- Cái gì? Đây là Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn!
Tâm thần Diệp Huyền mạnh mẽ chấn động, hồn thức dưới sự khiếp sợ kịch liệt từ bên trong tinh thần hải của Đoạn Thiên Lang vọt ra, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn là bí mật bất truyền của Vô Lượng Sơn Huyền Vực, hơn nữa người có thể thi triển ra Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn này chỉ có nhân vật trọng yếu bên trong Vô Lượng Sơn, lẽ nào đại nhân mà Đoạn Thiên Lang nói tới là đến từ Vô Lượng Sơn hay sao?
Trong lòng hắn bịt kín một tầng bóng mờ, nếu như đúng là như vậy, đây là chuyện rất nghiêm trọng, Vô Lượng Sơn chính là một trong bảy đại tông môn của đại lục, tổng bộ ở Huyền Vực a.
Bảy đại tông môn này so với Huyền Cơ Tông và Lam Quang Học Viện đâu chỉ mạnh hơn một chút, chính là tồn tại ngang ngược chân chính trên đại lục, cấp độ bá chủ một phương.
Nếu như đúng là Vô Lượng Sơn ở bên trong phá rối, dù cho là kiếp trước hắn cũng phải cẩn thận vạn phần.
- Chỉ là, Vô Lượng Sơn ở Huyền Vực, rất ít đặt chân vào thế sự, vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với một tông môn nhỏ bé ở địa phương nhỏ như Mộng Cảnh Bình Nguyên này cơ chứ? Trong này có chí bảo gì mà có thể hấp dẫn bọn hắn như vậy?
Diệp Huyền trầm tư một lát, càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện đã trở nên phiền phức.
- Diệp thiếu, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Đám Đông lão lo lắng, mỗi một người đều xông tới.
Diệp Huyền đem chuyện mà chính mình suy đoán nói ra, đám người Cửu Trần đều khiếp sợ không gì sánh nổi.
Tuy rằng Lam Quang Học Viện và thế lực hàng đầu Huyền Vực không có liên quan gì tới nhau. Thế nhưng quái vật khổng lồ bực này như Vô Lượng Sơn, tự nhiên bọn họ đã sớm nghe nói qua. Nếu như chuyện của Huyền Cơ Tông thật sự có một thế lực lớn như vậy dính líu vào trong đó, vậy Lam Quang Học Viện chính là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Có thể là ta nghĩ nhiều a, chỉ là trong đầu của Đoạn Thiên Lang có Kim Khuyết Thiên Tỏa Ấn. Đây chỉ là một bất ngờ, hơn nữa, coi như là Vô Lượng Sơn thì lại làm sao chứ? Dùng tôn sư của Vô Lượng Sơn, không có cách nào công khai ra tay đối với một ít thế lực nhỏ yếu, bằng không luật pháp của Huyền Vực sẽ đủ để cho bọn hắn ăn đủ. Bằng không, bọn họ cũng sẽ không mượn Huyền Cơ Tông để động thủ a.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng, bây giờ hắn và Huyền Cơ Tông đã đến mức độ không chết không thôi, đừng nói là Vô Lượng Sơn, dù cho là thế lực đáng sợ hơn thì hắn cũng không thể lùi bước.
Diệp Huyền nhìn về phía đám người Cát Phác Tử:
- Chỉ có điều trước tiên tốt nhất chúng ta nên biết rõ chí bảo mà Huyền Cơ Tông muốn có được rốt cuộc là cái gì.
Cát Phác Tử cười khổ nói:
- Năm đó người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, lúc thành lập Học Viện đồ vật để lại cũng không nhiều. Thứ duy nhất có thể xưng tụng là chí bảo cũng chỉ có Thí Luyện Tháp và ảo cảnh thất, ngoài ra, còn có cấm địa trong truyền thuyết kia. Nếu như thật sự có chí bảo gì thì cũng chỉ có khả năng ở bên trong cấm địa kia a.
Cát Phác Tử nói tiếp:
- Chỉ là chốn cấm địa này, chỉ có viện trưởng đại nhân mới biết, ngay cả địa điểm chúng ta cũng không rõ ràng a.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Vậy thì phiền phức rồi, chúng ta không biết thì làm sao có thể ứng phó được chứ. Nếu như chuyện này có quan hệ cùng với sáng lập giả của Lam Quang học viện chúng ta, hơn nữa là một cấm địa như vậy. Có lẽ ở bên trong lịch sử của học viện có đề cập qua a, hay là chúng ta đi thăm dò một chút.
Nói đến đây, dường như Diệp Huyền đã nghĩ tới điều gì, nói:
- Đúng rồi, người sáng lập Học Viện chúng ta tên gọi là gì?
Theo thời gian ở trong học viện càng dài, Diệp Huyền càng ngày càng cảm giác được, người sáng lập ra Lam Quang Học Viện này rất là phi phàm.
Chỉ riêng vị trí phát hiện Thí Luyện Tháp, đem một bí cảnh khai phá thành nội viện, không phải là chuyện mà người thường có thể làm được, nhân vật như vậy tất nhiên sẽ được lưu lại dấu vết ở trong lịch sử a.
Cho nên cái gọi là chí bảo này nói không chừng có thể từ bên trong ghi chép của hắn có biết được a.
Nói ví dụ như bảo vật của Tiêu Dao hồn hoàng hắn kiếp trước, người bình thường nhất định sẽ nghĩ tới là Thiên Vân Toái Tinh toa cửu phẩm đỉnh cao của hắn.
Có lẽ hắn có thể có được một ít nhắc nhở từ bên trong a.
Trên mặt Cát Phác Tử hiện lên vẻ khổ sở:
- Huyền Diệp, tên của người sáng lập ra Lam Quang học viện chúng ta, chúng ta cũng không biết a.
- Cái gì?
Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, đường đường là một Học Viện truyền thừa ngàn năm, thậm chí ngay cả tên của người sáng lập cũng không biết, thế này thì quá mức rồi a?
Đám người Dược Lão đều cay đắng gật đầu, nói:
- Diệp thiếu, tư liệu có liên quan tới người sáng lập Học Viện chúng ta, vô cùng ít ỏi, chỉ biết là hắn đã từng thành lập Học Viện, để lại Thí Luyện Tháp, ảo cảnh thất cùng với nội viện. Những cái khác, tất cả đều ở bên trong dòng sông thời gian mà biến mất a.
Diệp Huyền không nói gì, người sáng lập này cũng quá kỳ quái a.
Đúng lúc này, Cửu Trần vẫn không nói gì đột nhiên nói:
- Cái cấm địa kia ta biết ở nơi nào.
Tất cả giật mình mọi người, nhìn về phía hắn đi.
Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo vẻ trịnh trọng:
- Cái cấm địa kia, quả thực ta biết ở nơi nào. Bởi vì năm đó khi ta là Phó viện trưởng Học Viện, vị trí viện trưởng đời tiếp theo vốn là phải giao cho ta, sau đó viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh đột nhiên xuất hiện, ta tự biết không có cách nào so sánh với hắn cho nên tự mình ẩn lui, đi tới trấn thủ Thí Luyện Tháp, bởi vậy đối với bí ẩn của Học Viện, ta thoáng cái biết được một điểm.
- Kỳ thực vị trí cấm địa, mỗi người đã đều đi qua, ở ngay phía sau núi của học viện.
Bây giờ đang trong thời khắc mấu chốt, Cửu Trần cũng không có bất kỳ giấu giếm gì.
Phía sau núi?
Tất cả mọi người cũng không có ngờ tới, cấm địa thần bí như vậy lại ở vị trí sau núi.
Diệp Huyền cũng có chút sững sờ, phía sau núi kia hắn cũng đã đi qua, chính là vị trí sát hạch nhập học lúc trước, Lưu Danh Bi. Chỗ này căn bản không thuộc về cấm địa, bất kỳ học viên nào cũng có thể tùy ý đi lại a.
- Các ngươi đi theo ta.
Nếu Cửu Trần đã nói ra vị trí cấm địa thì hắn cũng đã không muốn giữ bí mật, mọi người lập tức không ngừng nghỉ, đi tới vị trí phía sau núi của Học Viện.
Chương 977 Chân Long Ấn (1)
Vị trí của cấm địa chân chính là ở bên trong thung lũng phía sau Lưu Danh Bi.
Đây là một mảnh thung lũng khá là hoang vu, ở phía sau Lưu Danh Bi, quanh năm ít dấu chân người, hoang tàn vắng vẻ.
Ở dưới sự dẫn dắt của Cửu Trần, mọi người dọc theo một cái lối nhỏ tiến vào bên trong.
- Chính là ở đây.
Một lát sau, Cửu Trần dừng lại ở trước một cái vách đá, mở miệng nói.
Mọi người ngẩng đầu nhìn qua, thứ hiện ra ở trước mặt mọi người là một vách đá cực kỳ phổ thông, ở hai bên vách đá có hai hàng chữ lớn rồng bay phượng múa, bởi vì thời gian gột rửa cho nên đã có vẻ hơi loang lổ, thê lương.
Một bên viết: **************.
Một bên khác viết là: Hiểu ra phong vân sẽ Hóa Long.
Hai hàng chữ này, hết sức bình thường, nhìn kỹ lại cũng không có nửa phần huyền ảo gì, trái lại giống như là một người bình thường tùy ý vẽ bậy vậy.
Mà ở giữa hai hàng chữ lại là một vách đá khối hết sức bình thường, loang lổ, còn có một cái lỗ.
- Truyền thuyết cấm địa chính là ở bên trong vách đá này.
Mọi người có chút sững sờ, huyền thức của bọn họ đảo qua, vách đá trước phía này vốn chỉ là nham thạch bình thường nhất. Trên mặt mọc đầy cỏ xỉ rêu màu xanh lục, ngoài ra, không có nửa điểm dấu vết nào cả.
Cát Phác Tử lẩm bẩm nói:
- Nơi này đúng là vị trí cấm địa hay sao?
Cửu Trần cười khổ một cái:
- Ban đầu ta cũng cảm thấy rất là kỳ quái, cho rằng đây chỉ là một khối vách đá phổ thông, có điều chỉ cần các ngươi thử đánh vỡ thì sẽ phát hiện ra, khối vách đá này căn bản không đơn giản.
Cát Phác Tử hít sâu một hơi, đẩy một chưởng tới.
Một đạo thanh âm bình thản không có gì lạ vang lên, giống như người bình thường đánh tới một khối vách đá vậy, căn bản không có nửa điểm động tĩnh nào cả.
Cát Phác Tử ngạc nhiên nghi ngờ kêu lên một tiếng, lại là một chưởng đánh ra, lần này hắn đã dùng mười phần lực, thế nhưng toàn bộ vách đá vẫn không nhúc nhích.
Cát Phác Tử nhất thời lấy làm kinh hãi, dùng tu vi và thực lực của hắn, đừng nói là một khối vách đá, coi như là một gò núi nhỏ thì cũng sẽ bị hắn đánh đi. Thế nhưng vách đá này không những không nhúc nhích, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không thể để lại ở phía trên.
Dược Lão và Đông lão cũng thử nghiệm lại, kết quả cũng tương tự.
Cửu Trần cười khổ nói:
- Không cần phải thử, lúc trước viện trưởng Hoàng Phủ Tú Minh thử nửa ngày, cũng không có hiệu quả, sau đó hắn nói, bí mật của khối vách đá này hẳn là ở bên trong mấy chữ này.
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy Diệp Huyền cau mày, đã đứng phía trước mấy chữ lớn này.
Lần đầu tiên nhìn thì hắn đã cảm thấy mấy chữ này cps chỗ không đúng.
Trước tiên không nói chuyện tới nội dung của hai hàng chữ này, chỉ riêng vị trí của hai hàng chữ này cũng đã ẩn chứa một loại ý nhị vô cùng đặc biệt.
Loại ý nhị này không phải là người bình thường có thể cảm ứng được, vị trí mỗi một chữ tọa lạc vô cùng có chú trọng, dường như là hình thành một loại trận văn quỷ dị, đồng thời nhìn kỹ thì lại càng phảng phất có ẩn chứa một loại thiên đạo không tên.
Diệp Huyền cau mày nói:
- Hai hàng chữ này là do người sáng lập Lam Quang học viện chúng ta viết ra đúng không?
- Hẳn là vậy?
Cửu Trần gật gù:
- Chỉ có điều ở bên trong sử sách của học viện ta cũng không có ghi chép lại a.
Vốn hắn nghĩ, nếu cấm địa này mà là do người sáng lập thành lập ra, như vậy chữ trên chốn cấm địa này nhất định cũng là do người sáng lập này viết ra.
Chỉ là, mấy chữ này nhìn qua rất giống như một người bình thường tùy ý viết bậy, lại khiến cho bọn họ khá là hoài nghi.
- Diệp thiếu, có phải ngươi đã nhìn ra cái gì hay không?
Dược lão và Đông lão đi lên phía trước, hỏi.
Diệp Huyền trầm giọng nói:
- Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói không sai, then chốt của cấm địa này chính là ở bên trong hai hàng chữ này.
Đám người Dược lão dồn dập nhìn qua, lẩm bẩm thì thầm:
- ** ** ** ** ** ** **, hiểu ra phong vân sẽ Hóa Long.
- Đây là ý gì?
Ý tứ vốn có của câu nói này bọn họ đều rõ ràng, chỉ là đặt ở cửa cấm địa này lại khiến cho bọn họ có chút không quá hiểu rõ.
Cửu Trần nói:
- Kỳ thực các đời viện trưởng đều cho rằng, muốn mở ra cấm địa thì hai hàng chữ này là then chốt, chỉ là trên ngàn năm qua, các đời viện trưởng đều từng đã thử qua. Thế nhưng thủy chung vẫn không có cách nào nhìn ra cơ duyên trong đó, mở ra cấm địa.
Dược lão nói:
- Nếu chữ là then chốt, như vậy liệu có phải ở bên trong hai câu này ẩn chứa hàm nghĩa gì đó, chỉ cần tìm hiểu ra hàm nghĩa của hai câu này thì sẽ có thể mở ra được cấm địa hay không?
Đông lão gật đầu nói:
- Rất có thể, chỉ có điều cũng có khả năng bản thân kiểu chữ này đã ẩn chứa một loại vô thượng đại đạo nào đó, chỉ có lĩnh ngộ ra hàm nghĩa cuối cùng ở bên trong kiểu chữ này thì mới có thể mở ra được cấm địa.
Cát Phác Tử và Cửu Trần gật gù, trong lòng bọn họ cũng nghĩ như vậy.
Trên thực tế, không chỉ có bọn họ, các đời viện trưởng của Lam Quang học viện đều từng nghĩ tới những thứ này, cũng đã tiến hành thử nghiệm qua.
Đã từng có một Nhâm viện trưởng, ngồi xếp bằng tới mười đêm ở cấm địa, muốn lĩnh ngộ hàm nghĩa trong đó.
Cũng có một Nhâm viện trưởng, tìm đọc sách cổ thiên hạ, muốn giải ra nội dung của hai câu này.
Bất luận là một loại phương pháp nào hắn đều thử, thế nhưng trăm nghìn năm qua cũng không có người nào có thể mở ra được cấm địa.
Trong lúc đám người Cửu Trần đang thương thảo, Diệp Huyền đang không ngừng cân nhắc ở trước mấy chữ này, lông mày nhíu lại càng sâu.
Đột nhiên, vẻ mặt hắn chấn động một chút, dường như đã phát hiện ra cái gì đó. Một luồng hồn lực đột nhiên lan tràn ra, thẩm thấu vào bên trong hai hàng chữ này.
Cửu Trần cười khổ một cái:
- Diệp thiếu, biện pháp này của ngươi Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng từng đã nếm thử, hắn cảm thấy nội dung then chốt không ở chữ mà là ở bên trong kiểu chữ, chỉ là hắn đã nếm thử mấy lần, cuối cùng vẫn không có thu hoạch được gì, làm như ngươi...
- Sưu...
Cửu Trần ở một bên khuyên bảo, chỉ là hắn còn chưa kịp nói hết lời thì hai hàng chữ cổ điển như châu ngọc bình thường kia đột nhiên có biến đổi. Chữ vốn là phổ thông đột nhiên có quang mang vạn trượng, trở nên bàng bạc mạnh mẽ.
Hai hàng chữ này, viết chữ như rồng bay phượng múa, một bút một chữ, có quang mang ngất trời lưu chuyển, chẳng khác nào có thể xuyên thấu qua bầu trời, tản ra khí tức kinh người, chiếu rọi toàn bộ thung lũng rạng ngời rực rỡ.
Chương 978 Chân Long Ấn (2)
Đám người Cửu Trần đều sợ hết hồn, con ngươi trợn ngược lên, nói:
- Có động tĩnh, chẳng lẽ cấm địa muốn mở ra?
Bọn họ dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn qua Diệp Huyền, Lam Quang học viện này trăm ngàn năm qua, vô số viện trưởng vắt hết óc cũng không thể mở ra cấm địa này. Thế nhưng ở dưới Diệp Huyền tùy ý làm bậy lại phóng ra dị tượng như vậy.
Trước vách đá, Diệp Huyền vẫn đang cau mày, không nói một lời, hồn thức hắn tầng tầng lớp lớp thâm nhập vào trong vách đá, càng ngày càng mạnh mẽ, mà quang mang tỏa ra của hai hàng chữ kia cũng càng ngày càng nồng đậm.
Dần dần, trên vách đá trống không kia không ngờ lại hiện ra một tấm đồ án cổ điển, trên đồ án này có vô số hoa văn màu vàng rộng khắp, hình thành một đầu chân long. Chân Long này ở trong thạch bích ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế bàng bạc, đám người Cửu Trần cả kinh, liên tiếp lui về phía sau, không dám nhìn gần.
Trong con ngươi của Diệp Huyền đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, miệng hắn gằn từng chữ:
- Chân Long Ấn!
Dứt lời, hắn thu lại hồn thức, vô số kim quang trong nháy mắt thu lại, hai hàng chữ lớn cũng khôi phục lại bình thường, như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
- Diệp thiếu, tại sao cấm địa lại không mở ra?
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Cái gì là Chân Long Ấn?
Mấy người Cửu Trần không thể chờ đợi được nữa mà hỏi ra một đống lớn vấn đề, giờ khắc này trong đầu của bọn họ tràn ngập nghi ngờ.
Diệp thiếu trầm tư chốc lát, trên mặt mang theo vẻ ngưng trọng, nói:
- Chân Long Ấn là một loại ấn pháp vô cùng đặc biệt ở thời điểm viễn cổ, mục đích của nó là phong ấn lại tất cả đồ vật muốn phong ấn, một khi thành hình, nhất định phải dùng chân long khí và máu của Chân long hợp nhất thì mới có thể mở ra được.
- Chân long khí và máu của Chân long?
- Vật này ai có thể có chứ?
Đám người Cửu Trần khiếp sợ không nói thành lời, Chân Long, tương truyền là một loại nhân vật hết sức đáng sợ ở thời đại viễn cổ, sự mạnh mẽ của nó đã vượt qua cảnh giới cửu thiên.
Bây giờ ở trên Thiên Huyền đại lục, từ lâu đã không có Chân Long tồn tại. Cho nên muốn có được máu của Chân long và chân long khí là chuyện khó như lên trời, căn bản không thể nào làm được, năm đó làm sao sáng lập giả Lam Quang học viện lại có thể bố trí ra được một cấm địa như vậy chứ?
Diệp Huyền lắc đầu một cái, ánh mắt lập lòe nói:
- Kỳ thực cũng không nhất định cần máu của Chân long và chân long khí chân chính thì mới có thể mở ra, chỉ cần máu của kẻ nắm giữ huyết mạch Chân Long là có thể được rồi.
- Huyết mạch Chân Long ở trên đại lục này cũng không có người nắm giữ a?
Đám ngườiCửu Trần liếc mắt nhìn nhau, liên tục lắc đầu không ngớt.
Huyết thống là một loại thiên phú hết sức đặc thù bên trong các võ giả nhân loại, trên toàn bộ đại lục này, người nắm giữ huyết thống rất là ít ỏi.
Tương truyền, ban đầu kẻ nắm giữ huyết mạch là đời sau giữa Nhân tộc và yêu tộc kết hợp với nhau.
Thời đại viễn cổ, Nhân tộc và yêu tộc chỉ là một trong ngàn vạn chủng tộc, đại năng trong đó có thể biến ảo hình thể, bởi vậy có thể thông hôn lẫn nhau cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Mà đời sau mà bọn họ sinh ra vừa có hình thái loài người, lại có năng lực yêu tộc, từ đó trở thành võ giả huyết mạch đời thứ nhất.
Chỉ là theo thời gian trôi qua, cùng với tranh đấu giữa Nhân tộc và yêu tộc, số lượng võ giả huyết thống càng ngày càng ít. Không chỉ bị kỳ thị ở bên trong Nhân tộc, ở bên trong yêu tộc cũng bị coi là kẻ phản bội. Vì lẽ đó cuối cùng số lượng võ giả huyết thống không ngừng giảm thiểu, đến hiện tại hầu như rất là khó gặp.
Huyết thống võ giả phổ thông cũng đã vô cùng khó tìm, huống chi là huyết mạch Chân Long, bởi vậy đám người Cửu Trần mới cảm thấy khó có thể tin được.
- Có.
Lúc này, Diệp Huyền lại khẳng định vạn phần nói:
- Trên đại lục này có một gia tộc lánh đời gọi là Hạ gia, chính là kẻ nắm giữ huyết mạch Chân Long, ở bên trong cao tầng Thiên Huyền đại lục này, người biết được cũng không nhiều, huyết mạch mà bọn họ nắm giữ chính là huyết mạch Chân Long. Chỉ là bởi vì bọn họ rất ít cất bước vòa thế gian, cho nên danh tiếng không hiện ra mà thôi.
Kiếp trước Diệp Huyền vì tế luyện một kiện Huyền binh cho nên đã từng nói với Hạ gia muốn máu của Chân long. Đương nhiên Hạ gia sẽ không đem máu của Chân long, thứ được cho là báu vật của gia tộc ra được. Cho nên kết quả tan rã trong không vui.
Cuối cùng Diệp Huyền triển khai thủ đoạn lẻn vào Hạ gia, hao phí tâm tư rất lớn mới có được một giọt máu của Chân long, kết quả làm cho Hạ gia tức giận, trắng trợn tập nã hung thủ, gây ra một trường phong ba rất lớn.
- Hạ gia?
Giờ khắc này đám người Cửu Trần trở nên có chút quái dị.
- Làm sao, có vấn đề gì không?
Trong lòng Diệp Huyền nghi hoặc, dùng thân phận của đám người Cửu Trần, hắn là không biết Hạ gia a. Thế nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ, dường như tất cả đều đã từng nghe nói qua.
Cửu Trần cau mày nói:
- Ta nhớ tới mấy chục năm trước, Huyền Vực đã từng đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa, có một gia tộc gọi là Hạ gia, trong một đêm đã bị hủy diệt sạch. Trường phong ba kia vô cùng kinh người, toàn bộ Thiên Huyền đại lục đều trở nên thần hồn nát thần tính, ngay cả Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta cũng có cường giả Vũ Đế xuyên không mà tới. Chẳng lẽ chính là gia tộc mà Huyền Diệp ngươi nói hay sao?
- Cái gì? Hạ gia bị hủy diệt sạch?
Diệp Huyền sợ hết hồn, liên tục lắc đầu, quả quyết nói:
- Tuyệt đối không thể, Hạ gia mà ta nói kia chính là một trong các thế gia lánh đời của Thiên Huyền đại lục, thực lực hùng hậu, kiên quyết không thể bị diệt.
Cửu Trần thấy Diệp Huyền khẳng định, hắn lắc đầu nói:
- Như vậy ta không biết.
Cát phó viện trưởng ở một bên nói:
- Cửu Trần, chuyện mà ngươi nói kia ta cũng đã từng nghe nói qua, lúc đó Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng vừa vặn trở lại một chuyến, hắn cũng rất nghi hoặc, nói cái gì mà đường đường là Đông Lăng Hạ gia lại bị diệt môn...
- Đông Lăng Hạ gia?
Diệp Huyền đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, dẫn tới đám người Cát viện phó liên tục nhìn tới.
Cát viện phó gật đầu nói:
- Đúng, gia tộc mà Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng nói tới chính là Đông Lăng Hạ gia.
Vẻ mặt Diệp Huyền tức thì dại ra.
Cái gì mà Đông Lăng Hạ gia, chính là gia tộc mà hắn nói tới kia a.
Chương 979 Cổ Dương Thành (1)
Hắn lắc đầu một cái, trong lòng hầu như không thể tin được, Đông Lăng Hạ gia thuộc về một trong các gia tộc lánh đời của Thiên Huyền đại lục. Thực lực thực sự rất đáng sợ, tuyệt đối không phải bình thường, trong đó có mấy Đông lão đều là Vũ Đế cảnh cửu trọng thiên, không ngờ lại bị diệt môn?
Có thế lực nào nắm giữ thực lực như vậy chứ? Bảy đại tông môn Huyền Vực? Ba đại gia tộc? Hay là Thánh thành?
Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, Huyền Vực bây giờ so với lúc trước mình ngã xuống đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.
- Lẽ nào Hạ Thất Tịch chính là người của Đông Lăng Hạ gia?
Lúc này trong đầu Diệp Huyền đột nhiên hiện ra bóng người của Hạ Thất Tịch.
Lúc trước khi còn ở trong phù quang bí cảnh, Hạ Thất Tịch đã từng muốn đưa cho hắn một khối Long Tâm Ngọc, khí tức của Long Tâm Ngọc kia cùng với khí tức của Hạ gia Huyền Vực giống nhau y hệt, hầu như giống như đúc.
Hơn nữa Hạ Thất Tịch còn khiến cho hắn có một loại cảm giác cực kỳ đặc thù, trong cơ thể giống như có lực lượng tiềm tàng nào đó.
Lúc đó hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng bây giờ trở về mới nhớ tới, đối phương rất có khả năng chính là người của Đông Lăng Hạ gia.
Chẳng lẽ người sáng lập ra Lam Quang học viện này chẳng lẽ có liên quan gì tới Hạ gia hay sao?
Chí bảo mà Vô Lượng Sơn tìm kiếm lại là cái gì?
Hạ gia diệt môn có phải có quan hệ với chuyện này hay không?
Giờ khắc này Diệp Huyền không thể chờ đợi được nữa mà muốn trở lại bên trong Huyền Vực, hiểu rõ tất cả, thế nhưng lúc này thực lực của hắn còn chưa đủ.
Không có cách nào mở ra cấm địa, rất nhanh đám người Diệp Huyền đã trở lại bên trong học viện.
- Chuyện liên quan tới cấm địa này, chư vị tuyệt đối không nên truyền đi.
Diệp Huyền trịnh trọng nhắc nhở, nói.
Đám người Cửu Trần cũng là người khôn khéo, từ trong tin tức của Diệp Huyền bọn họ cũng đã nhận ra được một vài thứ, cho nên cả đám nghiêm nghị gật đầu.
- Nhưng mà cấm địa này...
Cát viện phó cau mày nói, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Diệp Huyền tự tin nói:
- Các ngươi yên tâm đi, Chân Long Ấn này nhất định phải có kẻ nắm giữ huyết mạch Chân Long thì mới có thể mở ra, bằng không dù cho là Vũ Đế cửu trọng thì cũng không có cách nào mạnh mẽ đánh tan. Hơn nữa, cấm địa huyền diệu, vô cùng bí ẩn, nếu như không phải có người chỉ dẫn, dù cho là luyện hồn sư vương cấp thất phẩm thì cũng không có cách nào phát hiện ra được ảo diệu ở bên trong.
Đám người Cát viện phó có cảm giác, nếu như cấm địa không được thiết kế huyền diệu. Như vậy cũng không tới mức nhiều năm như vậy, không có một người viện trưởng nào có thể phát hiện ra được ảo diệu bên trong, ngay cả Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng cũng đã thất bại.
Không đúng?
Nhưng mà đột nhiên mọi người đều sững sờ, nếu như ngay cả luyện hồn sư vương cấp thất phẩm cũng không thể phát hiện ra huyền diệu trong đó, như vậy làm sao Diệp thiếu có thể phát hiện ra được chứ?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vị đệ tử Huyền Diệp này quả thực quá là tà môn.
Diệp Huyền mang theo tâm sự, cùng với đám người Cửu Trần phân biệt rời đi. Sau đó lại đi tới ngoại viện một chuyến, cuối cùng trực tiếp tiến vào trong một gian phòng luyện hồn của nội viện. Liên tiếp mấy canh giờ cũng không có một tiếng động phát ra.
Trong luyện hồn thất, Diệp Huyền hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào một giọt máu tươi trên luyện Hồn Tinh thạch đang được đặt ở trước mặt hắn.
Ở dưới xem xét, máu tươi kia bắn ra bảy màu, có vô số đạo thần vận không tên từ bên trong hiện ra.
Diệp Huyền ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra tinh mang, thấp giọng nói:
- Quả nhiên là máu của Chân long, thuộc về một mạch cùng với Đông Lăng Hạ gia.
Giọt máu này là lúc trước hắn có được từ chỗ của Hạ Thất Tịch.
Kiếp trước hắn đã từng chiếm được máu của Chân long từ Hạ gia, cũng đã tiến hành nghiên cứu. Cho nên tự nhiên có thể phân biệt ra được, huyết mạch của Hạ Thất Tịch có phải là thuộc về Đông Lăng Hạ gia hay không. Dù sao thiên địa lớn như vậy, coi như cùng có huyết mạch Chân long, thế nhưng cũng chưa chắc đã thuộc về cùng một mạch.
Thế nhưng hiện tại hắn lại có thể khẳng định, Hạ Thất Tịch, chính là người của Đông Lăng Hạ gia.
- Đường đường là người Hạ gia lại ẩn cư ở liên minh mười ba quốc, chẳng lẽ Đông Lăng Hạ gia đã thật sự bị diệt môn hay sao?
Sắc mặt Diệp Huyền có chút khó coi.
Kiếp trước hắn bất ngờ ngã xuống ở Huyền Vực, nói là bất ngờ, thế nhưng hắn luôn có cảm giác, sau lưng hắn dường như có bàn tay vô hình nào đó đang thúc đẩy.
Không nghĩ tới không bao lâu sau khi hắn ngã xuống, Đông Lăng Hạ gia lại bị diệt môn, tuy rằng giữa hai người cách xa nhau mấy chục năm, thế nhưng từ trong cõi u minh Diệp Huyền lại có một loại cảm giác, giữa hai người này, tựa hồ có liên hệ gì đó.
- Là Vô Lượng Sơn ở trong đó phá rối? Hay là do thế lực gì khác nhúng tay vào...
Trong ánh mắt của Diệp Huyền tràn ngập tinh mang lập lòe.
- Sau khi Hạ Thất Tịch dùng Cô Mạnh Lan Đan đã đột phá tới thất giai nhất trọng, chỉ có điều huyết mạch Chân Long trong cơ thể nàng hiện tại vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh. Cho nên căn bản không có cách nào phá tan Chân Long Ấn, hơn nữa coi như là nàng đột phá đến Võ hoàng thất giai, phỏng chừng cũng rất khó. Cho nên nếu muốn biết bên trong cấm địa là cái gì, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không có cách nào biết được a.
Chuyện cấm địa này, mặc dù hắn hiếu kỳ, thế nhưng hắn cũng biết, không thể để ở trong lòng, thứ mà hôm nay hắn cần phải quan tâm chính là Huyền Cơ Tông a.
Theo thời gian trôi qua, sau chuyện của Đoạn Thiên Lang, xung đột giữa Huyền Cơ Tông và Lam Quang học viện không ngừng thăng cấp.
Huyền Cơ Tông tức giận, yêu cầu Lam Quang học viện lập tức trao trả lại đám người Đoạn Thiên Lang, đồng thời còn tự mình tới cửa tạ tội, bằng không, chắc chắn sẽ đem Lam Quang học viện san thành bình địa.
Mà Lam Quang học viện lại nói, yêu cầu Huyền Cơ Tông phóng thích đám người La Mẫn, bồi thường tổn thất cho Lam Quang học viện, bằng không học viện nhất định phải đấu tranh đến cùng với Huyền Cơ Tông,.
Song phương cách không kêu gọi, đương nhiên kết quả tất nhiên sẽ không có bất kỳ bên nào đồng ý thỏa hiệp, cho nên giao chiến giữa song phương lại càng trở nên kịch liệt.
Ban đầu cũng chỉ có những địa điểm ở gần trụ ở của hai bên chịu ảnh hưởng, thế nhưng từ sau sự kiện Thánh Phỉ Thành kia, song phương giao chiến đã lan đến gần toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Thậm chí còn lan tràn đến cảnh nội của mấy thế lực lớn khác.
Chương 980 Cổ Dương Thành (2)
Rốt cục, mấy thế lực lớn hàng đầu còn lại đều không nhìn nổi, liên tục phái ra cường giả, đến hai tông thuyết phục, để song phương cố gắng ngồi xuống nói chuyện.
Lam Quang học viện nói, trước tiên Huyền Cơ Tông phải thả đám người La Mẫn ra, công khai xin lỗi.
Mà Huyền Cơ Tông thì lại nói, giao ra hung thủ Huyền Diệp, phóng thích đám người Đoạn Thiên Lang.
Kết quả lại là một trậ xung đột, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên đều bị cuốn vào trong đó, đến cuối cùng, không chỉ là Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông tranh đấu với nhau. Một ít tiểu quốc và thế lực cũng loạn cả lên, phát động chiến tranh với nhau.
Mấy đại thế lực hàng đầu, rốt cục cũng không ngồi được nữa, mà bắt đầu thương thảo suốt đêm.
Bởi vì nếu như tùy ý để cho hai tông tiếp tục giao thủ như thế, toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên sẽ trở nên đại loạn. Một ít trật tự trăm năm qua thật vất vả mới ổn định có lẽ sẽ lại một lần nữa đổ nát.
Cuối cùng, do một thế lực lớn gọi là Cửu Dương Tông trong ba đại thế lực hàng đầu của Mộng Cảnh Bình Nguyên làm người ở giữa, liên hợp Hạo Thiên đế quốc, Thanh Phong đế quốc, Minh Nguyệt đế quốc, Kiếm Tông, Thần Hải Tông, Huyền Âm Cốc cùng Chiến Thần bộ lạc.
Tám đại thế lực hàng đầu liên thủ, mời cường giả của Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông đến, tiến hành trao đổi ở trong một tòa thành trì công lập.
Nếu như nhà nào không đồng ý, như vậy sẽ chính là công địch của toàn bộ Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Đối mặt với tám thế lực lớn này liên thủ, Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông cũng không có cách nào bình tĩnh được.
Huyền Cơ Tông vẫn luôn cứng rắn lần này lại biểu thị, đồng ý tiếp thu hoà đàm ở Cổ Dương Thành.
Tin tức truyền về học viện, đám người Cát Phác Tử đều có chút nhiên.
Trong một phòng họp ở nội viện Lam Quang học viện, đám người Cát Phác Tử tụ tập cùng nhau, Diệp Huyền cũng đã bị mời đến nơi này.
- Huyền Cơ Tông giở trò quỷ gì vậy, dĩ nhiên lại đồng ý hoà đàm?
- Chuyện này không thích hợp lắm a, dùng tính khí của Huyền Cơ Tông, có lẽ không được thoải mái như vậy a?
- Lẽ nào là bọn họ muốn giở trò quỷ gì đó?
Trong phòng họp, đám người Dược lão nghị luận sôi nổi, dùng sự hiểu rõ của bọn họ đối với Huyền Cơ Tông, đối phương không phải là người dễ nói chuyện như vậy. Không thể bởi vì tám thế lực lớn lên tiếng mà lại đưa ra thay đổi như vậy.
Đặc biệt là đám người Cát viện phó hiểu rõ chân tướng hành động lần này của Huyền Cơ Tông lại càng nghi hoặc không thôi, mục đích của Huyền Cơ Tông là vì chí bảo bên trong Lam Quang học viện. Bây giờ bảo vật không lấy được, bọn họ sẽ dễ dàng buông tha sao?
- Mặc kệ Huyền Cơ Tông kia có mục đích gì, nếu như đối phương đồng ý thì chúng ta sẽ không thể tiếp tục giao chiến được nữa. Cho nên Cổ Dương Thành này chúng ta cũng phải đi.
Cát viện phó trầm giọng nói.
- Cát viện phó, liệu đây có thể là một cái bẫy của Huyền Cơ Tông hay không?
Có đạo sư lo lắng nói.
- Chuyện này không có khả năng lắm a?
Có đạo sư khác lắc đầu nói:
- Cổ Dương Thành chính là thành trì công lập trên Mộng Cảnh Bình Nguyên chúng ta, không hề liên quan tới Huyền Cơ Tông, huống chi lần này còn có cường giả đỉnh cao của tám thế lực lớn khác đều đến đây. Huyền Cơ Tông kia sao dám động tay chân ở trước mặt nhiều người như vậy chứ?
Tất cả mọi người đều có chút trầm tư.
Cổ Dương Thành là đế đô của Cổ Dương đế quốc mấy ngàn năm trước trên Mộng Cảnh Bình Nguyên, sau đó theo thời gian trôi qua, Cổ Dương đế quốc bị các thế lực lớn lúc đó làm cho tan rã. Thế nhưng Cổ Dương Thành lại được giữ lại, trở thành một toà thành trì công lập trên Mộng Cảnh Bình Nguyên.
Cái gọi là thành trì công lập, chính là không bị thập đại thế lực hàng đầu chưởng quản, mà là do một ít thế lực khác cùng nhau khống chế thành trì.
Cổ Dương Thành bởi vì tính đặc thù và vị trí địa lý, là một trong mấy thành trì khổng lồ nhất ở Mộng Cảnh Bình Nguyên, thế lực bên trong rắc rối phức tạp. Thế nhưng mậu dịch thương mại cũng cực kỳ phồn hoa, là một trong những nơi giao lưu to lớn nhất của các thế lực lớn.
Nếu như đàm phán được cử hành ở Huyền Cơ Tông hoặc là ở chỗ các thế lực hàng đầu khác, có lẽ bọn họ sẽ lo lắng có âm mưu gì đó. Thế nhưng ở Cổ Dương Thành, sự cảnh giác của mọi người đều nhỏ đi rất nhiều.
- Vậy hãy để cho ta xem một chút, rốt cuộc Huyền Cơ Tông này muốn giở trò quỷ gì.
Cát Phác Tử lạnh lùng nói, bây giờ Hoàng Phủ Tú Minh viện trưởng không rõ tung tích, Lam Quang học viện cũng không hề nắm chắc nếu tiếp tục tranh đấu với Huyền Cơ Tông. Cho nên lần này hoà đàm cũng là một cơ hội.
Huống chi, mục đích của đám người Diệp Huyền bắt giữ Đoạn Thiên Lang cũng là vì an toàn của đám người La Mẫn.
Rất nhanh, song phương truyền ra tin tức, một tháng sau, do tám thế lực lớn tọa trấn, Lam Quang học viện và Huyền Cơ Tông sẽ tiến hành hoà đàm ở Cổ Dương Thành, trao đổi con tin.
Sau ba ngày, một chiếc Luyện Kim Phi Chu lặng lẽ từ bên trong Lam Quang học viện bay ra, phi vút đi hướng về Cổ Dương Thành.
Bên trong Luyện Kim Phi Chu, đám người Cát viện phó, Dược lão, Đông lão tụ hội, tự nhiên Diệp Huyền cũng ở trong đó, mà hắn cũng là người mà Huyền Cơ Tông chỉ mặt gọi tên muốn gặp.
Ngoài ra, đi theo bọn họ còn có vài tên đạo sư.
Mà Cửu Trần cung phụng thì lại ở lại trong học viện.
Lần này đi tới Cổ Dương Thành chỉ là một lần đàm phán, cũng không phải càng nhiều người thì càng tốt, huống chi bọn họ cũng phải dự phòng Huyền Cơ Tông dùng kế điệu hổ ly sơn, nhân cơ hội phát động tấn công đối với Lam Quang học viện.
Bên trong Luyện Kim Phi Chu, hai mắt của Diệp Huyền đóng chặt, đầu óc ở bên trong Hồn ấn không ngừng lưu chuyển, mơ hồ thu được liên hệ cùng với Kim Lân.
Lần này đàm phán, không biết rốt cuộc Huyền Cơ Tông kia sẽ giở trò quỷ gì. Thế nhưng mặc kệ như thế nào, Huyền Cơ Tông sẽ phái ra lượng lớn nhân thủ, nếu đã như thế, bản thân Huyền Cơ Tông sẽ là nơi trống vắng.
Đây là một cơ hội tốt nhất để thăm dò thực lực của Huyền Cơ Tông, đương nhiên Diệp Huyền sẽ không từ bỏ.
Ở nơi sâu xa trong Vô Tận sơn mạch.
Kéo dài núi non chập chùng, ở trong dãy núi có một tòa cung điện đơn sơ.
Một đầu yêu thú cả người được che kín bởi lớp vảy màu vàng óng đang nằm ở trên một cái ghế nằm, ăn hoa quả. Ở bên cạnh nó có hai đầu mẫu tinh tinh thất giai, đang xoa bóp vai cho nó, rất thích ý.
- A a, không sai, dùng thêm sức một điểm.
Kim Lân híp mắt lại, có vẻ cực kỳ thoải mái.