Tiêu Lạc Sư bị chém hai tay, máu tươi chảy ngang, đi ra đã đè lên người Khương Phàm.
- Khương Phàm? Tên hổn đản ngươi, sắp chết đến nơi còn dám phản kháng.
Tiêu Lạc Sư dữ tợn, đột nhiên nhìn thấy Khương Phàm, lập tức ngưng tụ liệt diễm, đánh vào trên người hắn.
- Hoàng huynh!
Tiêu Lạc Lê tranh thủ thời gian khống chế hắn, kéo từ bên cạnh Khương Phàm tới, nhét đan dược vào trong miệng hắn.
- Điện hạ, làm sao ngài bị hắn bắt được? Ta không có ý gì khác, chỉ là hiếu kỳ.
Lư Kính Thiên thật sự là không cách nào tưởng tượng được tình huống cụ thể ngay lúc đó.
Khi Khương Phàm bị cuốn đi, một giây sau, bọn hắn theo sát về tới Tinh Nguyệt Cổ Luân Bàn, Khương Phàm ở đâu ra thời gian bắt Tiêu Lạc Sư?
Mà Tiêu Lạc Sư cũng không có buông xuống tu luyện, đã tiến vào Linh Hồn cảnh, làm sao có thể ngay cả cơ hội phản ứng đều không có liền bị Khương Phàm bắt sống?
- Ta không biết. Lúc ấy...
Tiêu Lạc Sư luyện hóa đan dược, nhíu mày hồi tưởng tình huống lúc đó.
- Lúc ấy Khương Phàm rõ ràng bị bọn thị vệ vây quanh, thế nhưng... Đột nhiên... Cảm giác rất cổ quái, thật giống như... Dù sao một giây sau hắn đã mang theo ta bay mất.
- Hắn có thể giam cầm không gian?
Bọn thị vệ trên Thương Thiên Tước lập tức cảnh giác.
- Không giống như giam cầm không gian. Nếu như là không gian, ta... ừm... Ta hẳn là có thể biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc ấy... Dù sao cảm giác rất kỳ quái.
Tiêu Lạc Sư dùng sức lắc đầu, nhìn hằm hằm Khương Phàm:
- Trước tiên đừng quản nhiều như vậy, mang hắn ra khỏi Hoang Mãng nguyên.
- Bắt lấy hắn!
Tiêu Lạc Lê phất tay ra lệnh.
Hai vị thị vệ hoàng thất từ trên Thương Thiên Tước nhảy xuống, nhưng nhìn Khương Phàm gần ngay trước mắt, cùng đôi mắt sung huyết của hắn, trong lòng bỗng nhiên có chút bỡ ngỡ.
Bọn hắn rõ ràng đã rất cẩn thận, kết quả vẫn chết thảm ba mươi huynh đệ.
Tất cả đều là cao giai Linh Hồn cảnh, đều là cường giả thân trăm trận chiến, kinh nghiệm đều rất phong phú, có kinh nghiệm, càng có linh văn cường đại, kết quả nói chết thì chết, thậm chí đến chết đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khương Phàm giống như bùn nhão gục ở chỗ này, nửa gương mặt chôn ở trên mặt đất, mệt mỏi thở dốc.
- Ta là thật không nghĩ tới, bọn hắn dùng mệnh đổi lấy hạt châu cho ta, lại phải lãng phí hai viên trên người các ngươi.
- Ngươi đang nói thầm cái gì đó, cái gì hạt châu?
Thị vệ hoàng thất bất chợt run lên trong lòng.
- Đều thất thần làm gì, bắt lấy hắn.
Tiêu Lạc Lê thét lên ra lệnh.
- Hắn nói có cái gì...
Hai vị thị vệ hoàng thất quay đầu đang muốn giải thích, con ngươi đột nhiên ngưng tụ, nhíu mày nhìn chằm chằm phương xa.
Lư Kính Thiên cũng có chỗ phát giác, quay đầu trông qua.
Tại cuối tầm mắt, một mảnh hào quang màu vàng đang nhanh chóng rõ ràng.
- Đó là cái gì?
Tiêu Lạc Lê lập tức cảnh giác.
- Bắt lấy Khương Phàm, rời khỏi nơi này.
Lư Kính Thiên lập tức thét lên ra lệnh, mặc dù phiến kim quang kia chưa chắc là hướng tới bọn hắn nơi này, nhưng vẫn phải nhanh rời khỏi một chút, để tránh bị phát hiện thân phận.
Hai vị thị vệ cắn răng một cái, bắt lấy Khương Phàm, phóng tới Thương Thiên Tước.
Nhưng, ngay một khắc này, trong miệng Khương Phàm đột nhiên bộc phát ra một cơn sóng năng lượng chấn động kỳ dị, trong chớp mắt đã quét sạch phạm vi mấy vạn mét.
Thời gian cưỡng ép ngưng kết!
Đây là thời điểm trước đó thả Tiêu Lạc Sư ra, thuận thế triệu ra tới.
Cố ý đặt Tiêu Lạc Sư ở trên người hắn, cũng là vì muốn che giấu Cấm Nguyên Châu.
Nhưng, trái tim Khương Phàm đều đang chảy máu.
Hai viên Cấm Nguyên Châu!
Hai viên bảo bối cứu mạng! Cứ như vậy uổng phí hết ở chỗ này!
Toàn thân Khương Phàm đều rách rưới, khó mà hành động, nhưng vẫn bằng vào Chí Tôn thánh văn, cưỡng ép ngưng tụ lại hỏa dực, mang theo hắn cuồng xông về phía trước.
Lao thẳng tới Tiêu Lạc Sư cùng Tiêu Lạc Lê.
Nhưng...
Ầm ầm!
Tiếng oanh minh quái dị quanh quẩn giữa đất trời bị giam cầm, Lư Kính Thiên vậy mà động!
Lư Kính Thiên lắc lư con mắt, toàn thân nở rộ ánh sao đang vặn vẹo, Cự Kiếm Tinh Thần chỉ xéo Thương Thiên lắc lư kịch liệt.
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, uy lực tinh thần có thể ảnh hưởng đến thời gian?
Khương Phàm nhanh chóng vọt mạnh, nhấc lên xiềng xích màu đen trong thanh đồng tiểu tháp, dùng tốc độ cao nhất quăng về phía Tiêu Lạc Sư cùng Tiêu Lạc Lê.
Nhưng, con mắt Lư Kính Thiên đã chuyển đến nơi này, nhìn về phía Khương Phàm, ánh sao toàn thân hắn đang gian nan mở rộng, từng tinh thần nhỏ xíu phảng phất tinh cầu chân chính ù ù chuyển động.
Khi xiềng xích quấn quanh đi qua, tinh quang nở rộ vừa vặn bao phủ Tiêu Lạc Lê gần ở bên cạnh Lư Kính Thiên.
Thời gian cấp bách, Khương Phàm thực sự không có thời gian mạo hiểm, chỉ có thể khống chế xiềng xích quấn quanh Tiêu Lạc Sư, điên cuồng lao vùn vụt về phía trước.
Lần này thời gian kéo hơi dài chút, đạt đến tám giây.
Khương Phàm may mắn càng uất ức, tám giây Cấm Nguyên Châu, tuyệt đối xem như đỉnh cấp, rất có thể trong ba viên nó chính là thời gian dài nhất.
Vậy mà lại lãng phí ở trên thân đám hỗn đản này!
Ông!!
Lực lượng thời gian nháy mắt băng tán, thiên địa khôi phục tuần hoàn bình thường.
Trước một giây, hai vị kia thị vệ hoàng thất còn đang nắm lấy "Khương Phàm" lên không. Một giây sau, Khương Phàm đã xuất hiện ở bên ngoài vạn mét.
Trước một giây, Tiêu Lạc Sư đang muốn bay lên không, vọt tới trên thân Thương Thiên Tước. Một giây sau, xung quanh hắn là một vùng tăm tối tĩnh mịch, lần nữa xuất hiện trong lồng giam của thanh đồng tiểu tháp.
Ầm ầm...
Sau khi thời gian khôi phục, tinh thần toàn thân Lư Kính Thiên kịch liệt tăng vọt ánh sáng, không có bất kỳ hạn chế gì, quét sạch mấy ngàn thước, bao phủ Tiêu Lạc Lê, cũng bao phủ lấy Thương Thiên Tước.
- Khương Phàm đâu?
- Đây là tốc độ gì?
Lư Kính Thiên nhìn thấy Khương Phàm đã xuất hiện ở bên ngoài cách đó vạn mét, sắc mặt trở nên cực kỳ quái dị.
Khương Phàm lại chạy, vẫn dùng một tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi xẹt qua trước mặt hắn, giống như ngay cả ánh mắt đều theo không kịp vết tích.
- Khương Phàm chạy?
Tiêu Lạc Lê có chút hoảng hốt, đã xảy ra cái gì.
Rõ ràng đã bị đưa đến Thương Thiên Tước, tại sao lại biến mất.
Vượt qua không gian sao?
Tại sao không có bất kỳ dấu hiệu nào?
- Hoàng huynh?
Tiêu Lạc Lê vừa hoàn hồn, sắc mặt đã đại biến, lập tức nhìn về phía Khương Phàm nơi xa.
Lại bị bắt đi rồi?
Nói đùa cái gì vậy!
- Khương Phàm, lăn trở lại cho ta.
Lư Kính Thiên đột nhiên phất tay, Cự Kiếm Tinh Thần hoành không, giống như là Tinh Hà cuồn cuộn, vượt qua trời cao, đánh tới phía Khương Phàm ở xa xa.