Nhân Hoàng nhấc nhấc tay, xưng hô cũng thay đổi:
- Vạn Niên, ngươi ngồi xuống trước, là hoàng thất có một số việc xử lý thiếu thỏa đáng, để Kiều gia bị ủy khuất. Nhưng sau này có chuyện gì, cứ đến hoàng cung tới tìm ta, phải chú ý trường hợp, chú ý phân tấc.
Các tộc trưởng chau mày, xong việc rồi?
Nhân Hoàng không tức giận?
Kiều lão quỷ thật khôn khéo, nhìn thấu tâm tư Nhân Hoàng.
Nhân Hoàng lại nói:
- Ta có thể tha thứ Kiều gia hôm nay mạo phạm, nhưng Khương Phàm sát hại bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, cần phải có cái bàn giao. Là chúng ta bàn giao nội bộ, sẽ không công khai với bên ngoài.
Bọn người Hoàng Phủ Thừa Viễn thoáng ngồi thẳng người, chuẩn bị kỹ càng đàm phán cùng Kiều Vạn Niên.
Nhi tử của bọn hắn tuyệt đối không thể chết vô ích như vậy.
Kiều Vạn Niên nói.
- Nhân Hoàng để hắn bồi tội xin lỗi? Khương Phàm giết bọn hắn, liền phải xin lỗi. Nếu như bọn hắn giết Khương Phàm thì sao, Nhân Hoàng sẽ quan tâm sao?
Gia chủ Mục gia ra mặt nói:
- Bất kể nói thế nào, Khương Phàm săn giết bọn người Hoàng Phủ Chính Thiên, ít nhiều đều có chút tính toán, nói xin lỗi đi.
Kiều Vạn Niên lắc đầu:
- Hắn sẽ không nói xin lỗi, ta không quản được hắn.
- Ngươi đường đường là gia chủ, không quản được con rể ngươi?
- Hắn không chỉ là con rể ta, hắn còn có một sư phụ.
- Là vị cao nhân nào?
Nhân Hoàng tự mình hỏi thăm.
Cường giả ẩn thế bồi dưỡng truyền nhân, vậy mà có thể săn giết truyền nhân các đại gia tộc bọn hắn bồi dưỡng, thực lực vị cao nhân này khẳng định vô cùng mạnh, cũng là có thể để Kiều Vạn Niên dám không kiêng nể gì mà phát tiết cảm xúc.
Hoàng Phủ Thừa Viễn có chút nhíu mày, Ác Nhân cốc sao?
Hắn còn đang chuẩn bị sau đó sẽ bẩm báo với Nhân Hoàng.
Kiều Vạn Niên cố ý do dự rất một hồi, mới phun ra một chữ:
- Thánh!
Thánh? Đám người hơi biến sắc, có ý gì, Thánh Nhân sao?
- Hắn muốn một viên Trường Sinh Đan, bảo vệ Kiều gia ba mươi năm.
Kiều Vạn Niên cố ý nói mập mờ.
Đầu tiên là cam đoan Kiều gia không có ý làm phản, lại mịt mờ nhắc nhở Kiều gia có Thánh nhân.
Cứ như vậy, lập tức có thể triệt tiêu cảnh giác của hoàng thất đối với Kiều gia, càng có thể có thể hoàn mỹ che giấu thân phận Khương Phàm, lại còn có thể chấn nhiếp suy nghĩ trả thù của các tộc, thậm chí còn có thể làm cho hoàng thất thoáng kiêng kị Kiều gia.
Một công nhiều việc!
Đây chính là "Đối sách" mà huynh muội nghĩ tới bọn họ.
Thanh Bình uyển!
Sau khi Mục Vân Phi đứng dậy rời khỏi, Kiều Linh Vận ở bên cạnh nói:
- Mục Vân Phi rất có phong phạm phụ thân hắn, so với truyền nhân gia tộc khác, tính cách, mưu trí là toàn thắng.
Kiều Thiên Mạch ho nhẹ vài tiếng:
- Cũng bao gồm ta?
- Mình không có điểm số đây?
Kiều Linh Vận liếc nhìn hắn một cái.
Gương mặt Kiều Thiên Mạch cứng đờ.
Kiều Vô Song tiến tới, kéo lại đại ca cười nói.
- Đại ca, huynh kỳ thật vẫn rất ưu tú, cũng không biết vì sao, vừa so sánh với Khương Phàm và Mục Vân Phi, lại kém một đoạn như vậy.
- Một đoạn? Không phải một chút?
- Một đoạn! Một mảng lớn!
- Tới muội.
- Đừng nản chí nha, huynh còn nhỏ, còn có không gian trưởng thành.
Kiều Vô Song nói, lại nháy mắt với đại ca.
Kiều Thiên Mạch đẩy Kiều Vô Song ra, tiến đến bên cạnh Khương Phàm:
- Lúc nãy ngươi nói là, chúng ta về đến nhà liền đi đến phía sau núi?
- Các ngươi đều về phía sau núi bế quan, mặc kệ Hoàng Phủ Nguyệt Thiền có thể đùa ám chiêu hay không, để bọn hắn tự mình chờ lấy đi.
- Nếu đến phía sau núi, có phải sẽ thuận tiện dạy cho chúng ta mấy chiêu hay không?
- Nhìn tình huống đã.
Kiều Thiên Mạch kích động, quay đầu chớp mắt với Kiều Vô Song.
Mục Vân Phi vừa rời khỏi không bao lâu, bên trong thạch đình nơi xa, Đông Hoàng Như Ảnh khách sáo hai câu với tân khách bên cạnh, dáng dấp yểu điệu đi tới nơi này.
Kiều Linh Vận chú ý tới, tiến đến phía sau Khương Phàm, nói khẽ:
- Hình như Đông Hoàng Như Ảnh muốn tới nơi này.
Phượng Bảo Nam rất bất đắc dĩ, nói với Kiều Vi Nhi:
- Nữ tử của ta và nam tử của muội dán gần như vậy, muội có cảm tưởng gì?
Kiều Vi Nhi dở khóc dở cười.
- Tỷ phu, đã thành thục.
Kiều Vô Song cũng lại gần, hì hì cười nói:
- Đúng đấy, đã thành thục.
Phượng Bảo Nam nhấc cánh tay lên:
- Các ngươi cũng kéo ta lại, an ủi một chút.
- Không được!
Kiều Vi Nhi bĩu môi quay đầu, ôm chặt hồ ly trong ngực.
Quá lúng túng.
Phượng Bảo Nam quơ cánh tay, đưa đến bên cạnh Kiều Vô Song một chút.
Kiều Vô Song liếc qua hắn một hồi mới cười hì hì kéo lại, còn tựa đầu ở trên vai hắn.
- Ai... Còn có cô em vợ tốt đây.
Kiều Linh Vận không để ý bên cạnh đang hồ nháo, nàng ngồi ở phía sau Khương Phàm, nhìn Đông Hoàng Như Ảnh đi tới.
Lúc này, một vị thị nữ nâng ngọc bàn đi đến bên trong thạch đình bọn hắn, chậm rãi hành lễ, theo thứ tự lấy xuống rượu, trái cây cùng linh quả phía trên, tỉ mỉ dọn xong.
Bọn người Khương Phàm đang nhìn Đông Hoàng Như Ảnh, có người bị dáng người và khí chất mê người của nàng hấp dẫn, có người suy đoán nàng muốn tới làm gì.
Bọn hắn ai cũng không có nhìn thị nữ bên cạnh, thậm chí đều có chút không nhìn nàng.
- Xin mời dùng từ từ.
Thị nữ cất kỹ ngọc bàn, lần nữa hành lễ.
Nhưng, lúc thị nữ hành lễ đứng dậy, trong chốc lát, đáy mắt nàng đột nhiên hiện lên kỳ quang.
Khương Phàm đột nhiên cảnh giác, vô ý thức liếc mắt nhìn thị nữ, đối đầu cùng với cặp mắt kia của nàng.
Nhưng, đã chậm.
Oanh!!
Lôi triều cuồng bạo trong chốc lát được phóng thích.
Không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Cường quang nở rộ, đâm rách màn đêm, chiếu thấu Thanh Bình uyển.
Lôi triều cuồng kích, xé rách tám phương, trong chốc lát đã phá hủy thạch đình, che mất Khương Phàm và tất cả mọi người Kiều gia.
Khương Phàm đứng mũi chịu sào, bị lôi đình cuồng liệt va chạm, huyết nhục văng tung tóe, trùng kích kinh khủng xốc hắn bay lên, đụng bay Kiều Linh
Vận ở sau lưng.
Phượng Bảo Nam, Kiều Thiên Mạch, Kiều Vô Song, Kiều Vi Nhi, cùng các tộc nhân Kiều gia khác, không có chút nào chuẩn bị, bọn hắn đang cười đùa, nhìn qua trước mặt, đều không đã hiểu xảy ra chuyện gì, đã bị lôi điện dày đặc nóng nảy đánh rách thân thể, ánh sáng chói mắt nương theo thân thể thịt nát bay ra mấy trăm mét.