Thường Lăng cũng không nguyện ý rời nhà đến nơi phức tạp như Sí Thiên giới kia.
Luyện Đan sư đều nổi danh cao ngạo huống chi là Luyện Đan sư nơi đó, đầu chỉ sợ đều muốn giương lên bầu trời.
Nhưng Khương Phàm thịnh tình mời, nàng thực sự không tiện từ chối.
Sau khi xin chỉ thị của phụ thân Thường Huyền Nghĩa, nàng mới miễn cưỡng đồng ý lời mời của Khương Phàm.
Thường Huyền Nghĩa so Thường Lăng càng lo lắng nhiều hơn, dù sao nơi đó cũng là Sí Thiên giới, là trung tâm phong bạo của toàn Thương Huyền, lúc nào cũng có thể đứng trước nguy cơ.
Nhưng nếu Khương Phàm đã tự mình đến mời, còn nhắc đến đan thuật cao thâm hơn, hắn cũng không dễ ngăn cản.
Khương Phàm không có ở lại quá lâu, sau khi từ biệt mọi người, hắn liền đi thẳng đến Trung Vực.
Bên trong Thông Thiên Tháp.
Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh nhìn nữ tử mỹ lệ đột nhiên giáng lâm tới đây, đều không hẹn mà cùng sửng sốt một chút.
Khương Phàm cố ý đi đường vòng đến Ly Hỏa thánh địa, cũng không phải là bái phỏng phụ thân hắn, mà là tiếp một nữ tử? Lại còn nữ tử xinh đẹp đến mức để các nàng đều cảm thấy kinh diễm.
Chắc hẳn không phải quan hệ bình thường.
Thường Lăng càng là ngoài ý muốn, Khương Phàm lại còn mang theo trong người hai nữ hài tử nũng nịu?
Một người ưu nhã tĩnh mỹ, ôn nhuận như ngọc, một người thanh xuân tịnh lệ, hoạt bát linh động.
Đều là quốc sắc thiên hương, mỹ diệu động lòng người.
- Cô nương là ai?
Đông Hoàng Như Yên rất im lặng, tên điên kia rõ ràng không phải đang chiến đấu thì cũng là chiến đấu ở trên đường đi, cũng không thấy hắn thông đồng nữ tử nào, làm sao nữ tử một người lại tiếp một người xuất hiện như thế này chứ.
Mấu chốt lại là đều rất xinh đẹp.
- Ta tên Thường Lăng, nữ nhi của Ly Hỏa Thánh Chủ, ta là Luyện Đan sư.
Thường Lăng mỉm cười giới thiệu.
Đông Hoàng Như Ảnh mặt giãn ra cười khẽ, đang muốn đáp lại, Đông Hoàng Như Yên đột nhiên nói:
- Ta là Đông Hoàng Như Yên, đây là tỷ tỷ của ta Đông Hoàng Như Ảnh, chúng ta là người của Cửu Thiên Thần Giáo. Đúng rồi, tỷ tỷ của ta là vị hôn thê của Khương Phàm.
- Như Yên!
Đông Hoàng Như Ảnh rất bất đắc dĩ.
- Các ngươi đính hôn rồi?
Thường Lăng vẻ mặt hơi tối, nhưng vẫn duy trì nét mặt tươi cười lễ phép.
- Thần Tôn khâm định.
Đông Hoàng Như Yên cố ý kích thích, muốn nhìn xem nữ tử này liên quan như thế nào với Khương Phàm.
- Chúc mừng các ngươi.
Thường Lăng không có thể hiện ra quá nhiều cái gì, mà nhìn Cự Long bị nhồi vào không gian ở xung quanh.
- Đây chính là Cự Long sao, quả thật như lời đồn, có thể dài đến mấy vạn mét.
Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở muội muội đừng lại lắm miệng, nàng đi đến phía trước bồi tiếp nói:
- Yêu tộc có rất nhiều dị thú đều có hình thể khổng lồ, trăm mét hay vài trăm mét rất phổ biến, nhưng có thể dài đến vạn mét trở lên, cũng chỉ rải rác vài loại như Cự Long, Côn Bằng, Thái Thản, cũng đều là bá chủ cấp cao nhất trong Yêu tộc.
Thường Lăng chăm chú hỏi:
- Chém giết Cự Long vạn mét, lấy được huyết nhục tài nguyên, chẳng phải là muốn bù đắp được mấy trăm người cùng cảnh giới?
- A? Cái này...
Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên bị hỏi:
- Không phải tính toán như thế, Nhân tộc có thể bằng vào thân thể suy nhược chống lại cùng Yêu tộc, chém giết cùng Ma tộc, chủ yếu là Nhân tộc có thể khai phá huyết hải, diễn biến khí hải.
- Khi đến cảnh giới Thánh Linh, nhất là sau khi cảnh giới Thánh Vương tới cảnh giới Thánh Hoàng, máu tươi trong trái tim giống như đại dương, sau khi đâm xuyên, máu tươi có thể bao phủ sơn lâm.
- Nhưng Cự Long xác thực rất đặc thù, nếu như cứng rắn muốn từ bên trên sinh cơ huyết nhục mà suy tính, nói là bù đắp được hai ba vị Nhân tộc cùng cảnh giới, cũng không đủ.
Thường Lăng giật mình gật đầu, nhưng nhìn Cự Long dài đến năm vạn mét, vẫn cảm giác quá khoa trương.
- Ta vẫn luôn rất rung động, các vị tổ tiên Nhân tộc có thể sống sót bên trong thế giới Hồng Hoang mà yêu ma hoành hành, còn có thể có địa vị ngang nhau, thật sự là kỳ tích.
- Đúng vậy, ban đầu, đời đời Nhân tộc Hồng Hoang chính là đồ ăn, như là heo chó, sâu kiến, nhưng Nhân tộc có trí tuệ, có tinh thần, bọn họ dùng thân thể suy nhược, viết lên ra kỳ tích Sử Thi dậy sóng ầm ầm.
Khương Phàm nhìn thấy bên trong bình an vô sự, liền dùng tốc độ cao nhất vượt qua đại địa Tây Nam, ngày đêm không ngừng vượt qua, lại ngẫu nhiên mời Đông Hoàng Như Yên đi ra.
Nhưng nha đầu này không biết phát điên cái gì, còn lạnh như băng không cho hắn sắc mặt tốt mà nhìn.
Tuy nhiên Tặc Điểu đột phá, cuối cùng đã để tâm tình Khương Phàm kích động, cũng không tiếp tục để ý thái độ ngang ngược của Đông Hoàng Như Yên.
Nhưng, ngay lúc bọn hắn vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm sơn hà, tới gần Trung Vực, Liệp Thần Thương yên lặng trong khí hải ngoài ý muốn lại xuất hiện rung chuyển.
Khương Phàm lập tức cảnh giác!
Liệp Thần Thương giống như Tử Thần ngủ say, sẽ không tùy tiện nhận xúc động, ngay cả hắn muốn tỉnh lại, đều phải dùng phương thức cường ngạnh dã man.
Bây giờ lại tự mình thức tỉnh?
Khương Phàm từ trên trời rơi xuống trên một đỉnh núi nguy nga, cảnh giác rừng rậm mênh mông.
Nơi này có thứ gì có thể làm cho Liệp Thần Thương cảnh giác?
- Đại Tặc, Bạch Tai, chuẩn bị sẵn sàng.
Khương Phàm đưa ý thức truyền vào Thông Thiên Tháp.
Gặp nguy hiểm?
Cự ngạc cùng Bạch Tai đang lúc bế quan, lần lượt mở mắt ra, kích ra huyết mạch, chuẩn bị xuất chiến.
Nhưng, Liệp Thần Thương lại đột nhiên bộc phát ra sát ý ngút trời, không nhận Khương Phàm khống chế mà rời khỏi khí hải.
Ầm ầm!
Liệp Thần Thương tăng vọt quy mô, tái hiện uy thế khủng bố khi còn ở Đại Hoang thâm uyên.
Mênh mông sát ý như biển cả đang bộc phát, như là đại biểu cho ý chí của trời đất, chấp chưởng sát phạt.