Chỉ là không ngờ Diệp Huyền cư nhiên lại cự tuyệt không chút lưu tình.
Triệu Kính cười khổ một cái, trên mặt lộ ra vẻ chua sót.
Gã giống như đã sớm nghĩ tới kết cục này.
- Người này tâm cao như trời, Lưu Vân Quốc này sợ là không thể lưu hắn lại được.
Trong lòng Triệu Kính lại có chút mất mác.
- Vậy đi, Diệp Huyền đại sư, vị trí quốc sư này ngươi có thể không cần đảm nhiệm, bất quá ta chuẩn bị tứ phong cho gia gia Diệp Phách Thiên của ngươi trở thành Diệp Vương, phong vương quốc nhất đẳng công, Lam Nguyệt thành mà Diệp gia ngươi ở sẽ trở thành tỉnh Thiên Húc Hành của vương quốc, tỉnh Thiên Húc Hành kia từ nay về sau chính là đất phong của Diệp gia ngươi, từ nay về sau bất kỳ khoản thu thuế nào ở tỉnh Thiên Húc Hành kia, Diệp gia các ngươi chỉ cần nộp lên trên một phần năm là được.
Triệu Kính lại thả ra một quả bom nặng ký khác.
Diệp Huyền vừa định cự tuyệt tiếp thì lại bị Triệu Kính cắt đứt.
- Diệp Huyền đại sư, ta biết là ngươi không màng danh lợi, sớm muộn gì cũng có ngày long tường thiên tế, ao nhỏ như Lưu Vân Quốc chúng ta không thể giữ được chân long như ngươi, bất quá dù sao đi nữa gia tộc của ngươi vẫn ở lại Lưu Vân Quốc này, tới lúc đó ngươi ra đại lục lịch luyện cũng không thể một mực lo lắng cho gia tộc đúng không, cho nên đây cũng là chút hồi báo mà trẫm tặng cho ngươi.
- Lại nói, chẳng lẽ ngươi cảm thấy một mạng của trẫm không đáng giá một tỉnh hay sao?
Triệu Kính mỉm cười nói.
Diệp Huyền khẽ giật mình, đúng vậy, hắn có thể rời khỏi Lưu Vân Quốc này, bất quá phụ thân và gia gia thì vẫn sẽ ở lại, hơn nữa thái độ của Triệu Kính rất thành khẩn, Diệp Huyền cũng gật đầu, không cự tuyệt nữa.
- Ha ha ha, tốt, tốt.
Triệu Kính vô cùng mừng rỡ mỉm cười.
Bản thân gã có nhãn quang rất độc đáo.
Năm đó quốc vương đời trước của Lưu Vân Quốc bệnh nặng, những vương tử khác đều ra sức tranh giành quyền lực, làm lớn mạnh thế lực của mình, cố gắng trở thành thái tử, đăng cơ làm vương.
Nhưng chỉ có mỗi mình Triệu Kính là cẩn thận, thành thật hoàn thành bổn phận của mình, chăm sóc phụ vương.
Cuối cùng quốc vương tiền nhiệm khỏi hẳn, Triệu Kính trở thành thái tử, liền sáng mù mắt của những vương tử còn lại.
Mà Sở Vương Sở Vân Phi vốn là người có huyết mạch vương thất rất mỏng mảnh, căn bản không được người khác xem trọng, cũng là Triệu Kính khai thác ra thiên phú của gã, sau khi gã lập nhiều quân công thì điều gã vào cấm vệ quân vương thành, đi lên từ một tiểu đội trưởng nho nhỏ, cuối cùng trở thành thống lĩnh cấm vệ quân, phong làm Sở Vương trở thành người mạnh nhất vương quốc.
Hiện tại, cũng là trợ thủ đắc lực của Triệu Kính.
Triệu Kính biết rõ, đối với những người nào thì nên làm những việc gì, ban cho những thứ nào.
Hôm nay, gã nhìn trúng Diệp Huyền, chính là muốn đầu tư thật lớn, không tiếc bất kỳ thứ gì.
Khí phách cỡ này thật khiến cho Diệp Huyền có chút tán thưởng.
Chỉ là đáng thương cho đám người Sở Vân Phi đứng kế bên, đã hoàn toàn bị những lời Triệu Kính nói khiến cho giật mình tới mức trợn mắt há hốc mồm, đầu óc trống rỗng.
Phong vương quốc nhất đẳng công, còn lập làm Diệp Vương, hơn nữa vị vương khác họ này, không chỉ là có tiếng không có miếng, mà là có lãnh địa thật sự, ban thưởng bậc này, trong lịch sử mấy trăm năm của Lưu Vân Quốc này cũng rất hiếm khi xuất hiện.
Diệp Vương này, thậm chí so với Sở Vương của Sở Vân Phi còn có phân lượng hơn, dù sao thì Sở Vân Phi còn chưa có lãnh địa của mình.
Chỉ là nghĩ tới sự đáng sợ của Diệp Huyền, mọi đều giật mình hiểu ra.
Đúng vậy, tuy rằng bây giờ Diệp Huyền không có cái gì hết, nhưng với thiên phú của hắn, chỉ cần hắn không chết trẻ thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hắn hóa rồng, trở thành một vị cường giả đỉnh tiêm.
Dù sao thì bây giờ Diệp Huyền mới chỉ mười lăm tuổi mà đã là địa võ sư nhị trọng, hơn nữa ở phương diện luyện dược học lại có được tạo nghệ kinh người, nếu như tiếp tục phát triển thì thành tựu ngày sau khó mà đánh giá được.
Nhưng thực tế những thứ này đều không phải quan trọng nhất, điều khiến cho mọi người kiêng kị nhất vẫn là người đứng sau lưng của Diệp Huyền.
Diệp Huyền bây giờ mới chỉ mười lăm tuổi đã có được tạo nghệ luyện dược học cao tới cỡ này, không có ai cảm thấy rằng đây là do bản Diệp Huyền học tập lĩnh ngộ mà có được, dù sao thì một luyện dược sư chỉ dựa vào học tập thì khó mà có thể có được đại thành, chỉ có trải qua vô số lần luyện chế, thí nghiệm thì mới có thể từ từ trưởng thành.
Bởi vậy cho nên trong lòng mọi người đều cảm thấy, sau lưng Diệp Huyền tuyệt đối còn có một nhân vật nghịch thiên tồn tại, chỉ có một vị cường giả mới có thể dạy cho Diệp Huyền nhiều tri thức như vậy.
Mà nhân vật này thậm chí còn vượt xa liên minh thập tam quốc, rất có thể là tới từ một vài đế quốc, tông môn hay học viện nào đó trong đại lục.
Bằng không, một thiếu niên tới từ một vùng quê hẻo lánh của vương quốc, sao thể nắm được nhiều tri thức luyện dược học mà ngay cả những luyện dược sư hàng đầu của vương quốc như bọn họ cũng không biết được.
Nếu như để cho Diệp Huyền biết rõ suy nghĩ của mấy người Dương An, hắn nhất định sẽ cười một tiếng.
Thực tế thì cũng không xem như mấy người Dương An nghĩ sai được, sau lưng hắn đúng là có một vị cường giả nghịch thiên tồn tại, chỉ là người nọ chính là bản thân hắn.
- Diệp Huyền đại sư, ngươi định xử trí Phệ Tâm Trùng này như thế nào?
Đối với Phệ Tâm Trùng, mấy người Triệu Kính theo bản năng vẫn cảm thấy có chút kiêng kị.
- Bệ hạ, Phệ Tâm Trùng này, ta còn có chỗ dùng được, tạm thời phong ấn ở nơi này của ta, ngươi cứ yên tâm đi, ở chỗ này của ta, ta cam đoan Phệ Tâm Trùng này nhất định sẽ không thể tiếp tục gây nguy hại tới người khác được nữa. Bất quá bệ hạ, theo như ta được biết thì Phệ Tâm Trùng rất khó đào tạo, hơn nữa cần có thủ pháp đặc biệt mới có thể khống chế được, không biết ngươi bị trúng như thế nào vậy?
Đối với Phệ Tâm Trùng này, Diệp Huyền cũng cảm thấy khá là nghi hoặc, theo như hắn thấy, loại vật như Phệ Tâm Trùng này, cũng không phải là chỗ như liên minh thập tam quốc này có thể đào tạo ra được.
Triệu Kính lâm vào trong hồi ức:
- Chuyện này phải nói tới mười chín năm trước, năm đó ta vừa mới đăng cơ không bao lâu, bởi vì biên cảnh căng thẳng, cho nên tự mình dẫn theo đại quân chiến đấu với hỏa ô quốc, đánh bại hỏa ô quốc, chỉ là trên đường quay về đột nhiên bị sát thủ của Ánh Sát Môn ám sát.
Chương 387 Bí văn (2)
- Đội ngũ ám sát này vô cùng cường đại, do ba gã sát thủ tông linh sư suất lĩnh, cộng thêm mười tên cường giả thiên võ sư, trẫm vội vàng không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa cũng bị giết ngay tại chỗ, cũng may lúc ấy Sở Vân Phi và viện trưởng Vân Phá Thiên của Huyền Linh học viện toàn lực ngăn chặn, lúc này mới có thể đánh lùi đối phương, tránh được một kiếp, mà ta cũng trúng một chưởng của thủ lĩnh đối phương, lúc ấy ta cho rằng không có gì, ai ngờ sau này càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này mới biết là mình đã trúng phải ám toán.
- Ảnh Sát Môn? Ảnh Sát Môn không phải một tổ chức sát thủ của Lưu Vân Quốc chúng ta hay sao? Chẳng lẽ thực lực của bọn họ thật sự đáng sợ như vậy? Ngay cả bệ hạ ngài mà cũng dám ám sát? Hơn nữa lại còn nhiều cường giả như vậy?
Trên mặt Hoa La Huyên lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đồng thời lão cũng không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Huyền, rõ ràng là nhớ tới lúc còn ở Lam Nguyệt thành, bọn họ đã giết vài thành viên của Ảnh Sát Môn.
Chỉ là Hoa La Huyên cũng không biết, sau khi tới vương thành, Diệp Huyền cũng đã từng bị sát thủ của Ảnh Sát Môn ám sát một lần.
Trong lòng Diệp Huyền cũng cảm thấy chấn động.
Ảnh Sát Môn cũng từng ra tay với Diệp gia của bọn họ, hắn vốn nghe nói đối phương chỉ là một tổ chức sát thủ của Lưu Vân Quốc, nên Diệp Huyền cũng không đặt ở trong lòng, nếu như Ảnh Sát Môn thật sự cường đại như vậy thì hắn cần phải cẩn thận hơn mới được.
Tuy rằng bản thân của hắn không sợ Ảnh Sát Môn, nhưng nếu như đối phương chuyển mục tiêu vào đệ tử Diệp gia thì Diệp gia sẽ gặp nguy hiểm.
Triệu Kính lắc đầu:
- Hoa La Huyên đại sư, ngươi có điều không biết, Lưu Vân Quốc chúng ta đúng là có tổ chức Ảnh Sát Môn này, bất quá, nó chỉ là một phân đà của Ảnh Sát Môn mà thôi, Ảnh Sát Môn thật sự trải rộng khắp liên minh thập tam quốc, ở bên trong liên minh thập tam quốc đều có được uy danh khủng bố, có hai vị quốc vương của hai vương quốc từng bị bọn họ thành công giết chết. liên minh thập tam quốc chúng ta đã từng phát động tiễu trừ đối với bọn họ, chỉ là Ảnh Sát Môn này vô cùng bí ẩn, không ai biết đại bản doanh của chúng rốt cuộc là ở nơi nào hết, cho nên mãi mà vẫn không thể thành công, mấy năm nay, Ảnh Sát Môn lại càng ẩn nấp kỹ hơn, càng thêm thần bí khó lường.
- Cho nên, nếu như sau này các ngươi gặp phải sát thủ của Ảnh Sát Môn thì nhất định phải thật cẩn thận.
Nói tới đây, trong mắt Triệu Kính lộ ra một tia lãnh ý, rõ ràng gã cũng vô cùng hận Ảnh Sát Môn.
- Bệ hạ, chẳng lẽ ngươi cũng không biết vị trí phân đà của Ảnh Sát Môn ở Lưu Vân Quốc chúng ta hay sao?
Hoa La Huyên nói với vẻ không dám tin.
Triệu Kính lắc đầu, lạnh giọng nói:
- Nếu như ta biết rõ thì há có thể để cho bọn chúng sống sót, nhất định sẽ phái đại quân tới đó tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng.
Trong lòng Diệp Huyền chợt động, mở miệng nói:
- Bệ hạ, có lẽ ta có cách có thể tìm được vị trí của Ảnh Sát Môn.
- Cái gì? Ngươi có cách?
Mấy người Triệu Kính đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, thất thanh hỏi.
Năm đó vì tìm kiếm nơi ở của Ảnh Sát Môn, Triệu Kính có thể nói là đào sâu ba thước đất, nhưng chỉ có thể phá hủy được vài cứ điểm nhỏ của Ảnh Sát Môn mà thôi.
Diệp Huyền gật gật đầu:
- Ta đúng là có cách, bất quá cần phải chút thời gian.
Ảnh ma công mà Ảnh Sát Môn tu luyện chính là công pháp âm thuộc tính, Phệ Tâm Trùng này vô cùng mẫn cảm đối với loại công pháp đó, mà cường giả Ảnh Sát Môn sở dĩ có thể khống chế được Phệ Tâm Trùng, có lẽ cũng là vì nguyên nhân này.
Cách hắn nói, chính là lợi dụng Phệ Tâm Trùng tìm ra Ảnh Sát Môn, chỉ là sau khi Phệ Tâm Trùng tiến vào trong Âm Quý Mộc thì lâm vào ngủ say, phải cần một khoảng thời gian thì nó mới có thể tỉnh lại, tới lúc đó, hắn có thể dùng luyện hồn thuật để khống chế Phệ Tâm Trùng.
- Được.
Triệu Kính gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ kích động:
- Diệp Huyền đại sư, chỉ cần bất kỳ lúc nào ngươi có cách tìm được chỗ của Ảnh Sát Môn thì đều có thể nói cho trẫm biết, tới lúc đó, trẫm nhất định sẽ phái đại quân tới diệt trừ Ảnh Sát Môn khỏi Lưu Vân Quốc ta.
Ánh mắt của Triệu Kính vô cùng kiên định, quang mang thù hận cũng lóe lên.
Gã bị Phệ Tâm Trùng tra tấn nhiều năm như vậy, thù hận của gã dành cho Ảnh Sát Môn quả thực là dốc cạn ngũ hồ cũng không chứa hết.
- Diệp Huyền đại sư, tuy rằng trẫm ban cho Diệp gia của ngươi địa vị nhất định, bất quá những thứ kia chỉ là ban cho Diệp gia của ngươi, trẫm không biết Diệp Huyền đại sư ngươi cần bảo vật gì, vì cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, trẫm quyết định cho ngươi vào bảo khố của Lưu Vân Quốc ta chọn ra ba món bảo vật.
Sau khi trao đổi một phen, Triệu Kính lại ném ra thêm một quả bom nặng ký.
Tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Bệ hạ đây là điên rồi sao?
Chọn ba món bảo vật trong bảo khố? Đây chính là quốc khố đó, tất cả bảo vật của vương thất Lưu Vân Quốc đều đặt ở trong đó.
Tùy ý chọn ba món, đây là kỳ ngộ và vinh dự cỡ nào chứ.
Sở Vân Phi và Dương An năm đó đã từng có kỳ ngộ như vậy, chỉ có điều hai người chỉ được chọn một món, hơn nữa cũng có chút hạn chế, còn Diệp Huyền thì lại được chọn ba món bảo vật, đãi ngộ quả thực là kém quá xa.
Trong lúc nhất thời, mấy người Dương An đều hâm mộ nhìn về phía Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng biết vì sao Triệu Kính lại cho mình đãi ngộ như vậy, cơ hội tốt thế này, hắn đương nhiên là vui vẻ tiếp nhận rồi.
Rất nhanh, mọi người đều đi tới bảo khố của Lưu Vân Quốc.
Trải qua con đường có tầng tầng cấm vệ quân, Triệu Kính tự mình mở cửa bảo khố.
Cả Lưu Vân Quốc này, chỉ có mình gã mới có thể mở cửa bảo khố.
Tiến vào trong bảo khố, các loại khí tức bảo vật mờ ảo lập tức ập tới.
Triệu Kính dẫn theo Diệp Huyền đi vào trong, còn mấy người Sở Vân Phi thì đi theo ở sau lưng, hai mắt tỏa sáng ngắm nhìn khắp nơi.
Cả bảo khố này vô cùng rộng lớn, xem chừng có hơn một ngàn thước vuông, các loại bảo vật được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
- Diệp Huyền đại sư, nơi này chính là nơi đặt đủ loại bảo vật mà Lưu Vân Quốc chúng ta tích góp được trong mấy trăm năm nay, từ tài liệu, bí tịch, binh khí, đan dược, mọi thứ đều có, năm đó Sở Vương và Dương An đại sư đã từng đi vào trong này chọn lựa qua, trong đó Sở Vương chọn một thanh huyền binh ngũ cấp, chính là chuôi lưu vân kiếm mà bây giờ hắn đang dùng, còn Dương An đại sư thì chọn một gốc linh dược lục giai. Diệp Huyền đại sư muốn chọn thứ gì thì cứ lấy đi.
Chương 388 Hạt châu màu tím (1)
Chit chit!
Cảm nhận được khí tức của bảo vật tiểu tử điêu đột nhiên xuất hiện trên vai của Diệp Huyền, đôi mắt màu tím phát sáng lấp lánh, nheo mắt nhìn như tặc.
Triệu Kính mỉm cười dẫn Diệp Huyền đi vào một góc khác của bảo khố.
- Diệp Huyền đại sư, đây là nơi đặt các loại công pháp võ kỹ, bao gồm cả các loại đan phương cổ pháp đều có, nghe Khô Trần trưởng lão nói Diệp Huyền đại sư cũng là một vị luyện hồn sư, nơi này cũng có một ít hồn quyết và hồn kỹ nữa.
Ở trước mặt Diệp Huyền là một cái giá xưa cũ, đặt đủ loại bí tịch công pháp, những bí tịch này đều rất cũ kỹ, rõ ràng là đã để từ rất lâu rồi.
Diệp Huyền cũng không liếc mắt nhìn tới một cái, trực tiếp rời đi, những công pháp và bí tịch ở nơi như Lưu Vân Quốc này bảo tồn đối với hắn mà nói thì căn bản không đáng để nhắc tới.
Triệu Kính thấy vậy thì giật mình, xem ra sau lưng Diệp Huyền đúng là có cường giả dạy bảo, nếu không thì đối với một võ giả, luyện dược sư hay luyện hồn sư mà nói, những công pháp bí tịch này tuyệt đối là vô cùng quan trọng, không tới mức đến nhìn cũng không nhìn một cái như vậy.
Trừ phi bản thân hắn đã có được đại lượng tư nguyên rồi.
Không giống với vẻ tiêu sái của Diệp Huyền, mấy người Dương An thì lại không nỡ đi ra chỗ khác, cả đám nhìn mà ánh mắt sáng lấp lánh.
Một ít đan phương để ở chỗ này vô cùng quý hiếm, thậm chí còn có không ít đan phương thượng cổ mà ngay cả bên trong hiệp hội luyện dược sư căn bản cũng không có được, trấn linh đan khiếm khuyết lúc trước cũng là Triệu Kính lấy ra.
Chỉ là lần này Diệp Huyền mới là người được chọn, bọn họ tuy nhìn rất thèm thuồng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.
- Bên này là khu tài liệu, các loại tài liệu quỷ dị, linh dược, tinh thạch, hồn tinh đều ở đây, Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch lúc trước cũng là để ở chỗ này.
- Bên này là khu vũ khí, giữ các loại huyền binh và hồn binh mà vương quốc tìm được suốt mấy trăm năm nay, mọi thứ đều là do luyện khí đại sư đương thời luyện chế ra, hoặc là mua về từ vương quốc khác.
- Cuối cùng bên này là khu đan dược, các loại đan dược cao phẩm, đan dược quý hiếm, đều là gom về từ khắp mọi miền vương quốc.
- Bên này còn có một chút trận bàn và phù văn nữa…
Triệu Kính đứng bên cạnh giảng giải.
- Dưỡng tâm đan ngũ phẩm, đây là đồ tốt đó, lão phu cũng không luyện chế ra được, cũng không biết rốt cuộc là bệ hạ lấy được từ chỗ nào nữa.
- Chậc chậc khốn trận phược long đại trận ngũ cấp, một khi thôi động thì cho dù là võ tông ngũ giai cũng sẽ bị nhốt vào đó mấy canh giờ mới có thể ra được.
- Phá thiên thương? Chẳng lẽ đây chính là thanh huyền binh ngũ cấp mà mấy trăm năm trước Dương Quân đại nhân, người được xưng tụng là nhất đại thương tông đã dùng? Mấy trăm năm rồi mà huyền khí bất diệt, quả nhiên là bảo bối.
Mấy người Dương An cả đám đều lên tiếng tán thưởng, sắc mặt đỏ bừng, đã bị bảo vật trong này làm cho choáng váng mặt mày.
Diệp Huyền im lặng không nói gì, chỉ nhìn mà thôi.
Đầu tiên, đan dược khẳng định là không cần ngó tới, những thứ này, Diệp Huyền căn bản nhìn không thuận mắt, tiếp theo là trận kỳ, trận bàn, phù văn các loại Diệp Huyền cũng không quan tâm.
Sau đó là vũ khí, huyền binh trong này Diệp Huyền căn bản đều xem qua một lượt, tốt nhất cũng chỉ là một số huyền binh ngũ cấp, hồn binh tứ cấp mà thôi, hơn nữa dùng nhãn quang của Diệp Huyền, những chất liệu và thủ pháp luyện chế của mấy loại huyền binh này cũng thường thôi, ở nơi như Lưu Vân Quốc này thì có thể gọi là tinh phẩm, nhưng cầm lên tới đại lục thì chỉ có thể coi là đồ bình thường.
Duy nhất có thể khiến cho Diệp Huyền có chút hứng thú chính là những tài liệu kia.
Những tài liệu có thể được đặt ở bên trong bảo khố của Lưu Vân Quốc thì đẳng cấp thấp nhất cũng là ngũ giai, những loại linh dược, trân phẩm này xếp ở đó khiến cho Diệp Huyền cũng hoa mắt.
Trong đó còn có một phần là tài liệu lục giai, tán mát ra khí tức nồng đậm.
Bất quá, Diệp Huyền cũng đã nhìn ra, tuy rằng những tài liệu này khá quý hiếm, nhưng cũng chỉ là ở nơi như Lưu Vân Quốc này mà thôi, kỳ thật ở bên ngoài cũng không thể xem là quý hiếm được.
Đương nhiên, đây chỉ là Diệp Huyền đánh giá bằng ánh mắt của kiếp trước mà thôi, đối với hắn bây giờ mà nói, những bảo vật này còn có thể giúp ích được khá nhiều.
Nếu như có thể, Diệp Huyền hận không thể dọn sạch cả bảo khố này, bất quá Triệu Kính cũng đã nói là chọn ba món, hắn cũng sẽ không vì những thứ này mà để bản thân mất giá được.
Bởi vậy cho nên hắn tĩnh tâm lại, cẩn thận chọn lựa, chuẩn bị chọn ra thứ thích hợp với mình nhất.
- Mộng La Hoa Tâm quả, là tài liệu chính cần thiết để luyện chế bồi huyền đan ngũ phẩm, cũng có trợ giúp thật lớn cho võ giả trùng kích cảnh giới võ tông, có thể đề thăng xác xuất thành công tăng lên ba thành, đáng tiếc là không có công dụng gì với mình hết.
- Thiên Niên Thạch Tâm tủy, là bảo vật luyện thể, có thể cải tạo cường độ của huyền mạch, khiến cho huyền mạch kiên nhận bất phá, chỉ là ta đã dùng Nhũ Tủy Thạch để đề thăng huyền mạch rồi, công hiệu của thiên niên thạch tâm tủy này còn thua xa Nhũ Tủy Thạch.
- Tử Lăng sa, một trong những tài liệu chính để luyện chế tài liệu dạng hồn binh phòng ngự, có thể ngăn cản võ hồn chi lực xâm thực, đối với ta mà nói cũng không có tác dụng gì lớn hết.
- Tâm Tinh Ma thiết, tài liệu luyện khí….
Diệp Huyền quan sát từng thứ, cẩn thận phân biệt rõ.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn rơi vào trên một gốc cây màu xanh liền lập tức sáng ngời.
Đây là một gốc cây lớn chừng bàn tay, bên trên có đóa hoa sáu màu, cánh hoa thứ bảy mới mọc ra được một chút, nhụy hoa tách ra, tản mát ra huyền khí ba động nồng đậm.
Cư nhiên là cửu sắc hoa, trong lòng Diệp Huyền đại hỉ, lại cảm thấy có chút tiếc hận.
Cửu sắc hoa này là một loại linh dược vô cùng thần kỳ, mười năm tấn cấp nhất giai, lúc mới bắt đầu thì chỉ có một cánh hoa, chỉ là linh dược nhất giai.
Mười năm sau sẽ mọc ra cánh hoa thứ hai, trở thành linh dược nhị giai.
Mười năm sau nữa thì sẽ trở thành linh dược tam giai….
Mãi cho tới lúc cánh hoa thứ bảy mọc ra, trở thành linh dược thất giai thì sẽ biến thành trăm năm mới phát triển một lần, mãi cho tới lúc cửu sắc hoàn toàn triển khai thì lúc này mới xem như hoàn toàn thành thục, trở thành linh dược đế cấp cửu giai trong truyền thuyết.
Chương 389 Hạt châu màu tím (2)
Cửu sắc hoa này trước mắt chỉ mới có sáu cánh rưỡi mà thôi, rõ ràng mới mọc được hơn sáu mươi năm đã bị hái xuống, khiến cho Diệp Huyền có chút tiếc hận.
Cho dù không đợi được hai ba trăm năm đi nữa, ráng đợi thêm vài năm nữa, tới khi đóa cửu sắc hoa này mọc ra cánh thứ bảy thì lại hái sau cũng không muộn, giá trị sẽ cao hơn so với hiện tại mấy chục lần.
Mà khiến hắn kinh hỉ chính là công hiệu của cửu sắc hoa, có hiệu quả đề thăng thân thể nghịch thiên, niết bàn đan cửu phẩm chính là dùng cửu sắc hoa làm thuốc chính, hoàng thể đan bát phẩm cũng dùng Bát Sắc hoa làm thuốc chính.
Về phần Lục sắc hoa thì có thể luyện chế huyền tôn đan lục phẩm, có thể khiến cho cường độ thân thể của võ giả đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Huyền bây giờ tuy rằng không cách nào luyện chế đan dược lục phẩm được, nhưng lại có thể trực tiếp lợi dụng lục sắc hoa này, để đề thăng công pháp luyện thể cửu chuyển thánh thể mà mình tu luyện từ đệ nhất chuyển thành đệ nhị chuyển.
Cầm Lục sắc hoa này vào trong tay, Diệp Huyền xem như chọn được món bảo vật đầu tiên.
- Huyền thiếu, gốc linh dược lục giai này rốt cuộc là loại bảo vật nào vậy? Có thể khiến cho Huyền thiếu ngươi động tâm?
Thấy Diệp Huyền chọn lựa nửa ngày, cư nhiên lại chọn một gốc linh dược, Hoa La Huyên nhìn không được hỏi.
Kỳ thật cũng giống như Âm Quý Mộc và Nhũ Tủy Thạch vậy, ở nơi này cũng có rất nhiều thứ, lấy kiến thức của mấy người Hoa La Huyên bọn họ thì không biết là gì hết, chỉ là dựa vào huyền khí ba động trên linh dược, mà phân biệt được đẳng giai của chúng, lúc này mới nhận lấy đặt ở trong đây.
Diệp Huyền liền nói về đặc tính sinh trưởng và tác dụng của loại lục sắc hoa này ra, cả đám người đều trợn mắt há hốc mồm.
- Như vậy chẳng phải là nói chúng ta đã hủy diệt một gốc linh dược đế cấp cửu giai tương lai? Cho dù là hái muộn vài năm cũng là linh dược thất giai nghịch thiên rồi.
Mấy người Dương An nuốt nước miếng, ngây ra như phỗng, thần sắc ảo não không thôi.
- Bệ hạ, Lục sắc hoa này là hái được ở đâu vậy?
Nghe thấy lời nói của đối phương, trong lòng Diệp Huyền cũng chợt động, mở miệng hỏi thăm.
Nơi có thể nuôi dưỡng gốc lục sắc hoa kia, tuyệt đối phải là nơi có huyền khí cực kỳ sung túc mới được, nơi như vậy, ngoại trừ Lục sắc hoa ra, bình thường sẽ có thêm các loại linh dược quý hiếm khác xuất hiện.
- Lục sắc hoa này là vào Phù Quang Đại Hội mười năm trước, được một luyện hồn sư mang hái mang về từ trong Phù Quang bí cảnh.
Cư nhiên lại là Phù Quang bí cảnh!
Diệp Huyền nhíu mày lại.
Lần này hắn quả thật cảm thấy vô cùng tò mò rồi, nếu như lúc trước Khô Trần trưởng lão kêu hắn tham gia, trong lòng của hắn cũng không đặc biệt cam tâm tình nguyện chút nào, thì bây giờ hắn liền có chút chờ mong đối với Phù Quang Đại Hội.
Bí cảnh có thể xuất hiện các loại bảo vật quý hiếm như Âm Quý Mộc, Nhũ Tủy Thạch, Lục sắc hoa, thì tuyệt đối không thể nào lại là một bí cảnh cấp thấp được.
Đặc biệt là lục sắc hoa này, nó chính là loại linh dược tương lai có khả năng trở thành linh dược cửu giai, yêu cầu đối với hoàn cảnh không phải hà khắc bình thường đâu.
Chit chit!
Đúng lúc này, tiểu tử điêu trên vai của Diệp Huyền giống như cảm ứng được cái gì đó, đột nhiên bắn ra.
Nó đi tới trên một giá gỗ, cầm lấy một hạt châu nhỏ lên, đôi mắt be bé chớp động lấp lánh, vẻ mặt vô cùng cao hứng.
Đồng thời nó còn hoa chân múa tay với Diệp Huyền, giống như bảo Diệp Huyền mau lấy thứ này cho nó.
- A, đây là bảo vật gì đây?
Diệp Huyền khẽ giật mình, cảm tri lướt tới, hạt châu nhỏ thần bí này chỉ lớn bằng đầu ngón út mà thôi, nó có màu tím nhạt, bên trên phủ một lớp bụi vô cùng mờ nhạt, nếu như không phải tiểu tử điêu nhắc nhở, hắn căn bản sẽ không phát hiện ra được.
Chỉ là, mặc cho hồn thức và huyền thức của hắn dò xét ra sao, hạt châu nhỏ này đều có vẻ hết sức bình thường, ngoại trừ chất liệu không biết rốt cuộc làm từ gì ra thì không có chỗ nào đặc biệt hết.
- Thứ này lấy để làm gì, bỏ nó xuống chỗ cũ đi.
Diệp Huyền rất không muốn, chọn một hạt châu như vậy làm gì chứ.
Chit chit!
Tiểu tử điêu có chút lo lắng, nâng hạt châu này lên, tỏ vẻ thứ này vô cùng quan trọng.
- Chẳng lẽ thật sự là bảo vật gì đó?
Diệp Huyền nhíu mày, lai lịch của tiểu tử điêu rất bất phàm, hơn nữa hắn cũng không cách nào phân biệt được tài liệu của hạt châu kia, trong lúc nhất thời liền có chút hoài nghi.
- Bệ hạ, hạt châu nhỏ này…
Diệp Huyền lựa chọn hỏi Triệu Kính.
Triệu Kính cũng không biết gì hết, đành cười khổ:
- Diệp Huyền đại sư, hạt châu nhỏ này trẫm cũng không biết là thứ gì, nếu như không phải sủng vật của đại sư lôi nó ra thì trẫm cũng không nhớ là có thứ như vậy tồn tại, bất quá ngươi cũng biết đó, bên trong bảo khố này chính là thành quả tích cóp của Lưu Vân Quốc chúng ta mấy trăm năm nay, rất có thể đây là do một vị tổ tiên nào đó đặt ở trong này.
Diệp Huyền không khỏi lộ ra vẻ do dự.
Chit chit!
Tiểu tử điêu giơ móng vuốt, bĩu môi, giống như đang giận lẫy.
Thấy Diệp Huyền mãi mà không chịu ra quyết định, mắt nhỏ của nó xoay mấy vòng, cư nhiên cầm hạt châu kia cho vô miệng nuốt luôn.
Diệp Huyền liếc mắt một cái, tiểu tử điêu này còn không phải chấp nhất bình thường đâu.
- Thôi, nếu như ngươi đã thích thì cứ lấy đi.
Lai lịch của tiểu tử điêu này vô cùng thần bí, giống như trời sinh đã có kiến thức bất phàm, thứ nó đã nhìn trúng có lẽ thật sự không phải đồ tầm thường.
Chỉ là Diệp Huyền cảm thấy khá nghi hoặc, hạt châu kia, mặc cho hắn nhìn kiểu gì, ngoại trừ chất liệu đặc thù ra thì thật sự không có điểm gì đặc biệt hết.
Chọn xong hai loại bảo vật rồi, chỉ còn lại món cuối cùng.
Đại lượng tài liệu làm cho Diệp Huyền khó mà có thể quyết định được.
Mỗi thứ đều rất cần, nhưng cũng không phải là nhất định phải lấy cho bằng được, tác dụng không lớn tới mức có thể khiến cho hắn không chút do dự.
Chit chit!
Đột nhiên, tiểu tử điêu lại kêu lên, lộ ra một tia khinh thường đối với Diệp Huyền vẫn đang vùi đầu lựa chọn tài liệu ở bên kia, sau đó nó chỉ vào một góc khác của bảo khố, móng nhỏ quơ quào một trận.
Ý của nó rõ ràng là đang nói, thứ này, còn quý hơn nhiều so với mấy thứ Diệp Huyền tự mình chọn nữa, thật đúng là không có ánh mắt gì hết.
Khoa tay múa chân xong, tiểu tử điêu liền trực tiếp chui vào trong trữ vật giới chỉ, biến mất không thấy đâu nữa.
Chương 390 Hắc ấn huyền bảo (1)
- Thứ này là….
Diệp Huyền câm nín đưa mắt nhìn qua, hồn thức đảo qua một cái, đột nhiên khẽ giật mình.
Hắn nhanh chóng đi tới trước cái cục màu đen này, phủi hết bụi ở phía trên, cư nhiên là một thiết ấn có hình dạng như một cái dùi, bên trên tuyên khắc nhiều huyền văn phức tạp, vô cùng tối nghĩa.
Tâm tình Diệp Huyền lập tức trở nên kích động, dùng ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra được đây là một kiện huyền bảo.
Sở dĩ nói là huyền bảo, chính là bảo vật còn đặc biệt hơn so với huyền binh, huyền binh bình thường thì bất kỳ võ giả nào cũng có thể dùng được, lợi dụng huyền khí là có thể giải phong, cho dù là hồn binh, dùng võ hồn chi lực cũng có thể thôi động được nó.
Nhưng huyền bảo thì lại khác, muốn thôi động được huyền bảo thì phải dựa vào lực lượng hồn thức cường đại, nói cách khác, bình thường chỉ có luyện hồn sư mới có thể thôi động được huyền bảo.
Diệt huyền phi đao mà lúc trước hắn dùng hồn huyền cương luyện chế thành cũng có một vài điểm giống với huyền bảo, chỉ là vẫn không thể gọi là huyền bảo được, chỉ có thể xem như hình thức ban đầu của huyền bảo mà thôi.
Mà hắc trùy tử này lại rõ ràng là một huyền bảo, hơn nữa nhìn vào huyền văn bên trên thì hình như trình độ còn không thấp.
Diệp Huyền giơ tay cầm lấy hắc trùy tử này, muốn cầm nó lên để quan sát kỹ hơn, nhưng hắn phát hiện huyền bảo cư nhiên không động đậy chút nào.
Diệp Huyền rời vào đường cùng, đành phải thôi động huyền khí, muốn nhấc thiết ấn màu đen này lên, nhưng khiến cho hắn giật mình chính là hắn đã thôi động toàn bộ lực lượng rồi mà cư nhiên vẫn không thể nhấc thiết ấn chỉ lớn bằng nắm tay này lên được.
Đây rốt cuộc là thứ gì vậy? Một khối thiết ấn cư nhiên lại nặng tới như vậy?
Diệp Huyền thật sự chấn kinh rồi.
Tuy rằng bây giờ hắn mới chỉ là địa võ sư nhị trọng, nhưng luận lực lượng, thiên võ sư tam trọng cũng không dám nói là có thể mạnh hơn người tu luyện cửu chuyển thánh thể như hắn, cư nhiên vẫn không thể nhấc nổi thiết ấn chỉ lớn bằng một nắm tay này lên được.
Triệu Kính nhịn không được bèn bật cười:
- Diệp Huyền đại sư, sủng vật của ngươi đúng là có ánh mắt, bảo vật này tên là Trấn Nguyên Thạch, vô cùng nặng, đừng nói là ngươi, ngay cả ta và Sở Vương cũng không thể nhấc lên nổi. Nghe nói bảo vật này là tổ tiên khai quốc của Lưu Vân Quốc ngàn năm trước để ở nơi này, nghe hội trưởng hồn sư tháp Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư nói, Trấn Nguyên Thạch này chính là huyền bảo mà luyện hồn sư mới có thể dùng được, lúc trước hắn đã từng tế luyện qua, kết quả hao phí ba ngày ba đêm cũng không thể tế luyện được, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ. Thứ này để ở trong đây chắc cũng có hơn mấy trăm năm rồi, được xưng tụng là trấn khố chi bảo, chỉ là vì không cách nào chuyển nó đi được, cho nên trẫm cũng lười không xử lý. Chỉ cần ngươi có thể cầm được thì sẽ tặng cho ngươi.
Triệu Kính trêu chọc nói.
Đông Phương Ngôn Ngữ Diệp Huyền cũng từng nghe nói tới, là hội trưởng hồn sư tháp của vương quốc, luyện hồn sư tứ phẩm, nói như vậy huyền bảo này ít nhất cũng là ngũ phẩm trở lên, nếu không thì không thể nào mà không tế luyện được nó.
Huyền bảo ngũ phẩm, Diệp Huyền vẫn còn không để ý lắm, kiếp trước hắn cũng có huyền bảo, chính là thiên vân toái tinh toa đứng trong mười thứ hạng đầu của huyền bảo ở huyền vực, xuyên thiên độn địa, vô sở bất phá, có uy danh hiển hách ở Thiên Huyền đại lục.
Khiến cho Diệp Huyền hiếu kỳ chính là chất liệu của huyền bảo này chỉ có một khối nhỏ như vậy, mà ngay cả võ tông tam trọng ngũ giai như Sở Vân Phi cũng không thể nhấc lên nổi, trên đại lục này đúng là không có nhiều lắm.
- Để ta tới thử xem.
Diệp Huyền khoanh chân mà ngồi, hồn lực tam phẩm đỉnh phong lan ra, bắt đầu luyện hóa khối thiết thạch màu đen này.
Huyền bảo này nặng như vậy, căn bản không cách nào di chuyển nó được, chỉ có luyện hóa được nó, dù chỉ luyện hóa được một chút trong đó thôi, thì có thể bỏ nó vào trong trữ vật giới chỉ của mình, tới lúc đó tất cả sẽ dễ làm rồi.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng chỉ luyện hóa một chút thôi chắc là không khó khăn gì, không ngờ cấm chế bên trong đó cực kỳ phức tạp, hơn nữa lại quỷ dị khó lường, căn bản không đi theo lộ tuyến bình thường, luyện hồn sư bình thường phỏng chừng ngay cả đầu mối để tế luyện cũng khó mà tìm ra được.
Chẳng trách lúc trước Đông Phương Ngôn Ngữ luyện hóa ba ngày ba đêm cũng không thu hoạch được gì.
Chỉ là Diệp Huyền kinh nghiệm phong phú, cấm chế phức tạp cỡ này tuy rằng cũng khiến cho hắn đau đầu một chút, nhưng cũng không thể xem là không tìm ra đầu mối được.
Tốn hết một canh giờ, Diệp Huyền rốt cuộc luyện hóa được một phần nhỏ của khối thiết thạch màu đen này.
Tâm ý vừa động, thiết thạch màu đen đột nhiên biến mất, bị Diệp Huyền thu vào bên trong không gian giới chỉ.
- Diệp Huyền đại sư, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này đúng là rất khó khăn, không sao đâu….
Nhìn thấy Diệp Huyền đứng dậy, Triệu Kính kiềm lòng không được bèn lên tiếng an ủi, vừa nói gã vừa đưa mắt nhìn về phía chỗ của Trấn Nguyên Thạch trước đây, lời nói liền nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt thoáng cái liền trợn tròn.
- Ngươi… Diệp Huyền đại sư… Trấn Nguyên Thạch này đã bị ngươi luyện hóa rồi?
Triệu Kính há to mồm, đủ để nhét mấy quả dưa hấu vào.
Mấy người Sở Vân Phi lúc này mới phản ứng lại, tròng mắt cũng rơi đầy đất.
Lúc trước bệ hạ nói cái gì rồi? Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư của hồn sư tháp giống như tế luyện suốt ba ngày ba đêm cũng không thành công, bây giờ, Diệp Huyền đại sư mới làm có một canh giờ là xong rồi?
Chẳng lẽ Diệp Huyền đại sư mới mười lăm tuổi, tạo nghệ ở phương diện luyện hồn học lại còn mạnh hơn cả Đông Phương Ngôn Ngữ đại sư tứ phẩm hay sao?
- Khụ khụ, may mắn, may mắn thôi….
- May mắn…
Đám người Triệu Kính té xỉu tập thể.
May mắn…. sao mà luôn may mắn được chứ! Sao mấy người bọn họ không thể gặp may được như vậy….
Đi ra khỏi bảo khố, mấy người Triệu Kính vẫn còn hơi choáng váng mặt mày.
Bệnh của Triệu Kính cũng đã trị xong rồi, bảo vật cũng đã chọn xong, Diệp Huyền nhiều ngày không trở về, lúc này cũng cáo từ rời đi.
- Diệp Huyền đại sư, xin đợi đã.
Còn chưa đi được bao xa, thì một đạo thanh âm truyền tới, Sở Vân Phi bước vội đi tới bên cạnh Diệp Huyền.
- Sở Vương đại nhân có việc gì sao?
- Khụ khụ, Diệp Huyền đại sư khách khí rồi, tại hạ là muốn hỏi, bức họa này là do đại sư họa đúng không?