Khương Phàm đi đến cấm khu tổ từ phía sau núi, u cốc của Kiều Vô Hối.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa toàn bộ ở lại bên ngoài, cũng ngăn cản Hứa Đan cùng Lý Dần.
- Các ngươi là...
Kiều Linh Vận đánh giá bọn hắn, còn chưa kịp nhận biết.
- Ta là Lý Dần, đây là thê tử của ta.
- Ngô ngô...
Hứa Đan gật đầu, mím môi giả câm.
Tuy nhiên cái câu thê tử kia Lý Dần kêu nàng rất quả quyết, nhịn không được liền khoác cánh tay lên.
- Lý Dần? Sư đệ Khương Phàm?
- Không dám không dám, ta là...
Lý Dần vừa muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới Khương Phàm nhắc nhở, không nên nói lung tung:
- Ừm... A... đúng vậy!
- Các ngươi từ đâu tới?
Kiều Linh Vận không nghĩ tới Khương Phàm thật sự có một sư đệ tên Lý Dần.
- Nói rất dài dòng.
- Vậy liền nói ngắn gọn?
Lý Dần nói quanh co hai tiếng, đưa tay ra hiệu Hứa Đan:
- Để cho thê tử ta nói.
- Ngô ngô ngô...
Hứa Đan mím môi nói vài câu, sau đó nhún vai, nói xong.
Kiều Vạn Niên và mọi người trao đổi ánh mắt, im lặng lắc đầu.
Để câm điếc nói chuyện, chính là không muốn nói?
Đứa nhỏ này vẫn rất uyển chuyển.
- Phụ thân, ngài đã trở về.
Trong u cốc, Kiều Vô Hối nhìn thấy Khương Phàm liền cung kính quỳ xuống.
Tám năm không gặp, hắn vẫn là dáng vẻ già nua khô quắt kia, ngoại trừ trên mặt có nhiều thêm chút huyết sắc ra, giống như không có thay đổi gì.
Khương Phàm đỡ dậy Kiều Vô Hối, khẽ nhíu mày:
- Không phải đã lấy được di cốt Chu Tước sao, ngươi không dùng?
- Ta đã dùng.
Trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn của Kiều Vô Hối hiện ra vài nụ cười, chỉ là thói quen không quá hay mỉm cười, rất nhanh đã khôi phục bình thường.
- Hiệu quả đâu?
- Khởi bẩm phụ thân, đã khôi phục Thiên phẩm, cảnh giới cũng trở lại Bán Thánh.
Giọng Kiều Vô Hối run nhè nhẹ, từ trong lòng lộ ra kích động.
Thời điểm lúc trước khi hắn thức tỉnh, kỳ thật hẳn là Thiên phẩm linh văn, nhưng mẫu thân vì để tránh gây nên chú ý, lúc bắt đầu đang thức tỉnh liền cưỡng ép phong ấn hắn, đến mức về sau bất luận cố gắng như thế nào, đều không thể đột phá gông cùm xiềng xích.
Nhưng di cốt đến từ phụ thân của hắn, đồng căn đồng nguyên, càng là tổ mạch Chu Tước, cho nên sau khi hấp thu số lượng lớn máu tươi bên trong di cốt, thành công giải trừ phong ấn ngàn năm, khôi phục phong ấn Thiên phẩm thuộc về hắn.
Quan trọng nhất chính là, phụ thân kiếp trước đã nhìn trộm đến Đế cảnh, cho nên máu tươi bên trong di cốt không chỉ đơn giản là hoàng huyết như vậy.
Hắn không chỉ có khôi phục Thiên phẩm, càng trong vài năm ngắn ngủi này, trở lại cảnh giới Bán Thánh.
- Máu bên trong di cốt không đủ sao? Vì sao không có trực tiếp đột phá đến Thánh cảnh?
Khương Phàm thở phào, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.
- Di cốt là một mảnh xương cột sống của phụ thân, vị trí đặc thù, có được năng lực tạo máu, Huyền Nguyệt còn bảo dưỡng nó rất tốt, máu tươi cũng coi như sung túc. Chỉ là...
- Chỉ là cái gì?
- Ta dùng hơn phân nửa, cũng không dám dùng nữa. Trên di cốt có dấu vết Huyền Nguyệt lưu lại, dùng máu tươi càng nhiều, vết tích phản ứng càng mãnh liệt. Nếu như ta muốn cưỡng ép đột phá đến Thánh phẩm, chỉ sợ cần hút đi toàn bộ máu tươi, đến lúc đó phản ứng kia vô cùng có khả năng sẽ bại lộ vị trí di cốt. Lượng máu tươi hòa vào trong cơ thể ta cũng sẽ bởi vì không cách nào kịp thời luyện hóa, mà khiến cho bọn hắn chú ý.
Kiều Vô Hối lắc đầu, không phải là không muốn dùng, mà là không dùng đến.
Huyền Nguyệt hoàng triều không có bị hủy đi, ngược lại còn quy thuận Vạn Đạo Thần Giáo, nằm ngoài dự tính của bọn họ.
Hai thế lực lớn cũng từ đầu đến cuối cùng cũng không có từ bỏ điều tra di cốt, phạm vi đã từ Tây Bộ, mở rộng đến Nam Bộ cùng Bắc Bộ.
Hắn không thể không cẩn thận.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, dù sao di cốt cũng bị Huyền Nguyệt hoàng triều khống chế ngàn năm, phía trên khẳng định tất cả đều là bẫy.
Kiều Vô Hối nói:
- Lúc ấy sau khi ta hấp thu hơn phân nửa máu tươi, vị trí di cốt có khả năng đã bại lộ. Bất đắc dĩ, di cốt đã bị chuyển dời đến nơi khác, cưỡng ép phong ấn.
- Giấu ở nơi nào rồi?
Khương Phàm trên đường tới đã đã biết sự kiện của Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt vậy mà lại thành công kiên trì dưới sự vây công của hai đại hoàng tộc, còn đầu phục Vạn Đạo Thần Giáo.
Chuyện này bằng với chẳng những không có hủy Huyền Nguyệt, ngược lại càng khó chơi hơn.
Suy nghĩ lại cục diện bên trong Cổ Hoa một chút, Khương Phàm không khỏi không rung động, thế sự vô thường, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
- Chúng ta dùng lực lượng Cấm Nguyên Cổ Thụ bố trí pháp trận.
- Cụ thể ở đâu?
- Tại nơi bọn hắn không nghĩ tới, cũng tại nơi bọn hắn tuyệt đối sẽ không điều tra.
- Ừm?
Khương Phàm quay đầu, chú ý tới vẻ mặt Kiều Vô Hối lại có chút phức tạp.
Kiều Vô Hối cúi đầu:
- Đại Diễn thánh địa.
Khương Phàm cau chặt lông mày:
- Tại sao các ngươi lại đưa tới Đại Diễn thánh địa rồi?
- Bởi vì... Thiên Hậu đã tới.
- Ai?? Thiên Hậu!!
Khương Phàm bỗng nhiên biến sắc, toàn thân chợt nóng lên.
Thiên Hậu tới?
Trực tiếp tìm được nơi này?
Kiều Vô Hối nói:
- Thiên Hậu, sinh ra ở Đại Diễn thánh địa. Đặt tên là Tô Niệm, sinh trước tân lịch nguyên niên ba năm. Thiên Mục đại tướng, đang tự mình bảo vệ.
Khương Phàm sau khi kích động, thể hiện lại từ từ quái dị.
Thiên Hậu đã mười một tuổi rồi?
Lúc đó hắn đi Đại Diễn thánh địa, vì sao không có gặp!
Diêm bá vẫn luôn ở Đại Diễn thánh địa?
Kiều Vô Hối có chút cúi đầu:
- Nguyên niên tháng tám, Thiên Hậu bí mật tới qua, thăm mẫu thân, hiểu rõ tình huống. Sau khi chúng ta đạt được di cốt, nàng lại tự mình tới. Cũng là bởi vì Thiên Mục đại tướng tự mình bảo vệ, ta thuận lợi khôi phục Thiên phẩm linh văn. Bởi vì di cốt phản ứng mãnh liệt, sợ là đã gây nên chú ý, bọn hắn liền dẫn đi di cốt cùng Cấm Nguyên Cổ Thụ, đến Đại Diễn thánh địa phong ấn.
- Nơi đó là thánh địa, lại còn là tôn chủ Tây Bộ, sẽ không có người tới nơi đó điều tra. Có Thiên Mục đại tướng tự mình bố trí pháp trận, còn có Cấm Nguyên Cổ Thụ ảnh hưởng thời gian, Huyền Nguyệt cùng Vạn Đạo rất khó tra được nơi đó.
- Thiên Hậu đã tới.
Khương Phàm nhẹ nhàng thở phào, nếu như tìm hiểu tình huống, Thiên Hậu hẳn sẽ không lại trách tội Kiều Hinh.
Tuy nhiên, Thiên Hậu lại ở Đại Diễn thánh địa, cái này thật sự quá ngoài ý muốn.
Tô Triệt, Tô Lăng, chẳng phải là thân nhân kiếp này của Thiên Hậu sao?
Danh Sách Chương: