổ Túy Trì!
- Đây là Mặc Hương Thạch!
Trong khu vực sương mù bao phủ có quá nhiều bảo vật, mọi người mới tiến lên nửa giờ đã gặp qua không ít bảo vật và có thu hoạch.
- Vụ mai chi địa có nhiều bảo vật, như Long Vân Hoành Diệp ngàn năm mới trưởng thành, nói cách khác tại đây ít nhất ngàn năm qua không ai qua lại nơi này.
Chương 1203 Độc phát mà chết (2)
Diệp Huyền cũng âm thầm kinh hãi, cũng không biết nơi thần bí này hình thành như thế nào, nơi này có quá nhiều bảo vật.
Thời điểm ở bên ngoài, Tiểu Tử Điêu bằng vào thân ảnh linh hoạt ngắt lấy vô số linh dược làm cho các đại gia tộc không có thu hoạch.
Nhưng nơi này có hủ cốt linh chướng bao trùm, bảo vật quá nhiều, dùng tốc độ Tiểu Tử Điêu cũng không thể lấy toàn bộ, bởi vậy còn lưu lại không ít bảo vật và bị các đại gia tộc đạt được.
- Ha ha, ba gốc Mộ Nham Hoa.
Các trưởng lão Chu gia không cảm thấy có gì trong thời gian dài như vậy cũng dần dần thở ra, lúc này đi cuhng quanh tìm kiếm.
Trong đó một trưởng lão Chu gia trong lúc vô tình đi ra phía sau một khối đá và mừng như điên, hắn lấy ba đóa Mộ Nham Hoa giao cho Chu Việt Đình.
Mộ Nham Hoa là lình dược bát giai, nó sống trong nham thạch, hấp thu thiên địa huyền khí, có tác dụng gia tăng cường độ thân thể võ giả trên diện rộng, trong đó ẩn chứa thành phần mộ nham càng có thể tăng kháng tính huyền nguyên, tăng cường phòng ngự của huyền nguyên hộ thể.
Thấy tình cảnh này người các thế lực khác không ngừng đỏ mắt.
Tất cả thế lực lớn hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít linh dược bát giai, linh dược bát giai cũng phân tốt xấu, Mộ Nham Hoa là linh dược bát giai đỉnh cấp, nó có giá trị cực kỳ kinh người.
- Ha ha, ngươi làm không tệ, sau khi về sẽ cho ngươi một gốc Mộ Nham Hoa.
Chu Việt Đình mừng rỡ không thôi, đồng thời trào phúng:
- May mắn ta trước kia không giống Từ gia và Lâm gia đáp ứng tiểu tử kia, nếu không ba gốc Mộ Nham Hoa này phải phân ra một nửa, không công phân ra mấy thành bảo vật, kẻ đần mới làm thế.
Sắc mặt Lâm Quang Nguyên và Từ Nghiễm Lâm vô cùng khó coi.
- Đa tạ lão tổ.
Trưởng lão Chu gia thu được Mộ Nham Hoa thì vui mừng không thôi, một cây Mộ Nham Hoa có thể gia tăng thực lực của hắn lên hai thành.
Không chờ hắn vui mừng một hồi, đột nhiên...
- Chu Quân, mặt ngươi...
Trên mặt Chu Việt Đình xuất hiện hoảng sợ, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Lão tổ, mặt ta như thế nào?
Chu Quân mờ mịt sờ lên mặt của mình, ầm ầm ầm, da mặt hắn rơi xuống như từng khối thịt thối, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành nước mủ.
Dọa!
Tất cả mọi người bị cảnh này dọa sợ, lông tơ toàn thân dựng đứng.
- Ta... Ta...
Chu Quân nhìn hai tay của mình, vẻ mặt vẻ mờ mịt, hắn sờ một cái huyết nhục trên tay rơi xuống, xương cốt lập tức lộ ra ngoài, xương tay của hắn từ màu trắng biến thành màu đen, chỉ qua vài giây xương cốt của hắn biến thành nước mủ.
Sau đó thân thể của hắn hủ hóa, hắn lập tức đứng không vững và ngã xuống đất.
- Lão tổ, cứu... Cứu ta...
Hắn gian nan ngẩng đầu lên, hắn còn sống sờ sờ trước mặt mọi người và sau đó hóa thành nước mủ không còn lại cái gì, nếu như không phải hắn lưu lại quần áo thì mọi người không cho rằng vừa rồi có Vũ Hoàng bát giai nhị trọng đã chết như thế.
Mọi người sợ hãi, bọn họ cảm giác nội tâm đang chấn động mạnh.
So với bị Sa Lịch vương giết chết, Chu Quân trước mặt tử vong quá đáng sợ làm cho bọn họ cảm thấy không dám tin tưởng.
Chu gia các cường giả trên mặt càng là không có một tia huyết sắc, sợ hãi nói:
- Lão tổ,... Chu Quân hắn...
Chu Việt Đình sợ hãi không nhỏ, căn bản không biết phát sinh cái gì, tức giận nói:
STAYNEXTNEXT
- Ai, là ai giết Chu Quân đứng ra cho ta.
Nhưng núi rừng yên tĩnh làm người ta sợ hãi.
- Hủ cốt linh chướng quả nhiên không hổ là hủ cốt linh chướng, giết người hủ cốt, tất cả chỉ đơn giản thế thôi.
Đúng lúc này Diệp Huyền lại lên tiếng, thần thái rất thản nhiên.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
Chu Việt Đình nhảy dựng lên, hắn hoảng sợ nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Giết chết trưởng lão Chu gia các ngươi không phải người khác, chính là hủ cốt linh chướng trong rừng rậm này.
- Không có khả năng.
Chu Việt Đình kinh sợ nói:
- Chúng ta đều phục dụng Giải Độc Đan, hơn nữa không ngừng giám thị tình huống thân thể, chúng ta căn bản không có trúng độc.”
- Thật sao?
Diệp Huyền nhìn bọn họ với dáng vẻ người đáng thương, nói:
- Các ngươi nên xốc tay áo của mình lên xem đi.
- Cái gì?
Người Chu gia tất cả đều kinh ngạc một hồi, dồn dập xốc lên tay áo của mình, từng cái từng cái ánh mắt nhất thời ngơ ngác, đáy mắt lộ ra sợ hãi.
Chỉ thấy trên cánh tay của bọn họ, hiện ra từng khối từng khối lấm tấm màu xanh, ngoại trừ Chu Việt Đình chỉ có chừng hạt gạo, những người khác đều to bằng nắm đấm trẻ con, có vẻ đặc biệt chói mắt cùng khủng bố.
- Không thể, cái này không thể nào.
Người Chu gia tất cả đều mặt lộ vẻ hoảng sợ, từng cái từng cái không thể tin được con mắt của mình.
Thời khắc này, không chỉ người Chu gia, người của những thế lực khác cũng vội vàng xốc tay áo của mình lên, kết quả ngoại trừ Chu gia, trên người những người khác đều bình yên vô sự, không có bất kỳ biến hóa nào.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Chu Việt Đình một mặt dại ra, lẩm bẩm nói:
- Huyền Nguyên trong cơ thể ta căn bản không có nửa phần đình trệ, tinh lực cũng vô cùng trôi chảy, Huyền Thức cũng không có bất kỳ dị biến, làm sao sẽ trúng độc, này sao lại thế...
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hủ Cốt Linh Chướng này, không tác dụng ở trên Huyền Nguyên, Huyền Thức, Huyền Hải, mà là trực tiếp dùng thân thể, từ bộ lông bắt đầu xâm lấn, đến da thịt, sau đó bắp thịt, cuối cùng xương cốt cốt tủy, tốc độ lan tràn cực nhanh, vì lẽ đó ngươi quan sát Huyền Thức cùng Huyền Nguyên, đương nhiên sẽ không có bất kỳ dị biến.
- Hơn nữa Hủ Cốt Linh Chướng còn có một đặc điểm, chính là tốc độ xâm lấn sẽ càng lúc càng nhanh, khả năng nó từ bắt đầu đến xâm lấn bộ lông, cần nửa canh giờ thời gian, từ bộ lông đến xâm lấn da thịt, cần gần nửa canh giờ thời gian, nhưng từ da thịt xâm lấn bắp thịt, chỉ cần nửa nén hương thời gian, mà từ bắp thịt đến xương cốt cốt tủy, thậm chí chỉ cần mấy hơi thở.
- Hiện ở trên người các ngươi đã xuất hiện biến hóa, điều này nói rõ độc chướng này đã tiến vào da thịt, tuổi thọ của các ngươi rất có thể chỉ có một nén nhang.
Diệp Huyền nói, khiến tất cả mọi người Chu gia không tự chủ được hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ ra ngơ ngác vô biên.
- Giải Độc đan, nhanh dùng Giải Độc đan.
Người Chu gia cũng không còn ngạo nghễ như vừa bắt đầu, vội vàng lấy ra các loại đan dược dùng, đồng thời ngồi khoanh chân, điên cuồng thôi thúc Huyền Nguyên, ra sức bài độc.
Chương 1204 Chu gia bị đòi giá cao
Chỉ thấy vằn màu xanh trên người Chu Việt Đình cấp tốc làm nhạt đi, tuy chưa tản, nhưng mơ hồ có chút không nhìn thấy, mà trên người các trưởng lão khác của Chu gia, lại trước sau không từng có bất kỳ giảm bớt.
- Lão tổ, cứu chúng ta.
- Lão tổ, chúng ta bây giờ nên làm gì.
- Ta không muốn chết a lão tổ.
Mấy tên trưởng lão Chu gia, tất cả đều sợ hãi gọi lên, từng cái từng cái tay chân luống cuống như hài đồng.
Sắc mặt của Chu Việt Đình cũng cực kỳ nghiêm nghị cùng khó coi, hắn có thể cảm giác được, mình chỉ là áp chế lại độc tố trong người, mà không có hóa giải.
Hắn nhìn về phía Diệp Huyền, trầm giọng nói:
- Huyền Diệp đại sư, xin nhờ ngươi cứu đệ tử Chu gia ta.
- Đúng, Huyền Diệp đại sư, cứu chúng ta.
- Xin nhờ Huyền Diệp đại sư.
Mấy tên trưởng lão Chu gia dồn dập cầu cứu.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Vừa nãy ta đã cho các ngươi phương án, đáng tiếc các ngươi không đáp ứng, hiện tại ta có thể có biện pháp gì.
- Không, Huyền Diệp đại sư, ngươi nhất định có biện pháp a.
- Đúng, Huyền Diệp đại sư ngươi ngay cả Hồn Sư tháp Vinh Dương đại sư cũng có thể đánh bại, ngươi nhất định có thể.
Giờ khắc này cường giả Chu gia, đã không còn chút ngạo nghễ cùng cao quý, từng cái từng cái thất kinh, cực kỳ kinh hoảng.
- Kỳ thực cứu các ngươi, ngược lại cũng không phải là không có biện pháp.
Diệp Huyền trầm ngâm nói.
Cường giả Chu gia đều vui vẻ.
Lại nghe Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Có điều cứu các ngươi ta có ích lợi gì sao?
Chu Việt Đình cắn răng một cái nói:
- Huyền Diệp đại sư, chỉ cần ngươi cứu Chu gia trưởng lão ta, ta đáp ứng điều kiện lúc trước của ngươi.
- Điều kiện lúc trước?
Diệp Huyền cười nhạo liếc mắt nhìn hắn.
- Như vậy, ta có thể cho các ngươi Giải Độc đan, có điều Chu gia các ngươi ở vị trí bí ẩn thu hoạch, ta cần bảy phần mười.
- Cái gì? Bảy phần mười, đây cũng quá nhiều đi, cái này không thể nào.
Chu Việt Đình nhất thời phẫn nộ nói.
Bảy phần mười thu hoạch, tương đương với Chu gia hắn chỉ lấy ba phần mười, này há không phải nói, Chu gia hắn được đồ vật, trên căn bản tất cả đều bị Diệp Huyền cầm.
Diệp Huyền híp mắt lạnh giọng nói:
- Các hạ tựa hồ còn chưa hiểu tình hình a, đã như vậy, vậy thì thứ ta không thể ra sức, Tiêu gia chủ, chư vị, chúng ta đi thôi.
- Lão tổ.
- Huyền Diệp đại sư...
Mấy tên trưởng lão Chu gia nhất thời sợ hãi gọi lên, lão tổ có năng lực áp chế lại độc tố này, bọn họ lại không có cách nào a.
Nghĩ đến tử trạng của Chu Quân lúc trước, vài tên Chu gia trưởng lão cả người phát lạnh.
- Được, ta đáp ứng.
Sắc mặt của Chu Việt Đình tái xanh đan xen, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ cắn răng một cái, đáp ứng Diệp Huyền yêu cầu.
Lần này đến vị trí bí ẩn, đều là tinh anh của Chu gia, nếu thật sự chết chỉ còn dư lại hắn, như vậy lực lượng trung kiên của Chu gia có thể nói quét sạch sành sanh.
Diệp Huyền cười nhạt nói.
- Các hạ đáp ứng là tốt rồi, ân, nhưng ta quên nói hết, Chu gia ngươi ở vị trí bí ẩn được bảo vật, phân biệt là ba cây Mộ Nham Hoa, còn có hai cây linh dược bát giai, thêm vào năm loại vật liệu cấp bảy, như vậy, các hạ trước tiên cho ta hai cây Mộ Nham Hoa, cộng thêm một cây linh dược bát giai, cùng ba loại vật liệu cấp bảy là được.
- Ngươi...
Sắc mặt của Chu Việt Đình tái xanh, hắn không nghĩ tới Diệp Huyền đối với Chu gia hắn được bảo vật, hiểu rõ ràng như thế.
Có điều nếu đáp ứng Diệp Huyền, hắn cũng không có cách nào đổi ý, vì gia tộc trưởng lão, hắn chỉ có thể đưa tới.
Diệp Huyền mỉm cười cất đi, lúc này mới đưa ra bốn viên đan dược nói:
- Bốn viên Giải Độc đan này, các ngươi một người một hạt, Hủ Cốt Linh Chướng độc kia có thể giải.
Bốn người không dám thất lễ, vội vàng nuốt Giải Độc đan, quả nhiên vẻn vẹn mấy hô hấp sau, vằn màu xanh trên người bọn họ cấp tốc giảm bớt, chỉ chốc lát sau, những vằn này đã hoàn toàn biến mất không gặp.
Lúc này đám người Chu Việt Đình mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đối với Diệp Huyền, lại thực sự không có chút vẻ cảm kích nào.
Bảy phần mười thu hoạch a, Chu gia hắn đi tới nơi này, đã ngã xuống hai tên trưởng lão, lại đưa đi bảy phần mười thu hoạch, cơ bản là làm công cho Diệp Huyền.
Trong lòng Diệp Huyền cười gằn, nếu như không phải vì chừa chút nhớ nhung cho Chu gia, thu thập nhiều chút linh dược, hắn ngay cả ba phần mười cũng sẽ không để cho đối phương.
Đội ngũ rất nhanh liền lần thứ hai xuất phát.
Chỉ là trải qua chuyện lúc trước, các thế lực lớn đã không còn có người dám xem thường Diệp Huyền, thậm chí Lăng Không Động Cừu Viễn nhìn Diệp Huyền, trong ánh mắt cũng tràn ngập kiêng kỵ.
Mà gia chủ các thế lực lớn như Long Nguyên, lại thỉnh thoảng cùng Diệp Huyền nói chuyện, có một màn lúc trước, bọn họ cũng không ai biết, tiếp đó sẽ có thời điểm cầu Diệp Huyền hỗ trợ không.
Mà vui sướng nhất là Tiêu gia, Lâm gia cùng Từ gia, tuy bọn họ dâng ra ba phần mười lợi ích, nhưng ít ra đối mặt nguy hiểm, có càng nhiều cơ hội sinh tồn.
Lại một canh giờ trôi qua, các thế lực lớn lần thứ hai được không ít bảo vật, mỗi người đều vui vẻ ra mặt.
Chỉ có Chu gia, sắc mặt trước sau cực kỳ âm trầm.
Mà ngoại trừ những khói độc này ra, trong rừng rậm tựa hồ không cái nguy hiểm gì khác.
Thời điểm mọi người ở đây có chút thả lỏng, một cái bóng đột nhiên từ phía sau một rừng cây lắc lư bay ra, ngay lập tức cùng đám người Diệp Huyền chạm mặt.
Mọi người lập tức sợ hết hồn, lực lượng trong cơ thể chỉ một thoáng ngưng tụ lại, đây là một con quái vật ước chừng cao hai ba mét màu xanh lục, toàn thân xanh biếc, củ ấu rõ ràng, như một con bọ ngựa to lớn.
Chân trước của nó càng cực kỳ quỷ dị, phảng phất như hai thanh chiến đao màu xanh lục, biên giới chiến đao tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, mắt nhỏ màu xanh lục, gắt gao tập trung mọi người, có sát khí kinh người tản mát.
- Mọi người không nên làm bừa.
Long Nguyên quát khẽ lên, truyền âm cho mỗi người.
Này là lần thứ nhất bọn hắn ở trong rừng rậm gặp phải yêu thú, dưới cái nhìn của hắn nếu như có thể không sản sinh xung đột, liền tận lực không nên động thủ.
Nghĩ đến Sa Lịch Chi Vương trước kia đáng sợ, trong lòng mọi người đều có chút sợ hãi.
Đáng tiếc, Lục Đường Lang này hiển nhiên rất không cho Long Nguyên mặt mũi, tiếng nói của hắn vừa ra, Đường Lang dĩ nhiên hóa thành một tia chớp màu đen, đôi chân trước mạnh mẽ bổ về phía Lang Tà Tông tông chủ Ngư Tu Năng ở trước nhất.
Chương 1205 Không gian thác loạn (1)
- Tốc độ thật nhanh.
Ngư Tu Năng giật nảy cả mình, càng làm cho hắn giật mình chính là, Huyền Nguyên hộ thể bên ngoài thân hắn dĩ nhiên không chịu được một đòn của đối phương, bộp một tiếng, Huyền Nguyên nát tan, chân trước giống như chiến đao trong nháy mắt đi tới trước mặt Ngư Tu Năng.
Thời khắc mấu chốt, Ngư Tu Năng khẽ quát một tiếng, trên tay phải dâng lên một luồng ánh sáng xán lạn, coong một tiếng, đao chưởng va chạm, hào quang trên tay phải Ngư Tu Năng bị lưỡi đao màu xanh lục kia chia ra làm hai, huyết hoa tỏa ra, trên tay bị cắt một vết máu nhợt nhạt, nhưng đồng thời, bàn tay phải của Ngư Tu Năng cũng mạnh mẽ khắc ở trước ngực Đường Lang.
Ầm!
Ngư Tu Năng cùng Đường Lang gần như cùng lúc đó bay ngược ra ngoài.
Ngực Đường Lang xuất hiện một chưởng ấn sâu gần thước, trong tiếng kèn kẹt, chưởng ấn nhô lên, chỉ chốc lát sau, chưởng ấn ở ngực Đường Lang cứ thế biến mất, địa phương bị thương bóng loáng như gương.
- Công kích thật sắc bén, phòng ngự thật đáng sợ.
Ngư Tu Năng âm thầm biến sắc, chợt ánh mắt của hắn ngưng lại, lần thứ hai hung hãn ra tay.
Ầm ầm!
Bên trong đất trời cuồng phong gào thét, sóng trùng kích tùy ý phóng xạ.
Đường Lang này hiển nhiên không đáng sợ bằng Sa Lịch Chi Vương, mọi người cố ý cùng Ngư Tu Năng ngăn ra, muốn nhìn một chút thực lực chân chính của Đường Lang này.
Rầm rầm rầm!
Ở dưới công kích phẫn nộ của Ngư Tu Năng, trên người Đường Lang lập tức xuất hiện từng chưởng ấn sâu sắc, bị đập cho bay ngược ra ngoài, kèn kẹt, ở trong quá trình bay ngược, chưởng ấn ở ngực nó đã lần thứ hai khôi phục.
- Huyền Nguyên Nhất Khí Trảm!
Sắc mặt của Ngư Tu Năng tái nhợt, hét lớn một tiếng, Huyền Nguyên cổ động, trong tay đột nhiên xuất hiện một vòng sáng trắng, vầng sáng này cấp tốc xoay tròn, mang theo sắc bén phá không gian đánh bay ra ngoài.
Coong!
Đường Lang nâng đao hoành cản, đả kích cường liệt chấn động đến mức cả người nó kẽo kẹt vang vọng, vòng sáng sắc bén xuyên thấu thân thể của nó, ở phần eo của nó nổ ra một lỗ thủng to lớn, lực xung kích mạnh mẽ chém ra toàn bộ phần eo.
- Đây là...
Khiến tất cả mọi người kinh hãi chính là, Đường Lang kia bị cắt ra bụng, bóng loáng như gương, dĩ nhiên không có bất kỳ nội tạng huyết nhục, phảng phất như một khối đá quý màu xanh lục bị cắt ra.
Xèo!
Đường Lang bị cắt thành hai nửa trên dưới thân dính vào cùng nhau, nhúc nhích, cấp tốc hợp hai làm một, lần thứ hai vung vẩy lợi chi bổ về phía Ngư Tu Năng.
Này đến tột cùng là quái vật gì?
Mọi người trợn mắt ngoác mồm chính là, Đường Lang này nói là sinh mệnh, nhưng không có nửa điểm huyết nhục, nói là khôi lỗi, càng không có bất kỳ trận pháp cùng phù văn, phảng phất như một Yêu thú ngọc có thể sống động chém giết, vô cùng có khả năng giống như Sa Lịch Chi Vương kia, thuộc về một loại sinh mệnh đặc thù nào đó.
Trong lòng Diệp Huyền cũng bừng tỉnh, chẳng trách hắn ở trong đầu Đường Lang này không cảm giác được chút khí tức linh hồn nào, nguyên lai Đường Lang này căn bản không phải Yêu thú, cũng không phải Huyền thú, thì làm sao sẽ có khí tức linh hồn?
- Tông chủ, có muốn chúng ta hỗ trợ hay không.
Các cường giả của Lang Tà Tông nhìn về phía Ngư Tu Năng.
Ngư Tu Năng lạnh lùng nói:
- Không cần, tuy súc sinh này mạnh mẽ, nhưng ta còn ứng phó được.
Từ chiến đấu đến hiện tại, tuy trên người Ngư Tu Năng cũng đổ máu, chịu một chút thương tích, nhưng cũng không tính nghiêm trọng, căn bản là không có cách uy hiếp đến tính mạng của hắn.
Như hắn đường đường Lang Tà Tông tông chủ, kích giết một quái vật như thế cũng cần người hỗ trợ, đó mới gọi mất mặt.
Ầm!
Kình khí khuấy động, Ngư Tu Năng cùng Đường Lang lần thứ hai chém giết.
Đường Lang này, bất luận kích thương làm sao, cũng có thể cấp tốc kết hợp cùng khôi phục, giống như Sa Lịch Chi Vương.
Cuối cùng.
Ngư Tu Năng dùng pháp bảo hình nón oanh Đường Lang này thành mảnh vỡ, sau đó lại dùng Huyền Nguyên không ngừng nghiền ép, tiêu diệt, đánh mỗi mảnh vỡ thành phấn vụn, Đường Lang này mới chính thức ngã xuống.
- Đường Lang này phòng ngự thật mạnh.
Trở lại trong đội ngũ, vẻ mặt của Ngư Tu Năng nghiêm nghị.
Luận chiến lực, tuy Đường Lang này cũng đáng sợ, nhưng vẻn vẹn tương đương với Vũ Hoàng nhị trọng, cũng không tính đặc biệt mạnh, nhưng phòng ngự của nó lại hết sức đáng sợ, cả người phảng phất như Huyền Thiết đúc thành, hơn nữa chỉ cần không triệt để giết chết nó, thật giống như làm sao cũng không giết chết như thế.
- Xác thực, cả người giống như sắt đá, đồng thời nắm giữ thân thể bất tử như Sa Lịch Chi Vương, trừ khi triệt để đánh tan nó, bằng không rất khó đánh giết.
Mọi người cũng gật đầu liên tục, có điều trên mặt không quá lo lắng.
Lúc trước Đường Lang kia thực lực mọi người đều nhìn thấy, cơ bản tương đương với Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, một chọi một, ở đây không ít người đều có thực lực chiến thắng nó.
Duy nhất đáng sợ chính là phòng ngự của nó, nhưng coi như phòng ngự kinh người, cũng không phải thật bất tử, chỉ cần oanh nó thành mảnh vỡ, cuối cùng cũng có thể chém giết.
- Đi thôi.
Hơi điều dưỡng chốc lát, Ngư Tu Năng liền khỏi hẳn, lúc này mọi người lần thứ hai khởi hành.
Xuất hiện Đường Lang, mọi người hành động lập tức cảnh giác không ít.
Xèo!
Không chờ mọi người đi bao xa, một cái bóng màu xanh đột nhiên từ trong rừng rậm lướt ra, cái bóng màu xanh kia tốc độ cực nhanh, trong thiểm lược dĩ nhiên có một tia không gian rung động mịt mờ, phảng phất như lôi, trong nháy mắt liền chui vào trong cơ thể một tên Hách Liên gia trưởng lão, nhanh tới khiến người ta phản ứng không kịp nữa.
- A!
Người trưởng lão kia kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân thể đột nhiên vỡ ra, hóa thành sương máu, tiêu tan.
Đạo quang ảnh màu xanh kia từ trong huyết vụ lần thứ hai lướt ra, đâm về phía một trưởng lão khác của Hách Liên gia.
Người trưởng lão này bởi vì một màn lúc trước, đã sớm sợ đến đẩy lên Huyền Nguyên hộ thể, Huyền Nguyên kia như một lồng ánh sáng bao phủ hắn ở bên trong, ở mặt ngoài lồng ánh sáng, càng có từng đạo từng đạo phù văn đang không ngừng lấp loé.
- Răng rắc!
Quang ảnh màu xanh đánh vào lồng ánh sáng, ngay lập tức cắn xé lồng ánh sáng ra một lỗ thủng, đồng thời động tác cũng dừng lại.
Lúc này mọi người mới phát hiện, quang ảnh màu xanh này dĩ nhiên là một Thanh Xà cỡ chiếc đũa, cả người thấu lục, phảng phất như mã não xanh.
Thấy Huyền Nguyên hộ thể của mình suýt chút nữa phá nát, người trưởng lão kia sợ hết hồn, chiến đao bên hông đột nhiên ra khỏi vỏ, như tia chớp bổ về phía Thanh Xà.
Xì một tiếng, Thanh Xà kia thấy thế vội vàng xoay người, không gian rung động lóe lên, dĩ nhiên trong nháy mắt né tránh chiến đao chém đánh, muốn lướt vào trong rừng rậm.