Hắn đã có thể khinh thường thánh văn thiên hạ, nếu như có thể thăng hoa gấp đôi, lấy một địch hai, địch ba, thậm chí vượt cấp đều có thể buông tay chiến một trận.
Khương Phàm đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu xem xét, trên hẻm núi vách đá phía dưới có một nam tử đang đứng đấy, chính là nam tử trong sơn động trước đó.
Nam tử tóc tai bù xù, khí thế cuồng dã, con mắt hiện ra hồng quang trợn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Khương Phàm tranh thủ thời gian luyện hóa chút Thánh Nhân Quả cuối cùng này, sau đó thu liễm Chu Tước Yêu Thể, trở lại thân người, từ trên cao xuống tới.
- Thánh Nhân Quả là Hỏa Diễm Huyễn Điểu trộm! Ta không biết hắn!
- Mẹ nó chứ!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu trợn mắt trừng hắn một cái.
Nếu không phải là bị khí thế nam tử ép đến khó chịu, lúc này đã sớm chửi ầm lên.
Toàn thân nam tử tràn ngập khí tức vừa táo bạo vừa kinh khủng, con mắt giống như lôi điện tiếp cận Khương Phàm:
- Linh văn của ngươi là cái gì?
- Hỏa điểu.
- Hỏa điểu loại gì?
- Chưa làm rõ.
- Ngươi là Chu Tước?
- Nói đùa cái gì, ta chỉ là thánh văn.
- Ngươi chính là Chu Tước!
- Tiền bối, ngài nhầm rồi.
- Còn có ai biết?
- Ta cũng không biết.
Đáy mắt nam tử chợt hiện lên ý lạnh:
- Tiểu tử, nói thật cho ta, nếu không bây giờ ta liền tuyên cáo Vĩnh Hằng Thánh Sơn. Ngươi đoán xem, sẽ xuất hiện hậu quả gì?
Khương Phàm chần chờ, cười khổ nói:
- Còn xin tiền bối giữ bí mật, làm trao đổi, nếu như ta có thể trưởng thành, tương lai Đại Diễn thánh địa gặp nạn, tất dốc sức giúp đỡ!
Thật sự là Chu Tước?!
Mặc dù nam tử chỉ suy đoán, nhưng từ trong miệng thiếu niên trước mặt nói ra, vẫn khó mà bình tĩnh, nhãn thần đều trở nên phức tạp.
- Thánh Nhân Quả, coi như ta thiếu ngài, tương lai sẽ dùng Linh Bảo khác quý giá hơn, làm quà tặng Đại Diễn thánh địa.
Khương Phàm vội vàng nói.
- Ừm ừm! Nhất định nhất định!
Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở bên cạnh cũng gật đầu, sợ nam tử này tức giận một cái, đem nó đập nát.
Vẻ mặt nam tử lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Khương Phàm.
Thánh Nhân Quả là Linh Bảo có giá trị nhất hắn sưu tập trăm năm qua, là chuẩn bị cho đám con cháu Đại Diễn thánh địa. Kết quả bị hai gia hỏa tai họa này lấy mất.
Thế nhưng... Vậy mà kinh ra một con Chu Tước.
Hắn lại không tức giận được.
Nam tử ngóng nhìn Khương Phàm thật lâu, tản ra khí thế, vô lực lắc đầu:
- Thôi! Ta không thể rời bỏ nơi này, cũng không sống nổi bao nhiêu năm, chuyện bên ngoài liền mặc kệ. Nếu Thánh Nhân Quả đã bị ngươi ăn, chính là hữu duyên với ngươi.
Khương Phàm âm thầm thở phào:
- Tạ tiền bối thành toàn!
- Ngươi không nợ ta, ngươi nợ Đại Diễn thánh địa.
Nam tử nhìn Khương Phàm lần nữa, sau đó bay lên không rời khỏi.
- Đi rồi? Cứ đi như thế sao?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu như tên trộm lắc lắc con mắt, ngồi liệt ở nơi đó.
Khương Phàm cũng thật bất ngờ, nói đi là đi, đều không có truy cứu tới Thánh Nhân Quả.
Người của Đại Diễn thánh địa coi như không tệ.
- Ngươi đã ăn hết? Không còn lại chút nào?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu dâng thân thể lên.
- Ăn hết!
- Ngươi là thật hung ác. Người ta kết nhóm làm việc, mình ăn thịt, chí ít cũng phải chia cho đồng bạn chừa chút xương cốt, ngươi là ngay cả mảnh vụn cũng không cho.
- Trước đó ngươi gặm thì sao?
- Ai, người ta là vắt chày ra nước, ngươi căn bản là không có lông.
- Ngươi ngay cả cái này đều học? Ta hỏi ngươi, trong đầu của ngươi có xuất hiện võ pháp hay không?
- Võ pháp? Võ pháp gì?
- Ngươi nuốt nhiều như vậy, được cái gì rồi?
- Huyết mạch! Ngươi còn thức tỉnh võ pháp rồi? Ngươi lại còn thức tỉnh võ pháp! Ngươi...
Hỏa Diễm Huyễn Điểu há miệng, khí thế bỗng nhiên yếu đi, có chút kiêng kị gia hỏa trước mặt này.
- Huyết mạch ngươi thế nào?
- Huyết mạch của ta biến đổi. Nếu như lại nuốt Yêu thú loại liệt diễm, nói không chừng có thể cướp đoạt toàn bộ thực lực của nó. Ta còn có thể hoàn chỉnh chuyển hóa Yêu Thể Linh Thể, không giống trước đó, thời điểm biến thân Yêu Thể còn để lại Linh Thể, thời điểm biến thân Linh Thể còn có hình thái Yêu Thể.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hưng phấn, đây chính là năng lực cường đại nó đều đang chờ mong cho tới nay.
Khương Phàm đột nhiên hỏi:
- Có hứng thú cùng ta rời khỏi hay không?
Mặc dù phẩm hạnh tên điểu tặc này có chút vấn đề, thế nhưng thực lực xác thực rất mạnh, không chỉ có thể tự nhiên chuyển hóa Linh Thể Yêu Thể, còn có thể chân chính biến thân thành hình thái Yêu thú.
Tương lai ngày nào đó, nếu là dùng máu mình cho hắn ăn mấy năm, chẳng phải là gia hỏa này có thể...
- Điểu gia ta mấy năm trước còn muốn rời khỏi, một mực đè ép cảnh giới, kết quả Vĩnh Hằng Chi Linh chậm chạp không nở rộ, cuối cùng không nín được, đã đột phá. Kết quả Điểu gia ta vừa đột phá không được nửa năm, Vĩnh Hằng Chi Linh lại nở rộ.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu nhắc đến liền uất ức.
- Bây giờ cảnh giới của ngươi là gì?
- Trước đó là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên, bây giờ, hắc hắc, tam trọng thiên.
- Ngươi có muốn rời khỏi hay không?
- Ngươi nghe không hiểu ta? Ta không thể đi được!
- Ta có thể mang ngươi rời khỏi.
- Ngươi bốc phét gì đấy? Ngươi nếu không có gì thì làm sao mang ta đi ra ngoài?
- Tòa tháp này của ta rất thần kỳ, có thể giấu ngươi vào, cũng cách ly khí tức.
- Thật chứ?
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tỏa sáng hai mắt.
- Tuy nhiên ngươi phải cùng ta lăn lộn.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu xoay động con mắt, vung lên cánh vỗ tay cùng Khương Phàm:
- Thành giao!
- Thống khoái như vậy?
- Đó là đương nhiên, Điểu gia làm việc từ trước đến nay rất quả quyết.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu tinh ranh, thế giới bên ngoài khẳng định nguy hiểm, thể chất của nó lại đặc thù, làm không tốt liền sẽ bị bắt làm Chiến Nô.
Nam hài trước mặt này lại là Chu Tước linh văn, thành tựu tương lai khẳng định phi phàm, đi theo hắn chuẩn không sai.
Mà, gia hỏa đùa bỡn tình dược, thực sự quá hợp khẩu vị của nó.
- Bây giờ nói cho ta biết, Di Lạc cổ địa là nơi nào?