Gã vung tay lên:
- Niêm phong hết toàn bộ đan dược của Diệp gia cho ta, có kẻ nào kháng lệnh thì giết không cần hỏi.
- Dạ!
Một đám thành vệ quân hét to, xông lên như lang như hổ, nhào vào bên trong tiệm thuốc, đập phá một phen, trong nháy mắt, cả tiệm thuốc trở thành một đống bừa bộn, đủ loại đan dược và dược liệu đều lăn lông lốc trên mặt đất.
- Lũ trời đánh các ngươi, dừng tay, mau dừng tay cho ta.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hai mắt đỏ ngầu, muốn bước lên ngăn cản.
- Các ngươi làm gì đó, mau lùi lại cho ta, nếu không thì đừng trách chúng ta đao kiếm không có mắt.
Một đám thành vệ quân la lớn, keng keng keng rút chiến đao bên hông ra, vây kín mấy người Diệp Phách Thiên, sát khí trên người phóng thích toàn bộ không hề che giấu chút nào.
- Phụ thân.
Diệp Triển Vân kéo lão gia tử lại, trầm giọng nói:
- Phụ thân à, ráng nhịn đi, giữ được núi xanh sợ gì không có củi đốt.
- Đúng đó phụ thân à.
- Đáng chết.
Diệp Phách Thiên siết chặt hai tay, cắn răng, ánh mắt đỏ ngầu, trơ mắt nhìn đám thành vệ quân kia đập nát tiệm thuốc của bọn họ, cũng không biết phải làm sao mới phải.
Những tiệm thuốc này đều là tâm huyết của Diệp gia bọn họ, nhìn một màn này, tất cả người của Diệp gia đều cảm thấy trong lòng đang nhỏ máu, đau đớn vô cùng.
Đám thành vệ quân này vừa đập phá vừa lục lọi, giống như đang tìm thứ gì đó.
Chỉ chừng nửa nén nhang, tiệm thuốc của Diệp gia triệt để trở thành một bãi phế tích.
Một tên thành vệ quân đi tới bên cạnh tên thanh niên có vẻ hung ác nham hiểm kia, kề bên tai gã nói nhỏ:
- Thiếu gia, trong tiệm thuốc của Diệp gia, không tìm được dược phương và thủ pháp chế tác của ba loại đan dược kia.
Thanh niên kia gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người Diệp Phách Thiên:
- Các vị Diệp gia, ở trong tiệm thuốc của các ngươi, chúng ta tìm được một chút chứng cớ và manh mối, bây giờ xin mời các vị theo Ngụy Quang ta đi tới trị an sở để hỗ trợ điều tra rõ ràng sự việc đi.
Đám thành vệ quân kia liền bao vây người của Diệp gia lại.
Sắc mặt của mấy người Diệp Phách Thiên nháy mắt liền thay đổi, đối phương làm như vầy rõ ràng là muốn bắt trọn bọn họ, đập phá niêm phong tiệm thuốc còn chưa đủ, lại còn muốn bắt bọn họ vào đại lao.
- Ngụy Quang, Diệp gia chúng ta luôn an phận thủ thường, chưa bao giờ làm những chuyện gì thương thiên hại lý, tiệm thuốc các ngươi cũng đã niêm phong rồi, dựa vào cái gì mà bắt chúng ta về trị an sở chứ.
Mấy người Diệp Phách Thiên cũng không phải kẻ ngu ngốc, mấy ngày nay, bọn họ cũng nghe được một số lời đồn đãi, Ngụy gia đang trắng trợn cướp bóc vơ vét tài sản của các đại gia tộc, hôm nay nhìn thấy hành động này của đối phương thì sao có thể không hiểu được, đối phương rõ ràng là muốn ra tay với Diệp gia bọn họ.
Hơn nữa, rất có thể thứ đối phương muốn chính là đan phương của ba loại đan dược của Diệp gia bọn họ.
- Dựa vào cái gì sao? Chẳng lẽ Ngụy Quang ta thân là công tử nhà tỉnh đốc, ngay cả tư cách muốn đưa các ngươi về trị an sở hỗ trợ điều tra cũng không có à, bớt nói nhảm đi, ngoan ngoãn theo ta trở về, bằng không thì ta không dám cam đoan về hậu quả đâu.
Ánh mắt Ngụy Quang trở nên lạnh lùng, lớn giọng quát.
- Các hạ có việc gì thì cứ nói thẳng ở đây là được rồi, thứ cho chúng ta không thể tới trị an sở được.
Diệp Triển Vân lạnh giọng nói.
Bọn họ đều biết rõ, một khi đi vào trị an sở rồi thì bọn họ sẽ hoàn toàn không còn hy vọng nhìn thấy lại ánh mặt trời nữa.
Ngụy Quang nhíu mày, sở dĩ hôm nay gã động thủ với Diệp gia chính là vì biết những nhân vật quan trọng của Diệp gia đều có mặt ở đây, vậy thì dược phương của ba loại đan dược giúp Diệp gia làm giàu chắc chắn sẽ có trên người của mấy người đó, gã sao có thể để cho Diệp gia bình yên rời khỏi được chứ.
Cười lạnh một tiếng, Ngụy Quang cũng không nói nhảm, vung tay lên:
- Bắt lại hết cho ta, hôm nay các ngươi đi cũng được, không đi cũng phải đi.
Một đám thành vệ quân lập tức nhào lên muốn bắt mấy người Diệp Phách Thiên lại.
- Lũ ăn cướp các ngươi, chẳng lẽ không sợ luật pháp của vương quốc hay sao.
Mấy người Diệp Phách Thiên đều tức giận phản kháng, mấy tên đầu lĩnh của đám thành vệ quân lập tức bị mấy người Diệp Phách Thiên đánh bay ra.
Trong thời gian hơn một năm này, nhờ có những gì Diệp Huyền chỉ bảo lúc trước, cùng với việc tu luyện Vô Song Địa Diệt Công, mấy người Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân đều đột phá tới thiên võ sư nhất trọng, còn mấy người Diệp Triển Hùng thì cũng đã đạt tới địa võ sư tam trọng, khi bọn họ toàn lực ra tay thì đám thành vệ quân bình thường kia căn bản không thể nào ngăn bọn họ được, ngay cả một số cao quan của thành vệ quân cũng liên tục lui lại, không cách nào tới gần được.
- Hừ, ta biết ngay là lũ các ngươi muốn phản kháng mà, xem ra các ngươi là muốn tạo phản chắc rồi.
Tên Ngụy Quang kia lộ ra nụ cười âm tà:
- Âu Dương Phong thống lĩnh, mau bắt lại hết cho ta.
- Dạ!
Một tiếng quát lạnh vang lên, sau lưng Ngụy Quang đột nhiên có một nam tử trung niên mang đấu bồng màu đen bay lên, một đôi bàn tay màu đen cực lớn chộp về phía mấy người Diệp Phách Thiên.
Ầm ầm ầm!
Một chưởng này của gã đánh ra, kình khí khủng bố giống như biển gầm dậy sóng, cuốn phăng mọi thứ, huyền lực bành trướng nháy mắt liền bao vây toàn bộ mấy người Diệp Phách Thiên.
- Âu Dương Phong!
- Không xong, người này chính là thống lĩnh phủ thành chủ Thiên Húc hành tỉnh, thiên võ sư tam trọng.
- Triển Vân, Triển Hùng, các ngươi mau chạy đi.
Diệp Phách Thiên lão gia tử lao ra đầu tiên, chặn ở trước mặt đối phương, muốn tranh thủ tìm một đường sống cho những người còn lại của Diệp gia.
Ầm ầm!
Hai thủ chưởng va chạm trên không trung, thân hình của nam tử mang đấu bồng mặc áo đen kia chấn động, dưới một chưởng này, cư nhiên không thể bắt Diệp Phách Thiên được, chỉ khiến cho khóe miệng Diệp Phách Thiên rỉ chút máu, gã lập tức cảm thấy giật mình: Công pháp thật khủng khiếp.
Trong lòng của gã liền kích động một hồi, vốn gã còn không xem trọng mệnh lệnh của Ngụy Quang, nhưng lúc này cũng tâm huyết dâng trào, Diệp Phách Thiên này chỉ là thiên võ sư nhất trọng thôi mà có thể đỡ được một kích của thiên võ sư tam trọng như gã, rõ ràng là vì công pháp tu luyện của Diệp Phách Thiên cường hãn hơn gã nhiều lắm, trong lòng gã liền nổi lên lòng tham.
- Bắt lại cho ta!
Quát khẽ một tiếng, Âu Dương Phong liền dốc toàn lực ra tay, trong nháy mắt cũng không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, mỗi một quyền giống như lưu tinh xẹt qua trời cao, tiếng nổ vang ầm ầm, đánh tới mức Diệp Phách Thiên lão gia tử thổ huyết bay ra.
Chương 412 Diệp Huyền tới rồi (1)
- Phụ thân!
Diệp Triển Vân thấy thế thì gầm lên một tiếng, vội vàng đứng cản trước người Diệp Phách Thiên, chặn đứng thế tấn công khủng bố của Âu Dương Phong.
Nếu như không phải Diệp Triển Vân cứu viện kịp thời thì Diệp Phách Thiên lão gia tử sợ rằng đã bị đánh trọng thương, triệt để bị phế đi rồi.
- Triển Vân, không phải ta đã nói ngươi mau chạy đi rồi hay sao.
Lão gia tử trợn trừng hai mắt, tức giận tới mức lại phun ra thêm một ngụm máu.
Ánh mắt của mấy người Diệp Triển Vân vô cùng kiên quyết:
- Phụ thân, Diệp gia chỉ có nam nhi chết trận, không có phế vật bỏ trốn.
- Ha ha, hay cho một câu nam nhi chết trận, nếu đã như vậy rồi thì các ngươi đều chết hết đi.
Tên mang đấu bồng mặc áo đen kia cười lên đầy dữ tợn, bổ nhào lên đánh nhau với Diệp Triển Vân.
So với Diệp Phách Thiên, Diệp Triển Vân tuy rằng cũng chỉ là thiên võ sư nhất trọng, nhưng thực lực lại mạnh hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên đánh ngang tay với Âu Dương Phong.
- Hảo tiểu tử, rốt cuộc là Diệp gia này tu luyện công pháp gì đây chứ? Công pháp địa phẩm hay là công pháp thiên phẩm? Không đúng, cho dù là công pháp thiên phẩm cũng không nghịch thiên tới mức này mới đúng chứ?
Trong lòng Âu Dương Phong vừa mừng vừa sợ.
Hai người điên cuồng đánh thành một đoàn, huyền lực bành trướng bắn ra bốn phía, mặc dù công pháp mà Diệp Triển Vân tu luyện rất mạnh, nhưng đẳng giai bản thân chỉ có bấy nhiêu, bị Âu Dương Phong đánh cho liên tục lùi lại.
- Chỉ là một lũ Diệp gia thôi mà cũng không bắt được, đúng là một đám phế vật nữa.
Ngụy Quang nhìn một hồi, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, thân hình đột nhiên cử động.
Ba!
Gã đột nhiên đánh ra một chưởng, lực lượng cường hoành xuyên qua hư không, đánh trúng Diệp Triển Vân vẫn đang toàn lực chiến đấu cùng với Âu Dương Phong.
Diệp Triển Vân vốn đang chiến đấu với Âu Dương Phong, vốn đã rơi vào thế hạ phong, lại cộng thêm một kích đánh lén này của Ngụy Quang, lập tức phun ra một búng máu tươi, bay thẳng ra ngoài như diều đứt dây.
Đám thành vệ quân chen chúc nhào lên bao vây, nháy mắt liền bắt giữ toàn bộ người của Diệp gia trói lại.
- Ngụy Quang, Ngụy gia các ngươi làm nên những việc khiến nhân thần cộng phẫn như vậy, nhất định không thể chết tử tế đâu.
Mấy người bên Diệp gia tức giận mở miệng, trừng lớn muốn nứt khóe mắt.
- Chết không tử tế? Ha ha ha ha, ta lại muốn xem xem ta sẽ chết không tử tế kiểu gì.
Ngụy Quang cười ha hả, trên mặt mang theo vẻ trào phúng và khinh thường.
Đan dược của Diệp gia vô cùng thần kỳ, tuy rằng chỉ là đan dược cấp thấp nhất, nhưng giá trị không thể nào đo lường được, lần này bắt được toàn bộ cao tầng của Diệp gia, đợi tới khi chiếm được đan phương bí dược của Diệp gia rồi, với địa vị và nhân mạch của Ngụy gia bọn họ, nhất định có thể sản xuất và đưa ba loại đan dược đặc hiệu này ra khắp ngõ ngách khắp Lưu Vân Quốc, thậm chí là toàn bộ liên minh thập tam quốc.
Tới lúc đó, dù cho phụ thân của mình có mất đi chức tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh thì đã sao chứ, Ngụy gia bọn họ thậm chí còn có thể trở thành người có địa vị vô cùng quan trọng trong liên minh thập tam quốc.
Nghĩ như vậy, trong lòng Ngụy Quang nhịn không được mà dâng lên từng đợt vui sướng, cười lớn nói:
- Ta thấy các ngươi vẫn là nên nghĩ kỹ về tương lai của mình đi, ở Thiên Húc hành tỉnh này, Ngụy gia ta chính là trời, Ngụy Quang ta chính là vương pháp, trong thiên hạ này còn không có ai có thể lấy mạng Ngụy Quang ta được. Người đâu, mau áp giải đám người kia vào đại lao trị an sở, Ngụy Quang ta muốn đích thân thẩm vấn bọn chúng, xem Diệp gia bọn chúng vì sao dám tự ý làm bậy, sản xuất đan dược trái phép ở Thiên Húc hành tỉnh chúng ta.
- Dạ!
Một đám thành vệ quân áp giải người của Diệp gia đi ra ngoài phường thị.
- Xong rồi, Diệp gia này xem như tiêu đời rồi.
- Sau này sợ là chúng ta sẽ không mua được đan dược đặc hiệu của Diệp gia nữa rồi.
- Ai, Thiên Húc hành tỉnh chúng ta khó khăn lắm mới xuất hiện một gia tộc có lương tâm như Diệp gia, cư nhiên lại bị Ngụy gia nhòm ngó, đúng là đáng tiếc.
- Gần đây không biết Ngụy gia có âm mưu gì nữa, ra sức niêm phong và tịch biên các đại gia tộc khắp nơi, có phải là Ngụy gia này xảy ra chuyện gì hay không?
- Có thể xảy ra chuyện gì được chứ, Ngụy Hoành bá tước chính là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta, ở trong vương thành cũng có quan hệ rất lớn, kinh doanh Thiên Húc hành tỉnh nhiều năm như vậy, bọn họ cũng xem như thổ hoàng đế ở đây rồi, có thể xảy ra chuyện gì được.
Đám người đứng trong phường thị lên tiếng bàn tán, trên mặt cũng có vẻ cảm khái.
Đột nhiên, ầm ầm một tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tràng tiếng nổ mạnh ầm ầm, tiếp theo đó chính là một trận tiếng mắng chửi và la ó đầy hỗn loạn.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, liền thấy được một màn khiến bọn họ không dám tin, đám thành vệ quân áp giải người của Diệp gia đi ở phía trước đều kêu la đau đớn nằm lăn quay ở cửa phường thị, thiếu tay đứt chân, máu tươi giàn giụa, đau đớn kêu rên.
Ở trước mặt bọn họ là một gã võ giả mặc khôi giáp màu bạc, tay cầm chiến đao, một thân sát khí ngùn ngụt, giống như một pho tượng chiến thần, đứng chặn ở cửa ra vào, khí tức phát ra từ trên người khiến cho người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Các hạ là ai, dám đả thương thành vệ quân chúng ta….
Một tên đội trưởng thành vệ quân tức giận bước lên, nói được một nửa thì đột nhiên có ánh đao xẹt qua, tên đội trưởng thành vệ quân kia lập tức bị một đao chém ngang eo, đứt thành hai khúc, trong chốc lát lại không chết được, đau đớn ngã ra đất kêu rên.
Ánh mắt của Ngụy Quang đi ở tuốt đằng sau trở nên lạnh lẽo, gã cũng là cao thủ thiên võ sư nhị trọng, cư nhiên không nhìn thấy động tác ra tay của mấy người này, có thể thấy được thực lực của nam tử mặc ngân giáp kia đáng sợ kinh người.
- Thiếu gia cẩn thận.
Trên mặt của Âu Dương Phong cũng lộ ra vẻ ngưng trọng, kéo Ngụy Quang tới bảo vệ ở sau lưng.
- Các hạ là ai? Ta chính là Ngụy Quang con trai của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh, không biết đắc tội thế nào với các hạ, xin nói rõ cho.
Ngụy Quang chắp tay, nheo mắt nói.
Một cao thủ như vậy, trước khi biết rõ lai lịch của đối phương, Ngụy Quang cũng không dám tùy tiện ra tay đắc tội.
Đồng thời, trong đầu gã đang cố tìm kiếm lai lịch của nam tử mặc ngân giáp này, ở trong tỉnh thành này, ngoại trừ Ngụy gia bọn họ ra thì cũng chỉ có ngũ đại gia tộc khác là có thể xuất hiện mà thôi.
Chương 413 Diệp Huyền tới rồi (2)
Chỉ là nam tử mặc ngân giáp này đều không nhìn tới đám người Ngụy Quang một cái, ánh mắt nhìn về phía mấy người Diệp Triển Hùng đang bị trói, nhanh chóng đi tới trước mặt mấy người kia, cao giọng nói:
- Các ngươi chính là tộc nhân của Diệp gia?
- Đúng là chúng ta, các hạ là ai?
Trên mặt mấy người Diệp Phách Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc.
Ba!
Trong tay nam tử ngân giáp đột nhiên lóe ánh đao, xiềng xích trên người mấy người Diệp Phách Thiên nháy mắt liền vỡ vụn, chỉ thấy nam tử mặc ngân giáp kia quỳ một gối xuống, nói:
- Thuộc hạ Âu Dương Tiêu Sơn, tham kiến các vị đại nhân.
Một màn này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây sợ ngây người.
Ngay cả mấy người Diệp Phách Thiên cũng cảm thấy không hiểu gì hết, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
- Các hạ, ngươi….
Diệp Phách Thiên lắp bắp mở miệng.
Lão liếc mắt một cái liền nhìn ra, người trước mặt ít nhất cũng là cường giả cấp bậc thiên võ sư, Diệp gia bọn họ từ khi nào thì lại có cao thủ cỡ này.
- Phụ thân, gia gia, đại bá!
Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai của mấy người Diệp Phách Thiên, bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diệp Huyền đang bước vội tới.
- Huyền nhi, sao ngươi lại tới đây?
Mấy người Diệp Phách Thiên gần như không dám tin vào hai mắt của mình.
Diệp Huyền không phải đang học tập ở Huyền Linh học viện ở vương thành hay sao? Sao lại xuất hiện ở tỉnh thành của Thiên Húc hành tỉnh được?
- Phụ thân, gia gia, các ngươi…
Nhìn thấy bộ dạng chật vật, thương thế đầy mình, máu tươi tuôn trào trên người của bọn họ, trong lòng Diệp Huyền đột nhiên trầm xuống, sau đó liền bốc lên một ngọn lửa giận hừng hực không thể nào dập tắt được, hắn lấy đan dược ra cho mấy người ăn vào, ánh mắt lạnh như băng nháy mắt liền quét về phía đám người Ngụy Quang.
- Huyền thiếu, lúc ta tới thì đã hơi muộn một chút, các vị đại nhân đã bị đả thương và bắt trói lại, thuộc hạ làm việc không tốt, kính xin Huyền thiếu trách phạt.
Âu Dương Tiêu Sơn nói với vẻ tự trách.
Sau khi biết được người của Diệp gia bị vây bắt, Diệp Huyền sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên để Âu Dương Tiêu Sơn đi trước một bước, lúc này mới có một màn khi nãy.
- Ta còn đang nói là ai, hóa ra là dư nghiệt của Diệp gia.
Sau khi nhìn thấy người vừa tới cũng là người của Diệp gia, vẻ cảnh giác trong mắt Ngụy Quang lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ dữ tợn:
- Thật đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, nếu như ngươi đã tới đây rồi thì cũng lưu lại đi.
- Tất cả mọi người nghe lệnh, bao vây bọn họ lại cho ta, nếu như dám phản khoáng, ngoại trừ vài tên cao tầng của Diệp gia cần phải giữ lại một hơi thở thì những người còn lại, giết không cần hỏi.
- Dạ!
Một đám thành vệ quân không ngừng ùa tới, khoảng chừng mấy trăm người bao vây mấy người Diệp Huyền kín không một kẽ hở.
Lần này Ngụy Quang tới niêm phong tiệm thuốc của Diệp gia, mang theo mấy trăm tên thành vệ quân, chính là vì không muốn để cho bất kỳ người nào của Diệp gia chạy thoát.
Thấy tràng cảnh như vậy, khóe miệng Ngụy Quang lộ ra một nụ cười lạnh, thực lực của tên nam tử mặc ngân giáp kia mạnh thật đấy, nhưng ở Thiên Húc hành tỉnh này, mỗi người bên phe mình phun một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết gã, cũng dám tới nơi này làm càn, đúng là không biết sống chết.
Khoảng chừng mấy trăm tên thành vệ quân cầm vũ khí trong tay, nhào lên, sát khí toàn thân bốc lên ngùn ngụt.
- Huyền nhi, sao ngươi lại tới đây.
Lúc này, mấy người Diệp Phách Thiên cũng đã bất chấp thăm hỏi Diệp Huyền nữa, cắn răng một cái, dặn dò:
- Huyền nhi, lát nữa tới khi đánh nhau thì ngươi lùi lại phía sau, tìm cơ hội rời khỏi nơi này đi, nhớ kỹ, nhất định không thể vì chúng ta mà ở lại đây, có biết hay chưa.
- Gia gia, không cần lo lắng đâu.
Diệp Huyền lắc đầu, nhìn về phía đám thành vệ quân đang bao vây kia, đột nhiên nói:
- Đợi đã!
Ngụy Quang cười lạnh:
- Sao hả, ngươi muốn nói cái gì? Bất quá muốn nói gì thì có thể đợi tới đại lao rồi hãy nói, bản công tử không rảnh mà nghe các ngươi nói nhảm, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt lại cho ta.
Gã vừa mới nói xong thì đám thành vệ quân xung quanh đột nhiên nhào tới chỗ mấy người Diệp Huyền.
Ánh mắt Diệp Huyền trở nên lạnh lẽo, trong số đám thành vệ quân này, mặc dù không có cao thủ đỉnh tiêm gì, nhưng số lượng rất đông, thiên võ sư cũng có vài tên, Ngụy Quang và tên đứng bên cạnh gã cũng là cao thủ trong thiên võ sư.
Bản thân hắn đương nhiên không sợ, cộng thêm Âu Dương Tiêu Sơn cũng đủ để tiêu diệt toàn bộ bọn họ, nhưng nơi này hỗn loạn như vậy, lỡ để cho phụ thân và mọi người bị thương thì sẽ không tốt.
Ngay tại lúc Diệp Huyền đang nghĩ cách thì bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm của Trần Tinh:
- Huyền thiếu, ngươi đang ở bên trong đó à? Mẹ ơi, sao trong này nhiều người vậy, ép chết lão tử rồi!
Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vui vẻ, ánh mắt lạnh lẽo, lạnh giọng quát:
- Ta đang ở đây, tất cả mọi người nghe lệnh, giết vào đây cho ta, kẻ nào dám ngăn cản thì giết không cần hỏi.
- Ha ha ha, tiểu tử ngươi đang lên cơn điên đấy à?
Ngụy Quang khẽ giật mình, sau đó chợt bật cười ha hả, chỉ là gã còn chưa kịp cười xong thì đột nhiên bên ngoài lại truyền tới từng đợt ồn ào, ngay sau đó là tiếng chém giết vang lên liên hồi.
- Các ngươi từ đâu tới, chúng ta chính là thành vệ quân của nơi này, mau lùi lại cho ta.
- A!
- Đáng chết, mau dừng tay lại cho ta!
- Phập!
- Chạy mau, chạy mau đi!
- Ngụy Quang công tử, cẩn thận, có cao thủ xông vào.
Bên ngoài phường thị vang lên từng trận tiếng la hét ồn ào, khiến cho tất cả mọi người chấn động, ngẩng đầu nhìn lại liền nhìn thấy một đám võ giả người mặc khôi giáp màu bạc đang điên cuồng giết xông vào, mỗi người đều là cao thủ, nhìn thấy thành vệ quân thì lập tức ra tay.
Ở đây có rất nhiều thành vệ quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng lọt vào tay của đám người này thì lại giống như đang chặt dưa thái rau vậy, căn bản không đỡ nổi một trận, đều đổ máu tại chỗ, đầu mình cách biệt.
Chỉ mới một chút thôi, mấy trăm nam tử mặc ngân giáp đằng đằng sát khí liền đi tới sau lưng Diệp Huyền.
- Thuộc hạ tham kiến Huyền thiếu.
Một nhóm người này cũng lớn tiếng hô, thanh âm như sấm rền, khiến lỗ tai của võ giả ở đây đều ong ong khó chịu, thiếu chút nữa té ngã xuống đất.
Ánh mắt Ngụy Quang trở nên âm trầm, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Huyền, thậm chí còn cười lạnh nhìn gã thì trong lòng của gã lập tức trầm xuống.
Chương 414 Máu chảy thành sông (1)
Nhóm cao thủ này từ đâu tới? Ánh mắt Ngụy Quang trở nên ngưng trọng, tuy rằng nhân số đội ngũ của đối phương không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là cao thủ, thành vệ quân của mình so với bọn họ quả thực chỉ như tôm tép mà thôi.
Gã âm thầm dặn dò thân tín bên cạnh lẻn ra từ phía sau, trở về phủ thành chủ tìm viện binh, sau khi làm xong xuôi mọi việc thì ánh mắt của gã mới trở nên trấn định một chút, lạnh giọng hỏi:
- Rốt cuộc các ngươi là ai? Chẳng lẽ các ngươi không biết nơi này là địa bàn của Thiên Húc hành tỉnh chúng ta hay sao?
Diệp Huyền lạnh lùng mở miệng:
- Chúng ta là ai thì ngươi không cần phải biết, bất quá ngươi dám đả thương tộc nhân của Diệp gia ta, Diệp Huyền ta hôm nay muốn để cho ngươi biết rõ, kết cục của những kẻ dám đả thương người của Diệp gia ta, tất cả mọi người nghe lệnh, bắt tên này lại.
- Dạ!
Một đám cấm vệ quân, nhìn chằm chằm muốn nhào lên.
- Đợi đã.
Tên Ngụy Quang kia vội vàng quát lạnh một tiếng, vẻ mặt âm trầm nói:
- Các ngươi có biết ta là ai hay không? Ta chính là Ngụy Quang con trai của tỉnh đốc Thiên Húc hành tỉnh này, các ngươi dám động thủ với ta như vậy là muốn tạo phản hay sao?
- Ta mặc kệ ngươi là ai.
Diệp Huyền cười nhạo một tiếng:
- Những kẻ dám tổn thương tới tộc nhân của Diệp gia ta, đừng nói chỉ là con trai của một tên tỉnh đốc, cho dù là thiên vương lão tử tới đây thì cũng đừng hòng bình yên vô sự rời đi, bắt lại.
- Dạ!
Cấm vệ quân bên cạnh Diệp Huyền nhoáng cái liền nhào lên.
- To gan!
Âu Dương Phong vẫn một mực đứng phía sau Ngụy Quang thấy vậy thì gầm lên một tiếng, thân hình phóng lên như đại bàng giương cánh, nháy mắt liền lao về phía Diệp Huyền ở giữa đội ngũ.
Gã cũng đã nhìn ra đội ngũ này rất cường đại, cho nên trong nháy mắt hai phe giao thủ thì gã liền ra tay, muốn dùng thủ đoạn lôi đình bắt lấy Diệp Huyền, muốn bắt giặc thì phải bắt vua trước.
Trong quá trình lao ra, gã luôn tập trung chú ý tới Âu Dương Tiêu Sơn, lúc nãy, thực lực mà Âu Dương Tiêu Sơn thể hiện ra khiến cho gã có chút kiêng kị, cho nên toàn lực đề phòng sợ bị đối phương ra tay ngăn cản.
- Dám ra tay với Huyền thiếu, mau cút xuống cho ta.
Chỉ là không chờ cho gã nhào lên được bao xa, một thành vệ quân khẽ quát một tiếng, đánh một chưởng về phía Âu Dương Phong.
- Cút!
Âu Dương Phong gầm lên một tiếng, toàn lực đánh ra một chưởng, song chưởng giao nhau trên không trung, một cỗ lực trùng kích khủng bố đột nhiên truyền tới, đánh vào trong thân thể của gã, Âu Dương Phong lúc này nhịn không được mà phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía người vừa ra chiêu, thất thanh nói:
- Thiên võ sư tam trọng đỉnh phong!
Một màn trước mắt khiến cho gã khẽ giật mình, chỉ thấy người ra chiêu mày rậm mắt to, ở trong đội ngũ không hề có điểm gì đặc biệt nổi bật, giống như chỉ là một tiểu binh mà thôi, trong lòng của gã lập tức dâng lên từng đợt sóng to gió lớn:
- Thiếu gia, mau chạy đi.
- Chạy thoát được sao?
Thanh âm cười lạnh vang lên, chỉ mới một lát, mấy trăm tên thành vệ quân lúc nãy vừa mới bao vây Diệp gia kín mít lúc này đã có hơn một nửa nằm trên mặt đất, cả đám đau đớn kêu rên, đám thành vệ quân còn lại thì đều run lẩy bẩy cầm binh khí trong tay, ánh mắt cũng đầy vẻ sợ hãi.
- Sao có thể có chuyện này được?
Ngụy Quang và Âu Dương Phong đều hoảng sợ nhìn một màn này, gần một nửa thành vệ quân cư nhiên chỉ mới một lát thôi đã mất đi sức chiến đấu, đối phương rốt cuộc là có địa vị thế nào, tại sao lại có chiến lực đáng sợ tới như vậy.
Ánh mắt kinh hãi nhìn về phía đối phương, đột nhiên, Ngụy Quang liếc mắt nhìn qua một thân ảnh, sau đó lập tức giật mình, hoảng hốt nói:
- Lưu thống lĩnh, tại sao lại là ngươi, sao ngươi lại đi cùng với bọn họ? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Lưu Vân Phong là thủ hạ của Ngụy gia bọn họ, thống lĩnh thành vệ quân tỉnh thành, thủ lĩnh đoàn mã tặc được bọn họ phái đi ra cướp đoạt tiền tài, hai ngày trước vừa mới đi ra ngoài cướp tiền thôi mà.
Chỉ sao bây giờ gã lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa lại còn đứng chung một chỗ với người của Diệp gia nữa?
Trong lòng Ngụy Quang đều cảm thấy không hiểu gì hết, nhưng cũng tràn ngập dự cảm bất thường.
Trong mắt Lưu Vân Phong hiện lên một tia kiên quyết, lạnh lùng nói:
- Ngụy Quang thiếu gia, Ngụy gia các ngươi hoành hành vô pháp vô thiên ở Thiên Húc hành tỉnh, lại còn để cho chúng ta giả trang làm cướp đi cướp đoạt tài nguyên của các thôn trang thành trì ở Thiên Húc hành tỉnh, đúng là khiến nhân thần cộng phẫn, làm đủ việc ác, Lưu Vân Phong ta mặc dù không phải loại người tốt lành gì, nhưng cũng không phải loại không biết tốt xấu tiếp tay cho kẻ ác, hôm nay Lưu Vân Phong ta đã bỏ gian tà theo chính nghĩa, đầu phục Diệp Huyền đại nhân. Diệp Huyền đại nhân là người tâm địa nhân từ, ta khuyên hai người các ngươi cũng nên đầu hàng đi, chỉ cần hai người các ngươi ngoan ngoãn khai ra âm mưu của Ngụy gia, bỏ gian tà theo chính nghĩa, ta tin tưởng Diệp Huyền đại nhân tuyệt đối sẽ chừa cho các ngươi một con đường sống.
- Bây giờ, tất cả thành vệ quân đều nghe lệnh ta, buông vũ khí xuống, nếu không thì đừng trách bản thống lĩnh ra tay độc ác vô tình.
Ánh mắt Lưu Vân Phong quét ngang bốn phía, ánh mắt sắc bén.
Một màn bất ngờ này, khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ ngây người tại chỗ.
Tất cả thành vệ quân còn lại đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ mặt ngỡ ngàng, còn những võ giả vây xem kia thì cũng trợn mắt há hốc mồm.
- Lưu Vân Phong, chức vị thống lĩnh thành vệ quân của ngươi chính là do Ngụy gia ta đề bạt, ngươi cư nhiên dám ăn cây táo rào cây sung?
Ngụy Quang giận tím mặt, tức giận trợn tròn mắt.
- Ngụy Quang, ngươi nói vậy là sai rồi, tuy rằng Lưu Vân Phong ta là thống lĩnh do Ngụy gia các ngươi bổ nhiệm, nhưng cũng là con dân của Lưu Vân Quốc, chứ không phải tư quân của Ngụy gia các ngươi, hôm nay Ngụy gia các ngươi làm nhiều điều trái với luật pháp của vương quốc, Lưu Vân Phong ta đương nhiên phải quân pháp bất vị thân, ra sức vì nước.
- Ngươi…
Ngụy Quang tức tới mức phun ra một búng máu, gã thật không ngờ, ở trên địa bàn của gã cư nhiên lại xảy ra chuyện thế này.
- Đủ rồi, không cần phải nói nhiều nữa, Lưu Vân Phong, bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội, bắt lấy bọn chúng đi.
Diệp Huyền nhíu mày nói.
Chương 415 Máu chảy thành sông (2)
- Dạ, đại nhân!
Lưu Vân Phong quát khẽ một tiếng, đánh về phía Ngụy Quang.
- Lưu Vân Phong, tên phản đồ nhà ngươi.
Âu Dương Phong gầm lên một tiếng, muốn ngăn cản đối phương, nhưng lại bị những thành vệ quân khác ngăn lại, ầm ầm ầm, mấy người kia đánh ra vài chưởng, Âu Dương Phong liền phun ra một búng máu tươi, liên tục lùi về phía sau.
- Ngụy Quang, hãy giơ tay chịu trói đi.
Cơ hội biểu hiện tốt như vậy, Lưu Vân Phong sao có thể bỏ qua được kia chứ, ánh mắt của gã trở nên sắc bén, dốc hết toàn bộ thực lực, đối mặt với Ngụy Quang cũng không hề nương tay chút nào, đánh qua mấy lượt, Ngụy Quang liên tục lùi lại phía sau, cước bộ lảo đảo, Lưu Vân Phong đột nhiên đánh lên một chưởng, đánh trúng ngực của Ngụy Quang.
Chỉ nghe bùm một tiếng, Ngụy Quang nặng nề bay ra ngoài, trong miệng phun máu ồ ồ, xương sườn nháy mắt liền gãy nát một nửa.
- Lưu Vân Phong, ngươi….
Ngụy Quang hoảng sợ mở miệng, lại bị Lưu Vân Phong đạp một cước lên ngực, đau đớn kịch liệt lại khiến cho gã lại phun ra một búng máu nữa.
Lưu Vân Phong nhanh chóng bắt trói Ngụy Quang lại, giải tới trước mặt Diệp Huyền, quỳ xuống nói:
- Đại nhân, tội nhân Lưu Vân Phong may mắn không làm nhục sứ mệnh.
Một bên khác, Âu Dương Phong cũng bị mấy cấm vệ quân liên thủ bắt trói, khóe miệng của gã vẫn còn trào máu tươi, ánh mắt hung tợn, chửi ầm lên:
- Tên chết tiệt kia, có ngon thì ngươi cứ giết ta đi, bằng không đợi lát nữa nếu như ngươi rơi vào trong tay ta thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết….
Phập!
Gã còn chưa nói xong thì đột nhiên một đạo đao quang xuất hiện, thủ cấp Âu Dương Phong trợn trừng hai mắt bay thẳng lên trời, máu tươi phun ra cao hơn một trượng.
- Nếu như ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói một cách nhẹ nhàng hời hợt.
Hít!
Tất cả mọi người có mặt ở đây nhịn không được mà hít vào một ngụm lãnh khí, hoảng sợ nhìn Diệp Huyền, thống lĩnh phủ thành chủ của tỉnh thành, thiên võ sư tam trọng tứ giai, một trong những cao thủ hàng đầu của Thiên Húc hành tỉnh, Âu Dương Phong thống lĩnh lại bị đối phương nói giết là giết, bộ dạng nhẹ nhàng giống như chỉ giết chết một con gà, khiến cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy sợ hãi không thôi, toàn trường lập tức im phăng phắc.
Trong đại sảnh, một cây kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng, sau đó liền nghe thấy tiếng lộp bộp vang lên, đầu của Âu Dương Phong lăn vài vòng trên mặt đất, lúc này mới dừng lại, đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ không dám tin, rõ ràng gã cũng không ngờ, đối phương cư nhiên lại quả quyết như vậy, nói giết là giết, căn bản không có nửa phần do dự.
- Ngụy Quang thiếu gia đúng không? Nếu như ngươi muốn chết thì ta cũng có thể thành toàn giúp ngươi.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn về phía Ngụy Quang, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.
Ực!
Nuốt một ngụm nước bọt xuống, Ngụy Quang chỉ cảm thấy dưới đũng quần chợt lạnh toát, sau đó liền có một mùi khai ngai ngái bốc lên, gã cư nhiên sợ tới mức tè trong quần.
- Huyền thiếu, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?
Âu Dương Tiêu Sơn đi tới bên cạnh Diệp Huyền, hỏi dò.
- Đi tới phủ thành chủ.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, ánh mắt lạnh lùng:
- Cũng đừng để cho tên Ngụy Hoành kia nhận được tin tức mà bỏ chạy, Ngụy gia này làm nhiều việc ác như vậy, hôm nay ta muốn giết sạch không chừa lại một tên nào, để cho nơi này máu chảy thành sông.
Bản thân Diệp Huyền không phải kẻ hiếu sát, nhưng lần này kể từ sau khi tiến vào Thiên Húc hành tỉnh, những gì Ngụy gia này làm cũng khiến sát ý trong lòng hắn bùng lên, huống hồ gì, Ngụy gia này còn dám ra tay với gia tộc của hắn, không giết Ngụy Hoành thì trong lòng Diệp Huyền sẽ không chịu dừng lại.
Rất nhiều võ giả xung quanh nghe thấy vậy thì sợ tới mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch. Thầm nghĩ: Rốt cuộc là tiểu tử này có địa vị thế nào đây, cư nhiên dám không kiêng nể gì như vậy, chẳng lẽ là vị vương tử điện hạ nào đó hay sao? Nhưng dù cho là vương tử điện hạ cũng không dám tùy tiện mở miệng một cái liền nói muốn giết tỉnh đốc của một tỉnh như vậy chứ, huống hồ gì, lúc nãy rõ ràng nghe nói tiểu tử này hình như là đệ tử Diệp gia mà.
Chỉ có cấm vệ quân đứng bên cạnh Diệp Huyền là liên tục xoa tay, vô cùng hưng phấn.
Kể từ sau khi đi theo Diệp Huyền tới nay, thực lực của bọn họ đều tăng lên một phần, đặc biệt là sau khi tổ hợp thành Bách Liên Đại Trận thì càng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nghĩ tới chuyện có thể diễn luyện trong lúc chiến đấu, trong lòng họ hưng phấn khỏi bàn.
Cả đám người rời khỏi phường thị, rồng rắn nối đuôi nhau đi về phía phủ thành chủ.
- Huyền nhi, đám người bên cạnh ngươi rốt cuộc có địa vị thế nào vậy? Xem thực lực của bọn họ mạnh như vậy, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian rời khỏi thành đi, bằng không đợi tới lúc Ngụy Hoành tỉnh đốc kịp phản ứng thì chúng ta khó mà chạy thoát được. Tuy rằng thực lực của mấy người này rất mạnh, nhưng Ngụy Hoành chính là tỉnh đốc của Thiên Húc hành tỉnh, thủ hạ có rất nhiều cường giả, đệ nhất cao thủ Phương Thiên Hồng lại là võ tông nhất trọng, bất kể thế nào đi nữa, chúng ta cứ rút lui trước là hơn.
Trong lòng mấy người Diệp Phách Thiên lão gia tử vẫn có chút không yên.
Chỉ có Diệp Triển Vân là không ngừng đánh giá đứa con trai này của mình, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
- Ha ha ha, các ngươi biết sợ là được rồi, ta khuyên các ngươi mau thả ta ra đi, bằng không đợi tới lúc Phương Thiên Hồng tiền bối tới đây thì các ngươi sẽ tiêu đời.
Ngụy Quang cả người đầy máu ở giữa đoàn người liền nghiến răng cười lạnh nói.
- Sao ngươi thích nói nhảm nhiều vậy, Phương Thiên Hồng gì chứ, nếu như hắn dám tới thì tiểu gia ta sẽ cho hắn đẹp mặt.
Trần Tinh đá một cước lên mặt của Ngụy Quang, nói với vẻ khinh thường.
- Xú tiểu tử, ngươi dám đạp ta!
Bị Trần Tinh đạp một cái lên mặt, sắc mặt của Ngụy Quang đỏ lên, cả giận mắng.
- Đạp ngươi thì đã sao?
Trần Tinh trừng gã một cái:
- Bị bắt làm tù binh rồi mà cư nhiên còn dám kiêu ngạo như vậy, tiểu gia ta chẳng những đánh ngươi mà còn muốn đập ngươi nữa.
Gã vừa nói xong thì vội vàng xông lên phía trước, đập cho Ngụy Quang một trận ra trò, chỉ mới một lát thôi, mặt Ngụy Quang liền sưng vù như đầu heo, chỉ còn lại đôi mắt nho nhỏ phát ra quang mang oán độc.
- Mẹ kiếp, ngươi còn dám trừng ta.
Trong lòng Trần Tinh khó chịu, gã lại là kẻ không biết sợ là gì, lại quay sang tẩn cho Ngụy Quang một trận, đồng thời cười ha hả nói:
- Sướng thật, đúng là thoải mái, Trần Tinh ta sống bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên đánh đập con trai của tỉnh đốc, đúng là đã tay.