Rầm rầm...
Hơn một trăm sợi xiềng xích tai nạn đang điên cuồn lao lên, quấn chặt lấy Tử Kim Cự Long.
Đây là uy lực chân chính của Sơn Hà Đại Táng từ Thánh Linh cảnh, có thể kéo vạn vật trên thế gian vào địa tầng, vô tình táng diệt.
Ầm ầm...
Cơ thể năm vạn mét của Tử Kim Cự Long bỗng nhiên trầm xuống, xiềng xích như khuấy động uy lực sơn hà, cuồng lực ngập trời, kéo nó về phía địa tầng.
Rống!
Tử Kim Cự Long giãy dụa kịch liệt, vậy mà thân hình khổng lồ lại tiếp tục phóng đại, long khí đại bạo động như đại dương mênh mông, nó ý thức được nguy cơ sinh tử, nó đang liều mạng dốc hết toàn lực mà giãy dụa.
Đại Tặc vỗ cánh bay lên trời, nhấc lên khí tức Hồng Mông, giống như đang xuyên qua không gian và thời gian, xuất hiện ở trên lưng Tử Kim Cự Long.
Mười tám cái vảy rồng ầm vang phóng đại, ánh sáng vô biên, thần huyết chảy xuôi, bọn chúng giống như là Thiên Đao vô tình, hung hăng bổ đến trên lưng Tử Kim Cự Long, vảy rồng vỡ vụn, máu tươi phun tung toé.
Tử Kim Cự Long vô tình bị bổ ra, suýt chút nữa bị chém thành mười chín đoạn.
Nó bị đau mà kêu thảm, cơ thể nó thật sự không thể kiên trì thêm được nữa, nó bị vô tình kéo vào dưới mặt đất.
Sơn hà bạo động, tai nạn vô tận sôi trào mãnh liệt, vô tình táng diệt lấy sinh cơ của nó.
Tử Kim Cự Long liên tiếp bị thương, giờ phút này rốt cuộc cũng đã đạt tới cực hạn, thân rồng khổng lồ tăng vọt đến tám vạn mét nhấc lên lần sau cùng, sau đó đã nhanh chóng mệt mỏi.
Khương Phàm ở sâu trong tầng đất thi triển Niết Bàn Thuật, sau khi trở lại đỉnh phong, hắn lần nữa kích phát 'Bản thân', cảnh giới vô hạn tới gần Thánh Vương cảnh.
Phần Thiên Chiến Vực diễn hóa thành cự đao, Chu Tước Yêu Hỏa, Vạn Vật Nguyên Hỏa, Bát Hoang Tuyệt Diễm vờn quanh, mở ra địa tầng hoang vu đang yên lặng, một đao chặt đứt Tử Kim Cự Long.
Tử Kim Cự Long với thân thể mệt mỏi cực độ cơ hồ không có bất kỳ uy lực chống đỡ nào nữa, huyết thủy nhuộm đỏ cả địa tầng.
Khương Phàm khống chế chiến đao liên tiếp phách trảm, mỗi đao đều trúng mục tiêu vết thương mà Đại Tặc dùng huyết lân lưu lại.
Trong mấy hơi ngắn ngủi này, Tử Kim Cự Long đã bị chém thành mười chín đoạn, không cho nó bất cứ cơ hội nào, hắn thu sạch vào Thông Thiên Tháp.
Đại Tặc xoay quanh ở trên không, tuỳ tiện hưởng thụ lấy cảm giác bay lượn, cảm nhận được chiến khu hoàn toàn mới.
Khí tức sinh mệnh mênh mông, chiến khu Thiên Long cường hãn, còn có số lượng lớn truyền thừa đang lấp lóe trong đầu, đều để nó kích động đến liên tục tru lên.
- Đừng đắc ý, cần phải đi rồi.
Khương Phàm gọi Đại Tặc.
Xương cốt toàn thân Đại Tặc ngưng tụ lại, một lần nữa biến trở về bộ dáng cự ngạc bảy màu:
- Ha ha, cảm giác quá sung sướng.
- Ngươi có thể chuyển đổi từ cự ngạc và Thiên Long sao?
- Trước đó ta hẳn là thuộc về huyết mạch Cự Long, đột nhiên lại biến thành Thiên Long, dù sao vẫn cần quá trình biến đổi. Không nôn nóng, từ từ sẽ được, chờ sau khi ta đến Thánh Hoàng, hẳn là có thể triệt để biến thành Thiên Long.
- Thế này sao. Ngươi và Hàn Ngạo đều ngược lại nhỉ. Lúc trước hắn là Dực Long, bị Đại Long Đao cưỡng ép thay đổi thành Cự Long, ngươi là huyết mạch Cự Long, bị một quả trứng thúc thăng thành Thiên Long.
Khương Phàm cười lắc đầu, tình huống nghịch loạn huyết mạch như thế này gần như không thể nào xảy ra, trừ phi là có cơ duyên lớn đến cực hạn, đương nhiên tiền đồ cũng nhất định sẽ phi phàm.
- Hắc hắc, như thế này rất tốt, giả heo ăn thịt hổ.
Đại Tặc rất hài lòng về tình huống của mình.
Khương Phàm thu Đại Tặc vào Thông Thiên Tháp, thuận tiện dùng liệt diễm đốt cháy phế tích, tinh luyện máu tươi của Cự Long bị rơi xuống.
Đây chính là bảo bối tốt, một giọt cũng không thể để lại, luyện thành huyết đan sau này bổ sung huyết khí.
Khi Khương Phàm rời khỏi Không lâu sau đó, cường tộc các phương chống cự lại khí tức tai nạn còn đang phiêu đãng, đi ngang qua mấy trăm dặm, tới trung tâm chiến trường.
Nơi này ngoại trừ phế tích bừa bộn thì cũng không nhìn thấy chút vết máu hay thi cốt gì cả.
Nhưng... Một tòa núi đá đột ngột nhảy lên, xuất hiện ở sâu trong mê vụ.
Ở trong phế tích hoang vu bằng phẳng, ngọn núi đá này lộ ra vô cùng đột ngột, rõ ràng là bị năng lượng tạo nên.
Phía trên khắc lấy mấy chữ lớn cứng cáp ——Mộ phần Tử Kim Cự Long!
- Tử Kim Cự Long chết rồi?
- Tra!! Nhanh tra!!
Mọi người chấn kinh đến rét run, Khương Phàm thật sự săn giết Cự Long?
Hắn cũng dám giết Cự Long!
Tất cả cường tộc nhanh chóng tản ra, càn quét phế tích, tìm kiếm vòng xoáy ở phía nam.
Không lâu sau đó, tin tức hội tụ đến phía trước núi đá.
Không có phát hiện tung tích Cự Long, cũng không có thấy Cự Long rời khỏi thế giới mới.
Nói cách khác, Tử Kim Cự Long có lẽ đã chết thật rồi!
- Khương Phàm giết Cự Long!
- Khương Phàm lại có thể giết Cự Long Thánh Vương cảnh!
- Bây giờ Khương Phàm đã mạnh đến loại trình độ này rồi sao? Khương Phàm đã cuồng ngạo đến mức không sợ Long tộc sao?
- Cự Long đại lục muốn oanh động!
Mọi người khiếp sợ, đồng thời cũng cảm nhận được từng cơn ớn lạnh.
Thời khắc này, trong hư không vặn vẹo ở xung quanh có một con vảy trùng to béo quái dị màu đen, lôi đình quấn quanh toàn thân đang nằm sấp ở đó.
Nó không có cánh, không có cái đuôi, không có móng vuốt, chỉ là một con nhuyễn trùng toàn thân bao trùm lấy vảy đen cực lớn, nhưng chính là vật này, lại là Hư Không Lân Trùng hung danh hiển hách.
Bọn chúng sinh ra tại hư không, sinh sống ở hư không, quỷ bí hiếm thấy, số lượng thưa thớt.
Cho dù là tại thời kỳ Hồng Hoang xa xôi, các Thần Linh cường hãn cũng đều tham luyến yêu trùng thần bí như vậy.
Hai nam hài nhìn chừng mười tuổi đứng ở hai bên phía trên Hư Không Lân Trùng, nhìn chiến trường đang khôi phục lại bình tĩnh.
- Không tệ nhỉ, ta đã nói hắn sẽ không để cho ngươi thất vọng.
Một nam hài nhìn tinh khiết đáng yêu, nhìn phương hướng Khương Phàm đi xa mà cười nhạt.
Đây chính là Yêu Đồng từ Địa Ngục trở về.
Hết thảy mọi thứ ở trước mắt đều là trong kế hoạch của bọn hắn, Khương Phàm càng là một vòng kế hoạch quan trọng của bọn hắn.
- Đúng là rất không tệ. Nhưng đó là Tử Kim Cự Long, thật đáng tiếc.
Mặt mũi nam hài tà ác tràn đầy tiếc nuối, thật muốn cướp Cự Long đi.
- Tốc độ phát triển của tiểu gia hỏa này cũng khá nhanh rồi, vậy mà đều đã là Thánh Linh cảnh.
- Thành tựu tương lai của hắn sẽ không dưới ngươi.
- Có phải như vậy hay không, bây giờ nói còn quá sớm.
- Đi, chẳng mấy chốc khách sẽ vào sân, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị.