Thời điểm khi Khương Phàm một lần nữa trở lại hố sâu, mọi người phân tán trong núi cao rừng rậm đều trầm mặc, trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần e ngại.
Hình Phù Đồ đâu, đã chết rồi sao, hay là trốn?
Thái Tuế danh chấn hoàng đạo lại bị Khương Phàm giết như chó?
Mà còn là hai lần!
Tất cả trào phúng, tất cả khinh miệt đều tan thành mây khói tại đây.
Bọn hắn thực sự khó có thể tưởng tượng, một nam tử sinh trưởng dã man vậy mà có thể mạnh đến tình trạng miệt thị ngàn vạn thiên kiêu.
Suy nghĩ lại một chút về những cường giả Khương Phàm săn giết kia, bọn hắn cũng bắt đầu hoài nghi rốt cuộc là tại Thượng Thương cổ thành, khắp nơi trên đất là cơ duyên bảo địa, hay là khu vực săn bắn của Khương Phàm.
- Trong tay Khương Phàm đang mang theo cái gì, ma thương của Hình Phù Đồ sao?
- Đó là chiến khu của Hình Phù Đồ, chiến khu đời đầu tiên, vậy mà lại rơi xuống trong tay Khương Phàm.
- Đây là khuất nhục, đủ để cho Hình Phù Đồ hổ thẹn, để Thái Cổ Thần Miếu hổ thẹn.
- Hình Phù Đồ lục thế anh minh, bị hủy vào ngày hôm nay. . Bạ𝘯 có biết t𝗿a𝘯g t𝗿𝘂yệ𝘯 || T𝗿 U𝙢t𝗿𝘂yệ𝘯﹒v𝘯 ||
- Hình Phù Đồ cao ngạo, bây giờ đã cao ngạo không nổi nữa. Kiếp này hắn không thể giết Khương Phàm, nhất định sẽ để lại tâm ma, đời thứ tám đừng nghĩ đến việc trùng kích Thánh Hoàng cảnh.
Tâm tình của u Dương Thiên Nhiên và các cường giả hoàng đạo trở nên phức tạp, cũng không có ai còn dám trêu chọc Khương Phàm.
Chí ít là ở trong Thượng Thương cổ thành này chính là không thể.
- Là hắn! Khẳng định là hắn!
Hoàng tử của Xích Thiên Thần Triều nhìn lên thân ảnh oai hùng trên bầu trời kia, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
- Là ai?
Công chúa bọn người kỳ quái nhìn hoàng tử.
- Hắn đã trở về, nàng thì sao? Đều trở về à.
- Đại ca, huynh đang đang nói cái gì vậy?
- Ngàn năm trước, Xích Thiên Thần Triều có một nam tử một nữ tử đi ra. Bọn họ khai sáng thần triều mới, rèn đúc một đoạn truyền kỳ, bọn họ trở thành Thần Linh chói mắt nhất thời đại kia. Nam tử, tôn vị Phần Thiên Thần Hoàng, nữ tử, tôn vị Thiên Hậu. Thương Huyền cộng tôn, thiên hạ kính sợ.
Hoàng tử ngước nhìn bóng lưng trên bầu trời, thì thào khẽ nói, vẻ mặt phức tạp.
- Ngàn năm trước? Muội không nhớ rõ có đoạn lịch sử này.
Công chúa và đám người hai mặt nhìn nhau.
- Bọn hắn thất bại, thua ở Đăng Thiên Kiều, thua ở dưới thiên kiếp. Thương Huyền, xóa đi đoạn lịch sử kia.
- Đăng Thiên Kiều?
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, khó có thể tin được mà nhìn hoàng tử.
- Bọn hắn chết tại thời đại kia, chết tại trong tay Thương Huyền vì đó đã chém giết mấy chục năm.
Hoàng tử lắc đầu khẽ nói, vẻ mặt càng hiện ra vẻ phức tạp.
Người khác không biết bí mật này, nhưng là người thừa kế tương lai của Xích Thiên Thần Triều, hắn lại rất rõ ràng, mà còn biết đến rất kỹ càng.
Tại thời điểm Thần Tôn từng chỉ đạo cho hắn cũng đã nói, người đó sẽ trở lại.
Khương Phàm thu ma thương vào thanh đồng tiểu tháp, thuận tiện nói một chút tình huống cùng Hướng Vãn Tình.
- Hắn nuốt không trôi một hơi này, sẽ còn trở lại.
Hướng Vãn Tình bất đắc dĩ nói:
- Ngươi đưa ta ra lại bên ngoài, có thể sẽ giúp một tay.
- Vạn Đạo Thần Giáo đang theo dõi cô, chính cô ở lại bên ngoài, ta không yên lòng.
Hướng Vãn Tình nhìn ma thương cắm ở đỉnh núi, trong lòng thoáng buông lỏng, trên mặt kiều diễm cũng rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười:
- Ngươi lại cứu ta, lại quan tâm ta, muốn ta báo đáp ngươi thế nào?
- Ta không phải là nên cứu cô sao?
- Trên đời này nào có chuyện gì vốn nên hay không nên, nói đi, muốn ta báo đáp ngươi thế nào.
- Ở lại bên cạnh ta là được.
- Không sợ ta đưa tới tai hoạ cho ngươi? Ta chính là một người chẳng có điềm lạnh.
- Ta có rất nhiều phiền phức, không quan tâm lại nhiều hơn một cái nữa.
- Cái phiền toái này của ta, cũng không phải là phiền phức bình thường. Vạn Đạo Thần Giáo thật sự sẽ cùng ngươi không chết không thôi.
- Ta đã cùng Vạn Đạo Thần Giáo không chết không thôi.
Khương Phàm nói xong, còn cố ý mời Hướng Vãn Tình từ bên trong thanh đồng tiểu tháp đi ra, công nhiên đứng ở bên cạnh hắn.
- Hướng Vãn Tình!
Lưu trưởng lão của Vạn Đạo Thần Giáo ngưng tụ con ngươi, thật ngông cuồng, biết rõ Vạn Đạo Thần Giáo bọn hắn đang ở chỗ này, còn sánh vai ân ái?
- Thật sự là Hướng trưởng lão.
Lần này bọn người Điêu Lãnh Nguyệt đã thật sự thấy rõ ràng.
Dáng người cao gầy một mét tám, có lồi có lõm, yêu kiều thướt tha, váy dài lộng lẫy nhu thuận hoàn mỹ phác hoạ ra đường cong kinh động tâm phách kia, tóc dài đến eo như thác nước giống như phân tán ở sau lưng, xuống chút nữa chính là chỗ tròn trịa chết người.
Từ bên cạnh nhìn sang, mũi ngọc tinh xảo vừa vặn ngay thẳng, đôi môi đỏ thắm, đều nổi bật lên dung nhan mỹ lệ.
Trân phẩm nhân gian quốc sắc thiên hương như vậy, khí chất mị hoặc câu hồn đoạt phách như vậy, đúng là Hướng Vãn Tình quen thuộc trong trí nhớ bọn họ, thậm chí là khắc cốt ghi tâm.
Nữ tử tuyệt diễm như thế này, chỉ sợ mặc cho ai nhìn qua một chút, cũng đều sẽ cả đời khó quên.
Nàng quá hoàn mỹ, quá mê người, đến mức thần giáo thà rằng đắc tội Thánh Vương, đều muốn tế dâng nàng đi ra.
- Giả chết, bỏ trốn, còn công nhiên lộ diện, nàng muốn đưa tôn nghiêm thần giáo đến nơi nào?
Lưu trưởng lão nổi giận, toàn thân cuồn cuộn khí lãng, con đường màu vàng trải trúc, thẳng tới khung trời.
- Bọn hắn tới.
Hai tay Hướng Vãn Tình trong tay áo có chút nắm chặt, kỳ thật nàng còn chưa chuẩn bị cẩn thận đối mặt với Vạn Đạo Thần Giáo.
- Khương Phàm, chúng ta bàn bạc...
Lưu trưởng lão muốn cùng Khương Phàm giằng co, muốn cùng Khương Phàm nói chuyện, càng phải mang Hướng Vãn Tình về thần giáo, nhưng, hắn nơi này nén giận lên trời, ác lang Khương Qua ở nơi xa lại gắt gao nhìn chằm chằm hắn cũng đang ra tay cùng lúc.
Ầm ầm...
Uy thế của Thiên Cương Lôi Hỏa đặc hữu bá liệt, vừa mới phóng thích liền dẫn phát tiếng nổ vang chấn thiên động địa, mà tốc độ còn cao hơn liệt diễm bình thường, lôi uy bên trong giao phó cho hắn ưu thế cuồng kích bầu trời.
- Chờ một chút! Ta muốn cùng Khương Phàm nói chuyện...
Lưu trưởng lão lập tức đưa tay quát tháo, nhưng Khương Qua đâu để ý ngươi bàn bạc hay không, hắn nhấc lên liệt diễm ngập trời, hóa thành vô số Bá Đao, tràn ngập đất trời đánh tới.
- Ta nói chờ một chút! Nghe không hiểu tiếng người?
Danh Sách Chương: