Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Hoàng Như Ảnh chịu không được ánh mắt nóng bỏng kia của Khương Phàm, nàng liền quay đầu đi, thản nhiên nói:

- Phụ thân đã chuyển lời ngươi nói cho ta, cám ơn ngươi tôn trọng, ta cũng hi vọng ngươi có thể nói được làm được.

- A? Nha! Đương nhiên, ta đương nhiên...

Khương Phàm liên tiếp hít một hơi, cố gắng khắc chế.

Đông Hoàng Như Ảnh hơi nhíu mày, vừa nói tôn trọng, một bên đã thô lỗ hô hấp lấy mùi của nàng?

Đây coi là nói được thì làm được cái gì chứ?

Mà, thân thể còn lại gần rồi?

Nàng cảm giác chân Khương Phàm giống như đang từ từ rơi xuống.

- Ngươi làm gì! Chống đỡ!

Sắc mặt Đông Hoàng Như Ảnh bỗng nhiên lạnh lẽo.

- Thật có lỗi, thật có lỗi...

Khương Phàm càng là khắc chế, kết quả khôi phục càng mãnh liệt.

- Dịch chuyển chân khỏi.

Đông Hoàng Như Ảnh bất an vặn vẹo hai cái chân thon dài.

- Đừng động!

- Dịch chuyển khỏi!!

- Đừng động, ta bảo cô đừng động!

Khương Phàm đột nhiên gầm nhẹ, nghiêm khắc quát tháo.

- Ngươi dám mạo phạm, bây giờ ta liền giết ngươi!

Đông Hoàng Như Ảnh nhìn hằm hằm Khương Phàm.

- Cô... Đừng động là được rồi...

- Trước tiên lấy chân của ngươi ra!

Đông Hoàng Như Ảnh tức giận một tay đẩy đi qua, kết quả... thân thể hai người đồng thời cứng đờ, tiếp đó hai khuôn mặt đều đỏ như quả táo.

- Ngươi khắc chế cho ta!

Đông Hoàng Như Ảnh xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.


- Đang khắc chế.

Khương Phàm lúng túng chuyển mặt đến bên cạnh, trong lòng lại đang mắng Cửu Thiên Thần Tôn lật trời, tiểu lão đầu khẳng định là cố ý.

Gấp làm gì, từ từ phát triển không tốt sao?

Thiên Môn Trung Ương kết nối với tế đàn hạ giới, ở vào Trung Vực

“Thiên Trụ sơn”

Nghe nói nơi này từng là một trong những trụ lớn thế giới ban đầu sinh ra rất nhiều kình thiên, lại còn là cái cây quan trọng nhất kia.


Sau khi lục địa kịch biến, phân liệt thành Cửu Châu, trụ trời ở các nơi lần lượt sụp đổ, đchỉ còn lại chín tòa kết nối với Thiên Khải chiến trường.

Chín cánh cửa kết nối với Thiên Khải chiến trường, cũng chính là đỉnh trụ trời diễn biến mà thành.

Lại về sau... khi Thiên Môn Trung Ương của Thiên Khải bị phá hư, căn trụ trời quan trọng nhất này đã bị hủy diệt, chỉ còn lại cơ sở ở phía dưới.

Cũng may mà cây trụ trời này đủ mạnh, có thể miễn cưỡng sinh ra liên hệ cùng Thiên Khải, trải qua hậu thế không ngừng cố gắng, một lần nữa ký kết con đường không gian.

Khi đội ngũ thần giáo đến nơi này, Thông Thiên Tháp tại cổ áo Khương Phàm lập tức xuất hiện phản ứng vi diệu, cứ như là đang muốn thức tỉnh.

- Nhanh nhanh nhanh, lên phản ứng! Không phải ta, là Thông Thiên Tháp, Thông Thiên Tháp lên phản ứng, a, thật nóng.

- Vô sỉ! Ngươi im miệng!!

Đông Hoàng Như Ảnh xấu hổ giận dữ muốn chết, cố gắng bình phục tâm cảnh, khống chế thần huyết trải rộng trong quan tài đá, kích phát uy lực pháp trận, ngăn cách liên hệ giữa Thông Thiên Tháp cùng di tích Thiên Trụ ở bên ngoài.

Huyết khí nồng đậm từ nở rộ huyết văn, như biển máu bao phủ lấy Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh.

Đây là thần huyết, thần huyết tươi sống, có được thần uy đặc biệt, cũng tràn ngập năng lượng tinh khiết.

Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh cũng nhịn không được mà hít sâu mấy ngụm, hấp thu thần huyết giống như bảo dược.

Nhưng... Huyết khí nhập thể, lập tức xao động máu của bọn hắn, toàn thân đều trở nên nóng bỏng.

Chuyện này vốn cũng không có gì, tình huống bình thường có thể tẩm bổ huyết nhục, còn có thể tăng lên tu luyện, là cơ duyên tuyệt hảo.

Nhưng, tình cảnh bây giờ lại quá khéo léo.

Toàn thân Khương Phàm sôi trào nhiệt huyết, nóng hổi khô nóng, nhìn lại dung nhan kiều diễm ướt át tuyệt lệ ở trước mặt, cảm nhận được thân thể uyển chuyển ở dưới thân, hô hấp của hắn không bị khống chế mà dồn dập lên, con mắt đều nổi sáng lên, trong lồng ngực cuồn cuộn xao động như dã thú, hận không thể đều muốn hung hăng 'Ăn miếng thịt mỡ' ở gần bên miệng.

Đông Hoàng Như Ảnh huyết khí nóng hổi, ý thức đều có chút hoảng hốt, cảm nhận được ánh mắt xâm lược kia của nam tử trên thân mình, hô hấp dồn dập, còn có bộ vị bành trướng khôi phục, trong lòng rung động, trong hơi thở vậy mà không thể tưởng tượng nổi phát ra một tiếng ngâm khẽ.


Thanh âm rất yếu ớt, rất nhẵn mịn, lại giống như là chiến trường đột nhiên thổi lên tiếng kèn lệnh cao vút.

Khương Phàm đã nhẫn nhịn một đường, thật sự không khống chế nổi, trong cổ họng lăn ra tiếng gào trầm thấp, không còn chèo chống thân thể, toàn bộ đều đập xuống, há mồm liền cắn thịt mỡ, thô lỗ gặm cắn.

Đông Hoàng Như Ảnh hô hấp dồn dập, suýt chút nữa liền muốn luân hãm, nhưng tiếng đánh đến từ phía ngoài đã đánh thức Đông Hoàng Như Ảnh.

- Súc sinh!

Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên nâng chân, dùng hết sức lực toàn thân, hăng chính đánh một kích về phía vị trí kia của Khương Phàm.

- Aaa... !!

Một tiếng hét lớn, Khương Phàm lập tức tắt lửa, khuôn mặt vặn vẹo nằm sấp trên người Đông Hoàng Như Ảnh.

- Thùng thùng! Đông!!

Bên ngoài quan tài đá đang dồn dập gõ.

- Các ngươi đang làm gì? Làm chính sự!

Lan Quỳ gào thét mang theo sự tức giận.

Bởi vì, quan tài đá trước đó còn rất bình thường, trong lúc bất chợt lại nở rộ lên mênh mông cường quang, bò đầy huyết văn quỷ dị, mãnh liệt sinh ra phản ứng cùng di tích Thiên Trụ ở trước mặt bọn hắn.

Di tích Thiên Trụ mênh mông ngàn dặm, trải rộng lít nha lít nhít phù văn phức tạp, giống như một phiến hải dương pháp trận, mênh mông mà vô tận, càng dâng lên lấy năng lượng cuồng triều đến ngập trời, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy khung trời nguy nga.

Nhận Thông Thiên Tháp trong quan tài đá kích thích, di tích Thiên Trụ lại xuất hiện lắc lư yếu ớt, phù văn vô biên vô tận cùng con đường không gian tuôn ra ngập trời, càng là xuất hiện vặn vẹo quỷ dị.

Trong quan tài đá, Đông Hoàng Như Ảnh cưỡng ép ổn định cảm xúc, kích ra thần huyết, ngăn cách khí tức Thông Thiên Tháp.

Khương Phàm đau rát, nhưng miễn cưỡng xem như tỉnh táo lại, cũng cố gắng khống chế Thông Thiên Tháp, áp chế cái sự xao động muốn thức tỉnh kia.

Dưới sự cố gắng phối hợp của bọn hắn, rốt cuộc Thông Thiên Tháp cũng ổn định lại, phía ngoài quan tài đá cũng đã an tĩnh.

Di tích Thiên Trụ hơi rung nhẹ cũng khôi phục bình tĩnh.

Bọn người Đông Hoàng Thánh Kiệt ở phía ngoài thoáng thở phào, nếu quả thật nếu là sinh ra liên hệ, bọn hắn liền toàn bại lộ.

Trong quan tài đá, Đông Hoàng Như Ảnh cũng toát ra mồ hôi lạnh, tiếp theo liền muốn toàn thân toàn ý khống chế huyết văn, lại đột nhiên phát hiện, tên hỗn đản Khương Phàm này lại còn nằm nhoài trên người nàng.

- Đứng lên! Chống đỡ cho tốt!

- Ta phế đi... Ta phế đi...

Khương Phàm gian nan chống thân thể lên, đau đến nhe răng nhếch miệng.

- Đáng đời! Còn dám loạn động, ta thiến ngươi!

Đông Hoàng Như Ảnh xấu hổ giận dữ quát tháo.

- Đông Hoàng Như Ảnh, cô là thật hung ác! Cô... mẫu thân nó... không cần, người khác vẫn chờ sử dụng đây!!

- Hỗn đản, vô sỉ, lưu manh. Ngươi... Dịch chuyển khỏi a...

- Sưng lên!! Là sưng lên!! Sưng to lên! Không phải phản ứng!

- Ngươi...

Thùng thùng!

Bên ngoài lần nữa truyền đến tiếng đánh, nhắc nhở bọn hắn giữ vững tinh thần, khống chế Thông Thiên Tháp, bởi vì ba động vi diệu vừa rồi đã kinh động đến trấn thụ gần Tru Thiên Thần Điện cùng Quang Mang Thần Điện, giờ phút này đang vượt qua trời cao, xông lại phía bọn hắn nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK