Huống hồ gì Diệp Huyền chỉ căn cứ vào kinh nghiệm kiếp trước, sửa sơ sơ lại công pháp gia truyền của bọn họ một chút, đối với hắn mà nói chỉ là chuyện vô cùng đơn giản mà thôi.
Hiện tại chính là xem Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y có tin hắn hay không.
Dù sao thì Diệp Huyền có thể nhìn ra, công pháp mà Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y tu luyện đều là công pháp tổ truyền của gia tộc các nàng, cơ bản không cho phép để lộ ra ngoài, nếu như hai người bọn họ không tin hắn thì Diệp Huyền cũng đành chịu.
- Được!
Đã thấy Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đồng thanh đáp lời, căn bản không chút do dự.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, hai cô nàng này đúng là tin tưởng mình.
- Ai, Huyền thiếu lại sắp có cuộc sống tốt đẹp cùng hai mỹ nữ rồi, cẩu độc thân như ta đây vẫn nên lăn đi tu luyện thì hơn, ta mệnh phạm thiên sát cô tinh, nhất định phải cô đơn cả đời mà.
Trần Tinh bị đả kích nặng nề, à áu một tiếng, chạy biến về ký túc xá của mình, bắt đầu bế quan.
Không bao lâu sau, Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y đều mang công pháp tu luyện tổ truyền của mình đưa tới phòng của Diệp Huyền.
Công pháp tu luyện của hai người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng giống như của Trần Tinh, đều là công pháp địa phẩm, theo thứ tự là lãnh sương quyết băng hệ và niết bàn công hỏa hệ.
Với kiến thức của Diệp Huyền, chỉ suy nghĩ một chút liền tiến hành thay đổi vài chỗ nho nhỏ trên hai loại công pháp này, như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ tu luyện của hai người, lại có thể khiến cho công pháp của hai người tăng lên rõ rệt, sau khi sửa lại xong thì Diệp Huyền lại đưa bí tịch lại cho hai người kia.
- Vậy là xong rồi sao?
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y giật mình nhìn vào công pháp đã sửa đổi trên tay mình, vẻ mặt không dám tin.
Không phải là Diệp Huyền cố ý đùa giỡn người ta đấy chứ? Mới có một phút đồng hồ ngắn ngủi mà hắn đã sửa công pháp xong rồi sao? Đây là công pháp địa phẩm đó, sợ là ngay cả võ tông Ngạo Thiên mạnh nhất ở Lưu Vân Quốc này, cũng không có năng lực cỡ này nha?
Hai người cầm lấy công pháp, bán tín bán nghi, trực tiếp tu luyện luôn trong phòng Diệp Huyền.
Vừa tu luyện một cái thì hai người lập tức chấn động, cách đơn giản nhất để biết được một loại công pháp có cường đại hay không, đó chính là xem tốc độ hấp thu huyền khí thiên địa.
Công pháp càng cường đại thì tốc độ hấp thu huyền khí của thiên địa lại càng nhanh, độ tinh thuần khi chuyển hóa lại càng cao.
Công pháp mà các nàng vẫn luôn tu luyện, cũng coi như đủ cường đại rồi, không ngờ sau khi bị Diệp Huyền sửa lại một chút thôi thì tốc độ tu luyện, tốc độ hấp thu huyền khí thiên địa lại tăng lên gấp đôi so với trước kia.
Sự thay đổi này lập tức khiến cho hai người khiếp sợ ngây người.
Phải biết rằng, đây vẫn là đang tu luyện trong tình trạng mức độ nồng đậm huyền khí thiên địa chỉ bình thường thôi, lấy địa vị của Huyền Linh học viện, bên trong tuyệt đối sẽ có những phòng tu luyện cường đại tồn tại, tới lúc đó, tốc độ tu luyện chẳng phải là sẽ còn nhanh hơn rất nhiều hay sao?
Lúc này hai người thật sự bị Diệp Huyền khiến cho rung động vô cùng.
Ở trong lòng các nàng, Diệp Huyền thoáng cái liền trở nên vô cùng thần bí, giống như xa xôi không cách nào với tới.
Hai cặp mắt đẹp tò mò đánh giá Diệp Huyền, cảm giác giống như khi mỹ nữ nhìn thấy một vật trân bảo tuyệt thế, nháy mắt liền như say như mê.
Tiếp theo hai người đều hỏi ra một vài vấn đề trên công pháp, Diệp Huyền đều giải đáp từng cái một.
Mỗi một câu nói của hắn đều khiến cho hai nàng hiểu ra, trong lòng có chút cảm ngộ.
Advertisements
Đang lúc hân hoan, hai nàng liền hỏi liên miên, mãi cho tới đêm khuya mới lưu luyến ngừng lại, trở về gian phòng của mình.
Trao đổi suốt một đêm cũng khiến cho trong lòng của hai nàng có chút cảm ngộ, vừa trở về liền lập tức bế quan.
Sau khi hai người rời đi, Diệp Huyền cười khẽ một cái, đối với bạn bè, hắn cũng không keo kiệt làm gì, có thể giúp được thì sẽ không che che giấu giấu.
Bất quá, hắn cũng chỉ có thể giúp hai người được bấy nhiêu thôi, quá nhiều thứ nghịch thiên khác, nếu như đưa ra, sợ là không giúp gì được cho các nàng, ngược lại sẽ mang tới tai họa cho các nàng.
Điểm này, không chỉ đối với mấy người Lãnh Dĩnh Oánh, cho dù là đối với mấy người Trần Tinh, Hoa La Huyên, và La Chiến, Diệp Huyền cũng giữ thái độ này.
Những gì hắn có thể giúp thì đều giúp, còn về phần mỗi người có thể đi được bao xa, thì lại là việc hắn cũng không thể quyết định được.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền liền đi tới học viện.
Lúc đi ra khỏi đình viện, Diệp Huyền nhìn thấy mấy gian phòng còn lại cũng đều có người vào ở rồi, chắc là một vài tân sinh khác, hắn cũng không để ý lắm.
Những gì Huyền Linh học viện dạy rất rộng, thời gian lên lớp cũng không cố định, chỉ là lão sư từng niên cấp sẽ bố trí một vài nhiệm vụ cho các học viên hoàn thành, còn lại, đều là học viên tự mình tu luyện.
Ngoài những thứ đó ra thì cuối tuần, lão sư các khoa hệ sẽ tiến hành giảng bài ở thời gian cố định, học viên muốn nghe thì có thể đi, không muốn nghe thì không cần đi cũng được.
Điểm khác với Tinh Huyền học viện chính là trong Huyền Linh học viện, ngoại trừ chương trình học võ đạo thì những khóa học khác cũng được phổ cập rất rộng.
Như luyện dược học, luyện hồn học, luyện khí học, trận văn học chẳng hạn, bất kỳ ai có hứng thú thì có thể đi nghe khóa công khai của các lão sư, không có bất kỳ hạn chế nào.
Đối với những thứ này, Diệp Huyền tự nhiên là không muốn đi nghe giảng làm gì, dựa theo kế hoạch của mình, hắn đi tới hiệp hội luyện dược sư vương thành.
Hiệp hội luyện dược sư của vương thành lớn hơn hiệp hội luyện dược sư ở Lam Nguyệt thành gấp mấy lần, tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất của vương thành, vừa mới bước vào thì đã có một trận không khí náo nhiệt ồn ả tấp ngay vào mặt, vô cùng đông đúc tấp nập.
Diệp Huyền đi tới trước mặt một phục vụ sinh:
- Xin hỏi Hoa La Huyên có ở hiệp hội hay không?
- Hoa La Huyên.
Phục vụ sinh kia sững sốt:
- Ngươi nói Hoa trưởng lão sao?
- Hoa trưởng lão?
Diệp Huyền sững sờ, Hoa La Huyên khi nào thì trở thành trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư Lưu Vân Quốc rồi.
Phục vụ sinh kia giống như biết rõ nghi hoặc trong lòng Diệp Huyền, cho nên giải thích:
- Vài ngày trước Hoa La Huyên trưởng lão vừa thông qua khảo hạch thiên cấp tứ phẩm luyện dược sư của hiệp hội, trở thành trưởng lão của hiệp hội ta, ngài bây giờ đang ở hiệp hội, xin hỏi ngươi có hẹn trước không?
Chương 232 Khóc không ra nước mắt (1)
Bởi vì chuyện nực cười chấp pháp đường gây ra ngày ấy, cho nên tin tức Hoa La Huyên trở thành trưởng lão ngày hôm sau đã sớm truyền ra khắp hiệp hội luyện dược sư, chính là vì để tránh xảy ra những việc phiền toái không đáng có.
- Hẹn trước?
Chuyện này thực sự làm khó Diệp Huyền rồi, hắn không ngờ tới sau khi Hoa La Huyên trở thành trưởng lão rồi, muốn gặp lão lại phải hẹn trước.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, một luyện dược sư thiên cấp tứ phẩm, trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư, chỉ sợ là không phải ai muốn gặp là gặp được ngay.
Diệp Huyền cũng không nhờ phục vụ sinh kia thông báo, hắn không có hẹn trước, người khác cũng sẽ không thông báo giúp hắn, chỉ giúp hắn đăng kí lưu tin nhắn lại, đợi tới tối nay lại thống nhất lại rồi giao tới phòng làm việc của Hoa La Huyên chờ trả lời.
- Vậy hiệp hội luyện dược sư các ngươi có sản xuất ngũ hành chi tinh hay không?
Mục đích của Diệp Huyền khi tới đây lần này chính là vì ngũ hành chi tinh, chỉ cần có thể mua được thì có tìm được Hoa La Huyên hay không cũng không sao.
- Ngũ hành chi tinh?
Phục vụ sinh cầm lấy một quyển sách trên bàn ra tra, sau khi tra cả buổi trời mới đột nhiên lắp bắp kinh hãi:
- Vị tiên sinh này, ngũ hành chi tinh mà ngươi muốn tìm là bảo vật ngũ giai, thuộc loại tài nguyên khan hiếm, chúng ta nơi này không có ghi lại, cho nên cũng không biết là có hay không. Bất quá nếu như muốn mua loại bảo vật này thì dựa theo quy định của hiệp hội luyện dược sư chúng ta, đều phải là luyện dược sư tam phẩm trở lên mới có tư cách mua, ngay cả luyện dược sư tam phẩm cũng phải tự mình nói chuyện với hiệp hội mới được.
Nàng thoáng kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, thật không ngờ vị thiếu niên thoạt nhìn không lớn lắm này hết tìm Hoa trưởng lão xong lại muốn mua ngũ hành chi tinh, bảo vật ngũ giai thế này, đừng nói là một thiếu niên, cho dù là luyện dược đại sư cũng rất ít khi nào cần dùng tới.
Diệp Huyền không biết nói sao, xem ra việc này vẫn phải tìm Hoa La Huyên thôi.
- Từ Giai, ngươi đang làm gì đó?
Một nam tử mặc hắc bào đi tới, vẻ mặt cao ngạo, nhìn thấy gã đi vào, không ít phục vụ sinh đều lộ ra vẻ cung kính.
Từ Giai xoay người lại, sau khi nhìn thấy đối phương thì thần sắc cũng nghiêm túc lên mang theo vẻ kính nể, cung kính nói:
- Phí Huyền chấp sự, vị tiên sinh này nói muốn mua ngũ hành chi tinh.
- Ngũ hành chi tinh?
Nam tử hắc bào cũng giật mình kinh ngạc, vội đưa mắt nhìn Diệp Huyền, nhìn vào quần áo trên người hắn thì hơi nhướng mày, trên mặt lại mang theo vẻ ngạo nghễ lần nữa.
- Ngũ hành chi tinh là bảo vật ngũ giai, giá ít nhất cũng trăm vạn huyền tệ, hơn nữa không phải luyện dược sư tam phẩm trở lên thì không thể mua, ngươi là người nơi khác đúng không.
Nói xong, gã không nhìn Diệp Huyền nữa mà quay sang nói với Từ Giai:
- Tài liệu lần trước ta bảo ngươi tìm đã chuẩn bị đủ chưa?
Từ Giai cung kính nói:
- Bẩm Phí Huyền chấp sự, danh sách mà ngươi đưa cho ta phần lớn đều đã tìm đủ rồi, chỉ là có một loại hinh nguyên thảo là còn chưa có.
Phí Huyền nhíu mày:
- Sao làm việc lằng nhằng chậm chạp như vậy, thôi được rồi, ngươi đưa những loại tài liệu khác tới phòng luyện chế của ta trước đi, còn hinh nguyên thảo kia chờ khi nào có thì lại đưa tới sau.
- Dạ!
Từ Giai không nói hai lời, lập tức muốn theo chân Phí Huyền rời đi.
- Đợi đã.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống:
- Chuyện của ta ở đây còn chưa làm xong kia mà.
Chuyện của mình còn chưa xong thì phục vụ sinh này nửa đường đã bị người khác lôi đi, đây là thế nào.
Từ Giai khựng lại, xoay người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy nói:
- Vị tiên sinh này, ngươi muốn mua ngũ hành chi tinh, ta chỉ là một phục vụ sinh, thật sự không thể làm chủ được.
Phí Huyền nhíu mày, nói với vẻ không kiên nhẫn:
- Tiểu tử, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Giá của ngũ hành chi tinh ít nhất cũng phải tới trăm vạn huyền tệ, không nói tới chuyện ngươi có mua nổi hay không, nhưng theo như quy định thì chỉ có luyện dược sư tam phẩm trở lên mới có thể mua được, không phải ngươi nói muốn mua thì có thể mua được đâu.
Nhìn thấy thiếu niên này không biết điều như vậy, trong lòng Phí Huyền có chút khó chịu.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Bây giờ ta không muốn mua ngũ hành chi tinh nữa, ta muốn gặp Hoa La Huyên.
- Hoa trưởng lão?
Phí Huyền sửng sốt, sao đó liền cười lạnh:
- Hừ, ngươi có hẹn trước hay không? Hoa trưởng lão không phải bất kỳ kẻ nào muốn gặp là có thể gặp được đâu.
Theo như gã thấy thì thiếu niên ăn mặc bình thường như Diệp Huyền, mấy ngày nay không biết nghe được tin tức của Hoa La Huyên ở đâu cho nên mới không biết trời cao đất rộng là gì chạy tới đây tìm gặp Hoa trưởng lão.
Từ Giai cũng cười khổ, vừa mới chuẩn bị mở miệng giải thích thì đã thấy Diệp Huyền lấy ra một vật, lời nàng đang định nói ra lập tức bị nuốt trở lại vào bụng, mở to hai mắt.
- Mặc dù ta không có hẹn trước, nhưng là một luyện dược sư nhị phẩm của hiệp hội luyện dược sư, muốn gặp Hoa La Huyên, kiểu gì cũng có tư cách để các ngươi thông báo một tiếng đấy chứ!
Thứ Diệp Huyền cầm trong tay đúng là huy chương luyện dược sư nhị phẩm của hắn.
Đối với huy chương chứng minh thân phận luyện dược sư này, Diệp Huyền vẫn luôn không để trong lòng, không ngờ tới lúc cần thì đúng là vẫn có chút tác dụng.
Từ Giai không khỏi đưa mắt nhìn Phí Huyền.
Ánh mắt Phí Huyền vốn mang theo vẻ không coi ra gì lập tức trở nên ngưng trọng, thân là chấp sự hiệp hội luyện dược sư ở vương thành, và là luyện dược sư nhị phẩm, gã đương nhiên có thể nhìn ra, huy chương mà Diệp Huyền lấy ra giống hệt với huy chương của mình, chính là huy chương nhị phẩm hàng thật giá thật.
Một luyện dược sư nhị phẩm, tuy rằng không có tư cách trực tiếp gặp trưởng lão, nhưng để người ta thông báo một tiếng thì cũng không thành vấn đề,
- Thông báo giúp hắn đi.
Phí Huyền quay sang Từ Giai nói, nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt nghiền ngẫm, khóe miệng cũng mang theo lãnh ý nhàn nhạt.
Theo như gã thấy, thiếu niên còn trẻ như Diệp Huyền, tuyệt đối không thể nào là luyện dược sư nhị phẩm được, nhưng huy chương của hắn lại không phải đồ giả, như vậy xem ra nhất định là mượn từ chỗ luyện dược sư nhị phẩm nào đó thân thiết với hắn rồi.
Nếu như Hoa trưởng lão quyết định đồng ý gặp thiếu niên này thì gã sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng nếu như Hoa trưởng lão không chịu gặp hắn thì Phí Huyền quyết định, nhất định phải cho đối phương một bài học nhớ đời.
Chương 233 Khóc không ra nước mắt (2)
Chẳng những là thiếu niên này, mà cả luyện dược sư nhị phẩm sau lưng của hắn cũng phải thừa nhận lửa giận của Phí Huyền.
Ở Thiên Huyền Đại Lục này, huy chương của luyện dược sư vô cùng thần thánh, mỗi người đều có một cái thuộc về mình, không thể tùy tiện đưa cho người khác mượn để ra vẻ làm màu được.
Trong lòng gã đang nghĩ như vậy thì trên lầu đột nhiên truyền tới một giọng nói sang sảng.
- Ha ha ha, Huyền thiếu, rốt cuộc ngươi cũng tới đây rồi, là ta sơ suất, là ta sơ suất rồi.
Hoa La Huyên cười hớn hở, vội vã chạy xuống từ trên lầu, Từ Giai đi lên thông báo không biết đã bị lão quăng ở đâu rồi.
Vừa xuống tới nơi thì Hoa La Huyên lập tức ôm chầm lấy Diệp Huyền.
- Lão đầu chết tiệt này, mau buông ra đi.
Diệp Huyền thật không còn đường nào để nói, bị một lão nhân tám chục tuổi ôm chầm trước mặt mọi người thế này, cảm giác kia khỏi phải nói ghê tới mức nào.
Hơn nữa Hoa La Huyên đã đột phá thiên võ sư tứ giai, bị lão ôm như vậy, Diệp Huyền không thể ra tay hung ác, cho nên thật không biết phải làm thế nào với lão.
- Ha ha ha, là do ta kích động quá, Huyền thiếu, mặc kệ có chuyện gì, tới phòng làm việc của ta rồi lại nói.
Hoa La Huyên một bộ lão ngoan đồng, vỗ vỗ vai của Diệp Huyền, ôm hắn đi lên lầu.
- Lão già chết tiệt, mau buông ra!
Diệp Huyền đứng tại chỗ không động đậy, nhìn chằm chằm vào bàn tay Hoa La Huyên đang ôm mình, tức giận mắng lên.
- Ha ha, Huyền thiếu, là tại ta kích động quá đó mà!
Hoa La Huyên cười toe toét, vô cùng vui vẻ.
Một màn này bị Phí Huyền đứng bên cạnh và Từ Giai đang đi từ trên lầu xuống nhìn thấy, khiến cho cả hai giật mình trợn mắt há mồm.
Đặc biệt là Phí Huyền, sau lưng đổ mồ hôi lạnh toát, áo trong nháy mắt liền ướt sũng.
Ông trời ơi, đây là vị Hoa trưởng lão uy phong lẫm lẫm, dám lên tiếng mắng chấp sự của chấp pháp đường, mắng luôn cả Hòa Thân Vương kia đây sao?
Đứng trước mặt thiếu niên này sao giống như đứa nhỏ thế này?
Lúc này, trong lòng Phí Huyền chợt lạnh, ngay cả ý muốn tự sát cũng có.
Gã nơm nớp lo sợ, đi tới trước mặt mấy người Diệp Huyền, cung kính nói:
- Hoa trưởng lão...
- Có chuyện gì?
Hoa La Huyên mới ban nãy còn cười toe toét với Diệp Huyền nhíu mày quay sang nhìn Phí Huyền một cái, ánh mắt thản nhiên hờ hững.
Tim Phí Huyền đập bùm bụp, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
- Không có gì hết, không có gì hết, ta chỉ muốn hỏi Hoa trưởng lão có cần ta giúp gì hay không, còn có, lúc nãy tại hạ có mắt không tròng, đắc tội với bằng hữu của Hoa trưởng lão, cho nên....
- Cái gì?
Hoa La Huyên trợn mắt, nhìn về phía Diệp Huyền, nhíu mày nói:
- Huyền thiếu, vừa rồi tên tiểu tử này đắc tội với ngươi sao?
- Chuyện nhỏ mà thôi, bỏ đi, tới phòng làm việc của ngươi đi, ta có việc muốn nói với ngươi.
Diệp Huyền thản nhiên nói, chút chuyện nhỏ lúc nãy hắn căn bản không để trong lòng.
Advertisements
Nhưng đối với Hoa La Huyên mà nói thì không thể để như vậy được, lão hung hăng trừng mắt nhìn Phí Huyền một cái.
- Ngươi chờ đó, lát nữa ta tính sổ với ngươi sau, Huyền thiếu, đi thôi, tới phòng làm việc của ta trước đã.
Hai người sóng vai mà đi, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt của mọi người.
- Phí Huyền chấp sự, tài liệu của ngươi....
Từ Giai đi tới trước, nhỏ giọng nói.
- Tài liệu cái gì mà cái liệu, Từ Giai, ta bị ngươi hại chết rồi.
Vẻ mặt của Phí Huyền thật sự là khóc không ra nước mắt, trong lòng còn lo lắng không yên, gã bây giờ nào còn tâm trạng gì để luyện chế nữa, chỉ mong sao lát nữa Hoa trưởng lão nhân từ tốt bụng, phạt mình nhẹ nhẹ một chút.
Không ít người ở đây nhìn thấy màn này đều nhìn Phí Huyền chấp sự với ánh mắt đồng tình thương xót, thiếu niên có thể khiến cho Hoa trưởng lão nhiệt tình tới cỡ này há lại là nhân vật bình thường hay sao?
Phí Huyền này gần đây ở hiệp hội luyện dược sư kiêu ngạo thành thói, mắt chó nhìn người thấp, bây giờ rốt cuộc đá trúng cục sắt rồi.
- Ngươi muốn tìm ngũ hành chi tinh?
Trong văn phòng, sau khi Hoa La Huyên nghe xong mục đích tới đây của Diệp Huyền xong thì không nói hai lời, lập tức phân phó cho người đi tới kho hàng của hiệp hội luyện dược sư tìm kiếm.
Mình có thể đột phá luyện dược sư tứ phẩm đều là nhờ vào công lao của Diệp Huyền, hôm nay Diệp Huyền muốn cái gì thì Hoa La Huyên căn bản sẽ không thắc mắc nửa lời.
Chấp sự được phái đi tìm nhanh chóng quay lại bẩm báo:
- Hoa trưởng lão, ta đã hỏi chấp sự phụ trách tài liệu rồi, trước mắt trong kho hàng của hiệp hội luyện dược sư chúng ta không còn ngũ hành chi tinh, khối cuối cùng tháng trước đã bị Hà hội trưởng dùng xong rồi.
Hoa La Huyên nhướng mày:
- Vậy khi nào thì có nữa?
Chấp sự kia đáp:
- Thuộc hạ cũng hỏi rồi, quản sự phụ trách tài liệu nói ngũ hành chi tinh thuộc loại bảo vật cao giai, là tài nguyên khan hiếm, bình thường phải mấy tháng mới tìm được một khối.
Trên mặt Hoa La Huyên lộ ra vẻ bất đắc dĩ:
- Huyền thiếu, ngươi cũng nghe đó, vậy đi, bây giờ ta với ngươi đi tới phòng đấu giá của vương thành hỏi thử xem đi.
Một lúc sau, Diệp Huyền và Hoa La Huyên liền đi ra khỏi phòng đấu giá của vương thành.
- Không ngờ ngay cả phòng đấu giá này cũng không có ngũ hành chi tinh.
Hoa La Huyên nhíu mày.
- Như vầy đi, lát nữa ta sẽ nghĩ cách tới hoàng cung tìm thử, có lẽ có thể tìm được một khối, nếu như thực sự không có nữa thì cũng chỉ có thể đợi tới lúc phòng đấu giá và hiệp hội luyện dược sư có mà thôi, dựa theo những gì phòng đấu giá nói thì tối đa một tháng là bọn họ có thể tìm được rồi.
Diệp Huyền sờ sờ mũi, chỉ có thể gật đầu.
Hắn cũng biết ở nước nhỏ như Lưu Vân Quốc thì ngũ hành chi tinh này rất quý hiếm, nhưng dù sao cũng chỉ là bảo vật ngũ giai mà thôi, cứ tưởng là tới hiệp hội luyện dược sư thì có thể tìm được.
Nào ngờ chẳng những hiệp hội luyện dược sư không có, mà ngay cả phòng đấu giá của vương thành cũng không có, vậy thì khó làm rồi.
Cả Lưu Vân Quốc này, nếu nói nơi có nhiều bảo vật nhất thì ngoại trừ hoàng cung ra cũng chỉ có phòng đấu giá và hiệp hội luyện dược sư, bây giờ hai nơi kia tìm qua đều không có, xem ra quả thật chỉ có thể chờ Hoa La Huyên nghĩ cách vào bảo khố hoàng cung tìm thử xem mà thôi.
Sau khi hàn huyên cùng Hoa La Huyên một lúc thì hai người liền tách ra.
Dọc theo đường đi, Diệp Huyền nghĩ, nếu như Hoa La Huyên vào hoàng cung cũng không tìm thấy thì mình nên làm gì bây giờ, không biết thế nào lại đi tới trước mặt một tòa kiến trúc hùng vĩ,
Chương 234 Luyện hồn sư khảo hạch (1)
Diệp Huyền dừng bước, sau khi nhìn thấy kiến trúc này thì hai mắt lập tức lóe sáng.
Kiến trúc này chính là hồn sư tháp trong vương thành của Lưu Vân Quốc.
- Đúng rồi, ngũ hành chi thạch không chỉ là tài liệu luyện dược, mà cũng là một loại tài liệu luyện hồn nữa, hiệp hội luyện dược sư không có, nhưng chưa chắc hồn sư tháp không có.
Trong lòng Diệp Huyền lập tức sinh ra chút chờ mong, đột nhiên xoay người đi vào bên trong hồn sư tháp.
Ngược lại với hiệp hội luyện dược sư, hồn sư tháp càng có vẻ trang trọng và túc mục hơn, mặt đất được lát đá cẩm thạch màu đen, phát ra một loại trang nghiệm và hùng hậu khiến cho người ta không nhịn được mà sinh ra một cỗ kính cẩn.
Quản lý ở hồn sư tháp còn nghiêm khắc hơn nhiều so với hiệp hội luyện dược sư. Tuy rằng bên trong có không ít người, nhưng không ồn ào nhiều.
- Xin hỏi các hạ tới hồn sư tháp để làm gì?
Một mỹ nữ phục vụ sinh, đứng trước quầy phục vụ bình tĩnh mở miệng, tuy rằng nho nhã lễ độ, nhưng từ trong khung vẫn toát ra vẻ cao cao tại thượng.
- Ta tới để tiến hành khảo hạch trình độ luyện hồn sư.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Đối với loại cao ngạo kia của đối phương, hắn không có phản ứng gì hết, bởi vì hắn biết rõ, đây không phải loại cao ngạo của cá nhân nàng ta, mà bất kỳ nhân viên nào của hồn sư tháp cũng đều có.
Ở Thiên Huyền đại lục này, luyện hồn sư là chức nghiệp cao quý nhất, không gì có thể thay thế.
Bất kỳ một nhân viên nào làm việc trong hồn sư tháp đều thế này.
Mỹ nữ phục vụ sinh kia nghi hoặc nhìn Diệp Huyền:
- Xin hỏi ngươi muốn khảo hạch trình độ nào?
- Đương nhiên là luyện hồn sư nhất phẩm!
Đồng tử của mỹ nữ phục vụ sinh kia đột nhiên co rút lại, thần thái cũng có chút cung kính:
- Không biết các hạ có tiến hành đăng ký ở những hồn sư tháp khác của vương quốc hay chưa, nếu như đã đăng ký rồi thì xin điền vào đây, nếu như chưa hề đăng ký qua thì chỉ cần điền vào trong bảng này là được, ta lập tức thông báo với các quản sự, tiến hành giám định cho ngươi.
Mỹ nữ phục vụ sinh lấy ra một bảng, vẻ lăng nhân khi nãy đã triệt để biến mất không thấy đâu.
Sự cao ngạo của phục vụ sinh trong hồn sư tháp chỉ nhằm vào những võ giả tới đây xin nhờ vả luyện hồn sư mà thôi, còn đối với những luyện hồn sư mà nói thì căn bản không dám cao ngạo tí nào.
Mỹ nữ phục vụ sinh này vốn đang cho rằng thiếu niên trẻ tuổi như Diệp Huyền tới đây chắc chắn là vì võ hồn bị thương tổn gì đó cho nên tới để trị liệu, nhưng lại không ngờ Diệp Huyền căn bản là luyện hồn sư học đồ tới đây để tiến hành đăng ký khảo hạch, gương mặt vốn đang giữ vẻ lãnh diễm cao quý lập tức mang theo nụ cười nịnh nọt.
Nhanh chóng điền mấy tin tức như tên, tuổi của mình lên bảng mà mỹ nữ phục vụ sinh kia đưa tới, nhìn thấy Diệp Huyền mới mười lăm tuổi, mỹ nữ phục vụ sinh này lại càng bãi tư thái thấp hơn nữa, nụ cười càng thêm quyến rũ.
Mặc kệ Diệp Huyền có thể thông qua lần khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm này hay không, luyện hồn sư học đồ mới mười lăm tuổi đã có thể tiến hành khảo hạch, tiền đồ tương lai nhất định là không thể đo lường.
Mỉm cười nhìn Diệp Huyền điền xong tin tức, mỹ nữ này mới thản nhiên cười, dịu dàng nói:
- Vị tiên sinh này, xin đi theo ta.
Advertisements
Theo chân đối phương, Diệp Huyền đi về phía bên trong của hồn sư tháp.
Thực tế, sở dĩ Diệp Huyền tham gia giám định luyện hồn sư này là bởi vì hắn biết rõ, quy cũ của hồn sư tháp cũng không khác mấy so với hiệp hội luyện dược sư.
Tài liệu trân quý của hồn sư tháp cũng không phải ai cũng có thể mua được, phải là nhân viên nội bộ mới có thể mua được, cho nên Diệp Huyền mới chuẩn bị lấy được thân phận luyện hồn sư nhất phẩm xong lại tiếp tục hỏi xem có ngũ hành chi tinh hay không.
Bởi vì hắn biết rõ, mình mà đi vào đã hỏi bảo vật cao giai này ngay, với tình cách của phục vụ sinh trong này, nhất định sẽ chỉ khinh khỉnh nhìn hắn.
Hai người nhanh chóng đi tới trước cửa một gian phòng.
- Vị tiên sinh này, bên trong chính là phòng khảo hạch của hồn sư tháp chúng ta, ba vị đại sư đang chờ ở bên trong.
Diệp Huyền gật đầu, đẩy cửa bước vào.
Phòng khảo hạch này rất rộng lớn, bên trong bày đầy đủ các loại dụng cụ, ở trước phòng khảo hạch có để một cái bàn, ba vị nam tử mặc áo luyện hồn sư đang ngồi ở đó, trao đổi cùng nhau.
Nhìn thấy Diệp Huyền đi vào thì ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn Diệp Huyền.
Ba người nhìn thấy bộ dạng Diệp Huyền trẻ tuổi như vậy đều hơi giật mình, rõ ràng không ngờ tới người khảo hạch cư nhiên lại còn nhỏ tuổi như vậy.
Đối mặt với ba đạo ánh mắt sắc bén kia, Diệp Huyền hồn nhiên không để ý, không hề hoảng loạn và sợ sệt chút nào, trực tiếp đi vào ngồi xuống trên ghế.
- Ba vị khảo quan, tại hạ Diệp Huyền, năm nay mười lăm tuổi, tới đây khảo hạch luyện dược sư nhất phẩm.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng nói, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Ba vị luyện hồn sư này đều khẽ giật mình.
Những luyện dược sư học đồ trước kia tới đây khảo hạch, nhìn thấy bọn họ có ai mà không nơm nớp lo sợ, e ngại đủ thứ, thậm chí có một vài võ giả cấp bậc địa võ sư cũng hệt như vậy, nhưng không ngờ thiếu niên này không hề có chút khẩn trương gì, giống như nơi này chính là nhà của hắn vậy, bộ dạng thản nhiên thoải mái, vô cùng tự nhiên.
Ngay lúc đầu, ba người còn tưởng rằng là Diệp Huyền cố ý giả bộ như vậy, nhưng bọn họ thân là luyện hồn sư, khả năng quan sát vô cùng tốt, sau khi nhìn rõ thần sắc trên mặt Diệp Huyền thì lập tức phát hiện vẻ thản nhiên của thiếu niên này cũng không phải đang vờ vịt ra vẻ, mà là thật sự không hề khẩn trương tí nào.
Bọn họ làm khảo quan khảo hạch nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên gặp trường hợp thế này, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò.
- Ba vị khảo quan, có thể bắt đầu khảo hạch rồi chứ?
Nhìn thấy ba người kia không ngừng dò xét mình mà không hề bắt đầu khảo hạch, Diệp Huyền liền nhướng mày, sau đó mới thản nhiên lên tiếng nhắc nhở.
Bản thân hắn kiếp trước là hồn hoàng bát phẩm, có trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, cho dù là tổng bộ hồn sư tháp của Thiên Huyền đại lục hắn cũng từng tới rất nhiều lần rồi.
Hôm nay vào hồn sư tháp của một vương quốc nho nhỏ tiến hành khảo hạch, nếu như nói trong lòng hồi hợp thì quá buồn cười.
- Gấp cái gì chứ, chúng ta còn chưa bắt đầu, ngươi là người bị khảo hạch thì gấp như vậy làm gì?
Một vị khảo quan trong số đó lập tức trầm mặt, lớn giọng quát lên.
Chương 235 Luyện hồn sư khảo hạch (2)
Sau khi Diệp Huyền bước vào, thái độ thản nhiên như không, hoàn toàn trái ngược với vẻ nơm nớp lo sợ của biết bao nhiêu người từng bị khảo hạch trước đây, lập tức khiến cho trong lòng của gã vô cùng khó chịu.
- Thôi thôi…
Quan chủ khảo ngồi ở giữa phất tay, ngăn gã quát tháo, mỉm cười mở miệng nói:
- Người trẻ tuổi, sốt ruột nóng vội một chút cũng là bình thường thôi, đã như vậy thì bây giờ bắt đầu khảo hạch thôi.
Khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm, cần có ba khảo quan cùng lúc tiến hành, quan chủ khảo phải là luyện hồn sư nhị phẩm, hai người còn lại thì phải là luyện hồn sư nhất phẩm, ý kiến cuối cùng chính là lấy vị quan chủ khảo kia làm chủ.
- Có lẽ ngươi cũng không biết rõ lắm về khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm, bây giờ ta sẽ nói đơn giản là thế này, khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm chia làm ba bước.
- Bước đầu tiên là khảo cường độ hồn lực.
- Bước thứ hai là khảo năng lực câu thông hồn lực.
- Bước thứ ba chính là kiểm tra năng lực khống chế võ hồn.
- Chỉ có qua được ba bước này thì ngươi mới có thể chính thức trở thành một vị luyện hồn sư.
Diệp Huyền gật đầu.
Thực ra thì hắn rất rành mấy việc khảo khí luyện hồn sư này, bất quá bây giờ cũng không cần phải thể hiện ra làm gì.
- Lương Bác, ngươi đi kiểm tra cường độ hồn lực của hắn đi.
Quan chủ khảo kia thản nhiên nói.
- Vâng.
Vị phó khảo quan tên Lương Bác kia đi tới trước mặt Diệp Huyền, lạnh lùng nói:
- Ngươi, tới trước dụng cụ kia đi, khi nào ta nói bắt đầu thì đưa hồn lực của ngươi vào trong đó.
Thái độ của gã rất tệ, sắc mặt lạnh như băng, vẻ mặt cau có khó chịu như thể Diệp Huyền thiếu nợ gã vậy.
Diệp Huyền cũng không so đo làm gì, đi tới trước dụng cụ, đặt tay lên trên chỗ đo lường, trong nháy mắt khi đối phương mở dụng cụ lên thì truyền một đạo hồn lực vào bên trong dụng cụ.
Sau khi làm xong thì Diệp Huyền mới lấy tay xuống.
- Ai cho ngươi bỏ tay xuống?
Tên phó khảo quan kia lập tức quát lên:
- Dụng cụ đo lường hồn lực, cần phải đợi cho dụng cụ có phản ứng thì mới có thể ngừng phát ra hồn lực, bằng không căn bản không thể thắp sáng hồn thạch bên trên dụng cụ, ngươi làm như vậy thì còn kiểm tra cái gì nữa….
Gã còn chưa dứt lời thì ong một tiếng, hồn thạch màu trắng bên trên dụng cụ kiểm tra kia đột nhiên phát ra một đạo quang mang màu trắng mờ ảo, đồng thời, khắc độ bên dưới hồn thạch cũng nhanh chóng dâng lên.
Khắc độ màu trắng dâng lên, rất nhanh liền tới vị trí đánh dấu nhất phẩm, sau đó dưới ánh nhìn của mấy người, lại kéo lên một chút nữa, lúc này liền dừng lại ở giữa dấu chỉ nhất phẩm và nhị phẩm.
Lương phó khảo quan kia nghẹn lại ở cổ, trên mặt xuất hiện chút xấu hổ, tức giận đùng đùng trừng mắt nhìn Diệp Huyền.
Trên mặt quan chủ khảo kia lập tức lộ ra vẻ kinh thán, đột nhiên đứng lên:
- Cư nhiên là hồn lực nhất phẩm trung đẳng, hồn lực của đứa nhỏ này thật mạnh!
Luyện hồn sư bình thường tiến hành khảo hạch luyện hồn sư nhất phẩm hồn lực cơ bản đều chỉ miễn cưỡng đạt tới cường độ nhất phẩm mà thôi, đạt tới nhất phẩm trung đẳng như Diệp Huyền thì rất hiếm khi có.
Huống hồ gì Diệp Huyền lại là một thiếu niên mới chỉ mười lăm tuổi.
Bọn họ không biết rằng đây căn bản là kết quả do Diệp Huyền tận lực thu liễm hồn lực của bản thân rồi, chỉ mới thi triển ra có một nửa mà thôi, nếu như biết được điều này sợ là bọn họ sẽ khiếp sợ tới mức lọt tròng rồi.
- Được rồi, ngươi đã qua được bước kiểm tra đầu tiên rồi, bây giờ tiến hành bước thứ hai, kiểm tra năng lực câu thông hồn lực.
Quan chủ khảo mở miệng nói, vừa định phân phó người bên cạnh thì lại nghe vị Lương phó khảo quan kia mở miệng nói:
- Tùy đại sư, để ta làm đi, đỡ phiền tới Ôn huynh.
Vị Tùy đại sư quan chủ khảo kia gật đầu.
- Nếu đã như vậy thì làm phiền Lương Bác ngươi rồi.
Lương phó khảo quan khiêm tốn nói một câu, nhanh chóng đi tới gian phòng bên cạnh, không bao lâu sau liền truyền tới một hồi tiếng thú rống, chỉ thấy trong tay của vị Lương phó khảo quan kia cầm một con yêu lang màu đen hung dữ, nhốt nó vào trong một lồng sắt lớn ở trong phòng.
Sau khi làm xong mọi việc thì vị Lương phó khảo quan kia nhìn Diệp Huyền đầy vẻ quỷ dị, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh như có như không.
- Diệp Huyền, đợt kiểm tra thứ hai này chính là kiểm tra khả năng câu thông của hồn lực luyện hồn sư, con thanh mộng lang trước mắt ngươi là một con huyền thú nhất giai, ngươi chỉ cần tiến hành dùng hồn lực câu thông với nó, trấn an nó lại, chỉ cần trong vòng một phút đồng hồ khiến cho nó yên tĩnh lại thì xem như ngươi đã vượt qua bước thứ hai rồi.
Tùy đại sư quan chủ khảo nói lại quy tắc của bước thứ hai.
Diệp Huyền gật đầu, đi tới trước lồng sắt.
- Hống hống!
Con thanh mộng lang này nhìn thấy Diệp Huyền bước tới thì lập tức tức giận tru lên, thân thể không ngừng lăn lộn trong lồng sắt, va chạm với lồng sắt phát ra tiếng leng keng, có vẻ như nó rất nóng tính và cuồng bạo.
Quan chủ khảo nhướng mày, thầm nghĩ sao hôm nay thanh mộng lang lại táo bạo hơn bình thường thế này?
Lương phó khảo quan đứng bên cạnh thì trong mắt lặng lẽ toát ra một chút ý cười âm lãnh.
- Hừ, ai kêu tên tiểu tử này ban nãy khiến cho ta mất mặt như vậy, ta muốn xem xem hắn thông qua khảo hạch này kiểu gì.
Lúc trước gã xung phong nhận việc đưa con thanh mộng lang này ra đương nhiên cũng không phải tốt lành gì, trong lúc dẫn ra thì gã âm thầm dùng hồn lực tấn công con thanh mộng lang này một phen, khiến cho nó nháy mắt liền trở nên cực kỳ bạo ngược.
Muốn trấn an một con thanh mộng lang đang cuồng bạo thì khó hơn bình thường gấp mấy lần.
Diệp Huyền lẳng lặng nhìn con thanh mộng lang trước mặt, đời này đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy huyền thú.
Trong suy nghĩ của võ giả bình thường, huyền thú cũng giống như yêu thú vậy, đều là một loại thú, ngoại trừ việc trong cơ thể yêu thú có yêu hạch, trong cơ thể huyền thú có hồn tinh ra thì hai loài không khác gì nhau.
Thậm chí trên một số thư tịch phổ cập toàn dân của đại lục cũng gộp chung huyền thú và yêu thú lại với nhau.
Nhưng thân là hồn hoàng bát phẩm, Diệp Huyền lại biết rõ, huyền thú và yêu thú hoàn toàn là hai loại sinh vật khác nhau.
Hắn từng nhìn thấy trên một bản cổ tịch có viết thế này: Truyền thuyết kể rằng thần linh thượng cổ tạo ra ba loại sinh vật trên nhân gian, ba loại sinh vật này chính là con người, yêu thú và huyền thú.