- Ta sẽ đem tin tức đưa đến.
Đại hoàng tử cũng không có so đo với Khương Phàm.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, các tộc nhân Kiều gia thực sự đã không bình tĩnh được nữa.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Khương Phàm, ta cần giải thích với ngươi một chút. Nếu muốn khiêu chiến vị trí thứ nhất cần tại hai cảnh giới Linh Hồn cảnh cùng Linh Nguyên Cảnh đối mặt ba đối thủ khiêu chiến, ba đối thủ này cũng không phải chính ngươi chọn, là các gia tộc tự phát, nói cách khác, bọn hắn sẽ phái người mạnh nhất. Ngươi mặc dù là Chí Tôn Thánh văn, nhưng nếu đối mặt với ba kẻ vây quét, ngươi thật không có phần thắng.
- Mà ai lại trên Linh Nguyên Cảnh? Linh Vận, hay là Phượng Bảo Nam!
Tộc nhân khác cũng nhao nhao phụ họa, cái này không chỉ là vấn đề khiêu chiến, càng là vấn đề mặt mũi.
Nếu như là Chung Ly gia, Mục gia bởi vì không cam tâm, khởi xướng khiêu chiến, các phương còn có thể đối đãi bình thường.
Nhưng Kiều nhiều năm gia liên tục đều ở vị trí thứ chín, nếu như cưỡng ép khởi xướng khiêu chiến, sẽ chỉ dẫn tới chế giễu.
- Ta phụ trách Linh Hồn cảnh, Linh Vận phụ trách Linh Nguyên Cảnh. Các ngươi chỉ cần toàn lực ứng phó, đem bài vị Kiều gia tăng lên tới thứ năm.
Khương Phàm không giải thích quá nhiều, giẫm lên thềm đá đi đến chỗ sườn núi.
- Phụ thân?
Bọn người Kiều Thiên Mạch nhìn Kiều Vạn Niên.
Hồ nháo cũng phải có giới hạn chứ, cái tên Khương Phàm này làm việc quá tùy tiện.
- Tiếp tục phối hợp! Đây là mệnh lệnh!
Kiều Vạn Niên ngược lại có chút thưởng thức tiểu tổ tông này.
Mặc dù làm việc nhìn rất khoa trương lại bá đạo, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn kỳ thật rất rõ ràng mình đang làm gì, cũng tinh tường mình muốn đạt tới mục đích gì.
Mà, luôn có thể tuỳ tiện đem chuyện dẫn tới trên người mình, chính hắn gánh vác, tự mình giải quyết.
Chỉ là Kiều gia điệu thấp quá lâu, không quá thích ứng với này phương thức làm việc hơi có vẻ dã tính này.
Khương Phàm đã dám cam đoan như thế, hẳn là có biện pháp nào đó.
Nửa đêm!
Kiều Linh Vận mang theo vài phần khẩn trương, thử thăm dò đi vào tổ địa phía sau núi.
Nơi này là cấm địa Kiều gia, vài chục tòa phân bố không cùng tuổi, tổ từ có lịch sử cùng ý nghĩa khác biệt.
Số lượng lớn các tộc lão ẩn lui đều ẩn ở đây, có một số đã ngủ say, chờ đợi cái chết tiến đến, cũng có một số là đang yên lặng túc trực bên linh cữu, phụng dưỡng liệt tổ liệt tông.
Tông tộc cổ lão như Kiều gia đây, tộc quy vô cùng khắc nghiệt, không có người nào dám tuỳ tiện mạo phạm, cho nên thời điểm Kiều Linh Vận tới đây đặc biệt đã xin chỉ thị của phụ thân, sau khi được cho phép mới lo lắng bất an đi vào phía sau núi.
- Khương Phàm?
Kiều Linh Vận bảy lo tám sợ dựa theo phương hướng phụ thân nói, nàng đã đi tới một tòa u cốc vắng vẻ.
Mặc dù u cốc yên lặng lờ mờ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngay cả cỏ xanh đều được tạo vuông vức.
- Vào đi.
Trong u cốc truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Kiều Linh Vận run rẩy, thận trọng đi vào u cốc, thi lễ một cái với bên trong thạch điện:
- Hậu bối Kiều Linh Vận, bái kiến tổ tiên.
Cửa thạch điện nặng nề chậm rãi đẩy ra, một lão nhân già nua còng lưng thân thể khô gầy, đi ra.
Kiều Linh Vận cuống quít quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Lão nhân lớn tuổi như thế, còn canh giữ ở loại thạch điện che giấu kỹ thế này, khẳng định địa vị trong tộc rất đặc biệt.
Chỉ là phụ thân chưa từng nói qua tình huống phía sau núi, nàng đối với chuyện nơi đây đều hoàn toàn không biết gì cả.
Hoặc là, ngay cả phụ thân đều không hiểu rất rõ bí mật phía sau núi.
- Ta là Kiều Vô Hối.
Giọng lão nhân khô khốc trầm thấp, con mắt đục ngầu lóe ra u quang nhàn nhạt.
Kiều Vô Hối?
Kiều Linh Vận cố gắng đảo tin tức gia phả trong đầu.
Phụ thân của phụ thân? Không phải.
Gia gia của phụ thân? Cũng không phải...
Cái tên này hình như có chút quen thuộc.
Gia gia của gia gia? Cũng không phải.
Chờ chút! Kiều Vô Hối?
Vị trưởng bối sáng tạo Trường Sinh đại điển kia? Nói đùa cái gì vậy, đó là chuyện của một ngàn năm...
- Aaa…!!
Kiều Linh Vận bỗng nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào gào lên.
Gặp quỷ? Không không! Ta gặp được tổ tông rồi? Chẳng lẽ, Trường Sinh đan thật sự có thể duy trì lâu như vậy?
- Cô đã đến.
Khương Phàm từ bên trong tổ từ đi ra tới.
- Ta...
Kiều Linh Vận vừa muốn mở miệng, lại hoảng sợ nhìn thấy lão tổ tông trước mặt lại hành lễ với Khương Phàm.
- Đây là gia phụ.
Kiều Vô Hối nói.
- Sao?
Kiều Linh Vận trừng to mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh quái dị.
- Giữ bí mật.
Khương Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, đi tới bên cạnh Kiều Linh Vận.
- Ngươi... Ngươi đến cùng...
Kiều Linh Vận cảm giác đầu của mình giống như không đủ dùng, nàng đột nhiên nghĩ đến một từ —— chuyển thế trùng sinh!
- Linh văn của ngươi là Lục Dực Kim Kiêu, truyền thừa từ Bất Diệt Thiên Hoàng, lại ngược dòng tìm hiểu lên, nhưng thật ra là đến từ Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước.
Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tháp, dẫn xuất một giọt máu tươi.
Ầm ầm!
Huyết khí cuồn cuộn, sôi trào khắp u cốc, liệt nhiệt độ cao mãnh nương theo cường quang, vặn vẹo không gian, hư ảnh một con Khổng Tước giương cánh gáy to, âm thanh rung động không gian.
Kiều Vô Hối đưa tay khống chế cấm chế thủ hộ u cốc, áp chế liệt diễm bạo động.
- Đây là một giọt tinh huyết Chu Tước, từ bên trên xương thật lấy xuống. Đêm nay ngươi ở chỗ này dung hợp, có khả năng sẽ kích phát huyết mạch truyền thừa.
Lúc đầu Khương Phàm chuẩn bị giữ lại cho mình dùng, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại vẫn nên giao cho Kiều Linh Vận.
Không chỉ là muốn tranh đoạt Thao Thiết Thánh pháp, cũng là nghĩ thay Kiều gia.
Mà mình đã tới đây, dù sao cũng phải để lại chút gì đó.
Nếu Kiều Linh Vận là Đại Thừa Thánh văn, vậy thì phải bồi dưỡng.
- Tinh huyết Chu Tước?
Kiều Linh Vận bỗng nhiên cảm giác toàn thân mình đều nóng lên, máu tươi nhanh chóng lao nhanh trong mạch máu. Linh nguyên bên trong khí hải đều phát ra tiếng rít gào bén nhọn, sau đó... nàng bất chợt cúi đầu.
Kiều Vô Hối nâng tay phải lên, lòng bàn tay vỡ ra khe hở, huyết khí bốc hơi, dần dần ngưng kết thành năm giọt tinh huyết:
- Trước tiên dùng Bất Diệt Thiên Hoàng huyết, sau đó lại dùng Chu Tước tinh huyết. Đêm nay giúp ngươi tôi thể luyện hồn, kích phát huyết mạch truyền thừa.