- Các ngươi nếu quả thật hủy Trường Sinh đại điển, không sợ Kiều gia sau đó trả thù?
- Ta nói, tránh ra!
Lão giả lại hơi ngước đầu, thái độ kiêu căng.
Hắn là Luyện Đan sư cấp Tông sư, thân phận tôn quý, mối quan hệ ở khắp các nơi.
- Có phải ngươi cảm giác mình có địa vị có thực lực, cuối cùng Kiều gia không dám xử lý ngươi hay không?
Khương Phàm ngăn ở trước mặt hắn, một bước cũng không nhường.
Đường gia quát tháo:
- Khương Phàm, đừng không biết tốt xấu, trêu chọc Luyện Đan sư cũng không có kết cục tốt gì.
Lão nhân trước mặt Khương Phàm nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, sau đó ra hiệu với các Luyện Đan sư khác ở hai bên trái phải, cùng nhau đi lên phía trước.
Khương Phàm đưa tay đè ngực lão giả lại:
- Kiều gia là một trong cửu đại gia Cổ Hoa, không phải nơi ngươi muốn vào thì có thể vào, muốn ra thì có thể ra.
- Ha ha, ngươi muốn như thế nào?
Lão giả khinh thường cười lạnh.
- Quỳ xuống, dập đầu.
- Cái gì?
- Quỳ xuống, dập đầu, nói lời xin lỗi, sau đó cúi đầu, cong người lại, lăn ra khỏi Cổ Hoa hoàng thành.
- Ha ha, ha ha...
Lão nhân lắc đầu mà cười, trực tiếp đẩy tay Khương Phàm đi lên phía trước:
- Đừng không biết điều, cút ngay...
Phốc phốc!
Máu tươi văng khắp nơi!
Trong tay Khương Phàm đột nhiên có thêm một chuôi tàn đao, trực tiếp xuyên qua lồng ngực lão giả, từ ngực đâm vào đi, lại từ phía sau lưng nhô ra tới.
- Ngươi...
Lão giả chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, ngay sau đó lại nổi lên từng trận đau nhức kịch liệt, hắn chậm rãi cúi đầu, khó có thể tin mà nhìn ngực mình.
- Khương Phàm! Ngươi điên rồi!
Toàn trường oanh động, vô số người bỗng nhiên biến sắc.
Mười hai vị Luyện Đan sư ở hai bên cũng kinh hồn lui lại.
- Ngươi biết hắn là ai không?
Bọn người Kiều Thiên Mạch cũng trừng to mắt, giết? Hắn giết Luyện Đan sư?
- Ta chẳng quan tâm hắn là ai! Trêu chọc Kiều gia thì phải chết! Đây là ta học được từ Đường gia! Mặc dù nghe rất phách lối, nhưng không thể không thừa nhận, Đường gia đã làm gương mẫu cho cửu đại gia Cổ Hoa. Gặp phải khiêu khích thì phải cường thế, thì phải bảo vệ tôn nghiêm của chính mình. Mười ba tên Luyện Đan sư này cũng dám chạy đến bên trong Kiều gia quấy rối, không phải muốn chết sao?
Khương Phàm rút tàn đao ra, vung tay chuyển đi.
Thổi phù một tiếng, máu tươi phun tung toé, đầu lão giả trực tiếp rơi xuống đất.
Khương Phàm nhìn các Luyện Đan sư ở hai bên bị kinh đến một chút, sau đó phân phó tộc nhân Kiều gia:
- Mười hai tên này, một tên cũng không được để lại, chém.
Toàn trường yên tĩnh, cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng, khung cảnh này so với việc trước đó Khương Phàm đánh bại Đường Tư Đồ càng kích thích hơn, càng khiếp sợ hơn.
- Ta nói không có tác dụn sao? Kiều Thiên Mạch, đem mười hai tên Luyện Đan sư này chém hết cho ta.
Khương Phàm giơ tàn đao nhuốm máu lên, chỉ về Kiều Thiên Mạch trước cửa phủ.
Ánh mắt Kiều Thiên Mạch lắc lư nhìn Khương Phàm lại nhìn thi thể không đầu trên đất, toàn thân bỗng lạnh lên, nhưng ngay sau đó, lại có cảm giác hưng phấn không nói ra được, hắn vung tay lên, cao giọng hét lớn:
- Chém!
Bọn thị vệ Kiều gia trao đổi ánh mắt, toàn bộ lộ ra biểu hiện dữ tợn, nhào về phía mười hai vị Luyện đan sư kia.
- Các ngươi muốn làm gì, ta là Luyện Đan sư.
- Chúng ta là Luyện Đan sư, các ngươi không được giết chúng ta.
- Kiều gia các ngươi muốn đối nghịch cùng Luyện Đan sư toàn thành sao?
Mười hai vị Luyện Đan sư kinh hãi, cao giọng thét lên.
Có người lộn nhào tới Đường gia cầu cứu, lại bị thị vệ ngăn lại, giơ tay tàn nhẫn chém đầu xuống,.
- Thật ác độc!
- Kiều gia vậy mà lại tùy theo Khương Phàm tàn sát Luyện Đan sư?
- Kiều gia ở đâu tìm được gia hỏa tàn nhẫn lại mạnh mẽ như thế?
- Kiều Vi Nhi nhìn rất đáng yêu, vậy mà lại ưa thích dạng nam nhân dã man này?
- Mười ba người, toàn giết! Đây là giết cho Đường gia nhìn, đây là đang nhục nhã Đường gia!
Đám người trong cánh rừng nghị luận ầm ĩ, vốn cho rằng chỉ là đến xem trận đấu, không nghĩ tới lại có thể nhìn thấy một màn tàn bạo như thế.
Khương Phàm giơ tay lên một ngọn Thánh Viêm màu vàng, giống như nham tương rơi tới trên thi thể trước mặt.
Thánh Viêm cuồn cuộn, càng ngày càng mãnh liệt, nhanh chóng đốt cháy thi thể, tinh luyện thành tinh hoa.
Khương Phàm dẫn dắt liệt diễm bay lên không, ở trước mặt ngưng tụ thành một cái nồi, Thánh Viêm bốc lên ở bên trong, kim quang chói mắt, luyện hóa thi thể.
- Hắn đang làm gì?
- Đốt thi thể sao?
- Tại sao ta lại cảm giác là đang luyện đan vậy?
- Hắn có thể luyện đan? Hắn thật đúng là Luyện Đan sư?
Các phương lại lần nữa oanh động, gia hỏa này quá toàn tài.
Khương Phàm nâng nồi luyện đan, ánh mắt bén nhọn đảo qua hơn ba trăm vị Luyện Đan sư đang hốt hoảng phía trước.
- Trong các ngươi còn có ai do các gia tộc xếp vào, ta cho các ngươi một cơ hội, cũng chỉ có một cơ hội này. Cúi đầu xuống, nói lời xin lỗi trước cửa phủ Kiều gia, sau đó lăn ra khỏi Cổ Hoa hoàng thành. Nếu như ai còn ở bên trong, lại lên Trường Sinh đại điển làm loạn. Chỉ cần bị phát hiện, Khương Phàm ta... Tự mình luyện sống kẻ đó! Luyện thịt ngươi, luyện linh ngươi, luyện hồn của ngươi, luyện đến khi ngươi thần hồn câu diệt, cắt đứt luân hồi!
Một tiếng quát lớn, thanh chấn cánh rừng, số lượng lớn Luyện Đan sư đang cả kinh phía trước sắc mặt đều trắng bệt ra.
Khương Phàm chấn mở liệt diễm trước mặt, từ bên trong dẫn xuất ra ba viên đan dược.
Một viên huyết đan, một viên hồn đan, một viên linh đan.
Hơn ba trăm vị các Luyện Đan sư lắc lư ánh mắt, chăm chú nhìn đan dược trong tay Khương Phàm.
Đây là thuật luyện đan gì?
Lại đem người sống chia tách thành ba bộ phận?
Kiều Thiên Mạch và những người của Kiều gia đều cảm thấy quái dị, lần nữa lãnh hội được sự hung ác của Khương Phàm.
- Chỉ một cơ hội này, cố gắng nắm chắc! Nhưng trước khi rời đi phải nói rõ ràng là ai đã sai khiến ngươi. Kéo cuống họng, lớn tiếng kêu ra cho ta.
Khương Phàm đem ba viên đan dược quăng về phía không trung.
Tặc điểu vô cùng phối hợp, nó nhanh chóng phóng lên, mở miệng lớn ngậm lấy, ở trước mặt tất cả mọi người nuốt sống xuống.
Bầu không khí bạo động, đám người liên tiếp trao đổi ánh mắt, cảm giác tình huống có chút mất khống chế.